Tiếng mõ đều đều vang lên, tôi lờ mờ nghe tiếng sư thầy tụng kinh vang vọng. Trước mặt tôi, trên bàn thờ trang trí hoa tươi, treo một bức ảnh lớn.
Hình như tôi đã thiếp đi lúc nào không hay. Tôi dụi mắt, đưa mắt nhìn quanh.
Xung quanh có rất nhiều người lớn mặc đồ đen đang khóc, tôi nép vào lòng chị gái đang ngồi cạnh đó.
Tôi ngước nhìn đôi mắt sưng húp vì khóc của chị, cố gắng nở nụ cười, mong làm dịu đi nỗi lòng của chị.
"Sắp xong rồi, em muốn ngủ thì cứ ngủ đi."
Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết gật đầu.
Tôi nhắm chặt mắt, như muốn kìm nén sự bất an đang chực trào khỏi cổ họng.
Bởi vì tôi đang bám chặt lấy chị, và tôi biết hơi ấm từ vòng tay chị là có thật.
Mọi thứ xung quanh như ở trong hư ảo, chập chờn, khó nắm bắt.
Tôi chỉ có thể tin vào vòng tay đang ôm chặt mình, rồi lại nhắm mắt.
Đây có lẽ là một giấc mơ, tôi ước đây là mơ, bởi tôi không muốn trải qua nỗi buồn thêm lần nào nữa.
Bước sang tháng Bảy, mùa mưa dường như tan biến hẳn, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây.
Chúng tôi bước xuống từ chiếc xe tải của Hanamura-senpai rồi cúi đầu cảm ơn anh ấy.
“Cảm ơn anh, Hanamura-senpai. Anh đã giúp chúng em quá nhiều rồi.”
“Không có gì… Dù tôi không biết phải nói gì, nhưng mong các cậu đừng quá buồn nhé.”
Hanamura-senpai vẫy cánh tay vạm vỡ, rồi khởi động xe rời đi.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Tôi vừa nói xong, Sora, Miyu và cả Hina đều gật đầu.
“…Chúng con về rồi.”
Vừa mở cửa, Hina liền cất tiếng nói vọng vào ngôi nhà trống vắng.
Mới chỉ cách đây không lâu, chúng tôi hẳn đã nghe thấy tiếng bước chân thoăn thoắt từ phòng khách chạy ra đón.
Nhưng thay vào đó, là chiếc hũ gốm trắng trên tay Sora.
“Chúng ta về nhà rồi, Juubei.”
Người nói câu này với giọng điệu dịu dàng là Miyu.
Hina tự mình tháo giày rồi chạy ào vào phòng khách trước, chúng tôi cũng từ từ theo sau.
Chiếc giường ngủ của Juubei, giờ đã vắng chủ, vẫn còn nằm nguyên ở đó.
Hina nhìn nơi đó, khẽ nói:
“Juubei… không ở đây.”
Hina sắp khóc rồi sao? Tôi nghĩ vậy, định tiến lên an ủi. Kể từ ngày hôm đó, suốt hai ngày liền, Hina đã khóc không biết bao nhiêu.
Nhưng lần này, Hina lại khác với dự đoán của tôi, con bé không khóc, chỉ nén buồn ngồi xuống sàn.
Hina vươn tay cầm lấy ngàn hạc giấy và búp bê thỏ đặt trên giường Juubei, rồi ôm chặt chúng vào lòng.
“Có mùi của Juubei…”
Sau đó, Hina cứ thế im lặng ngồi đó, không nói thêm lời nào. Chúng tôi cũng chẳng biết phải nói gì.
Bởi vì người thân từng ở đây, sẽ không bao giờ trở về nữa, bởi đó là sự thật không thể thay đổi bằng bất cứ lời nói nào.
Vào ngày Juubei được gọi về với Chúa, chúng tôi đã có rất nhiều khách đến thăm.
Dì Ryoko, bố mẹ của Kotori, Hanamura-senpai và Yoko, cùng với Maeda từ câu lạc bộ Hợp xướng. Trong số đó còn có vài người bạn của Miyu, tất cả đều đến để bày tỏ sự tiếc thương trước sự ra đi của Juubei.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là cả chú Sasaki, chủ cũ của Juubei, và người vợ đã ly thân của chú cũng cùng đến. Có vẻ như thông báo của Sako-senpai đã trở thành cơ duyên khiến họ đưa ra quyết định này, và trông họ có vẻ sẽ tái hợp. Nếu thật sự như vậy, có lẽ có thể nói Juubei đã để lại một món quà cho chủ cũ của mình cho đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Tối hôm đó, chúng tôi phải quyết định cách xử lý thi thể của Juubei. Dù không ngờ lời khuyên của dì Ryoko lại hữu ích nhanh đến vậy, nhưng vì tôi đã nhờ Sako-senpai tìm hiểu về tang lễ cho thú cưng, nên việc chuẩn bị để tang Juubei đã nhanh chóng được hoàn tất. Tuy không thể để Sasha nói lời từ biệt với Juubei, nhưng đó cũng là điều bất khả kháng.
Tang lễ mang tính hình thức được tiến hành bởi gia đình chúng tôi, các thành viên câu lạc bộ Nghiên cứu Đường phố, cùng với Kotori và dì. Dưới sự sắp xếp của nhân viên chuyên tổ chức tang lễ cho thú cưng, quá trình diễn ra trang trọng, còn Hina thì trông cứ thờ thẫn suốt. Nét mặt của Hina như thể con bé đang ở trong một giấc mơ tồi tệ, vẻ thất thần ấy khiến tôi cũng thấy rất đau lòng. Tuy nhiên, tôi nghĩ việc tiễn đưa Juubei một cách chính thức như vậy là một việc làm cần thiết để chúng tôi có thể bước tiếp.
Khi còn rất nhỏ, tôi đã trải qua tang lễ của cha mẹ, rồi cả tang lễ của chị gái dù không tìm thấy thi thể. Dù đã hai lần trải nghiệm nỗi đau chia ly người thân, nhưng tôi vẫn không thể nào quen được cảm giác đau nhói trong lòng.
Chúng tôi đặt hài cốt của Juubei, sau khi đã từ biệt, vào chiếc hũ gốm rồi mang Juubei về nhà.
Mộ của thú cưng dường như không thể chôn cùng với mộ người, nên Juubei sẽ phải được đặt vào một nghĩa trang chuyên biệt. Chúng tôi mong muốn nghĩa trang càng gần nhà càng tốt, nên quyết định tạm thời mang Juubei về nhà trước.
Sau khi hoàn tất chuỗi công việc này, Sako-senpai và Ninmura cũng trở lại cuộc sống thường ngày. Còn Raika-senpai thì về nhà bố mẹ để báo cáo sự việc.
Sau một khoảng thời gian dài, khi xung quanh thực sự chỉ còn lại những người thân trong gia đình, việc thiếu vắng Juubei càng trở nên rõ ràng hơn.
Thấy Hina im lặng ngồi dưới đất, chúng tôi cũng ngồi xuống bên cạnh con bé.
Sau đó, Sora nhẹ nhàng ôm Hina vào lòng. Hina cũng không phản kháng, nép mình vào vòng tay Sora.
Miyu cũng tựa vào họ, cùng ngồi dưới đất.
Tôi ngồi trên ghế sofa, bật chiếc TV mà chẳng có tâm trạng xem.
Các diễn viên hài trong TV đang cố gắng chọc cười chúng tôi.
Tuy nhiên, thật tiếc, có vẻ như hiệu quả hoàn toàn không được như mong đợi.
Tại quán cà phê-bar Clover, cô chủ Hiroe đang dùng khăn tay lau nước mắt.
“Tại sao! Tại sao ông trời lại bất công đến thế! Cớ gì lại để những đứa trẻ ấy phải chịu đựng nỗi buồn này chứ! Chúng nó hiền lành đến vậy cơ mà!”
Trước mặt cô Hiroe đang xụt xịt mũi, Sako và Ninmura, những người đến báo tin, dù giữa ban ngày nhưng tay đều cầm ly rượu mạnh.
Sako ngửa cổ uống cạn ly rượu rồi đặt chiếc ly xuống trước mặt Hiroe như muốn cô ấy rót đầy thêm.
“Nếu thế giới này là nơi người tốt sẽ gặp chuyện tốt thì cuộc sống đã dễ dàng biết bao. Một thế giới đơn giản, chỉ cần làm người tốt là có thể sống tốt. Nhưng thực tế không phải vậy. Dù là người tốt đến mấy, cũng sẽ bệnh tật, gặp tai nạn, và sớm muộn rồi cũng chết. Chuyện lần này là một bằng chứng, thế giới này thật tàn khốc.”
Sako-senpai lại uống cạn ly rượu đã được rót đầy, rồi đặt mạnh ly xuống quầy bar.
“Nếu không phải vậy, tại sao Hina-sama lại phải gặp chuyện đau lòng như thế chứ! Anh nói xem! Ninmura! Thật vô lý! Tôi… tôi thật sự…!”
“Senpai, anh hơi say rồi.”
Đối mặt với học trưởng mặt đỏ bừng, Ninmura không hề lay chuyển, nhấp một ngụm rượu trong ly.
“Sora… cả Miyu, Hina nữa, các con bé cứ khóc mãi… Nghĩ đến việc mình chẳng giúp được gì, thật khó chịu quá…”
Miki đứng cạnh Hiroe vừa nói vừa lau khóe mắt bằng khăn tay.
“Chúng ta cũng chỉ có thể ở bên cạnh các em ấy, chẳng làm được gì cả. Chỉ có thể cùng khóc thôi.”
Jin, người được mệnh danh là mỹ nam số một của trường, vừa nói vừa cầm ly rượu, thở dài bất lực.
Khi Sako sắp xếp tang lễ, người đã chăm sóc cho ba chị em đang khóc, lo cho các em ăn uống, chính là Ninmura. Bởi vì Raika phải liên tục bận rộn an ủi ba chị em, Yuuta cũng phải thông báo cho những người xung quanh và bàn bạc nhiều việc với Sako, nên trong lúc mọi người bận rộn như vậy, chính Ninmura đã gánh vác nhiều công việc quan trọng nhưng ít được chú ý.
Trong quá trình đó, Ninmura cũng đã nhìn thấy Sora dù tự mình khóc nhưng vẫn luôn lo lắng cho hai em gái. Miyu thì cố gắng trò chuyện để an ủi cả chị và em. Và còn thấy Hina cố gắng kìm nén nước mắt để không làm hai chị và Juubei lo lắng.
“Thật sự… đúng như lời Sako-senpai nói.”
Các em ấy rõ ràng hiền lành đến vậy, tại sao lại phải trải qua những chuyện đau khổ đến thế?
Khi bằng tuổi các em, tôi chỉ sống một cuộc sống an nhàn được bao bọc bởi cha mẹ, hai chị gái và em gái. Dù không phải là chưa từng trải qua chuyện khó khăn, nhưng so với hoàn cảnh của Yuuta và các em ấy, thì hoàn toàn không thể sánh bằng.
“Chúng ta… không thể giúp gì cho họ sao?”
Miki nhìn Ninmura hỏi.
“…Ít nhất thì bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
“Thế à…”
Cô gái vẻ ngoài dễ thương thở dài nặng nề. Thực ra, chính Ninmura cũng vừa tiễn Juubei xong là đến thẳng đây. Bây giờ đầu óc anh vẫn chưa thể suy nghĩ được gì. Liệu mình có nên báo cho Satomi đang ở Sendai biết chuyện này không? Ninmura nảy ra ý nghĩ đó rồi lấy điện thoại ra.
“…Có cuộc gọi nhỡ?”
Có vẻ như anh ấy đã mải uống rượu mà không để ý. Cách đây không lâu, điện thoại hình như đã rung ngắn ngủi một tiếng.
Sau khi xem lịch sử cuộc gọi, Ninmura vội vàng gọi lại số trên đó.
Sahara Ryoko đang liên lạc với bác của Sora, cũng là người giám hộ hợp pháp của các cô bé, Nobuyoshi.
“…Mọi chuyện là như vậy đó ạ. Cháu gọi điện là để báo cáo những việc này với bác.”
“Vậy… Sora và các cháu có ổn không? Bác có nên đến thăm các cháu không?”
Nobuyoshi hỏi với giọng đầy lo lắng. Vẻ mặt muốn phản đối gay gắt chuyện Yuuta và ba chị em sống chung khi trước giờ đã không còn. Bác vốn là một người rất biết lẽ phải.
“Việc này bác có thể tự mình quyết định, nhưng chưa đầy một tuần nữa, cô Sasha sẽ đến Nhật Bản, cho nên…”
“Bác hiểu rồi… Đây có lẽ sẽ là một bước ngoặt.”
Qua điện thoại có thể nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề. Đúng vậy, đây hẳn sẽ là một bước ngoặt. Bởi vì cái chết của Juubei.
Cả hai đều hiểu rõ việc sống chung với Sasha đang khiến Yuuta rất phiền não.
Đối với Yuuta, người luôn nghĩ cho ba chị em trước tiên, hơn cả bản thân mình, việc anh ấy sẽ coi trọng suy nghĩ của ba chị em hơn cuộc sống của chính mình là điều rất rõ ràng. Yuuta là người đã từ chối sự can thiệp của người lớn, dù phải vất vả chịu đựng cũng muốn gánh vác trách nhiệm, và đã nỗ lực đến giờ. Thái độ đó của Yuuta cũng được Ryoko công nhận, và những người thân bên nhà Takanashi như Nobuyoshi cũng công nhận và cảm thấy biết ơn anh. Bởi vì chàng trai trẻ đã giúp ba chị em tìm lại nụ cười đã nỗ lực rất nhiều.
Chính vì thế mà họ mới băn khoăn, khi Sasha, người mẹ ruột của Miyu, xuất hiện – một người phụ nữ trưởng thành, yêu thương ba chị em với mức độ không kém gì Yuuta – thì anh ấy sẽ cảm thấy thế nào?
“Yuuta nó… sẽ làm gì đây?”
Nobuyoshi nói ra điều mà ông biết sẽ không có câu trả lời.
Khi Sasha nói muốn sống ở nhà Takanashi, đó cũng là câu hỏi đầu tiên mà Nobuyoshi đặt ra.
—Vậy Yuuta thì sao?! Cảm xúc của Yuuta thì sao!?
Đối với Yuuta, người đã bất chấp lời khuyên nhủ của họ mà kiên quyết đưa ba chị em đi, giờ đây Nobuyoshi lại lo lắng cho anh.
Khi đó, ba chị em đã tha thiết cầu xin, bày tỏ mong muốn được sống cùng nhau. Khi những người lớn vì bận rộn cuộc sống riêng mà lạnh nhạt từ chối ước nguyện của ba chị em, chính Yuuta đã quyết định hy sinh tất cả cuộc sống của mình để bảo vệ nụ cười của các em. Nobuyoshi luôn cảm thấy mình mắc nợ anh.
Nobuyoshi thậm chí còn đưa ra điều kiện: “Dù ba chị em có đồng ý, nếu Yuuta không chấp nhận thì cũng không được.” Nếu khi đó Sasha không với thái độ “Đương nhiên rồi” mà gật đầu đồng ý, thì đề nghị sống chung của Sasha có lẽ đã lập tức bị dập tắt. Nhưng người phụ nữ Bắc Âu xinh đẹp ấy lại đáp: “Đương nhiên, Yuuta cũng là người thân. Tôi muốn sống cùng anh ấy.”
Thực tế… về điểm này, Ryoko không thể hoàn toàn đồng tình.
Cuộc sống ban đầu của ba chị em và Yuuta vốn dễ gây hiểu lầm. Chính vì khi đó không có lựa chọn nào khác, nên cuộc sống của họ mới được công nhận, và những người xung quanh mới chấp nhận, ủng hộ.
Nhưng khi một người mẹ ruột như Sasha xuất hiện, người có thể gánh vác cuộc sống của ba chị em cả về kinh tế lẫn tinh thần, thì Yuuta chắc chắn sẽ bắt đầu suy nghĩ về sự cần thiết của việc mình ở lại ngôi nhà đó.
Yuuta và ba chị em có một sợi dây liên kết bền chặt. Họ sẽ luôn là người thân về mặt tình cảm, và mối liên kết này sẽ không bao giờ đứt. Dù vậy, nếu là lựa chọn sống dưới một mái nhà với ba chị em, thì đó lại là một chuyện khác. Chính vì đối với Yuuta, ba chị em là những bảo bối, nên anh ấy chắc chắn không muốn sự hiện diện của mình trở thành gánh nặng, hay khiến ba chị em phải chịu những ánh mắt soi mói vì anh. Còn Sasha, cô ấy đồng thời cũng là một phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp.
Mất đi Juubei, giờ đây ba chị em… và cả Yuuta nữa, đều đang trong trạng thái vô cùng đau khổ.
Những gì đã mất thì không thể cứu vãn, nhưng họ có thể tìm lại nụ cười, điều đó bốn người họ hiểu rõ hơn ai hết. Ryoko hít một hơi thật sâu rồi mở lời:
“Cháu không rõ Yuuta sẽ làm gì, nhưng… cháu tin rằng câu trả lời mà thằng bé chọn, nhất định sẽ là đúng đắn. Bởi vì từ trước đến nay… mọi chuyện vẫn luôn như vậy.”
“…Đúng là vậy. Cảm ơn cô đã liên hệ với tôi. Tôi cũng sẽ tìm thời gian liên lạc với Sora và các cháu.”
Nobuyoshi để lại một nụ cười khổ, rồi cúp điện thoại. Lúc này, Ryoko thở phào một hơi.
“…Trời bắt đầu nóng lên rồi.”
Ryoko che tay che nắng, ngước nhìn bầu trời xanh ngắt, trên đó có thể thấy những đám mây trắng trôi dạt về nơi vô định.
Chúng tôi không nói chuyện nhiều, chỉ im lặng xem chương trình chiếu trên TV.
Dù muốn mở lời, nhưng quá nhiều ký ức khiến suy nghĩ không thể hình thành trong tâm trí. Hơn nữa, chỉ cần lên tiếng, cảm giác như tuyến lệ sẽ vỡ òa ngay lập tức, khiến nỗi buồn tuôn chảy cùng nước mắt.
Tôi nhớ rõ bầu không khí này. Đúng vậy, giống hệt cái lần đầu tiên ba chị em đến căn phòng trọ chật hẹp của tôi.
Dù mới chỉ là ngày hôm sau đám tang, mọi người đều cố gắng tỏ ra tràn đầy sức sống, bản thân tôi cũng vậy.
Không ai nhắc đến chuyện của chị gái và anh rể. Chỉ có Hina, con bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mỗi khi Hina nhắc đến bố và mẹ, chúng tôi đều cố gắng kìm nước mắt. Chúng tôi cứ liên tục nói những chuyện vẩn vơ, ép mình nở nụ cười. Giờ nghĩ lại, nếu khi đó không làm như vậy, chúng tôi hoàn toàn không thể chịu đựng được nỗi đau.
Dưới áp lực cuộc sống, mỗi ngày đều không ngừng xảy ra những vấn đề phiền phức… Đó là một khoảng thời gian ngột ngạt đến khó thở.
Mất đi người thân quan trọng, không nơi nương tựa, chúng tôi chính là tất cả của nhau.
Và sau một thời gian, bây giờ… tôi có thể nói mọi chuyện đã khác. Bây giờ chúng tôi có rất nhiều người bạn giúp đỡ.
Có những người thân thấu hiểu, giúp đỡ, và cả Sasha, người có thể coi là mẹ của ba chị em.
Còn Juubei, đối với cuộc sống của chúng tôi – thứ cuối cùng cũng đã bắt đầu định hình – từng là một sự tồn tại không thể thiếu.
Khi về nhà, dù có sự giúp đỡ của Kotori và những người khác, nhưng Hina vẫn thường xuyên phải ở một mình. Chính người “hộ vệ” của con bé đã lấp đầy sự cô đơn đó, bởi vì chú chó già thông minh ấy lúc nào cũng ở bên cạnh Hina. Đối với Hina, Juubei là một nguồn an ủi vô cùng quan trọng.
Phòng khách thiếu vắng Juubei, cảm giác rộng rãi một cách lạ thường.
Đối với Hina, cảm giác này có lẽ còn mạnh mẽ hơn. Ba chị em nhìn TV lơ đãng, thỉnh thoảng trao đổi vài câu chuyện phiếm nhẹ nhàng, tâm trí không ở đây. Tâm trí các em chắc chắn vẫn còn chìm đắm trong những ký ức về Juubei. Juubei, người đã luôn an ủi ba chị em hiền lành, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng lại phải đối mặt với sự chia ly nhanh đến vậy.
Vì tôi có nhiều thời gian chuẩn bị tâm lý hơn ba người kia một chút, nên có lẽ tôi cũng là người hồi phục nhanh nhất.
Từ giờ trở đi, chúng tôi lại quay về cuộc sống không có Juubei. Không biết điều này sẽ khiến Hina cô đơn đến mức nào. Tôi hiểu rõ đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng cách nuôi thêm thú cưng khác.
Nếu có một cách giải quyết, thì cách đó – có lẽ không liên quan gì đến tôi.
Nghĩ đến đây, tôi dừng lại, đứng dậy khỏi ghế sofa, rồi lặng lẽ đi vào bếp.
Ít nhất không để ba chị em phải đói, là trách nhiệm tối thiểu mà tôi, với tư cách là người giám hộ tạm thời, phải làm được. Và tôi cũng mong muốn cho các em ăn những món có thể giúp các em lấy lại tinh thần.
Dù nói vậy, nấu “cơm bệnh” thì thật kỳ lạ. Dù không thể thiếu món hamburger, liệu có món nào khác không nhỉ…?
Tôi bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ. So với nửa năm trước, các món ăn tôi biết làm đã tăng lên đáng kể.
Trong số đó, được đánh giá cao nhất, có lẽ là món cà ri. Dù có hơi hướng món ăn đàn ông, nhưng lại nhận được đánh giá khá ổn định.
Ngẫm lại thì, có lẽ món cà ri tôi nấu được ba chị em yêu thích là vì hương vị của nó giống với món cà ri của chị Yuuri. Chị Yuuri hay trộn hai loại viên cà ri, và tôi cũng biết rõ nhãn hiệu chị ấy thường dùng.
Hơn nữa, bí quyết riêng của chị ấy là dùng nước tiết ra từ hành tây thái sợi cùng nước cốt rau củ, hầu như không cần thêm nước. Món cà ri tôi nấu theo công thức này cũng được ba chị em đón nhận nồng nhiệt.
Món này cũng không dễ thất bại, cứ thế mà làm thôi. Khi tôi bắt đầu chuẩn bị, Sora bước vào bếp.
“Anh ơi, em xin lỗi. Đáng lẽ tối nay là em phụ trách bữa tối…”
Với vẻ mặt chán nản, cô chị cả đầy tinh thần trách nhiệm muốn nhận lại công việc bếp núc từ tay tôi. Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười:
“Đừng nói thế, trong tình cảnh này, với tư cách là một người cha thay thế, đương nhiên chú phải cố gắng hơn chút chứ.”
“…Nhưng mà, em cũng là chị lớn, nên cũng phải cố gắng mà.”
Sora mỉm cười đáp lại, như không muốn nhượng bộ, dù gương mặt em trông như sắp khóc bất cứ lúc nào, nhưng vẫn kìm nén nước mắt để mỉm cười với tôi. Dưới ánh đèn bếp, hình như em đang tỏa sáng lấp lánh.
“…Sora, tóc em dài ra rồi à?”
Đột nhiên nhận ra điều đó, tôi buột miệng hỏi.
“Ể? Vâng, vâng… Cũng không có lý do đặc biệt gì, dạo này em chỉ để dài thêm một chút thôi ạ.”
Sora có vẻ hơi ngạc nhiên, ngượng ngùng đưa tay vuốt tóc. Ừm, trước đây tôi chưa từng để ý, dạo này thấy Sora càng ngày càng xinh đẹp, có phải là do kiểu tóc không nhỉ?
“Trông đẹp lắm. Để dài thế này, có lẽ sẽ rất giống mẹ Sora trong ảnh.”
“Không đời nào, mẹ không giống em, mẹ đẹp thế kia mà.”
Có lẽ nghĩ tôi đang trêu chọc, Sora liền quay mặt đi.
“Sao lại không? Với tư cách là cha thay thế, chú dám khẳng định, Sora là một mỹ nhân đấy.”
“Thật là! Anh đang nói vớ vẩn gì thế! Chúng ta không phải đang chuẩn bị bữa tối à? Mấy nguyên liệu này, là để làm cà ri phải không?”
Sora, có vẻ giận dỗi, quay lưng lại với tôi và bắt đầu thái hành tây.
Thôi rồi. Ban đầu tôi chỉ muốn nói chuyện gì đó không liên quan đến Tenbee, nhưng hình như lại gậy ông đập lưng ông. Tôi vẫn không thể phủ nhận mình thiếu tinh ý. Tôi thở dài, bắt đầu nghiêm túc “chiến đấu” với các nguyên liệu làm cà ri. Hai người cùng làm chắc sẽ nhanh hơn.
Nếu bụng no, có lẽ Hina và các em cũng sẽ vui hơn một chút. Trong lòng tôi cũng ôm ấp hi vọng đó khi chuẩn bị món cà ri.
Sora dù cảm nhận được tiếng thở dài của Yuuta phía sau, nhưng em phải dốc hết sức để kiềm chế mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Tại sao lại phát hiện ra vào lúc này chứ? Hay đây cũng là món quà Tenbee để lại cho em? Hơn nữa… anh ấy còn nói em là mỹ nhân. Nếu là bình thường, em có lẽ đã cảm thấy như đang ở trên thiên đường, nhưng giờ đây… em thật sự không còn tâm trạng đó.
Ngoài ra, việc Yuuta nhắc đến “người cha thay thế” cũng là lý do khiến Sora hiện tại không thể vui vẻ một cách trọn vẹn.
Vậy thì Sora có thể được xem là “mẹ thay thế” không? Hay em chỉ đơn thuần là con gái của bố? Nếu mình là con gái, thì “mẹ thay thế”… vị trí này sẽ thuộc về Sasha sao? Đối với kết luận này, em lại cảm thấy khó chấp nhận một cách vô lý.
Sora hiểu rằng đây là những cảm xúc trẻ con của mình. Dù vậy, Sora vẫn cùng Yuuta gồng gánh cuộc sống này một cách chật vật, thậm chí đến mức Yuuta cố gắng quá sức mà đổ bệnh.
Sora biết người Yuuta thích là Raika. Raika có vẻ cũng không ghét Yuuta.
Thế nhưng, Sora mới là người thích Yuuta trước.
Từ cái lần đầu tiên đi cùng chị Yuuri, nhìn thấy anh ấy là một học sinh cấp hai với vẻ mặt căng thẳng, từ những tiếp xúc đầu tiên với sự quan tâm chu đáo của Yuuta dành cho mình, Sora đã luôn ấp ủ một niềm ngưỡng mộ đối với anh. Sau khi bắt đầu cuộc sống bốn người, tình cảm ấy không những không phai nhạt mà còn trở nên mãnh liệt hơn. Sora càng hiểu Yuuta, em càng yêu mến anh.
Kiểu tóc trước đây em chọn vì ngưỡng mộ Yuuri, giờ đây việc muốn để dài cũng là vì mong muốn được gần gũi với hình ảnh của Raika.
Trong trái tim của cô gái sắp tròn mười lăm tuổi, một tình cảm vượt lên trên sự ngưỡng mộ đã bắt đầu nhen nhóm.
Nhưng nếu em nói ra tình cảm đó, Yuuta chắc chắn sẽ rời đi. Bởi vì anh là người có tinh thần trách nhiệm cao, nên anh chắc chắn sẽ cân nhắc và kết thúc cuộc sống chung với ba chị em trong ngôi nhà này.
Chính vì hiểu rõ điều này, Sora mới phải cố gắng kiềm nén tình cảm của mình, đặc biệt là vào lúc này.
Mọi người đã mất Tenbee, và Sasha cũng sắp đến rồi.
Em mong muốn đưa ra lựa chọn tốt nhất cho Yuuta, Miyu và Hina. Sora vẫn luôn nghĩ như vậy.
Miyu ôm Hina, mơ màng nhận ra mùi cà ri đang lan tỏa từ bếp.
“Hina, bữa tối hình như là cà ri đó, tuyệt vời quá.”
Miyu cố gắng nói với giọng vui vẻ nhất có thể.
“Ừm… Hina vẫn chưa đói.”
Hina hình như đang suy nghĩ gì đó, cứ cúi gằm mặt.
Khó thật, cú sốc của Hina có lẽ mạnh hơn tôi tưởng rất nhiều.
Miyu thở dài một hơi mà không để Hina phát hiện. Trần nhà Miyu ngước nhìn cũng không cho Miyu bất kỳ câu trả lời nào.
Nếu Sasha ở đây, liệu có cách nào an ủi Hina tốt hơn không? Ý nghĩ muốn dựa dẫm vào người mẹ yêu quý, vào một người phụ nữ trưởng thành thoáng qua trong đầu Miyu. Miyu lắc lắc đầu. Không đời nào, chắc chắn cứ như thế này là đủ rồi. Ít nhất vào lúc này, như vậy là đủ rồi. Dù không hiểu vì sao, nhưng Miyu lại nghĩ như vậy.
Ôm chặt em gái yêu quý trong vòng tay, với tâm trạng không biết phải làm sao, Miyu cứ ngồi thẫn thờ như thế, chợt khiến em nhớ lại cái ngày bố và chị Yuuri mất tích. Lúc đó, Sora đã cố gắng hết sức để bảo vệ em và Hina, còn Yuuta thì xuất hiện như một người hùng, Miyu lúc đó cũng lập tức chạy hết sức vào lòng anh.
Từ sau lần đó, ba chị em vẫn luôn được Yuuta và mọi người bảo vệ. Cả Hina lẫn Miyu.
Dù bản thân cũng đã tìm kiếm những việc mình có thể làm, cố gắng giúp đỡ Yuuta, nhưng suy cho cùng, tất cả đều là nhờ sự nỗ lực của Yuuta lúc đó, nhờ Sora đã cố gắng chống đỡ vì họ. Nếu không có ngày hôm đó, sẽ không có được hiện tại này, không có cuộc sống vui vẻ bên Tenbee, đó là thành quả mà Sora và Yuuta đã giành được trong phòng khách này. Ngay cả nỗi buồn đang cảm nhận lúc này cũng không ngoại lệ.
Miyu nghĩ mình hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai.
Chính vì vậy… nên em mới cảm thấy nghi ngờ về lời đề nghị của Sasha muốn chuyển đến sống ở đây.
Miyu biết đó là lời đề nghị xuất phát từ tình yêu của Sasha, và cũng biết rằng điều đó sẽ giúp cuộc sống của Yuuta lẫn Sora dễ dàng hơn rất nhiều.
Dù hiểu những điều này, trong lòng Miyu vẫn có một sự vướng bận. Dù em không rõ Yuuta và Sora nghĩ gì, dù Miyu cũng định tôn trọng quyết định của cả hai.
Nghĩ đến đây, Miyu siết chặt Hina trong vòng tay. Hina cũng yếu ớt vòng tay ôm lại Miyu.
Miyu được hai người bảo vệ, vì vậy Miyu quyết định mình sẽ bảo vệ Hina, em muốn lo lắng cho Hina.
Dù không cùng huyết thống, nhưng ba người sống ở đây đều là những người thân không thể thay thế của tôi.
Dù bây giờ lại có thêm một người thân đã không thể gặp lại nữa, nhưng… Miyu quyết định dù thế nào cũng phải ngăn bản thân không để mất thêm người thân nào nữa.
Trên bàn ăn là món cà ri ngọt, cùng với salad được trang trí bằng những lát táo gọt hình chú thỏ. Ngoài ra còn có món canh thập cẩm làm từ rau củ thừa.
“Hina, tối nay có nhiều món lắm, con ăn một chút nha.”
“Ừm…”
Dù tôi có thúc giục thế nào, thì chiếc thìa của Hina vẫn gần như không nhúc nhích. Dù không có khẩu vị có lẽ là chuyện không thể làm gì được, nhưng Hina đã không ăn gì từ sáng nay, nên tôi không khỏi lo lắng.
“Dù chỉ một chút thôi cũng được, con ăn đi nhé. Có cần chú làm nóng món hamburger bít tết không?”
Ở nhà tôi luôn chuẩn bị sẵn hamburger bít tết đông lạnh đã làm từ trước, nhưng lời đề nghị dường như không có tác dụng, Hina không phản ứng, chỉ miễn cưỡng đưa một muỗng nhỏ cà ri vào miệng.
“Hina…”
Làm thế Tenbee sẽ lo lắng đó. Tôi vốn định nói vậy, nhưng lại kịp thời bỏ ý định. Vì tôi sợ phải nhắc đến tên Tenbee.
Có lẽ hôm nay ép Hina ăn uống thực sự là quá sức với con bé… Đợi thêm một lúc nữa, có lẽ Hina sẽ bình tĩnh lại.
Đúng lúc tôi và Sora đang nhìn nhau đầy lo lắng. Chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Ể? Ai vậy nhỉ? Người giao hàng à?”
Tôi vừa lẩm bẩm vừa đi ra mở cửa, người xuất hiện trước mặt tôi… là chị Raika.
Một tuyệt thế mỹ nhân với mái tóc đen nhánh, gương mặt không biểu cảm nhưng ánh lên vẻ lo lắng, đứng ngoài cửa.
“Yo, Yuuta.”
“Chị Raika, sao chị lại đột nhiên đến đây? Chị đáng lẽ phải báo trước chứ?”
“Chị không có thời gian làm thế. Chị có thể vào không?”
Chị Raika với thái độ hiếm hoi có phần mạnh mẽ nhìn tôi hỏi, đương nhiên tôi không thể từ chối.
“Được, được ạ. Bọn em đang ăn tối…”
“Cũng hơi muộn rồi. Hội trưởng, Ninmura, vào đi.”
Chị Raika vừa ra lệnh, Hội trưởng và Ninmura liền xuất hiện, mang theo rất nhiều thùng đồ không rõ là gì. Tuy nhìn không quá lớn, nhưng số lượng thì đáng kinh ngạc, hơn nữa sao cả hai đều có mùi rượu vậy?
“Yo, yo! Segawa.”
“Chuyện gì thế này? Ninmura. Cả anh Sako nữa… Mấy người đi uống rượu à?”
“Chuyện này, chuyện này có gì to tát đâu, tại Oda đột nhiên liên lạc, bọn anh chuẩn bị đồ mãi đến giờ, mấy thứ này nặng lắm đó. Cho bọn anh vào đi.”
Các anh cứ thế bước thẳng vào phòng khách.
“Chị Raika…?”
Hina đang ngồi cạnh bàn ăn mà chưa động đũa, ngạc nhiên mở to mắt.
“Chị Raika, mọi người, sao lại đến đây hết vậy? Lại còn mang nhiều đồ thế này…”
Như để đáp lại thắc mắc của Sora, chị Raika trả lời:
“Chị mang đồ đến cho các em, đây là thứ rất quan trọng.”
Nói rồi, chị Raika tiến về phía Hina.
“Hina, con chưa ăn cơm à?”
“…Vì con không muốn ăn lắm.”
Chị Raika với vẻ mặt điềm tĩnh khuỵu gối xuống, ngang tầm mắt của Hina.
“Không được đâu, Tenbee sẽ lo lắng đó.”
Nghe thấy cái tên mà mọi người đều cố tránh không nhắc đến, Hina đầu tiên run rẩy một chút, rồi co người lại. Chúng tôi nhìn nhau, nghĩ rằng Hina có lẽ lại sắp khóc nức nở. Quả nhiên, Hina bắt đầu thút thít.
“Nhưng mà… vì… Tenbee… Tenbee, không gặp được nữa rồi…”
“Đúng vậy, Tenbee đã chết rồi, nhưng Hina vẫn nhớ Tenbee mà.”
Chị Raika nói với một giọng đầy ý nghĩa.
“Hina có thể không còn đưa Tenbee đi dạo được nữa, nhưng Hina vẫn còn những ký ức về việc đi dạo cùng Tenbee.”
Đó là một giọng nói trầm ổn, cần người ta lắng nghe cẩn thận.
“Ký ức…?”
“Đúng vậy, chỉ cần Hina không quên Tenbee, Tenbee sẽ luôn ở đây.”
Chị Raika với vẻ mặt như thường lệ, chỉ vào ngực Hina như đang nói một điều hiển nhiên.
“Ở đây…?”
“Đúng vậy.”
Hina đặt tay lên ngực mình, hỏi lại chị Raika, và chị Raika gật đầu.
Tôi, Sora và Miyu đều im lặng dõi theo chị Raika.
Chị Raika, người không giỏi bộc lộ cảm xúc với người khác, vậy mà lại an ủi Hina như thế này, đó là điều tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Và tôi cũng nhận ra, điều chị Raika nói với Hina chính là điều tôi dù muốn nói cũng không thể nói ra.
Vì Hina vẫn chưa thể hiểu được cái chết của cha mẹ, Sora và Miyu có lẽ cũng vì hiểu điều này, nên mới không thể nhắc đến cái chết của Tenbee với Hina.
Trong lòng chúng tôi đều ôm giữ một cảm xúc khó giải tỏa, đồng thời, trong tình trạng chưa đầy một năm kể từ khi mất đi người thân yêu nhất, chúng tôi cũng giống như Hina. Lời lẽ đầy lý lẽ mà chị Raika nói với Hina, đồng thời cũng chạm đến trái tim của chúng tôi.
“Cho nên, con không được cứ khóc mãi. Chị mang những thứ này đến cho các em là vì chuyện đó.”
Khi chị Raika nói xong và quay đầu đi, anh Sako và Ninmura cũng đã mở những chiếc thùng họ mang đến.
Trong đó, chất đầy những tập album ảnh.
“Đây là ảnh của tiểu thư Hina và mọi người. Đây là những bức ảnh tôi đã chọn lọc kỹ lưỡng từ bộ sưu tập tích lũy trong nửa năm qua… Đương nhiên, chủ yếu là những bức ảnh chụp Hina và Tenbee cùng nhau.”
Anh Sako nói với ánh mắt kính lấp lánh, và Ninmura tiếp tục lấy ra một vài bức ảnh và đĩa DVD từ trong thùng.
“Vì số lượng quá nhiều, việc chọn lọc cũng rất tốn công sức. Trong đĩa DVD này là những đoạn phim được quay bằng máy quay. Tôi hoàn toàn không ngờ anh Sako lại quay được nhiều thứ đến vậy mà chúng ta không hề hay biết. Tôi khuyên mọi người sau này nên đề phòng việc bị quay lén.”
Ninmura nói với giọng đùa cợt, rồi đưa những bức ảnh đó cho chúng tôi. Trong đó, có thể thấy Hina với nụ cười rạng rỡ, và hình ảnh chú chó cưng Tenbee hạnh phúc quấn quýt bên Hina, có vô số bức ảnh tương tự như vậy. Mỗi bức ảnh đều có nụ cười của Hina.
“Tenbee…”
Hina không ngừng rơi những giọt nước mắt to tròn, chị Raika nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Hina.
“Hina, con nhìn xem. Tenbee rất thích nụ cười của Hina. Điều đó là không sai đâu.”
Chị Raika cho Hina xem từng bức ảnh Hina và Tenbee bên nhau với nụ cười rạng rỡ, và trên gương mặt chị Raika cũng nở một nụ cười. Biểu cảm đó của chị Raika, mang một vẻ đẹp mà tôi chưa từng thấy trước đây.
“Cho nên nếu Hina khóc, Tenbee sẽ lo lắng đó. Cơm cũng không được bỏ bữa.”
Nghe chị Raika dịu dàng dặn dò, Hina gật đầu.
“…Ảnh… có nhiều không ạ?”
“Đương nhiên rồi! Dù là video hay ảnh đều rất nhiều! Tôi còn chưa tìm hết, nếu cần thì tôi có thể tìm thêm từ kho dữ liệu của mình!”
“Hina, ăn cơm trước đi, rồi chúng ta cùng xem video nhé. Chú nghĩ đây nhất định… là cách khiến Tenbee vui nhất đó.”
Dưới sự động viên của anh Sako và Ninmura, Hina gật đầu.
“…Hina sẽ ăn cơm.”
Dù vẫn chưa thể lấy lại nụ cười, nhưng Hina đã bắt đầu ăn cà ri. Thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của chúng tôi, Hina cũng dần dần nở một nụ cười mỉm.
“Ngon quá.”
Hina bắt đầu chuyên tâm ăn cơm. Ngay lúc đó, bụng chị Raika phát ra tiếng kêu đói.
“…Chị Raika, chị đói lắm à?”
“Nói mới nhớ, từ lúc chia tay với Yuuta và các em, chị chưa ăn gì cả. Vì bận quá mà.”
“Tuy ở đây chỉ có cà ri ngọt, nhưng xin mời mọi người dùng bữa ạ.”
Tôi với lòng biết ơn, mời ba người bạn quan trọng cùng dùng bữa tối.
Sau bữa tối, Raika lại tặng Hina một món quà khác.
“Tiếp theo là cái này. Đây là thứ chị đã làm hôm nay. Đây là để kỷ niệm những ký ức giữa Hina và Tenbee.”
Món đồ mà chị Raika lấy ra lần này là một con thú nhồi bông hình chó. Dù nhìn thế nào cũng là đồ tự làm… hình dáng giống hệt chú chó Tenbee màu nâu. Chị Raika thậm chí quên cả ăn cơm, có phải là để làm con thú nhồi bông này cho Hina không.
“Đây không phải là thứ thay thế Tenbee đâu. Cái này cũng giống như ảnh, nếu con không chê thì hãy nhận lấy nhé.”
Hina gật đầu, nhận lấy thú nhồi bông từ tay chị Raika.
“Con cảm ơn chị Raika, và anh Sako, anh Ninmura nữa ạ, con cảm ơn mọi người.”
Sau khi cảm ơn mọi người, Hina đặt chú chó nhồi bông lên chiếc giường ngủ của Tenbee vẫn còn đặt nguyên vị trí cũ.
Bên cạnh chú chó nhồi bông đó là một chú thỏ nhồi bông có vẻ hơi rách rưới.
“Tenbee, Hina sẽ không quên anh đâu…”
Nói xong, Hina lại bắt đầu thút thít. Sora và Miyu tiến đến ôm lấy Hina, an ủi con bé. Tôi thì đứng một bên cảm ơn chị Raika và các anh ấy.
“Thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều. Chị Raika, anh Sako, Ninmura.”
Thế nhưng, chị Raika lại cúi đầu về phía tôi.
“Yuuta, xin lỗi em, chị đã tự ý quyết định như vậy.”
“Đừng nói thế… Thật ra em mới là người nên cố gắng nói chuyện với Hina nhiều hơn.”
Nghe tôi nói vậy, chị Raika lắc đầu như muốn nói tôi không cần tự trách.
“Yuuta cũng là người mất đi người thân mà. Đây là việc của bọn chị.”
Ninmura và anh Sako lúc này cũng gật đầu phụ họa bên cạnh. Tôi chỉ có thể ngập tràn biết ơn tấm lòng của họ.
Khi chị Raika và các anh rời đi, thời gian lại trở về chỉ còn bốn chúng tôi.
Hina đang ngồi cạnh chú chó nhồi bông do chị Raika làm và chú thỏ nhồi bông, tâm trạng đã bình phục đến mức có thể lật xem những bức ảnh của Tenbee.
“Chị Raika và mọi người đến thật là may mắn. Thật không ngờ chị Raika lại có thể an ủi Hina như vậy. Đúng là phụ nữ trưởng thành có khác. Em vẫn còn nhiều điều phải học hỏi.”
Nhìn bé Hina như vậy, Miyu thốt lên những lời đầy cảm xúc, khiến tôi chỉ biết gật đầu đồng tình. Bởi lẽ, ngay cả bản thân tôi lúc đó cũng chưa thể nghĩ thông suốt, không biết phải đối mặt với chuyện này ra sao.
“...Vẫn thấy khó chịu trong lòng.”
Ngồi cạnh bé Hina xem ảnh, Sora khẽ lẩm bẩm điều gì đó mà cả tôi và Miyu đều không nghe rõ. Sau đó, Sora đứng phắt dậy, như muốn rũ bỏ mọi ưu phiền.
“Hina à, đi tắm rồi ngủ thôi con. Mai con còn phải đi nhà trẻ nữa.”
“…Vâng.”
Bé Hina đang lật giở những cuốn album ảnh dày cộp ngẩng đầu đáp lời. Dù không còn khóc nữa nhưng khuôn mặt bé vẫn chẳng hiện lên nụ cười nào.
Ngoài cuốn album của Jūbee, còn có những cuốn ảnh do chúng tôi chụp, và cả của chị Yuri cùng anh rể Shingo nữa. Bé Hina ngước nhìn những tấm ảnh chất chứa bao kỷ niệm, do chúng tôi lấy ra phòng khách theo lời bé, không biết trong lòng bé đang nghĩ gì. Bé Hina hơi chần chừ một chút, rồi chạy lại bên tôi.
“Chú ơi, hôm nay bé Hina muốn ngủ với chú!”
Vừa nói dứt lời, bé Hina đã ôm chặt lấy tôi.
“Được thôi, vậy hôm nay bé Hina ngủ với chú nhé. Để chú ra phòng khách trải nệm trước đã.”
Bé Hina thường ngủ cùng Sora hoặc Miyu. Dù chúng tôi đã biến phòng ngủ trước đây của chị Yuri và anh rể Shingo thành phòng riêng cho bé Hina, nhưng bé hiếm khi ngủ một mình. Giường đôi mà các chị dùng đủ chỗ cho ba người nằm, nên khi cả ba ngủ chung, đó mới là phòng ngủ của bé Hina.
Còn tôi thì dọn giường sang phòng làm việc của anh rể Shingo để ngủ. Giường của tôi cũng nhỏ hơn giường của ba chị em một chút, nếu tôi ngủ chung với bé Hina trên giường của mình, bé có thể bị ngã xuống.
“Ơ ~~ Hina, vậy không công bằng đâu. Cậu ơi, cháu cũng ngủ cùng được không ạ?”
Nghe Miyu nũng nịu nói vậy, dĩ nhiên tôi không thể từ chối.
“Đương nhiên là được, nhưng mà…”
“Tuyệt vời! Chị Miyu cũng ngủ cùng!”
Dù chưa đến mức mặt mày tươi rói, nhưng đây là biểu cảm có tinh thần nhất của bé Hina trong ngày hôm nay. Miyu dường như cũng rất vui. Tôi quay đầu nhìn Sora. Khi còn ngủ ở căn phòng nhỏ ở Hachiōji, chúng tôi luôn ngủ cùng nhau.
Nói thì là vậy, nhưng Sora giờ đã là học sinh cấp ba rồi. Ngay cả cha con bình thường cũng chẳng ngủ chung giường nữa là.
“He he, Hina, thế là tốt rồi.”
Có lẽ đây là phản ứng đương nhiên, Sora không đòi ngủ cùng mà chỉ xoa đầu bé Hina. Nhưng bé Hina lại ôm lấy Sora, rồi phồng má lên.
“Bé Hina cũng muốn ngủ với chị Sora!”
Bé Hina trông như muốn Sora đồng ý bằng mọi giá, ôm chặt lấy chị.
Mà hôm nay, không có ai trong gia đình Takanashi có thể từ chối yêu cầu bướng bỉnh của bé Hina.
Sora nhìn tôi với vẻ mặt hơi ngượng nghịu, rồi mỉm cười ôm lại bé Hina.
“Được thôi, hôm nay mọi người ngủ cùng nhau nhé.”
Nhìn thấy bé Hina cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ, chúng tôi cũng có thể mỉm cười theo.
“Anh… anh ơi, đừng có sát quá chứ.”
“Anh… anh biết rồi.”
Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới lại nằm sát cạnh nhau trên hai chiếc đệm trải liền kề, theo kiểu "xuyên" hay "xuyên thêm nét sổ" (川字加一), cảm giác chật chội đến nỗi chúng tôi không thể nhớ nổi một năm trước đã ngủ như thế nào. Huống hồ bé Hina còn đang ôm chặt con thỏ nhồi bông trong tay nữa.
“He he, tại bé Hina với cháu lớn hơn nhiều rồi mà, cậu. Có khi nên mang thêm một chiếc đệm ra thì hơn nhỉ?”
“Không được! Phải ngủ cùng nhau! Cứ thế này là được rồi!”
Đối mặt với sự phản đối của bé Hina, chúng tôi chỉ còn cách làm theo. Thế là chúng tôi nằm vào chăn trong tiếng cười khổ.
“Chú phải ngủ cạnh bé Hina!”
Chúng tôi nằm vào chăn theo thứ tự: tôi, bé Hina, Sora, Miyu.
Bé Hina như trút được gánh nặng, thở phào một hơi, rồi nắm chặt tay tôi và Sora.
“Chú, chị ơi, ngủ sát vào nhau nhé.”
“Tại bé Hina thích được ôm từ hai bên mà, dù một lát là lại kêu chật rồi tự động chạy ra chỗ khác ấy chứ.”
Miyu vui vẻ nhìn bé Hina, điều đó khiến bé hơi ngượng ngùng vùi mặt vào ngực Sora, còn tôi thì ôm bé Hina từ phía sau.
“He he, tại bé Hina từ bé đã ngủ như vậy rồi, cũng phải thôi.”
Sora nói với giọng hoài niệm. Ra là thế, khi bé Hina ngủ giữa anh rể Shingo và chị Yuri, bé cũng nằm như thế này sao? Nghĩ đến đây, tôi càng ôm chặt bé Hina hơn.
Cảm nhận được hơi ấm từ bé Hina và Sora, tôi thấy lòng mình bình yên đến lạ. Sora và Miyu chắc cũng có cảm giác tương tự. Mọi người tựa sát vào nhau, nhắm mắt lại. Đúng lúc này, bé Hina khẽ thì thầm:
“Jūbee…”
Rồi bé Hina lặng lẽ, nén tiếng khóc. Tôi nghĩ đó là do tâm trạng bé đã được thả lỏng. Bé Hina đã rất cố gắng, tôi nghĩ bé chắc chắn đã tự gồng mình để không làm mọi người lo lắng, không làm Jūbee lo lắng.
“Giờ con có thể khóc rồi, Hina à.”
Tôi ôm chặt bé Hina vào lòng. Sora và Miyu cũng ôm chặt lấy bé Hina.
“Oa ~~ Jūbee, Jūbee… chết rồi… không gặp được nữa rồi! Oa ~~ Jūbee! Jūbee ~~ Ba ơi, mẹ ơi, Jūbee chết rồi!”
Đối mặt với bé Hina đang khóc nức nở như vỡ òa, chúng tôi chỉ có thể ôm chặt bé. Chúng tôi không thể làm gì khác. Chúng tôi chỉ có thể dùng cả thân mình để chịu đựng dòng chảy cô đơn tuôn trào từ trái tim bé nhỏ của Hina.
Chúng tôi cứ thế ôm bé Hina không ngừng khóc, không biết đã bao lâu.
“Jūbee… Ba… Mẹ…”
Gọi mãi tên chú chó cưng và bố mẹ mình, cuối cùng bé Hina cũng chìm vào giấc ngủ trong yên lặng, tiếng ngáy khẽ khàng vang lên.
“Bé Hina cuối cùng cũng ngủ rồi.”
Nhìn khuôn mặt bé Hina đang ngủ, vẫn thấy khóe mắt vương lệ. Sora nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt đó.
“Hina… thật đáng thương. Trong thời gian ngắn như vậy, lại có nhiều người quan trọng như thế ra đi… Con bé còn nhỏ vậy mà…”
“Chị…”
Hai cô gái đã kìm nén suốt khi bé Hina khóc, giờ đây cuối cùng cũng tuôn lệ. Việc mất đi chú chó cưng, đối với cả hai người họ mà nói cũng đau lòng như nhau. Liên tiếp mất đi người thân quan trọng, đối với họ cũng là nỗi đau tương tự. Tôi đưa tay về phía người chị cả và người chị thứ hai, những người luôn chỉ biết lo lắng cho em gái mà kìm nén cảm xúc của mình, xoa đầu cả hai.
“Cảm ơn hai đứa hôm nay đã cố gắng vì Hina nhiều như vậy.”
Có lẽ sau khi khóc một chút, tâm trạng đã bình phục, Sora lau nước mắt, rồi lắc đầu.
“Anh cũng… không, anh mới là người vất vả nhất chứ? Cảm ơn anh.”
“Đúng vậy đó, cậu. Cậu đã lo liệu mọi thứ cho chúng cháu… Nếu chỉ có chúng cháu, chắc chẳng làm được gì, chỉ biết khóc thôi. Cảm ơn cậu nhé, cậu.”
Chúng tôi trong chăn cảm ơn nhau, rồi lau đi những giọt nước mắt đang tuôn trào. Sora và Miyu đều cố gắng gượng cười.
Tiếc thay, tôi hoàn toàn không tự tin rằng mình đã làm đủ để xứng đáng với những nụ cười đó.
Sora và Miyu ôm chặt bé Hina, rồi nhắm mắt lại.
“He he… Cứ như quay trở về căn nhà ở Hachiōji vậy.”
“…Giờ nghĩ lại, đó cứ như một chuyến đi tốt nghiệp vậy, cũng thú vị phết đấy chứ. Đúng không, chị?”
“Thế à… Nhưng mà…”
Phản ứng của Sora có chút mơ hồ. Tôi nghĩ cô bé chắc chắn muốn giữ lại điều đó như một kỷ niệm quý giá trong lòng mình.
Thời gian đã trôi qua và những người đã ra đi dù không thể quay trở lại, nhưng chỉ cần không quên, ký ức sẽ mãi mãi ở trong tim.
Đúng như lời chị Raika nói, những ký ức đó đã luôn nâng đỡ chúng tôi.
Sáng hôm sau cũng là một ngày trời quang mây tạnh. Sau một đêm, tâm trạng mọi người dường như cũng đã bình ổn hơn.
Bữa sáng, mọi người cùng ăn những chiếc bánh mì dứa mà Jūbee chưa kịp thưởng thức, đồng thời chúng tôi cũng bắt đầu khẽ nhắc đến Jūbee.
“Cảm giác sau này mỗi lần ăn bánh mì dứa, lại nhớ đến Jūbee.”
“Ừm.”
Tôi đồng cảm với suy nghĩ đầy cảm xúc của Miyu. Hôm nay tôi dự định sẽ đưa tro cốt của Jūbee đến nghĩa trang thú cưng gần đó. Bởi tôi nghĩ nếu được an nghỉ cùng nhiều chú thú cưng được con người yêu quý như vậy, Jūbee chắc cũng sẽ không cô đơn.
“Hôm nay anh không có tiết học bắt buộc ở trường đại học, việc đón Hina về nhà cũng để anh lo nhé. Bữa tối cũng để anh chuẩn bị, nên Sora với Miyu không cần lo việc nhà đâu.”
“Vâng ~~”
Cả hai đều đáp lời đầy năng lượng. Nhưng không hiểu sao, bé Hina cứ không chịu nhìn mặt tôi.
“Sao thế, Hina?”
“…Không có gì ạ. Chú ơi, bé Hina đi học đây.”
Bé Hina không hề giao mắt với tôi, để Sora và Miyu dắt tay, rồi cùng lên đường đến nhà trẻ.
Bé Hina có lẽ vẫn đang nghĩ về Jūbee. Lúc đó tôi đã nghĩ như vậy—
Đến chiều tối, tôi đến nhà trẻ đón bé Hina. Tro cốt của Jūbee tôi đã gửi thành công ở nghĩa trang. Tôi định gần đây sẽ tìm một dịp, mọi người cùng đi thăm nó, và đợi Sasha đến, cô bé chắc cũng muốn đi.
Khi tôi đang suy nghĩ những điều đó mà đến nhà trẻ, cô giáo mầm non đang đợi tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.
“…May quá. Anh đến sớm. Bé Hina hôm nay rất buồn bã…”
“Xin lỗi ạ. Như trong sổ liên lạc đã viết, thú cưng yêu quý của bé Hina gần đây…”
“Vâng, chúng tôi có nghe. Nhưng nhìn bộ dạng của bé Hina, vẫn khiến người ta lo lắng…”
Bé Hina chào đón tôi với vẻ mặt buồn bã bất ngờ. Cảm giác biểu cảm của bé Hina bây giờ còn buồn hơn cả tối hôm qua.
“Hina… con có ổn không?”
“…Vâng.”
Chúng tôi nắm tay nhau bước đi, lúc này tôi mới nhận ra bé Hina đi theo tôi với tốc độ chậm hơn bình thường.
Bé Hina vốn chưa từng im lặng đến vậy, không hiểu sao cứ cúi đầu.
“Hina… vui lên nào, con cứ thế này Jūbee sẽ lo lắng đấy.”
“…Vâng.”
Phản ứng của bé Hina rất chậm chạp, một khoảng im lặng dài bao trùm giữa chúng tôi. Chẳng mấy chốc, bé Hina dừng bước… rồi bé cúi đầu nói:
“Chú ơi, Jūbee chết rồi đúng không ạ? Bé Hina không gặp được Jūbee nữa rồi đúng không ạ?”
“…Ừm, đúng vậy.”
Tôi cũng dừng bước đáp lời. Dưới ánh hoàng hôn, bóng chúng tôi đổ dài.
Sau đó, sự im lặng lại bao trùm. Đó là một sự im lặng rất dài. Cơn gió nóng của tháng bảy thổi qua giữa chúng tôi.
“Đám tang… bé Hina nhớ.”
Bé Hina như đang cố nặn từng tiếng.
“…Chị Sora ôm bé Hina… chị Miyu đang khóc… mọi người đều khóc… y hệt như lúc Jūbee vậy… y hệt.”
Nghe bé Hina nói đến đây, tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập.
“Hina…”
Bé Takanashi Hina ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, đó là đôi mắt giống hệt chị Yuri.
“Y hệt như lúc ba với mẹ vậy!”
Tôi cảm thấy thời gian như dừng lại trong tích tắc. Đầu tôi tê dại, tim đập dữ dội.
“Bé Hina nhớ mọi người nói… nói ba với mẹ chết rồi… nói họ chết rồi!”
Đó là tiếng khóc, là tiếng nói của một đứa trẻ đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Chú ơi! Chú nói bé Hina còn có thể gặp lại ba với mẹ mà! Chị cũng nói chỉ cần bé Hina ngoan, là có thể gặp lại họ! Cho nên bé Hina… vẫn luôn… đợi ba với mẹ về! Nhưng không gặp được nữa rồi! Đúng không ạ! Bé Hina không bao giờ gặp lại ba với mẹ nữa!”
Bé Hina mặt đầy nước mắt chất vấn tôi. A, đến rồi, cái ngày này cuối cùng cũng đến rồi.
“…Chú xin lỗi, Hina…”
Tôi chỉ có thể đáp bằng lời khẳng định, điều đó khiến bé Hina kích động gào khóc.
“Chú lừa dối! Kẻ nói dối! Ba ơi! Mẹ ơi! Ba ơi! Mẹ ơi!”
Bé Hina quỳ sụp xuống đất khóc thét. Tôi cẩn thận tiến đến ôm lấy đứa con mà chị tôi để lại. Tôi ôm chặt bé Hina đang gào khóc trong vòng tay mình.
Tôi biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, bởi tôi hiểu mình đã luôn nói dối bé Hina.
“Xin lỗi con, xin lỗi con, Hina…”
Tôi từng nghĩ sẽ tìm một ngày nào đó để nói cho con biết, nhưng đó chỉ là cái cớ.
Bởi vì bé Hina vẫn luôn biết, biết chuyện ba mẹ đã mất, chỉ là bé không thể hiểu được mà thôi. Vì không có cả thi thể, chỉ nghe người lớn nhắc đến từ "chết", nên bé Hina mới không thể thực sự thấu hiểu.
Và cái chết của chú chó cưng đã khiến bé Hina nhận ra điều đó. Nhận ra số phận không thể cứu vãn của chính mình.
Tôi cũng đang khóc. Tôi hoàn toàn không biết cách nào để ngừng khóc. Tôi chỉ có thể ôm chặt bé Hina.
“Xin lỗi con, Hina. Xin lỗi con. Chú sẽ ở đây… mãi mãi… mãi mãi… chú sẽ luôn ở đây, xin lỗi con.”
Trong tiếng nấc nghẹn ngào khó nói thành lời, điều tôi có thể làm chỉ là xin lỗi, và ôm chặt bé Hina.
“Chú ơi, chú thật ngốc… chú là kẻ nói dối… Chị ơi, chị ơi… Tại sao… Tại sao… Ba… Mẹ… Jūbee… Tại sao lại chết… Bé Hina, bé Hina… nhớ mọi người lắm! Muốn gặp mọi người lắm! Bé Hina thích mọi người nhiều lắm mà!”
“Chú sẽ luôn ở bên Hina, chú hứa… Nếu không chú sẽ nuốt một nghìn cây kim…”
Tâm hồn bé nhỏ đã nhận ra rằng người quan trọng sẽ không bao giờ quay lại nữa đang khóc than, tôi hối hận sâu sắc vì bản thân chẳng thể làm gì, còn làm tổn thương bé Hina. Chúng tôi không ngừng khóc, khóc rất lâu, rất lâu… cho đến khi bé Hina cuối cùng cũng ngừng khóc nức nở.
“…Ba… Mẹ… Jūbee…”
Tôi vừa rơi lệ vừa ôm chặt bé Hina, bé Hina cũng từ từ đưa tay ôm lấy tôi.
“Chú ơi…”
Bé Hina vừa thút thít, vừa ôm chặt lấy cổ tôi.
“Xin lỗi con… Hina.”
Trong tiếng khóc, tôi lại nói ra câu đó. Giống như một chiếc loa bị hỏng.
Bé Hina ôm tôi chặt hơn nữa.
“Chú ơi… Bé Hina… cũng thích chú lắm… Với lại các chị nữa… Bé Hina cũng thích các chị lắm…”
Tôi òa khóc nức nở, tôi và bé Hina ôm nhau khóc không ngừng.
Hoàng hôn kéo bóng chúng tôi dài tít tắp. Ngày hôm đó, cảnh tượng đó, tôi sẽ không bao giờ quên trong đời.
Tôi cứ ôm bé Hina, cho đến khi bé ngừng khóc.
Cùng lúc đó, tôi cũng một lần nữa khẳng định lại quyết tâm mà mình luôn giữ trong lòng.