Cơ thể căng cứng khẽ run lên. Dù cố hít thở thật sâu để trấn tĩnh, cô gái chỉ có thể khẽ hé môi. Làm sao đây, sắp đến lượt mình lên sân khấu rồi, mà đây lại là sân khấu bao anh chị khóa trên mơ ước. Cô gái năm nhất căng thẳng nhắm nghiền mắt. Mọi người trong câu lạc bộ Hợp xướng đều đã cố gắng hết sức để đạt thành tích tốt, bởi vì điều này liên quan đến tương lai của vị phó chủ nhiệm mà họ yêu quý nhất. Nếu mình mà làm vướng chân thì...
“Em không sao chứ…?”
Lúc này, một đôi tay ấm áp và dịu dàng khẽ nắm lấy tay cô.
Nhìn cô bé đang lo lắng, Sora (小空) không khỏi nhớ lại hình ảnh mình năm xưa nhút nhát, cùng những anh chị tiền bối đã từng động viên cô. Chẳng phải em ấy chính là mình của ngày trước sao?
“Này, ai cũng sẽ hồi hộp thôi. Chị cũng từng được các anh chị tiền bối an ủi mà, không sao đâu.”
“Phó... Phó chủ nhiệm… nhưng, nếu em hát chệch nhịp, hay quên lời… lỡ làm hỏng thì sao…!”
“Hãy tin vào chính mình đi. Chúng ta đã luyện tập lâu như vậy rồi cơ mà. Không sao đâu, cứ như thường ngày thôi, bài hát là bạn của chúng ta mà.”
Bàn tay lạnh buốt dần ấm lại, cô gái đã lấy lại bình tĩnh, nhìn Sora với ánh mắt biết ơn.
“Chị ấy à, từ khi còn học cấp hai đã rất nhút nhát, lúc nào cũng chỉ một mình trong lớp, mà lại còn gặp rất nhiều chuyện, thậm chí từng có lúc phải rời câu lạc bộ Hợp xướng.”
Trong phòng chờ yên tĩnh, các thành viên câu lạc bộ Hợp xướng đều bắt đầu lắng nghe.
“Nhưng chị vẫn luôn yêu thích ca hát, yêu thích được hát cùng mọi người. Vào những lúc khó khăn nhất, chính các bạn trong câu lạc bộ Hợp xướng đã dang tay chào đón chị trở về. Chính nhờ có những người bạn này mà chị mới dần thay đổi. Này, hôm nay, mọi người có thể cùng chị cất cao tiếng hát không?”
Cô gái trẻ nặng nề gật đầu. Người chị tiền bối mà mình hằng ngưỡng mộ lại hết lòng động viên mình như vậy, một nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt cô. Hanamura Youko (花村陽子), Maejima Taiki (前島大機), Tani Shuji (谷修二) và những người khác cũng dần trở nên thoải mái hơn.
“Sora, em đúng là thay đổi nhiều thật đấy. Lên sân khấu mà còn kịp ‘thuyết giáo’ các em khóa dưới là sao hả? Bảo em là thánh nữ thì không bằng nói em là một nữ quỷ ngây thơ thì đúng hơn đấy. Người không có tự nhận thức thật đáng sợ mà.”
“Ơ!? Youko? Thuyết giáo á? Em, em có làm thế đâu!?”
“Ư—, thôi nào, cái gọi là thánh nữ chính là tồn tại cướp đi trái tim con người, đương nhiên cũng có thể gọi là nữ quỷ được rồi.”
Youko bất lực nói xong, Shuji cười khẽ đặt tay lên vai cô ra hiệu dừng lại, nhưng Youko không hề để ý.
“Ôi, nếu không có Takanashi (小鳥游), thật không biết liệu chúng ta có được hát ở đây không nữa. Người đã chào đón em ấy trở về ngày đó, bây giờ vẫn đang hát ở một trường cấp ba khác.”
Dù đã cao lớn hơn đôi chút, Taiki vẫn hậu đậu như mọi khi. Dạo gần đây cậu ta rất được các em khóa dưới yêu thích, điều này ngay cả Sora cũng nhận ra. Đúng lúc này, tiếng vỗ tay vang lên khắp khán phòng, một đội thi phía trước đã hoàn thành phần trình diễn của mình, tín hiệu vào sân được gửi tới, Taiki quay sang mọi người nói.
“Đến lúc lên sân khấu rồi, mọi người hãy thể hiện phong độ tốt nhất nhé.”
Với vai trò là Chủ nhiệm, Taiki đảo mắt nhìn một lượt, rồi toàn đội hợp xướng bước lên sân khấu.
“Hehe, nhờ bài phát biểu của Sora mà mọi người ai nấy cũng hừng hực khí thế.”
Youko bên cạnh khẽ thì thầm vào tai cô. Sora thoáng chút vui mừng, cuối cùng thì mình cũng đã trưởng thành hơn trước – và cũng xứng đôi hơn với anh trai rồi chăng.
Cô gái mười bảy tuổi đang yêu mang theo nỗi nhớ nhung man mác, dẫn dắt các hậu bối cất tiếng hát trên sân khấu, và các hậu bối cũng đồng loạt ngước nhìn cô đầy ngưỡng mộ. Takanashi Sora lúc này, cũng đang dần giao phó mọi thứ của câu lạc bộ Hợp xướng cho họ.
Khán phòng của ‘Cuộc thi âm nhạc học sinh toàn quốc – Bảng hợp xướng’ im phăng phắc. Các trường trung học đã vượt qua vòng loại khu vực đều đã hoàn tất phần thi của mình, và sắp đến lúc công bố kết quả. Các thí sinh ai nấy đều rất hồi hộp, dĩ nhiên, cô con gái lớn mà tôi vô cùng tự hào cũng không ngoại lệ.
“Giải Ba của Cuộc thi âm nhạc học sinh toàn quốc lần thứ 79 – Bảng hợp xướng thuộc về…”
Đó chính là trường của Sora, chúng tôi không kìm được xúc động mà đứng bật dậy reo hò.
“Chị hai giỏi quá! Giải Ba!”
“Chị Sora, chúc mừng chị ạ!”
Chúng tôi cùng nhau vỗ tay chúc mừng, khán phòng cũng vang lên tràng vỗ tay như sấm.
“Sora giỏi như vậy mà lại không giành được chức vô địch, đúng là không có mắt nhìn… Ưm!”
“You… Youko, tốt quá, tốt quá! Ồ ồ ồ ồ ồ ồ!”
Sora trên sân khấu và các thành viên trong đội hợp xướng ôm chầm lấy nhau. A, bạn Maejima, tôi không cho phép cậu nhân cơ hội này mà ‘ăn gian’ đâu nhé! Ngay lúc này, Youko đã nhanh chân hơn, quả là làm tốt lắm! Tôi cố gắng vỗ tay không ngừng, tầm nhìn cũng dần trở nên mờ đi. Sora vui mừng khôn xiết, còn Youko lại rưng rưng nước mắt, điều này quả thực hơi hiếm thấy. Khi tôi lấy lại bình tĩnh, tôi đã cùng anh Hanamura mừng phát khóc rồi. Tôi bế Hina (小雛) lên.
“Cậu ơi, chị hai giỏi giang lắm đúng không ạ?”
“A a, đúng vậy, là Giải Ba đấy! Chị hai đã rất cố gắng rồi!”
“Ừm, phải rồi… nhưng nếu…”
Không hiểu sao, Hina lộ vẻ khó xử, nhưng ngay lập tức lại cười tươi vỗ tay reo hò cho chị. Sora trên sân khấu thật sự rất rực rỡ.
“Chúc mừng con!”
Trên đường về nhà, chúng tôi không ngừng chúc mừng, Sora cũng mỉm cười cảm ơn.
“Yuuta (佑太), đừng khóc nữa mà.”
“Ưm, anh biết rồi. Nhưng mà giỏi quá, Giải Ba toàn quốc đó! Huhu.”
“A a, cậu khóc như thế này, giống hệt bố rồi.”
“Hehe… có một cảm giác thật, lạ lùng…”
Sora nghĩ, đã rất lâu rồi Yuuta không khóc trước mặt cô và các em gái, ngay cả trong tang lễ của Yuuri và Shingo cũng vậy. Cuộc sống sau đó vô cùng khó khăn, có lẽ anh ấy cũng chẳng còn tâm trí để buồn bã điều gì. Anh ấy chỉ bắt đầu thể hiện lại cảm xúc hỉ nộ ái ố sau khi đã sống cùng nhau một thời gian dài. Đặc biệt là từ khi Hina đích thân làm món ‘cơm dinh dưỡng’, Yuuta mới bắt đầu tha hồ để nước mắt tuôn rơi. Tuy nhiên, những giọt nước mắt của anh ấy luôn tràn đầy hạnh phúc.
Trong những ngày tháng khó khăn nhất, có lẽ Yuuta đã từng một mình khóc thầm trong chăn. Còn Sora chỉ có một ước nguyện duy nhất, đó là luôn được ở bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy đứng trên cùng một lập trường… dù là vui hay buồn… Cô muốn cùng Yuuta bước vào lễ đường hôn nhân, nghĩ đến đây, Sora thoáng đỏ mặt. Dù sao thì Yuuta vẫn chưa từng tâm sự với cô về những chuyện phiền muộn khi tìm việc, nên ước nguyện của cô vẫn còn xa vời lắm.
—Anh trai, hãy đợi em thêm chút nữa, đợi em lớn lên! Xin anh đừng để người khác cướp mất em nhé… Có lẽ vì đạt được thành tích không tồi trong cuộc thi, những suy nghĩ vốn bị kìm nén trong lòng dần trỗi dậy mạnh mẽ. Sora vỗ vỗ má, lặng lẽ hít một hơi thật sâu.
“Chúc mừng em, Sora.”
Câu nói này làm Sora giật mình. Người đang nhìn cô với vẻ mặt dịu dàng chính là đối thủ lớn nhất của cô – Raika (萊香). Mỗi khi nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc này, Sora lại cảm thấy chút lo lắng. Một người vừa đẹp vừa hiền dịu như vậy, lại chính là người Yuuta thích…
“Em cảm ơn chị, Raika-san.”
“Sora trên sân khấu rất trưởng thành, tuyệt vời lắm.”
“…Không có đâu ạ, em vẫn bị coi là một đứa trẻ thôi.”
“Thật sao?”
“Chị Raika mới là… sau khi trở thành giáo viên, chị ấy càng thêm hoàn hảo.”
“Thật sao, chị rất vui.”
Raika-san khẽ mỉm cười. Sau khi trở thành giáo viên, Sora nhận thấy biểu cảm của chị ấy ngày càng phong phú hơn. Một mỹ nhân vốn đã đẹp như thế, sau này còn không thể tưởng tượng nổi nữa.
Sau khi tuyên chiến, cũng đã trải qua không ít ngày tháng, Raika cũng vậy, luôn dõi theo Sora. Nhưng Sora biết, mình vẫn chưa thể sánh bằng chị ấy.
Thế nhưng… Sora không muốn thua, muốn đuổi kịp chị ấy. Cô cảm thấy tự hào vì mình có được tâm trạng này.
Không như việc Sora (小空) đã xuất sắc giành Giải Ba, hành trình tìm việc của tôi vẫn chẳng có chút khởi sắc nào cho đến tận kỳ nghỉ đông, thậm chí ngay cả công ty mà tôi tự tin sẽ trúng tuyển cuối cùng cũng từ chối tôi.
Vừa xuống xe buýt, một cơn gió lạnh buốt thấu xương ập đến. Ừm, đúng là lúc này có luồng khí lạnh từ trên núi thổi xuống.
Lạnh quá, cơ thể lạnh, lòng càng lạnh hơn. Giữa mùa đông khắc nghiệt này, tôi mới trở lại Hachioji (八王子) sau một thời gian dài. Để nhanh chóng thoát khỏi cái lạnh hành hạ này, tôi lập tức chạy vào phòng tư vấn việc làm. Dù đã là giữa đông, nhưng người tiếp tân vẫn rất tận tâm cung cấp đủ loại tài liệu cho tôi… Ít hơn nhiều so với tưởng tượng, dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng nhìn đống tài liệu trước mắt thật sự rất xót xa, tuy nhiên tôi vẫn gửi đi rất nhiều hồ sơ xin việc, buổi phỏng vấn sớm nhất chắc cũng phải đợi đến tuần sau. Đã khó khăn lắm mới đến Hachioji một lần, tôi còn muốn ghé thăm phòng sinh hoạt câu lạc bộ nữa, nhưng chìa khóa phòng lại bị khóa. Anh Sako (佐古) cũng đã quyết định tốt nghiệp, chắc ở đây cũng sẽ không có ai ra vào nữa. Cảm thấy hơi buồn. Lang thang trong khuôn viên trường với nỗi hoài niệm, đủ thứ ký ức hiện lên trong đầu. Chuyện của Raika-san, chuyện của Raika-san… toàn là chuyện của Raika-san. Dĩ nhiên cũng có chuyện của Ninmura (仁村) và anh Sako nữa. Đối với một người không có nhiều ký ức về thời trung học như tôi, những trải nghiệm ở câu lạc bộ Rōjō kansatsu kenkyūkai (路上観察研究會) chắc chắn thuộc về ký ức tuổi trẻ của tôi rồi…
“Được rồi, sắp đến giờ rồi…”
Anh Hanamura (花村) nói nếu tôi đến Hachioji thì sẽ cùng nhau ăn một bữa. Tôi bận tìm việc ở Shinjuku (新宿) nên cũng chẳng có thời gian, nhân tiện lần này đến đây cũng xem có tin tức gì về việc làm không.
“Anh Hanamura, anh đợi lâu không ạ?”
Thấy chiếc xe tải của tiệm thực phẩm Hanamura trước cổng trường, tôi liền chạy tới.
“Không, anh cũng vừa mới đến. Đi thôi, đi ăn thôi, hôm nay anh đãi, cứ ăn thoải mái nhé!”
Điểm đến của chúng tôi là một quán lươn cao cấp, tôi có chút choáng váng.
“Anh Hanamura, một quán cao cấp như thế này e rằng hơi…”
“Hahahaha, đừng ngại, Segawa!”
Anh Hanamura đấm bốp bốp vào lưng tôi, đau quá đi mất.
“Ngài Hanamura, đã đợi ngài từ lâu rồi ạ.”
Người phục vụ mặc kimono dẫn chúng tôi vào phòng riêng, ôi, không thoát được rồi.
Sau khi nhân viên giới thiệu một lượt, tôi cẩn thận gọi món với khẩu phần ăn trưa như thường lệ. Thực đơn thật đáng sợ, toàn là giá thị trường! Nếu vào buổi tối chắc còn đắt hơn nữa. Có lẽ vì biết tính cách của tôi, anh Hanamura mới đưa tôi đến ăn vào ban ngày chăng.
“Mà nói mới nhớ, giải quốc gia thật đáng tiếc quá, tôi thấy giành chức vô địch cũng không có gì là quá đáng cả.”
Rõ ràng lúc đó đã vui vẻ khóc đến thế mà giờ lại nói những lời này. Thôi thì, tôi cũng nghĩ vậy. Dù sao thì giọng hát của Sora thật sự quá hoàn hảo, không hề thua kém đội vô địch chút nào.
“Năm sau vẫn còn cơ hội chiến đấu mà. Đến lúc đó nhất định sẽ giành chức vô địch thôi.”
Năm nay là do bạn Okae (岡江) chủ động nhường vị trí, nên năm sau Sora vẫn còn cơ hội tiếp tục tham gia. Chắc hẳn, Sora cũng nhất định sẽ quyết tâm giành chiến thắng.
“Youko đúng là cũng nói vậy. Mà, đã lâu lắm rồi tôi mới thấy Youko khóc đến mức đó.”
Anh Hanamura không khỏi cảm thán, lúc đó Youko quả thật đã ôm chầm lấy Sora trên sân khấu mà khóc vì sung sướng. Nói chuyện về giải quốc gia một lúc, bữa tiệc lươn thịnh soạn của chúng tôi cũng được mang lên.
Một mùi hương thanh mát bay đến, ăn uống ở một quán thế này cảm giác mình cũng có chút phong thái người lớn rồi. Ăn bằng tiền của mình đấy à, tôi tự nhủ thầm.
“Tìm việc, có vẻ không được thuận lợi cho lắm nhỉ.”
Ăn xong, anh Hanamura đột nhiên nói.
“Vâng, nghe thật đáng xấu hổ.”
“Segawa, tôi nói thẳng nhé, cậu có muốn về chỗ tôi làm không?”
Tôi cũng đoán là anh ấy sẽ nói thế này.
“Cửa hàng thực phẩm của chúng tôi đã nhận được rất nhiều ân huệ từ các cậu. Từ chỗ suy tàn mà giờ có thể thoải mái thưởng thức món lươn thế này, tất cả đều nhờ bức tranh minh họa của Hina ngày đó đấy.”
‘Bánh bao thỏ’ hình như vẫn luôn là món tủ của cửa hàng. Hina giỏi thật đấy.
“Tuy từ Ikebukuro (池袋) đến đây quả thực không tiện, nhưng lại không cần đi công tác đâu nhé? Cậu muốn sống cùng ba chị em mà đúng không?”
Anh Hanamura hiểu rõ khó khăn của tôi.
“Với lại làm công việc bán thời gian cũng được, dù sao cũng tốt hơn việc bây giờ cứ chạy đôn chạy đáo tìm việc. Nếu cậu đã quen môi trường rồi thì có thể dẫn dắt người mới thì càng tốt. Như vậy cũng có thể tranh thủ tìm việc đúng không? Dĩ nhiên, cứ làm ở đây mãi cũng không vấn đề gì.”
Tôi cúi đầu trước anh Hanamura đang cười tươi. Anh ấy vẫn luôn âm thầm giúp đỡ tôi. Khi tôi vừa nhận nuôi ba chị em, không một xu dính túi, chính anh ấy đã chìa tay giúp đỡ. Tôi biết, anh ấy luôn lo lắng cho rất nhiều đàn em. Vì vậy tôi cũng luôn muốn báo đáp, việc ‘Bánh bao thỏ’ có thể giúp ích, tôi cũng thực sự vui mừng. Nhưng cũng chính vì thế, bây giờ không thể dựa dẫm vào anh ấy được. Giống như đối với Sasha-san (沙夏), tôi muốn trở thành một người trưởng thành có thể tự lập, dùng đôi tay mình để bảo vệ ba chị em, giống như chị Yuuri vậy.
“…Dạ, em xin cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng xin phép từ chối, em thật sự xin lỗi.”
“Vậy à… Thôi được rồi, tôi cũng đoán Segawa sẽ nói vậy mà. Không sao, bây giờ vẫn còn thời gian, cứ tiếp tục cố gắng nhé! Nếu có vạn nhất, ở đây mãi mãi rộng mở chào đón cậu.”
Anh Hanamura sảng khoái cười lớn. Sau này có cơ hội, mình sẽ lại đến đây ăn, đến lúc đó mình sẽ là người mời, rồi nói rằng ‘Khi đó đã được anh chiếu cố thật nhiều’, ừm, kịch bản sẽ là như thế đấy.
Sau khi chia tay anh Hanamura, tôi tránh khỏi Kurie (KURIE) mà đi tuyến Keio (京王線) về Shinjuku. Nếu mà tán gẫu với Ninmura thì chắc sẽ không bao giờ dứt được. Hơn nữa, gần đây chắc cậu ta vẫn đang bị mấy cô bạn gái vây quanh. Rốt cuộc là có bao nhiêu người chứ, cậu ta nên lo mà trả nợ đi.
Nhân tiện, tôi xuống ga Shinjuku để học chuyên ngành. Lần trước đến trường còn có thể gặp người quen, nhưng sau khi bước vào kỳ nghỉ đông, trường học trở nên vắng lặng lạ thường. Đối mặt với không khí ảm đạm như vậy, chắc những người vẫn đang vất vả tìm việc như tôi đã chẳng còn mấy ai. Không, tôi mong mình sớm được ‘tuyệt chủng’. Đang nghĩ chắc chỉ có mình mình thì đột nhiên có hai người gọi tôi lại, là Koide (小出) và Yoshioka (吉岡), bọn họ đúng là như hình với bóng vậy.
“Yo, Segawa, sao rồi, vẫn chưa tìm được việc à?”
“Ồn ào quá, đừng có xen vào chuyện của tôi. Còn hai cậu thì sao, ở đây làm gì thế?”
“Bọn tôi đang học bù tín chỉ!”
Yoshioka đã tìm được việc nên lại nhuộm tóc vàng. Tôi tự nhủ, cậu ta đi làm rồi chẳng phải lại phải đổi lại sao, ôi, ngay cả cậu ta cũng tìm được việc, sao mình lại…
“Mà thôi, tên Ninmura bao giờ thì quay lại đây?”
“A, tôi đoán là tạm thời khó mà về được.”
“Gì chứ, đúng là không đi du lịch tốt nghiệp được rồi à.”
“Du lịch tốt nghiệp? Cậu ta đã hứa với hai cậu sao?”
“Chuyến đi Hokkaido (北海道) của năm nam năm nữ khóa chúng ta đấy!”
Koide và Yoshioka tỏ ra rất hào hứng, đơn giản kể qua về chuyến đi thực chất là chuyến cắm trại này.
Nhưng mà tôi thật sự là lần đầu tiên nghe đấy, Ninmura, cậu thật sự phải học được bài học đấy.
“Nếu Ninmura không đến thì các cô gái sẽ không chịu đâu. Mà nói vậy, thiếu một nam rồi.”
“Thế nên, thay vào đó là cậu đi đi, Segawa.”
“Hả? Sao lại là tôi?”
“Ừm, khi bọn tôi hỏi các cô gái ‘có muốn đổi người khác không’, họ đều chỉ định cậu đấy.”
“Ơ? Vì sao vậy?”
“Không biết, cậu hỏi họ đi.”
Thật kỳ lạ, có phải vì tôi và Ninmura đi lại khá thân không nhỉ.
“Xin lỗi, dù rất cảm ơn lời mời, nhưng tôi vẫn còn phải tìm việc, không đi được.”
“Thôi vậy, cũng không còn cách nào khác.”
“Cũng mong cậu sớm ổn định công việc nhé.”
Trò chuyện một lúc, Koide và Yoshioka liền đi nộp báo cáo ở trường, hình như bọn họ thiếu tín chỉ nên suýt nữa không tốt nghiệp được, cũng vất vả thật. Sau khi gặp giáo viên chủ nhiệm, tôi lấy cớ có tiết tư vấn việc làm rồi quay về.
“Du lịch tốt nghiệp à… cũng đến lúc rồi nhỉ, dù chẳng liên quan gì đến mình…”
Tôi vừa nghĩ vừa trở về nhà, ngay khi tôi bước vào cửa, một bóng dáng to lớn đột nhiên lao tới va vào tôi, làm tôi giật nảy mình. Hơn nữa, người đó đột nhiên nói câu này.
“Đi du lịch tốt nghiệp đi! Segawa-kun!”
Tôi còn đang nghĩ sao cậu ta không ở Hachioji, hóa ra lại ở nhà tôi.
“…Cái đó, lúc tôi không có nhà đừng cho người khả nghi vào nhé.”
“Yuuta, chuyện này hơi…”
Sasha-san (沙夏) hehe cười.
“Không sao đâu, cậu. Hội trưởng đang ở cùng chị Raika mà.”
“Cứ giao cho tôi!”
Raika-san như thường lệ rút ra ‘vũ khí’ đối phó với đàn anh – chiếc quạt xếp. Cảm giác như hôm nay mọi người ai nấy cũng đều rất vui vẻ. Còn Sora thì lại hơi nửa mừng nửa lo.
“Anh hai, chuyến du lịch tốt nghiệp của Roken cũng mời cả chúng em đi nữa…”
Cô con gái lớn ngước nhìn tôi, làm tôi có chút bối rối, nhưng bây giờ không phải lúc để do dự.
“Anh không đi được đâu. Công việc còn chưa đâu vào đâu, làm gì có tâm trạng đó… Phải tìm được việc đã.”
“Em biết ngay anh hai sẽ nói thế mà…”
Sora thở dài. Xin lỗi em, đã làm em thất vọng rồi. Tuy nhiên, các anh tiền bối vẫn không bỏ cuộc.
“Segawa-kun, cậu nghe đây, hành động lần này đối với ‘Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố’ (Rōjō kansatsu kenkyūkai) của chúng ta có thể nói là mang ý nghĩa bước ngoặt lịch sử đấy! Năm sau tôi cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi! Câu lạc bộ Roken rực rỡ và huy hoàng của Đại học Tama Bunsan (多摩文大學) sắp sửa kết thúc với việc chúng ta tốt nghiệp! Nên chuyến du lịch tốt nghiệp của Roken chỉ có bây giờ thôi!”
“Em, em không được tham gia du lịch tốt nghiệp, buồn lắm. Em muốn đi cùng mọi người.”
Hai người họ hiếm khi lại đạt được sự đồng thuận. Nói thật, tôi cũng không muốn từ chối…
“Thế nên mới không được ấy. Thời gian này có thể có công
Hina nghe đến đi du lịch là mắt sáng rỡ, mừng ra mặt. Aizoo, con bé đúng là lém lỉnh thật.
“Nghe hay ho đấy, đi chơi cho đã vào nhé…”
“Chị Sasha cũng đi chung đi ạ!”
“Ối, rủ cả chị sao? Em cứ tưởng du lịch tốt nghiệp là dành riêng cho sinh viên sắp ra trường chứ?”
“Em cũng không còn là sinh viên nữa mà.”
Đúng vậy, chị Raika giờ đã là người lớn, một công dân mẫu mực rồi. Tiền bối Sako ưỡn ngực ra sức nói:
“Đây là chuyến du lịch tốt nghiệp của Hội Quan Sát Đường Phố (Hội QĐP) đó nhé! Đứng đầu là Oda-kun, tiếp đến là gia đình Segawa-kun, tất cả đều là những người quan trọng nhất! À không, phải nói Tiểu Hina và Tiểu Miyu mới là quan trọng nhất, các em ấy chính là báu vật vô giá của Hội QĐP chúng ta! Bốn năm ở Hội QĐP, nói là cùng trải qua với gia đình Takanashi cũng chẳng ngoa! Chẳng ai có quyền phản đối!”
“...Quả đúng là như vậy.”
Bốn năm nay, gia đình chúng tôi quả thật đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ Hội QĐP, nên chuyến du lịch tốt nghiệp cùng mọi người đúng là có sức hấp dẫn khó cưỡng. Tuy nhiên, hiện thực vẫn thật khắc nghiệt… Thấy tôi còn do dự, ba chị em đặt tay lên vai tôi, động viên:
“Anh... đi du lịch đi mà. Hiếm khi mọi người mời nhiệt tình vậy.”
“Đi đi chú. Chú cũng cần nghỉ ngơi mà.”
“Đúng đó, Yuuta. Em cũng sẽ sắp xếp thời gian biểu giúp anh.”
“Chú Yuuta ơi, Hina muốn đi công viên giải trí!”
“Chỉ cần là mong ước của Tiểu Hina, Sako Shuntarou này dẫu có xuống nước vào lửa cũng không từ!”
“Yuuta, em muốn đi du lịch cùng anh.”
Tôi trầm ngâm nhìn mọi người rất lâu. Tiền bối Sako nhìn tôi đầy nghiêm túc.
“Hơn nữa. Sora cũng vừa giành giải Ba trong giải đấu toàn quốc. Lấy cớ đó mà dẫn em ấy đi chơi như một phần thưởng thì chẳng phải quá tuyệt vời sao. Nếu cứ thế này, kỳ nghỉ đông cuối cùng sẽ trôi qua một cách buồn tẻ ở nhà mất thôi.”
“Yuuta, gọi Ninmura đi, chắc chắn cậu ta sẽ đến.”
“Nào, quyết định đi, đi hay không đi hả Segawa-kun?”
Nhìn ánh mắt kiên định của ba chị em, cảm nhận được mong muốn mãnh liệt của các tiền bối, tôi không thể từ chối được nữa. Cứ thế, trong lúc vẫn chưa tìm được việc, tôi quyết định tham gia chuyến du lịch tốt nghiệp.
Tôi vừa thở dài vừa nói chuyện du lịch tốt nghiệp với thầy Yukawa, sếp tôi. Ông ấy cười xòa nói:
“Du lịch tốt nghiệp à, tuyệt quá còn gì, đi đi, cứ thoải mái mà tận hưởng nhé… Dù bên tôi cũng hơi có chút phiền phức thật. Nhưng mà kỳ nghỉ cuối năm của chúng ta cũng dài mà.”
Dù có hơi than vãn một chút, nhưng thầy vẫn đồng ý cho tôi nghỉ phép, coi như cũng yên tâm phần nào.
“Nhưng mà, mình còn chưa tìm được việc, sau này hoàn cảnh chắc chắn sẽ khắc nghiệt hơn nữa… Giờ mà đi du lịch thì có hợp lý không đây…”
“Haha, không sao không sao, hai ba ngày cũng chẳng thay đổi được gì đâu.”
Đúng là đứng một nơi mát mẻ mà nói chuyện chẳng đau lưng gì sất.
“Cứ thông qua chuyến đi này để nạp lại năng lượng đi, rồi khi về thì dốc hết sức mà cống hiến cho công việc. Ừm, tôi phê duyệt đơn nghỉ phép rồi đấy.”
Trên bảng trắng, lịch trình đã ghi rõ chữ “du lịch”. Thôi thì, mọi người đã trông mong đến vậy, không thể vì việc làm thêm mà vắng mặt được. Thế nhưng, việc xin nghỉ phép dễ dàng đến thế, tôi cũng cảm thấy có chút phức tạp. Chẳng lẽ không có ai đến nhắc nhở tôi rằng “Giờ này mà cậu còn đi du lịch sao?” Xem ra chỉ có mỗi mình tôi nghĩ vậy, thật cô độc.
Vẫn còn một chuyện nữa, ngày mai là ngày hẹn cố định hàng tháng, nói thật, lần này tôi cảm thấy đặc biệt hồi hộp.
Hôm nay sau khi phỏng vấn ở một công ty, tôi liền đến quán cà phê gặp dì Yoshiko. Dì đến sớm, thấy tôi mặc vest chỉnh tề thì cũng cảm thấy an lòng. Bộ vest rẻ tiền mua để xin việc giờ đã nhăn nhúm cả rồi, nói là mặc quen thì không bằng nói là dùng quá nhiều thì đúng hơn. Biết đâu, trước khi tôi tìm được việc, bộ vest này sẽ không chịu nổi nữa mất, haizz, thật đáng xấu hổ. Khi tôi kể về những thất bại trong việc tìm việc gần đây, dì Yoshiko chỉ cười khổ mà không bình luận gì. Dù trong lòng thầm mừng vì không bị quở trách, nhưng tâm trạng tôi vẫn nặng trĩu. Quả nhiên, những yêu cầu tôi đặt ra có vẻ quá khắt khe rồi.
“Cầm lấy đi.”
Khi tôi đang uống cà phê, dì Yoshiko đặt một phong bì lên bàn trước mặt tôi.
“Ối, cái gì đây ạ?”
“Tiền đi du lịch tốt nghiệp đó, dì và chú Nobuyoshi đã chuẩn bị rồi.”
“Ối ối, dì nghe ai nói vậy ạ? Chi phí bọn cháu có thể tự lo được mà, tiền làm thêm đều để dành cả rồi.”
“He he, Sasha nói đó. Dù cũng mời dì, nhưng dì đã từ chối rồi.”
Dù sao thì tiền lương từ công việc làm thêm cũng hậu hĩnh, dù có hao tốn chút vì chi phí thi bằng lái, nhưng đủ để chi trả cho chuyến đi này thì vẫn không thành vấn đề. Hơn nữa, cũng nhờ có dì Yoshiko giới thiệu mới có việc, nên tôi nghĩ mình không có lý do gì để nhận tiền cả.
“Thôi nào, cứ cầm lấy đi. Tiền làm thêm thì con cứ để dành cho mấy đứa nhỏ tiêu vặt.”
Cái này… Thế nhưng, ngay cả dì Yoshiko nghiêm khắc đến vậy cũng đồng ý với chuyến đi này sao. Dù vậy, tôi vẫn có chút bất an. Dì Yoshiko an ủi tôi:
“Đừng có lúc nào cũng lo lắng như vậy, cứ thoải mái mà đi chơi đi. Yuuta đôi khi cũng quá nghiêm túc rồi, đến giờ vẫn còn muốn bỏ chuyến đi kìa.”
“Ưm…”
Bị nói trúng tim đen rồi.
“Con đã rất cố gắng rồi. Xin việc, đôi khi cũng phải dựa vào may mắn nữa. Nơi tuyển dụng cuối cùng cũng chỉ chọn người mà họ thấy cần thiết, chứ không liên quan gì đến năng lực hay tính cách của con đâu. Vậy nên, giờ thì cứ vui vẻ lên đi. Thôi nào, cứ thoải mái mà đi chơi đi!”
Sau khi an ủi tôi, dì liền quay trở lại làm việc. Có công việc thật tốt quá đi…
Tôi mang phong bì về nhà, Sora mở ra xem liền vội vã gọi điện thoại cảm ơn dì. Bên trong có một khoản tiền lớn, có thể nói là đủ chi trả toàn bộ chi phí cho chúng tôi. Sau đó, chú Nobuyoshi cũng gọi điện an ủi, tâm trạng do dự của tôi cũng tan biến theo.
Vào ngày đi du lịch, chúng tôi tập trung ở ga Shinagawa từ sớm.
“Công viên giải trí~~ Công viên giải trí~~ Công viên giải trí ở xa ơi~~”
Để thực hiện mong ước của Hina, chúng tôi chuẩn bị đến một công viên chủ đề nổi tiếng ở Kansai. Dù phải dậy từ năm giờ sáng, sự hào hứng của Hina vẫn không hề giảm sút. Trái ngược với Hina đang hớn hở, những chiếc balo leo núi của các cô gái chất đầy đồ dùng cá nhân trông nặng trịch.
“Thấy Hina vui vẻ như vậy, thì kỳ nghỉ mà mình vất vả lắm mới kiếm được cũng đáng giá.”
Sasha nói đúng, phúc lợi cho cả gia đình thì không thể lơ là được.
“Yuuta-kun, đợi lâu rồi nhỉ!”
Dù là chuyến du lịch tốt nghiệp của Hội QĐP, nhưng sau khi nghe chị Raika nhắc đến, Miki-chan và các bạn trong câu lạc bộ quần vợt cũng tham gia. Dường như họ cũng rất hứng thú với công viên chủ đề mà chúng tôi nói đến, ngoài ra câu lạc bộ cũng có hoạt động. Những chiếc vali của họ to hơn rất nhiều so với balo của Hina, nhưng không hiểu sao, tổng cộng chỉ có ba người, tự nhiên lại xuất hiện thêm một người rõ ràng không phải học sinh nhưng lại rất thời trang.
“Segawa-kun, lâu rồi không gặp, hôm nay phải chơi thật vui nhé!”
“Ờ…”
Người phấn khích hơn bất kỳ ai này chính là cựu chủ tịch câu lạc bộ quần vợt. Tôi nhìn sang Miki, chỉ thấy cô ấy chắp tay lại, vẻ mặt đầy xin lỗi.
“Mọi người quá đáng thật đấy, lại giấu tớ mà lên kế hoạch đi du lịch tốt nghiệp!”
“Tôi nói này, cô có việc làm rồi mà. Đi ra ngoài vào ngày làm việc có vấn đề gì không vậy?”
Chỉ có duy nhất một người dám bước tới châm chọc, đó chính là tiền bối Sako.
“Chuyện này á, chỉ cần có lương là được chứ gì!”
Cựu chủ tịch hùng hồn đáp lại. Cũng đúng, người bình thường sau khi đi làm thì rất khó có được tự do, chuyến du lịch tốt nghiệp cũng vậy.
“À mà, công việc của chị Raika có ổn không ạ?”
“Không sao, trường được nghỉ đông mà.”
Cũng phải. Tuy không phải là hoàn toàn không có việc gì, nhưng vẫn có thể linh động được. Thế là, số lượng thành viên chuyến đi lần này gồm: Hội QĐP, tám thành viên gia đình Takanashi, bốn thành viên câu lạc bộ quần vợt của Miki-chan, tổng cộng rất đông người. Còn có thêm một người đàn ông đáng ngờ đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang nữa.
“Aaa, muốn được tự do quá đi! Đi Shinkansen thật là vui!”
“Thôi nào Ninmura-nii, anh làm ơn chú ý đừng làm những chuyện gây chú ý nhé, cẩn thận là quan trọng nhất đó.”
Người đàn ông đeo khẩu trang thở dài, bên cạnh anh ta là Miyu đang hộ tống. Cô thiếu nữ tóc vàng idol với bộ đồ rộng thùng thình kết hợp với người đàn ông đeo khẩu trang… Cứ có cảm giác gì đó như đang phạm tội vậy.
Ninmura cải trang đã trốn khỏi Kurie dưới sự che chở của Hiromi-chan. Dù nói rằng sau chuyến đi chắc chắn sẽ quay về, nhưng không biết sự giận dữ của những cô bạn gái cũ bao giờ mới nguôi ngoai đây.
“Tự mình chuốc họa vào thân.”
“Đúng vậy. Nếu vấn đề cứ không giải quyết được, thì Ninmura cứ làm việc ở Kurie mãi thôi.”
Khi chúng tôi đang nói chuyện về Ninmura, cựu chủ tịch câu lạc bộ quần vợt liền nói với tiền bối Sako:
“Này, Shun-chan! Mang hộ tớ hành lý đi! Nặng quá đi mất!”
“Thế nên tôi mới hỏi, cô dựa vào cái gì mà chỉ huy tôi chứ. Cần biết rằng lần này cô chỉ là đi kèm thôi đấy.”
“Đi kèm gì mà nghe thất lễ thế! Với lại, Shun-chan phải rủ tớ từ đầu chứ!”
“Rõ ràng là chuyến du lịch tốt nghiệp của chúng tôi, tại sao phải rủ cô, người đã đi làm rồi, đi cùng chứ, tôi lại muốn biết lý do đó.”
Hai người bạn thanh mai trúc mã này gặp nhau lúc nào cũng vậy. Thật không biết là họ thân nhau hay không thân nhau nữa… Lúc này, Hina đi đến bên cạnh cựu chủ tịch.
“Cháu là Takanashi Hina, trong chuyến đi này, mong được mọi người giúp đỡ ạ.”
Hina chào hỏi cựu chủ tịch và các bạn nữ câu lạc bộ quần vợt. Tối qua tôi đã dặn Hina phải chào hỏi mọi người, đúng là một cô bé vâng lời.
“Aaa~~~ Hina! Lâu rồi không gặp, chị nhớ em quá, em đáng yêu thật đấy!”
“Đương nhiên rồi, Tiểu Hina là đáng yêu nhất vũ trụ mà.”
“Shun-chan anh có gì mà tự đắc chứ. Mà này, đừng có lại gần Hina, sẽ làm hư con bé mất. Bíp bíp~~”
“Cái gì!! Cô quá đáng thật đấy! Với lại chưa được cho phép mà đã dám bế Tiểu Hina lên! Không thể tha thứ! Tuyệt đối không thể tha thứ!”
“Hai người đủ rồi đấy!”
“Đúng đó, sắp trễ tàu Shinkansen rồi kìa.”
Tôi và Miki ra mặt ngăn cản. Vừa soát vé lên tàu, tôi vừa lo lắng cho chuyến đi mấy ngày tới, không khỏi thở dài.
“Anh còn lo chuyện tìm việc sao?”
Sora bên cạnh có chút lo lắng hỏi.
“À, không phải. Anh chỉ nghĩ là, chuyến đi sau này, sẽ phiền phức lắm đây.”
“He he… Đúng là vậy. Nhưng mà, được đi du lịch cùng anh, em vui lắm đó.”
“Nghe Sora nói vậy, chuyến đi này cũng có giá trị rồi.”
“Vâng!”
Sora nở nụ cười rạng rỡ. Đi du lịch quả nhiên là một lựa chọn sáng suốt. Cùng những người bạn lâu ngày gặp lại, chúng tôi vui vẻ bước vào Shinkansen để bắt đầu hành trình.
Tập trung nhiều cô gái như vậy, trên đường đến Osaka tự nhiên là vô cùng ồn ào.
“Này này, Hina có muốn ăn vặt không?”
“Có ạ! À, nhưng phải hỏi chú Yuuta đã ạ.”
“Ôi chao, Hina đáng yêu quá! Segawa, không vấn đề gì chứ?”
“Ờ… Phải ăn hết cơm nắm của Sasha-san làm đã ạ.”
“Đồng ý rồi! Tuyệt vời quá, Hina.”
“Senpai, chị chiều Hina quá rồi đó, Yuuta sẽ khó xử đấy.”
“Có sao đâu, những gánh nặng tích tụ ở công ty của chị cần Hina mới có thể chữa lành được.”
“Chị vừa phải thôi. Chị từ xưa đến nay đã bị ghét vì quá chiều mèo cún rồi mà.”
“Cô đủ rồi đấy! Đừng nhắc đến chuyện đau lòng của tôi nữa! Hina, Hina không ghét chị chứ? Không sao chứ?”
“Vâng, Hina vui lắm đó ạ!”
“Hina…! Đúng, đúng là một đứa bé ngoan!”
Cựu chủ tịch cứ thế bị Hina mê hoặc hoàn toàn. Nhưng mà, sau khi đi làm có vẻ vất vả thật nhỉ. Một bên khác, Miyu thì ngồi cạnh Ninmura, vui vẻ trò chuyện với các chị em.
“Ế — tớ thấy Miyu chắc chắn sẽ đi làm người mẫu đó, vì đáng yêu thế mà.”
“Làm gì có ạ. À, nhưng cháu có một người bạn thân đang làm người mẫu báo đó. Mọi người có muốn xem ảnh không?”
“A — tớ biết cô ấy! Tớ có cả tập ảnh của cô ấy đó. Cô ấy là bạn của Miyu sao!?”
Đối mặt với các chị năm tư câu lạc bộ quần vợt mà vẫn có thể nói cười vui vẻ, đúng là Miyu. Nếu là tôi, chắc chắn sẽ rụt rè không dám nói gì.
“A, thật là dễ chịu, được bao vây bởi các cô gái, tôi sống lại rồi.”
“Ở Kurie chẳng phải cũng vậy sao. Ninmura-kun đúng là tạo nghiệp mà —”
“Ối… Đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Nhưng mà, nếu mọi người trong câu lạc bộ quần vợt ngày nào cũng đến, tôi cũng vui lắm đó!”
“Xem ra hình phạt dành cho cậu vẫn chưa đủ đâu.”
Đúng vậy. Dù bị các cô bạn gái cũ mắng mỏ vẫn không bỏ được cái tật xấu này… Ninmura, đúng là phải cho cậu nếm thêm chút khổ nữa mới được. Tuy nhiên, giờ tôi cũng chẳng thể lo cho người khác, bản thân tôi đang ở trong một trạng thái hết sức khó xử.
“Yuuta, đây là cơm nắm chứa đựng tất cả tấm lòng của em đó, mời anh dùng nha~~”
“Yuuta, ở đây có sandwich nè.”
“Ờ…”
Bữa sáng kiểu Nhật và kiểu Tây được đặt hai bên tôi. Quả thật, vì không có thời gian ăn sáng nên người đề nghị ăn bù trên tàu Shinkansen chính là tôi. Nhưng, tôi thực sự không ngờ lại theo nhịp điệu này. Rốt cuộc nên ăn của ai trước đây. Không, lẽ ra phải có lựa chọn không ăn gì cả chứ? Đúng rồi, cứ thế đi. Khi tôi vừa quyết định xong, một tờ khăn giấy khử trùng được đưa đến trước mặt tôi.
“Anh, lau tay trước đi ạ.”
“À, ừ…”
“Hôm nay sẽ rất vất vả đó, ăn nhiều vào để bổ sung thể lực nhé.”
Sora nói với nụ cười thông cảm.
“Ừm, ừm, đúng là vậy. Phải ăn uống đầy đủ mới được…”
Tôi cẩn thận cầm lấy khăn giấy khử trùng, Sora vui vẻ cười. Sasha thấy vậy bất đắc dĩ nhún vai, Raika cũng lộ vẻ khâm phục.
“Ala ala, Sora giỏi quá nhỉ.”
“Ừm, Sora thông minh lắm.”
Ý gì vậy nhỉ? Tôi vừa thắc mắc, vừa thay phiên nhau ăn cơm nắm và sandwich.
Sau khi đến Osaka, chúng tôi tiếp tục đi tàu điện, điểm đến đầu tiên là công viên chủ đề lấy cảm hứng từ phim ảnh. Đây là nơi phù hợp nhất với Hina, người muốn đi công viên giải trí.
“Đến rồi! Công viên giải trí!”
Nhìn thấy bức tượng chủ đề khổng lồ ở lối vào, Hina phấn khích reo lên. Dậy sớm quả nhiên có lợi thế, chúng tôi không phải xếp hàng mà đi thẳng vào công viên. Mua vé trước quả là một lựa định sáng suốt, đây cũng là do tiền bối Sako chuẩn bị, những mối quan hệ của anh ấy quả là một bí ẩn. Tiền vé thì dì Yoshiko và mọi người đã trả hết rồi, giá vé đắt ngoài sức tưởng tượng, lần này chúng tôi cũng được một phen hào phóng.
“Hina, về nhà phải cảm ơn dì và mọi người thật nhiều đó nhé.”
“Vâng ạ!”
Thôi nào, dù trong lòng vẫn còn vướng bận vài chuyện, nhưng giờ thì hãy lấy lại tinh thần để Hina được vui chơi thỏa thích, nếu không thì thật có lỗi với tấm lòng của dì và mọi người.
“Vậy thì, lát nữa gặp lại nhé, Yuuta-kun.”
Vừa vào công viên, Miki-chan và các bạn trong câu lạc bộ quần vợt liền tách nhóm với chúng tôi.
“Ối, không đi cùng nhau sao?”
“Cảm ơn, nhưng mà gia đình mọi người hiếm khi được sum vầy, em cũng không tiện làm phiền, hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
“Thấy bọn em thể hiện, Yuuta-kun có lẽ sẽ không chịu nổi đâu.”
“Ể…”
Miki-chan nói rồi quay đầu nhìn các bạn trong câu lạc bộ quần vợt.
“Được rồi, mọi người đi thôi!”
“Em muốn đến chỗ thành đó! Có thể mua đũa phép!”
“Đằng kia có soái ca đó, soái ca!”
“Phải đi hết mọi nơi, còn phải mua quà lưu niệm nữa!”
“Thời gian gấp rút, chạy thôi!”
““Ồ ồ!””
Các thành viên câu lạc bộ quần vợt khí thế hừng hực chạy vào công viên. Chúng tôi chỉ có thể đứng sững lại nhìn theo. Đúng rồi, họ đã nói là rất hứng thú với nơi này mà. Nhưng mức độ này thì có vẻ không chỉ là hứng thú nữa rồi… Quả thật, tôi có thể không theo kịp họ mất.
“Chúng ta cứ từ từ đi thôi.”
“Cũng phải, Hina muốn đi đâu trước nào?”
“Ưm, ưm…”
Hina lấy bản đồ từ balo ra. Hina đã nghiên cứu bản đồ này từ mấy ngày trước, tấm bản đồ đã hơi nhăn nhúm rồi. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, vì con bé quá mong đợi mà.
“Ở đây!”
Hina chỉ vào khu vực tập trung nhiều nhân vật hoạt hình.
“OK, vậy thì nhanh chóng xuất phát thôi.”
“Vâng ạ!”
Tôi nắm tay Hina đi về phía trước. Sora và Miyu cũng đi cạnh tôi, cộng thêm chị Raika và mọi người, cảnh tượng này không nghi ngờ gì nữa chính là một gia đình hạnh phúc. Chỉ vậy thôi, trong lòng đã dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp.
Đầu tiên, chúng tôi đến khu vực thần tiên tập trung rất nhiều nhân vật đáng yêu. Nhìn thấy những nhân vật từng xuất hiện trên màn hình TV, Hina ban đầu vô cùng phấn khích. Sau đó, chúng tôi dùng bữa trưa sớm. Địa điểm là khu vực New York mà Miyu muốn đến. Quả thật như Miyu nói, pizza nướng bằng lò gạch ở đây có vẻ rất ngon. Quán ăn cũng mang đậm phong cách nước ngoài, Hina cũng rất thích điều đó. Sau khi no bụng, chúng tôi đến khu vực vừa mới mở cửa. Vừa đặt chân đến vùng đất phép thuật, cảm xúc của Sora bỗng trở nên rất cao trào. Nhắc mới nhớ, Sora rất thích tiểu thuyết và phim ảnh mà. Khi thì chụp ảnh, khi thì ngắm nhìn trang phục, khi thì vung vẩy đũa phép, nhìn thấy một Sora trẻ con như vậy tôi cũng thấy nhẹ nhõm.
“Anh ơi, chụp ảnh! Chụp ảnh đi anh!”
“Biết rồi biết rồi, chụp liền đây.”
“Hina và Miyu cũng vào cùng đi!”
“Thiệt tình, ngại quá đi mất chị ơi.”
“Sora, em cũng có thể chụp cùng được không?”
“Đương nhiên rồi! Ơ, Sasha-san, bộ đồ này hợp với chị quá!”
Cô Sasha, mang dòng máu Nga thuần túy, diện bộ đồng phục trứ danh này cùng chiếc khăn quàng cổ, cứ như thể bước ra từ thế giới phép thuật vậy. Mà thôi, nếu bảo là sinh viên thì trông lại quá chững chạc.
“Yuuta, nhìn em thế này, cậu lại nghĩ linh tinh gì đúng không?”
“Không, không có mà. Ưm, làm gì có.”
Cô Sasha nheo mắt nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi vội vàng lia mắt về phía ống ngắm máy ảnh.
“Segawa-kun, ảnh này cứ để tôi chụp cho, cậu cũng vào chụp cùng đi.”
“Ơ, được sao ạ?”
Anh Sako hiếm khi chu đáo vậy, nhưng tôi cũng "cung kính không bằng tuân mệnh", lập tức đứng vào giữa mọi người.
“Yuuta, cười lên nào.”
“Chị Raika mới cần cười chứ ạ.”
Thế là, môi chị Raika khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười.
“Ồ ồ!”
“He he, thành quả của buổi tập huấn đó.”
Ra là vậy… Quả nhiên, là giáo viên tiểu học thì nụ cười là điều cần thiết. Tôi cảm nhận sâu sắc sự thay đổi của chị Raika sau khi tốt nghiệp, nhưng cũng hơi thấy buồn, vì lại một lần nữa bị chị ấy bỏ xa…
“Này! Lại gần chút nữa, ống kính không lấy hết được!”
Anh Sako vừa dứt lời, chị Raika liền khoác tay tôi và xích lại gần.
“Khoan, khoan đã, chị Raika…”
“Lại gần chút nữa đi, không thì không chụp được đâu.”
“Anh hai, lại gần thêm chút đi.”
Lần này là Sora ở phía bên kia. Quả thật, cái cảnh “tả ôm hữu ấp” là dành cho lúc này đây mà.
“Vậy nhé, chụp đây! Nào, *cheers*!”
Theo câu nói có phần cổ điển của anh Sako, nút chụp được nhấn. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, Ninmura không biết lại chạy đi đâu rồi, không lẽ lại đang tán tỉnh ai đó sao.
Thoáng cái trời đã về chiều, cũng đã đến lúc phải hội quân với Miki-chan và mọi người.
“Hina ơi, con mệt không? Có cần chú cõng không?”
“Không… Hina không mệt đâu ạ.”
Chắc chơi cả ngày cũng mệt rồi, Hina đang ngồi trên ghế đá mà gật gù buồn ngủ.
“Hina cũng gần đến giới hạn rồi đấy.”
“Cũng chẳng trách được. Sáng dậy sớm thế, mà hôm nay lại chơi sung như vậy mà.”
Tôi liền cõng Hina, lúc này đang nửa mê nửa tỉnh, lên lưng.
“Yuuta, nếu cậu mệt thì để tôi cõng cho.”
“Không, không sao đâu mà.”
“Hừm…”
“À—… Tôi hiểu rồi, lát nữa sẽ đổi cậu cõng.”
Chị Raika phụng phịu thể hiện sự bất mãn. Không chỉ nụ cười, mà biểu cảm của chị ấy cũng ngày càng phong phú hơn.
“A, đằng kia kìa, này!”
“Segawa-chan, bọn tớ đợi cậu lâu rồi.”
Miki-chan và mọi người trong câu lạc bộ tennis đã tụ tập ở điểm hẹn. Họ đều tay xách nách mang, còn Ninmura thì mang thêm cả hành lý. Nếu không phải anh ta đã luôn giúp xách đồ thì chắc đã không đi rồi, mấy tên đẹp trai được ưa thích đúng là chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
“Vậy thì, đi về khách sạn thôi.”
Từ đây đến khách sạn còn một đoạn đường khá xa. Vì ngày mai sẽ đi tham quan Kyoto, nên chỗ ở tối nay là một lữ quán lâu đời ở Kyoto.
“Oa, tuyệt quá!”
Lữ quán rất gần sông Kamo, vừa bước vào, cô Sasha đã reo lên đầy phấn khích. Quả đúng là lữ quán lâu đời, ngay lối vào đã có một ngưỡng cửa rất đặc trưng.
“Chính là cái này! Cái này mới là thứ tôi muốn thấy!”
“Mẹ thật là, làm ồn ở lối vào sẽ gây phiền phức cho người khác đó ạ.”
Gần đây cô Sasha hoàn toàn bị mê hoặc bởi văn hóa Nhật Bản, cô ấy đang tò mò nhìn quanh.
“Hina ngủ rồi kìa.”
Hina đang ngủ say trên lưng chị Raika.
“Kiểu này gọi con bé dậy thì tàn nhẫn quá…”
Bữa tối mọi người sẽ dùng chung ở đại sảnh, đến lúc đó rồi gọi con bé dậy sau vậy.
Chúng tôi xác nhận phòng đã đặt ở lối vào, sau đó một cô tiếp viên dẫn chúng tôi vào phòng. Căn phòng rộng rãi, thoải mái, còn có cả phòng tắm, hình như là chuẩn bị cho Miki-chan và nhóm con gái nhà chúng tôi. Thật vui khi được ở đây, quả nhiên là nơi anh Sako đã chuẩn bị, rất tuyệt. Nhưng khi tôi chuẩn bị bước vào thì Miki-chan bỗng vẫy tay gọi tôi.
“Đây là phòng con gái mà.”
“Ơ…?”
“Cái này đương nhiên rồi! Thôi nào, anh hai mau ra ngoài đi.”
“Yuuta đồ biến thái.”
“Anh hai, bọn em cần thay quần áo, anh mau ra ngoài đi ạ.”
“Yuuta, lát nữa gặp lại nha~~”
Cánh cửa phòng lập tức được đóng lại trước mặt tôi.
“À… Segawa-kun, kia mới là phòng của chúng ta, chúng ta đâu có ở được phòng sang chảnh như vậy chứ?”
Phòng của ba người đàn ông lập tức hạ cấp đi nhiều, không có phòng tắm, mà lại còn khá chật chội… Đúng là, chúng tôi chỉ có ba thằng con trai thôi mà. Khoảnh khắc xúc động ban đầu tan biến, tôi lộ ra vẻ mặt bất lực, Ninmura gật đầu nói.
“Segawa-chan, tôi cũng cô đơn như cậu vậy. Hiếm khi tôi được tự do trở lại… mà lại phải ở phòng con trai, đúng là bi kịch quá đi mất.”
“…Không phải vậy đâu. Mà nói thật, cậu mau tự kiểm điểm bản thân đi.”
Tôi cười khổ nhìn anh Sako đang lảo đảo và Ninmura, sau đó chuẩn bị đi ăn tối.
Kế hoạch của hôm nay là một chuyến tham quan Kyoto trong ngày. Mọi người đã kiểm điểm lại sự điên cuồng của ngày hôm qua, hôm nay định sẽ từ từ thưởng thức cảnh đẹp.
“Vậy, Miki-chan và các cậu tính sao?”
Tôi hỏi mọi người trong câu lạc bộ tennis.
“À… bọn tớ thì thôi…”
Miki-chan cố gắng nặn ra tiếng. Nhìn kỹ thì thấy tất cả thành viên câu lạc bộ tennis đều mặt mày xanh xao, tóc tai bù xù, yukata xộc xệch.
“Đêm qua, có vẻ hơi quá chén…”
“Đau đầu quá…”
“Buồn nôn quá…”
“Này, Shun-chan, nước…”
Đúng là “xác nằm la liệt” mà…
“Mọi người đều không khỏe sao không chịu nghỉ ngơi tử tế đi.”
Anh Sako không than vãn mà đưa nước cho họ nói.
“Bữa sáng của lữ quán lâu đời sao có thể bỏ lỡ được chứ.”
Cựu hội trưởng vừa đau khổ vừa ăn sáng.
“Buổi sáng chúng tớ sẽ nghỉ ngơi ở lữ quán. Yuuta cứ mặc kệ bọn tớ, đi tham quan Kyoto đi.”
Thế là, chúng tôi chấp nhận lời đề nghị của Miki và bắt đầu dạo quanh Kyoto.
Thực ra, chúng tôi đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng cho khu vui chơi giải trí ngày đầu tiên nên đã lơ là việc tham quan Kyoto. Hơn nữa, từ sáng sớm tôi đã ủ rũ, chủ yếu là vì tôi lại nhận được thư từ chối việc làm. Nhưng tôi luôn tự nhắc nhở mình phải cẩn thận để không bộc lộ ra ngoài.
“Anh hai… có chuyện gì vậy ạ?”
Có vẻ như vẫn bị phát hiện rồi, Sora có chút lo lắng nhìn tôi.
“À, không sao đâu, đừng lo, chỉ là hơi mệt thôi.”
Mặc dù tôi dùng những lời đó để qua loa, nhưng chắc mọi người cũng đều hiểu rõ, tuy nhiên không ai nói ra. Lúc này, một người bất ngờ đã phá vỡ sự im lặng.
“Yuuta, hôm nay muốn đi đâu? Thực ra, tôi rất quen thuộc với Kyoto đó.”
Chị Raika vừa nói vừa đưa tay vào trong ngực áo, lấy ra một cuốn sổ nhỏ. Này này, sao chị lại cất nó ở chỗ đó chứ!? Mọi người đều tỏ ra rất ngạc nhiên.
“Đây này, Yuuta.”
Cuốn sổ nhỏ truyền đến cảm giác ấm áp… Đúng lúc tôi đang đắm chìm trong đó, Miyu với nụ cười tinh quái đột nhiên giật lấy nó từ tay tôi.
“Ưm, à, em muốn đi ngắm Maiko.”
“Em cũng muốn. À, nhưng chùa Kiyomizu cũng đẹp.”
Hai cô bé nhạy cảm với thời trang quả nhiên hứng thú với những điều này. Anh Sako thì đề nghị:
“Rất tiếc, Maiko vào thời điểm này cơ bản đều là hàng giả cả.”
“Hàng giả? Còn có cái này nữa sao?”
“Họ mặc trang phục Maiko đi lại trên đường phố Kyoto. Tức là khách du lịch đó. Maiko thật phải sau năm giờ chiều, ở những nơi quanh nhà hàng, khách sạn thì mới xuất hiện.”
Ra là vậy, họ cơ bản đều xuất hiện ở các buổi tiệc tùng, nên ban ngày sẽ không ra đường.
“Ngoài ra, còn có thể tự mình trải nghiệm nữa đó. Hơi hứng thú rồi đó.”
“Em cũng vậy. Nhưng, phải mất chút thời gian chờ đó ạ.”
“Vậy thì đi Uzumasa đi. Ở đó có trang phục Samurai và thôn nữ có thể trải nghiệm đó.”
“Uzumasa! Em biết! Đó là bối cảnh của phim cổ trang Nhật Bản đúng không ạ!”
“À, chỗ này hay đó. Này, chú và chị có đồng ý không?”
“Mọi người muốn đi thì không vấn đề gì đâu, còn anh hai thì sao?”
“Được thôi, Hina thì sao con?”
“Vâng ạ! Hina muốn gặp ninja!”
“Ồ, đúng là sẽ có ninja đó.”
Thế là, chúng tôi liền lên đường đến điểm đến.
Có lẽ vì hôm qua về quá muộn nên không có thời gian để ý đến những con phố Kyoto ngăn nắp đến vậy. Bước đi chân thật trên đường phố Kyoto như thế này mới có thể cảm nhận sâu sắc cách bố trí thành phố như một bàn cờ vậy. Chúng tôi đi bộ ra ga, bắt tàu điện đến Uzumasa. Sau khi xuống ga Uzumasa, chúng tôi đã đến với thế giới của phim ảnh và phim cổ trang.
“Tuyệt quá! Cứ như thể bước vào trong phim vậy!”
“Này này, chúng ta sẽ mặc đồ gì đây!?”
“Em đã quyết định rồi.”
“Hina sẽ mặc đồ ninja!”
“Đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi thôi.”
“Ưm, còn em thì thôi… Ngại lắm, em sẽ đợi ở đây cùng anh hai.”
“Sora à, đừng để ý đến chú, hiếm khi đến đây một chuyến thì cứ đi trải nghiệm đi con.”
“Đúng đó đúng đó, chú Yuuta chắc cũng muốn xem chị ấy mặc đồ lộng lẫy chứ.”
“Lộng lẫy!?”
Sora tỏ vẻ rất ngại ngùng, lúc này cô Sasha thì thầm vào tai cô bé.
“He he, nhìn Sora hóa trang xinh đẹp như vậy, Yuuta cũng sẽ vui lên phải không nào?”
Sora đỏ mặt nhìn tôi. À—, có vẻ như cô bé đã nhận ra tâm trạng tồi tệ của tôi rồi, tôi gật đầu.
“Ha, ha ha, đúng là vậy.”
Sora do dự một lát rồi cười nói:
“Vậy… em sẽ thử xem sao.”
“Nào… quý khách mời đi lối này!”
Miyu đẩy Sora đi về phía trước.
“Khoan đã, khoan đã! Anh hai cũng phải đi. Em một mình ngại lắm, nên, anh hai cũng đi nhé?”
Thấy Sora van nài như vậy, tôi không thể từ chối, dù sao cũng là cha mà.
“Xin lỗi anh Sako, đã để anh phải đi cùng chúng em.”
“Cái này có gì đâu. Cậu cũng muốn thấy các cô bé khác với ngày thường mà. Nếu có thể chụp được ảnh các cô chủ Hina mặc trang phục lộng lẫy thì chút công sức này có đáng là gì.”
“Mọi người chắc đều hợp lắm… vậy tôi nên mặc gì đây nhỉ.”
Ninmura hăm hở một cách vô ích. Sau đó, chúng tôi liền đi theo mọi người đến chỗ thuê đồ. Ở đây có đủ các loại trang phục từ侍衛 (thị vệ), thôn nữ, công chúa, Maiko cho đến Geisha, đủ mọi kiểu dáng. Mọi người vui vẻ bàn luận về việc chọn trang phục. Chị Raika sẽ mặc đồ gì nhỉ. Công chúa, thôn nữ, không, có lẽ bất ngờ lại chọn kỹ nữ nổi tiếng thì sao. Mà thôi, tôi nên mặc gì đây…
“Thôi nào, Segawa-chan cũng đừng lề mề nữa, mau thay đồ đi, cậu chọn cái gì?”
Ninmura sẽ không hiểu nỗi phiền muộn của tôi đâu. Dù sao cũng là mỹ nam mà. Do dự đến cuối cùng, tôi chọn một bộ trang phục khá bình thường — trang phục của dân thị trấn. Trang phục Samurai hoặc lãng khách nghĩ đi nghĩ lại thì không hợp với hình tượng của tôi. Quần hakama dù sao cũng không mấy hợp với tôi. Thay đồ xong sớm liền bước ra khỏi phòng thay đồ, còn các cô gái thì thời gian thay đồ lâu hơn. Một lát sau, đợt đầu tiên lộng lẫy xuất hiện.
“Yuuta, đợi lâu rồi!”
Người đầu tiên xuất hiện là cô Sasha, cô ấy đang mặc một bộ trang phục đen dài, kéo lê vạt áo, cứ như một nữ chủ nhân của phủ đệ vậy. Nhưng bộ trang phục cỡ tiêu chuẩn này với mái tóc bạch kim và dáng người của cô ấy lại có vẻ hơi không ăn nhập.
“Gì chứ, Yuuta phản ứng lạnh nhạt quá.”
“Không phải, tôi cứ thấy hơi đơn giản sao ấy…”
“Ưm… Tại em thua oẳn tù tì với Miyu mà.”
Đúng như lời cô Sasha nói, người thứ hai xuất hiện là Miyu trong trang phục công chúa.
“Hoàn hảo quá! Đúng là thiên thần của tôi!”
Anh Sako đột nhiên giơ máy ảnh lên đứng trước mặt cô bé.
“Oa—, anh Hội trưởng mặc đồ của lão gia phủ đệ kìa. Khác với chú, trông lộng lẫy ghê!”
Trang phục của anh Sako bất ngờ lại rất hợp, khiến Miyu cười toe toét… Mà nói sao nhỉ, về mặt vóc dáng mà nói thì anh chắc chắn là một lão gia ngốc nghếch.
“Ồ ồ, đây là một khung cảnh quý giá biết bao! À, Miyu-sama, nhìn đây nhìn đây.”
“Đúng là lộng lẫy quá, Miyu! Y như công chúa vậy!”
Anh Sako chẳng để ý đến trang phục của mình, liên tục bấm máy, còn Ninmura thì không ngừng khen ngợi. Đúng là vậy thật.
“Ưm… Chú thấy sao ạ? Có hợp không ạ?”
Miyu vừa tạo dáng trước máy ảnh của anh Sako vừa hỏi tôi.
“Ưm, rất hợp đó con.”
“Ơ—, sao chú phản ứng không mạnh mẽ gì cả.”
“Không, không có đâu mà. Rất đáng yêu đó chứ.”
“Mà thôi, chú Yuuta chắc quan tâm chị Raika hơn em rồi, ơ, ‘nói Tào Tháo Tào Tháo đến’ kìa.”
Tôi cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng mà nhìn về phía sau. Một ông lão… đang đứng ở đó.
“…Gì!?”
Trang phục mà chị Raika chọn là của “thủy hộ” (Mito Kōmon). Đúng vậy, còn có cả bộ râu bạc trắng. Biểu cảm nghiêm nghị, mặc chiếc áo khoác màu bạc khói, cầm gậy và ưỡn ngực.
“Có hợp không?”
“Ơ, nói sao nhỉ… Tôi nghĩ nó đã vượt qua vấn đề đó rồi ạ.”
Sao chị lại chọn bộ đồ này chứ… Nói thật, chỉ cần là trang phục Nhật Bản thì chị Raika với mái tóc đen đều rất hợp, phí hoài quá đi mất. Tuy nhiên, chị Raika trông có vẻ rất mãn nguyện. Lúc này, có một người thò đầu ra từ phía sau chị ấy, trong khoảnh khắc, tôi đã không nhận ra là ai.
“Ơ… Chẳng lẽ, là Sora?”
“Ưm… Ngại quá, xấu, xấu lắm đúng không ạ?”
“Đâu có đâu. Ái chà, nói sao nhỉ… Đáng yêu quá đi mất.”
Thực ra, so với đáng yêu thì cảm giác lại càng đẹp đẽ, quyến rũ hơn, hệt như người mẹ của Sora trong bức ảnh vậy.
Mẹ của Sora — cô Nagisa, đã sinh ra Sora khi còn rất trẻ, bức ảnh của cô ấy vẫn luôn được Sora giữ trong túi, tôi cũng đã thấy nó rất nhiều lần. Chẳng biết từ lúc nào, Sora đã trở thành một cô gái quyến rũ y như mẹ của mình. So với trang phục thường ngày, Sora bây giờ có một sức hút khác lạ… Nói thật, tôi hơi bất ngờ. Cứ cảm giác như gặp phải không phải là Sora, đến nỗi không biết phải nhìn đi đâu.
“…Anh hai, có hợp không? Có phải… hơi lạ không ạ?”
Sora rụt rè hỏi, tôi gật đầu thật mạnh.
“Trang phục của anh hai cũng đẹp đó.”
“Ái chà chà, Sora và Yuuta cứ như một cặp tình nhân vậy, tôi hơi ghen tị đó nha.”
“Ấy ấy, à, họ đều mặc trang phục dân thị trấn mà.”
Không không, rõ ràng Sora là chủ, còn tôi là tớ mà.
“…Vui quá. He he he, anh hai, vui lên chưa ạ?”
Cô chị cả nỗ lực hết mình để làm tôi vui, còn chị Raika mặc trang phục ông lão thì đứng một bên hiền từ nhìn cô bé. Đúng lúc tôi chuẩn bị đưa tay xoa đầu cô bé, một tiểu ninja đột nhiên lao ra.
“Dượng! Bắt dượng!”
“A! Bị đánh bại rồi!”
Tôi lập tức nắm bắt khoảnh khắc này, phản xạ mà hành động, dù sao cũng đã chơi với Hina từ khi con bé ba tuổi rồi mà. Mà nói đến đây, gần đây Hina cũng ít xem phim hoạt hình Lunana nhỉ. Thấy tôi ngã xuống, Hina tỏ ra rất mãn nguyện.
“Lại hạ gục một người vô vị rồi…”
Ơ, Hina à, cái này không đúng rồi đó. Lúc này, một chàng điển trai nhảy ra.
“Khoan đã, khoan đã! Này ninja đáng yêu kia, có muốn bắt anh đây không?”
“Không! Cứ đứng yên đó!”
Khụ, Ninmura cậu này, ngay cả búi tóc cũng hợp đến vậy, đúng là ghét mấy tên đẹp trai ghê.
Trò chuyện vui đùa một lúc, chúng tôi liền mặc những bộ trang phục này mà bắt đầu tham quan làng điện ảnh. Do dàn nữ quá mạnh mẽ, khắp nơi đều có người đến xin chụp ảnh chung. Ninmura cũng khắp nơi tán tỉnh các cô gái, phải phạt cậu ta một chút mới được! Lang thang trong một thế giới rộng lớn như phim cổ trang, thật là một trải nghiệm kỳ diệu. Nhưng quan trọng hơn, tôi phải cảm ơn mọi người đã không chạm vào vết thương lòng về việc tôi thất bại trong việc tìm việc làm.
Rời khỏi làng điện ảnh, ra phố ăn trưa, sau đó chúng tôi tách ra hành động riêng. Sora hiếm khi nói có việc khác muốn đi nên rời đi một mình, Miyu và cô Sasha cùng Hina đi tìm quà lưu niệm. Anh Sako và Ninmura đi tìm Miki-chan và nhóm con gái, còn chị Raika thì bỏ lại một câu ‘đừng để ý đến tôi’ rồi cũng rời đi. Tuy nhiên, chúng tôi đã hẹn giờ trở về lữ quán, chắc sẽ không có vấn đề lớn đâu. Tôi thở dài một hơi, một mình đi dạo dọc bờ sông, có lẽ đây cũng là sự quan tâm của mọi người dành cho tôi, vì bây giờ không cần phải gượng cười nữa.
“Hà…”
Tôi thở dài một hơi thật sâu từ tận đáy lòng. Những người bạn xung quanh đều rất thấu hiểu, họ biết chuyện trong lòng tôi nhưng vẫn cố gắng làm cho không khí sôi nổi, vì vậy, tôi cũng tuyệt đối không thể ủ rũ được. Chuyến du lịch cùng gia đình và mọi người trong câu lạc bộ nghiên cứu đường phố nhất định phải tiếp tục. Nhưng cũng chính vì vậy, sự lo lắng cứ tích tụ không ngừng.
Tôi muốn dùng đôi tay mình để giữ lấy hạnh phúc này, muốn mọi người mãi mãi nở nụ cười. Đến bây giờ vẫn còn phải dựa dẫm vào mọi người, nên tìm được việc làm chính là bước đầu tiên để thực hiện ước mơ. Thế nhưng bước này lại không thể thực hiện được. Tôi cúi mình vùi mặt vào bụi cỏ, một mình thất vọng.
“…Hà, mình đúng là vô dụng mà.”
Không kìm được mà tự giễu. Hay là cứ sống hết mình cho hôm nay như Ninmura, nhưng tôi lại không có dũng khí đó. Tôi bất giác lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
“Ơ… Yuuta.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi lập tức ngẩng đầu lên, sự xuất hiện của chị Raika khiến tôi bất ngờ.
“Xin lỗi, em không để ý.”
Tôi vội vàng đứng dậy đáp lời.
“Chị Raika, có chuyện gì vậy
Chẳng hiểu sao, trên gương mặt cô Raika bỗng phảng phất nét đăm chiêu khó hiểu. Dù cô ấy vốn dĩ ít khi biểu lộ cảm xúc ra mặt, nhưng ở bên nhau đã lâu, tôi thừa biết từng thay đổi nhỏ nhất trên khuôn mặt cô ấy. Một biểu cảm như vậy, tôi chưa từng thấy bao giờ. Dường như cô Raika đang chất chứa nhiều cảm xúc đan xen: vừa băn khoăn, vừa vui mừng, lại có chút gì đó rất điềm tĩnh.
"Đây là... định mệnh sao? Giờ, đã đến lúc rồi ư?" Cô Raika thì thầm, nhưng tôi chẳng tài nào hiểu nổi.
***
Nơi Sora muốn đến là Heian Jingū – một danh thắng nổi tiếng của Kyoto, đặc biệt linh thiêng về cầu duyên và cầu công việc. Dù rất muốn mọi người cùng đi, nhưng nghĩ đến tình cảnh của chú Yuuta lúc này, Sora e rằng sẽ khiến chú càng thêm tủi thân. Dẫu chú có chưa tìm được việc làm, giá trị của chú vẫn không hề thay đổi. Ấy vậy mà, dù mang nặng những suy nghĩ ấy, Sora lại chẳng thể nào gửi gắm đến chú Yuuta.
*Chỉ mong anh sớm được thanh thản.* Sora chỉ cầu mong duy nhất điều đó, chứ chẳng phải là chuyện công việc hay tình yêu của riêng mình.
Gần đây, những nét lo âu thỉnh thoảng hiện rõ trên gương mặt chú Yuuta, Sora đều nhìn thấy cả. Không, thật ra thì ai cũng nhận ra điều đó. Chính vì vậy, mọi người mới cố gắng cười nói, vui đùa thật sảng khoái, tất cả chỉ là để chú ấy được vui vẻ. Để chú ấy cảm nhận được rằng, giờ đây tất cả bọn họ đều đang rất hạnh phúc.
Quẻ cầu công việc đã xin cho chú Yuuta, cứ đợi đến khi phỏng vấn thì đưa cho chú ấy là được rồi. Nghĩ đến vẻ mặt chú Yuuta lúc đó, Sora khẽ mỉm cười. Sau đấy, Sora cũng vì bản thân mình mà lấy hết can đảm mua một lá bùa 'cầu duyên thành tựu', nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Mục đích chính của Sora khi đến đây hôm nay là vì chú Yuuta, mong sao những nỗ lực của chú ấy sẽ được đền đáp, còn chuyện tình cảm của mình thì Sora chẳng cầu xin gì cả.
Sora một lòng mong ước người quan trọng nhất của mình có thể hạnh phúc mãi mãi.
***
Hoàng hôn dần buông, tôi và cô Raika sánh bước bên bờ sông. Cô Raika nói Kyoto là vùng lòng chảo, mùa đông không quá lạnh, nên không có tuyết rơi cũng là điều may mắn. Những đôi tình nhân vòng tay nhau lướt qua chúng tôi. Thế nhưng tôi lại thấy gió ven sông lạnh buốt hơn, dù tôi cũng chẳng có quyền gì mà than vãn.
"Chỗ này... là thánh địa hẹn hò nổi tiếng đấy, trong cuốn sổ tay du lịch có ghi."
Cô Raika khẽ mỉm cười. Trong chiếc áo khoác trắng tinh, cô ấy lấp lánh dưới ánh chiều tà, càng tôn lên vẻ quyến rũ. Cô ấy vừa rồi còn mang vẻ mặt phức tạp, giờ lại nói bằng giọng điệu thường ngày:
"Yuuta thật ra... không muốn đi du lịch sao?"
"Không phải ạ... Chỉ là em lo mình không vui chơi thoải mái được."
Các bạn đều rất chu đáo, nên tôi không muốn làm mất hứng. Nghĩ đến cảnh mình có thể lộ vẻ thất vọng khiến mọi người buồn lòng, tôi không khỏi thấy căng thẳng. Đối với ba chị em và cô Sasha mà nói, chuyến đi này chắc chắn sẽ là một kỷ niệm đẹp, bởi ngày thường họ đã phải nỗ lực rất nhiều. Thế nên, tôi không muốn họ phải buồn vì tôi.
"Yuuta... lúc nào cũng nghĩ cho người khác."
"Ơ, thật ra em khá ích kỷ ạ... Mọi người đã làm nhiều điều cho em như vậy, nhưng em vẫn chỉ muốn ở một mình yên tĩnh."
"Yuuta hoàn toàn không hiểu gì về bản thân mình cả."
Cô Raika mỉm cười nhìn tôi chăm chú, tôi cảm thấy cô ấy lúc này hơi kỳ lạ, đôi mắt như có chút ướt át nhưng lại rất đỗi điềm tĩnh.
"Thật sao ạ? Em vẫn nghĩ mình hiểu rõ bản thân mình mà. Chỉ vài tháng nữa là ra trường rồi, vậy mà giờ vẫn chưa tìm được việc làm."
Tôi hơi tự ti mà rũ vai, nhưng cô Raika đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi và nói:
"Cậu quả nhiên là không hiểu mình."
Ưm... Không được sao. Tôi gãi đầu tỏ vẻ chịu thua. Cô Raika như thể tha thứ cho tôi mà khẽ gật đầu. Mặt trời khuất núi, những du khách xung quanh dường như cũng nhận ra bầu không khí đặc biệt mà rời đi, bên bờ sông rộng lớn, tôi và cô Raika sánh vai đứng cạnh nhau.
"À ha ha... Tự dưng, em thấy hơi bất an."
Tôi vừa khẽ nói vừa nhìn thẳng vào lòng mình. Dù là chuyến đi tốt nghiệp, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình chưa thực sự 'tốt nghiệp' khỏi kiếp sinh viên. Dù muốn tự mình gánh vác một gia đình, nhưng sự tàn khốc của thực tại vẫn khiến tôi không tài nào đối phó nổi.
"Tôi hiểu."
Người con gái tóc đen xinh đẹp đứng cạnh tôi thành thật nói.
"Tôi cũng... có chút bất an."
Cô Raika nói rồi từ từ quay ánh mắt về phía tôi.
"Trở thành giáo viên tiểu học là một ước mơ của tôi, giờ thì đã thành hiện thực rồi. Nhưng, liệu ước mơ còn lại có thể thành hiện thực hay không, tôi có chút lo lắng."
Trong đôi mắt cô Raika phản chiếu vẻ mặt thất thần của tôi.
Cô Raika ngừng một lát, rồi lại nhìn ra dòng sông.
"Sau khi đi làm, tôi đã hiểu ra nhiều điều. Khi bước chân vào xã hội, thật ra nhiều chuyện cũng chẳng hề thay đổi, điều này khiến tôi khá bất ngờ. Sáng dậy, hoàn thành công việc đúng thời hạn. Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ thì sẽ không thất bại. Về mặt các mối quan hệ, dù có nhiều điều chưa hiểu, nhưng chỉ cần tuân thủ lễ nghi thì sẽ không có vấn đề gì."
Cô Raika hơi sắp xếp lại lời nói rồi tiếp tục:
"Nhưng, vẫn sẽ có rất nhiều khó khăn. Sinh viên năm nhất mới bước chân vào xã hội và học sinh lớp một mới vào trường, nhiều điều chưa hiểu sẽ mắc sai lầm, những nơi chưa quen sẽ luôn cảm thấy bỡ ngỡ. Một năm kinh nghiệm này, tôi luôn trải qua trong những lời khiển trách."
"Không ngờ cô Raika lại bị khiển trách nhiều như vậy."
"Số lần bị Phó hiệu trưởng khiển trách có lẽ còn nhiều hơn số lần bị mẹ khiển trách."
Trong lời nói có chút bông đùa, có lẽ là cách cô Raika thỉnh thoảng pha trò.
"Nhưng, cũng có nhiều chuyện vui. Các em bé đáng yêu hơn tôi tưởng rất nhiều. Ở những trường học quy mô lớp nhỏ trong thành phố, dù có nhiều việc vặt, nhưng tôi cũng có thể tiếp xúc với rất nhiều đứa trẻ, dĩ nhiên, có cả Hina trong số đó."
"Hina chắc chắn cũng rất vui ạ."
"Ừm, nhưng cũng vì thế mà tôi không thể thường xuyên đến nhà cậu được, tiếc thật."
Cô Raika lộ vẻ khó xử, vô thức đá một viên sỏi dưới chân. Viên sỏi rơi xuống sông, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
"À mà, không biết tôi đã nói chưa, tiền lương đầu tiên tôi đã dùng để đưa bố mẹ đi du lịch. Họ dù rất ngạc nhiên nhưng cũng vô cùng hạnh phúc. Bản thân tôi thì mua một chiếc lò nướng bánh mì mới. Phần còn lại thì tiết kiệm. Tôi rất vui khi nhận được tiền thưởng, đó là thành quả từ nỗ lực của chính mình."
Cô Raika chia thành từng đoạn, từng câu từng chữ nói ra, cảm giác như những lời này đã chất chứa từ lâu, giờ tuôn ra không ngừng.
Cơn gió se lạnh lướt qua má mang theo một chút cảm giác sảng khoái, bởi lẽ tựa vào nhau bên bờ sông cũng khiến người ta thấy hơi ngượng ngùng. Nhưng chỉ cần được cùng nhau tâm sự như thế này, cũng đã đủ hạnh phúc lắm rồi...
Để tôi đang thất vọng có thể lấy lại tinh thần, cô Raika cũng đang cố gắng hết sức mình.
"Cảm ơn cô đã kể cho em nhiều như vậy, em cũng muốn... sớm bước chân vào xã hội."
Tôi muốn được như cô Raika, sớm hòa nhập vào xã hội... nhưng chẳng hiểu sao, cô ấy lại phồng má nói:
"Không, tôi không muốn nói những lời đó."
Cô Raika mặt đỏ bừng, như có vẻ giận dỗi mà quay mặt sang hướng khác.
"Yuuta, chậm hiểu."
Nói xong, cô ấy im lặng. Tôi nhìn nghiêng gương mặt cô ấy mà cũng chỉ biết nín thinh. Dưới ánh hoàng hôn, cô Raika càng trở nên xinh đẹp lạ thường.
***
Hina, Miyu và Sasha ba người sau khi mua sắm xong thì đến Kiyomizu-dera tham quan.
"Ưm... Cao ghê nha."
Sasha đứng trên sân khấu nổi tiếng nhìn xuống.
"Mẹ, mẹ đừng có nhảy xuống đấy nhé."
Nghe lời cảnh báo của cô con gái tóc vàng, Sasha làm ra vẻ 'bị lộ rồi sao?'
"Không sao đâu. Trong đời mẹ, mẹ đã nhảy từ đây xuống rất nhiều lần rồi mà."
Sasha cười tinh nghịch. Ở độ tuổi của Miyu, cô ấy đã một thân một mình đến Nhật Bản làm việc để gánh vác gia đình. Miyu cũng hiểu ý mẹ, liền nắm lấy cổ tay mẹ.
"Mẹ quả thật rất giỏi, nhưng không thể để Hina bắt chước đâu nhé. Hina là do chúng con từ từ nuôi lớn mà."
"He he, rõ ràng con vừa lên cấp ba đã chuẩn bị ra ở riêng, giờ còn nói mấy lời này... Hina cũng vậy, chắc chắn sẽ tìm được người mình thích... Ơ, Hina đâu rồi?"
Hina bên cạnh không biết từ lúc nào đã mất hút. Hai người lập tức phóng mắt tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy Hina đang đứng nhìn những người rút quẻ thần.
"Hina, con muốn rút quẻ không?"
Hina lại lắc đầu. Kể từ khi đi du lịch, đây là lần đầu tiên Miyu thấy Hina lộ vẻ mặt ủ dột, liền nắm lấy tay Hina nói:
"Hina, có chuyện gì vậy con?"
"Không sao đâu, Hina nhìn thấy số quẻ rồi."
"Số quẻ? À à, ý con là đại cát số một đúng không?"
"...Ưm. Quả nhiên, số một, số một mới là tốt nhất mà."
Hina hơi buồn bã nhìn ông chú đang buộc quẻ thần.
"Ưm, số một không phải tốt lắm sao. Dù sao thì ai cũng nhắm đến mục tiêu đó mà. Câu lạc bộ hợp xướng của chị Sora cũng nỗ lực như vậy để giành vị trí số một mà, đúng không?"
"...Ưm, nhưng là vị trí thứ ba mà. Thứ ba cũng được sao?"
"Dĩ nhiên rồi Hina, thứ ba cũng rất tốt, vì đã nỗ lực rồi."
Cô Sasha ngồi xổm xuống nhìn Hina có vẻ khó xử.
"...Nhưng, chị Sora, cũng muốn giành vị trí số một mà."
Hina vừa thì thầm vừa nhìn về phía tượng Phật chính của Kiyomizu-dera.
"Vậy thì, những người cuối cùng không giành được vị trí số một... sẽ thế nào ạ?"
Hina không hỏi ai cả, chỉ tự mình tìm kiếm câu trả lời trong lòng. Miyu và Sasha đều nhận ra, Hina đang băn khoăn điều gì đó. Nhưng họ không định bàn luận với cô bé. Hai mẹ con tóc vàng nhìn nhau, rồi đi đến thống nhất.
"Hina, chúng ta sắp phải đi rồi. Mọi người đang đợi chúng ta ở khách sạn đó. Tối nay có buffet đó, còn có rất nhiều bánh ngọt để ăn nữa!"
"Ay ay, thật sao ạ!? Con muốn uống trà ở chùa... À còn có kem tươi nữa."
"Mẹ ơi, trời thế này mà ăn cái đó được sao."
"He he he, đối với người Nga mà nói, đây là mùa xuân đó."
Hina bị câu chuyện của hai người lôi cuốn, lập tức nở nụ cười.
"Ôi chao, Hina cũng đói rồi sao?"
"Vâng ạ! Hina muốn uống chè đậu đỏ bánh dày!"
Sau đó, ba người lén lút dẫn Hina đi thưởng thức chè đậu đỏ bánh dày. Cùng với hương vị của chén chè, hai người lớn tuổi hơn khắc ghi vào lòng những cảm xúc ấm áp hơn. Nỗi băn khoăn của Hina rõ ràng là dấu hiệu của sự trưởng thành, thiên thần bé nhỏ đang mọc thêm đôi cánh mới.
***
Takanashi Sora mang theo lá bùa hộ mệnh trở về khách sạn. Chỉ cần ghi nhớ các điểm mốc, xe buýt và tàu điện ngầm ở Kyoto rất tiện lợi, dù đi đâu cũng không thành vấn đề. Sora lấy điện thoại ra để hỏi thời gian trở về.
Dù gió lạnh cắt da, nhưng lòng Sora lại ấm áp lạ thường. Khi mình đưa lá bùa hộ mệnh cho chú Yuuta, chú ấy sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ? Chắc là sẽ hơi bối rối nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy.
"He he, lần này được đi du lịch... thật tốt quá."
Sora nhìn ngắm Kyoto về chiều rồi mỉm cười. Cho dù những người đi đường xung quanh bị vẻ mặt động lòng người ấy thu hút, Sora cũng chẳng hề bận tâm. Trong trái tim cô bé, vĩnh viễn chỉ có một người.
Chuyến đi này, Sora chỉ muốn nỗ lực hết mình để chú Yuuta lấy lại tinh thần. Trang phục buổi sáng hôm nay, có thể nói là lần đầu tiên kể từ sau lễ hội trường đại học phải cosplay. Thật tốt vì đã có thể làm chú Yuuta vui. Nhưng, Sora cũng có một vài điều không thể yên lòng... Chẳng hiểu sao, cô Sasha và cô Raika lần này lại tỏ ra rất điềm tĩnh. Dù chú Yuuta lo lắng như vậy, họ vẫn tỏ thái độ như chẳng bận tâm. Về điểm này, dì Yoshiko và những người khác cũng vậy. Nếu là bình thường, chắc chắn mọi người sẽ tìm chú Yuuta để bàn bạc. Cứ có cảm giác, lúc nào cũng chỉ có mình và chú Yuuta bận rộn... Sora cảm thấy có chút bất an.
*Anh à... cố lên nhé.*
Sora bây giờ vẫn chưa thể làm gì cho chú ấy. Nhưng đợi đến khi mình vào đại học, mình có thể đi làm thêm như chú Yuuta đã làm cho mình hồi đó. Lần này, mình có thể thay chú ấy gánh vác gia đình. Ngày đó chắc hẳn cũng sắp đến rồi. Mà cũng nên là một trường đại học âm nhạc gần nhà...
"Hả? Hả?"
Khi đi đến chiếc cầu treo gần khách sạn, từ xa Sora thấy hai bóng người quen thuộc.
"Anh và... cô Raika?"
Trong lòng Sora không hiểu sao bỗng dậy lên một trận sóng gió. Gió sông lạnh buốt thấu xương, Sora không kìm được mà ôm chặt tay vào ngực. Dù chú ấy ngay bên cạnh mình, nhưng lại cảm thấy như đang dần xa cách.
***
Oda Raika hít sâu một hơi, điều chỉnh bản thân vào một trạng thái điềm tĩnh hoàn toàn khác so với bình thường. Đây có lẽ là điều cô ấy học được khi bước chân vào xã hội. Là một giáo viên tiểu học, cô ấy hoàn toàn có thể gánh vác ba chị em và Yuuta. Nhưng lời này sẽ làm tổn thương Yuuta, nên cô ấy không nói ra. Tuy nhiên, Raika đã quyết định rồi. Chính vì mình muốn làm như vậy, mình muốn dùng sức lực của bản thân để gánh vác Yuuta, nên cô ấy không còn do dự nữa.
Đối với Yuuta đang nỗ lực hết mình trong việc tìm việc làm, Raika cảm thấy vô cùng đáng ngưỡng mộ. Đối với những công ty không tuyển dụng cậu ấy, Raika thấy họ thật ngu ngốc. Thành tích của Yuuta quả thực chỉ ở mức trung bình, hoạt động câu lạc bộ cũng chẳng có gì nổi bật. Nhưng, một sinh viên đại học như cậu ấy lại có thể nhận nuôi ba cô con gái đáng yêu như báu vật và nuôi dưỡng chúng trưởng thành, một người liều mình như vậy có lẽ chẳng thể tìm được người thứ hai.
Những ngày tháng sau này, Raika muốn mãi mãi ở bên Yuuta, ở bên ba chị em. Mình từng một thời không thể nắm bắt cảm xúc, chính Yuuta đã cho mình biết niềm vui là gì, nỗi buồn là gì. Để mình không phải phân tích cảm xúc từ góc độ đạo đức, chính là tâm hồn sẵn lòng cho đi, không tính toán thiệt hơn, hiền lành và lương thiện của Yuuta. Đối với Raika, đó là thứ quý giá nhất. Vì vậy, Raika đã nói ra những lời từng một thời chưa từng dám thổ lộ với Yuuta.
"Em, thích Yuuta."
Bờ vai khẽ run rẩy, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi. Cô ấy chính là người tôi ngưỡng mộ nhất, nếu không có cô ấy, tôi sẽ không gia nhập Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố. Nếu không có cô ấy và tiền bối Sako, bốn năm đại học của tôi sẽ khó khăn đến nhường nào. Tôi có thể nuôi ba chị em đến tận bây giờ, cô Raika đã giúp tôi rất nhiều. Cô ấy là ân nhân cả đời của tôi, là người quan trọng nhất.
Vẻ đẹp của cô ấy khuynh nước khuynh thành, trong vòng một năm sau khi nhập học đã từ chối vô số lời tỏ tình. Cô ấy là một người kỳ lạ, vô số lần lấy việc trêu chọc tôi làm thú vui...
Nhưng không biết từ lúc nào, cô ấy không còn
Yuuta hơi sững sờ. Cô nàng Raika vẫn nở nụ cười mà nước mắt không ngừng tuôn rơi. Có lẽ Yuuta đã lựa chọn sai rồi, nhưng…
“Yuuta chậm tiêu thật đấy. Giờ mà cậu đáp lời tôi, sau này có khi lại hối hận đấy.”
Ai sẽ là người hối hận sau này, là Raika hay Yuuta, thật khó mà nói trước được. Nhưng đối với cô bé chưa từng thổ lộ tình cảm với Yuuta – người bạn quan trọng và đáng yêu nhất của Raika, thì đây mới là sự chân thành nhất. Bởi lẽ, khi bản thân Raika đau khổ nhất, chính Sora đã nói ra câu “bốn chị em”, thế nên Raika muốn đường đường chính chính cạnh tranh với cô bé.
Nhìn Yuuta có vẻ bất lực, Raika mường tượng ra Sora đang lén lút rình mò, rồi nở một nụ cười rạng rỡ nhất từ trước đến nay.