Học viện Tamabun có hai cơ sở. Một nằm sâu trong vùng Hachiōji hẻo lánh phía Tây, cách xa trung tâm thành phố; cơ sở còn lại tọa lạc ở phía Tây khu Shinjuku, ngay giữa trung tâm thủ đô, được bao quanh bởi các tòa nhà chính phủ. Tòa nhà hiện đại cao mười tám tầng nổi và hai tầng hầm này sừng sững giữa những khối nhà văn phòng dày đặc. Sinh viên năm ba ai nấy đều hăm hở đặt chân đến đây, cảm giác như thể cuối cùng cũng thoát ly khỏi vùng rìa Tokyo để tận hưởng "đời sống đại học đích thực". Ấy vậy mà, thứ chờ đón chúng tôi, những kẻ đầy nhiệt huyết, chẳng phải đời sinh viên huy hoàng hay cuộc sống phố thị xa hoa, mà là hành trình xin việc gian nan.
"Ư... ư ư ư..."
Trong giờ học định hướng việc làm ở cơ sở Shinjuku, danh sách các công ty cùng điều kiện tuyển dụng được nhân viên sắp xếp gọn gàng hiển thị trên màn hình. Tôi lướt từ đầu đến cuối, không kìm được mà khe khẽ bật ra tiếng run rẩy.
"Tuyển dụng nhân viên mới, không yêu cầu đặc biệt, không cần thi cử, phỏng vấn trực tiếp, thực tập sau khi được nhận." Những điều kiện nghe thật mỹ miều, cứ ngỡ mình sẽ làm được chứ? Thật ra chẳng hề đơn giản như vậy. Từ khi bắt đầu tham gia các hoạt động tìm việc vào năm ba, tôi đã trượt ba mươi ba công ty qua các bài kiểm tra và phỏng vấn, vậy nên nhận định của tôi chắc chắn không sai. Đối với các doanh nghiệp, họ coi trọng kỹ năng hơn là một bản lý lịch trống rỗng. Huống hồ, giờ đây đã qua cao điểm mùa tuyển dụng, yêu cầu lại càng trở nên khắt khe. Ban đầu thì bận rộn nộp hồ sơ trực tuyến, còn bây giờ là những công ty nhỏ không có trang web chính thức, buộc phải tự mình đến nộp hồ sơ trực tiếp. Điều đó có nghĩa là ngay cả trang phục cũng phải hết sức chú trọng.
"Dù chỉ thêm một chút cũng được, tóm lại phải sớm ổn định công việc thôi."
Tôi chọn những công ty có điều kiện phù hợp, gửi hồ sơ rồi rời khỏi buổi giới thiệu. Tiếp theo chắc hẳn là những cuộc phỏng vấn liên miên ngày qua ngày. Với tâm trạng trĩu nặng, tôi bước ra khỏi khuôn viên trường.
"Này, Segawa-chan!"
Ngay khi tôi đi ngang qua quán cà phê nổi tiếng khắp trường, một người quen bỗng gọi tôi lại.
"Ninmura à, cậu làm gì ở đây thế?"
Một chàng trai khôi ngô đang thưởng thức bánh vòng và cà phê trên sân thượng ngoài trời. Vóc dáng cao ráo, chiếc cằm thon gọn, đôi mắt trong veo cùng hàng lông mày mảnh mai được tỉa tót tinh tế. Anh ta sở hữu vẻ ngoài mà đàn ông vô cùng khao khát, cũng là hình mẫu bạn trai trong mơ của các cô gái.
"Đương nhiên là ăn trưa rồi, ăn trưa đó. Segawa-chan có muốn ghé không?"
Ừm, một ly cà phê chắc chưa đến bốn trăm yên, thêm một chiếc sandwich thì khoảng tám trăm yên. Nhưng kiểu gì cũng cảm thấy sau đó vẫn phải ghé cửa hàng tiện lợi mua cơm nắm nữa. Một bữa trưa là đã mất cả ngàn yên trở lên rồi... Chi phí sinh hoạt ở nội thành đúng là đắt đỏ thật.
"...Thôi được rồi, thỉnh thoảng cũng được."
Dù hơi do dự, tính toán thiệt hơn một chút, tôi vẫn bước vào quán, đến chỗ Ninmura. Công việc bận rộn ở nhà xuất bản cũng mang lại cho tôi kha khá thu nhập. Ninmura gọi một chiếc hamburger thịt vịt và cà phê.
"Mà nói mới nhớ, lâu rồi không gặp cậu ở trường nhỉ."
"Ừm, vậy sao?"
Ninmura giả vờ ngây thơ. Anh chàng Ninmura, người đã nhận được thư mời làm việc sớm hơn tôi, gần đây ít khi xuất hiện ở trường. Tôi đã không gặp cậu ta cả tuần rồi.
"Thế nào rồi? Công việc ổn định chưa?"
"Ư..."
"A—, hình như là chưa thì phải, vất vả cho cậu rồi."
Thấy tôi khó mở lời, Ninmura thở dài bày tỏ sự đồng cảm. Ánh mắt đó không khỏi khiến tôi cảm thấy xấu hổ. Nhưng tại sao dạo này thư hay email "không trúng tuyển" cứ gửi về tới tấp thế không biết.
"Segawa-chan, cậu ứng tuyển ngành nghề nào thế? Nếu không đòi hỏi cao thì tôi nghĩ cậu sẽ tìm được việc nhanh thôi."
"Tôi không đòi hỏi cao đâu... nhưng nói về điều kiện thì, đầu tiên là phải được biên chế chính thức, sau đó địa điểm làm việc phải gần nhà, cuối cùng là không có chuyển công tác, chỉ ba điều đó thôi."
"Ừm... Ra vậy. Nếu làm việc quanh khu Ikebukuro thì tỷ lệ cạnh tranh đúng là rất cao."
"...Quả nhiên là vậy sao?"
Tốt nhất là trong vòng một giờ đi từ nhà, nếu có thể thì ba mươi phút. Đương nhiên là không có chuyển công tác.
Đó chính là những yêu cầu của tôi. Dù biết điều kiện này quá khắt khe, nhưng tôi không thể rời xa ba chị em. Không phải ai đó nhờ vả, mà là ý muốn của chính tôi. Mặc dù ở nội thành có nhiều công việc chính thức, nhưng tỷ lệ cạnh tranh rất cao. Dù sao đó cũng là những tập đoàn lớn có tiếng, điều này cũng là lẽ thường tình.
"Nhưng về mặt này thì Segawa-chan sẽ không nhượng bộ đâu nhỉ."
"Coi như vậy đi. Tóm lại tôi sẽ kiên trì đến cùng. Ngoài ra, chuyện biên chế chính thức cũng vậy."
Không bao giờ từ bỏ. Chị tôi nhận xét về tôi một chút cũng không sai. Nhìn thấy nụ cười của tôi, Ninmura cười gượng, vỗ tay một cái rồi chuyển đề tài.
"Ấy, tôi rất hiểu tâm trạng của Segawa-chan mà. Mấy đứa cháu gái của cậu đáng yêu lắm. Muốn xem tác phẩm mới của tôi không?"
Ninmura cũng có thêm một cô cháu gái cực kỳ dễ thương từ hai năm trước. Cứ mỗi lần có ảnh mới, anh chàng đẹp trai này lại khoe với tôi. Sau đó, chúng tôi tán gẫu vài chuyện vặt vãnh, thời gian trôi đi thật nhanh. Lúc này, tôi không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi mới vào đại học, cứ cảm thấy vô cùng vui vẻ. Tôi chợt nghĩ ra một chuyện.
"À phải rồi. Ninmura, hôm nay cậu rảnh không? Lâu rồi cậu chưa đến nhà tôi, có muốn đến ăn cơm không?"
"Ấy, lời mời của Segawa-chan lâu rồi mới có đấy nhỉ. Sasha-san không có nhà sao?"
"Không phải nhờ cậu đến giúp nấu ăn đâu. Dù sao thì tôi cũng đã làm việc nhà bốn năm rồi, hơn nữa Sora bây giờ cũng rất thạo việc. Hôm nay có hẹn nghe Hina biểu diễn piano."
"Ồ? Hina chơi piano à, hợp với con bé đấy chứ."
"Phải không? Thấy Raika-san dạy Sora chơi piano, thế là con bé cũng đòi học."
Đây là lần đầu tiên Hina có yêu cầu "mạnh mẽ" như vậy kể từ khi vào tiểu học. Bây giờ vẫn là Sora đang dạy, còn chuyện có nên đi học piano ở trung tâm không thì Hina vẫn còn do dự. Hôm nay tôi nói sẽ về sớm, thế là Hina bảo sẽ đàn những gì đã luyện được mấy ngày nay cho tôi nghe. Dù cảm thấy vinh dự, nhưng cũng chẳng cần phải một mình tận hưởng, khán giả càng đông càng tốt mà. Ninmura nghe xong liền lộ vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn tiếc nuối.
"Segawa-chan, chuyện này phải nói sớm chứ. Tôi nhất định sẽ đi... dù muốn nói vậy, nhưng hôm nay tôi có việc rồi. Mấy hôm nay mới quen một cô gái, lỡ buổi hẹn đầu tiên thì không hay chút nào. Xin lỗi nhé, nhất định là lần sau, mà nói mới nhớ, lần sau nhất định phải gọi tôi đấy nhé."
Ồ ồ, so với buổi biểu diễn của Hina nhà tôi, Ninmura lại chọn hẹn hò cơ đấy, lạ thật. Có vẻ lần này Ninmura rất tâm đầu ý hợp, cái vẻ này của cậu ta cũng lâu rồi tôi mới thấy.
"Thôi, lúc nào muốn đến cứ đến, đừng khách sáo, Hina cũng sẽ vui lắm."
Sau đó, Ninmura đi cắt tóc để chuẩn bị cho buổi hẹn, còn tôi cũng lên đường về nhà.
"À à, phải rồi, cũng mời Raika-san nữa chứ."
Cô ấy đang trong giờ làm việc, chỉ có thể gửi tin nhắn thôi. Tôi cố kìm nén ham muốn được nghe giọng nói của Raika-san mà gõ điện thoại. Mà cô ấy và Hina lại học cùng một trường, thật sự là bất ngờ đấy nhỉ... Tôi vừa nghĩ vừa đi về phía bãi đỗ xe để lấy xe về nhà.
"Thầy Oda, chào thầy ạ!"
"Ừm, chào các em. Về nhà cẩn thận nhé."
Raika tiễn các học sinh đi xa. Học sinh lớp một vẫn còn bé xíu, từ xa nhìn lại cứ như chỉ có mỗi chiếc ba lô đang nhấp nhô. Cảnh tượng ấy đáng yêu vô cùng. Những hành động của bọn trẻ luôn bất ngờ, thẳng thắn, và đáng yêu. Chọn nghề này đúng là quá tốt rồi. Lòng Raika tràn ngập niềm vui chiến thắng.
"Raika!"
Đột nhiên, một tiếng gọi vô cùng trong trẻo vang lên. Là Hina.
"À, không đúng, phải gọi là thầy Raika."
Hina vội vàng sửa lời.
"Ừ, đúng rồi. Ở trường phải gọi cô là thầy."
Dù đã quen biết ba năm, ở trường vẫn là mối quan hệ thầy trò. Là một giáo viên, không thể đối xử đặc biệt với bất kỳ học sinh nào.
"Chào thầy Raika ạ."
Hina cúi đầu chào. Nhìn cảnh tượng đáng yêu ấy, Raika cố kìm nén ham muốn chạy đến ôm chầm lấy. Nếu chuyện này xảy ra ở nhà Takanashi, Raika chắc chắn sẽ nói với Yuuta rằng "Giao con bé cho em đi."
"Ừm, hẹn gặp lại ngày mai."
Khi Hina bước đi, chiếc ba lô và bím tóc đuôi ngựa cũng lắc lư theo, Raika không khỏi nhìn say sưa. Sau khi tiễn học sinh đi xa, Raika quay trở lại trường. Sau khi xác nhận trong lớp không còn học sinh nào, cô trở về văn phòng. Mặc dù học sinh đã tan học, nhưng thời gian bận rộn của giáo viên mới chính thức bắt đầu. Chấm bài tập của học sinh, theo dõi sự thay đổi hàng ngày của các em, mức độ hiểu bài, những chi tiết nhỏ nhặt này đều phải được ghi chép trong báo cáo. Đặc biệt đối với giáo viên mới, năm nay là năm thực tập, Raika phải báo cáo công việc hàng ngày cho giáo viên hướng dẫn thực tập của mình. Dù khả năng rất nhỏ, nhưng cũng có thể bị đánh giá là không phù hợp với công việc này và bị sa thải, vì vậy Raika, vốn là người nghiêm túc và tỉ mỉ, luôn làm việc một cách chu đáo. Hơn nữa, với một người mới vào nghề như cô, vẫn còn nhiều điều đau đầu.
"Thầy Oda."
Nói Tào Tháo Tào Tháo đến.
"Vâng, Phó Hiệu trưởng ạ, có chuyện gì không?"
Người phụ nữ lớn hơn Raika hai giáp này là Phó Hiệu trưởng phụ trách giáo dục. Bà ấy còn nghiêm khắc hơn cả giáo viên hướng dẫn của cô.
"Tôi nghĩ, cô cần phải thay đổi bộ trang phục này."
"Trang phục, ạ?"
Raika cẩn thận xem xét trang phục của mình. Áo croptop bó sát kết hợp với nội y vừa vặn. Màu xanh đen gần như đen tuyền. Áo phông trắng có chút ren trang trí. Cô cảm thấy đây không phải là thời trang, chỉ là một phong cách rất bình thường. Dù sao bộ trang phục này là do chuyên gia Sasha phối cho cô, vậy nên chắc chắn phải hoàn hảo chứ.
"Có vấn đề gì sao ạ?"
"Ấy—, tức là, tốt nhất nên chọn những trang phục có thể che đi vóc dáng của mình... Đương nhiên, đây không phải lỗi của cô. Nhưng mà..."
Người phụ nữ lớn tuổi này có vẻ hơi khó xử. Bà cũng không thể nói thẳng rằng vì cô quá xinh đẹp. Hơn nữa, Sasha Ilynichna Galina là chuyên gia thiết kế thời trang. Trang phục của cô ấy không chỉ phù hợp với nghề giáo viên đứng đắn, mà còn phô bày hết vẻ quyến rũ của Raika, khiến cô càng thu hút ánh nhìn của phái mạnh. Phó Hiệu trưởng thở dài, nhìn cô một cách đầy ẩn ý.
"Ài... Thầy Oda, cô hiểu không?"
Ý ngoài lời là, cô quá xinh đẹp, vậy nên hãy cân nhắc ảnh hưởng đến các giáo viên nam và phụ huynh. Nhưng Raika vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, không hiểu gì.
"Xin lỗi, tôi không hiểu."
Raika thành thật trả lời. Thực ra, cô thật sự chẳng hiểu chút nào. Cảnh tượng được mọi người chú ý như vậy đối với cô rất bình thường, cô không biết có vấn đề gì. Đối với Phó Hiệu trưởng, bà cũng biết, lời nói của cô giáo mới này không có ác ý. Bà đề xuất với vẻ mặt sầu muộn.
"Ví dụ như... ở trường mặc đồ thể thao thì sao?"
Mỹ nữ tuyệt sắc với vẻ mặt vô cảm gật đầu như bừng tỉnh. Ra vậy, nhiều giáo viên trong văn phòng đều mặc đồ thể thao khi làm việc mà. Trang phục Sasha chọn cho cô dù tiện lợi cho việc di chuyển, nhưng có lẽ nhìn không được như vậy. Raika lập tức lấy chiếc áo thể thao mặc trong giờ thể dục thay cho áo croptop.
"Phó Hiệu trưởng, như vậy được không ạ?"
Chiếc áo thể thao vốn dán mác "vóc dáng bình thường không thể mặc nổi" lại cực kỳ vừa vặn trên người Raika, tôn lên đường cong mượt mà và hai "vật phình" căng tròn như quả dưa. Phó Hiệu trưởng cau mày nói.
"Ừm ừm... Tôi hiểu rồi, tôi sai rồi. Cô cứ mặc đồ cũ đi. Nhưng mà, nếu cô có thể mặc đồ giản dị hơn một chút thì tốt hơn nhiều."
——Như vậy bẩn cũng không sao, bà ấy đang quan tâm mình sao? Raika gật đầu. Nhìn Raika vẫn không hiểu gì, Phó Hiệu trưởng bỏ cuộc khuyên nhủ, thở dài rồi chuyển đề tài.
"Nhân tiện, mấy hôm trước tôi có dự một tiết học của cô."
"Vâng, xin chỉ giáo ạ."
"Ừm, nội dung của cô rất phong phú. Nhưng lại quá nhồi nhét."
"Theo số tiết học trong một học kỳ, một tiết học ít nhất phải dạy được ngần ấy nội dung."
Nghe câu trả lời của Raika, Phó Hiệu trưởng mỉm cười, nhìn cô giáo mới hơi căng thẳng như thể thấy được chính mình ngày xưa.
"Đừng nghĩ rằng phải truyền đạt hoàn hảo tất cả kiến thức. Hãy nắm bắt những điểm trọng yếu, một số phần không quá khó có thể lướt qua đơn giản. Hãy tin tưởng vào khả năng tiếp thu của học sinh."
"Ơ..."
Raika có chút bối rối. Đối với cô, kiến thức không có sự phân biệt khó dễ. Chỉ cần được tiếp xúc thường xuyên, những thông tin này đều có thể từ từ tích lũy.
"Tôi biết, thời học sinh thành tích của cô rất xuất sắc, nhưng không phải ai cũng như vậy. Dạy chi tiết và dạy dễ hiểu là khác nhau. Hãy suy nghĩ kỹ nhé."
"Vâng, tôi sẽ chú ý ạ..."
Lại bị khiển trách rồi sao... Raika có chút thất vọng. Thời học sinh, cô chưa bao giờ bị chỉ trích sai sót, Raika chính là người xuất sắc đến vậy. Nhưng khi bước vào xã hội, nhiều việc cô lại không biết phải xử lý thế nào. Nói vậy thì, trước đây cũng từng bị Phó Hiệu trưởng giáo huấn nặng lời. Nhớ lại cảnh tượng khi mới gia nhập——vẻ mặt Raika giãn ra rất nhiều.
Mùa xuân năm nay, Raika trở thành giáo viên tiểu học. Lần đầu tiên nhậm chức, cô đứng trên bục chủ tịch tự giới thiệu, hàng trăm ánh mắt của bọn trẻ đổ dồn vào khiến Raika lần đầu tiên trong đời cảm thấy căng thẳng. Cô mơ ước trở thành giáo viên tiểu học, nhưng liệu mình có thể hòa đồng với những đứa trẻ này không? Sau buổi lễ, trong lòng cô vẫn còn cảm thấy bất an. Đúng lúc đó.
"Raika!"
Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh vang lên phía sau, Raika đang đi trên hành lang đã quá quen thuộc với giọng nói này.
"Hina..."
Mái tóc đen dài buộc gọn gàng, đôi mắt đen tròn lấp lánh, cô bé chính là tam nữ của nhà Takanashi mà Raika yêu quý, Hina.
"Hina!"
Raika vui mừng khôn xiết chạy đến.
"Raika, phải là thầy chứ!"
"Ừm, Hina cũng vậy, lên lớp một rồi nhỉ."
"Ừm, Hina, lớp một rồi!"
Chính mình và Hina lần lượt là giáo viên mới và học sinh mới của trường này, nhận ra điều đó khiến Raika thật sự vô cùng vui sướng. Cuộc gặp gỡ trong lễ khai giảng càng khiến Raika cảm thấy biết ơn. Lại có thể đồng hành sáu năm nữa rồi. Bỗng nhiên nhận ra, sự bất an vừa nãy đã biến mất vào hư không. Nhưng sau đó, chuyện này lại bị Phó Hiệu trưởng giáo huấn một trận.
"Là giáo viên không được đối xử đặc biệt với bất kỳ học sinh nào."
Phó Hiệu trưởng đã giáo huấn Raika, một sinh viên mới tốt nghiệp và vừa vào nghề, rằng khi bước vào xã hội phải biết cân nhắc cách hành xử của mình. Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên cô bị người ngoài bố mẹ giáo huấn. Raika vừa cảm thấy lạ lẫm, vừa nghiêm túc kiểm điểm sai lầm của mình.
Môi trường mới, thân phận mới, cô và Hina theo một nghĩa nào đó đều là "năm nhất", nhận ra điều này khiến Raika càng thêm phấn khích. Điều này rất giống với thời đại học khi cô gia nhập câu lạc bộ Lu-kên——Raika vừa bị giáo huấn vừa khẽ mỉm cười, đương nhiên, hành động này không ai nhận ra.
Đang chìm đắm trong ký ức, khi thay lại trang phục cũ, Raika nhận ra tin nhắn trên điện thoại. Về lý thuyết, giờ làm việc không được phép liên lạc cá nhân, đương nhiên thực tế cũng chẳng mấy ai tuân thủ, Raika lén lút lấy điện thoại ra.
"Tối nay có muốn đến nhà tôi ăn cơm không? Yuuta."
"À, Yuuta..."
Nhìn thấy người gửi, vẻ mặt Raika dịu đi. Nhưng rồi lại lập tức thu lại, Phó Hiệu trưởng đã nói——là giáo viên không được đối xử đặc biệt với bất kỳ học sinh nào. Đúng vậy, dù trước đây việc đến ăn cơm là lẽ đương nhiên... nhưng liệu bây giờ mình đến nhà Takanashi có vi phạm quy định không nhỉ. Raika có chút bàng hoàng, ngón tay cứ mãi lướt trên bàn phím mà không thể trả lời.
"Raika-san... bận lắm hay sao nhỉ."
Đợi một tiếng đồng hồ vẫn không nhận được hồi âm từ Raika-san. Nghe nói nghề giáo viên bận rộn lắm. Dù Raika-san có xuất sắc đến mấy, trước khi thích nghi chắc chắn cũng sẽ luống cuống tay chân thôi. Dù hơi cô đơn, nhưng cũng đành chịu.
"Thôi vậy, tuy tôi một mình cũng được, nhưng vẫn có chút cô đơn..."
Nếu đã vậy, đành dùng đến chiêu cuối... chỉ có thể liên hệ với người đó——Sako senpai rồi, tôi cầm điện thoại lên, nhưng không hiểu sao lại không gọi được.
"...Hiếm thấy thật. Lại không liên lạc được."
Thật không ngờ tôi lại bị mọi người trong câu lạc bộ Lu-kên "tập thể bỏ rơi". Khi còn ở cơ sở Hachiōji, chúng tôi ngày nào cũng gặp nhau. Kể từ khi Raika-san chuyển sang cơ sở Shinjuku, sau đó tôi và Ninmura cũng theo chân chuyển đến, cơ hội gặp gỡ mọi người ít đi nhiều. Nhưng dù vậy, Sako senpai ban đầu vẫn thường xuyên đến tìm chúng tôi, nhưng gần đây cũng ít khi gặp anh ấy ở nhà ăn. Rồi sau đó là Raika-san tốt nghiệp, còn tôi và Ninmura thì tất bật xin việc... Nghĩ lại thì, lần cuối cùng mọi người tụ họp đông đủ là khi nào nhỉ. Tiện thể nói thêm, Sako senpai lại thuận lợi được ở lại lớp, trở thành khóa dưới của chúng tôi. Nhưng bản thân anh ấy dường như có ý định riêng, nghe nói anh ấy chủ động đăng ký tham gia một số môn chuyên ngành ở cơ sở Shinjuku. Những chiến hữu Lu-kên từng gắn bó với nhau giờ ai nấy đều bước đi trên con đường đời riêng của mình. Con người ta vẫn luôn thay đổi không ngừng.
Dù sự thay đổi này là bình thường và bất khả kháng, nhưng vẫn cảm thấy có chút hiu quạnh.
Trong khi Yuuta đang đối diện với những thay đổi xung quanh, thì Sora cũng đang trực diện với "sự thay đổi" của chính mình.
Chiều tối, Sora đang vấn mái tóc dài chuẩn bị về nhà thì bất ngờ bị ai đó chặn lại. Cô bạn Youko bên cạnh khẽ thở dài.
“À… Tiểu Takanashi! Xin cậu hãy nhận lấy cái này!”
“Hả…”
Người vừa cất tiếng gọi là một cậu nam sinh lạ mặt. Nhìn đồng phục thì chắc là học sinh cấp ba của một trường cách trường Sora một bến xe, nhưng lúc này Sora chẳng còn tâm trí để bận tâm mấy chuyện vặt vãnh ấy. Chỉ riêng việc nhận lấy lá thư đầy vẻ khí thế từ đối phương thôi cũng đã vượt quá sức chịu đựng của cô rồi.
“Vậy… tôi chờ câu trả lời của cậu nhé!”
Sau khi Sora nhận lấy phong thư, cậu nam sinh kia lập tức quay người bỏ chạy. Vì đúng vào giờ tan học, xung quanh tụ tập rất đông học sinh cấp hai và cấp ba.
“Chúc mừng cậu, Sora. Tháng này đã là phong thứ ba rồi đấy.”
Người bắt chuyện với Sora đang đứng ngây người tại chỗ là Hanamura Youko. Cô nàng có vẻ rất bình thản, bước đi phía trước. Thấy bóng lưng của cô bạn thân, Sora vội vàng đuổi theo.
“Đợi, đợi đã Youko!”
“Sao thế? Tớ thích đứng dưới nắng hơn.”
“Cái này… cái này phải làm sao đây?”
“Làm sao á… Nấu hay đốt gì tùy ý cậu thôi, Sora à.”
“S, sao có thể đốt được chứ!”
“Chỉ là ví dụ thôi mà. Thôi, nhìn cái kiểu đưa thư tình khí thế ngút trời thế này, tớ đoán năm năm nữa chắc cậu ta quên sạch rồi ấy mà.”
Trên phong thư, dòng chữ ‘Dar Sora’ được viết tay rất bay bướm. Chắc hẳn người gửi rất muốn ra vẻ bảnh bao, nhưng lại viết sai chính tả từ khóa quan trọng.
“Nhưng đối phương không viết tên cũng không có thông tin liên lạc, làm sao mà trả lời được?”
“Mấy hành động ích kỷ như thế thì cứ mặc kệ đi.”
Youko vừa nói vừa tiếp tục bước đi, ý muốn bảo Sora đừng nên bận tâm mọi chuyện quá mức.
Từ khi lên cấp ba, Sora nổi tiếng cả trong lẫn ngoài trường. Bắt đầu từ nửa cuối năm nhất, sự trưởng thành rõ rệt đã khiến Sora từ một cô bé trở thành một thiếu nữ trưởng thành thực sự. Cứ thế, mỗi lần cô và Youko đi dạo trên phố Ikebukuro là đàn ông xung quanh lại không kiềm được mà dừng bước ngắm nhìn. Mái tóc dài thướt tha bay trong gió, đến cả Youko là con gái cũng phải mê mẩn. Những nam sinh đau đầu chỉ có thể rình rập quanh trường để ngắm nhìn, điều này ở một khía cạnh nào đó cũng có thể hiểu được. Cô bé xinh xắn dễ thương ngày nào giờ đã trở thành một mỹ nữ thuần khiết đến vậy.
“Haizz… khó xử quá. Làm sao để đưa thư từ chối cho người ta đây?”
“Ơ kìa, chưa đọc nội dung mà đã từ chối rồi sao?”
“À, ừm, là, là vì…”
Nghe Youko chỉ trích, Sora có vẻ ngượng ngùng.
Hanamura Youko là bạn thân của Takanashi Sora, người đã thầm yêu đơn phương từ hồi tiểu học. Một tình cảm kiên định như vậy không thể bị lay chuyển bởi những lá thư tình. Thật lòng mà nói, cứ nói thẳng sự thật ra thì Youko cũng không phải cứ mãi đau đầu với Sora về cách từ chối nữa. Nhưng Youko không bao giờ tự ý tiết lộ bí mật của bạn mà không có sự cho phép, và kết quả là người bạn "xấu tính" đã ngưỡng mộ Sora từ hồi cấp hai cứ thở dài liên tục, sau đó lại phải nhờ người khác thỉnh thoảng an ủi, điều này thực sự khiến người ta đôi chút không chịu nổi. Cứ như một ván cờ tàn, Youko – người đã đoán trước được bốn nước đi tiếp theo – liên tục động viên.
“Nếu là sơ suất của đối phương thì cứ mặc kệ đi. Hắn ta đã chìm đắm trong sự tự mãn như vậy, chắc chắn sẽ còn đến nữa. Đến lúc đó từ chối cũng đâu muộn.”
“Ưm… cũng phải, chỉ có thể làm thế thôi.”
Sora khẽ thở dài, cẩn thận đặt phong thư vào cặp sách. Dù không biết làm sao để gửi lại cho người ta, nhưng về nhà nhất định phải viết một lá thư từ chối thật nghiêm túc.
“Cậu nên đi tỏ tình đi là vừa.”
“Hả? Tỏ tình á?”
“Thì tớ nói là, tỏ tình với người cậu thích ấy. Chỉ cần cậu có bạn trai, thư tình sẽ ít đi nhiều thôi.”
“Không, không không không! You, Youko cậu đang nói gì thế! Chuyện này tớ không làm được đâu!”
Sora đỏ mặt lắc đầu. Dù vẻ ngoài đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng tâm hồn người bạn thân này vẫn như cũ. Nhìn thấy Sora như vậy, Youko dù đã quen nhưng vẫn cảm thấy bất lực.
Rốt cuộc là vì ai mà cô gái này lại trở nên xinh đẹp như hoa như ngọc, điều đó không cần phải nghi ngờ gì nữa.
—Tuy nhiên, trước khi truyền tải được tình cảm này thì họ đã trở thành người một nhà, việc tỏ tình quả thực không hề dễ dàng. Youko biết những khúc mắc mà Sora đã trải qua, nên cũng không nói được lời trách cứ nào. Trong hoàn cảnh này, cô chỉ có thể sốt ruột mà dõi theo người bạn thân đã chôn giấu tâm tư của mình trong lòng.
“Thôi được rồi. Nhưng mà, tính cả công tớ giúp cậu nghĩ đối sách, sau khi tắm nắng xong cậu phải đi Animate với tớ. Bộ truyện tranh tớ cho cậu mượn chắc đã ra tập mới rồi. Cùng tớ đến khu bán doujinshi đi.”
“Ừm! Sau đó chúng mình đến cửa hàng tiện lợi mua cà phê giá trăm yên uống chút rồi về nhé!”
Sora chủ động khoác tay Youko, và Youko cũng nắm chặt lại. Trạng thái mỉm cười nắm tay nhau dạo bước như thế này đã kéo dài bốn năm, cả hai đều sắp bước sang tuổi mười bảy, và họ đều mong muốn trở thành bạn thân mãi mãi.
“Này! Đợi đã! Takanashi, tớ nghe nói vừa nãy ở cổng trường có chuyện gì xảy ra!”
“Daiki! Đừng chạy! Cũng đừng la hét! Như thế sẽ khiến Youko nổi giận đấy!”
Phía sau hai cô gái, Maejima Daiki và Tani Shuuji đang bảo vệ họ như những hiệp sĩ.
“…Nhanh vậy đã nghe thấy rồi à, thật phiền phức. Lát nữa tớ sẽ tính sổ với Shuuji sau. Sora, chúng ta đi thôi.”
“Hả, You, Youko!? Ưm, ừm.”
Youko và Sora nhìn nhau rồi chạy khỏi hiện trường. Nụ cười của bốn người hòa quyện vào nhau, họ đang tận hưởng quãng thời gian quý giá không thể thay thế giữa những người bạn.
***
Vừa về đến nhà, tôi thoáng nghe thấy tiếng đàn piano.
“Ồ, đang chơi kìa.”
Tôi lập tức bước vào nhà, khẽ khàng đi vào phòng khách để không làm phiền Hina. Con bé đang say sưa chơi đàn như vậy, tôi cũng không nỡ làm gián đoạn.
“À, anh Yuuta.”
Shiori nhận ra tôi, ngẩng đầu chào. Tôi liền đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng. Shiori hiểu ý gật đầu, Miyu bên cạnh khúc khích cười. Chỉ thấy Hina chăm chú đối diện với cây đàn piano điện đặt trên bàn học, dù còn hơi vụng về nhưng vẻ mặt chuyên tâm chơi đàn trông thật đáng yêu. Có lẽ tôi đang được thưởng thức màn trình diễn của một thiên tài piano tương lai chăng… Chắc nói hơi quá rồi.
Sau khi hoàn thành bản nhạc, chúng tôi cùng vỗ tay tán thưởng, Hina cũng thở phào nhẹ nhõm.
“He he he…”
Biểu cảm ngượng ngùng khi được khen ngợi vẫn y như trước.
“Anh hai, mừng anh về nhà, hôm nay hơi muộn đấy ạ.”
Sora, người đang hướng dẫn Hina chơi đàn, vừa nói vừa thu dọn bản nhạc.
“Ừm, anh nói chuyện với Ninmura một chút. À, đúng rồi, xin lỗi Hina nhé. Hôm nay anh định rủ mọi người đến nghe, nhưng hình như ai cũng bận cả.”
“Không sao ạ, chị Shiori đến rồi mà.”
“He he he… Chị mới phải nói lời cảm ơn Hina đã đàn cho chị nghe, thật đã tai.”
“Không có gì ạ! Chú Yuuta! Chú đã nghe Hina đàn chưa?!”
“Ừm, nghe từ giữa bài, đã thành thạo hơn nhiều rồi đấy.”
“Hina thoáng chốc đã giỏi thế này rồi, em thấy hay là nên cho con bé đi học piano ở đâu đó đi.”
Sora vui vẻ ôm Hina lên, nhưng Hina lại bĩu môi nói.
“Hina muốn chị Sora dạy cơ.”
“Cảm ơn em. Nhưng chị cơ bản đều là do cô Raika truyền dạy. Về sau, tốt nhất vẫn nên để giáo viên chuyên nghiệp giảng dạy thì hơn.”
“Vậy ạ…”
“Hay là để bạn của chị, Youko dạy thử xem? Lúc thi hợp xướng em nghe cô ấy chơi đàn thấy hay lắm.”
Nghe Miyu nói, Sora có chút khó xử.
“Youko thì… có lẽ sẽ không muốn đâu.”
“Tại sao ạ? Cô ấy rõ ràng rất giỏi mà.”
“Youko nói cô ấy không giỏi dạy người khác. Cơ bản đều là tự học, chơi đàn theo kiểu tùy hứng thôi.”
Trong chớp mắt tôi nghĩ đến việc nhờ cô Raika dạy, nhưng cô ấy đồng thời cũng là giáo viên của Hina, nói gì thì cũng có hơi quá đáng.
“Youko hồi nhỏ rất giỏi piano, thậm chí có thể đạt đến trình độ được giáo viên piano giới thiệu tham gia cuộc thi. Nhưng cô ấy nói không có hứng thú nên đã từ chối. Thực ra trong câu lạc bộ hợp xướng của bọn em, cũng có rất nhiều người hâm mộ tài năng piano của cô ấy đó.”
Quả thật, khả năng chơi đàn của cô ấy rất xuất sắc. Nếu thực sự đều là tự học, thì em gái của tiền bối Hanamura chắc hẳn là một thiên tài.
“Nhắc mới nhớ, bộ ba thần tượng của câu lạc bộ hợp xướng cũng rất nổi tiếng ở trường cấp hai đấy.”
“Thần tượng?”
Lời nói của Miyu khiến Sora không hiểu gì.
“Nghệ sĩ piano độc lập, Hanamura Youko. Sau đó là tiền bối Tani đẹp trai điềm tĩnh.”
“Hả… Hai người họ nổi tiếng đến vậy sao… Ơ? Vậy người thứ ba là ai?”
Sora tỏ vẻ rất khó hiểu. Trước sự chậm hiểu của Sora, chúng tôi không khỏi bật cười khổ.
“Này này, người thứ ba là ai thế?”
“Hả, đương nhiên là Sora rồi.”
Đối mặt với Sora hoàn toàn không tự biết, cô Sasha không chịu nổi đành bước ra khỏi bếp và giải đáp bí ẩn.
“Á á á á á á á á? Là, là em á!?”
“He he, Sora ngạc nhiên quá rồi đấy.”
“Nhưng, nhưng mà, chị Shiori.”
“Sora càng lớn càng xinh đẹp hơn, phải tự tin lên chứ.”
“Ư…”
Sora ngượng ngùng cúi đầu.
Shiori nói đúng. Có lẽ vì sống cùng nhau nên tôi lơ là quan sát, Sora thoáng chốc đã trở nên vô cùng xinh đẹp. Chiều cao không ngừng tăng lên, giờ đây cô bé đã sắp đuổi kịp cô Sasha rồi… Nhất định phải chú ý không để mấy con sâu bọ bám theo.
“Này này, chị Shiori ơi, Hina thì sao, Hina thì sao?”
“He he he, Hina từ rất lâu rồi đã luôn rất đáng yêu rồi mà.”
“Ha wa wa~~~”
Được Shiori ôm chặt, Hina trông rất vui. Shiori có vẻ ổn, cuộc sống đại học cũng rất thuận lợi, tôi thường thấy cô ấy cùng bạn bè vui vẻ trò chuyện trước ga tàu. So với tôi, Shiori tận hưởng cuộc sống đại học một cách trọn vẹn hơn nhiều.
“Shiori, ở lại ăn cơm nha?”
“À, xin lỗi ạ. Hôm nay em có hẹn rồi.”
Shiori tiếc nuối từ chối lời mời của cô Sasha.
“Không lẽ là hẹn hò?”
“Không không không. Là bố em đấy ạ.”
Thấy nụ cười tinh nghịch của Miyu, Shiori cười khổ đáp.
“Lâu lắm rồi bố đã hẹn, đợi em hai mươi tuổi thì cùng đi uống rượu. Thế là bố ấy còn đặc biệt đi đặt chỗ ở nhà hàng trong khách sạn nữa.”
“Ôi, Shiori cũng hai mươi tuổi rồi đấy.”
“Anh Yuuta, anh nói gì vậy. Ngày sinh nhật em chẳng phải anh đã tặng quà cho em sao, lẽ nào anh quên rồi? Em trân trọng lắm đấy… À, đương nhiên, quà của mọi người cũng vậy ạ!”
Nhắc mới nhớ, đúng là hôm đó mọi người đều được gọi đến để chúc mừng, và cùng thưởng thức món ăn mẹ Shiori nấu. Hai mươi tuổi… chắc là, đã trưởng thành rồi nhỉ.
Sau đó, chúng tôi đến hiên nhà tiễn Shiori rồi bắt đầu ăn tối. Thực đơn hôm nay cũng là thành quả hợp tác của cô Sasha và Sora. Không biết từ khi nào, việc nhà đã được hai người họ chia sẻ. Sau bữa tối, cô Sasha về chỗ ở của mình, Miyu gần đây cũng thường xuyên đi theo và ở lại đó, hình như đang học may vá và thiết kế. Mối quan hệ mẹ con của hai người dù có chút thay đổi nhưng cũng rất thuận lợi. Hina thì 9 giờ đã ngủ, sau đó chỉ còn tôi và Sora ở phòng khách. Tôi vừa cùng Sora xem TV, vừa nghĩ về những chuyện đã xảy ra hôm nay… Shiori đã hai mươi tuổi, Sora cũng đã mười bảy. Dù mỗi ngày đều vất vả, nhưng chợt nhìn lại, lòng tôi ngập tràn cảm xúc. Cùng nhau sống bốn năm, nếu không có bất kỳ thay đổi nào mới là lạ.
“Đã lâu như vậy rồi sao…”
“Gì vậy, anh hai?”
“Không có gì, chỉ là nghĩ đã sống ở đây hơn ba năm rồi…”
“À ha ha, sao giờ anh lại nói mấy chuyện này. Anh hai, em cũng đã mười bảy tuổi rồi đấy. Cũng bằng tuổi anh hồi đó nhận nuôi bọn em rồi.”
“Ồ ồ… Nói vậy thì có hơi khoa trương… Đã đến mức này rồi à. Hina cũng đã là học sinh tiểu học rồi. Hồi đó con bé còn không thổi được kèn…”
“He he he, mọi người thoáng chốc… đều đã trưởng thành rồi nhỉ.”
Sora nửa đùa nửa thật nói. Nhìn nụ cười của cô bé, tôi không khỏi cảm thấy chút kinh ngạc. Sora nói đúng. Nhìn các cô bé hôm nay, cảnh tượng bốn người ngủ chung một chăn ngày ấy như thể đã là chuyện của kiếp trước. Nhận ra bức ảnh hơi phai màu của chị gái và anh rể trên tường, vô vàn cảm xúc dâng trào trong lòng. Sau đó, hai chúng tôi chìm vào im lặng, lặng lẽ ngắm nhìn bức ảnh.
“Đúng vậy, giờ anh, cuối cùng cũng hiểu được dụng ý khi anh rể Shingo chụp những bức ảnh này rồi.”
“Thật là, đừng có học bố đấy nhé. Em không muốn anh biến thành anh Sako đâu.”
Những ngày tháng như thế này có lẽ sẽ sớm biến mất, đối mặt với cảnh tượng này tôi có chút không cam lòng. Sora ngồi cạnh tôi, cho tôi một cảm giác vừa gần vừa xa. Có lẽ cô bé cũng đang có cùng suy nghĩ với tôi. Sau đó, chúng tôi cứ trò chuyện cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến. Khoảng thời gian yên bình như vậy khiến tôi vô cùng trân trọng, đêm nay định trước là một đêm không ngủ.
***
Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi Yuuta gửi tin nhắn, Raika vẫn chưa trả lời mà chỉ lưu tin nhắn vào hộp thư đến. Đây không phải là một tin nhắn quan trọng gì. Nhưng không hiểu sao, cô lại không muốn tin nhắn này bị chìm trong đống công việc bận rộn hàng ngày. Hôm nay sau khi tan học trở về văn phòng, Raika mở điện thoại và nhìn vào giao diện tin nhắn, lại một lần nữa phân vân không biết có nên trả lời hay không.
“Cô Oda, cô sao thế?”
Nghe câu hỏi vô tình của phó hiệu trưởng, Raika theo phản xạ bỏ điện thoại vào túi.
“Không có gì.”
“Vậy à. Mà nói đến, mấy ngày nay cô hình như đều tăng ca thì phải?”
Ánh mắt của phó hiệu trưởng bị thu hút bởi những cuốn sổ nhật ký nhiều màu sắc đặt trên bàn. Những cuốn sổ này đều được đánh dấu bằng những hình minh họa và lời bình thủ công. Mặc dù số lượng học sinh không nhiều, nhưng số lượng sổ thì không hề ít.
“Vâng, giờ vẫn còn hơi vụng về, xin lỗi ạ.”
“Không sao, vụng về không quan trọng, nhưng mỗi cái đều phải vẽ minh họa và viết lời bình, như vậy quá mệt mỏi rồi chứ? Tan làm muộn quá…”
“Nhà tôi ở gần đây… Hơn nữa…”
Raika hiếm khi lại ngập ngừng, phó hiệu trưởng đẩy kính ra hiệu cô tiếp tục.
“Các em học sinh cũng rất vui vẻ.”
Phó hiệu trưởng gật đầu, không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào rồi rời khỏi bàn làm việc của Raika. Bóng lưng cô ấy có vẻ hài lòng, ý là cứ tiếp tục như vậy sao? Raika có chút không hiểu.
“Cô Oda, mời cô qua đây một chút!”
Người giáo viên nam đột nhiên xông vào văn phòng trông có vẻ hoảng hốt.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cái đó, ở cổng trường phát hiện một người đàn ông khả nghi đang chụp ảnh học sinh, sau khi bắt được thì đối phương nói là người quen của cô.”
“Tôi không quen, người đàn ông khả nghi nào cả.”
“Đ, đúng vậy! Một gã béo đeo kính kỳ quặc như thế làm sao có thể là người quen của cô được chứ…”
Raika lập tức đứng dậy quay mặt về phía giáo viên nam nói.
“Làm ơn đưa tôi đến đó.”
Trước sự uy hiếp của Raika, người giáo viên nam gật đầu đồng ý. Raika cầm cây quạt giấy sải bước ra khỏi văn phòng, mọi người không thể hiểu hành động này của cô, sau đó lại chứng kiến một cảnh tượng còn đáng kinh ngạc hơn.
“Ồ ồ! Oda-kun! Cuối cùng cậu cũng đến— Ố, phụt!”
Raika đi nhanh về phía cổng trường, khí thế ngút trời vung quạt giấy.
“Đau, đau quá! Cô làm gì vậy! Tôi, tôi chỉ là… Đau, đau quá!”
“Trừng phạt.”
“À, đợi đã! Nghe tôi nói, đợi đã, á! Á! Không, không!”
Tiếng ‘tách tách’ nghe hơi vui tai vang vọng khắp khuôn viên trường. Các giáo viên nam bị chấn động đứng yên tại chỗ, ngây người nhìn Raika vung quạt giấy điên cuồng đánh đập người đàn ông khả nghi. Người đàn ông khả nghi này tên là Sako Shuntarou. Anh ta là sinh viên năm ba vĩnh viễn của trường cũ của Raika – Đại học Tama Bun, đồng thời cũng là hội trưởng Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố, nơi anh ta đã cùng Yuuta và mọi người trải qua thời sinh viên.
“Ư, ư… Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Xin cô đừng đánh nữa!”
Tiếng quát giận của Raika cùng tiếng kêu hối lỗi của Sako cuối cùng cũng khiến mọi người tỉnh lại, các giáo viên nam nhao nhao khuyên Raika dừng tay. Tiện thể nói thêm, vì chuyện này mà Raika cuối cùng đã bị phó hiệu trưởng khiển trách.
Sau đó, Raika và Sako đến một quán cà phê gần trường.
“Thật là, xui xẻo chết đi được.”
Sako vừa nói vừa uống món tráng miệng đầy mật ong và kem mềm như đang trút giận. Sau khi sự việc xảy ra, dưới lời giải thích của cô Raika, mọi người mới biết Sako là người quen của cô, và là ‘người thân đặc biệt thân thiết’ của Takanashi Hina, nhờ vậy mà tránh được bi kịch bị đưa đến đồn cảnh sát. Mà nói đến, thấy cô Raika điên cuồng trách mắng, những người xung quanh cũng tỏ ra đồng cảm với Sako. Thấy vậy, Sako cảm thấy rất bất mãn.
“Hội trưởng, tự làm tự chịu, đến cả tôi cũng bị vạ lây.”
“Anh nói gì thế, để chụp được những khoảnh khắc năng động của Hina đại nhân, việc phải chịu một chút thử thách như vậy tôi thấy cái giá rất đáng.”
“Vậy lúc đó vẫn nên gọi cảnh sát mới phải.”
“À, cái đó… Thôi, tốt nhất là không nên làm phiền các cơ quan chức năng của nhà nước, tôi muốn giữ gìn sự trong sạch của mình nhiều nhất có thể.”
Sako lập tức sợ hãi.
“Mà này Oda-kun, gần đây cậu có gặp Segawa-kun không?”
Câu hỏi bất chợt của Sako khiến Raika bối rối.
“Tại sao lại hỏi vậy?”
「Không có gì đâu, dạo này tôi cũng ít gặp cậu ấy. Cũng chẳng biết nói sao, có lẽ là cậu ấy bận rộn quá chăng, mà đúng là phong thái của cậu ấy, hễ bận rộn là y như rằng chẳng bao giờ liên lạc với ai. Dù sao thì, tôi cũng khá lo lắng cho tình hình của cậu ấy. Nghe nói chuyện xin việc có vẻ gian nan lắm.”
“…Con cũng không rõ nữa, dạo này con chưa gặp cậu ấy.”
“Vậy sao. Vậy thì nhờ con, nếu thu xếp được thời gian thì ghé thăm cậu ấy một chuyến nhé. Tôi nghĩ chắc cậu ấy gặp con thì cũng sẽ vui vẻ, có thêm động lực mà thôi.”
Raika hơi chần chừ một lát rồi đáp:
“…Con biết rồi.”
Cô đáp gọn lỏn. Đã được anh Sako nhờ vả thì cô cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao đây cũng là lời đề nghị từ Hội trưởng hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố mà. Được Hội trưởng động viên, Raika mang tâm trạng bớt căng thẳng hơn một chút và cuối cùng cũng gửi tin nhắn trả lời.
Sau giờ làm, Raika liền đi về phía nhà Takanashi. Cô cũng hiểu lời cô hiệu phó đã nói, rằng giáo viên không nên quá thân thiết với một học sinh cụ thể nào. Về cơ bản, không có lý do đặc biệt thì giáo viên trong trường sẽ không bao giờ phân công con mình vào chính ngôi trường mà họ đang giảng dạy. Thế nhưng, Raika lại không phải ruột thịt với nhà Takanashi, chỉ là trường này lại gần nơi cô ở mà thôi. Dù ban đầu cô rất vui mừng, nhưng giờ đây Raika lại có chút phân vân, bởi cô còn phải cân nhắc tới lập trường của một giáo viên, đồng thời cũng là một trong những người bảo hộ của bé Hina. Thật ra, ngày nào cô cũng rất muốn tới nhà Takanashi chơi. Nhưng hôm nay, cô tới là để gặp Yuuta. Tự nhủ như vậy, bước chân của Raika cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Đi bộ khoảng mười phút, cô đã thấy ngôi nhà mái tam giác của gia đình Takanashi. Thế nhưng, bước chân cô bỗng trở nên nặng nề.
*Mình nên dùng vẻ mặt nào để đối diện đây nhỉ?*
Khi lần đầu gặp Sora và các em năm hai đại học, Yuuta vẫn còn là một đứa trẻ con đúng nghĩa. Ba chị em sau khi đột ngột mất đi cha mẹ vẫn còn rất vụng về trong việc nhà. Đối với Raika, khoảng thời gian giúp đỡ ấy thật sự rất hạnh phúc. Nhưng thời gian trôi đi, ba chị em đã khôn lớn trưởng thành, giờ đây dù không có mình thì các em ấy vẫn có thể sống tốt. Hơn nữa, bây giờ nhà còn có thêm Sasha, mẹ ruột của Miyu, vị trí của Raika đương nhiên đã bị thay thế. Còn về Ninmura, người từng luân phiên qua nấu ăn, bây giờ anh ấy ở đâu rồi nhỉ, anh ấy có thường xuyên đến đây không? Raika cũng không nghĩ vậy.
*Nếu họ thấy mình là gánh nặng thì sao đây?*
Những cảm xúc rối bời nảy sinh trong lòng Raika. Rõ ràng là Yuuta mời, anh Sako nhờ vả cô tới, vậy mà không ngờ cô lại chần chừ đến thế. Đúng lúc này, như thể đã nhắm đúng thời điểm, cánh cửa lối vào nhà bỗng mở ra.
“Ơ, cô Raika?”
Tiếng chào hỏi bất chợt kéo Raika trở về thực tại.
“Sao thế, đứng ngẩn ra đây làm gì?”
Yuuta nở nụ cười hiền hậu như mọi khi, đây là vẻ mặt Raika quen thuộc hơn ai hết.
“Ừm, ừ…”
Cô trả lời ấp úng. Những suy nghĩ vừa rồi vụt tan biến, Yuuta vẫn là Yuuta mà cô quen biết. Lúc này, một đoạn nhạc piano hơi thô vang lên, đúng là một bản nhạc nền tuyệt vời. Yuuta nheo mắt quay người hướng về phía trong nhà.
“À, ra là vậy. Căn nhà ngập tràn tiếng đàn piano nghe thật tao nhã, tôi cũng thường đứng đây lắng nghe đấy.”
“Ừm, ừm… Quả là tao nhã thật.”
Đó là suy nghĩ ấm áp đúng với tính cách của Yuuta, Raika vội vàng gật đầu.
“Thôi nào, vào đi. Hina và mọi người đang chờ cô đấy.”
Dưới sự thúc giục của Yuuta, Raika cẩn thận bước vào cửa. Thấy hành động của cô, Yuuta có vẻ khó hiểu. Ánh mắt đó thật buồn cười, khiến Raika không khỏi nảy sinh ý nghĩ muốn trêu chọc.
“A… ái…”
Raika cố tình giả vờ bị vấp ngã ngay trước mặt Yuuta. Tư thế này nói không chừng còn có thể kéo Yuuta ngã theo. Nhưng không hiểu sao, khi trực tiếp nhìn vào Yuuta, cô lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Ôi, cô không sao chứ?”
Cô định trêu chọc mà lại bị đối phương nắm chặt cổ tay kéo đứng dậy. Lực tay bất ngờ khiến Raika không khỏi đỏ mặt, ý thức của cô dồn cả vào phần da thịt đang chạm vào nhau.
“…Cô Raika?”
Raika im lặng, Yuuta khó hiểu, ánh mắt hai người giao nhau. Cứ thế, một khoảng thời gian gượng gạo trôi qua.
“Yuuta, đau.”
“A, xin… xin lỗi!”
Raika được buông cổ tay, cô liếc mắt đi chỗ khác, xoa xoa chỗ Yuuta vừa nắm chặt.
“…He he.”
Đôi má vốn luôn lạnh lùng giờ đây nở một nụ cười, một dòng ấm áp len lỏi trong trái tim Raika.
“A, cô Raika!”
Miyu tình cờ xuất hiện. Cô bé rất vui mừng khi thấy Raika.
“Này! Cô Raika đến rồi đây!”
Raika lập tức bước vào phòng khách.
“Cô Raika, chào mừng cô đã đến.”
“Ôi, Raika, đã lâu không gặp rồi. Có phải cô gầy đi không?”
Sora và Sasha cất tiếng chào. Nhà Takanashi vẫn là khung cảnh quen thuộc mà Raika vẫn thường thấy. Được bao bọc bởi bầu không khí của mọi người, Raika cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Cô Raika!”
“Hina.”
Cuối cùng, người chạy đến bên Raika là bé Hina. Raika vui mừng khôn xiết bế cô bé lên. Đã lâu lắm rồi cô mới được ôm và gọi tên thân mật như vậy.
“Này này, cô Raika là giáo viên đấy nhé, Hina.”
Yuuta vừa nói đùa vừa gõ nhẹ vào trán bé Hina.
“Ái chà, đúng rồi. Vậy, vậy thì, cô giáo Raika, chào mừng cô đến chơi ạ.”
“…Ừm.”
“Ơ, cô Raika, sao lại có vẻ mặt đó…”
“Không có gì đâu.”
Thời gian hạnh phúc hiếm hoi như vậy lại bị phá hỏng, Raika trừng mắt nhìn Yuuta. Nhưng người trong cuộc thì lại hoàn toàn không hiểu gì. Tính cách chậm hiểu của Yuuta vẫn như xưa.
“Cô Raika, công việc giáo viên tiến triển thế nào ạ?”
“Ừm, rất có ý nghĩa. Mặc dù đôi lúc bị cô hiệu phó phê bình.”
“Ơ, cô Raika mà cũng bị phê bình sao?”
“À… cô hiệu phó ấy hả… đáng sợ lắm.”
Miyu liên tục gật đầu. Trường tiểu học của Hina cũng là trường cũ của Miyu. Cô hiệu phó là phụ nữ nhưng lại nghiêm khắc hơn bất cứ ai, nổi tiếng là đáng sợ trong giới học sinh.
“Hồi con học tiểu học, có học sinh nghịch ngợm nhấn chuông báo cháy, sau đó cô hiệu phó đã gọi phụ huynh của các em ấy đến và thuyết giáo không ngừng. Lúc về, mặt ai nấy đều hốc hác không tả nổi. Hơn nữa, sau đó cô ấy còn nói trong buổi họp toàn trường rằng ‘Các em nghĩ trò đùa này gây ra bao nhiêu rắc rối cho người khác hả, tự mình kiểm điểm lại cho kỹ vào!’ Cô ấy nói hai tiếng đồng hồ, và bắt tất cả học sinh viết một bài văn. Tiện thể nhắc luôn, những bài văn này đều được hiệu trưởng đọc từng bài một đấy.”
“Đúng là một cô giáo đáng sợ. Cô ấy là phụ nữ mà.”
“Vâng. Ngoài ra, trong số các bạn nam, cô ấy còn được gọi là ‘Cô gái laze’ nữa.”
“Laze… biệt danh này thật không đùa được đâu.”
“…Ra là vậy.”
Raika thật lòng đồng tình. Nhưng trước mặt Hina, cô vẫn kiềm chế không đưa ra nhận xét.
“Thấy cũng hơi giống Yoshiko nhỉ.”
“Cô Sasha… cái này thì…!”
“Ôi? Phụ nữ hăng hái trong công việc thì rất ngầu chứ sao. Tôi cũng phải học hỏi họ thôi.”
“Ơ… con thấy mẹ cứ ung dung tự tại như bây giờ là tốt rồi ạ.”
“Miyu, ung dung tự tại là cái gì hả, này!”
Nhà Takanashi tràn ngập không khí hài hòa. Có lẽ đã lâu không cảm nhận được bầu không khí này, Raika thậm chí còn nảy sinh ý muốn được sống ở đây, cô yêu thích cảm giác ấm cúng này.
Đúng lúc này, Hina, cô bé được mọi người yêu quý, như chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói với Raika.
“Cô giáo Raika, cô giáo Raika!”
“Ừm, sao thế, Hina?”
“Hina đã tập đàn piano được một thời gian rồi. Cô nghe nhé?”
Đôi mắt Hina sáng lấp lánh. Chiếc đàn piano này là món quà Raika tặng Sora, trên đó có đặt hai cuốn sách nhạc lớn nhỏ. Có lẽ trước khi cô đến, Hina vẫn luôn luyện tập.
“Ừm, được chứ. Cô cũng muốn nghe Hina đàn.”
“Tuyệt vời!”
“Vậy ăn cơm tối xong rồi hãy đàn nhé, không thì đồ ăn sẽ nguội mất đấy.”
“Đúng rồi. Cô Raika cũng cùng ăn nhé.”
“Ừm, cảm ơn.”
“Vậy sau bữa tối sẽ là buổi hòa nhạc của Hina!”
Raika như mọi khi định vào bếp giúp đỡ, nhưng Miyu đã ngăn lại. Dưới sự thuyết phục của đối phương, cô ngồi lại ghế, Miyu cười nói.
“Không sao đâu, bọn con sẽ làm!”
“Phải đó, cô Raika cứ ngồi đây nghỉ ngơi là được rồi.”
Sora vừa thành thạo đeo tạp dề vừa nói, rồi thay cô bước vào bếp giúp đỡ.
“Cô giáo Raika, lại đây lại đây.”
“Cô Raika, đây là bức tranh Hina vẽ ở trường đó, cô xem đi ạ.”
Dưới sự dẫn dắt của Hina và lời thúc giục của Yuuta, Raika đi đến ghế sofa trong phòng khách và ngồi xuống. Nhìn quanh phòng khách, con búp bê Jubei mà cô tặng vẫn còn ở đó, nhưng trông có vẻ hơi cô đơn, đúng là hơi cô đơn thật. Raika ôm lấy con búp bê, tại sao cô lại có cảm xúc này, bản thân cô vẫn chưa thể hiểu rõ.
Buổi hòa nhạc rất tuyệt vời, Raika lắng nghe rất say sưa, thoáng chốc đã đến mười giờ. Hina có vẻ hơi mệt mỏi được Sasha đưa về phòng ngủ, Sora và Miyu dọn dẹp, còn Yuuta thì đưa Raika về nhà. Mặc dù đường rất gần, nhưng Yuuta vẫn kiên quyết đưa cô về, hiểu tính Yuuta, Raika cũng không từ chối và cùng Yuuta đi bộ.
“Cô Raika, công việc có vui không ạ?”
“Ừm, rất vui. Nhưng cũng có nhiều chuyện rắc rối.”
Sau đó, Raika bắt đầu kể về những phiền muộn trong công việc. Sau khi bước vào xã hội, nhiều chuyện không thể giải quyết bằng kiến thức và lẽ thường mà mình nắm giữ. Đặc biệt là cách đối nhân xử thế khác xa với những gì cô tưởng tượng. Mặc dù khía cạnh này cũng rất thú vị, nhưng cô cũng thường làm hỏng việc. Đặc biệt là giáo viên hướng dẫn thường yêu cầu cô phải “luôn tươi cười”.
“Chỉ cần làm được điều này thôi là có thể tạo cảm giác thân thiện. Đối với trẻ con, nụ cười rất quan trọng.”
Nói đến đây, Raika lại kể rằng cô từng tập cười trước gương. Nghe vậy, Yuuta không nhịn được cười. Nụ cười tự nhiên ấy khiến Raika có chút không cam tâm.
“Cô Raika mà lại vất vả đến thế sao, tôi hoàn toàn không nghĩ ra đấy.”
“Ừm. Cảm thấy hơi thất lễ thì phải.”
Raika tỏ vẻ bất ngờ, phồng má bày tỏ sự bất mãn của mình. Yuuta xua tay ý bảo không có ý gì khác. Thực ra Raika không hề giận. Nhưng, Yuuta tự chế giễu cười, trên mặt lộ ra vẻ hiếm thấy thường ngày.
“Ha ha ha, theo tôi thấy thì cô Raika là người toàn năng mà. Phải nói là, cả anh Sako, cả anh Ninmura, mỗi người đều có sở trường riêng. So với họ thì bản thân tôi…”
Thấy Yuuta định nói rồi lại thôi, Raika nhìn thẳng vào Yuuta nói:
“Yuuta cũng có rất nhiều ưu điểm.”
“Ha ha… Nghe câu này, tôi thật sự rất vui.”
Yuuta trong mắt Raika vẫn luôn phiền muộn, hoang mang. Dù vậy, cậu ấy không ghen tị với người khác, và sẽ vui sướng đến rơi nước mắt vì những hạnh phúc nhỏ nhoi bên cạnh. Đây là một lối sống mà trước đây cô tuyệt đối không thể hiểu được. Nhưng bây giờ, thông qua chàng trai trẻ Segawa Yuuta, cô dần dần bắt đầu hiểu ra. Hơn nữa, nghề giáo viên này cũng là do ảnh hưởng của cậu ấy và ba chị em mà cô đã lựa chọn.
“À phải rồi, hôm nay tôi có gặp Hội trưởng.”
Đột nhiên nhớ ra chuyện này, Raika chuyển chủ đề.
“Anh Sako? Dạo này không thấy anh ấy đâu cả.”
“Anh ấy cứ lén la lén lút cầm máy ảnh ở cổng trường. Tôi đã cứu anh ấy khi định báo cảnh sát.”
“Anh ấy đang làm gì vậy chứ, thật là…”
Là để chụp ảnh Hina nên mới mai phục ở gần đó, nói vậy có lẽ sẽ tốt hơn. Một khi nhắc đến cô con gái đáng yêu này, Yuuta sẽ trở nên mất kiểm soát bản thân.
“Hội trưởng rất lo lắng về tình hình xin việc của Yuuta đấy.”
“Ư… À, cái đó…”
Yuuta lộ vẻ thất vọng, nói năng ấp úng.
“Chẳng lẽ, vẫn chưa ổn định được sao?”
“…Vâng, vẫn chưa.”
Mặc dù bản thân cô cũng đã nghe nói, nhưng có vẻ mọi chuyện không hề suôn sẻ chút nào.
Muốn cổ vũ cậu ấy, muốn làm gì đó cho cậu ấy. Raika không biết phải diễn tả ý nghĩ của mình như thế nào. Chẳng biết từ lúc nào, họ đã đến dưới chung cư.
*Hay là hôm nay mình ở lại đây nhỉ?*
Một câu nói ngay cả bản thân cô cũng không ngờ tới, bất chợt thốt ra từ miệng Raika.
“Ơ? Cô vừa nói gì ạ?”
“…Không, không có gì. Chúc ngủ ngon.”
Raika nói xong liền vội vàng chạy vào cổng thoát thân. Không hiểu sao má cô lại hơi nóng bừng.
“Ưm… Anh hai có vẻ hơi chậm nhỉ?”
“Ấy, không có chuyện đó đâu mà.”
Nghe tiếng cằn nhằn của chị, Miyu có vẻ mất kiên nhẫn trả lời. Từ lúc Yuuta đưa Raika về đến giờ mới được ba mươi phút. Nếu đi bộ, từ căn hộ của Raika đến nhà Takanashi cũng mất chừng ấy thời gian. Nhưng Sora từ nãy đến giờ cứ đi đi lại lại và liên tục hỏi Miyu cùng một câu hỏi.
“Nếu chị lo lắng đến thế thì đi cùng luôn đi chứ.”
“Chuyện này, sao mà làm được chứ.”
“Tại sao?”
“Thì, thì đương nhiên, đương nhiên là…”
Thấy chị lắp bắp, Miyu tỏ vẻ bất lực. Mặc dù Sora đã xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng trong mắt em gái, nội tâm vẫn như xưa.
“Em nói này, chị đã là học sinh cấp ba rồi đấy, cố gắng lên đi chứ.”
“Ừm… Tự nhiên nói gì vậy?”
“Chú/Cậu ấy siêu~~~ chậm hiểu luôn, nếu chị không cố gắng thì có khi cứ thế cả đời không thể bày tỏ được đâu đấy.”
“Mày, mày, mày đang nói cái gì vậy hả! Miyu đồ ngốc!”
Nhìn Sora mặt đỏ bừng chạy trốn, Miyu thở dài thườn thượt. Một người mười bảy tuổi có một đến hai người yêu cũng chẳng có gì lạ, nhưng nhìn chị gái mình ngây thơ thế này thì phải làm sao đây. Nghĩ đến chuyện này, trong đầu Miyu lần lượt hiện lên khuôn mặt của Raika và Yuuta.
“…Ừm, cũng đúng, cũng hợp đôi mà.”
Miyu vừa thở dài vừa đưa kim xuyên qua mảnh vải đáng yêu trong tay. Một ngày nào đó, những người lớn không đáng tin cậy này rồi cũng sẽ rời đi. Có lẽ là Miyu, người đang tiến về phía ước mơ với mục tiêu rõ ràng, mới nhận ra điều này. Bất kể sẽ đưa ra quyết định gì, cô cũng hy vọng tất cả những người thân yêu và bạn bè xung quanh mình đều có được hạnh phúc.