Hina cùng cô bạn hàng xóm tay trong tay, tung tăng trên đường về nhà. Vốn dĩ, Hina đang học tại một trường tiểu học công lập gần nhà, nên bé rất năng nổ kết bạn với các bạn nhỏ đến từ nhiều trường mẫu giáo hay nhà trẻ khác nhau. Cộng thêm việc Hina còn tham gia lớp trông trẻ ngoài giờ, nên dù ở khối lớn hay khối nhỏ, bé cũng đều rất được mọi người quý mến.
“Hina chào con, hôm nay về sớm hơn mọi khi nhỉ.”
“A! Chị Koto chào chị!”
Người vẫy tay chào Hina trên đường về nhà chính là chị sinh viên đã chăm sóc Hina từ khi bé mới lọt lòng. Trông chị Koto như vừa đi mua sắm về, tay xách đầy những túi đồ.
“Hôm nay con về với bạn à. Ừm, cháu là… chúng ta từng gặp nhau ở lớp piano rồi đúng không? Cháu còn nhớ chị không?”
“Chào chị! Cháu là chị gái lớn hay đến đón Hina đúng không ạ!”
Đối diện với chị gái quen mặt, Rina, cô bạn mới của Hina, có vẻ hơi rụt rè khi chào hỏi.
Ngày trước, khi Sora đang chuẩn bị ôn thi, chị Koto cũng thường xuyên giúp đón đưa Hina đi học piano.
“Bạn ấy tên là Rina ạ, hôm nay chúng con sẽ về nhà cùng nhau luyện đàn piano đó ạ.”
“Hay quá nhỉ. À này, nếu tiện thì cho chị nghe hai đứa đàn được không?”
Chị Koto hơi cúi thấp người, ngang tầm mắt hai bé để hỏi. Rina lập tức gật đầu, và khi thấy Rina đồng ý, Hina cũng nhoẻn miệng cười.
“Chúng con rất hoan nghênh chị đến nghe ạ, chị Koto.”
“Tuyệt quá rồi. Mà nhắc mới nhớ, hôm nay hình như chị Sora với chú Yuuta cùng nhau ra ngoài thì phải?”
“Vâng, hai người nói là đi tảo mộ, với lại báo cáo chuyện chị Sora đỗ đại học với chuyện kết hôn nữa ạ.”
“Phải rồi, Sora đã rất cố gắng… Lại còn nhận được học bổng nữa chứ, giỏi thật đấy.”
Việc Sora thuận lợi đạt được nguyện vọng, đỗ đại học và nhận học bổng chỉ vừa mới được công bố cách đây không lâu. Gia đình Takanashi, những người đã luôn cố gắng không làm phiền việc học của Sora, giờ đây tuy đang ngập tràn trong không khí chúc mừng, nhưng cũng đang tích cực chuẩn bị cho những tin vui lớn hơn sắp tới.
Chị Koto dù hết lòng ca ngợi sự nỗ lực và thành công của Sora, nhưng ánh mắt lại thoáng chút u buồn.
“...Vậy là… chuyện chú Yuuta và chị Sora kết hôn đã thành định đoạt rồi nhỉ… Cảm thấy có chút phức tạp…”
Lời nói thầm thì của chị Koto cũng lọt vào tai Hina.
Và Hina cũng có một chút… cảm giác phức tạp giống như chị Koto vậy.
Bầu trời xám xịt như sắp đổ tuyết cho đến tận hôm qua, bỗng hôm nay lại quang đãng, nhiệt độ dường như cũng ấm lên đôi chút.
Điều này có lẽ là nhờ sự che chở của các bậc tổ tiên nhà Segawa chăng, một cảm khái hiếm hoi chợt nảy sinh trong lòng tôi.
“Sao vậy? Yuuta?”
“À, tôi chỉ đang mừng vì hôm nay không quá lạnh thôi.”
“Đúng vậy, dù sao hôm nay cũng là một ngày nắng đẹp hiếm có, mà nhiệt độ cũng ấm áp hơn nhiều, thật tốt quá.”
“Đúng là như vậy. Mặc dù mộ nhà Takanashi rất gần nhà mình, nhưng mộ nhà mình thì lại khá xa.”
Vì tôi không thường xuyên đi tảo mộ nên hơi lạc đường một chút, nhưng cuối cùng tôi và Sora cũng đã đến được đích.
“A, chỗ này có ghi nhà Segawa, là đây đúng không?”
Ngôi mộ đá nhỏ có vẻ cũ kỹ kia chính là nơi an nghỉ của các đời tổ tiên nhà Segawa chúng tôi. Đã lâu lắm rồi tôi không đến đây, nhưng phần mộ lại sạch sẽ bất ngờ, có lẽ là do cô Ryoko, một trong số ít người thân còn lại của tôi, đã đến dọn dẹp. Tôi ôm lòng biết ơn, dọn dẹp xong phần mộ rồi đặt hoa tươi lên.
“Bố, mẹ, lâu rồi không gặp. Ừm… Lần này con đưa người sắp kết hôn với con đến thăm bố mẹ đây.”
“Cháu là Takanashi Sora, rất… rất vui được gặp hai bác ạ!”
Sora cúi gập người trước bia mộ. Đây là nơi cha mẹ tôi yên giấc ngàn thu, tôi thầm thì nói lên nỗi lòng mình với song thân đã mất sớm. Bố, mẹ… Con thực sự rất muốn cùng chị gái đến thăm hai người, nhưng nhờ duyên phận mà chị gái đã se duyên, suốt năm năm qua dù gặp không ít sóng gió, con cũng đã có được gia đình, bạn bè và những người quan trọng.
Nếu hai người có thể gặp chị và anh rể Shingo ở thế giới bên kia, con hy vọng hai người sẽ cùng nhau dõi theo chúng con.
“Bố, mẹ, con sẽ cố gắng để chúng con hạnh phúc hơn nữa ạ…”
“...Cháu cũng vậy, cháu sẽ cố gắng để chú Yuuta được hạnh phúc ạ.”
Chúng tôi đứng cạnh nhau, chắp tay cầu nguyện. Mãi sau đó mới nhớ ra phải đốt hương, chúng tôi hơi luống cuống làm lại toàn bộ quá trình, nhưng đó là bí mật riêng của tôi và Sora. Báo cáo chuyện kết hôn, đúng là khiến người ta căng thẳng thật.
Trên đường về nhà, chúng tôi đương nhiên nói chuyện về cha mẹ.
“Ể? Bỏ trốn!?”
“...À, thực ra tôi cũng không hỏi kỹ lắm, nên tình hình thực tế thế nào tôi cũng không chắc chắn. Tôi nghe nói là hai người bị phản đối, nhưng vẫn kiên quyết kết hôn thôi.”
Những chuyện về cha mẹ tôi, những người đã mất khi tôi còn học tiểu học, đều do chị gái tôi kể lại. Tôi nhớ là lúc chị kể chuyện này cũng là lúc chị nói sẽ kết hôn với anh rể Shingo. Thật lòng mà nói, tôi luôn nghĩ lời nói bóng gió của chị là đang cảnh cáo tôi rằng: “Nếu em phản đối quá đáng, chị cũng sẽ bỏ trốn đấy!”
“Nghĩ kỹ lại, tôi biết không nhiều về chuyện của cha mẹ mình nhỉ, dù sao hồi đó tôi vẫn còn là học sinh tiểu học mà.”
Tuy nhiên, thời gian tôi ở bên cha mẹ vẫn dài hơn Hina. Nhận ra nỗi lòng tôi đang cảm thán, Sora nở nụ cười dịu dàng với tôi.
“Em cũng vậy, mặc dù em biết chuyện mẹ và bố quen nhau như thế nào, nhưng trước khi tìm thấy album ảnh ở nhà, em cũng chẳng biết gì cả. Thực ra, ai cũng có những chuyện bất ngờ mà mình không biết đúng không?”
“Nhắc mới nhớ, em vốn tưởng mẹ mình là một mỹ nhân hoàn hảo, nhưng sau khi xem album ảnh và nhật ký, em mới phát hiện ra mẹ thực ra là một người hơi ngớ ngẩn, rất giống Sora đấy. Tôi nghĩ là chúng ta chỉ không biết thôi, thực ra cha mẹ cũng có đủ thứ bí mật không muốn cho ai biết nhỉ.”
Nghĩ kỹ lại, anh rể Shingo và cô Nagisa quen nhau từ thời sinh viên, chắc chắn cũng đã yêu nhau ở độ tuổi gần giống chúng tôi bây giờ. Nếu có cơ hội nói chuyện với họ, tôi thật sự muốn trò chuyện với cả hai nhiều hơn, dù đó đã là một ước nguyện không thể thành hiện thực.
“Haha, có lẽ đúng là như vậy thật. Thực ra, em cũng biết khá nhiều về mối tình đình đám của chị Yuuri và bố, chỉ là em đã hứa với chị Yuuri sẽ không nói với bất cứ ai thôi.”
“Thật sao… Lúc đó Sora không ghen tị à? Nói ra thì thật xấu hổ, nhưng thực ra lúc đó tôi đã khá là giận dỗi đấy.”
Tôi đi cạnh Sora, hồi tưởng lại bản thân mình xấu hổ lúc bấy giờ. Sora nghe vậy liền bật cười lớn.
“Lúc đó em đã có Miyu rồi, hơn nữa em chỉ không nghĩ rằng bố sẽ bị cướp đi đâu, vả lại chị Yuuri rất quý trọng chúng em, chị ấy đã khiến chúng em cảm nhận rõ ràng rằng chị ấy yêu thương chúng em rất nhiều.”
“Thật sao?”
Biết rằng người chị gái tôi quý trọng đã nhận được lời chúc phúc của hai cô con gái khi kết hôn, điều đó khiến tôi vô cùng vui mừng. Trong đám cưới của chị Yuuri, lẽ ra tôi nên nhìn kỹ hơn Sora và Miyu, những người đã giúp chị gái kéo váy cưới lúc đó, nhưng lúc đó đầu óc tôi chỉ toàn nghĩ đến chuyện của chị gái thôi.
“Hơn nữa em còn có những kỷ niệm với mẹ Sasha nữa. Chị Yuuri cũng là bạn thân của chị Sasha mà, chúng em ngay từ đầu đã tin tưởng chị Yuuri, sau này còn càng yêu quý chị ấy hơn nữa.”
Ánh mắt Sora tràn đầy nỗi nhớ nhung.
“Mặc dù em đã mất bố và cả hai người mẹ, nhưng họ đã để lại cho em những kỷ niệm, nên em nghĩ mình vô cùng hạnh phúc.”
Tôi bước đi bên cạnh Sora, người đang mỉm cười sau khi nói xong những lời đó, và đáp lại bằng câu “Đúng vậy.” Đúng là những kỷ niệm đó sẽ làm tăng thêm nỗi buồn của Sora, nhưng cũng đúng là những kỷ niệm đó có thể trở thành chỗ dựa tinh thần cho Sora. Niềm vui và nỗi buồn là hai mặt của một vấn đề, khó lòng tách rời.
“Nếu là cô Ryoko… có lẽ sẽ biết chuyện về bố mẹ tôi, lần tới thử hỏi xem sao.”
Nghe tôi chuyển đề tài, Sora cũng tiếp lời.
“Đúng vậy, tính cách nồng nhiệt của chị Yuuri, có lẽ là di truyền từ bố mẹ.”
“Ừm… Khi chị nói sẽ kết hôn với anh rể Shingo… ừm, chị ấy thực sự rất nồng nhiệt đấy.”
“Chú… chú Yuuta cũng… nếu có thể thừa hưởng một chút tính cách đó… thì thực ra cũng rất tốt đấy…”
Sora ngượng ngùng nói. Tôi không ngờ cô ấy lại chơi khó tôi vào lúc này. Tôi yêu Sora, nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi chính thức hẹn hò với một ai đó, xét về góc độ dò dẫm thì tôi và Sora có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, nên việc tôi phải dẫn dắt mối tình này với tư cách người lớn thực sự là một điều khá khó khăn.
“...Tôi sẽ cố gắng.”
“Vậy, vậy thì… chúng ta… trước nhé…”
Sora đỏ mặt nói xong, rồi chìa tay về phía tôi.
“Cái, cái này là chúng ta đã nói rồi mà, chúng ta… nắm tay đi. Bây giờ ở đây chỉ có chúng ta, vả, vả lại hôm nay cũng lạnh nữa!”
Sự nồng nhiệt của chị gái có lẽ đã di truyền sang Sora rồi. Tôi gật đầu nắm lấy tay Sora, mặc dù so với mùa này thì hôm nay trời khá ấm, nhưng cái lạnh vẫn khá khó chịu, và tay chúng tôi dần ấm lên.
“Nắm tay thế này ấm áp thật nhỉ, Sora.”
Bàn tay lạnh giá của tôi và bàn tay ấm áp của Sora dần hòa quyện nhiệt độ, trở nên ấm áp như nhau.
Trên con đường vắng người, tuy tuyết đọng vẫn còn vương vãi khắp nơi, nhưng từ giữa lớp tuyết đã có thể nhìn thấy những mầm xanh biếc mới nhú, tôi cảm thấy đó là thông điệp từ núi rừng và từ cha mẹ tôi, báo hiệu mùa xuân sắp đến.
Trong không khí trong lành, tôi vừa đi vừa nói ra một điều đã nghĩ bấy lâu.
“Sora này, thực ra tôi có một chuyện muốn bàn bạc với em.”
Tôi dừng bước, nhìn chăm chú vào Sora, Sora với vẻ mặt có chút khó hiểu nhìn lại tôi.
“Có phải chuyện quan trọng không ạ?”
“Ừm, là một chuyện tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi. Tôi đã chuẩn bị xong rồi, giờ chỉ còn tùy ý Sora thôi.”
Thế là tôi dồn một hơi nói hết suy nghĩ của mình cho Sora, từng lời từng chữ đều rất thận trọng.
Khi Sora nghe tôi nói xong – người sẽ trở thành vợ tôi đã xúc động ôm chầm lấy tôi.
“Anh hai – Yuuta, chuyện này em hoàn toàn đồng ý, đúng hơn là em cũng muốn làm như vậy. Cảm ơn chú nhé, Yuuta.”
“Người phải cảm ơn là tôi mới đúng… Cảm ơn em, Sora.”
Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười rồi từ từ tách ra, cảm giác ngượng ngùng khiến chúng tôi không nhịn được mà bật cười. Sau đó, chúng tôi bước xuống con đường núi vẫn còn vương tuyết, tôi cảm thấy những băn khoăn cuối cùng trong lòng dường như cũng tan chảy theo lớp tuyết. Tôi thực sự rất may mắn vì đã chọn Sora, tôi nghĩ thầm trong lòng.
Khi chúng tôi tảo mộ xong trở về nhà, nhìn thấy ở thềm nhà Takanashi có vài đôi giày người lớn không thuộc về gia đình, gồm một đôi giày nam và một đôi giày nữ, không khí trong phòng khách cũng khá náo nhiệt.
“Ủa? Hình như có khách thì phải.”
“Hina nói hôm nay sẽ dẫn bạn về, có lẽ là bố mẹ của bạn Hina chăng?”
“Chết rồi, vậy tôi phải nhanh chóng chào hỏi người ta mới được.”
Sora nói xong liền vội vàng cởi giày định vào phòng khách.
“Đoán sai rồi, bố mẹ Rina đã đến đón Rina về rồi, chị ạ.”
“Bạn ấy có đàn piano cùng Hina, trông đáng yêu lắm ạ! Chào mừng hai người về nhà.”
Người bước ra từ phòng khách để đón chúng tôi là Miyu và Sasha.
“Ủa? Vậy người ở trong là…”
Hai người không trả lời mà trước tiên giục chúng tôi đi rửa tay súc miệng, sau đó chúng tôi mới vào phòng khách.
“Xin lỗi đã làm phiền, Yuuta, Sora.”
“Ồ, chúng tôi đến làm phiền đây, Sora và Yuuta.”
Hóa ra khách đến là cô Ryoko và anh Nobuyoshi.
“Cô… cô Ryoko… Sao cô lại đúng lúc này…”
Sora đầu tiên kinh ngạc rồi nở nụ cười gượng gạo, tôi cũng có chút bật cười, có lẽ đây là sự sắp đặt của định mệnh.
“Cháu muốn biết lý do sao? Sora.”
“Ưm ưm… Cháu rất muốn biết, nhưng cảm giác như thế thì có vẻ không phải phép với cha mẹ chú Yuuta lắm ạ.”
Vẻ mặt Sora cố kìm nén sự tò mò trông thật đáng yêu, gần đây vì kỳ thi lớn mà Sora trông chững chạc và trưởng thành hơn, nhưng cái vẻ có chút trẻ con này cũng khá đáng nhớ.
“À, vậy hai người hôm nay cùng đến có chuyện gì không ạ?”
“Tôi đến thăm định kỳ như mọi khi thôi, dù sao bây giờ cũng đã hết lệnh cấm rồi mà.”
Cô Ryoko ưỡn ngực nói. Mặc dù cô không đến thăm hàng tháng như trước đây, nhưng ngay cả bây giờ cô vẫn quan tâm đến cuộc sống của chúng tôi. Chỉ là trong thời gian Sora chuẩn bị thi, cô cũng tạm thời quyết định không đến làm phiao.
“Tôi thấy chỉ nói chuyện qua điện thoại thì lạnh lẽo quá, nên muốn đến xem khuôn mặt tươi tắn của Sora và chúc mừng cháu.”
Chuyện điện thoại thì khoan nói, cảm giác như anh Nobuyoshi thực sự đã lâu không gặp Sora và các cháu.
“Chúng tôi đã làm rất nhiều đồ ăn để chúc mừng hai đứa đấy.”
“Cháu cũng có phần đó ạ! Trong đó còn có quà do vợ của chú Nobuyoshi làm cho hai đứa nữa ạ!”
“Vợ tôi ban đầu cũng muốn đến, nhưng hôm nay không tiện, thật xin lỗi.”
Thấy anh Nobuyoshi cúi đầu xin lỗi, chúng tôi vội vàng mời anh ngẩng lên. Sau một hồi trò chuyện vui vẻ, cô Ryoko và mọi người chỉnh tề tư thế nói với Sora:
“Sora, chúc mừng cháu đã đỗ vào trường Đại học Âm nhạc, cháu đã làm rất tốt.”
“Sora, cháu quả không hổ là con gái của Shingo, cháu rất đáng tự hào, chúc mừng cháu.”
“Cảm… cảm ơn hai bác ạ.”
Sora thực sự rất đáng nể, em ấy đã cố gắng hết sức để chuẩn bị cho kỳ thi, và đã thực hiện lời hứa của mình. Khoảng thời gian đó tôi luôn lo lắng Sora sẽ bị suy nhược, nhưng dù tôi có nói với Sora rằng không cần bận tâm chuyện học bổng, em ấy cũng không nghe.
“Chúc mừng!”
Đối mặt với tràng pháo tay của người thân, Sora dù có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
“Tiếp theo… chỉ còn chuyện kết hôn thôi. Mặc dù Miyu đã giúp tìm vài địa điểm, nhưng ngày cụ thể của buổi lễ… và cả chỗ ở sau khi kết hôn cũng cần phải xem xét nữa.”
Lời nói của Sasha khiến tôi lộ vẻ khó hiểu. Chỗ ở sau khi kết hôn? Tôi và Sora chắc chắn vẫn sẽ ở đây mà, tại sao còn cần phải xem xét nữa chứ? Tôi và Sora, cả hai đều tỏ vẻ thắc mắc, nhìn nhau.
“...Chú đúng là ngây ngô thật đấy, cậu. Mà sao đến cả chị cũng…”
Miyu nhìn thấy vẻ mặt của chúng tôi, cười khổ nói.
“Hai người là vợ chồng son đấy, vợ chồng son đấy!”
“Đúng, đúng là như vậy.”
Tôi biết chúng tôi là vợ chồng son, nhưng tôi không hiểu Sasha muốn nói gì, còn Sora thì không hiểu sao bỗng nhiên mặt đỏ bừng. Sasha nhìn phản ứng của tôi mà lộ vẻ bó tay, ngay cả cô Ryoko cũng đưa tay lên trán.
“Thật là! Khi mới kết hôn hai đứa chẳng phải muốn sống cuộc sống hai người sao? Cho nên, tôi định tạm thời đón Miyu và Hina về ở với tôi đó.”
“Khoan, đợi đã!”
“Khoan đã, như thế sao được!”
Tôi và Sora đồng thanh lên tiếng, nghe Sasha nói ra đề nghị bất ngờ này, chúng tôi đều kinh ngạc.
“Dù chúng ta kết hôn, căn nhà này cũng sẽ không thay đổi đâu, nhiều nhất thì lý do tôi ở đây trở nên hợp lý hơn thôi… Bảo chúng tôi tách ra ở với Miyu và Hina thì quá đáng lắm!”
“Đúng là vậy mà! Dù có kết hôn, chúng ta vẫn sẽ sống chung như trước đây thôi!”
Tôi và Sora rất ăn ý, đặc biệt là trong các vấn đề gia đình. Tôi có thể chắc chắn Sora có cùng suy nghĩ với mình, bởi vì Sora đã luôn cùng tôi nỗ lực chăm sóc hai đứa em gái.
“Dù chúng ta là vợ chồng son, thì cũng chẳng khác gì lúc chị Yuuri và bố còn sống. Em muốn ở cùng Miyu, Hina và chú Yuuta… sống ở đây như bố mẹ vậy. Chúng ta sẽ không chia tách, điều đó là tuyệt đối!”
Sora xúc động như một người mẹ đang bảo vệ con mình, em ấy chắc hẳn đã nhớ lại chuyện ba chị em suýt nữa bị tách ra cho nhận nuôi. Nhìn dáng vẻ của Sora lúc này, tôi nhận thấy anh Nobuyoshi không giấu được vẻ u sầu, cúi đầu xuống.
“Mẹ thấy chưa, y như con nói rồi nhé? Con đã bảo là cậu và chị sẽ không đồng ý mà.”
“Thật là, gia đình mới cưới mà chẳng có chút mơ mộng nào cả. Cháu thấy sao? Ryoko.”
“Như vậy cũng khá hợp với tính cách của Yuuta và tụi nhỏ, với lại một khi đã quyết định thì họ không lay chuyển được đâu.”
Quả nhiên là cô Ryoko, hiểu chúng tôi thật. Tôi nghiêm túc gật đầu.
“Dù là vợ chồng son cũng chẳng có gì phải lo cả, trước khi Sora tốt nghiệp đại học, tôi cũng không định coi Sora là vợ, mà sẽ đối xử với Sora như con gái như trước đây, nên không sao hết!”
Tôi tiếp tục bày tỏ quyết tâm của mình như vậy, nhưng mọi người lại trưng ra vẻ mặt bó tay và thở dài thườn thượt…
“Không sao cái gì… Yuuta, anh thật là không biết điều đấy.”
“Đúng vậy, mẹ ạ. Cậu, cậu thật là vô tâm quá đi.”
“Yuuta… Anh đúng là…”
Thấy tôi trở thành mục tiêu của mọi lời chỉ trích, Sora vội vàng lên tiếng đỡ lời cho tôi.
“Cái, cái đó… anh ấy như vậy là vì anh ấy rất quý trọng em đó ạ… Em cũng… sẽ không đòi hỏi… gì hơn từ anh ấy đâu!”
「Ừm, ý chí của cậu thật đáng nể. Với tấm lòng này, chú tin Shin'go chắc chắn cũng sẽ không có gì phải phàn nàn. Cái con người cậu này... thật sự là có lòng đó. Chú chỉ ước bạn trai của con gái chú cũng có thể nghe được những lời này từ cậu!"
Bác Shin'ichi đồng cảm với tôi ở một điểm thật kỳ lạ, còn tôi thì chỉ biết ủ rũ rũ vai. Chúng tôi chẳng hề hay biết, Hina vẫn cứ thế im lặng, cười tủm tỉm lắng nghe mọi chuyện. Giữa bầu không khí vui vẻ hòa thuận ấy, chỉ có mỗi Hina một mình dõi nhìn bức ảnh trên tường, không biết đang suy tư điều gì.
"Hina, hôm nay con không khỏe sao?"
Ánh mắt lo lắng khiến Hina vội vàng hoàn hồn, bởi vì ngón tay em đã ngừng lướt trên phím đàn.
"Cô ơi, con xin lỗi, con không sao ạ, con xin lỗi."
Tuy việc này không hiếm gặp ở những đứa trẻ khác, nhưng Hina nổi tiếng là một học trò chăm chỉ ở lớp piano, nên lỗi sai này lại càng trở nên rõ rệt. Riko, người đang luyện tập bên cạnh Hina, nở nụ cười trấn an em, còn cô giáo cũng mỉm cười như không có gì.
"Vậy à, vậy thì cả lớp mình cùng chơi lại từ đầu bản nhạc đó nhé."
Nhận thấy mọi người đều đã ngừng chơi, Hina khẽ mang theo chút áy náy, bắt đầu chơi lại bản luyện tập từ đầu. Trên đường về nhà, Riko với vẻ mặt lo lắng bắt chuyện với Hina.
"Hina, hôm nay con tập mà mắc lỗi như vậy, hiếm thấy thật đó."
"Haha... đâu có, Hina chưa giỏi đến mức đó đâu, hơn nữa bản nhạc hôm nay Hina cũng chưa luyện tập mấy, vì chị Sora sắp kết hôn rồi, mọi người đều bận rộn mà."
"À ra vậy, hèn chi. Chị lớn đưa Hina đi học sắp tổ chức đám cưới rồi nhỉ? Hina cũng sẽ mặc lễ phục sao? Sướng thật đó, Riko ghen tị với Hina ghê."
Mặc lễ phục lộng lẫy là ước mơ chung của mọi cô gái. Nghe Riko nói vậy, Hina khẽ nở lại nụ cười.
"Nhưng mà sau khi chị lớn trở thành cô dâu, Hina sẽ cô đơn lắm phải không?"
"Hả? Sao lại vậy?"
"Vì cô dâu sẽ chuyển đến nơi khác sống mà?"
Hina tỏ vẻ không hiểu câu nói của Riko. Mẹ của Riko, người đang đi cùng hai đứa trẻ, lúc này cười và xen vào.
"Riko à, chị của Hina tuy sẽ trở thành cô dâu, nhưng người ta sẽ cùng chú rể sống ở nhà Hina đó, nên sau này Hina vẫn sẽ được ở cùng chị mà."
"Thật sao mẹ? Vậy là Hina sẽ không cô đơn đâu nhỉ? Tốt quá!"
"...Ừm, cảm ơn."
Đúng là phải như vậy. Việc mọi người cùng nhau chuẩn bị đám cưới khiến Hina cảm thấy vui vẻ, Yuuta và Sora kết hôn cũng làm Hina hạnh phúc, hơn nữa sau này mọi người sẽ sống cùng nhau, vậy nên Hina không có lý do gì để cảm thấy cô đơn cả. Thế nhưng... không hiểu sao Hina lại cảm thấy lồng ngực khẽ nhói lên, em không thể hiểu được nỗi đau này là gì.
Vì là ngày nghỉ cuối cùng trước kỳ nghỉ xuân, nên lượng người ra vào sảnh khách sạn đông đúc hơn tưởng tượng. Mặc dù có cảm giác mình đã nhầm chỗ, nhưng tôi vẫn đến nhà hàng ở tầng thượng mà chúng tôi đã đặt trước. Sora đứng bên cạnh tôi, vô thức cất lời:
"Ở đây vẫn không thay đổi gì cả..."
"Chị Sora, chị đã từng đến đây rồi sao?"
"Có chứ, lúc đó Hina còn chưa ra đời, Miyu có lẽ cũng còn nhớ đó."
"Ưm... lẽ nào ở đây là... cái lần đầu tiên chúng ta gặp chú ấy..."
Nghe Miyu nói với vẻ không mấy tự tin, Sora nở nụ cười vui vẻ.
"Hehe, đúng rồi. Miyu con vẫn còn nhớ, tốt quá!"
"Ưm! Con cũng không nhớ rõ lắm đâu, nhưng mà đó cũng là lần đầu tiên chúng ta ăn ở khách sạn mà."
Miyu đưa mắt nhìn quanh, cố gắng lục lại những ký ức mơ hồ, nhưng chẳng mấy chốc hình như đã bỏ cuộc. Điều đó cũng dễ hiểu, dù sao lúc đó Miyu còn quá nhỏ. Sora lúc này quay mặt về phía tôi.
"Hehe, Anh trai còn nhớ không?"
"...Nói vậy thì hình như tôi đúng là đã từng đến. Nhưng thật lòng mà nói, trước khi Sora nói, tôi hoàn toàn không nghĩ ra chút nào."
Tôi nhìn lại một lần nữa, và chỉ khi nhìn ra cảnh ngoài cửa sổ, tôi mới dần có ấn tượng rõ ràng hơn. Đây chính là nhà hàng nơi chị gái tôi lần đầu tiên đưa tôi đến gặp anh rể Shin'go, Sora và Miyu. Một người phục vụ mặc bộ vest đen dẫn chúng tôi đến phòng chờ. Vì chúng tôi cố tình đến sớm, nên vẫn chưa có ai khác ở đó, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm khi xác nhận mình là người đến sớm nhất, bởi lẽ theo vị trí của tôi thì không thể để người khác phải chờ.
Chẳng mấy chốc, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, rồi tiếng người phục vụ báo có thân nhân đến.
"Ồ, chúng ta đã để họ chờ sao?"
"Chúng ta đến đúng giờ mà, Bác Shin'ichi. Có vẻ như Yuuta đã nhớ phải đến sớm nhỉ."
Người được người phục vụ dẫn đến chính là đại diện họ hàng nhà Takanashi và nhà Segawa.
"Bác Shin'ichi, bác gái, và cô Ryōko, cảm ơn mọi người hôm nay đã dành thời gian đến đây."
Bên cạnh Bác Shin'ichi, tôi nhìn thấy bác gái đã lâu không gặp. Dù bác gái là người thể chất yếu, ít khi ra ngoài, nhưng lại là một người rất tốt bụng, quan tâm đến chúng tôi. Còn cô Ryōko, người đã sớm chia ly với chồng, thì đến một mình, nên tổng cộng ở đây có ba người lớn.
"Mẹ vẫn chưa đến sao?"
Thấy thiếu một người lớn đáng lẽ phải có mặt, Miyu lo lắng hỏi.
"Cô Sasha chắc phải đợi xong việc rồi đến thẳng đây phải không? Vậy thì đến muộn một chút cũng không sao."
Ngay khi cô Ryōko cười nói với Miyu như vậy, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã.
"Phù! Tôi đến muộn rồi sao?"
Một mỹ nhân tóc vàng thở hổn hển xuất hiện. Tuy đang là mùa đông, nhưng cô ấy lại mồ hôi nhễ nhại.
"Không sao đâu, chúng tôi cũng vừa mới đến thôi, cô Sasha."
"Tuyệt quá! May mà vừa đến khách sạn tôi đã chạy một mạch đến đây, bên ngoài kẹt xe làm tôi lo chết đi được!"
"Mẹ chạy đến à... hơn nữa còn trong bộ dạng này... Thật là mẹ ơi, gửi một tin nhắn nói sẽ đến muộn là được rồi mà."
Miyu ôm đầu nói. Quần áo thương hiệu Gagarinna quả thực không thích hợp để chạy bộ. Sau khi Sasha chỉnh trang lại trang phục, chúng tôi liền mời các vị thân nhân ngồi vào chỗ danh dự, rồi chúng tôi cũng lần lượt ngồi xuống. Ba chị em mặc trang phục trang trọng ngồi cùng vợ chồng Bác Shin'ichi, còn tôi thì ngồi đối diện cùng cô Ryōko và Sasha.
"Mọi người đã đến đông đủ... Cảm ơn quý vị hôm nay đã dành thời gian quý báu để tề tựu. Mục đích của buổi gặp mặt hôm nay là cuộc họp mặt gia đình trước hôn lễ của cháu gái tôi - Takanashi Sora, và người sắp trở thành bạn đời của con bé - Segawa Yuuta. Đáng lẽ buổi gặp mặt này nên được tổ chức dưới hình thức nạp sính lễ..."
Ngay khi Bác Shin'ichi đang nói nghiêm túc đến đây, bác gái sốt ruột cắt lời.
"Ông xã, ông làm bộ làm tịch cái gì vậy? Trong đây, hai chúng ta là người ít gặp gỡ mọi người nhất đó, giờ ông cứ dài dòng mấy chuyện này cũng có ý nghĩa gì đâu?"
"Ưm, ừ, không phải vậy, nói thế thì đúng là vậy, nhưng ở những nơi như thế này, luôn có những lễ nghi cần phải..."
"Vâng, vâng, vậy thì phiền ông nói nhanh lên đi."
Có vẻ như Bác Shin'ichi nghiêm khắc cũng khó mà ngẩng mặt lên được trước mặt bác gái.
"Ưm... vậy thì mọi người cùng nâng ly đi."
Bác Shin'ichi, người có vẻ đã chuẩn bị rất nhiều bài diễn văn, có chút không vui nâng ly thủy tinh lên.
Mọi người cùng nâng ly, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười.
"Vậy thì xin chúc mừng hôn ước của Sora và Yuuta, cạn ly!"
Mọi người đồng thanh chúc mừng rồi nâng ly thủy tinh, sau đó bắt đầu trò chuyện thoải mái. Sora cũng trò chuyện rất vui vẻ với bác gái đã lâu không gặp.
"Bác gái, chị Hikari và mọi người hôm nay không thể đến sao?"
"Vì bọn trẻ đều là sinh viên đại học, đến đây phải đi máy bay xa lắm. Ngày cưới bác định sẽ bảo chúng nó đến, nên hôm nay tạm thời chịu khó một chút nhé. Con bé thực ra rất muốn xem nhẫn cưới của cháu đó."
Bác gái nói xong, ánh mắt cũng nhìn về chiếc nhẫn trên ngón áp út của Sora. Sora dù cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng không giấu được nụ cười.
"Thế cũng tốt ạ, chúng cháu lâu rồi không gặp, nên rất muốn gặp lại chị ấy."
"Chị Sora, chị Hikari là ai ạ?"
Nghe Hina hỏi, Sora khẽ lộ vẻ ngạc nhiên.
"À... đúng rồi, dù sao lần cuối cùng gặp mặt là ở đám tang, hóa ra Hina đã không còn nhớ nữa rồi. Ừm~ Hikari là con gái của Bác Shin'ichi, là chị họ của chúng ta đó."
"Hả? Hina chưa từng gặp bao giờ!"
"Hehe, chị em họ sống khác nơi, thực ra rất hiếm khi có cơ hội gặp mặt đó. Đừng lo, đến đám cưới sẽ gặp được thôi, Mitsuko và mọi người cũng rất mong được gặp Hina đó."
"Oa! Hina cũng mong lắm ạ!"
Tôi vừa nhìn dáng vẻ vui vẻ của Hina, vừa cùng Bác Shin'ichi uống rượu.
"Thực ra chú rất muốn làm theo lời Yuuta, tiến hành nghi thức nạp sính lễ một cách chính thức đó."
"Haha, nhưng mà Sora đã phản đối kịch liệt rồi."
"Điều đó cũng dễ hiểu, các cháu sống cùng nhau thì như vậy cũng là đương nhiên, nhưng mà... biết nói sao đây, chú với tư cách là người đại diện cho cha của các con bé, chính là... cháu chắc hiểu mà phải không Yuuta?"
"Cháu hiểu ạ, cháu cũng nghĩ những việc mà người khác làm thì mình cũng nên làm theo thì tốt hơn. Dù là chuyện của bản thân thì có thể nghĩ là tiết kiệm chút công sức cũng không sao, nhưng cháu với tư cách là người giám hộ tạm thời của Sora..."
Tâm trạng tôi rất phức tạp, liệu có nên tuân thủ hình thức thì tốt hơn không?
"...Haizz, may mà Yuuta đã lấy cô vợ này, quan niệm kinh tế của cháu quá tệ rồi. Các cháu còn phải sống cùng nhau sau này nữa, nếu có tiền nhàn rỗi đó, thay vì chú trọng những thứ hình thức bề nổi đó, chi bằng hãy chi tiêu cho Sora nhiều hơn."
"Shin'ichi, ông mà để Sora nghe được những lời này, con bé sẽ ghét ông đó."
"Ưm... cũng, cũng được, dù sao chúng ta cũng đã tổ chức buổi gặp mặt cho hôn ước như thế này rồi, đã quá đủ rồi. Phải không Yuuta?"
"Vâng, vâng ạ, đúng vậy."
Thấy tôi và Bác Shin'ichi co rúm người lại, Miyu không nhịn được bật cười.
"Hai chú thật thân thiết, giống như nhìn thấy cha và Bác Shin'ichi vậy."
"...Đúng vậy."
Sora cũng gật đầu phụ họa. Hina lúc này reo hò, như muốn xua đi bầu không khí u buồn.
"Oa! Có đồ ăn rồi!"
Đôi mắt Hina chăm chú nhìn món khai vị được mang đến trước mặt em.
"Hehe, Hina, đây là món ăn mà cha thích nhất đó. Mỗi khi có chuyện quan trọng, cha đều đến đây đấy."
"Thật sao ạ! Vậy mẹ cũng vậy sao?"
"Đúng vậy, món ăn hôm nay giống hệt ngày đầu tiên mẹ gặp Anh trai, và cùng cha, chị Yuri đến đây đó, nên mẹ nghĩ Hina nhất định cũng sẽ thích."
"Ừm! Trông ngon quá!"
Dáng vẻ tươi cười của thiên thần nhà tôi khiến người phục vụ và cả những vị khách bên cạnh cũng mỉm cười. Con gái tôi dù đi đâu cũng là tuyệt nhất.
"Con đã không còn nhớ nữa, nên cũng khá mong chờ đó. Lần tới được ăn những món này, chắc cũng là khi ai đó kết hôn nhỉ?"
Miyu cũng nói theo. Cái đó, tôi hy vọng lần tới sẽ càng lâu sau này càng tốt.
Sau đó, chúng tôi đã có một buổi tối vui vẻ trong tiếng cười nói rôm rả.
Vài ngày sau, tôi một mình rời khỏi nhà Takanashi, đi đến một nơi không xa chỗ ở. Khi tôi đi qua con đường trước đây thường dắt Jubei đi dạo, tôi đến một nơi rộng rãi và yên tĩnh.
"...Xin lỗi vì đã gọi chú ra đây."
"Không sao đâu, hôm nay chú được nghỉ, với lại Sora và các con bé cũng ra ngoài chuẩn bị đám cưới rồi."
"Vậy thì, chúng ta đi thôi."
Chúng tôi dựng cao cổ áo khoác để chống lại cái lạnh, bước đi trong khuôn viên nghĩa trang tĩnh lặng.
"Được dọn dẹp rất sạch sẽ... Cảm ơn chú."
Bác Shin'ichi đưa tay vuốt ve tấm bia mộ nhẵn nhụi nằm ở một góc nghĩa trang, nói lời cảm ơn tôi bằng giọng bình thản.
"Đây cũng là nơi an nghỉ của người thân quan trọng của cháu, với lại cháu và Sora cũng vừa mới đến đây không lâu."
Trước khi đi tảo mộ bố mẹ, tôi cũng đã đến đây dọn dẹp. Huống hồ tôi thỉnh thoảng cũng mang hoa đến, nên tôi nghĩ chị và mọi người chắc cũng sẽ không cô đơn đâu.
"Thật sao? Cháu đúng là một người đàn ông rất giỏi giang đó."
Bác Shin'ichi nói đầy cảm khái xong, quay đầu nhìn tôi.
"Với tư cách là bác của Sora, Miyu và Hina, có vài lời chú cần nói với cháu."
Bầu không khí vốn bình lặng bỗng trở nên nghiêm túc, nhưng tôi đã chuẩn bị tâm lý, nên không hề bất ngờ.
Khi chúng tôi họp mặt ở khách sạn, Bác Shin'ichi đã đề nghị sau đó gặp riêng tôi, và chỉ định nơi đây làm địa điểm gặp mặt. Lúc đó tôi đã biết rất rõ đây không phải là một chuyện dễ dàng. Điều tôi có thể làm chỉ là cam tâm tình nguyện đón nhận mọi lời phê bình, và mong một ngày nào đó sẽ nhận được sự công nhận từ Bác Shin'ichi. Người đàn ông trung niên hơi ngả về già ưỡn ngực, nhìn thẳng vào mắt tôi, mở lời đầy tâm trạng.
"Trước đây chú đã không thể nói rõ ràng mọi chuyện là lỗi của chú. Chú xin chân thành xin lỗi vì năm năm trước khi cháu muốn đón ba chị em về nuôi, chú đã chỉ trích cháu đủ điều, thậm chí còn trách cháu thiếu trách nhiệm, chú xin lỗi."
Bác Shin'ichi nói xong liền cúi đầu thật sâu trước tôi.
"Hả? Ưm, Bác Shin'ichi...?"
Mặc dù tôi kinh ngạc trước diễn biến bất ngờ này, nhưng Bác Shin'ichi vẫn cúi đầu tiếp tục nói:
"Chú cảm thấy xấu hổ vì sự ngu muội của mình. Nụ cười của Sora, Miyu và Hina, tất cả đều nhờ vào nỗ lực của cháu. Cảm ơn cháu đã chăm sóc bọn trẻ một cách chân thành, nghiêm túc như vậy... Yuuta."
"Xin đừng nói vậy, Bác Shin'ichi! Cháu cũng biết quyết định của mình lúc đó rất bồng bột, cháu nghĩ việc các chú phản đối cũng là đương nhiên thôi ạ."
Sau đám tang, khi tôi nói muốn đón ba chị em về nuôi, người có thái độ gay gắt nhất đối với tôi chính là Bác Shin'ichi. Việc nuôi dạy con cái không phải là chuyện có thể làm được chỉ bằng sự bốc đồng nhất thời. Xét về tình hình thực tế, phán đoán của Bác Shin'ichi về việc để ba chị em được các gia đình khác nhau chăm sóc là không sai.
"Lúc đó chú vốn định dù có sắt đá đến mấy cũng phải đưa ra lựa chọn tốt nhất, mặc dù dáng vẻ khóc lóc của Sora và các con bé khiến chú khó mà kiên trì được, nhưng khi buộc phải đưa ra lựa chọn, chú nghĩ những người trẻ tuổi không hiểu được sự vất vả của cuộc sống thì không có tư cách dùng những lý tưởng hoang đường... Lúc đó chú đã nghĩ như vậy đó. Thật lòng mà nói, thậm chí có một thời gian chú rất hận cháu."
Bây giờ nghĩ lại, khi chúng tôi bỏ trốn đến Hachioji, việc phải đối phó với hành vi của chúng tôi chắc chắn đã khiến những người lớn rất phiền lòng.
"Thế nhưng cháu đã làm được, giờ chú biết quyết định của cháu là đúng đắn, chú xin lỗi."
Không biết từ khi nào, tôi đã nhận ra người bác nghiêm khắc này thực ra là một người tốt, luôn lo lắng cho bọn trẻ. Thực ra, ông hoàn toàn trái ngược với ấn tượng khó chịu của tôi khi mới gặp. Cô Ryōko cũng trông rất nghiêm khắc... Không, cô ấy thực sự rất nghiêm khắc, nhưng thực ra cũng là một người rất chu đáo. Sở dĩ tôi không nhận ra sự quan tâm của họ, tôi nghĩ là vì lúc đó chúng tôi vẫn còn là trẻ con. Bây giờ, cả tôi và ba chị em đều rất biết ơn khi có những người thân luôn quan tâm chăm sóc chúng tôi như họ.
"Chúng ta đã phạm một sai lầm lớn với cô Sasha lần trước... nên chúng ta vốn nghĩ tuyệt đối không thể tái phạm, kết quả sáng hôm sau khi phát hiện các cháu mất tích, chú mới nhận ra sự sơ suất của mình."
Ba chị em vừa mất cha mẹ, sáng hôm sau đám tang đã đột nhiên biến mất cùng cậu của mình.
Không khó để tưởng tượng lúc đó đã gây ra sự xôn xao lớn đến mức nào.
"Dù sao lúc đó chúng cháu giống như bỏ nhà đi vậy mà."
"Haha, thật ra, vừa phát hiện các cháu mất tích, chú đã chạy đến Hachioji để đưa người về đó."
"Hả!?"
Nói vậy thì, cô Ryōko cũng phải biết chỗ ở của tôi. Suy nghĩ kỹ lại thì, người lớn không thể nào để ba chị em bỏ nhà đi mà không có bất kỳ phản ứng nào.
"...Thế nhưng khi nhìn thấy ba chị em cùng nhau đi mua sắm... nhìn thấy dáng vẻ nỗ lực và nụ cười của các con bé, chú đã không thể làm vậy, bởi vì những đứa trẻ vừa mất cha mẹ đó... đều mang trên mình nụ cười."
Bác Shin'ichi rũ vai, nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trên mặt hiện rõ vẻ đau khổ.
"Chú nghĩ các con bé hẳn là đang gượng cười, lẽ ra các con bé có sống cuộc sống đẫm nước mắt mỗi ngày cũng không có gì lạ, nhưng khi nhìn thấy những đứa cháu đáng yêu của chú dù gượng cười cũng không muốn rời xa, chú đã không thể chia cắt chúng. Nên chú quyết định tạm thời không ra tay cho đến khi chuẩn bị sẵn sàng, lúc đó chú chỉ có thể làm được như vậy."
Bác Shin'ichi nắm chặt tay như thể nhớ lại sự bất lực của mình.
"Chú và cô Ryōko đã trải qua vài lần tranh cãi, cuối cùng cũng tìm được nơi có thể cho cả ba đứa sống cùng nhau. Mặc dù không thể để người thân nhận nuôi là một điều đáng tiếc lớn, nhưng về kinh tế và môi trường thì hẳn không thành vấn đề. Ngay khi chú cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút... chúng ta đã xem buổi biểu diễn giải trí đó, cái đó thật sự... quá gian lận."
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Bác Shin'ichi dùng nắm đấm đang nắm chặt lau khóe mắt.
"Thế nhưng... chú rất biết ơn cháu, vì cháu đã cứu rỗi tâm hồn của những cô con gái của Shin'go."
"...Cảm ơn chú, nhưng cháu cũng là người được Sora và các em ấy cứu giúp."
"Đúng vậy, vì cháu cũng đã mất đi người chị quý giá đã nuôi nấng cháu, đó cũng là lý do khiến chú do dự trong việc chia cắt các cháu, hơn nữa cô Ryōko rất tin tưởng cháu."
Khóe mắt chú Shinohara ánh lên ý cười, dẫu biết rằng anh em tôi cũng từng khiến mẹ phải bận lòng không ít...
Sau một hơi thở thật sâu, chú Shinohara lại quay sang nhìn tôi, ánh mắt giờ đây đã trở lại vẻ nghiêm nghị thường thấy.
"Nói đi, giờ thì chú mày đã hiểu việc giao những cô con gái bảo bối, những đứa cháu gái vàng ngọc cho một gã thanh niên hoàn toàn xa lạ, đối với những bậc làm cha làm mẹ, nó lố bịch đến mức nào chưa? Thật nực cười! Hina mới ba tuổi, Miyu vẫn còn là học sinh tiểu học, còn Sora thì đang tuổi dậy thì, lại còn là ba chị em gái ai cũng khen xinh đẹp, vậy mà lại giao cho một gã sinh viên đại học! Giao cho một thằng đàn ông! Chú mày đã hiểu rõ chưa?!"
Nói đến cuối, chú Shinohara dường như đã trở lại cái dáng vẻ ngày xưa, cứ như thể nếu trong tay có cái muỗng xỏ giày, chú sẽ lao tới tẩn tôi ngay lập tức. Đối mặt với chú Shinohara như vậy, tôi cũng thành thật nói ra suy nghĩ của mình.
"Giờ thì cháu đã hiểu... đúng là quá sức lố bịch!"
Chúng tôi cùng gật đầu đồng tình, rồi... cả hai cùng bật cười.
"Ha ha... Nhưng chú mày đã thành công. Cho phép chú thay Shin'ichi cám ơn chú mày."
Nghe chú Shinohara nói vậy khiến tôi vô cùng phấn khởi, đó là những lời lẽ vô giá đối với tôi.
"Cháu mới phải cám ơn chú Shinohara, đã luôn giúp đỡ chúng cháu rất nhiều."
"Mà này, không ngờ chú mày lại kết hôn với Sora đấy..."
Chú Shinohara nhìn bia mộ như thể đang ngắm nhìn một ai đó, rồi lại chuyển ánh mắt về phía tôi.
Tôi không nói ra những suy nghĩ trong lòng, chỉ cúi đầu trước chú.
"Chú mày không cần bận tâm chuyện kết hôn quá nhanh đâu. Hồi Yuuri cưới, bọn chú cũng thấy quá nhanh, nhưng nhờ thế mà có Hina đấy thôi. Nghĩ lại, chú cứ thấy mình toàn đưa ra những quyết định sai lầm, thật là xấu hổ."
Chú Shinohara, người từng phản đối cuộc hôn nhân của chị Yuuri, khoa trương rũ vai.
"Cháu chưa từng nghe ai kể chuyện này."
"Ồ, đúng vậy. Hồi chú gặp Yuuri để nói chuyện cưới xin, con bé còn mặc nguyên đồng phục cấp ba ấy chứ. Nó bảo chỉ có bộ đó là trang phục có thể dùng trong những dịp trang trọng. Bọn chú lúc đó ngớ người luôn. Cứ tưởng là tiểu thư đài các chững chạc, ai dè lại là một nữ sinh cấp ba vẫn còn mặc đồng phục trường. Thế thì làm sao bọn chú đồng ý cho chúng nó cưới được, hơn nữa Shin'ichi còn từng kết hôn hai lần và có hai đứa con nữa. Đương nhiên bọn chú phải phản đối rồi."
"À ha ha, thật ra hồi đó cháu cũng kịch liệt phản đối nữa là."
"Shin'ichi dường như cũng nghĩ mình không xứng với Yuuri trẻ trung xinh đẹp, nên có chút ngần ngại chuyện cưới xin. Hồi đó hình như là Yuuri kéo Shin'ichi đi thì phải."
—Người chị luôn rạng rỡ của tôi đúng là có thể làm được điều đó, khiến tôi không khỏi có chút cảm thông cho chú Shinohara và gia đình.
"Yuuri hồi đó nói: 'Em sẽ khiến người này hạnh phúc, vậy nên mọi người có thể tin tưởng em thêm một chút.' Sau đó con bé còn hỏi chú: 'Chỉ để người này chăm sóc Sora và Miyu, chú không lo sao?' Chú lúc đó thật sự chịu thua... Không ngờ lại bị một cô bé mười tám tuổi..."
Chú Shinohara hít một hơi... rồi tiếp tục kể.
"Nó còn ưỡn ngực nói: 'Dù là Sora, Miyu hay Shin'ichi, em đều sẽ khiến họ hạnh phúc.' Rồi còn bảo bọn chú: 'Đợi các con lớn hơn một chút, em cũng sẽ kể cặn kẽ cho chúng nghe chuyện về Nagisa và Sasha. Nếu mọi người thật sự không chấp nhận được, thì cứ coi như thuê một bảo mẫu vậy.'... Ha ha ha!"
Dù là chị gái mình, nhưng đúng là quá phóng khoáng. Dù cảm giác hoài niệm khiến mắt tôi cay cay, nhưng cũng có chút gì đó buồn cười khiến tôi không nhịn được mà bật cười, chú Shinohara cũng vậy, vừa cười vừa rơm rớm nước mắt. Trong căn phòng như một cái rương báu dưới mái nhà Takanashi, quả thật có cất giữ cẩn thận những kỷ vật mà mẹ của ba chị em để lại. Anh rể Shin'ichi và chị Yuuri, chắc hẳn muốn một ngày nào đó sẽ trao những món đồ ấy cho các con gái của mình phải không? Bởi vì chị ấy là người rất coi trọng lời hứa.
Chú Shinohara nhìn bia mộ của người em trai yêu quý, thở dài một tiếng.
"Nagisa cũng vậy, Yuuri cũng vậy... Tại sao những cô gái hiền thục như thế lại yêu nó chứ? Shin'ichi đâu phải người khéo léo trong việc giao tiếp với phụ nữ, phải nói là nó khá ngốc nghếch trong chuyện này."
Lời nhận xét của chú Shinohara về anh rể Shin'ichi khiến tôi thấy có một sự gần gũi kỳ lạ.
"...Cô Nagisa... mẹ của Sora... là người thế nào ạ?"
"Cô ấy và Shin'ichi dù bắt đầu hẹn hò từ đại học, nhưng thật ra cả hai là bạn học cấp ba. Tuy nhiên, chính vì điểm này mà cả hai hiểu rõ tính cách của nhau hơn, và chuyện tình cảm cũng tiến triển suôn sẻ. Cô ấy là một người vui vẻ, dễ hoảng hốt, hay vấp ngã, quan hệ với gia đình chú cũng rất hòa thuận. Khi cô ấy mang thai Sora rồi đổ bệnh, cả nhà bọn chú đều lo lắng lắm."
Việc cô ấy bề ngoài hiền thục nhưng thật ra lại vụng về một cách bất ngờ, tôi cũng đã biết qua những bức ảnh còn sót lại.
"Dù bọn chú biết cơ thể cô ấy không được khỏe mạnh đặc biệt, nhưng bình thường cũng không thấy gì bất thường, nên khi cô ấy nhập viện, bọn chú cũng nghĩ chắc sẽ không sao đâu, vậy mà... Chú chưa từng thấy Shin'ichi tiều tụy như lúc đó. Sora... thật sự rất đáng yêu, hồi đó họ hàng thay phiên nhau chăm sóc Sora đấy."
Chú Shinohara nhìn về phía xa xăm, hồi tưởng lại chuyện xưa.
"Chính vì thế, khi người vợ Shin'ichi trân quý, yêu thương đến thế qua đời chưa được bao lâu, nó lại đưa cô Sasha đến trước mặt bọn chú, tất cả họ hàng đều giận tím người. Mãi đến sau khi nó qua đời, bọn chú mới biết Shin'ichi thật ra kết hôn là để bảo vệ cô Sasha, và cũng không ngần ngại coi Miyu như con gái ruột để chăm sóc. Chú nghĩ Shin'ichi làm như vậy thật đáng khâm phục, nhưng nếu hồi đó nó chịu bàn bạc kỹ càng với chú trước... Thôi bỏ đi, chắc chú vẫn sẽ phản đối thôi."
Chú Shinohara mặt nặng mày nhẹ, lườm bia mộ của em trai mình.
"Nghĩ kỹ lại, thằng bé đó lại cưới được ba người vợ trẻ đẹp... Đúng là kẻ thù chung của cánh đàn ông mà."
"Ha ha..."
Sau đó, chú Shinohara im lặng một lúc, cơn gió lạnh khẽ lướt qua má chúng tôi.
"Đáng lẽ nó đã có thể rất hạnh phúc... Không ngờ lại bỏ lại ba đứa trẻ mồ côi mà ra đi, thằng bé đó thật đáng ghét."
Chú Shinohara vừa nói xong, khẽ nấc lên.
"Mọi thứ mới chỉ bắt đầu thôi, mọi thứ mới chỉ vừa chớm nở... Tại sao mày lại chết thế hả! Sora sắp kết hôn rồi, tại sao mày lại không có mặt chứ!"
Chú Shinohara gào lên đầy kích động rồi quỳ sụp xuống đất, như thể thứ gì đó kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng vỡ òa.
"Chú nghĩ giờ chú mày chắc hẳn đã hiểu cảm giác khi Shin'ichi bỏ lại những người quan trọng nhất mà đi đến một nơi không bao giờ gặp lại được nữa... Và cả Yuuri với Nagisa nữa... Chú... chú thật sự cảm thấy thương xót cho họ!"
Chú Shinohara bật khóc nức nở, chú cúi đầu trước tôi như thể đang quỳ lạy.
"Sora con bé... đứa trẻ mà em trai chú để lại, con gái của Nagisa... của Yuuri... giao lại cho chú mày đấy. Chú thay Shin'ichi cầu xin chú mày, xin chú mày nhất định... nhất định phải khiến nó hạnh phúc!"
"Chú, chú Shinohara!"
Tôi vội vàng đỡ chú Shinohara đang quỳ dưới đất dậy, mặt tôi lúc này cũng đẫm nước mắt.
"Cháu biết... Cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức mình..."
"...Đây là lời hứa giữa đàn ông với nhau đấy, Yuuta."
Chú Shinohara mặt đầm đìa nước mắt đứng dậy nói.
"Đây là điều chú muốn nói với chú mày bằng mọi giá, vì chú không thể khóc ở lễ cưới được. Dù sao thì sau này chú còn phải gả con gái ruột của mình đi nữa, chú cũng có vị trí cần phải giữ."
"...Đến lúc đó, chắc chú Shinohara sẽ đau lòng lắm đây."
Là người cha thay thế, tôi có thể hiểu được tâm trạng của người cha khi gả con gái. Tôi lau nước mắt, nở một nụ cười.
"Hừm! Nếu không phải chú mày và Sora giờ đã như thế này, chú định giới thiệu con gái chú cho chú mày đấy. Dù sao thì trong số những người chú biết, chú mày là người đàn ông có thể thực sự mang lại hạnh phúc cho phụ nữ nhất."
Chú Shinohara cười nói với vẻ mặt không biết là đùa hay thật.
"Hôm nay chú bao, chú sẽ đưa chú mày đến quán Shin'ichi ngày xưa thích, đừng để Sora và các con biết nhé."
"Ha ha, cháu hiểu mà."
Ngày hôm đó, tôi và chú Shinohara uống say túy lúy. Tôi chưa từng biết chú Shinohara thật ra lại là người hay cười đến thế. Khi tôi và chú Shinohara mặt đỏ gay trở về nhà Takanashi, đương nhiên là bị ba chị em và Sasha mắng cho một trận tơi bời.
Yuuta và Sora quyết định kết hôn vào tháng Hai, khi kết quả thi được công bố, nên từ khi quyết định đến đám cưới chỉ vỏn vẹn khoảng một tháng.
Mỗi ngày đều nảy sinh những vấn đề mới, và phần lớn là những tình huống ngoài dự liệu. Đương nhiên, Yuuta cũng phải đi làm trong suốt thời gian này, thêm vào đó, tháng Ba là thời điểm quyết toán cuối năm nên có nhiều việc lặt vặt, vì vậy Yuuta thường không thể về nhà đúng giờ.
Trong hoàn cảnh đó, Sora đang uống trà sau bữa tối bỗng ngạc nhiên reo lên:
"Từ tháng Tư sẽ ở riêng ư!? Miyu, con đang nói linh tinh gì vậy!"
"Vì chị với chú Yuuta sẽ về đây ở sau khi cưới mà? Con nghĩ đây cũng là cơ hội tốt. Hơn nữa, con cũng đã từng nói muốn tự lập khi lên cấp ba rồi."
"K-Khoan đã Miyu, chị đâu có đồng ý? Hơn nữa, sao lại đột ngột thế này..."
Thấy chị gái lay động, Miyu bình tĩnh nháy mắt với chị.
"Nhưng con nghĩ quyết định sớm thì tốt hơn đó. Hina còn nhỏ thì không sao, nhưng chú Yuuta chắc sẽ ngại con đúng không? Chị cũng biết chú Yuuta rất nhút nhát mà, cứ thế này thì chị sẽ không thể âu yếm với chú Yuuta trong tuần trăng mật quý giá đâu."
"Âu, âu yếm... Miyu!"
Đối mặt với phản ứng mặt đỏ bừng của chị gái, Miyu không khỏi thở dài. Sora hẳn cũng tự hiểu, cứ thế này thì ngay cả Sora cũng sẽ ngại ngùng, chỉ cần có Miyu ở đây thì sẽ giữ mối quan hệ với Yuuta như cũ, vậy thì khác xa với một gia đình tân hôn ngọt ngào quá.
"Con từng nói rồi mà, mẹ con cũng ở riêng từ năm mười lăm tuổi, chú Yuuta cũng ở riêng từ hồi cấp ba đúng không? Con nghĩ mọi người sẽ không phản đối được đâu. Hơn nữa, con đâu có chạy đến nơi xa xôi như mẹ, cấp ba cũng là lên thẳng, con sẽ tìm chỗ ở gần đây thôi, yên tâm đi."
"Làm sao chị yên tâm được chứ, Miyu này..."
Tuy nhiên, đúng như Miyu nói, những người khác thật sự khó mà kiên quyết phản đối, bởi vì bản thân Sora cũng kết hôn với Yuuta ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba, và khi nói chuyện kết hôn, chính Sora cũng đã lôi chuyện của chị Yuuri ra.
"Con muốn chuyện này là người đầu tiên chị biết, nên con mới nói trước đó."
Miyu nở nụ cười đã quyết trên môi. Sora biết rằng khi cô con gái thứ hai lộ ra biểu cảm này thì khó mà lay chuyển được.
"K-Khoan đã Miyu, chị vẫn..."
"Thôi nào, con sẽ ở gần đây mà, không sao đâu. À, có lẽ con nên lên mạng tìm nhà xem sao. Thật ra chỉ cần bằng căn hộ ở Hachioji là đủ rồi."
Miyu không để ý đến Sora đang bối rối, bắt đầu thao tác trên máy tính ở phòng khách.
Sora không biết nói gì... cuối cùng quyết định gửi tin nhắn cầu cứu mẹ của Miyu và người chồng tương lai của mình.
"Ở riêng? Sao lại đột ngột thế Miyu?"
"Con đã nói trước rồi mà? Chú Yuuta cũng từng trải rồi, chắc sẽ đồng ý chứ?"
Miyu nở nụ cười ngọt ngào với tôi, kéo tay tôi, nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.
M-Miyu đáng yêu quá, tôi cố gắng kiềm chế cái bản thân dường như sẽ làm theo bất cứ điều gì Miyu nói.
"A-Anh!"
"À! Ừ, ừm, anh biết rồi. Khoan, Miyu, chúng ta hãy thảo luận kỹ lưỡng rồi hãy quyết định nhé."
"Chậc! Con còn nghĩ chú Yuuta sẽ đồng ý ngay cơ chứ."
Nghe Miyu nói vậy, Sasha bên cạnh bật cười lớn, nhưng tôi thì không có đủ bình tĩnh để cười. Là người cha thay thế, tôi phải giữ được sự uy nghiêm để buổi họp gia đình này thành công, hơn nữa Sora cũng đang mong chờ ở tôi.
"K-Khoan đã, bây giờ muốn tìm nhà, e rằng không dễ đâu!"
Giọng tôi hơi lạc đi, nhưng tôi không hề nói dối. Đầu xuân là thời điểm mọi người tập trung chuyển nhà, lúc này có lẽ rất khó tìm được căn nhà tốt. Nghe tôi nói vậy, Sora và Sasha cũng liên tục gật đầu.
"...Có nhà mà, hơn nữa... có thể tìm được hai căn khá gần đây luôn đấy."
Tiêu rồi, vì ở đô thị lớn nhà cửa nhiều hơn. Miyu nở nụ cười thiên thần trên môi.
"Tiền thuê khá rẻ, lại gần đây, hơn nữa còn có khóa tự động. Dù sẽ tăng chi phí thì hơi áy náy, nhưng chỉ cần lấy phần của con từ số tiền ba mẹ để lại để chi trả..."
"K-Không cần đâu, tiền thuê không thành vấn đề! Hơn nữa, giờ anh cũng có việc làm rồi!"
"Đúng đó Miyu, con nói vậy mẹ sẽ buồn lắm, tiền thuê cứ để mẹ lo!"
Nghe tôi và Sasha đồng thanh nói, Miyu nở nụ cười rạng rỡ.
"Tốt quá, cám ơn chú Yuuta và mẹ! Vậy mai đi xem nhà cùng con nhé?"
Ô, ồ... M-Miyu giỏi dụ chúng tôi quá, tôi cảm thấy rõ rệt mình đang bị trêu chọc. Tôi và Sasha nhìn nhau, quay sang nhìn Sora cầu cứu bằng ánh mắt.
"Miyu, con nhất định muốn làm chuyện này sao?"
"Hì hì, đúng vậy, con muốn tự chăm sóc bản thân. Hơn nữa, dù ở đâu, gia đình vẫn là gia đình, chuyện đó giờ con đã hiểu rất rõ rồi. Đúng không mẹ?"
Bị Miyu hỏi như vậy, Sasha hơi do dự gật đầu, xem ra ngay cả Sasha cũng không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, thiên thần của nhà Takanashi lên tiếng.
"Chị Miyu, chị sẽ rời khỏi đây sao?"
"Ừm, nhưng chị sẽ ở gần đây, nên Hina cũng có thể đến ngủ lại mà."
"Ơ~ Hina không thích thế! Hina sẽ buồn lắm!"
"...Hina, xin lỗi vì sự ích kỷ của chị, chị muốn tặng chị Sora và chú Yuuta một chút hạnh phúc làm quà, như vậy cũng tốt mà."
"Nhưng... như vậy, Hina..."
Hina mặt đầy bối rối nhìn tôi và Sora.
"K-Khoan đã, Miyu! Chúng tôi không muốn con làm thế đâu!"
Sasha ngăn Sora đang kích động lại, xoa trán rồi đặt câu hỏi.
"Miyu, con đợi chút. Ưm, Miyu không muốn làm người thứ ba đúng không?"
"Ưm~ cũng coi là vậy."
Nghe Miyu nói vậy, Sasha cười và nói.
"Được rồi, vậy thế này nhé, Sora và Yuuta tạm thời đến nhà mẹ ở, rồi mẹ sẽ chuyển đến đây, ở cho đến khi hai đứa có con thì thôi."
"K-Khoan đã, mẹ! Vậy là con không thể ở riêng được nữa sao?"
"Nhưng như vậy thì mong muốn của Miyu đã thành hiện thực rồi mà."
Sasha nở nụ cười như vừa nghĩ ra ý hay.
"...Nếu Miyu có thể chấp nhận sắp xếp này, vậy thì thay vì để Miyu ở riêng, tôi đồng ý làm như vậy."
Thấy chúng tôi bối rối, Miyu khoa trương giơ tay đầu hàng.
"Con xin lỗi, vừa rồi những lời đó có lẽ chỉ là cái cớ con tìm để được ở riêng thôi. Con nghĩ sớm muộn gì cũng phải ở riêng, vậy thì con muốn làm điều đó ngay bây giờ. Vì chú Yuuta và mẹ mà con yêu thích nhất, cũng bắt đầu ở riêng khi bằng tuổi con bây giờ. Và con nghĩ nếu bây giờ không làm thế, có lẽ con sẽ muốn ở bên mọi người cả đời mất. Hai người chính là mục tiêu của con đấy."
Miyu nói đến cuối, nở nụ cười tinh nghịch và ôm lấy Hina.
"Con nghĩ Hina vẫn nên ở cùng chú Yuuta và chị Sora thì tốt hơn. Tuy nhiên, con muốn nói lại một lần nữa, dù con ở đâu, trái tim con vẫn luôn ở cùng mọi người."
Miyu nở nụ cười, trông thật trưởng thành. Nghĩ lại bản thân mình trước đây từng kịch liệt phản đối hôn nhân của chị gái, không chịu ở chung với cô bé nhỏ mà chồng chị mang theo, rồi giận dỗi đòi ở riêng, Miyu mang trong mình sự trưởng thành khó tưởng tượng nổi so với tuổi của tôi khi đó. Hơn nữa, động cơ của Miyu lại xuất phát từ sự ngưỡng mộ đối với tôi và Sasha.
"Miyu..."
Sasha dường như không thể phản đối được nữa, ôm Miyu đang bế Hina vào lòng.
"...Chú Yuuta, chú có đồng ý không ạ?"
Miyu nhìn tôi hỏi. Nghĩ kỹ lại, dù chị Yuuri hồi đó cũng kịch liệt phản đối việc tôi ở riêng, nhưng cuối cùng vẫn nhượng bộ. Hồi đó chị ấy còn giúp tôi tìm được khu ký túc xá sinh viên hiếm hoi có phục vụ bữa ăn – ký túc xá?
Tôi bỗng nghĩ ra một ý hay. Đúng rồi, ở trọ, nếu là như vậy... có lẽ khả thi!
"Được rồi, nếu ý Miyu đã kiên định như vậy, chú cũng chỉ có thể gật đầu thôi."
"Tuyệt quá! Chú Yuuta, con yêu chú nhất!"
"Khoan đã! A-Anh!?"
Tôi đưa tay ngăn Sora đang tái mét mặt, nhìn Miyu đang nằm trong vòng tay Sasha.
"Nhưng học sinh cấp ba ở riêng vẫn khiến chú rất khó yên tâm. Dù chú ngày xưa cũng ở riêng, nhưng là ở trong ký túc xá có phục vụ bữa ăn, có người quản lý. Dù không nhất thiết phải ở cùng
「Ừm… phải có người trông chừng ư? Cũng đành vậy. Nếu đây là giải pháp cuối cùng, cháu sẽ nghe theo sắp xếp của Chú.”
“Miyu à…”
“Yên tâm đi, nơi Chú tìm cho chị chắc chắn rất gần, lại còn tuyệt đối cấm nam giới, đến cả Chú cũng chẳng vào được đâu. Hehe, Hina vẫn có thể qua ngủ bất cứ lúc nào nhé.”
So với Miyu dịu dàng xoa đầu em gái, Hina lại cúi gằm mặt, như đang cố nén nỗi cô đơn. Nhưng dù nhìn thấy vẻ mặt của Hina, Miyu vẫn giữ nguyên nụ cười, thể hiện quyết tâm sắt đá, điều đó cũng khiến tôi phải thức thời.
“Vậy thì chú đồng ý cho Miyu ra ở riêng.”
“Miyu… May quá!”
Cả nhà chúng tôi đều hiểu rằng kết luận này là bằng chứng của niềm tin, ngay cả Hina dù có buồn cũng không tiếp tục phản đối.
“Vậy thì, có một chuyện tôi muốn nhờ Sasha.”
Tôi nghiêng người về phía Sasha và nói, điều này khiến cô ấy lộ vẻ ngạc nhiên.
“Ch… chuyện gì ạ?”
“Tôi nhớ căn hộ của Sasha vẫn còn một phòng trống chưa dùng đến phải không? Cái phòng dùng làm kho ấy.”
“À… vâng, đúng vậy. Vì tôi đã thuê riêng một căn hộ khác cho công ty rồi, nên bây giờ chỗ đó không còn là kho mà đúng hơn là phòng chứa đồ lặt vặt.”
“Tôi có thể thuê căn phòng đó của cô được không? Tôi sẽ không thiếu một đồng tiền thuê nào đâu.”
“À… à, không vấn đề gì đâu ạ…?”
Ngay khi nghe đoạn đối thoại của chúng tôi, Miyu vội vàng đặt Hina xuống, chống hai tay lên bàn.
“Khoan, khoan đã! Chú! Chú đang có ý đồ gì vậy? Chú không lẽ…”
“Ơ? Không lẽ gì cơ? Chú nghĩ chắc cũng giống như Miyu tưởng tượng thôi mà, một phòng trọ có kèm bữa ăn, có khóa tự động và người quản lý, lại là ở riêng trong phòng đơn. Hoàn toàn phù hợp với mong muốn của Miyu còn gì?”
“Đâu, đâu có cái kiểu đó! Chú ơi, như thế gian xảo quá!”
“Sao lại thế được? Chú giữ lời hứa mà. Như vậy tính là ở riêng còn gì? Sora này.”
Tôi nháy mắt với Sora, người đang cố nắm bắt tình hình.
“…Đúng, đúng vậy! Như thế đúng là ở riêng danh chính ngôn thuận rồi! Anh nói đúng!”
Sora nhận ra ý nghĩa của lời đề nghị này, vẻ mặt cũng tươi hẳn lên, còn Hina thì vẫn ngơ ngác không hiểu.
“Chị Miyu sẽ ở riêng ở nhà Sasha ạ?”
“Đúng vậy. Như thế Hina cũng có thể gặp chị Miyu mỗi ngày mà.”
“…À, vậy ạ, thì ra là thế, thế thì không sao rồi. Chị Miyu, cố gắng ở riêng nhé!”
“Khoan, khoan đã, Chú! Đây là ăn gian! Như thế đâu phải ở riêng!”
Dù Miyu đỏ bừng mặt vì vội vã, nhưng sau khi liếc nhìn Sasha, cô ấy không thể phản đối lớn tiếng… Cũng bởi vì hai người họ chưa từng sống chung bao giờ. Nói vậy thì, điều này cũng chẳng khác là mấy so với lần đầu ở trọ riêng. Nếu chỉ lấy cớ ở riêng, nhưng thực chất là để người mẹ và con gái đã xa cách được đoàn tụ, thì tôi và Sora hoàn toàn tán thành.
“…Có được không ạ? Yuuta, Sora.”
“Không sao cả, vì con gái cưng Miyu của Sasha cũng mong muốn như vậy, nên đương nhiên phải để con bé ra ở riêng rồi. Bữa ăn thì vẫn có thể về đây ăn như trước, phần này sẽ do người quản lý quyết định. Còn nữa, cuối tuần Miyu nhất định phải về phòng mình ngủ qua đêm, đại khái là vậy thôi.”
“Ch… Chú, đừng tự ý quyết định chứ! Mẹ, mẹ ơi, th… thế này thì quá đáng…”
Miyu còn muốn nói gì đó thì đã bị Sasha ôm chặt lấy.
“Miyu… Mẹ sẽ quản lý con nghiêm ngặt đấy, con phải cố gắng ở riêng nhé!”
“Khoan, khoan đã, như thế không đúng đâu! Dù, dù được ở gần mẹ để học thiết kế thì tốt thật, nhưng mà… Thôi được rồi! Sao tự dưng đúng lúc này Chú lại trở nên tỉ mỉ thế chứ!”
Miyu gào lên đầy ai oán, mặt đỏ bừng, nhưng chúng tôi đều hiểu đó chỉ là vì ngượng ngùng.
Cứ thế, từ tháng Tư, Miyu sẽ chuyển đến sống cùng Sasha, tôi nghĩ Hina cũng sẽ thường xuyên sang chơi thôi, cuối cùng Miyu cũng đã đồng ý.
“Ừm… không ngờ đến phút cuối lại bị Chú chơi một vố…”
Miyu dường như có chút không cam lòng khi tôi, với tư cách người giám hộ hợp pháp, đã lập được một công lớn.
“…Thật sự quá bất ngờ, nhưng đúng là lựa chọn tốt nhất. Cảm ơn Chú… Chú cũng đừng quên phải sống thật hạnh phúc nhé, em giao chị ấy cho Chú đó.”
Tôi nghĩ những lời này cũng phản ánh sợi dây gắn kết giữa chúng tôi và Miyu.
Sau chuyện đó, tôi còn phải giải quyết một vấn đề lớn cuối cùng, cần được quyết định trước lễ cưới. Chuyện đó bắt đầu vào một buổi tối bình thường, khi ngày cưới đã cận kề.
“Hina đi tắm… tắm… tắm… tắm? Ừm… Hina đi tắm!”
Hina dường như muốn nói “tắm bồn” nhưng lại không chắc cách phát âm. Dù cuối cùng đã sửa lại từ, nhưng Hina vẫn bặm môi vẻ không vui. Hina thật đáng yêu, nhìn đứa con gái út vốn dĩ từ vựng đang dần phong phú hơn, tôi bỗng dưng cảm thấy trăm mối cảm xúc lẫn lộn trước sự trưởng thành nhanh chóng của Hina. Những thay đổi nhỏ bé đó đối với tôi đều là niềm hạnh phúc lớn lao, tôi biết được ngắm nhìn Hina thay đổi mỗi ngày là một điều hạnh phúc đến nhường nào. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi lên tiếng gọi Hina lại.
“Hina, khoan đã, đừng vội đi tắm, con có thể lại đây nghe chú nói chuyện một lát không?”
“Chuyện gì ạ?”
“Chuyện này chú muốn Miyu và Sasha cũng cùng nghe.”
Nhận thấy bầu không khí thay đổi, cả hai không hỏi nhiều mà gật đầu ngồi xuống sofa trong phòng khách.
Tôi để Hina ngồi lên sofa, rồi quỳ xuống trước mặt con bé. Lúc này, Sora cũng lặng lẽ đến bên cạnh tôi. Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hina, bàn tay năm năm trước còn bé xíu như lá phong, giờ đã lớn hơn một vòng. Trong năm năm đó, Hina đã trưởng thành rất nhiều, giờ đây Hina là một cô bé hiểu chuyện, lương thiện và kiên nhẫn. Nếu như anh chị không gặp tai nạn, thì đáng lẽ Hina có thể từ từ lớn lên. Dù tôi đã nhiều lần muốn nói với Hina rằng con bé không cần phải vội vàng trưởng thành… nhưng chúng tôi đã vượt qua nỗi đau năm năm trước để tụ họp ở đây. Tôi nhìn bảo bối mà chị gái đã mang đến thế giới này bằng ánh mắt chân thành, và nói ra những lời tôi đã suy nghĩ bấy lâu.
“Hina, sau khi chú và Sora kết hôn, chúng ta sẽ xây dựng một gia đình mới, nên… Hina, đến lúc đó chú… sẽ trở thành ba của con.”
“Chú sẽ trở thành ba ạ? Ba của ai ạ?”
Hina nhìn tôi với vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
“Là của Hina, chú muốn trở thành ba của Hina. Giống như ba Shingo, trở thành người ba thứ hai của Hina.”
“Của Hina ạ? Giống như mẹ Sasha ấy ạ?”
“Ừm, cũng gần giống, nhưng có chút khác biệt. Để mọi người đều công nhận chú là ba của Hina, chú sẽ thông qua thủ tục pháp lý, để Hina trở thành con gái chính thức của chú. Như vậy dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn có thể mãi mãi là ba con.”
“Ừm…”
“Hina, con có thể cho chú làm ba của con không?”
Tôi vẫn luôn yêu thương Hina như con gái ruột, nhưng tôi sắp có thêm Sora làm bạn đời, xây dựng một gia đình mới. Tôi hy vọng đồng thời mình cũng có thể nhận nuôi Hina một cách hợp pháp, đây chính là chuyện tôi đã thảo luận với Sora trước đó. Lòng bàn tay tôi nắm chặt bàn tay nhỏ của Hina thấm đẫm mồ hôi. Ngay lúc đó, tay của Sora cũng mạnh mẽ đặt lên tay tôi, ý chí của chúng tôi là nhất quán.
Takanashi Hina cảm thấy bối rối trong phòng khách nhà Takanashi.
“Chú… Chú vẫn là chú mà.”
Hina quyết định mở lời như vậy. Hina thực ra cũng đã thử gọi Yuuta là “ba”, nhưng cách gọi đó luôn khiến Hina cảm thấy không đúng, dù Yuuta có nhấn mạnh mình là người giám hộ, nhưng Hina vẫn cho rằng chú vẫn là chú.
“Dù trước đây đúng là như vậy, nhưng chú sẽ sớm trở thành ba của con rồi. Chuyện này có thể hơi khó hiểu với Hina, nhưng chú không muốn chỉ làm người giám hộ như trước nữa, chú muốn trở thành ba của Hina. Đương nhiên, ba Shingo vẫn như trước, vẫn là ba của Hina… Hina có bằng lòng cho chú trở thành người ba thứ hai của con không?”
“Nếu Hina đồng ý, trên giấy tờ chị cũng sẽ trở thành mẹ của Hina.”
Lần này, đến lượt người chị yêu quý của Hina nói ra những lời khiến con bé ngạc nhiên.
“Chị Sora biến thành mẹ… Vậy chị không phải là chị nữa ạ?”
Đối mặt với sự thay đổi không thể hiểu nổi, Hina cảm thấy mình như bị đột ngột ném vào một nơi xa lạ, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
“Không đâu, chị vẫn là chị của Hina mà, điều này cả đời cũng không thay đổi được. Nhưng chị cũng muốn trở thành mẹ của Hina.”
Người chị dịu dàng giải thích với Hina như vậy để xua đi nỗi sợ hãi của con bé.
“Dù chú vẫn luôn tự nhận mình là ba của Hina, nhưng nếu Hina gặp chuyện gì, thì anh Shingo và cô Ryoko sẽ phải chịu trách nhiệm, chú muốn có được vị trí có thể chịu trách nhiệm cho Hina… Không, nói thế này Hina chắc không hiểu đâu nhỉ. Ừm! Chú muốn dù là buổi học tham quan, hội thao, tiệc Giáng sinh, bất cứ lúc nào chú cũng có thể nói mình là ba của Hina, cùng Hina tham gia.”
Hina biết Chú luôn có mặt ở các hoạt động, nhưng nói là “ba” thì có gì khác ư? Điều đó khác gì so với trước đây? Đó cũng là do kết hôn sao?
“Ơ… vậy chị Sora cũng sẽ trở thành con gái của Chú ư? Ừm… kết hôn thì phải trở thành cô dâu chứ? Vậy chị Miyu thì sao?”
“Hina à, chị nói trước nhé, chị sẽ không trở thành con nuôi của Chú và chị gái đâu, nên chị sẽ không trở thành con gái của họ đâu, dù sao chị cũng đã đủ lớn để ra ở riêng rồi.”
Người chị tóc vàng trả lời câu hỏi của Hina, rồi nhìn mẹ ruột Sasha và nở nụ cười.
“Nhưng người đại diện hợp pháp của chị sẽ là Chú và mẹ, nên chuyện này cũng giống như Hina thôi.”
Nói cách khác, Miyu có ý là cô ấy không có ý định chuyển từ hộ khẩu Takanashi sang hộ khẩu Sasha. Sasha nghe Miyu nói vậy thì khẽ nhắm mắt lại, sau đó lại nở nụ cười ngọt ngào như thường lệ, dường như đồng ý rằng đó là cách tốt nhất.
“…Hina.”
Người Chú vẫn đang nắm tay Hina, lo lắng gọi tên con bé. Hina hiểu rằng mình đang được yêu cầu đưa ra một quyết định quan trọng, nhưng con bé lại không hiểu điều này sẽ mang lại bao nhiêu thay đổi. Ánh mắt bối rối của Hina dừng lại trên bức ảnh treo trên tường, con bé nhìn ba, mẹ và Juubei ở trên thiên đường, như thể đang tìm kiếm câu trả lời.
“Thực ra điều đó không khác gì hiện tại cả, chỉ là Chú sẽ trở thành người ba thứ hai của Hina thôi.”
Dù là khi Juubei mất, hay khi buồn bã hoặc vui vẻ, Chú vẫn luôn ở bên Hina cùng cười, cùng khóc, những điều này sẽ không thay đổi sao?
— Đừng lo lắng, mọi người đều ở bên Hina, điều đó sẽ không thay đổi.
Hina cảm thấy Juubei đã cho mình câu trả lời đó, ba và mẹ dường như cũng đang mỉm cười gật đầu.
Chú của Hina luôn… dù là buổi học tham quan, hội thao, tiệc Giáng sinh, hay các buổi biểu diễn giải trí, bất cứ lúc nào cũng đến xem Hina, ở bên cạnh Hina. Hina khắc sâu trong ký ức niềm tự hào khi biểu diễn điệu nhảy đã tập luyện trước người Chú và hai chị gái mà mình yêu quý nhất. Dù biết ba mẹ mình không phải đi làm mà đã lên thiên đường, thì Chú, các chị và nhiều người khác vẫn lấp đầy khoảng trống trong trái tim Hina.
“Hina, con có thể cho anh… cho Yuuta trở thành ba của con không? Con không cần coi chị là mẹ cũng không sao, chị chỉ cần là chị gái của con như trước là đủ rồi. Nhưng Yuuta, người đã quyết định chăm sóc Hina, nếu có thể trở thành ba của Hina, anh ấy sẽ rất vui đó, xin con hãy thực hiện ước mơ của Yuuta… Hina à.”
Nghe người chị yêu quý của mình tha thiết cầu xin, Hina gật đầu.
“Ba… Dù có trở thành ba của Hina, Chú vẫn là Chú, nhưng cũng là ba, đúng không ạ?”
Người Chú có chút ngạc nhiên nhìn Hina, rồi gật đầu mạnh mẽ.
“Đúng vậy! Hina, bất cứ lúc nào chú cũng là người yêu thương Hina nhất, là người quý trọng Hina nhất. Dù là chú hay ba, điều này cũng sẽ không thay đổi…”
Hina cảm thấy mình dường như đã hiểu, đây là lời hứa mới mà Yuuta và Sora dành cho con bé. Dù chị Sora có kết hôn, cả hai cũng sẽ yêu thương Hina như trước.
“Ba… Ba Yuuta?”
Người Chú ban đầu hơi sững sờ, rồi lộ ra vẻ mặt vừa vui mừng vừa như sắp khóc.
“Hina không ghét Chú biến thành ba đâu ạ, dù Hina đã có ba rồi, nhưng cũng có Chú… không, cũng có ba Yuuta rồi, đúng không ạ? Được rồi, nếu là Chú thì có thể làm ba của Hina đó ạ.”
Dù sao thì trước đây Chú cũng yêu thương Hina như một người ba, dù bất cứ lúc nào, và sau này cũng sẽ như vậy. Nếu đã như vậy… Hina muốn đáp lại tình cảm của Yuuta.
“Chú ba… gọi thế này hơi kỳ nhỉ, hay là gọi ba Yuuta nhỉ? Ba, ba Yuuta. Hehe… cảm thấy hơi ngại.”
Người Chú trước đây—giờ là ba Yuuta—kéo tay Hina lại gần, tựa đầu vào tay mình, tay Sora cũng nắm chặt lấy nhau, khóe mắt chị ấy lấp lánh nước mắt trên nụ cười hạnh phúc.
“Hina… Hina… Ba… ba yêu Hina nhất.”
Hina nhìn thấy ba Yuuta ngẩng đầu nói vậy, hai mắt đẫm lệ, nhưng chưa kịp ngạc nhiên đã bị ôm chặt lấy, Sora cũng ôm chặt Hina.
Bên cạnh Hina có mẹ, có ba, có Juubei, và có cả ba Yuuta cùng Sora nữa.
“Sau này Hina sẽ luôn ở bên chúng ta, Sora, Miyu, Hina, Sasha đều là những thành viên quý giá trong gia đình chúng ta, các con đều là gia đình của ba.”
“Đúng vậy, chúng ta là một gia đình mà!”
“Đúng vậy, chị cũng sẽ mãi mãi là gia đình của Hina, Sora và Yuuta!”
Miyu và Sasha cũng cùng Yuuta và các cô bé ôm lấy Hina.
Phòng khách nhà Takanashi, sau đó, chìm trong những giọt nước mắt ấm áp của tình thân trong suốt một thời gian dài.
Phòng tắm nhà Takanashi đầy hơi nước hôm nay chật kín người, có Sora mười tám tuổi sắp trở thành sinh viên đại học, Miyu mười lăm tuổi đã vào cấp ba, và Hina sắp lên lớp ba tiểu học. Ba chị em cùng tắm trong phòng tắm không tránh khỏi cảm thấy quá chật chội, dù vậy, ba chị em vẫn có những lúc muốn tắm cùng nhau.
“Chị Sora, Hina… giờ em gọi Chú… gọi Chú là ba, vẫn thấy hơi ngại ấy.”
Nghe Hina nói sẽ giúp Sora kỳ lưng, Miyu cũng hóng chuyện ngồi cạnh Sora. Giờ đây, đôi bàn tay nhỏ bé đáng yêu của Hina đang cầm khăn tắm đầy bọt xà phòng kỳ lưng cho hai chị gái.
“Nghe Hina nói ngại, cảm thấy cảm động ghê chị nhỉ.”
“Sao thế? Chị Miyu.”
“Vì điều này khiến người ta nhớ đến cái thời chúng ta mới sống chung với Chú ấy…”
“Ơ? Chuyện này là sao? Miyu.”
Trước lời giải thích của Miyu, Hina và Sora đều cảm thấy khó hiểu.
“Khi chúng ta mới bắt đầu sống chung, chị đã vì ngại mà không gọi Chú, sau này cuối cùng cũng gọi được Chú bằng ‘anh trai’, nhưng cũng ngại một thời gian dài phải không? Hina bây giờ cũng gần như thế mà?”
“Mi… Miyu!”
“Bây giờ chị cũng đã quen gọi Chú là ‘Yuuta’ rồi phải không? Hina cũng sẽ nhanh chóng quen thôi.”
Miyu vui vẻ trêu chọc chị mình như vậy, rồi mặc kệ người chị đang đỏ bừng mặt, tự mình nói với em gái.
“Cảm thấy ngại, là vì trái tim Hina đã trưởng thành đến mức đó rồi. Đó là chuyện tốt đó, Hina à.”
“Ừm! Hina… dù có một số chuyện không hiểu lắm, nhưng mà… con rất yêu quý Chú ạ.”
Trong lòng Hina có lẽ vẫn còn bất an về những thay đổi trong mối quan hệ gia đình. Miyu nhận ra tâm trạng của Hina, dịu dàng xoa đầu con bé.
“Nhưng mà… tốt quá rồi, dù chị Sora và Chú… dù ba Yuuta có kết hôn, cả hai đều là chị gái và Chú của Hina, nên dù có trở thành ba và mẹ… thì cũng không có gì thay đổi so với trước đây phải không?”
Ý nghĩ mà cô em gái thì thầm nói ra khiến Sora có chút ngạc nhiên. Đó là những lời mà Hina trước đây tuyệt đối sẽ không nói ra, là nỗi bất an mà Hina ôm ấp về việc Sora và Yuuta kết hôn. Giống như Miyu sẽ nghĩ cho Sora, Hina cũng có lẽ có rất nhiều suy nghĩ giấu kín trong lòng. Nhưng thiên thần bé nhỏ chưa nói ra những suy nghĩ đó, lúc này đã thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt quá rồi, con trước đây có lẽ cảm thấy hơi cô đơn…”
Cái cảm giác xa cách mới nảy sinh trong tâm hồn non nớt của cô bé lớp hai, dường như đã bị loại bỏ trước khi kịp thành hình. Hành động Yuuta nói muốn trở thành ba của Hina đã khiến con bé cảm nhận sâu sắc tình yêu thương của gia đình dành cho mình. Miyu lặng lẽ nhìn Sora, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt chị, Miyu không khỏi có chút ghen tị.
“Thật tình, vậy ra chuyện này được chọn đúng thời điểm để Hina biết rồi… Chú cũng thông minh thật đấy.”
“Ừm, đúng vậy, Yuuta thông minh lắm.”
"Mà chị ấy giải quyết được cả cậu **Yuuta** cũng khéo ghê đấy chứ."
"…Vì chị đã rất cố gắng mà!"
**Hina** ngây thơ nhìn hai chị gái của mình kết luận.
Thế nhưng, bé **Hina** cảm nhận lồng ngực mình thật ấm áp, và một cảm giác nhẹ nhõm lạ kỳ dâng trào.
**Hina** bắt đầu mơ tưởng về đám cưới của người chị yêu quý và chàng thanh niên vừa là cậu vừa là ba của bé.
Đó chắc chắn sẽ là một ngày ngập tràn hạnh phúc, và trong đám cưới ấy, **Hina** cũng sẽ trở thành con gái của **Yuuta**.
"Làm vậy là đúng rồi phải không, ba, mẹ…"
Không một ai nhận ra giọt nước mắt chực lăn nơi khóe mi **Hina**. Trong lòng bé, niềm cô đơn và niềm vui đan xen, bé vững bước tiến về tương lai.
**Yuuta** và **Sora** nhất định sẽ mang đến hạnh phúc và một ngày mai tươi sáng cho cô bé thiện lương này, và tương lai ấy đã cận kề rồi.