Bản Đài Loan chuyển ngữ từ Light Novel Kingdom
Nguồn ảnh: Chung Yên Chi Nguyệt
Biên tập: zbszsr
Hiệu đính: kaaala
Nhờ có các em, chú mới có thể mạnh mẽ đến nhường này. Giờ chú đã thực sự hiểu rồi. Chúng ta là một gia đình.
------
Đối với Takanashi Sora, sinh nhật là một ngày khiến cô bé cảm thấy ngại ngùng.
Sinh nhật của Sora là vào ngày 7 tháng 7. Lễ Thất Tịch.
Ngay cả khi không liên quan đến sinh nhật của Sora, ngày này vốn đã là một lễ hội đầy ắp hoạt động, gắn liền với truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau mỗi năm một lần. Thế nên, việc để mọi người tổ chức sinh nhật cho mình vào một ngày như vậy luôn khiến Sora cảm thấy áy náy.
Chính vì lẽ đó, một Sora vốn nhút nhát chẳng bao giờ tụ tập bạn bè để tổ chức tiệc sinh nhật, mà chỉ ăn mừng cùng gia đình. Niềm vui khi nhận được bộ quần áo do Sasha tự may, hay chuyện ba mua tặng một con thú nhồi bông khổng lồ khiến cả Sora lẫn Yuri đều ngớ người ra, tất cả vẫn còn in đậm trong ký ức Sora như thể mới hôm qua.
Cho đến tận năm ngoái, mọi thứ đúng là như vậy.
Ánh nắng ban mai của đầu hè len lỏi qua khe rèm chiếu vào phòng, tiếng chim hót đang báo hiệu một buổi sáng tinh mơ.
Lúc này, Sora vùi mặt vào gối, như thể quyến luyến không muốn rời xa tuổi mười bốn sắp kết thúc của mình.
“...Đêm qua không ngủ được bao nhiêu.”
Sora cảm thấy dạo gần đây mình ngủ rất nông. Điều này khiến Sora nhớ lại khoảng thời gian bố mẹ cô bé mất tích trong một tai nạn máy bay đột ngột, và Yuuta, một sinh viên đại học gần như xa lạ, đã quyết định cưu mang ba chị em. Hồi đó, Sora cũng ít khi ngủ ngon giấc.
Nỗi buồn đột nhiên ập đến, hành động dùng gối che giấu nước mắt của cô bé cũng giống hệt như khi ấy.
Cuộc sống trong căn hộ nhỏ, nơi lúc nào cũng cảm nhận được hơi ấm của ai đó, đang gắng gượng chống đỡ cho Sora.
Cô em gái thứ hai hiểu chuyện, Miyu, và cô em út đáng yêu như thiên thần, Hina. Rồi cả Yuuta, người Sora thầm mến, dù chẳng có lợi lộc gì nhưng vẫn hết lòng chăm sóc những đứa trẻ của người chị gái kết nghĩa mà chẳng một lời than vãn.
Sau khi trở về ngôi nhà của gia đình Takanashi ở Ikebukuro, cuộc sống của mọi người cuối cùng cũng ổn định lại. Cuộc sống này đã kéo dài gần một năm rồi.
Thế nhưng, những người thân yêu của Sora giờ lại một lần nữa chìm trong đau buồn.
“...Mình phải mạnh mẽ lên.”
Sora không muốn tạo thêm gánh nặng cho Yuuta, người mới đổ bệnh vì viêm phổi cách đây không lâu. Nỗi đau mất đi chú chó cưng đang bao trùm lên tất cả thành viên trong gia đình. Mất đi Jubei, chú chó được mọi người yêu quý, đối với Sora cũng là một cú sốc lớn, nhưng cô bé không thể chỉ biết khóc. Hơn nữa –
“Hina…”
Đứa trẻ bốn tuổi ngây thơ, giờ đây đang chịu đựng cú sốc lớn hơn. Bởi vì Hina không chỉ mất đi Jubei, người từng là "vệ sĩ" của bé, mà còn nhận ra sự thật về chuyện xảy ra một năm trước.
Sora rời khỏi giường. Đứng trước gương, Sora dùng cả hai tay vỗ mạnh vào má.
“Được rồi!”
Sora lấy lại tinh thần, nở một nụ cười. Năm nay, không phải là lúc để bận tâm về sinh nhật của mình.
Giống như trước đây bố mẹ đã làm cho mình, giờ đến lượt Sora chăm sóc những người thân yêu của mình.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, Sasha cũng sẽ chuyển đến ở cùng. Ngày phải đưa ra câu trả lời cho lời đề nghị của mẹ ruột hiền hậu của Miyu đã gần kề. Sora vẫn chưa tìm được câu trả lời cho riêng mình. Vì một điều gì đó như chiếc gai nhọn găm sâu trong tim, Sora vẫn chưa thể rút nó ra.
Dù vậy – Sora vẫn nở một nụ cười. Bởi vì bản thân cô bé đã khác so với một năm trước, đây chính là minh chứng cho sự trưởng thành của Takanashi Sora.
Lau đi những vệt nước mắt còn vương trên mặt, Sora bất chấp chứng huyết áp thấp của mình, bắt đầu sửa soạn quần áo. Mặc dù hôm nay Yuuta sẽ chuẩn bị bữa sáng, nhưng có lẽ giờ này anh ấy vẫn chưa bắt đầu. Nếu Sora chuẩn bị bữa sáng trước, chắc chắn anh ấy sẽ rất ngạc nhiên.
“...Ơ?”
Khi Sora định lấy quần áo để thay và mở tủ ra, cô bé chợt nghe thấy tiếng động từ tầng dưới.
Mọi người giờ này đáng lẽ vẫn chưa dậy mà...?
Sora ngẫm nghĩ một lúc đầy thắc mắc, rồi vội vàng cởi đồ ngủ ra. Có lẽ Miyu cũng có ý định giống mình, nên đã dậy trước rồi. Vì em ấy là một cô em gái rất chu đáo mà.
Nếu đúng như vậy, mình cũng phải nhanh chóng đi giúp mới được. Sora ôm suy nghĩ đó, nhanh chóng thay quần áo. Lúc này, Sora vẫn chưa nhận ra rằng hình ảnh của mình trong gương, giống hệt như người mẹ mà cô bé chỉ được nhìn qua ảnh, đang dần trở thành một mỹ nhân xuất sắc.
– Làm ơn đừng dậy nhé! Sora, Miyu.
Tôi, Segawa Yuuta, hiện đang thực hiện một nhiệm vụ tối mật. Đây là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể thất bại. Bởi vì nó liên quan đến thể diện của thiên thần nhỏ đáng yêu đang ôm chân tôi với vẻ mặt đầy áy náy trong nhà.
“Chú… có ổn không ạ?”
Đôi mắt bé nhỏ nhìn tôi đầy lo lắng. Để không phụ sự kỳ vọng, tôi mạnh mẽ gật đầu.
“Không sao cả. Đây là bí mật của Hina và chú mà, đúng không?”
Thấy tôi giơ ngón cái, Hina hơi ngượng ngùng gật đầu.
“Vâng, chú ạ.”
“Vâng, cháu cảm ơn chú. May mà hôm qua Hina ngủ cùng chú.”
Hina ngượng ngùng nhìn tôi nói. Ôi! Cảm ơn con đã tin tưởng chú đến vậy, thiên thần của chú. Tôi lại tràn đầy tinh thần.
“Vậy thì… chúng ta hãy bỏ ga giường vào máy giặt trước nhé.”
Hina gật đầu. Trong tay cô bé là con thú nhồi bông hình thỏ có thêm vết bẩn mới, và một túi nhựa đựng ga trải giường ướt. Trong tay tôi là chiếc chăn mỏng vừa kéo ra khỏi giường. Tuy chăn hơi ẩm ướt, nhưng giờ không phải lúc bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt đó.
“Chăn chỉ cần phơi khô là được. Để không bị phát hiện, chúng ta có thể mang cả chăn ở phòng khách đi phơi cùng. Với lại, chú cũng định phơi tất cả chăn màn một lượt trước khi Sasha đến mà.”
“Chú thông minh quá! Hoàn hảo không tì vết ạ.”
Lời khen ngợi thì thầm của Hina khiến tôi vô cùng vui sướng. Tuy nhiên, tôi nghĩ cô bé có lẽ không thực sự hiểu nghĩa của từ “hoàn hảo không tì vết” đâu.
“Cứ để chú lo. Nhiệm vụ này, chú nhất định sẽ hoàn thành.”
Tôi và Hina gật đầu với nhau, rồi rón rén bắt đầu hành động.
Đáng tiếc, hai chúng tôi ngủ ở phòng tầng hai. Nếu không vượt qua thử thách là cầu thang, sẽ không thể đến được chỗ để máy giặt. Điều này có lẽ khá khó khăn đối với Hina đang ôm túi ga giường.
“Ưm hứm… Ưm hứm!”
Hina phát ra tiếng kêu đáng yêu khi bước xuống cầu thang. Mỗi lần nhìn dáng người Hina chao đảo, tim tôi lại đập thình thịch.
Mặc dù bước chân của Hina không được vững vàng lắm, nhưng bé không hề vấp ngã hay tạo ra tiếng động lớn, mà đã xuống cầu thang một cách thuận lợi. Nếu không phải lúc này hai tay tôi đang bận ôm chăn, tôi thật muốn vỗ tay thật mạnh cho Hina, rồi lao đến ôm bé vào lòng.
“Giỏi lắm, Hina.”
“Hì hì, vì Hina là chị rồi mà…”
Hina có vẻ rất đắc ý. Nhìn vẻ mặt đắc ý của Hina, thật khó tin rằng cô bé ấy lại là cùng một người với cô bé mặt mũi buồn rười rượi vào sáng sớm. Tiện thể nhắc luôn, bộ đồ Hina đang mặc là bộ đồ do anh Sako tự may, vốn được cất trong phòng tôi. May mắn là bộ đồ mặc hồi lễ hội trường vẫn còn ở phòng tôi, nếu không thì nhiệm vụ này chắc chắn sẽ khó khăn hơn nhiều. Vì như vậy sẽ phải chạy thêm một chuyến để lấy đồ thay cho Hina.
“Được rồi, chúng ta nhanh lên nào. Phải làm xong trước khi Sora và Miyu dậy.”
“Vâng ạ! Chú cố lên!”
Có lẽ vì đã vượt qua khó khăn mà Hina giờ đã cảm thấy thoải mái hơn, tâm trạng cũng vui vẻ hơn hẳn.
Thêm vào đó, gần đây Hina ít khi nở nụ cười, nên khi nhìn thấy nụ cười của bé bây giờ, ngực tôi lại nóng bừng.
Vì nụ cười của Hina, dù phải lừa dối tất cả, tôi cũng cam lòng!
Chúng tôi đi xuyên qua hành lang, đến nhà vệ sinh nối liền với phòng tắm, rồi ném ga trải giường ướt vào máy giặt đặt ở đó.
Tôi và Hina lúc này gật đầu nhìn nhau như đang ăn mừng thành công của mình.
“Được rồi. Vậy là giai đoạn một đã kết thúc.”
“Chú ơi, Hina biết dùng máy giặt ạ!”
“Khoan đã, khoan đã! Hina, nếu con bấm nút, tiếng máy giặt sẽ làm mọi người tỉnh giấc đấy.”
“À! Đúng rồi… Chú thông minh thật!”
Được khen vì chuyện như thế này, thật là… Dù sao thì tôi vẫn rất vui. Ngay khoảnh khắc tôi mỉm cười gượng gạo quay người định rời khỏi máy giặt, khuỷu tay tôi va vào máy giặt. Tay tôi đang ôm chăn, cánh tay lại ở một vị trí rất tệ.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Bíp”, sau âm thanh báo hiệu điều không hay đó, máy giặt bắt đầu hoạt động ầm ĩ.
“A! Chú ơi! Máy giặt!”
“Chết, chết rồi! Hina, mau tắt đi!”
“Chú chắn đường rồi! Chú ơi, tránh ra một chút!”
Tay tôi vẫn ôm chăn, còn Hina thì cố gắng luồn tay qua khe hở bên cạnh chiếc chăn để tắt máy giặt. Dù chỉ là một khoảng thời gian chưa đến hai mươi giây, nhưng cảm giác như phải mất vài phút chúng tôi mới tắt được máy giặt.
“Ư ư… Mọi người có tỉnh dậy hết rồi không nhỉ?”
“Cháu không biết…”
Nếu cứ chần chừ ở đây, nhiệm vụ này sẽ thất bại mất. Giờ chỉ còn cách chạy đua với thời gian thôi.
“Nói chung là, chỉ cần phơi chăn lên trước khi mọi người đến, kiểu gì cũng tìm được lý do! Hina, chúng ta mau đi thôi!”
Tôi không đợi Hina gật đầu, đã chạy vội ra hành lang. Nhưng, tất cả đã quá muộn rồi.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Cậu ơi, sáng sớm đã giặt đồ rồi sao? Nhìn cậu ôm chăn… Ơ? Vậy ra hôm qua cậu ngủ cùng Hina à?”
Người lên tiếng là Sora vừa bước xuống cầu thang, và Miyu đang nhìn ra hành lang từ phòng khách, trên người mặc tạp dề.
Tiến thoái lưỡng nan, chúng tôi chỉ biết đứng đực ra.
“Ôi…”
Hina lại một lần nữa mếu máo, vẻ mặt bất mãn của cô bé khiến tôi vô cùng bối rối.
“Chú xin lỗi, Hina.”
Tôi ôm chiếc chăn có mùi khai, ngửa mặt lên trời thở dài. Nhiệm vụ thất bại. Nhìn dáng vẻ thất vọng của Hina, lúc này tôi cảm thấy rõ rệt sự bất lực của mình.
Miyu nở một nụ cười ngớ người.
“Hina ơi là Hina, có cần phải bận tâm đến thế đâu chứ.”
Trong khoảng không gian hẹp bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy từ phòng khách – nơi thậm chí không thể gọi là sân vườn, mà chỉ là chỗ phơi quần áo thường ngày – có thể thấy Yuuta đang phơi chăn. Và phía sau Yuuta là Hina với đôi mắt rưng rưng, vẻ mặt đầy bất mãn.
“Đúng vậy đó, Hina mới bốn tuổi thôi mà, thỉnh thoảng như vậy cũng bình thường thôi.”
Sora cũng an ủi tương tự. Sora lúc này đang bày bữa sáng mà Miyu đã chuẩn bị lên bàn ăn.
Những chiếc bánh mì tự làm của Raika đang tỏa ra hương thơm hấp dẫn. Trong lòng Miyu thầm cảm ơn người chị xinh đẹp hiền hậu hay đến nhà mỗi ngày gần đây, đồng thời tiến lại vòng tay ôm lấy vai cô em út.
“Lấy lại tinh thần đi nhé?”
“…”
Hina hiếm khi không có bất kỳ phản ứng nào. Điều này khiến cả Miyu lẫn Sora không khỏi thở dài.
Yuuta đã phơi xong chăn, lúc này với nụ cười hơi có lỗi, nói với Hina:
“Chú xin lỗi, Hina. Chú đã nói sẽ giữ bí mật mà.”
“…Là lỗi của Hina ạ, không sao đâu.”
Mặc dù Hina nói vậy, nhưng vẻ mặt vẫn không thể nguôi ngoai.
“Hina ơi, chị em mình sẽ không nói ra đâu mà.”
“Đúng đó, đúng đó. Chuyện Hina tè dầm, không ai trong bọn chị để bụng đâu…”
“Không phải tè dầm! Hina chỉ là không kịp đi vệ sinh thôi!”
Hina phản bác như một đứa trẻ đang làm nũng, mạnh mẽ quay mặt đi.
Hành động đáng yêu này khiến Sora và Miyu không khỏi mỉm cười.
“Hina khó khăn lắm mới được ngủ cùng chú, thật sự xin lỗi con nhé.”
“…Không phải lỗi của chú đâu… Chỉ là… chỉ còn một chút nữa thôi… chỉ còn một chút nữa thôi là chuyện Hina tè dầm đã không bị các chị phát hiện rồi…”
Hina đỏ mặt, vẻ mặt đầy bực bội.
“…Chú Yuuta đồ ngốc.”
Hina nói bằng giọng gần như giống hệt Sora. Điều này khiến sắc mặt Yuuta lập tức chùng xuống.
Chứng kiến phản ứng của hai người họ như vậy, Sora và Miyu vừa thấy buồn cười, nhưng đồng thời…
Cũng cảm nhận sâu sắc rằng mối quan hệ giữa họ đã có chút khác biệt so với trước đây.
Rốt cuộc, hôm đó mọi người đều dậy sớm, và bữa sáng cũng kết thúc nhanh hơn bình thường.
Sau khi ăn sáng xong, Hina lúc này đang dùng máy sấy làm khô con thú nhồi bông hình thỏ bị mình làm ướt.
Mặc dù đã được giặt qua loa bằng nước, nhưng vì vẫn còn vết cắn của Jubei nên con thú nhồi bông trông khá tả tơi.
“Con thú nhồi bông đó, nhớ là chị Yuri làm cho Hina mà…”
Miyu nói với vẻ mặt hồi tưởng.
“Đó là báu vật quan trọng nhất của Hina đấy. Với lại từ khi Jubei không còn nữa, Hina cũng luôn ôm con thú nhồi bông đó…”
Sora phụ họa bằng giọng không lớn hơn tiếng máy sấy. Sự cô đơn của Hina, tất cả đều phản ánh lên con thú nhồi bông đó. Biểu hiện của Hina thực sự khác với trước đây. Mọi người dù đều nhận ra sự thật này, nhưng lại không biết phải làm sao.
“…Dù sao thì, chuyện Hina tè dầm, cũng khá hiếm thấy đấy. Từ khi chú sống cùng các con đến giờ, Hina cũng rất ít khi tè dầm.”
Thực tế, khi tôi vừa gặp ba chị em, Hina khi đó mới ba tuổi cũng có tè dầm vài lần, nhưng từ khi trở về Ikebukuro đây, Hina chưa bao giờ tè dầm nữa. Tình trạng Hina tè dầm, đúng là đã rất lâu rồi không gặp phải.
“Hina chắc hẳn vẫn còn bị sốc rất nhiều. Mặc dù con bé cố tỏ ra không sao, nhưng…”
Cô chị cả quan tâm em gái, giọng nói nặng trĩu. Không lâu trước đây, chú chó cưng Jubei, người từng là “vệ sĩ” của Hina, luôn chờ đợi bé về nhà, đã qua đời vì tuổi già.
Hơn nữa, ngay sau đó… Hina lại nhận thức được “cái chết của bố mẹ”. Chính Jubei đã khiến Hina hiểu rằng bố mẹ sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Hina giờ đây đang đối mặt với một thực tế mà chúng tôi luôn cố tránh để bé phải gánh chịu.
“Hina có ổn không nhỉ…”
Miyu nói xong, rồi thở dài như không biết phải nói gì hơn.
Đối với hai cô bé đang lo lắng cho em gái, tôi thậm chí không tìm được lời nào để nói. Lúc này, nếu là chị gái… nếu là Sasha… họ sẽ nói gì nhỉ? Đối với bản thân mình, một người sắp tròn hai mươi tuổi nhưng vẫn vô dụng như một đứa trẻ, tôi cảm thấy vô cùng bất mãn.
“Chuyện tè dầm nhỏ nhặt thế này, rõ ràng không cần phải quá để ý mà.”
Tôi nhớ lại sáng sớm hôm nay, Hina mếu máo, không ngừng gọi: “Hina tè dầm rồi! Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi!” Hành động Hina không muốn Sora và Miyu biết chuyện này, có lẽ thực ra đang phản ánh suy nghĩ “không muốn làm người khác lo lắng” của bé. Không, chắc chắn là như vậy.
“Đúng vậy đó. Vì Hina là một đứa trẻ rất cố gắng mà…”
“Đúng đó, đúng đó. Hina đáng yêu ở điểm này mà. Chắc hẳn nhiều bạn nhỏ khác ở nhà trẻ bây giờ vẫn còn tè dầm ấy chứ. So ra thì Hina đã rất giỏi rồi.”
“Ha ha, cũng đúng. Nhưng mà, trẻ con thì đến mấy tuổi sẽ ngừng tè dầm nhỉ? Bản thân chú thì hoàn toàn không nhớ… Miyu và Sora các con thì tè dầm đến mấy tuổi?”
Mặc dù tôi chỉ tự nhiên đưa ra câu hỏi, nhưng lại cảm thấy không khí trong phòng khách dường như ngay lập tức giảm xuống dưới 0 độ.
“…Cậu ơi, câu hỏi đó…”
Tôi hiểu, không cần phải nói hết. Tôi đã quá vô tâm rồi. Xin lỗi.
Sau khi thở dài thườn thượt, tôi xin lỗi hai người. Xem ra, để gia đình Takanashi trở lại bầu không khí như trước, sẽ phải mất một khoảng thời gian dài. Còn tôi, để xử lý vấn đề trước mắt, đã chuyển hướng suy nghĩ. Mặc dù vụ tè dầm là một sự cố bất ngờ, nhưng hôm nay tôi thực ra còn có một việc khác muốn làm.
“…Các con nghe chú nói này…”
Tôi trình bày một ý tưởng cho Sora và Miyu, và sau khi nghe xong, các cô bé liền lập tức đồng ý.
Ngày hôm đó, sau khi về nhà sớm từ trường đại học, tôi dọn dẹp xong chiếc chăn đã phơi vào buổi sáng, thì Sora và Miyu cũng vừa về đến nhà từ trường. Việc đón Hina hôm nay đã nhờ tiền bối Raika giúp đỡ.
“Anh ơi, nên bắt đầu từ đâu thì tốt ạ?”
“Ưm~ Chắc là bắt đầu từ phòng khách đi?”
“Cũng phải. Đồ dùng của mẹ trước đây vẫn còn giữ, cũng nên dọn dẹp lại rồi.”
Miyu nói xong, liền chạy trước ra hành lang. Còn tôi thì bắt tay vào dọn dẹp từ lối vào.
Tôi giặt tấm thảm chùi chân ở cửa, dọn dẹp tủ giày, và lau sạch hành lang bằng giẻ lau. Trong khoảng một tháng trở lại đây, bụi bẩn và vết bẩn đã tích tụ nhiều hơn dự kiến. Nếu là khoảng thời gian Sasha ở đây, chắc chắn sẽ không có tình trạng này. Nghĩ đến đây, tôi càng kinh ngạc hơn trước sự khác biệt lớn giữa ngôi nhà hiện tại và hồi nghỉ Tuần Lễ Vàng.
Khi Sasha ở nhà, tôi sống một cuộc sống
Nhớ lại thì, hình như tháng trước tôi đã lơ là nhiều việc nhà, từ dọn dẹp đến nội trợ. Kể cả không vì tránh bị Sasha trách cứ khi cô ấy đến, tôi cũng nên lo liệu gọn gàng nhà cửa mới phải.
—Khi nào tôi tới lần nữa, cho tôi một câu trả lời.
Đó là lời Sasha nói. Cô ấy bày tỏ mong muốn được chuyển đến Nhật Bản, sống cùng chúng tôi trong căn nhà này để tiện bề chăm sóc. Là người mẹ quan trọng của Miyu, Sasha sẵn sàng từ bỏ cuộc sống đã gây dựng trước đây, thể hiện quyết tâm muốn cùng chúng tôi định cư ở xứ người. Đương nhiên, chúng tôi không thể vội vàng hồi đáp. Để đáp lại thiện chí đó, chúng tôi muốn Sasha ít nhất phải tin rằng chúng tôi có thể tự lo được cho bản thân. Dù có chung sống, tôi cũng không muốn việc đó trở thành gánh nặng cho Sasha. Đây có lẽ là chút tự trọng mà một người đã cùng ba chị em gắn bó hơn một năm qua như tôi, vẫn luôn giữ trong lòng.
Sora và Miyu có lẽ hiểu được suy nghĩ của tôi, nên lập tức đồng ý với đề nghị tổng vệ sinh này.
“Chúng con về rồi.”
Khoảng một tiếng sau, một tuyệt sắc mỹ nhân dẫn theo một thiên thần tóc đen về nhà. Chỉ riêng việc có thêm một người phụ nữ với vóc dáng cân đối trong nhà cũng đủ khiến tôi có cảm giác như ánh đèn trong phòng bỗng sáng bừng lên vậy.
“Yuuta, có gì em giúp được không?”
Vì chúng tôi vừa dọn dẹp xong tiền sảnh, nên chúng tôi cùng nhau đi vào phòng khách, trước tiên để Hina đặt cặp sách xuống. Oda Raika senpai thấy chúng tôi đang tổng vệ sinh thì cũng tự nhiên như thể đó là việc đương nhiên, liền xắn tay áo muốn giúp đỡ.
Raika senpai là sinh viên năm ba tại Đại học Học viện Văn hóa Tama mà tôi đang theo học. Cô ấy là hoa khôi của trường, và cũng là thành viên của Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố (gọi tắt là Hội Lộ Nghiên) giống tôi. Lên năm ba, để tiện đi học ở khu Shinjuku, cô ấy đã chuyển đến Ikebukuro. Raika senpai rất mực yêu thương ba chị em, từ khi tôi nằm viện cho đến bây giờ, senpai vẫn thường xuyên đến nhà giúp đỡ như thế này. Nói thật, cô ấy cũng là người tôi thầm mến.
“Cái này thì… việc dọn dẹp bọn em muốn tự tay làm, vậy nên phiền senpai trông Hina giúp em được không ạ?”
Raika senpai là một thiên tài toàn năng, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng và có thể xử lý mọi việc nhà một cách dễ dàng. Chính vì biết rõ điều đó, nên tôi cảm thấy nếu để senpai giúp đỡ việc dọn dẹp hôm nay thì chẳng khác nào gian lận cả.
“Cứ để chị lo. Yêu cầu này rất hay. Yuuta, em thật sự quá giỏi giang.”
Không biết senpai có hiểu ý tôi không, chỉ thấy cô ấy thở dồn dập rồi lập tức đồng ý. Mỹ nhân dù lỗ mũi có nở to thì vẫn là mỹ nhân thôi. Tôi không khỏi bật cười trước phát hiện kỳ lạ này.
“Hina, chúng ta chơi cùng nhau nhé.”
“…Hina không muốn chơi.”
Thế nhưng, sau khi ngồi xuống chỗ vốn là giường ngủ của Jubei, Hina lại mở sách tranh ra ngẩn ngơ. Dù vẻ mặt có chút chán nản, nhưng Hina lại hiếm khi lắc đầu từ chối đề nghị của Raika senpai.
“Vậy, xem TV nhé?”
“…Ưm~”
Hina dường như không có hứng thú. Raika senpai cũng có vẻ khá bối rối. Gần đây, Hina như thế này, những lúc muốn ở một mình đã nhiều hơn. Mặc dù điều này có thể là do sự trưởng thành, nhưng lại khiến chúng tôi cảm thấy bất an.
“À đúng rồi. Hina, có thể giúp chú ra ngoài mua đồ không? Nếu Hina chịu giúp, chú sẽ rất vui đấy.”
Nghe tôi nói vậy, Hina ngoan ngoãn gật đầu. Tôi liền ghé sát tai Raika senpai đang ngơ ngác, thì thầm vài câu. Mặc dù hành động ghé mặt gần Raika senpai khiến tôi có chút căng thẳng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
“Xin lỗi, Raika senpai. Phiền chị đi mua đồ cùng Hina được không ạ? Em muốn bé vận động một chút thì hơn. Mong senpai dẫn Hina ra ngoài đi dạo một lát.”
Raika senpai lập tức hiểu được ý định của tôi.
“Vậy thì, Hina, chúng ta cùng nhau giúp đỡ nhé. Hina có biết cách mua đồ không?”
“…Vâng. Hina muốn giúp.”
Cô út nghiêm túc gật đầu. Dù không có hứng “chơi”, nhưng nếu là “giúp đỡ”, Hina lại tràn đầy động lực. Chính vì hiểu rõ điều này, tôi và Raika senpai mới nhìn nhau, cùng mỉm cười.
“Raika senpai, nhờ chị nhé.”
“Được hẹn hò với một sinh vật đáng yêu thế này, chị chỉ muốn ôm Hina đi luôn, không về nữa cơ.”
Hina bị Raika senpai ôm chặt, dường như thấy hơi nhột nên khẽ mỉm cười.
Hai người nhanh chóng chuẩn bị xong rồi cùng nhau ra ngoài mua đồ. Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức lấy lại tinh thần.
Thôi được, tiếp tục dọn dẹp nhà cửa thôi. Phòng khách và nhà bếp cũng cần phải sắp xếp gọn gàng lại…
“Chú có rảnh không ạ?”
“Oa!”
Bất chợt nghe thấy tiếng người, tôi không khỏi giật mình. Người lên tiếng là Miyu.
“Miyu, đừng dọa chú chứ.”
“He he, con hơi tò mò thôi mà. Vì Hina từ lúc về nhà đến giờ, chỉ nói mỗi ‘về rồi’ thôi chứ không chịu chơi với chúng con, nên… thực ra lúc nãy con đứng nấp ở bên cạnh nhìn lén đấy ạ.”
Miyu nói xong, nở nụ cười tinh nghịch. Sở hữu nhan sắc tựa thần tượng, Miyu hiện đang học lớp sáu và là một thiếu nữ xinh đẹp đến mức ở trường còn có người lập hội fan hâm mộ. Thực ra Miyu không cùng huyết thống với Sora và Hina, nhưng tôi biết rõ, con bé là một cô bé chu đáo với gia đình hơn bất cứ ai.
Với đề nghị chung sống của mẹ ruột Sasha, Miyu hẳn là người cảm thấy phức tạp nhất trong lòng, nhưng con bé cũng là một người chị tuyệt vời, không bao giờ nhắc đến nỗi lo của mình, mà hết lòng lo lắng cho Hina.
“Chú cũng có thể đi mua đồ cùng Hina mà. Việc dọn nhà, dù chỉ có con với chị cũng không sao đâu.”
Miyu với mái tóc vàng đặc trưng và kiểu tóc hai bím, nhìn tôi nói.
“Ưm~ không hẳn đâu. Ai cũng có lúc muốn nũng nịu, và có lúc muốn ở một mình mà…”
Nói vậy chứ, tôi cũng vì không muốn để Hina ở một mình nên mới nhờ Raika senpai dẫn Hina ra ngoài. Dù nói rằng nên để Hina điều chỉnh tâm trạng, nhưng bản thân tôi cũng không nghĩ ra được phương pháp cụ thể nào.
Có lẽ nhận ra tâm trạng phức tạp trong lòng tôi, Miyu quay đầu nhìn quanh phòng khách, rồi đổi chủ đề.
“Con thấy phòng khách ở đây, sao mà trống trải hẳn đi.”
“Đúng vậy.”
Chỉ vì đã dọn dẹp một vài thứ vương vãi trong lúc tổng vệ sinh trước đó, phòng khách bỗng trở nên rộng rãi hơn rất nhiều. Trong quá trình dọn dẹp, mỗi khi nhìn thấy lông chó hay bông bên trong thú nhồi bông hình thỏ, chúng tôi lại nhận ra sự ra đi của chú chó yêu quý, lòng dạ khó chịu vô cùng. Và đây cũng là một trong những lý do tôi cho Hina ra ngoài. Miyu lúc này chú ý đến một góc trong phòng khách.
“Chú, cái này không cần dọn đi phải không ạ?”
Thứ Miyu chỉ vào là chiếc giỏ từng là chỗ ngủ của Jubei.
Trong chiếc giỏ đã trống rỗng, có thể thấy thú nhồi bông hình chó do Raika senpai làm, và thú nhồi bông hình thỏ do Yuuri chị làm, đang đặt cạnh nhau.
“Ừm, cứ để đó thêm một thời gian nữa.”
Miyu gật đầu. Chúng tôi sau đó liền như muốn xua tan nỗi buồn, lại tiếp tục dọn dẹp.
Sora kết thúc công việc dọn dẹp phòng khách, rồi đến trước một căn phòng.
Đó là căn phòng hiện vẫn bị khóa, không được mở ra. Chìa khóa của căn phòng luôn được cất trong tủ chung ở phòng khách, mọi người trong nhà thực ra có thể mở cửa bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, cánh cửa khóa này luôn chỉ được mở trong những trường hợp đặc biệt.
Đây là phòng của Yuuri. Bên trong là phòng ngủ của Shingo và Yuuri, trong chiếc tủ lớn có chứa rất nhiều kỷ niệm mà cả hai đã thu thập được trước khi ra ngoài cách đây một năm.
Đôi khi Sora cũng vào căn phòng này tìm kiếm dấu vết của Yuuri và bố. Sora cũng từng tìm thấy album ảnh ở đây và mang ra phòng khách. Hina trước ba tuổi cũng có phần lớn thời gian ở trong căn phòng này. Bên trong còn giữ lại đồ dùng trẻ sơ sinh của Hina, thậm chí cả trang phục hóa trang theo sở thích cá nhân của Yuuri.
Nơi đây giống như một cỗ máy thời gian, lưu giữ trung thực hình ảnh Yuuri và Shingo vẫn còn ở đây.
—Phòng chưa dọn, chỉ còn lại đây thôi nhỉ.
Sora đứng ở cửa phòng do dự. Căn phòng này, có nên dọn dẹp không… Sora không thể quyết định.
Trong một năm qua, những lần cô bé vào căn phòng này là để tìm quần áo biểu diễn của Hina, tìm album ảnh của Hina, và những ngày cô bé không xử lý tốt vấn đề với bạn bè, đã tâm sự với Yuuri chị trong lòng.
Và Miyu cũng phần lớn giống cô bé, thỉnh thoảng sẽ tự nhốt mình trong căn phòng này, tìm kiếm mùi hương của cha mẹ.
Bức ảnh dùng để vượt qua bữa tiệc sinh nhật của Hina cũng được tìm thấy trong album ảnh ở căn phòng này.
Trước khi Sasha đến đây, căn phòng này có nên được dọn dẹp không? Trong một tháng chung sống trước đó, Sasha cũng như có điều gì đó bận tâm, vẫn luôn không lại gần căn phòng không được mở này.
Trong số những người ở nhà này, chỉ có Sora biết một điều.
Đó là trước khi Yuuri đến căn nhà này, căn phòng này trước đây là phòng của Sasha và Shingo. Thế nhưng Sasha lại tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện này. Khi Sasha giúp tìm thấy căn phòng bí mật chứa kỷ niệm của mẹ Sora, Nagisa, trên gác mái, Sora hiểu rằng trong đó cũng bao gồm cả kỷ niệm của mọi người và Sasha.
Vẻ mặt cô đơn thoáng qua của Sasha lúc đó, Sora mãi không thể quên.
—Nếu Sasha chị ở lại, có nên để Sasha chị dùng căn phòng này không?
Đối mặt với câu hỏi mơ hồ bỗng dâng lên trong lòng, Sora quyết định tạm thời kìm nén cảm xúc này. Bởi vì hiện tại vẫn chưa có gì được quyết định.
Ngay cả việc mình đang kìm nén cảm xúc nào, Sora cũng không rõ lắm, cô bé khẽ tự lẩm bẩm:
“Anh ấy… lại có tính toán gì đây?”
Sora muốn biết người mà mình tin tưởng nhất, Yuuta, rốt cuộc đang nghĩ gì.
Thế nhưng… Sora cho rằng đó là một việc làm không công bằng. Bởi vì để Yuuta lựa chọn, là không đúng.
Hơn nữa, Sora cũng hiểu câu trả lời của Yuuta. Yuuta phần lớn sẽ nói: “Chỉ cần Sora các em quyết định là được rồi.”
Bởi vì Yuuta là một người luôn đặt việc của mình xuống hàng thứ yếu. Trong lòng Sora, một ý nghĩ đang dần hình thành.
Thế nhưng đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.
“Chúng cháu về rồi!”
Từ tiền sảnh vọng lại giọng nói tràn đầy năng lượng, là Hina và mọi người đã về.
“Chúng mình có mua bánh kem về đó~ Mọi người cùng ăn nhé~”
Người nói với giọng điệu vui vẻ như vậy, dường như là Ninmura.
“Đồ gian lận. Em cũng muốn mua đồ ăn vặt cho mọi người mà.”
“Đừng nói vậy chứ, Oda. Bọn anh cũng đâu có biết trước là sẽ gặp mọi người đâu.”
“Cái đó khó nói lắm nhé.”
Sako dường như cũng ở trong đó. Mọi người có vẻ đã gặp nhau bên ngoài. Đối với Hina thích náo nhiệt mà nói, đây có lẽ là tình huống tốt nhất để Hina lấy lại năng lượng. Nghĩ đến đây, Sora mỉm cười bước về phía tiền sảnh.
Cuối cùng, ý nghĩ trong lòng Sora vẫn chưa thành hình, và cánh cửa căn phòng không được mở vẫn đóng chặt.
Cứ thế, ngày Sasha đến Nhật Bản, đã cận kề trước mắt.