Papa no Iu Koto o Kikinasai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

5 12

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

551 1657

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

400 676

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

258 4631

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

570 1818

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

282 1344

Quyển 18 - Chương 5: Quyết tâm của Segawa Yuta

Cuộc đời của tôi, 濑川佑太 (Segawa Yuuta), dường như chẳng bao giờ yên ổn.

Thời gian quay trở lại một tháng rưỡi trước lễ cưới, tôi đang ngồi ở bàn làm việc công ty, lòng nặng trĩu. Đó là một ngày đông trời quang đãng tháng Hai. Dù đầu óc đang rối bời vì báo cáo quyết toán cuối năm, nhưng tôi lại chẳng thể tập trung vào công việc. Các tiền bối trong phòng cứ nhìn tôi cười thầm.

“Segawa, vẫn chưa nhận được thư hay điện thoại nào à?”

“Dạ, không… không có gì ạ, chắc chẳng có liên lạc khẩn cấp nào đâu!”

Dù tôi vội vàng trả lời như vậy, nhưng nhìn nụ cười của các tiền bè, mặt tôi đỏ bừng.

“……Vẫn chưa, cả trang web của trường đại học cũng chưa cập nhật.”

“Ra vậy, dù sao đây cũng là ngày quan trọng, nhưng cậu nhớ làm việc đấy nhé.”

Thấy tôi gật đầu chắc chắn, các tiền bối quay lại công việc. Mọi người đều biết tình trạng hiện tại của tôi.

“Dù sao cũng là kết quả thi của đứa cháu gái đáng yêu mà, hồi con trai cả nhà tôi thi cũng làm tôi lo lắng lắm.”

“Ừm~ kỳ thi tuyển sinh đúng là cả gia đình cùng tham gia, hồi đó tôi xem ti vi ở nhà cũng phải dè chừng.”

Dù đây là một nhà xuất bản nhỏ, ít người trẻ tuổi, nhưng công ty kinh doanh ổn định này lại có khá nhiều người đã lập gia đình. Hơn nữa, chúng tôi lại chuyên xuất bản sách giáo dục, nên các tiền bối thấy tôi lo lắng chờ đợi kết quả thi của Sora (小空) thì đều mỉm cười đầy thông cảm. Thế nhưng, có một điều mà mọi người không biết.

Đó là kết quả này có ý nghĩa rất quan trọng đối với cuộc đời tôi.

Gần một năm trước, kể từ ngày Sora thổ lộ tình cảm với tôi, tôi cảm thấy số phận mình đã thay đổi hoàn toàn. Dù tôi đã sống ở nhà họ Takanashi năm năm, nhưng năm gần đây tôi cảm thấy như mình đang ở một môi trường mới.

Miyu (美羽) hiện tại đã có mục tiêu cụ thể là trở thành nhà thiết kế thời trang và bắt đầu hoạt động hướng tới mục tiêu đó. Còn Hina (雛), đã là học sinh tiểu học, cũng lớn lên từng ngày, không còn cần phải lo lắng nhiều như trước nữa.

Khi Sasha (沙夏) chính thức định cư ở Nhật Bản, tôi từng nghĩ rằng, dù mình không có mặt ở đây thì gia đình vẫn ổn, và tôi đã rất lo lắng về vị trí của mình. Lúc đó, vì Sora và Miyu từ chối sống chung với Sasha, nên tôi cứ ở lại căn nhà ở Ikebukuro.

Sau chuyện đó, tôi nhận ra rằng ba chị em cũng đang ủng hộ mình, và tôi đã sống cùng mọi người với nhận thức đó. Sau đó, nhờ sự giúp đỡ của dì, tôi cuối cùng cũng tìm được việc làm ổn định.

Nhớ lại quãng thời gian đầy nhiệt huyết muốn thay thế anh rể và chị gái nuôi dạy tốt ba chị em, tôi thấy thật đáng nhớ. Ban đầu, tôi nghĩ rằng trong mười lăm năm, từ khi Hina lên bảy tuổi đến khi tốt nghiệp đại học, cuộc sống của tôi sẽ không thay đổi, nhưng giờ nghĩ lại, cuộc sống yên bình và dễ dàng như vậy sao có thể đến lượt tôi được.

——Tôi hy vọng Sora sẽ đỗ, nhất định con bé sẽ đỗ.

——Nhưng nếu Sora đỗ đại học, tôi phải đối mặt với con bé bằng vẻ mặt nào đây?

Chỉ nghĩ thôi cũng khiến tôi rối bận, tim đập nhanh. Cô gái nhút nhát, chăm chỉ đó, khi đã trưởng thành thành một người phụ nữ xinh đẹp, lại có một kỳ vọng đối với tôi… vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

Sau khi cập nhật trang web, tôi không nhịn được thở dài, vẫn chưa…

“Hừm, không được rồi. Segawa, xin lỗi nhé, phiền cậu lập tức mang tài liệu chỉnh màu in sang xưởng in!”

“A! Vâng… vâng!”

Tôi vội vàng đứng dậy. Đúng rồi, bây giờ không phải lúc để tôi ngẩn ngơ.

“Segawa định ra ngoài à? Thế thì phiền cậu tiện đường ghé qua chỗ tác giả ở Kawasaki xem tiến độ bản thảo nhé? Người đó chỉ liên lạc qua điện thoại chắc chắn sẽ chậm tiến độ thôi.”

“Chết rồi, Segawa lại bị người ta giành mất rồi. Hừm… không sao, việc này tôi tự làm vậy.”

Chớp mắt đã có một đống công việc chất chồng, có vẻ mọi người đều đang chờ người khác lên tiếng trước. Tôi nhận hết mọi công việc với nụ cười, đáp lại sự chu đáo của các tiền bối.

“Dạ, vậy em đi xưởng in trước, xong rồi sẽ đến Kawasaki. Tài liệu chỉnh màu in là… là những cái này phải không ạ?”

“Đúng rồi, chính là những thứ đó, xin lỗi nhé. Phiền cậu rồi, cậu trai trẻ! Xong việc thì về nhà nghỉ ngơi cũng được.”

Là thành viên trẻ nhất trong công ty, tôi nhận lấy phong bì đựng tài liệu và vội vã chạy ra khỏi công ty.

Đúng vậy, dù có buồn rầu cũng vô ích, bởi người nỗ lực thi cử và người mong chờ kết quả nhất chính là Sora.

Tôi không thể tưởng tượng được tương lai nếu Sora trượt, chính vì vậy, tôi càng phải nghiêm túc suy nghĩ về những việc cần làm tiếp theo, xem liệu mình có thể thực hiện lời hứa với con gái mình hay không.

Trong lớp học, Takanashi Miyu (小鳥游美羽) chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài liên hồi. Cô gái tóc vàng xinh đẹp này, giờ đây sở hữu vẻ đẹp tinh tế, không chỉ là thần tượng mà còn giống như một người mẫu hàng đầu. Với một cô gái mười lăm tuổi, Miyu phát triển rất tốt, chiều cao đã đuổi kịp chị gái và vẫn đang tiếp tục phát triển, giờ đây Miyu chắc chắn đã có thân hình tám đầu trở lên. Vẻ u buồn của Miyu lúc này càng khiến các chàng trai trong lớp mê mẩn.

“Ôi… Miyu… hôm nay lại càng đáng yêu hơn rồi!”

“Hãy cảm nhận sự rung động trong tim tôi đi…!”

“A a, Miyu… thiên thần của tôi… chỉ của riêng tôi…”

Những chàng trai tuổi mới lớn thốt ra những câu thơ ngớ ngẩn, sau này có thể trở thành lịch sử đen tối, trở thành vết thương lòng của họ.

Dù mọi người trong lớp đều hướng ánh mắt về phía Miyu, nhưng chỉ có riêng Miyu không nhận ra điều đó. Điều này khiến một cô gái xinh đẹp ngang ngửa Miyu – dù cô ấy không nghĩ vậy, nhưng Miyu lại nói thế – quyết định lên tiếng.

“Miyu, cậu nên tiết chế lại một chút đi? Cứ thế này cậu lại nhận được cả đống thư tình đấy.”

Về độ "cháy hàng" thư tình trong tủ giày, Noji Natsuki (野際立夏), cô gái xinh đẹp ngang ngửa Miyu, cố tình nói với vẻ mặt không kiên nhẫn.

“Hả? Natsuki, tớ không làm gì cả mà?”

Việc Miyu lại không tự biết mình, chứng tỏ vấn đề nghiêm trọng. Miyu chắc chắn là người rất hiểu rõ sức hấp dẫn của mình.

“……Thôi được, dù sao đi nữa, cậu đang buồn phiền chuyện gì vậy?”

Nghe giọng điệu chắc nịch pha lẫn sự quan tâm của Natsuki, Miyu không nhịn được cười, bởi vì Miyu thấy Natsuki có nét tương đồng với người bạn thân khác của mình, Sugihara Shoko (杉原祥子). Shoko là người thích đồ ăn ngon hơn tình yêu, nhưng mỗi khi Miyu buồn phiền, cô ấy đều ngay lập tức nhận ra và lên tiếng quan tâm. Hai người quen biết nhau qua sự giới thiệu của Miyu, tuy nhìn có vẻ hoàn toàn trái ngược nhưng lại rất hợp nhau. Dù trước đây Natsuki luôn có rất nhiều vệ tinh vây quanh, có vẻ ngoài của một nữ hoàng, nhưng nữ hoàng này lại bất ngờ rất biết quan tâm người khác.

“Ừm… thực ra tớ không buồn phiền gì đâu. Nhìn cái này này.”

Vật mà Miyu lén lút lấy ra từ dưới bàn là chiếc điện thoại thông minh. Vì trường quy định trong lớp học phải tắt máy, nên hành động này hoàn toàn vi phạm nội quy. Xem xong trang web hiển thị trên màn hình điện thoại, Natsuki không hề khuyên bảo một cách khó chịu, mà gật đầu hiểu ý.

“Hôm nay là ngày công bố kết quả thi của chị gái cậu đấy.”

“Hehe, nếu chuyện chúng ta dùng điện thoại bị người ta phát hiện, bây giờ Natsuki cũng là đồng phạm rồi, nên phải giữ kín nhé.”

Miyu nháy mắt với Natsuki với nụ cười tinh nghịch. Đối với Natsuki, cô ấy cho rằng những học sinh tuân thủ nội quy như vậy rất ít, không cần phải bận tâm, nhưng Miyu bình thường luôn tuân thủ nghiêm ngặt nội quy. Natsuki biết Miyu làm vậy là để dù thế nào cũng không làm phiền đến gia đình.

“Các bạn, có thể lại đây một chút không?”

Natsuki nói với những bạn cùng lớp thân thiết – nói đơn giản là nói với những học sinh nội trú trước đây cố tình phớt lờ Miyu – lập tức có vài người tụ lại.

“Chúng ta tán gẫu ở đây một chút nhé, dù sao thì giờ lên lớp cũng còn một lúc nữa.”

“Hehe, được rồi, Natsuki, Miyu.”

Họ lập tức hiểu ý Natsuki, cô ấy muốn tạo ra một bức bình phong để người ngoài không nhìn thấy Miyu đang dùng điện thoại. Miyu lặng lẽ cám ơn, mọi người cũng mỉm cười không sao cả. Sau đó, Miyu thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn vào điện thoại.

Đối với Miyu, hôm nay cũng là ngày sẽ ảnh hưởng đến tương lai.

Oda Raika (織田萊香) đang nhanh chóng di chuyển trên hành lang, nhưng không nhanh đến mức bị gọi là chạy.

Dù Raika mới làm giáo viên tiểu học được hai năm, nhưng cô thường xuyên nhắc nhở các em học sinh không được chạy trên hành lang, vì vậy bản thân cô cũng không thể chạy, dù cô có muốn chạy đến mấy đi nữa.

“Chào cô Oda!”

“Ừ, chào.”

Ngay cả những học sinh lớp cao mà Raika chưa từng dạy, khi nhìn thấy Raika cũng đều chào hỏi. Sở hữu vẻ đẹp không thua kém bất kỳ nữ diễn viên nào nhưng lại gần như không bao giờ cười, cô giáo Oda Raika, người chưa bao giờ nổi giận, giờ đây đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong khu vực trường học, đồng thời cũng là đối tượng được các em học sinh ngưỡng mộ.

Dù bản thân Raika vẫn luôn hành động với ý thức của một giáo viên mới, nhưng trong văn phòng, vị trí của Raika đã chuyển từ cô giáo xinh đẹp tuyệt sắc, gần như là linh vật của năm ngoái, sang một người phụ nữ mạnh mẽ, tận tâm với công việc và lịch sự, nhận được đánh giá xuất sắc trong công việc. Đặc biệt các đồng nghiệp nữ càng có thiện cảm với sự nghiêm túc của Raika, những giáo viên nam độc thân muốn tán tỉnh cô cũng cảm nhận được áp lực từ các đồng nghiệp nữ, gần đây trở nên im lặng hơn.

Nhờ vậy, gần đây các lời mời đi uống rượu giảm đi khiến Raika yên tâm hơn nhiều. Thế nhưng, Raika, trong giờ nghỉ trưa, đang đi nhanh qua nhiều em học sinh trên hành lang, đến lớp hai.

Ngay khoảnh khắc cô đến nơi, cửa lớp học cũng mở ra, một em học sinh chạy ra ngoài.

“A, cô Raika! Con đang định đi tìm cô đây!”

Đứa học sinh lớp hai, ánh mắt rạng rỡ, ngước nhìn người phụ nữ cao ráo xinh đẹp.

“Cô Raika, chị Sora có liên lạc gì không ạ?”

Em út nhà Takanashi, đã lớn hơn trước nhiều khi lên lớp hai, từ sáng sớm đã đầy hy vọng.

Bởi vì em ấy luôn dõi theo những nỗ lực của chị cả, người đã dành cả kỳ nghỉ hè không đi chơi, mùa thu không ngắm trăng, kỳ nghỉ đông và tết âm lịch cũng luôn ở trong phòng để ôn thi. Và những điều này, Raika cũng rất rõ.

Vì vậy, ngay khi đến trường đã bị Hina tìm đến để nói chuyện riêng, Raika mới sẵn lòng đáp ứng yêu cầu của Hina.

Có lẽ đây là hành động hơi thiên vị, nhưng Raika hy vọng hành động này sẽ được chấp nhận.

Hina, khi mới gặp lần đầu chỉ mới ba tuổi, từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn và đáng yêu, điều này đến bây giờ vẫn không thay đổi.

Có thể thấu hiểu nỗi đau của người khác, vui mừng vì thành công của người khác, Hina rất được yêu quý cả ở nhà và ở trường. Dù đôi khi làm người ta cảm thấy quá tốt bụng, nhưng Hina lại là một cô gái tài năng xuất chúng cả về học tập và thể thao.

Raika, hồi nhỏ cũng xuất sắc về học tập và thể thao, chỉ là không học được cách cư xử với người khác, theo cô ấy thì Hina chính là sự tồn tại lý tưởng rạng rỡ. Chính vì Raika biết rằng linh hồn xinh đẹp ấy đã được tạc nên qua biết bao nỗi buồn mới có được ánh hào quang đó, nên càng thương yêu Hina hơn.

Đối với Miyu và Sora, Raika cũng có tình cảm tương tự. Ngay cả sau này có trở thành đối thủ với Sora để tranh giành vị trí người giám hộ, cũng là người hết lòng yêu thương các em, Segawa Yuuta, tình cảm của Raika vẫn sẽ không thay đổi.

Vì vậy, Raika kìm nén xúc động muốn ôm chặt Hina, cúi người xuống để nhìn ngang tầm mắt với Hina.

“Có liên lạc rồi.”

“……Chị Sora không sao chứ ạ?”

Raika đưa miệng lại gần tai Hina, tận hưởng niềm vui khi ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Hina ở khoảng cách rất gần.

Dù vài ngày sau Raika sẽ bị Yuuta gọi đến quán cà phê và phải chịu đựng cú sốc ngoài sức tưởng tượng, nhưng lúc này đây, Raika hoàn toàn vui mừng từ tận đáy lòng vì thành công của Sora.

Gần đây, hầu hết các trường đại học đều công bố số báo danh của thí sinh trúng tuyển trên mạng, dù biết có cách này, nhưng háo hức chờ đợi kết quả thi cũng là điều dễ hiểu, đặc biệt nếu trường đại học thi nằm ở vị trí thuận tiện giao thông với nhà mình, thì thay vì chờ ở nhà, tất nhiên sẽ muốn trực tiếp đến bảng tin của trường để xem kết quả.

“Con hồi hộp quá, thật lâu rồi con chưa hồi hộp như vậy!”

“……Mẹ cũng vậy, cảm giác tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi… nhưng công việc bên đó không sao chứ? Chị Sasha.”

Tại trường đại học âm nhạc mà Sora chọn là nguyện vọng 1, Sasha và Sora đang chờ đợi công bố kết quả. Xung quanh hai người cũng có rất nhiều phụ huynh, tất cả đều hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc định mệnh.

“Hehe, vào lúc quan trọng như thế này, làm sao mẹ có thể đi làm được chứ? Mẹ là mẹ của các con mà.”

Nhìn người phụ nữ tóc vàng, vẻ mặt còn lo lắng hơn cả Sora, đang ôm lấy vai mình, Sora mỉm cười.

“Cảm ơn chị Sasha.”

“Không có gì, dù sao thì làm vậy cũng là ước mơ của mẹ mà.”

“Cơ hội này ít nhất còn hai lần nữa.”

“Đúng rồi, cảm thấy đây là hoạt động rất phù hợp để giảm cân, vì tim sẽ đập nhanh như vậy mà.”

Nụ cười nói đùa của Sasha rất giống với Miyu. Không lâu sau, khi thời gian công bố kết quả đến, danh sách thí sinh trúng tuyển được dán trên bảng thông báo, hai người cố gắng đứng thẳng người tìm kiếm số báo danh trên bảng.

“……À, số báo danh của mình… à…”

Người đầu tiên reo lên vui mừng là Sasha, người cao hơn.

“Sora này! Sora… ở đó, đúng không? Đó là số báo danh của Sora phải không!?”

“Có… rồi, chị Sasha! Đó là số báo danh của em!”

“Con thành công rồi! Sora!”

Sora bị Sasha ôm chặt, dùng cả hai tay che miệng.

“Đỗ rồi… em đỗ rồi… mẹ… bố… chị Yuri!”

Nước mắt trào ra từ đôi mắt to của Sora, Sasha ôm chặt Sora hơn nữa, như thể muốn thay thế ba người không có mặt ở đây để ôm Sora. Sự ấm áp đó khiến Sora cảm thấy vừa vui mừng vừa hạnh phúc, cũng ôm chặt Sasha lại.

Tàu điện vừa vào ga tàu điện ngầm, tôi vội vã xuống xe lên sân ga, vì nhận được điện thoại báo việc thêm, tôi phải vội vàng trở lại công ty. Xong việc này, chắc cũng đã đến chiều tối rồi. Vì tôi không thể sử dụng điện thoại trước mặt khách hàng, nên đành nhẫn nại chờ đợi tin tức của Sora. Bởi vì kết quả thi một khi đã xác định, Sora cũng sẽ thông báo cho tôi qua thư.

Trong khi tôi chen chúc trong dòng người ở nhà ga, tôi cũng liên tục kiểm tra điện thoại. Kết quả thi chắc đã công bố từ lâu rồi, nhưng Sora còn phải xác nhận phần học bổng, nên có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Sora từng tham gia cuộc thi hát toàn quốc trong dàn hợp xướng và đạt thành tích xuất sắc, trong đó Sora còn đảm nhiệm phần hát solo, có khả năng nhận được học bổng tuyển thẳng của các trường đại học địa phương và được mời vào trường chuyên.

Dù nói vậy, trong lòng Sora chắc không có lựa chọn nào là rời xa nhà ở Ikebukuro. Việc lựa chọn trường đại học công lập học phí rẻ, hay trường đại học phù hợp nhất với mong muốn của mình, kể cả trường tư thục, có vẻ từng là vấn đề khó khăn đối với Sora, nhưng cuối cùng, Sora vẫn chọn trường có lớp dạy thanh nhạc, có thể đi học từ nhà mình. Trước đây, chúng tôi thà khó khăn về cuộc sống cũng không dùng tiền mà anh rể và chị gái để lại, chính là vì lúc này. Bởi vì chúng tôi vốn muốn Sora không phải lo lắng về vấn đề tài chính trong việc học hành, mà để dành số tiền đó, nên mong muốn Sora chọn trường mình muốn học.

Sau khi Sora tốt nghiệp đại học, con bé có thể theo đuổi sự nghiệp ca sĩ, cũng có thể làm giáo viên âm nhạc.

Sora có thể làm những việc mình thích trong tương lai là điều tôi mong muốn từ tận đáy lòng với tư cách là người giám hộ… Dù nói vậy, nhưng thành thật mà nói, với tâm trạng hiện tại của tôi, việc Sora có đỗ hay không là điều tôi lo lắng thứ hai.

Với năng lực của Sora, tôi tin con bé sẽ không trượt. Dù có thể không được học bổng, nhưng chuyện đó tôi vốn chẳng bận tâm. Theo lời thầy giáo cấp ba của Sora, việc xét tuyển thẳng vào các trường đại học nghệ thuật, mối quan hệ với giáo viên hướng dẫn bên ngoài, cùng thành tích các cuộc thi trước đây mới là yếu tố ảnh hưởng lớn hơn, chứ không đơn thuần chỉ dựa vào điểm thi đầu vào. Dù vậy, Sora, với mong muốn giành được học bổng, đã tìm hiểu thêm nhiều loại học bổng không hoàn trả khác ngoài suất của trường đại học. Tôi nghĩ, dù có giành được học bổng đại học hay không, Sora chắc chắn vẫn định đi học mà không hề động đến tiền của gia đình. Dù rất muốn Sora dựa dẫm vào chúng tôi nhiều hơn, nhưng khi nghe con bé nói làm vậy là để “mọi người công nhận mình đã trưởng thành,” tôi đành chịu không nói thêm gì được. Chính bản thân tôi thời đại học cũng từng kiên quyết không dùng tiền nhà, dù biết sẽ khiến Hina và các em có những ký ức tủi thân, tôi vẫn chọn cố gắng làm thêm. Vì vậy, tôi cho rằng, một người con cả giàu trách nhiệm sẽ không muốn gia đình phải bỏ tiền cho mình, đó cũng là một suy nghĩ tự nhiên. Hơn nữa…

—Được thôi, đợi khi em đỗ đại học và giành được học bổng nhé…

Dù bị Miyu, Sasha và dì Ryoko thúc ép một chút, nhưng tôi quả thật đã hứa hẹn hôn nhân với cô con gái cả mà tôi trân quý.

“Haizz… Mình có nên làm vậy thật không nhỉ, chị hai?”

Bước ra khỏi ga Ikebukuro, khu phố quen thuộc hiện ra trước mắt, nhưng điện thoại của tôi vẫn chưa nhận được tin nhắn nào.

Khi Sora thực hiện lời hứa của mình, tôi cũng phải đưa ra quyết định.

—Mình có xứng đáng với Sora không đây?

Vô số lần tự vấn tự đáp đã khiến lòng tôi dao động. Tôi có thể khẳng định rằng, khi quyết định sống chung, nội tâm tôi không hề có chút ý nghĩ không đứng đắn nào. Nhắc đến chuyện này, trước đây tiền bối Kotono và Maeshima hình như cũng đã rất nghi ngờ tôi về khoản này, nhưng trong bốn năm đầu sống chung, tôi thật sự đã xem Sora như con gái ruột của mình.

Dù có nhận ra Sora ngày càng xinh đẹp hơn, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc coi Sora là bạn đời để cùng nhau sống trọn đời. Tuy nhiên, chính trong hoàn cảnh đó, tôi lại nhận được lời tỏ tình.

Khoảnh khắc ấy, tôi vui mừng khôn xiết khi nhận được lời tỏ tình từ học tỷ Raika, người mà tôi đã thầm yêu trong bốn năm và cũng là người đã luôn chăm sóc chúng tôi rất nhiều. Học tỷ Raika là động lực để tôi gia nhập Roken, cũng là người tôi thầm mến, đối với tôi, chị ấy là một người học tỷ vô cùng đặc biệt.

Thế nhưng, ngay khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Sora, trong lòng tôi đã không còn lựa chọn hẹn hò với học tỷ Raika nữa.

Tôi đã lựa chọn Sora với một suy nghĩ rõ ràng đến mức ngay cả bản thân tôi cũng phải kinh ngạc. Điều này khiến chính tôi cũng vô cùng bất ngờ. Dù hiện tại trong lòng tôi vẫn còn giữ tình cảm tốt đẹp và lòng biết ơn đối với học tỷ Raika, nhưng tôi không thể chọn tương lai của mình theo cách khiến Sora phải khóc, và học tỷ Raika cũng đã chấp nhận quyết định này của tôi.

—Thế nhưng, đây có phải là thứ tình cảm có thể dẫn đến “kết hôn” không đây?

Tôi lại lặp lại những câu hỏi tự vấn đó. Liệu tôi có thể khiến Sora hạnh phúc không? Liệu Sora có đang nhầm lẫn lòng biết ơn vì tôi đã sống chung và chăm sóc các em thành tình yêu hay không? Lòng tôi tràn ngập những nghi ngờ không dứt, tôi cảm thấy ấm ức vì ngay cả đến hôm nay, tôi vẫn không thể xác định rõ tình cảm của mình.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời mùa đông trong xanh khi đêm sắp về, tôi cảm thấy như nhìn thấy chị Yuuri, anh rể Shingo, cha mẹ đã mất từ thuở nhỏ, và cả Jūbei, người đã luôn chăm sóc chúng tôi, hiện ra trong những đám mây.

“Sora chắc chắn sẽ đỗ, sau đó sẽ đến lượt mình… đúng không?”

Những người đang mỉm cười dõi theo chúng tôi không hề cho tôi bất kỳ câu trả lời nào.

Chiếc điện thoại trong túi bắt đầu rung lên, không cần kiểm tra tôi cũng biết chắc là Sora gọi.

Không chút nghi ngờ rằng đó sẽ là tin tốt, tôi sải bước tiến lên. Được rồi, trước tiên hãy nghĩ xem nên nói lời chúc mừng thế nào đây. Vị trí người giám hộ tạm thời và bạn trai tạm thời của tôi cũng sẽ kết thúc vào hôm nay.

Giờ khắc quyết định đã cận kề, tôi rút điện thoại ra, rồi… kêu lên một tiếng than vãn.

Takanashi Hina đeo chiếc huy hiệu bằng giấy màu đã chuẩn bị sẵn vào cổ chị gái mình.

“Chúc mừng chị Sora đã đỗ đại học! Chị là tuyệt vời nhất!”

“Cảm ơn em… Hina.”

Sora, với đôi mắt ngấn lệ mừng rỡ, nở nụ cười trông thật tươi tắn.

Điều này cũng phải thôi, bởi Sora đã thành công giành được suất học bổng do trường cung cấp, một suất học bổng được cho là cực kỳ khó đạt được. Cộng thêm các loại học bổng không hoàn trả khác, Sora gần như được miễn học phí khi nhập học.

Sora cho rằng điều này cũng một phần do ảnh hưởng của việc ba chị em mất cha mẹ trong vụ tai nạn máy bay, và việc sống cùng Yuuta khiến gia đình thiếu thốn nguồn thu nhập thực tế. Dù không muốn tự mãn cho rằng đây hoàn toàn là thực lực của bản thân, nhưng việc đạt được mục tiêu là sự thật không thể phủ nhận.

Như vậy, từ tháng Tư, Sora sẽ trở thành sinh viên đại học và có thể bắt đầu chuyên tâm vào thanh nhạc. Dù Sora vẫn chưa có kế hoạch cụ thể cho tương lai, nhưng việc đỗ vào một trường đại học danh tiếng với số điểm gần như đứng đầu đã biến thành niềm tự tin của em.

“Em biết ngay mà, vì chị Sora hát hay lắm!”

“Hehe, phải đó, nhưng Hina cũng hát rất hay mà. Đúng không, Miyu?”

“Đúng đó, đúng đó, Hina cũng hay hát lắm, ngay cả chú cũng nói Hina rất giỏi sáng tác lời, nên biết đâu tương lai sẽ trở thành ca sĩ kiêm nhạc sĩ thì sao.”

Nghe Miyu nói những lời đó với vẻ mặt hoài niệm, Hina bĩu môi.

“Ể~ Hina thích hát, nhưng đâu có tự sáng tác bài hát đâu!”

“Ơ? Hina quên rồi à? Em rõ ràng đã hát rất nhiều bài tự sáng tác mà.”

“Hina thích hát, nhưng đâu có làm chuyện ngây thơ như vậy. Hina… không phải, em cũng có thể hát những bài hát ‘người lớn’ như chị Sora đó!”

Thấy phản ứng kích động lạ lùng của cô em út, cô chị thứ hai liền nảy ra ý định trêu chọc.

“Để chị nghĩ xem~ chị nhớ có bài hát ‘Thất Ngũ Tam’ đó. Kiểu như ‘Thất Ngũ Tam~ Thất Ngũ Tam~ Xoay một vòng thật mạnh, Thất Ngũ Tam’. Chị nghĩ chắc còn cả video lưu lại nữa đó.”

“Ể~ Hina không nhớ bài hát đó đâu! Hina không biết gì về bài hát ‘Thất Ngũ Tam’ hết á!”

“Đó là bài hát do Hina tự sáng tác đó, chị nhớ rất rõ vì nó siêu đáng yêu luôn.”

Khi Miyu vừa nói vừa muốn ôm Hina, Hina liền nhanh nhẹn lách khỏi vòng tay Miyu.

“Chị Miyu bắt nạt em!”

Nhìn hai cô em gái thân thiết nô đùa, Sora sau đó chuyển ánh mắt sang điện thoại.

Sasha, đang chuẩn bị món ăn mừng trong bếp, nhận ra phản ứng của Sora.

“Ôi, Sora, sao vậy con?”

“…Vẫn chưa thấy hồi âm.”

“…Ra vậy, thế thì lát nữa phải cho cậu ta một bài học mới được.”

Thấy Sasha vung chiếc vá một cách mạnh mẽ, Sora không khỏi nở nụ cười gượng gạo.

Dù Sora biết Yuuta đang bận việc không thể ép buộc, nhưng em cũng không thể kiềm chế nhịp tim đập dồn dập.

Dù sao đây cũng là một sự thay đổi lớn sẽ thay đổi mối quan hệ của cả hai sau này.

“Ước gì Yuuta về sớm.”

Người nói câu đó là Raika, cũng đang ở trong bếp.

Raika đến nhà Takanashi để chúc mừng Sora đỗ đại học.

“…Vâng.”

Raika chắc vẫn chưa biết Sora sẽ kết hôn với Yuuta sau khi đỗ đại học.

Điều này khiến Sora cảm thấy chút tội lỗi, em hướng mắt về chiếc điện thoại, mong muốn được sớm yên lòng.

“À…”

Tiếng rung và âm báo tin nhắn đến, sau khi kiểm tra người gửi, thì ra là Maeshima. Sau đó, tin nhắn của Yoko và những người khác cũng lần lượt gửi tới. Có lẽ trước đó Sora đã dùng tin nhắn báo tin đỗ đại học cho Yoko, nên Sora nhận được rất nhiều lời chúc từ các thành viên câu lạc bộ hợp xướng và bạn bè, kể cả các đàn em.

“Mọi người ơi, cảm ơn mọi người…”

Sora vui mừng vì tấm lòng ủng hộ của bạn bè, em cũng lần lượt trả lời từng tin nhắn.

Tuy nhiên, trong suốt thời gian này, tâm trạng nôn nóng muốn nhận được tin nhắn từ người trong mộng của Sora vẫn không hề thay đổi.

“Anh… Yuuta… sao vẫn chưa có tin gì nhỉ…”

Sora nhận được tin nhắn từ Ninmura và Sako nói rằng sẽ đến ngay, nhưng người quan trọng nhất lại mãi không gửi tin nhắn đến, điều này khiến Sora thở dài sâu thẳm.

“…Có khi nào anh ấy không biết phải trả lời thế nào không?”

Suy nghĩ này khiến tim Sora nhói lên. Yuuta nghĩ thế nào về lời hứa đó?

Lời hứa được đưa ra khi mọi người vây quanh, liệu có phải là ý muốn thật sự của Yuuta không?

Có lẽ mình đã dùng nước mắt để trói buộc trái tim Yuuta mà tỏ tình, Yuuta có lẽ chỉ đang đáp lại yêu cầu ích kỷ của mình. Cảm giác tội lỗi như thể mình đã giở trò lại trỗi dậy, khiến lòng Sora bất an. Rõ ràng mình đã đỗ đại học và giành được học bổng rồi —

Vì một tin nhắn không xuất hiện, nụ cười của Sora bắt đầu mang một nét u buồn.

Tôi vội vã chạy qua lối vào nhà Takanashi.

“Sora, chúc mừng con!”

“Ơ!? Anh, anh ơi!”

Vừa chạy vào phòng khách, tôi đã thấy tất cả mọi người, trừ tôi ra, đều đã có mặt ở đây để chúc mừng Sora. Miyu và Hina thì khỏi nói rồi, học tỷ Raika, Ninmura, và cả tiền bối Sako cũng đã đến.

“Yuuta, cậu chậm quá.”

“Segawa, tại sao vào lúc này cậu lại không về sớm chứ? Thế này thật là thiếu chu đáo quá đi mất, đúng không Miyu?”

“Anh Ninmura nói đúng đó, chú, chú phải tự kiểm điểm đi.”

“Chú, chú thiếu chu đáo quá! Để phạt chú, chú phải cho Hina ôm một cái!”

“Tiểu thư Hina, như thế không phải là phạt mà là phần thưởng đó… À, à phải rồi, xin hãy để kẻ bất tài Sako Shuntarou này thay Segawa gánh vác trọng trách ôm tiểu thư Hina…”

Ngay khi tiền bối Sako vươn tay ra, học tỷ Raika cũng rút ra cây quạt xếp không biết từ đâu.

“Hội trưởng, anh phiền quá.”

“Á! Đau, đau quá! Đau quá mà! Oda, cô đã là người đi làm rồi chứ không phải học sinh nữa đâu! Ư, ư ơ! Ư ư ư!”

Dưới những đòn tấn công liên tiếp bằng chiếc quạt xếp đã lâu không thấy, tiền bối Sako lập tức bị hạ gục.

“Thôi được rồi, Yuuta, cậu làm lại từ đầu đi.”

Học tỷ Raika khẽ hừ một tiếng rồi hít thở đều đặn và thúc giục tôi. Tôi cũng quay lại đối mặt với Sora.

“…Sora, chúc mừng con đã đỗ đại học, hơn nữa còn giành được học bổng nữa, thật là giỏi quá.”

“Vâng… Tất cả là nhờ có anh và mọi người.”

Hàng mi dài của Sora khẽ rung lên, trên môi em nở một nụ cười. Tôi nhận ra má mình đang đỏ ửng, Sora bên cạnh, với vẻ rạng rỡ, trông như một thánh nữ.

“Được! Yuuta cũng đã về rồi, vậy thì mọi người bắt đầu ăn mừng thôi!”

“Do Sasha và tôi cùng chuẩn bị đó, mọi người cứ thoải mái ăn đi.”

“Ăn xong còn có món tráng miệng đặc biệt do tôi làm nữa, mọi người có thể mong đợi đó.”

Ba người giỏi nấu ăn đã nói vậy, chắc hẳn sẽ rất thịnh soạn.

Thế nhưng, Sasha lại bưng ra một nồi đất lớn.

“Ơ? Là lẩu à, bất ngờ thật đấy.”

“…À, là em yêu cầu đó, ừm… vì em nhớ lại chuyện ngày xưa mọi người cùng ăn lẩu.”

Chủ nhân bữa tiệc hôm nay ngượng ngùng nói.

“Chị Sasha hỏi món ngon nhất mà em từng ăn là gì, dù em không nhớ món mẹ Koto nấu, nhưng em nhớ rất nhiều món chị Sasha và chị Yuuri đã làm, nhưng vì món nào cũng ngon nên… em đã rất phân vân… Sau đó…”

Nói đến đây, Sora quay đầu nhìn từng người bạn đang tụ tập ở đây.

Nhìn những người bạn đã cùng chúng tôi trải qua hai tháng ở Hachioji, và sau đó vẫn luôn đồng hành cùng chúng tôi.

“Cuối cùng, món lẩu ăn cùng mọi người là thứ em muốn ăn lại nhất, lạ lùng thật đúng không?”

Những lời nói ngượng ngùng của Sora đã chạm sâu vào trái tim chúng tôi.

Điều này cũng dễ hiểu thôi, tất cả những người ở đây đều là những người bạn đã cùng chúng tôi vượt qua biết bao khó khăn.

Món lẩu mọi người cùng ăn, tôi cũng nhớ rõ hương vị lúc đó.

“…Lúc đó tôi không có mặt, nên đây là do tôi hỏi Raika đó.”

“Lần này là Sasha nấu chính, nên chắc chắn sẽ ngon hơn lúc đó.”

Học tỷ Raika mặt không cảm xúc nói bằng giọng bình thản, chúng tôi cũng gật đầu đồng tình.

“Đúng vậy, nếu không có Sasha tham gia vào đội của chúng ta… giờ không biết lại là tình trạng gì nữa rồi.”

“Vậy thì, món lẩu hôm nay sẽ vượt qua kỷ niệm lúc đó, trở thành bữa tối ngon nhất mà mọi người từng ăn nhé!”

Miyu lớn tiếng tuyên bố, chúng tôi đồng thanh hưởng ứng rồi ngồi vào bàn ăn ở phòng khách.

“Chúc mừng Sora đỗ đại học!”

Nghe mọi người đồng thanh chúc mừng, nước mắt Sora lại trào ra.

“Tất cả là nhờ công của mọi người, sau này vẫn mong mọi người giúp đỡ.”

Mọi người vỗ tay đáp lại Sora đang cúi đầu cảm ơn sâu sắc, sau đó chúng tôi bắt đầu thưởng thức món lẩu thơm ngon.

Với sự góp mặt thêm của Sasha trong số những người bạn thời Hachioji, đây có thể coi là đội hình hoàn hảo nhất của nhà Takanashi. Mọi người quây quần bên nồi lẩu trò chuyện, những kỷ niệm ngày ấy cứ như một thước phim quay chậm hiện về trong tâm trí. Sora bây giờ đã bằng tuổi tôi khi còn là sinh viên năm nhất, đang cố gắng vượt qua từng ngày ở thời kỳ đó, thật sự… con người ai cũng sẽ lớn lên.

Học tỷ Raika và Ninmura cũng má đỏ bừng thưởng thức lẩu, gương mặt ai nấy đều tràn đầy cảm xúc.

Dù tiền bối Sako vẫn chưa hồi phục sau “cú sốc” từ chiếc quạt xếp, nhưng Hina quan tâm đến tiền bối cũng dùng đôi tay nhỏ bé giúp tiền bối chuẩn bị cơm nắm, tôi nghĩ những nắm cơm này chắc chắn sẽ trở thành báu vật gia truyền của tiền bối.

Trong lúc trò chuyện vui vẻ, Sora như chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn tôi và nói:

“À phải rồi, anh mãi không trả lời tin nhắn là vì hôm nay bận lắm hả?”

Nghe Sora nói vậy… tôi mới chợt nhận ra mình đã quên mất một việc quan trọng.

Tôi nhớ lại tin nhắn mình đã nhận được khi đang chờ tin nhắn của Sora.

“Đúng, đúng rồi! Anh còn phải về làm việc nữa!”

“Ơ? Ơ ơ!? Bâ, bây giờ ạ!?”

Tôi vội chắp tay cúi đầu xin lỗi.

“Vì tác giả phải nộp bản thảo hôm nay mà bản thảo của anh ấy gần như trống trơn. Các tiền bối còn phải lo cho các tác giả khác không thể rút người ra được, nên nếu anh không giám sát tác giả đó để lấy lại bản thảo, thì lúc đó tạp chí sẽ bị trống trang mất!”

Khi tôi đi xem tình hình vào ban ngày, người đó rõ ràng nói như thể không có vấn đề gì cả, nhưng khi tôi về đến công ty, tôi mới biết anh ta đã gửi thông báo cho ban biên tập rằng “tôi không khỏe, muốn xin nghỉ số này.”

Nhìn tình trạng của chúng tôi khi gặp mặt vào ban ngày thì ai cũng biết đương nhiên là giả vờ ốm, nên tôi đã gọi điện năn nỉ các tiền bối, nói rằng tôi phải về nhà để chúc mừng con gái đỗ đại học, sau khi chúc mừng sẽ lập tức đến điểm hẹn, rồi mới về nhà trước. Nhưng chuyện Sora đỗ đại học khiến tôi vui mừng quá đỗi, nên tôi cứ quên mất không nhắc đến.

“Chú, chú ơi, như vậy thật là thiếu…”

“Đừng nói vậy, Miyu!”

Sora ngăn cô gái tóc vàng xinh đẹp định tức giận thay chị mình.

“Anh cứ đi đi, Yuuta. Em sẽ đợi anh, cố lên nhé.”

Sora nở nụ cười rạng rỡ, trông em đích thị là một thánh nữ.

“Cảm ơn con, Sora… À, Sasha, có hồ sơ nhập học không?”

“Chị Koto đã để một khoản tiền ở chỗ em rồi, em chỉ cần ký tên thôi.”

“Được… Anh đi đây!”

Tôi vội vàng ký tên vào hồ sơ nhập học của Sora rồi chạy về phía con phố mùa đông.

Tôi có thể nghe thấy tiếng mọi người cổ vũ tôi từ phía sau.

—Xin lỗi con, Sora, anh đã không thể ở lại chúc mừng con đến cùng. Khi đang chạy, tôi không khỏi nảy ra suy nghĩ này, nhưng thành thật mà nói… tôi cũng thở phào nhẹ nhõm vì có thể hoãn lại kết luận một chút. Kết hôn ư… Tôi muốn giữ lời hứa, tôi rất trân trọng Sora, nhưng chính vì vậy… để vượt qua ranh giới cuối cùng này, đối với tôi là một quyết định với ngưỡng cửa cao hơn bất cứ điều gì.

Sora, người đã đỗ đại học và giành được học bổng, đang thở dài trong phòng khách.

“…Haizz… Mình… rốt cuộc phải làm sao đây?”

Nhà đã dọn dẹp xong xuôi, không còn quần áo cần giặt, hồ sơ nhập học đại học cũng đã gửi đi hết rồi. Hina và Miyu đang ở trường, chị Sasha thì đi làm, còn Yuuta — từ hôm đó đến giờ vẫn chưa về.

“Đã ba ngày rồi sao…”

Trong số những bộ quần áo đang phơi trong nhà, thiếu đi quần áo của Yuuta, điều này khiến Sora cảm thấy một nỗi cô đơn lạ lùng. Dù Yuuta không quên gửi tin nhắn mỗi ngày, nhưng có vẻ như anh vẫn đang trong tình trạng không biết khi nào mới kết thúc.

“Người ta muốn… giặt áo sơ mi của Yuuta quá.”

Việc Yuuta ngủ lại công ty không phải là hiếm, nên chắc anh đã chuẩn bị vài bộ quần áo thay thế để ở công ty, nhưng dù vậy thì quần áo cũng sắp hết rồi. Dù có ý nghĩ muốn mang quần áo đến cho Yuuta, nhưng em cũng cảm thấy lo lắng khi phải gặp anh.

Sora cũng nhận ra rằng mình đã thở phào nhẹ nhõm khi Yuuta trở lại làm việc trước khi buổi ăn mừng kết thúc.

Hai từ “kết hôn” đột nhiên trở nên hiện thực và cận kề, khiến Sora có chút do dự.

Có thêm nhiều thời gian ở một mình, Sora đến căn phòng của Yuuri.

Căn phòng từng được coi là không thể mở, giờ vẫn còn giữ lại nhiều sách vở và quần áo của Yuuri.

“Nếu là chị Yuuri… chị ấy sẽ nói gì đây?”

Sora thầm nghĩ chắc chắn chị Yuuri sẽ cổ vũ mình, nhưng cùng lúc đó, em cũng không khỏi đem bản thân ra so sánh với chị Yuuri vừa xinh đẹp vừa hoạt bát, rồi lại mất đi tự tin vì điều đó. Ngẫm lại kỹ, cái tuổi của em bây giờ chẳng khác gì Yuuri lúc ấy, khi chị ấy bước chân vào căn nhà này với tư cách là mẹ của Sora.

Dù năm năm qua đã nỗ lực hết mình, Sora tự tin mình không hề thua kém trong việc nhà, nhưng về vóc dáng, em vẫn còn đôi chút tiếc nuối vì chưa được như ý. Dẫu vóc dáng của Sora không tệ, nhưng nói cho cùng, em thuộc tuýp người mảnh mai, vẫn còn một khoảng cách so với hình thể đầy đặn mà em hằng mong muốn khi nhìn ảnh của Nagisa. Chị Yuuri thì khỏi phải nói, còn nếu đặt Raika làm đối thủ, thì càng chẳng có gì để so sánh được.

“Haizz… Giờ có uống sữa thì chắc cũng chẳng kịp nữa rồi.”

Ngay cả Sora cũng thấy mình đang nghĩ những điều vô vị, em mang theo nụ cười khổ đến trước bàn trang điểm mà Yuuri để lại.

Ở đó có một chiếc hộp trang sức đựng đầy kỷ vật, những món đồ mà Sora định sau này khi Hina lớn sẽ trao lại hết cho em. Sora lựa chọn vài món đồ trong đó, rồi trang điểm lên người.

“…Hình như không hợp chút nào.”

Hình ảnh mình trong gương trông như một đứa trẻ đang bắt chước người lớn, điều này khiến Sora vô cùng thất vọng. Sora sốc lại tinh thần, lấy ra sợi ruy băng màu xanh lam mà em vẫn trân quý, thử buộc lên tóc. Đó là phụ kiện đi kèm bộ đồ hóa trang đầu tiên Yuuri làm cho Sora. Em cảm thấy khi buộc sợi ruy băng này, cứ như thể Yuuri đang ở bên cạnh mình, đó cũng là niềm an ủi trong lòng Sora. Em trân trọng vuốt ve sợi ruy băng đã bạc màu sau nhiều lần giặt giũ, rồi thử buộc lại sau một thời gian dài.

“A…”

Thế nhưng, lá bùa hộ mệnh đã trải qua thử thách của thời gian ấy lại đứt lìa ngay khoảnh khắc Sora khẽ kéo, rồi rơi xuống đất.

“Sao lại thế này…”

Gương phản chiếu gương mặt thất thần của Sora, vốn muốn được khích lệ để vơi đi bất an, nhưng lại càng thêm chán nản. Sora cố gắng kìm nén sự bất an đang tăng lên gấp bội, trân trọng nhặt lấy những mảnh ruy băng còn sót lại.

“…Đúng là, tất cả là tại anh ấy, đồ anh trai ngốc nghếch.”

Sora thốt ra những lời cằn nhằn mà ngay cả bản thân cũng biết là vô lý, ôm chặt sợi ruy băng đứt lìa vào lòng.

— Yuuta, em… sợ lắm. Kết hôn… anh không kết hôn với em cũng không sao, mau về đi mà, hãy cho em thấy nụ cười của anh. Rõ ràng chỉ cần như thế, chỉ cần như thế em đã rất hạnh phúc rồi, tại sao em lại tham lam đến vậy chứ? Anh Yuuta — Sora cảm thấy vô cùng bất an.

Trước lời hứa mà mình đã mạnh mẽ giành lấy, Sora không có dũng khí và tự tin để xác nhận hiệu lực của lời hứa đó, chỉ có thể một mình chìm sâu vào tiếng thở dài.

Tôi với đôi mắt đầy mệt mỏi, kiểm tra bản thảo vừa hoàn thành. Bản thảo lẽ ra phải đến vài ngày trước, giờ lại được gửi từng chút một theo từng phần, kết quả là tôi phải kiểm tra ngay lập tức khi bản thảo đến, rồi gửi đi in. Vì bây giờ dù có thúc giục cũng không thể khiến tác giả viết nhanh hơn, nên tôi chỉ có thể chờ đợi rồi lại chờ đợi, sau đó lặp đi lặp lại việc xử lý gấp rút mỗi khi nhận được bản thảo rồi gửi đi.

Dù tôi là người đầu tiên nói sẽ sẵn sàng làm việc, nhưng việc tích lũy vài ngày vẫn khiến tôi không dễ chịu chút nào.

“Segawa, cậu không sao chứ?”

Tiền bối lo lắng hỏi.

“…Em buồn ngủ quá…”

“Vậy thì đi chợp mắt một lát đi, ngày mai chắc sẽ xong thôi. Có vẻ như vẫn kịp phát hành, cậu cố gắng thêm chút nữa nhé.”

“Vâng, được thôi…”

Tôi quyết định thuận theo ý tốt của tiền bối. Đến phòng họp không có ai, chui vào chiếc túi ngủ không hiểu sao lại thường trực trong phòng biên tập, tôi đắp chăn nằm xuống, cơ thể mệt mỏi đau nhức từng cơn.

Nhưng tiếc thay tôi mãi không thể ngủ được, lần nào chợp mắt ở đây cũng vậy. Vốn dĩ thời gian ngủ đã không nhiều, nhưng tôi lại khó ngủ vô cùng.

“Đúng là phiền phức…”

Nghĩ đến cô gái xinh đẹp đang chờ tôi ở nhà, tôi biết mình chắc chắn đã khiến em chờ rất sốt ruột. Nói thật, nếu tôi nhanh chân một chút, cũng không phải là không thể tận dụng khoảng thời gian này về nhà lấy quần áo để thay, nhưng lý do tôi thà ra cửa hàng tiện lợi mua đồ còn hơn về nhà, là vì tôi không biết phải nói gì khi gặp Sora.

Tôi lăn mình trong túi ngủ, không kìm được thở dài.

— Lời hứa thì nhất định phải giữ chứ.

Tôi tuyệt đối không phải là ghét việc đó, có thể khiến một cô gái như Sora nói muốn kết hôn với tôi, đối với một người đàn ông đã hai mươi ba năm không có bạn gái vì đủ loại lý do như tôi, có thể nói là một phép màu.

Mặc dù vậy— tại sao tôi lại phiền não đến thế này? Đây lẽ ra phải là chuyện tốt chứ?

Thế nhưng giờ đây tôi lại đau khổ một cách kỳ lạ. Khi Sora tỏ tình tôi đã rõ ràng lựa chọn tình cảm của em, nhưng giờ nó lại trở nên mơ hồ như tuột khỏi tay. Ngực tôi khó chịu, thể xác và tinh thần kiệt quệ cuối cùng đã kéo tôi vào giấc ngủ, điều này đối với tôi lúc này là một điều đáng mừng.

Đêm đó, tôi, Segawa Yuuta, đã có một giấc mơ, tôi mơ về một tương lai đã mất. Trong mơ, tôi vẫn sống một mình trong căn hộ giá rẻ ở Hachiōji, tôi dường như đã gia nhập Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố (Rōjō kansatsu kenkyūkai), còn Ninmura thì thường xuyên đến chỗ tôi ngủ lại. Nói vậy thì, không biết Ninmura giờ có còn ở đó không? Từ khi tôi đi làm hình như chưa từng nghe Ninmura nhắc đến chỗ ở. Nhìn ra ngoài, trong mơ là mùa thu, Ninmura mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ồ, Segawa, đội cứu hộ đến rồi kìa.”

“Hả? Cậu nói gì vậy?”

Trong căn phòng trọ ba chiếu chật hẹp, tôi, một sinh viên đại học năm nhất đang vật lộn với bản báo cáo không quen, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dãy núi Hachiōji mang cảnh sắc mùa đông, đỉnh núi có tuyết đọng, điều này khiến tôi có một cảm giác lạ lẫm kỳ quặc.

Cũng phải thôi, vì tôi ở ngoài đời thực đã chuyển đến Ikebukuro trước khi mùa tuyết rơi.

“Đợi lâu rồi nhé! Chỗ này lạnh thật đấy, Yuuta, em không bị cảm đấy chứ?”

“Chị, chị! Không phải đã nói là đến thì phải báo trước cho em sao!”

“Không đời nào, chị sao có thể nghe lời em trai chứ? Với lại không đến kiểm tra bất ngờ thì làm sao biết được tình hình thật sự, trước đây dì Yoshiko chẳng phải đã nói thế sao?”

Chị Yuuri cười tươi, không nói lời nào đã bước vào nhà.

“Ồ! Chỗ này bất ngờ lại gọn gàng đấy chứ, là nhờ Ninmura à?”

“Đừng nói thế, Segawa trông thế thôi chứ anh ấy sạch sẽ lắm đấy. Cô Yuuri vẫn đẹp như ngày nào, hôm nay cô hình như có dẫn theo một cô gái dễ thương, có thể giới thiệu cho tôi không?”

Ninmura vừa nói, ánh mắt vừa đặt lên cô gái đang nép sau lưng chị Yuuri, đó là cô gái mà tôi từng gặp khi chị Yuuri nhờ trông nhà hồi nghỉ hè.

“Sora, chào mọi người đi em.”

“…Em, em là Takanashi Sora… Rất mong được giúp đỡ.”

Nghe cô gái tự giới thiệu bằng giọng nhỏ đến mức khó nghe, Ninmura mỉm cười.

“Chào em, anh là Ninmura Kouichi. Sora, em dễ thương thật đấy, em là học sinh cấp hai sao?”

“Vâng, vâng ạ.”

“Ninmura, cậu đừng có ý đồ xấu với cháu gái tôi nhé. Sora, lâu rồi không gặp.”

“Vâng, vâng! Lâu rồi không gặp… Ờ, cái đó…”

Sora ngượng ngùng nhìn tôi, dường như không biết phải gọi tôi là gì.

“Sora, Yuuta là cậu của em, nên phải gọi là cậu đấy nhé.”

“Ơ, chị, chị đừng có vậy chứ! Sora, em không cần gọi anh là cậu đâu, cứ gọi Yuuta là được rồi.”

“…Vâng, vâng, Yu, Yuuta…”

Sora đỏ bừng mặt gọi tôi như vậy, trông càng đáng yêu hơn.

“Haha, Sora nghe chị nói hôm nay đến chỗ Yuuta là đòi đi theo ngay. Đã đặc biệt bỏ cả hoạt động câu lạc bộ ở trường để chạy đến, thì thật ra đâu cần phải ngại ngùng đến thế, nên nói chuyện với Yuuta nhiều hơn chứ. À mà, cô bạn gái ngực khủng của em gần đây có đến không?”

“Hả!? Bạn, bạn gái!?”

Không hiểu sao Sora lại ngạc nhiên. Cũng phải thôi, dù sao tôi không giống Ninmura, là một người dù nhìn thế nào cũng chẳng giống có người con gái nào thích cả.

“Ơ, đã, đã nói là không phải bạn gái tôi rồi mà!”

“Ơ~ em bỏ cuộc thế à? Không chịu thua mới là ưu điểm của em chứ.”

Chị Yuuri nở nụ cười trêu chọc, còn Sora không hiểu sao lại khẽ vuốt ngực như thở phào nhẹ nhõm.

“…Ồ~ Xem ra Segawa cũng có chiêu đấy chứ.”

“Cậu nói gì vậy Ninmura, tự dưng lại buột ra câu khó hiểu thế.”

Bị cả chị và Ninmura cùng trêu chọc đến khó chịu, tôi chuyển ánh mắt sang Sora.

Phát hiện Sora cũng đang chăm chú nhìn mình, chị lúc này khẽ cười.

“Thôi nào, đây là ưu điểm cũng là khuyết điểm, khuyết điểm cũng là ưu điểm mà. Hehe!”

Chị nói với nụ cười khó hiểu.

— Em phải mạnh mẽ lên, Yuuta, nếu em làm con gái chị khóc, chị sẽ không tha cho em đâu.

Tôi cảm giác mình dường như đã nghe thấy giọng nói ấy.

Ngày hôm sau, Takanashi Sora đang ngủ gà ngủ gật ở phòng khách, em cũng có một giấc mơ tương tự.

Đó là… giấc mơ của người chủ khác trong căn phòng không thể mở khóa ấy. Chị Yuuri, lúc đó vẫn còn là học sinh cấp ba, và mẹ Nagisa đang ở trong phòng. Trong mơ, đây là lần đầu tiên Sora nghĩ đến, rằng căn phòng đó trước khi thuộc về chị Yuuri là phòng của chị Sasha, và sớm hơn nữa là phòng của mẹ Nagisa.

“Ra vậy, phải chăm sóc em trai sao… Yuuri cũng vất vả thật đấy.”

“Hehe, bố mẹ thực ra đã để lại cho bọn em kha khá tiền, nên chỉ cần tiêu dè sẻn một chút thì không thành vấn đề đâu ạ, với lại lại có ông chủ Takanashi chịu nhận em làm việc nữa.”

“Dù để học sinh cấp ba đi làm thêm khiến tôi hơi ngạc nhiên, nhưng khi biết hoàn cảnh của cô thì tôi cũng hiểu tại sao ông ấy lại làm thế. Và cô có thể đến giúp đỡ thế này, cũng khiến tôi rất vui.”

Căn phòng với cách bài trí hoàn toàn khác bây giờ, dù đơn giản nhưng lại vô cùng gọn gàng sạch sẽ, Yuuri cẩn thận đưa tay đến cạnh bụng của Nagisa.

“Em có thể chạm vào không ạ?”

“Ừ, không sao đâu, giờ thỉnh thoảng có thể cảm nhận được bé máy máy đấy.”

Bụng Nagisa có một phần nhô lên không quá rõ ràng.

“…Em bé nhất định rất khỏe mạnh nhỉ, đã biết giới tính chưa ạ?”

“Hehe, là con gái, điều phiền phức là có lẽ tôi còn không khỏe mạnh bằng con bé nữa.”

Nghe câu nói này, Sora mới nhận ra đây là một căn phòng đã được dọn dẹp, và còn có thể nhìn thấy hành lý đã được đóng gói. Nagisa và Yuuri họ… đang chuẩn bị chuyển vào bệnh viện, để chuẩn bị cho việc sinh ra Sora.

“Tuyệt đối sẽ không sao đâu ạ, với lại nếu thiếu Nagisa thì ông chủ sẽ chết mất thôi.”

“Nói cũng phải, vậy thì tôi phải khỏe mạnh trở về, đây là một trọng trách lớn đấy nhé.”

Nhìn nụ cười của Nagisa, hoàn toàn không thể hình dung được bi kịch đang chờ đợi trong tương lai.

“…Yuuri, sau khi đứa bé này ra đời, con có thể làm bạn với nó không?”

“Đương nhiên rồi ạ! Con sẽ rất mong chờ đấy. Con chỉ có em trai thôi, nếu có thêm một bé gái, con nhất định sẽ dốc hết lòng yêu thương bé!”

Nụ cười đầy sức sống của Yuuri khiến Nagisa cảm thấy thật rạng rỡ.

“Yuuri đúng là một đứa trẻ tốt, tôi hy vọng sau này đứa bé này cũng có thể giống như con.”

“Hả! Cô nói vậy con hơi khó xử đấy, con rất muốn trở thành một người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành như Nagisa đấy chứ, vì ông chủ đã kể cho con nghe rất nhiều về cô mà.”

“Nếu vậy thì… hy vọng con bé có thể sở hữu cả ưu điểm của tôi và Yuuri thì tốt nhỉ, đây chắc là sự tùy hứng của bố mẹ thôi.”

“Con gái thì cứ tùy hứng mới tốt mà! Cách đây không lâu Sasha cũng nói thế đấy ạ!”

“Hehe, nói đến đây, Sasha có nói nếu tôi nhập viện thì sẽ đến thăm ngay đấy nhé, hôm nay chắc sẽ rất náo nhiệt đấy, ba cô gái chúng ta hãy trò chuyện thật vui vẻ đi nào.”

“Không vấn đề gì ạ! Tiếng Nhật của Sasha bây giờ cũng tiến bộ nhiều rồi đấy!”

Chứng kiến cảnh hai người trò chuyện vui vẻ hòa thuận, Sora, dù đang ở trong mơ, vẫn cảm thấy nước mắt mình trào ra.

— Mẹ, chị Yuuri… Con có trở thành cô gái mà hai người mong muốn không? Con có đạt được kỳ vọng của hai người không?

Đối mặt với Sora đang mang nỗi bất an trong lòng, hai người trong mơ mỉm cười với em.

— Con là cô con gái mà cả hai chúng ta và Sasha đều tự hào, đừng lo lắng. Hai người trong mơ ôm chặt Sora. Dù đó chỉ là một giấc mơ, nhưng Sora lại cảm thấy một sự bình yên kỳ diệu.

Công việc phải làm xuyên đêm cuối cùng cũng kết thúc, tôi lên đường trở về nhà ở Ikebukuro. Đã bao nhiêu năm rồi tôi dùng từ "nhà" để chỉ căn nhà ấy, tôi họ Segawa, còn căn nhà đó thực chất là nhà của Takanashi.

Ở đó có rất nhiều điều vốn không phải là đương nhiên, nhưng nhờ sự cố gắng tích lũy mà trở thành đương nhiên. Trên đường về nhà, tôi ghé qua trung tâm thương mại ngay cạnh ga Ikebukuro một chuyến, rồi giờ mới về đến cửa nhà, từ từ mở cánh cổng chính.

Thông cảm cho tôi đã nhiều ngày liên tục ngủ lại công ty, nên giờ về nhà cũng chỉ vừa quá trưa một chút. Sora có thể đang ở nhà một mình, nhưng cũng rất có thể trong nhà chẳng có ai cả. Về nhà vào thời điểm này khiến tôi có một cảm giác tội lỗi khó tả.

“…Sora có ở nhà không nhỉ?”

Tôi ném đống quần áo bẩn vào máy giặt, sau đó đi đến phòng khách.

Trong phòng khách — tôi nhìn thấy một thánh nữ đang say ngủ, và phát ra tiếng ngáy nhẹ.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, báo hiệu mùa xuân sắp đến.

Tôi ngắm nhìn gương mặt Sora, không hiểu sao trên mặt em lại lờ mờ có vệt nước mắt.

Điều này khiến tôi tự nhiên rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má em.

“…Ưm.”

Sora từ từ ngẩng đầu, mở mắt.

“Ơ? Anh… em…”

“Xin lỗi nhé, đánh thức em rồi, em đang ngủ mà.”

Sora trước tiên dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, sau đó lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

“Không sao đâu ạ, em vốn mong anh về sớm để gặp anh mà, nên em rất vui. Mừng anh về nhà, công việc đều suôn sẻ chứ ạ?”

“Tuy gấp rút, nhưng cuối cùng cũng xong rồi.”

“Anh vất vả rồi, để em rót trà nhé.”

Sora nói xong liền đứng dậy định đi về phía nhà bếp.

“Khoan đã!”

Tôi vội vàng kéo tay Sora lại.

“…Có chuyện gì vậy ạ? Anh.”

Sora đỏ mặt nhìn tôi.

“Không, không có gì… ừm, anh muốn nói…”

Dưới ánh mắt dõi theo của Sora, tôi cảm thấy quyết tâm của mình dường như đang dao động. Để kiềm chế nhịp tim đập nhanh, tôi hít thở sâu vài lần, còn Sora thì im lặng nhìn tôi.

“Anh muốn nói… về lời hứa của chúng ta.”

“…Ưm!”

Sora khẽ nín thở. Điều này là đương nhiên, vì em chắc chắn cũng đang bận tâm về chuyện này.

“…Anh nghĩ anh… có thể đã hiểu lầm điều gì đó rồi.”

Tôi nhìn Sora nói, khuôn mặt đỏ bừng của tôi phản chiếu trong mắt em.

“Anh cứ nghĩ không chịu thua là điểm mạnh của anh, nhưng… dường như không phải vậy.”

Đây là điều tôi đã suy nghĩ rất nhiều khi làm việc.

“Anh nghĩ anh muốn mình được như chị Yuuri, nghĩ rằng mình nhất định phải trở thành như chị ấy nên mới luôn nỗ lực phấn đấu. Chị ấy thật sự rất giỏi, anh cũng nhờ sự giúp đỡ của chị ấy mà mới học lên được đại học.”

“…Vâng, chị Yuuri quả thật là một người rất tuyệt vời.”

“Nhưng… anh không phải là chị Yuuri, anh không thể trở thành như chị Yuuri được.”

“Làm gì có chuyện đó, chúng em đều…”

Thấy Sora định nói đỡ cho tôi, tôi nở một nụ cười như thể em đã hiểu lầm ý tôi.

“Anh không phải đang hạ thấp bản thân, là vì có Sora và các em, anh mới có thể nỗ lực đến mức này. Những gì chị Yuuri có thể làm một mình, anh cũng đã làm được với sự giúp đỡ của mọi người. Chị ấy nói anh không chịu thua, ít nhất ở khía cạnh này cũng đúng.”

Cô con gái lớn xinh đẹp gật đầu đồng tình với suy nghĩ của tôi một cách chân thành.

“Nhưng… điều này cũng có nghĩa là ở một vài khía cạnh… có thể anh chỉ đang dựa dẫm vào lời nói của chị.”

Tôi từng câu từng chữ cố gắng truyền đạt suy nghĩ của mình đến người mà tôi trân trọng.

“Anh quyết định sẽ chăm sóc các em, việc luôn đi làm thêm và đặc biệt coi trọng tiền bạc, tất cả đều vì suy nghĩ này. Anh cảm thấy tất cả quyết tâm của mình dường như đều là muốn tiếp nối tâm nguyện của chị và anh rể. Rõ ràng không ai yêu cầu anh làm thế, là bản thân anh, là anh muốn làm thế, nhưng…”

Có thể tôi chỉ đang dựa dẫm vào chính bản thân đã nỗ lực vì ba chị em. Muốn biến mình thành chị Yuuri, đó là ưu điểm của tính cách cứng đầu của tôi, nhưng cũng có thể là khuyết điểm.

“Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, anh đã nghĩ kỹ xem rốt cuộc mình muốn làm gì. Sau năm năm này, sau này anh muốn sống cuộc đời như thế nào, anh có muốn tự mình hạnh phúc hay không, không phải vì bất kỳ ràng buộc nào, mà là từ suy nghĩ của chính anh.”

“…Vâng.”

Sora như đã có sự giác ngộ, với vẻ mặt trong suốt nhẹ nhàng buông tay tôi ra.

“Yuuta, cảm ơn anh đã nghiêm túc suy nghĩ cho em, em đã rất mãn nguyện rồi.”

Cô gái xinh đẹp đã cùng tôi chiến đấu suốt năm năm qua, người giống như đồng đội của tôi, nở một nụ cười trong veo, thuần khiết. Nụ cười ấy dường như đã gom tụ tất cả sự trong trẻo của thế gian vào đó, dưới ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, càng trở nên rạng rỡ.

“Anh không cần bận tâm đến lời hứa đâu cũng không sao cả, mong Yuuta… mong anh hãy lựa chọn tương lai có thể khiến anh hạnh phúc nhất. Em, em… giờ đây em thật sự đã rất hạnh phúc rồi.”

Sora như một vị thánh, gương mặt rạng rỡ nụ cười ngọt ngào, đôi mắt hút hồn dịu dàng nhìn tôi.

“…Ừm, em hy vọng chú có thể xem như lời hứa kia chưa từng tồn tại.”

Cả phòng khách chìm vào tĩnh lặng, Sora mỉm cười khẽ gật đầu.

Sau khi nhận được phản ứng của Sora, tôi mở chiếc túi giấy mua đồ trên đường về nhà.

Từ trong túi, tôi lấy ra một chiếc hộp xinh xắn nằm gọn trong lòng bàn tay, bên trong chiếc hộp ấy là cả sự quyết tâm của tôi.

“Sora, xin em hãy gả cho chú!”

Sora tròn mắt kinh ngạc nhìn chiếc hộp nhỏ tôi đưa cho,

“…Thật sao? Em thật sự có thể sao?”

Tôi cố hết sức để mỉm cười, bởi tôi biết nếu không làm vậy, mình sẽ chẳng kìm được nước mắt.

“Chắc chắn phải là Sora mới được. Chú đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng dù thế nào chú cũng không thể tưởng tượng một tương lai không có Sora bên cạnh.”

Những giọt lệ lấp lánh như pha lê lăn dài trên má Sora.

“Dù chú là một kẻ ngốc nghếch chẳng đủ tinh tế, nhưng… đây là chuyện chú tự mình quyết định mà không hỏi ý kiến bất cứ ai. Chú muốn chính tay mình ngỏ lời này, chú sẽ mang lại hạnh phúc cho Sora, xin em hãy gả cho chú.”

Như không thể ngừng lại, gương mặt Sora đầm đìa nước mắt.

“Làm sao đây… Em rõ ràng rất vui, rõ ràng vui đến vậy… nhưng sao lại…”

Như muốn trút bỏ những cảm xúc chất chứa trong lòng, tôi cứ thế lặng lẽ ở bên cô bé cho đến khi nước mắt ngừng rơi.

Khi đã bình tĩnh hơn một chút, Sora… nhào vào lòng tôi.

“Em đã, đã hạnh phúc đến thế rồi, tại sao anh… Anh Yuuta đại ngốc, còn muốn làm em hạnh phúc hơn nữa chứ!”

Sora bật khóc nức nở, tôi cứ thế ôm chặt cô bé cho đến khi em ấy khóc cạn.

Miyu và Hina chẳng biết đã về từ lúc nào, thấy cảnh tượng của chúng tôi cũng mỉm cười đầy thấu hiểu, rồi từ từ bước tới, dịu dàng vỗ về người chị đang khóc. Dĩ nhiên, tôi cũng nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho hai đứa trẻ này.

Lòng tôi lại dâng trào một quyết tâm mới.

— Hồi tưởng lại ký ức bí mật chẳng ai hay biết ấy, tôi bắt đầu mặc lên người bộ lễ phục trang trọng.

“…Lần cầu hôn đó, ngay cả tôi cũng thấy mình làm khá tốt đấy chứ.”

Tôi hít thở sâu vài lần để trấn tĩnh cảm xúc. Ngay lúc ấy, có tiếng gõ cửa phòng chờ.

“Yuuta, có tiện không?”

“Sasha?”

Người mở cửa bước vào là một mỹ nhân Bắc Âu lộng lẫy trong bộ lễ phục tuyệt đẹp. Có lẽ cũng nhờ tài năng của nhà thiết kế, bộ váy tôn lên trọn vẹn nét quyến rũ của Sasha đã hút chặt lấy ánh nhìn của tôi.

“Quả nhiên cậu vẫn chưa thay đồ xong, may mà chúng tôi đã ghé qua.”

Sau Sasha là dì Ryoko bước vào phòng, dì mặc bộ vest hai mảnh thanh lịch nhưng vẫn có nét lộng lẫy phù hợp với hỷ sự.

“Được rồi, Yuuta, chúng tôi sẽ giúp cậu thay đồ đây, cậu cứ chấp nhận đi.”

“Ơ? Chỉ là mặc đồ thôi mà, cháu tự mình…”

“Cậu nói gì ngốc nghếch thế, đây là lễ phục chính thức đấy nhé, nếu không mặc cho thật đẹp thì làm sao có thể đứng cạnh Sora chứ!”

Thái độ nghiêm khắc của Sasha khiến tôi vội vàng im bặt. Với tư cách một chuyên gia, lời cô ấy nói đặc biệt có sức thuyết phục, thế là dưới sự giúp đỡ của hai người, câu nói “người đẹp vì lụa” chợt hiện lên trong đầu tôi.

Trong phòng cô dâu, Sora đã thay đồ xong và đang một mình đón khách. Sasha và Ryoko, những người vừa nãy còn ở bên Sora, sau khi giúp cô dâu chuẩn bị tươm tất thì đã sang phòng chờ của Yuuta.

“Ừm, em đẹp lắm, Sora, đẹp vô cùng.”

“Cảm ơn…”

Sora cảm thấy người khen cô bé đẹp còn lộng lẫy hơn cả cô bé trong bộ váy cưới.

Tuy nhiên, vẻ đẹp ấy không phải do nhan sắc trời phú, cũng chẳng phải do vóc dáng cân đối thu hút mọi ánh nhìn.

Sora đã quen biết đối phương được năm năm, và người đẹp tuyệt vời này cứ ngày một đẹp hơn. Thái độ kiên trì thay đổi để đối mặt với bản thân vốn thiếu biểu cảm, khó ai thấu hiểu của cô ấy, khiến Sora vô cùng ngưỡng mộ.

Hơn nữa, dù cô ấy và Sora yêu cùng một người, nhưng vẫn luôn đối xử tử tế với Sora – tình địch của mình.

Cô ấy — Oda Raika — vẫn luôn là một trong những người phụ nữ mà Sora ngưỡng mộ.

Sora muốn trở thành một người lương thiện như Raika. Đối mặt với ánh mắt trăm mối ngổn ngang của Sora, Raika nở một nụ cười dịu dàng, một nụ cười thật sự, thật sự rất đẹp.

“Sora, hôm nay chúc mừng em nhé. Là chị cả trong bốn chị em, chị thật sự mừng cho em.”

Lời nói của Raika khiến Sora giật mình, “bốn chị em” là cách xưng hô mà Sora và các em cùng Raika vẫn thường dùng.

Đó là từ ngữ quan trọng phản ánh tình cảm chị em khăng khít giữa bốn người, giống như những người chị em ruột thịt yêu quý nhau.

Và Raika, lúc này đây, vẫn sẵn lòng dùng từ ngữ ấy trước mặt Sora.

“Về sau chị vẫn sẽ lấy thân phận ‘chị cả trong bốn chị em’ để coi mình là chị của các em, đừng quên điều đó nhé.”

Sora không nói được lời nào, chỉ có thể liên tục gật đầu.

“Em khóc sẽ hỏng lớp trang điểm đấy, không được khóc đâu.”

Bị Raika véo nhẹ vào má, Sora không kìm được bật cười.

“Cái đó… Chị Raika, em…”

Khi Sora định nói gì đó, có tiếng gõ cửa phòng chờ.

Chẳng hiểu sao mọi người lại đuổi tôi ra khỏi phòng chờ của chú rể, rồi lại bảo tôi đến phòng chờ của cô dâu, và ở đó, tôi thấy một người bất ngờ.

“Học tỷ Raika?”

“Yuuta.”

Nữ mỹ nhân khí chất không hề thua kém Sasha vẫn rạng rỡ như thường. Sau lưng cô ấy là một thiếu nữ mặc váy trắng tinh khôi, người quan trọng nhất đời tôi đang mở to đôi mắt nhìn tôi.

Khi thấy Sora búi tóc cao, trang điểm nhẹ nhàng, mắt tôi không tài nào rời khỏi cô ấy được nữa.

Dáng vẻ này thật sự quá trong trẻo đáng yêu, đây chính là cô gái sắp trở thành vợ mình sao?

“Yuuta, cậu nhìn quá đáng rồi đấy, Sora sẽ ‘teo’ mất.”

“Teo sao!?”

“Teo đấy.”

Học tỷ Raika tuy vẫn giữ vẻ mặt lạnh như tiền gật đầu đáp lời, nhưng khóe môi cô ấy lại khẽ cong lên. Sự thay đổi nhỏ bé ấy cho thấy một nụ cười mà bất cứ ai cũng có thể nhận ra.

“Tôi muốn ngắm Sora đáng yêu trước lễ cưới, dù tiện thể ngắm Yuuta đã được chỉnh trang cũng không tồi, nhưng tuyệt vời nhất vẫn là Sora.”

Nói rồi, học tỷ Raika quay đầu nhìn Sora một cái, rồi lại quay sang nói với tôi:

“Yuuta, cái này dễ thương quá, tặng tôi đi.”

“Không được! Cô ấy là cô dâu của cháu mà!”

Nghe lời đùa như mọi khi của học tỷ Raika, tôi không chút suy nghĩ từ chối. Còn Sora, cô bé mỉm cười nhìn chúng tôi với vẻ mặt như sắp khóc.

“Yuuta, Sora, hai đứa phải hạnh phúc nhé.”

Lời chúc của học tỷ Raika tuy ngắn gọn, nhưng đã đủ để chúng tôi cảm nhận được sự chúc phúc trong từng lời nói của cô ấy.

“Vậy lát nữa gặp ở nhà thờ nhé.”

Thấy học tỷ Raika bỏ lại câu nói đó định rời đi, Sora vội vàng gọi cô ấy lại.

“Chị Raika… Cái đó, em… Em và chị Raika sau này cũng…”

Người mỹ nhân đã đi đến cửa, bước trở lại với tốc độ nhanh hơn bình thường một chút, đứng trước mặt Sora.

“Có một đứa em lo lắng đến mức này lại khiến chị lo lắng ngược… Chị vừa nói rồi đấy, điều đó sẽ mãi không đổi đâu.”

“Vâng…”

“Yên tâm đi, vì chị rất thích các em… Sora là em gái đáng yêu của chị.”

“Vâng!”

“Vậy lát nữa gặp nhé, Sora.”

“Vâng, chị Raika.”

Hai người đổi cách xưng hô nhìn nhau mỉm cười, lần này học tỷ Raika mới thật sự rời khỏi phòng chờ. Không biết trước khi tôi đến đây họ đã trò chuyện những gì, nhưng nhìn thấy nụ cười của hai người, tôi chợt nghĩ rằng dù không hỏi gì cũng chẳng sao.

Học tỷ Oda Raika là người tôi từng thầm mến, là học tỷ đáng kính, cũng là một người bạn đáng tin cậy.

Và cô ấy còn là một người chị đáng tin cậy của Sora, điều này khiến tôi vô cùng vui mừng.

Giọng nói ngượng ngùng của Sora kéo tôi từ dòng suy nghĩ trở về hiện thực, và điều đó cũng khiến tôi một lần nữa phải trầm trồ trước vẻ đẹp của cô bé.

Đây tuyệt đối là lúc tôi nên bày tỏ suy nghĩ của mình, dù điều đó khiến tôi ngượng ngùng, và chẳng giống con người tôi thường ngày chút nào, nhưng tôi vẫn nghĩ mình nên nói ra. Tôi cố nén sự ngượng ngùng để thốt lên suy nghĩ ấy.

“Sora… Em đẹp quá, đẹp đến nỗi khiến chú ngỡ ngàng. Có thể cưới được một cô gái đáng yêu như vậy, chú thật sự hạnh phúc.”

“…Không phải đâu, người hạnh phúc là em mới đúng.”

Chúng tôi nhìn vào mắt nhau, nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương.

“Thôi nào! Xin lỗi đã làm gián đoạn lúc lãng mạn của hai người, nhưng sắp đến giờ rồi đấy.”

“Bố Yuuta phải ra nhà thờ đợi chị Sora trước nhé!”

“Oa~”

Hai cô em gái nhà Takanashi đứng ngoài cửa nói vọng vào. Nhìn bộ váy phù dâu hai màu khác nhau của hai đứa, tôi vô cùng xúc động.

“Miyu, Hina! Hai đứa đáng yêu quá!”

“Vâng, cảm ơn lời khen. Thôi, cậu nhanh đi đi!”

Miyu dứt khoát đẩy tôi ra ngoài, ngay sau đó, các nhân viên chuẩn bị đi đến nhà thờ cũng giục tôi di chuyển, xem ra thời gian đã rất gấp rồi.

Nhưng nhìn thấy cô dâu đáng yêu như thế, quên hết thời gian cũng là điều dễ hiểu thôi mà?

Tôi tự nhủ trong lòng để biện minh cho sự chậm trễ của mình, vừa vội vàng chạy đến nhà thờ.

Tiếng chuông trang nghiêm vang vọng khắp không gian.

Tôi cố kiềm chế nhịp tim đập dồn dập, tràn đầy mong đợi chờ đợi cánh cửa chính của nhà thờ mở ra.

Hai bên thảm đỏ rực rỡ có rất nhiều người đến chúc phúc cho chúng tôi, dù là tự do tham dự, nhưng số người đến đông đến nỗi không đủ chỗ ngồi. Khi tôi vừa bước vào nhà thờ, tôi đã sững sờ trước số lượng người đáng kinh ngạc này. Ở khu vực dành cho người thân có Sasha và dì Ryoko, hai người họ đang ôm những bức ảnh của anh rể Shingo, chị Yūri và Nagisa, cùng với Jūbee — ngoài ra còn có vợ của anh Nobuyoshi, các chị em họ của Sora, và rất nhiều người thân mà tôi mới gặp lần đầu hoặc đã lâu không gặp. Dĩ nhiên, trong số đó cũng có học tỷ Raika, Ninmura, và học trưởng Sako. Trong bầu không khí tràn ngập hạnh phúc này, cánh cửa nhà thờ từ từ hé mở.

“Oa…!”

Chẳng biết đây là tiếng thốt lên của ai, khi thấy cô dâu xuất hiện với ánh nắng làm nền, nhà thờ vang lên rất nhiều tiếng trầm trồ cảm động.

Người dẫn dắt cô dâu thông thường phải là cha cô dâu, nhưng anh rể Shingo – cha của Sora – không có mặt ở đây, chị gái tôi – mẹ của Sora – cũng vắng bóng, vậy nên người đứng ra đảm nhận công việc này là anh Nobuyoshi.

Nhìn bàn tay Sora đặt trên cánh tay mình, nước mắt đã rưng rưng trong khóe mắt anh Nobuyoshi. Cứ thế này ngay cả tôi cũng sẽ khóc mất, xin anh hãy cố nén lại thêm chút nữa, tôi cố gắng truyền suy nghĩ này đến anh.

Hai phù dâu giúp kéo váy cưới của Sora là Miyu và Hina, cả hai đều mỉm cười nhìn người chị đang đứng trước mặt mình.

Tiếng đại phong cầm bên cạnh bàn thờ tấu lên những hòa âm tuyệt đẹp.

Tiếng hát nam nữ cũng đồng thời vang vọng khắp lễ đường.

Điều này khiến gương mặt Sora ẩn sau lớp váy cưới lộ ra vẻ ngạc nhiên, và cô bé nhìn về phía đàn đại phong cầm cùng dàn hợp xướng.

Bởi vì những người đứng ở đó, khác với những người đã tập luyện trước đó.

Người chơi đàn đại phong cầm được thay bằng một cô gái cùng tuổi với Sora, cô ấy là bạn thân của Sora, cũng là Hanamura Yoko, người đã cùng Sora trải qua những năm tháng cấp hai và cấp ba.

Các thành viên dàn hợp xướng lẽ ra phải mặc trang phục giống nhau, giờ đã được thay bằng những đứa trẻ mặc đồng phục học sinh.

Họ là thành viên câu lạc bộ hợp xướng đã từng thổi bừng sức sống cho cuộc sống cấp hai và cấp ba của Sora, trong số đó, những người mặc vest tự sắm là các anh chị đã tốt nghiệp. Giữa những người ấy, có một người từng là cậu bé giờ đã cao lớn hơn rất nhiều, mắt đỏ hoe, dù vậy, giọng hát của cậu vẫn vang lên trong trẻo, mạnh mẽ, vang vọng khắp mọi ngóc ngách nhà thờ. Sora chậm rãi bước đi theo tiếng hát, dường như đang cố gắng kìm nén nước mắt.

Sora từng bước, từng bước chậm rãi tiến về phía tôi.

À, anh rể Shingo, chị gái, cô Nagisa.

Mọi người có thấy không? Chắc chắn đều đã thấy rồi.

Đó là con gái của mọi người, bây giờ cô bé đã trở nên xinh đẹp đến nhường này, và là một cô gái có tấm lòng lương thiện.

Hôm nay tôi sẽ kết hôn với một cô gái tuyệt vời như vậy.

Tôi sẽ trân trọng cô bé suốt đời, tôi hứa, nhất định là vậy.

Vì vậy, xin mọi người hãy yên lòng, và hãy tiếp tục phù hộ cho chúng tôi.

Khi tôi đang thầm thì với những người không có mặt ở đây, Sora cũng đã đến trước mặt tôi.

Anh Nobuyoshi nhìn tôi lặng lẽ gật đầu, hành động ấy đã nói lên trọn vẹn tâm trạng của anh, nếu mở miệng nói chuyện, tôi nghĩ chúng tôi có lẽ sẽ cùng nhau bật khóc.

Còn Sora, vì lời chúc bất ngờ từ dàn hợp xướng, đã rơi lệ dưới lớp khăn voan. Miyu, với vai trò phù dâu, nở một nụ cười khổ, đưa tay cầm khăn tay vào trong lớp khăn voan, giúp chị gái lau đi nước mắt.

“Tuy chị ấy là một người hay mít ướt như vậy, nhưng xin chú hãy chăm sóc chị ấy thật tốt nhé.”

Miyu nói đùa, giọng cô bé cũng khẽ run lên. Nhìn thấy khóe mắt Miyu hơi đỏ, tôi hiểu rằng cô bé cũng đang kìm nén nước mắt.

“Chú sẽ làm cô ấy hạnh phúc.”

Tôi cố gắng nói ra câu ấy, sau đó Miyu và Hina lùi về sau, tay Sora cũng từ cánh tay anh Nobuyoshi chuyển sang cánh tay tôi.

Cha xứ lúc này bước ra giữa bàn thờ, tuyên bố bắt đầu lễ cưới.

“Dù là lúc thuận lợi, hay khi gặp trở ngại…”

Cha xứ hỏi chúng tôi bằng những lời ai cũng từng nghe qua.

Hai người có thể trân trọng nhau bất cứ lúc nào không?

Câu trả lời của chúng tôi dĩ nhiên là khẳng định, bởi vì chúng tôi đã nương tựa nhau để đi đến tận bây giờ.

Chúng tôi lập lời thề, và đeo nhẫn cưới cho nhau.

“…Ưm!”

Sora phát ra tiếng nức nở dưới lớp váy cưới, chúng tôi theo chỉ dẫn của cha xứ quay mặt vào nhau.

Cô dâu từ từ cúi đầu, còn tôi thì cố gắng vươn tay đang run rẩy để vén lớp khăn voan lên. Dưới lớp khăn voan từ từ hé lộ, là vẻ đẹp rạng rỡ của cô dâu hôm nay. Tiếng cảm thán vang lên từ những người tham dự, còn tôi thì không cần phải qua lớp khăn voan nữa mà nhìn thẳng vào dung nhan của Sora.

Trên đôi mắt Sora đang cụp xuống, có hàng mi dài đến mức dường như tạo thành bóng râm.

Đôi mắt đen láy nhìn tôi qua khe mi đang lấp lánh lệ.

Và tôi còn nhìn thấy — đôi môi điểm xuyết sắc đỏ tươi tắn.

“Xin mời thực hiện nụ hôn giao ước.”

Cha xứ vừa dứt lời, còn tôi… tôi… ngay lúc đó, môi Sora từ từ hé mở.

“Yuuta… Em yêu anh trọn đời…”

“…!”

Cảm giác mềm mại từ bờ môi Sora, tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ quên.