Tôi khẽ thở dài.
Tôi đang đứng trong Lâu đài Eldant.
Hôm nay là ngày tôi đến thăm hoàng cung, theo lệ cứ ba ngày một lần, nhưng nói thật lòng, tôi chẳng muốn bước chân ra khỏi phòng. Đã lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác này—thực ra, đây là lần đầu tiên tôi thấy vậy kể từ khi đặt chân đến Đế quốc Eldant.
Bình thường, tôi sẽ đến trường ngay sau khi rời lâu đài, nhưng hôm nay tôi chẳng tài nào có được chút hứng khởi. Ai ngờ được lại có những ngày ngay cả giáo viên cũng không muốn đến trường chứ? Tôi chợt thấy có chút đồng cảm khi nghĩ về những thầy cô hồi cấp ba của mình.
Nỗ lực nhớ lại chẳng đi đến đâu.
Gương mặt họ gần như đã nhòa đi trong màn sương ký ức. Kể cả năm tôi tự nhốt mình trong phòng, thì cũng đã mười tám tháng tôi không gặp họ, nên không nhớ nổi cũng là điều dễ hiểu. Cả những người bạn cùng lớp nữa, họ dường như cũng thật xa vời, giống như những nhân vật trong truyện.
Có lẽ điều đó cho thấy nửa năm ở Đế quốc Eldant này quan trọng với tôi đến nhường nào. Nó chiếm một vị trí quá lớn trong tâm trí tôi, đến nỗi thế giới kia—thế giới “thực”—trông thật mờ nhạt khi so sánh.
Vậy mà, khi đứng đây giữa sân lâu đài, đắm mình trong ánh nắng ban mai, tôi lại cảm thấy mệt mỏi rã rời. Kể từ cuộc nói chuyện với Matoba-san, tôi đã cố gắng suy nghĩ rất nhiều. Tôi cũng đã thử gặng hỏi Minori-san, và dù phải dỗ dành một chút, cô ấy cũng khá cởi mở về mọi thứ—chắc cô ấy nghĩ giờ có giữ bí mật cũng muộn rồi.
Hóa ra, chính phủ Nhật Bản tất nhiên đã luôn có kế hoạch xâm lược thế giới này, nơi được kết nối với họ bằng một lỗ sâu siêu không gian. Ngay khi ngửi thấy mùi “mảnh đất tân thế”, họ đã thấy mùi lợi nhuận. Một kho báu thực sự.
Ví dụ như sinh học nông nghiệp, một chủ đề đang được bàn tán sôi nổi gần đây. Về cơ bản, người ta nhận ra rằng các loài vi khuẩn và các dạng sống động thực vật khác đặc hữu cho từng khu vực địa lý có thể giúp kiếm bộn tiền tùy vào cách sử dụng. Chúng có thể hữu ích cho nông nghiệp, y học, công nghiệp, và cả các ứng dụng quân sự. Khi công nghệ sinh học phát triển, người ta ngày càng ráo riết săn lùng các dữ liệu di truyền béo bở, bàn tay lạnh lùng của giới nghiên cứu vươn từ đỉnh núi xuống tận đáy biển.
Nhưng khi sự giàu có mà các nguồn tài nguyên sinh học nông nghiệp này có thể mang lại ngày càng lộ rõ, những người sở hữu mảnh đất có các tài nguyên đó, chưa kể đến các quốc gia chủ quản, đã tìm cách khẳng định quyền sở hữu—cho đến tận từng dữ liệu di truyền có thể thu thập được. Cái thời đào bới lòng đất hy vọng tìm thấy một loại vi khuẩn mới đang dần qua đi.
Và ngay khi cơ hội sắp vụt mất, thế giới này lại xuất hiện. Các quan chức chính phủ chắc hẳn đã mừng như mở cờ trong bụng. Chỉ nghĩ đến các nguồn tài nguyên sinh học nông nghiệp có thể tồn tại trong một thế giới hoàn toàn tách biệt với chúng ta như thế này thôi đã đủ choáng ngợp. Con số có thể lên đến hàng chục ngàn—thậm chí hàng triệu, hay hàng tỷ! Và ở đây chưa có ai đứng ra đòi quyền sở hữu những tài nguyên đó cả—chưa.
Chúng chỉ ở đó chờ người đến lấy.
Dĩ nhiên, sinh học nông nghiệp không phải là tiền lệ duy nhất. Cứ nghĩ đến việc người châu Âu mua đảo Manhattan từ thổ dân với giá rẻ mạt là biết. Ở phía Eldant của đường hầm siêu không gian, chúng ta đang đối mặt với một nền văn hóa ở trình độ trung cổ, khiến việc lợi dụng sự thiếu hiểu biết của đối phương trở nên dễ dàng. Ví dụ, trong một thế giới không có điện, kim loại đất hiếm cũng chỉ là đất đá vô giá trị. (Đó là, dĩ nhiên, nếu thế giới này thực sự có những tài nguyên như vậy.)
Dù sao đi nữa.
Cách đơn giản nhất để đưa thế giới này, hoặc ít nhất là Đế quốc Eldant, dưới quyền kiểm soát của Nhật Bản là một cuộc xâm lược quân sự. Tuy nhiên, việc đó đòi hỏi phải triển khai Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản.
Cái gốc của vấn đề chẳng phải là mấy mối bận tâm về pháp lý liên quan đến Điều 9 hay đại loại thế. Mà là một cuộc xâm lược bằng quân sự sẽ đòi hỏi phải đưa một lượng vũ khí và binh lực khổng lồ đến đây, trong khi cái lỗ sâu lại chật chội đến mức thảm thương. Hơn nữa, nếu chính phủ không cẩn trọng, các quốc gia khác sẽ ngay lập tức đánh hơi thấy điều mờ ám. Đặc biệt là Mỹ và Trung Quốc, họ đâu dễ gì để một chuyện như vậy trôi qua mà không bị chú ý.
Nhật Bản vốn chẳng phải là kẻ nắm trịch cuộc chơi trên thế giới. Một khi các chính phủ khác hay tin, chẳng mấy chốc quyền ưu tiên và quyền khai thác tài nguyên của Nhật Bản sẽ bị phỗng tay trên. Ý tôi là, chúng ta đang nói đến những nước như Mỹ, một quốc gia miệng thì luôn rêu rao về quyền tự chủ dân tộc nhưng lại sẵn sàng dùng sức mạnh can thiệp vào Trung Đông để đảm bảo nguồn cung dầu mỏ của mình. Chắc chắn họ cũng sẽ tìm ra một lý do nào đó để nhảy vào đây.
Trên hết, ngay cả khi Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản (JSDF) có thể lén lút tới được đây, thì câu hỏi liệu họ có chiến thắng nổi hay không vẫn là một ẩn số. Chắc chắn, chúng ta có những bộ phim như G.I. Samurai, nhưng sự thật là, không thể chắc chắn rằng trang bị quân sự hiện đại sẽ chiếm được thế thượng phong. Lịch sử quân sự hiện đại đã ghi nhận không biết bao nhiêu trường hợp lấy số đông áp đảo một lực lượng vượt trội về công nghệ.
Rồi còn một sự thật không thể bỏ qua: người ở thế giới này dùng được ma thuật. Phía Nhật Bản vẫn chưa thể giải mã được nguyên lý vận hành của nó. Luôn tồn tại khả năng các định luật vật lý ở Đế quốc Eldant về cơ bản là khác với ở Nhật, và chúng ta chỉ đơn thuần là chưa nhận ra. Vũ khí của JSDF lại phụ thuộc quá nhiều vào điện năng và khối lượng vật chất, thế nên trong một thế giới có quy luật khác, chúng hoàn toàn có thể hỏng hóc theo những cách mới mẻ đầy bất ngờ, ngay vào thời điểm ngặt nghèo nhất.
Dù sao đi nữa, chiếc xe bọc thép chở quân dường như vẫn đang hoạt động ổn thỏa—nhưng tôi đoán các kỹ sư sẽ chỉ biết lắc đầu quầy quậy nếu có ai đó dám bảo họ rằng chính các yêu tinh lửa mới là thứ đang vận hành cỗ máy này.
Một điều nữa chúng ta mù tịt là sức mạnh của ma thuật quân sự ở đây. Không thể loại trừ khả năng ai đó chỉ cần hét lên "Úm ba la!" là có thể biến cả đạo quân thành một bầy ếch nhái.
Trước tất cả những trở ngại đó, chính phủ Nhật Bản đã nghĩ ra một kế sách cao tay hơn: xâm lược văn hóa.
Ngày xửa ngày xưa, các nhà truyền giáo Cơ đốc—cùng với thuốc phiện—chính là mũi nhọn để mở đường cho mọi cuộc xâm lược.
Tôn giáo là một công cụ tẩy não với quyền năng ghê gớm. Ngay cả khi các đấng sáng lập và những môn đồ đầu tiên không hề có chủ đích đó—thực ra, có lẽ họ chẳng bao giờ mường tượng nổi giáo lý của mình lại bị lợi dụng như thế—thì sức mạnh gắn kết con người của tôn giáo vẫn có thể thổi bùng lên những cuộc nổi dậy và chiến tranh quy mô lớn, như lịch sử đã chứng minh. Người ta có thể dùng nó để hủy diệt một quốc gia từ bên trong mà chẳng tốn một viên đạn.
Thế nhưng, Nhật Bản hiện tại lại chẳng có một tôn giáo nào đủ sức "gây nghiện". Phật giáo và Thần đạo, chính vì đã tự làm dịu đi những đặc tính mạnh mẽ nhất của mình, nên đã trở thành một phần gần như vô hình trong đời sống người dân. Còn ở thái cực đối lập, các "tân tôn giáo" khác nhau, vốn chắc chắn có tính "gây nghiện", lại tiềm ẩn hiểm họa khôn lường nếu được chính phủ sử dụng. Chỉ cần một nước cờ sai, Nhật Bản có thể phải đối mặt với một quốc gia thù địch ngay bên kia cánh cổng siêu không gian làm biên giới.
Thế là câu hỏi được đặt ra: liệu có thứ gì tương tự như ma túy hay tôn giáo, nhưng lại dễ bề kiểm soát hơn không?
Và thật tình cờ, văn hóa otaku lại đáp ứng hoàn hảo yêu cầu đó. Còn gã otaku khờ khạo tự chui đầu vào rọ của chính phủ... chẳng phải ai khác ngoài tôi.
"Chết tiệt..."
Toàn bộ tình huống này như một tảng đá đã bắt đầu lăn xuống dốc, không thể nào dừng lại. Kể cả khi tôi rút lui, họ cũng sẽ tìm một tên mọt sách ngây ngô khác thế chỗ—và biết đâu kẻ đó lại là một người chẳng hề có chút cắn rứt lương tâm nào về việc xâm lược một thế giới khác.
Điều đó có nghĩa là tôi chẳng thể làm gì nhiều để phá hỏng kế hoạch mà mình đã trót nhúng chàm. Tôi sẽ chỉ đơn giản là bị "xử lý", đúng như lời của Matoba-san.
Phải làm sao đây, phải làm sao đây?
Tôi có nên vờ như không nhận ra điều gì không? Đúng là một cuộc xâm lược, nhưng không hoàn toàn giống với cách người ta làm ở thời Trung Cổ. Chính phủ Nhật Bản không có ý định chinh phạt Đế quốc Eldant, tàn sát người dân của họ, rồi bắt những người sống sót làm nô lệ hay làm bất cứ điều gì man rợ tương tự.
Mà khoan đã... Họ chắc là không có ý định đó chứ?
Tôi rất nghi ngờ rằng chính phủ Nhật Bản sẽ dung túng cho chế độ nô lệ truyền thống, nhưng không có gì phải bàn cãi rằng một hệ thống bóc lột sẽ nảy sinh. Nó sẽ khoét sâu thêm hố ngăn cách giàu nghèo, làm trầm trọng thêm xã hội vốn đã phân biệt giai cấp sâu sắc của Đế quốc Eldant: những người vốn đã đói khổ sẽ càng thêm đói khổ, trong khi tầng lớp thống trị thiểu số sẽ càng củng cố quyền lực của mình. Chẳng cần nhìn đâu xa, cứ nhìn sang người hàng xóm—khụ—phía bắc của chúng ta là rõ. Kịch bản này dường như không thay đổi dù ở bất kỳ thế giới nào.
Tôi đứng lặng người. Cảm giác như đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng, một trong những cơn ác mộng dai dẳng và khó chịu nhất. Tôi dụi mắt, rồi nhìn vào lòng bàn tay mình. Nhưng chẳng có lối thoát nào cả. Tôi sẽ không thể tỉnh dậy, bởi cơn ác mộng này chính là hiện thực của tôi.
Giữa những dòng suy nghĩ tăm tối đó, có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi. Tôi giật mình ngẩng lên, bắt gặp một chàng trai tóc bạc tuấn tú đang cau mày nhìn mình. Đó là hiệp sĩ, Garius. Là một nhân vật trẻ tuổi có tầm ảnh hưởng lớn tại Đế quốc Eldant, anh vừa là bộ trưởng, vừa là một hiệp sĩ.
"Trông cậu thật sầu muộn," anh nói. "Điều gì làm cậu phiền lòng vậy, Shinichi?"
"À, ừm, cũng không có gì đâu. Chỉ là vài chuyện vặt vãnh thôi..." tôi đáp lấy lệ. Tôi chắc chắn không đời nào giải thích cho anh ta, người cuối cùng tôi muốn nói, rằng tôi chính là một trong những kẻ tiên phong cho cuộc xâm lược nhằm chiếm lấy thế giới của anh.
Tôi cúi gằm mặt xuống đất, cảm thấy lòng dạ cồn cào không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nếu ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi chắc rằng anh sẽ sinh nghi—nhưng tôi cũng chẳng có nhiều lựa chọn.
"Hửm?" anh khẽ ậm ừ.
Dù tôi đang dán mắt vào chân mình, tôi vẫn cảm nhận được ánh nhìn dò xét của Garius. Tôi chỉ mong anh sẽ cho qua chuyện và rời đi, nhưng nếu thế thì ngay từ đầu anh đã chẳng bắt chuyện với tôi làm gì.
Không khí ngập tràn ánh nắng ấm áp của đầu giờ chiều. Chỉ cần nhìn quang cảnh bên ngoài lan can của sân thượng lát đá cẩm thạch này, một khung cảnh tựa như khu bảo tồn thiên nhiên bao la, là đủ biết Lâu đài Eldant là nơi ở của bậc quân vương. Tôi tựa người vào lan can, một cảm giác nặng trĩu đè lên lồng ngực. Tôi vẫn im lặng.
Tôi liếc qua vai nhìn lại phía sau. Cách đó không xa là một chiếc bàn có chân được tạc hình chân mèo, trên bàn là những khay bạc lấp lánh bày biện những chiếc bánh nhỏ xinh. Petralka đang ngồi đó, an nhiên thưởng thức trà chiều. Myusel và Minori-san đang ở bên cạnh, cả Minori-san và Petralka đang cố lựa lời khuyên can Myusel, người cứ một mực đòi tự tay phục vụ họ.
Khung cảnh ấy gần như đủ yên bình để khiến tôi bất giác mỉm cười. Nhưng trớ trêu thay, ngồi cùng một bàn lại là kẻ xâm lược và người bị xâm lược. Và những người bị xâm lược thì vẫn hoàn toàn không hay biết. Nếu Petralka hay Myusel biết được sự thật—biết được âm mưu thực sự của chính phủ Nhật Bản—họ sẽ nghĩ gì đây? Buổi tiệc trà nhỏ của họ trong mắt tôi trông mới mong manh làm sao, tựa như một lâu đài xây trên cát.
"Shinichi?" Giọng nói của Garius lại kéo tôi về thực tại, anh vẫn đứng ngay trước mặt tôi. Nhưng anh không nhìn tôi. Ánh mắt anh cũng hướng về phía Petralka và những người khác, y hệt tôi.
"Ta tin rằng cậu đã từng nói với ta về 'phẩm hạnh của một hiệp sĩ'," anh nói.
"Hả? À... Vâng." Cuộc trò chuyện đó sao mà xa xôi quá; lời nhắc của anh khiến tôi sững người. Nghĩ lại, tôi mới thấy mình khi ấy đã ngạo mạn đến thế nào—một kẻ chẳng hơn gì một tên tay sai cho bọn xâm lược.
"Ta nghĩ rằng, Shinichi ạ, nền văn hóa mà cậu đang mang đến đây có thể sẽ làm xói mòn những giá trị truyền thống đã tồn tại từ bao đời của chúng tôi."
Tôi suýt nghẹn thở, nhưng Garius hoặc không nhận ra, hoặc không bận tâm, vì anh vẫn điềm nhiên nói tiếp.
"Ta là một hiệp sĩ của Đế quốc Eldant; được chính ta và mọi người kính trọng như vậy. Ta hiểu rõ những nguyên tắc của hiệp sĩ, và... chà, ta đã tin rằng mình đang sống đúng với những nguyên tắc đó. Nhưng ta thấy những hiệp sĩ trong manga mà cậu mang đến thật sự gây chấn động. Chính xác hơn, là những hiệp sĩ trong bộ manga mà Bệ hạ đã đọc to cho ta nghe. 'Đây mới thực sự là một hiệp sĩ,' Bệ hạ đã nói vậy. Nói cho ta biết... có thật các hiệp sĩ ở nước cậu đều như thế không?"
"Chà, ờ thì..."
Sự thật là, những thứ như phẩm hạnh hiệp sĩ hay võ sĩ đạo đều là sản phẩm được dựng nên sau này, trong thời bình, cốt để thuần hóa những kẻ vũ phu chỉ hữu dụng trên chiến trường trở thành những thành viên của một xã hội văn minh hơn. Xét cho cùng, chúng cũng là một dạng công cụ tẩy não chính trị, chứ chẳng phải thứ gì sinh ra từ nhu cầu thực tế...
"Lúc đầu, ta đã rất tức giận," Garius nói. "Ta cảm thấy như cậu đang xúc phạm đến tinh thần hiệp sĩ đã được chúng ta kế thừa qua bao thế hệ. Ta cho rằng bây giờ vẫn vậy." Giọng anh không có vẻ gì là bực tức. "Nhưng dạo gần đây, đôi lúc ta lại cảm thấy... Cứ như thể ta đã bị đánh bại."
"Sao cơ...?"
Rất nhiều câu chuyện kỳ ảo có hiệp sĩ thực chất là những câu chuyện ngụ ngôn về đạo đức. Nghe có vẻ hiển nhiên, nhưng ta thấy họ diệt ác trừ gian, phò nguy cứu khó, và điều đó trông thật anh hùng. Ta tôn họ làm hình mẫu lý tưởng, những người chiến đấu cho niềm tin của mình ngay cả khi điều đó có vẻ nực cười. Garius, một hiệp sĩ bằng xương bằng thịt, đã nghĩ gì về điều đó?
Và "bị đánh bại" là sao? Chẳng lẽ anh cảm thấy mình đã thua trước một hình mẫu hiệp sĩ được lý tưởng hóa từ thế giới khác? Nếu vậy, hẳn anh phải thấy xấu hổ đến nhường nào.
Tôi vẫn im lặng. Garius khẽ hất cằm.
"Cả đời ta, chưa từng thấy cảnh tượng nào như thế," anh nói. Anh đang hướng về phía Petralka, người đang vui vẻ ngồi dưới nắng. Myusel, ngồi đối diện, mỉm cười hiền dịu, còn Minori-san dường như cũng đang rất thoải mái. Ngoài Myusel, còn có các hầu gái khác đứng hầu—nhưng ngay cả họ, những người đang đứng nép vào tường, cũng trông có vẻ hạnh phúc, như thể bị cuốn vào bầu không khí trong lành, dễ chịu ấy.
"Bệ hạ... Petralka..." Garius nói với tôi, giọng gần như thì thầm. "Cha mẹ Bệ hạ qua đời khi người còn quá trẻ. Là do chính trị... Người ta đầu độc lẫn nhau trong một cuộc tranh giành quyền kế vị, nếu cậu tin được. Đức Vua tiền nhiệm đã suy sụp nặng nề, băng hà vì đau buồn chỉ một năm sau đó. Cứ như thế, Petralka đã phải lên ngôi khi tuổi đời còn rất nhỏ."
Tôi chẳng biết nói gì. Một người trở thành nữ hoàng khi vẫn còn ở cái tuổi đáng lẽ được gọi là trẻ con—tôi biết hẳn phải có uẩn khúc gì đó, nhưng đến cả tôi cũng không thể ngờ...
Khoan đã. Chờ một chút.
Nếu họ tranh giành quyền kế vị, vậy có nghĩa là...
"Phải," Garius đáp lại bằng một nụ cười khắc khổ, như thể ông đã đọc thấu suy nghĩ của tôi. "Kẻ đã đầu độc cha mẹ Petralka chính là song thân của ta."
Vẻ mặt kinh ngạc của tôi chắc hẳn không thể che giấu được.
"Petralka kế vị ngai vàng vì—à, dĩ nhiên, về mặt danh nghĩa thì người đứng đầu trong danh sách kế vị. Nhưng thực tế, đó là kết quả của một sự thỏa hiệp giữa các phe phái ủng hộ Hoàng tử Cả và Hoàng tử Hai, cốt để họ không tự hủy diệt lẫn nhau. Petralka có thể được đưa lên làm nữ hoàng trên danh nghĩa, với ta làm nhiếp chính, và cả hai phe phái đều có thể tiếp tục tồn tại."
"Nhưng như vậy có nghĩa là..."
Điều đó có nghĩa Petralka chỉ là một quân vương bù nhìn, chẳng khác nào một vật trang trí trên ngai vàng.
"Dĩ nhiên, bản thân Petralka cũng nhận thức được điều đó. Đó chính là lý do người luôn cố gắng hết sức để tỏ ra có phong thái đế vương. Người biết rằng cha mẹ mình, cũng như cô chú của mình, đều chết vì bị đầu độc, và người rất không muốn chuyện đó tái diễn. Vì vậy, người thực hiện trọng trách nữ hoàng với tất cả sự phô trương mà mình có thể. Đồng thời, có vẻ như người cũng rất quan tâm đến ta."
"Petralka đã làm tất cả những chuyện đó sao...?"
Tôi hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh của cô ấy. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi mới thấy rằng một nữ hoàng trẻ con thực sự là một điều bất thường; sự tồn tại của cô ấy hẳn là dấu hiệu của một cấu trúc quyền lực ngầm nào đó.
"Vì vậy, phải mãi đến sau khi cha mẹ chúng tôi qua đời, ta mới được thấy người em họ Petralka của mình mỉm cười đúng với lứa tuổi."
Tôi chết lặng. Tôi không biết Garius nhìn thấy điều gì, nhưng ông mỉm cười, có chút buồn bã.
"Petralka có những cận thần mà người yêu mến, nhưng chưa có ai mà người có thể thực sự gọi là bạn. Cuối cùng, đã có một người và một thứ xuất hiện mà người có thể thật lòng mở cửa trái tim mình. Đó chính là cậu, và nền văn hóa mà cậu đã mang tới."
Tôi chưa bao giờ nghĩ ông ấy sẽ nói thẳng thừng đến vậy.
Không một chút màu mè, ông nói, "Ta cảm ơn cậu."
Lẽ nào... Lẽ nào ngay cả vị hiệp sĩ điển trai này cũng có những ngày chỉ muốn làm một người anh họ tốt bụng của Petralka?
"Nhưng mà..." tôi ngập ngừng, và đúng như tôi dự đoán, tôi không thể nói hết câu.
Nhưng đó chỉ là... tình cờ thôi.
Văn hóa otaku mà tôi mang tới—lẽ ra nó phải là một công cụ để xâm lược.
"Ta không biết chính xác cậu đang lo lắng điều gì, Shinichi," Garius nói, "nhưng cậu có thể ngẩng cao đầu. Cậu không hề yếu đuối như ta tưởng, trái lại, cậu đã cứu Bệ hạ."
Rồi ông quay người bước về phía chiếc bàn nơi các cô gái đang uống trà, hẳn là để góp chuyện. Tôi dõi theo bóng lưng ông—chắc bạn cũng đoán được—chỉ biết thở dài.
Ngẩng cao đầu ư? Nói thì dễ thật.
Minori-san đứng dậy, viện cớ nhường ghế cho Garius rồi tiến lại phía tôi. Cô ấy cứ liếc qua liếc lại giữa tôi và Garius, miệng cười tủm tỉm.
"Shinichi-kun," cô ấy thì thầm vào tai tôi khi đứng cạnh. "Trông hai người thân mật ghê. Chắc chẳng ai xen vào nổi đâu nhỉ."
Giọng cô ấy y hệt một nữ sinh đang cố gặng hỏi chuyện tình cảm của bạn cùng lớp.
"Làm gì có! Ai mà chẳng xen vào được!" tôi nói, giọng gần như hét lên. "Cái chuyện BL, yaoi, hay gì gì đó... mà cô đang mong đợi ấy, không có đâu!"
"Ồ. Có tật giật mình đây mà!" cô ấy nói, giọng đầy trêu chọc.
Người phụ nữ này...
"Minori-san," tôi đột ngột đổi giọng. "Nếu... nếu tôi nói muốn bỏ cuộc, thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
Cô ấy phải mất một lúc mới trả lời.
"Ít nhất thì... tôi nghĩ cậu không nên nói những lời như vậy trước mặt Cục trưởng Matoba." Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt rất nghiêm túc. "Không may là, cậu đã biết mình là ai và mình ở đây để làm gì rồi. Và tôi khá chắc rằng những bộ manga, anime và light novel mà cậu yêu thích cũng đã cho cậu biết chính phủ sẽ làm gì với những kẻ biết quá nhiều."
"Chuyện đó... đúng là vậy." Tôi biết quá rõ là đằng khác. Thế nên tôi mới chán nản đến chết đi được.
Đúng lúc đó—không thể nào kịch tính hơn—chúng tôi nghe thấy tiếng của Petralka.
"Ừm. Văn hóa Otaku quả là một thứ rất tốt. Nó giúp mở mang tầm mắt và thế giới quan của một người! Ta tin rằng chúng ta sẽ đưa nó vào chương trình giáo dục nền tảng cho giới quý tộc trong tương lai. Có lẽ chúng ta cũng có thể dần dần tạo cơ hội cho thường dân được tiếp cận. Thực tế, ta tin rằng hệ thống chính trị và tư pháp của chúng ta có thể học hỏi từ những triết lý trong văn hóa otaku—"
"Không! Người không được làm vậy!" Tôi hét lên gần như theo phản xạ.
Câu nói đó đã phá tan bầu không khí trên sân thượng. Tôi đã phá vỡ sự yên bình tồn tại chỉ một khoảnh khắc trước đó. Giờ đây, thay vào đó là một sự căng thẳng đến khó chịu.
Cả Petralka và Myusel đều tròn mắt kinh ngạc, Garius nhìn tôi dò hỏi, còn các cô hầu gái thì có vẻ sợ hãi tột độ.
"Tại sao không?" Petralka cau mày hỏi. "Có vấn đề gì sao? Shinichi, điều gì khiến ngươi nói như vậy?"
Tôi không trả lời. Tôi biết trả lời thế nào đây?
"Shinichi... chẳng phải ngươi là nhà truyền bá văn hóa otaku sao?"
"Chà..."
Tôi đã từng tin rằng mình chỉ đơn thuần mang văn hóa otaku đến thế giới này. Chỉ anime, manga, light novel và game. Không hơn, không kém. Dù một otaku như tôi vô cùng yêu quý chúng, tôi đã đánh giá sai sức mạnh của chúng.
Thuốc dùng quá liều sẽ thành độc dược. Người không quen dùng thuốc cũng có thể bị ngộ độc. Đối với một nơi có nền văn hóa giải trí còn non kém như Đế quốc Eldant, văn hóa otaku hóa ra lại có sức công phá ngấm ngầm hơn tôi tưởng rất nhiều, và nó đang lan truyền với tốc độ chóng mặt. Nó như một thứ vũ khí sinh học, và mầm bệnh đang lây lan. Đây là một "đại dịch" văn hóa.
Những thay đổi đột ngột và dữ dội như vậy, tất nhiên, sẽ tạo ra xung đột. Một vài trong số đó có thể dẫn đến những điều tốt đẹp, như tình bạn giữa Petralka và Myusel. Điều đó không cần bàn cãi. Nhưng đồng thời, cũng có ngần ấy khả năng chúng sẽ gây ra những vấn đề nghiêm trọng.
Phá hủy, suy cho cùng, vẫn là phá hủy. Những vết rạn sẽ xuất hiện trong các hệ thống và lý tưởng truyền thống, và trong nỗ lực duy trì sự nhất quán nội tại, logic rồi sẽ sụp đổ. Trong một kịch bản tồi tệ nhất, việc đột ngột du nhập văn hóa otaku, vốn được sinh ra trong một thế giới của tự do và bình đẳng, vào một đế chế có sự phân chia giai cấp sâu sắc, có thể châm ngòi cho một cuộc nổi dậy chống lại nhà nước.
Có vô số ví dụ về việc Internet lan rộng ở những quốc gia mà chính phủ từng kìm kẹp thông tin, rồi nhà nước nhận ra họ không còn khả năng đàn áp dân chúng, và chế độ sụp đổ.
Nếu chuyện tương tự xảy ra ở Đế quốc Eldant thì sao? Điều gì sẽ xảy ra với Petralka? Hệ thống xã hội hiện tại sẽ tan thành tro bụi. Quyền lực chỉ còn là hữu danh vô thực, các thể chế không còn hoạt động. Nổi loạn sẽ bùng phát, và đất nước sẽ không thể duy trì được hệ thống luật pháp hiện hành.
Đó chẳng phải chính là điều chính phủ Nhật Bản mong muốn sao?
Hay tôi chỉ đang nghĩ nhiều quá? Tất cả chỉ là những suy diễn vớ vẩn?
Giá như đúng là vậy thì tôi đã hạnh phúc biết bao.
"Shinichi?" Petralka nhìn tôi lo lắng. Nhưng tôi không còn tâm trí đâu mà trả lời.
Những gì tôi đang làm, bao nhiêu phần là xâm lược, bao nhiêu phần là khai sáng?
Mang những tư tưởng như tự do và bình đẳng đến đây liệu có thực sự đúng đắn?
Tôi rên rỉ, lạc lối trong một mê cung triết học không lối thoát.
-------------
Một giọng nói mệt mỏi vọng ra từ phía bên kia cánh cửa: "Tôi đã lo là một ngày nào đó cậu ta sẽ ra nông nỗi này."
Có lẽ họ cố tình nói đủ to để tôi nghe thấy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở trong căn nhà này thì gần như đứng đâu cũng nghe được chuyện gì đang xảy ra, dù chất lượng xây dựng nhìn chung rất tốt. Tôi không biết đây là vấn đề về kỹ thuật xây dựng hay gì, nhưng hầu hết các tòa nhà ở Đế quốc Eldant dường như có khả năng chống ồn và cách âm rất kém.
Thôi kệ. Tôi đang ngồi bệt xuống, dựa lưng vào cửa văn phòng. Cảm giác này, theo một cách nào đó, lại quen thuộc đến lạ—đây chính là cách tôi đã trải qua phần lớn thời gian làm một lính gác tại gia.
Cửa đã khóa, nhưng có khả năng Myusel hoặc Brooke có chìa khóa dự phòng, nên tôi đã dùng một sợi dây buộc chặt tay nắm cửa vào một trong những giá nến trên tường. Tôi đoán là nếu Minori-san hay ai đó thực sự muốn vào, thì việc phá cửa cũng không khó khăn gì.
"Cậu ấy vừa về đến nhà là đã tự nhốt mình trong phòng..."
Là giọng Myusel, nghe đầy lo lắng. Tôi rất vui khi biết cô ấy quan tâm đến mình, nhưng trong tâm trạng lúc này, ngay cả sự quan tâm ấy cũng trở thành gánh nặng.
"Rốt cuộc Master bị làm sao vậy...?"
"Ai mà biết được," Minori-san đáp.
Rõ ràng, cô ấy không thể tiết lộ sự thật. Chẳng lẽ cô ấy lại đi nói với Myusel rằng tôi là một phần của làn sóng xâm lược đầu tiên và hiện đang choáng ngợp trước hậu quả do chính mình gây ra?
Một giây sau, tôi nghe thấy tiếng giày cao gót đang tiến lại gần.
"Cục trưởng Matoba," Minori-san lên tiếng, như một cách thông báo cho tôi biết chủ nhân của đôi giày đó là ai.
Matoba Jinzaburou, người đứng đầu Cục Xúc tiến Trao đổi Văn hóa Viễn Đông—và cũng là kẻ chủ mưu kế hoạch xâm lược văn hóa này.
"Xem ra mọi chuyện không được suôn sẻ lắm nhỉ," tôi nghe thấy tiếng Matoba-san. Giọng ông ta bình thản đến nhói lòng, như thể tất cả chuyện này chẳng liên quan gì đến ông ta cả.
"Xin lỗi Myusel nhé, nhưng cô có thể để chúng tôi ở đây một lát được không?" Minori-san hỏi. Tôi nghe thấy Myusel đáp "Vâng, thưa cô," rồi tiếng bước chân cô ấy xa dần. Dường như chỉ còn lại Minori-san và Matoba-san bên ngoài phòng tôi.
"Chuyện này không phải điềm lành," Matoba-san nói.
"Tôi… tôi không cho rằng chuyện này thực sự nghiêm trọng đến thế…" Minori-san cố nói đỡ cho tôi. "Ở lứa tuổi của cậu ấy, tâm lý thất thường vốn là chuyện thường tình."
"Lý lẽ đó trước kia có thể còn đứng vững," Matoba-san buông một tiếng thở dài, "nhưng vào thời điểm này, tôi e rằng cấp trên sẽ không dung thứ cho bất kỳ sự đình trệ nào trong kế hoạch của họ. Sau tất cả những nỗ lực của chúng ta, chúng ta đã gây nghiện văn hóa otaku thành công cho một nhóm nhỏ. Một thành quả ban đầu rất ấn tượng. Bước tiếp theo, họ sẽ kỳ vọng chúng ta củng cố bàn đạp đã có và từ đó bành trướng."
Nói cách khác, là tạo thêm nhiều con nghiện nữa—hàng đống.
Công cuộc truyền bá văn hóa otaku đang thuận buồm xuôi gió hơn cả những gì chúng tôi dám mơ, và tôi có một cảm nhận rất rõ ràng rằng chính phủ Nhật Bản đang hả hê lắm. Ngân sách của chúng tôi được tăng lên, mọi vật tư xa xỉ chúng tôi muốn đều được đáp ứng. Trong đó có cả một máy chiếu để chiếu anime—loại đời mới nhất—chưa nói đến vài bộ máy tính.
Nhưng tất nhiên, họ đã vung tiền cho chúng tôi như thế, nghĩa là họ mong chúng tôi phải làm nên chuyện. Họ muốn những kết quả có thể cân đo đong đếm. Một thứ gì đó có thể được gán cho một con số, một minh chứng rằng kế hoạch đang thu được thành quả.
"Đã có người đề xuất rằng nếu cậu ta không hợp tác, hãy thay thế bằng một kẻ khác." Tôi nhận ra lời đe dọa ngầm trong câu nói tưởng chừng bâng quơ của Matoba-san. Tôi biết quá rõ, nếu họ phải thay thế tôi, sẽ chẳng có chuyện "Xin lỗi vì sự phiền phức, mong cậu sống tốt" đâu. Không, họ chắc chắn đã có những toan tính khác trong đầu…
"Xin ngài khoan đã!" Giọng Minori-san thoáng chút hoảng hốt. "Tình hình hiện tại… là một phần trong công việc của Kanou Shinichi. Thậm chí có thể nói, đó là một biểu hiện cho tài năng của cậu ấy."
Matoba-san không đáp. Từ bên kia cánh cửa, tôi cười khan.
Tài năng, hử?
Tài năng của tôi với tư cách một otaku. Tài năng xâm lăng thế giới khác. Tài năng hủy diệt văn hóa.
Sự thật là......... tôi chính là tên otaku khốn nạn nhất.
"Nếu ngài tuyệt đối tin rằng một người khác có thể đảm nhiệm công việc của cậu ấy xuất sắc không kém, vậy thì cứ làm đi. Nhưng thưa ngài, ngài cũng là người hiểu rõ hơn ai hết rằng không thể cứ thế thay thế cậu ấy bằng một tên mọt sách vớ vẩn nào đó được! Cậu ấy đã chiếm được lòng tin của Đế quốc Eldant!"
Rõ ràng Minori-san đang quyết tâm bảo vệ tôi. Vậy mà ngay lúc ấy, tôi lại chẳng thấy vui sướng chút nào. Tôi không thể xua đi cái cảm giác rằng ngay cả Minori-san cũng đã bị lừa phỉnh.
"Nếu họ càng cố đốt cháy giai đoạn, mọi công sức của chúng ta sẽ chỉ đổ sông đổ bể. Tôi nghĩ cậu ấy cần chút thời gian để… nghỉ ngơi, hay hồi phục, hay gọi là gì cũng được. Vì vậy—"
"Koganuma-kun," Matoba-san cắt ngang, đoạt lại thế chủ động của cuộc đối thoại. "Quyết định đó là của cấp trên tôi."
Tĩnh lặng. Dù chỉ cách một cánh cửa, tôi cũng có thể cảm nhận được sự cứng họng của Minori-san.
Matoba-san thì không. Ông ta điềm nhiên tiếp lời: "Tôi hy vọng cô đừng hiểu lầm."
"Hiểu lầm điều gì, thưa ngài?" Minori-san hỏi vặn lại, giọng sắc như dao. Về lý, cô đứng về phía chính phủ, nhưng với tư cách một otaku, cô không thể nào hoan nghênh những gì chính phủ đang mưu tính.
"Xin hãy hiểu cho, lúc này tôi không nói với tư cách cục trưởng Cục Xúc tiến Trao đổi Văn hóa Viễn Đông. Đây hoàn toàn là nhận định cá nhân của tôi," Matoba-san mở đầu. "Nhưng dẫu cho mọi chuyện đã xảy ra, tôi vẫn quý mến cậu nhóc. Vì lẽ đó, tôi sẽ rất vui nếu cậu ấy tiếp tục giữ chức tổng giám đốc Amutech—dĩ nhiên, là với sự nỗ lực cao nhất cho vị trí đó."
Thế à? Và tại sao lại thế? Cớ quái gì tôi phải tin vào lời đó lúc này?
Mà cho dù Matoba-san có nói thật đi chăng nữa—thì đã sao?
"Tôi đoán cậu nghe thấy tôi nói, Kanou Shinichi-kun," Matoba-san gọi vọng qua cửa. "Cậu không còn nhiều thời gian đâu. Không giống song thân đáng kính của cậu, những người ngồi trên đầu tôi chẳng kiên nhẫn mà cũng chẳng nhân từ gì cho cam. Tôi cam đoan với cậu họ sẽ không bao dung cho một kẻ tự kỷ ru rú trong phòng quá lâu đâu. Bọn tôi có bắt cậu đi giết người đâu, phải không nào? Cậu chỉ cần tiếp tục truyền bá văn hóa otaku. Chỉ có vậy thôi."
Tôi không đáp. Tôi không muốn nghe thêm một từ nào từ Matoba-san—tôi vơ vội cái chăn gần đó, trùm kín qua đầu.
-------------
Có một vấn đề cực kỳ đơn giản, cực kỳ hiển nhiên mà tôi không thể không giải quyết.
Dù người ta có khao khát tự giam mình trong phòng đến đâu, cũng không thể nào sống cả đời ở đó được. Myusel đã rất tử tế khi đặt thức ăn bên ngoài cửa, nhưng hiển nhiên, có nạp vào thì, ừm, phải thải ra—và đến cả tôi cũng không đủ can đảm làm chuyện đó ngay trong phòng mình. Chết tiệt, tôi thậm chí còn chẳng có nổi một cái chai nhựa.
Và thế là, tôi thấy mình đang rón rén kiểm tra xem cả Minori-san lẫn Matoba-san đều không có ở ngoài, rồi lẻn ra, nhón chân đi như mèo để triệt tiêu tiếng động. Đã quá nửa đêm, cả căn nhà được màn tĩnh lặng bao bọc. Tôi men theo cầu thang, tiến về phía nhà vệ sinh ở tầng một.
Nhưng rồi tôi đứng sững lại. Một hình thù khổng lồ lù lù hiện ra từ màn đêm. Nó là một khối u trên sàn, một bề mặt mà tôi vốn mặc định là bằng phẳng. Chìm trong bóng tối, cảnh tượng ấy quả thực rờn rợn.
"...Brooke." Tôi thở hắt ra, gọi tên ông quản gia người thằn lằn đang nằm sõng soài. "Làm ơn đừng ngủ trên sàn trong bóng tối. Sẽ có người giẫm phải ông đấy."
"Thành… thật xin lỗi, thưa ngài… Xin ngài, cứ… cứ việc giẫm lên tôi."
Nếu những lời này phát ra từ một cô gái trẻ, có lẽ tôi sẽ băn khoăn về những sở thích kỳ quặc của cô ta, nhưng khi nó đến từ Brooke—và thực ra, là từ cả Eldant này—tôi biết nó mang một hàm ý hoàn toàn khác.
"Này… Brooke." Tôi khuỵu gối xuống, gọi tên ông lần nữa. "Ông nói bị đánh đập chỉ là rủi ro nghề nghiệp, nhưng điều đó chưa bao giờ khiến ông phiền lòng sao?"
Dù có chai sạn đến đâu, tôi dám chắc không một ai thích bị hành hạ như cơm bữa.
Brooke gắng gượng ngồi dậy, khoanh tay, trông có vẻ lúng túng. "À… E rằng tôi không hiểu lắm điều ngài đang nói, thưa ngài." Một thoáng sau, ông tiếp lời. "Người thằn lằn… chẳng có địa vị gì cao… ở bất cứ quốc gia nào."
"Hừm. Giờ ông nói tôi mới để ý, có lẽ ông nói đúng."
Tôi từng thấy vài đứa trẻ người thằn lằn ở sân tập, nhưng chẳng có đứa nào nhập học ở trường của tôi cả. Elf và người lùn có thể đứng dưới con người, nhưng đó là xét trên bình diện đối xử trung bình với cả chủng tộc. Ở đất nước này, chắc chắn có những elf và người lùn đã nỗ lực vươn lên và giành được sự tôn trọng đáng kể, và nhiều người trong số họ đang cho con em theo học tại trường của chúng tôi.
Trái lại, người thằn lằn, dù có cố gắng tự mình vạch ra một con đường, cũng sẽ sớm nhận ra có một giới hạn mà họ không thể nào vượt qua. Vị thế cơ bản của họ quá thấp, thấp đến mức ngay cả khi một cá nhân trong số họ đạt được thành tựu nhất định, họ vẫn không thể cho con cái mình đến trường.
"Ngay cả trong… những ‘vật phẩm otaku’ mà ngài mang đến, Master… người thằn lằn… cũng thường là phe phản diện, có phải không."
"Hả? Ồ… Phải. Tôi đoán… tôi đoán ông nói đúng…"
Có lẽ do vẻ ngoài dữ tợn của họ, người thằn lằn thường là những thành viên dễ nhận diện nhất trong các băng đảng của phe ác.
Cảm thấy cổ họng có chút đắng ngắt, tôi im bặt. Khóe miệng Brooke khẽ nhếch lên. Tôi biết đó là một nụ cười, nhưng nó vẫn có gì đó ma mị.
"Ngài là một người vô cùng đặc biệt, Master," ông nói sau một thoáng.
"T-tôi sao?"
"Tôi không có ý… than phiền đâu, thưa ngài. Tuyệt đối không. Tôi thừa nhận rằng có lẽ… chúng tôi, loài thằn lằn, chẳng lấy gì làm vui vẻ… khi bị đối xử tệ bạc. Nhưng không phải… là chúng tôi không hiểu."
"Xin lỗi?"
"Có lẽ ngài không biết, Master… xưa kia, từ rất lâu rồi… người thằn lằn từng là… tử địch của loài người."
"Khoan, họ đã từng ư?!"
Brooke kể vắn tắt lịch sử chủng tộc của mình, trong sự kinh ngạc ngày một dâng cao trong tôi. Khác với các chủng tộc khác, người thằn lằn là loài bò sát—nghĩa là chúng máu lạnh; chúng thậm chí nở ra từ trứng. Chúng cũng không cảm nhận nỗi đau một cách nhạy bén như các chủng tộc khác, và còn được trời phú cho một thân hình to lớn, đầy sức mạnh.
Có lẽ cũng là điều tất yếu khi những khác biệt sinh học này đã khiến loài thằn lằn hình thành một hệ giá trị về cơ bản là khác biệt so với các chủng tộc máu nóng—những con người, elf, người lùn và người sói với làn da mỏng manh. Đạo đức của người thằn lằn không hoàn toàn đối lập với con người, nhưng chắc chắn là riêng biệt.
Một điều khác biệt, người thằn lằn ham thích giết chóc.
Họ sở hữu năng lực tấn công bẩm sinh đáng gờm, và họ tìm thấy khoái cảm trong việc tấn công và tàn sát. Đối với họ, đó không đơn thuần là việc săn bắt bữa ăn tiếp theo. Những cuộc đi săn tập thể quy mô lớn là một phần cốt lõi trong văn hóa của họ, và thực sự là một thú tiêu khiển.
"Tôi hiểu rồi," tôi nói. "Giống như cách con người đi săn bắn hay câu cá..."
Săn bắn ở Nhật Bản hiện đại—không phải tất cả, nhưng một tỷ lệ nhất định—về cơ bản là một thú vui của giới đi săn, chứ không phải là nhu cầu sống còn. Từ đó nảy sinh những tranh cãi: một phe cho rằng giết hại sinh vật khác để giải trí là tàn nhẫn, phe khác lại biện hộ rằng đó là văn hóa và cần được gìn giữ.
Dù sao đi nữa.
Khi việc săn bắn trở thành một nét văn hóa và một sở thích, nó tự nhiên sẽ phức tạp và tinh vi hơn. Trong văn hóa người thằn lằn, những đối thủ mạnh hơn luôn được ưu tiên. Lý tưởng nhất là con mồi có trí tuệ ngang bằng với họ, biết sử dụng vũ khí và công cụ. Nói cách khác, đó là elf, người lùn, người sói—và con người.
Họ đặc biệt yêu thích việc săn lùng chủng tộc cuối cùng này. Con người chậm chạp hơn người sói, yếu ớt hơn người lùn, và kém cỏi về ma thuật hơn elf—xét về cá thể, họ là chủng tộc yếu nhất trong tất cả.
Trong suốt nhiều năm dài, người thằn lằn đã say sưa với những cuộc đi săn người của mình.
Tuy nhiên, chính vì sự yếu đuối khi đơn độc, con người lại tập hợp thành nhóm, phát huy tối đa những năng lực mà mình có. Khi lâm trận, con người hợp lực lại, vận dụng những chiến lược và chiến thuật phức tạp để nâng cao sức mạnh chiến đấu tập thể lên một tầm cao vượt xa khả năng của bất kỳ cá nhân nào. Khi những tổ chức nhân loại tiên tiến này—hay nói cách khác, các quốc gia—va chạm với những cuộc đi săn quy mô lớn của loài thằn lằn, một cuộc đại chiến giữa các chủng tộc đã bùng nổ.
Và ai là kẻ đứng trên đỉnh cao trong cuộc xung đột đó? Cứ thử đoán xem.
Vốn là loài máu lạnh, người thằn lằn không có sở trường chiến đấu trường kỳ. Họ bại trận liên tiếp—vào mùa đông, khi cơ thể lạnh cóng làm họ mất đi sự nhanh nhẹn; vào rạng đông và hoàng hôn, khi khả năng vận động của họ là kém nhất. Thất bại nối tiếp thất bại dẫn đến thua cả một cuộc chiến, và họ bị đồng hóa vào xã hội loài người với thân phận nô lệ, ít ra đó là lời Brooke kể lại với tôi.
“Nô lệ…?” Tôi chỉ biết sững sờ.
Vừa gãi gáy đầy lúng túng, Brooke vừa nói, “Sau hàng thế kỷ… cướp phá và… vơ vét, họ còn biết… làm gì khác đây? Dù sao chăng nữa… chúng tôi từng là một dân tộc hiếu chiến, nhưng bây giờ… chúng tôi đã không còn được như xưa. Địa vị hiện tại… đã dạy cho chúng tôi những giá trị của việc… sống trong hòa bình… Và vì vậy, tôi… khá hài lòng với cuộc sống này.”
“Ông… Ông thật sự hài lòng ư?”
Ngay khi buột miệng hỏi, tôi chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với Elvia. Có những người bị buộc phải thay đổi nếp sống truyền thống để trở thành một phần của xã hội loài người, nhưng điều đó không có nghĩa cuộc sống hiện tại của họ chỉ là một chuỗi bi kịch, đang gào thét đòi thay đổi—ít nhất, bề ngoài là vậy.
“Master.” Brooke thì thầm, mắt đảo liên tục như thể muốn chắc chắn không có ai kề bên. “Chuyện này tôi chỉ dám thưa với ngài, nhưng… tình cờ thế nào… tôi nhận được tin từ… Hội đồng Bộ lạc… rằng một vài đồng tộc của chúng ta, những người sống… tách biệt khỏi xã hội loài người… vẫn còn đi cướp phá, giống như… thời xa xưa…”
Tôi không đáp lời. Elvia cũng từng nói một điều na ná như vậy. Tôi đồ rằng các tộc elf và người lùn cũng có những cộng đồng ẩn dật tương tự.
“Ngay cả người thằn lằn chúng tôi… cũng không phải đều được đúc từ một khuôn… Một số không cam chịu với thân phận hiện tại… và chọn con đường sống như trước kia… Chỉ là một thiểu số thôi. Nhưng vì chúng tôi đã quá quen… với cuộc sống cùng con người… Hội đồng Bộ lạc đã cân nhắc hành động của nhóm người đó… rồi tuyên bố… rằng chúng tôi sẽ an phận với tình hình hiện tại…”
Tôi vẫn lặng thinh. Phải chăng đó là một quyết định đầy đau đớn? Hay họ chỉ đơn giản là đang trốn chạy? Tôi không biết. Nhưng…
“Thôi, vậy nhé… Tôi ra ngoài nhóm chút lửa… rồi chợp mắt đây… Chúc ngài ngủ ngon…”
“À… Vâng. Chúc ngủ ngon.”
Tôi dõi theo bóng lưng lê bước của Brooke, đầu ông cúi gằm. Lòng tôi trĩu nặng một nỗi ưu tư. Cảm giác đó vẫn đeo bám, ngay cả sau khi tôi đã đi vệ sinh và quay lại.
Có một điều gì đó cứ lấn cấn trong lòng. Tôi không thể gọi tên nó, nhưng cảm giác như mình vừa lướt qua một thứ gì đó mà đáng lẽ mình phải tóm lấy. Như để cố xác định rõ hơn mớ bòng bong đó, tôi quay gót, không về phòng mình, mà hướng đến phòng của Elvia.
“Elvia,” tôi gọi khẽ.
Khi tôi bước vào, cô ấy vẫn ở đó, cặm cụi bên những cuốn sách nghệ thuật như mọi khi, đôi tay làm việc trong thầm lặng nhưng với một sự hối hả lạ thường. Lần này, tôi lại thấy vui vì dường như cô ấy nhận ra tôi ngay tắp lự. “Shinichi-sama,” cô nói. Chiếc đuôi vẫy nhẹ, nhưng cô không ngoảnh lại.
“Sao thế?” tôi hỏi.
“Em cứ cảm thấy mình làm không đúng. Hay là em thiếu dụng cụ gì đó chăng?”
Lần này cô ấy nhìn tôi, ánh mắt hướng về cuốn sách minh họa trước mặt. Nó đang mở ở trang có tựa đề “Tô màu với Photoshop.”
“Ồ… Chà, ừm, tôi không dám nói là không thể tạo ra những màu sắc như thế bằng cọ vẽ, nhưng nó khó kinh khủng.” Tôi cười trừ. “Tôi đoán cô có thể tạo ra hiệu ứng tương tự bằng bút phun sơn, nhưng những màu này được tạo ra bằng máy tính.”
“Bút-phun-sơn… là gì ạ? Còn… máy-tính?” Cô nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác trước những từ ngữ lạ lẫm.
Những chiếc nhẫn ma thuật về cơ bản cho phép chúng tôi trò chuyện bằng thần giao cách cảm, nhưng lại tồn tại một vấn đề cốt lõi: nếu đối phương không có khái niệm về từ bạn đang nói, chiếc nhẫn sẽ không thể dịch nghĩa; nó chỉ truyền đến tai họ một chuỗi âm thanh lơ lửng, vô nghĩa.
Máy tính là một khái niệm chưa hề tồn tại ở thế giới này cho đến khi tôi mang vài chiếc sang, còn bút phun sơn thì vẫn chưa có cái nào. Trong khi đó, Elvia dành toàn bộ thời gian của mình cho sách vở, và theo như tôi quan sát, cô ấy còn chưa từng đụng đến chiếc máy tính mà chúng tôi lắp đặt trong dinh thự.
Thế nên, tôi có thể nói ra từ đó, nhưng cô ấy không hiểu; cô ấy có thể nhìn vào sách, nhưng lại không hiểu mình đang thấy gì.
“Nó là—cô biết cái hộp trên tường trong văn phòng tôi chứ? Nó cho phép cô sáng tác tranh kỹ thuật số, kết nối với mạng—à, nó sẽ làm được thế, nếu chúng ta có mạng.”
Ngay khi tôi vừa dứt lời, một ý niệm vốn chỉ lờ mờ phía sau tâm trí tôi bỗng kết tụ thành hình hài cụ thể.
Phải rồi. Mạng. Internet!
Cứ nghĩ đến… Trung Quốc, chẳng hạn. Đó là một quốc gia tạo ấn tượng về việc kiểm soát thông tin tuyệt đối, nhưng thực tế hệ thống đó chẳng hề kín kẽ. Bản thân Internet quá vô định hình và mênh mông để họ có thể giám sát từng ngóc ngách; thế nào cũng có một lối thoát ở đâu đó.
Kết quả là, khi Internet phủ sóng rộng hơn ở Trung Quốc, người dân bắt đầu tiếp cận được với những luồng thông tin mà trước đây họ chưa từng biết tới. Tôi không cho rằng bản chất của nhà nước hay người dân Trung Quốc đã thay đổi vì điều đó—vẫn có vô số người chỉ tin vào những gì chính phủ nói với họ, như mọi khi vẫn vậy; và cứ mỗi người ghét Nhật Bản, thì có lẽ cũng sẽ có một người quyết định rằng Nhật Bản cũng chẳng tệ.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đó cũng là sự lựa chọn tự do của chính họ.
“Thì ra là vậy…”
Tôi ngỡ như mình đã thấy tia sáng đầu tiên le lói, xuyên thủng màn đêm trong lòng.
-------------
Tôi trở về văn phòng và cố gắng hệ thống lại dòng suy nghĩ.
Một tia sáng cũng chỉ là một tia sáng mà thôi. Để thoát khỏi bóng tối, bạn phải tự mình bước về phía nó, từng bước, từng bước một.
Tôi gõ lách cách trên bàn phím. Những suy nghĩ của tôi dần hiện hữu trên màn hình máy tính—tôi chỉ đang liệt kê chúng ra, nhưng dẫu vậy, việc nắm bắt những ý tưởng mơ hồ và cố gắng diễn đạt chúng thành lời cũng khiến chúng trở nên cụ thể hơn rất nhiều.
Chợt nhớ, tôi nghĩ ông bố tác giả light novel của mình cũng từng nói điều tương tự. Ông bảo, khi mọi thứ còn nằm trong đầu, chúng chỉ là ảo mộng. Và chừng nào bạn chỉ mãi nghiền ngẫm chúng trong tâm trí, bạn sẽ không bao giờ thoát khỏi lãnh địa của ảo mộng. Suy nghĩ của bạn chỉ thực sự thành hình khi bạn ký thác chúng vào một công cụ nào đó để truyền tải đến người khác, dù là ngôn từ, hội họa hay âm nhạc. Chẳng quan trọng bạn chỉ đang viết vội một ghi chú hay chém gió vài câu—việc đưa một ý tưởng ra khỏi bộ não và mang nó ra thế giới bên ngoài mới chính là bước đầu tiên để kiến tạo.
Mình đang cố gắng kiến tạo điều gì?
Đó là…
“Ừm… Master…?”
Giọng nói run rẩy cất lên không lớn, nhưng vì đang mải mê gõ phím, tôi vẫn không khỏi giật mình. Tôi khẽ nảy người, ngoảnh lại nhìn về phía cửa phòng.
“Myusel…?”
Trời đã khuya lắm rồi. Không tính Elvia, người lúc nào cũng như được bật công tắc năng lượng, hay Brooke, người luôn khó mà phân biệt được là thức hay ngủ, tôi đã đinh ninh rằng Myusel giờ này hẳn đã say giấc nồng.
“Em vẫn chưa ngủ sao?” tôi hỏi.
“Vâng, thưa ngài. Ừm… Em có thể vào được không ạ?”
Những câu hỏi của cô ấy lúc nào cũng chan chứa vẻ rụt rè. Tôi ngẫm nghĩ một giây, rồi đáp, “Được chứ.”
Suốt mấy ngày qua tôi đã tự giam mình trong cô độc, chẳng muốn gặp ai—nhưng thú thật, người tôi sợ phải đối diện nhất chính là Myusel.
Không phải tôi đã sinh lòng ghét bỏ cô ấy. Chỉ là… tôi thực sự sợ hãi, bởi việc phải nhìn vào gương mặt cô ấy lúc này là một cực hình. Dẫu vậy…
“Em cảm ơn ngài,” cô nói, đoạn bước vào phòng.
Cô ấy không chỉ thức khuya, mà trên tay còn bưng một chiếc khay với một bình trà và một chiếc tách.
“Đây là…?” tôi hỏi, mắt tròn xoe nhìn bộ ấm trà.
Dinh thự này không có bình nóng lạnh, và tất nhiên cũng chẳng có mấy cái ấm siêu tốc xịn sò có thể giữ nhiệt. Không bếp ga, không bếp từ. Bạn không thể nổi hứng lên là pha trà được; đơn giản là vì không có sẵn nước nóng. Dù dùng bếp lò hay triệu hồi tinh linh lửa, bạn vẫn phải tự tay nhóm lửa, tự tay đun nước—một quá trình chẳng hề nhanh gọn hay dễ dàng.
Điều đó có nghĩa là Myusel không phải tình cờ đi ngang, thấy phòng tôi còn sáng đèn rồi ngẫu hứng vào pha cho tôi tách trà. Không hề. Hẳn là cô ấy đã luôn chú ý đảm bảo có sẵn nước nóng, chuẩn bị tươm tất mọi thứ, rồi đi qua đi lại phòng tôi không biết bao nhiêu lần. Cô ấy đã chờ đợi, để bất cứ khi nào tôi cần, trà đã luôn sẵn sàng.
Lồng ngực tôi như bị ai đó bóp nghẹt vì hối hận; tôi cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã khiến cô ấy phải nhọc lòng.
“…Tôi xin lỗi,” tôi nói.
“Dạ? X-Xin lỗi vì chuyện gì ạ?” cô hỏi, đôi mắt chớp chớp.
Dễ hiểu thôi khi cô ấy không rõ tại sao tôi lại xin lỗi. Với tính cách của Myusel thì đó là điều tất nhiên. Tôi cảm thấy tội lỗi đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ đành gãi má và nói, “À thì, cô biết đấy, ừm… vì đã khiến cô phải lo lắng.”
“Ồ… Vâng, thưa ngài.” Cô gật đầu một cách vô tư, nhưng rồi dường như nhận ra điều gì đó, cô vội lắc đầu nguầy nguậy. “Ơ, không—ý em là, chăm lo cho sức khỏe thể chất và tinh thần của ngài là phận sự của một hầu gái như em mà, Master. Ngài ch-chắc chắn không cần phải xin lỗi em đâu…”
Về lý thì cô ấy nói đúng. Nhưng tôi vẫn thấy lòng mình ấm lại vì sự quan tâm ấy, và tôi muốn bày tỏ lòng mình.
“Phải rồi,” tôi nói. Tôi ngẫm nghĩ vài giây, rồi nói tiếp. Có hơi ngượng nghịu khi phải nói thẳng ra những điều này, nhưng…
“Cảm ơn em. Tôi vui lắm. Nói vậy có được không?”
“Vâng, thưa ngài!” Myusel đáp sau một khoảng lặng thật dài. Đôi má cô ửng hồng, mắt dán xuống đất, trông cứ như thể đang… e thẹn?
Chúng tôi đã sống chung dưới một mái nhà hơn nửa năm trời. Vậy mà chẳng hiểu sao tôi không bao giờ thấy chán ngắm nhìn cô ấy; mỗi cử chỉ nhỏ nhặt đều toát lên vẻ trong trẻo và ngọt ngào.
Đó là lý do vì sao tôi sợ.
Tôi kinh hãi khi phải hình dung ra cảnh cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt hận thù, tuyệt vọng hay khước từ. Khi nghĩ đến việc cô ấy biết được bản chất thật của tôi.
Và dẫu vậy…
“Myusel,” tôi nói, cựa mình trên ghế. “Có vẻ như từ trước đến giờ… tôi luôn là một kẻ xâm lược.”
“…Sao cơ ạ?” Cô sững sờ nhìn tôi.
Phản ứng đó cũng phải thôi, với quả bom tấn tôi vừa thả.
“Một… một kẻ xâm lược, thưa ngài?”
"Phải. Tôi được cử đến đây để giúp biến Đế quốc Thần thánh Eldant thành một nước chư hầu của Nhật Bản. Nhiệm vụ của tôi là dùng văn hóa otaku để làm suy yếu mọi sự phản kháng từ người dân nơi đây. Hay ít nhất, đó là những gì tôi được thông báo. Dù tôi không mang gươm đao, nhưng về cơ bản, tôi là kẻ thù đến từ một quốc gia đang có chiến tranh với quê hương của cô."
Trong một góc tâm trí, một phần trong tôi vẫn đang gào thét, Dừng lại!
Tôi không nhất thiết phải nói với Myusel những điều này. Nếu cô ấy cự tuyệt tôi thì sao? Nếu cô ấy căm ghét tôi, hoặc chìm trong tuyệt vọng, hoặc nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ thì sao? Tôi có lẽ sẽ không bao giờ gượng dậy nổi. Nếu Myusel bỏ rơi tôi—à, tôi lờ mờ cảm thấy cú sốc đó sẽ còn tệ hơn nhiều so với việc bị cô bạn thuở nhỏ ngày xưa từ chối.
Nhưng dẫu vậy...
"Có lẽ... Có lẽ tốt hơn hết là tôi đừng bao giờ đến đất nước này. Có lẽ tôi sẽ không thể ở lại cùng mọi người được nữa."
Myusel nuốt khan, nhưng lúc đầu không nói gì. Tuy nhiên, một lát sau, cô ấy đã bình tĩnh lại.
"Tôi... tôi không thực sự hiểu," cô ấy nói; và đúng là như vậy, giọng cô ấy nghe vô cùng hoang mang. Ý tôi là, tôi vừa bắt đầu một cuộc nói chuyện về xâm lược và quốc gia đại sự. Cô ấy không phải hoàng thân quốc thích hay quý tộc, và cô ấy không quen đối mặt với những chuyện như thế này một cách đột ngột. Cô ấy không biết chính xác phải đáp lại thế nào.
"Tôi rất xin lỗi. Tôi... tôi ngốc nghếch, và... và thất học..."
Không, khoan đã, Myusel! Tôi không nghĩ cô ngốc nghếch. Và đúng, có lẽ cô không được học hành tử tế, nhưng đó đâu phải lỗi của cô. Chỉ là cô chưa từng có cơ hội mà thôi.
"Master.... ngài thật... ngài thật tốt bụng." Cô ấy càng nhìn chăm chú xuống đất. Như thể chưa đủ, hai tay cô ấy nắm chặt lấy chiếc tạp dề, như thể đang cố thu mình nhỏ lại. "Ngài làm rất nhiều điều cho tôi... dù tôi chỉ là một người nhỏ bé..."
"Tôi không nghĩ là nhiều đến thế đâu..." Chắc chắn không có gì đáng để người ta phải nói về tôi như vậy. "Vả lại... làm sao cô biết đó không phải là một màn kịch, một phần trong kế hoạch xâm lược của tôi?"
"Thế còn lúc ngài... bảo vệ tôi thì sao ạ? Dù điều đó có nghĩa là khiến Bệ hạ nổi giận?"
Cô ấy ngước lên nhìn tôi khi nói. Trong một thoáng, tôi không chắc cô ấy đang nói về chuyện gì—nhưng rồi tôi nhận ra chắc hẳn cô ấy đang nghĩ về cái lần tôi mới chân ướt chân ráo đến Đế quốc Thần thánh Eldant, khi tôi bênh vực cô ấy trước mặt Petralka, trước cả khi hai người họ trở thành bạn bè.
"Master... Dù ngài đang cố gắng làm gì đi nữa, việc bảo vệ một cô hầu gái tầm thường như tôi khỏi một nữ hoàng... chắc chắn chẳng mang lại cho ngài lợi lộc gì, phải không ạ?"
"Chuyện đó... tôi..."
Khi Myusel nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn khoản, tôi nhận ra mình không nói nên lời.
Cô ấy nói hoàn toàn chính xác. Tôi đoán việc chăm sóc cho Myusel cũng giúp tôi có được chút cảm giác thỏa mãn, nhưng ngoài ra thì chẳng được gì. Dù Myusel nghĩ gì về tôi, yêu hay ghét—cũng chẳng ảnh hưởng gì đặc biệt đến công việc của tôi cả. Đúng là cô ấy có nhiệm vụ chăm sóc tôi, nhưng đó là công việc của cô ấy, cũng như tôi có công việc của mình. Cô ấy sẽ vẫn làm, kể cả khi cô ấy khinh ghét người mình phục vụ.
Nếu có chăng, việc cãi lại nữ hoàng—xét từ vai trò Tổng Giám đốc Amutech của tôi—còn tệ hơn gấp mười, gấp trăm, gấp nghìn lần so với việc bênh vực một cô hầu gái.
"Và tôi rất hạnh phúc..." Myusel nói tiếp, "khi chúng tôi được dùng bữa cùng ngài. Tôi chưa bao giờ biết... ăn uống lại có thể vui đến vậy. Tôi đã học được điều đó từ ngài, Master ạ."
"Myusel..."
"Vậy mà tôi... lại chẳng thể làm gì để báo đáp ngài, Master..."
"Báo đáp tôi ư? Cô không cần phải làm gì cả—"
"Tôi ghen tị với Elvia-san. Vì cô ấy có thể giúp được ngài..."
"Tôi đã nói với cô rồi, Myusel, cô giúp tôi rất nhiều. Thật đấy, cô đã cứu tôi!"
Điều này làm tôi nhớ lại những gì cô ấy từng nói, thế nên tôi lặp lại những gì mình đã nói với cô ấy lúc đó—về chuyện nấu nướng, dọn dẹp, và giặt giũ. Với cô ấy, những việc đó có thể trông đơn giản, nhưng tôi thì vô cùng biết ơn. Và chẳng ai muốn bị người mà mình mang ơn ghét bỏ cả.
Ngay lúc đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Chẳng phải Myusel cũng cảm thấy như vậy về tôi sao? Bất kể tôi đang nghĩ gì, bất kể trong đầu tôi có gì, cũng không quan trọng. Sự thật có thể biến đổi theo vô số cách tùy thuộc vào góc nhìn của mỗi người. "Chân lý" phụ thuộc rất nhiều vào cảm xúc của người tiếp nhận nó. Lòng biết ơn của tôi dành cho Myusel là chân lý của tôi, và chân lý của cô ấy là tôi đã đối xử tốt với cô ấy. Ừm, cũng hơi rối rắm. Nhưng mà thôi kệ.
"Master... Shinichi-sama," Myusel nói. "Xin ngài đừng nói những điều đáng sợ... và đau lòng như vậy... như là chúng tôi sẽ sống tốt hơn nếu không có ngài..."
Tôi lặng người đi.
"Tôi van ngài... Xin ngài... Xin ngài hãy ở lại đây với chúng tôi!"
Cô gái này... Cứ như thể được sinh ra để lay động tâm can tôi vậy.
Tôi đang ấp ủ một kế hoạch mạo hiểm như đi trên dây. Tôi không biết liệu nó có thành công không, và nếu tôi thất bại, khả năng cao là tôi sẽ rơi vào một tình thế hoàn toàn khác. Thậm chí tôi có thể phải rời khỏi dinh thự này mà không kịp nói lời từ biệt với Myusel hay những người khác.
Đó là lý do tôi cần một thứ gì đó để tiếp thêm dũng khí. Cần ai đó nói với tôi rằng, "Anh ở đây là đúng rồi." Tôi muốn có ai đó khích lệ, đẩy tôi một chút để tôi có thể tiến lên.
Không... Không phải là ai đó.
Là Myusel.
Cô ấy là người đầu tiên ở "thế giới này" mà tôi gặp khi đặt chân đến Đế quốc Eldant; cô ấy gần như là hiện thân hữu hình cho những gì mà cụm từ "thị giới" gợi lên trong tôi.
Vì thế, tôi muốn có được sự chấp thuận của cô ấy, hay có lẽ là sự tha thứ của cô ấy. Vì thế, tôi muốn hỏi cô ấy câu hỏi này: Tôi có thể ở lại đây không?
"Được thôi," tôi nói, gật đầu. "Cảm ơn cô."
"Ơ...?" Cô ấy nhìn tôi một thoáng, ngơ ngác, nhưng rồi—
"Vâng, thưa ngài...!"
Một nụ cười rạng rỡ như hoa nở trên môi cô ấy.
-------------
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Trời vẫn còn rất sớm—đồng hồ của tôi chỉ chưa tới sáu giờ sáng.
Thế nhưng, Đế quốc Eldant là một đất nước của những người có thói quen dậy sớm, và dân chúng đã bắt đầu đi lại rộn ràng. Tôi khó có thể than phiền rằng mình buồn ngủ—dù sự thật là cả đêm qua tôi không hề chợp mắt.
Tôi đứng trước một cánh cửa dày. Phía sau đó là đại điện thiết triều, nơi người ta có thể công khai yết kiến nữ hoàng để trò chuyện, hoặc để trình bày thỉnh cầu. Sẽ không ngoa khi nói rằng toàn bộ quyền lực của Đế quốc Eldant đều tập trung tại căn phòng này. Trước đây tôi chưa từng nghĩ nhiều về nó, nhưng chỉ vài lời trao đổi tại chính nơi đây có thể định đoạt số phận của hàng trăm, hàng nghìn người—thậm chí trong những trường hợp tột cùng, là hàng vạn người.
Chẳng có gì áp lực cả.
Ngay khi hai cấm vệ quân loan báo, "Kanou Shinichi-sama đã đến!" thì cánh cửa nặng nề kẽo kẹt mở ra.
"Master," Myusel thì thầm động viên bên cạnh tôi.
Minori-san, người cũng đi cùng, không nói một lời, chỉ gật đầu. Xét đến người chủ của cô ấy, tôi có thể hiểu tại sao cô ấy không muốn quá lộ liễu khi đứng về phía tôi. Thật khó để ăn cháo đá bát.
"Ừ. Sẽ ổn thôi," tôi nói, gật đầu một cái, rồi bước vào đại điện thiết triều.
Quang cảnh vẫn y hệt như lần cuối tôi ở đây. Trần nhà vòm cao vút phía trên; một tấm thảm đỏ hẹp trải dài trước mặt tôi như một con đường. Tựa vào bức tường phía xa là một bệ đá cao đến mức phải có mấy hàng cầu thang mới lên tới được, và trên đỉnh bệ đá là ngai vàng.
Trong những bộ lễ phục lộng lẫy nhất, thủ tướng cùng chín vị đại thần khác của đế quốc đang xếp hàng ngay dưới ngai vàng một bậc và nhìn xuống người đang thỉnh cầu—chính là tôi. Ngoài Thủ tướng Zahar, tôi còn có thể thấy hiệp sĩ Garius trong số họ.
Ngự trên ngai vàng, khỏi phải nói, chính là nữ hoàng trẻ tuổi Petralka.
Tĩnh lặng. Ánh mắt của tất cả các vị tai to mặt lớn này đồng loạt đổ dồn vào tôi. Dường như chúng đang hỏi, Gã này đến đây làm gì?
Tôi vẫn chưa giải thích lý do mình xin buổi yết kiến chính thức này với Petralka. Bình thường họ sẽ chẳng bao giờ chấp nhận một yêu cầu yết kiến không rõ mục đích, nhưng tôi đã phải nhờ vả Petralka và Garius để việc này thành hiện thực.
Minori-san, người mang vũ khí, và Myusel, một hầu gái, không được phép vào đại điện. Sau sự kiện khủng bố, họ đã siết chặt hơn quy định về những người được phép vào căn phòng này.
Nhưng màn kịch phải được tiếp diễn...
"Hoan nghênh, Shinichi. Bọn ta đã chờ ngươi!" Petralka tuyên bố.
Bên cạnh bà, Thủ tướng Zahar hắng giọng một cách đầy ẩn ý. "Shinichi-dono đã thỉnh cầu được phép tham dự buổi thiết triều sáng nay..."
"Và dù có đường đột, thỉnh cầu của hắn đã được chấp thuận," Petralka nói bằng giọng ra lệnh nhất của mình. "Văn hóa otaku mà hắn mang đến từ Nhật Bản cho đến nay vẫn đang ảnh hưởng đến đế quốc của chúng ta theo một cách không thể xem thường. Chúng ta tin rằng việc lắng nghe suy nghĩ của người truyền bá nó, Shinichi, là một điều khôn ngoan."
Một tiếng xì xào lan truyền trong đám quan khách quyền quý. Chà, cũng phải thôi. Một "nhà truyền bá" nào đó không biết từ đâu tới, chiếm được sự chú ý—ý tôi là sự chú ý hoàn toàn trong sáng nhé?—của nữ hoàng, rồi bắt đầu tỏ vẻ như muốn nhúng tay vào chính trị và những chuyện tương tự. Tôi có thể hiểu tại sao một vài người trong số họ lại lườm nguýt tôi. Trông tôi chắc cũng có phần giống nhà sư Dokyo của Nhật Bản, hay Rasputin của Nga—những nhân vật tôn giáo đã thân cận với các nữ hoàng, gây họa cho đất nước của họ.
"Chẳng phải là mình biết tí gì về chính trị đâu," tôi lẩm bẩm một mình với nụ cười méo xệch, trước khi bước lên để ngỏ lời với chính vị quân chủ ấy và tất cả mọi người xung quanh bà.
Tôi nhìn một lượt khắp hàng ngũ các vị quan lớn, rồi cất giọng đủ lớn để mọi người trong phòng đều nghe thấy.
"Thần có một đề nghị."
Có một sự pha trộn giữa cảnh giác và tò mò trong những ánh mắt đáp lại tôi. Tôi chắc rằng các quý tộc đang theo dõi nhất cử nhất động của tôi. Nếu tôi đến quá gần nữ hoàng, phần quyền lực của họ có thể bị đe dọa nghiêm trọng. Tôi đoán họ đang đánh giá tôi: nếu thấy có thể lợi dụng được, họ sẽ làm; nhưng nếu thấy tôi sẽ ngáng đường, họ sẽ trừ khử tôi.
"Đã được một thời gian kể từ khi thành lập Amutech, công ty chuyên giới thiệu văn hóa otaku. Ngôi trường do Amutech điều hành cũng vậy," tôi nói, cố nặn ra một chút run rẩy trong giọng nói.
Bình tĩnh nào, Kanou Shinichi! Mày phải nhập vai cho thật tốt.
"Hiện tại, chúng ta đã có một vài người học đủ tiếng Nhật để giao tiếp hàng ngày mà không gặp trở ngại, và ngày càng có nhiều học viên học đọc và viết. Tôi nghĩ có lẽ đã đến lúc xem xét những bước tiếp theo."
"...Và những bước đó sẽ là gì?" Zahar hỏi thay cho cả đám đông.
"Tôi đang có vài ý tưởng trong đầu. Xin hãy xem xét: văn hóa otaku, cùng với vốn tiếng Nhật cần thiết để hiểu nó, đã bắt đầu lan truyền trong giới quý tộc và tầng lớp thương nhân, nhưng sau cùng thì chỉ một phần trăm rất nhỏ dân chúng được tiếp xúc trực tiếp với văn hóa otaku. Hầu hết thường dân chỉ có được những kiến thức vụn vặt, gián tiếp qua lời kể của các học viên."
"Ý cậu là sao?" Garius hỏi một cách sốt sắng, sự hứng thú của ông rõ ràng đã được khơi dậy.
Tôi gật đầu một cách khoa trương rồi nói tiếp. "Tôi đề xuất mở cửa trường học cho tất cả mọi người, kể cả thường dân. Thêm vào đó, tôi kiến nghị việc mở rộng ra nước ngoài."
Tiếng thì thầm giữa các quý tộc biến thành một tiếng xôn xao rõ rệt.
Đây chính là lúc để tôi nhấn mạnh quan điểm của mình. Tôi cất cao giọng hơn một chút rồi dấn tới. "Bất kỳ thương nhân nào quan tâm đến tình hình của Eldant hiện nay chắc chắn đều đã nhận ra cơn sốt văn hóa otaku trong giới quý tộc. Do hạn chế về số lượng sản phẩm chúng ta có thể mang từ Nhật Bản, việc buôn bán các mặt hàng otaku cho tới nay vẫn bị cấm—nhưng tôi cho rằng chúng ta nên cho phép mua bán những mặt hàng đó, cũng như cho phép xuất khẩu chúng sang các quốc gia khác."
Tôi đảo mắt nhìn khắp đám đông, rồi tung ra đòn kết liễu: "Chúng ta cho phép các thương nhân lữ hành mang văn hóa otaku vượt ra khỏi biên giới Đế quốc Eldant."
"Ngươi đang đề nghị đế quốc của chúng ta nên coi văn hóa otaku là mặt hàng xuất khẩu sao?" Petralka hỏi, khiến một làn sóng bàn tán mới lại dấy lên trong đám đông.
Cho đến nay, văn hóa otaku mà Nhật Bản mang đến vẫn là một hiện tượng mang tính địa phương, một trào lưu tại Đế quốc Eldant. Dù tốt hay xấu, nó vẫn được tập trung dưới sự kiểm soát và giám sát của Amutech.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó trở thành một loại hàng hóa có xuất xứ từ chính Đế quốc Eldant? Dĩ nhiên, chính phủ Nhật Bản có thể sẽ tìm cách đòi một khoản bồi hoàn lớn từ đế quốc. Xét đến việc hai bên không có một đồng tiền chung, nó có thể là tài nguyên khoáng sản hoặc lương thực, những thứ có giá trị thực tại Nhật Bản. Về mặt đó, hai quốc gia vẫn chưa thiết lập một tỷ giá hối đoái chính thức nào. Bất cứ ai cũng có thể thấy rõ nguy cơ người dân Eldant bị Nhật Bản bóc lột trắng trợn. Nhưng—
"Nhưng đó không phải là một ý tưởng tồi." Người nói là Garius. "Giống như bất kỳ mặt hàng xuất nhập khẩu nào khác, chỉ cần một khoản thuế nhỏ đánh vào một loại hàng hóa như thế này cũng có thể mang lại lợi nhuận đáng kể. Hơn nữa, nếu chúng ta có thể ấn định giá bán của chính các tác phẩm otaku, điều đó tự nó cũng có thể mang lại sự thịnh vượng thực sự."
Tôi biết ông ta rất nhạy bén. Ông ta gần như đã nói hộ những luận điểm của tôi. Và ông ta vẫn tiếp tục.
"Việc cho phép mọi người vào học cũng là một ý tưởng thú vị. Nếu không câu nệ đến xuất thân quý tộc, chúng ta có thể dễ dàng mở cửa cho những người từ nước ngoài muốn đến đây du học... dĩ nhiên là mang theo cả tiền của họ nữa."
Một quý tộc khác vội xen vào, "Có lẽ thế, nhưng như vậy chẳng khác nào mời gián điệp của kẻ thù đội lốt 'du học sinh' vào nước."
Garius cau mày đáp, "Vậy thì càng tốt chứ sao, cứ để họ tập trung một chỗ cho chúng ta dễ bề theo dõi. Giết một tên gián điệp hay đặc vụ tình báo, sẽ có kẻ khác thay thế, nhưng chừng nào tên đặc vụ hiện tại còn sống, sẽ không có kẻ nào khác xuất hiện. Thậm chí, chúng ta có thể tung tin giả cho một tên đặc vụ còn sống rồi tống cổ hắn về nước."
Vài vị quý tộc sững sờ nhìn nhau.
"Trên hết, dòng người và tiền bạc lưu chuyển nhiều hơn sẽ cho phép các thương nhân của chúng ta báo cáo lại tình hình của các quốc gia khác."
"Đúng vậy," tôi gật đầu.
Như Garius đã hiểu ra gần như ngay lập tức, nếu họ từ bỏ lối nhìn nhận cứng nhắc và có một tầm nhìn xa hơn, đây thực sự có thể là một điều rất tốt cho Đế quốc Eldant. Một thị trường mới, một nguồn thu nhập mới. Và sau khi chứng kiến văn hóa otaku đã thành công vang dội ở đây ra sao, thật dễ tưởng tượng nó cũng sẽ bùng nổ tương tự ở các nước khác. Mỗi nơi sẽ có bản sắc dân tộc riêng, nhưng tôi tin rằng sự đa dạng của văn hóa otaku sẽ giúp nó dễ dàng thích ứng.
Tôi đưa ra một gợi ý khác. "Văn hóa otaku đã lan rộng trong dân chúng Đế quốc Eldant. Để thử nghiệm, tại sao chúng ta không cử các thi sĩ, người hát rong và những người tương tự đến các nước khác để xem phản ứng của họ thế nào?"
Các elf đã phát triển một phong cách ngâm thơ light novel với nhạc đệm, và nó đang tạo ra một cơn sốt nho nhỏ tại các khu chợ. Dĩ nhiên là mọi người trong quán rượu rất thích, nhưng tôi còn nghe nói rằng ngay cả nông dân cũng ngân nga những bài hát đó khi làm đồng. Các quý tộc thì triệu tập những nhóm thi sĩ nổi tiếng để tổ chức các cuộc thi tài.
"Tôi hiểu rồi..." ai đó lẩm bẩm. Bằng cách đưa ra một ví dụ cụ thể và quen thuộc, dường như tôi đã giúp họ nhận ra những tiềm năng. Giờ đây, các quý tộc bắt đầu bàn tán với nhau, và phần lớn những gì họ nói đều mang tính tích cực.
Tốt rồi. Có vẻ ổn.
Tôi chỉ vừa bắt đầu cảm thấy tự tin thì—
"Chờ đã, Kanou-kun!"
—một tiếng hét vang lên từ phía cửa phòng nghị triều. Tôi quay lại nhìn—và đó là Matoba-san.
"Thế là đi quá—"
"Tại sao lại như vậy?" tôi ngắt lời ông ta.
Dĩ nhiên là tôi biết tại sao ông ta lại phản đối những gì tôi nói. Để chính phủ Nhật Bản có thể khai thác tài nguyên của Eldant, trước hết họ phải tẩy não nơi này bằng văn hóa otaku, biến nó thành con rối của mình. Nếu đế quốc giành quyền kiểm soát ngành công nghiệp này trước khi điều đó xảy ra, chính phủ Nhật Bản sẽ mất cả chì lẫn chài.
"Chính xác thì điều gì là đi quá xa?" tôi truy vấn.
"Cậu..." Matoba-san thực sự cứng họng. Cuối cùng, với vẻ mặt chua chát, ông ta nói, ".........Cậu đã vượt quá thẩm quyền của mình."
Rõ ràng, ông ta không thể đe dọa tôi một cách trắng trợn khi có cả nữ hoàng và đông đảo quý tộc ở đây.
Chịu đòn nhé. Một luồng khoái cảm pha chút độc địa trỗi lên trong tôi khi tôi nhếch mép cười khẩy trước một Matoba-san lặng thinh.
"Thẩm quyền của tôi chẳng liên quan gì ở đây cả," tôi nói. "Đế quốc Eldant sẽ là người thực hiện mọi thứ. Tôi chỉ đưa ra một gợi ý mà thôi."
Giờ thì không còn cơ hội nào để ngăn cản văn hóa otaku ảnh hưởng đến Đế quốc Eldant. Và trừ khi chính phủ Nhật Bản vì lý do nào đó quyết định niêm phong đường hầm siêu không gian, thì nó rồi cũng sẽ lan ra phần còn lại của thế giới này. Tôi có cố gắng vùng vẫy chống cự thế nào cũng không thay đổi được sự thật đó.
Đây không chỉ là chuyện về otaku—khi một nền văn hóa được số đông chấp nhận, nó sẽ lan rộng, đi đến mọi nơi. Điều đó là không thể chối cãi. Chắc chắn, các chính phủ thỉnh thoảng cũng cố can thiệp, nhưng đó là cách thế giới vận hành.
Nếu những người tiếp nhận văn hóa có quyền lựa chọn—nếu nó không bị áp đặt hay bị tước đoạt khỏi họ—thì như vậy là đủ. Có lẽ tôi có thể giúp tạo ra một môi trường nơi người dân của Đế quốc Eldant, và thực sự là của cả thế giới này, có thể tự mình lựa chọn. Dần dần, những thứ liên quan đến otaku sẽ được tiếp thu, trở thành một phần của văn hóa bản địa của thế giới này. Suy cho cùng, cái gì được dung nạp và cái gì không, một phần phụ thuộc vào nền văn hóa và lịch sử mà những con người này vốn đã có.
"Bọn ta hiểu rồi. Rất thú vị," Petralka nói, người rướn về phía trước trên ngai vàng.
Bà ấy dường như đã tin những gì tôi nói, Garius cũng vậy. Tôi đoán Thủ tướng Zahar, người luôn ủng hộ trao đổi văn hóa, cũng sẽ đứng về phía tôi. Và với sự đồng thuận của hai cố vấn quyền lực nhất của nữ hoàng, cùng với việc các quý tộc khác nhìn thấy lợi ích trong đó, việc ngăn chặn kế hoạch này gần như là bất khả thi.
Điều đó tất nhiên có nghĩa là, bây giờ tôi gần như đã trở nên vô dụng. Nhiệm vụ của tôi là "truyền bá văn hóa otaku," và có vẻ như tôi vừa hoàn thành nó.
Matoba-san khó có thể trừ khử tôi một cách công khai. Nhưng...
Ngay lúc đó, tôi chợt hiểu ra. Tôi thấy mọi biểu cảm đã biến mất khỏi khuôn mặt của Matoba-san, một khuôn mặt mà cho đến giờ luôn dán một nụ cười giả tạo.
Và tôi biết điều đó có nghĩa là gì.