Papa no Iu Koto o Kikinasai!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

5 12

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

551 1654

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

400 673

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

258 4627

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

570 1818

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

282 1342

Quyển 14 - Chương 5: Ngày Chia Tay

Tôi đảm bảo cửa nẻo đã đóng kín rồi khẽ khàng bước vào phòng khách. Bên cạnh Tenbee đang phát ra tiếng ngáy khe khẽ, là một con búp bê thỏ bông đã khá tơi tả.

Đúng như dự đoán, hình như nó vẫn đang ngủ. Tenbee trông không hề khó chịu, cứ như thể đang chìm vào một giấc ngủ say sưa vậy.

“Tenbee, chú phải đến trường đại học đây, xin lỗi con nhé, con phải ở nhà một mình rồi. Có búp bê của Hina ở đây chắc cũng đỡ buồn hơn chút ha. Chị Sora và mọi người cũng nói hôm nay sẽ về sớm mà.”

Tôi lẩm bẩm khẽ khàng nói, nhưng Tenbee đến cái đuôi cũng chẳng thèm vẫy.

Chắc Hina và mọi người cũng mang tâm trạng ấy mà ra ngoài. Nếu Tenbee còn có thể vẫy đuôi với chúng tôi, không biết lòng sẽ nhẹ nhõm biết mấy. Tự nhiên tôi cứ nghĩ mãi.

Tình trạng sức khỏe của Tenbee dường như xấu đi nhanh chóng kể từ sau cái lần nó “tích cực hoạt động” giúp Hina không bị lạc đường. Dù nó vẫn cố tỏ ra khỏe mạnh trước mặt Hina, nhưng khi chỉ có chúng tôi ở nhà, nó gần như chỉ ngủ vùi.

Còn vài ngày nữa là hết tháng Sáu. Nhiệt độ đột ngột tăng cao có lẽ cũng khiến Tenbee cảm thấy khó chịu. Vì Tenbee, tôi đã bật điều hòa rồi mới ra ngoài. Dù chẳng giúp được là bao, tôi vẫn tin rằng Tenbee có thể khỏe lại như xưa. Nó chắc chắn sẽ vượt qua thôi, vì Tenbee là người bảo vệ của Hina mà.

***

Tan học ở đại học, tôi liền khởi hành đi làm công việc ở Hanamura Seika đã bỏ bẵng bấy lâu nay. Vì tôi đã nghỉ ngơi một thời gian dài, anh Hanamura đề nghị tôi bắt đầu lại từ những công việc khác. Thế nên, tôi tận dụng buổi chiều rảnh rỗi, cùng anh phụ giúp công việc giao hàng cho các khách hàng như siêu thị và nhà trẻ. Chiếc xe tải vốn có hình gấu con đáng yêu giờ đây được thêm những hình “Bánh bao thỏ” mới toanh. Khi chúng tôi chạy đi chạy lại giữa những địa điểm cách xa nhau một cách bất ngờ, anh Hanamura cũng lắng nghe tôi kể về tình hình gần đây.

“…Ra vậy, tình trạng của Tenbee tệ đến thế rồi à… Em lo lắm phải không, Segawa?”

“Vâng, em chẳng làm được gì cả, thật khó chịu. Mong sao nó sớm khỏe lại. Thực ra, từ chủ cũ của nó, em có nghe nói tình trạng của nó từng tệ đến mức bị tuyên bố là không còn sống được bao lâu nữa…”

Tôi kể cho anh Hanamura nghe chuyện này, một điều mà tôi chưa từng nói với bất cứ ai. Anh Hanamura, chủ nhiệm câu lạc bộ bóng bầu dục, là một người đàn ông chân thành, luôn nghiêm túc lắng nghe khi có ai đó tìm đến tâm sự. Dù chuyện này khó nói với ba chị em hay bạn bè trong câu lạc bộ nghiên cứu đường phố, nhưng nếu là anh Hanamura, có lẽ tôi có thể thử nói ra.

“Chuyện này thật khó khăn. Nếu là một con chó đã ngoài hai mươi tuổi thì có lẽ là điều không thể tránh khỏi, nhưng… Ừm…”

Ngồi ở ghế phụ lái, tôi không kìm được tiếng thở dài. Anh Hanamura lúc này như chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt hơi đổi khác.

“…Segawa này, nuôi thú cưng thật sự không hề dễ dàng.”

“Anh từng nuôi thú cưng sao ạ?”

“Phải, chuyện cũ rồi. Vì nhà anh làm đồ ăn nên không thể nuôi chó mèo, nhưng hồi nhỏ anh có nuôi cá nhiệt đới. Hồi đó, ngày nào anh cũng mong chờ đến bữa cho chúng ăn.”

Trên gương mặt rắn rỏi của anh Hanamura, một người đàn ông vạm vỡ, nở một nụ cười hiền hậu.

“Anh còn đặt tên cho từng con cá có màu sắc khác nhau nữa. Nhưng chúng đã chết hết khi Yoko còn rất nhỏ. Hồi đó, anh và Yoko đã khóc rất thảm thiết. Kể từ sau lần đó, trong nhà anh chưa ai nhắc đến chuyện nuôi thú cưng nữa.”

Nói xong với vẻ bất lực, anh Hanamura gãi gãi má rồi tiếp tục:

“Anh biết có câu nói rằng nuôi thú cưng có ích cho việc giáo dục con cái, nhưng việc về nhà mà phát hiện thú cưng yêu quý đã không còn nữa cũng là một cú sốc không hề nhỏ. Kể từ lần đó, đến giờ anh vẫn không có ý định nuôi gì cả. Tuy nhiên, hình như Yoko thì không bận tâm lắm.”

“…Thật sao? Hơi bất ngờ đấy ạ.”

“Cũng không hẳn. Vì hồi đó con bé còn nhỏ, chắc cũng tầm tuổi Hina bây giờ, có lẽ con bé không còn nhớ rõ nữa rồi. Mà hồi đó, Yoko dễ thương chẳng kém gì Hina đâu nhé.”

Nếu Yoko mà biết anh Hanamura nói vậy, chắc chắn cô bé sẽ cằn nhằn cho mà xem.

“Nói chung, chỉ có thể giữ hy vọng nó sẽ khỏe lại và cố gắng chăm sóc thôi. Dù sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chia ly, điều chúng ta có thể làm chỉ là cố gắng hết sức để không phải hối tiếc. Lần tới, anh có thể ghé thăm được không? Vì ngoài việc lo lắng cho Tenbee, anh cũng không yên lòng về nhà thiết kế độc quyền tương lai của công ty chúng ta đâu.”

Anh Hanamura, người đã hoàn toàn trở thành “fan cuồng” của Hina, dường như đã có ý định tuyển dụng Hina rồi.

Tạm gác chuyện công việc tương lai của Hina sang một bên, tôi gật đầu hưởng ứng những lời nói ấm áp của anh Hanamura.

“Dạ được chứ ạ. Em nghĩ anh đến thì Hina chắc chắn cũng sẽ rất vui. Hơn nữa, Hina và cả Tenbee nữa, đều thích sự náo nhiệt lắm ạ.”

“Quà thì dùng đồ uống tốt cho sức khỏe thì sao nhỉ? Kiểu như vitamin với đồ uống giàu protein ấy, tốt cho sức khỏe. À đúng rồi, Taurine với nghệ tốt cho sức khỏe thì sao? Để anh tự tay làm một cái bánh bao thỏ khổng lồ cho Hina nhé. Trông anh thế này thôi, chứ kỹ thuật làm bánh bao nhồi nhân của anh cũng chuyên nghiệp lắm đấy.”

Cứ như muốn cổ vũ tôi đang buồn bã, anh Hanamura vui vẻ nói.

*—Cố gắng để khi chia ly không phải hối tiếc sao…*

Những lời của anh Hanamura đọng lại trong lòng tôi thật nặng trĩu. Dĩ nhiên, tôi cũng định làm hết sức mình, nhưng… dù nói ngày chia ly rồi cũng sẽ đến, tôi vẫn mong một năm cũng được, một tuần cũng được, thậm chí một ngày cũng được, miễn là đừng đến quá sớm. Tôi thật sự không muốn nhìn thấy Hina, Sora, Miyu khóc.

Tenbee, con phải cố lên nhé… Tôi ôm ấp tâm trạng cầu nguyện ấy mà tiếp tục công việc.

***

Thời gian chờ cha mẹ đón, các bé ở nhà trẻ được tự do vui chơi. Nhưng Hina không nhập cuộc với mọi người, bé chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cổng nhà trẻ, một lòng chờ đợi người đến đón.

Hina chỉ muốn sớm được về bên Tenbee. Bởi vì Hina nghĩ, dù Tenbee đang ngủ, nhưng nếu lúc nó mở mắt ra mà thấy Hina không có ở đó, chắc chắn sẽ rất cô đơn.

Dạo này, Tenbee thường cắn chặt không buông con búp bê mà Hina yêu quý. Giờ Hina cũng đặt búp bê cạnh Tenbee. Chỉ là Tenbee thỉnh thoảng vẫn khẽ cắn búp bê, nhưng đã không còn sức để làm hỏng nó nữa rồi. Chị Sora cũng nói có thể giúp sửa, nên bây giờ cho Tenbee mượn búp bê mới là đúng. Hina đã nghĩ như vậy. Bởi vì Hina nghĩ, nếu mẹ ở đây, chắc chắn cũng sẽ bảo mình làm thế.

“Dạo này cậu trông nghiêm túc quá, các em nhỏ đều đang lo cho cậu đấy. Hay là chơi với mọi người một chút đi?”

Công Gia, người được mệnh danh là nữ hoàng của nhà trẻ, khuyên Hina đang mãi nhìn ra cổng.

“Hina giờ không muốn chơi…”

“Cậu nói gì vậy? Cậu là chị mà?”

“Ưm…”

Thái độ lạnh nhạt của Công Gia khiến Hina buồn bã. Mặc dù vậy, Công Gia vẫn nắm lấy tay Hina, muốn kéo Hina về chơi cùng mọi người.

“Nào, bạn bè của cậu đang đợi đấy.”

“Nhưng mà…”

Việc Hina ủ rũ thế này thật hiếm thấy, ngay cả các cô giáo mầm non dường như cũng có chút bối rối. Có lẽ vì lo cho Hina, bạn bè của Hina đều tụ tập lại gần bé.

“Hina, chơi đi nào~~”

“Hina có phải đau bụng không? Để tớ xoa cho nhé?”

Dù các bạn nhỏ hơn đều lo lắng cho Hina như vậy, Hina lại không còn tâm trí để bận tâm đến cảm xúc của người khác.

“Ưm, ừm… Hina không sao đâu… Nhưng mà, Hina…”

Thấy vẻ mặt Hina tiều tụy, Công Gia cố tình thở dài một tiếng thật mạnh.

“Hina, cậu thật sự chưa đủ tư cách làm chị đâu. Cậu phải nghĩ đến ảnh hưởng của mình đến người khác nữa chứ.”

“Ảnh hưởng… là sao ạ?”

“Đây là mẹ tớ nói, dù tớ cũng không hiểu rõ lắm nghĩa là gì. Hình như là chỉ cần Công Gia cười vui vẻ thì những người xung quanh cũng sẽ cười vui vẻ theo. Chuyện này Hina cậu chắc cũng hiểu mà đúng không?”

Công Gia tự tin khẳng định mình là một người có nhân duyên tuyệt vời. Nếu là bình thường, Hina chắc sẽ gật đầu đồng tình, nhưng hôm nay Hina không có tâm trạng đó.

“Nếu Hina cậu trông buồn bã thì mọi người cũng sẽ buồn theo đấy. Tenbee mà Hina yêu quý nếu nhìn thấy cậu buồn, nó cũng sẽ buồn theo đấy.”

Nghe Công Gia nói vậy, lòng Hina chợt se lại.

“Công Gia…”

“Tớ biết một thứ hay ho lắm, đó là phép thuật gấp giấy.”

“Phép thuật gấp giấy?”

Nhắc mới nhớ, không lâu trước đây mình cũng đã gấp giấy cùng Miyu. Đó là trò chơi mà mình thường chơi ở nhà trẻ. Khi có cô giáo ở bên cạnh, Hina cũng có thể gấp khá tốt.

“Nghe nói chỉ cần gấp thật nhiều hạc giấy thì điều ước sẽ thành hiện thực.”

Nói xong, Công Gia kéo tay Hina, đặt một thứ vào tay bé. Đó là một con hạc giấy, dù hình dáng không thật sự đẹp, nhưng đúng là được gấp từ giấy.

“Vì tớ là chị nên đã tự gấp được hạc giấy rồi. Thế nào? Hina, muốn thử cùng gấp không?”

Nhìn “bằng chứng của tình bạn” trong tay, Hina cảm thấy nước mắt nhanh chóng ngập tràn khóe mi, nhưng bé không để nước mắt chảy xuống, chỉ dùng mu bàn tay lau nhẹ rồi cố nặn ra một nụ cười.

“Công Gia, cảm ơn cậu! Hina muốn gấp hạc giấy.”

“Tớ cũng muốn! Tớ cũng muốn gấp!”

“Tớ cũng muốn, tớ muốn gấp hạc giấy để chó của Hina khỏe lại.”

Bạn bè xung quanh cũng lần lượt bày tỏ ý muốn tham gia.

“Mọi người… cảm ơn các cậu.”

Hina, cuối cùng cũng nở được nụ cười trên môi, hít sâu vài hơi. Đúng vậy, hệt như Công Gia nói. Hina nghĩ thầm.

Nếu Hina tỏ ra buồn bã, mọi người có lẽ cũng sẽ ủ rũ theo. Nếu muốn Tenbee sớm khỏe lại, thì mình phải giữ nụ cười trên môi mới đúng.

Những khi nhớ bố mẹ không về nhà mà cô đơn, cũng có những ngày Hina không kìm được mà bật khóc. Mỗi lần như vậy, hai chị gái mà Hina yêu quý và cả chú Yuuta cũng lộ vẻ mặt buồn bã. Chính vì nhận ra rằng mọi người đều đang cố nhịn, nên Hina mới không bao giờ nhắc đến chuyện của bố mẹ mình.

Người khó chịu nhất bây giờ có lẽ là Tenbee đang bị bệnh. Giống như chú Yuuta sẽ khỏe lại, Tenbee chắc chắn cũng sẽ hồi phục. Vì vậy, trong thời gian này, điều Hina cần làm là mỉm cười và cố gắng. Hina nghĩ như vậy.

Hina cố gắng gửi gắm điều ước của mình vào tờ giấy màu trước mặt. Cầu mong Tenbee sớm khỏe lại. Hina thầm nguyện trong lòng.

Các cô giáo mầm non ở bên cạnh cũng đến giúp Hina. Không biết từ lúc nào, mọi người đã vây quanh thành một vòng tròn, cùng nhau gấp hạc giấy. Dù hình dáng không tinh xảo, nhưng nghìn con hạc giấy tràn đầy tấm lòng của mọi người cuối cùng đều tập trung vào tay Hina. Khi Hina cẩn thận đặt những con hạc giấy vào cặp sách của mình, thì người đến đón Hina cuối cùng cũng xuất hiện.

“Hina, cháu đợi lâu rồi phải không?”

“Chị Raika!? Hôm nay không phải chị Miyu sao ạ?”

“Vì chị có thể đến sớm hơn một chút.”

“Cảm ơn chị Raika ạ.”

Hina cảm ơn người giám hộ tạm thời xinh đẹp đó, rồi quay đầu nói với các bạn trong nhà trẻ:

“Mọi người, cảm ơn các cậu, Hina yêu các cậu nhất!”

Nhìn Hina đã lấy lại được nụ cười, Công Gia khoa trương nhún vai.

“Thật là, đúng là hay gây phiền phức mà, làm chị thật vất vả.”

Hina một lần nữa cảm ơn Công Gia đã nói xong câu đó và đang thong thả uống trà, sau đó hai người liền lên đường về nhà.

***

Trong sân trường tiểu học, có vài loại dụng cụ vui chơi. Chiếc xích đu bên cạnh xà đơn và xà kép là dụng cụ có tỷ lệ cạnh tranh khá cao. Nhưng hôm nay, lý do mọi người sau giờ học lại tập trung ánh mắt vào chiếc xích đu không liên quan đến cuộc tranh giành dụng cụ, mà bởi vì cô gái tóc vàng hiếm khi ở lại trường gần đây đang ngồi ở đó. Vì vậy, liên tục có những cậu bé bị lỡ chân ngã nhào vì mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp sánh ngang thần tượng của cô bé. Miyu với vẻ mặt ưu tư là một vẻ đẹp đến thế.

Hôm nay Miyu là học sinh trực nhật lau dọn. Miyu biết giờ tan học của mình sẽ muộn nên đã nhờ Raika giúp đón Hina, còn mình thì nhận nhiệm vụ mua nguyên liệu bữa tối. Tận dụng chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi trong lúc đó, Miyu đã tâm sự về tình hình xung quanh mình với người bạn thân thiết Shoko.

“Sau đó, tình trạng sức khỏe của Tenbee bắt đầu tệ đi, Hina cũng ủ rũ, rồi mẹ sắp đến nữa… Con không biết phải làm sao bây giờ?”

“Ra vậy, cậu vất vả rồi.”

Đối với những nỗi lo phức tạp của Miyu, Shoko chỉ đáp lại bằng một câu. Mặc dù Miyu hiếm khi nói chuyện riêng tư với người khác, nhưng Shoko là một trường hợp đặc biệt. Đối với Shoko có vóc dáng cao lớn và tấm lòng rộng rãi, Miyu dành cho cô ấy một sự tin tưởng từ tận đáy lòng. Về hoàn cảnh gia đình của Miyu, Shoko cũng biết đôi chút. Gia đình Shoko là một gia đình công chức điển hình với hai đứa con là cô ấy và em trai. Trước khi tai nạn máy bay xảy ra, Miyu cũng từng đến chơi nhà Shoko. Miyu biết rằng nhà Shoko có lẽ không nuôi thú cưng.

“Nếu là Shoko, cậu sẽ làm gì? Cậu nghĩ nên làm thế nào thì tốt hơn?”

Vì Miyu biết Shoko tuyệt đối sẽ không tiết lộ cuộc trò chuyện này cho người khác, nên Miyu thẳng thắn hỏi.

“…Tớ không biết nữa.”

Shoko thành thật trả lời Miyu. Nói cho cùng, đây cũng là một câu trả lời đương nhiên.

“Những vấn đề này khó thật đúng không.”

Miyu bắt đầu đu xích đu. Vốn dĩ, cô bé hỏi không phải là mong nhận được câu trả lời.

Miyu cho rằng mối quan hệ khó xử giữa mình và Sasha có lẽ ngay cả Yuuta và mọi người cũng không biết phải xử lý thế nào. Miyu rất thích Sasha, đó là sự thật trăm phần trăm. Mặc dù vậy, những khúc mắc chất chứa trong lòng cũng không biến mất hoàn toàn trong suốt nửa năm qua. Chính vì đối phương là một sự tồn tại quan trọng, nên việc tái ngộ sau bảy năm trống rỗng đã mang lại cho cô bé những cảm xúc phức tạp. Chính vì Miyu là con ruột của Sasha, nên mới có những cảm xúc phức tạp khó gỡ bỏ như vậy.

Hơn nữa, gia đình Takanashi cũng là nhà của Nagisa, mẹ của Sora, và dĩ nhiên cũng là nhà của chị Yuri, người vô cùng yêu thương Miyu. Trong ngôi nhà không có bố này, chỉ có mẹ mình gia nhập, Miyu không khỏi nảy sinh những cảm xúc khó tả. Hai chị gái và em gái yêu quý của mình sẽ nghĩ thế nào đây? Miyu không khỏi có những câu hỏi như vậy.

Ngay cả cảm xúc của chính mình cũng không thể hiểu rõ, suy nghĩ này khiến Miyu khẽ bật cười tự giễu. Hồi mới bắt đầu sống cùng Yuuta, cô bé thậm chí còn không có sức để suy nghĩ những vấn đề như thế này. Cuối cùng, có lẽ chính vì các vấn đề đã ổn định lại, nên mới có những vấn đề trước mắt này.

“Miyu?”

“…Tớ không sao, tớ chỉ cảm thấy như thể mọi chuyện mình đều không thể làm gì được mà thôi.”

Đây không phải lỗi của bất kỳ ai, không phải có ai đó đã làm gì sai. Mặc dù mọi người đều nghĩ cho nhau, nhưng bất cứ lúc nào, cũng không bao giờ có một giải pháp vẹn toàn ngay từ đầu. Dù muốn làm gì, cũng sẽ gặp rắc rối. Miyu cũng hiểu rằng Sasha đề nghị sống chung là xuất phát từ thiện ý hoàn toàn. Mặc dù vậy, vấn đề này vẫn gây khó xử vô cùng.

Hơn nữa… đối với Tenbee, lại còn có vấn đề khó giải quyết hơn.

“Nghe nói chó hai mươi tuổi, nếu đổi sang tuổi người, thì đã là một ông cụ gần trăm tuổi rồi. Shoko cậu biết không?”

“Không biết. Vậy thì, Tenbee sống thọ thật nhỉ.”

“Đúng vậy… Mặc dù nó mới sống cùng chúng ta nửa năm thôi.”

Dù trong đầu biết Tenbee đã già, nhưng nghĩ đến vẻ ngoài như một chú chó con, và cả dáng vẻ tràn đầy năng lượng không lâu trước đây, thật khó chấp nhận sự thật rằng Tenbee là một con chó già.

Dây xích đu phát ra âm thanh đều đặn và đung đưa chậm rãi. Miyu ngẩng đầu nhìn những đám mây trên trời.

“Ước gì Tenbee có thể khỏe lại.”

“Miyu… không được buồn rầu như vậy đâu.”

Shoko vừa nói vừa vươn tay từ chiếc xích đu bên cạnh, vỗ nhẹ vào lưng Miyu. Chiếc xích đu của Miyu vì thế mà đung đưa mạnh, cô bé hơi lúng túng.

“Bất kể chuyện của mẹ cậu, hay chuyện của Tenbee, chỉ cần no bụng là không thành vấn đề nữa rồi!”

Thật là! Thấy Miyu trừng mắt nhìn mình với vẻ mặt như đang phàn nàn, người bạn tham ăn nở nụ cười rạng rỡ.

“Mặc dù tớ không hiểu rõ chuyện mẹ cậu lắm, nhưng đồ ăn mẹ cậu làm rất ngon, nên chắc chắn không sao đâu. Tớ muốn ăn bánh bao Nga một lần nữa quá.”

“Nói thế thì tớ làm sao hiểu được cái ‘không sao’ của cậu rốt cuộc là chỉ cái gì hả Shoko.”

Chỉ thấy Shoko dùng sức lắc mạnh chân, khiến chiếc xích đu đung đưa nhanh hơn nữa.

“Tenbee cũng vậy, các cậu đã đưa nó đi bác sĩ rồi phải không? Nếu đã thế, sau này chỉ cần cho nó ăn nhiều hơn là sẽ khỏe lại thôi! Dù thế nào đi nữa, cũng phải ăn no đã.”

Mặc dù không có bất kỳ căn cứ nào, nhưng nghe Shoko quả quyết như vậy, Miyu cảm thấy tâm trạng mình dường như nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Sau vài lần vung mình thật mạnh, Shoko lại dướn người bật tung khỏi xích đu như thể muốn được đẩy vọt lên cao. Cái động tác phóng khoáng như con trai ấy khiến Miyu thấy thật ngầu, và khi Shoko vừa đáp đất, cô bé liền quay đầu, nở nụ cười tươi roi rói khoe cả hàm răng trắng bóng với Miyu.

“Lát nữa chơi với tớ thêm chút nữa nhé. Phía bên kia nhà ga có một con phố mua sắm, ở đó có tiệm bánh mì ngon tuyệt luôn. Hôm nay tớ mời cậu!”

“Shoko ơi…”

Vốn là một cô bé tham ăn, Shoko lúc nào cũng than thở không đủ tiền tiêu vặt vì mua quá nhiều đồ ăn vặt. Vậy mà Shoko lại bảo muốn mời, chỉ riêng câu nói đó thôi cũng đủ để Miyu cảm nhận trọn vẹn sự quan tâm của bạn mình.

Miyu bắt chước Shoko, ra sức vung người… rồi để xích đu đẩy mình bay lên không trung, mái tóc vàng óng của cô bé bay phấp phới trong gió, sau đó cô khẽ đáp đất không một tiếng động. Tất cả ánh mắt của đám con trai trong sân trường đều bị hút chặt vào gương mặt nghiêng đầy quyến rũ của Miyu.

“Vậy thì, hôm nay tớ xin nhận nhé.”

“Cứ để đấy cho tớ! Tớ có phiếu giảm giá mà, nghe nói bánh mì dứa của tiệm này cũng đỉnh lắm, vỏ giòn rụm luôn đó. Cậu cũng mua một cái về cho Jubei ăn đi.”

Nắm tay cô bạn hào sảng, Miyu sải bước. Dưới nụ cười động viên của Shoko, Miyu cảm thấy chính mình cũng có thể mỉm cười. Miyu từ tận đáy lòng biết ơn sự quan tâm của bạn mình. Cứ thế này, cho dù về đến nhà, chắc cũng chẳng thành vấn đề gì nữa rồi. Bởi vì Miyu vẫn luôn tự nhủ với bản thân rằng, để không trở thành gánh nặng cho người thân, nhất định phải luôn giữ nụ cười trên môi.

Ninmura Kouichi đang ở một nhà sách lớn gần ga Ikebukuro. Nhà sách này chiếm trọn một tòa nhà, có thể nói là gần như tìm được bất kỳ cuốn sách nào bạn muốn ở đây. Lúc này, Ninmura đang đi qua từng giá sách, tìm đến khu sách dành cho thú cưng.

“Ưm… chắc là ở đây rồi.”

Mặc dù Ninmura cũng dùng mạng, nhưng anh là kiểu người tin rằng khi cần tra cứu thông tin, đọc sách sẽ đáng tin cậy hơn. Bởi vì thông tin trên mạng có thể khó phân biệt thật giả, nhưng sách thì đa số đều có kèm thông tin tác giả, nên dễ dàng đánh giá hơn nhiều.

Nếu là tra cứu thông tin chương trình TV thì dùng mạng tiện hơn, nhưng để chuẩn bị bữa ăn cho thú cưng quý giá của bạn mình khi nó bị bệnh, thì đây là việc tuyệt đối không thể sai sót.

“Sách về chế độ ăn cho chó già… Ơ?”

Chỉ riêng việc đứng trong nhà sách ngắm nhìn những cuốn sách thôi cũng đã toát ra sức hấp dẫn đáng kể từ Ninmura, tự nhiên khiến anh trở thành tâm điểm ánh nhìn của các cô gái trong tiệm. Tuy nhiên, đã quen với những ánh nhìn đó, Ninmura lại bị thu hút bởi một cặp đôi nữ sinh đang đi cùng nhau.

Trong khu sách thú cưng – nơi Ninmura đang tìm kiếm – có hai cô gái mặc đồng phục học sinh.

Một trong số đó đang chật vật nhón chân cố gắng với lấy cuốn sách ở trên cao mà tay không tới được, trông thế nào cũng là Sora. Còn cô gái đeo kính kia, chắc là em gái của Senpai Hanamura rồi. Đối với những cô gái dễ thương, Ninmura có khả năng ghi nhớ không sót một ai.

“Sora ơi, tìm nhân viên giúp cho nhanh hơn đấy?”

“Đợi… đợi chút… sắp, sắp lấy được rồi!”

Sora đang rên khe khẽ khi cố gắng để đầu ngón tay chạm vào cuốn sách. Cái dáng vẻ đáng yêu đó khiến người ta không khỏi mỉm cười. Ninmura tự ý thức được mình đang bật cười. Nhìn bộ dạng cô bé thế này, trách sao Segawa lại quan tâm nhiều đến vậy.

“Cô bé, cháu có cần giúp không?”

“Ơ… À! Anh Ninmura! A!”

“Ối!”

Thấy Sora đột nhiên mất thăng bằng vì giật mình khi có người gọi, Ninmura lập tức tiến lên, một tay đỡ lấy người cô bé.

“Em không sao chứ? Sora. Anh xin lỗi đã làm em giật mình.”

“Dạ, không… không sao ạ. Em cảm ơn anh.”

Sora má hơi ửng hồng cúi chào cảm ơn. Ninmura sau đó vươn tay rút cuốn sách mà Sora vừa nãy đang định lấy ra.

“Chăm sóc chó nhỏ… Ra vậy, xem ra Sora cũng nghĩ giống anh.”

“À, lẽ nào anh Ninmura cũng vì lo cho Jubei nên mới…?”

“Phải, anh đang định lát nữa đến thăm các em đây.”

Ninmura, một chàng trai ga lăng và chu đáo, nở nụ cười thân thiện với Sora, nhưng Yoko lại trợn mắt nhìn anh.

“Dù sao thì, anh có thể bỏ tay ra được không?”

“Ối! Anh xin lỗi.”

Ninmura gượng cười, lập tức rút tay đang đỡ Sora ra. Lúc này, Sora cũng đỏ mặt ngượng ngùng.

“Anh xin lỗi, anh chỉ là vô tình theo thói quen thôi.”

“…Thói quen bình thường?”

Giọng Yoko đầy vẻ không tin tưởng, Ninmura dùng ngón tay day day giữa hai lông mày, lộ vẻ mặt hết sức khó xử.

“Không có đâu, vì Sora là bảo bối của Segawa mà, anh sợ làm em ấy bị thương thì Segawa sẽ trách anh đó.”

“Thôi được rồi, lần sau gặp Segawa, tôi sẽ nhớ kể với anh ấy chuyện Ninmura quấy rối tình dục Sora.”

“Yoko… Yoko!”

Sora lúng túng ngăn Yoko nói tiếp. Ninmura cũng gượng cười cúi đầu.

“Em tha cho anh đi, dù không thể coi là chuộc lỗi, nhưng cuốn sách này để anh mua cho nhé. Vì tối nay anh định chuẩn bị bữa tối đặc biệt cho Jubei.”

Vẻ chớp mắt đầy phong độ của Ninmura khi nói đến cuối cũng rất cuốn hút, và Yoko cũng gật đầu đồng ý.

“Thế thì tốt nhất. Cuốn sách này rõ ràng mượn thư viện là được rồi, vậy mà Sora cứ khăng khăng đòi mua.”

“Tại, tại vì… đây là thứ cần dùng thường xuyên, giữ bên người sẽ tiện hơn ạ.”

Dù hơi đỏ mặt, Sora vẫn kiên quyết khẳng định. Vấn đề sức khỏe của Jubei không phải do bệnh tật, mà là do tuổi già. Vì đây không phải vấn đề đơn thuần sẽ tự khỏi theo thời gian, nên Sora hiểu rằng điều quan trọng là phải tránh cho tình trạng tồi tệ hơn. Sora định sẽ chăm sóc sức khỏe Jubei cẩn thận trong tương lai, cố gắng hết sức để Jubei có thể sống lâu hơn nữa. Ninmura và Yoko lúc này nhìn nhau. Qua ánh mắt tiếp xúc, hai người trao đổi suy nghĩ của mình.

— Thật đáng lo. Hy vọng Jubei thực sự có thể hồi phục và sống lâu hơn nữa.

Hai người có suy nghĩ gần như tương đồng. Họ đều biết Sora và những người khác rất yêu thương Jubei. Gia đình Takanashi, mà đứng đầu là Yuuta, đều vô cùng quan tâm đến người thân của mình. Tình yêu thương của họ dành cho thú cưng chắc chắn còn hơn người thường. Hai người đương nhiên lo lắng cho Jubei, nhưng họ còn lo lắng hơn cho Sora và các em.

Dù vậy, Ninmura vẫn mỉm cười giục hai cô bé rời đi.

“Không sao đâu, cứ từ từ cố gắng là được. Sách anh sẽ đưa cho Segawa sau.”

“Nhưng, nhưng mà, như vậy ngại quá ạ.”

“Đừng lo, Sora, tôi tin chắc người này tuyệt đối sẽ không để con gái phải trả tiền đâu. Tôi nói đúng không, anh Ninmura?”

“Haha, em thật lanh lợi, nhưng chỉ giới hạn ở những cô gái dễ thương thôi nhé. Cuốn sách trong tay em, Hanamura, cũng để anh mua cho em nhé.”

Ánh mắt Ninmura dừng lại trên cuốn sách có bìa màu sắc rực rỡ trong tay Yoko.

“Không cần đâu, tôi không muốn những cuốn sách này bị đàn ông chạm vào, nên xin đừng bận tâm.”

Bị từ chối thẳng thừng như vậy, Ninmura cũng chỉ nhún vai. Yoko như thể đang cảnh giác, ôm chặt cuốn sách trong lòng. Xem ra ngay cả Yoko cũng không muốn để người khác thấy mình mua sách gì.

Trong tay cô bé là vài cuốn tiểu thuyết BL (Boy's Love) với nội dung khá nặng đô.

Khi Hina về đến nhà, Jubei có chút khó khăn, chỉ vẫy nhẹ cái đuôi một cái rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Vì thấy dấu vết Jubei đã uống nước, chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến Hina an tâm hơn một chút. Mấy miếng bánh mì dứa được xé nhỏ đặt bên cạnh dường như vẫn còn nguyên.

“Hina, chúng ta ra bếp chơi đi. Ở đây có thể làm ồn đến Jubei đó.”

“Hina có thể im lặng mà, Hina muốn ở bên Jubei cơ.”

Nghe Hina nói vậy, Raika cũng không thể ngăn cản. Cô lấy chiếc nhiệt kế dành cho chó mà bác sĩ thú y đã đưa cho Yuuta ra, đo thân nhiệt cho Jubei. Raika định dùng thời gian chờ đợi để chuẩn bị đồ ăn vặt cho Hina, còn Hina lúc này đang nhẹ nhàng vuốt ve con thỏ nhồi bông bên cạnh Jubei.

Con thỏ nhồi bông đó, dưới sự cắn phá của Jubei, đã có thêm vài vết rách. Tai cũng có vẻ gần như bung ra. Vì đó là con búp bê mà Hina đặc biệt yêu quý, nên cô bé không tránh khỏi buồn bã, nhưng Hina lại nói với con thỏ nhồi bông rằng:

“Nghe Hina nói này, Jubei bây giờ không có sức đâu, nên khi Hina không ở đây, bạn phải ở bên cạnh Jubei nhé. Mặc dù có thể sẽ hơi đau một chút, nhưng sau này chị Sora sẽ sửa lại hết thôi. Đợi Jubei khỏe lại, chị ấy sẽ sửa cho bạn ngay lập tức, nên bạn ráng chịu đựng thêm chút nữa nha.”

Không biết lời Hina nói là dành cho chú thỏ con, hay là tự nói với chính mình.

Raika tiến lên lấy nhiệt kế khỏi người Jubei. Không sốt. Theo thân nhiệt tiêu chuẩn ghi trong sách y học về chó, thân nhiệt có thể còn hơi thấp. Raika mở lời hỏi Hina:

“Có chăn hay thứ gì đó không? Đắp cho nó có lẽ sẽ tốt hơn đấy.”

“Dạ có! Hina đi lấy ạ!”

Có việc để làm, Hina hớn hở định chạy đi, rồi ngay lập tức như sực nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói với Raika:

“Phải im lặng, phải im lặng mới đúng.”

Mặc dù Raika gật đầu đáp lại với vẻ mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng lại ngập tràn sự ấm áp. Sao lại có một sinh vật đáng yêu và chu đáo đến vậy chứ?

Chẳng bao lâu sau, Hina ôm chiếc khăn tắm mềm mại trở lại phòng khách, rồi đắp chiếc khăn lên người Jubei.

“Thế này được không ạ?”

“Được rồi. Cảm ơn con. Nóng quá hay lạnh quá đều không tốt, nên thế này chắc vừa vặn.”

Dù nhiệt độ bên ngoài khá nóng bức, nhưng trong nhà bật điều hòa lại có thể khiến người ta hơi thấy lạnh. Đây có lẽ là một mùa không dễ dàng để chăm sóc. Raika che giấu suy nghĩ đó trong lòng, vẫy tay bảo Hina đến gần cô.

“Hina, chị chuẩn bị làm pudding đây. Chúng ta cùng làm nhé.”

“Ơ!? Pudding!? Hina thích pudding! À… nhưng mà… Hina muốn ở cạnh Jubei cơ.”

Hina quay đầu nhìn về phía phòng khách.

“Hina thỉnh thoảng qua xem thôi cũng được. Với lại, chị cũng sẽ làm pudding cho Jubei ăn. Đó là pudding bánh mì không dùng đường, ở nhà chị cũng đã nướng sẵn bánh mì dành cho chó rồi.”

Thứ mà Raika chuẩn bị không phải là bánh mì dứa như Ninmura mong đợi. Ngoài việc bánh mì dứa khó làm, Raika còn học được một số kiến thức về chó, biết rằng bánh mì dành cho người không tốt cho chó, nên Raika đã đưa bánh mì dứa làm món ăn vặt cho Hina và các bé, còn mình thì nướng riêng bánh mì dành cho chó không dùng muối và đường, có thể dùng làm bữa chính.

“Bánh mì chó ăn? Có loại bánh mì đó ạ?”

“Ừm, nếu Hina làm pudding từ bánh mì này cho Jubei ăn, chị nghĩ Jubei chắc chắn sẽ ăn.”

Raika đầy tự tin nhìn Hina. Nếu là thứ do Hina đáng yêu như vậy làm ra, Raika tin rằng dù là bánh mì nướng cháy đen, cô cũng tự tin có thể ăn hết sạch. Raika cho rằng Jubei cũng sẽ như vậy.

“Chị Raika, Hina sẽ cố gắng làm ạ!”

Hina tuyên bố với toàn thân tràn đầy quyết tâm. Raika cũng mạnh mẽ gật đầu.

“Vậy thì, chúng ta bắt đầu thôi. Nhưng phải im lặng nhé. Được không?”

“Đã rõ ạ!”

Cứ thế, Raika dẫn Hina vào bếp, chỉ còn lại con thỏ nhồi bông đầy vết sẹo nhìn theo bóng lưng hai người.

Trong phòng khách yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng điều hòa.

Do Senpai Hanamura đã đổi ca làm của tôi ở Hanamura Seika sang ban ngày, nên tôi có thể ra khỏi nhà sớm hơn để đến trường đại học.

Tôi đã xin nghỉ làm ở Cleave một thời gian. Vì tôi muốn Jubei không phải ở một mình nhiều nhất có thể cho đến khi nó hồi phục ở một mức độ nhất định. Đối với quyết định này của tôi, Hiromi và Miki cũng giơ cả hai tay đồng ý, vì vậy tôi vừa trở lại Cleave được vài ngày lại tiếp tục xin nghỉ ở đó.

Nếu Jubei cứ tiếp tục ngủ li bì lâu như thế này, có lẽ tôi sẽ phải tính toán nhiều hơn cho cuộc sống. Nhưng đến tháng Bảy, các môn học kỳ đầu sẽ kết thúc, mặc dù còn một số khóa học tập trung trong kỳ nghỉ hè, ngoài ra tôi có thể dồn hết tâm sức vào công việc và gia đình. Chỉ cần Jubei khỏe lại trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc thì chắc sẽ không có vấn đề gì.

— Khỏe lại thì… sao?

Nghĩ đến đây, tâm trí tôi không cách nào thoát khỏi lời người chủ cũ đã nói, rằng Jubei chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Thực tế là, Jubei đúng là đã yếu đi rõ rệt trong vài ngày gần đây. Nếu trước đây sự sống động mà Jubei thể hiện là một điều khá khó tin, thì liệu sau này Jubei có còn giữ được sức lực để hồi phục hay không?

Xuống tàu ở ga Ikebukuro, nhìn hàng người dài dằng dặc đang xếp hàng mua bánh mì dứa trước nhà ga, tôi lặng lẽ bước về nhà.

Vì trước đây tôi chưa từng nuôi thú cưng, thật lòng mà nói, tôi không biết mình ứng xử có đúng hay không. Về điểm này, ba chị em chắc cũng vậy, đối với chúng tôi – những đứa trẻ không có cha mẹ bên cạnh – những lúc như thế này cũng không có ai để hỏi.

Tôi nhớ là ở bệnh viện, người ta đã nói cho tôi rất nhiều điều. Có lẽ tôi nên hỏi thêm bác sĩ phụ trách Jubei thì hơn. Tôi nghĩ chắc chắn có cách nào đó để Jubei khỏe lại.

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo. Người gọi là dì Ryoko.

“Alo, Segawa nghe đây.”

“Yuuta, dì đây, Ryoko. Dạo này mọi thứ vẫn ổn chứ con? Dì định gọi về nhà nhưng nghĩ gọi vào điện thoại của con có lẽ tiện hơn.”

Tôi nghĩ dì chắc không muốn tiếng chuông điện thoại trong phòng khách làm ồn đến Jubei.

Tôi cảm ơn dì trước, sau đó báo cáo với dì chuyện Jubei lại đổ bệnh, và cũng thành thật cho dì biết sự thật rằng vì chuyện đó mà tôi vẫn chưa thể bàn bạc kỹ lưỡng chuyện của Sasha với Sora và các em.

“Thế à… Cái này cũng không trách được.”

Dì thở dài thườn thượt, một tiếng thở dài nặng trĩu.

“Mặc dù dì không muốn nói đến chuyện này, nhưng… Yuuta, con đã nghĩ đến chuyện khi Jubei qua đời chưa?”

“Ơ…?”

Cảm giác như thứ mình không muốn đối mặt lại bị đặt thẳng trước mắt, tôi không thốt nên lời.

“Nếu chưa nghĩ đến, thì con nên dành thời gian suy nghĩ đi. Bởi vì con là người giám hộ của các cháu. Phải làm sao để xoa dịu nỗi đau của Hina và các cháu, phải xử lý thi thể thế nào… Nếu không chuẩn bị trước, đến khi chuyện thật sự xảy ra sẽ rất rắc rối đó.”

“Cái này… không, không sao đâu ạ, vì nó nhất định sẽ khỏe…”

“Dì cũng mong là thế, nhưng để dự phòng cho trường hợp mọi chuyện không như vậy, đó chính là việc người lớn nên làm. Có lẽ… có thể nói là để phòng ngừa vạn nhất.”

Đó là giọng điệu cố gắng giữ bình tĩnh. Bản thân dì cũng rất không muốn nhắc đến những chuyện này. Tôi nghĩ tâm trạng dì cũng giống chúng tôi. Dù vậy, dì vẫn cảnh báo tôi, giọng nói nghe có chút nghẹn ngào.

“Biết thế này… lẽ ra khi các con nói muốn nuôi thú cưng, dì nên phản đối mạnh mẽ hơn. Không ngờ các con lại phải trải qua một cuộc chia ly khác nhanh đến vậy… Nghĩ đến tâm trạng của bọn trẻ… dì…”

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh dì cố nén nước mắt, tôi không thể nói được lời nào.

“…Dì xin lỗi, dì biết Yuuta con cũng rất khó chịu, nhưng mà…”

“Không, con nghĩ dì nói đúng, con đã quá thiếu suy nghĩ. Nếu… nếu gặp trường hợp vạn nhất, rốt cuộc phải làm thế nào, con sẽ suy nghĩ kỹ hơn. Con có thể… lại tìm dì bàn bạc không ạ?”

“Đương nhiên rồi, dì là người thân gần gũi nhất của con, cũng là người đại diện hợp pháp chính thức của con. Con có thể dựa dẫm vào dì nhiều hơn chút nữa, mặc dù thân phận người đại diện pháp luật… cũng chỉ còn khoảng một tuần nữa thôi.”

Khi dì nói đến cuối, giọng điệu tràn đầy yêu thương. Từ khi chị tôi mất tích đến nay, không biết dì đã chăm sóc chúng tôi bao nhiêu. Chuyện bảo hiểm và tiền bồi thường của chị, tất cả đều do dì giúp chúng tôi xử lý.

Mất đi người chị Yūri thân thiết, dì chắc chắn cũng đau buồn không kém.

Mà lúc đó tôi thậm chí còn không có đủ sức để nhận ra điều đó. Chính vì vậy, ngay lúc này dì cũng… đặc biệt đến để nhắc nhở tôi về chuyện mà không ai muốn nhắc tới.

Tôi lặp đi lặp lại lời cảm ơn rồi cắt điện thoại. Lúc này, bộ não đã nguội lạnh của tôi mới nhận thức lại được những tạp âm xung quanh và cái nóng của mùa hè sắp đến.

Nếu Jubei rời xa chúng tôi… Đến lúc này tôi mới lần đầu tưởng tượng tình huống đó trở thành hiện thực, cảnh tượng hiện ra trước mắt… tôi thấy choáng váng.

Khi đêm xuống, mật độ dân số trong nhà Takanashi cũng tăng lên.

Khi Raika và Hina làm xong đồ ăn vặt, Miyu cũng đã mua nguyên liệu bữa tối và trở về nhà.

“…Con về rồi ạ, haha, chị Raika, cảm ơn chị hôm nay đã giúp đón Hina về.”

Miyu nói vậy không phải ở cửa ra vào, mà mãi đến khi vào bếp mới nhỏ tiếng chào Raika.

“Đây là phần thưởng cho chị mà, dạo này con chẳng mấy khi nhờ chị đưa đón Hina, cô đơn lắm.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Raika khi nói ra những lời đó, Miyu cố nhịn cười, rồi nhìn sang tay Hina.

“Oa, giỏi quá. Hina đang làm pudding à?”

“Vâng, đây là pudding làm từ bánh mì đó, là bánh mì dành cho chó, dùng bánh mì này, Jubei nhất định sẽ ăn!”

Mặt lấm lem trứng, cô bé Hina vừa nói vừa ưỡn ngực đầy tự hào. Món bánh pudding bánh mì làm trong đĩa chịu nhiệt nhỏ trông thật sự rất hấp dẫn, khiến Miyu vui vẻ xoa đầu Hina.

“Hina chu đáo quá, Tenbei nhất định sẽ khỏe lại thôi.”

Dù Tenbei có không ăn được pudding của Hina đi chăng nữa, chú chó chắc chắn vẫn sẽ cảm nhận được tấm lòng của em.

“Hina này, món này Tenbei chưa ăn bao giờ, nên có thể lần đầu nó sẽ không quen. Chúng ta đừng ép nó ăn ngay, cứ làm thêm vài lần nữa cho Tenbei thì tốt hơn.”

Raika điềm tĩnh bổ sung thêm. Hina mỉm cười gật đầu.

“Vâng, Hina biết rồi ạ. Sao mà giờ ăn vẫn chưa tới nữa vậy taaa~”

“He he, vậy thì mình chuẩn bị bữa tối thôi. Tối nay có thịt gà nè~ Có người chỉ chị một tiệm bán thịt gà rẻ lắm đó. À, với lại đây là bánh mì dứa Tiểu Shō tiến cử, Hina này, nếu tiện thì em mang cái này cho Tenbei luôn nha.”

“Oa~~ Nhà mình có nhiều bánh mì dứa quá trời luôn!”

Hina nhìn về góc bếp, giọng vừa vui mừng lại vừa hơi ngơ ngác nói.

Mấy chiếc bánh mì dứa Hina mua về ngon quá nên mọi người chén sạch sành sanh không còn chiếc nào, nhưng ngoài số đó ra thì còn một đống bánh mì dứa khác do mọi người, dẫn đầu là cô Koto, mang tới, tính ra cũng phải ngót nghét chục cái.

“Tốt nhất là nên kiểm tra hạn sử dụng, ăn từ cái gần hết hạn trước thì hơn.”

“Cũng phải ha. Để dành cho chú làm bữa khuya vậy.”

“Hina thích bánh mì dứa lắm nên có thể ăn làm món tráng miệng nè!”

“Ưm~ Cái này thì… tốt nhất là đừng ăn mỗi ngày nha. Nhất là đối với con gái đó.”

Miyu nghĩ, nếu là bánh mì dứa thì món ăn vặt mà con gái hay ăn sẽ có lượng calo quá cao. Mặc dù Miyu không có ý định quá nhạy cảm về chuyện tăng cân, nhưng là con gái thì không thể chịu nổi chuyện vóc dáng bị ảnh hưởng. Còn chú thì dù có tăng cân một chút, chắc chắn Sora cũng sẽ không bận tâm đâu.

Miyu bật cười với ý nghĩ của mình. Gần như ngay lúc đó, có tiếng động nhỏ truyền đến từ phòng khách.

“...Con về rồi đây. Mọi người đều về cả rồi, chị Raika cũng có mặt, hoan nghênh chị.”

“Xin làm phiền. Ơ~ Đã chuẩn bị xong đồ ăn vặt với bữa tối rồi à? Uổng công tôi còn đang rất háo hức!”

Sora và Ninmura cùng nhau bước vào bếp và nói như vậy, xem ra hai người họ về cùng lúc. Nhìn thấy sự kết hợp hiếm thấy này, ba người trong bếp đều ngạc nhiên nhìn họ.

“À, trên đường về nhà, con và Yoko có ghé nhà sách thì gặp Ninmura. Vì Yoko nói cô ấy cần mua sách, con cũng muốn mua sách về cách chăm sóc chó bị bệnh, nên đã đi xem thử. Rồi tình cờ Ninmura cũng ở đó…”

“Vì thông tin ban đầu rất quan trọng mà, là vậy đó, tôi cũng chạy ra nhà sách tìm công thức nấu ăn giúp chó bị bệnh hồi phục tinh thần. Về chuyện đồ ăn cho Tenbei, mọi người có kế hoạch gì chưa?”

“Hina đã làm rồi! Là cái này nè!”

Nhìn thấy món bánh pudding bánh mì mà Miyu vừa khen không ngớt, Sora và Ninmura cũng không tiếc lời tán thưởng.

“Tuyệt vời quá, em giỏi thật đó Hina, cảm ơn chị Raika.”

“Cái này… dù tôi có làm gì cũng không thể tốt hơn được nữa. Nếu tôi là Tenbei, chắc chắn sẽ ăn đến mức muốn liếm sạch đĩa, vì đây là bữa tối do công chúa đích thân làm mà.”

Nghe Ninmura nói vậy, Hina tự hào gật đầu. Nhưng Raika vẫn nhắc nhở Hina một lần nữa rằng Tenbei có thể không ăn. Bởi vì nếu thất bại mà Hina lộ vẻ buồn bã, Tenbei có thể sẽ cố gắng ép mình ăn.

Nhưng đó là một sự lo lắng thừa thãi. Hina tự mình mở lời nói:

“Mặc dù đây là món Hina đã rất cố gắng làm, nhưng không biết có ngon không nên… Tenbei có thể sẽ không ăn. Nhưng ngày mai Hina cũng sẽ làm! Ngày kia cũng sẽ làm! Rồi sẽ làm ngày càng ngon hơn, như vậy Tenbei chắc chắn sẽ ăn được thôi. Phải không ạ, chị Raika?”

“Ừm, đúng vậy, Hina giỏi lắm.”

Raika với đôi má ửng hồng giơ ngón cái lên với Hina. Cơ thể của cô bé bốn tuổi trước mắt này, rốt cuộc được tạo thành từ bao nhiêu điều tốt đẹp vậy nhỉ? Cả gian bếp tràn ngập một không khí ấm cúng. Tenbei chắc chắn sẽ cảm nhận được tấm lòng của Hina. Ai cũng đều nghĩ như vậy.

Tôi mở cửa ra, thấy rất nhiều đôi giày ở đó, biết rằng mọi người đã tụ họp ở nhà. Dù tôi nghĩ mình đã về sớm, nhưng sau cuộc điện thoại với dì, hình như vẫn hơi muộn.

Ngày mai là tôi chuẩn bị bữa tối, nhất định phải về sớm mới được. Vừa nghĩ vậy, tôi rón rén bước vào phòng khách. Ở phòng khách, tôi thấy Tenbei đang ngáy khò khò rất thoải mái. Bên cạnh Tenbei, có đặt một chú hạc giấy nghìn cánh đáng yêu. Tôi nghĩ đó hẳn là do Hina làm.

“Chú, trễ quá rồi đó~~”

Trong phòng khách, câu đầu tiên Hina nói với tôi, em cố ý hạ giọng.

“Xin lỗi, xin lỗi. Tenbei xem ra vẫn không có gì thay đổi.”

“Nó chỉ hơi hạ nhiệt độ một chút thôi. Nhưng mà, từ lúc tụi con về đến giờ, nó vẫn cứ ngủ hoài.”

“Anh ơi, phải cho Tenbei uống thuốc chứ.”

“Cũng đúng. Sora, có thể giúp anh chuẩn bị chút nước không? Anh muốn gọi Tenbei dậy, cho nó ăn chút gì đó trước khi uống thuốc.”

Cho một chú chó nhỏ uống thuốc thật sự rất vất vả. Tenbei không chỉ thông minh, mà nó vốn dĩ cũng ăn rất chậm, muốn trộn thuốc vào thức ăn không hề dễ. Vì vậy, chúng tôi phải hòa thuốc bột với một chút nước, rồi dùng thìa cho Tenbei uống. Vì vị thuốc có vẻ không ngon, sẽ khiến Tenbei khó chịu, nên việc này đành phải do tôi đảm nhận.

“Hina sẽ gọi Tenbei dậy.”

Hina, như thể đã mong chờ từ lâu, đến bên cạnh Tenbei, rồi khẽ gọi chú chó:

“Tenbei, Tenbei, dậy đi nào. Đến giờ ăn rồi.”

Ngay cả tiếng gọi của cô công chúa nhỏ, Tenbei cũng chẳng mấy phản ứng.

“Tenbei… Dậy đi mà.”

Khi Hina không biết đã gọi bao nhiêu lần, Tenbei cuối cùng cũng mở mắt. Nó có vẻ rất mệt mỏi, khẽ vẫy đuôi.

“Đây là món bánh pudding Hina làm đó. Chắc chắn sẽ ngon lắm. Món này làm từ loại bánh mì đặc biệt mà chị Raika mang tới đó. Ăn cái này… rồi uống nước nha, xin chú đó.”

Hina đặt nước và pudding trước mặt Tenbei. Nhưng Tenbei chỉ ngửi một chút, rồi có vẻ hơi áy náy, lại nhắm mắt.

“Tenbei, chú không muốn ăn sao? Dù không ăn, cũng phải uống chút nước nha.”

Có lẽ vì lo lắng, Hina nói với chú chó cưng của mình. Có lẽ vì không muốn làm Hina thất vọng, Tenbei lại mở mắt, dùng lưỡi liếm vài ngụm nước.

“May quá… Tenbei, mong chú nhanh khỏe lại.”

Hina chẳng mảy may bận tâm việc chú chó già không ăn món pudding mình làm, ngược lại còn nở nụ cười nhẹ nhõm. Miyu sau đó đưa chiếc bánh mì dứa vào tay Hina. Hina xé một miếng bánh nhỏ, đặt trước mặt chú chó cưng. Thế nhưng, Tenbei lại nằm xuống, hoàn toàn không có ý định động đũa.

“…Có vẻ nó không đói. Vậy thì, để tôi cho nó uống thuốc đã.”

Tôi bế chú chó già lên, mở miệng nó ra, hơi ép buộc cho nó uống nước thuốc. Mặc dù Tenbei phát ra tiếng kêu không hài lòng, nhưng không hề chống cự, vẫn uống thuốc vào.

Thuốc thú y đưa cho tôi, nghe nói là thuốc dạ dày và thuốc bổ. Uống những thứ này, dù không có cảm giác thèm ăn, cũng có thể giúp giảm bớt tình trạng suy yếu của cơ thể, nhưng nếu không ăn uống thì chắc chắn vẫn sẽ không khá lên được. Nhìn Tenbei yếu ớt nằm lại trên giường, ai nấy đều lộ vẻ lo lắng.

“…Tenbei vẫn uống nước, đây là điều tốt đó.”

Như để động viên Hina, Sora cố gắng nặn ra nụ cười, Hina cũng nở nụ cười tương tự như Sora.

“…Vâng. Nhưng pudding Hina làm hình như Tenbei không thấy ngon lắm. Chị Raika ơi, ngày mai chị làm lại được không?”

“Bánh mì dùng làm nguyên liệu chắc đủ dùng trong ba ngày. Nếu hết, muốn chị nướng bao nhiêu cũng được hết.”

Nhìn cô em gái út lạc quan, chị cả trong bốn chị em Takanashi, tự nhận mình là mỹ nữ, với đôi má ửng hồng đáp lời. Chị Raika senpai có lẽ vì xúc động trước phản ứng của Hina mà đang cố gắng kìm nén nước mắt. Bởi vì chúng tôi cũng vậy.

Lúc này, Ninmura dang rộng vòng tay, như muốn xua tan bầu không khí buồn bã mà nói:

“Được rồi, chuyện Tenbei ăn uống xong xuôi rồi, chúng ta cũng ăn thôi nào. Bữa tối hôm nay có rất nhiều món kiệt tác của Miyu và tôi đó.”

“Hôm nay có anh Ninmura giúp đỡ thật là tốt quá. Bọn em nghĩ Tenbei có thể muốn ăn những món chúng ta ăn, nên bữa tối hôm nay không có hành tây, hương vị cũng nhạt hơn. Bọn em đã chuẩn bị riêng nước sốt, nếu thấy chưa đủ vị thì cứ lấy ra dùng nhé. Bánh mì ăn kèm cũng mong mọi người ủng hộ!”

Biểu hiện tràn đầy sức sống của Miyu, cảm giác cũng như đang cố gắng vực dậy tinh thần cho Hina.

Chúng tôi mỉm cười quây quần bên bàn ăn. Vì Tenbei là một chú chó thích náo nhiệt, nên nếu mọi người cùng nhau dùng bữa như vậy, có lẽ cũng có thể khiến Tenbei có chút cảm giác thèm ăn. Với hy vọng như vậy, chúng tôi kiểm soát âm lượng, và kết thúc bữa tối ngày hôm đó trong tiếng cười.

Tháng Bảy cuối cùng cũng sắp đến, nhưng những ngày cuối cùng của tháng Sáu lại không may là một ngày mưa.

Thời tiết ẩm ướt, chỉ có thể hy vọng thỉnh thoảng tạnh ráo, rất dễ khiến lòng người trở nên u uất.

Đặc biệt đối với tôi, người đang mang trong lòng nhiều gánh nặng, thậm chí còn cảm thấy dù chỉ là thời tiết xấu đi, cũng đủ khiến tâm trạng càng thêm trầm uất. Sau khi kết thúc kỳ thi môn đơn ở đại học, tôi liền đến phòng câu lạc bộ. Dù tôi đến đó không có việc gì đặc biệt để làm, nhưng lúc này tôi không muốn ở một mình.

Trong phòng câu lạc bộ, chỉ có Sako senpai với vẻ mặt đầy phiền muộn đang ngồi đó. Nhìn những hạt mưa rơi từ bầu trời âm u, vị hội trưởng Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố vốn đã có chút chướng mắt, lại thở dài đến mười giây.

“…Trời mưa rồi, Segawa.”

Tôi nghĩ senpai không muốn nghe câu trả lời, nên quyết định phớt lờ tiếng thở dài của anh ấy. Senpai không biết là đã đoán trước phản ứng của tôi, hay vốn dĩ không có ý định nói chuyện với tôi, nên chẳng thèm quay đầu lại.

“Thật bất lực, cái sinh vật tên là con người này.”

Senpai đột nhiên thốt ra những lời đó, mỗi câu đều kèm theo một tiếng thở dài.

“Từ hôm đó đến giờ, tôi cũng đã cố gắng tìm hiểu một số thứ bằng cách riêng của mình.”

“Senpai đang nói về chuyện gì ạ?”

“Là chuyện của Tenbei. Tôi đã nhờ bác sĩ thú y nổi tiếng xác nhận giấy chẩn đoán, nhờ người gửi về những loại thảo dược truyền thuyết ở Trung Quốc có hiệu quả đặc biệt với chó, tìm kiếm những tiệm bánh mì dứa ngon nhất Nhật Bản trên mạng… mọi cách tôi đều đã thử qua rồi.”

Nghe Sako senpai nói vậy, tôi vô cùng ngạc nhiên. Hóa ra Sako senpai sau khi đưa chủ cũ của Tenbei đến gặp chúng tôi, còn làm nhiều chuyện như vậy. Mà khoan, sao senpai lại có thể có giấy chẩn đoán của Tenbei… Sako senpai vẫn là một người kỳ lạ mà tôi không thể hiểu rõ anh ấy có những mối quan hệ nào.

“Thế nhưng… dường như chẳng có tác dụng gì. Kết quả chẩn đoán là do tuổi già… mà nói thật, hiện tại Tenbei chỉ suy yếu mà không mắc bất kỳ bệnh tật nào, đã có thể coi là một phép màu rồi. Dù ngày mai nó có qua đời cũng không lạ. Không chỉ chó, ngay cả con người, bây giờ cũng chưa có cách nào chống lại sự lão hóa cả.”

“Vâng.”

Dù là điều đã biết, nhưng khi nghe senpai nói ra một lần nữa, vẫn là một đòn giáng khá mạnh vào tôi.

“Tôi đã luôn nghĩ mình có thể làm gì cho Tiểu Hina… Khi tôi cố gắng tìm hiểu xem ngoài bánh mì dứa ra, Tenbei còn thích ăn gì khác không, tôi đã tìm được vợ cũ của người chủ cũ đó. May mắn là cô ấy hiện đang độc thân, nên tôi có thể yên tâm hỏi cô ấy về Tenbei… Đáng tiếc là, cô ấy cũng chỉ nhớ mỗi bánh mì dứa thôi. Tôi đã kể cho cô ấy một ít chuyện về chú, mong cô ấy biết tình hình gần đây của người chủ cũ, nhưng đối với tôi thì cũng vô ích. Ngoài ra…”

Sako senpai trong tiếng thở dài, kể cho tôi nghe về một loạt các nỗ lực của anh ấy, thông qua nhiều kênh khác nhau, để tìm cách giúp Tenbei hồi phục. Đáng tiếc là… kết luận xem ra vẫn không thay đổi.

“Chuyện này thật sự… rất khó.”

“Tenbei từ chỗ chỉ còn một tháng tuổi thọ, lại duy trì được sức sống như vậy, sống thêm hơn nửa năm. Dù nên biết ơn sự may mắn này, nhưng khi nghĩ đến tâm trạng của Tiểu Hina… ưm… Cuối cùng thì, tôi chẳng làm được gì cả. Cứ cười đi, cười tôi đi. Tôi đã thề dù có hy sinh bảy lần cũng nguyện hồi sinh để trở thành tấm khiên bảo vệ các cô bé, vậy mà bây giờ lại… không có bất kỳ cách nào để ngăn nước mắt của Tiểu Hina, của Miyu… Tôi thật sự không cam tâm, Segawa.”

Sako senpai, người phát ra tiếng nức nở từ thân hình đồ sộ của mình, tôi thật sự thấy anh ấy là một người tốt.

“Em cũng không cam tâm. Dù em mong Tenbei có thể sống thêm một ngày cũng tốt, nhưng…”

“Tình trạng của nó bây giờ tệ lắm sao?”

“Bây giờ đã đến mức không ăn được gì nữa rồi. Hôm nay là em chuẩn bị bữa tối, sẽ về sớm, nên em định đưa Tenbei đi bệnh viện thú y kiểm tra lại một lần nữa. Hy vọng lúc đó trời sẽ tạnh mưa.”

“Để Oda lái xe đưa cậu thì sao? Không… để tôi nói đi, tôi sẽ nhờ cô ấy đến đón cậu sau khi cậu tan học. Đối với Hội Nghiên cứu Quan sát Đường phố, đây là việc ưu tiên hàng đầu, tôi nghĩ Oda cũng sẽ rất sẵn lòng làm vậy.”

Như vậy thì ngại quá. Tôi định nói vậy nhưng lại nuốt lời. Bởi vì tôi hiểu rằng nếu Raika senpai biết tôi từ chối vào lúc này, thì cô ấy mới thật sự tức giận.

“Ngoài ra… còn có gì tôi có thể giúp được không? Dù chỉ là một việc nhỏ thôi cũng được. Bởi vì tôi không thể giúp ích được gì trong việc chăm sóc Tenbei như Oda và Ninmura.”

Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Sako senpai… Tôi đã nhờ anh ấy một việc.

Sako senpai dù kinh ngạc mở to mắt trước lời thỉnh cầu của tôi, nhưng vẫn đồng ý.

“Ra vậy. Tôi hiểu rồi, Segawa. Chuyện này cứ giao cho tôi đi.”

“Em xin lỗi. Bởi vì một mình em, có quá nhiều điều không hiểu.”

Sako senpai gật đầu hứa hẹn xong, liền đứng dậy khỏi ghế, rồi đặt tay lên vai tôi.

“Đó là lẽ đương nhiên thôi. Một mình chúng ta, chẳng làm được gì cả. Dù là tôi, hay Oda, Ninmura, mọi người đều vậy. Segawa, cậu có thể mở lời… điều đó có nghĩa là cậu đã trưởng thành rất nhiều rồi.”

Đôi kính của senpai, người có tuổi tác không rõ, lóe lên ánh sáng. Quả thật, trước đây có lẽ vì tôi muốn tự mình làm mọi việc, nên mới thất bại, khiến Sora và các em phải vất vả hơn.

Tôi cảm ơn senpai đáng tin cậy rồi vội vã đi học tiết buổi chiều.

Tôi lên xe của Raika senpai lái đến Hachioji đón tôi, về nhà một chuyến. Tôi về đến nhà, dùng khăn quấn Tenbei lại để nước mưa không làm ướt người nó, rồi đưa Tenbei trở lại xe. Bệnh viện thú y chúng tôi thường đến tuy không xa nhà, nhưng việc di chuyển bằng xe có điều hòa cũng giúp giảm bớt gánh nặng cho Tenbei, tôi rất biết ơn.

“Gần đó không có chỗ đậu xe, nên tôi đi tìm bãi đậu xe trước. Xong xuôi khám bệnh thì cứ gọi tôi đến đón.”

Vì tôi đã đặt lịch hẹn trước, nên chắc sẽ không mất nhiều thời gian. Tôi cảm ơn Raika senpai rồi xếp hàng ở quầy lễ tân. Không lâu sau, đến lượt chúng tôi.

Bác sĩ thú y nhanh chóng xác nhận tình trạng của Tenbei thông qua khám lâm sàng và siêu âm.

Sau đó, bác sĩ thở dài một hơi nặng nề, rồi quay sang đối mặt với tôi. Ngay cả lúc này, Tenbei vẫn bất động như đang ngủ. Nhìn Tenbei thở yếu ớt, tôi cảm thấy toàn thân mình cứng đờ vì một sự căng thẳng không tên.

“…Rất tiếc, tôi nghĩ thời gian của nó không còn nhiều.”

Bác sĩ khẽ nói với tôi như thể không muốn Tenbei nghe thấy.

“S-sao lại… Nó vẫn còn rất khỏe mạnh cho đến tuần trước mà…”

“Chắc nó cũng đã rất cố gắng rồi, vì được nhận nhiều tình yêu thương đến vậy… Ngay cả chó cũng sẽ cố gắng. May mắn là hôm nay đến đây là cậu, người anh trai này. Vì bản thân tôi cũng không muốn nói những chuyện này với bọn trẻ…”

Bác sĩ thú y dừng lại ở đây, đưa tay dụi mắt. Từ tháng trước, Hina, Miyu, Sora và các em thường xuyên đưa Tenbei đến đây kiểm tra, nên vị bác sĩ này cũng biết Hina và các em coi trọng Tenbei đến mức nào.

“Bây giờ là lúc có thể để nó ra đi thanh thản rồi, tôi tin rằng nó đã sống một cuộc đời vô cùng hạnh phúc.”

Những lời bác sĩ nói, trong tai tôi như đang kể về chuyện xảy ra ở một đất nước xa xôi. Rõ ràng tôi đã nghĩ mình chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng khi thực sự phải đối mặt với thực tế, tôi lại chẳng biết phải làm gì.

“Có thể là tối nay… hoặc ngày mai… Xin các cậu hãy cố gắng ở bên nó.”

Bác sĩ không kê thuốc cho tôi, điều này giống như đặt thẳng thực tế nghiệt ngã trước mắt tôi vậy… Tôi ôm lấy cái đầu hỗn loạn, cố gắng suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Thấy tôi mặt mày tái mét bước lên xe, học tỷ Raika lập tức dán mắt vào chú chó Juubei đang nằm trong lòng tôi. Chỉ đến khi nghe tiếng Juubei khẽ khò khè, học tỷ mới thở phào nhẹ nhõm, rồi ngẩng đầu nhìn tôi.

“Chú Yuuta… Juubei tệ lắm sao?”

“…”

Tôi có nên nói ra không? Tôi, người chẳng thể đưa ra bất cứ phán đoán nào lúc này, không thể thốt nên lời. Bởi vì đây là một chuyện dù có biết cũng chẳng thể làm gì, giống như cái ngày tôi hay tin chị gái mình mất tích trong vụ tai nạn máy bay vậy. Để học tỷ Raika cũng phải chịu đựng cảm giác bất lực này thì có nghĩa lý gì chứ?

Thế nhưng, học tỷ Raika dường như nhìn thấu sự bối rối của tôi, dùng vẻ mặt không biểu cảm mà chăm chú nhìn tôi.

“Yuuta, nhìn chị đây.”

Học tỷ Raika vươn tay, nắm chặt lấy tay tôi. Nắm thật chặt, như thể sẽ không bao giờ buông ra.

“Đừng lo lắng cho chị, cứ nói với chị đi.”

Được người mình thầm mến nắm chặt tay, tôi mới gắng gượng kể ra những điều mình vừa nghe được.

“…Ra vậy… Juubei…”

Học tỷ Raika đưa tay vuốt ve đầu chú chó già đang say ngủ trong lòng tôi, cử chỉ thật dịu dàng.

“Em xin lỗi, học tỷ Raika… đã để chị phải biết chuyện khó chịu đến vậy.”

“…Không sao đâu. Có những chuyện chỉ cần nói ra, lòng sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều. Chính Yuuta đã dạy chị điều đó mà.”

Bàn tay còn lại của học tỷ Raika vẫn nắm chặt tay tôi, thậm chí tôi còn cảm thấy chị nắm chặt hơn lúc nãy.

“Yuuta, chuyện của Sora và các em ấy… em có nói được không?”

“…Em vẫn chưa thể quyết định.”

Các em ấy đều biết Juubei đang yếu đi, tôi nghĩ các em cũng cần chuẩn bị tinh thần cho khoảnh khắc này.

Thế nhưng, tôi chưa từng nghĩ rằng khoảnh khắc ấy lại đến nhanh đến vậy, nào ngờ lại là tối nay, hoặc là ngày mai…

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ nên làm gì, thì hiện thực đã ập đến.

Juubei có thể sẽ rời đi sớm thôi. Tôi có nên nói cho ba chị em biết điều này không? Trong tình huống mà muốn làm gì cũng đều bất lực như thế này.

“Yuuta, chỉ cần là quyết định của Yuuta, mọi người đều sẽ chấp nhận. Chị cũng tin tưởng Yuuta.”

Nói rồi, học tỷ Raika ôm chặt lấy tôi cùng với Juubei.

Đây là lần thứ hai học tỷ Raika chủ động ôm tôi. Thế nhưng tôi lại không cảm thấy một chút chân thực nào.

Như thể muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ hơi ấm ấy, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mi tôi.

Tôi nhờ học tỷ dừng xe trước cửa nhà, rồi một mình trở vào trong.

Học tỷ Raika nói lát nữa sẽ quay lại, rồi lái xe đi đỗ.

Vừa bế Juubei vào phòng khách, tôi đã thấy ba chị em đang cười tươi chào đón tôi.

“Chú ơi, mừng chú về nhà! Juubei sao rồi ạ?”

“Anh ơi, Hina bảo lại cố gắng làm bánh pudding rồi ạ. Hina bảo hôm nay dùng nhiều bánh mì hơn hôm qua đó, Juubei sẽ ăn chứ ạ?”

“Thật là, Hina với chị hai cứ lo nói chuyện không à, bây giờ phải đặt Juubei xuống trước đã chứ. Cậu chẳng biết phải làm sao nữa đây.”

Nhìn ba chị em vẫn như thường lệ, tươi cười quây quần bên tôi, tôi—chỉ biết đứng sững tại chỗ.

Làm sao đây? Tôi phải làm gì mới đúng? Rốt cuộc tôi nên…

Tôi bất giác quay đầu nhìn quanh phòng khách. Trong khung cảnh quen thuộc, tôi nhìn thấy một vật.

Đó là bức ảnh có chị gái, anh rể và ba chị em. Trong bức ảnh ấy, là những tháng ngày quý giá đã không thể quay trở lại.

Nếu tôi biết ngày ấy sẽ đến, liệu tôi có thường xuyên ghé thăm ngôi nhà ở Ikebukuro này hơn không? Liệu tôi có tách khỏi chị gái từ cấp ba để đi sống nội trú, và chọn sống một mình khi lên đại học không?

Tôi nghĩ là không. Tôi mong muốn có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình với chị gái nhiều nhất có thể, mong muốn có thể nói chuyện với anh rể nhiều hơn. Đó là những cảm xúc dù không thốt nên lời, nhưng từ ngày ấy, đã luôn chôn chặt trong lòng.

—Tôi không biết làm vậy có đúng không. Nhưng, tôi vẫn phải—

“Sora, Miyu, Hina, chú có chuyện quan trọng muốn nói với các con, hãy lắng nghe chú thật kỹ.”

Tôi hạ quyết tâm, hãy nói ra rõ ràng, để không để lại bất kỳ điều hối tiếc nào.

Dù gặp phải tình cảnh khó khăn đến mấy, chúng ta đều có thể vượt qua. Bởi vì từ trước đến nay, chúng ta cũng đã luôn cùng nhau bước qua mọi chuyện như thế.

Từ đây có thể nghe thấy tiếng Hina khóc trong phòng khách.

Miyu đang dùng khăn tay lau mặt trong phòng mình, em ấy không thể kìm được tiếng nức nở.

Tôi phải mau chóng quay lại phòng khách thôi. Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Miyu vẫn không ngừng rơi lệ.

“Juubei… đồ nói dối… là nói dối phải không…”

Miyu không màng đến mái tóc vàng bết dính trên mặt, khóc nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.

Miyu để lại Sora đang cố gắng giải thích tình hình cho Hina giữa tiếng khóc, cùng với chú Yuuta đang cố gắng nín khóc, môi mím chặt, dùng vẻ mặt dịu dàng an ủi Hina mà chạy ra khỏi phòng khách. Miyu không phải trốn tránh, mà vì chú Yuuta đã giao cho Miyu một việc.

Miyu có thể nghe thấy tiếng Hina gọi tên chú chó cưng trong tiếng khóc, nhưng giờ đây đã không còn nghe thấy tiếng đáp lại Hina nữa.

Người bảo vệ luôn chạy đến bên Hina mỗi khi em ấy khóc, dù ở bất cứ đâu, sắp phải rời đi rồi.

—Tuy có thể là quá muộn, nhưng nếu sau này mới biết thì sẽ càng khiến em ấy đau lòng hơn.

Chú ấy, người chú ấm áp đã nói vậy. Chú ấy thật sự là một người lớn. Đồng thời… điều này cũng khiến Miyu hiểu rằng, đối với mình, người đàn ông này chắc chắn là mối tình đầu của em ấy. Miyu nghĩ rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người nào hiểu mình như vậy nữa, Miyu rút điện thoại ra và mở danh bạ.

Chênh lệch múi giờ giữa Nga và Nhật Bản khoảng năm tiếng đồng hồ. Bên đó chắc đang là ban ngày. Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

“Ôi, Miyu, hiếm hoi thật đấy. Sao thế con?”

Giọng nói quen thuộc như thường lệ càng làm nỗi buồn thêm sâu sắc, Miyu cố gắng kìm nén cơn xúc động muốn bật khóc thành tiếng.

“Nghe con nói này… Mẹ ơi, nghe con nói này. Con nghe nói Juubei nó… sắp chết rồi.”

Miyu có thể nghe thấy tiếng Sasha giật mình hít vào hơi ở đầu dây bên kia.

“Chú Yuuta nói nó nhiều nhất chỉ có thể trụ đến ngày mai… Nên, chú ấy muốn con nói lại với mẹ…”

“…Dù mẹ có đi máy bay ngay lập tức, chắc cũng không kịp đâu nhỉ.”

“Chắc là… Nên… Chú ấy muốn con… chuyển lời với mẹ… hãy đến theo đúng lịch trình ban đầu… Chú ấy còn nói không ngờ lại nhanh đến vậy… Con xin lỗi…”

Trong tiếng nức nở, Miyu cố gắng hoàn thành việc Yuuta giao phó.

Sau đó Miyu không thể nói thêm lời nào nữa, bật khóc lớn trong khi điện thoại vẫn còn kết nối. Thật không thể tin được Juubei lại sắp rời đi. Em ấy vốn nghĩ rằng nó sẽ ở bên mọi người lâu hơn nữa. Từ đầu dây bên kia điện thoại, giọng nói dịu dàng của Sasha vang lên, có lẽ cô ấy cũng đang khóc.

“…Các con rõ ràng đang đau khổ đến thế… mà còn lo cả chuyện của mẹ nữa… Các con thật quá lương thiện. Đừng lo, mẹ sẽ đến theo đúng lịch trình… Bây giờ con hãy ở bên Juubei đi nhé, cũng thay mẹ… nói lời tạm biệt với nó…”

Miyu không thể đáp lời, chỉ có thể vừa khóc vừa cầm điện thoại gật đầu trong lòng. Sasha có thể cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng.

Sasha đã nhẹ nhàng an ủi Miyu cho đến khi em ấy ngừng khóc và cúp máy.

Hina ngừng khóc là hơn một tiếng sau đó.

Lúc này Hina đang nằm trong vòng tay của Sora, cả hai đều không ngừng khóc, Hina gục đầu xuống như kiệt sức.

Học tỷ Raika, người đã về nhà một chuyến trước đó, cũng đã quay lại. Có lẽ nhận được thông báo từ học tỷ Raika, Ninmura và Sako-senpai, cùng với Koto, cũng đang ở bên chúng tôi. Nhìn Juubei đang say ngủ, Koto cũng không ngừng rơi lệ, tuy nhiên, hành động cố gắng kìm nén tiếng khóc của Koto, tôi nghĩ cũng là lo lắng sẽ khiến tâm trạng của Hina một lần nữa bị lay động. Sako-senpai trầm giọng lên tiếng:

“…Có chuyện gì tôi có thể làm không? Có cần tôi đưa người chủ cũ của nó đến không?”

Tôi suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu.

“Không, tôi nghĩ chú ấy đã từ biệt Juubei rồi. Tối nay… chỉ cần chúng tôi ở đây là đủ…”

Nghe tôi nói vậy, Sora cũng gật đầu đồng tình. Sora, người vừa khóc cùng Hina, giờ cũng đã bình tâm hơn một chút. Sora vuốt ve Hina vẫn còn thút thít, rồi nhìn Juubei.

“Vâng, anh ơi, cứ để những người thân như chúng ta tiễn nó đi ạ.”

“Oa oa… Juubei… sẽ không bao giờ gặp lại nữa… Tại sao… Tại sao…”

Nghe thấy Hina lại khóc, Sora ôm chặt lấy Hina.

“Hina, không được khóc. Nếu con khóc, Juubei sẽ lo lắng đấy.”

“Ư… Hức hức… Juubei… Chị Sora…”

Hina vùi mặt vào ngực Sora, cố gắng che giấu tiếng nức nở. Cảm nhận được tâm trạng không muốn Juubei lo lắng của Hina, chúng tôi cũng lại dâng trào ý muốn bật khóc.

“…Tôi sẽ làm bữa tối nhé, mọi người chắc vẫn chưa ăn gì. Làm xong rồi chúng ta có cần về trước không? Hôm nay cứ để gia đình các bạn… phải không.”

Ninmura với vẻ mặt u sầu hiếm thấy nói xong, rồi đứng dậy. Học tỷ Raika cũng đứng dậy theo.

“Cảm ơn… nhưng, mọi người không cần rời đi đâu. Vì Juubei nó thích sự náo nhiệt, và… em nghĩ những người ở đây, cũng giống như người thân của chúng em vậy.”

Điều ngạc nhiên là những lời này lại phát ra từ miệng Sora, Miyu, người đã quay lại phòng khách, cũng gật đầu.

“Mọi người có thể… cùng nhau tiễn Juubei đi không? Hina. Mặc dù mẹ không thể đến kịp, nhưng… mẹ cũng nhờ chị thay mẹ nói lời tạm biệt với Juubei. Hina… được không?”

Miyu dường như đã khóc rất nhiều, giờ đây thậm chí có thể nặn ra một nụ cười yếu ớt.

“Chị Sora… Chị Miyu…”

Hina nói vậy, ngẩng khuôn mặt sưng húp vì khóc lên, nhìn Sora đang ôm mình, Miyu đứng bên cạnh, nhìn tôi, rồi lần lượt nhìn những người bạn xung quanh, sau đó Hina lại nhìn về phía Juubei.

“Hina… em cũng… có thể ở lại đây không…”

Nghe Koto hỏi vậy, Hina gật đầu, rồi Hina lại nhìn Sora.

“…Hina sẽ làm bánh pudding, bánh pudding làm cho Juubei ăn.”

“Hina… Ừ, được. Làm đi nào. Chúng ta cùng làm bánh pudding nhé.”

Nước mắt lại một lần nữa lăn dài từ khóe mắt Sora và Miyu. Mọi người cũng không kìm được mà rơi lệ.

Bởi vì ai cũng đều thấu hiểu sâu sắc, tấm lòng của Hina, dù là những khoảnh khắc cuối cùng, vẫn muốn làm điều gì đó cho Juubei.

Tôi cảm thấy đây là một khoảnh khắc thiêng liêng.

Chúng tôi chờ cho bánh pudding bánh mì nướng nguội bớt, Hina liền đặt chiếc bánh pudding đã làm xong trước mặt Juubei.

“Juubei… nếu mày đói… thì ăn đi nhé.”

Tôi không nghĩ Juubei đang say ngủ có thể nghe thấy giọng nói của Hina, chỉ cần Juubei có thể cảm nhận được tấm lòng chu đáo của Hina, như vậy là đủ rồi. Ai cũng đều nghĩ vậy. Thế nhưng…

“Juubei…?”

Ngay lúc này, Juubei khẽ mở mắt. Nó ngẩng đầu lên, hơi tiến lại gần chiếc bánh pudding do chính tay Hina làm đang đặt trước mặt.

“Juubei! Mày chịu ăn sao!?”

Hina lập tức đưa một ít bánh pudding đến bên miệng Juubei, và Juubei cũng vươn lưỡi, liếm hết số bánh pudding đó vào miệng.

Juubei hết lần này đến lần khác vươn lưỡi, như thể không muốn để sót bất kỳ chút bánh pudding nào.

“Gâu!”

Nó sủa một tiếng như vậy, rồi vẫy đuôi một cái. Nghe như thể đang nói “ngon lắm” vậy.

Sau đó, nó lại nhắm mắt, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.

“Juubei! Juubei!”

Với Hina đang khóc ướt đẫm mặt, Juubei lại vẫy đuôi một lần nữa như một lời tạm biệt.

“Juubei! Juubei… Juubei… Cảm ơn mày… Cảm ơn mày, Juubei…”

Những lời gọi cuối cùng của Hina đã chạm sâu vào trái tim mọi người, ai cũng không kìm được mà rơi lệ.

Cảm ơn, đúng vậy, là cảm ơn. So với lời tạm biệt, đây là cảm xúc mà chúng tôi muốn bày tỏ với Juubei nhiều hơn.

Juubei, cảm ơn mày. Cảm ơn mày đã đến với gia đình này, thực sự rất cảm ơn mày.

Cứ như vậy, đôi mắt của Juubei không bao giờ mở ra nữa.

Nó ra đi thật thanh thản, như thể chìm vào giấc ngủ.