Papa no Iu Koto o Kikinasai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

5 12

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

551 1654

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

400 673

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

258 4627

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

570 1818

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

282 1342

Quyển 15 - Chương cuối

Ngày hôm nay, cũng như một năm về trước, là một ngày trời oi ả vô cùng.

“Chú ơi! Chuẩn bị xong chưa ạ?”

“Đợi, đợi chút! Cho chú thêm xíu nữa! Chú quên mang khăn tay rồi!”

“Thiệt tình, lúc nào cũng nước đến chân mới nhảy, đúng là phong cách của chú mọi khi rồi, nhưng mà để con gái đợi thế này thì vô tâm quá đó nha. Chú phải chuẩn bị sẵn sàng trước khi chị hai đến chứ.”

Miyu đang cười tươi roi rót, giờ đây đã lớn thêm một chút. Thế nhưng, nét trưởng thành ngày ấy của con bé nay lại pha thêm chút ngây thơ, bộc trực, không biết có phải chú nhìn nhầm không nữa. Nụ cười ấy, dẫu trong mắt ai cũng đẹp hơn cả những ngôi sao, tựa hồ theo thời gian càng thêm đáng yêu.

“Đúng đó chú~ Hina đã tự mình chuẩn bị mọi thứ xong hết rồi nè.”

“À, à vậy hả. Hina giỏi quá ta. Chú đi lấy khăn tay cái nhé.”

Tôi vừa gật đầu lia lịa trước vẻ mặt đắc ý của tiểu mỹ nhân, vừa chạy ra khỏi phòng khách.

“Chú ơi! Khăn tay ở máy giặt đó nha! Tại Hina là người gấp mà!”

Hina nói xong, nở nụ cười rạng rỡ với tôi. Khi lấy lại được nụ cười, Hina trông càng thêm ngọt ngào hơn hẳn trước đây. Ôi chao! Có vẻ như thiên thần Hina của chúng ta vẫn đang không ngừng tiến bộ nhỉ. Với cái mặt ngờ nghệch tự mãn của mình, tôi cảm ơn Hina rồi vội đi lấy khăn tay. Hôm nay chúng tôi đã hẹn nhau cùng ra ngoài, lại còn vì một chuyện vô cùng quan trọng nữa chứ. Tôi vội vàng mở cánh cửa nối liền nhà vệ sinh với phòng tắm.

“……Ê?”

Đập vào mắt tôi là một làn da trắng nõn. Cảm giác như Sora chỉ đang mặc độc nội y, chuẩn bị thay quần áo.

“Ờ… cái đó… chú chỉ là…”

“Hả? An, anh… anh không phải đã ra đến hiên rồi sao…”

Tôi quay lại lấy khăn tay… Không, không phải, tôi có thấy gì đâu, tôi không cố ý mà.

Dẫu tôi muốn nói như vậy, nhưng miệng cứ há hốc, chẳng thể thốt nên lời.

Khoan đã, tôi bây giờ khác rồi. Tôi không chỉ là một sinh viên đại học là họ hàng đến giúp trông nhà. Tôi là… cha đỡ đầu của Takanashi Sora mười lăm tuổi. Đã thế này, tôi phải thể hiện một khía cạnh khác của mình.

“Xin lỗi! Chú không cố ý đâu!”

Tôi quỳ xuống tạ lỗi ngay tại chỗ. Với tư thế này thì chẳng thấy gì hết.

“À! An, anh! Đâu cần phải làm vậy đâu ạ! Em, em cũng hấp tấp quá, cứ nghĩ mọi người không có ở đây nên tự tiện thay đồ ở đây, thành ra ii xin lỗi ạ.”

Thấy tôi xin lỗi, Sora ngược lại có chút bối rối mà nói lời xin lỗi với tôi. May quá, có vẻ Sora chấp nhận tha thứ cho tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên.

“Thật sự xin lỗi…”

Và cái tôi nhìn thấy… vẫn là Sora đang chưa mặc quần áo. Lần này Sora đã đỏ bừng cả mặt.

“An, anh Yuuta ngốc!”

Tôi cứ như bị tiếng quát đuổi đi, vội vàng lao ra khỏi phòng tắm và đóng sầm cửa lại. Tôi thật là thất thố.

Haizzz, chị và anh rể ơi, xem ra tôi chẳng tiến bộ gì so với một năm trước cả. Huhu…

Thế nhưng, Sora đã hoàn toàn khác so với một năm trước. Con bé trưởng thành rõ rệt. Tim tôi suýt chút nữa thì ngừng đập. Tôi đã vô tình chứng kiến sự trưởng thành của con gái mình. Xem ra, tôi phải để mắt đến mấy con sâu bọ bên ngoài nhiều hơn mới được.

Sora đang dần biến từ một cô bé đáng yêu thành một mỹ nữ kinh diễm.

Tôi, người quyết định sẽ tiếp tục sống cùng mọi người, có một sứ mệnh: bảo vệ con bé… bảo vệ tất cả mọi người.

Tôi một lần nữa khắc ghi tâm nguyện ấy vào lòng, và… bắt đầu đau đầu nghĩ xem lát nữa phải xin lỗi Sora thế nào.

Sau khi tôi dỗ dành cho Sora đang đỏ bừng mặt bình tĩnh lại, người đầu tiên xuất hiện trước mặt chúng tôi là Sasha.

“Mọi người đều chuẩn bị xong rồi nhỉ, giỏi quá đi.”

“Mẹ ơi, hôm nay con cảm ơn mẹ.”

Người vừa cười vừa nắm tay Sasha là Miyu.

“Khà khà, mình là người đến đầu tiên đó nha. Mà, tại mình ở gần nhất nên điều này cũng là đương nhiên thôi.”

Sasha cười tươi rói nói. Đúng vậy. Sau khi việc chung sống với chúng tôi không thành, Sasha đã làm một điều nằm ngoài dự đoán của chúng tôi. Sasha đã chuyển đến một căn hộ gần nhà chúng tôi. Tuy việc sống chung đã đổ bể, nhưng Sasha, người đã sẵn sàng định cư ở Nhật Bản, dường như đã tranh thủ lúc rảnh rỗi hoàn tất việc chuyển nhà, và giờ đây cô ấy đã là hàng xóm có thể gặp mặt hằng ngày với chúng tôi.

“……Chết tiệt, bị giành trước rồi.”

Người tiếp theo xuất hiện là Raika-senpai với bộ trang phục đơn giản. Trông cô ấy có vẻ hơi thất vọng.

Hai mỹ nhân với thân hình cũng khó phân cao thấp đã nhìn chằm chằm vào nhau.

Nói sao nhỉ, dù sao thì so với Raika-senpai đã chuyển đến Ikebukuro trước, Sasha lại có thể tìm được căn nhà gần chúng tôi hơn. Giờ đây họ cứ như đang cạnh tranh xem ai sẽ là người chăm sóc Hina và các em vậy.

“Raika-senpai, hôm nay thật sự cảm ơn chị rất nhiều. Đây vốn dĩ là chuyện chỉ cần người nhà xử lý…”

“Đây là tâm nguyện của bọn chị. Không cần bận tâm đâu. Hội trưởng và Ninmura cũng sẽ đến ngay sau đây.”

Chị ấy còn chưa nói dứt lời, Sako-senpai và Ninmura trong bộ trang phục lịch sự khác hẳn ngày thường đã đến ngay sau đó. Tiếp đến, dì Ryoko và anh Nobuyoshi cùng những người khác cũng tới. Những người thân khác mà chúng tôi chưa gặp mặt kể từ tang lễ của chị và anh rể cũng đều tề tựu ở hiên nhà. Khi gặp nhau, mọi người đều tươi cười chào hỏi.

Một năm trước, những giọt nước mắt khi cùng một nhóm người này tụ tập ở đây, giờ đây đã biến thành những nụ cười hiện tại. Nhờ có ngày ấy, nhờ có nhiều chuyện đã xảy ra, mọi người mới có được nụ cười như bây giờ. Dẫu nỗi cô đơn chẳng vì thế mà vơi đi, nhưng việc mọi người có thể tụ tập ở đây với nụ cười trên môi khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Hôm nay là giỗ đầu của chị và anh rể. Và cũng là lúc tiến hành lễ Vu Lan cùng lúc.

Trước mặt đông đảo khách khứa, tôi cùng ba chị em cúi đầu thật sâu bày tỏ lòng biết ơn.

Khi pháp sự kết thúc, chúng tôi cuối cùng cũng thả lỏng tinh thần, nghỉ ngơi trong phòng khách. Việc ba chị em luôn ở cạnh tôi, tôi nghĩ chắc cũng là do cảm thấy cô đơn. Đúng lúc này, Hina nói:

“Bố và mẹ… không ở trong mộ phải không ạ?”

“……Ừm. Bởi vì, sau cùng, sau vụ tai nạn máy bay, vẫn không ai tìm thấy hiện trường…”

Dẫu đã một năm trôi qua, vẫn không tìm thấy hai người họ. Hina cúi đầu, rồi nở một nụ cười.

“Chú ơi… Nếu đã vậy… bố và mẹ có khi nào vẫn đang khỏe mạnh ở một nơi nào đó không ạ? Chỉ là không về được…”

Đó là hy vọng. Là giấc mơ. Dẫu biết không thể thành hiện thực.

“Bố và mẹ nhất định cũng đang ở một nơi nào đó, nở nụ cười đó ạ. Hina… nghĩ vậy.”

Tôi để trái tim mình trôi theo trí tưởng tượng của cô con gái út. Có lẽ đúng là như vậy. Hai người họ thực ra chỉ đang bị trễ đường mà thôi. Cứ nghĩ như vậy cũng tốt. Cha mẹ con cái một năm không gặp mặt một lần thực ra cũng chẳng phải chuyện hiếm hoi gì. Dù sao thì, một ngày nào đó, không, là bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mặt được. Bởi vì họ vẫn ở trong tim chúng tôi.

“Khà khà, vậy thì, để không làm hai người lo lắng… chúng ta phải cố gắng nhé.”

“Hina… ừm. Nhất định, nhất định là như vậy rồi.”

Sora và Miyu cũng mỉm cười đồng tình. Giấc mơ lương thiện của Hina đã an ủi trái tim chúng tôi.

Để những người quan trọng có thể giữ nụ cười, chúng tôi cũng phải giữ nụ cười của mình.

Bởi vì chúng tôi đã phải mất một năm trời mới có thể đi đến bước này.

“Chú… sẽ với tư cách là cha đỡ đầu của ba đứa, sau này cũng sẽ không ngừng cố gắng… Cho đến khi cả ba đứa đều lấy chồng, chú sẽ luôn nỗ lực. Sau này cũng xin mọi người chiếu cố nhiều hơn nhé.”

“Hina yêu chú nhất!”

“Vâng, chú ơi!”

Hai đứa nhỏ hơn đều tươi cười đáp lại như vậy. Nhưng chỉ có Sora… không hiểu sao không trả lời.

“So, Sora…?”

“……”

“Con, con đang giận gì chú sao? Đú, đúng rồi, con không thích chú làm người giám hộ hợp pháp của các con mà… Có phải chú đã làm gì không phải với Sora không?”

“Thiệt tình, chú vẫn y như cũ, chẳng tinh ý chút nào. Nếu trở thành người giám hộ hợp pháp của bọn con, tuy có những việc có thể làm, nhưng cũng sẽ có những việc không thể làm chứ?”

Miyu trông có vẻ khó chịu nói xong, rồi ôm lấy Hina đang cười tươi rói, thở dài một tiếng.

“Ơ, ơ… Sora… Miyu nói vậy là sao… ơ…”

Không thể làm? Tôi hoàn toàn không hiểu. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào mặt Sora mà hỏi.

Cô con gái cả gần đây ngày càng xinh đẹp đến khó tin, mặt đỏ bừng lên.

“……Con không biết. Anh… Yuuta ngốc.”

Lời nói của Sora không mang theo sự tức giận. Nét mặt ấy vừa e thẹn, vừa như mỉm cười, đẹp đến mức khiến tôi không kìm được mà ngắm nhìn ngây người. Trên mặt Miyu và các em cũng đều là những nụ cười hiền lành. Cả gia đình chúng tôi đều nở nụ cười. Chúng tôi hiển nhiên hứa với nhau rằng, sau này cũng sẽ luôn sống cùng nhau.

Năm mới của chúng tôi, bắt đầu từ đây.