Sau Đại hội thể thao không lâu, khi sắc thu dần chuyển mình, không khí mùa đông cũng đang ùa về.
Đội hợp xướng của Takanashi Sora đã tham gia tranh tài ở giải toàn quốc, rồi lại tiếp tục góp mặt và được khen ngợi nhiệt liệt tại quán cà phê hóa trang trong lễ hội trường đại học chúng tôi. Thế nhưng, trong lòng chúng tôi vẫn còn canh cánh nỗi lo về chuyện của Miyu ở trường.
“Miyu này, chuyện học hành ở trường… ổn chứ con?”
“Ề~ Chị Sora, chị lo xa quá rồi đó nha~”
Cứ hễ có dịp, Sora lại tìm cách hỏi han tình hình của Miyu, còn Miyu thì vừa dọn dẹp phòng khách vừa tìm cách đánh trống lảng. Từ khi chúng tôi biết Miyu không hợp tính với vài bạn trong lớp, nếu hỏi Miyu có tiến triển đáng kể nào không thì câu trả lời là chưa. Dù vậy, giờ đây Miyu cũng đã chịu than thở, kể lể đôi chút trước mặt chúng tôi rồi.
“Miyu, có phải ai đó đã làm gì con mà con không tiện kể cho chị không?”
“Không, không có đâu ạ! Chị Sora nói xem, một cô bé dễ thương như con, lại là một mỹ nhân nữa chứ!”
Có lẽ vì trốn tránh mãi cũng chán, Miyu tắt máy hút bụi, quay người đối diện với chị mình.
“Ừm… đúng là… Mi-Miyu trông rất giống Sasha-san, thật sự là một mỹ nhân, nhưng mà…”
“Chưa kể, chị Sora khi còn học cấp hai còn là một thần tượng huyền thoại cơ mà.”
“Hả!? Chị có làm thần tượng gì đâu… Miyu, đừng có nói bậy nha con.”
“Chính vì chị không tự nhận ra điều đó nên càng… Thôi được rồi, dù sao chị Sora hãy thử nghĩ kỹ xem, nếu có kẻ nào dám bắt nạt một người như con thì sẽ ra sao?”
Thấy Sora lộ vẻ khó hiểu, Miyu dang rộng hai tay một cách khoa trương rồi hỏi.
“Hả? Hả hả? Thì sẽ ra sao?”
“Kẻ đi bắt nạt người khác sẽ bị coi là người xấu đúng không? Cho nên ấy mà, ngay từ đầu con đã bảo là không có ai làm gì con cả. Là chính con… Con nghĩ là con đã quá bận tâm một chút thôi. Với lại chính chị với Chú Yuuta cũng nói là không thể nào hòa hợp với tất cả mọi người được mà, giờ không sao rồi ạ.”
“…Thật vậy sao?”
Thấy Miyu nói với vẻ mặt tự tin, Sora cũng không hỏi thêm nữa. Nói vậy thì, tuy Sora không phải là học sinh chuyển thẳng lên, nhưng có chị gái học cùng trường cấp ba, có lẽ đó cũng là một lợi thế. Dù Sora nhìn tôi như muốn tìm sự giúp đỡ, nhưng tôi cũng chỉ biết tỏ vẻ áy náy, vì tôi cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào cho phải, còn Miyu thì nhân cơ hội nắm lấy tay chị gái.
“Thật sự không sao rồi mà, chị Sora!”
“Con không ép buộc hay kìm nén bản thân chứ?”
“Con sẽ không như vậy nữa đâu ạ~ Cảm ơn chị Sora đã quan tâm.”
Miyu nói xong, lại tiếp tục dọn dẹp phòng khách. Dù chúng tôi không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng phần nào yên tâm, vì ít nhất nụ cười của Miyu vẫn rất rạng rỡ.
“Được rồi, nếu đã vậy thì… Ôi! Muộn thế này rồi! Phải chuẩn bị bữa tối thôi.”
Thấy Sora nhìn đồng hồ nói, tôi ưỡn ngực tự hào.
“Hừm, Sora, tối nay cứ để chú lo. Đúng không Hina?”
“Vâng ạ! Tối nay Chú Yuuta với Hina sẽ nấu cà ri đó, chị Sora.”
Hina vừa giúp mang khoai tây đến vừa nói. Thật ra, khi Sora và Miyu đang dọn dẹp, tôi đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Vì công việc làm thêm bận rộn trở lại, nhịp sống của tôi lại dần quay về trạng thái của một năm trước. Tuy tôi và Hina khá đắc ý, nhưng Sora thì lại tự kiểm điểm.
“Ừm… Em xin lỗi, anh Yuuta, để em giúp một tay nhé.”
“Không sao đâu, em đừng bận tâm. Là do gần đây cuộc sống của anh có chút thư thả nên mới làm vậy, Sora cứ làm những gì em muốn đi.”
Nghe tôi nói vậy, Sora suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đứng cạnh tôi giúp chuẩn bị bữa tối.
“Hôm nay Sasha có đến không ạ? Hina muốn Sasha ăn cà ri Hina nấu cơ.”
“Vậy thì cháu sẽ nhắn tin cho mẹ là cà ri của Chú Yuuta và Hina đang đợi mẹ ở nhà nha~”
Miyu dọn dẹp xong phòng khách, liền bắt đầu soạn tin nhắn.
Tôi cảm thấy những u ám trước đó đã dần biến mất trên gương mặt Miyu. Mặc dù vậy, tôi vẫn cho rằng không thể lơ là, bởi Miyu là một đứa trẻ lương thiện, dù bản thân khó chịu vẫn sẽ mỉm cười mà nghĩ cho mọi người.
Bước sang tháng mười hai, thoáng cái đã phải đối mặt với cái lạnh buốt xương, khiến việc đạp xe đến trường trở nên vô cùng khó khăn. Dù vậy, vì tôi nỗ lực muốn đuổi kịp Senpai Raika đang đạp xe đạp thể thao, nên cái nhiệt độ này lại khiến tôi cảm thấy may mắn. Gần đây, tuy chưa đến mức cứ ba ngày thì có một ngày đi song song được với Senpai, nhưng đã là cứ ba ngày thì có một ngày có thể đến trường cùng lúc với Senpai Raika rồi. Còn hai ngày còn lại, Senpai Raika đến trường trước sẽ mua cà phê sẵn, đợi tôi ở bãi đỗ xe đạp. Hôm nay là ngày thứ hai trong số đó. Khoảng thời gian cùng Senpai Raika trong bộ đồ thể thao đạp xe, cùng nhau uống cà phê đóng lon, có thể nói là một phần thưởng vô cùng xa xỉ. Tôi thật may mắn khi có thể đến khu học xá Shinjuku này.
“Hù~”
Hơi thở thoát ra từ đôi môi rời khỏi lon cà phê, hóa thành hơi nước trắng xóa trong không khí. Hành động bình thường ấy, qua Senpai Raika trông như một cảnh trong poster hay quảng cáo truyền hình, khiến tôi không khỏi nhìn ngây dại.
“Yuuta?”
“À, không có gì, không sao ạ!”
Tôi vội vàng uống một ngụm cà phê của mình, rồi cũng như Senpai Raika, thở ra làn khói trắng. Nhân tiện, Senpai Raika khi đạp xe đạp thể thao hình như được các tay đua xe đạp gần đó gọi là “Nữ thần đường đua”. Nói sao nhỉ… đúng là Senpai Raika có khác.
“Yuuta, cậu sao vậy? Vừa nãy cậu có vẻ thất thần.”
“Hả? Kh-Không có đâu ạ, em chỉ là…”
“Cậu đang nghĩ gì vậy? Có phải là chuyện của Miyu không?”
Chuyện của Miyu, tôi đã từng bàn bạc qua với Senpai Raika và mọi người một chút, chắc chắn Senpai cũng đang quan tâm đến Miyu. Chỉ có điều, tôi thật sự không thể nói mình đang mải ngắm Senpai Raika đến ngây người, nên đành gượng cười đáp lại câu hỏi.
“Gần đây Miyu rất ổn, từ sau Đại hội thể thao không có gì thay đổi rõ rệt.”
“Nhưng Miyu rất giỏi che giấu cảm xúc của mình… nên tôi rất lo.”
Senpai Raika, người quan tâm đến ba chị em gái gần như không kém gì tôi, hiểu rất đúng về Miyu, dù sao thời gian cô ấy ở cạnh ba chị em cũng ngang ngửa tôi.
“Nói vậy cũng đúng. Tuy nhiên, Miyu dường như đã nhìn mọi chuyện rất thông suốt, gần đây em ấy vui vẻ lắm.”
“Ừm, vậy thì tốt rồi, dù sao thì trong vấn đề quan hệ xã hội tôi cũng chẳng giúp được gì.”
“Em cũng vậy, dù vẫn muốn làm gì đó cho Miyu…”
Đối với suy nghĩ của tôi, Senpai Raika cũng gật đầu đồng tình. Cảm giác chỉ có thể lặng lẽ nhìn mọi chuyện diễn ra thật sự khó chịu một cách bất ngờ.
“Nếu có gì tôi có thể làm, cứ nói thẳng ra, tôi sẵn lòng làm bất cứ điều gì.”
“Cảm ơn Senpai.”
Tôi từ tận đáy lòng cảm ơn vị nữ thần chu đáo ấy. Cứ như thế, dưới bầu trời lạnh giá tháng mười hai, tôi hình dung cuộc sống học đường hiện tại của cô con gái thứ hai của mình.
“À đúng rồi, Yuuta, công việc mới cậu đã quen chưa?”
Uống xong cà phê, trên đường đến lớp học, Senpai Raika thay đổi chủ đề.
“Cũng tạm được ạ, chỉ là lúc bận rộn và lúc không bận rộn chênh lệch rất lớn… Chắc còn cần chút thời gian để quen hơn, trong thời gian hiệu đính bản thảo thì y như chiến trường vậy.”
“Thế à…”
“Bên Senpai Raika thì sao? Đã tìm được việc làm chưa ạ?”
“Ừm, tôi đã nhận được vài lời mời.”
Ừm, cái gọi là "vài lời mời" đó, có phải ý là đã có vài công ty chắc chắn nhận vào làm không? Công việc văn phòng đối với ngành khoa học xã hội rõ ràng ít như vậy, thật đáng ngưỡng mộ… Senpai Raika thật sự quá giỏi!
“Nếu đã vậy, có phải là có thể tiết lộ bí mật rồi không ạ?”
Nghe tôi nói vậy, Senpai Raika quay đầu nhìn tôi…
“…Vẫn tiếp tục giữ bí mật.”
Sau đó cô ấy mỉm cười. Ý này có phải là mục tiêu công việc của Senpai vẫn chưa có kết quả không?
Trong khi cảm nhận được sự khắc nghiệt của việc tìm việc, tôi cũng không khỏi bắt đầu thương hại chính mình của năm sau.
Trong lớp học cấp hai, mọi người đã dùng bữa trưa xong, tiếng ồn ào của giờ nghỉ trưa tràn ngập căn phòng.
Cửa lớp bấy giờ được kéo ra, đồng thời giáo viên chủ nhiệm, cũng là giáo viên môn xã hội học, xuất hiện trong lớp.
“Takanashi, hôm nay em là trực nhật đúng không? Phiền em tranh thủ giờ nghỉ trưa đi lấy tài liệu cho tiết học tiếp theo.”
“Vâng ạ.”
“Bản đồ hay mấy thứ tương tự nặng lắm, nên đừng có tự mình mang nhé. Trực nhật có hai người… người còn lại là Nogami phải không? Phiền hai em rồi.”
Ngay khi giáo viên đọc tên học sinh trực nhật viết trên bảng, cả lớp đều trở nên căng thẳng. Rào cản giữa nhóm học sinh chuyển thẳng và nhóm học sinh thi tuyển khi mới nhập học giờ đã không còn nữa, đặc biệt là màn trình diễn của Miyu trong Đại hội thể thao cũng khiến không khí giữa các bạn trong lớp trở nên hòa thuận hơn. Thế nhưng, về sự đoàn kết của lớp học này, vẫn còn một vấn đề.
Đó là nhóm học sinh lấy Nogami Rika làm trung tâm vẫn tiếp tục tránh né Takanashi Miyu, người được yêu mến nhất trong số học sinh năm nhất cấp hai. Đây đã là sự thật ai cũng biết trong lớp này. Rika khi còn học tiểu học cũng là một mỹ nhân được mệnh danh là hoa khôi của trường, là một cô gái rất được yêu mến. Và những cô gái thân thiết với cô ấy từ tiểu học đều công khai giữ khoảng cách với Miyu. Sự đối lập giữa hai mỹ nhân đã tạo nên một bầu không khí bất an trong lớp.
“Miyu, để tớ đi cùng cậu nhé?”
“Tớ sẽ không để Miyu mang đồ nặng đâu! Cứ để việc mang đồ cho tớ!”
Các bạn nam là những người hâm mộ Miyu lập tức lên tiếng.
“Cảm ơn các cậu, nhưng đây là việc của trực nhật, nên đương nhiên phải do tớ đi lấy. Còn Nogami…”
“…Tớ cũng là trực nhật.”
Rika cũng gật đầu, sau đó hai người liền rời khỏi lớp học. Dù Rika không đi bên cạnh Miyu mà đi lùi lại một chút, nhưng Miyu vẫn cố gắng nói chuyện với cô ấy. Bởi vì vào những lúc khác, gần như không có cơ hội nào để nói chuyện với Rika.
“Sắp đến cuối kỳ rồi nhỉ, mới cảm thấy kỳ thi giữa kỳ vừa kết thúc thôi mà, thời gian trôi nhanh thật đấy.”
“…”
“Nhưng mà đợi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, là đến Giáng sinh và kỳ nghỉ đông rồi. Kỳ nghỉ đông cậu định làm gì? Có phải là đi làm thêm không?”
“…”
Thấy Rika không trả lời, Miyu cố gắng lấy hết can đảm.
“Nogami… tớ có làm gì sai không?”
Miyu nghĩ rằng đối phương vốn dĩ không né tránh mình đến mức độ này. Rika, với tư cách là đại diện của nhóm học sinh chuyển thẳng, quả thật luôn có một khoảng cách với Miyu, người đặc biệt nổi bật trong nhóm học sinh thi tuyển, nhưng Rika rõ ràng bắt đầu tỏ thái độ thù địch với Miyu là từ sau khi Miyu và Sasha đi đến đài truyền hình.
Miyuki đã nhiều lần nghĩ liệu có phải mình đã nói sai điều gì đó không, nhưng cô bé vẫn không thể nghĩ ra.
“…Cậu sẽ không hiểu đâu.”
“Hả?”
“Thôi đi, đừng bận tâm đến tớ.”
Rika như muốn tự mình thể hiện, định lẳng lặng đi ngang qua Miyu.
“…Cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện với tớ.”
Trước phản ứng này của Miyu, Rika cảm thấy bất ngờ, đồng thời cũng như hối hận vì hành động mở lời của mình mà cắn chặt môi. Sau đó, Miyu, người đang ôm tài liệu, cũng luôn quan sát Rika đang kiên quyết không mở miệng.
*(Ừm~ Mình thật sự đã làm gì đắc tội với Nogami sao?)*
Thật ra, theo tôi thấy, Nogami cũng rất xinh đẹp. Miyu đi phía sau Rika, mang theo suy nghĩ đó. Nghĩ kỹ lại, Nogami không tích cực bắt nạt mình, chỉ là không muốn tương tác. Với "đối tượng không thể thích" mà chị Sora đã nói, thì thái độ đó cũng hợp lý. Nghĩ đến đây, Miyu không khỏi cười khổ. Miyu vẫn chưa thật sự hiểu rõ cảm xúc của mình, cô bé chỉ không muốn tình trạng hiện tại tiếp diễn mà thôi. Miyu có thể hiểu những lời chị gái nói và thái độ của Rika, dù vậy…
—*Mình không phải là phải tìm cách thay đổi tình trạng này, mà là mình muốn tìm cách thay đổi nó.*
Từ cuộc đối thoại vừa rồi, Miyu càng thêm tin chắc điều này, chỉ có điều cô bé hiện tại vẫn chưa nghĩ ra cách nào.
Trong lớp học khi Miyu và Rika đều đã rời đi, bầu không khí trở nên khá nặng nề. Mọi người đều chung một hy vọng là hai cô bé đó đừng xảy ra tranh cãi gì.
Nếu nói về sự hiểu lầm duy nhất của Miyu, thì đó là việc lớp học không hề chia rẽ. Dù là bạn bè của Miyu, hay bạn bè của Rika, tất cả đều chỉ lo lắng cùng một điều.
“Mình có nên đi giúp mang đồ không nhỉ…”
Một cậu con trai hiểu rõ nguyên nhân của bầu không khí này, thì thầm rồi ngó ra hành lang.
“…Không sao đâu, Rika sẽ không chủ động gây chuyện đâu.”
“Nói thì nói vậy, nhưng mà… Takanashi bận tâm chuyện này lắm đấy.”
Đây là đoạn hội thoại mà cả lớp đều có thể nghe thấy, hai người này đều là nam nữ sinh chuyển thẳng từ tiểu học lên.
“Thật khâm phục Takanashi vẫn có thể giữ được nụ cười… Bản thân mình… đôi khi thật sự không thể chịu nổi.”
Người nói câu này là một cô gái quen Miyu từ tiểu học, cô bé đã nhiều lần chứng kiến Miyu cố gắng hòa hợp với Rika, điều này càng khiến cô bé không thể chấp nhận thái độ của Rika.
“…Rika tự mình cũng rất khó chịu.”
Người nói câu này với âm lượng mà mọi người khó có thể nghe rõ, là cô gái luôn ở bên cạnh Rika.
Từ những cảm xúc mà họ biết được từ Rika, họ biết Rika thực sự không có ác ý với Miyu, nhưng mà…
Cô gái khẽ thở dài nặng nề. Cuộc đời vốn dĩ không công bằng, xung quanh chúng ta có rất nhiều điều dù thế nào cũng đành chịu. Ngay cả khi như vậy, nếu hai cô gái xinh đẹp ấy có thể sống hòa thuận, không biết sẽ tốt biết bao… Cô gái này cũng mang cùng một ước mong đó.
Khi tháng mười hai chỉ còn chưa đầy nửa tháng, khung cảnh tràn ngập không khí Giáng sinh đã trở nên quen thuộc.
Đối với những ngày cuối năm sắp đến, chỉ có thể dùng từ bận rộn để diễn tả, và nhà xuất bản chuyên sách thiếu nhi mà cô Ryoko giới thiệu tôi làm thêm cũng vậy. Hôm nay tôi cũng bận rộn chạy vặt từ sáng sớm đến tận giờ ăn trưa. Khi tôi mở hộp cơm trưa trong phòng tiếp khách nhỏ, nơi trở thành khu vực nghỉ ngơi khi không có ai sử dụng, một biên tập viên độc thân ngoài ba mươi tuổi cũng bước vào.
“Cái hộp cơm của cậu trông ngon đấy, bạn gái cậu làm à?”
“Là cháu gái tôi làm cho tôi đấy ạ.”
Hộp cơm hôm nay là do Sora chuẩn bị, không chỉ có những điểm nhấn màu đỏ, vàng, xanh lá cây tuyệt đẹp, mà tỷ lệ thịt và rau cũng vừa phải. Hộp cơm này dù nhìn từ góc độ nào cũng đáng được khen ngợi, điều này khiến tôi không khỏi cảm thấy tự hào.
“Ồ! Xem ra cháu gái cậu sẽ là một người vợ tốt đấy, nhất định phải cho tôi cơ hội nha.”
“Không đời nào.”
Tôi cười nói dứt khoát. Tình hình gia đình tôi khi tôi bắt đầu làm thêm, sếp đã giải thích đơn giản cho mọi người, nên đây là cuộc đối thoại diễn ra khi mọi người đã hiểu rõ tình hình. Một nhà xuất bản như một đại gia đình thế này, cảm giác cũng không tệ.
“Thật đáng tiếc. Thôi, không nói chuyện này nữa. Về lịch làm việc đến cuối năm, cậu có yêu cầu gì không?”
“Ừm~ Em muốn được nghỉ vào dịp Giáng sinh ạ.”
“Gì cơ! Cuối cùng cậu thật sự có bạn gái à? Đáng ghét!”
“Là người nhà ạ! Ngày hai mươi tư ở nhà trẻ có hoạt động Giáng sinh đấy ạ.”
Hina sẽ tốt nghiệp nhà trẻ trong năm nay, nên đây cũng là buổi tiệc Giáng sinh cuối cùng của con bé. Với tư cách là một người cha, đây là hoạt động tôi nhất định phải tham gia, tôi đã sẵn sàng để khóc nức nở rồi đây.
“Hơn nữa, ngày hai mươi lăm đội hợp xướng của con gái cả nhà em còn có buổi biểu diễn định kỳ Giáng sinh nữa.”
“Ồ ồ… Cậu thật sự như đang làm cha vậy, tôi có chút kính trọng cậu rồi đấy. Ngày hai mươi tư, hai mươi lăm, thật ra tôi vốn định nếu có thể thì mong cậu đến làm, nhưng nếu đã vậy thì tôi sẽ cân nhắc lại.”
“Xin lỗi ạ.”
Chỉ thấy biên tập viên gãi đầu, rồi lộ ra nụ cười ranh mãnh.
“Ngược lại, tôi có thể nhờ cậu tăng ca dọn dẹp kho sách kinh dị không? Nghe nói ngày mai có liên quan đến việc tìm tài liệu, chúng ta có lẽ phải tìm cách xử lý mấy cái thùng hàng đấy.”
“Đ-Được thôi…”
Tuy nói là làm thêm, nhưng quả nhiên tiền không dễ kiếm chút nào. Tôi mang theo suy nghĩ đó, đồng thời nhanh chóng giải quyết hộp cơm. Món gà viên cho vào miệng vô cùng ngon, xem ra tài nấu ăn của Sora ngày càng thuần thục rồi.
“Hồi mới bắt đầu, còn từng mang ra cả món hamburger cháy đen nữa chứ.”
Nghĩ đến chuyện đó khiến tôi không khỏi bật cười, hộp cơm này chính là kết quả hai năm nỗ lực của Sora, tôi cũng không thể thua em ấy được. Để có được ngày nghỉ Giáng sinh, tôi tiếp tục làm việc chăm chỉ.
Việc bận rộn với công việc thì Sasha cũng vậy, đây là những tháng cuối năm đầu tiên của chi nhánh Nhật Bản, xem ra không thể trải qua một cách dễ dàng. Chiến dịch mua sắm Giáng sinh là một hoạt động quan trọng, đủ để quyết định kết quả cả năm, vì Sasha phải tự mình xử lý đủ thứ việc, nên dù có chạy đôn chạy đáo làm việc đến chết cũng không giảm bớt.
“Hàng bắt đầu thiếu rồi, nhanh chóng chuyển hàng đến các cửa hàng, nếu có yêu cầu khác, hãy gửi danh sách các cửa hàng đó cho tôi. Các cửa hàng khác cũng liên lạc bằng fax, nhanh chóng hoàn tất việc nhập hàng bổ sung…”
Sasha qua điện thoại, liên tục đưa ra chỉ thị bằng tiếng Nga.
“Để anh đợi lâu rồi, Hashiba.”
“Đừng nói thế, thấy cô bận rộn như vậy, thì còn gì vui hơn.”
Người ngồi đối diện Sasha bên kia bàn là Hashiba, cựu quản lý của cô.
“Thế có chuyện gì sao?”
“Ừm, không hẳn là có chuyện gì, mà là có người gửi cái này tới.”
Đó là thư mời tham dự một buổi trình diễn thời trang được tổ chức vào Đêm Giáng Sinh. Sasha rất đỗi ngạc nhiên, bởi quy mô của buổi diễn ấy hoàn toàn không phải nơi một thương hiệu như cô có thể góp mặt, đó là cả một thế giới của những mối quan hệ.
“Hashiba, tôi rất vui… nhưng tôi không thể nhận cái này, vì nó vượt quá tầm với rồi.”
“Tôi đoán ngay là cô sẽ nói vậy. Nhưng đây là do sếp bên tôi giới thiệu. Tôi biết Sasha cô ghét mấy chuyện đi cửa sau kiểu này, nhưng tôi nghĩ đây cũng là một cơ hội tốt, cho nên…”
Lời Hashiba nói ra cho thấy đây là một lời mời không thể từ chối.
“Tuy nhiên, cô chỉ cần tham gia đơn vị giới thiệu thương hiệu nghệ sĩ thôi, nên không cần quá căng thẳng đâu. Người mẫu cũng là lính mới của văn phòng chúng tôi, tôi sẽ giúp cô chuẩn bị những gương mặt đang được yêu thích. À, đương nhiên, nếu Sasha hay Miyu chịu lên sàn diễn thì còn gì bằng.”
“Thôi đi, tôi chịu rồi, tôi giờ đã là bà thím rồi mà. Nhưng mà… cảm ơn anh, Hashiba.”
“Cô chịu nhận là tôi vui lắm rồi. Xin lỗi vì thời gian hơi gấp gáp. Sau buổi diễn còn có một bữa tiệc lớn, tôi nghĩ đó sẽ là cơ hội kinh doanh rất tốt đấy.”
Nói cách khác, cô sẽ bị “trói chân” cả ngày vào Đêm Giáng Sinh, điều này lại khiến Sasha đau đầu lần nữa. Đây là Giáng Sinh đầu tiên của cô kể từ khi định cư ở Nhật, Sasha rất muốn cùng các con gái đón Giáng Sinh, thế nhưng… Sasha nghĩ, giống như Ryoko từng nói, công việc cũng rất quan trọng. Miyu và các con cũng sẽ lo lắng cho công việc của Sasha. Nếu các con biết cô đã bỏ lỡ một cơ hội tốt trong công việc chỉ vì muốn dành thời gian cho gia đình vào Giáng Sinh, chắc chắn ba chị em và Yuuta sẽ rất bận tâm.
“…Cho tôi một ngày để suy nghĩ được không? Tôi muốn xác nhận lại với gia đình.”
“Tôi hiểu rồi, nhưng sếp chúng tôi trước đây cũng là một người hâm mộ của Sasha, nên dù cô có từ chối thì tôi nghĩ ông ấy cũng sẽ không giận đâu.”
Hashiba hiểu rõ tâm trạng Sasha nên gật đầu nói. Sasha dồn hết sức dùng điện thoại và máy tính để giải quyết công việc tối nay thật nhanh, mong sớm được về nhà Takanashi.
Khi Sasha về đến nhà Takanashi, mọi người đã dùng bữa tối xong. Hina, người vừa tắm xong, toàn thân ấm áp, với mùi hương hạnh phúc, chạy ra đón Sasha.
“Sasha, mừng mẹ về nhà! Có cơm tối chị Sora và chị Raika làm đấy ạ!”
Khi Sasha mỉm cười nhìn cô con gái thứ ba vui vẻ dẫn mình vào phòng khách, cô con gái thứ hai và thứ nhất cũng nhanh nhẹn chuẩn bị bữa tối cho Sasha, còn Yuuta đang pha trà thì giải thích tình hình cho cô.
“Cháu cũng vừa về đến nhà để ăn tối vì làm thêm về muộn. Cháu thậm chí còn chưa kịp gặp chị Raika… Mai nhất định phải cảm ơn chị ấy mới được.”
Trong sự đón tiếp ấm áp của gia đình, Sasha hít một hơi thật sâu bầu không khí hạnh phúc.
“Tôi cũng nên tìm cơ hội cảm ơn Raika. Cảm ơn Sora nữa nhé, đã làm phiền con rồi.”
Nghe Sasha xin lỗi, cô con gái lớn khẽ cười khổ.
“Sasha chị à, đừng xin lỗi vậy chứ, đây vốn là việc bọn em định làm mà.”
“Đúng rồi đó, mẹ chỉ cần về ăn cơm thôi, vả lại mẹ đã làm việc vất vả rồi mà.”
Tấm lòng của các con gái khiến Sasha vô cùng xúc động, vừa thưởng thức bữa tối ngon lành, Sasha vừa nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt. Điều cô sắp phải nói ra khiến lòng cô trĩu nặng.
“Cảm ơn các con, thực ra hôm nay mẹ có chuyện muốn bàn với mọi người…”
Mang theo chút hồi hộp, Sasha bắt đầu kể về chuyện Giáng Sinh.
Nghe Sasha giải thích xong, ba chị em phấn khích vỗ tay.
“Chúc mừng! Sasha chị giỏi quá đi!”
“Mẹ cố lên nhé! Đây là cái mà năm nào cũng thấy trên thời sự mà!”
“Sasha cố lên!”
“Nhưng mà… nếu vậy thì Giáng Sinh mẹ không thể ở bên các con rồi… buổi biểu diễn của Hina nữa…”
Nghe Sasha nói những lời đầy áy náy, tôi lắc đầu.
“À haha, tuy buổi biểu diễn thì hơi tiếc thật, nhưng hoạt động Giáng Sinh nhà mình vẫn có thể lấy ngày khác làm Đêm Giáng Sinh mà. Dù là ngày 25 hay 26 đều được… Cứ chọn một ngày mà mọi người đều có thể tham gia. Mọi người, như vậy được không?”
Ba chị em không chút do dự gật đầu đồng ý. Mặc dù với những người theo đạo Thiên Chúa giáo sùng đạo, việc thay đổi ngày có lẽ là điều không thể xem xét, nhưng với lý do của chúng tôi, tôi tin rằng Chúa cũng sẽ rộng lượng tha thứ.
“Cảm ơn các con…”
Lúc này Sasha mới nở nụ cười. Ngay khi đó, Miyu bất ngờ giơ tay phát biểu.
“À phải rồi, nếu vậy thì dời sang ngày 26 được không ạ?”
“Được thôi, nhưng ngày 25 là lễ bế giảng rồi mà? Miyu có kế hoạch gì sau đó à?”
Sora khó hiểu hỏi, nhưng Miyu chỉ cười một cái.
Nụ cười của Miyu mang theo vài phần nghiêm túc, một nụ cười mà tôi chưa từng thấy trước đây. Dù Miyu đáng yêu như một thần tượng, nhưng biểu cảm lần đầu tiên bộc lộ ấy lại toát lên vẻ trưởng thành trong trẻo.
“Con có vài điều muốn làm. Hì hì, những thứ khác thì bí mật ạ, vì đó là chuyện riêng của con mà.”
Nghe Miyu nói vậy, chúng tôi nhìn nhau ngỡ ngàng.
“Mẹ biết rồi! Là đi hẹn hò với con trai đúng không! Miyu, nhớ giới thiệu cho mẹ biết mặt đấy nhé!”
Sasha vừa nói vừa ôm chặt lấy Miyu. Gì, cái gì chứ! Chuyện này tôi không thể vờ như không nghe được!
“Mi… Miyu! Hẹn hò với con trai vào Đêm Giáng Sinh, đối với con còn quá sớm đấy!”
“Thôi đi mẹ, không phải đâu ạ! Chú cũng đừng cứng mặt vậy chứ… ơ, ơ? Dù không phải hẹn hò, nhưng mà… ừm, ừm ~ nhìn chung, hình như cũng… không thể nói là không phải.”
— Gì, cái gì chứ!
Sau đó tôi không còn nhớ gì nhiều, chỉ nhớ rằng mình cuối cùng đã được Sora và Sasha cố gắng thuyết phục, và nhờ lời giải thích của Miyu mà cũng đỡ bận tâm hơn chút. Rồi tối hôm đó tôi một mình đối diện với bức ảnh của anh rể Shingo mà nói chuyện. Anh rể, xin anh nhất định phải bảo vệ Miyu…
Trong phòng nhạc của trường cấp ba, Takanashi Sora, thành viên ban hợp xướng đồng thời là học sinh năm nhất, đang ngước nhìn bầu trời qua khung cửa sổ.
Buổi chiều giữa kỳ thi và lễ bế giảng không có tiết học. Dù vẫn có hoạt động câu lạc bộ, nhưng thời gian về nhà vẫn được đẩy lên đáng kể, điều này khá đáng mừng.
“Anh có ổn không… Dù anh nói thời gian đi học ít hơn hồi ở Hachiōji, nhưng thời gian làm thêm cũng tăng lên tương ứng, anh chắc vẫn rất mệt.”
Không chỉ Yuuta mới là người lo lắng cho người thân trong gia đình.
“Chị Sasha cũng bận rộn như vậy. Gần đây chị Sasha về nhà chỉ ở lại được một lát, có lẽ bọn em nên mang đồ ăn đến cho chị ấy.”
Việc Sora phải nấu ăn cho Sasha, người có tài nấu nướng điêu luyện và nhanh nhẹn, với tay nghề mà Sora tự thấy còn chưa thạo, vẫn khiến cô hơi ngượng ngùng. Tuy nhiên, mỗi khi Sora và các em tự tay nấu nướng, Sasha luôn ăn rất ngon miệng.
Tiếp đó, khi Sora nghĩ đến người thân mà mình đang lo lắng nhất, cô không khỏi thở dài.
“Ối, sao thế? Sora, thở dài vậy, nếu bị con trai nhìn thấy thì họ sẽ khó chịu lắm đấy, nên phải kiềm chế cái vẻ u sầu đó lại nhé.”
Bạn thân Youko đến bên Sora, ghé đầu nhìn mặt Sora mà khuyên nhủ. Thấy Youko ghé sát mặt khiến Sora hơi giật mình, nhưng Youko lại nở nụ cười như vừa trêu chọc thành công, xem ra Youko cố tình rón rén lại gần.
“Thôi đi, đừng dọa tớ nữa, Youko.”
“Tớ thấy cậu đang ngẩn người mà, nên muốn dọa cậu xem phản ứng thế nào thôi.”
“Người ta có phản ứng gì đặc biệt đâu mà, thật là…”
Cuộc trò chuyện thoải mái như vậy khiến cả hai không khỏi bật cười.
“Thế, cậu thở dài vì chuyện gì thế?”
“…Vì chuyện của em gái, tớ thấy nó cố gắng quá sức nên lo lắng.”
Sora đơn giản giải thích tình hình cho Youko. Em gái cô, người gặp bế tắc cách đây không lâu, muốn tự mình giải quyết vấn đề ở trường. Việc đó có thuận lợi hay không thì Sora không rõ, cô chỉ có thể ủng hộ mà thôi.
“Đã là em gái của Sora thì đa phần sẽ không sao đâu.”
Youko nói một cách tự nhiên như hiển nhiên. Khi Youko nói vậy, cô thậm chí không cười, giọng điệu cũng rất bình thản.
“Gia đình Sora các cậu… hay phải nói là từ điển của nhà Takanashi chắc chắn bị thiếu trang rồi, Segawa-san cũng thế.”
“…Là ý gì?”
“Tớ nghĩ trong từ điển nhà các cậu chắc chắn không có những từ như ‘bỏ cuộc’ hay ‘thất bại’. Đây là nhận định chung duy nhất của tớ với anh tớ đấy.”
Nghe cô bạn nói những lời đó với thái độ bình thản, Sora kinh ngạc mở to mắt.
“Tớ… tớ thấy… không đến mức khoa trương thế đâu…”
“Thật á? Mọi người hình như cũng đồng tình với ý kiến của tớ đấy.”
Youko nói xong, cùng Sora quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy Daiki, Shuji, Kiyomi, và cả cô tiền bối trưởng nhóm Juujou mà Sora đã quen từ thời cấp hai, đều đang cố nén cười, má đỏ bừng quay đi.
“Thế, là thế thật sao…”
“Là thế, chính vì vậy mọi người mới muốn giúp đỡ các cậu mà, tớ nghĩ em gái cậu chắc chắn cũng sẽ không sao đâu.”
Được bạn thân động viên, Sora cuối cùng cũng gật đầu. Đúng vậy, chắc chắn sẽ không sao đâu, vì Miyu là đứa em gái mà cô tự hào.
“Nhưng nếu đã thế, vậy thì Đêm Giáng Sinh của Sora trống rồi. Nếu vậy, hay là đến dự tiệc Giáng Sinh ở nhà tớ không? Tớ có nhiều sách quý muốn giới thiệu cho cậu lắm đó. Cậu cũng lâu rồi không đến, thế nào?”
“…Ừm! Vậy tớ sẽ làm phiền nhé…”
“Tớ cũng muốn! Cho tớ một suất! Youko, đừng quên tớ Okae Kiyomi nhé!”
Lời mời của Youko đương nhiên cũng bao gồm Kiyomi, Shuji, và Daiki, cùng một số bạn học trong ban hợp xướng cấp ba cũng tham gia. Sau khi kế hoạch được chốt, trưởng nhóm Tou vỗ tay nói.
“Mọi người chơi thì chơi, nhưng Giáng Sinh năm nay cũng như mọi năm vẫn có buổi biểu diễn định kỳ nhé! Đừng quên chuyện này. Hôm nay tuy không còn nhiều thời gian, nhưng chỉ cần một lần thôi, mọi người hãy tập lại từ đầu nhé.”
Trưởng nhóm Tou vừa nói xong, mọi người lập tức căng thẳng, nhanh chóng chạy về vị trí của mình. Giai điệu mạnh mẽ được cất lên dưới tiếng đệm đàn của Youko, so với hồi cấp hai thì ổn định hơn, và cũng dịu dàng hơn mà tràn đầy năng lượng.
Takanashi Miyu cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập mạnh, đây là điều mà cô vẫn luôn suy nghĩ, trăn trở.
Hiện tại, không khí trong lớp vẫn còn chút ngượng ngùng. Dù cô có thể nói chuyện bình thường với phần lớn các bạn, nhưng một vài người, đặc biệt là nhóm lấy Rikka làm trung tâm, vẫn giữ khoảng cách với cô. Và giờ đây, mọi người dường dần quen với tình trạng này.
Những người đó cũng không chủ động gây rắc rối cho Miyu sau Hội Thể thao. Miễn là Miyu và Rikka không tiếp xúc với nhau, mọi thứ dường như là một lớp học bình thường. Việc các mối quan hệ trong lớp có lúc đậm lúc nhạt là điều bình thường, chỉ là vấn đề ở mức độ đó, mọi người đang dần chấp nhận.
Kết giao tốt với tất cả mọi người là điều khó khăn, ngay cả Sasha cũng phải đau đầu vì các mối quan hệ trong công việc. Có lẽ như Sora, Yuuta và mọi người nói, không cần phải kìm nén bản thân để kết giao với tất cả, nhưng mà…
Cô thiếu nữ tóc vàng kim mím chặt môi, kiên định giữ vững quyết tâm của mình. Tiết sinh hoạt lớp sắp kết thúc.
“Xin lỗi, em có một đề nghị, có được không ạ?”
Sau khi giơ tay và được giáo viên chủ nhiệm cho phép, Miyu đứng dậy. Cô quay đầu nhìn những người bạn đã cùng mình trải qua hai học kỳ, cảm giác ánh mắt mình lướ qua Rikka, và Rikka đã né tránh ánh nhìn.
Miyu trấn tĩnh lại cảm xúc suýt chút nữa đã chùn bước, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Sau lễ bế giảng, mọi người có muốn tổ chức một bữa tiệc Giáng Sinh không? Là một bữa tiệc mà tất cả mọi người trong lớp cùng nhau tổ chức, em nghĩ sẽ rất vui đấy ạ!”
Cụm từ “tiệc Giáng Sinh” khiến cả lớp xôn xao. Vì Miyu chưa từng nói với ai về ý tưởng này, nên không lạ gì khi đề nghị bất ngờ này gây ra náo động, và Miyu còn nói rằng cô muốn “tất cả mọi người” tham gia. Nghĩ rằng mình đã nói ra rồi, Miyu không đợi mọi người phản hồi mà tiếp tục thuyết phục.
“Em định tổ chức từ hai giờ đến năm giờ chiều ngày 25, địa điểm là một quán quen gần trường. Chuyện bao trọn địa điểm đã được thương lượng xong rồi, địa điểm miễn phí luôn ạ! Đổi lại, em hứa với họ sẽ giúp dọn dẹp, chuyện này mong mọi người giúp đỡ nhé! Đó là một quán có loa lớn, còn có cả karaoke nữa!”
Miyu vui vẻ vừa nói vừa làm động tác, còn các bạn học dần hiểu ra tình hình thì nụ cười lan tỏa giữa họ.
“Lúc đó mọi người hãy tự chuẩn bị một món ăn và đồ uống nhé. Chỉ mang khoai tây chiên hoặc một chai nước đóng chai cũng không sao cả! Người nhà em hứa sẽ giúp chúng ta nướng bánh kem, nên lúc đó ít nhất cũng sẽ có bánh kem để ăn đó ạ! Đương nhiên, mọi người cũng nhớ phải bàn bạc với mẹ mình nhé! Ai muốn ăn nhiều thì mang nhiều đồ đến cũng không sao cả!”
Giọng điệu có phần hài hước ấy khiến những người bạn từ thời tiểu học của Miyu cảm thấy hoài niệm. Kể từ khi vào cấp hai, cô gái “muốn kết giao tốt với mọi người” nên tránh quá nổi bật, giờ đây lại một lần nữa tỏa sáng rực rỡ.
“Vì bắt đầu từ hai giờ trong ba tiếng đồng hồ, nên những ai có hoạt động cùng gia đình vào buổi tối chắc cũng không sao đúng không ạ? Mặc dù có thể có người phải tham gia câu lạc bộ hoặc đi học thêm… Nhưng mà, bữa tiệc này dù chỉ có một mình em cũng sẽ tổ chức như thường, nên nếu tiện thì bao nhiêu người cũng được ạ…”
Miyu nói đến đây thì ngừng lại, cô lo lắng quan sát phản ứng của mọi người.
Đây là phương sách cuối cùng mà Miyu nghĩ ra. Để kết giao tốt với mọi người, Miyu đã từng rơi vào cảnh phiền não, chán nản và bị động. Vì những lời từ chối thẳng thừng mà Miyu đã kinh ngạc, và cũng vì thế mà trở nên rụt rè.
“Mọi người có muốn cùng em tổ chức tiệc Giáng Sinh không? Em muốn tổ chức cùng tất cả mọi người, tất cả!”
Miyu với ý chí mạnh mẽ, nhấn mạnh là “tất cả mọi người”. Miyu quyết định tự mình đẩy cánh cửa ra, Miyu muốn kết giao tốt với mọi người, Miyu quyết định gạt bỏ mọi khúc mắc trong lòng. Với tâm trạng như vậy, Miyu nhìn vào mặt tất cả mọi người trong lớp.
“Em sẽ tham gia!”
Người đầu tiên giơ tay và lên tiếng là cô gái đã nói chuyện với Sora trong ban hợp xướng. Vốn là thành viên của nhóm học sinh giỏi, cô nhìn Miyu với ánh mắt lấp lánh. Đương nhiên, những người bạn đã quen Miyu từ thời tiểu học cũng tiếp lời, ngay sau đó các bạn nam chậm hơn nửa nhịp cũng hò reo giơ nắm đấm, dù sao đây cũng là lời mời từ một tuyệt sắc mỹ nữ mà.
“Uwooo! Tớ cũng đi, tớ cũng đi! Miyu, nhà tớ làm cơm hộp! Tớ sẽ mang nhiều món ăn đến!”
“Nhà… nhà tớ mở cửa hàng tiện lợi! Cần gì cứ nói!”
“Câu lạc bộ của tớ có thể xin nghỉ! Tớ giỏi dọn dẹp nhất!”
Thấy các bạn nam tranh nhau lớn tiếng khẳng định tham gia, sự căng thẳng của các bạn nữ cũng được giải tỏa.
“Trao đổi quà cũng hay đấy nhỉ, ví dụ như đặt điều kiện dưới năm trăm yên chẳng hạn… Cái này thế nào?”
“Mọi người cùng tập trung chuẩn bị đồ ăn cũng hay đấy nhỉ, tớ đang học mẹ nấu ăn đấy.”
Mọi người bắt đầu đưa ra ý kiến dựa trên việc tham gia, thấy cảnh này, Miyu khẽ cười dễ thương, rồi vẫy vẫy ngón tay.
“À, nhưng những ai đã hẹn hò với người yêu vào Giáng Sinh thì phải ưu tiên bên đó nhé, không thì em có thể bị ghét đấy.”
Thấy nụ cười tinh nghịch của Miyu, các cô gái cùng trường tiểu học với Miyu đều bật cười.
“Người có người yêu chắc chỉ có Miyu thôi!”
“Người ta vẫn đang ‘tuyển tập’ mà.”
Thấy nụ cười đùa của Miyu, các bạn nam phấn khích hò reo, nhưng không ai nghĩ Miyu đưa ra đề nghị này là để tìm đối tượng, bởi Miyu đang hành động với tư cách người trong cuộc để hóa giải sự ngượng ngùng trong lớp. Tâm trạng của cả lớp, lúc này đã đạt được sự đồng thuận.
“Tiệc Giáng Sinh cả lớp cùng tham gia… thật mong tất cả mọi người đều có thể tham gia!”
“Ừm, tớ cũng vậy!”
“Tôi cũng sẽ giúp đỡ, Takanashi.”
Phần lớn các bạn trong lớp như thể bị nụ cười của Miyu lan truyền, nét mặt trở nên tươi tắn, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng nở nụ cười.
“À ~ Takanashi, thời gian sinh hoạt lớp còn lại, các em cứ dùng để bàn bạc về tiệc Giáng Sinh đi. Thầy đương nhiên cũng sẽ tham gia nhé, dù sao cũng cần có người giám sát mà. À, thầy sẽ giúp các em làm đơn xin phép nhà trường.”
“Cảm ơn thầy ạ!”
Mọi người vui vẻ hò reo, và bắt đầu thảo luận về tiệc Giáng Sinh. Lúc này Miyu khẽ quan sát Rikka, cô bé cũng đang nói chuyện với bạn bè xung quanh. Miyu nắm chặt nắm đấm trước ngực, nhắm mắt lại. Liệu cô bé có đến không? Hy vọng cô bé sẽ đến.
“Vậy thì… các bạn nào muốn giúp thì giơ tay lên nhé?”
Sau khi rất nhiều người giơ tay, mọi người bắt đầu cùng nhau quyết định các quy tắc cho hoạt động ngày hôm đó. Dù giờ tan học đã điểm, buổi họp lớp vẫn tiếp tục rôm rả, các bạn vẫn vui vẻ trò chuyện.
Buổi tiệc Giáng sinh truyền thống do trường mẫu giáo Hinamaru tổ chức là hoạt động mở cửa cho phụ huynh tham quan. Để chuẩn bị cho hoạt động này, dưới sự hướng dẫn của các cô giáo, các bé cũng tự tay trang trí lớp học.
“Cái giấy gấp màu đỏ kia, các con gấp như thế này này.”
“Oa~ đẹp quá! Hinata giỏi quá!”
“Các bạn khác cũng làm được mà, cố lên nào!”
Hinata Takanashi, bé gái lớn nhất lớp và cũng là người nổi tiếng nhất trường mẫu giáo, được rất nhiều bạn bè vây quanh.
Khi các bà mẹ đến đón con, tiếng bước chân rộn ràng vang lên trên hành lang, rồi cửa lớp học bật mở.
“Ohoho! Xem ra con có vẻ rất vui vẻ nhỉ!”
Đó là giọng nói mà Hinata vô cùng nhớ thương. Hinata hồi hộp quay đầu lại, quả nhiên thấy mái tóc xoăn xù đặc trưng cùng tư thế tay chống nạnh quen thuộc. Hinata lập tức chạy đến ôm chầm lấy người bạn lâu ngày không gặp.
“Haha, con vẫn y như cũ nhỉ. Năm sau con cũng lên tiểu học rồi đấy, phải chững chạc hơn một chút nhé.”
“Akari, lâu lắm không gặp!”
“Sao con không chịu nghe người ta nói vậy hả? Mẹ bận lắm đấy, mẹ là học sinh tiểu học rồi nha.”
Nghe hai cô bé bạn thân trò chuyện, cô giáo không nhịn được cười.
“Oa~ là Akari kìa~”
“A, chào chị học sinh tiểu học ạ~”
Những đứa trẻ đã quen với việc Akari bất ngờ đến thăm, đều tò mò tụ tập lại.
Sau khi chào hỏi các bé, Akari kéo Hinata ra hành lang.
“Sao thế? Akari.”
“Chỉ là mẹ thấy đông người quá nên ra ngoài một chút thôi.”
Nói vậy, Akari vơ lấy chiếc túi xách nhỏ mang theo khi ra ngoài.
Akari dùng bàn tay nhỏ bé lấy ra và đưa cho Hinata một món đồ khiến mắt Hinata sáng lên.
“Oa! Đây là gì thế? Dễ thương quá!”
“Hehe, đây là đồ mẹ làm ở trường, đây là vòng hoa Giáng sinh đấy.”
Đó là một tác phẩm được làm từ những chiếc đũa dùng một lần tạo thành khung, trang trí bằng ruy băng và những quả cây đã được chế tác. So với những đồ thủ công mà Hinata thường làm ở trường mẫu giáo, độ khó của nó cao hơn nhiều.
“Akari giỏi quá~”
Quả nhiên là chị học sinh tiểu học. Nghĩ đến việc liệu năm sau mình có làm được những thứ như vậy không, Hinata vô cùng hào hứng.
“Đây là món quà mẹ làm tặng bạn bè! Nên mẹ tặng cho con.”
Akari trao vòng hoa xinh đẹp cho Hinata, đồng thời quay mặt đi chỗ khác. Hai bên tai Akari đỏ bừng trước mặt Hinata.
“Cảm ơn Akari! Hinata thích Akari nhất!”
Hinata không hề để ý đến việc mình đã vô tình dùng lại từ ngữ thân mật quen thuộc, lại ôm chầm lấy người bạn lớn tuổi mà mình yêu quý.
“Hehe, đương nhiên rồi.”
Nhìn vẻ mặt đắc ý của người bạn, Hinata chợt nhớ ra một việc.
“…À phải rồi, Akari, Hinata có một việc muốn nhờ Akari…”
Cô bé đặc biệt chạy từ trường tiểu học đến gặp Hinata, đương nhiên sẽ không bỏ qua mong muốn của Hinata.
Sau khi nhận được lời hứa từ Akari – người mà cả mẹ và con gái đều là người ủng hộ gia đình Takanashi, Hinata lại nở nụ cười tươi tắn.
Khi lễ bế giảng kết thúc, không khí lớp của Miyu không chỉ đơn thuần là sự háo hức chào đón kỳ nghỉ dài.
Có những người vội vàng về nhà chuẩn bị, những người đã hẹn với Miyu đi dọn dẹp, và một số ít người không thể tham dự, đang thảo luận về kiểu giấy gói quà để ít nhất cũng có thể tặng quà cho những người bạn thân.
“Vậy thì, mình còn phải chuẩn bị đồ nên về trước nhé.”
Miyu nói xong, đi đến gần nhóm các cô gái thường tụ tập ở gần cửa sổ.
“Mình sẽ đợi các cậu đấy.”
Nói xong, Miyu quay người rời đi, mái tóc vàng óng mượt mà bay nhẹ nhàng trên không trung theo bước chân nhanh nhẹn của Miyu.
Những người còn lại trong lớp học, trong bầu không khí ngượng ngùng, là một vài thành viên của nhóm Rikka.
Trong khoảng thời gian số người trong lớp dần giảm xuống, họ vẫn không có ý định rời đi.
Lúc này, một nữ sinh với vẻ mặt dường như đã quyết định tiến lại gần họ.
“Chúng mình cũng sẽ đợi các cậu, nên… nếu tiện thì cùng đến nhé.”
“Đúng rồi, các cậu cũng đến tham gia đi.”
Một nam sinh tiếp lời. Sau đó, một vài người khác cũng đồng tình.
Mọi người đều hiểu rõ, họ biết cô gái tóc vàng kia đã đề nghị tổ chức bữa tiệc Giáng sinh với mục đích gì.
“Chúng mình đi trước nhé, mọi người sẽ đợi các cậu đấy.”
“Hẹn gặp lại sau nhé.”
Mọi người lần lượt chào tạm biệt những người đó rồi lên đường, vài cô gái còn lại trong lớp học, âm thầm quan sát phản ứng của Rikka. Tuy nhiên, Rikka vẫn cau mày cứng rắn.
Gần ga Ikebukuro, một cửa hàng nhỏ nằm dưới tầng hầm, tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ của các học sinh trung học.
“Đồ ăn chắc không thiếu đúng không? Đồ uống cũng ổn chứ?”
Nghe Miyu hỏi, mọi người lập tức hào hứng đáp lại.
“Ù! Lâu lắm rồi mới thấy Miyu mặc thường phục!”
“Khốn kiếp! Cùng nhóm được chiêm ngưỡng thiên thần như thế này mỗi ngày… thật là vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ!”
“Ừ, ừ, Miyu mặc thường phục vẫn dễ thương như cũ!”
Đây là một không khí thân mật chưa từng có, tâm trạng căng thẳng của Miyu dần tan biến, ít nhất cô bắt đầu nghĩ rằng việc mình làm không sai. Một bạn học cười tươi rói nói với Miyu:
“Mà nói đến, cái quán này thật sự có thể thuê miễn phí sao? Takanashi.”
“Đây là quán của bạn của cậu của chú mình, vì là trước giờ mở cửa nên được đặc cách cho mượn.”
Trong lòng Miyu gửi lời cảm ơn đến Shuntarou-senpai, có lẽ nên gửi một nụ hôn gió để cảm ơn. Nhớ lại lúc mới gặp Shuntarou, anh ấy gọi Sora là “bà thím” cơ mà, giờ mình ổn chứ nhỉ? Nghĩ đến đây, Miyu không nhịn được cười.
Các bạn học đang lần lượt tụ tập tại địa điểm tổ chức, còn khoảng ba mươi phút nữa là đến giờ bắt đầu bữa tiệc.
Trong khi số lượng người ngày càng tăng, Miyu cũng liên tục kiểm tra lối vào và danh sách người tham dự.
Đúng lúc này, lối vào đột nhiên ồn ào. Nhận thấy điều đó, Miyu lập tức nở nụ cười.
“Noji… chú à!?”
“…Sao phải ngạc nhiên thế? Chúng ta đã mang những thứ đã hứa đến rồi mà.”
Yuuta, Raika, Kouichi, Shuntarou, cùng Sora và Hinata cũng đến. Sasha không có mặt vì việc hậu kỳ của buổi trình diễn thời trang hôm qua vẫn chưa hoàn thành, nhưng Sasha cũng đã tham gia chuẩn bị phần ăn cho bữa tiệc. Nhưng Sora sắp phải chuẩn bị cho buổi biểu diễn thường kỳ nữa mà… Miyu vô cùng biết ơn chị gái vì đã cố gắng sắp xếp thời gian đến.
“Đây là những thứ chúng ta chuẩn bị cho mọi người.”
“Chú, cảm ơn chú. Chị, sau khi xong việc ở đây, em sẽ đi xem buổi biểu diễn thường kỳ của hai người.”
Nhìn thấy những món ăn và bánh ngọt phong phú, các học sinh trung học reo hò. Trong khi các nam sinh bị Raika thu hút, các nữ sinh bị Kouichi thu hút, thì một người khác cũng thu hút sự chú ý của mọi người, đó là Sora. Thấy senpai nổi tiếng tốt nghiệp năm ngoái xuất hiện, ai nấy đều không giấu nổi sự phấn khích. Sora mỉm cười, đồng thời lo lắng nhìn Miyu.
“…Miyu, mọi người đã đến đủ chưa?”
“Hiện tại thì… chưa phải là đủ đâu.”
Thấy vẻ mặt lúng túng của Miyu, Sora khẽ gật đầu.
“Vậy sao… hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ.”
“…Ừ, nhất định sẽ không sao đâu, vì trước giờ cũng đều ổn mà.”
Miyu đáp lại với nụ cười chững chạc hơn trước. Những gì Sora và Yuuta có thể làm, cũng chỉ đến thế thôi.
“Chị Miyu, ngày mai Hinata cũng có tiệc đấy! Mỗi ngày đều thật vui vẻ!”
“Đúng rồi, nhất định là như vậy!”
Miyu ôm chặt ba cô gái, lấy lại chút năng lượng. Sau khi Yuuta và những người khác về, đó là lúc phán quyết.
Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, Miyu cũng không định bỏ cuộc.
Chỉ còn năm phút nữa là đến giờ bắt đầu dự kiến, một vài người, bao gồm cả Noji Rikka, vẫn chưa xuất hiện.
“Chưa đến kìa.”
Những lời thì thầm như vậy giữa các bạn học, ai cũng biết là đang nói đến ai.
Miyu nhắm mắt lại. Thất bại rồi sao? Có lẽ kết quả không suôn sẻ.
Ban đầu, mình định mượn cớ tổ chức tiệc Giáng sinh cùng nhau, để thân thiết hơn với họ.
Thật ra, đối với những người phớt lờ mình, nếu mình cũng quyết định phớt lờ họ thì có lẽ sẽ suôn sẻ hơn. Dù sao đối phương cũng không tích cực gây khó dễ cho mình, nếu họ làm như vậy, dù là giáo viên hay bạn bè xung quanh, chắc chắn sẽ không đứng nhìn. Như chị gái nói, làm bạn với tất cả mọi người rất khó khăn, Miyu cũng hiểu điều đó.
Đúng lúc này, cửa lối vào được mở ra do dự. Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía cửa, nhưng xuất hiện ở đó lại là Yuuta, người vừa mới rời đi. Yuuta đang có vẻ mặt hơi bối rối.
“Sao thế? Chú.”
“…À, chú thấy ở ngoài ngõ có một cô gái đứng đó, cứ nhìn chằm chằm vào quán này… người đó khiến chú rất để ý, nên chú muốn quay lại nói với Miyu một tiếng.”
“Nhanh, dẫn chú đi tìm cô ấy!”
Miyu không đợi Yuuta nói xong, đã thúc giục Yuuta lên cầu thang. Ở vị trí không nhìn thấy được từ lối vào, Miyu đã tìm thấy cô gái mà Yuuta nói.
“Cậu là…”
Người đó không phải Rikka, mà là một cô gái khác cùng nhóm với Rikka, cũng học thẳng lên cấp hai từ tiểu học. Cô ấy đứng đó một mình, tay cầm quà, do dự không quyết định, Miyu lập tức nở nụ cười.
“C…cảm ơn cậu đã đến, mọi người đang đợi đấy, mau vào trong…”
Khi Miyu nói đến đây, cô gái đó… đã bật khóc.
“Làm ơn… đừng ghét Rikka.”
Trước phản ứng như vậy, Miyu không biết nên nói gì, nhưng Miyu có thể nhận thấy, đây là một điểm mấu chốt.
“Cậu… có biết… Rikka đang ở đâu không?”
Cô gái gật đầu. Nhận được câu trả lời này, Miyu nắm chặt tay đối phương.
“Giờ bắt đầu bữa tiệc… có lẽ nên dời lại. Chú, làm ơn chuyển lời giúp cháu!”
“M…Miyu!?”
“Cháu đi ngay đây!”
Nói xong, Miyu khuyến khích cô gái dẫn mình đi tìm Rikka. Trong mắt Miyu sáng ngời, không hề có chút do dự.
Noji Rikka đang ở nơi mà mọi người đã hẹn gặp nhau, cô ấy có vẻ mặt buồn bã, đau khổ.
“Làm vậy có tốt không…”
Hôm nay là ngày cả lớp tổ chức tiệc Giáng sinh, nhưng Rikka không định tham dự tiệc Giáng sinh do Miyu tổ chức. Những người bạn tốt bụng, vì lo lắng cho tâm trạng của Rikka, đã hẹn gặp nhau ở đây, nên Rikka mới ở đây. Những người khác vẫn chưa đến, sự hối hận vì đã kéo bạn bè vào, đang dày vò Rikka. Ban đầu, họ tránh mặt Miyu, là vì lo lắng cho tâm trạng của Rikka mà làm vậy.
Những người bạn đó không có lý do gì để không tham dự tiệc Giáng sinh hay tránh mặt Miyu Takanashi, chính là do mình gây ra gánh nặng cho họ, Rikka cũng hiểu rõ điều đó, nhưng…
“Thật ra họ không cần phải lo lắng cho mình, cứ đến chỗ Miyu là được rồi…”
Sự quan tâm của bạn bè khiến Rikka cảm thấy nặng nề, hơn nữa bản thân cô cũng đang trong tình trạng không thể hạ thấp mình quay lại.
Rikka nhận ra mọi chuyện bắt nguồn từ sự ghen tị của mình. Mình chưa từng thấy một cô gái dễ thương như vậy, vẻ dễ thương của Miyu, thậm chí khiến Rikka cảm thấy việc mình cố gắng ăn mặc đẹp, cố gắng không ăn những thứ mình muốn ăn, thật đáng thương đến mức không thể nào chịu nổi. Dù đi chơi biển với bạn bè, cũng vì để tránh nắng mà không đi bơi, mọi người đều biết những sự kiềm chế mà Rikka đã làm.
“Sao không nhanh chóng phân lớp lại chứ…”
Đúng lúc này, một giọng nói bất ngờ đáp lại lời tự nhủ của Rikka.
“Đúng vậy đó~ mình hiểu, mình hiểu, vì mình cũng đã nghĩ nhiều lần rồi đấy.”
Đó là giọng nói tràn đầy sức sống và trong trẻo. Đồng thời cũng là giọng nói mà Rikka không muốn nghe nhất, đó là giọng nói mà cô gái mà cô luôn tránh mặt sở hữu.
“Takanashi… sao cậu lại ở đây? Tiệc Giáng sinh chứ?”
“Mình đến đây để rủ cậu đi dự tiệc.”
Ánh mắt không chút hoang mang của Miyu thẳng thừng nhìn vào Rikka, nhưng Rikka chỉ có thể quay mặt đi chỗ khác.
“Mình không đi, mình đã hẹn với những người bạn khác rồi.”
Rikka từ chối với giọng điệu sắc bén. Đó là cuộc trò chuyện không thể có được ở lớp học bình thường, lần trước có thể nói chuyện với nhau trong tình trạng không cần để ý đến cảm xúc của người khác, là lúc gặp nhau ở đài truyền hình, Miyu dường như cũng nhớ lại chuyện đó.
“…Lâu lắm rồi mới có thể nói chuyện với cậu như vậy nhỉ.”
Miyu mỉm cười dịu dàng, Rikka cố gắng dẹp bỏ ý định muốn đầu hàng mà nói:
“Chúng ta cũng đã nói chuyện với nhau khi trực nhật mà.”
“Ahaha…thật ra… Rikka, mình… nghe người ta nói rồi.”
“…Nghe người ta nói gì?”
Miyu cúi đầu xuống.
“Mình đã nói những lời quá đáng với cậu ở đài truyền hình, xin lỗi.”
“Gì… sao cậu lại biết!”
Đó là chuyện mà Rikka dù thế nào cũng muốn giữ bí mật, đó là chuyện khiến cô tự trách mình đến mức khóc trước mặt bạn bè.
Đó là chuyện cô dù thế nào cũng không muốn Miyu biết.
“Mặc dù mình hoàn toàn không có ác ý, nhưng… mình vẫn làm cậu tổn thương rồi đúng không.”
Cô gái tóc vàng trên đường chạy đến đây, đã biết được lý do Rikka tức giận. Sự thể hiện rằng Miyu nói mình không hứng thú với giới giải trí ở đài truyền hình, và phản ứng dù nghe người ta nói có thể ra mắt ngay lập tức cũng không quan tâm đến lời mời, thái độ của cô gái xinh đẹp đối với những điều đó, đã làm tổn thương sâu sắc Rikka, người nuôi dưỡng ước mơ với giới giải trí.
Nói là lỗi của Miyu có lẽ hơi quá khắt khe, nhưng vì vậy mà Rikka chán nản, tâm sự với bạn bè, cuối cùng dẫn đến việc bạn bè giữ khoảng cách với Miyu để ủng hộ Rikka. Nếu vậy, thì mình nên xin lỗi, Miyu nghĩ vậy.
“…Cậu nói không có ác ý, mình đương nhiên biết! Vì cậu… quá may mắn rồi! Từ nhỏ đến lớn liên tục tham gia đủ loại buổi tuyển chọn, nhưng thế nào cũng không được, chắc cậu không thể hiểu được tâm trạng của mình đâu! Loại người như cậu, muốn gì có nấy!”
Nói đến mức kích động, Rikka xấu hổ mà bật khóc, những cảm xúc đã kìm nén bấy lâu được giải tỏa.
“Xinh đẹp như vậy… có người quản lý mời chào, mẹ lại là người nổi tiếng… loại người như cậu, làm sao có thể hiểu được cảm xúc của mình! Làm ơn đừng quản mình nữa!”
Rikka càng nói càng thấy bản thân đáng thương, và Rikka cũng không phải là ngốc, cô biết những người hẹn mình gặp ở đây, chỉ có những người bạn cuối cùng ở bên cạnh mình, cùng lớn lên với mình từ nhỏ. Những người biết được tình cảm này của mình, cũng chỉ có họ, còn Miyu biết được những điều này, điều đó có nghĩa là…
Mình cuối cùng cũng mất hết bạn bè rồi. Ngay cả bạn bè của mình, cũng đều trở thành của Miyu, mình không có gì cả, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng trốn khỏi đây.
Cùng lúc đó, đối mặt với người bạn đang khóc, Miyu không biết phải làm sao.
Điều mà Miyu không biết, không phải là cách đối mặt với Rikka, mà là không biết phải đối mặt với tình cảm của mình như thế nào.
Một cảm xúc mãnh liệt ngoài dự đoán trào dâng lên trong lòng, cảm xúc đó…
Là tức giận.
Ngay cả bản thân Miyu cũng vô cùng bất ngờ… mà rơi nước mắt, đó là nước mắt bất lực.
“Cậu dám nói mình may mắn… dám nói mình muốn gì có nấy…”
Thấy phản ứng của Miyu, Rikka vô cùng ngạc nhiên, cô chắc không bao giờ nghĩ Miyu sẽ đột nhiên khóc.
Trong lòng Miyu tràn ngập những cảm xúc mạnh mẽ. Rikka không biết Miyu, người có vẻ ngoài bẩm sinh khác biệt với người khác, đã nỗ lực bao nhiêu. Từ khi còn nhỏ đã xa mẹ ruột, lại mất đi những người mình yêu quý là Yuri và Shinji vì một tai nạn, cô đã cố gắng giữ nụ cười suốt một năm trời, ngay cả sau những chuyện đó, Miyu vẫn luôn nỗ lực. Cô không hề muốn ai đó ca ngợi mình vì những điều này, nhưng dù vậy…
“Rikka… không phải như vậy, phải nói thế này… cậu, người từ nhỏ đã cùng mẹ tham gia đủ loại buổi tuyển chọn, ngược lại lại khiến mình…”
Nói đến đây, Miyu không nói nên lời. Thấy Miyu biểu lộ vẻ mặt mà mình chưa từng thấy, Rikka đã lùi bước.
“…Mình biết rồi… mình đã nói những lời vô lý, cậu ghét mình cũng được, kể chuyện hôm nay cho mọi người cũng được, nên… đừng quản mình nữa, đừng để ý đến mình.”
Rikka nói vậy. Cô hiểu mình rất xấu xí, nhưng đó là thứ duy nhất nâng đỡ lòng tự trọng của cô.
Miyu không ngừng rơi nước mắt… lắc đầu.
“Mình không muốn như vậy.”
Thái độ của Miyu vô cùng kiên định.
“Mình muốn làm bạn với Rikka.”
Cô gái tóc vàng dùng tay lau nước mắt, nở nụ cười.
“Cuộc nói chuyện vừa rồi đã giúp mình hiểu ra, mình muốn kể cho Rikka nghe nhiều điều hơn về mình, mình cũng muốn nghe Rikka nói chuyện.”
Miyu chợt nghĩ, đúng như Sora và chú Yuuta từng nói, việc nhận ra mình có người không thể hòa hợp cũng chẳng phải chuyện gì xấu. Giống như chuyện của Sasha, các mối quan hệ đâu thể nào chỉ dựa vào lý lẽ mà giải thích cặn kẽ được. Nhiều khi, càng cố gắng để làm thân, mọi chuyện lại càng trở nên gượng ép, thậm chí thành gánh nặng cho cả hai. Hiểu thấu những điều ấy, Miyu khẽ mở lời, bày tỏ quyết tâm của mình.
“Con đúng là một đứa tham lam, cuối cùng con cũng đã nhận ra điều đó.”
Takanashi Miyu vô cùng tham lam. Em muốn làm thân với tất cả mọi người. Dù cho cái gọi là "trí tuệ của người lớn" chính là phải biết cách từ bỏ những điều không thể, nhưng nếu vậy, Miyu lại mong mình mãi là trẻ con. Chỉ khi còn là trẻ con, em mới có thể nói ra những lời ngông cuồng, tùy hứng. Sau một năm như thế, rồi lại thêm một năm nữa trôi qua, cuối cùng, vào khoảnh khắc này, Miyu đã có thể sống thật với bản thân mình.
“Cậu có ghét mình cũng không sao, chúng mình hãy làm bạn nhé. Nogii, mình gọi cậu là Rikka được không?”
“Takanashi… cậu có nghe thấy những gì mình vừa nói không?”
“Mình có nghe, nghe đến mức nước mắt cứ thế chảy ra. Mình cảm thấy bây giờ mình cũng có thể ghét Rikka rồi. Thế nên, mình không muốn điều đó xảy ra… Chúng mình hãy làm bạn nhé.”
Rikka lau nước mắt, nhìn bàn tay Miyu đang chìa ra về phía mình. Đến nông nỗi này, điều trong lòng cô có nhiều hơn cả là sự hối hận. Rikka cũng tự nhận thức được mình đã nói ra những lời rất quá đáng. Đối mặt với Rikka đang do dự không quyết, Miyu mỉm cười nói:
“Nếu cậu không nhanh lên… thì tiệc Giáng Sinh sẽ không bắt đầu được đâu. Mình muốn tất cả mọi người đều có mặt mà.”
Nói đoạn, Miyu quay đầu nhìn về phía sau lưng mình.
Cô bé đến đón Miyu, cùng với những người bạn của Rikka, đều đang đứng ở đó.
“Rikka, mình xin lỗi! Tại mình… mình muốn hai cậu làm hòa nên mới…”
“Là cậu sao…”
Trên mặt Rikka lộ ra vẻ bừng tỉnh. Rikka buông bỏ sự bướng bỉnh, nắm lấy tay cô gái.
“…Mình xin lỗi vì chuyện xảy ra suốt thời gian qua, Takanashi.”
Nghe những lời thẳng thắn ấy, nụ cười của Miyu càng trở nên rạng rỡ.
“Không sao đâu, chúng ta là bạn bè mà, thỉnh thoảng cãi nhau cũng là chuyện thường tình thôi!”
Nghe Miyu nói vậy, Rikka và những người bạn của cô nhìn nhau, rồi tất cả cùng lúc bật cười.
Miyu cũng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Miyu cảm thấy như mình có thể nhìn thấy nụ cười của Yuuri.
—Đúng vậy, Takanashi Miyu là một cô bé tham lam.
Vì muốn làm thân với tất cả mọi người nên em luôn giữ nụ cười trên môi; vì muốn mọi người đều nở nụ cười, nên em vẫn luôn mỉm cười.
Chính bởi hiểu rõ sự khác biệt giữa mình và người khác, hiểu được nỗi buồn khi không giống với ai, nên Takanashi Miyu mới trân trọng sự thật ấy đến vậy.
Vì những người quan tâm Miyu, mong Miyu luôn nở nụ cười, Miyu vẫn luôn tham lam như thế.
Nhìn thấy Miyu vội vã chạy đến tham dự buổi biểu diễn định kỳ của chị gái, vẻ mặt mãn nguyện của em khiến tôi thoáng chốc hiểu ra rằng bữa tiệc Giáng Sinh đã thành công tốt đẹp. Về đến nhà, cô bé thả mình xuống ghế sofa, trông vô cùng mệt mỏi.
“A~ Hôm nay mệt quá đi mất~ Cuối cùng em còn phải lau lại cả sàn nhà nữa chứ~”
“Chị ơi, chị có sao không?”
Thấy Hina lo lắng đến bên cạnh, Miyu ôm lấy Hina vào lòng.
“Chị không sao đâu~ Nhưng mà, để chị ôm một lát nữa nhé~”
Vẻ mặt thư thái, chẳng chút phòng bị của Miyu lúc này thật hiếm thấy. Hina vừa cười vừa rúc ra khỏi vòng tay Miyu, rồi bé như chợt nhớ ra điều gì đó, chạy về phía góc phòng khách.
“Ơ? Hina, trong cái ba lô đó có đựng gì thế?”
“Chị Sora, chị Miyu, chú ơi, Hina có quà muốn tặng mọi người này!”
Hina mắt sáng rỡ nói. Ủa? Cô giáo mầm non đâu có nhắc đến chuyện này nhỉ…
“Sẽ là gì đây ta?”
Chỉ thấy Hina với vẻ mặt đắc ý, lôi ra từ trong ba lô…
“Oa! Là quả thông kìa.”
Những quả thông giờ khá hiếm, phần cuối của hoa cầu còn được tô màu bằng bút sáp.
“Đẹp quá, sao Hina lại có cái này thế?”
Miyu vốn đang nằm dài trên sofa cũng bật dậy hỏi Hina.
“Là chị Kaya làm ở trường tiểu học đó, rồi chị Kaya cũng giúp Hina làm nữa! Đây là quà Giáng Sinh đó ạ!”
Hina dùng đôi bàn tay bé xíu nâng niu ba quả thông, đó là quà dành cho tôi, Sora và Miyu.
“Mọi người bảo nếu nối nhiều quả thông lại với nhau là sẽ thành vòng hoa Giáng Sinh đó ạ! Phải nối thành hình tròn nha!”
Nhìn kỹ hơn, trong ba lô của Hina hình như còn rất nhiều quả thông khác.
“Hina còn chuẩn bị cho Sasha, chị Raika, cả bố, mẹ và Juubei nữa đó!”
Tôi nhận lấy ba lô mầm non từ tay Hina, mở sổ liên lạc ra kiểm tra.
Bên trong có một tin nhắn cô giáo mầm non đã ghi chú, yêu cầu đọc sau khi nhận quà của Hina. Sau đó, tôi đọc hết tin nhắn đó.
“Anh ơi, trên đó có ghi gì thế ạ?”
“Quả thông hình như là Hina đã nhặt được khi đi dạo, rồi bé tranh thủ lúc chờ đón về nhà để làm đó. Cô giáo còn viết là chúng ta phải nhớ khen Hina nhé.”
Món quà bất ngờ từ cô công chúa nhỏ khiến tất cả đều vô cùng ngạc nhiên.
“He he~ Dù không phải ông già Noel thì cũng có thể tặng quà cho người mình thích mà! Thế nên, Hina đã làm cho chị, cho chú, và cho tất cả mọi người đó ạ!”
Hina ưỡn ngực trông vô cùng mãn nguyện.
“Mừng quá, Hina, cảm ơn con!”
“Chị cũng sẽ trân trọng món quà này lắm, Hina!”
Hai cô chị gái đều mắt rưng rưng nhận lấy quà, mắt tôi cũng bắt đầu ướt theo. Sự trưởng thành của Hina khiến tôi vô cùng thán phục, nhưng thực ra Hina không cần phải vội lớn nhanh như vậy cũng không sao đâu.
“Giỏi quá, Hina. Cảm ơn con, chú sẽ giữ gìn cẩn thận.”
Cứ thế, Giáng Sinh năm nay của chúng tôi đã kết thúc. Tôi đặt món quà của Hina trang trí bên cạnh khung ảnh của chị gái và anh rể. Tất cả chúng tôi đều nở nụ cười trên môi, và Miyu lúc này ngáp một cái thật dài.
“Haizz~ Sao mẹ vẫn chưa về nhỉ? Chúng ta còn phải lên kế hoạch cho hoạt động ngày mai nữa chứ.”
“Hôm nay mới tổ chức tiệc xong mà, Miyu cậu thật là có tinh thần đấy.”
“He he, nhưng mà tiệc gia đình mình vẫn chưa tổ chức mà phải không? Mọi người cũng biết rồi đấy… mình tham lam lắm mà.”
Cô em thứ tóc vàng nở một nụ cười rạng rỡ nói. Chẳng hiểu sao, nụ cười của Miyu trông thật vui vẻ, khiến chúng tôi cũng bật cười theo.