Mãi tới khuya tôi mới về tới nhà, trễ hơn dự định ban đầu rất nhiều. Vừa thấy tôi, Sora và Miyu liền ra đón với vẻ mặt là lạ. Ngược lại, Hina lại tỏ ra vui vẻ hơn mọi ngày.
Nhìn cái cảnh đó, tôi cũng đoán được sơ sơ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng đến khi nghe Sora kể lại, tôi mới thấy mọi thứ nghiêm trọng hơn mình nghĩ nhiều.
“Gọi điện thoại à...?”
Tôi buột miệng hỏi Sora. Con bé chỉ im lặng gật đầu.
Sau bữa tối, tranh thủ lúc Miyu đưa Hina đi tắm, tôi mới được Sora kể cho nghe toàn bộ sự tình.
“Muốn gọi điện thoại cho bố mẹ.”
Có lẽ từ trước đến nay Hina chưa thật sự hiểu về điện thoại, hoặc trước đó con bé chưa từng nghĩ sâu xa về chuyện này. Đến giờ, Hina vẫn chưa bao giờ nói ra câu ấy.
“Hina sao lại tự nhiên nói ra điều đó vậy, anh?”
“Ưm... Chắc là Hina đã lớn rồi chăng...”
“Chẳng lẽ, con bé đã nhận ra có điều gì đó không ổn giữa cô Yuri và bố sao...?”
“Cũng chưa đến mức đó đâu.”
“À... phải rồi... Nhưng mà...”
Nỗi bất an hiện rõ trên gương mặt Sora.
Cũng phải thôi.
Sora và các em cũng đã cố gắng chấp nhận sự thật nghiệt ngã này, rồi tự cảm thấy gánh nặng trách nhiệm của một người chị cả là phải bảo vệ Hina. Những ngày tháng khó khăn khi sống cùng tôi đã giúp nỗi buồn dần phai nhòa, đến giờ tôi cũng đã có thể hiểu được phần nào cảm giác của các em. Thế nhưng tận sâu trong lòng, các em vẫn còn đau đớn khôn nguôi khi mất đi người thân.
Ít nhất, các em hy vọng nụ cười trên môi em gái út sẽ luôn được giữ mãi.
“Thế nên anh mới bảo là bố mẹ bận lắm, giờ chưa gọi điện thoại được mà.”
“Ưm...”
“Thôi thì tạm thời cứ vượt qua cửa ải này đã. Dù lừa Hina thì tội thật đấy, nhưng giờ chưa phải lúc nói sự thật cho con bé biết... Anh nghĩ vậy đó.”
Điều gì mới là đúng đắn, ngay cả tôi cũng không còn rõ nữa.
Có lẽ, chúng tôi chỉ đang cố kéo dài thời khắc đối diện với nỗi đau mà thôi.
Thế nhưng, như cái cách Jubei đã hiểu ra, hay như Hina vẫn luôn ghi nhớ lời hứa ấy, tôi biết dù hiểu rõ đạo lý, việc kìm nén cảm xúc cá nhân vẫn khó khăn đến nhường nào.
Ngay cả chúng tôi, những lúc nỗi đau và sự thương cảm dâng trào cũng cảm thấy khó lòng chịu đựng nổi, vậy thì với Hina, đó sẽ là một thử thách gian nan đến mức nào đây...? Thật tình mà nói, nghĩ thôi đã thấy kinh khủng rồi.
Vì vậy, mong sao cho chúng tôi thêm một chút thời gian để chuẩn bị.
Hy vọng con bé sẽ tin rằng, dù bây giờ không thể gặp, nhưng rồi một ngày nào đó nhất định sẽ được đoàn tụ.
Chính vì lý do này, tôi mới quyết tâm giấu Hina sự thật, Sora và Miyu cũng như các bác đều tán thành...
Thế nhưng, ngày mà chúng tôi sẵn sàng, rốt cuộc là ngày nào đây?
“Thôi thì, hôm nay cứ thế đã. Lát nữa sẽ cho con bé xem phim hoạt hình yêu thích.”
Sora lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Quả nhiên, anh trai là người lớn mà. Chỉ có bọn em thì hễ gặp chuyện là hoảng loạn, chẳng quyết định được gì cả.”
“Ít ra anh cũng sắp hai mươi tuổi rồi mà...”
“Không! Không phải thế ạ! Em đâu có nghĩ bình thường anh không ra dáng người lớn gì đâu!”
Sora vội vàng giải thích.
“Thôi được rồi, đừng bận tâm. ...Dù sao thì anh vẫn là sinh viên mà. Thật tình, bản thân anh cũng biết mình chẳng đáng tin cậy là bao...”
“Aaa, thật là! Thật đó! Có anh ở đây thật sự rất yên tâm! Lúc anh chưa về em buồn lắm luôn ấy!”
Nghe đến đó, mặt Sora thoáng chốc đỏ bừng, rồi ngượng nghịu cúi gằm xuống.
“À – ừm, nếu em nghĩ vậy thì anh sẽ cố gắng hết sức để làm được.”
“...Vâng.”
Chẳng biết từ lúc nào, cả hai đều có chút ngượng ngùng, cứ thế im lặng, mắt nhìn đi nơi khác.
“Cái đó, thôi thì, chuyện này cứ tạm gác lại đây. Hina cũng đã bình tâm lại rồi.”
“Vâng...”
Dù chuyện này đã tạm ổn, nhưng kết quả vẫn chẳng thay đổi.
Cứ thế này thì không được rồi.
Ít nhất, Hina lúc này vẫn kiên định tin rằng bố mẹ sẽ trở về vào ngày sinh nhật.
Không, có lẽ sự kiên định ấy cũng đã không còn vững vàng như đá tảng nữa rồi, vì nỗi cô đơn.
Chính vì thế mà con bé mới nói muốn gọi điện thoại, hẳn nỗi bất an và cô đơn đã chiếm ưu thế hơn một chút so với niềm tin kiên định...
Do đó, để quên đi nỗi cô đơn ấy, chúng tôi phải thật vui vẻ mới được.
“Oa – tắm xong rồi nha –”
“Tắm xong rồi nha –”
Miyu và Hina trong bộ đồ ngủ từ phòng tắm bước ra.
“Hina, muốn uống nước cam –”
“Thôi nào thôi nào, sấy khô tóc đã chứ, không là cảm lạnh đấy.”
Miyu liền túm lấy Hina đang chạy về phía tủ lạnh, bắt đầu dùng máy sấy làm khô tóc cho con bé.
Trong lúc Miyu dùng máy sấy làm khô mái tóc đen mượt y hệt cô Yuri, Hina cũng đang dùng lược chải lông cho Jubei.
“Thế thì, tóc của Miyu để anh sấy cho nhé.”
Ba chị em xếp hàng một để sấy tóc, trông ai cũng vui vẻ ra mặt. Với tôi đứng bên cạnh thì đó là một cảnh tượng đẹp đẽ đến nhường nào. Đây cũng là đặc quyền của một người bố thay thế mà.
Nhưng đồng thời, bảo vệ cảnh tượng này cũng là trách nhiệm của tôi.
“Tuyệt, quyết định rồi!”
“Cái, cái gì...?”
“Này cậu ơi, đừng làm người ta giật mình chứ.”
“Hina cũng, cũng bị giật mình –”
Ba chị em đều ngạc nhiên quay sang nhìn tôi, người vừa đột ngột cất tiếng.
“Tôi tuyên bố! Ngày mai mọi người cùng nhau đi chơi đi!”
Trước lời tuyên bố bất ngờ của tôi, ba chị em đều tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu gì.
“Đi chơi... là đi đâu ạ?”
“Ưm. Chưa nghĩ ra.”
“Chưa nghĩ ra...”
“Có sao đâu chứ. Sáng mai quyết định cũng được mà. Cứ coi như là tập dượt trước cho tiệc sinh nhật gì đó đi.”
“Tập dượt trước?”
“Là tập dượt đó. Thôi, đừng bận tâm mấy chuyện đó làm gì. Tóm lại là cứ ra ngoài chơi cùng nhau là được.”
“Đi chơi – Hina, thích đi chơi –”
“Đi chơi cho đã, rồi ăn thật nhiều món ngon nữa. À đúng rồi, gọi cả mọi người bên câu lạc bộ Lộ Nghiên, và cả Shiori-chan nữa.”
Vừa nghe thấy mọi người đều sẽ đến, Hina lập tức tươi rói.
“Nhưng anh ơi, thế này có ổn không ạ? Ví dụ như tiền bạc chẳng hạn?”
“Không sao hết. Từ trước đến giờ anh vẫn cật lực đi làm thêm mà, tháng này còn dư dả lắm đó.”
Tôi vỗ ngực bảo đảm. Mà đây không phải là lời nói dối để sĩ diện đâu.
Dù trước đây tôi có hứa rằng tiền thừa kế của chị gái sẽ hạn chế tối đa các khoản chi tiêu ngoài học phí, nhưng với thành quả lao động ngày đêm của mình, tôi có thể nói là chẳng hề tiếc nuối khi dùng nó để xua đi nỗi cô đơn của Hina.
“Tóm lại, mọi người cùng nhau đi chơi nhé! Đã quyết rồi!”
Tiếng reo hò của các chị em hòa cùng lời tuyên bố hùng hồn của tôi, vang vọng không ngớt.
Và rồi đến ngày đi chơi. Hina đã sốt ruột từ sáng sớm tinh mơ.
Con bé dậy sớm hơn bình thường một tiếng đồng hồ, tự mình chạy đi rửa mặt đánh răng thay quần áo, rồi cứ thế ngồi sẵn ở cửa ra vào chờ khách đến.
“Sao – chưa – đến – vậy –”
“Gâu.”
Đương nhiên, bên cạnh Hina là Jubei.
Khác hẳn với vẻ lười biếng thường ngày, Jubei ưỡn ngực, hóp bụng, ngồi thẳng tắp bên cạnh Hina, trông như một hiệp sĩ vậy. Con chó già này cứ như là vệ sĩ riêng của Hina vậy.
“Hina ơi, còn lâu mới đến giờ hẹn mà. Hay là con sang đây đi? Ngoài cửa lạnh lắm đó?”
“Không chịu đâu – Con đợi ở đây cơ –”
Dù tôi gọi, Hina vẫn không nhúc nhích.
Thôi, nếu con bé háo hức đến thế thì mấy chuyện nhỏ này cũng chẳng sao.
“Thật tình, làm gì vậy anh! Lỡ Hina cảm lạnh thì sao hả!”
“Không sao đâu. Con bé có mặc áo khoác mà... Nhờ vậy, chuyện hôm qua chắc là quên sạch rồi đó.”
Miyu có chút lo lắng, còn Sora thì vẻ mặt nhẹ nhõm. Có vẻ như ý định bất chợt hôm qua của tôi khá hiệu nghiệm, Hina đang háo hức đi chơi, dường như đã quên béng chuyện muốn gọi điện thoại cho bố mẹ rồi.
Có lẽ hơi gian xảo, nhưng nếu cứ thế mà quên cho đến khi qua sinh nhật thì tốt biết mấy.
Đang bận rộn làm đủ thứ chuẩn bị để ra ngoài thì chuông cửa vang lên.
“Hina ra mở –”
Hina nhanh như cắt chạy ra mở cửa.
“A la, chào buổi sáng Hina nhé.”
“Shiori-nee-san!”
Người đầu tiên đến là Shiori ở nhà đối diện.
“Sao thế? Hôm nay tràn đầy năng lượng thế nhỉ?”
“Hina con bé, nó háo hức được đi chơi, nên cứ ngồi chờ ở đó từ sáng sớm ạ.”
“Ra vậy. Tốt quá nhỉ, Hina.”
“Vâng!”
Hina cười tươi rói đáp lời.
Chẳng mấy chốc, Raika và mọi người trong câu lạc bộ Lộ Nghiên cũng đến.
“Yuuta... Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng Raika-san. Thật ngại quá, tự nhiên lại gọi cô đến.”
“Không sao đâu, dù sao cũng là để chơi cùng Hina mà.”
Raika-san mỉm cười dịu dàng vẫy tay chào Hina.
“Raika-nee-san –”
“Hina –”
Hai người liền ôm chầm lấy nhau. Cảnh tượng tựa như một cuộc hội ngộ đầy xúc động.
“Yuuta.”
“Gì thế?”
“Để Hina cho tôi. Tôi sẽ trân trọng con bé thật tốt.”
“Đã bảo là không chịu rồi mà...”
Khi Raika đã đến đúng hẹn, hai người còn lại là Senpai Sako và Ninmura cũng xuất hiện.
“Ế – sao Shiori-chan cũng đi cùng thế này?”
Ninmura mắt tinh, nhìn thấy Shiori liền với vẻ mặt ranh mãnh lại gần.
“Đúng, đúng vậy... Mà này, đừng có gọi tôi là Shiori-chan!”
“Iya, vui thật đó. Ba chị em xinh đẹp cộng thêm nữ sinh trung học xinh đẹp, rồi cả nữ sinh viên đại học xinh đẹp nữa! Từ mẫu giáo đến đại học đều đủ cả! Chuyện gì thế này, cảm giác cứ như đánh bài được một bộ sảnh đồng chất vậy!”
“Này! Nữ sinh trung học gì chứ, đừng có kích động với mấy cái từ đó chứ!”
“Nói gì ngốc thế. Khí chất toát ra từ những cô gái ở độ tuổi và thân phận khác nhau là hoàn toàn khác biệt đó. Trong số đó, nữ sinh trung học lại càng đặc biệt hơn cả, cái cảm giác như là khoảnh khắc từ thiếu nữ hóa thành người lớn ấy à? Dù chưa trưởng thành nhưng thỉnh thoảng lại có nét gợi cảm khiến tim đập loạn xạ, quả là...”
“Biến, biến thái!”
“À haha, ác thật đó. Nếu nghiêm túc thì sẽ không nói trước mặt người ta đâu.”
KIRA, Ninmura trưng ra một nụ cười sảng khoái. Mà đúng là thế thật. Ai mà theo đuổi con gái lại dùng cách nói này chứ. So với Senpai Sako chỉ nhắm vào các cô gái dưới mười tám tuổi, thì Ninmura có lẽ vẫn là một người đáng tin cậy hơn.
Dù với Shiori hơi có chút "khó ở" thì hẳn là một tai họa...
Nhưng vấn đề thực sự đáng lo ngại, chắc chắn là ở đây.
“Chào buổi sáng! Miyu-sama!”
“Hội trưởng, hôm nay cũng nhờ anh giúp đỡ nhé.”
“Tuân lệnh! Dù đã lâu không gặp, nhưng xin hãy cho phép Sako Shuntarou vô năng này được đảm nhiệm nhiệm vụ nhiếp ảnh! Vì vậy, mấy bộ đồ này...”
“Này! Khoan đã khoan đã!”
“Ừm? Sao thế Segawa-kun?”
“Sao thế cái đầu anh ấy! Mấy cái đó là cái gì hả, mấy cái đó!”
Trong chiếc túi nặng trịch mà Senpai Sako mang theo, toàn là những bộ quần áo kỳ quái đúng nghĩa “trang phục biểu diễn”. Mà rõ ràng bây giờ đang là mùa đông... vậy mà cũng có cả những bộ hở hang quá đáng.
“Tại sao đi chơi với Hina lại cần đến những bộ quần áo như vậy! Còn những bộ đồ khiếm nhã thì cấm!”
“Ế, Segawa-kun? Hôm nay không phải là buổi chụp ảnh ngoại cảnh của Miyu-sama sao...”
“Đâu có nói vậy đâu chứ!”
“Cái gì! Ồ ồ, tôi đã phán đoán sai rồi! Nhưng mà, khó khăn lắm mới mang đến đây, chẳng phải quá lãng phí sao. Ừm, quá lãng phí! Vậy thì coi như là quà tặng cho Miyu-sama nhé? Ừm, cứ thế đi!”
Chắc chắn là có kế hoạch từ trước.
Rõ ràng là mang quần áo đến trước, lỡ mà thành công mặc vào thì sẽ chụp lại được hình ảnh. Một âm mưu rõ ràng.
“Ồ? Nhưng bộ đồ này dễ thương ghê!”
Miyu đang hứng thú lựa chọn một bộ trang phục màu sắc sặc sỡ giống như đồ diễn của thần tượng.
“À, cái này chẳng lẽ là của Hina sao?”
“Ồ ồ! Quả nhiên là Miyu-sama! Thật là tinh mắt như đuốc!”
Dù một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, Miyu bản thân lại chẳng hề bận tâm.
“Mà này Senpai Sako, mấy bộ đồ này anh kiếm ở đâu ra vậy?”
“Ở đâu...? Cậu hỏi lạ ghê. Rõ ràng là tự tay tôi làm hết chứ! Đầu tiên là qua ảnh dùng CAD tính kích thước, rồi mua vải trên mạng về tự tay từng đường kim mũi chỉ ở nhà...”
“Miyu, mau trả lại cái thứ đó đi!”
“Ế – Tại sao chứ –”
“Đừng có hỏi tại sao!”
“Khoan đã Segawa-kun! Đây là tác phẩm tôi đã thức trắng ba ngày ba đêm, quên ăn quên ngủ để hoàn thành cho hôm nay đấy! Nhận lấy thì có gì là không tốt chứ!”
“Đã bảo có than vãn cũng vô ích rồi! Anh xem chất lượng này là cái gì chứ! Nhìn mấy cái sợi chỉ này! Nếu không mang về tôi sẽ đốt sạch hết đấy!”
Thật là không thể lơ là một chút nào. Gọi Senpai Sako đến xem ra là một sai lầm ngay từ đầu.
Nhưng dù sao thì nhân vật chính hôm nay vẫn là Hina.
Thực tế, nhìn Hina đang vui vẻ đùa giỡn với Raika, tôi cảm thấy rất yên tâm.
“Hina, thích thích lắm.”
Raika với vẻ mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt tràn đầy sự yêu chiều, ôm lấy Hina tạo thành một bức tranh đẹp đẽ.
Đang nghĩ vậy thì tôi chợt nhận ra Shiori đứng bên cạnh không hiểu sao lại nhìn chằm chằm vào Raika-san.
“Shiori? Sao thế?”
“Ế? À, à à à, cái, cái đó... không, không có gì cả! Hina có thể vui vẻ trở lại thật tốt quá nhỉ! À haha.”
Cứ cảm giác như Shiori rất quan tâm đến Raika-san vậy.
Rốt cuộc là sao thế, Shiori? Ánh mắt hơi đáng sợ đó...?
“Anh ơi, anh ơi! Điện thoại của anh đang reo kìa!”
Đúng lúc đó, Sora từ phòng khách đi ra, cầm theo điện thoại của tôi.
“Alo, xin nghe.”
“Khụ khụ, khụ khụ khụ!”
Vừa bắt máy, một tiếng gầm rú cực lớn đã ập vào tai. Ngay sau đó là những tiếng nổ lớn liên tiếp như bom, rồi một lúc lâu sau, mới có một giọng nói yếu ớt truyền ra từ ống nghe.
“Se... Segawa... à...”
“Ai, ai vậy ạ?”
“Là tôi... Hanamura...”
“Hanamura-senpai!? Này này! Sao giọng anh lại thế này!?”
“Cúm... cúm rồi...”
“Cúm? Trước đó không phải còn nói chỉ là cảm lạnh thôi sao?”
“Ừm... Vô dụng thật đó... Hự, khụ khụ! Khụ khụ!”
“Aaa! Đừng, đừng cố sức nữa, nói ít thôi cũng được mà.”
“Tuy là muốn thế... Thực ra, nhà tôi và cả câu lạc bộ bóng bầu dục đang bị cúm lây lan... Mấy nhân viên đều... khụ khụ khụ!”
“Toàn, toàn bộ... bị tiêu diệt rồi sao?”
“...Ừm.”
Tiếng thở dốc đau đớn của Hanamura-senpai truyền đến từ ống nghe.
“Xin lỗi, Segawa. Cậu có thể đến giúp một tay không...”
“Ế... Hôm nay, ngay bây giờ ạ?”
Tôi không hề nghĩ ngợi mà quay đầu nhìn gương mặt Hina. Để xua đi nỗi cô đơn của Hina, tôi vốn định hôm nay sẽ vui chơi thỏa thích với con bé cả ngày. Thế nhưng, tôi cũng hiểu rõ mình đã được Hanamura-senpai giúp đỡ không biết bao nhiêu lần rồi.
Hanamura-senpai – người đàn ông vạm vỡ, hào sảng – giờ lại phải cầu cứu tôi, một hậu bối, điều đó cho thấy anh ấy đã rơi vào đường cùng rồi. Tôi nói sẽ gọi lại ngay rồi cúp điện thoại.
Làm sao đây? Làm sao mới phải đây?
“Anh ơi... có chuyện gì thế ạ?”
Sora lo lắng nhìn tôi hỏi, thế là tôi kể lại mọi chuyện cho mọi người.
“Nhà Yoko!? Yoko không sao chứ ạ!?”
Sora ngạc nhiên hỏi.
À phải rồi, em gái của Hanamura-senpai là bạn của Sora mà. Chắc con bé lo lắng lắm.
Tôi cũng rất muốn giúp Hanamura-senpai. Nhưng mà...
“Yuuta, đi đi.”
Như thể nhận ra mâu thuẫn trong lòng tôi, Raika-san nói.
“Có chúng tôi ở đây với Hina rồi, không sao đâu.”
“Đúng vậy đó, là người đã giúp đỡ anh rất nhiều mà, phải đi chứ!”
Shiori cũng bổ sung.
“Mấy cô gái cứ giao cho tôi lo liệu nhé, Segawa-chan.”
Hơi lo lắng một chút, nhưng Ninmura cũng nói vậy.
“Segawa-kun, yên tâm đi. Có tôi ở đây nhất định sẽ khiến Hina-sama chơi thật vui vẻ.”
“...Chính vì có anh ở đây nên tôi mới không yên tâm đó.”
“Sao lại chỉ đối xử với tôi như vậy!?”
Gác chuyện đùa sang một bên, đúng là nếu vậy thì tôi có thể yên tâm đi giúp Hanamura-senpai rồi.
...Không đúng, vẫn còn một yếu tố bất an nữa.
“Dì nhỏ... phải đi sao?”
Hina với vẻ mặt chỉ nhìn thôi đã thấy đau lòng hỏi tôi.
“Xin lỗi con nhé. Hina...”
“Hina không muốn dì nhỏ không đi cùng đâu mà.”
Hina lao vào tôi, ôm chặt lấy tôi không buông. Thật lòng mà nói, dù được con bé lao vào ôm chặt khiến tôi vui biết bao, nhưng lúc này tâm trạng tôi lại rất phức tạp.
“Hina, ngoan nào, nghe lời nhé.”
“Không chịu đâu –”
Sau đó, khi tôi đang vô cùng khó xử, Shiori đặt hai tay lên vai Hina.
“Hina, dì nhỏ phải đi giúp người đang gặp khó khăn đó.”
“Ưm~”
Hina dụi mặt vào ngực tôi, ra sức lắc đầu.
“Con xem kìa, trong phim hoạt hình mà Hina thích, không phải có người nào gặp khó khăn là sẽ có người đến giúp ngay sao? Những người như vậy rất ngầu mà, đúng không?”
“...Ưm.”
Sau một hồi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Hina nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy thì, không thể không cho người đó đi giúp người khác đúng không?”
“...Ưm ưm.”
Hina lại gật đầu một lần nữa. Mãi lâu sau, con bé mới miễn cưỡng buông tay khỏi vạt áo tôi.
Rồi ngẩng đầu nhìn tôi, với vẻ mặt hơi buồn bã nói.
“Dì nhỏ, cố lên nhé.”
「Ồ! Cứ giao cho em!" Tôi hết sức cam đoan.
"Cảm ơn em, Shiori. Nhờ có em giúp đỡ."
"Đâu, đâu phải em nói thế vì chú Yuuta đâu. Chỉ là vì bé Hina thôi."
"Ồ, đây có phải là cái gọi là 'ngại ngùng' không?"
"Đâu, đâu phải!"
Câu nói thừa thãi của Ninmura khiến mặt Shiori đỏ bừng lên.
Dù không thể đi cùng bé Hina khiến lòng tôi buồn rười rượi, nhưng ít ra, tôi cũng có thể an tâm một chút mà rời đi.
"Vậy thì, bé Hina nhờ cả nhà nhé."
"Vâng, cứ giao cho cháu!"
Bỗng nhiên, một giọng nói xa lạ nhưng lại quen thuộc vang lên, không phải của bất kỳ ai trong số những người đang có mặt ở đó.
Ngay lúc ấy, cánh cửa "xoạt" một tiếng, bật mở.
"Trời ạ, suýt chút nữa thì lỡ mất rồi!"
Một luồng gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, mang theo hình ảnh một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng vàng. Mái tóc óng ánh, vóc dáng yêu kiều chẳng kém cạnh gì Raika, làn da trắng ngần khó tin đối với người Nhật Bản, và khuôn mặt xinh đẹp y hệt cô bé thần tượng Miyu ở nhà tôi... Chắc chắn không thể nhầm lẫn được.
"A, là Sasha!"
Người đầu tiên phản ứng, đáng ngạc nhiên thay, lại là bé Hina.
"Ể, cô Sasha!?"
"Mẹ!? Sao mẹ lại ở đây!?"
"Có mẹ ở đây, con có thể yên tâm rồi chứ? Yuuta ♪"
Người ngạc nhiên hơn cả tôi lại là Miyu. Mới mấy hôm trước gọi điện, mẹ bé còn nói đang ở Hồng Kông mà. Vậy mà giờ đây, lại xuất hiện ngay trước mắt.
"Sao mẹ lại ở đây ư, vì con gái yêu của mẹ đang ở Nhật Bản mà. Cứ có thời gian là mẹ lại về thôi. Thi thoảng cũng có công việc ở đây nữa chứ, huống hồ, sinh nhật bé Hina đáng yêu thế này, sao mẹ có thể không về được!"
"...Nếu về thì mẹ nên nói trước một tiếng chứ."
Miyu trông như thể mất hết sức lực, đầu gối mềm nhũn, sắp không đứng vững nổi. Tất nhiên rồi, bị dọa cho hết hồn là đúng thôi. Dù chỉ là gọi điện thoại thôi cũng đã thấy căng thẳng lắm rồi.
"Cuộc đời phải tràn đầy bất ngờ chứ! Hehe, các con có bị giật mình không?"
Sasha dang rộng vòng tay như muốn ôm trọn những con người đang kinh ngạc, khuôn mặt rạng rỡ tỏa sáng.
"Thế nên, Yuuta cứ yên tâm mà đi đi."
Xoạt, tiếng động như đôi cánh vẫy vùng.
"Thật là cảm ơn cô rất nhiều... Thật sự, đã giúp tôi rất nhiều."
"Cứ giao cho mẹ đi. Chăm sóc nhà cửa khi chồng vắng nhà là trách nhiệm của người vợ mà."
"Không không, trong tiếng Nhật từ 'chồng' 'vợ' không dùng như thế đâu."
"Đúng đó mẹ! Đừng nói mấy lời kỳ lạ nữa!"
"Bé Hina, hôm nay chúng ta cùng chơi cho đã nhé!"
"Vâng ạ! Bé Hina sẽ chơi với Sasha!"
Nụ cười lại một lần nữa nở trên má bé Hina. Nhìn là biết bé thật sự rất vui.
Sasha đột ngột xuất hiện, khiến ai nấy đều vô cùng cảm kích.
Sau khi tiễn Yuuta lên đường đến Hachimura, Sasha lại nói.
"Thôi nào, chúng ta cũng lên đường ngay thôi!"
"Lên đường!"
Mọi người vẫn còn đang ngơ ngác sau cú sốc, chỉ có Sasha và bé Hina là hào hứng tột độ.
"Ể, đã quyết định đi đâu chưa ạ?"
Shiori hỏi Sora.
"À... Anh Yuuta hình như không nói là đi đâu... chỉ để lại tiền để đi chơi thôi."
"Không sao hết! Đi đâu cũng được hết! Cứ ra khỏi nhà trước đã!"
Sasha, đang hưng phấn tột độ, một tay bế bé Hina, tay kia vươn ra nắm lấy tay Miyu.
"Nào, đi thôi! Đừng có ủ rũ nữa."
"Thật là... Mẹ lúc nào cũng thế."
Trước người mẹ ruột luôn đột ngột xuất hiện để tạo bất ngờ, Miyu không khỏi nhăn nhó, nhưng sau đó... Miyu vẫn nắm lấy tay Sasha. Sora nhìn thấy cảnh này thì vui vẻ vô cùng.
"Chà— đúng là một cặp mẹ con thật đẹp. Sako-senpai, không chụp một tấm sao?"
"Ừ. Bố cục này, cứ như thể có thiên thần đang bay lượn trên đầu vậy. Quả thực không tệ chút nào."
Trong lúc Sako thao tác mấy chiếc máy ảnh để chụp hình cho ba người, Raika nói với Sora.
"Đi về phía ga thôi. Tản bộ một chút cũng không tồi."
Lời đề nghị của Raika là trước hết hãy cùng nhau đi bộ đến ga Ikebukuro.
Sasha, đi đầu đoàn người, không chút do dự sải bước về phía Ikebukuro.
— Ngay lúc đó, Sora chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng. Quá nổi bật.
Cả nhóm cô đang thu hút mọi ánh nhìn của người đi đường.
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết đó là điều hiển nhiên. Người dẫn đầu là một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh. Bên cạnh là con gái Miyu, kế thừa dòng máu và xinh đẹp như đúc từ một khuôn, hơn nữa còn có Raika, một mỹ nữ với phong cách khác biệt so với Sasha và Miyu, muốn không gây chú ý cũng khó.
Ngoài ra, còn có anh chàng "host" phóng khoáng Ninmura và cô nàng Shiori xinh đẹp thanh thuần, bé Hina cũng sở hữu vẻ ngoài đủ sức hút mọi ánh nhìn... Ngay cả Sako từ một khía cạnh nào đó cũng rất thu hút sự chú ý.
Trong cái tập đoàn toàn những người đẹp trai xinh gái thế này, chỉ có mình là tầm thường đến đáng thương... Tâm trạng của Sora rất phức tạp.
"Haizz..."
Sora không khỏi thở dài.
"Sao thế, Sora?"
Shiori, không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh, hỏi.
"Cái đó... mình thấy mọi người cứ nhìn chằm chằm ấy."
"À à... Phải, phải rồi."
Shiori nghe câu trả lời cũng gật đầu. Từ nãy đến giờ những người đi ngang qua, bất kể nam nữ, đều thi nhau quay đầu nhìn lại.
Đúng là ngoài mình ra thì ai cũng là mỹ nhân cả, Shiori nhịn không được nở một nụ cười khổ.
Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng đáng yêu của Sora đang bận tâm đến ánh mắt xung quanh, cô bé thật là dễ thương biết bao, Shiori không khỏi nghĩ thầm.
Phố xá Ikebukuro vào ngày nghỉ đông người qua lại, có một nhóm mỹ nữ như thế này đi dạo thì việc thu hút ánh nhìn cũng là điều không thể tránh khỏi.
"Mẹ của Miyu, thật sự là một mỹ nhân."
Shiori khẽ lẩm bẩm. Quả thực so với hồi sống cùng Sora thì không hề thay đổi chút nào. Ngược lại còn không khỏi có cảm giác càng ngày càng đẹp hơn.
Quả nhiên, những người làm công việc mình yêu thích đều tỏa ra một sức hút đặc biệt.
Hơn nữa, bên cạnh Yuuta lại có một người phụ nữ quyến rũ đến nhường này chủ động theo đuổi...
"Haizz, mình thật là, đang nghĩ cái gì kỳ lạ vậy trời."
Sora dùng sức lắc đầu để xua đi những ảo tưởng trong đầu.
"Kỳ lạ thật đó, sao thế con?"
Không chú ý, Sora chợt nhận ra khuôn mặt Sasha đã ghé sát ngay trước mắt mình.
"Á!"
"Ôi, Sora, sao con lại giật mình thế? Đang nghĩ gì à?"
Đối với Sasha, người đã quen biết Sora từ nhỏ, việc che giấu gần như là không thể.
"Ư... Con, con xin lỗi."
May mà Sasha không nói thẳng ra là đang nghĩ chuyện của Yuuta, Sora vội vàng xin lỗi.
"Thật là, con phải vững vàng lên chứ Sora. Chẳng phải vẫn phải dựa vào con sao?"
"A... Hả!? Chuyện gì vậy ạ!?"
"Vì mẹ, không hiểu rõ Nhật Bản bây giờ nữa rồi."
"Không hiểu... Chẳng lẽ từ nãy đến giờ mẹ cứ đi lung tung không mục đích sao!?"
Kết quả là Sasha vênh váo trả lời "Đúng vậy".
"Thật là hết nói nổi. Mẹ cũng thế, sao lại không có kế hoạch gì hết vậy? Hôm nay cũng đột ngột đến..."
"Miyu, con nhớ cho kỹ nhé. Phụ nữ đẹp thì không cần kế hoạch khi chơi đâu. Mấy chuyện đó cứ để mấy anh 'hộ hoa sứ giả' lo là được rồi."
"...Thì ra là vậy. Có lẽ thế thật."
Trước những phát ngôn mang đậm phong cách Sasha thường xuyên xuất hiện và vẻ mặt hiểu ra vấn đề của Miyu, Sora không chỉ là hết chịu nổi mà đã cảm thấy thật sự nể phục đến mức độ tâm phục khẩu phục rồi. Mỹ nhân gì đó, có chút đáng sợ thật.
"Ồ?... Vậy thì đến lúc tôi ra tay rồi đây."
Ninmura, với khí chất "host" đầy mình, cười tươi bước đến.
"Cứ giao cho tôi. Dựa vào sự tự tin của Ninmura Kouichi này, tôi chưa bao giờ làm điều gì khiến quý cô không vui—"
"À, nhưng hôm nay nhân vật chính là bé Hina, cứ để bé Hina quyết định đi."
Ninmura đang nói đến đoạn cao trào thì bị Sasha từ chối, sau đó cô ấy đi đến trước mặt bé Hina và cúi xuống.
"Bé Hina muốn đi đâu nào?"
"Để con nghĩ xem... Chỗ đó... Công viên giải trí!"
"Công viên giải trí ư... Sora, gần đây có công viên giải trí nào không?"
"Ể? Công, công viên giải trí sao?"
Sora suy nghĩ một lúc.
"Dù là có nhưng mà..."
"Vậy thì quyết định rồi!"
"Quyết định rồi—"
Sasha mỉm cười bế bổng bé Hina lên.
Dù còn có lý do muốn nói, nhưng Sasha dường như không cần hỏi cũng hiểu hết tất cả.
Quả không hổ danh là mẹ của Miyu, khi Sora nhìn thấy khuôn mặt Miyu hiếm hoi ửng hồng vì ngượng ngùng, cô không khỏi nghĩ thầm. Quả nhiên, được đi chơi cùng mẹ thật là vui. Vẻ mặt ấy đáng yêu đến mức Sako cứ liên tục bấm máy ảnh. Raika hai tay nắm chặt Miyu và Sora đang cười tươi như hoa, lòng cũng tràn ngập niềm vui.
"Vậy thì... đi lối này."
Dưới sự chỉ dẫn của chị cả Sora, nhóm người kỳ lạ bao quanh bé Hina tiếp tục tiến bước.
Tiếng cười nói rộn ràng khắp lối, như thể mùa xuân cũng không kìm được tò mò mà đến sớm để xem xét tình hình vậy.
Khi tôi cuối cùng cũng đến Hanamura Foods thì lại có một người không ngờ tới ra đón tôi.
"Chào anh, anh."
Em gái của Hanamura-senpai, Youko, nói với vẻ mặt khó đoán.
"Ơ? Không phải nghe nói nhà Hanamura-senpai đều bị cúm hết rồi sao..."
"Chỉ có đàn ông nhà em bị lây thôi. Mẹ và em đều không sao cả."
Trước đây tôi từng nghe nói, đàn ông nhà Hanamura đều thuộc phái thể thao, ngược lại phụ nữ thì lại thuộc phái văn hóa. Nhưng lần này, ngược lại những người đàn ông vốn chăm tập luyện lại bị "quét sạch" thì đúng là...
"Dù sao đi nữa, thật là không may. Có gì cần giúp cứ nói thẳng nhé."
"Vâng, em rất mong đợi đó... ở nhiều khía cạnh khác nhau."
Rồi cô bé dường như nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Se~~~~gawa~~~~~..."
Ngay sau đó, một tiếng gọi tên tôi vang lên không biết từ đâu. Nói sao nhỉ, giống như tiếng gầm gừ của một xác sống vừa bò ra từ nấm mồ vậy.
"Se~~~~gawa~~~~~ à... xin lỗi~~~~~"
"Hanamura-senpai! Anh dậy có sao không!?"
Hanamura-senpai chân đi loạng choạng, sắc mặt tái mét.
Lúc này anh ấy vẫn còn phải chống gậy mới đứng dậy được.
"You~ko~ đừng làm~ phiền~ Segawa~..."
"Anh, thật vướng víu."
"Gì, gì cơ~... Anh, anh~"
"Hơn nữa, nếu cúm lây sang anh Segawa thì sao. Thôi nào, về phòng mà ngủ tiếp đi. Nếu anh còn ở đây phát tán mầm bệnh thì em sẽ gọi bác sĩ đấy nhé?"
"Ồ, ồ..."
Youko không hề nể nang chút nào.
Hanamura-senpai hoàn toàn bị khiển trách, đành lê bước nặng nề hơn lúc đến mà quay trở về phòng.
"Xin lỗi đã để anh chê cười."
"Không sao, tôi thì không vấn đề gì... Tiền bối không sao chứ?"
"Xin đừng bận tâm. Điểm tốt duy nhất của anh ấy là mạng anh ấy rất dai thôi."
Có vẻ như thái độ của Youko đối với Hanamura-senpai khá là nghiêm khắc.
Nếu cuộc đối thoại giữa hai anh em lúc nào cũng như thế này, thì tôi cũng hiểu được tâm trạng than thở của tiền bối rồi.
"Hơn nữa, bên phía anh không sao chứ? Hôm nay theo lịch là cả nhà sẽ đi chơi mà? Sora đã nói với em rồi đó."
"Mà, đúng là như vậy, nhưng, sao có thể bỏ mặc người gặp khó khăn được chứ. Hơn nữa, Hanamura-senpai đã nhờ tôi rồi."
"...Anh đúng là người như thế. Thì ra là vậy, Sora cũng nhìn trúng điểm này của anh..."
"Ể? Vừa nãy em nói gì vậy?"
"Không, không có gì cả. Vậy thì, công việc nhờ anh nhé."
Youko đánh trống lảng, đưa cho tôi một tờ giấy.
Một tờ giấy cỡ A4, trên đó chi chít danh sách các địa điểm giao hàng.
"Nói thật thì, hôm nay sẽ khá vất vả đó. Mong anh giúp đỡ nhiều."
"Ưm... Tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi."
Ôi chao, xem ra quả thực là một ngày gian nan đây.
Dưới sự dẫn dắt của Sora, cả nhóm đến công viên giải trí duy nhất ở Ikebukuro. Giữa hàng loạt tòa nhà cao tầng là một khu vui chơi với đầy đủ các trò giải trí. Vừa đến đây, người vui vẻ nhất là bé Hina... không, phải là Sora mới đúng.
"Oa! Khu vui chơi Naruto! Bé Hina!"
"Gì vậy chị—"
"Ưm— đơn giản là truyện tranh ninja thôi... A, thôi đừng bận tâm nữa! Tóm lại là mình cùng đi chơi trò đó đi!"
"Vâng! Con sẽ chơi với chị Sora!"
"Này này, chị đợi đã chứ."
Sora không thể chờ đợi thêm một khắc nào, vội vàng kéo bé Hina chạy đi.
"Thật là, hết cách rồi... Sako-kaichō, anh có thể vừa chụp ảnh vừa trông chừng chị ấy được không ạ?"
"Vâng! Cứ giao cho em!"
Sako "tách" một tiếng, đứng nghiêm, chụm hai chân lại chào một cái, rồi vội vàng chạy theo Sora và bé Hina.
"Chúng ta cũng đi thôi."
"Ừm, muốn ngồi cùng bé Hina."
Ninmura và Raika cũng đi theo.
Còn lại Miyu ngồi xuống ghế dài, từ xa nhìn ngắm chị em cô bé.
"Miyu không đi chơi à? Ngồi với mẹ nhé?"
"...Con chưa quyết định ngồi cái nào... Mẹ không đi chơi sao?"
Có Sasha ở bên cạnh, Miyu vẫn chưa quen lắm. Chỉ riêng việc gọi ra từ "mẹ" thôi, giờ đây vẫn còn cảm giác tim đập nhanh. Tất nhiên, những lời này, tuyệt đối không thể nói với bé Hina.
Trong lòng mang chút tội lỗi nho nhỏ, quả nhiên vẫn rất vui... Nhưng dù vậy, việc làm nũng với Sasha trước mặt bé Hina, Miyu vẫn không làm được. Bởi vì mẹ của bé Hina... Dù muốn gặp đến thế, nhưng lại không bao giờ có thể gặp lại được nữa. Nghĩ đến là thấy mũi cay cay, đành phải cố ý xa cách Sasha một chút.
"Mẹ ở đây trông đồ, con đi cũng không sao đâu?"
"Đúng vậy. Nhưng vẫn ở đây xem họ trước đã. Đi theo suốt chừng ấy thì cơ thể chắc không chịu nổi đâu."
"Cũng già rồi mà."
"Ư, thật là vô lễ quá đi. Mẹ vẫn là người hai mươi mấy tuổi đó, hai mươi mấy tuổi!"
"Dù là cũng ở rìa thôi nhỉ."
"...Miyu, sao con bé này tính tình lại xấu thế này?"
Sasha trừng mắt nhìn Miyu đang nói những lời cay độc.
"Đâu, đâu có đâu."
Thực ra khi nói câu đó, Miyu trong lòng rất buồn bã. Rõ ràng qua điện thoại vẫn có thể nói chuyện đàng hoàng... Quả nhiên đối mặt thì lại rất khó để thẳng thắn.
Thứ "đó" mà cô bé vội vàng chạy về phòng mang theo trước khi ra khỏi nhà, giờ vẫn nằm trong túi áo.
"Này, Miyu, con không đói bụng à?"
Đột nhiên Sasha đổi chủ đề.
"Ể? Vừa mới ăn sáng xong sao lại..."
Miyu nghi hoặc nhìn Sasha, ánh mắt cô ấy đang tập trung vào tấm rèm phía trước treo dòng chữ 'Hội chợ mì ramen toàn quốc Nhật Bản'. Các quán nổi tiếng từ khắp nơi đều đến, trông có vẻ rất ngon.
"Mẹ... mẹ nói thật đấy à?"
"Mì ramen, khi làm người mẫu thì muốn ăn简直 là xa xỉ. Dù chỉ một lần thôi, mẹ cũng muốn thử ăn ở quán mì ramen đến khi no không đi nổi nữa."
Nhìn ánh mắt cô ấy lấp lánh, Miyu biết là mẹ nói thật.
"Haizz..."
Miyu thở dài. Người phụ nữ đến từ Bắc Âu này, rốt cuộc còn có bao nhiêu điều bất ngờ nữa đây. Nhưng, không biết từ lúc nào, trong lòng Miyu cũng không khỏi mong đợi xem lần tới mẹ sẽ nói ra lời kinh ngạc nào nữa.
Sau đó, nhóm của Sasha đã ăn uống no say và chơi thỏa thích trong công viên giải trí.
Mọi người không ai ngờ rằng, Sasha lại ăn hết tất cả các quán mì ramen.
Hoạt động bình chọn mì ramen mà bé Hina cực kỳ yêu thích đã diễn ra vô cùng sôi nổi, dù dường như có hiểu lầm gì đó mà đã biến thành một hoạt động kỳ quặc là chụp ảnh mọi người đang ngấu nghiến ăn. Khi bé Hina nói "Cái này ngon nhất!", chủ quán mì ramen Hakata không hiểu sao lại cảm động đến mức bật khóc nức nở.
Ra khỏi công viên giải trí, cả nhóm lại đến trung tâm thương mại để mua sắm quần áo và đồ chơi cho bé Hina. Đối với cách mua sắm gần như điên cuồng của Sasha, Sora cũng đành phải mặc kệ, chỉ nhắc nhở đừng nói lỡ lời trước mặt người khác.
"Mi, Miyu, mấy thứ này chẳng lẽ đều là quà sinh nhật sao?"
"K, không biết nữa... Haha, chắc là, không ai ngăn được mẹ ấy đâu."
Dù là sự lo lắng của Shiori hay nụ cười khổ của Miyu cũng không làm giảm đi sự hào hứng của Sasha và bé Hina.
Kết quả, số lượng hàng hóa mua sắm nhiều đến mức Sako và Ninmura không thể mang nổi, đành phải gọi dịch vụ chuyển phát nhanh để đưa tất cả về nhà trước.
"Vậy thì— tiếp theo chúng ta nên đi đâu nhỉ?"
"Mẹ quả nhiên chẳng suy nghĩ gì cả..."
"Thật là vô lễ nha. Mẹ có suy nghĩ kỹ càng đó chứ, làm sao để bé Hina vui vẻ. Đúng không, bé Hina?"
"Vâng! Bé Hina, rất vui!"
Vẻ mặt đắc ý kiểu "con xem đi" hiện lên trên khuôn mặt Sasha.
"Thôi được rồi, vậy tiếp theo chúng ta đi đâu đây? Vẫn chưa quyết định xong sao?"
"Mẹ đã nghĩ xong rồi mà."
Sasha mỉm cười nói.
"Vậy chúng ta lên đường thôi."
"Sasha— chúng ta đi đâu vậy ạ?"
Đối với câu hỏi của bé Hina, Sasha cười bí hiểm.
"Đến nơi là biết ngay ấy mà ♪"
Miyu có cảm giác đại khái là có thể đoán được.
"Quả nhiên..."
Sasha đưa mọi người đến sân trượt băng.
Có thể nói là hoàn toàn trùng khớp với dự đoán của Miyu. Dù sao, trượt băng chính là tài năng đặc biệt của Sasha.
Đối với Sasha, người sinh ra ở vùng Bắc Âu lạnh giá, khi nhắc đến niềm vui lớn nhất vào mùa đông, chắc chắn phải là trượt băng rồi.
Chỉ cần được phiêu trên sân băng là mọi muộn phiền đều tan biến hết, Sasha tươi cười nói với đầy tinh thần phấn chấn.
"Nhưng mà từ đầu năm đến giờ, đây mới là lần đầu tiên tôi được đứng trên mặt băng đấy." Cô khẽ vuốt ve mặt băng dưới chân, có vẻ xúc động. "Mọi người có ai từng trượt băng chưa?"
"Tôi rồi."
"Tôi cũng thế. Dắt tay con gái trượt băng chút đỉnh thì đâu có vấn đề gì."
Raika, vận động viên toàn năng, và Ninmura đều là những người có kinh nghiệm. Chỉ còn lại Sora và Shiori đang đầy lo lắng.
"Shiori này, để anh cầm tay em mà dạy nhé!"
"Không, không cần đâu!"
"Thôi nào, đừng khách sáo thế chứ, lỡ em bị ngã thì không hay đâu."
"Đừng có tự ý vòng tay ôm eo em như thế!"
Shiori miễn cưỡng bước theo Ninmura và bị anh dắt đi.
"Vậy thì, để chị dạy Sora nhé."
"À, vâng. Em nhờ chị Raika ạ."
"...Không phải."
Raika nhìn chằm chằm Sora với ánh mắt như đang mong đợi điều gì.
"À... vâng, xin chị chỉ giáo. Cô Raika."
"Ừm. Cứ để đấy cho chị." Raika giơ ngón cái lên. Đó là kiểu đùa đặc trưng của Raika, và Sora, sau thời gian tiếp xúc gần đây, cũng đã hiểu được.
"Miyu thì sao...?" Sasha quay đầu hỏi Miyu.
"Đương nhiên một mình em cũng không sao đâu ạ. Em rất tự tin vào khả năng vận động của mình—"
"Hừm hừm, khoe khoang ghê đấy nhỉ. Lát nữa tỉ thí xem sao."
"Dù rất muốn nói là em cầu còn không được... nhưng lỡ mẹ thua em mà lại chán nản thì sao ạ?"
"Ối giời, con nói gì thế. Miyu mới là người đấy, nếu con nói thẳng ra thì có khi lại không sao đâu nhỉ?"
Sasha vừa cười vừa chìa tay về phía nhân vật chính của ngày hôm nay.
"Hina, con thử trượt với mẹ trước nhé."
"Vâng! Trượt với Sasha—"
Đi những bước lạch bạch, loạng choạng như chú vịt con với đôi giày trượt băng chưa quen, Hina đáng yêu đến mức không thể dùng từ nào khác để miêu tả, với sức sát thương cực lớn, khiến người ta chỉ muốn lao tới ôm chặt lấy cô bé. Đúng lúc này.
"Ấy, xin mọi người chờ một chút."
Người xuất hiện ngay trước mặt Sasha và Hina chính là Hội trưởng Sako.
"Trước khi ra sân băng, xin mời cô bé Hina mặc cái này vào đã..."
"Cái, cái này..."
Khi nhận lấy thứ mà Sako dâng lên, Sasha không khỏi ngạc nhiên tột độ.
Đó là một bộ đồ bó ba lê được may đo riêng theo vóc dáng của Hina. Tà váy nhẹ nhàng bay bổng, trông y hệt bộ trang phục biểu diễn thật mà cô vẫn thấy các vận động viên chuyên nghiệp mặc trên TV.
"Này này, đến cả thứ này mà Hội trưởng cũng chuẩn bị sao?"
Bên cạnh Miyu đang càu nhàu, Sasha đang thất thần nhìn chằm chằm bộ đồ với ánh mắt kinh ngạc.
"Đường may hoàn hảo không thua gì thợ chuyên nghiệp, và cả chất liệu không chê vào đâu được nữa... Sako, chẳng lẽ cái này cũng là anh..."
Sako tự tin đẩy nhẹ cặp kính phản quang và khẽ gật đầu.
"Thật đáng kinh ngạc. Không ngờ anh lại có tay nghề đến mức này..."
"Tôi, Sako Shuntarou, chỉ cần là vì các cô bé dưới mười hai tuổi, dù có phải vượt lên loài người, bay lên cả thần linh, tôi cũng sẽ làm cho bằng được!" Hội trưởng Sako nhiệt huyết giơ nắm đấm tuyên bố.
"Cái này có lẽ có thể mặc được thật... Hina thấy sao? Con có muốn mặc bộ đồ này không?"
"Vâng! Hina muốn mặc—giống như cô bé Lọ Lem ấy!" Những món đồ trang trí lấp lánh ngay lập tức thu hút trái tim Hina. Sasha dù sao cũng là người mẫu, vốn dĩ không có chút sức đề kháng nào với quần áo đẹp.
"Vậy thì, mặc vào đi. Chuyện chụp ảnh thì nhờ anh nhé."
"Aye aye ma'am!" (Vâng, tuân lệnh!)
Sau khi nghiêm chỉnh chào kiểu nhà binh, Sako bắt đầu dựng máy ảnh DSLR để chuẩn bị. Miyu thì dẫn Hina vào phòng thay đồ.
"Ồ, ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ!"
"Ừm ừm ừm! Tuyệt vời quá! Hina, đáng yêu quá đi mất!"
Nhìn Hina đã thay đồ xong, Sasha và Sako không kìm được mà reo hò ầm ĩ.
"Hina, đáng yêu ạ?"
"Ừm ừm! Thật sự rất giống công chúa nhỏ đó!"
"Công chúa nhỏ!?" Chỉ nghe thấy từ "công chúa nhỏ" thôi là Hina đã không kìm được mà vung tay múa chân. Sako cũng nhân cơ hội bấm máy ảnh liên tục. Người đẹp tóc vàng dịu dàng hộ tống cô bé Hina đang rạng rỡ tươi cười.
"Vậy Hina, lại đây nắm tay mẹ nhé. Đừng vội, cứ từ từ đứng lên thôi." Hina nắm tay Sasha và bước ra sân băng. Rồi từ từ bắt đầu trượt.
"Ôi, thật ngạc nhiên đấy... Hina, trước đây con đã từng trượt băng chưa?"
"Dạ rồi. Con trượt với chú, với chị nữa—"
Hina vừa nói vừa từ từ di chuyển về phía trước trên sân băng.
"Ào ào, ào ào."
"Hina, con có muốn nắm tay mẹ để trượt không?"
"Không, Hina muốn trượt một mình cơ."
Sasha lo lắng bám sát theo sau. Còn Miyu thì đang dõi theo cảnh tượng này.
"Con duỗi thẳng chân ra thêm chút nữa, và hạ hông xuống. Như thế sẽ vững hơn."
"Mẹ ơi, mẹ nói thế Hina sao mà hiểu được ạ. Hina, con còn nhớ cái dáng mình chơi trò chơi hồi nãy không? Nhìn này, cứ như thế này, cái mông nhỏ của con cử động theo nhé."
Hina làm theo lời Miyu, tạo một dáng hơi cong mông.
"Thấy chưa, không còn lảo đảo nữa rồi đúng không? Rồi sau đó, chân phải... à không, là chân bên tay cầm đũa đấy, đạp mạnh xuống sàn, rồi vút một cái—"
Ngay lập tức, cơ thể Hina không còn lảo đảo như vừa nãy nữa, mà có thể trượt về phía trước một cách uyển chuyển và ổn định.
"Làm được rồi!!"
"Giỏi quá! Hina giỏi quá đi thôi! Con đúng là thiên tài mà!" Sasha không nói hai lời, ôm chầm lấy Hina. Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ thấy cô như một người mẹ ngờ nghệch đang cưng chiều con cái.
Miyu nhìn cảnh tượng trước mắt, một cảm giác quen thuộc khó tả ập đến.
*Miyu! Con đúng là thiên tài! Không hổ là con gái của mẹ!*
Một góc ký ức vẫn còn vang vọng giọng nói của Sasha. Cô không còn nhớ cụ thể đã nghe vào lúc nào, ở đâu, chỉ có giọng nói là vẫn còn đọng lại rõ ràng. Trong lúc hoài niệm, cô cũng cảm thấy một sự ấm áp khó tả đang len lỏi trong lòng.
"Sasha, Hina, làm tốt ạ?"
"Ừm ừm, cứ thế này thì không lâu nữa con sẽ được dự Olympic mất thôi!"
"Thế, thế thì Hina cũng muốn trượt ào ào không ngừng nghỉ như chị Miyu!"
"Con sẽ làm được nhanh thôi mà. À này, con có muốn trượt cùng Miyu không?"
"Ế..."
Miyu hơi giật mình khi đột nhiên bị gọi tên.
"Chị Miyu, trượt cùng đi—"
"Vậy thì, không được buông tay chị ra nhé."
"Vâng!"
Thế là Miyu và Hina, nắm tay nhau trượt về phía trước.
Ban đầu chỉ từ từ, rồi tốc độ dần tăng lên, cuối cùng lướt đi như bay trên sân băng theo những đường cong tuyệt đẹp. Dù không có màn trình diễn nào hoa mỹ, nhưng tất cả mọi người trong sân băng đều không kìm được mà quay đầu nhìn theo.
"Đẹp quá! Cảnh tượng sao mà đẹp đến thế! Ôi trời, tại sao lại đúng lúc này mà ống kính lại bị lệch thế này chứ! Cái này, cái này đúng là... tôi bật khóc luôn rồi!?" Sako chỉ đành nức nở lắp lại máy ảnh DSLR.
"Thật sự, cảnh tượng thế này mà ngày nào cũng được nhìn thấy thì tốt biết mấy..." Ánh mắt Sasha tự lẩm bẩm, lóe lên vài phần cô đơn.
"À mà, Sora đâu rồi nhỉ?" Sasha tìm kiếm trong sân băng.
"Úi giời!?" Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang vào tai, nhìn sang, Sora đang ngồi bệt trên mặt băng, quần áo xung quanh mông đều dơ bẩn. Bên cạnh là Raika, người luôn sát cánh để chỉ dạy, đang lộ vẻ mặt khó xử.
"Ôi chà, Sora có vẻ không giỏi thể thao cho lắm nhỉ."
"Hu hu hu hu~ Chị Miyu và Hina trượt với tốc độ đó đúng là quá kỳ lạ!" Nhìn Sasha đang cười khổ đi đến bên cạnh, Sora bĩu môi than vãn.
"Vậy để mẹ nói cho Sora một bí mật nhé." Sasha đột nhiên ghé sát tai Sora thì thầm. "Mẹ này, lúc mới bắt đầu tập trượt là đứa dở nhất trong số những đứa trẻ cùng tuổi đấy."
"Ế... thật ạ?"
"Không nói dối đâu. Ban đầu mẹ mất khoảng ba ngày mới có thể đứng vững như thế này đấy." Vừa nói, Sasha vừa làm một động tác đứng tấn.
"Phì." Sora không kìm được mà bật cười.
"Thấy chưa, nhưng dù là mẹ như thế mà giờ cũng trượt rất giỏi rồi đấy thôi, nên Sora cũng đừng bỏ cuộc nhé."
"Vâng... Em sẽ cố gắng." Nhìn Sora lại tràn đầy khí thế đứng dậy từ dưới đất, Sasha cảm thấy rất hài lòng.
Và ở một nơi hơi xa, Miyu đang nhìn cả hai người.
"Đúng là nhà giáo dục tiên phong mà..."
"Chị Miyu sao thế ạ—?" Hina kéo kéo tay áo Miyu đang ngẩn người lẩm bẩm.
"À, xin lỗi xin lỗi. Tiếp theo chúng ta thử nhảy một chút nhé, giống như chú thỏ con mà Hina thích nhất ấy."
"Vâng!" Miyu lại nắm tay em gái trượt ra.
Khi mặt trời gần lặn, Hina chơi đến mệt rã rời, đã mắt díp lại trên lưng chị gái. Sau khi chào tạm biệt Sako và mọi người ở trước ga Ikebukuro, giờ đây đang từ từ đi bộ về nhà.
"Hina, nếu buồn ngủ thì con không cần cố nhịn đâu nhé."
"Không, con vẫn thức mà—"
Như thể vẫn chưa chơi đủ, Hina dụi dụi mắt cố gắng tỉnh táo, nhưng không lâu sau lại nhắm nghiền mi mắt.
"Hôm nay thật sự rất vui, đã lâu rồi không gặp mọi người." Sasha nói một cách điềm tĩnh bên cạnh Sora. Sora ghé sát tai Sasha thì thầm.
"Em xin phép về trước để đưa Hina đi ngủ. Chị Sasha và Miyu cứ từ từ đi về nhé."
"Sora? Em không cần bận tâm đâu. Mẹ cũng đồng thời muốn trở thành mẹ của cả em và Hina mà."
"Em đương nhiên biết mà. Cho nên nói không chỉ là lo cho chị Sasha, mà còn có cả Miyu hơi 'khẩu xà tâm phật' nữa chứ. Em là chị cả mà."
Miyu nghi hoặc nhìn đi nhìn lại người chị và người mẹ đang mỉm cười với mình.
"Có chúng ta ở đây thì Miyu dường như không thể thoải mái làm nũng được... Miyu là người giỏi nhất trong việc quan tâm đến không khí xung quanh. Vậy lát nữa gặp nhé."
Sora cõng Hina và tăng tốc bước đi.
"Chị ấy sao?"
"Không sao đâu, chúng ta cứ từ từ đi về nhé. Sora đúng là một người chị tốt mà."
"...Vâng."
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ con phố nhà ở. Trong ráng chiều ấy, có bóng dáng Sasha và Miyu đang thong thả bước đi.
"Mẹ này, cảm thấy được đi trượt băng cùng Miyu cứ như một giấc mơ vậy."
"Vâng... ạ?"
"Có lẽ con không nhớ, nhưng hồi Miyu còn bé xíu, mẹ cũng từng đưa con đi rồi đấy. Nên dù lớn thế này rồi mà con vẫn trượt giỏi như vậy."
"...Con, con trượt giỏi ạ?"
"Ừm ừm, giỏi lắm. Đúng là con gái của mẹ mà." Sasha vui vẻ mỉm cười. Nụ cười ấm áp và yên bình đó, hiện rõ ràng trên khuôn mặt người mẹ.
"Cái, cái đó... con có cái muốn tặng mẹ ạ..." Miyu lấy từ túi mình ra một chiếc vòng tay làm bằng hạt thủy tinh và đưa cho Sasha. "Ở trường đang thịnh hành lắm ạ. Tự làm rồi trao đổi với bạn bè ấy."
"Cái này... tặng cho mẹ sao?"
"Dù không đẹp bằng phong cách thiết kế của mẹ đâu ạ."
"...Ừm ừm, không có đâu. Thật sự, rất đáng yêu. Không hổ là con gái của mẹ mà." Sasha vẫn mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia lệ trong veo.