Trong lớp học, Hina đặt sách lên bàn rồi ngắm nhìn sân trường. Dạo này, cô bé thường ngồi một mình ở chỗ của mình đọc sách. Thư viện có rất nhiều sách hay, có lần Hina mượn hẳn năm cuốn liền. Chỉ trong vòng một năm, lượng sách Hina đọc đã tăng vọt.
Mặc dù chủ yếu thích truyện cổ tích thế giới, nhưng Hina vẫn có vài điều không ưng ý. Đọc nhiều sách vậy mà đa số kết cục đều là kẻ xấu bị trừng phạt, người tốt được báo đáp. Thế nhưng, có thật sự là như vậy không nhỉ? Lòng Hina ngập tràn những thắc mắc.
Lớp học của học sinh lớp Một nằm ở tầng trệt, nên có thể nhìn thấy các bạn nam chạy đi chạy lại trên sân thể dục. Để đuổi kịp bạn nam chạy nhanh, các bạn nam chạy chậm đành vừa khóc vừa chạy. Cũng như các bạn nam đá bóng bên cạnh, bạn nào giỏi thì cứ giữ bóng mãi, còn bạn nào kém thì chẳng tham gia được gì cả.
“Hina, sao thế? Sắp đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ sau giờ học rồi, mọi người đang đợi em đó.”
“...Xin lỗi. Kikumi đến đón em sao?”
Hina lè lưỡi, mỉm cười đáp. Người đặc biệt đến tìm cô bé trong lớp học không một bóng người này chính là người bạn thân từ hồi còn ở nhà trẻ. Kikumi bất lực nhún vai.
“Thật là phiền lòng mà.”
Kikumi lập tức quay người đi, Hina biết cô bạn đang có chút ngượng ngùng. Ba mẹ của Kikumi vì bận công việc nên trước khi họ tan ca, cô bé phải tham gia sinh hoạt câu lạc bộ sau giờ học rồi còn phải đi học thêm nữa. Kikumi rất quan tâm đến các em khóa dưới. Để không làm bạn lo lắng, Hina đầy phấn khởi chạy đến bên cạnh Kikumi.
“Đọc sách mà quên cả thời gian rồi! Đi thôi, Kikumi!”
“...Có đọc gì đâu. Thôi bỏ đi.”
Hina nắm tay cô bạn.
“Mọi người đang đợi cậu đó, muốn chơi với Hina mà.”
“Ừm, Hina cũng muốn chơi với mọi người mà, vì Hina thích mọi người nhất!”
Dù Hina vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng Kikumi biết, dạo gần đây Hina có vẻ xa cách với các bạn cùng lớp. Mặc dù nụ cười và sự hoạt bát vẫn như mọi khi, nhưng vào giờ giải lao hay sau giờ học, Hina không còn tích cực như trước nữa. Còn về nguyên nhân, Kikumi cũng không thể biết được.
“Hôm nay chơi đồ chơi nhé, mọi người cùng làm vòng tay đi.”
“À–– là đất nặn! Vui quá! Nặn nặn~~ nặn nặn~~”
Hina vừa cười vui vẻ vừa ngân nga một bài hát không rõ lời. Kikumi không khỏi bật cười.
“...Giá mà Hina cứ mãi vui vẻ như thế này thì tốt quá.”
Kikumi biết Hina vẫn đang cố gượng cười. Nhưng đó không phải là sự trách móc. Từ nhà trẻ lên tiểu học, Kikumi cũng từng có lúc không thể hòa nhập. Quan hệ xã hội trước đây luôn có sự tham gia của phụ huynh, còn bây giờ chỉ có học sinh mà thôi. Trong đó có cả những bạn cùng nhà trẻ hoặc mẫu giáo, và tất nhiên cũng có những bạn mà mình không quen biết. Nói một cách đơn giản, mỗi học sinh lớp Một đều là một cá thể độc lập. Kikumi cũng vì tính cách quá già dặn của mình mà từng rất cô độc trong lớp vào năm lớp Một, mãi đến năm lớp Hai mới dần hòa nhập được với mọi người. Hiện tại, cô bé còn vui vẻ hơn cả hồi còn ở nhà trẻ.
Và Hina rồi cũng sẽ hòa nhập được thôi, trước lúc đó, mình sẽ ở bên cạnh cô bé. Đối với Kikumi – một đứa con gái một – thì Hina chính là người em gái của mình.
Lúc này, Hina lại cảm ơn Kikumi. Bước vào tiểu học, Hina đã phải đối mặt với nhiều vấn đề, nhưng hiện tại vẫn chưa thể diễn tả rõ ràng. Hơn nữa, những vấn đề này ngay cả Sasha cũng không thể đưa ra một câu trả lời hoàn hảo. Tuy nhiên, Hina không muốn mọi người phải bận lòng cùng mình. Nhìn Hina đang nội tâm giằng xé nhưng vẫn mỉm cười, Kikumi lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ cô bé.
“Cô Oda, vậy cô có đang nghe không?”
“Vâng, tôi đang nghe ạ.”
Raika thầm mừng vì khả năng biểu cảm khuôn mặt kém cỏi của mình, trong lòng lặng lẽ xin lỗi cô hiệu phó. Xin lỗi cô, thật ra tôi vừa nãy không hề nghe gì cả. Cuộc họp đang diễn ra là hội nghị giáo viên thường niên.
Sau khi cuộc họp gần kết thúc, mọi người sẽ thảo luận riêng theo từng khối lớp. Nội dung bao gồm điểm số, thái độ học tập, hoàn cảnh gia đình, v.v. Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm phó của khối lớp Một, Raika còn phụ trách giảng dạy cho khối Một và Hai. Bản thân cô cũng là lính mới, ngoài các môn chuyên ngành, cô chỉ lắng nghe mang tính hình thức ở các môn khác, nên cũng không quá tập trung. Raika trấn tĩnh lại, khẽ tự kiểm điểm bản thân, đồng nghiệp bên cạnh cười nói:
“Cô Oda học kỳ Ba có vẻ thay đổi rồi nhỉ.”
Cô hiệu phó già dặn đẩy gọng kính.
“Thế sao ạ?”
“Phải đó, tôi cứ cảm thấy cô ấy trở nên thảnh thơi hơn. Trước đây thì có vẻ hơi căng thẳng.”
Raika hơi ngạc nhiên nhìn cô hiệu phó, chỉ thấy cô ấy cũng hiền hòa nhìn mình. Mặc dù bình thường vẫn hay răn dạy mình, nhưng cô hiệu phó cũng nhìn thấu mọi chuyện.
“Dạo gần đây cô Oda trở nên hiền hậu hơn, nụ cười cũng rõ ràng hơn.”
“Tôi không cảm thấy thế.”
Có lẽ đúng là như vậy. Raika vừa trả lời vừa lục lọi trong ký ức. Chuyến du lịch kỳ nghỉ đông đối với cô là chuyến đi tốt nghiệp muộn, hơn nữa trong chuyến đi này, cô lần đầu tiên thực sự đối mặt với cảm xúc của mình. Căng thẳng, hoảng sợ, bất an. Dù vậy, cô vẫn muốn biết câu trả lời của Yuuta.
—Nhưng mà, như vậy cũng tốt.
Raika với một chút đau xót tự hào về quyết định của mình ngày hôm đó.
—Chắc chắn Sora đã nghe thấy lời tỏ tình của mình. Raika bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra trong chuyến trở về.
“Chị ơi, làm xong thấy hơi không ổn, có sao không ạ?”
“Ơ, không, không sao đâu.”
Sora vội vàng vẫy tay, Raika thấy vậy liền nhắm mắt giả vờ ngủ.
Trên chuyến tàu Shinkansen trở về, ghế ngồi là kiểu đối mặt. Ba chị em Takanashi và Sasha, các thành viên câu lạc bộ tennis và Raika, sau đó là ba nam sinh lần lượt chia thành ba nhóm ngồi vào chỗ.
Cách sắp xếp nhóm khác so với lúc đi, cô không ngồi cạnh Yuuta, và đối phương cũng không nói gì.
“Ừm... không có gì đâu, chỉ là hơi mệt thôi.”
Sasha nói một cách tự nhiên. Lúc này, Hina đã ngủ say trên đùi cô.
“Ồ ồ, vẻ mặt khi ngủ của tiểu Hina! Segawa-kun, đổi chỗ với tôi. Tôi có sứ mệnh phải lưu giữ mãi mãi vẻ mặt thiên thần thuần khiết này trong máy ảnh!”
“Hội trưởng-onii-chan, chụp ảnh con gái đang ngủ là không tinh tế đâu nhé?”
“Đúng đó, Sako-senpai. Bây giờ không phải lúc chụp ảnh, mà là nên ngắm nhìn.”
Sako, Miyu và Ninmura vẫn nói đùa như mọi khi. Còn Yuuta thì cũng nhắm mắt.
“À ha, chị ơi, cậu cũng ngủ rồi kìa.”
“Ưm, ừm, chắc là hôm qua... không ngủ ngon.”
Sora liếc nhìn Yuuta với ánh mắt đỏ hoe, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt trầm tư.
Raika thì vẫn tiếp tục giả vờ ngủ với lòng đầy áy náy và đau khổ.
“...Raika-san, nếu ngủ thì dựa vào cửa sổ ngủ đi chứ?”
“...Không sao đâu.”
Kikumi nhẹ nhàng đến bên tai Raika thì thầm.
“Có chuyện gì vậy?”
“...”
Raika không trả lời, cô cuộn mình trong áo khoác. Kikumi thấy vậy cũng hiểu ý. Cô bé thở dài.
“Mà thôi, xem ra đã quá muộn rồi.”
Kikumi nhìn đi nhìn lại Yuuta và Raika đang nhắm mắt, rồi lại nhìn Sora, sốt ruột ghé sát tai Raika một lần nữa.
“Vậy thì, cuối cùng...”
“Kikumi, dừng lại đi. Bây giờ hãy thông cảm cho họ đi.”
“Ơ, Sasha-san... cũng đúng, em hiểu rồi.”
Sasha đứng ra ngăn cản.
“Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chuyện của người lớn thôi.”
Sasha nói như không có gì. Quả nhiên cô ấy rất trưởng thành, khác hẳn với mình – người vừa mới bước chân vào xã hội được một năm. Raika thầm cảm ơn Sasha trong lòng. Chắc hẳn Yuuta cũng không ngủ ngon.
“...Raika-san, sau khi về Tokyo, nhất định phải nói cho tôi biết đấy. Tôi có quyền được biết mà.”
Raika khẽ gật đầu, quả thật là như vậy.
Đối với bản thân mình, Raika đã vượt qua được trở ngại đầu tiên. Bất kể kết quả thế nào, cô đã nhận ra mối tình đầu của mình và đã hành động. Raika đã chọn Sora cổ đại, dù đau khổ nhưng cô không hề hối hận. Tiếp theo, sẽ phải xem quyết định của Yuuta.
Trong khi Raika đang nặng trĩu tâm tư, cuộc họp vẫn tiếp tục trong không khí hài hòa. Khác với những ngày đầu mới đến, bây giờ cô đã nắm bắt được tính cách của hầu hết các giáo viên. Mặc dù mỗi người một tính cách, nhưng điểm chung là đều xuất phát từ tấm lòng vì các em học sinh. Mọi người đưa ra ý kiến của mình, tìm kiếm điểm chung trong khi vẫn giữ lại những điểm khác biệt, cuối cùng đạt được sự đồng thuận. Hiểu biết lẫn nhau là một mắt xích rất quan trọng, còn việc tụ tập ăn uống thì lại là một chuyện khác...
Các giáo viên chia sẻ những trải nghiệm thường ngày, như những khoảnh khắc vui vẻ với học sinh, kinh nghiệm xử lý mâu thuẫn, v.v. Mọi người đều chăm chú lắng nghe, đồng thời không ngừng ghi chép.
“Nói đến em Takanashi... thật sự là một đứa trẻ ngoan, hoàn toàn không phải lo lắng gì cả.”
Nghe mọi người nhắc đến Hina, suy nghĩ của Raika quay trở lại cuộc họp.
“Đúng vậy, trên lớp rất tập trung, thể thao cũng rất giỏi. Một em bé xuất sắc như vậy hoàn toàn không giống học sinh lớp Một chút nào. Lúc nào cũng tươi cười, quan tâm bạn bè, bạn bè cũng không ít.”
Nghe Hina được khen, Raika cảm thấy rất vui. Đúng vậy, Hina là nhất mà.
“Nhưng mà... có vẻ có gì đó không đúng.”
Trưởng khối lớp – giáo viên chủ nhiệm chính của Raika – lật tài liệu và nói.
“Em Takanashi không hiểu sao rất ít khi đạt điểm tuyệt đối trong các bài kiểm tra, hơn nữa lại viết sai những câu mà trên lớp tuyệt đối không sai. Còn chạy đua hay nhảy dây, em bé cũng luôn đứng thứ hai, thứ ba. Đặc biệt là từ học kỳ hai trở đi...”
Raika nghe xong cũng có chút nghi ngờ. Nói như vậy thì đúng là như thế, có lẽ đây cũng là nét đáng yêu của Hina, nhưng quả thật rất kỳ lạ.
“Mặc dù chỉ cần có bạn bè mời, Hina chưa bao giờ từ chối, nhưng dạo gần đây thường xuyên thấy em bé đọc sách một mình. Dù cũng có thể là sở thích mới nảy sinh gần đây, nhưng học kỳ một em bé còn rất hoạt bát đi lại khắp nơi, sự thay đổi như vậy có hơi không tự nhiên. Hỏi bạn bè của em bé cũng không nghe nói có chuyện gì xảy ra...”
“...”
Lục tìm trong ký ức, Raika cuối cùng cũng hiểu ra, đó là lúc mọi người vẽ tranh.
Tranh của các bạn nam, các bạn nữ, và cả tranh của mình... lúc tranh giành vị trí thứ nhất. Nghĩ đến biểu cảm của Hina ngày hôm đó, Raika càng thêm chắc chắn, dù sao thì từ năm ba tuổi, cô đã bắt đầu tiếp xúc với Hina rồi. Biểu cảm đó, Raika chưa bao giờ thấy. Đối với một Hina nhạy cảm, chắc chắn vào lúc đó đã nảy sinh một suy nghĩ nào đó.
“...Tôi biết là chuyện gì rồi. Lần tới, tôi sẽ đi hỏi xem sao.”
Raika tự tin nói. Giáo viên chủ nhiệm chính bên cạnh ban đầu hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức gật đầu đồng ý. Sự thể hiện tích cực của Raika cũng khiến cô hiệu phó cảm thấy hài lòng, cô ấy giờ đã đi làm được một năm, thời gian thực tập sắp kết thúc, mọi người cũng đã xem cô ấy như một thành viên của tập thể.
Sora ngồi một mình trong lớp học thẫn thờ. Lớp học sau giờ tan trường trở nên tĩnh lặng, những bạn không có hoạt động câu lạc bộ đều đã về nhà. Tiếng câu lạc bộ bóng đá và điền kinh vọng từ sân thể dục. Tiếng nhạc của dàn nhạc kèn đồng cũng không ngớt. Bình thường thì tiếng hát của câu lạc bộ hợp xướng cũng sẽ hòa vào đó, giọng hát của Sora cũng là một phần của bản giao hưởng tại ngôi trường này.
“Về nhà thôi...”
Sora, người đã từng rời khỏi câu lạc bộ vào thời trung học, sau khi quay lại đã nghiêm túc tham gia các hoạt động. Đối với Sora, giọng hát của các bạn là nguồn an ủi của mình. Bất cứ lúc nào, ở đó cũng có những người bạn chào đón mình, đó là ngôi nhà của mình. Những người bạn này giống như gia đình vậy.
Sora không muốn Hanamura Youko nhìn thấy mình lúc này, vì không muốn cô ấy lo lắng. Lúc này cô bé như trở về thời kỳ không có chỗ dựa, vừa định cầm túi rời khỏi lớp học thì...
“Sora, về cùng đi.”
Hanamura Youko như thể đã chờ sẵn Sora mà đứng ở cửa.
“Youko, tại sao...”
“Tớ nói này, Sora. Chúng mình ở bên nhau bao lâu rồi chứ? Tất cả đều hiện rõ trên mặt cậu rồi, từ sau kỳ nghỉ đông đến giờ vẫn luôn như vậy.”
Youko bất lực lắc đầu, giọng điệu cũng chậm lại.
“Thôi nào, hôm nay tớ mời cậu uống sô cô la nóng. Đến khi nào cậu muốn nói thì tớ sẽ luôn nói chuyện anime với cậu, với lại còn có chuyện về trang phục cosplay gần đây tớ muốn cùng cậu làm nữa đó.”
“Thật là... tớ đã nói là tớ sẽ không đi cosplay cùng cậu mà.”
Sora vừa khóc vừa cười đặt tay lên vai Youko.
“Ối, Sora, cậu không phải đã hứa với mẹ là từ mười lăm tuổi sẽ bắt đầu cosplay sao? Tuy bây giờ hơi muộn rồi, nhưng vẫn kịp mà.”
“Đó là dì Yuuri bà ấy...”
Yuuri là người đã nuôi dưỡng Sora từ nhỏ, cũng là chị của người mà Sora yêu quý nhất. Sora từng hứa với cô ấy. Đối với Sora lúc nhỏ, Yuuri là thần tượng của mình. Nếu cô ấy ở trước mặt mình, chắc chắn sẽ lắng nghe những suy nghĩ của mình, cô ấy sẽ nói gì nhỉ. Cảm xúc trào dâng trong lòng hóa thành những giọt nước mắt, không kìm được mà rơi xuống.
“...Ơ?”
Sora vội vàng lau nước mắt, Youko thấy vậy liền bước tới ôm lấy cô bé.
“You, Youko?”
Ngoài gia đình và Raika ra, Youko là người ngoài đầu tiên ôm mình, Sora không khỏi có chút xao động.
“Tuy không thể thay thế chị ấy, nhưng tớ cũng là người cùng sở thích với dì Yuuri. Cho nên tớ sẽ thay chị ấy, để cậu thực hiện lời hứa. Tấm ảnh này, cậu còn nhớ không?”
Youko một tay lấy ra là tấm ảnh Sora cosplay hồi năm hai trung học.
“À, thật là, không phải đã nói là vứt đi rồi sao.”
Sora muốn nghiêng người giật lại, nhưng Youko ôm chặt lấy cô bé.
“Vứt đi thì tiếc quá. Lúc đó tớ đã quyết định rồi, người sẽ cùng tớ cosplay, nhất định chính là cậu. Tớ nghĩ dì Yuuri chắc chắn cũng nghĩ như vậy.”
“Ít, ít nói những lời kỳ lạ đó đi! Youko lúc nào cũng trêu tớ!”
Sora phồng má tỏ vẻ giận dỗi, nhưng lập tức lại cười.
“...Youko, cảm ơn cậu.”
“He he, lúc khóc, lúc giận, lúc lại cười, Sora bận rộn không ngớt nhỉ. Nhưng mà như vậy là tốt rồi, nếu cứ mãi là vẻ mặt đó, có khi tớ cũng không chịu nổi.”
Hai người trán đối trán, Youko mỉm cười nói.
“Kể cho tớ nghe đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng ta là bạn bè mà.”
“...Ừm.”
Hai người nhìn nhau rồi cuối cùng cũng nở nụ cười, vừa định rời đi thì...
“Này! Takanashi! Hanamura!”
Ở phía hành lang đối diện, Maeshima Taiki và Tani Shuuji chạy tới.
“Làm gì vậy, tớ đã nói hôm nay xin nghỉ rồi mà.”
Youko ra tay trước. Shuuji gật đầu nói:
“Ừm, cho nên hôm nay bọn tớ cũng xin nghỉ.”
“Ơ? Các cậu cũng xin nghỉ?”
“Đúng vậy! Bọn họ cũng đều hiểu. Không sao đâu, dù bọn tớ không ở đó họ cũng sẽ tập luyện tử tế thôi, dù sao cũng có Kiyomi-senpai mà.”
Vẻ bốc đồng của Taiki như thể quay trở lại thời trung học, Sora ngỡ ngàng.
“Mọi người đều lo lắng cho cậu, cho nên có gì phiền muộn thì cứ nói cho bọn tớ biết đi, Takanashi-san.”
“...Nhưng mà.”
Dù sao Taiki trước đây từng tỏ tình với Sora.
“Đừng có làm khó người khác chứ. Nỗi phiền muộn của con gái sao có thể nói với mấy người thô lỗ như các cậu được. Xin đừng bận tâm.”
“Không, Youko, bọn tớ cũng lo lắng cho cậu ấy mà.”
“Ở trường đừng có gọi tên tớ chứ!”
Shuuji tiến lên nắm tay Youko. Mặc dù hơi ngại ngùng, nhưng Youko không từ chối.
Từ khi Shuuji tỏ tình đến nay, hai người ngày càng thân thiết, Sora không hỏi Youko đã trả lời hay chưa, nhưng theo tính cách của Youko, nếu đồng ý thì dù không thẳng thắn cô ấy cũng sẽ nói cho mình biết. Thật ra, Sora cũng đã cảm nhận được họ đang tiến triển theo hướng tình yêu đôi lứa. Mối quan hệ của họ khiến cô bé rất ngưỡng mộ.
“Đúng đó. Chỉ cần vì Takanashi, tôi làm gì cũng được.”
“Ơ... không phải vậy đâu. Maeshima-kun, cậu thật sự quá thiếu tế nhị rồi.”
Youko đã không còn sức để phản bác.
“Youko, Maeshima-kun, Tani-kun... thật sự rất cảm ơn mọi người, đã khiến mọi người phải bận tâm. Nhưng mà, đây thật sự là vấn đề cá nhân của tớ...”
“Tức là, là vấn đề của bọn tớ chứ gì!”
Taiki kiên định nói.
“He he... Về mặt này của Maeshima-kun, tớ quả nhiên vẫn không giỏi đối phó.”
Sora mỉm cười với đôi mắt đẫm lệ. Còn Taiki thì cười một cách thoải mái.
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi chẳng bao giờ bận tâm người khác nghĩ gì.”
“Thật chẳng biết xấu hổ là gì. Mà thôi, nói ra kiểu gì cũng sẽ thoải mái hơn mà.”
“Cho nên tôi mới nói, chỗ này cứ để tôi lo, các cậu động não một chút được không hả.”
Sora hít một hơi thật sâu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù không thể giải quyết tận gốc vấn đề, nhưng cứ nói ra vậy. Nghĩ vậy, khoảng thời gian này cũng không phí hoài, bởi vì sợi dây liên kết giữa mình và các bạn đang ở đây.
Sớm trở về nhà dọn dẹp xong xuôi, cuối cùng Miyu đến chỗ máy giặt. Với kinh nghiệm lâu năm, chỉ cần 30 phút là căn nhà hai tầng của gia đình Takanashi đã được dọn dẹp
Câu lạc bộ Thủ công hiện có khá đông thành viên, gồm ba nam và mười nữ. Một số chị tiền bối năm ba cũng tham gia, và để tri ân các chị sắp tốt nghiệp, mọi người trong câu lạc bộ đang chia nhau làm túi đựng đồ trang điểm tặng các chị. Miyu đã hoàn thành phần việc của mình ngay tại câu lạc bộ, nhưng khi về nhà, em vẫn thức khuya làm giúp những phần việc còn dang dở của các thành viên khác. Đúng lúc đó, điện thoại của Miyu bất chợt reo vang bản nhạc hit của một ban nhạc nào đó. Em tươi cười nhấc máy.
“Alo, Shoko! Lâu quá không gặp!”
“Gì mà lâu không gặp chứ, mới hai hôm trước còn gặp mà, Miyu làm quá lên rồi đấy.”
“Thì lẽ ra ngày nào cũng phải gặp chứ!”
“Cậu nói gì lạ vậy. Chẳng phải dạo này cậu đang thuận lợi đủ đường sao?”
“Cái này là cái này, Shoko là Shoko chứ. Cậu mà nói thế nữa là tớ không mách cậu quán nào ngon nữa đâu đấy.”
Vốn dĩ Sugihara Shoko đã có lợi thế về chiều cao, giờ lại là át chủ bài của câu lạc bộ bóng rổ trong trường, hình như còn được chọn vào đội tuyển của tỉnh nữa, nên ngày nào cũng phải sống cùng trái bóng cam.
“He he, lần tới tớ sẽ mang quần áo tự tay mình làm cho cậu. Đó là một chiếc áo phông cực kỳ đáng yêu đấy, mà tớ còn thiết kế một cặp luôn, cậu cứ chờ mà xem!”
“Vui thì vui thật, nhưng cậu phải biết là tớ chỉ làm nền cho cậu thôi đấy.”
Nghe tiếng Shoko cười sảng khoái, Miyu không khỏi cười khổ.
“Haizz, giá mà các chị ấy cứ dứt khoát như Shoko thì tốt biết mấy.”
Miyu thở dài. Gần đây không khí trong nhà có vẻ ngột ngạt, điều này làm em rất bứt rứt.
“Xảy ra chuyện gì à?”
“Ừm… tuy chưa thể khẳng định, nhưng theo trực giác của tớ, hình như cô Raika đã tỏ tình với chú rồi. Thế rồi, chị Sora, người vẫn luôn thích chú, biết được chuyện đó nên cũng bắt đầu hành động kỳ lạ.”
Phân tích những manh mối trong tay, Miyu, một cô bé nhạy cảm với chuyện tình cảm, lập tức nhìn thấu mọi chuyện.
“Tớ thấy chị ấy không nên chần chừ nữa, cứ mạnh dạn tỏ tình đi là được. Chị ấy khác tớ, tuổi tác không phải là vấn đề lớn lao gì… Haizz, mọi người đúng là vô tâm quá đi mất.”
Tâm ý của Sora, Miyu còn hiểu rõ hơn ai hết. Dù Yuuta cuối cùng chọn ai em cũng chẳng có gì oán trách, nhưng chưa chiến đã bại thì quá bi kịch rồi.
“He he, dù sao đó cũng là mối tình đầu của Miyu mà, cảm giác có phức tạp chút đúng không?”
“Thật là, đừng nói mấy lời đó nữa!”
Đối mặt với cô bạn thân ăn nói thẳng thắn, Miyu mỉm cười, giơ nắm đấm qua điện thoại. Với Miyu, dù là Yuuta, Sora hay Raika, em đều mong họ tìm được hạnh phúc của riêng mình, còn em thì chỉ có thể ở bên lặng lẽ dõi theo.
Tôi, Segawa Yuuta, đứng sững tại chỗ.
Một mặt, tôi nhận được thông báo tuyển bổ sung từ vài công ty. Hình như lúc trước tôi đã trượt nhưng gần đạt tiêu chuẩn, nên trong thư họ ghi là ‘nếu nguyện ý, có thể làm nhân viên tạm thời trước’. Mặc dù đây cũng được xem là kết quả của sự nỗ lực, nhưng tôi vẫn không thể nào yên lòng. Để trở thành nhân viên chính thức thật quá khó khăn.
Mặt khác, chính là lời tỏ tình của cô Raika, thậm chí có thể nói là lời cầu hôn, bởi vì lúc đó cô ấy còn nói muốn ở bên cả ba chị em. Tôi không khỏi nhớ lại khoảnh khắc Miki-chan tỏ tình, mặc dù lúc đó cũng tim đập thình thịch, nhưng cảm xúc không thể sánh bằng lần này.
“Lúc đó, mình định nói gì nhỉ.”
Câu trả lời của tôi lúc ấy đã bị cô Raika ngăn lại. Tôi vẫn chưa hiểu tại sao cô ấy lại làm vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại, thì đúng là không tệ. Lối ra sau khi tốt nghiệp vẫn chưa xác định, lúc này mà yêu đương thì quá bốc đồng. Dù đang làm thêm, nhưng tôi vẫn chưa quyết định con đường tương lai của mình.
Thế nên tôi vẫn phải tiếp tục cố gắng, nhưng ngay vừa rồi thì…
“À… xin phép ngài, có thể nói lại một lần nữa không ạ?”
“Được thôi. Tháng sau, cậu có muốn trở thành nhân viên của chúng tôi không? Chuyện này đã được giám đốc cho phép rồi.”
Ông Yukawa mỉm cười nói, như thể vẫn thường sai tôi pha trà vậy.
“Con, ở đây… trở thành nhân viên chính thức ạ?”
“Ha ha ha, Segawa-san đúng là nghĩ nhiều quá, là thật đấy.”
“Hây… Ông Yukawa ngồi xuống trước bàn làm việc của mình, còn tôi thì đứng đối diện. Thật lòng mà nói, lời ông ấy nói tôi hiểu, nhưng lại không thể lý giải, dù sao thì cũng có vài lý do tiền đề.
“À… nơi này năm nay không tuyển nhân viên mới sao ạ…”
Tôi cũng từng nghĩ đến việc làm ở một công ty có thể đi xe đạp đi làm như thế này, nên cũng đã tìm kiếm đủ kiểu. Nhưng, nơi này hoàn toàn không hề có thông tin tuyển dụng.
“Ồ, công ty chúng tôi bình thường không tuyển dụng đại trà. Vì tốn nhiều sức lực lắm. Hơn nữa, đào tạo người mới tốn nhiều ngân sách, nên thường tìm người có kinh nghiệm. Còn về người trẻ, thường là chọn từ những người làm thêm.”
Ông Yukawa nhấp một ngụm trà, cười nói.
“Thật ra, khi cô Sahara nói với tôi về cậu thì tôi đã có ý định này rồi. Đương nhiên, nếu để cậu hy vọng quá nhiều thì cũng không hay lắm đúng không? Công ty chúng tôi cũng không phải là doanh nghiệp lớn gì, hơn nữa cũng chưa chắc đã hợp với cậu. Nên, tôi cứ âm thầm theo dõi cậu… À mà, Segawa-san, có vẻ hơi khù khờ nhỉ.”
“…Con tự biết mà ạ.”
Thấy tôi có vẻ cụp mặt xuống, ông Yukawa lắc cây bút chì ra hiệu phủ định.
“Thôi nào, tìm việc cũng có nhiều yếu tố bất lợi. Xã hội bây giờ trọng giao tiếp. Nhưng mà, một khi đã bước vào xã hội rồi thì cũng không có vấn đề lớn lao gì đâu.”
Ông Yukawa lấy ra cuốn tạp chí mà tôi từng giúp ông.
“Tìm việc vất vả như vậy, cậu cũng hầu như không có thời gian nghỉ ngơi. Cuối tuần còn phải đến đây giúp việc. Có lẽ cậu không để ý, nhưng trong suốt một năm qua, cậu đã gần như làm hết tất cả những việc tôi từng làm, hơn nữa còn không nề hà vất vả, rất đáng nể đấy.”
Mặc dù cuối tuần cũng đến làm thêm, nhưng dù sao cũng được trả công, tôi không ngờ lại được khen ngợi đến vậy. Tôi tiếp tục lắng nghe.
“Nhà xuất bản của chúng tôi, về cơ bản lấy sách giáo dục trẻ em làm trọng tâm. Vì vậy, nhất định phải là người thật lòng yêu trẻ em mới có thể đảm đương công việc này. Nghe nói cậu là một sinh viên đại học mà lại đang chăm sóc các cháu nhỏ, nên ngay từ đầu tôi đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu, và tôi rất hài lòng. Cậu rất hợp để làm việc ở đây.”
Ông Yukawa nhìn tôi bằng vẻ mặt hiền từ.
“Tôi thì không có con. Vì quá say mê công việc này, nên vẫn chưa kết hôn. Còn cậu thì không cần lo lắng về chuyện đó. Dù sao thì cũng đã có ba cô con gái rồi mà.”
“Nhưng mà, con… chưa được bất cứ nhà tuyển dụng nào chấp nhận.”
“Ha ha ha, đúng thật… Bởi vì ngay từ đầu cậu đã định sẵn là sẽ làm việc ở công ty chúng tôi rồi. Ông trời vẫn luôn dõi theo cậu đấy. Nhưng mà, tôi cho cậu một lời khuyên nhé… Bình thường khi tìm việc, hầu như không ai nói thẳng là không muốn làm việc ở nơi xa xôi đâu, những lời như vậy thường là sau khi vào công ty rồi mới nói.”
“Đúng là khù khờ thật,” ông Yukawa cười nói. Tôi không khỏi thấy xấu hổ. Chỉ thấy ông đứng dậy, nắm lấy bàn tay còn đang có phần bối rối của tôi mà nói.
“Tôi đã nói với cấp trên là đã tìm được người kế nhiệm rồi. Mọi người đều rất vui mừng. Bây giờ tùy cậu đấy, có muốn làm việc ở đây không?”
“Có ạ, con xin chân thành cảm ơn!”
Tôi nắm chặt đôi tay của ông Yukawa. Đôi tay đầy nếp nhăn, thấm đẫm mực in ấy thật ấm áp. Lúc đó tôi vẫn chưa biết, ông Yukawa sẽ về hưu vào tháng Năm. Chính vì vậy, ông mới muốn truyền thụ tất cả kỹ năng của mình cho tôi, bắt tôi làm việc tăng ca cật lực. Ông Yukawa, thật lòng cảm kích vô cùng.
Tôi trên đường trở về, mọi thứ cứ như vẫn trong mơ. Dù gần đến mùa xuân, nhưng gió lạnh tháng Hai vẫn buốt đến thấu xương, thế nhưng không thể thổi tắt nỗi hưng phấn trong lòng tôi.
“Lại giúp mình nhiều rồi…”
Rời khỏi nhà xuất bản, tôi lập tức gọi điện cho dì Yoshiko. Dì nghe xong, thỏa mãn nói một tiếng ‘Thì ra là vậy’, rồi chia sẻ kinh nghiệm bước vào đời cho tôi. Tôi không khỏi ngước nhìn bầu trời, dưới những mối ràng buộc này, cuối cùng tôi đã đi đến được ngày hôm nay. Giờ đây—cuối cùng tôi có thể đường đường chính chính nhận nuôi ba chị em rồi, tôi đã có được tư cách làm bố.
Niềm vui sướng tràn ngập trong lòng. Chắc chắn chị cũng đang mỉm cười an ủi nhìn tôi từ trên trời cao.
“Ye, tuyệt vời quá!!!”
Tôi hò hét một cách phóng túng, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu về nhà. Rồi… chuẩn bị trả lời cô Raika, và câu trả lời, đương nhiên là…
“Chú Yuuta, sao thế ạ? Sao lại la lớn thế?”
“Ơ!”
Tôi giật mình, quay đầu nhìn lại, là Kitahara Shiori và mẹ cô bé, hai người vừa đi mua sắm về.
“Xin lỗi, chú vừa, vừa gặp một chuyện tốt thôi.”
“Ôi, chuyện gì thế ạ? Gần đây con thấy chú Yuuta và chị Sora có vẻ không bình thường, nên cứ nghĩ không biết có chuyện gì.”
Ối, vậy mà lại để Shiori lo lắng, thật có lỗi quá. Mà, Sora cũng có vẻ lạ sao, cái này thì tôi lại không để ý… Dù sao thì chính mình cũng đang rối như tơ vò, phải tự kiểm điểm mới được.
“Xin lỗi nhé, Shiori.”
Tôi xin lỗi rồi kể lại chuyện hôm nay. Vốn định kể cho ba chị em và cô Sasha trước, nhưng Shiori cũng là một thành viên quan trọng trong gia đình chúng tôi, vậy cũng chẳng sao. Hai người họ nghe xong vỗ tay reo hò.
“Tuyệt vời quá chú Yuuta! Chắc chắn… phải mở tiệc thôi ạ!”
“Ơ? Đâu cần đâu…”
Ngay khi tôi định ngăn lại, Shiori đã chạy biến đi rồi.
“Haizz, rõ ràng còn chưa nói với chị Sora và các em mà.”
“Con gái tôi bốc đồng quá, tôi xin lỗi nhé. Tôi cứ nghĩ nếu nó có bạn trai thì sẽ điềm đạm hơn.”
Mẹ của Shiori thở dài, mỉm cười nhìn tôi. Tôi cũng cười bâng quơ, rồi vội vàng chạy đến huyền quan để tự mình báo tin cho các em.
Sora và các bạn trong câu lạc bộ hợp xướng rời trường, đến một quán cà phê. Nơi đây có thể dùng phiếu giảm giá trên điện thoại nên rất hợp với học sinh cấp ba. Sora và các bạn thỉnh thoảng cũng thấy các bạn học cùng trường bước vào, đúng lúc đó, một người đàn ông vô duyên lên tiếng.
“Thật sao? Người mà Takanashi thích, là ông chú đó ư?”
Daiki kinh ngạc đứng bật dậy khỏi ghế, Shuji và Yoko bất lực ôm đầu.
“Daiki à, câu hỏi này của cậu… Mà chúng ta ở bên nhau từ cấp hai rồi mà.”
“Phản xạ của Maejima-kun còn ở thời khủng long ấy. Hèn chi bị Sora tinh tế từ chối là phải rồi.”
Đối mặt với những lời châm chọc không chút nể nang của hai người, Daiki nhất thời cứng họng. Sora sau đó cúi đầu, mặt đỏ bừng kể hết chuyện chuyến đi tốt nghiệp.
“Ừm… khó tin thật đấy. Người đẹp đầy đặn kia lại cũng thích ông chú của Takanashi sao? Anh ta lại nổi tiếng đến thế à… hoàn toàn không nhìn ra… Đau quá!”
Shuji trực tiếp đấm vào Daiki một cú, Sora cười nói.
“Không sao đâu, Tani-kun. Anh ấy không đẹp trai như anh Ninmura hay Tani-kun đâu. Cũng không thể trách Maejima-kun được.”
“Đúng thế nhỉ. Nhưng mà, độ ngây thơ của Yuuta-san chắc cũng không kém gì Maejima-kun đâu nhỉ.”
Nghe đòn nặng nề của Yoko, nụ cười của Sora lại một lần nữa đông cứng.
“…Vâng, anh ấy hoàn toàn không nhận ra.”
“Tôi nghĩ, chú của cậu rất quan tâm đến cậu đấy.”
“Điều này, tôi cũng biết… nhưng, đó chính là vấn đề…”
Nụ cười đầy khích lệ của Shuji đối với cô gái đang tổn thương thật xót xa.
“Thôi nào, nếu nói về tình yêu dành cho người mà lẽ ra chỉ nên coi là con gái, thì Sora cũng sẽ không thích chú ấy đâu nhỉ. Haizz, đúng là khó khăn thật đấy. Mà, cũng không còn thời gian nữa rồi.”
Cô gái đeo kính nhìn Sora nói.
“Từ tình hình hiện tại mà nói, cô Raika chắc là đã nhận ra Sora nên mới ngăn Yuuta-san lại đúng không. Hơn nữa, Yuuta-san lại không hề biết điều này.”
“…Vâng, chắc là vậy ạ.”
Sau khi tỏ tình, Raika gần như không nói chuyện với Sora, chỉ mỉm cười nhìn cô bé. Điều này nghĩa là gì nhỉ. Hơn nữa còn nói Yuuta rất ngây thơ.
“Tôi nghĩ, chỉ có thể tỏ tình thôi đúng không? Chú của cậu sẽ cho câu trả lời ngay lập tức mà.”
“Ừm… vốn dĩ quan hệ đã rất tốt, lại thêm cô ấy xinh đẹp như vậy, không có lý do gì để từ chối cả.”
Nghe nhóm bạn nam nói thẳng thừng như vậy, Sora lại một lần nữa thất vọng cúi đầu. Nhưng lần này, Yoko cũng có cùng ý kiến.
“Đúng vậy… Cô Raika, là đang cho cậu cơ hội cuối cùng đấy.”
Muốn đứng bên anh ấy, cần thời gian. Muốn trưởng thành, cần thời gian. Cô bé biết như vậy là ích kỷ, nên đã cố gắng hết sức để lớn nhanh, muốn được như cô Raika. Ít nhất là đến mười tám tuổi, hoặc hai mươi tuổi, thế nhưng hiện thực thật tàn khốc, thời khắc lựa chọn đã đến rồi.
“Nếu… tỏ tình thất bại… con còn có thể gọi anh ấy là anh không?”
Mọi người không thể đưa ra câu trả lời. Khi muốn đạt được, có thể cũng chính là lúc mất đi tất cả. Nhìn cô gái đang do dự, các bạn chỉ có thể đưa ra một kết luận.
“Bất kể Sora lựa chọn thế nào, nhận được kết quả ra sao, tớ cũng sẽ cùng cậu khóc.”
“…Yoko, cảm ơn cậu.”
Hai bàn tay siết chặt lấy nhau, sau đó Daiki và Shuji cũng đặt tay lên trên. Nhờ có sự ủng hộ của mọi người, Sora cũng lại nở nụ cười. Đúng lúc đó, điện thoại của Sora reo lên, người gửi tin nhắn chính là người mà cô bé yêu quý nhất, nội dung cũng đều là tin tốt lành. Thế nhưng, sắc mặt Sora lại thay đổi hẳn, bởi vì thời khắc lựa chọn cũng đã lặng lẽ đến.
Oda Raika vội vã đến lớp học thêm sau giờ học.
“Hina, Takanashi Hina có ở đây không?”
“Có ạ ~~ À, Raika… cô Oda, chào cô ạ.”
Hina, đang đọc sách một mình, vừa thấy Raika lập tức cười đáp lại. Những đứa trẻ xung quanh đang chơi cờ súc sắc, nhưng Hina không tham gia. Những điều được nhắc đến trong hội nghị giáo viên hiện lên trong tâm trí Raika. Cô chào giáo viên phụ trách rồi nói với Hina.
“Trong nhà gọi điện bảo con về ngay, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc đi.”
“Vâng, con hiểu rồi ạ.”
Hina, đã có thể tự mình dọn đồ sau khi lên lớp một, bắt đầu chuẩn bị.
“Ôi, Hina về rồi sao? Chơi cờ súc sắc với chúng mình vui hơn mà.”
“Hì hì, xin lỗi nha… Hina không thích chơi mấy trò này lắm.”
Thấy Hina ngập ngừng một cách bất thường, Raika hơi cảm thấy có gì đó không ổn.
“Ủa? Cô Oda cũng về sao ạ?”
Raika dùng một nụ cười vụng về trả lời.
“Ừm, cô cũng về đây, đi cùng nhé.”
Bước ra khỏi cổng nhỏ, Hina nhón chân ghé vào tai Raika nói.
“Raika, sao thế ạ?”
“Cô Sasha gọi điện nói hôm nay có một buổi tiệc, nên về sớm. Yuuta, tìm được việc làm rồi.”
“Thật ạ! Tuyệt vời quá! Chú Yuuta! Tuyệt vời quá ~!”
Dù còn nhỏ, nhưng trong lòng Hina vẫn luôn lo lắng cho Yuuta. Nghe tin Yuuta tìm được việc, công chúa nhỏ vui mừng khôn xiết.
“Chú Yuuta, gần đây vất vả nhiều rồi… May quá.”
“Ừm, thật sự may mắn quá.”
Người đẹp tóc đen nhẹ nhõm thở phào. Cuối cùng cũng có một bá nhãn nhận ra tài năng của Yuuta. Tuy hơi muộn, nhưng theo cô Sasha thì đó là một nơi rất tốt. Có lẽ đúng là “đất lành chim đậu”.
— Cuối cùng, đã tốt nghiệp.
Một vấn đề trong chuyến đi đã được giải quyết. Lần này, Yuuta cuối cùng cũng có thể chuyển từ thực tập giám hộ sang chính thức.
Còn một vấn đề nữa… câu trả lời cho lời tỏ tình, Raika tin rằng, sẽ sớm được tiết lộ.
Cô bận lòng là một cô gái khác yêu Yuuta từ tận đáy lòng.
Cô bé đó—sẽ làm gì đây. Kể từ sau chuyến đi, Raika đã không đến nhà Takanashi nữa. Một phần vì thực sự bận rộn, phần khác cũng không muốn xen vào tình cảm của Yuuta và Sora.
“Ơ? Raika sao thế ạ? Không vui à?”
Thấy Raika đang trầm tư, Hina phát hiện ra nên vội vàng nắm lấy tay cô. Đúng rồi, cơ hội hai người ở riêng gần đây cũng ngày càng ít đi. Nhân lúc cô bé đang vui vẻ, Raika định hỏi về chuyện đó.
“Hina, cô thấy dạo này con ít chơi với bạn bè hơn, có chuyện gì sao?”
“Ơ…? Sao cô biết ạ?”
Hina mở to mắt, tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
“Vì cô là giáo viên của Hina mà, lẽ nào, con cãi nhau với ai à?”
“…Thì ra là vậy, cô giáo giỏi quá. Nhưng mà, Hina không cãi nhau với ai ạ. Chỉ là…”
Cô bé đang lớn rõ rệt do dự rồi nắm chặt tay Raika, bước chân cũng có phần chậm lại. Suy nghĩ kỹ càng, Hina quyết định lên tiếng.
“Raika, tại sao mọi người, ai cũng muốn giành vị trí số một ạ? Từ khi lên tiểu học… con cứ cảm thấy… không thể hòa hợp với mọi người nữa. Ở nhà trẻ, mọi người đều rất thân thiện, nhưng ở tiểu học thì khác.”
Bị chấn động, Raika
「Dù đã cố hết sức... vẫn có người chẳng thể nào đứng nhất được. Con đọc nhiều sách lắm... trong sách người tốt bao giờ cũng về nhất, còn kẻ xấu thì luôn nhận kết quả tồi tệ. Nhưng mà..."
Những suy nghĩ của cô bé gái sắp tròn bảy tuổi này quả là một thử thách lớn đối với Raika, người mới chỉ làm giáo viên được một năm.
"Hina nghĩ... có phải vì Hina là đứa bé hư nên ba và mẹ mới biến mất không?"
Không khóc lóc, không tuyệt vọng, Hina chỉ đơn thuần nói ra nỗi lòng mình.
"Dù đã cố gắng... dù đã làm chuyện xấu... thì cũng sẽ có những chuyện đau buồn. Vì vậy, nếu không ai muốn làm hạng nhì... thì Hina không làm hạng nhất cũng chẳng sao cả. Hina, đứng thứ mấy cũng được hết."
"Hina à..."
Raika nghẹn lời. Vấn đề mà Hina nhận ra rất giống với vấn đề đã đeo bám Raika suốt nhiều năm qua: đó là sự khó khăn trong việc thấu hiểu suy nghĩ của người khác. Dưới ảnh hưởng của cha mẹ, Raika vừa tài năng vừa xinh đẹp, nên cô luôn tách biệt với thế giới bên ngoài, và hệ quả là cô đơn. Còn Hina thì chọn sự cô độc vì không muốn làm tổn thương bất cứ ai. Raika vắt óc tìm kiếm lời lẽ, bởi cô biết câu trả lời cho vấn đề này, và cũng biết Hina đã hiểu lầm.
"Nhưng Hina này, có một điều... con đã hiểu sai rồi."
"Ơ?"
Nghe Raika hiếm hoi phản bác, Hina tỏ ra rất ngạc nhiên. Raika mỉm cười nói.
"Bởi vì, mọi người rõ ràng đều đang cố gắng để đạt được hạng nhất, mà Hina lại tự mình nương tay. Nếu vậy thì không thể trở thành hạng nhất thật sự được đâu."
"Nhưng mà... hạng nhất chỉ có một người thôi mà."
"Ừm, đúng vậy, nhưng, vì hạng nhất mà không ngừng cố gắng, dù cuối cùng chỉ đạt được hạng ba... thì điều đó cũng rất đáng nể. Cho dù đứng bét trong mười người, chỉ cần đó là kết quả sau khi tự mình nỗ lực hết sức, thì chắc chắn nó có ý nghĩa."
"Ý nghĩa ạ...?"
Raika dừng bước, chăm chú nhìn Hina.
"Cô biết Hina là một đứa bé thiện lương. Nhưng, những ngày tháng sau này sẽ luôn phải trải qua cạnh tranh. Đó không phải là cạnh tranh với người khác, mà là với chính mình."
"Cạnh tranh với chính mình ạ?"
"Cậu Yuuta, vì muốn trở thành người ba đúng mực của Hina mà đã luôn cố gắng rất nhiều. Nhưng, cậu ấy cũng trượt biết bao nhiêu kỳ thi đúng không? Cậu Yuuta trượt rồi thì có phải là vô dụng không?"
"Không ạ! Hôm nay cậu đã thành công rồi mà!"
"Ừm. Nhưng đó là thành quả của rất nhiều lần thất bại đổi lại. Nếu ngay từ đầu đã nghĩ hạng nhì là mãn nguyện rồi, thì chắc chắn không thể thành công được. Đội hợp xướng của chị Sora cũng vậy, phải trải qua vô số lần thất bại ở các cuộc thi khu vực mới có thể bước lên sân khấu giải toàn quốc và đạt giải ba. Dù không phải hạng nhất, chị Sora vẫn rất vui, bởi vì, chị ấy đã tự mình cố gắng hết sức."
Nghe Raika nói, Hina chợt vỡ lẽ ra điều gì đó.
"Chỉ cần cố gắng... dù không phải hạng nhất, cũng không sao hết ạ?"
"Tuy không hoàn toàn là như vậy. Nhưng, con đừng quá bận tâm đến thứ hạng. Quan trọng nhất là, chính con chấp nhận kết quả đó. Mọi người đều đang cạnh tranh với chính mình mà."
"...Quan trọng nhất là nỗ lực... Thì ra là vậy... Thì ra là vậy..."
Hina như đã hiểu ra điều gì, liên tục gật đầu.
"Lên lớp một rồi, mọi người sẽ rất để ý đến thứ hạng của mình, đó là vì họ đã nỗ lực. Chẳng lẽ Hina không cố gắng sao?"
Nghe Raika trêu mình, Hina phồng má.
"Hina có cố gắng mà! Thật ra, lần nào cũng có thể được một trăm điểm hết đó!"
"Hì hì, cô biết mà, nên là, cô vẫn luôn có chút lo lắng."
"Từ bây giờ, Hina sẽ cố gắng hơn nữa! Nếu mọi người đều cố gắng, thì Hina cũng sẽ cùng cố gắng! Hina không muốn mọi người rời đi... nhưng, không phải như vậy đúng không ạ?"
"Ừm, cho dù lần thi này được điểm không, lần sau cố gắng là được rồi. Người thiếu kỹ thuật bóng đá chỉ cần nỗ lực là có thể giỏi. Còn kết quả, chỉ là thứ yếu, trước hết phải cố gắng đã."
Raika dịu dàng xoa đầu cô bé thiện lương, chỉ thấy cô bé cười nói.
"Chị Raika cũng đang cố gắng để đạt được hạng nhất ạ?"
"...Cũng coi là vậy."
Những lời của một người giáo viên vẫn còn rất xa. Hơn nữa còn một vấn đề, dù biết mình sẽ không bị ghét bỏ, nhưng bây giờ vẫn chưa biết liệu có thể giành được hạng nhất hay không...
"Vậy thì, Hina sẽ cố gắng, chị Raika cũng cùng cố gắng nhé!"
Nụ cười trưởng thành của cô bé bảy tuổi khiến tim Raika đập loạn nhịp. Được chứng kiến khung cảnh trưởng thành rạng rỡ đến vậy, Raika thầm cảm ơn trong lòng.
"Ừm... có cần tôi giúp gì không?"
"Không cần ạ! Cậu cứ chuẩn bị đi, cậu là khách quý hôm nay mà!"
Theo yêu cầu mạnh mẽ của cô bé tóc vàng hai bím xinh đẹp, tôi chỉ còn cách tuân lệnh.
Từ trong bếp vọng ra tiếng hát và mùi thơm của thức ăn.
"Miyu, qua giúp chị một tay!"
"Đợi chút đã, còn hai cuộc điện thoại nữa."
Hai cô bé tóc vàng, một đậm một nhạt, cứ đi đi lại lại giữa phòng khách và bếp.
"Tiệc tìm việc của cậu phải thật long trọng!"
"Mình cũng muốn trổ tài lắm chứ! Chị Raika vẫn chưa đến sao?! Mình còn định giao lò nướng cho chị ấy nữa chứ."
Ồ, ồ ồ... Sao tôi cứ thấy mọi chuyện đang bị làm lớn lên nhỉ. Khoan đã, chị Raika, chị ấy sẽ đến ư?
Căng thẳng quá, tôi vẫn chưa trả lời chị ấy mà. Tôi nhắm mắt lại, xác nhận cảm xúc của mình. Bốn năm kỷ niệm thật sự là bảo vật quý giá nhất của tôi. Hầu hết ký ức của ba chị em đều đan xen với chị Raika. Chị ấy đã trở thành một phần như gia đình tôi. Thế nên, lời tỏ tình của chị ấy khiến tôi có chút do dự. Tình cảm của chúng tôi đã vượt xa chữ "thích"... bởi vì chị ấy đã trở thành một phần của chúng tôi.
Ngay lúc đó, chị Raika và Hina trở về. Chỉ thấy Hina nũng nịu dính chặt lấy chị Raika, còn chị Raika thì hạnh phúc ôm chặt lấy thiên thần nhà tôi.
"Dễ thương quá. Yuuta, giao con bé cho tôi đi."
Câu nói đầu tiên của người đẹp tuyệt thế với gò má ửng hồng lại là thế này. Dù là chị Raika cũng không được đâu.
"Con về rồi, Juubei, chị Raika cũng đến rồi đó!"
Hina chào người hiệp sĩ của mình – con búp bê Juubei. Sau đó, hai người họ đi thẳng về phía tôi, cười tươi chúc mừng tôi.
"Cậu Yuuta, chúc mừng cậu tìm được việc làm!"
"Yuuta, chúc mừng cậu. Nhà xuất bản đó rất tốt, đây là kết quả từ sự nỗ lực của Yuuta."
Tôi không kìm được mỉm cười, chẳng hiểu sao, Hina mỉm cười hỏi chị Raika.
"Cậu Yuuta, là hạng nhất ạ?"
"Ừm, Yuuta của hôm nay, là hạng nhất."
Hai người này thân thiết thật đấy, ở trường đã xảy ra chuyện gì sao. Ngay sau đó, cánh cửa lại mở ra, Sora trở về.
"Con về rồi! Anh! Chúc mừng anh!"
Tay em ấy cầm món quà tự chuẩn bị vội vàng. Không cần phải phí công như vậy đâu... Tôi có chút ngại ngùng gãi đầu.
"A, chị xấu quá! Em còn chưa chuẩn bị gì hết!"
"Xin lỗi nhé, Miyu, chị cũng tự làm quà thôi mà."
Sora vừa nói vừa khoác tạp dề lên bộ đồng phục học sinh, chị Raika cũng tương tự cầm lấy tạp dề, cả hai nhìn nhau.
"Chị Raika..."
"Ừm. Mới chỉ bắt đầu thôi."
Sau cuộc trao đổi ngắn ngủi, Sora cúi đầu trước chị Raika. Còn chị Raika thì dịu dàng nắm lấy tay em ấy đi vào bếp, dáng vẻ của họ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi.
Sau đó tôi đi ra đón khách, nhà Takanashi lập tức trở nên náo nhiệt.
Vì không ai đến tay không nên bàn ăn lập tức đầy ắp đồ ăn và quà cáp. Mới chỉ ba, bốn tiếng trước mới quyết định được công việc, tại sao lại thành ra thế này. Đặc biệt là Ninmura và cô bé Hiromi từ Hachiōji đến, lại mang theo nhiều đồ đến vậy. Đây có phải là cái gọi là "dân chuyên" không nhỉ.
Tiện thể, vài cô bạn gái cũ của Ninmura cũng đi cùng, nên bây giờ mọi thứ trở nên rất hỗn loạn. Cho đến giờ, những người bạn thân thiết đều đã đến, hệt như một buổi tiệc của sinh viên đại học vậy.
"Được rồi, mọi người có đủ ly cả rồi chứ. Vậy thì, xin mời hạ tiện này, Sako Shuntarou, sẽ..."
"Yuuta-kun, chúc mừng cậu tìm được việc! Cạn ly!"
"À, khoan đã, không thể như vậy được, Miki-kun~~"
Cô bé Sugaya Miki trực tiếp giành lấy quyền phát biểu, dẫn đầu và bắt đầu bữa tiệc. Nhận được lời chúc phúc của mọi người, tôi cũng xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng bấy lâu nay. Được cô Chị Yoshiko hơi ngà ngà chạm vào đầu, tôi cũng nhận ra hạnh phúc của mình.
Bữa tiệc đang lúc cao trào, Miyu đột nhiên vỗ tay nói.
"Mọi người chú ý! Tiếp theo đây, chị gái của con sẽ tặng quà cho cậu đó!"
Nghe giọng Miyu, mọi người đều bắt đầu nhìn về phía tôi.
Hả? Cái này là sao vậy? Tôi vừa ngạc nhiên vừa tìm kiếm bóng dáng Sora. Sau đó, một cô bé xinh đẹp bước ra từ đám đông. Tôi nhớ bộ quần áo này. Đó là trang phục khi tôi đến trường mẫu giáo của Hina để tham gia buổi vui chơi, vào giai đoạn cuối ở căn hộ sáu chiếu ở Hachiōji. Giờ đây, bộ đồ đó mặc trên người Sora đã hoàn toàn vừa vặn.
Sora cầm món quà, từ từ tiến về phía trước. Lúc này, em ấy dường như là một người phụ nữ xinh đẹp mà tôi chưa từng biết đến, khiến tôi mê mẩn ngắm nhìn. Những người đàn ông xung quanh cũng đều ngạc nhiên. Thật không ngờ, Sora đã trở nên trưởng thành và quyến rũ đến vậy. Em ấy bước đến trước mặt tôi, nở một nụ cười thuần khiết.
"Anh hai, chúc mừng anh, tìm được việc làm thành công."
"Cảm ơn em, Sora."
"Ừm..."
Sau khi tôi nhận lấy món quà, Sora lập tức dùng hai tay che mặt.
"...Sora?"
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Sora chỉ gật đầu.
Tách, tách, nước mắt cứ thế trào ra từ kẽ tay.
Sora đã khóc. Em ấy cố gắng kiềm chế giọng nói và cảm xúc của mình, còn tôi thì bối rối nhìn quanh. Người phá vỡ bầu không khí đóng băng đó là Shiori.
"Sora, cố lên!"
Một giọng nói rất nhỏ, nhưng Hina lại nghe thấy.
"Chị Sora, cố lên."
Mọi người đều không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi cũng chỉ có thể lặng lẽ nhìn đứa con gái đang khóc trước mặt. Dưới sự động viên của mọi người, Sora ngẩng đầu lên. Với khuôn mặt đẫm lệ, em ấy cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Xin lỗi anh hai... Em đã, không thể kìm nén được nữa."
Tôi có chút bối rối. Trong mắt Sora, nước mắt vẫn không ngừng tuôn trào, nhưng em ấy vẫn giữ nụ cười.
"Anh còn nhớ cảnh chúng ta gặp nhau lần đầu không? Em sẽ không bao giờ quên... Đó là dì Yuri, ba, Miyu và em, năm người chúng ta đi ăn ở nhà hàng đúng không? Lúc đó, em không cẩn thận bị ngã, anh thấy vậy liền cho em mượn khăn tay. Ngay từ lần gặp đầu tiên, anh hai đã chu đáo như vậy... Thật bảnh bao."
Sora thuở nhỏ và Sora trước mắt tôi chồng lên nhau. Phải rồi, lúc đó tôi vì chị gái bị "cướp đi" mà tức giận, và Sora lúc đó cảm thấy bất an cũng hiện lên trong tâm trí tôi.
"Trước khi ba và dì Yuri đi du lịch, khi anh sau nhiều năm xa cách lại trở về nhà, em thật sự rất vui. Mặc dù, anh đã quên em rồi."
Từng chút ký ức được nhắc lại, Sora nhìn tôi và tiếp tục nói.
"Lúc đó anh nói sẽ cưu mang ba chị em chúng em, sau đó anh thật sự đã cưu mang chúng em, cho đến khi trở về sống cùng nhau, ba năm này tuy gặp nhiều rắc rối... nhưng, em thấy không hề vất vả. Bởi vì, có anh hai ở đây."
Mọi người đều đang lắng nghe. Tôi nhận thấy Miyu đã ôm Hina lên, còn cô Sasha cũng lại gần và ôm cả hai người họ. Shiori thì đã bắt đầu khóc.
"Anh hai, em đối với anh..."
Cô Miki từ từ di chuyển đến cạnh chị Raika, đứng như thể đang ủng hộ chị ấy. Sora kiên định nói.
"Em, thích anh hai. Không, xin lỗi. Thật ra em đã nói dối. Thật ra, từ rất rất lâu rồi, em đã không coi anh là anh hai nữa. Có lẽ ngay từ đầu đã không coi anh là anh hai. Bởi vì, em yêu anh. Ngay từ lần đầu gặp mặt, em đã yêu anh nhất."
Những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi lúc này trở nên đặc biệt cảm động, khiến tôi không thể rời mắt.
"Em... em yêu Yuuta. Luôn luôn, vẫn luôn yêu Yuuta! Cho nên, em không muốn anh trở thành người giám hộ của em. Em... em muốn cùng Yuuta..."
Đã đến giới hạn rồi. Sora bắt đầu khóc òa lên. Một Sora như thế này có lẽ chỉ xảy ra vào lần gặp đầu tiên. Miyu và Shiori chạy đến ôm lấy Sora. Sora lại nhìn tôi nói.
"Em biết, em vẫn còn là một đứa trẻ, nhiều chuyện vẫn chưa thể tự mình giải quyết, hiện tại em vẫn chưa xứng với Yuuta... Nhưng dù vậy... em vẫn hy vọng, anh có thể chọn em."
Đây thật sự là một lời tỏ tình quá đỗi chân thành. Không biết phải làm sao, tôi theo phản xạ tìm kiếm một người nào đó.
Như để chứng thực tình cảm của tôi, chị Raika, người cách Sora không xa, đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nghẹt thở, cảm thấy thời gian thật dài. Chị Raika rời mắt trước tôi. Tôi, không biết phải trả lời thế nào, khẽ nói.
"Ừm... anh cũng, rất thích Sora. Nhưng... em là con gái của chị gái và anh rể anh. Anh định là... sẽ nuôi dưỡng em thành người."
Tôi biết mình lúc này có hơi lúng túng, thành thật mà nói, tôi đang rất hỗn loạn. Cảnh tượng lại bị sự im lặng bao trùm, chỉ nghe thấy tiếng nức nở của Sora.
Lúc này, một người quan trọng nhất khác từ từ bước tới.
"Yuuta, hãy đưa ra lựa chọn đi."
Một người đẹp tuyệt sắc với mái tóc đen dài, làn da trắng ngần, thân hình nổi bật đã đỡ lấy Sora từ Miyu và nâng em ấy dậy. Sora thoáng chốc ngạc nhiên, và sau khi nhìn chị Raika, em ấy gật đầu.
"Chúng tôi đã, đưa ra lựa chọn rồi. Giờ đến lượt Yuuta."
"...Xin hai người đó."
Tôi hít một hơi lạnh. Nhận được một lời tỏ tình chân thành đến vậy, tôi không thể chọn cách trốn tránh. Mục tiêu của tôi là trở thành một người cha đáng để các con gái tự hào. Điều này không hề giả dối một chút nào. Bất cứ ai cũng là người quan trọng nhất đối với tôi. Vì vậy, tôi không thể làm điều trái với lương tâm.
"Cả hai em đều là những người quan trọng nhất đối với anh. Thành thật mà nói, anh thật sự không ngờ mọi chuyện lại diễn biến đến thế này. Thật ra, anh rất khó xử. Nhưng..."
Đúng vậy, tôi phải đối diện với lòng mình mà đưa ra quyết định.
"Có lẽ, anh chỉ muốn dùng đôi tay mình... nâng đỡ gia đình này, nên mới cố gắng đến tận bây giờ. Anh bây giờ vẫn luôn nghĩ... rốt cuộc là anh không muốn ai phải khóc nhất."
Tôi tự hỏi lòng mình và đưa ra lựa chọn.
"Anh xin lỗi, chị Raika... Anh không thể hẹn hò với chị được. Xin lỗi chị."
Tôi cúi đầu trước chị Raika, cố gắng hết sức nói ra quyết định của mình.
"...Vậy sao, tôi hiểu rồi."
Người đẹp tuyệt sắc trong khoảnh khắc cụp mắt xuống, nhưng không hề khóc. Tuy nhiên, cô Miki và cô Sasha như để ủng hộ chị ấy, đã đến bên cạnh. Tôi quay lại đối mặt với Sora.
"Sora, tấm lòng của em, anh rất vui. Nhưng, anh bây giờ... hoàn toàn không có cảm giác gì. Anh không biết, liệu mình và Sora... có thể trở thành người yêu được không. Dù anh đã cố gắng hết sức suy nghĩ, nhưng đã đến giới hạn rồi. Nhưng... anh sẽ suy nghĩ thật kỹ lại, liệu có thể, cho anh thêm một chút thời gian nữa không?"
"Vâng, tất nhiên rồi... Xin lỗi anh hai... Em không thể trở thành con gái của anh... Em xin lỗi."
Nước mắt của Sora vẫn không ngừng chảy. Tôi cúi đầu về phía em ấy và nói.
"Cảm ơn em đã thích một người như anh. Nhưng..."
"Em hiểu rồi, em sẽ tiếp tục cố gắng, để anh chấp nhận em, em sẽ tiếp tục cố gắng..."
Sora vừa khóc vừa mỉm cười. Hina có chút không hiểu chuyện gì. Còn Miyu thì vừa vui vừa khó xử nhìn chị Raika và Sora.
Lúc này, Sora lập tức quay sang chị Raika, cúi đầu thật sâu... Sau đó em ấy ôm chặt lấy chị Raika, nước mắt như vỡ đê tuôn trào.
"Em xin lỗi! Em xin lỗi! Chị Raika! Em, em quá gian xảo, quá gian xảo phải không! Em xin lỗi, thật sự xin lỗi..."
"...Không sao đâu, chị thích Sora mà. Vậy nên... đừng khóc nữa."
Chị Raika ôm Sora, nở một nụ cười hiền hậu.
"Em xin lỗi, em biết... em rất xảo quyệt. Dù vậy... em thích anh hai, cũng thích chị Raika... thích chị..."
"Chị"... Nghe thấy cách gọi này, chị Raika mở to mắt.
"Chị Raika, con cũng xem chị là chị gái đó! Xin chị hãy tha thứ cho cậu và chị gái con nhé."
Miyu cũng bước tới ôm lấy chị Raika. Trong mắt em ấy cũng long lanh nước. Chị Raika cũng ôm chặt lấy Miyu.
"...Hina không hiểu lắm. Nhưng, Hina hiểu mà, chị Raika."
Cô con gái út thông minh đi đến bên cạnh họ, dịu dàng vuốt ve trán cả hai người.
"Chị Sora, chị Raika... chị Raika, đều đã rất cố gắng! Cho nên, đều rất đáng nể!"
"Hina... Đúng vậy, chúng ta đã cố gắng. Mọi người cho đến bây giờ, vẫn luôn rất cố gắng... Chị cũng chắc chắn, đã cố gắng rồi."
Chị Raika nói xong cũng trào nước mắt.
"Sora, Miyu, Hina, mọi người, chị đều yêu quý nhất. Ở đây, chị đã nhận được rất nhiều, thu hoạch được rất nhiều, vô cùng cảm ơn các em..."
Nhìn bốn người ôm chặt lấy nhau, tầm nhìn của tôi cũng trở nên nhòa đi.
"Yuuta, họ... không chỉ là con của cậu nữa, mà còn là, gia đình của tôi..."
Đúng vậy. Dù lựa chọn trong tương lai vẫn là ẩn số, nhưng có một điều sẽ không thay đổi, đó là tôi sẽ không bao giờ để họ phải khóc nữa.