Tháng Sáu mưa tầm tã cũng đã bước vào những ngày cuối. Dù đây là quãng thời gian ẩm ướt, khó chịu, nhưng quanh cổng chính Đại học Văn học Tama ở Hachioji vẫn nở rộ muôn vàn hoa tử đằng, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
Cô cởi bỏ đôi bốt da cao đến gần đầu gối, thay vào đó là chiếc ô trên tay.
Những sinh viên đi ngang qua, ai nấy đều dừng bước, mắt mở to khi đi ngang qua cô. Có phải mình có gì đó lạ thường không nhỉ? Nghĩ vậy, cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên vũng nước đọng.
Vẫn như thường lệ. Không có gì lạ cả. Cô nhíu mày khó hiểu rồi lại bước tiếp.
Oda Raika, sinh viên năm ba khoa Nhân văn, hệ Văn học, Đại học Văn học Tama, đã quên một điều. Cô đã quên rằng mình đã rất lâu rồi không đến khu học xá này. Thời gian cô thường xuyên qua lại khu học xá Hachioji, mọi người tuy đã quen, nhưng với sinh viên mới thì chỉ có trong thời gian các câu lạc bộ tuyển thành viên mới họ mới có cơ hội gặp Raika. Thậm chí ngay cả những sinh viên đã quen mặt cô từ năm ngoái, khi thấy người đẹp u buồn lâu nay không xuất hiện bỗng dưng tái xuất giang hồ, hẳn cũng phải giật mình không nhỏ.
Raika, với bộ trang phục mùa xuân mỏng manh, mái tóc dài bay nhẹ trong gió, sở hữu vẻ đẹp thoát tục như thể bước ra từ màn ảnh điện ảnh, cộng thêm vòng một đầy đặn khó giấu kín dù qua lớp áo, càng thêm nổi bật dưới lớp vải hơi ướt sũng bởi những hạt mưa. Chẳng những nam sinh mà cả nữ sinh cũng không thể rời mắt khỏi Raika.
Nhưng bản thân Raika lại chẳng hề để ý đến ánh nhìn đổ dồn về phía mình. Sau khi đi qua cổng chính, cô đi thẳng qua nhà điều hành, tiến về phía tòa nhà câu lạc bộ ở cuối con đường dốc dài.
Điểm đến của Raika là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ "Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố" mà cô tham gia. Sau khi lên năm ba tham gia nghiên cứu chuyên đề, lịch học không còn dày đặc nữa. Mặc dù ban đầu cô còn phải bận rộn với việc lập đề tài nghiên cứu và thảo luận nội dung trình bày với các đàn anh, nhưng vào thời điểm hè sắp đến này, Raika cũng có nhiều thời gian hơn.
"—Phòng sinh hoạt phải dọn dẹp mới được, chắc chắn bây giờ rất bẩn rồi."
Raika nói với vẻ mặt không cảm xúc. Có lẽ chỉ những người rất thân thiết với cô mới nhận ra nụ cười nhẹ nhàng ẩn sau vẻ mặt đó. Cô vẫn giữ dáng đi thẳng tắp, khéo léo tránh những vũng nước trên đường.
Suốt học kỳ cô chuyển sang học xá Shinjuku, hầu như không tham gia bất kỳ hoạt động câu lạc bộ nào. Câu lạc bộ "Quan sát Đường phố", toàn con trai, chắc chắn bây giờ rất bẩn, nhất là tháng trước Ninmura và Yuuta cũng ít khi đến câu lạc bộ, thì càng không cần phải nói. Bởi vì từ tháng Năm đến tháng Sáu, cả hai đều gặp không ít rắc rối.
Nhớ lại, dường như khi cô kéo hai người đó vào câu lạc bộ cũng là vào thời điểm này năm ngoái. Vì lúc đó mọi người tưởng năm đó không tuyển được thành viên mới, đã chuẩn bị từ bỏ thì hai người họ mới gia nhập. Vì thế Raika nhớ rất rõ, một chàng trai trẻ thực thà, mặt đỏ bừng, hồi hộp chạy vào phòng sinh hoạt, và một anh chàng hiền lành, vẻ mặt bất đắc dĩ đi theo sau anh ta, thế là trở thành thành viên của "Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố".
"Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố" ban đầu dường như là câu lạc bộ tìm kiếm và ghi lại những hình ảnh kỳ lạ trong thành phố hay phong cảnh, hoặc nghiên cứu bối cảnh của chúng. Sako dường như cũng chỉ dùng máy ảnh lớn chụp cột điện hay bia đá. Từ khi Raika tham gia, trọng tâm hoạt động chuyển sang quan sát con người, điều Raika rất thích.
Hai thành viên mới gia nhập năm ngoái, Segawa Yuuta và Ninmura Kouichi, là những đối tượng quan sát tuyệt vời đối với Raika. Thêm nữa, ba chị em mà Yuuta chăm sóc càng là kho tàng kinh nghiệm mới mẻ đối với Raika. Cô cảm thấy trong quá trình tiếp xúc với họ, mình cũng hiểu rõ bản thân hơn.
—Cảm giác này là điều cô chưa từng có trước đây.
Raika chậm rãi bước đi trong mưa, nghĩ thầm. Segawa Yuuta, người luôn cố gắng chăm sóc ba chị em, bị viêm phổi do mệt mỏi vì chuyện con gái của Ninmura bỏ nhà và công việc liên tục, phải nằm viện một thời gian. Trong thời gian Yuuta nằm viện, Raika đến thăm anh mỗi ngày, và đầu tuần này cô đã xác nhận Yuuta đã hồi phục.
Raika định hôm nay về nhà rồi tranh thủ đến xem tình hình của Yuuta, nhưng… dù vậy, cô vẫn không thể kìm chế sự thôi thúc trong lòng, chạy đến khu học xá Hachioji.
Dù Raika hiểu rằng Yuuta có thể vẫn chưa đến trường, cô vẫn đến.
Vì sau khi ba chị em ra ngoài, Raika không tiện tự mình đến thăm Yuuta đang dưỡng bệnh ở nhà. Nói chính xác hơn, bản thân Raika không ngại, nhưng Sora lại hơi lo lắng, và Ninmura cùng cha mẹ cũng hết sức ngăn cản. Nói chung, nhà Takanashi ở Ikebukuro là ngôi nhà mà cha mẹ của ba chị em để lại, xét về địa vị của Yuuta, hơn là người giám hộ hợp pháp, anh ấy giống như đang ở nhờ hơn. Có lẽ điều này khiến Yuuta lo lắng.
Thật đáng tiếc, Raika không hiểu được sự lo lắng khi người trẻ phạm lỗi, cũng như sự quan tâm của Ninmura khi biết ý của Sora mà ngăn cản Raika. Dù sao đi nữa, sự vụng về trong chuyện tình cảm của Raika đến mức khiến cô ấy ngoài hai mươi mà vẫn chưa hiểu thế nào là tình yêu đầu đời.
"Chị Raika~~"
Bỗng bị gọi, Raika quay đầu nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói. Cô thấy Megumi và Ninmura đang vẫy tay với cô ở quán cà phê quen thuộc. Raika không cảm xúc đáp lại bằng một cái vẫy tay.
"Ờ."
Sugaya Megumi là thành viên câu lạc bộ quần vợt, cũng là học muội cùng khóa với Yuuta, tính tình hoạt bát dễ gần, ngay cả trong mắt Raika cũng thấy đáng yêu. Hơn nữa, cô ấy còn có quá khứ tỏ tình với Yuuta nhưng bị từ chối. Đối với Raika, cô ấy là người không thể bỏ qua.
Raika hơi ngạc nhiên về việc mình có ý nghĩ đặc biệt về một người nào đó, nhưng sau khi chào hỏi, cô vẫn đi thẳng.
"Hả? Chị Raika. Chị không vào ngồi một lát à?"
Megumi có vẻ hơi bất ngờ, nhưng cô không hề đói, cũng không có lý do gì để vào quán cà phê cả.
Thấy Raika gật đầu đáp lại, Ninmura định hướng về phòng sinh hoạt, nói với giọng cười:
"Chị Oda, hiện giờ trong phòng sinh hoạt chỉ có anh Sako thôi, hôm nay Segawa vẫn nghỉ, anh ấy không đến lớp buổi sáng, nên chắc chắn rồi."
"…Ra vậy."
Nghe Ninmura nói vậy, Raika đột nhiên thấy mất hứng với phòng sinh hoạt. Nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc mình chạy đến đây để làm gì chứ? Raika tự hỏi về hành động của mình. Việc dọn dẹp phòng sinh hoạt, bây giờ dường như hoãn lại cũng chẳng sao.
"Haha, chị Raika, cùng uống trà nhé, Ninmura nói hôm qua cậu ấy đã gặp Yuuta rồi."
"Segawa trông khá hơn rồi."
"…."
Raika gật đầu, bước về phía quán cà phê. Phòng sinh hoạt để hôm khác dọn dẹp cũng được.
Bệnh của Yuuta đã hoàn toàn khỏi, chắc chắn sớm thôi sẽ gặp lại Yuuta ở đây.
Raika nghĩ vậy, cùng Ninmura và những người khác uống trà. Tuy nhiên, trong lòng vẫn không quên sự thật rằng Yuuta không ở đây.
Rõ ràng bạn bè đang nói cười bên cạnh, tại sao lại cảm thấy cô đơn như vậy? Chỉ thiếu một người mà thôi. Lòng người quả thật khó hiểu.
Raika mặt không cảm xúc lắng nghe hai người bạn nói chuyện rôm rả, trong lòng lại không ngừng nghĩ về chàng trai chăm chỉ đang ở Ikebukuro, và những người thân yêu quý giá của anh ấy.
Tôi vui vẻ đến nỗi muốn ngân nga ca khúc, đi trên phố Ikebukuro, vì hôm nay được bác sĩ cho phép trở lại cuộc sống bình thường. Như vậy, cuối cùng cũng thoát khỏi việc nghỉ ngơi tại nhà, ngày mai có thể đến trường đại học rồi. Qua biến cố này, tôi càng thấm thía giá trị của sức khỏe.
Nghĩ đến việc từ hôm nay có thể tạm biệt quãng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng ở bệnh viện, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Vì thời gian chờ đợi gấp khoảng mười lần thời gian khám bệnh, không khỏi cho rằng đó là khoảng thời gian để tôi quyết tâm, tuyệt đối không tái phạm.
Tuy tâm trạng tôi khá phấn chấn, nhưng bầu trời lúc này lại u ám, không mưa, có lẽ cũng may mắn. Trong khi tôi đang nghĩ hôm nay sẽ nấu bữa tối cho mọi người, thì mở cửa nhà ra…
"A! Là chú! Chú! Chào mừng chú về nhà!"
Vừa mở cửa, tôi thấy Hina chạy đến ngay.
"Chị, chú về rồi~~ Chào mừng chú về nhà, chú."
Tiếp theo là Miyu. Sora cũng từ trong bếp đi ra.
"Anh, bên bệnh viện nói sao?"
"Hả? Sora. Kỳ lạ nhỉ, chắc chưa đến giờ các em về nhà đâu? Hôm nay mọi người nghỉ học à?"
"Haha, hôm nay em chỉ có năm tiết học thôi, nên đón Hina về trước. Chị dường như xin nghỉ ở câu lạc bộ, về nhà sớm."
"Thật, thật là! Miyu, đừng nói nữa."
"Haha! Chị Sora mặt đỏ bừng~~"
Thấy Sora ngượng ngùng đến buồn cười, Hina vui vẻ dựa vào.
"Haha, các em đang lo lắng cho anh đấy. Anh không sao cả rồi. Có bác sĩ chứng nhận, nên anh định từ ngày mai sẽ trở lại học."
"Tuyệt quá… như vậy chắc chắn là đã khỏi hẳn rồi."
Sora thở phào nhẹ nhõm như thể từ tận đáy lòng, tôi gật đầu với Sora.
"Phần viêm phổi dường như không sao cả, các cuộc kiểm tra kỹ lưỡng sau đó cũng không có vấn đề gì. Bác sĩ còn nói bây giờ anh khỏe mạnh đến nỗi không có một cái răng sâu nào, anh nghĩ từ hôm nay, có thể nỗ lực hơn trước đây nữa."
"Chú, chú lại nói vậy… sao lại ép mình như thế chứ?"
"Đúng vậy, anh, Miyu nói đúng, dạo này vẫn chưa được đi làm thêm đâu."
Sora có vẻ hơi tức giận, không tốt, hình như tôi đã nói khoác.
"Ừ, ừ, anh biết rồi, anh sẽ không làm những việc khiến các em lo lắng nữa, anh đảm bảo."
"Đảm bảo! Phải móc ngoéo với Hina nhé! Chú, đảm bảo!"
"Móc ngoéo là… a! Là móc tay phải không! Được rồi, anh đảm bảo. Chú sẽ không làm Hina lo lắng."
"Ừm, móc tay rồi thì không thể nuốt lời, nói dối phải nuốt một nghìn cây kim đấy!"
Tôi và Hina móc tay, làm một lời hứa.
"Không vấn đề gì. Chú nói là làm, Hina."
"Tuyệt quá! Hina biết chú nhất định sẽ giữ lời hứa! Chị Sora, chị Miyu, đúng không!"
Sự tin tưởng ngây thơ của ba cô con gái làm tôi rất vui, Sora và Miyu cũng gật đầu với Hina.
"Vậy thì, em đi nấu cơm nhé, anh nghỉ ngơi một chút đi."
"À, Sora, anh định hôm nay anh sẽ nấu cơm…"
"Em biết mà, anh cứ thế đấy, vừa nghe bác sĩ nói có thể trở lại cuộc sống bình thường, thì lập tức muốn làm mình mệt nhoài!"
Ù! Nghe thật không dễ chịu.
"Hehe, vừa mới nói rồi mà, chú, không được cố gắng quá sức. Từ từ trở lại cuộc sống như cũ là được rồi, dạo này việc nhà chú phụ trách, để chúng em chia sẻ là được rồi."
Miyu xoay xoay ngón trỏ.
"Chú đã đảm bảo rồi! Chú đã móc tay với Hina rồi!"
Tôi ôm chặt Hina đang nghiêm túc, áp trán vào trán cô bé.
"Chú biết rồi, Hina. Vậy thì chúng ta cùng ngồi ngoan ở phòng khách đợi nhé."
"Ừm! Hina muốn vẽ tranh!"
Ôm ba cô con gái đang nở nụ cười tươi rói, tôi cảm nhận được sự ấm áp, phải tránh để mình làm các em lo lắng mới được, dưới sự bao quanh của nụ cười ba chị em, tôi khẳng định lại quyết tâm này.
Trong phòng khách, tôi thấy chú chó già Juubei đang ngủ gật. Khi chúng tôi bước vào phòng khách, nó chỉ vẫy đuôi một cái để tỏ vẻ đã nhận thấy chúng tôi, thân thể không hề nhúc nhích. Hina dường như cũng muốn tránh làm Juubei tỉnh giấc, yên lặng lấy sổ phác thảo và sáp màu từ hộp đồ chơi.
"Chú, Hina muốn vẽ Juubei. Chú cũng cùng vẽ nhé."
"Hả~~ Chú không giỏi vẽ lắm…"
So với trẻ con bốn tuổi, Hina vẽ khá tốt, dù không thể vẽ ra tác phẩm nào chân thực, vẫn có thể vẽ ra những nét đặc trưng, ấn tượng mạnh. Kỹ năng vẽ tranh của Hina thậm chí còn khiến Hanamura Seika sẵn sàng dùng tranh của cô bé để làm bánh ngọt.
Đúng rồi, điểm mỹ thuật của tôi hồi trung học là 3, tại trường trung học tôi tốt nghiệp, chưa từng nghe ai đạt điểm 2 môn mỹ thuật, vì thế 3 phần lớn là điểm thấp nhất. Thành thật mà nói, tôi thực sự thiếu tự tin vào khả năng vẽ của mình.
"Ù~~ Có cách nào tốt không nhỉ…"
Là người cha thay thế, tôi cảm thấy lúc này để lộ khả năng vẽ tranh kém cỏi hơn cả Hina không phải là điều tốt.
Chỉ thấy Hina vui vẻ cầm sáp màu lên, vài nét vẽ đã xong một bức tranh chú chó đang ngủ. Dù chú chó trong tranh khác với hình dạng của Juubei, nhưng lại có thể cảm nhận được sự ấm áp từ đó, thậm chí còn nhìn đăm đắm vào tranh.
Ừ, dù tôi cho rằng Hina sau này sẽ trở thành ca sĩ sáng tác, hoặc cũng có thể trở thành họa sĩ. Có lẽ là nhà thiết kế cũng nên, chị gái cô bé cũng có đôi tay khéo léo tự làm trang phục nhân vật, con gái Hina thừa hưởng khả năng của chị cũng không có gì lạ, tài năng xuất chúng của Hina sau này rất đáng kỳ vọng.
"Chú, chú chưa vẽ gì cả… không đúng, chú chưa vẽ gì cả."
Hina nhìn sang tờ giấy của tôi, tôi quyết định thành thật nhận thua.
"Vì chú không giỏi vẽ lắm mà, chú xem Hina vẽ là được rồi."
"Hả~~ Không được như vậy đâu. Quan trọng là tự tay vẽ, chứ không phải vẽ đẹp hay không, đó là lời thầy nói!"
Quả là có lý, hoàn toàn không thể phản bác.
"Hina cũng sẽ cùng các em nhỏ hơn cùng vẽ tranh nữa, Hina sẽ vẽ tranh mẹ cho những đứa trẻ mà bố mẹ đến đón muộn đó! Mọi người đều rất vui… vui đấy."
Khi tôi chân thành khen ngợi Hina đang vênh váo tự đắc, tôi cũng hơi khó hiểu.
Cảm giác dạo này… Hina nói chuyện thỉnh thoảng lại bị ngắt quãng. Nói đúng hơn, Hina thường hay nói lại câu đó một lần nữa, tôi đoán được lý do Hina làm vậy, có lẽ là Hina muốn bỏ thói quen dùng "ô" làm kết thúc câu nói từ lâu.
Ban đầu tôi nghĩ thói quen đó sẽ tự biến mất, thực ra là vấn đề cần thay đổi cố ý sao?
Đối với tôi, người ban đầu tưởng rằng ngôn ngữ trẻ con sẽ tự biến mất, việc biết Hina lại để ý đến điều đó, trong lòng khá ngạc nhiên.
Ngày hôm sau, trước khi đi học, tôi yêu cầu ba chị em ít nhất hãy để tôi chịu trách nhiệm đưa đón Hina. Như vậy, tôi và Hina nắm tay nhau đi cùng nhau, cũng đã cách một thời gian rồi.
"Sức khỏe♥Sức khỏe♥Chú khỏe mạnh rồi♥"
Hina mạnh mẽ vẫy vẫy tay đang nắm tay tôi, đồng thời hát bài hát mới sáng tác về sức khỏe.
"Chú khỏe mạnh rồi♥Vì thế Juubei cũng khỏe mạnh nhé… cũng khỏe mạnh!"
Hina hát cũng có những ngắt quãng kỳ lạ. Theo thời gian trôi qua, sự thật là Hina để ý đến việc mình nói chuyện bị ngắt quãng càng rõ ràng hơn.
"Hina, con có thể nói với chú về chuyện ở trường mẫu giáo không?"
"…Hina đang hát, nên không được~~"
Ô! Hina đã từ chối. Thông thường, ở trường mẫu giáo, Hina rất được lòng mọi người, khi nghe đến chủ đề này, cô bé sẽ nói rất nhiều.
"Thỏ nhảy tưng tưng♥Tưng tưng tưng tưng♥"
Như vậy, buổi hòa nhạc riêng của Hina kéo dài đến khi chúng tôi đến trường mẫu giáo. Có vẻ như sau này Hina vẫn sẽ theo con đường ca sĩ sáng tác.
Nhìn thấy hình ảnh trong tương lai xa vời, mình đứng dưới sân khấu nơi Hina biểu diễn mà vỗ tay nhiệt liệt, trong lòng tôi không khỏi dâng lên một cảm xúc xúc động.
Đúng như Yuuta đã nhận thấy, Hina đã đặt ra một quyết tâm. Hơn nữa, đó là quyết tâm cô bé đặt ra từ rất lâu rồi.
Hơn nữa, đó là do một sự kiện nào đó đã kích hoạt ý nghĩ đó của Hina, và lý do đó, hiện tại đang làm Hina vô cùng khó xử.
"Hina, chào buổi sáng~~"
"Chào buổi sáng~~"
Những đứa trẻ lớp ba tuổi và lớp hai tuổi mặt tươi cười, lúc này chạy đến chỗ Hina.
"Chào, chào buổi sáng, mọi người!"
Mặc dù Hina nở nụ cười tươi tắn, nhưng vẻ mặt lại có vẻ khó hiểu.
"Con muốn chơi với Hina~~"
"Không được, chị Hina phải chơi với người này~~"
Xung quanh Hina, người được các bé ở trường mẫu giáo rất yêu thích, tụ tập rất nhiều đứa trẻ muốn cùng Hina chơi vào buổi sáng, nhưng Hina lại hiếm khi lộ vẻ mặt khó xử, nhìn sang trái nhìn sang phải.
"Hina, chơi với Risu nhé~~"
"Không~~ Hina muốn chơi bắt ma với chúng ta~~"
Nhìn thấy Hina xuất hiện, mọi người liền ùa đến nói chuyện với Hina, nhưng… lời nói của mỗi đứa trẻ đều khiến Hina không khỏi cau mày.
Dưới đây là bản dịch đoạn văn sang tiếng Việt theo phong cách mượt mà, tự nhiên và thuần Việt:
**I. NHÂN VẬT CHÍNH:**
* 瀬川佑太: Segawa Yuuta
* 小鳥游空: Takanashi Sora
* 小鳥游美羽: Takanashi Miyu
* 小鳥游雛: Takanashi Hina
* 沙夏: Sasha
* 織田萊香: Oda Raika
* 仁村浩一: Ninmura Kouichi
* 佐古俊太郎: Sako Shuntarou
**II. CHỨC DANH/VAI TRÒ THƯỜNG GẶP:**
* 學生: Gakusei (học sinh, sinh viên)
* 大學生: Daigakusei (sinh viên đại học)
* 高中生: Koukousei (học sinh cấp 3)
* 老師: Sensei (giáo viên, giảng viên)
* 保育士: Hoikushi (giáo viên mầm non)
* 監護人: Kanhonin (người giám hộ)
* 會長: Kaichō (hội trưởng)
* 路上觀察研究會: Rōjō kansatsu kenkyūkai (Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố)
* 模特兒: Moderu (người mẫu)
* 設計師: Dezainā (nhà thiết kế)
* 一家之主: Ikkazunoaruji (Gia trưởng)
* 舅舅 / Oji-san (cậu) /叔叔 (Ojisan) / 哥哥 (Onii-chan): Người thân (Cậu, Chú, Anh)
* 法定代理人: Hōtei dairinin (Người đại diện hợp pháp)
**III. QUAN HỆ CHỦ ĐẠO:**
* Gia đình:
* Chú/Cậu (Oji-san/Oji) - Cháu gái (Megumi, Sora, Hina)
* Anh trai (Onii-chan) - Em gái (Imouto)
* Mẹ (Mama) - Con gái (Musume)
* Trường học/Xã hội:
* Tiền bối (Senpai) - Hậu bối (Kohai)
* Hội trưởng (Kaichō) - Thành viên
* Bạn bè (Tomodachi)
**IV. LƯU Ý VỀ XƯNG HÔ:**
* Giữa Yuuta và ba chị em Takanashi: Sử dụng "Chú" hoặc "Cậu" (Oji-san/Oji) và tên riêng (Ví dụ: "Chú Yuuta", "Sora").
* Giữa Raika và Yuuta: Tôn trọng vai vế tiền bối - hậu bối, có thể cân nhắc sự thân mật nếu ngữ cảnh cho phép.
* Giữa các thành viên gia đình: Ưu tiên cách xưng hô thân mật (tên riêng, "Anh", "Chị", "Mẹ", "Ba").
---
“Mọi người đợi Hina cất đồ vào trong đã nhé, Hina vào đi con.”
Kouka, người được mệnh danh là “Nữ hoàng nhà trẻ” với mái tóc xoăn bồng bềnh, lúc này ra mặt giúp Hina thoát khỏi tình huống khó xử.
“Kouka ơi, cảm ơn cậu…”
“…Tớ có làm gì đáng để cậu cảm ơn đâu, chỉ là tớ thấy cậu đứng thẫn thờ ở đây cản lối quá.”
Kouka hơn Hina một tuổi, tính cách lúc nào cũng muốn mình là trung tâm. Ban đầu, Kouka và Hina – vốn rất được các bạn ở nhà trẻ yêu mến – không mấy hòa thuận, nhưng giờ thì hai đứa đã thành bạn thân rồi.
Chỉ thấy Kouka rót trà lúa mạch từ bình của nhà trẻ vào cốc, rồi một hơi cạn sạch với động tác thật điệu bộ. Chắc hẳn Kouka đã học được cử chỉ này từ mẹ mình. Đoạn, Kouka khẽ thở dài, vẻ uể oải.
“Hôm nay lại có thêm một đứa bé bắt chước cậu rồi đấy.”
Nghe Kouka nói vậy, Hina chợt cứng người lại.
“Hina không còn nói thế nữa đâu mà.”
“Nói dối! Hôm qua vẫn còn nói mà.”
“Không có! Hina là chị rồi mà!”
Dù cố gắng chối bỏ, Hina thực ra cũng chẳng tự tin là bao.
Hina đón lấy cốc trà lúa mạch Kouka đã rót cho mình, rồi cụp mắt xuống.
“Không biết bao lâu thì cái mốt này mới qua đi nhỉ? Mẹ tớ bảo, mốt mới nhất là cái gì cũng thay đổi hàng năm đấy.”
“Hàng năm… là bao lâu cơ?”
“Tớ biết đâu được… Chắc là phải đợi đến lúc chuyển từ lớp nhỡ lên lớp lớn ấy.”
“Hina không đợi lâu đến thế được đâu… À, không thể đợi lâu đến thế đâu mà.”
Nhìn cô bạn kém mình một tuổi đang rầu rĩ, Kouka cũng không khỏi thấy thương.
“Nhưng đây là lỗi của Hina mà, vì mọi người đều bắt chước cậu đấy thôi.”
Kouka ra vẻ người lớn, bất đắc dĩ chỉ ra sự thật.
“…Ưm… Mọi người có thể bắt chước Kouka mà.”
“Khà khà, phong thái thanh lịch của tớ đâu thể dễ dàng bắt chước được. Về khoản đó, bắt chước Hina thì đơn giản hơn nhiều. Hèn chi mà nhanh thành mốt đến vậy.”
“Ưm… Hina phiền phức quá…”
Hina cúi đầu, nghiêm túc nói. Đây chính là vấn đề khiến Hina đau đầu, cũng là lý do Hina cố gắng bỏ cái điệp ngữ “o” (喔) của mình. Cái từ “o” mà Hina vô thức sử dụng đang trở thành trào lưu lớn trong nhà trẻ.
“Vì Hina rất được mọi người yêu mến, nên ai cũng muốn trở nên giống Hina đấy.”
Cô giáo nghe thấy cuộc đối thoại của hai đứa, vừa dọn cốc chén giúp, vừa mỉm cười an ủi Hina.
“Nhưng mà… Hina là chị rồi mà…”
Trước đây, Hina chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ vì những câu nói có điệp ngữ cuối câu của mình. Nhưng khi nghe những đứa trẻ khác bắt chước, Hina vẫn không tránh khỏi cảm thấy chúng quá ngây thơ. Đúng lúc này, đám trẻ đang chơi trò đuổi bắt chạy đến.
“Oa! Bắt được rồi đó!”
“Bắt được rồi đó!”
Đám trẻ hoàn toàn không hay biết Hina đang bị tổn thương vì nghe những lời ấy, chúng cứ thế lướt qua Hina với những bước chân nhẹ thoăn thoắt.
“…Đúng là thành mốt lớn rồi đấy, Hina.”
“…………”
Đối với Hina – một đứa trẻ rất mong được làm chị – việc nghe những đứa trẻ khác bắt chước kiểu điệp ngữ đó, cảm giác như đang nhìn thấy chính bản thân mình ngây ngô trong gương vậy: một cảm xúc thật khó tả.
“Hina sẽ không nói nữa đâu, Hina không ‘o’ nữa đâu, Hina quyết tâm rồi.”
Hina dứt khoát tuyên bố trước mặt Kouka và cô giáo, kiên định ý chí của mình.
Bởi vì người chị bốn tuổi sẽ không nói “o” liên tục đâu.
Bởi vì Hina muốn trở thành một người chị xuất sắc như chị Sora.
Nhưng việc các bạn ở nhà trẻ bắt chước mình, Hina lại thấy xấu hổ đến mức không dám nói ra.
Vậy nên, chuyện ở nhà trẻ này, phải giữ bí mật với chú Yuuta và mọi người đó nha!
Quyết tâm này chính là lý do Hina không muốn nói ra sự thật với cả Yuuta.
Thế nhưng, Kouka lúc này lại có chút sốt ruột chỉ ra sự thật phũ phàng.
“Hina, vừa rồi cậu lại ‘o’ rồi đấy.”
“Ơ? Ơ ơ ơ!? H-Hina không có mà! Hina không nói ‘o’ đâu mà!”
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Hina, cô giáo và Kouka đứng hai bên nhìn nhau. Dường như họ đang ngầm bảo rằng, nếu nguồn cơn của trào lưu lại là một tình trạng như thế này, thì cái mốt “o” trong nhà trẻ có lẽ sẽ còn kéo dài thêm một thời gian nữa.
Sau một thời gian tôi có thể đến trường đại học, cuối cùng ba chị em cũng đồng ý để tôi tham gia vào việc nhà. Thế là mọi thứ cũng trở lại bình thường rồi. Lúc bị bệnh, tôi đã gây thêm gánh nặng cho Sora và các em, lại còn làm phiền Raika-senpai, Ninmura, Kouichi, dì Ryoko và rất nhiều người khác giúp đỡ, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội để báo đáp mọi người.
Dù tôi còn xa mới bằng tài quán xuyến việc nhà một mình của Sasha, nhưng ba chú cháu cùng cố gắng, chắc hẳn cũng sẽ không đến mức bị dì Ryoko la rầy.
Để suy nghĩ kỹ lưỡng về việc có nên sống cùng Sasha hay không, tôi nghĩ mình lúc này cũng nên nghiêm túc một chút.
Cứ thế, hôm nay phần việc nhà tôi đảm nhận là dọn dẹp nhà cửa. Nghe tiếng máy hút bụi quen thuộc sau bao ngày, cảm giác vui vẻ khó tả, còn Miyu thì đang ngồi bên cạnh sắp xếp các tờ rơi trong hộp thư.
“Chị Miyu ơi, tờ giấy này phải làm sao ạ? Hina có cần giúp thu dọn không?”
Hina bước vào phòng khách hỏi, có vẻ bé cũng rất muốn giúp đỡ.
“Hina muốn giúp ư? Cảm ơn Hina nhé.”
“Hì hì, tại Hina là chị rồi mà, ở nhà trẻ, chị phải giúp dọn dẹp đồ đạc đó.”
“Khà khà, vậy ư. Thế thì, xin mời chị Hina đến giúp chị nhé.”
“Vâng! Hina là chị ạ!”
Hina trông đầy khí thế, xắn tay áo lên, dáng vẻ đáng yêu khiến chúng tôi khó kiềm được nụ cười nơi khóe mắt. Thế là Hina và Miyu bắt đầu cùng nhau dọn dẹp giấy vụn.
Trong lúc đó, tôi dùng máy hút bụi dọn nhà, cuối cùng trở lại phòng khách, công việc dọn dẹp của hai đứa bé dường như cũng vừa kết thúc. Tôi thấy Miyu đang xoa đầu Hina khen ngợi bé.
“Cảm ơn Hina nhé. À đúng rồi, để cảm ơn Hina đã giúp đỡ, chị sẽ gấp một thứ gì đó tặng Hina.”
Chỉ thấy Miyu rút một tờ giấy màu xanh từ đống giấy vụn, cắt thành hình vuông rồi bắt đầu gấp giấy.
Cảnh tượng một tờ giấy như phép thuật biến đổi hình dáng, thu hút sâu sắc ánh mắt của Hina.
“Tèn ten ~~ Thuyền giấy xong rồi!”
Nhìn chiếc thuyền giấy đang lung lay trong tay Miyu, Hina phấn khích mở to mắt.
“Chị Miyu giỏi quá đi… Không đúng, giỏi quá!”
“Đây, cái này tặng Hina nhé.”
“Oa! Cảm ơn chị!”
Nhìn Hina vui đến mức mắt sáng long lanh, Miyu cũng rất vui.
“Miyu, em làm sao biết cách gấp thuyền giấy vậy?”
“Em với bạn hay truyền thư trong lớp ấy mà. Có đứa gấp giấy thư thành thuyền giấy, em học được từ lúc đó.”
Thì ra còn có cách học này. Xem ra con gái ngay cả việc truyền thư cũng rất cầu kỳ.
“Hina cũng làm được thuyền không ạ?”
Hina không giấu được sự tò mò, rướn người về phía trước nhìn Miyu hỏi.
“Tất nhiên là được rồi! Muốn thử cùng không?”
Hina như đã đợi câu này từ lâu, gật đầu lia lịa.
Khi Miyu bắt đầu giải thích từng bước, Sora, vừa giặt đồ xong, cũng bước vào phòng khách.
“Chị Sora ơi, lại làm cùng đi ạ! Hina đang làm thuyền giấy đó… ”
Không hiểu sao, Hina nói đến nửa câu thì dừng lại. Chỉ thấy Hina ngập ngừng một lúc, rồi lại nói tiếp.
“Làm thuyền giấy!”
Giữa hai câu có một khoảng dừng rõ ràng không tự nhiên. Đó là điều mà tôi cũng đã cảm nhận được cách đây không lâu. Sora dường như đã nhận ra điều gì đó, trước khi cất tiếng hỏi, chị ấy liền thuận theo lời Hina mà nói:
“Thuyền giấy ư? Nghe có vẻ hay đấy, nhưng hình như không có giấy dùng được nhỉ… À, cái này chắc dùng được, nhưng nó màu nâu, không giống thuyền lắm, chắc làm chó được đấy.”
“Chó ạ? Chị Sora ơi, làm Juubei được không?”
“Nếu chỉ làm phần mặt thôi, thì một lát là xong ngay thôi.”
Chỉ thấy Sora dùng tờ giấy màu nâu nhạt gấp thành tai chó, rồi dùng bút lông vẽ mắt, loáng một cái đã xong.
“Làm xong rồi! Hina nhìn xem, là Juubei đó. Gâu gâu!”
“Tuyệt vời quá! Nhưng mà cái này tai không giống Juubei.”
“Ưm… Đúng là thế thật… Hina quan sát kỹ ghê.”
Thông minh thật. Ở tuổi này mà đã có thể phân biệt được hình dạng tai chó khác nhau, Hina chẳng lẽ là thiên tài?… Cứ thế, với tư cách là một người cha yêu chiều Hina, tôi không khỏi nảy sinh những suy nghĩ thiên vị như vậy. Điều đó cũng không có gì lạ, vì Hina là đứa bé đáng yêu nhất thế gian mà!
“Anh cũng gấp gì đó đi.”
“Đúng rồi! Chú cũng gấp gì đó đi chứ!”
“Ờ, chú về khoản gấp giấy này thì quả thật là…”
“Chú Yuuta ơi, chú cùng Hina làm thuyền giấy đi ạ!”
“À, thế thì được đấy, cháu có thể dạy chú mà!”
“V-Vậy thì, em cũng dạy anh gấp giấy nhé.”
Dù nói là sẽ dạy, Sora lại có vẻ hơi ngượng ngùng.
“Nếu đã vậy, thì làm phiền hai người cùng dạy chúng ta. Hina, chúng ta cũng học gấp giấy với chị Sora nhé. Hina cũng muốn học cách làm Juubei đúng không?”
“Vâng! Hina muốn làm thuyền và Juubei đó!”
Hina hăng hái đáp lời, rồi lại vội vàng đưa tay che miệng.
“Và Juubei!”
Vừa rồi Hina đã cố tình nói lại, trước đó Hina cũng có phản ứng tương tự… Chẳng lẽ Hina thực sự rất bận tâm đến điệp ngữ “o” ư? Ngay khi câu hỏi sắp tìm được lời giải đáp, tiếng Juubei sủa nghe gần hơn hẳn đã kéo đi sự chú ý của tôi. Không biết từ lúc nào, sinh vật lông nâu mềm mại ấy đã ngồi cạnh Hina, có vẻ tiếng nói đầy năng lượng của Hina đã đánh thức Juubei. Nó với đôi mắt còn ngái ngủ, lộ vẻ mặt như đang hỏi ‘Có ai gọi tôi không?’.
“Juubei có phải đã nhầm là có người gọi nó không nhỉ?”
“Chắc là vậy rồi, Juubei thỉnh thoảng cũng ngủ mê mà.”
Miyu và Sora đều mỉm cười trước vẻ đáng yêu của Juubei. Sau đó, tôi và Hina dưới sự hướng dẫn của hai chị em đã hoàn thành việc gấp giấy. Chú chó mà Hina gấp có tai dựng đứng, chúng tôi đều có thể dễ dàng nhận ra đó là hình gấp dựa trên dáng vẻ của Juubei. Sự kiên định của Hina khiến tôi rất vui, Hina quả thật là đứa bé đáng yêu nhất vũ trụ!
Không lâu sau, có lẽ vì hài lòng với thành quả gấp giấy, Hina cứ thế nằm lên đùi Sora, tay vẫn nắm chặt hình gấp, rồi ngủ thiếp đi.
Dù Hina trông ngủ rất say, nhưng trước khi tắm, vẫn phải đánh thức bé dậy thôi.
“Hina ngủ rồi, nhưng có vẻ làm được Juubei khiến Hina rất vui.”
“Đúng vậy, Hina lúc làm Juubei chăm chú lắm.”
“Haizzz ~~ Nếu biết Hina vui đến thế, thì ngay từ đầu mình đã nên làm chó rồi mới phải.”
“Đâu cần đâu? Thuyền giấy của Miyu cũng khiến Hina làm rất vui mà.”
“Thì đúng là vậy, nhưng nói đúng hơn là không vui bằng lúc làm chó chăng…”
Miyu hiếm khi phàn nàn.
Nhìn thấy Hina đặc biệt vui vẻ khi làm chú chó, dường như khiến Miyu có chút không cam lòng.
“Đứa bé nào của Hina cũng vui như nhau thôi, hơn nữa, thấy Hina có thể học được trò gấp giấy, chú có chút cảm động.”
Nghe tôi nói vậy, Miyu đáp lại có chút mơ hồ:
“Cũng đúng. Dù là vui thật, nhưng… cũng khiến người ta cảm thấy có chút cô đơn, khà khà.”
“Em cũng đại khái hiểu ý Miyu rồi. Hina gần đây ít dùng mấy từ ngữ trẻ con như ‘o’ nữa.”
Nghe Sora thẳng thắn chỉ ra điều này, tôi cũng lên tiếng phụ họa.
“Đúng vậy… Cảm giác như Hina đang cố ép mình không nói vậy.”
Xem ra mọi người đều nhận ra rồi. Điều này cũng dễ hiểu thôi. Bởi vì điệp ngữ “o” giống như một biểu tượng của Hina vậy.
“Dù là sẽ khiến người ta cảm thấy Hina đã lớn, nhưng… cái đó đáng yêu biết bao.”
Nghe tôi nói vậy, Miyu lập tức gật đầu đồng cảm:
“Đúng rồi! Đúng là thế mà! Chú cũng nghĩ vậy đúng không! Cái đó đáng yêu không chịu nổi! Thật là đáng tiếc mà!”
“Haha… Đúng vậy, thực ra Hina cũng không cần phải vội lớn đến thế.”
Cứ nghĩ đến cái điệp ngữ có thể coi là đặc trưng của Hina đang dần biến mất, thật không thể giấu nổi sự cô đơn. Vừa rồi Hina trông cũng cố tình sửa lời, có thể thấy rõ là Hina tự mình cố gắng thay đổi, nên thực ra trong lòng tôi cũng ủng hộ bé.
“Hai người đang nói gì thế. Điều này có nghĩa là Hina đang lớn, chúng ta nên vui mới phải chứ.”
Nghe Sora đang nhẹ nhàng vuốt ve Hina nói ra câu không thể chối cãi ấy, Miyu nở nụ cười khổ đáng yêu.
“Thì đúng là vậy, nhưng mà… haizz… Thật mong Hina cứ mãi bé nhỏ thế này thì tốt biết mấy ~~ ”
“Đừng nói linh tinh nữa.”
“Chị cũng thấy Hina nói chuyện như thế đáng yêu đúng không?”
“Cái này… thì đúng là vậy…”
“Hina đâu cần phải vội vàng lớn lên đâu mà ~~ ”
Miyu vung tay, còn Hina vẫn giữ nguyên khuôn mặt ngủ như thiên thần.
“Nói thế cũng vô ích thôi mà, Hina cũng đâu phải lúc nào cũng là trẻ con ở nhà trẻ đâu…”
“Người ta cũng vui vì Hina lớn mà, nhưng vẫn thấy cô đơn chứ bộ!”
Miyu hiếm khi làm nũng như trẻ con thế này, tôi ít nhiều cũng có thể hiểu được.
Dù sự trưởng thành của Hina khiến tôi vui mừng, nhưng cảm giác như thiên thần nhỏ luôn quấn quýt bên chúng tôi trong gia đình đang bay khỏi vòng tay, không khỏi đồng thời cảm thấy cô đơn.
“Haha, chú có thể hiểu được, dù chú cũng biết đây là chuyện không thể tránh khỏi… Chú cũng mong Hina mãi gọi mình là chú, mãi để chú bế, mãi để chú gội đầu cho.”
“Đúng rồi, đúng rồi!”
Thấy Miyu gật đầu phụ họa, tôi có chút đắc ý.
“Còn cả chơi xích đu ở công viên, cùng trượt cầu trượt, xây lâu đài trên cát nữa.”
“Ơ… haha, làm lâu đài chắc hơi khó…”
Không để ý đến vẻ mặt hơi ngượng ngùng của Miyu, tôi cứ thế nói tiếp như thể bị Shinji-san – người chồng của chị Yuuri và là người hết mực cưng chiều ba chị em – lây nhiễm vậy:
“Chú còn muốn tập xà đơn với Hina cho đến khi bé có thể lộn người lên được. Chú còn làm mẫu cho Hina xem nữa. Rồi Hina sẽ mắt sáng rỡ nói: ‘Chú giỏi quá! Hina muốn kéo xà đơn cùng chú!’. Sau đó chú sẽ gật đầu, cùng Hina tập xà đơn dưới ánh hoàng hôn. Cuối cùng Hina thành công lộn người lên xà đơn, hai chú cháu mình rơi lệ cảm động, Hina cũng lao vào lòng chú…”
“Ơ, cái đó khoa trương quá rồi… Phải nói là, nghe chú nói mấy lời này, hình như cháu cũng bình tĩnh hơn rồi.”
“Hả!?”
“Hơn nữa, trong công viên làm gì có xà đơn nào đủ kích thước cho chú chơi chứ, xà đơn ở công viên thấp lắm mà.”
Nghe Miyu nói vậy, tôi mới nhớ ra, xà đơn trong công viên hình như đều chỉ cao đến ngang hông tôi thôi.
“Vả lại con gái lộn xà đơn, váy sẽ bị người ta nhìn thấy bên dưới đấy.”
“Vấn đề đó chỉ cần mặc quần là được mà?”
“Hina mặc váy đáng yêu hơn, nên đừng có mơ!”
“Đâu có, Hina mặc gì cũng đáng yêu mà! Trên đời này làm gì có bộ quần áo nào Hina mặc lên mà không đẹp chứ!”
“Váy nhất định là đáng yêu hơn rồi!”
“Hai người, đó đâu phải là trọng điểm chứ? Hơn nữa cả hai đều quá chiều Hina rồi, trông giống bố của bé lắm đấy.”
Nghe Sora nói vậy từ bên cạnh, chúng tôi mới hoàn hồn.
“Xin lỗi… haha, chú hình như hơi kích động quá rồi.”
Vì Hina quá đáng yêu, nên tôi lỡ mất kiểm soát. Tôi quay sang nhìn Sora.
“Mà nói đến đây, Sora hình như em không ngạc nhiên lắm nhỉ.”
“Vì em cũng ít nhiều nhìn thấy quá trình Miyu lớn lên rồi… nên em cũng biết đại khái sẽ là tình huống thế nào.”
À đúng rồi, Sora đã có kinh nghiệm tương tự rồi mà. Nghe chủ đề chuyển sang mình, Miyu giật mình ngây người ra một chút. Chỉ thấy Sora đang ôm Hina, nhắm mắt lại, như hồi tưởng lại quá khứ rồi cất lời:
“Dù Miyu bây giờ là thế này, hồi nhỏ là một đứa trẻ rất nhút nhát, lúc nào cũng trốn sau lưng em đó. Mỗi lần
Dù hiện tại mối quan hệ của hai người có vẻ hơi đảo ngược, nhưng ngay cả tôi, người không mấy hiểu biết về tình hình lúc đó, cũng không khó để tưởng tượng hình ảnh Sora và Miyu nắm tay nhau. Tôi nghĩ phần lớn là do Sora vẫn rất quan tâm đến Miyu. Chỉ thấy cô con gái cả nhìn cô con gái thứ hai, ngượng ngùng rụt rè trước mặt chúng tôi.
“Trước kia em luôn lẽo đẽo theo chị… a ~~ chuyện này làm em nhớ lại nhiều thứ quá…”
Nói đến đây, Miyu cũng đỏ mặt tía tai vì chính lời nói của mình, trông như bị bỏng vậy.
“Hehe, anh mong Miyu mãi như vậy.”
“Em không muốn mãi như vậy! Nếu em cứ mãi dựa dẫm vào chị… hơn nữa, lúc đó Hina cũng ra đời rồi… nên em muốn mình phải có vẻ ngoài của một người chị.”
“Miyu…”
Nghe Miyu vô tình thổ lộ tâm sự, tôi và Sora nhìn nhau mỉm cười.
Miyu mong muốn mình cũng có thể dành cho Hina tình yêu thương mà Sora đã dành cho mình.
Cũng chính vì thế, nên cô ấy mới hy vọng Hina mãi là một đứa trẻ.
Bên dưới vẻ ngoài xinh xắn chẳng khác nào thần tượng ấy, là một tâm hồn đẹp đẽ hơn cả vẻ ngoài.
“Đủ rồi, thôi không nói nữa!”
Nói xong, Miyu đứng dậy, tay cầm tờ rơi đã buộc gọn gàng.
Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng hiếm hoi của Miyu, tôi không kìm được nụ cười trên mặt.
“…Thật là, chị lại nói những chuyện này trước mặt cậu, thật bất cẩn! Mà cậu cũng đừng cười hoài nữa! Quá khứ của con gái không thể đào bới quá mức! Cậu mà cứ thế này thì chị Raika sẽ ghét đấy!”
Dù tôi cố nén cười xin lỗi Miyu đang đỏ mặt tía tai, nhưng cảm nhận được sợi dây liên kết giữa ba chị em, trong lòng tôi cũng cảm thấy vô cùng ấm áp. Họ thực sự rất quan tâm đến nhau.
Điều này cũng khiến tôi tự hào về quyết định nhận nuôi ba đứa trẻ ngày hôm đó. Nhưng mà… tình hình hiện tại…
Tôi nhìn Sora và Miyu đang cãi nhau, còn Hina thì đang ngủ say.
Sora và Miyu có thể thể hiện tình cảm chân thật trước mặt tôi, thậm chí còn cãi nhau, dường như là chuyện xảy ra sau kỳ nghỉ lễ vàng. Trước đó, họ đều kìm nén cảm xúc, cố gắng phối hợp với nhau, nỗ lực duy trì cuộc sống chung của bốn người.
Nói như vậy, có lẽ việc họ bây giờ có thể cởi mở như thế này không phải là công lao của tôi.
Hơn nữa… đừng nói đến việc giúp đỡ họ, tôi thậm chí còn khiến họ lo lắng cho tôi.
Đối với đề nghị của Sasha, thời hạn trả lời đang dần đến gần, tôi nên đối phó như thế nào đây?
Không thể bàn bạc với hai người, tôi đành để vấn đề này tiếp tục nằm trong lòng mình.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, tôi chợt nhận ra thời gian đã trôi qua không biết lúc nào.
“Hina, gần đến giờ tắm rồi.”
Dù hơi không nỡ, tôi vẫn gọi Hina dậy. Dù sao mai Hina cũng phải đến nhà trẻ, đây là điều không thể tránh khỏi. Mặc dù mắt Hina vẫn còn ngái ngủ, nhưng khi bắt đầu cởi đồ, thì đã tỉnh táo hẳn.
Bước vào phòng tắm, Hina lập tức bắt đầu tự tắm rửa. Dạo này Hina đã có thể tự tắm một cách đương nhiên rồi. Chỉ là Hina vẫn chưa thể tự gội đầu, khi tắm, chỉ là sơ sài dùng xà phòng chà xát người thôi, nhưng đây cũng là sự phản ánh sự trưởng thành của Hina, với tư cách là người cha nuôi, tôi vừa vui mừng vừa thấy cô đơn.
“Bọt bong bóng nổi lên ♥ Bong bóng đầy đặn, một lát lại biến mất ♥”
Hina vui vẻ bắt đầu hát. Lời và nhạc đều do Takanashi Hina sáng tác, như mọi khi, không có ngoại lệ, đều là những bài hát hay.
Sau khi Hina tắm rửa những chỗ mình với tới được, tiếp theo là tôi tắm lưng cho Hina.
Trong lúc dùng sữa tắm bọt mịn màng tắm lưng cho Hina, tôi cũng nhớ lại cuộc trò chuyện của Sora và các chị em trước đó. Sự trưởng thành của Hina thật đáng mừng, nhưng không nghe thấy “o” lại khiến người ta thấy cô đơn.
Hơn nữa, tôi cũng đồng ý với quan điểm của Miyu, rằng Hina không cần phải vội vàng lớn lên. Hina đã chịu đựng rất nhiều kể từ khi cha mẹ mất liên lạc, vì vậy tôi hy vọng trong những khía cạnh khác, có thể làm cho Hina thoải mái hơn một chút. Hơn nữa, tôi cũng cho rằng Hina đã rất giỏi so với những đứa trẻ cùng tuổi, chỉ là cách nói chuyện còn trẻ con, dì cũng nói chỉ cần đến tiểu học là sẽ thay đổi ngay lập tức. Theo tôi nghĩ, thì thực sự Hina không cần phải vội vàng…
Vừa rồi Hina cũng nhiều lần suýt nói ra hậu tố quen thuộc trước đây, dù tôi không rõ tại sao Hina lại muốn thay đổi như vậy, nhưng tôi nghĩ khi ở trước mặt chúng tôi, Hina có thể buông bỏ lo lắng mà nói theo cách quen thuộc của mình.
Hôm nay tôi tắm lưng cho Hina kỹ càng hơn mọi khi, bởi vì tôi nghĩ nếu có thể làm cho Hina thoải mái hơn một chút, tâm trạng vui vẻ hơn một chút, thì có lẽ cô bé sẽ nói như thường lệ, những câu như “Chú ơi, thoải mái quá ~~”.
“Hina, có chỗ nào ngứa không nào?”
“Chú ơi, chú tắm lưng lâu quá rồi ~~!”
…Tôi thất bại rồi. Tôi định làm cho Hina thư giãn hơn, xem ra lại khiến cô bé thấy buồn chán.
Vì tôi đã gội đầu cho Hina trước, nên cơ hội của tôi tạm thời hết rồi. Dù hơi tiếc nuối, nhưng vẫn còn cơ hội, tôi và Hina cùng ngâm mình trong bồn tắm, lần này nhất định phải cố gắng làm cho Hina thoải mái hơn.
Hina đang lặng lẽ chơi đồ chơi con vịt, lúc này đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.
“Chú ơi, gấp giấy vui quá, chú có thể dạy Hina gấp thêm nhiều thứ nữa không?”
“Khó nói, vì chú hầu như quên hết rồi…”
“Vậy thì dùng khăn tắm! Chú ơi, dùng khăn tắm để gấp ~~”
Ùm ~~ Hina rốt cuộc là suy luận ra kết luận này như thế nào vậy? Mà còn là gấp giấy bằng khăn tắm nữa chứ? Đây là yêu cầu khó khăn đấy. Nhưng với tư cách là người cha, vẫn không khỏi muốn đáp ứng kỳ vọng của Hina, ngay lúc này, tôi nảy ra một ý tưởng.
Điều này chắc là làm được. Nếu dùng khăn tắm, còn có một cách chơi mà giấy không làm được.
“Vậy thì, chú sẽ gấp một con đặc biệt. Như thế này… nhét không khí vào… con sứa khăn tắm!”
“Sứa khăn tắm ~~!”
Thấy con sứa khăn tắm nổi trên mặt nước, chỉ cần dùng tay ấn nhẹ là sẽ chìm ngay lập tức, Hina rất vui mừng.
“Con sứa, chú biết con sứa là gì không?”
“Không biết! Hahaha! Vui quá!”
Dù không biết con sứa là gì, nhưng Hina dường như rất thích ý tưởng này của tôi, sau đó Hina cứ lặp đi lặp lại trò chơi làm con sứa khăn tắm, rồi làm cho con sứa chìm xuống.
Nhìn thấy những bọt khí nổi lên từ chiếc khăn tắm, Hina rất phấn khích.
“Tuyệt vời, tuyệt vời quá! Chú ơi!”
Nhưng mà, đến cuối cùng Hina vẫn không khôi phục hậu tố “o”, ôi… thực ra tôi rất muốn nghe Hina nói “o” mà, trong lòng tôi mang nỗi lo lắng chắc chắn anh rể Shin’go cũng sẽ đồng cảm, cùng với Hina rời khỏi phòng tắm.
Quyết tâm của Hina rất kiên định, là vì tình hình ở nhà trẻ không những không được cải thiện, mà thậm chí còn tệ hơn.
Những đứa trẻ bắt chước hậu tố của Hina, vẫn cứ tăng lên từng người một.
Ngay cả Koka cũng ngớ người mà nói bỏ cuộc.
“Lại thêm một người nữa, chuyện này sẽ kéo dài bao lâu đây?”
“Hôm nay em không nói.”
Nhìn thấy Hina khó chịu không giấu được, Koka bất lực nhún vai.
Cô gái làm cho vị trí nữ hoàng nổi tiếng của nhà trẻ vốn chỉ thuộc về Koka bị lung lay, là một đứa trẻ rất tốt bụng, Hina luôn là người chăm sóc các em nhỏ trước tiên, và hầu như không bao giờ chủ động cãi nhau với người khác. Nếu phải nói ra, thì hoàn toàn trái ngược với Koka, người luôn lấy mình làm trung tâm và sai bảo người khác.
Koka, với tư cách là người lớn tuổi hơn và là nữ hoàng của nhà trẻ, đưa ra lời khuyên cho Hina, người em của mình.
“Anh nói nè, thể hiện cảm xúc của mình cũng rất quan trọng, nếu em nói rõ với mọi người là đừng bắt chước em nữa, mọi người chắc cũng sẽ thông cảm thôi chứ? Mẹ đã nói như vậy với Koka.”
Lời nói của Koka có sức thuyết phục khó lòng bỏ qua. Dù sao Koka cũng liên tục mạnh mẽ bày tỏ ý kiến, nhờ làm cho người khác cảm nhận được ý chí của mình, mới tạo dựng được địa vị hiện tại.
“Có lẽ là như vậy… nhưng mà, Hina…”
Hina, người hiếm khi nhấn mạnh suy nghĩ của mình với người khác, rơi vào suy tư. Koka thở dài, rồi nắm lấy tay Hina. Thấy phản ứng ngạc nhiên của Hina, Koka nở một nụ cười đắc thắng.
“Chị sẽ ở bên em, nên em cứ thoải mái nói ra đi.”
“Ừ… ừ… Hina sẽ nói, Koka, cảm ơn chị.”
Với sự động viên của Koka, Hina gật đầu, rồi hai người cùng đến trước mặt những đứa trẻ đang chơi đùa trong sân nhà trẻ. Các cô giáo đang dịu dàng quan sát nỗ lực của hai người, cũng có vẻ mặt háo hức chờ đợi xem mọi chuyện sẽ diễn biến như thế nào.
“Ở đây nè!”
“Không đúng! Ở đây nè!”
Dù không rõ mọi người đang chơi trò chơi gì, nhưng mọi người đều không quên bắt chước hậu tố của Hina.
“Oa ~~ Koka, làm sao đây?”
Hina hiếm hoi tỏ ra lúng túng. Đối mặt với hiện tượng do mình gây ra, Hina không biết phải làm sao. Tuy nhiên, Koka lại rất bình tĩnh. Cô chỉ vào một đứa trẻ gần đó và nói:
“Hãy bắt đầu từ đứa trẻ đó, thử bày tỏ suy nghĩ của em xem.”
Koka chỉ vào một cô bé rất thân thiết với Hina, là người đầu tiên bắt chước Hina.
“Hả? Hina, sao thế? Có chuyện gì vậy?”
“Ừ… ừ, ờ… tức là… cái…”
Nhìn thấy Hina đến nói chuyện với mình, cô bé ấy nở một nụ cười vui vẻ. Những đứa trẻ khác trong sân cũng lần lượt lại gần.
“Hina, cùng chơi bắt ma cao không?”
Bắt ma cao, là trò chơi bắt ma, chỉ cần đứa trẻ nào trèo cao hơn con ma thì ma không thể bắt được. Vì có quy định những người trèo lên đồ chơi phải xuống sau một thời gian nhất định, nên thường sẽ phân thắng thua trong thời hạn đó. Cũng giống như “o”, đây là trò chơi đang thịnh hành ở nhà trẻ gần đây. Nhưng đối mặt với câu hỏi của các bạn nhỏ, Hina chỉ có vẻ mặt khó hiểu mà không phản ứng.
“Hina, em không chơi à? Chị muốn chơi với Hina nè ~~”
“Ờ, cái này… Hina…”
Nhìn thấy Hina không biết nên mở lời thế nào, Koka không chịu nổi mà lên tiếng:
“Hina, em không phải muốn nói chuyện chơi trò chơi chứ?”
“Đúng… đúng rồi.”
Với sự động viên của người bạn đang nắm tay mình, Hina lấy hết can đảm.
“Hina, em làm sao vậy?”
“Cái… cái đó… đừng bắt chước Hina nói ‘o’ nữa.”
“Hả hả!?”
“Sau này Hina cũng sẽ không nói như vậy nữa, nên em cũng đừng nói như vậy nhé?”
Dù đây là ý kiến Hina đã lấy hết can đảm mới nói ra, nhưng cô bé ấy lại lắc đầu.
“Không muốn nè ~~ Vì chị muốn giống Hina!”
Cô bé ấy trả lời với vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
“Hả… hả hả hả!? Cái… cái… không được như vậy… không đúng, không được như vậy đâu ~~”
“Hehe! Hina, đừng quan tâm đến chuyện đó, cùng chơi đi nè ~~”
Đối mặt với nụ cười vui vẻ của cô bé, Hina quay sang cầu cứu Koka, nhưng Koka chỉ bất lực nhún vai.
“Hina, đi thử nhờ vả những đứa trẻ khác xem.”
“Ừ… ừ, đúng rồi… cảm ơn chị, Koka…”
Dù Koka gật đầu đáp lại Hina, nhưng vẻ mặt lại có chút lúng túng. Từ góc nhìn của Koka, cô ấy ban đầu muốn báo đáp ân tình mà Hina đã động viên mình khi mẹ đến trễ mà tâm trạng buồn bã, nhưng thấy cách làm của mình không thành công, trong lòng Koka rất khó chịu.
“Không cần cảm ơn chị, chúng ta đi tìm người tiếp theo thôi.”
Dưới sự dẫn dắt của nữ hoàng đã được khích lệ tinh thần, Hina đi theo. Còn những cô giáo đang đứng xem bên cạnh, cũng có vẻ mặt trầm tư. Họ cho rằng cơn sốt “o” này chỉ là hiện tượng tạm thời, nhưng các cô giáo lại lo lắng cho Hina, người quá để tâm đến chuyện này.
“Hina rất muốn trở thành chị gái mà…”
Hina chán nản tiếp tục bày tỏ quan điểm của mình với những đứa trẻ khác đang bắt chước mình.
Thật đáng tiếc, hôm nay nỗ lực của Hina không nhận được bất cứ kết quả gì.
Sau giờ học, Takanashi Sora trên đường đến phòng câu lạc bộ, suy nghĩ về cuộc trò chuyện tối qua.
Sora nhớ lại sự cô đơn khó tả khi cô em gái xinh đẹp như búp bê không còn quấn quýt bên mình nữa.
Trước kia Miyu là một cô gái ngay cả khi người quen đến chào hỏi cũng sẽ ngượng ngùng, luôn luôn nắm chặt lấy váy của Sora, muốn giấu mình đi. Được Miyu dựa dẫm như vậy, cũng khiến Sora cho rằng mình phải trở thành một người chị mạnh mẽ có thể bảo vệ em gái, những kỷ niệm đó khiến Sora rất nhớ nhung. Rốt cuộc Miyu đã từ khi nào trở nên lanh lợi như bây giờ?
Hiện tại Miyu, so với những đứa trẻ cùng tuổi, quả thực rất lanh lợi, và cũng rất giỏi nắm bắt suy nghĩ của mọi người xung quanh. Về kỹ năng giao tiếp, thậm chí còn cao hơn Sora, người chị, ngay cả khi ở trước mặt người lạ cũng có thể ứng phó lưu loát, Sora thậm chí còn dựa dẫm vào em gái nhiều hơn để giúp đỡ mình giải vây. Khoảng cách này rốt cuộc là xuất hiện từ đâu?
Hơn nữa, Sora cảm thấy mình dường như còn trở nên nhút nhát hơn so với trước kia.
Ngoài ra, hiện tại Miyu còn có người mẹ ruột đáng tin cậy là Sasha. Dù Sasha đối với Sora, cũng là một người đặc biệt, nhưng đối với Miyu, chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt hơn. Hơn nữa, đối với ba người chúng tôi, Yuuta, người đáng tin cậy hơn bất cứ ai, cũng luôn ở bên cạnh mọi người, khiến chúng tôi rất yên tâm.
Nhưng trong lòng Sora, cả đối với Miyu và Hina, đều mang tâm tình hy vọng họ mãi mãi dựa dẫm vào mình. Sora có suy nghĩ muốn chăm sóc hai người với tư cách là chị gái, cũng xuất phát từ lời hứa thiêng liêng giữa cô ấy với chị Yuuri và cha mình.
Miyu không thể vui vẻ trước sự trưởng thành của Hina, chắc chắn cũng là vì tình cảm này.
Khi Sora đang suy nghĩ những điều này, Hanamura Yoko đang đi bên cạnh cô ấy, nghiêng đầu nhìn mặt Sora.
“Sora, cậu trông như đang ngẩn ngơ, là ngủ không ngon à?”
“Hả? Không có đâu, tớ không sao cả.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Vừa rồi tớ có gì lạ không?”
“Chỉ một chút thôi. Nhưng mà, còn một người khác để ý đến từng hành động của cậu hơn cả tớ.”
Sora nhìn theo hướng Yoko chỉ, nhìn thấy Maejima Daiji, người đang đi cùng họ, có vẻ mặt rất lúng túng.
Bây giờ là giờ tan học, mọi người đang dọn dẹp phòng nhạc thứ ba được dùng làm phòng câu lạc bộ hợp xướng.
Những người thường xuyên ở lại đến cuối cùng để khóa cửa, và là những người cốt cán của câu lạc bộ, đó là bốn người: hội trưởng Daiji, phó hội trưởng Sora, bạn thân của Sora là Yoko đảm nhận phần đệm đàn, và Shūji, cậu thiếu niên thích Yoko. Vì hôm nay Shūji có việc nên không có mặt, nên họ mới hiếm hoi đi cùng nhau.
“Tớ… tớ không có như vậy…”
Daiji giả vờ như không có chuyện gì mà quay mặt đi. Đối mặt với phản ứng như vậy của Daiji, Sora và Yoko nhìn nhau mỉm cười khổ sở. Nhưng nụ cười của Sora có vẻ lúng túng hơn Yoko.
“Thực ra là tối qua Miyu nói với anh trai rằng, hy vọng Hina mãi mãi là một đứa trẻ. Vì gần đây Hina dường như rất muốn trở thành chị gái, thay đổi trong cách nói… nên mọi người cảm thấy hơi cô đơn.”
Nghe Sora nói vậy, Yoko như bị khơi gợi sự hứng thú mà đẩy kính lên.
“Ra là vậy, trong phần nuôi dạy con cái của truyện tranh shoujo, đây là tình tiết thường thấy, nhưng đối với tớ, người sống cùng anh trai mạnh mẽ, tớ hiểu được tâm trạng của Miyu và các em ấy.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên, tớ cũng thường mong có một cô em gái, sẽ nghĩ nếu tớ không có người anh trai phiền phức đó, có một cô em gái có thể chia sẻ tâm sự thì tốt biết bao, tớ rất ngưỡng mộ cậu đó.”
“Ra là vậy… nhưng mà lúc đó Miyu cũng vậy, chỉ cần lớn lên, tự nhiên sẽ có khoảng cách… dù đây cũng là điều không thể tránh khỏi.”
“Ừ, cái này tớ cũng hiểu, trước kia tớ cũng hay chơi cùng anh trai, bây giờ tớ căn bản không đi chơi cùng anh ấy nữa. Dù là anh em ruột, ai cũng có cá tính của mình, nên điều này cũng là đương nhiên thôi, vì vậy, Hina cũng sẽ thay đổi.”
Yoko thở dài, anh trai của Yoko là Hanamura senpai, vừa học đại học, vừa quản lý bộ phận sản xuất trong công ty chế biến trái cây Hanamura mà Yuuta làm thêm, dù là một người tốt không thể chối cãi, nhưng lại không thể hòa hợp được với Yoko, người thích đọc sách và có sở thích otaku, nhưng điều đó lại khác với hoàn cảnh nhà chúng ta. Vừa lúc Sora đang nghĩ như vậy, thì Daiji lo lắng lên tiếng:
“Nhà tớ… anh em cũng nhiều, tớ hiểu tâm trạng của nhà Takanashi! Điều đó thực sự khiến người ta cảm thấy hơi cô đơn!”
“Ma… Maejima, cậu cũng biết cảm giác này à.”
Nghe Sora trả lời với nụ cười lúng túng, Daiji liên tục gật đầu.
Tuy rằng con bé càng nhỏ thì càng phải tốn công chăm sóc, lúc ấy cũng hay mè nheo hơn, đáng yêu hơn, thế nhưng… phải nói sao nhỉ… đúng như Takanashi đã nói vậy. Mà, mà này! Khi lớn lên rồi, lại khác hẳn so với hồi bé đấy nhé! Lớn rồi có thể cùng nhau chơi đùa, cứ như những người bạn có thể thấu hiểu nhau hơn bất cứ ai vậy… Nói thế nào cho đúng nhỉ… Đại khái là cảm giác ấy!
Lời của Daiki chạm đến tận đáy lòng của Sora. Đúng vậy, điều này khiến Sora nhớ lại vì sao mình có thể thật lòng vui mừng cho sự trưởng thành của Miyu. Bởi Miyu không còn chỉ là đối tượng để mình chăm sóc nữa, mà đã trở thành một người thân quan trọng, có thể bầu bạn và sẻ chia niềm vui với mình.
Thật ra, từ khi cha mẹ gặp tai nạn đến tận bây giờ, Sora không thể tưởng tượng nổi nếu chỉ có một mình, làm sao có thể giữ được nụ cười như hiện tại. Điều này cũng là nhờ Miyu không chỉ là người cần được chăm sóc, mà còn trở thành người cũng chăm sóc ngược lại Sora.
Sở dĩ mình quên đi nỗi cô đơn thuở ban đầu, là vì đã cảm nhận được hạnh phúc sau đó. Sora chợt nhận ra sự thật này.
“Đúng vậy, quả thật là như thế… Đúng thật là như thế đó, Maejima.”
“Ừ, ừ, đúng vậy!”
Việc Hina mãi mãi giữ dáng vẻ hiện tại là điều không thể. Việc Hina bắt đầu thay đổi thói quen nói năng cũng khiến Sora cảm thấy cô đơn, nhưng sau này chắc chắn sẽ có những thay đổi tốt đẹp hơn đang chờ đợi mọi người.
Nhìn thấy Sora nở nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết, Daiki không khỏi ngẩn người.
“Hai đứa trong cái chuyện này, lại hợp ý nhau đến lạ đấy chứ.”
Nghe Yoko nói ra sự thật bất ngờ ấy, Sora trở nên luống cuống. Tuy nhiên, đối với Sora, người từng từ chối lời tỏ tình của Daiki, việc nghe Yoko nhận xét hai người nói chuyện hợp ý nhau cũng khiến cô có những cảm xúc phức tạp. Dù biết rằng không nên để ý từng chuyện nhỏ nhặt như vậy, giữ thái độ bình thường thì sẽ tốt hơn, nhưng thật sự để làm được cũng chẳng dễ dàng gì.
Thế nhưng, nếu không bày tỏ suy nghĩ của mình ra bằng lời nói, thì dù có bao lâu đi nữa, tính cách nhút nhát của mình cũng sẽ không thay đổi. Sora nghĩ rằng, giống như Miyu và Hina đều đã trưởng thành, bản thân mình cũng phải dần dần lớn lên. Hơn nữa… hôm nay có thể mở lòng nói về chuyện này, cũng khiến Sora cảm thấy vui.
Bởi vì việc tâm sự với bạn bè như hiện tại, là điều mà Sora của một thời gian trước không thể làm được.
Điều này có lẽ cũng là công lao của Hina… Sora đã nghĩ như vậy.
Sau khi học xong tiết chiều, tôi liền lên đường đến câu lạc bộ đã lâu không ghé.
Các môn học kỳ đầu giờ cũng gần kết thúc rồi. Tuy hiện tại tôi không còn như hồi năm nhất, đã có thể đi học đều đặn, nên không đến nỗi bị mất tín chỉ vì phải nhập viện, nhưng cũng lỡ mất thời điểm giáo viên công bố phạm vi thi và đề tài báo cáo của một số môn. May mắn thay, Kouichi, Miki và cả Koide – người thích tham gia tiệc tùng – họ cũng bất ngờ có ghi chép đầy đủ, nhờ sự giúp đỡ của mọi người, tôi đã dễ dàng giải quyết được vấn đề này.
Thế là, sau khi giải quyết xong chuyện học hành mà có được thời gian rảnh rỗi quý giá, tôi mới quyết định đến câu lạc bộ để ghé qua một chút. Vả lại gần đây tôi cũng ít khi xuất hiện ở câu lạc bộ, vậy mà, tôi lại gặp được một may mắn đáng mừng hơn ở đó.
“Ơ? Học tỷ Raika, hiếm khi thấy chị ở đây nhỉ.”
“Vậy sao?”
Học tỷ Oda Raika đang ngồi trên chiếc ghế gấp mà chị ấy thường ngồi cho đến năm ngoái. Học tỷ Raika không chỉ là người tôi thầm yêu, mà còn sở hữu vẻ đẹp của một người mẫu nổi tiếng đến nỗi có người ở các trường đại học khác cũng sẵn sàng vượt núi băng đèo để được chiêm ngưỡng. Vì những hành động khó hiểu của chị ấy, người ta đồn rằng chị ấy còn có những lời đánh giá bất lịch sự kiểu “phí hoài nhan sắc và vòng một”.
Tuy nhiên, vì tôi biết được sự lương thiện và ngây thơ trong tâm hồn của học tỷ, nên những thứ bề ngoài ấy chẳng là gì cả. Cho dù Học tỷ Raika hiện tại đang chống khuỷu tay lên mặt bàn, nghiêng người về phía trước, khiến vòng một áp sát mặt bàn mạnh mẽ khẳng định sự mềm mại và đầy đặn, tôi cũng chẳng để tâm chút nào. Đúng vậy, điều đó không có gì to tát cả, tôi nên nhanh chóng chuyển mắt đi chỗ khác mới phải.
“Yo, yo! Segawa, đó là vì Oda cô ấy rất xuất sắc đó. Nghe nói cô ấy đã hoàn thành sớm báo cáo và bài tập chuyên đề kỳ đầu, nên mới có thời gian qua đây. Gần đây Oda hay đến học xá Hachioji tham gia hoạt động của Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố của chúng ta lắm đó, đối với cái câu lạc bộ vắng tanh, chẳng tuyển được tân binh nào như chúng ta thì đây là một chuyện cực kỳ đáng mừng đấy!”
Người cùng với tràng lời nói thao thao bất tuyệt như mọi khi tiến vào tầm mắt tôi, chính là Học trưởng Sako. Anh ấy không chỉ là hội trưởng của Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố, mà còn có người nói anh ấy là sinh viên năm ba vĩnh viễn. Người kỳ lạ này, có quan hệ bí ẩn cả trong lẫn ngoài trường học, lại còn dành sự quan tâm quá mức đến Fūwa và Hina nhà chúng tôi.
Tuy tôi biết Học trưởng Sako không phải người xấu, nhưng… nói gì thì nói, hiện tại anh ấy thật chướng mắt. Anh ấy có thể đừng đứng ở vị trí che khuất tầm nhìn tôi ngắm Học tỷ Raika được không?
“Haha, nhưng mà có thể bốn người chúng ta tụ tập thế này, cũng bất ngờ hiếm hoi thật.”
Người vừa nói vừa hào phóng đặt tay lên vai Học tỷ Raika, chính là Ninmura Kouichi.
Anh ấy là một người đàn ông đẹp trai, đứng cạnh Học tỷ Raika cũng không hề kém cạnh, và khá có duyên với nữ giới trong trường.
“Nói vậy cũng đúng, tháng trước Kouichi không có ở đây mà.”
“À, đúng là như vậy. Phải rồi, Segawa. Để mừng cậu xuất viện, nhà tôi có gửi lưỡi bò sốt miso sang cho cậu đấy. Tôi để ở tủ lạnh đằng kia rồi, cậu mang về đi nhé. Nhà tôi tự làm nên vị rất ngon, đó là món quà đặc trưng của nhà tôi đó. Các chị tôi còn dặn đi dặn lại tôi phải hỏi thăm cậu hộ họ đó.”
“Satomi dạo này thế nào rồi?”
“Ồ, con bé hình như đã bình tâm trở lại đi học rồi. Nghe nói hình như bị các chị tôi tuyên bố là nếu điểm số quá tệ thì không cho phép nó đến Tokyo vào kỳ nghỉ hè nữa.”
Là vậy sao. Xem ra mọi chuyện đã ổn thỏa rồi. Em gái của Kouichi, Satomi, tuy là học sinh cấp ba năm nhất, nhưng trước đó đã lớn tiếng đòi cưới bạn trai đại học, rồi bỏ nhà đến ở chỗ của Kouichi. Vì đó cũng là căn hộ mà tôi và ba chị em bắt đầu ở đầu tiên, nên thật không biết chỗ đó có thứ gì thu hút những cô gái bỏ nhà đi bụi nữa. Tuy lúc đó mọi chuyện ồn ào không thể kiểm soát, nhưng nhờ sự khuyên ngăn của ba chị em, Satomi dường như cũng đã quyết định cố gắng để giành được sự công nhận của gia đình rồi.
“Nhưng mà, bản thân tôi vẫn chưa đồng ý là đủ đâu. Hơn nữa, chỉ cần hai năm nữa, hầu hết các cặp đôi đều sẽ chia tay thôi, tôi nghĩ nhiệt huyết của con bé rồi cũng sẽ tự nguội đi thôi.”
Kouichi bày tỏ ý kiến với vẻ mặt không vui. Xem ra, cứ động đến chuyện liên quan đến em gái là ngay cả một người đàn ông hiền lành như anh ấy cũng có không ít điều khó nói.
“Thật là, các cậu đi về nhà Kouichi cũng nên nói với tôi một tiếng chứ, cứ như thể tôi bị các cậu bỏ rơi vậy.”
Học trưởng Sako lầm bầm một mình bên cạnh. Ừm, nhưng mà trong tình huống đó, dù có mời Học trưởng Sako ra mặt thì hình như cũng chẳng giúp ích được gì… Đúng lúc này, Học tỷ Raika thay đổi chủ đề.
“Yuuta, cậu ổn hết rồi chứ?”
“À, không sao hết rồi ạ, bây giờ em thậm chí còn khỏe hơn cả trước khi ngã bệnh nữa.”
“Ừ, vậy thì tốt rồi. Thế Sora và các em ấy thế nào?”
Dù lần gặp trước chưa quá ba ngày, nhưng Học tỷ Raika vẫn hỏi.
Đối với Học tỷ Raika, người vẫn luôn quan tâm tôi và ba chị em, tôi muốn báo cáo điều gì đó cho chị ấy, lúc này chợt nhớ ra một chuyện.
“Mọi người đều rất tốt ạ, chỉ là… Hina gần đây hình như hơi quá nghiêm túc thì phải…”
Tôi đại khái giải thích về tình trạng Hina gần đây thay đổi thói quen nói năng.
“Segawa! Cậu nói thật sao!”
Học trưởng Sako nói vậy, thậm chí còn đứng phắt dậy.
“Hina-sama chắc chắn đã có vấn đề gì đó! Chuyện này đáng lo quá! Chúng ta nên lập tức đi gặp Hina-sama…”
“Hội trưởng, ồn ào quá.”
“Ố ồ!”
Chỉ thấy Học tỷ Raika dùng chiếc quạt xếp không biết rút ra từ đâu, không cần đứng dậy mà đã hạ gục Học trưởng Sako. Ồ! Cảm giác này thật là quen thuộc. Cứ như thể Học tỷ Raika đã thực sự trở lại câu lạc bộ vậy. Kouichi dường như cũng đồng cảm, cười tủm tỉm mở lời.
“À ra thế, thói quen ‘ồ’ của Hina rất đáng yêu mà. Nghĩ đến sau này không được nghe nữa, thấy hơi tiếc thật đấy.”
“Đồng cảm.”
“Tuy điều này cũng có nghĩa là Hina đang lớn lên, nhưng mà… tự dưng lại thấy hơi cô đơn.”
Nghe tôi thật thà bày tỏ suy nghĩ này, cả hai cũng gật đầu đồng tình.
“Các cậu đang nói vớ vẩn gì vậy! Loại, loại chuyện đó không phải là trưởng thành! Thiên thần… Thiên thần của tôi phải mãi mãi ‘ồ’ như thế chứ!”
Trong số những người có mặt, hình như có một người phản đối. Còn một điều quan trọng nữa, Hina tuyệt đối không phải là của học trưởng đâu.
“Segawa! Đây là tình huống rất nghiêm trọng. Chúng ta nên lập tức thuyết phục Hina-sama! Kẻ hèn Sako Shuntarou, dù có phải quỳ gối cũng không từ nan…”
“Hội trưởng, im lặng.”
Chiếc quạt xếp của Học tỷ Raika lại phát huy tác dụng. Lần này, Học trưởng Sako thậm chí còn không kịp hé răng.
“Hina đang rất cố gắng, con bé thật tuyệt vời.”
Tiếp đó, cô gái tóc đen xinh đẹp với đôi má không biểu cảm hơi ửng hồng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhìn tôi nói vậy.
“Đúng vậy, con bé giỏi lắm.”
“Dù nói ‘sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương đãi’ (ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác), con gái chắc chắn thay đổi nhanh hơn con trai rất nhiều. Thường có những trường hợp cô gái hôm trước trông chẳng mấy nổi bật, bỗng dưng biến thành đại mỹ nhân. Ryoko, người gia nhập câu lạc bộ tennis cũng vậy đó. Con gái là loài sinh vật chỉ cần có cơ hội, bất kể tuổi tác nào cũng sẽ đột ngột lột xác thôi.”
Nghe Kouichi, người vốn rất quen thuộc với việc giao tiếp với con gái, nói vậy, tôi không hề nghi ngờ gì. Tanaka Ryoko, người từng muốn gia nhập câu lạc bộ quan sát đường phố khi tuyển tân binh, sau đó quen được hội trưởng câu lạc bộ tennis và Miki, giờ đã trở thành một mỹ nhân khác hẳn so với lúc đó. Nhưng cứ nghĩ vậy, nỗi bất an trong lòng tôi lại càng sâu sắc hơn.
“…Vậy thì, cơ hội đó sẽ là gì đây?”
“Hả?”
Kouichi hơi ngạc nhiên nhìn tôi.
“Cơ hội nào đã khiến Hina đột nhiên muốn thay đổi thói quen nói năng? Hina không phải học sinh tiểu học, sẽ không có chuyện đổi lớp gì cả, gần đây xung quanh con bé cũng chẳng có thay đổi gì cả.”
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu bồn chồn. Hina rất đáng yêu, và là cái đáng yêu không cần giải thích. Tôi nghe nói Hina rất được mọi người yêu quý ngay cả ở nhà trẻ. Nói như vậy… hình như có một thằng bé nào đó đã tìm cớ để hôn lên má Hina thì phải.
Chuyện một thằng bé hư ở nhà trẻ Hachioji đã hôn Hina, tôi đến giờ vẫn chưa quên. Vậy thì, cơ hội để Hina không còn nói “ồ” nữa, liệu có phải…
“Chẳng lẽ Hina có bạn trai hay gì đó… rồi thằng nhóc đó nói Hina nói chuyện như thế rất trẻ con… Hú hú hú! Hina! Vì Hina quá đáng yêu đó!”
“Se-Segawa? Cậu, cậu chắc là nghĩ nhiều quá rồi đó…”
Tuy Kouichi lộ vẻ không đồng tình, nhưng một người cứ động đến em gái là thay đổi sắc mặt như cậu thì không có tư cách nói tôi như thế đâu. Công chúa nhỏ nhà tôi có lẽ đang đối mặt với nguy hiểm! Làm sao bây giờ? Tôi thực sự bắt đầu lo lắng rồi. Đúng lúc này, như thể đã tính toán thời điểm, Học trưởng Sako đã hồi phục liền đặt tay lên vai tôi.
“Ư! Se-Segawa! Chúng ta phải xác nhận! Nhất định phải xác nhận thật kỹ! Để bảo vệ Hina-sama, bảo vệ thiên thần Hina-sama của chúng ta, chúng ta nhất định phải biết sự thật!”
“Có, có lý! Có lẽ học trưởng nói đúng! Với tư cách là người giám hộ, vẫn phải nắm rõ tình hình cuộc sống của con gái mình chứ… Phải rồi! Tôi sẽ đến nhà trẻ của Hina hỏi cho rõ, có lẽ sẽ biết được gì đó…”
“Ừm, đủ rồi.”
Học tỷ Raika vừa nói vậy, vừa nhẹ nhàng vung quạt xếp lên người tôi và Học trưởng Sako.
“Ra-Raika học tỷ?”
“Yuuta, cậu bình tĩnh lại đi. Hina không làm gì kỳ quặc đâu.”
Thấy Học tỷ Raika nhìn mình với ánh mắt bình tĩnh như vậy, tôi chỉ đành ngượng ngùng gãi đầu.
“Vậy thì, chúng ta đi thôi.”
Nói rồi, Học tỷ Raika đứng dậy, và kéo tay tôi.
Chạm vào bàn tay bất ngờ lạnh ngắt của Học tỷ Raika, tôi không sao kiềm chế được nhịp tim đang tăng tốc. Chẳng hiểu sao, lúc này tôi lại nhớ đến lúc nắm tay Sora. Tay của Sora thì nhỏ hơn tay học tỷ một chút…
“Ơ… chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Đến chỗ Hina. Đương nhiên chúng ta phải tổ chức tiệc mừng cho sự trưởng thành của Hina rồi.”
Học tỷ Raika nói xong, không đợi tôi mở lời, liền dùng sức kéo tay tôi đi.
Nhưng, nhưng dù nói là mừng… đây đâu phải là tình huống Hina đã nói rõ điều gì đâu… Trong lúc tôi định ngăn Học tỷ Raika lại, Kouichi đặt tay lên vai tôi.
“Thế này cũng tốt mà, lý do gì thật ra cũng được hết. Vì thực ra chúng tôi cũng muốn gặp Hina và các em ấy mà.”
Chỉ thấy Kouichi cứ như chuyện đương nhiên liền đi theo, còn Học trưởng Sako lúc này cũng đứng dậy như cương thi.
“…Ừm, cũng phải. Vậy thì chúng ta hãy cùng ăn mừng thật vui vẻ, không sao đâu. Với sự đáng yêu của Hina-sama, còn có thể chiến thêm mười năm nữa, chuyện này tôi có thể bảo đảm!”
Anh đang đánh trận với ai vậy, Học trưởng Sako?
Cuối cùng, chúng tôi cứ thế lên đường đến nhà Takanashi ở Ikebukuro.
“Oa~~ Chú ơi, sao lại thế này ạ?”
Hina được Sora đón về nhà, kinh ngạc mở to mắt.
Vì trong phòng khách đã bày đầy những món ăn thịnh soạn. Trong đó thậm chí còn có bánh kem hình chú thỏ, và được trang trí bằng “bánh bao thỏ” do Hina thiết kế. Đó chính là kiệt tác của Học tỷ Raika và Kouichi.
“A-Anh hai? Hôm nay có chuyện gì thế ạ?”
Đối mặt với câu hỏi đầy ngạc nhiên của Sora, tôi không biết giải thích thế nào, đành quay sang Miyu cầu cứu.
“Ưm~~ Hình như là mọi người muốn chúc mừng sự trưởng thành của Hina hay sao ấy…”
Cô bé xinh đẹp hiểu chuyện vừa đại khái giải thích tình hình, trên mặt cũng lộ vẻ hơi ngượng ngùng.
“Ơ… em vẫn chưa hiểu lắm…”
“Hina, mừng con về nhà.”
Học tỷ Raika, người đang chuẩn bị món ăn trong bếp, lúc này bước ra phòng khách.
“Oa! Là bé thỏ kìa!”
“Chị biết ngay Hina nhất định sẽ vui mà.”
Trên đầu Học tỷ Raika chẳng hiểu sao lại có cài bờm tai thỏ, quần áo cũng cùng màu trắng.
“Chị Raika đáng yêu quá! Giống hệt bé thỏ của Hina!”
Chỉ thấy Hina quẳng đồ dùng ở nhà trẻ xuống đất, liền lập tức chạy đến hộp đồ chơi cạnh Juubei, túm lấy chú thỏ nhồi bông yêu quý của mình. Con búp bê do chị Yuri tự làm đó là món đồ chơi yêu thích nhất của Hina.
“Chị Raika, em chào chị ạ!”
Hina vừa nói vừa để chú thỏ nhồi bông cúi đầu chào. Học tỷ Raika cũng tao nhã đáp lễ.
“Chào con.”
“He he!”
Trên mặt Hina lộ ra nụ cười hạnh phúc. Thấy phản ứng của Hina, Juubei đang co ro trong ổ cũng vẫy vẫy đuôi như thể bày tỏ niềm vui.
“Juubei cũng nói rất vui vì chị Raika đã đến ạ!”
“Được làm cho các con vui, chị cũng rất hạnh phúc.”
Má của Học tỷ Raika đã đỏ ửng đến mức ai cũng có thể nhận ra được.
“Nhưng mà, hôm nay là tiệc gì vậy ạ?”
Hina khó hiểu nhìn chúng tôi.
“Ưm~~ Nghe chú nói nè, Hina, gần đây Hina không phải đã rất cố gắng không nói ‘ồ’ nữa sao?”
“Hả? Hả hả!? Sao chú biết được ạ? Chú có siêu năng lực sao!?”
Vừa nghe tôi nói vậy, Hina kinh ngạc mở to mắt.
“Hina rõ ràng chưa nói với ai mà!”
“Con biết ngay Hina đang giấu mọi người mà. He he, chú, chú bất cẩn quá rồi. Cứ thế mà để mọi người biết bí mật của Hina đó.”
Xem ra Miyu đã sớm nhận ra chuyện này, liền nói với nụ cười tinh nghịch.
“Haha, vì chú vẫn luôn để ý Hina, nên đương nhiên sẽ biết thôi mà.”
Tôi nói xong, liền xoa đầu Hina.
“Oa… chú giỏi quá!”
Không ngờ Hina lại ngưỡng mộ tôi vì chuyện này. Nói vậy, may mà Hina có thái độ tích cực.
“Thế nên chú đã kể chuyện Hina cố gắng cho mọi người nghe, mọi người liền quyết định cùng nhau tổ chức tiệc mừng sự trưởng thành của Hina đó.”
“Oa… Vậy là, bữa tiệc này là để tổ chức cho Hina sao ạ?”
“Đúng vậy đó, Hina. Anh cũng đã cố gắng làm rất nhiều món, em phải ăn nhiều vào nhé.”
Kouichi tay cầm chiếc bánh hamburger cao năm tầng, khẽ mỉm cười.
“Cá, cám ơn mọi người! Hina vui lắm ạ!”
“A~~ Hina-sama… Người thật sự không còn ‘ồ’ nữa rồi… Hưm hưm hưm…”
Tuy vẫn còn một người, tức là Học trưởng Sako, đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt u ám, nhưng tôi nghĩ có thể giả vờ không nhìn thấy. Bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu. Tôi đợi đến khi mọi người đã ăn gần no, mới hỏi Hina:
“Hina, tại sao con lại muốn thay đổi thói quen nói ‘ồ’ vậy?”
“Hả? Ưm… ừm…”
Hina hơi chần chừ một chút, rồi kể lại chuyện xảy ra ở nhà trẻ. Nói tóm lại, dường như là vì các bạn nhỏ hơn đã bắt đầu bắt chước Hina, chuyện này dường như khiến Hina khá để tâm.
Chính vì lẽ đó, Hina mới thấy nói năng như thế chẳng giống chị cả! Đâu có chị nào lại nói kiểu đó, đúng không ạ? Ngay cả chị Sora hay chị Miyu cũng không hề nói như vậy mà!
À, ra là vậy...
Nhìn Hina lớn khôn từng ngày, tôi bất giác mỉm cười ấm áp. Thì ra là lòng tự trọng của con bé, khi đã là một người chị, bị tổn thương rồi.
"Hina đúng là giỏi quá, đây là quyết định con tự mình suy nghĩ kỹ càng rồi đưa ra phải không? Chị sẽ luôn ủng hộ con mà."
Chị Sora nhẹ nhàng ôm Hina vào lòng, khẽ xoa đầu con bé. Chị Miyu cũng lập tức sáp lại gần.
"Đúng đó, đúng đó! Hina giỏi lắm!"
"Hina của chị thật tuyệt!"
Học trưởng Raika cũng dịu dàng ôm cả ba chị em vào lòng.
"Sora, Miyu, và cả Hina nữa, cả ba đứa đều là những cô bé ngoan. Yuuta này, nhường bọn trẻ cho chị đi, chị sẽ yêu thương chúng thật nhiều đó."
Học trưởng Raika ngây ngất nói. Không đời nào! Dù chị có nói bao nhiêu lần đi nữa, tôi cũng không đời nào nhượng bộ.
Ngay lúc đó, chúng tôi nghe thấy một tiếng kêu than phá tan bầu không khí.
"Tiểu... tiểu thư Hina... Tiểu nhân Sako Shuntarou cuối cùng đã thấu hiểu quyết tâm của tiểu thư rồi. Dù đã thấu hiểu, nhưng mà... xin người... lần cuối cùng thôi... Nói tiếng 'ồ'... nói tiếng 'ồ' cho tiểu nhân nghe đi mà!"
Chỉ thấy học trưởng Sako đang nằm phục dưới đất, tay cầm máy ghi âm, cố gắng sáp lại gần Hina.
Thế là Hina với vẻ mặt ngơ ngác rời khỏi vòng tay của học trưởng Raika và các chị, rồi đứng trước mặt học trưởng Sako.
"Học trưởng Sako, Hina đã quyết định sẽ không nói tiếng 'ồ' nữa đâu, xin lỗi anh."
"Lần... lần cuối thôi mà... Chỉ cần một lần duy nhất để lưu lại kỷ niệm thôi!"
"Không được đâu ạ~~ Bởi vì Hina đã là chị rồi mà."
Xem ra, dù học trưởng Sako có khẩn cầu đến chết đi sống lại cũng chẳng ăn thua.
"Ha ha, Hina thật sự đã lớn rồi, có thể cảm nhận được ý chí của con bé. Sau này Hina chắc chắn sẽ trở thành một cô gái rất xuất sắc đó, chú đảm bảo luôn."
Dù không cần Ninmura đảm bảo, Hina cũng chắc chắn sẽ là cô bé tuyệt vời nhất. Bởi vì ngay cả lúc này, Hina cũng là nàng công chúa nhỏ bé tỏa sáng rực rỡ nhất trong gia đình chúng tôi, dù có đi đến đâu đi chăng nữa.
"Tiểu... tiểu thư Hina~~"
"Thật là, Hội trưởng Sako đừng có làm trò nữa! Anh làm thế sẽ khiến Hina khó xử đó!"
Cuối cùng, Sora cũng không nhịn được lên tiếng. Dù sao thì hai người này vốn dĩ đã không hợp nhau ở một vài điểm rồi.
"Hừ! Tránh ra, tôi đang nói chuyện với tiểu thư Hina!"
Sora và học trưởng Sako bắt đầu lườm nhau.
"He he, xem ra quyết tâm của Hina rất kiên định, Hội trưởng Sako, anh đành chịu thôi."
"Sao... sao lại thế này... Ngay cả tiểu thư Miyu cũng..."
Dưới sự ngăn cản của mọi người, học trưởng Sako đành thất vọng bỏ cuộc.
"Hina này, mọi người đều biết quyết tâm của con rồi đó, con cứ tiếp tục cố gắng nhé."
Tôi dùng lời nói này để khép lại chuyện đó. Đây thật sự là một bữa tiệc tuyệt vời, giúp tôi cảm nhận sâu sắc sự trưởng thành của Hina.
"Vâng! Hina sau này sẽ không nói tiếng 'ồ' nữa đâu ạ~~!"
...Ơ?
"Hina, vừa nãy..."
"Ơ? À! À..."
Cả phòng khách chìm vào im lặng.
"Tiểu thư Hina! Vô cùng cảm kích! Tiểu nhân đã thu âm lại rồi!"
Học trưởng Sako phấn khích reo lên.
"Hina... Hina đã nói sẽ không... sẽ không..."
Nhìn vẻ mặt Hina lần lượt kiểm tra biểu cảm của mọi người, chúng tôi chỉ biết cười khổ.
Cũng phải thôi, việc chúng tôi nhận ra chuyện này muộn như vậy cũng là vì thỉnh thoảng Hina vẫn nói cái tiếng đó mà.
"Không... không sao đâu mà, sau này cố gắng hơn nữa là được rồi."
"Ư... ưm... Không cam tâm... Hina không cam tâm chút nào cả!"
"À, lại..."
Miyu khúc khích trêu chọc.
"Ư... ư ư ư ư... Hina... đã nói sẽ không nói tiếng 'ồ'... đã nói sẽ không nói tiếng 'ồ'... thì sẽ không nói tiếng 'ồ' nữa đâu mà... Không nói tiếng 'ồ' nữa đâu!"
Nhìn dáng vẻ Hina dậm chân đáng yêu, Thập Binh Vệ ở bên cạnh cũng vẫy đuôi như thể đang an ủi con bé vậy.
Còn chúng tôi thì không nhịn được bật cười, bởi vì phản ứng của Hina thật sự quá đáng yêu.
Từ khi gặp Hina đến giờ, rõ ràng còn chưa đầy một năm, vậy mà Hina đã thật sự trưởng thành rất nhiều.
Con bé dần dần bộc lộ nhiều thay đổi, và bắt đầu tự mình suy nghĩ. Nếu ba mẹ của Hina nhìn thấy, không biết họ sẽ nói gì nhỉ. Chắc chắn họ sẽ rất vui mừng. Nghĩ đến đây, niềm vui trong lòng tôi lại càng sâu sắc hơn.
Cuối cùng, mọi người đều tiến đến ôm lấy Hina. Hina vốn đang không vui, giờ cũng đã nở nụ cười.
Cứ thế, gia đình Takanashi một lần nữa chìm ngập trong tiếng cười vui vẻ đã lâu không thấy.