Tiểu Sora lật giở cuốn sách tham khảo đang trải trên bàn, chăm chú ghi lời giải vào tập đề.
Sau khi hoàn thành một phần, Tiểu Sora bắt đầu dò đáp án. Thấy mình giải được hầu hết các câu hỏi, cô bé cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Môn Quốc ngữ thì đúng hết rồi… Tiếng Anh sai một câu… còn Lý thuyết âm nhạc thì phải cố gắng hơn nữa. Haizz, vẫn còn nhiều việc phải làm quá…”
Tiểu Sora quyết định thi vào một trường đại học âm nhạc, nhưng ngoài các môn thực hành, lý thuyết âm nhạc cũng là một rào cản lớn. Bởi lẽ, không ít thí sinh đã được đào tạo chuyên sâu từ nhỏ với mục tiêu đỗ vào các trường âm nhạc danh tiếng. So với họ, Tiểu Sora, người chỉ mới tiếp xúc với âm nhạc qua các hoạt động câu lạc bộ từ cấp hai, có thể nói là đang ở thế bất lợi. Dù có cơ hội được tiến cử vào một trường âm nhạc ở vùng xa hơn, nhưng Tiểu Sora đã quyết tâm thi tuyển thẳng vào một trường đại học âm nhạc nổi tiếng nằm trong Tokyo, hơn nữa, mục tiêu của cô bé không chỉ dừng lại ở việc đỗ mà thôi.
“Mình phải đạt thành tích thật xuất sắc để giành được học bổng… Cố lên, cố lên!”
Ngôi trường đại học Tiểu Sora muốn vào có một chính sách cấp học bổng cho những sinh viên có thành tích đầu vào xuất sắc. Tuy nhiên, để giành được học bổng, cô bé phải có kết quả đứng đầu cả môn thực hành và thi viết. Vì năm cuối cấp ba đã gần kết thúc, các bạn xung quanh đều đang chuẩn bị cho kỳ thi lên đại học, chắc hẳn bạn bè cô bé cũng đang nước rút cho mục tiêu riêng của mình. Nghĩ đến đây, gương mặt những người bạn chợt hiện lên trong tâm trí Tiểu Sora.
“Mọi người dạo này thế nào rồi nhỉ? Có học hành tử tế không đây?”
Nhiều học sinh trường cấp ba của Tiểu Sora thường chọn học tiếp lên thẳng hệ đại học của trường. Dù không phải là không có thi cử gì, nhưng theo lời cô bạn thân Hanamura Youko thì dường như sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc thi vào các trường khác. Tiểu Sora nhận được từ Youko – người vẫn còn thời gian thong dong tham gia các sự kiện otaku cuối năm – vài cuốn sách mỏng mua từ hội trường làm quà lưu niệm, kèm lời nhắn: “Lần tới phải đi cùng tớ đó nha.” Tuy đó là những cuốn sách Youko đặc biệt giới thiệu, nhưng Tiểu Sora vẫn chưa hề mở ra xem, vì cô bé đã quyết định sẽ cất giữ chúng cho đến khi kỳ thi kết thúc.
Đúng lúc Tiểu Sora lấy tập đề lý thuyết âm nhạc ra để lấy lại tinh thần, điện thoại báo có tin nhắn mới.
“A, là Anh!”
Tiểu Sora mừng rỡ mở tin nhắn ra xem, bên trong là dòng chữ ngắn gọn “Hôm nay có lẽ không về được”, kèm theo một biểu tượng mặt đang khóc.
“Không cần chuẩn bị bữa tối cho Anh đâu… Sao hôm nay cũng vậy chứ, thật tình!”
Công ty xuất bản của Yuuta mỗi tháng đều bận rộn đến mức phải ngủ lại ở công ty trước khi sản phẩm được in. Vì hiện tại đang đúng vào thời điểm đó nên cũng đành chịu, nhưng… lần cuối cùng Tiểu Sora nhìn thấy mặt Yuuta là sáng hôm kia. Yuuta không có nhà khiến Tiểu Sora rất cô đơn, dù chỉ là nghe giọng nói thôi cũng được, cô bé muốn Yuuta gọi điện về chứ không phải chỉ nhắn tin.
Nhưng Tiểu Sora không hề than phiền, bởi vì Yuuta đang nỗ lực vì cô và các em.
“Anh… em cũng sẽ cố gắng hết sức… Yu, Yuuta.”
Chỉ cần gọi tên Yuuta thôi, mặt Tiểu Sora cũng đỏ bừng. Vì Yuuta luôn luống cuống tay chân mỗi khi nghe Tiểu Sora gọi như vậy, nên Tiểu Sora chỉ có thể lấy hết can đảm nói ra khi hai người ở riêng, hoặc là tự lẩm bẩm tên Yuuta như thế này.
“Anh… nhất định phải giữ lời hứa nhé.”
Trong lời thì thầm đầy lo lắng ấy, ẩn chứa mong ước chân thành của Tiểu Sora. Cô bé thở dài một tiếng đầy băn khoăn, nhưng ngay khi ánh mắt từ điện thoại chuyển về tập đề, Tiểu Sora lại tự vực dậy tinh thần.
“Nói chung là nhất định phải đỗ! Học bổng cũng phải lấy được! Rồi thì… rồi thì…”
Tiểu Sora quyết định tập trung giải đề trước đã. Dù thành tích của cô bé không tệ, nhưng lần này mục tiêu đặt ra rất cao, nên Tiểu Sora, với bản tính chăm chỉ, đã dành một khoảng thời gian khó tin cho việc học mỗi ngày. Mải mê đến quên cả thời gian, Tiểu Sora thậm chí không hề hay biết tiếng bước chân thoăn thoắt ngoài cửa sổ.
“Con về rồi ạ!”
Nghe thấy tiếng nói tràn đầy năng lượng ấy, Tiểu Sora mới dừng tay. Cô bé cười rạng rỡ, mở cánh cửa phòng đã đóng kín từ sau bữa trưa. Vừa xuống lầu, Tiểu Sora lập tức nhìn thấy nụ cười thiên thần mà cô bé yêu thích nhất.
“Mừng em về nhà, Tiểu Hina, hôm nay về muộn nhỉ.”
“Vâng, hôm nay con ghé nhà Tiểu Rii ạ.”
“Tiểu Hina, không phải đã bảo là sau khi tan học phải về nhà trước sao? Với lại, hôm nay là ngày có tiết piano mà?”
Tiểu Sora hơi nhắc nhở cô em út có phần quá hiếu động, dù sao thì việc không về thẳng nhà sau giờ học cũng là điều nội quy trường cấm.
“Con xin lỗi! Tiểu Rii là bạn học piano cùng con. Tại bạn ấy bảo hôm nay bắt đầu muốn đi cùng con, nên con mới… À, Tiểu Rii và mẹ bạn ấy vẫn đang đợi bên ngoài, Tiểu Hina đi trước đây ạ!”
Chỉ thấy Tiểu Hina vội vàng vơ lấy cặp sách đựng sách nhạc piano, chuẩn bị ra ngoài lần nữa.
“Ơ!? Thế thì chị phải chào hỏi người ta chứ. Tiểu Hina, em đừng vội thế, chị cũng đi cùng em.”
“Có cả mẹ của Tiểu Rii nữa mà, không sao đâu ạ! Với lại Chị Koto bảo hôm nay sẽ đến đón con về nhà, nên Chị Sora cứ tập trung học bài nhé!”
Nghe Tiểu Hina nói vậy, Tiểu Sora nhất thời không thốt nên lời. Công chúa nhỏ nhà Takanashi, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý.
“Chị Miyu nói là, kỳ thi lần này liên quan đến tương lai quý giá của Chị Sora, nên Tiểu Hina sẽ tự lo cho bản thân. Với lại con vốn có thể tự đi học piano mà, vì con đã lên lớp hai rồi ạ.”
Có lẽ Tiểu Hina muốn giảm bớt gánh nặng cho Tiểu Sora nên mới nhờ bạn bè làm như vậy.
“Thế thì con đi đây ạ!”
“Khoan, khoan đã, Tiểu Hina!”
Tiểu Sora đuổi theo Tiểu Hina ra đến cửa, bất ngờ đụng phải bạn của Tiểu Hina và mẹ bạn ấy, khiến Tiểu Sora có chút lúng túng khi chào hỏi. Vẫy tay tiễn ba người đi học piano, trong lòng Tiểu Sora mang một cảm xúc phức tạp giữa vui mừng và bối rối. Đối mặt với sự trưởng thành vui vẻ của Tiểu Hina, Tiểu Sora không biết phải diễn tả thế nào.
“…Haizz, mình đã để Tiểu Hina phải bận tâm vì mình rồi sao? Xin lỗi Tiểu Hina… Cảm ơn em.”
Tiểu Sora trở lại phòng, lại mở cuốn sách lý thuyết âm nhạc ra. Quá trình sáng tác giai điệu và hợp âm bằng các ký hiệu quen thuộc như nốt nhạc và dấu lặng từ khi tham gia câu lạc bộ hồi cấp hai là một trải nghiệm khá thú vị. Tiểu Sora không hề ghét những công việc chuẩn bị cho kỳ thi này, ngược lại còn cảm thấy rất vui. Nếu được vào trường đại học âm nhạc, chắc chắn cô bé sẽ được học những điều này mỗi ngày, điều đó khiến Tiểu Sora tràn đầy mong đợi.
Mải mê ôn thi, Tiểu Sora cảm thấy nhẹ nhõm với kết quả đã đạt được rồi vươn vai một cái. Nhìn đồng hồ, đúng lúc nên nghỉ ngơi.
“Mình đi chuẩn bị bữa tối vậy, ít nhất cũng phải giúp được việc này.”
Mọi người đã nhường nhịn rất nhiều vì chuyện Tiểu Sora phải ôn thi, điều này càng khiến Tiểu Sora muốn chuẩn bị một bữa tối ngon miệng cho những thành viên trong gia đình đã luôn nghĩ cho cô bé. Tiểu Sora nhớ rằng hôm nay Sasha sẽ bận đến muộn, Miyu cũng không thể về nhà sớm vì câu lạc bộ. Mặc dù có người đề nghị mua bento ăn sẵn cho tiện, nhưng Tiểu Sora vẫn lấy lý do nhà có sẵn nguyên liệu mà quyết định tự mình vào bếp. Tuy nhiên, khi Tiểu Sora xuống lầu, cô bé phát hiện trong nhà có một bóng người ngoài dự kiến.
“Ơ? Tiểu Sora em định nghỉ ngơi à? Khoan đã, khi học mệt thì uống cacao rất có ích đó.”
“Ơ!? Anh Ni, Ninmura!? Sao anh lại…”
Trong bếp, Tiểu Sora nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mà cô bé nghĩ là đang làm việc ở quán cà phê & bar “Clelie” tại Hachiouji. Anh ấy trông cực kỳ hợp với chiếc tạp dề, gần đây thậm chí còn lấy được bằng đầu bếp, kỹ năng nấu nướng càng trở nên điêu luyện hơn.
“Miyu với Segawa gọi anh đến. Chìa khóa thì anh vừa lấy ở công ty của Segawa đó. Hôm nay quán anh nghỉ, Miyu đã dặn anh là phải giữ yên lặng hết mức có thể, đừng làm phiền em học bài, nhưng Tiểu Sora không biết hôm nay anh sẽ đến à?”
Ninmura nói với nụ cười tinh nghịch, xem ra bất ngờ này là do Miyu sắp đặt.
“À, vâng, em xin lỗi, có thể là điện thoại có tin nhắn mà em đã bỏ sót.”
Thấy vẻ lúng túng của Tiểu Sora, Ninmura nở nụ cười thông cảm và nháy mắt nói:
“Haha, không sao đâu. Dạo này anh bận quá không đến được, cũng nhớ mọi người lắm. Hiếm hoi lắm mới lại được trổ tài trong bếp nhà này, hôm nay anh sung sức lắm nha, Anh Sako cũng nói lát nữa sẽ mang bánh ngọt qua đó.”
“Thế thì ngại quá, với lại Anh cũng không có nhà nữa.”
“Em nói gì vậy, bọn anh đến là để cổ vũ Tiểu Sora mà, chuyện này không liên quan gì đến Segawa có nhà hay không đâu. Hơn nữa, hồi xưa Segawa bận đi làm thêm thì bọn anh cũng đến giúp mà, đúng không?”
Ninmura vừa vui vẻ trò chuyện với Tiểu Sora, vừa đặt cốc cacao bốc hơi nghi ngút trước mặt cô bé.
“Đây, mời em dùng. Lần này nghỉ ngơi đủ rồi, em có thể tập trung ôn thi cho đến khi mọi người về rồi hẵng xuống. Bọn anh đều đứng về phía Tiểu Sora hết, mà anh nghĩ Miyu với mọi người chắc cũng sắp về rồi đó.”
“Cảm… cảm ơn anh.”
Tiểu Sora vui đến suýt bật khóc. Để che giấu sự bối rối của mình, Tiểu Sora uống một ngụm cacao, chất lỏng ấm áp ngọt ngào phần nào làm dịu đi cảm xúc của cô bé. Mặc dù không rõ Ninmura hiểu được bao nhiêu về tình cảm của Tiểu Sora cũng như lời hứa giữa Tiểu Sora và Yuuta, nhưng điều đó không làm giảm đi lòng biết ơn của Tiểu Sora trước sự chu đáo của Ninmura. Trong lúc này, Tiểu Sora chỉ có một lựa chọn.
“Nếu đã vậy… thì em sẽ tập trung ôn thi.”
“Hehe, đúng rồi đó. Chuyện bữa tối cứ để anh lo, lát nữa cứ chờ xem tài nấu nướng mà anh đã rèn luyện ở Clelie nhé.”
Khi Ninmura hăm hở quay lại bếp, Tiểu Sora khẽ cúi đầu sau lưng anh để bày tỏ lòng biết ơn. Khi uống xong cacao và rời khỏi phòng khách, Tiểu Sora dừng bước. Liệu mình có thực sự có thể để mọi người đối xử tốt với mình như vậy không? Ý nghĩ này khiến Tiểu Sora cảm thấy đau nhói trong lòng.
“…Mình phải nỗ lực tương xứng mới được, dù sao thì mình cũng đã quyết định như vậy rồi.”
Tiểu Sora thì thầm như thế rồi lên lầu. Bước vào phòng, cô bé hít thở sâu rồi quay lại bàn học.
“Trước bữa tối, mình sẽ giải thêm năm trang nữa.”
Tiểu Sora cầm bút chì lên nói, lúc này trời bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu tối.
Mặc dù đã đến giờ ăn tối nhưng Tiểu Sora vẫn chậm chạp không xuống lầu, điều này khiến Tiểu Hina lo lắng nhìn lên trần nhà.
“…Chị Sora lâu quá, Tiểu Hina đi gọi chị ấy lần nữa vậy.”
“Ưm~ Chắc là chị ấy đang gặp chỗ khó mà không tiện dừng lại. Hay là mình đừng làm phiền chị ấy, mình ăn trước đi.”
Miyu nở nụ cười trấn an em gái, rồi nhìn phản ứng của những người khác.
“Ưm~ Cái này đúng là khó xử thật nhỉ.”
Ninmura với nụ cười vẫn không hề suy suyển, chú ý đến sắc mặt của Tiểu Hina mà nói.
“Đúng vậy, Tiểu Sora trông khá là cố gắng. Giờ chắc là thời gian có thể tự do chọn có đi học hay không đúng không?”
“Chắc vậy. Lúc cháu qua thì Tiểu Sora đã ngồi học rồi, chắc cũng phải ba tiếng rồi đó.”
Nghe Ninmura nói vậy, Tiểu Hina không giấu nổi sự lo lắng.
“…Chị Sora cứ học bài suốt từ sáng, trưa, tối. Như vậy có ổn không ạ?”
“Thì ra là vậy, Tiểu Sora có lẽ hơi tự ép mình quá rồi. Học phải học hiệu quả, thư giãn cũng là điều cần thiết đó. Ví dụ như trò chuyện với Tiểu Hina đại nhân, hay thưởng thức nụ cười của Tiểu Hina đại nhân chẳng hạn.”
“Thật là! Anh Sako, anh nói linh tinh gì vậy chứ?”
“Ồ, xin lỗi nhé, Miyu đại nhân dĩ nhiên giờ cũng là trường hợp ngoại lệ xinh đẹp rồi, chỉ là… anh vẫn sẽ thử gọi Tiểu Sora xuống ăn tối xem sao.”
Sako vừa nói xong liền định đứng dậy, nhưng Miyu đã ngăn anh lại.
“Anh Sako, em hiểu ý tốt của anh, nhưng bây giờ cứ chiều theo ý Chị đi ạ.”
Là một cô em gái tốt bụng hiểu được áp lực mà chị mình đang phải đối mặt, dù kết quả cuối cùng có thế nào đi chăng nữa, Miyu vẫn muốn Tiểu Sora đối diện với nó theo cách mà chị ấy sẽ không hối tiếc. Chính vì vậy, Miyu vốn đã định lặng lẽ ủng hộ quyết định của chị mình.
“Tiểu Hina, hôm nay bốn người chúng ta ăn trước nhé. Phần của Mẹ và Chị, mình sẽ chuẩn bị thành bento để các chị ấy có thể ăn ngay.”
“…Vâng, Tiểu Hina cũng sẽ giúp làm bento!”
Nghe lời đề nghị của Miyu, Tiểu Hina nở một nụ cười nhẹ nhõm. Dù là đêm đông lạnh giá, cũng không thể làm nguội đi sự ấm áp mà các em thể hiện.
Tiểu Sora tạm nghỉ ngơi một lát sau giờ học, mãi một lúc sau mới nhận ra một tấm thiệp viết lời nhắn được đặt ngoài cửa. Trên tấm thiệp là những lời động viên từ hai cô em gái, Sasha, cùng với Ninmura và Sako.
“Cảm ơn mọi người.”
Tiểu Sora sau khi đọc những lời nhắn trên tấm thiệp, khẽ nói lời cảm ơn với những cô em gái chắc hẳn đã đi ngủ.
Bên cạnh tấm thiệp là một hộp bento kiểu dáng dễ thương và hai bình giữ nhiệt, hai bình ấy lần lượt đựng súp miso và trà đen. Bên cạnh đó còn có hai miếng bánh trông rất ngon miệng, cả hai đều được mua từ tiệm bánh mà Tiểu Sora rất yêu thích. Từ lời nhắn trên tấm thiệp, Tiểu Sora biết được bánh là do Sako và Sasha chuẩn bị cho cô bé.
“Mọi người bảo vệ mình quá mức rồi…”
Tiểu Sora, người thậm chí không muốn lãng phí thời gian ăn uống, đặt thẻ từ vựng bên cạnh, cảm nhận nụ cười nở trên môi mình vì những lời nhắn của mọi người. Tuy nhiên, đồng thời, Tiểu Sora cũng cảm thấy trong lòng dâng lên một chút cô đơn. Dù đó không phải là hối tiếc… dù biết rằng không phải vì lý do đó mà Anh bận rộn… nhưng Tiểu Sora vẫn không khỏi nghĩ rằng trên tấm thiệp thiếu mất một cái tên mà cô bé luôn thấy, thiếu mất nơi chứa đựng tình cảm mà Tiểu Sora đang mang.
“Mình nhất định phải đỗ, vì chỉ có như vậy mình mới có thể đứng ở vạch xuất phát.”
Tiểu Sora cất giữ chuyện ngày hôm đó vào tận đáy lòng, nghĩ về người mình yêu và những người bạn, rồi trở về phòng tiếp tục ôn thi, cô bé tập trung đến nỗi không nhận ra màn đêm đã khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo.
Vẻ mặt chuyên chú của Tiểu Sora có vài phần tương đồng với chàng thanh niên tốt bụng luôn dốc sức vì các em.
Mặc dù kim đồng hồ đã vượt quá hai giờ sáng, Tiểu Sora vẫn vùi mình vào học hành.
Trong căn phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng kim giây chạy, cô con gái lớn chăm chỉ dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình.
“Ưm… người ta muốn giải thêm câu này nữa mà…”
Dưới sự dõi theo của bức ảnh cha mẹ, Tiểu Sora bắt đầu gật gà gật gù.
Cho đến giây phút cuối cùng, tay Tiểu Sora vẫn không rời cây bút và sách tham khảo, cứ như thể hành động này đối với cô bé là một sự chuộc tội.
Trong mơ, Tiểu Sora hồi tưởng lại những gì mình đã trải qua sau lời tỏ tình——
——Cứ cảm thấy không nên là như vậy, Tiểu Sora thở dài không biết là lần thứ mấy.
“Miyu, chị chắc là không phải đang mơ đâu nhỉ…”
Nghe câu hỏi đầy bất an của Tiểu Sora, cô em gái thứ hai trưởng thành và đáng tin cậy lộ vẻ khó chịu.
“Không phải đã tỏ tình một cách ồn ào rồi sao? Giờ còn ai nói mấy lời đó nữa, Chị?”
“Ừm, ừm… nhưng mà… cứ cảm thấy…”
Chỉ cần hồi tưởng thôi cũng đã đỏ mặt, Tiểu Sora thậm chí không hiểu sao lúc đó mình lại làm được điều đó.
Trong bữa tiệc chúc mừng Yuuta nhận việc, Tiểu Sora đã tỏ tình với Yuuta, và kết quả là——
Người anh mà Tiểu Sora yêu quý đã chấp nhận tình cảm của cô bé, ít nhất là Tiểu Sora đã nghĩ vậy.
“Haizz…”
Tiểu Sora vừa vui vừa có chút áy náy, bởi vì nếu lúc đó mình không làm vậy, kết quả nhất định sẽ là…
Mỗi khi nghĩ đến mỹ nữ tuyệt trần mà Yuuta đã thầm mến từ lâu, người mà Tiểu Sora cũng rất yêu quý, ngực Tiểu Sora lại nhói lên.
Sau ngày hôm đó, Raika vẫn đối xử với Tiểu Sora và các em như thường lệ, nhưng phản ứng của Raika, một người phụ nữ trưởng thành, càng khiến Tiểu Sora nhận ra sự non nớt của mình và cảm thấy buồn vì điều đó, hơn nữa…
“…Chẳng có gì thay đổi cả, đúng không…”
“Hửm?”
“Thái độ của Anh đối với em, chẳng có gì thay đổi cả, đúng không…”
Tiểu Sora lại thở dài. Đã nhiều ngày trôi qua kể từ hôm đó, nhưng mối quan hệ giữa Yuuta và Tiểu Sora vẫn như thường lệ. Không phải, tuy sau khi tỏ tình Yuuta có nắm tay Tiểu Sora đến trường, thỉnh thoảng Tiểu Sora cũng thử gọi thẳng tên Yuuta, hai người cũng đã nhận thức được tình cảm của đối phương, nhưng Tiểu Sora cảm thấy thời gian trôi qua, mọi thứ dường như đang dần trở lại trạng thái trước khi tỏ tình.
“Ơ? Nhưng hai người có đi hẹn hò mà? Chỉ có hai người thôi, mà còn không phải chỉ một lần nữa.”
“Nhưng mà… đối với Anh thì có lẽ… chỉ là dắt con gái đi chơi thôi chăng…”
Thấy chị mình rầu rĩ, Miyu hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tức là, cậu ấy không ôm chị, hay khoác vai gì cả sao, Chị?”
“Khi đi qua đám đông hay ở trên tàu điện, Anh chắc là có chạm vào vai để bảo vệ em.”
“Thế có nói ‘Tiểu Sora đáng yêu quá’, ‘Hôm nay cũng xinh đẹp ghê’ gì đó không…”
“Lúc thay đồ xong trước khi ra ngoài thì có nói như vậy.”
“Không phải, ý em không phải là trước mặt tụi em, mà là kiểu… lúc nhìn nhau trong quán cà phê, hay thì thầm vào tai ấy.”
“Em nói Anh ấy sao? Không phải nói Anh Ninmura chứ.”
Dù thấy Miyu nhìn mình với ánh mắt thông cảm, Tiểu Sora cũng không thể biện bác.
“…Đúng là vậy, cậu ấy không thể làm thế được, ừm.”
Cô con gái thứ hai tóc vàng vừa nói xong đã khẽ thở dài.
“Ý Miyu là, dẫu đã lâu như vậy kể từ hôm ấy, mà hai người còn chưa hề hôn nhau… Phải vậy không?”
Lời xác nhận thừa thãi của Miyu khiến Sora lập tức đỏ bừng mặt. Thấy phản ứng ấy của chị mình, Miyu không khỏi lo lắng, liệu chị gái – một nữ sinh cấp ba thời hiện đại – có quá đỗi ngây thơ chăng? Và khi thấy vẻ mặt ngạc nhiên đến ngớ người của em gái, bản thân Sora cũng đành bất lực rũ vai.
“Miyu này, chị hỏi em nhé, liệu anh ấy… có thật sự xem chị là bạn gái không?”
“Ưm… Cháu biết chú Yuuta khá chậm hiểu, nhưng mà… chuyện này đúng là quá rắc rối. À, không phải đâu, cháu nghĩ chắc chú ấy cũng… ít nhất bây giờ đã khác xưa, chú ấy đã biết tình cảm của chị rồi mà.”
Miyu khoanh tay suy nghĩ rồi nhanh chóng đáp lời Sora. Sora chỉ có hai yêu cầu với Yuuta: mỗi tháng hẹn hò một lần, và mỗi sáng phải nắm tay nhau cho đến khi chia tay ở ga. Dù không phải tuần nào cũng đi hẹn hò, nhưng số lần hai người cùng đi chơi đã nhiều hơn, vả lại Yuuta là người không bao giờ thất hứa.
– Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó…
Bên cạnh Sora cũng có không ít trường hợp các cô gái chủ động tỏ tình rồi bắt đầu hẹn hò, và nếu đã là người yêu… dường như họ đều sẽ hôn nhau.
“Hôn ngay trong buổi hẹn đầu tiên thì có vẻ hơi vồ vập, nhưng nếu đã hẹn hò được khoảng ba lần, thì lúc chia tay chắc chắn sẽ hôn rồi.”
Đó là “chân lý” mà các bạn nữ cùng lớp Sora vẫn thường khẳng định. Học đến năm lớp Mười hai, chuyện yêu đương nam nữ dường như cũng trở nên trưởng thành hơn. Mà số lần Sora và Yuuta đi hẹn hò đã vượt quá con số ba từ lâu rồi.
Thực tế, Sora – người thường xuyên được tỏ tình – đã lấy lý do “tôi đã có người yêu rồi” để từ chối các đối tượng kể từ hôm ấy. Chuyện này vừa lan ra đã gây nên những tiếng than thở vang vọng khắp cả khu trường trung học mà Miyu đang theo học, đến cả Miyu cũng bị hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần trong khoảng thời gian đó. Sora quả không hổ danh là cô gái từng được mệnh danh là “Thánh nữ học đường”.
“Chị gái đã mười tám tuổi rồi, thực ra thì đã ổn rồi đó.”
Lời Miyu nói khiến Sora vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Mi-Miyu, đừng có nói bậy mà! Ch-Chị đâu có…”
Thấy phản ứng của Sora, Miyu chỉ vừa vẫy tay vừa vờ vĩnh “biết rồi, biết rồi”. Dù Miyu cảm thấy tính cách này của Sora cũng có thể là yếu tố khiến mối quan hệ của hai người chậm tiến triển, nhưng cô bé cũng hiểu lúc này không thích hợp để nói ra điều đó.
“…Với lại nghĩ kỹ thì, lúc đó anh ấy…”
Sora cúi đầu hồi tưởng lại tình cảnh hôm đó, và ngay khi cô bé định nói tiếp…
“Con về rồi đây! Chị Raika cũng đến rồi!”
“Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Hai người nghe thấy tiếng nói tràn đầy sức sống từ tiền sảnh, nhưng sau đó, giọng nói trầm ổn, lễ độ lại vang lên, khiến Sora nuốt ngược lại những lời vừa dâng lên cổ họng.
Hina, giờ đã là học sinh lớp Hai tiểu học, mang theo chìa khóa nhà bên mình. Việc tự mình mở cửa vào nhà khiến Hina vui sướng như thể đó là bằng chứng cho sự trưởng thành của mình. Còn Raika, một giáo viên tiểu học, trong năm thứ hai đi làm đã trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp Một. Dù tiếc nuối vì không thể tiếp tục dạy Hina, nhưng việc có thể vô tư ghé thăm gia đình Takanashi dường như cũng khiến Raika vui vẻ. Nhìn thấy Raika vẫn cư xử như thường lệ với các cô bé, Sora cảm thấy đau lòng.
“Ưm… Ch-Cháu cảm thấy… hơi lo lắng.”
Nghe Sora khẽ nói ra cảm tưởng đó, Miyu cũng nở nụ cười khổ, thay chị gái ra tiền sảnh đón hai người.
“Mừng em về nhà, Hina. Chào chị, Raika.”
Sora cũng bừng tỉnh, vội vàng đi theo. Chị Raika nắm tay Hina về nhà, vẫn đẹp không tả xiết.
“Chị Raika, chị sẽ ở lại ăn tối chứ? Hôm nay em và Miyu đã cùng làm món hầm kem đó.”
“Thực ra thì em chỉ gọt vỏ với nếm thử thôi, nhưng salad là do em làm đó!”
Kỹ năng nấu nướng của Miyu thực ra giỏi hơn Sora, nhưng vì muốn chị gái được nổi bật nên cô bé cố gắng không động tay vào nhiều. Vị mỹ nữ không cảm xúc kia, đương nhiên gật đầu đáp lại.
“Chị sẽ ăn. Chỉ tiếc là không kịp về giúp chuẩn bị, chị cũng muốn giúp lắm.”
Vẻ thất vọng của Raika tuy có hơi khoa trương, nhưng cũng phản ánh chân thật tâm trạng của cô. Raika, người đã trở thành giáo viên tiểu học, luôn nỗ lực không ngừng trong việc thể hiện cảm xúc của mình với trẻ nhỏ. Vị mỹ nữ tóc đen vốn đã hoàn hảo, sau khi bước vào xã hội, vẻ đẹp và sự chân thành của cô lại càng trở nên tinh tế hơn.
Thế này – thật sự ổn sao? Anh ơi. Nếu hôm đó không phải vì sự ích kỷ của em, thì giờ đây –
Có suy nghĩ này liệu có phải là khuyết điểm của Sora không? Sora cố gắng giữ nụ cười tự nhiên hết mức có thể, không chớp mắt nhìn người mỹ nữ trước mặt – người mà lẽ ra Yuuta đã có thể chọn, nhưng lại nhường cơ hội cho cô.
Vừa về đến nhà, tôi đã thấy chị Raika cũng ở đây. Dù trong khoảnh khắc đầu tiên có hơi giật mình, nhưng nghĩ kỹ thì đây thực ra là chuyện rất bình thường. Khoảng thời gian cùng nhau sau bữa tối, cảnh chị Raika muốn bế Hina lên đùi nhưng Hina lại lẩn tránh, khiến mọi người không nhịn được mà bật cười.
“Hina, để chị bế nào.”
“Không chịu! Hina… không phải, con không còn là trẻ con nữa đâu! Con đã học lớp Hai rồi!”
Chị Raika không nói một lời đã bế cô bé út vào lòng, trông vẫn y như thời đại học, thế nhưng chuyện xảy ra không lâu trước đây vẫn khiến tôi canh cánh trong lòng. Bởi vì khi chị Raika, người tôi thầm yêu bấy lâu, tỏ tình với tôi, tôi lại từ chối. Tuy nhiên, nhìn thấy chị Raika vẫn như thường lệ chăm sóc ba chị em, tôi không khỏi vừa cảm kích vừa thấy hổ thẹn.
“Chết rồi, đã muộn thế này rồi. Yuuta, chị về đây.”
“Để em đưa chị về.”
“Chị ở ngay gần đây thôi, không sao đâu.”
Tôi không màng đến lời từ chối của chị Raika, vươn tay lấy chiếc áo khoác.
“Em đưa chị Raika về. Chị có cần em mua gì không?”
“…Không cần mua gì đâu, đừng phiền phức mà. Chị Raika, cảm ơn chị.”
Sora vừa nói xong liền cúi đầu chào chị Raika, Miyu và Hina cũng quyến luyến ôm lấy chị Raika.
Sau khi ôm chặt hai cô bé, chị Raika vẫy tay chào tạm biệt rồi rời khỏi nhà Takanashi.
“…Trời lạnh ghê.”
“Phải đó, dù sao cũng sắp cuối năm rồi mà.”
Tôi và chị Raika bước đi dưới ánh đèn đường, khuôn mặt không biểu cảm của chị trông thật rạng rỡ.
“Dạo này công việc của chị có thuận lợi không?”
“Các bé đáng yêu lắm, làm giáo viên thật tuyệt.”
Chị Raika vui vẻ trả lời tôi, và đáp lại, chị hơi ngẩng đầu nhìn tôi rồi hỏi ngược lại.
“Còn Yuuta thì sao? Công việc thuận lợi không?”
“Ưm… Em làm rất vui. Nhưng vì bất chợt được giao trọng trách lớn nên cũng hay mắc lỗi lắm.”
Sau đó, tôi kể cho chị Raika nghe chuyện vui về một tác giả đã kéo dài thời hạn nộp bản thảo rồi biến mất gần đây. Tôi đã tìm cả buổi, cuối cùng phát hiện anh ta trốn trong tủ quần áo ở nhà để chơi điện tử.
“À ha ha, công việc này cũng vất vả thật đấy.”
Chị Raika bật cười một cách hơi khoa trương.
“Ha ha, nhìn chị Raika cười như vậy… thấy cũng lạ lạ đó chị.”
“Đây là thành quả của sự nỗ lực của chị đó, nhưng thực ra bọn trẻ đều nhìn ra được, còn bảo chị đừng cố gượng ép mình nữa.”
Lần này, chị Raika nở một nụ cười tự nhiên, trên mặt còn mang biểu cảm dịu dàng đến bất ngờ.
“Chị Raika, chị thật là giỏi quá đi.”
“Chọn nghề này, bây giờ chính là lúc cuộc đời chị sung túc nhất đấy.”
Trong lúc trò chuyện phiếm, chúng tôi bất giác đã đến chỗ ở của chị Raika.
“Vậy em xin phép dừng ở đây. Mời chị ghé nhà chúng em chơi bất cứ lúc nào ạ.”
“Ưm… à, nhưng mà…”
Chị Raika dường như có chút bối rối mím chặt môi, rồi sau khi suy nghĩ một lát thì lại mở lời.
“Lần sau Yuuta không cần đưa chị về nữa. Nếu em lo lắng thì chị có thể gọi taxi về nhà.”
“Ơ? Như vậy thì quá…”
Chị Raika không đợi tôi nói hết lời, liền vươn tay gõ nhẹ vào đầu tôi. Dù không đau chút nào, nhưng tôi lại có cảm giác như bị “đòn cảnh tỉnh” vậy.
“Yuuta đúng là chậm hiểu, mà từ lâu rồi vẫn luôn như vậy.”
Chị Raika nói liền một mạch rồi dùng những bước chân nhẹ nhàng lùi ra xa khỏi tôi… Đồng thời, cô ấy cũng nở lại nụ cười.
“Cho nên, em cứ ngoan ngoãn nghe lời chị đi.”
Nói xong câu đó, chị Raika liền quay người chạy vào căn hộ của mình.
Tôi xoa xoa vầng trán còn vương dư âm của cú gõ nhẹ nhàng, suy nghĩ về những lời chị Raika vừa nói.
Trên đường về nhà, khi đang nghĩ xem có nên mua chút đồ ăn vặt cho Sora và các em không, tôi chợt phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
Cô gái đứng bên ngoài cửa hàng tiện lợi cách nhà chúng tôi không xa, dáng vẻ yếu ớt đáng thương ấy thật nổi bật.
Thấy Sora đứng dưới ánh đèn cửa hàng, miệng phả ra làn khói trắng, tôi vội vàng chạy đến.
“So-Sora, sao em lại ở đây? Đã muộn thế này rồi sao em có thể ra ngoài một mình chứ?”
“Hì hì… Em chỉ chợt nhớ ra có thứ cần mua thôi mà.”
Sora vừa nói vừa giơ lên túi nhựa đựng sữa từ cửa hàng tiện lợi trong tay.
“Muốn mua cái này, em chỉ cần nói với anh một tiếng…”
“…Không sao đâu, em chợt nghĩ ra sau khi anh đi ra ngoài mà.”
Đúng lúc tôi định nói “Vậy chỉ cần gọi điện thoại là được rồi” thì tôi nhận ra khuôn mặt Sora đỏ bừng.
Cuối cùng cũng nhận ra tình cảm ẩn chứa trong ánh mắt đang nhìn tôi, không biết nên nói gì, tôi ngượng ngùng gãi đầu. Thấy phản ứng của tôi, Sora bật cười.
“…Trời lạnh thế này, chúng ta về sớm thôi, Sora.”
“Anh… Yuuta… chúng ta… có thể nắm tay không?”
“À, ừm… được chứ.”
Tôi thuận theo ý Sora đưa tay ra. Sau khi từ chối lời tỏ tình của chị Raika, tôi đã hứa với Sora. Đây là lời hứa giữa tôi – người vẫn chưa biết phải làm thế nào để hẹn hò với Sora như một người yêu – và Sora – người đã lấy hết dũng khí để trực tiếp tỏ tình với tôi. Chúng tôi đã hứa rằng khi chỉ có hai người, sẽ gọi tên nhau, và khi đi cùng nhau…
“Ơ… hình như… không giống bình thường lắm thì phải…”
Nắm tay đi cùng nhau là chuyện chúng tôi đã thống nhất, nhưng cách nắm tay hôm nay lại khác so với mọi khi. Bình thường chúng tôi nắm tay như bắt tay, nhưng lần này lại như cầu nguyện trong nhà thờ, các ngón tay đan xen vào nhau.
“Cái này… thực ra thì… nghe nói đây là cách nắm tay của các cặp tình-tình nhân đó…”
Sora không nhìn tôi mà cúi đầu nói, tôi thấy tai Sora cũng đỏ ửng vì ngượng.
Nói thật… chắc chắn mặt tôi cũng đỏ bừng lắm, tôi có thể cảm nhận được nhịp tim mình đập mạnh.
“À, ra là vậy.”
“Anh không biết sao?”
“V-Vâng, anh không biết thật.”
“…Nắm tay thế này có sao không?”
“…À ha ha, d-dù chúng ta vẫn chưa… chính thức là người yêu đâu.”
“Thật là! Anh thật xấu tính, giờ còn nói mấy lời đó làm gì chứ!”
Ôi ôi ôi, ngại chết đi được! Sora đã mười tám tuổi giờ đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng, từ bé đã là một mỹ nhân, nay càng trở thành một mỹ nữ xinh đẹp lộng lẫy, đứng trên lập trường của tôi mà nói thì thật khó lòng yên tâm. Jinmura nói đó là “vì yêu đó”, vả lại thằng nhóc đó còn nói với Sora vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của em ấy là “Chúc mừng em đã được giải cấm!”. Một chút tự chủ hiếm hoi mà Jinmura – kẻ đa tình – có được, dường như là tuyệt đối không động chạm đến các cô gái chưa đủ mười tám tuổi, điều này có thể coi là tín ngưỡng của hắn. Nhưng khi nghe Jinmura nói rằng bây giờ có thể động chạm đến Sora cũng không sao, tôi thực sự suýt chút nữa đã không nhịn được mà đấm hắn. Sora là bảo bối mà chị gái và anh rể Shingo đã giao phó cho tôi, làm sao tôi có thể dễ dàng để người khác động đến em ấy chứ? Nhưng việc Sora tỏ tình với tôi cũng là sự thật, đương nhiên tôi không thể không vui một chút nào.
Có thể được con gái cầu hôn, đối với một người làm bố như tôi, tôi nghĩ đó là một điều vô cùng hạnh phúc.
Nhưng lúc đó tôi cũng đã nói rằng, tôi vẫn luôn xem Sora như con gái ruột của mình. Một cô gái như Sora mà tôi đã quyết định dành cả đời để hết lòng chăm sóc, đột nhiên bảo tôi xem em ấy là người yêu, điều này đối với tôi thực sự rất khó khăn, hơn nữa Sora hiện tại vẫn còn là học sinh cấp ba.
Sau khi Sora trưởng thành, những lựa chọn của em ấy sẽ ngày càng nhiều. Một cô gái ưu tú như Sora, sau này chắc chắn sẽ chiếm được trái tim của rất nhiều người đàn ông. Nếu nói trong số đó sẽ không có người đàn ông nào quyến rũ hơn tôi, tôi chỉ có thể tiếc nuối nói rằng tôi không nghĩ như vậy –
“Ơ? Anh ơi, anh sao vậy? Sao lại có vẻ mặt kỳ lạ thế?”
“Ơ? Không có đâu, em nghĩ nhiều quá rồi đó, Sora.”
Không ổn rồi, dường như sự tức giận của tôi đã hiện rõ trên mặt. Không, không, dù sao đi nữa, những vấn đề đó vẫn còn cần thêm thời gian nữa mới đến.
Hơn nữa… tôi nghĩ hiện tại, dù là với tư cách là bố của Sora hay bạn trai không chính thức của em ấy, tôi cũng không thể coi là đủ tư cách.
Hôm đó tôi đã từ chối rõ ràng lời tỏ tình của chị Raika, tôi nghĩ đó là vì tôi không muốn nhìn thấy nước mắt của Sora. Tôi không muốn ba chị em phải khóc, tôi không muốn các em phải chịu thêm bất kỳ điều buồn bã nào nữa.
Tôi nghĩ chính vì vậy, tôi mới chọn chấp nhận Sora. Nói cách khác… tôi đã không đưa ra quyết định dứt khoát. Từ ngày đó đến nay, việc tôi vẫn để câu trả lời ở trạng thái chưa quyết định, Sora thực ra cũng đã nhận ra, và không nói gì cả.
Lúc đó, dù đối tượng là ai, tôi cũng sẽ chọn Sora, Miyu và Hina. Chỉ là điều đó khác với việc ở bên nhau với tư cách người yêu… tôi không thể thoát khỏi suy nghĩ này.
Chẳng biết là may mắn hay bất hạnh, tôi và Sora trước đây đều chưa từng có người yêu, nên chúng tôi không rõ hình thức của một cặp đôi yêu nhau nên như thế nào, hiện tại đang trong trạng thái cùng nhau dò dẫm tìm hiểu. Tôi hy vọng có thể cố gắng hết sức để sống mỗi ngày như thường lệ, cùng nhau tìm tòi phương hướng tiến về phía trước. Chúng tôi im lặng bước đi trên con đường đêm có thể nhìn thấy ánh trăng vằng vặc, từ mỗi ngón tay đang nắm chặt, tôi đều có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể của Sora. Tôi hít một hơi thật sâu.
“Chuẩn bị thi cử có thuận lợi không?”
“Vâng, em đang cố gắng… và em mong muốn nhận được học bổng.”
“Chị gái và anh rể đã chuẩn bị tiền cho các em học đại học rồi, nên không cần phải cố gắng lấy học bổng đâu.”
“Không sao đâu, là em tự muốn làm thế mà. Nhà mình còn có Miyu và Hina nữa, nên không thể lãng phí phải không? Hơn nữa, lúc các em ấy kết hôn cũng sẽ tốn tiền nữa.”
“Ư! Kế-Kết hôn ư?!”
Cái từ ngữ không che giấu ấy khiến tôi bị sốc nặng, tôi cảm giác mình chỉ cần tưởng tượng ra tình cảnh đó thôi cũng sẽ không kìm được nước mắt.
“Nghe nói chi phí đám cưới phần lớn là do bố mẹ chi trả đó, anh.”
“Kết hôn thì còn quá sớm đối với các em ấy! Các em ấy vẫn còn đang học tiểu học và trung học, nói gì mà kết hôn… Ưa!”
“Thật là, anh không cần phải giống bố đến mức này đâu…”
Thấy tôi ôm đầu phiền não, Sora nói với vẻ mặt ngớ người, chỉ là má em ấy vẫn còn đỏ bừng.
“Dù chúng ta có xa cách đến đâu, người thân vẫn là người thân mà, bây giờ em rất tự tin vào điều này đó.”
“Nói vậy cũng đúng, nhưng mà… Haiz!”
Tôi không kìm được thở dài. Đúng là vậy, dù tôi và chị gái sống riêng thì vẫn là người thân. Sasha và Miyu đã xa nhau rất lâu, nhưng bây giờ cũng là một cặp mẹ con đáng ngưỡng mộ. Tuy nhiên, việc tôi không muốn chia xa với những cô con gái đáng yêu của mình cũng là lẽ thường tình. Thấy biểu cảm của tôi, Sora nở một nụ cười mang theo một sự quyết tâm nào đó.
“…Em sẽ luôn ở bên cạnh anh… Như vậy cũng tốt phải không?”
…Cũng phải, nếu Sora không yêu ai khác ngoài tôi… thì sau khi trưởng thành, em ấy vẫn sẽ tiếp tục ở bên tôi. Tôi cố gắng kiềm chế cái tôi đang vui sớn sớn trong lòng vì câu nói đó của Sora.
“…Đừng, đừng nói vậy mà, chuyện đó thực sự… ha ha.”
Đối với một người cha không muốn nhìn thấy con gái mình lấy chồng, tôi nghĩ đây là một ý kiến vô cùng hấp dẫn. Tuy nhiên, tôi sẽ không coi đó là thật đâu, Sora, vì tôi là người giám hộ tạm thời của các em mà. Nhưng nói thật, mặt tôi vẫn không kìm được nở một nụ cười vui vẻ.
“Anh nghe em nói này… anh, nếu em thi đậu đại học… và cũng nhận được học bổng nữa… cái đó… anh có thể thực sự xem em là người lớn được không? Anh… sẽ giữ lời hứa chứ?”
“Ừ, đương nhiên rồi. Đến lúc đó… nhưng mà, em tuyệt đối đừng ép buộc bản thân nhé.”
“Vâng.”
Sora chân thành đáp lại rồi lại nở một nụ cười rạng rỡ như hoa. Một cô gái tốt bụng, xinh đẹp và chu đáo như vậy lại luôn yêu tôi, thật là quá đỗi hạnh phúc. Chỉ cần biết em có tấm lòng này là đủ rồi, Sora. Tôi muốn tìm ra cách tốt nhất để Sora hạnh phúc nhất, tôi thực sự nghĩ như vậy từ tận đáy lòng.
Vì vậy tôi mong có thêm chút thời gian để suy nghĩ về chuyện này, bởi vì chúng tôi có rất nhiều thời gian, không cần phải quá vội vàng. Với suy nghĩ đó… tôi nắm chặt lại tay Sora.
「Chú... ơ không phải, Cậu ơi, đừng chạy mà!」
Từ phía hành lang vọng lại tiếng chân rộn ràng. Hôm nay là ngày nghỉ, Sora và Yuuta vừa hẹn hò nửa buổi về đến nhà, bé Hina, người vẫn luôn ngóng chờ cả hai, giờ đang tíu tít chơi đùa cùng Cậu Yuuta.
「Vậy, hôm nay thế nào rồi?」
「Phải đó, phải đó, Sora, có tiến triển gì không?」
Còn Sasha và Miyu đang ngồi ở phòng khách thì chẳng thèm che giấu vẻ tò mò, lập tức hỏi dồn Sora.
「...Bọn em đã có một buổi vui vẻ, dù sao thì đó là triển lãm mà em rất muốn xem mà.」
「Bọn em đâu hỏi chuyện đó! Rõ ràng chị biết ý bọn em mà, Sora thích giấu giếm quá nha!」
「Thôi được rồi, thật lòng mà nói thì nhìn sắc mặt chị khi về nhà là em đoán ra rồi.」
Nghe Miyu nói vậy, Sora chán nản rũ vai xuống, dù cô đã cố gắng rất nhiều rồi.
Đúng lúc đó, cửa phòng khách bật mở, Yuuta và Hina chạy ùa vào.
「Bắt được Cậu rồi! Con sẽ không buông ra đâu!」
Hina ôm chặt lấy eo Yuuta. Cậu Yuuta đang chơi trốn tìm với Hina thì bị bé con tóm được.
「Đầu hàng, đầu hàng! Hina nhanh thật đấy, giờ đến lượt Cậu làm ma nha?」
「Cậu ơi, mình chơi cái khác đi, trong nhà chơi trốn tìm chật chội quá.」
「Cũng phải, vậy mình chơi cái khác... Hay là ra công viên chơi nhé?」
Yuuta vừa xoa đầu Hina vừa đề nghị, cứ thế để Hina bám riết lấy người, cả hai cùng rời khỏi phòng khách.
「Thật ghen tị với Hina quá đi mất... Được bám lấy Anh ấy...」
Sora không kìm được tiếng thở dài, buổi hẹn hò lần này trong mắt Sora, thật sự là chẳng có chút tiến triển nào.
「...Nghiêm trọng thật đấy, đây đâu phải biểu hiện của người vừa đi hẹn hò về đâu, Sora.」
「Chị à, chị ghen tị với Hina thì cũng phải hành động chứ!」
「Miyu, em nói thế hơi quá rồi... Chị thấy em không tinh tế chút nào, chị ấy thực ra đã...」
Sora đã dốc rất nhiều nỗ lực, như nén sự ngượng ngùng để vòng tay ôm lấy cánh tay Yuuta, hay thử ghé sát mặt mình gần Yuuta. Với tính cách hướng nội của Sora, đó đã là sự thể hiện hết sức mình rồi.
「Em đã cố gắng làm theo lời chị Sasha dạy rồi... Trên ghế đá công viên lúc về, bầu không khí rất tuyệt... Em thấy Anh ấy im lặng nhìn em, thế nên... em, em... đã nhắm mắt lại.」
「Sora giỏi quá! Chị đã học được những gì em dạy rồi đó!」
Miyu và Sasha đều nghiêng người về phía trước, háo hức muốn nghe tiếp diễn biến, bởi vì Sora đã thực hiện chiến thuật do Sasha truyền thụ.
「Nhưng mà... Em lo lắng chờ đợi một lúc, thế mà không biết từ lúc nào Anh ấy đã chạy đi mua nước ở máy bán hàng tự động rồi quay lại, thế là hết... Aaa~ lúc đó em căng thẳng lắm luôn!」
Hai cô gái xinh đẹp với dung mạo hao hao nhau đều “Úi chà~” lên một tiếng, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên đến ngây người.
「...Cậu ấy phản ứng như vậy, về một khía cạnh nào đó thì đúng là thiếu tinh tế thật...」
「Ừm~ Có thể không phải đâu... Yuuta không chừng là biết mà cố tình làm thế cũng nên.」
「Chuyện này là sao ạ, mẹ?」
「Mẹ đoán Yuuta đại khái nghĩ rằng Sora là cô con gái quý giá mà người ta đã gửi gắm cho cậu ấy, vả lại còn là học sinh cấp ba, nên cậu ấy tuyệt đối không thể động tay động chân được.」
Nghe Sasha cố tình dùng giọng điệu bình thản giải thích như vậy, Miyu và Sora đều vô thức gật đầu.
「Cũng có thể, với tính cách của Cậu ấy thì rất có khả năng nghĩ như vậy.」
「Ư ư... Nế-nếu mà thế... thì khó xử quá đi mất!」
Rõ ràng mình muốn trở thành người yêu thực sự của người mình thích, vậy mà cứ mãi chẳng có tiến triển gì... Cứ như vậy thì chẳng khác gì trước khi tỏ tình cả, nếu cứ thế này... mình sẽ thấy có lỗi lắm. Nghĩ đến đây, lồng ngực Sora âm ỉ nhói.
「Chào buổi chiều, làm phiền rồi.」
「Bọn cháu lại đến chơi đây ạ.」
Người cùng về nhà với Yuuta và Hina là Koto và Raika. Sora nở một nụ cười xã giao với hai người, rồi sau đó cúi đầu xuống.
Sora biết rằng còn có những người khác vì sự cố chấp của cô mà không thể bày tỏ cảm xúc của mình.
Chính vì thế... Sora nghĩ mình phải cố gắng hơn nữa. Chỉ có không ngừng chân thành bày tỏ tình cảm với Yuuta, biến mối tình đầu của mình thành hiện thực, mới là cách tốt nhất để Sora đền đáp những người khác.
Sau bữa tối, Hina và Raika đi tắm trước. Ánh mắt Yuuta nhìn hai người đầy vẻ ngưỡng mộ khiến Sora để tâm. Với tính cách của Yuuta, hẳn là muốn tắm cùng Hina, nhưng nếu đối tượng ngưỡng mộ lại là Raika thì sao? Sora, với tư cách một cô gái đang yêu, không khỏi nảy sinh suy nghĩ đó. Hina sau khi tắm xong, tâm trạng có vẻ rất vui vẻ.
「Lớn lên Hina cũng sẽ có ngực to như chị Raika hay chị Sasha sao ạ?」
「Ưm~ Chị Yuri cũng có ngực rất lớn, thế nên... Ờ, chuyện đó thì không ai biết được đâu.」
「Hina, ngực lớn chẳng có lợi gì đâu, chỉ dễ bị mỏi vai thôi.」
Nghe Raika giải thích với Hina như vậy, Sora cũng quyết định nhân cơ hội này đi tắm trước. Lén lút chuồn khỏi phòng khách, cởi bỏ quần áo trước bồn rửa mặt, Sora lúc này không kìm được nhìn chằm chằm vào bóng mình phản chiếu trong gương.
「...Haizz, đúng là bị thua thiệt nhiều rồi.」
So với thân hình trưởng thành của Sasha và Raika, cô trông còn quá non nớt. Miyu, cô em gái thứ hai, có lẽ là do được thừa hưởng gen của Sasha mà chỉ cần thêm một thời gian nữa, cả chiều cao lẫn vòng một đều sẽ vượt qua Sora mất.
Sora thở dài khi nhìn mình trong bộ đồ lót. Nếu để người khác biết mình bận tâm chuyện này, hình tượng của cô trong mắt mọi người chắc sẽ tan biến mất. Hơn nữa Yuuta cũng đâu phải người sẽ đem chuyện này ra so sánh Sora với Raika... Chắc là không đâu nhỉ?
Tiếng thở dài của thiếu nữ vang vọng trong phòng thay đồ, không khí mang theo mùi vị ngọt ngào pha lẫn chua chát của tuổi trẻ. Sora gỡ mái tóc đã được chải chuốt kỹ lưỡng trước buổi hẹn hò, để lấy lại tinh thần, cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
「Dù vậy, em nghĩ mình cũng đã trưởng thành hơn nhiều rồi chứ...」
Sora nghĩ rằng so với lần đầu gặp mặt, cô đã chín chắn hơn rất nhiều... Đúng lúc này, cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra.
「Ể?」
「Ể!?」
Sora quay đầu nhìn về phía cửa, tay vẫn đang ôm quần áo, và bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Yuuta.
「So-Sora!? Kỳ lạ thật, vừa nãy em ấy còn nói là bây giờ không có ai dùng phòng tắm mà...」
Yuuta lúng túng làm rơi bộ quần áo thay trên sàn, khiến Sora trong chớp mắt đỏ bừng cả mặt. Sora lấy tay che ngực, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, đầu óc cô trống rỗng.
Yuuta hẳn cũng có cảm giác tương tự, thời gian như ngừng lại, cả hai đều căng thẳng đến mức quên cả thở.
「Anh...?」
Lời nói thốt ra từ miệng Sora đã phá vỡ lời nguyền. Yuuta bấy giờ mới hoàn hồn, nhắm mắt lại, quay lưng về phía Sora.
「A! Không phải đâu, xin-xin lỗi, anh ra ngay đây!」
Yuuta thậm chí còn quên nhặt quần áo bị rơi, loạng choạng chạy ra ngoài.
Sora thậm chí còn chưa kịp thét lên.
「Xi-xin lỗi! Anh không ngờ bên trong có người... Và-và cửa cũng không khóa...」
Nghe vậy, Sora mới chợt nhớ ra đúng là cô đã lẳng lặng đi tắm mà không nói với ai, việc không khóa cửa cũng là lỗi của chính cô. Cô dùng cái đầu còn đang ngẩn ngơ của mình, xuyên qua cánh cửa đáp lại Yuuta.
「Không, không sao đâu... Em cũng có lỗi mà.」
「Như-nhưng mà... Anh... xin lỗi, anh đáng lẽ phải gõ cửa chứ...」
Sora cảm giác mình dường như có thể thấy được dáng vẻ lúng túng với gương mặt đỏ bừng của Yuuta ngoài cửa.
Điều này khiến Sora không kìm được bật cười... Cô đặt tay lên ngực mình.
「...Không sao đâu, anh... Yuuta.」
Nói xong, Sora liền tựa trán vào cánh cửa.
Sora biết biểu cảm luống cuống của Yuuta, đó là biểu cảm thỉnh thoảng anh ấy có khi bị chị Raika trêu chọc. Mặc dù trước đây mình cũng từng bị Yuuta nhìn thấy lúc thay đồ, nhưng phản ứng của Yuuta bây giờ đã khác rồi.
Thì ra Yuuta... vẫn có chút ý thức về mình.
Vừa nghĩ đến đây, Sora liền cảm thấy gánh nặng trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều... Nhưng mà...
「Lát nữa anh phải chịu phạt đó nha, anh.」
「...Anh biết rồi.」
Làn da mềm mại của thiếu nữ không thể tùy tiện nhìn được, về điểm này, Sora tuyệt đối không có ý định nhượng bộ.
Khi Koto và những người khác rời đi, Miyu và Hina cũng trở về phòng mình, Sora liền mở sách giáo khoa ra ở phòng khách.
Dù chưa đến giai đoạn nước rút cuối cùng, nhưng kỳ thi lớn đã rất gần rồi, không chừng mình nên tham gia kỳ thi liên quan đến học bổng trước, vả lại còn khá nhiều việc khác phải làm nữa.
Sora lúc này bỗng ngẩng đầu lên, phát hiện Yuuta đang đứng ở cửa với vẻ mặt đầy áy náy.
「Anh, có chuyện gì sao?」
「Không có gì... Vừa nãy anh xin lỗi nhé, lâu lắm rồi anh mới mắc lỗi như thế.」
Người con trai Sora yêu quý gãi đầu nói.
「Em nói không sao rồi mà, với lại vừa nãy cũng bị chị Sasha với mọi người mắng rồi phải không?」
Sau đó, Sasha và mọi người nhận ra sự hỗn loạn trong phòng tắm liền mắng Yuuta một trận té tát.
Tuy nhiên, câu nói của Sasha rằng: 「May mà bên trong là Sora, nếu là Koto thì sao? Nếu là tôi thì đương nhiên không vấn đề gì rồi!」 lại càng khiến tình hình thêm rối ren.
「Haha... Nhưng mà thật bất ngờ là lần này anh lại không bị Miyu nói là thiếu tinh tế nhỉ.」
Nhìn nụ cười khổ của Yuuta, Sora không nói gì, vì lúc đó Miyu trông rất vui vẻ, hơn nữa còn reo lên rằng 「Tốt quá! Thế này nhiều hy vọng lắm!」 Để che giấu sự ngượng ngùng, Sora tập trung tinh thần vào sách giáo khoa. Sora và Yuuta duy trì sự im lặng một lúc khá lâu, nhưng Sora lại không hề cảm thấy cô đơn chút nào, vì Yuuta đang ở ngay bên cạnh cô.
「Sora, em học hành... có phải đang cố gắng quá sức không? Gần đây em trông có vẻ hơi mệt mỏi.」
「...Không sao đâu, vì dù thế nào em cũng muốn thi đỗ đại học mà, với lại em muốn cố gắng hết sức để giành học bổng và học trường mình muốn, em thậm chí còn muốn đứng đầu khóa khi nhập học nữa.」
Nghe thấy lời tuyên bố đầy tích cực chưa từng có của Sora, Yuuta ngạc nhiên mở to mắt.
「Thế này thì... Tuy thành tích của em vốn đã tốt, nhưng cũng không cần phải ép mình đến vậy đâu.」
「Không phải đâu, đây là... quyết tâm của em. Em không hề ép buộc mình, vì tất cả đều là sự cố chấp của em mà.」
—Em biết vì sự cố chấp của em mà Anh đang cảm thấy khó xử.
—Em biết vì sự cố chấp của em mà chị Raika đang kìm nén tình cảm của mình.
—Em biết vì có em mà ngôi nhà này có thể sẽ thay đổi.
Dù vậy, Sora dù thế nào cũng sẽ không nhượng bộ, không nhường lại người mà cô trân quý nhất—Yuuta.
Miyu và Hina đều đang khuyến khích cô, chị Raika và mọi người cũng đang ủng hộ cô.
Chính vì vậy, Sora nghĩ mình phải chọn con đường vất vả, khó khăn nhất. Sora muốn thể hiện quyết tâm của mình, trở thành một người trưởng thành để Yuuta không bị bất cứ ai bàn tán sau lưng.
Đây chính là quyết tâm mà Sora, một người cố chấp, đang ấp ủ. Trước tiên phải thi đỗ vào một trường đại học xuất sắc, việc thức trắng đêm chuẩn bị thi cử chẳng đáng là gì, so với những gì Yuuta đã làm cho các cô, điều này quá đỗi dễ dàng.
「Nhưng mà...」
「Hì hì, anh... ơ không phải, dù là Yuuta thì chuyện này em cũng sẽ không nhượng bộ đâu.」
Sora làm vậy, cũng là để người cô yêu quý cảm nhận được tấm lòng chân thành của cô. Quan trọng nhất là Sora hy vọng Yuuta sẽ cảm nhận được những điều này.
Sora đặt sách giáo khoa xuống và đứng dậy, rồi—cô từ phía sau ôm chặt lấy Yuuta.
「Oa! So-Sora!?」
「...Đừng động đậy, đây là hình phạt cho chuyện phòng tắm đó, nên trước khi em nói được rồi, anh không được nhúc nhích.」
Trong vòng tay của Yuuta, Sora từ từ hít thở sâu. Mình rốt cuộc có thể đền đáp người này, gia đình, bạn bè những gì đây? Cô bằng mọi giá đều muốn mọi người và Yuuta được hạnh phúc.
Đây là quyết tâm mà Takanashi Sora đã thề với cha mẹ và Yuri ở thiên đường.
—Mình dường như đã ngủ thiếp đi ở phòng khách, cảm giác như vừa nằm mơ thấy điều gì đó.
Sora dụi dụi mắt, cố gắng làm cho cái đầu lờ đờ của mình tỉnh táo lại.
「Ể? Có mùi của Anh ấy...」
Sora nhận ra hơi thở của Yuuta và đứng thẳng dậy, lúc này cô mới nhận ra sức nặng trên vai mình.
Vì chiếc áo khoác của Yuuta đang đắp trên vai Sora.
「À, hóa ra Anh ấy đã về rồi... Anh ấy rõ ràng đã nói là ngày mai mới về mà.」
Yuuta chắc chắn đã cố gắng về sớm hơn dự định, vậy mà mình lại ngủ đến mức không nhận ra Yuuta về nhà, thật đáng xấu hổ.
「Em còn muốn chào Anh ấy nữa chứ.」
Nếu không ngủ thiếp đi, cô đã có thể nhìn thấy khuôn mặt của Yuuta mà cả ngày hôm qua không được gặp rồi.
「Anh ấy thật là...」
Yuuta chắc chắn rất mệt mỏi sau khi về nhà, vậy mà còn đặc biệt đến để quan tâm tình hình của Sora.
—Yuuta thật là... Thế này không phải lại khiến mình càng thích anh ấy hơn sao.
Sora kìm nén những cảm xúc dâng trào trong lòng, cố gắng buông lời trách móc Yuuta.
「Nhưng mà chạy đến nhìn trộm khuôn mặt khi ngủ của con gái, Anh ấy đúng là thiếu tinh tế quá. Anh ấy rõ ràng có thể gọi em dậy mà... Hơn nữa như thế em cũng sẽ có tinh thần hơn mà.」
Sora cảm thấy khi mình ngủ, cô cũng nằm mơ thấy Miyu, Hina và Yuuta.
Ngay cả trong mơ, gia đình mình cũng ở bên nhau, nghĩ đến đây Sora liền cảm thấy vui vẻ.
「Anh, anh cũng phải có quyết tâm đó nha, vì em rất nghiêm túc mà.」
Nếu Sora thực hiện lời hứa, Yuuta chắc chắn cũng sẽ không thất hứa.
Đỗ đại học, giành học bổng, nếu mình làm được hai điều này, Yuuta cũng sẽ công nhận mình.
Đến lúc đó, Sora sẽ có thể—trở thành cô dâu của Segawa Yuuta.