Kỳ thi đã kết thúc tốt đẹp, cuộc sống của chúng tôi bắt đầu xoay quanh việc chờ đợi kỳ nghỉ hè. Còn Sora, để bù đắp cho khoảng thời gian không thể luyện tập trong suốt kỳ thi, em ấy đang dồn hết sức vào các hoạt động của câu lạc bộ hợp xướng, bởi vòng loại cuộc thi hợp xướng đã cận kề. Ngoài ra, trước kỳ nghỉ hè còn có một sự kiện nữa.
“Này… Sora. Cuộc họp ba bên thế nào rồi?”
Hôm nay, tại trường trung học của Sora, sẽ diễn ra cuộc họp ba bên giữa giáo viên, người giám hộ và học sinh.
“Thế nào ư, thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả, anh ạ.”
Sora vừa khéo léo gấp gọn những bộ quần áo đã phơi khô, vừa đáp lời tôi.
“Anh muốn biết chi tiết cơ. Anh nghe nói học kỳ một năm lớp 9 rất quan trọng mà.”
Chẳng hạn như việc em ấy muốn hướng đến trường cấp ba nào, hay thành tích học tập có ổn không… Dù tôi không nghĩ Sora sẽ nói những lời như không muốn học tiếp mà muốn đi làm, nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng cho lựa chọn tương lai của em.
“Không sao đâu mà, anh. Chú Shinobu không phải cũng có nói gì đâu.”
Sora vừa cười khổ vừa nói. Người đi dự buổi họp với tư cách người giám hộ chính là anh Shinobu. Vì tôi không phải người đại diện pháp lý, nên không thể tham dự với tư cách người giám hộ. Không thể tham gia vào những cuộc thảo luận quyết định tương lai quan trọng của con gái, với tư cách một người tự nhận mình là cha nuôi, điều đó thực sự khiến tôi day dứt. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, Sora cũng kiên quyết phản đối việc tôi trở thành người đại diện pháp lý cho em ấy…
“Nhưng mà… Sora. Anh muốn biết lắm cơ.”
Lúc này, Sora đang ôm chồng quần áo đã gấp gọn trên tay, đứng dậy.
“Anh đúng là hay lo xa quá đi. Em cũng mười lăm tuổi rồi, chuyện của mình em tự lo được mà.”
Thấy Sora nói xong rồi rời khỏi phòng khách, tôi vội vã đi theo sau em.
Khi chúng tôi ra đến hành lang, Miyu và Hina đang chơi ngoài sân cũng vừa về đến nhà.
“Aaaa~ Ngoài trời nóng chết được! Hina, em có muốn ăn kem không?”
“Có ạ! Hina muốn ăn kem que!”
Khi chúng tôi vừa chuẩn bị vào phòng khách, Miyu cất tiếng nói:
“À, chị hai, quần áo của em để em tự mang đi cất cho. Cứ để đấy là được rồi.”
“Ừ, chị biết rồi.”
Thế là chúng tôi cùng nhau đi vào bếp. Tôi giúp hai đứa nhễ nhại mồ hôi lấy hộp kem từ tủ lạnh ra, đưa cho Hina và Miyu.
“Oa! Cháu cảm ơn chú! Cháu ăn vị dưa lưới ạ.”
“Hina ăn vị dâu ạ! Oa~ Chị Sora thì sao?”
“Chị chọn vị nho vậy.”
Thấy Hina đáng yêu như vậy, Sora cũng mỉm cười đáp lời. Còn tôi thì chọn vị cam.
Cả nhà chúng tôi cùng nhau thưởng thức những que kem với nhiều hương vị khác nhau, đồng thời cũng cảm thán rằng mùa hè đã đến thật rồi.
Thời gian trôi thật nhanh. Nhớ lại một năm đã trải qua bao nhiêu chuyện… nhiều đến mức khó lòng chịu đựng nổi, thật sự khiến tôi có quá nhiều cảm xúc. Sora vừa ăn kem vừa xem tờ rơi kẹp báo, rồi cất tiếng nói:
“Anh ơi, hình như ở đền thờ gần đây lại có lễ hội đấy. Lần này chúng ta đi xem nhé.”
“Lễ hội!”
“Hina muốn ăn kẹo bông và đá bào phải không nào?”
“Dạ! Hina muốn ăn ạ!”
“Cũng phải, chúng ta đi xem thử đi. Mà cũng sắp nghỉ hè rồi…”
Đương nhiên tôi cũng muốn đi chơi lễ hội, nhưng cũng cảm thấy hình như mình bị Sora lái sang chuyện khác mất rồi.
“Ngoài chuyện đó ra… À phải rồi, Miyu cũng sắp có buổi họp ba bên rồi đúng không?”
Cứ thế, tôi cố gắng kéo mạnh câu chuyện trở lại chủ đề cũ.
“Oa! Chú ơi. Giữa lúc mọi người đang thảnh thơi như vậy mà chú lại nhắc đến chuyện đó, đúng là vô tâm quá đi.”
Thế nhưng, ý đồ của tôi lập tức bị dập tắt.
“Ơ~ Miyu. Em ghét buổi họp mặt vậy à?”
“Cũng không phải là ghét ạ, chỉ là… người sẽ đến trường với tư cách người giám hộ của em là mẹ mà.”
Đúng vậy. Người giám hộ của Sora là anh Shinobu. Còn người giám hộ của Miyu thì do chính mẹ ruột em là Sasha đảm nhận. Hoàn toàn không đến lượt tôi. Thành thật mà nói, điều này khiến tôi cảm thấy khá cô đơn. Liệu tôi có nên trở thành người đại diện pháp lý hay không đây…
“Trường bây giờ, vì chuyện này mà đang ồn ào không yên…”
Khi cô con gái thứ xinh đẹp như thần tượng thở dài, Sasha vừa đi mua sắm về đến nhà.
“Mẹ về rồi… Ôi, trông ngon miệng quá nhỉ, Hina.”
“Chào mừng mẹ về nhà~ Sasha cũng ăn không ạ? Sasha muốn vị gì ạ?”
Hina lập tức chạy đến bên Sasha để đón mẹ về nhà, biến thành “đại sứ kem que”.
“Khà khà, vậy mẹ chọn vị chanh vậy.”
“Ơ~… Không có vị chanh ạ, Sasha. Vị nho được không ạ?”
Nghe Hina đáp lời, Sasha vui vẻ cười rạng rỡ. Hina bây giờ đã hoàn toàn biết đọc chữ rồi.
“Chỉ cần là Hina chọn, bất kể vị gì cũng ngon hết đó.”
“Chào mừng Sasha về nhà. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, chị mua nhiều đồ quá trời. Để em giúp chị cầm nhé.”
Sasha hai tay ôm rất nhiều túi giấy. Chúng tôi nhận lấy túi giấy rồi đi vào phòng khách.
“Nếu phải mang nhiều đồ như vậy thì gọi điện về đi chứ. Em có thể ra ga đón chị mà.”
“Không sao đâu. Với lại cũng có người đưa chị về mà. Dù sao thì, cũng cảm ơn em, Yuuta.”
Sasha mỉm cười nói. Nhưng, rốt cuộc là ai đã đưa Sasha về nhà nhỉ?
“Sao lại có nhiều túi đồ mua sắm thế này hả mẹ?”
Miyu thì dường như tò mò hơn về những túi giấy mà Sasha mang về nhà.
“Hôm nay mẹ chạy đến Ginza, mua một ít quần áo mới. Thỉnh thoảng cũng phải mua quần áo của hãng khác chứ. Khà khà khà.”
“Tại sao phải đặc biệt chạy đến Ginza chứ…”
“Đương nhiên là vì buổi họp ba bên của Miyu con đó!”
Nghe Sasha nói vậy, Miyu suýt nữa thì phun cả que kem đang ăn trong miệng ra ngoài.
“Ư ư ư~ Đau đầu quá~ Tình hình càng ngày càng tệ rồi!”
“Đó là buổi họp quan trọng để cân nhắc tương lai của cô con gái đáng yêu, đương nhiên phải ăn mặc thật lộng lẫy chứ.”
“Dù không như vậy thì mọi chuyện cũng đã làm toáng lên rồi mà…”
Nhìn Miyu ôm đầu, tôi đại khái hiểu được lý do em ấy muốn ngăn chủ đề này lại.
“Hả? Có vấn đề gì à, Miyu?”
“Đương nhiên là có rồi! Nghe nói mẹ sẽ đến, các thầy cô đã bắt đầu náo loạn cả lên rồi!”
Vấn đề không phải là bạn cùng lớp của Miyu, mà là các thầy cô ư?
“Mẹ không phải đã đến vào ngày tham quan trường rồi sao? Những thầy cô mà trước đây con từng nghĩ là người lớn trưởng thành, giờ ai cũng nói mẹ là ‘Tiên nữ Bạch Kim’, ‘Ác ma nhỏ Bắc Âu đáng yêu’, rồi còn trưng ra vẻ mặt say mê nữa!”
“Ôi, thật là đáng nhớ quá. Đó là biệt danh mẹ dùng để quảng bá khi còn làm người mẫu đấy.”
“Nhưng mà con lại không muốn người khác biết chuyện đó đâu…”
Ác ma nhỏ đáng yêu ư… Nói cách khác, Sasha trước đây và Miyu có vẻ đi cùng một con đường. Khoảng thời gian Sasha nổi tiếng ở Nhật Bản, có lẽ đúng là thời thanh xuân của các thầy cô giáo.
“Lần này cũng vậy, mọi người lại bắt đầu phấn khích, rồi cứ liên tục xác nhận với người khác…”
Nói đến đây, Miyu đang sốt ruột liền quay sang nói với tôi:
“Chú ơi! Đã thành ra thế này rồi, buổi họp ba bên xin chú hãy đi thay mẹ đi!”
“Ư ư… Chú rất muốn đi, nhưng mà… chú không thể đi được. Vì quy định là như vậy mà.”
“Thật là! Tại sao lại có cái quy định đó chứ!?”
Bộ dạng Miyu giận dỗi như vậy thật là hiếm thấy. Phản ứng trẻ con đó trông vô cùng đáng yêu.
“Có nhiều người yêu mến mình như vậy, vậy thì mình phải ‘phục vụ’ thêm một chút chứ. Mình sẽ tự tin khoe vẻ đẹp và vóc dáng đã mười năm vẫn không phai tàn này!”
“Đừng có làm chuyện thừa thãi đó!”
Sasha với ánh mắt lúng liếng quả thật rất hợp với biệt danh “ác ma nhỏ đáng yêu”.
“Aaa… Con sợ cái ngày họp ba bên đó quá…”
Miyu vừa ôm đầu vừa lẩm bẩm. Nhưng nói thật lòng, Miyu chỉ đang ngại ngùng thôi. Sau đó, khi nhìn thấy hai mẹ con cô ấy thảo luận xem nên phối đồ mới mua thế nào, trông họ cứ như một cặp mẹ con hòa thuận, khoảng cách giữa hai người dường như đã được rút ngắn hơn trước rất nhiều.
Sasha và Miyu có thể thoải mái cãi cọ như vậy, nguyên nhân có lẽ cũng liên quan đến việc kế hoạch Sasha chuyển đến ở cùng nhà tạm thời bị hủy bỏ. Phải nói sao nhỉ, giống như cả hai đều được tháo bỏ gông xiềng vậy. Xét về kết quả, tôi cho rằng lựa chọn của Sora và Miyu quả thực là đúng đắn. Sau này, tin rằng thời gian cũng sẽ giúp họ giải quyết được nhiều vấn đề. Dù sao thì, hai mẹ con họ cũng chỉ mới đoàn tụ được chưa đầy nửa năm thôi mà.
Qua buổi trưa, tôi thong dong đến trường điểm danh. Đây là để tham gia những tiết học còn dang dở. Dù đã vào kỳ nghỉ hè, tôi vẫn còn phải tham gia các khóa học hè để bù tín chỉ, cộng thêm công việc làm thêm, vì vậy vẫn sẽ thường xuyên đi lại giữa Hachiōji. Đó là điều đương nhiên. Dù nói là đương nhiên, nhưng bây giờ rốt cuộc là tình huống gì đây?
Nếu không phải do cái nóng làm đầu óc tôi có vấn đề mà sinh ra ảo giác, thì đáng lẽ ra tôi là người đến trường học, vậy mà bây giờ lại đang cùng với học tỷ Raika dạo chơi ở khu phố mua sắm gần trường đại học. Không, đợi đã, bình tĩnh lại nào, Segawa Yuuta.
Trước tiên hãy sắp xếp lại tình hình. Tôi đến trường đại học, phát hiện hôm nay không có tiết học. Tôi lang thang đến quán cà phê, và gặp học tỷ Raika ở đó.
Nghe tôi nói mình đang rảnh rỗi không có việc gì làm, học tỷ Raika liền bảo: “Tôi muốn đi dạo quanh đây. Thay đổi tâm trạng một chút.” Rồi tôi gật đầu. Giữa chừng không có gì đặc biệt kỳ lạ cả. Trừ việc chúng tôi không có lý do gì lại ở riêng với nhau như thế này. Chúng tôi thế này, cứ như thể—
“Yuuta.”
“Vâng, có chuyện gì vậy, học tỷ Raika?”
“Thế này có tính là hẹn hò không?”
“Phụt!?”
Tôi không ngờ lại là học tỷ Raika đưa ra câu hỏi này cho tôi. Để một mỹ nhân tóc đen thu hút mọi ánh nhìn mà lại vô cảm hỏi tôi câu này, tôi rốt cuộc phải trả lời thế nào đây?
“Ơ… ơ~ em cũng không rõ lắm ạ.”
“Nam nữ hai người đi chơi riêng với nhau, thông thường sẽ gọi là hẹn hò. Nhận thức của tôi là như vậy. Không đúng sao?”
“Ơ, đại khái thì chắc không sai, nhưng mà dù vậy, để em phán đoán xem có nên xác nhận hay không, điều này thật sự hơi…”
Aaa! Tôi đang nói cái gì vậy chứ!
“…Thế à, thật đáng tiếc.”
“Hả? Đáng tiếc?”
“Không có gì. Hơn nữa, tôi đói rồi.”
“Hả? À, phải rồi. Em cũng hơi đói rồi.”
Thế nhưng, ở khu này những quán ăn tôi biết, chỉ có quán đồ ăn Trung Quốc chuyên phục vụ sinh viên, hương vị bình thường nhưng phần ăn thì rất đầy đặn. Hiếm có cơ hội được ở riêng với học tỷ Raika như thế này, những nơi như vậy thì chẳng có chút không khí lãng mạn nào cả.
“À phải rồi, em nhớ phía trước có một tiệm crepe. Chúng ta đến đó ăn chút gì đó thì sao?”
“Ừm, đó là quán Miyu thích.”
Xem ra học tỷ Raika vẫn còn nhớ. Đó là tiệm gần căn hộ cũ mà chúng tôi từng ở, Miyu… phải nói là cả ba chị em đều rất thích. Ngay cả bây giờ, Miyu thỉnh thoảng vẫn nói muốn ăn crepe ở đó.
“Đi thôi, em mời.”
“…Dù không phải là hẹn hò?”
Với vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, học tỷ Raika nhìn chằm chằm vào tôi mà hỏi. Điều này khiến tôi đành phải cứng miệng nói:
“A-đây là hẹn hò!”
“Khà khà… Vậy thì, lần này để em mời đi nhé.”
Học tỷ Raika nói vậy, tự nhiên mỉm cười. Nét mặt nghiêng của học tỷ Raika lúc ấy khiến tôi không khỏi nhìn ngây người.
Chúng tôi đến tiệm crepe chưa đầy năm phút, ông chủ kiệm lời dường như vẫn còn nhớ tôi, và hỏi tôi “Mấy đứa nhỏ đó vẫn khỏe chứ?”. Sau khi tôi trả lời “Ba chị em vẫn rất khỏe ạ. Em sẽ tìm thời gian đưa mọi người đến đây nữa”, ông chủ liền không nói gì thêm. Nhưng ông chủ đã cho rất nhiều trái cây vào những chiếc crepe của chúng tôi, tôi nghĩ chắc ông ấy rất vui. Mua xong crepe, tôi cùng học tỷ Raika vừa đi vừa ăn. Tôi ban đầu cũng định mua crepe về cho mọi người ăn vặt, nhưng nghĩ đến việc cầm crepe đi bộ lâu như vậy cũng hơi bất an, nên liền từ bỏ ý định này. Bước chân tôi tự nhiên hướng về phía gần căn hộ cũ mà chúng tôi từng sống.
Dù nơi đó bây giờ là Ninmura đang ở, nhưng giờ đây khi đi ngang qua, vẫn có một cảm giác đặc biệt.
Điều này cũng khiến tôi không khỏi nhớ lại lúc đó – cái khoảng thời gian bắt đầu cuộc sống bốn người với Sora và các em.
“Thấy hoài niệm à?”
“Hả…”
“Tôi thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào đó.”
“Vâng, cũng đúng là vậy ạ…”
Dù sao thì đó cũng là nơi cuộc đời tôi đã thay đổi… Không biết chủ nhà bây giờ thế nào rồi. Hy vọng không bị Ninmura làm khổ quá. Với suy nghĩ như vậy, tôi ngước nhìn căn hộ, đột nhiên căn nhà ở góc mở cửa, một cô gái tôi đã từng gặp bước ra từ bên trong.
“Hả? Đó không phải là anh Segawa và chị Raika sao!”
Người đó là một mỹ thiếu nữ đáng yêu, lớn hơn Sora một chút, và kém xa so với anh trai mình – Ninmura Satomi.
“Em nghĩ anh trai sắp về rồi đấy! Nào, mời hai người vào!”
Chúng tôi còn chưa kịp nói gì, Satomi đã không nói không rằng mà mời chúng tôi vào nhà.
Satomi chuẩn bị hai chiếc đệm, để tôi và học tỷ Raika ngồi cạnh nhau.
“Lâu rồi không gặp! Anh Segawa! Trông anh đã khỏe hẳn rồi nhỉ.”
“Nhờ phúc của em. Cảm ơn em đã đặc biệt đến thăm anh.”
“Đừng khách sáo ạ, dù sao em cũng được anh Segawa chăm sóc mà! Lần trước thật sự rất cảm ơn anh! Bây giờ mối quan hệ giữa em và chị đã tốt hơn rồi ạ. Chị Raika cũng lâu rồi không gặp.”
“Ừm, tôi có nhận được lưỡi bò miso từ Ninmura. Rất ngon. Cảm ơn em.”
“Thật sao!? Nếu chị ấy nghe được chị nói vậy, chắc chắn sẽ rất vui!”
“À phải rồi, Satomi em đến đây chơi à?”
“Vâng ạ! Vì bắt đầu nghỉ hè rồi nên em chạy đến nhà anh trai chơi ạ! Nhưng mà, đây chỉ là cái cớ thôi, thực ra em đến để gặp bạn trai đấy ạ. Hì hì…”
Satomi tuy vẫn là học sinh cấp ba, nhưng lại là một “cao thủ” luôn muốn kết hôn với người mình hẹn hò, từng bỏ nhà đi khi bị phản đối và chạy đến nương nhờ Ninmura. Bây giờ, nhiều hiểu lầm và bất đồng ý kiến giữa cô ấy và gia đình đã được hóa giải, và cô ấy đang hẹn hò với bạn trai với mục đích kết hôn. Bạn trai cô ấy cũng là một người tốt, nhìn thấy tình cảm của họ dường như vẫn hòa thuận như xưa, tôi cũng cảm thấy vui lây.
“Nhưng mà, nhưng mà, chị và anh trai đều quá đáng lắm ạ! Bảo em có thể đến chơi, nhưng lại không được ngủ ở nhà bạn trai! Chính vì thế nên em mới đành phải chạy đến chỗ anh Jin đây, nhưng từ Hachiōji đến chỗ anh ấy ở, phải mất hơn một tiếng rưỡi lận! Thế thì có khác gì em từ Sendai chạy đến đây đâu!”
Cái tính nói là không dừng lại được của cô ấy, vẫn y như cũ.
“Aaa! À phải rồi, em còn chưa rót trà cho hai người nữa! Em xin lỗi!”
“À, không sao đâu, không cần khách sáo vậy đâu.”
“Không được, nếu để người khác biết em không rót cả trà nước cho khách, em sẽ bị mắng đó!”
Dù Satomi vội vàng chạy đi lấy trà nước, nhưng…
“Ơ, ể!? Đồ ăn vặt đã hết rồi!? À phải rồi! Lúc anh trai chạy đến trường, vì em rảnh quá nên đã vừa xem TV vừa ăn hết sạch! Em đi mua cái mới ngay đây!”
“À, Satomi, cũng không cần đặc biệt—”
Tôi còn chưa kịp ngăn lại, Satomi đã chạy ra ngoài rồi.
Phải nói sao nhỉ, cảm giác như nhịp sống của cô ấy hoàn toàn khác với tôi. Vì vẫn là học sinh cấp ba, nên có đặc biệt tràn đầy năng lượng không nhỉ? Chẳng lẽ tôi, một sinh viên đại học, đã sắp được xếp vào hàng “lão già” rồi sao?
Tuy nhiên, như vậy thì chỉ còn lại tôi và học tỷ Raika, ở riêng trong căn phòng nhỏ này.
“C-coi bộ chỉ còn lại chúng ta thôi nhỉ.”
Học tỷ Raika dường như không đặc biệt để tâm, tự nhiên uống trà. Phản ứng kiểu này cũng khá khiến tôi bối rối.
“Đ-được rồi! Em mời học tỷ xem một thứ hay ho này!”
“Thứ hay ho?”
Chẳng bao lâu sau đã không chịu nổi sự ngại ngùng, tôi đứng dậy, đi đến một góc phòng.
Tôi dịch chuyển chiếc tủ đựng đồ đặt ở đó ra, phía sau có thể nhìn thấy hình vẽ con thỏ bằng bút sáp.
“Đây là con thỏ do Hina vẽ khi ba chị em mới đến đây ạ.”
“Ồ! Con thỏ Hina vẽ…”
“Thực ra ban đầu có một mảng lớn những hình vẽ nguệch ngoạc, nhưng đương nhiên không thể cứ để nguyên như vậy. Thế nhưng chỉ có hình con thỏ này, không hiểu sao lại không bị xóa đi, cứ lưu lại ở đây. Ngay cả Ninmura bây giờ cũng đồng ý giữ nguyên nó ạ.”
Chỉ cần nhắc đến chuyện của Hina, rất dễ thu hút sự chú ý của học tỷ Raika.
“À, còn nữa. Chỗ này trước đây từng bị Hina cào hỏng, nhưng sau khi sửa chữa, lại xuất hiện vết tích giống như con thỏ…”
Có lẽ vì tôi mải nhìn vẻ mặt phấn khích của học tỷ Raika mà không để ý đến tình trạng dưới chân mình.
Tôi không cẩn thận dẫm phải một cuốn tạp chí rơi dưới chân, và bị trượt ngã.
“Oa!”
Thấy tôi suýt ngã, học tỷ Raika vội vàng muốn đỡ tôi, nhưng ngược lại chỉ bị vạ lây. Tôi vội vàng nghĩ ít nhất cũng đừng đè lên học tỷ Raika, ôm lấy học tỷ cố gắng xoay người. Nhưng khi định thần lại, tôi mới phát hiện mặt học tỷ Raika kề sát ngay trước mắt mình.
Cái gọi là khoảng cách có thể cảm nhận hơi thở, chính là như thế này đây.
Đôi mắt to tròn của Raika-senpai đang dán chặt vào tôi. Ánh nhìn ấy tựa hồ có sức mạnh làm tôi mê muẩn, mất hết lý trí. Trong sâu thẳm, một tiếng nói nào đó cứ văng vẳng bên tai, thôi thúc tôi phải nắm lấy cơ hội này… lại gần hơn nữa… Tôi hoàn toàn không thể ngăn cản bản thân mình cứ muốn xích lại gần đến mức có thể chạm vào chị ấy. Vậy nên, tôi…
“Em về rồi! Em sẽ mang đồ ăn vặt ra ngay…”
Trở về nhà, Satomi sững sờ đứng chôn chân ở bậc cửa khi thấy chúng tôi đang ôm nhau.
Túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi trên tay cô bé cũng vì thế mà tuột khỏi tay, rơi bịch xuống nền đất.
“Ơ… cái đó… hình như… em đã làm phiền hai người rồi… Xin lỗi ạ!”
“Em, em hiểu lầm rồi, Satomi!”
Thấy Satomi mặt đỏ bừng bỏ chạy, tôi vội vàng đuổi theo.
“…Là hiểu lầm sao? Vậy ra, vừa rồi là một cuộc thử nghiệm à? Như thế… cũng không tệ nhỉ.”
Raika-senpai dường như lẩm bẩm gì đó, nhưng tôi không thể nghe rõ.
Sau vụ đó, tôi đã phải tốn không ít công sức mới giải thích rõ ràng và hóa giải được hiểu lầm của Satomi.
“Hừm, đúng là làm lớn chuyện rồi…”
Sau khi cuộc họp ba bên kết thúc, Miyu trông vô cùng mệt mỏi.
Dù Miyu đã tha thiết yêu cầu Sasha không quá nổi bật, thậm chí còn cố gắng chọn cho cô ấy những bộ đồ đơn giản nhất, nhưng dường như chẳng có chút tác dụng nào. Cuộc họp ba bên vốn là trọng tâm, chưa đầy một tiếng đã kết thúc, thời gian còn lại lại biến thành một buổi ký tặng ngẫu hứng khi các giáo viên ùn ùn kéo đến xin chữ ký Sasha. Đến cả vài giáo viên bình thường vẫn nghiêm khắc với học sinh, nay đứng trước mẹ mình lại cười toe toét không ngậm được miệng, điều này khiến Miyu, với tư cách là một đứa con, cảm thấy vô cùng phức tạp.
“Đáng lẽ phải là cuộc họp ba bên để bàn về tương lai của con, vậy mà cô giáo với mẹ lại nói chuyện phiếm với nhau nhiều hơn, cái quái gì thế này? Lại còn kéo đến một đống giáo viên chẳng liên quan gì đến buổi họp, biến thành buổi ký tặng thì thật không thể tin nổi!”
“Điều đó chứng tỏ Miyu là một cô bé ngoan, chẳng có vấn đề gì cả. Chẳng phải rất tốt sao?”
Sasha trông có vẻ rất vui. Có vẻ như một người từng là người mẫu như Sasha, khi biết mình vẫn còn có những người hâm mộ cuồng nhiệt, thì cô ấy cũng rất lấy làm hạnh phúc. Thực tế là, dù miệng than thở, nhưng Miyu cũng chẳng hề cảm thấy khó chịu đặc biệt. Nhìn người mẹ trong bộ trang phục thanh lịch, dưới góc nhìn của một đứa con, cô bé cũng thấy mẹ mình thật xinh đẹp. Muốn tự hào lắm, nhưng vì ngượng ngùng nên mới không kìm được mà càu nhàu. Lúc này, Miyu đang ở trong một tâm trạng phức tạp như thế đó.
“Miyu… cái đó… nếu mẹ làm con không vui thì…”
Có lẽ vì để tâm đến thái độ của Miyu, Sasha lộ vẻ bối rối, nói.
“À, ừm… con không hề nói là không vui đâu ạ.”
“Nhưng mà, Miyu nói mẹ không được quá nổi bật…”
“Đúng vậy. Vì mẹ rất xinh mà. Thế nên, ‘lần tới’ mẹ phải chú ý hơn đấy!”
Như muốn che đi sự ngượng ngùng, Miyu quay mặt đi và nhanh chóng bước lên trước Sasha.
Nhìn bóng lưng của con gái, Sasha vui vẻ nói:
“Ừm, cứ để mẹ lo! Lần tới mẹ sẽ trang điểm cho Miyu thật xinh đẹp. Như vậy mọi sự chú ý sẽ không còn đặt vào mẹ nữa, mà là Miyu, không vấn đề gì đâu.”
“Thế thì còn ý nghĩa gì nữa đâu, mẹ ơi!”
Hai người rời khỏi trường học, thấy một chiếc xe lạ đang đỗ ở cổng.
Vừa nhìn thấy Miyu và mẹ, người đàn ông đang ngồi ở ghế lái liền xuống xe vẫy tay chào họ.
“Người đó… không lẽ là chú Hashiba?”
“Yo, Miyu, lâu rồi không gặp. Hửm? Cháu cao lên rồi sao? Trông cũng càng ngày càng giống Sasha ngày xưa đấy.”
“Thật là, con không thay đổi nhiều đến thế đâu ạ.”
“Thật đấy, cứ thế này, đến khi cháu lên cấp hai, sẽ biến thành một mỹ nhân khiến các thần tượng bình thường phải tự ti đấy. Đây là lời tôi nói, một người đã lăn lộn trong giới giải trí hai mươi năm, nên sẽ không sai đâu. Thế nào? Có muốn xem xét việc ra mắt chính thức không…”
“Con đã từ chối chuyện đó rồi mà. Con không có hứng thú với giới giải trí đâu ạ.”
“Ưm… Miyu thật là lạnh lùng quá.”
“Hehe, Miyu nhà tôi tinh ranh lắm đó. Lần tới nghĩ ra cách cao siêu hơn đi nhé.”
“Hahaha… Tôi lại bị từ chối rồi.”
Nói xong, Hashiba thở dài thườn thượt.
“Mà nói mới nhớ, sao chú Hashiba lại đến đây vậy ạ?”
“Ồ, hôm nay chú với Sasha có việc cần bàn bạc.”
“Với chú Hashiba ạ? Mẹ, không lẽ mẹ định tái xuất giới giải trí…?”
“Nghe cũng hay đấy chứ. Nhưng không phải đâu.”
“Chúng ta định vừa dùng bữa vừa trò chuyện, Miyu có muốn đi cùng không?”
Miyu hơi chần chừ suy nghĩ một lát, nhưng rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên đáp:
“Thôi ạ. Vả lại, nếu con làm phiền công việc của mẹ thì cũng ngại.”
“Vậy sao, tiếc thật đấy.”
“Thế thì nhé, Miyu, về nhà nhớ cẩn thận trên đường đấy.”
“Vâng, mẹ làm việc cũng cố gắng lên ạ.”
Sau khi Sasha ngồi vào ghế sau ô tô, xe của Hashiba liền lăn bánh về phía nhà ga.
Khi bóng Miyu đã khuất dạng, Sasha như sợi dây căng thẳng đột nhiên được nới lỏng, cả người dựa hẳn vào ghế.
“Haizz… Không sao chứ? Trông tôi có vẻ quá phấn khích không?”
“Không đâu mà. Hai mẹ con trông rất tự nhiên đấy chứ.”
“Vậy thì tốt rồi… Chuyện họp ba bên này, tôi cũng mới trải qua lần đầu, tôi cứ căng thẳng từ sáng đến giờ đấy…”
Hashiba nhìn phản ứng của Sasha qua gương chiếu hậu, trên mặt hiện lên nụ cười khổ. Hồi Sasha còn hoạt động trong giới giải trí, cô ấy cũng hay tâm sự những phiền muộn với Hashiba như thế này. Khi đối mặt với những công việc quan trọng, Sasha thoạt nhìn có vẻ rất tự tin, phong thái của một người có tầm. Nhưng thực chất cô ấy lại căng thẳng hơn bất cứ ai, và chỉ cố gắng tỏ vẻ điềm tĩnh để tránh mắc sai lầm. Giờ đây, những chuyện liên quan đến cô con gái duy nhất của mình, dường như cũng giống như những sân khấu lớn mà Sasha từng phải đối mặt trước đây.
“Tôi nghe nói chuyện sống chung bị hủy nên ban đầu cũng lo lắng lắm, nhưng xem ra giờ đã ổn rồi nhỉ.”
“Ừm… Dù không thể sống cùng Miyu, Sora và Hina thì có hơi tiếc… nhưng giờ tôi lại nghĩ thế này có khi cũng tốt.”
“Thời gian đã mất, vẫn không thể bù đắp được sao… Tôi cứ tưởng Segawa là một người tốt chứ.”
Giọng Hashiba chất chứa sự lo lắng. Nhưng trong gương chiếu hậu, Sasha vẫn nở nụ cười.
“Không phải đâu. Đây là lần đầu tiên Miyu chịu than thở với tôi đấy. Trước đây Miyu luôn tỏ ra dè dặt với tôi. Nhưng giờ, con bé đã có thể gạt bỏ những lo ngại đó, mà làm nũng với tôi rồi. Nên thực ra tôi rất vui…”
“Thật sao… Vậy thì tốt quá rồi, Sasha.”
Những giọt nước mắt chực trào nơi khóe mi khiến Hashiba phải hít mạnh một hơi.
“Nếu đã như vậy, thì công việc bên này càng phải thành công! Tôi cũng sẽ hỗ trợ cô hết mình!”
“Phiền anh rồi, quản lý.”
Trong xe, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai người họ như thể đã quay trở lại mười năm về trước.
Vừa bước vào kỳ nghỉ hè, Hanaura-senpai liền trao cho tôi cơ hội làm việc. Tuy là công việc xuyên đêm, bận rộn từ tối đến sáng, nhưng may mắn là mức lương theo giờ khá tốt. Như thường lệ, tôi đón xe của senpai ở vòng xuyến gần trường đại học, rồi đi thẳng đến nhà máy sản xuất bánh kẹo của công ty Hanaura. Quy trình làm việc sau khi đến nhà máy, tôi cũng đã thuộc làu.
Tôi khoác lên mình bộ đồ bảo hộ màu trắng giống tạp dề đầu bếp, đeo găng tay và khẩu trang, rồi đội thêm chiếc lưới vải để tránh tóc rụng. Dù trông khá kỳ lạ, nhưng vì là công việc liên quan đến thực phẩm, nên việc đảm bảo vệ sinh là vô cùng cần thiết.
“Ồ, Segawa. Cậu ở đây à?”
Khi tôi đang chuẩn bị, Hanaura-senpai, cũng mặc đồ giống tôi, dẫn theo mấy cậu đàn em đến trước mặt tôi.
“Có chuyện gì không ạ?”
“Ngại quá, cậu có thể trông chừng mấy người này giúp tôi không? Họ là nhân viên mới đợt này đấy. Mấy đứa, chào hỏi đi chứ.”
Bị Hanaura-senpai đẩy vào lưng, mấy cậu “tân binh” to con hơn tôi nhiều liền bước lên trước mặt tôi.
“Chào anh ạ! Mong được chỉ bảo nhiều hơn!”
““Chào anh ạ! Mong được chỉ bảo nhiều hơn!””
“Chà, chào anh ạ…”
Mấy người này chắc cũng là đàn em trong đội bóng bầu dục của senpai, giống như những người khác thôi. Dù là tân binh, nhưng trông họ đầy uy lực.
“Mấy đứa, có gì không hiểu thì nhớ hỏi Segawa trước nhé. Nghe rõ chưa!”
““Rõ ạ!””
Mấy người này đúng là tràn đầy năng lượng.
“Vậy thì, phần còn lại giao cho cậu đấy. Giúp tôi biến mấy thằng nhóc này thành những người đàn ông đáng tự hào nhé!”
Hanaura-senpai nói xong, liền cười sảng khoái rồi bỏ đi. Chỉ còn lại tôi và năm người tân binh ở lại đây. Trông chừng tân binh sao… Nghĩa là, ở nhà máy Hanaura này, tôi đã được coi là tiền bối rồi. Tôi đúng là đã trải qua một khoảng thời gian đủ để được gọi là tiền bối ở đây. Dù sao đi nữa, trước khi trời sáng, tôi phải làm được số lượng bánh mochi dâu tây được chỉ định.
“À, tóm lại các bạn chỉ cần nhớ ba điều thôi. Điều thứ nhất, đừng phạm sai lầm. Chúng ta là một đội. Đừng bao giờ quên rằng sai sót của cá nhân sẽ dẫn đến sai sót của cả tập thể.”
““Rõ ạ!””
“Điều thứ hai, con người nhất định sẽ phạm sai lầm. Khi làm những công việc đơn điệu, sự tập trung tự nhiên sẽ bị phân tán. Đây là điều không thể tránh khỏi. Vì vậy, hãy nhớ nhắc nhở nhau. Cho dù là sai sót của cá nhân, chỉ cần cả đội cùng hỗ trợ, nhất định có thể bù đắp được. Về mặt này, chắc cũng giống như bóng bầu dục thôi.”
““Rõ ạ!””
Dù là tân binh, nhưng quả không hổ danh là những người đàn ông được Hanaura-senpai rèn luyện. Phản ứng của họ vô cùng nhất quán.
“Ừm… Segawa-senpai, thế còn điều thứ ba là gì ạ…?”
Đúng lúc này, một trong số các tân binh dè dặt hỏi.
“Điều thứ ba ư… Ừm. Thực ra đây là điều quan trọng nhất.”
Các tân binh chờ đợi câu nói tiếp theo của tôi.
“Dù cố gắng đến mấy, dù có sự hỗ trợ của cả đội, vẫn sẽ có những lúc khó khăn đến mức không thể kiên trì nổi. Những lúc như thế, hãy lớn tiếng nói với tôi thế này: ‘Tôi yêu dâu tây!’”
“““Tôi yêu dâu tây!”””
Những người đàn ông vạm vỡ trong nhà máy đều hưởng ứng theo lời tôi. Ừm, các bạn cứ coi mình như những con vật trong rừng, mà cố gắng chiến đấu đi nhé.
Khi tôi bước ra khỏi nhà máy, trời đã sáng hẳn.
Làm công việc đơn điệu suốt một đêm thực sự khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Mặc dù vậy, cảm giác thành tựu sau khi hoàn thành công việc, cùng với sự gắn kết của cả đội khi cùng nhau hỗ trợ lúc gặp khó khăn, là điều khó tả bằng lời. Điều này khiến tôi không khỏi có một chút… thực sự chỉ một chút thôi, suy nghĩ muốn tham gia đội bóng bầu dục… Chính vì nó dễ khiến người ta nảy sinh suy nghĩ ấy, nên mới đáng sợ.
“Ồ, Segawa, ngại quá, làm phiền cậu trông chừng mấy đứa tân binh.”
Tôi nhận lấy lon cà phê lạnh từ tay Hanaura-senpai.
“Không có gì đâu ạ. Mọi người đều là những người nghiêm túc và kiên trì.”
“Thật sao. Nếu Segawa đã nói thế thì năm nay chắc chắn có thể kỳ vọng rồi!”
Hanaura-senpai cười sảng khoái nói.
“Lần đầu tiên Segawa đến làm ở chỗ tôi, chắc là từ mùa hè năm ngoái rồi nhỉ.”
“Vâng ạ. Cảm giác như đã lâu lắm rồi ấy.”
“Nói thật, lần đầu tôi nhìn thấy cậu, còn nghĩ cậu trông không đáng tin chút nào cơ đấy!!”
“Hahaha, đúng là vậy ạ.”
Một năm trước, tôi cứ như con ruồi không đầu, chỉ riêng việc đối phó với cuộc sống cùng ba chị em đã khiến tôi bận tối mắt tối mũi rồi. Nếu nói là bận rộn thì nghe cũng ổn đấy, nhưng thực ra chỉ là tôi chưa đủ năng lực để mình có thể thong thả hơn mà thôi. Việc người khác cảm thấy tôi không đáng tin, cũng là điều đương nhiên.
“Nhưng giờ cậu đã là lực lượng chủ chốt của chúng tôi rồi. Ngay cả mấy đứa đàn em cũng rất nể phục cậu đấy.”
Thật ra, cảm giác này khá là kỳ lạ. Trước đây tôi luôn ở vị trí dựa dẫm vào ai đó. Nhưng không biết từ lúc nào, tôi đã ở vị trí mà người khác có thể dựa dẫm vào. Điều này có nghĩa là tôi đã trưởng thành hơn một chút rồi sao?
“Không chỉ ở chỗ tôi, mà đối với ba chị em ở chỗ cậu, cậu cũng là một sự tồn tại không thể thiếu đúng không.”
“Có thật không ạ… Tôi vẫn chưa tự tin lắm đâu.”
“Yên tâm đi, tôi có thể đảm bảo đấy.”
Thế nhưng, chuyện tôi muốn trở thành người giám hộ hợp pháp vẫn bị Sora từ chối. Điều này vẫn luôn khiến tôi day dứt. Tôi hy vọng ít nhất có thể biết được lý do. Tôi thậm chí còn lo lắng rằng điều đó có thể ảnh hưởng đến việc học lên hay xin việc làm của Sora sau này.
Cũng vì thế mà tôi đã hơi cố chấp muốn hỏi về chuyện họp ba bên của Sora, nhưng cũng thất bại.
“Ồ ồ! Nhắc mới nhớ, cuối tuần này có cuộc thi hợp xướng đấy. Tôi nghe Yoko nói, hình như Sora cũng đã bỏ rất nhiều công sức để luyện tập.”
“Ngay cả khi bắt đầu nghỉ hè, Sora cũng đến trường luyện tập từ sáng sớm mỗi ngày.”
“Yoko nhà tôi cũng rất hăng hái. Sáng sớm dậy là đi luyện tập, về nhà cũng liên tục xem nhạc phổ, ngồi trước đàn piano nữa. Thật không thể tin nổi! Yoko từ trước đến nay toàn ru rú trong phòng, chỉ biết đọc sách, mà còn từng nói ‘Nếu tham gia câu lạc bộ, kết bạn thì thời gian đọc sách sẽ ít đi’ cơ đấy!”
Yoko với khí chất của một cô gái văn học, và mang lại ấn tượng điềm tĩnh, đúng là có vẻ sẽ nói những lời như vậy, nhưng qua lời Sora kể, cô bé ấy lại là một đứa trẻ đáng tin cậy và thân thiện.
“Hơn nữa, hôm qua con bé còn… mong tôi có mặt để xem thi đấu nữa! Lúc đó tôi suýt nữa thì khóc òa lên tại chỗ đấy!”
“Vậy thì tốt quá rồi. Tôi nghĩ Yoko cũng vì bản thân đã cố gắng luyện tập nên mới mong gia đình cũng đến xem.”
“Ừm. Người thân… anh chị em, mối quan hệ này thật sự rất tuyệt vời nhỉ!”
Anh chị em sao… Có lẽ Sora, người gọi tôi là “Anh”, cũng nghĩ như vậy. Mong chúng tôi là anh em. Có lẽ Sora vì thế nên mới phản đối việc tôi trở thành người giám hộ hợp pháp. Nghĩ như vậy, tâm trạng tôi nhẹ nhõm hơn hẳn. Điều này thật sự phải cảm ơn Hanaura-senpai.
Cứ thế, ngày thi đấu hợp xướng đã đến. Sau khi tạm biệt Sora, người phải đến hội trường sớm hơn, chúng tôi là khán giả liền tập trung tại nhà Takanashi ở Ikebukuro, sau đó đi xe của Sako-senpai đến hội trường.
Nhưng khi chúng tôi đến nơi, lại gặp phải tình huống bất ngờ.
“Ể!? Chị Mutsumi đang ở bệnh viện!?”
Cuộc điện thoại bất ngờ gọi đến điện thoại của Ninmura là từ chị gái anh ấy, Yoshimi. Dù nhắc đến bệnh viện, nhưng khi biết không phải vì chấn thương hay bệnh tật nên cũng không quá lo lắng. Hơn nữa Satomi cũng tiếp lời:
“Sắp sinh rồi sao? Nhưng mà, ngày dự sinh phải là tuần sau chứ… Không đúng, sai lệch khoảng một tuần thực ra cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa, bình tĩnh đã nào. Khoan đã, tại sao chị ấy lại đau bụng cơ chứ!?”
Qua đoạn đối thoại của họ, có vẻ Yoshimi đang khá hoảng loạn.
Dù Yoshimi mang lại ấn tượng điềm đạm, nhưng khi gặp chuyện liên quan đến gia đình, cô ấy dường như cũng khó giữ được bình tĩnh.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Ninmura thở dài thườn thượt, rồi quay sang nói với tôi:
“Xin lỗi, Segawa.”
“Ừ, tôi hiểu. Cậu cứ đi đi. Tôi nghĩ cô Mutsumi và cô Yoshimi chắc chắn sẽ yên tâm hơn nếu có Ninmura ở đó. Cậu mau đến với họ đi.”
“Thật sự xin lỗi! Chuyện này, làm ơn thay tôi chuyển lời cho Sora, tôi nhất định sẽ đền bù sau!”
Vừa nói xong, Ninmura liền quay người chuẩn bị rời đi, nhưng rồi đột nhiên dừng bước.
“À, từ đây đi đến nhà ga thế nào ạ!?”
Có vẻ Ninmura cũng đang khá hoảng loạn. Anh ta dường như đã quên mất rằng chúng tôi đặc biệt tập trung rồi đi xe đến đây, là vì địa điểm thi đấu khá xa nhà ga.
“Thật là hết cách… Tôi sẽ lái xe đưa Ninmura một đoạn đường vậy.”
Nói xong, Sako-senpai liền giao chiếc máy ảnh yêu thích của mình cho tôi.
“Segawa, mấy cậu lát nữa sẽ đến phòng chờ của Sora và các bạn đúng không? Hiếm có cơ hội này, cậu hãy tự tay ghi lại những khoảnh khắc tỏa sáng của họ bằng máy ảnh đi.”
“Tôi… tự mình chụp sao?”
“Nhắc mới nhớ, sở thích của Shinobu cũng là nhiếp ảnh mà.”
Sasha nói với giọng điệu hoài niệm. Sao trước đây tôi lại không nghĩ đến nhỉ? Tự tay mình ghi lại những khoảnh khắc của gia đình. Chẳng phải đây chính là công việc rất phù hợp với một người cha sao?
“…Tôi hiểu rồi, tôi sẽ thử xem!”
“Ừm. Vậy thì trông cậy vào cậu đấy. Cần cảm ơn… thì cứ dùng những tư liệu ảnh có trong đó là đủ rồi. Nhớ là phải tập trung vào Miyu-sama và Hina-sama đấy.”
Sako-senpai sau khi chào kiểu quân đội một cách rất ngầu, liền cùng Ninmura rời đi.
“Yuuta, cậu cầm máy ảnh trông rất hợp. Giống như một người cha vậy.”
Raika-senpai nói. Miyu và Hina cũng gật đầu đồng tình.
“À haha, nhưng tôi chẳng tự tin chút nào đâu.”
Chiếc máy ảnh DSLR trong tay tôi nặng trịch. Cảm giác như mình vừa tiếp nhận một trách nhiệm to lớn nào đó vậy. Bởi vì tôi có thể cảm nhận sâu sắc tầm quan trọng của việc lưu giữ những kỷ niệm.
Chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là trận đấu bắt đầu. Đáng tiếc là trong khán phòng lại cấm chụp ảnh, nên thời gian duy nhất mà chúng tôi có thể chụp được ảnh là khi Sora và mọi người đang ở trong phòng chờ, chớp nhoáng thôi.
“Chị ơi!”
“Chị Sora ơi!”
Vừa thấy bóng chị trong phòng chờ, hai đứa đã rối rít gọi to.
“A! Mọi người đến rồi! Em cứ lo không biết sao mà giờ này vẫn chưa thấy, cứ sốt ruột mãi thôi.”
Sora chạy đến trước mặt chúng tôi, vừa nhìn thấy chiếc máy ảnh treo trên cổ tôi liền lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên.
“Anh hai, sao anh lại đeo cái đó?”
“À, chuyện này thì hơi phức tạp một chút… Mà thôi, Sasha và chị Raika cũng đến rồi. Giờ họ đang giúp mọi người tìm chỗ ngồi. May mà anh Nobuyoshi và cô Yoshiko vì bận việc nên hình như không đến được.”
“Thế à… Tuy hơi tiếc nhưng cũng đành chịu vậy.”
“À, còn anh Sako thì bận việc đột xuất nên lái xe về trước rồi. Vì thế anh ấy mới đưa máy ảnh cho anh giữ hộ. Mà việc của anh Sako thì…”
Tôi nói tóm tắt cho Sora nghe chuyện anh Ninmura và anh Sako không có mặt ở đây.
“Ể? Em bé sắp chào đời á? Anh rể Ninmura sắp có con ư? Chuyện lớn thế!”
“Thế nên anh Ninmura nhờ anh chuyển lời xin lỗi vì không đến được.”
“Tình huống thế này thì cần gì phải xin lỗi chứ. Ra là vậy, anh Ninmura cũng sắp làm cậu rồi… Hèn gì anh hai lại là người chụp ảnh. Khà khà, nghe lạ ghê.”
“Đừng có cười anh chứ. Anh còn phải chụp cả phần của anh Nobuyoshi và cô Yoshiko không đến được nữa đấy… À, đúng rồi. Chúng ta chụp một tấm ngay đi nào.”
“Ể? Thấy hơi ngại ngại sao ấy…”
Dù Sora có vẻ ngượng ngùng, tôi vẫn bấm nút chụp.
Không biết có chụp được không. Dù tôi có hỏi qua anh Sako cách dùng nhưng cũng chẳng tự tin là bao.
“Hina cũng muốn! Hina cũng muốn!”
“Vậy thì ba chị em mình chụp một tấm nha. Hina đứng giữa đi.”
“Chúng con đến đây để cổ vũ chị hai mà, thế này có kỳ cục không ạ?”
“Không sao, không sao. Là do chị muốn chụp vậy mà.”
“Vậy thì chị chụp đây nhé.”
Ba chị em Takanashi đứng cùng nhau lấy Hina làm trung tâm, tôi cứ thế liên tục bấm máy chụp vài kiểu.
“Chị Sora ơi, làm phiền chị một chút được không ạ?”
“A, em đi một lát nhé. Có người gọi em.”
Sora nói xong liền chạy đến chỗ các bạn trong đội hợp xướng. Tôi nhìn khung cảnh đó qua ống kính máy ảnh. Bóng dáng Sora trong khung hình khác hẳn với Sora mà tôi từng biết.
Một người chị cả đáng yêu, dù nghiêm túc nhưng đôi khi lại vụng về, hay dỗi, hay ngượng, nhưng lại rất biết quan tâm người khác. Tính tình hơi thất thường, dù nỗ lực không ngừng nhưng lại dễ bị “trật ray”, đó là Sora mà tôi biết. Thế nhưng, Sora đang khiến tôi liên tục bấm máy lúc này lại là một tiền bối đáng tin cậy, và cũng là một cô gái xinh đẹp.
“Xin lỗi, xin lỗi, sắp đến lượt rồi, mọi người có vẻ căng thẳng lắm.”
“Chị không lo lắng sao?”
“Đương nhiên là có chứ. Từ nãy giờ tim chị cứ đập thình thịch ấy.”
“Nhưng mà nhìn không ra chút nào.”
Trong mắt tôi, Sora trông có vẻ rất bình tĩnh.
“Cái này à… nên nói là chị tuy hồi hộp nhưng không sợ hãi nhỉ… Ừ, đúng rồi. Bây giờ chị đang rất phấn khích.”
Sora tự nhiên nở nụ cười. Đó là nụ cười rạng rỡ đúng với từ "phấn khích".
“Takanashi, sắp đến lượt rồi đấy.”
“Yoko. Ừ, tôi đến đây.”
“A, Sora!”
Tôi gọi Sora lại, định nói gì đó cuối cùng khi cô bé đang định quay về với các bạn.
Thế nhưng, nhất thời tôi lại không biết phải nói lời động viên nào.
Nói “cố lên” hình như có vẻ kỳ lạ. Sự nỗ lực của Sora không phải đến từ bất kỳ ai, mà là của riêng cô bé. Tôi không nên nói nhiều vào lúc này. Vậy thì rốt cuộc tôi nên nói gì đây?
Là người thân, hay là cha, tôi nên làm gì đây?
Trong lúc đang băn khoăn như vậy, tôi bỗng nhận ra chiếc máy ảnh đang cầm trong tay.
“Sora, anh sẽ nhìn em.”
“Ể…”
“Tất cả những gì em thể hiện, anh đều sẽ ghi nhận.”
Tôi không rõ đây có phải là điều tôi nên làm hay không.
Thế nhưng, tôi mong Sora có thể biết điều này.
“Vâng! Anh hai không được bỏ lỡ đâu đấy!”
Nụ cười rạng rỡ của Sora, cảm giác như đẹp hơn không biết bao nhiêu lần so với lúc chúng tôi vừa gặp nhau.
“Ư oa! Takanashi!”
Thấy Sora và mọi người diễn xong, bước ra khỏi khán phòng, một người phụ nữ liền chạy ngay tới. Nhìn thấy người phụ nữ mặc bộ kimono nghi thức Shichi-Go-San đó, Sora và các bạn cũng reo lên vui mừng.
“Chị Okae! Chị đến xem chúng em này!”
“Chuyện đó thì hỏi làm gì chứ ~~~!”
“Ơ, chị ơi, sao chị lại khóc đến mức đó chứ!”
“Vì ~ tôi cảm động quá mà!”
“Khóc lóc gì mà gớm thế, cựu hội trưởng, nước mũi chảy ròng ròng kìa!”
“Ít nói thôi! Maeshima! Tôi đang chia sẻ cảm xúc với Takanashi, đừng có làm phiền tôi!”
“Chia sẻ cảm xúc gì chứ, rõ ràng là chị khóc một mình mà…”
“Thôi đi, biến ra chỗ khác đi!”
“Đau quá đau quá đau quá! Đầu hàng! Đầu hàng!”
Phía khán giả chúng tôi đứng một bên nhìn cô gái đang sử dụng đòn siết cổ rắn hổ mang với một nam sinh, rồi lại cùng các cô gái khác trong đội hợp xướng động viên nhau. Kết quả là Sora và mọi người dù tiếc nuối nhưng vẫn giành được vị trí Á quân. Thế nhưng như vậy vẫn đủ để giành vé tham dự giải quốc gia.
“Để chuẩn bị cho trận đấu tháng 10, mọi người phải đoàn kết tập luyện chăm chỉ hơn nữa!”
Sora nói đầy quyết tâm như vậy.
“Sora có nhiều bạn bè tốt quá nhỉ…”
Sasha đứng bên cạnh nói đầy cảm khái. Dù đây là chuyện đương nhiên, giống như tôi có bạn bè ở trường đại học, Sora cũng có những người bạn trong đội hợp xướng của cô bé. Cô bé rụt rè mà tôi từng nắm tay bỏ chạy ngày ấy đã biến mất rồi. Và cô bé cũng không còn là đứa trẻ con nít, sẽ khóc khi bị ngã nữa.
Thật ra tôi vẫn luôn biết. Sora dù không cần đến sự giúp đỡ của tôi vẫn có thể tự mình bước đi. Hơn nữa, cô bé còn có những người bạn luôn ủng hộ mình. Miyu cũng có Sasha. Còn Hina… tôi tin rằng cũng sẽ có một ngày không cần đến sự giúp đỡ của tôi nữa. Tôi tự nhiên đưa máy ảnh lên ngắm bọn trẻ.
“Ra là vậy, tôi hiểu rồi. Nên mới phải chụp ảnh sao…”
Đối diện với những chú chim non rồi sẽ rời xa mình, ghi lại những ký ức với chúng, lưu giữ cẩn thận. Bởi vì những thứ này, một ngày nào đó có thể trở thành bảo vật vô giá.
Giống như anh rể Shingo và anh Nobuyoshi, những người đã làm cha, tôi cảm thấy mình dường như đã hiểu thêm được một chút.
Mấy ngày sau cuộc thi hợp xướng kết thúc, ba chị em nhà Takanashi và những người bạn thân của họ lại tụ tập lần nữa. Lý do đương nhiên là buổi biểu diễn văn nghệ của Hina.
“Ư ồ ồ! Hôm nay, hôm nay tôi nhất định phải chụp cho đã tay mới được!”
Trong số những người thân, bạn bè tập trung tại sân trường mẫu giáo, anh Nobuyoshi đã không thể kìm nén được sự phấn khích từ rất sớm.
Lần trước vì công việc mà không thể xem buổi biểu diễn âm nhạc của Sora dường như đã khiến anh Nobuyoshi chịu đả kích không nhỏ, lần này anh ấy thậm chí còn đặt phòng ở khách sạn Ikebukuro từ trước, chuẩn bị chu đáo mọi thứ.
“Anh Nobuyoshi, không lẽ cái ống kính kia của anh… là chuẩn bị cho hôm nay sao?”
“Ồ? Quả nhiên là lão Sako, cậu thật tinh mắt.”
Ống kính siêu tele sáng bóng lấp lánh đang tỏa ra một sự hiện diện khác thường.
“Nhưng mà, Yuuta. Cậu vẫn cần phải trau dồi thêm. Mặc dù ảnh của cậu tràn đầy tình yêu với người được chụp, nhưng bố cục thì quá thô thiển! Góc chụp cũng không đủ cầu kỳ! Để chụp được ảnh đẹp, cậu cần có sự kiên trì không ngại nằm rạp xuống đất!”
“Anh Nobuyoshi, cậu ấy vẫn còn là người mới mà. Lấy cơ hội này, chúng ta dạy dỗ cậu ấy thật tốt, để Segawa trở thành một nhiếp ảnh gia xuất sắc thì sao?”
“Ý kiến này hay đấy. Vậy thì, để chụp được ảnh đẹp, tôi sẽ huấn luyện cậu thật kỹ! Đầu tiên là bố cục…”
“Không, ừm… Tôi đúng là có nói muốn thử chụp ảnh, nhưng tôi chỉ đơn thuần muốn lưu giữ những bức ảnh của gia đình thôi…”
Nghe lời anh Nobuyoshi nói, đã chẳng còn liên quan gì đến việc làm cha nữa, mà rõ ràng đã đạt đến trình độ của một kẻ cuồng nhiếp ảnh.
“Anh Nobuyoshi, anh có vẻ hơi quá khích rồi đấy. Vẫn còn các phụ huynh khác ở đây mà.”
“D-Dì Yoshiko… Ừm… Xin lỗi… Tôi sẽ tự trọng…”
Cô Yoshiko khiến anh Nobuyoshi đang phấn khích tột độ tỉnh táo ngay lập tức, rồi quay sang nhìn tôi.
“Yuuta, con vất vả rồi. Dì nghe nói chuyện các con từ chối việc sống chung rồi.”
Tôi hơi sững người lại, ban đầu cứ nghĩ mình cũng sẽ bị mắng vì chuyện gì đó.
“…Vâng ạ. Chuyện người đại diện hợp pháp cũng bị Sora từ chối luôn rồi ạ.”
“Vậy sao… Dì nghĩ chuyện đó có lẽ cũng là điều tốt.”
“Ban đầu con cũng sốc lắm, nhưng giờ thì con cũng mơ hồ hiểu được lý do Sora làm vậy rồi ạ.”
“Nếu Yuuta con có thể nghĩ như vậy, có lẽ đó cũng là một kết quả đáng mừng nhỉ…”
Cô Yoshiko nói đầy cảm khái như vậy.
“Dù có không muốn thế nào đi nữa, sự thay đổi vẫn sẽ đến. Giữ nguyên hiện trạng cũng là một quyết định đáng được tôn trọng. Trước đây con chẳng phải cũng đã từng cố gắng cưu mang ba chị em như vậy sao?”
“…Vâng ạ.”
Lời nói của dì, vẫn luôn như một lực đẩy vô hình đằng sau lưng tôi.
Người lớn, chắc chắn là như vậy.
“Yuuta, tớ đến rồi ~”
“Miki, cảm ơn cậu đã cố gắng đến!”
“Khà khà, đương nhiên rồi, đã là Hina muốn tớ đến thì tớ đâu có lý do gì để không đến chứ?”
Lần này Hina cũng gửi thiệp mời, mời mọi người đến xem buổi biểu diễn văn nghệ.
Niềm vui được học cách viết tên mình chắc chắn cũng là nguyên nhân thúc đẩy Hina làm như vậy.
“Segawa, tôi cũng có ở đây…”
“À, tôi có thấy cậu mà, Koto. Tôi chỉ nghĩ việc cậu có mặt ở đây là chuyện tự nhiên thôi…”
“Không sao, tôi không để bụng đâu. Dù sao thì trong mắt Segawa bây giờ chỉ có ba chị em đáng yêu thôi mà. Đúng không, Sugaya?”
“Ừ. Đúng vậy đấy, Koto.”
Miki và Koto tuy là một sự kết hợp kỳ lạ, nhưng cảm giác như giữa hai người họ có một sự ăn ý chung nào đó.
“Segawa!”
“Ồ ồ! Ninmura, cậu đã cố gắng về kịp sao?”
“Thật đấy ~ Tôi đã đi xe buýt đêm từ Sendai về đấy.”
“Xin lỗi, để cậu phải vất vả như vậy.”
“Không sao, không sao! Dù sao đây cũng là lời mời của chính Hina mà. Với lại, không từ chối lời mời của con gái là nguyên tắc của tôi đấy.”
“Nói vậy thì đúng là như thế thật nhỉ. À, chị cậu thế nào rồi?”
“A, anh muốn biết sao? Muốn biết sao?”
Nghe tôi nói vậy, Ninmura lập tức cười toe toét.
“Thật là tuyệt vời ~ Tuy mới sinh là con gái, nhưng cũng đáng yêu đáng yêu lắm, tôi bắt đầu hiểu được cảm giác của Segawa rồi đấy. À, anh muốn xem ảnh không? Tôi gửi thẳng cho anh luôn nhé.”
“Ừ. Lát nữa gửi cho tôi nhé. À, không cần gửi ngay bây giờ đâu.”
Ba chị em chắc sẽ rất vui khi nhìn thấy bức ảnh em bé này. Tuy nhiên, Ninmura thì đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi cháu gái mình rồi. Trông tôi cũng giống vậy sao? Vậy thì chúng ta là đồng loại rồi, Ninmura!
“Anh hai!”
Tôi nghe thấy tiếng Sora gọi. Sora và chị Raika đang vẫy tay với tôi.
“Thiệt tình, anh hai, không nhanh lên là sẽ không chiếm được chỗ tốt đâu.”
Nghe Sora nói vậy, tôi mới nhận ra đã sắp đến giờ buổi biểu diễn văn nghệ bắt đầu.
“Xin lỗi, xin lỗi. Anh hơi nói chuyện say sưa quá.”
“Yuuta, anh chảy nhiều mồ hôi quá.”
Hôm nay cũng rất nóng. Vì đã chạy một đoạn đường nên tôi ướt đẫm mồ hôi.
“Anh hai, đây. Dùng cái này lau đi.”
“Ừ, cảm ơn em.”
Sora lập tức đưa cho tôi một chiếc khăn tay. Gần đây, Sora cảm giác càng ngày càng giỏi giang hơn. Gần như đến mức người ta không thể phân biệt được ai mới là người giám hộ nữa. Tôi phải cố gắng hơn nữa!
Nhà trẻ đông đúc hơn ngày thường rất nhiều vì các bậc phụ huynh.
Lúc này, sự góp mặt của gia đình Takanashi càng khiến không khí trở nên náo nhiệt hơn.
“Cậu của Hina, hôm nay có rất nhiều người đến nhỉ.”
Cô giáo mầm non quen thuộc của tôi cũng cười khổ nói vậy.
“Vâng ạ, tuy năm ngoái đã đông rồi, nhưng năm nay… hình như còn tăng gấp đôi nữa.”
Tôi không khỏi nhớ lại chuyện năm ngoái ở nhà trẻ Hachiōji, mọi người cùng tham gia buổi biểu diễn văn nghệ. Sora và tôi, lúc đó đã mặc trang phục của chị Yuri và anh rể Shingo đến dự. Lúc đó cô giáo mầm non cười nói: “Hina thực sự rất được lòng mọi người nhỉ”. Đúng vậy, đúng là như thế thật.
“Cậu ơi, chậm quá đi mất! Con với mẹ lo lắm đấy!”
Miyu, người đã đưa Hina đến nhà trẻ trước cùng Sasha, bực bội nói vậy.
“Xin lỗi, Miyu. Vì phải chào hỏi mọi người nên chú hơi chậm.”
“Hina được lòng người thật đấy, có thể khiến nhiều người đến xem con bé như vậy! Đúng là con của Yuri có khác.”
“Sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều con trai thích Hina đấy, mẹ ạ.”
“Ừ! Đã vậy thì, ngay từ bây giờ mình phải để ý xem có con sâu bọ nào bám lấy Hina không mới được.”
“Anh hai, sao anh vẫn còn nói chuyện đó chứ. Cảm giác anh càng ngày càng giống ba rồi đấy.”
“Ừm… Giống anh rể Shingo sao… Chuyện này anh nên vui hay không đây?”
“Buổi biểu diễn bắt đầu rồi.”
Lời nói của chị Raika khiến tất cả chúng tôi đều chuyển ánh mắt về phía sân khấu.
“A, ra rồi, ra rồi!”
“Hina! Con là đáng yêu nhất đấy!”
Lời cổ vũ của Sasha khiến các bậc phụ huynh khác tụ tập ở đó đều bật cười.
“Thiệt tình, mẹ làm con ngại quá đi mất.”
“Có sao đâu chứ. Đây là cơ hội để con yêu của mình thể hiện mà. Lúc này đâu phải là lúc ngại ngùng đâu.”
Có lẽ đồng cảm với lời Sasha nói, các bậc phụ huynh khác cũng đồng loạt cất cao giọng, gửi lời cổ vũ đến con cái mình. Cũng vì thế mà ngay trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, không khí đã nóng lên đến mức chưa từng có.
“A, đúng rồi. Sora, cái đó, cái đó.”
“A! Em suýt nữa quên mất!”
Nghe Sasha nhắc nhở, tôi vội vàng lấy con thỏ bông quan trọng của Hina ra khỏi túi.
Con thỏ bông do chị Yuri làm, được Sora sửa lại, tràn đầy tình yêu thương dành cho Hina.
“Em cũng mang theo này!”
Sora cầm trong tay là con búp bê Jubei. Đây là vật để thay thế những người mà Hina muốn gặp. Dù họ không có mặt ở đây, nhưng đó là bằng chứng cho thấy mẹ, ba và Jubei đều ở bên Hina. Lúc này, các cô giáo với nụ cười rạng rỡ nói lớn:
“Các con ơi, hãy cố gắng nhảy thật đẹp cho mọi người xem nhé. Hôm nay những người đến xem, dường như cũng đặc biệt mong đợi đấy.”
Với lời mở đầu đầy hài hước của cô giáo mầm non, buổi biểu diễn văn nghệ bắt đầu. Hina và các bạn hát hò nhảy múa trên sân khấu theo tiếng đàn của cô giáo mầm non. Chẳng biết từ lúc nào, mọi người bắt đầu vỗ tay theo nhịp, tạo nên một không khí sôi nổi khó tả. Anh Nobuyoshi và anh Sako thì phấn khích chụp ảnh không ngừng, và bị cô Yoshiko trừng mắt giận dữ, Miki và Koto thì không nhịn được cười trước giọng hát trẻ con của các bé.
Anh Hanamura thì cảm động đến rơi lệ vì điệu nhảy của Hina. Nhớ lại lúc thi hợp xướng, hình như anh ấy cũng đã khóc thì phải. Chỉ là mỗi lần anh ấy cổ vũ, lại bị Yoko mắng: “Ồn ào quá! Không nghe thấy tiếng hát gì cả!”
Mọi người đều vui vẻ, nhìn sân khấu với nụ cười trên môi. Lời bài hát “Twinkle, Twinkle, Little Star” mà Hina và các bạn thể hiện cứ vang vọng trong tai tôi. Người ta nói rằng sau khi chết đi, con người sẽ trở thành những vì sao trên trời. Tôi nghĩ bài hát này, chắc chắn sẽ đến được tai chị Yuri, anh rể Shingo và Jubei đang ở đâu đó trên bầu trời.
Khi buổi biểu diễn văn nghệ kết thúc, những người cùng chúng tôi trở về nhà Takanashi có cả họ hàng Nobuyoshi, Yoshiko và các thành viên hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố. Anh Nobuyoshi và cô Yoshiko, nói rằng vẫn còn chỗ, đang nói cười vui vẻ với Sasha trong phòng khách. Còn bức ảnh em bé mà Ninmura khoe, khiến Miyu, Hina và cả anh Sako đều nở nụ cười.
“Đây là cháu gái của Ninmura nhỉ. Ừm! Tương lai rất đáng mong đợi đấy!”
“Anh Sako… anh có nghĩ hơi nhiều quá không?”
Nghe những lời Sako nói, Yuuta ngơ ngác nói vậy.
“Cậu nói vớ vẩn gì đấy, Segawa! Cháu gái tôi sau này chắc chắn sẽ là một mỹ nhân!”
“…Tôi nói vậy là vì muốn tốt cho anh đấy.”
Tâm ý của Yuuta, đối với Ninmura, người lần đầu có cháu gái và đang vui mừng đến mức mất trí, hoàn toàn không cảm nhận được.
“Em bé mặt đỏ ửng nhỉ. Lúc Hina còn bé cũng vậy đó.”
“Mới sinh ra đều thế mà, Hina. Lần sau anh sẽ cho Hina xem ảnh của chị hai và anh.”
“Ư ồ! Ảnh lúc Đại nhân Miyu ra đời! Con muốn xem! Con muốn xem lắm!”
Miyu trả lời câu hỏi của Hina. Mọi người cũng đều nghe thấy tiếng ồn ào của Sako. Ngoài sự ồn ào như vậy trong phòng khách, Raika và Sora đang chuẩn bị bữa tối trong bếp.
Lần này, Raika đã ngăn Sasha lại khi cô bé đang định chuẩn bị bữa tối, rồi chủ động xin được tự tay làm.
"Chị Raika, thế thì ngại quá. Đông người thế này, chắc chị vất vả lắm."
"Không sao đâu. Lâu rồi chị chưa có dịp nấu cho mọi người, chị thấy vui lắm."
"Em cảm ơn chị Raika."
"Sora này, em cứ ở phòng khách trò chuyện cùng mọi người cũng được, chị tự lo được mà."
"Không sao đâu ạ! Em muốn giúp một tay!"
"Vậy à."
Nghe Sora nói vậy, Raika khẽ mỉm cười. Nụ cười tuyệt đẹp của chị ấy khiến Sora ngẩn ngơ.
*—Gương mặt chị Raika… mềm mại hẳn đi…*
So với lần đầu gặp mặt, vẻ mặt của Raika giờ đây đã phong phú hơn rất nhiều. Sora tin rằng điều đó là nhờ có chú của mình, chú Yuuta. Tất nhiên, Sora cũng hiểu rằng việc này còn liên quan đến cả ba chị em cô nữa.
Chú Yuuta vẫn luôn thầm mến người con gái xinh đẹp này. Và Sora cũng nhận ra, Raika đối với chú Yuuta cũng không phải là hoàn toàn vô tình. "Em mới là người thích chú ấy trước chị cơ!" – Dù có nói ra câu đó, thì Raika vẫn là một đối thủ mà Sora không có chút phần thắng nào.
Chị ấy trưởng thành, dịu dàng, lại còn hiểu chuyện nữa, khiến Sora cũng rất yêu mến Raika. Chị ấy vừa là đối thủ khó nhằn, nhưng cũng là hình mẫu đáng ngưỡng mộ của Sora.
"Ừm, dùng thứ này làm nước dùng nhé. Món salad thì làm từ cà chua bi và đậu phụ, theo kiểu Nhật đi."
Nghĩ rằng Sasha thường làm nhiều món Tây hơn, Raika hôm nay quyết định trổ tài chế biến món ăn Nhật Bản cầu kỳ.
Raika khéo léo chần cà chua rồi lột vỏ. Mùi hương thanh thoát của nước dùng nấu từ cá ngừ bào bay lên. Ngay cả trong khoản bếp núc, Raika cũng vượt xa Sora rất nhiều. Thế nhưng, Sora vẫn không chịu thua. Một người bạn vừa xinh đẹp, lại vừa được mình yêu mến… mà lại còn cùng thích một người với mình. Sora hít một hơi thật sâu.
"Chị Raika…"
"Sao thế, Sora?"
Sora ngừng tay gọt củ cải dở dang. Bởi vì cô bé chưa đủ thuần thục để vừa gọt củ cải vừa làm việc khác. Sora nhìn Raika.
"Em… cho dù là chị Raika… em cũng sẽ không thua đâu."
"Hả?"
Có lẽ vì bất ngờ trước lời nói đột ngột đó, quả cà chua trên tay Raika bị biến dạng, suýt chút nữa đã bị chị ấy bóp nát. Thấy Raika phản ứng như vậy, Sora có chút nhẹ nhõm.
*—Mình đã nói ra rồi… Mình đã nói ra rồi.*
Raika trưng ra vẻ mặt khó hiểu, như thể không hề nắm bắt được ý tứ của Sora. Hiếm khi thấy người này lại lộ rõ biểu cảm như vậy. Một sự im lặng ngắn ngủi. Rồi, Raika… khẽ khàng mở lời:
"…Chị cũng… sẽ không thua đâu."
Cuộc đối thoại của hai người không hề chỉ rõ mục tiêu. Nhưng, đối với những phần được bỏ qua ấy, Sora cảm thấy xúc động khi nội tâm đã hoàn toàn lĩnh hội được. Dù tim đập nhanh liên hồi, nhưng một nụ cười vẫn tự nhiên nở trên gương mặt cô bé. Bởi vì, Sora nghĩ… giờ đây, cô bé đang ở một vị thế ngang hàng với chị Raika.
Chắc chắn má cô bé đã ửng hồng. Nhưng Sora vẫn mỉm cười, cố gắng kiềm chế ý định rời mắt khỏi khuôn mặt Raika.
"…Sora đáng yêu lắm. Chị cũng… sẽ cố gắng."
Nói rồi, Raika tiếp tục chuẩn bị bữa tối. Còn Sora cũng như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục giúp đỡ.
Sora không rõ Raika có hiểu ý nghĩa lời mình nói hay không. Nhưng Sora nghĩ, dù không hiểu cũng không sao. Dù nhỏ bé, đây vẫn là một bước tiến, và Sora lúc này đã dũng cảm bước ra.