Outbreak Company

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

17 101

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

36 49

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

42 68

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

281 5890

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

515 1620

Tập 03 - Chương 2: Kẻ điên

Đồn trú số Một của Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản, nằm sâu trong Đế quốc Thần thánh Eldant. Đây là căn cứ tiền tuyến của JSDF tại thế giới mới lạ này.

Nơi đây là chốn nương náu cho các thành viên của quân đội Nhật Bản được cử đi thực hiện một nhiệm vụ tối mật trong những nhiệm vụ tối mật. Tinh hoa của tinh hoa tập trung tại đây, chờ đợi sứ mệnh sẽ quyết định vận mệnh quốc gia!

.................................Mơ đi nhé.

Tôi có thể tỏ ra nghiêm túc tùy thích, nhưng nơi này thực sự chẳng có gì đáng nhìn. Trong một góc của quảng trường, tại một góc của sân tập, ở một góc của Đế quốc Eldant, JSDF đã dựng lên một dãy nhà lán tạm để ngủ. Họ có thể đặt tên nó là Đồn trú số Một, nhưng làm gì có Đồn trú số Hai hay Ba, và họ cũng chẳng có ý định xây thêm cái nào.

Nhìn từ mọi phía, nó chỉ là một khu nhà tạm được dựng lên một cách qua loa. Kích thước của cổng siêu không gian không cho phép vận chuyển các vật liệu cỡ lớn, thế nên quy mô của công trình cũng hết sức khiêm tốn. Nó chỉ vừa đủ chỗ cho một trung đội JSDF—chưa đến ba mươi người—ngủ. Mới vài tháng trước, nơi này còn là một bãi lều.

Khi tôi so sánh sự chênh lệch một trời một vực giữa nơi tôi ở và nơi họ ở, sự khác biệt rõ rệt giữa Amutech, một công ty ít nhất trên danh nghĩa là liên doanh giữa chính phủ Nhật Bản và Eldant, và quân đội, nơi người Nhật phải tự thân vận động, lại càng trở nên rõ ràng.

“A, Shinichi-sama kìa.”

“Shinichi-sama!”

Khi chúng tôi đến sân tập, không phải các sĩ quan Nhật Bản là người đầu tiên để ý và chạy lại. Mà là những cư dân gốc của sân tập—lũ trẻ đang chuẩn bị nhập ngũ. Tất cả chúng đều trạc tuổi thiếu niên; có nhiều người, nhưng hơn một nửa là á nhân, thậm chí có cả vài người thằn lằn.

Nói cho rõ, chúng chưa phải là quân nhân chính thức, nhưng vì được đối xử như thành viên quân đội, chúng đều đeo nhẫn ma thuật. Nhờ vậy mà tất cả chúng tôi có thể giao tiếp với nhau.

Từ phía xa của sân, những người lính JSDF ngẩng lên vẫy tay. Họ đang đứng gần một đống thùng nhựa chống sốc. Những cái thùng đó chính là lý do chúng tôi đến Đồn trú số Một.

“Đó là hàng hóa giao thương từ cái xứ Ja-pan của anh à?” Elvia tò mò hỏi.

Đúng vậy: đó là những thùng vận chuyển chứa đầy đồ từ Nhật Bản. Bản thân các thùng hàng là thiết bị quân sự, trông bề ngoài chẳng có gì đặc biệt, nhưng chúng được niêm phong kín và hoàn toàn chống va đập. Dù có dầm mưa hay bị quăng quật hơi mạnh tay, hàng hóa bên trong cũng sẽ không hề hấn gì. Đúng là đồ xịn.

Hoạt động giao thương vẫn chưa thực sự bắt đầu, nhưng JSDF vẫn thường xuyên đi lại giữa Nhật Bản và Đế quốc Eldant, và họ cũng đảm nhiệm việc vận chuyển hàng hóa từ Nhật Bản sang phía bên này của hố sâu vũ trụ. Lô hàng lần này không chỉ có nhu yếu phẩm thông thường; có thể gọi nó là một thử nghiệm cho hoạt động thương mại mà chúng tôi sắp khởi động. Tác động của đường hầm siêu không gian lên hàng hóa vận chuyển qua đây vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng, nên trong các thùng này có một số vật phẩm cho tôi và Minori-san cũng như các thành viên của đồn trú.

Mỗi khi có một lô hàng gồm PC, manga, light novel, DVD anime hay game cần giao, xe chở quân bọc thép của JSDF sẽ chạy thẳng đến nhà chúng tôi. Nhưng với những thứ không liên quan trực tiếp đến việc kinh doanh của Amutech—như đồ dùng cá nhân của tôi hay Minori-san, hoặc thực phẩm khó kiếm ở Đế quốc Eldant—thì chúng sẽ đi cùng các chuyến hàng hàng tuần như thế này. Tôi đến đây để nhận vài món đồ mình đã đặt.

Nhân tiện, đi cùng tôi có Minori-san, Elvia, và Brooke. Hai người sau có nhiệm vụ giúp tôi khiêng thùng. Có lẽ việc bắt một cô gái khuân vác hàng hóa nghe hơi bất công, nhưng chính Elvia đã tình nguyện, với lý do rằng nếu không vận động tay chân cho thỏa thích, khả năng cô ấy lại làm chuyện điên rồ sẽ cao hơn.

Mà thật ra, cũng có thể cô ấy đang cố làm gián điệp cũng nên.

“Đây không phải là hàng chúng ta định bán,” tôi nói. “Mà giống đồ dùng cá nhân hơn.”

Như tôi đã nói, hàng hóa cho Amutech sẽ được giao thẳng đến chỗ chúng tôi. Lần này, chúng tôi chỉ là gửi ké chuyến hàng chủ yếu dành cho các binh sĩ thôi.

“Shinichi-sama, Shinichi-sama!”

“Nhanh lên, mở ra đi ạ!”

Lũ trẻ ở sân tập nằng nặc đòi. Có vẻ chúng đã mong chờ tôi lắm rồi. Tôi đoán là binh lính JSDF đã từ chối mở thùng cho đến khi tôi và Minori-san có mặt, khiến cho lũ trẻ tò mò này cứ như ngồi trên đống lửa.

“Không biết lần này có bánh gạo không nhỉ.”

“Nếu có rong biển, tớ sẽ đổi chúng lấy mấy quả macha-macha.”

Lũ trẻ ríu rít đầy phấn khích. Ngày nào chúng cũng gặp lính JSDF nên chẳng còn sợ sệt gì nữa. Thỉnh thoảng, tôi lại thấy một anh lính dúi cho chúng vài viên kẹo hay món ăn vặt Nhật Bản mà họ mang sang. Cảnh tượng này làm tôi nhớ đến cách mà quân đội Mỹ được kể là đã đối xử với trẻ em Nhật Bản sau Thế chiến thứ hai.

“Đi thôi, nhanh lên nào!”

Chúng tôi tiến về phía mấy cái công-ten-nơ trong tiếng thúc giục của lũ trẻ. Tôi cúi đầu chào mấy anh lính đang canh gác chuyến hàng, rồi đi một mạch đến cái thùng chứa đồ của tôi và Minori-san. Thùng đã được mở khóa sẵn, nên tôi chỉ việc mở nắp và kiểm tra xem mọi thứ chúng tôi yêu cầu đã có đủ bên trong chưa.

Tôi kéo bật chiếc nắp kín hơi có gioăng cao su và thấy bên trong là mấy cái hộp các-tông.

“Brooke, chúng ta chuyển hết mấy thứ này ra ngoài kia đi.”

“Vâng thưa ngài.” Anh chậm rãi tiến đến, thò tay vào công-ten-nơ rồi khuân ra những chiếc hộp đủ mọi kích cỡ. Công-ten-nơ khá sâu, nên khi cần lấy những thùng hàng chất tận trong cùng, chiều cao và sải tay dài của Brooke đã giúp công việc được giải quyết nhanh gọn.

Kết quả là chúng tôi có khoảng mười, mười hai thùng các-tông, thùng to thùng nhỏ đủ cả. Quy trình là thế này, mỗi khi nghĩ ra thứ gì mình cần, tôi sẽ viết ra giấy rồi đưa cho Minori-san, cô ấy sẽ lo phần còn lại. Điều này có nghĩa là đồ đạc không nhất thiết sẽ đến theo thứ tự tôi yêu cầu, nên tôi cũng không biết chính xác trong các thùng có gì. Chỉ có một cách duy nhất để biết.

Thế là, tôi bóc lớp băng keo dán trên một chiếc hộp và bắt đầu mở nó ra.

“Elvia, có lẽ cô có thể giúp tôi mở những thùng còn lại.”

“Nếu ngài chắc chắn,” cô đáp và gật đầu.

Đây là lần đầu tiên cô được tiếp xúc với hộp các-tông và băng keo dán, và trông cô rất hứng thú được tự tay thử. Cô vui vẻ chộp lấy một chiếc hộp và—

Xoẹt!

“N-Này, Elvia, cô làm cái gì thế?!

“Ơ...?”

Cô ấy ngơ ngác nhìn tôi. Dưới chân cô là một cái hộp các-tông nát bét, đồ đạc bên trong đổ tung tóe ra đất. Tôi chỉ cần cô ấy gỡ băng keo thôi, ai ngờ cô ấy xé bay luôn cả nắp hộp.

Khỏe khiếp thật...

Đúng là thú nhân có khác. Dù là nam hay nữ, họ cũng đều rất khỏe. Nhất là vào “giai đoạn đó”—hoặc có lẽ cô ấy đã ước lượng sai sức của mình.

“T-Tôi làm sai gì ạ?” Giọng cô có chút lo lắng.

“Không, ý tôi là—ừm, không sao đâu.” Dù sao cũng chỉ là cái hộp các-tông. Có phá hỏng nó cũng chẳng phải chuyện to tát. Tôi chỉ coi đó như một lời cảnh báo rằng phải cẩn thận khi nhờ Elvia làm gì đó vào những ngày này của mặt trăng. Trông cô ấy có vẻ như có thể bóp nát một mô hình nhựa chỉ bằng một tay.

“Tôi không để tâm chuyện cái hộp đâu,” tôi nói, “nhưng bên trong có vài món đồ dễ vỡ, nên cô cẩn thận nhé?”

“Thành thật xin lỗi,” Elvia nói cùng một nụ cười gượng gạo. Cô bắt đầu nhặt những món đồ vương vãi trên mặt đất—nhưng rồi đột nhiên, cô khựng lại.

“Elvia?” tôi gọi, nhưng không thấy cô phản ứng. Cô ấy sững người lại, như thể vừa bị một phen bất ngờ. Tôi nhìn theo ánh mắt của cô và thấy—

“Một quả bóng?”

Một chiếc hộp in hình từ bộ anime nào đó đã bung ra, và một quả bóng màu vàng đã lăn ra ngoài một nửa. Kích cỡ của nó tương đương một quả bóng đá. Thật ra, màu vàng của nó đã đánh lừa tôi, nhưng khi nhìn kỹ hơn, tôi thấy những hoa văn hình ngũ giác—đúng là một quả bóng đá.

“Hử? Trông nó quen quen thế nào ấy nhỉ...”

“A, cái đó là của tôi!” Minori-san vui vẻ nói, giơ cao tay. “Ối! Mừng quá đi, cuối cùng họ cũng lấy được nó!”

“Nó là gì vậy?”

“Đây là hàng độc quyền phiên bản giới hạn của Prince of Soccer FINAL!” Cô ấy ôm lấy quả bóng với vẻ mặt đầy đắc thắng.

Prince of Soccer là bộ phim thể thao về bóng đá dành cho thế hệ mới, câu chuyện kể về một cầu thủ mỹ nam với những khả năng gần như siêu phàm và kỹ thuật điêu luyện đến mức ma thuật. Thương hiệu này bao gồm cả manga (cực phẩm cho các fujoshi) và anime, một ví dụ kinh điển về chiến lược tiếp thị đa phương tiện.

Nhưng mà khoan. Chẳng phải FINAL là mùa thứ ba của bộ anime sao? Tôi nhớ là series này cũng thành công không kém gì Inazuma Eleven trong lịch sử những câu chuyện bóng đá hư cấu. Nó nổi tiếng đến mức không chỉ được chuyển thể thành anime mà còn có cả video game và nhạc kịch. Vì đối tượng nhắm thẳng đến các fujoshi, nó không thuộc phạm vi sở thích của tôi, nhưng danh tiếng của nó thì tôi có nghe qua: fan của bộ này khét tiếng là cuồng.

“Đây là bản sao của ‘quả bóng vàng’ mà anh hùng Masato có được ở cuối phim. Ừ thì, họ chỉ sơn vàng một quả bóng bình thường thôi, nhưng đối với hàng tặng kèm thì nó khá là— Hả?”

Cô ấy đang nói dở thì nhận ra quả bóng đã biến mất khỏi tay mình. À, không hẳn là biến mất. Nó đã bị cướp đi với tốc độ không tưởng. Nhưng ai đã làm vậy?

“Này, gì thế?!”

“Elvia?”

Cả tôi và Minori-san đều thấy Elvia đang lăn lông lốc trên sân tập một cách thích thú, cứ như thể chính cô là một quả bóng. Hẳn là cô ấy đã nhảy vọt qua và giật lấy quả bóng của Minori-san, và giờ cô đang ôm khư khư nó vào ngực, nhưng lại bị chính đà của mình cuốn đi.

“Gì vậy?” Minori-san hỏi. “Cái quái gì thế này?”

“Ừ, thật đấy,” tôi đáp.

Cả hai chúng tôi đều sững sờ nhìn theo, đám lính và lũ trẻ cũng vậy. Mọi người trên sân tập đều ngơ ngác, và trong chớp mắt, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía kẻ trộm, Elvia. Thật ra, có một người trông chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên; tôi cũng không chắc. Đó là Brooke. Nhưng kệ anh ta đi.

“N-Này, trả lại đây!” Minori-san bừng tỉnh và phóng theo Elvia.

Thế nhưng, con thú ấy cứ lăn mãi cho đến khi dừng lại ở mép sân tập, nơi cô bật dậy và ngoái lại nhìn chúng tôi. Đôi mắt cô ấy lại ánh lên vẻ điên dại y như hôm cô ấy tấn công tôi.

Thôi rồi, gay go đây. Cô ta “sập nguồn” rồi.

Trong một thoáng, cô ta nhìn Minori-san đang ngày một đến gần, và rồi—

“Gâu!”

Với một tiếng sủa như của chó—hay là của sói?—cô ấy quay người, tay vẫn ôm quả bóng đá vàng, và chạy vụt đi khỏi Minori-san.

“Cái quái gì thế này? Hả?” một trong những anh lính JSDF hỏi tôi. Tất cả chúng tôi đều chung một nỗi bối rối và khao khát muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Phải chăng thân phận gián điệp của cô ta đã bại lộ? Có phải cô ta thấy đã đến lúc ngừng giả vờ (hoặc nhận ra mình không hợp làm gián điệp) và quyết định đào tẩu? Nhưng cô ta mong nhận được gì khi chỉ ăn cắp một quả bóng rồi bỏ chạy chứ?

Nhưng cũng như lần nhảy chồm lên người tôi, Elvia lại có đôi mắt xoáy trôn ốc (theo thuật ngữ manga). Nếu cứ cho là bản năng của cô ta đã trỗi dậy, câu hỏi đặt ra là: bản năng nào lại có thể thúc đẩy cô ta làm điều này? Tôi khá chắc là cô ta không, ờ thì, phát cuồng vì một quả bóng đá.

“Ai đó chặn cô ta lại!”

“N-Này, Minori-san, cô định làm gì thế?!” Tôi la lên khi thấy cô ấy với tay vào chiếc va li luôn kè kè bên mình và rút ra một khẩu tiểu liên 9mm.

Chết, chết, chết thật. Trông cô ấy cũng sắp có mắt xoáy trôn ốc đến nơi rồi!

Công bằng mà nói, với cô ấy thì đây không hẳn là bản năng mà là cơn thịnh nộ khi món đồ hiếm quý giá của mình bị cướp mất; chỉ có vậy thôi (?). Chắc có thể gọi đây là bản năng của một otaku.

“Đứng lại không tôi bắn!”

“Đừng làm vậy! Này—nếu cô làm thế, cô sẽ bắn trúng món hàng của mình đấy, đúng không?!”

“Thà thế còn hơn là để kẻ khác cuỗm mất nó!” Cô ấy nói như thể vừa bắt quả tang người tình ngoại tình; cô ấy chẳng thèm đoái hoài gì đến lời khuyên vô cùng hợp lý của tôi.

“Đủ rồi, Koganuma!”

Ngay lúc tôi nghĩ mọi chuyện sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, ba anh lính đã lao tới chỗ chúng tôi. Hai người bẻ quặt tay Minori-san ra sau lưng, còn người thứ ba thì đuổi theo Elvia. Tôi không thể để họa sĩ của mình bị bắn được, nên tôi cũng tham gia vào cuộc rượt đuổi.

“Này cô kia, trả lại đây!” một anh lính hét.

“Nếu không trả lại, Binh nhì Nổi Điên ở đây sẽ xả súng đấy!” một người khác thêm vào.

“Bọn lính chúng tôi thường ngày phải kìm nén lắm, nên một khi được dịp bung xõa là không nương tay đâu!” người thứ ba nói.

Đúng là logic méo mó, tôi thầm nghĩ, nhưng mặc kệ những lời bình luận nội tâm của mình, anh lính ở gần Elvia nhất đã bay người tới và tóm được cánh tay phải của cô.

“Oẳng?!” Elvia có vẻ tức tối. Cô ấy chắc chắn không còn tỉnh táo nữa—hay nói đúng hơn, cô đã quay về với bản năng động vật của mình. Tiếng kêu của cô nghe như tiếng chó, mà chó thì có nguồn gốc từ sói. Cô lách người định bỏ chạy, nhưng đúng lúc đó, quả bóng văng ra khỏi tay và rơi xuống đất.

Nó nảy lên trước mặt cô; cô cố vươn tay ra tóm lấy, nhưng vẫn còn một anh lính JSDF đang bám trên người. Anh ta không phải người to con gì cho lắm, nhưng cũng đủ để khiến cô khó mà cử động cánh tay.

“Ối!”

Elvia lại lao theo quả bóng. Khoan đã—cô ta có thể chạy trong khi một người đàn ông trưởng thành đang treo lủng lẳng trên khuỷu tay mình sao?!

Đúng là thú nhân có khác. Giống hệt như khi cô ấy đè tôi sáng hôm trước: nếu muốn ép Elvia làm gì khi cô ta đang trong “giai đoạn đó”, bạn phải hiểu rằng mình đang liều mạng.

Với một chút bực mình, tôi tóm lấy cánh tay trái của Elvia. Giờ thì cô ấy không thể cầm bóng được nữa.

“Elvia! Elvia, tỉnh lại đi!”

“Grừ!”

Elvia đá.

Là đá quả bóng.

Dường như nhận ra mình không thể dùng tay được nữa, cô bắt đầu dùng chân đá quả bóng để tiếp tục di chuyển. Cô sẽ khều nhẹ chân vào bóng để nó lăn đi một chút rồi chạy theo, sau đó lại dùng chân hãm bóng lại, như đang chơi một trò chơi.

Và tất cả những điều này diễn ra trong khi một anh lính đang treo trên một cánh tay và tôi thì ở cánh tay còn lại.

Này này này này này này!

“Wow!” Một tiếng ồ lên kinh ngạc đồng loạt vang lên từ những anh lính JSDF khác. Một phần là vì cô ấy làm tất cả những điều này trong khi đang phải gánh trọng lượng của hai người, nhưng chủ yếu là vì, trong một thế giới được cho là không có bóng đá, cô ấy lại đang rê bóng một cách điêu luyện. Nếu bạn không thấy điều đó đáng ngạc nhiên, thì còn điều gì có thể làm bạn sốc nữa?

Rất có thể chúng tôi đều đang là những nhân chứng cho sự ra đời của môn bóng đá tại thế giới này!

Dù vậy, tôi khó mà cảm nhận trọn vẹn được điều này khi đang bị Elvia vung vẩy tứ tung.

“Aaaaaahhh! Quả bóng vàng của tôi! Đó là hàng phiên bản giới hạn đó!” Minori-san, vẫn đang bị các đồng đội ghì chặt, ngày càng trở nên kích động. Tôi cũng hiểu tại sao: quả bóng đó là một món đồ lưu niệm anime, vốn chẳng bao giờ dùng để đá thật cả. Nhiều người chỉ cần thấy cái hộp bị xước thôi đã tức điên lên rồi, chứ đừng nói đến việc thấy chính quả bóng bị đá qua đá lại và lấm lem bùn đất.

“Elvia!”

“Gâu!” Cô nàng rõ ràng không chấp nhận việc bị tôi và người lính kia giữ lại; cô nàng giật mạnh một cái. Vì mải để ý đến Minori-san, chúng tôi đã hơi lơi tay, và Elvia đã khéo léo tuột tay ra khỏi chúng tôi, hất cả hai bay văng ra đất cách đó cả hai mét.

“Ối oooooo...”

Tôi ngã phịch xuống đất, dập mông đau điếng đến tận xương tủy. Cơn đau khiến tôi suýt ngất đi. Thế nhưng, anh chàng lính JSDF lại hỏi, “Cậu ổn không, nhóc?” rồi chìa tay ra đỡ tôi dậy. Hẳn là anh ấy đã bật dậy ngay sau khi bị hất văng, không như tôi. Quả là JSDF có khác; họ ở một đẳng cấp khác hẳn so với đám cựu nhân viên an ninh tại gia như chúng tôi. Mà, ờ, tôi đoán điều đó cũng là đương nhiên thôi.

Rồi tôi nhìn quanh. “Hả?” Tôi chỉ mới nằm sõng soài trên đất chừng ba mươi giây, nhưng tình hình giữa Elvia và các binh sĩ đã thay đổi một cách chóng mặt.

“Này!”

“Gâu!”

“Bên này!”

“Gâu!”

............Hả?

Bất thình lình, một trong những người lính đã có quả bóng... ngay dưới chân anh ta?

Có lẽ trong đơn vị này có vài người biết chơi bóng đá, bởi các binh sĩ JSDF đang rê bóng qua lại, né tránh Elvia khi cô nàng lao vào họ. Trong trạng thái điên cuồng, Elvia sở hữu sức mạnh thể chất phi thường, nhưng điều đó cũng khiến tầm nhìn của cô nàng bị thu hẹp lại—cứ như thể cô nàng chẳng nhìn thấy gì ngoài quả bóng. Các binh sĩ, phối hợp nhịp nhàng với nhau, đã thành công giữ được quả bóng khỏi cô nàng.

Thế nhưng, Elvia lại có vẻ hoàn toàn vui vẻ với chuyện này. Có lẽ cô nàng thích việc rượt theo quả bóng hơn là thực sự sở hữu nó. Cô nàng dường như đang rất tận hưởng việc chơi với quả bóng—hay đúng hơn là, chơi với các binh sĩ.

“Này, chuyền đây!”

“Gâu gâu gâu!”

“Đúng rồi, hay lắm!”

“Gâu! Gâu gâu!”

Thực tế, cả cô nàng và các binh sĩ dường như đều đang rất vui.

Khoan đã... Khoan một chút nào.

Chuyện này có giống như... giống như khi bạn ném đĩa cho chó không? “Nhặt đi nào cô bé!” Con chó đâu thực sự muốn cái đĩa. Nó muốn được vui chơi cùng chủ nhân của mình.

Khoan thêm giây nữa!

Vậy có lẽ mục tiêu thật sự của Elvia không phải là quả bóng vàng. Dù lúc này cô nàng đang mê mải đuổi theo nó, nhưng lại chẳng có vẻ gì là buồn bực vì không lấy lại được.

Khi tôi quan sát cô người sói và các binh sĩ cùng nhau chơi bóng, một ý tưởng lóe lên trong đầu.

Tôi vỗ tay. “Chính nó! Hoàn hảo!”

Thế nhưng, ngay lúc tôi đang giác ngộ, Minori-san vẫn đang gào lên, “Á á á á! Quả bóng vàaaang của tôiiii!”

Chuyện này có thể đã gây ra vài hiểu lầm nghiêm trọng nếu mọi người không biết cô ấy đang nói về cái gì.

-------------

“Một trận đấu giao hữu?” Petralka nhìn tôi đầy thắc mắc.

Vài ngày sau vụ náo loạn ở sân huấn luyện, chúng tôi đang ở trong phòng tiếp kiến nhỏ. Tôi đã đề xuất ý tưởng về một trận bóng đá giao hữu với Bệ hạ.

“Hoặc, ngài biết đấy, một trận đấu biểu diễn cho nữ hoàng hay gì đó cũng được. Sao cũng được ạ.”

Ý tưởng này nảy ra sau khi tôi chứng kiến Elvia và nhóm lính JSDF chơi cùng nhau.

Chúng ta có những chủng tộc khác nhau rất dễ gây gổ với nhau, và chúng ta có những câu chuyện thể thao dường như không hợp gu của mọi người ở đây. Tôi bắt đầu nghĩ rằng mình có thể giải quyết cả hai vấn đề cùng một lúc.

Ngày nay, cụm từ “trận đấu giao hữu” đôi khi chỉ còn là một cách nói, nhưng nguồn gốc của nó thực sự là một trận đấu nhằm vun đắp tình hữu nghị. Thông qua các trận đấu này, các đội đại diện cho những quốc gia hoặc tập thể khác nhau có thể hiểu nhau hơn. Mọi người hay nói rằng người ta thường thân nhau nhất sau những trận cãi vã to nhất, đúng không? Với thể thao, bạn không cần phải động tay động chân thật; bạn có thể “chiến đấu” trong một khuôn khổ luật lệ. Bạn có thể dốc hết tâm sức vào đó, và khi mọi chuyện kết thúc, hai bên có thể khâm phục tài năng của nhau.

Đồng thời, tất nhiên, tôi hy vọng rằng nếu khán giả của mình có thể khám phá dù chỉ một chút niềm vui của bóng đá, thì manga và anime về bóng đá có thể trở nên phổ biến như những thứ khác mà tôi đã mang đến đây. Nếu may mắn, sự quan tâm đến các chủ đề thể thao khác có thể nảy nở từ đó. Đúng là một mũi tên trúng hai đích.

“Nếu muốn thưởng thức manga bóng chày, tốt nhất là nên từng chơi bóng chày,” tôi nói. “Bóng đá cũng vậy. Không cần phải lên chuyên nghiệp hay gì cả. Chỉ cần có khái niệm chung về những gì đang diễn ra là được.”

“Hừm.” Petralka khoanh tay.

“Theo bản đề xuất ngươi trình lên, có vẻ như cái ‘sân bóng đá’ này của ngươi cũng không khó xây dựng lắm.” Lời này phát ra từ một ông lão đứng cạnh Petralka, tay cầm một xấp giấy. Ông lão có mái tóc bạc, chòm râu bạc, và gầy tong teo—trông ông giống một pháp sư hơn là một quan chức.

Đây là Thủ tướng Zahar. Ông là một trong những nhân vật quan trọng nhất của đất nước này, là cố vấn thân cận nhất của Petralka chỉ sau Garius. Khi bạn hình dung một ông lão làm cố vấn cho một quân vương trẻ tuổi, thật khó để không nghĩ rằng ông ta đang cố gắng trở thành kẻ đứng sau giật dây, hay muốn biến cô ấy thành con rối của mình, nhưng Zahar thực sự không hề toát ra vẻ gì nham hiểm. Ông trông giống một người ông hiền hậu hay một quản gia già tốt bụng hơn. Nhân tiện, tôi được biết ông vắng mặt trong buổi yết kiến trước là do bị đau lưng phải nằm liệt giường.

“Nếu chúng ta phải chuẩn bị một khu vực xem riêng cho Bệ hạ, chắc chắn sẽ phải tính đến các vấn đề an ninh. Ngoài ra, nó chỉ đơn giản là việc san phẳng mặt đất và trồng cỏ.”

Việc trồng cỏ nghe có vẻ đau đầu hơn người ta tưởng, nhưng theo Thủ tướng Zahar, một khi đã chọn được loại cỏ mong muốn, có thể dùng phép thuật để nó mọc thành một tấm thảm xanh mướt. Lại một lần nữa tôi được nhắc nhở rằng mình không còn ở Nhật Bản nữa.

“Hừm. Một trận chiến mô phỏng sao? Rất thú vị.”

Sự ủng hộ cho ý tưởng của tôi đến từ một phía không ngờ tới: hiệp sĩ Garius. Anh ta đưa ngón trỏ và ngón cái lên cằm ra vẻ trầm ngâm; chỉ riêng hành động đó đã khiến anh ta trông giống hệt một hiệp sĩ trong tranh đến mức tôi gần như ghét anh ta vì điều đó.

Anh ta nói tiếp, “Những người tham gia chia thành hai đội quân và tấn công căn cứ của nhau. Nếu mục tiêu là, ví dụ, cố gắng mang một imarufe bisurupeguze vào căn cứ của đối phương—thì cái gọi là ‘bóng đá’ này có thể là một bài tập huấn luyện rất giá trị cho các hiệp sĩ hoàng gia.”

“Nghe nguy hiểm kinh khủng,” tôi lẩm bẩm. Một imarufe bisurupeguze là một loại vũ khí ma thuật giống như một quả bom. Nó trông như một quả cầu kim loại được đỡ bởi một cái khung; khi kích hoạt, những tinh linh lửa giận dữ bên trong sẽ bay ra và thiêu rụi bất cứ ai ở gần. Tôi biết rõ điều này vì đã từng nhìn thấy nó ở cự ly gần trong một vụ tấn công khủng bố, và thật lòng mà nói, chỉ nghe lại cái tên đó thôi cũng đủ làm tôi rùng mình.

“Có lẽ chúng ta không cần phải quá chú trọng vào tính ứng dụng thực tế,” Petralka nói xoa dịu. Cô ấy nở một nụ cười gượng gạo với Garius. “Kỵ Sĩ Đoàn Đệ Nhất đã lâu không có dịp tham gia một trận chiến quy mô lớn. Chắc hẳn quân lính đang thấy buồn chán lắm rồi?”

“Thần... vô cùng xấu hổ khi phải thừa nhận điều đó,” Garius nói, vẻ mặt khó coi.

Dường như, dù tốt hay xấu, quan hệ với các nước láng giềng đã rơi vào bế tắc trong vài tháng qua. Không có ai thiệt mạng, nên đó là điều tốt, nhưng các hiệp sĩ lại thấy mình có quá nhiều thời gian rảnh rỗi.

Khi nghe từ “hiệp sĩ”, chúng ta thường hình dung ra những người đàn ông cao quý, thanh lịch, có văn hóa—nhưng đó phần lớn là hình ảnh từ tiểu thuyết. Chúng ta đang nói về những người lính, những quân nhân chuyên nghiệp. Thực tế, nhiều người trong số họ đã từng thấy rất nhiều máu, và không ít người khá là cục cằn. Điều này có nghĩa là trong những thời kỳ hòa bình kéo dài, họ không có cách nào giải tỏa được bản tính bạo lực của mình. Sau đó, sự bất mãn và bực bội tích tụ, các hiệp sĩ bắt đầu coi thường luật lệ và trút giận lên dân chúng. (Bạn biết đấy, chuyện này có vẻ hơi giống vấn đề “kỳ trăng” của Elvia.)

Điều đó làm tôi suy nghĩ: Elvia có thể là một trường hợp cực đoan, nhưng con người theo thời gian cũng sẽ trở nên buồn chán và bồn chồn. Trong hầu hết các trường hợp, vấn đề không phải là không được gây chiến, mà chỉ là không được vận động cơ thể hết mức; điều đó khiến họ cảm thấy thừa thãi.

“Kỵ Sĩ Đoàn Đệ Nhất đã bị kẹt lại ở thủ đô. Nếu chúng ta để họ tham gia, có lẽ họ sẽ có thể thư giãn một chút. Thậm chí chúng ta có thể trao một phần thưởng võ công cho người chiến thắng.”

“Thần không, khụ, nghĩ rằng điều đó là cần thiết, Bệ hạ,” Zahar ngắt lời. “Phần thưởng võ công không nên được ban phát quá tùy tiện.”

“Ta hiểu điều đó. Nhưng việc có một phần thưởng như vậy sẽ khiến trò chơi này gần với một trận chiến thực sự hơn. Một cách đơn giản để các hiệp sĩ hăng hái tham gia.”

Zahar vẫn có vẻ không hài lòng lắm. “Bệ hạ nói rất phải. Nhưng thần lo ngại điều gì sẽ xảy ra nếu có ai đó không phải là hiệp sĩ giành chiến thắng...”

Chà, ông ta nói không sai. Phần thưởng quân sự có thể có nhiều hình thức, nhưng về bản chất, chúng đều có nghĩa là địa vị xã hội của người nhận sẽ được nâng cao. Một hiệp sĩ phải lập được chiến công hiển hách mới nhận được phần thưởng tương tự. Nhưng nếu nó rơi vào tay một thường dân thì sao? Liệu họ có đột nhiên trở thành quý tộc không? Nói cách khác, việc ban phát những phần thưởng này quá dễ dàng có nguy cơ làm lung lay toàn bộ cấu trúc giai cấp của Đế quốc Thần thánh Eldant. Tôi đoán đó là điều ông ta đang lo lắng.

Tuy nhiên...

"Trưởng lão Zahar, thần e rằng mình không thể xem như không có chuyện gì được," Garius cau mày nói. "Kỵ Sĩ Đoàn Đệ Nhất là những người được huấn luyện tinh nhuệ và mang trong mình niềm kiêu hãnh lớn lao. Dĩ nhiên, thần không biết tường tận cái trò bóng đá này ra sao, nhưng tất cả chúng ta đều sẽ ngang bằng ở chỗ chưa ai có kinh nghiệm. Bởi vậy, thần tin chắc rằng các kỵ sĩ của mình sẽ không thua thường dân hay á nhân."

Trưởng lão Zahar trông có vẻ sa vào thế khó. "À... ừm, có lẽ là vậy, nhưng..."

Tôi đoán Garius, với tư cách là chỉ huy Kỵ sĩ đoàn và cũng là một kỵ sĩ, nghĩ như vậy cũng là điều dễ hiểu. Đó cũng không phải một nhận định vô căn cứ. Gạt vấn đề giai cấp sang một bên, các kỵ sĩ ngày ngày tôi luyện thân thể, khổ luyện không ngừng. Sức bền và thể chất căn bản của họ vốn đã khác biệt so với thường dân. Cuộc chơi sẽ công bằng ở chỗ không ai trong số những người tham gia từng thử qua bóng đá, nhưng chính nền tảng thể lực vượt trội này sẽ mang lại cho các kỵ sĩ một lợi thế rõ rệt. Cho rằng họ không thể thua là một suy nghĩ hoàn toàn có cơ sở.

Tôi giơ tay. "Nếu vậy thì, tôi có một ý này."

"Shinichi?" Tất cả mọi người trong phòng, kể cả Petralka, đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

"Phần thưởng không nhất thiết phải liên quan đến quân đội, phải không Bệ hạ?"

"Không nhất thiết. Nhưng ban phát bổng lộc hay đất đai chính thức lại càng là mầm mống cho những rắc rối lớn hơn," Petralka đáp.

Cứ cho là gần đây họ chẳng thắng được trận nào, tôi không tài nào tưởng tượng nổi họ lại có sẵn cả đống đất đai dư thừa để mà ban phát. Còn về bổng lộc—về cơ bản là tăng lương—thì chẳng ai dại gì mà mạo hiểm gây xáo trộn nền kinh tế.

"Vậy nếu chúng ta đứng ra tài trợ cho cuộc thi thì sao ạ?" tôi đề nghị.

"Cái gì cơ?" Petralka nhíu mày hỏi. "Tài... trợ?" Garius và Zahar đưa mắt nhìn nhau.

Chết thật. Lại nữa rồi. Tôi lại đụng phải giới hạn của phép thuật phiên dịch.

"Nó có nghĩa là người đứng ra tổ chức một sự kiện hay lễ hội," tôi giải thích. "Họ là người bỏ tiền ra để dàn dựng sự kiện."

Tất nhiên, nói cho đúng về mặt kỹ thuật thì nhà tài trợ là người trả tiền để quảng cáo tại một sự kiện, nhưng không cần phải quá câu nệ định nghĩa trong từ điển. Miễn là mọi người hiểu được ý chính là đủ. Thật lòng mà nói, tôi còn chẳng biết Đế quốc Eldant có khái niệm quảng bá kinh doanh hay không nữa.

"Vậy, giống như một người bảo trợ?" Petralka hỏi.

"Hmm, cũng đúng mà cũng không," tôi trả lời. "Nhưng Bệ hạ không cần bận tâm đến tiểu tiết đâu ạ." Tôi liếc nhìn mọi người một lần nữa. "Tôi biết mọi người vẫn đang nghĩ theo hướng phần thưởng quân công các loại, nhưng giải thưởng đâu nhất thiết phải là tiền bạc, đất đai hay những thứ tương tự, đúng không ạ?"

"Không, không nhất thiết," Petralka ngờ vực nói. Dường như cô ấy vẫn chưa hiểu ý tôi.

"Hiện tại, chỉ có quý tộc và các thương nhân thành đạt—một phần rất nhỏ trong dân số Đế quốc—mới có thể vào học tại trường của chúng ta. Vậy nếu, ví dụ, chúng ta tạo ra một cơ chế đặc biệt, theo đó các đội xuất sắc có thể được nhận vào học thì sao?"

Nói chính xác hơn, chúng tôi sẽ trao cho mỗi thành viên của đội chiến thắng quyền được nhập học.

Như tôi đã đề cập trước đó, ngôi trường của chúng tôi đang tạo nên một cơn sốt nho nhỏ trong giới quý tộc. Việc nữ hoàng được cho là yêu thích văn hóa Nhật Bản đã khiến nhiều gia đình quý tộc muốn gửi con em mình đến học viện của chúng tôi. Nhưng chỉ với hai giáo viên (là tôi và Minori-san), số lượng học sinh chúng tôi có thể nhận là có hạn.

Thực tế hiện nay, có hơn một nghìn người đang muốn vào trường. Một số quý tộc thậm chí còn tìm đến để thương lượng với những học sinh đã được nhận, đề nghị họ nhượng lại hoặc trao đổi suất học. Nếu chúng tôi dùng một suất học trong lớp làm giải thưởng, nó sẽ cực kỳ hấp dẫn đối với giới quý tộc. Ngay cả khi một thường dân không hứng thú với văn hóa Nhật Bản hay văn hóa otaku giành chiến thắng, họ cũng có thể bán suất học đó để kiếm một khoản kha khá.

"Nhưng Shinichi, chẳng phải ngươi đã nói với ta rằng ngươi đã tới giới hạn về số lượng học sinh rồi sao? Ngươi có thể nhận thêm mười người hoặc hơn nữa không?"

Một đội bóng thường có mười một cầu thủ, vậy nên ít nhất chúng tôi phải chuẩn bị sẵn mười một suất cho đội chiến thắng. Điều đó có nghĩa là sĩ số học sinh sẽ tăng hai mươi phần trăm trong khi chúng tôi vốn đã bận tối mắt tối mũi. Petralka lo lắng là phải. Nhưng...

"Chúng ta sẽ xoay xở được thôi ạ," tôi nói.

Thật ra, tôi đã cân nhắc việc mời Myusel—và có lẽ cả các quân nhân JSDF đang đồn trú ở đây—làm giảng viên tạm thời từ lâu rồi. Đặc biệt là Myusel, cô ấy đã có thể đọc và viết tiếng Nhật đơn giản, nên có thể trở thành một nhân tố rất quan trọng: giáo viên bản xứ đầu tiên của chúng tôi. Thực ra, trình độ tiếng Nhật của Myusel và Petralka cũng ngang ngửa nhau, nhưng tôi nghĩ chúng tôi không thể để nữ hoàng đứng lớp được. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ cần cô hầu gái mới đó để kế hoạch này thành công.

"Hoặc là..." tôi nói, giơ một ngón tay lên, "giải thưởng có thể là vài bộ manga mới toanh hay những vật phẩm khác từ Nhật Bản."

Ý tưởng này nảy ra khi tôi thấy Minori-san mân mê quả bóng của cô ấy. Khi bạn nói với ai đó rằng một món đồ là phiên bản giới hạn, bạn thường có thể thấy mắt họ sáng lên. Việc những món đồ hiếm có trở nên giá trị hơn là điều bình thường, nhưng nó hoàn toàn là do sự khan hiếm chứ không phụ thuộc vào chất lượng hay số tiền bỏ ra để phân phối nó.

Về mặt này, tôi cho rằng Nhật Bản và Đế quốc Eldant có lẽ không khác nhau là mấy. Sách vở ở đây không phổ biến, và nếu đó là một ấn phẩm hoàn toàn mới từ Nhật Bản, giá trị của nó sẽ còn cao hơn nữa.

"Ta hiểu rồi." Thủ tướng Zahar nhanh chóng tỏ ý tán thành.

Dường như không có sự phân chia nhiệm vụ chính thức nào, nhưng dù cả ông và Garius đều là người thân cận của Petralka, có vẻ như vị kỵ sĩ chủ yếu lo các vấn đề quân sự, trong khi các vấn đề kinh tế thuộc về Zahar.

"Vậy thì vấn đề của chúng ta đã được giải quyết," Thủ tướng nói.

Nếu Amutech là bên cung cấp giải thưởng, họ sẽ không phải cho đi bất cứ thứ gì có thể phá vỡ sự cân bằng của hệ thống "cây gậy và củ cà rốt" mà Đế quốc đang áp dụng, và Zahar có thể kê cao gối ngủ.

"Rất tốt," Petralka nói. "Cứ quyết định như vậy đi."

-------------

Sau khi được hoàng gia chấp thuận, tôi đến trường, như thường lệ sau mỗi buổi yết kiến Petralka.

"...Câu chuyện là vậy đó," tôi nói với các học sinh. "Chúng ta sẽ có một trận đấu giao hữu, một cuộc thi nho nhỏ... À thì, chúng ta vẫn chưa quyết định tên gọi, nhưng nó chắc chắn sẽ diễn ra."

Có tin tốt là phải chia sẻ ngay, đúng không nào?

Luật cơ bản của bóng đá dễ nhớ hơn luật bóng chày, nhưng vẫn có rất nhiều thứ cần phải biết để có thể chơi một trận đấu đúng nghĩa. Tôi đã hy vọng các học sinh sẽ hưởng ứng ngay để họ bắt đầu tìm hiểu luật chơi.

Thế nhưng, tất cả những gì tôi thấy trước mắt chỉ là một biển những gương mặt ngơ ngác.

Thật ra thì cũng phải thôi: tôi bảo họ sắp có một trận đấu, nhưng họ biết làm gì với thông tin đó bây giờ? Nhiều người trong số họ có lẽ còn chẳng biết bóng đá là gì—chưa nói đến thể thao là gì nữa. Thôi được, tôi có thể giới thiệu khái niệm này từ từ vậy.

Một cậu học sinh giơ tay, dường như thay mặt cho cả lớp. "Sensei..." Lại chính là cậu nhóc tiên tộc đã cãi nhau với cô bé người lùn lúc trước. Tôi nhớ tên cậu ta là Loek. Tôi khó mà dám nói mình nhớ hết tên và mặt của học sinh, nhưng tôi đã chắc chắn phải kiểm tra xem cậu ta là ai khi ghi chú lại vụ ẩu đả. Có vẻ cậu ta khá có tiếng nói trong nhóm tiên tộc của lớp, và điểm đọc viết tiếng Nhật cũng thuộc hàng top. Có thể gọi cậu ta là mẫu "hội trưởng hội học sinh".

"Ý thầy là chúng em sẽ tham gia vào cái gọi là 'bóng đá' này ạ?" Loek hỏi.

"Đúng vậy." Tôi gật đầu. "Về cơ bản, trường chúng ta sẽ là đơn vị đăng cai."

Nói cho chính xác thì Công ty Giải trí Tổng hợp Amutech sẽ là người tổ chức sự kiện, nhưng vì Amutech và trường học gần như là một nếu xét về mặt nhân sự, nên cũng không cần phải quá khắt khe làm gì.

"Nhưng thưa Sensei." Một người khác giơ tay—cô bé người lùn, nửa còn lại trong vụ ẩu đả kia. Romilda, phải không nhỉ? Hình như cô bé là con gái của một trong những gia tộc người lùn đã góp công xây dựng Lâu đài Thần thánh Eldant, điều này khiến cô bé trở thành một trường hợp đặc biệt—một quý tộc người lùn.

"Theo lời thầy nói," Romilda tiếp lời, "một đội bóng đá gồm mười một người, đúng không ạ?"

"Đúng vậy. Đó là lý do chúng ta có con số Mười một trong Inazuma... ờm, thì các em biết đấy."

"Vâng, nhưng lớp ta có hơn năm mươi học sinh ạ."

"Khụ. Ừm. Đó đúng là một vấn đề." Tôi gật đầu lần nữa. "Một khả năng là chọn ra mười một học sinh từ trường. Tuy nhiên, thầy muốn tất cả mọi người đều được tham gia, nên thầy đang thiên về phương án để trường chúng ta lập ra bốn đội riêng biệt."

Các học sinh bắt đầu xì xào và nhìn quanh lớp.

"Như vậy sẽ có một đội tiên tộc, một đội người lùn, và hai đội con người. Thầy nghĩ, vì có thể một số em cảm thấy mình không hợp với thể thao, hoặc có em bị ốm hay chấn thương không thể thi đấu, chúng ta có thể sắp xếp mỗi đội có từ mười hai đến mười bốn người. Như vậy là vừa đủ cho bốn đội."

Tiếng bàn tán trong đám học sinh càng lúc càng lớn hơn.

Thật lòng, tôi đã muốn mỗi đội có thành viên từ tất cả các chủng tộc, nhưng nghĩ lại thì tôi thấy điều đó không khả thi vào lúc này. Cứ thử tưởng tượng tiên tộc và người lùn chung một phe xem: có khi chẳng mấy chốc mà đội tan nát. Tôi e rằng yếu tố "giao hữu" sẽ bay biến khỏi trận đấu giao hữu của chúng ta mất.

"Vậy nên thầy đoán chuyện này sẽ phần nào trở thành một cuộc chiến tay ba giữa tiên tộc, người lùn và con người."

Các học sinh vẫn còn bối rối, và tôi hiểu tại sao. Tôi đã luôn phản đối bất cứ điều gì có hơi hướng thù địch hay phân biệt chủng tộc trong lớp học của mình, và Minori-san cũng ủng hộ tôi về điểm này. Dù muốn dù không, các học sinh dường như cũng đã hiểu rằng thầy cô của họ không hề vui vẻ gì với việc các chủng tộc cãi cọ nhau. Vì vậy, việc họ có chút ngạc nhiên khi nghe tôi nói về một "cuộc chiến tay ba" giữa các chủng tộc khác nhau cũng là điều tự nhiên.

“Để tôi nói cho rõ nhé,” tôi dõng dạc, “đây là một cuộc thi đấu đẹp, trong sạch và không hề có chút ác ý nào. Một trận chiến công bằng. Hãy quên địa vị xã hội đi, quên hết mọi thứ đi. Bất cứ ai cũng có thể chiến thắng. Hãy dốc toàn bộ sức lực của mình—nếu không làm thế thì chính là thất lễ đấy.”

Tôi đã lo rằng, vì địa vị xã hội khác biệt, các đội tiên tộc và người lùn có thể sẽ nương tay với đội của con người. Nếu vậy, giải đấu của chúng ta sẽ chẳng giúp ích gì cho việc xây dựng tình hữu nghị, thậm chí còn có thể gieo rắc thêm oán hờn.

“Nhưng hãy nhớ, một trận đấu thể thao không phải là một cuộc chiến thực sự. Cấm đấm, đá và các hành vi bạo lực—tất cả những gì có thể gây tổn thương cho người khác. Các bạn phải tuân thủ luật lệ nếu muốn giành chiến thắng.”

Gần như không một tiếng động. Các học sinh trông hoàn toàn ngơ ngác. Đây không phải là cách để thuyết phục chúng rồi. Thế là, với một tia tuyệt vọng, tôi tung ra mồi nhử:

“À, này, còn một điều nữa. Chính Bệ hạ sẽ đích thân theo dõi trận đấu này. Có thể gọi đây là một trận ngự tiền tỷ thí. Tôi chắc chắn Bệ hạ sẽ chú ý đến người chiến thắng... và nhân tiện, đội thắng cuộc cũng sẽ nhận được một lô hàng hóa mới nhất từ Nhật Bản.”

Cả đám đồng loạt hít một hơi thật sâu, và đôi mắt của các học sinh bắt đầu sáng rực lên.

“Ý thầy là những thứ như 3TS hay PLP ạ?!”

“Hả?” Cả hai đều là tên của những hệ máy chơi game cầm tay, nhưng tôi đã không khỏi ngạc nhiên khi nghe thấy chúng một cách bất ngờ như vậy.

“Máy có những game gì đi kèm ạ?”

“Em nghe nói PLP có thể chơi được Monster Buster 2 đấy!”

“À, ờm...”

Trong một khoảnh khắc, tôi không biết phải nói gì. 3TS và PLP hiện chưa hề tồn tại ở Đế quốc Eldant. Chúng tôi có vài cái máy tính và vài bộ máy chơi game ở trường, và học sinh có thể chơi trong giờ giải lao, nhưng tôi không nghĩ chúng từng thấy một hệ máy cầm tay nào. Vậy tại sao chúng lại đòi hỏi chúng cơ chứ?

Chắc hẳn là vì những thiết bị như vậy thường xuyên xuất hiện trong manga, anime, tiểu thuyết và game lấy bối cảnh Nhật Bản hiện đại. Cứ nhìn vào cách chúng được miêu tả, người ta có thể dễ dàng suy ra đó là máy chơi game. Từ đó đến mong muốn được tận mắt thấy và tự tay sử dụng một chiếc chỉ là một bước rất ngắn.

Thế là chúng biết về một thứ nhưng lại không thể chạm tay vào; một thứ cho phép chúng chơi game không chỉ ở trường mà còn ở nhà. Chắc chắn rồi, ai mà chẳng muốn có nó.

Nhưng khoan đã... Khi tôi thông báo Bệ hạ sẽ theo dõi trận đấu, chúng gần như chẳng có phản ứng gì, nhưng chỉ cần nhắc đến vài món đồ mới của Nhật, cả đám liền phát cuồng. Tôi đoán không phải lũ trẻ mà chính là cha mẹ chúng mới là người háo hức muốn nịnh bợ ngai vàng. Bọn trẻ chỉ đơn thuần yêu thích văn hóa otaku. Chúng không quan tâm đến quyền lực và địa vị trong tương lai, mà quan tâm nhiều hơn đến sự thú vị mà những thứ đó mang lại.

Tôi liếc sang Minori-san. “Liệu... có thể... xin đủ cho mọi người không?”

Chắc bạn cũng đoán được từ cuộc nói chuyện của tôi với Matoba-san hôm trước, sau cái vụ ông ta định khử tôi, quan hệ với chính phủ Nhật Bản đã trở nên lạnh nhạt, và không rõ liệu họ có còn tiếp tục cung cấp mọi thứ tôi muốn, bất cứ lúc nào tôi cần hay không. Từ trước đến giờ, miễn là tôi thông qua Matoba-san một cách chính thức, họ vẫn gửi đồ cho tôi, nhưng nếu tôi đột ngột xin mười một cái máy chơi game cầm tay cùng với phần mềm đi kèm, khó mà trông mong một câu trả lời tích cực.

Thế nhưng, Minori-san lại nở một nụ cười nhàn nhạt và nói: “Chúng ta sẽ phải hỏi ý Matoba-san, nhưng tôi nghĩ là không có vấn đề gì đâu. Chúng ta không nói về hàng triệu yên, và dù tốt hay xấu thì chúng ta cũng đang tiêu tiền của nhà nước mà. Nếu có vấn đề, tôi nghĩ đó sẽ là pin thì đúng hơn...”

“À phải...”

Ở Đế quốc Thần thánh Eldant, điện là một thứ vô cùng hiếm có và quý giá. Hiện tại, chúng tôi đang cầm cự bằng vài tấm pin mặt trời, năng lượng gió và một cái máy phát điện nhỏ chạy bằng xăng. Giờ chúng tôi lại định mang những chiếc máy chơi game cầm tay đến một nơi không có lấy một ổ cắm. Trường học thì có ổ cắm, nên học sinh đến lớp hàng ngày sẽ không gặp vấn đề, nhưng những người khác thì sớm muộn gì cũng dùng hết pin và cuối cùng chỉ còn lại một cục chặn giấy hào nhoáng.

Chúng tôi từng tính đến chuyện để các pháp sư dùng lôi thuật tạo và tích trữ điện, nhưng sấm sét của các pháp sư lại gần như y hệt hiện tượng tự nhiên—không phải là thứ có thể điều khiển nửa vời, hay dễ dàng điều chỉnh điện áp và cường độ dòng điện. Giáng một tia sét vào cục pin thì khả năng nó bị thiêu rụi cũng cao như khả năng nó được sạc đầy. Minori-san và Matoba-san đã gạt phắt ý tưởng này của tôi đi vì nó quá nguy hiểm.

“Nhưng chúng ta vẫn còn dư một chút công suất phát điện, phải không?”

Suy cho cùng, chúng chỉ là máy chơi game cầm tay thôi. Nếu chúng tôi giảm bớt thời gian học sinh dùng máy tính và máy chơi game console, thì sẽ thừa đủ điện.

Khi thấy Minori-san gật đầu, tôi quay lại phía các học sinh.

“Được rồi. Nếu các em thắng, đó sẽ là phần thưởng.”

“Tuyệt quá!”

“Húuuuuu!”

Tiếng reo hò cổ vũ vang lên, một học sinh thậm chí còn nhảy cẫng lên. Một điệu nhảy nhỏ dường như không đủ, em ấy bắt đầu vung tay múa chân loạn xạ. Trông chúng như thể đang ngập tràn trong niềm vui sướng đến mức không biết phải làm gì. Giống hệt một đứa trẻ khi biết mình sẽ được mua đúng món quà sinh nhật mà nó hằng ao ước.

Khi dừng lại và ngẫm nghĩ, tôi nhận ra không ai trong căn phòng này quá hai mươi tuổi—theo tiêu chuẩn Nhật Bản, chúng thực sự vẫn còn là trẻ con. Niềm vui của chúng làm tôi cảm động. Đúng là trong mắt tôi, chúng trông như những cư dân của một thế giới giả tưởng, nhưng về bản chất, có vẻ như trẻ con ở thế giới này cũng chẳng khác gì trẻ con ở thế giới của tôi.

“Cậu có chắc việc này ổn không đấy?” Minori-san thì thầm vào tai tôi khi tôi nhìn đám học sinh đang vô cùng phấn khích.

“Tôi chắc về việc gì ổn cơ?”

“Tôi chỉ không nghĩ rằng việc này sẽ thực sự giúp cải thiện quan hệ giữa các chủng tộc.”

“Trái lại đấy, Minori-san,” tôi vừa nói vừa vẫy ngón tay trước mặt cô. “Có những điều mà người ta chỉ có thể hiểu về nhau khi cả hai bên cùng dốc hết sức vì một mục tiêu chung! Thôi nào, cô biết mà! ‘Này, cũng khá đấy.’ ‘Ừ, cậu cũng vậy.’ Một sự tôn trọng có phần miễn cưỡng nhưng đầy thiện chí! Đó chẳng phải là tinh thần của thể thao sao?”

Minori-san im lặng nhìn tôi, và dường như cô ấy không mấy hài lòng với những gì đang thấy.

“Shinichi-kun?” cuối cùng cô ấy thở dài.

“Vâng?”

“Cậu không hay chơi thể thao, đúng không?”

Chính xác. Không hề chơi.

Tôi không nói ra, nhưng trong lòng thì câu trả lời đã rõ như ban ngày. Một kẻ chỉ ru rú trong nhà thì theo định nghĩa làm gì có chuyện chơi thể thao, phải không? Chắc là tôi có cái thang xếp trong phòng thỉnh thoảng dùng để tập bước lên bước xuống...

“Vậy cậu có nghĩ rằng mình đang có một... hình dung phi thực tế về bản chất của thể thao không?”

“Ý cô là sao? Hình dung của tôi thì có gì phi thực tế?”

“Ừm, ví dụ như, cái ý nghĩ rằng tất cả vận động viên đều là những người tốt bụng, cởi mở và chính trực.”

“.............Ơ.”

Chẳng lẽ không phải sao?

“Hay niềm tin của cậu rằng chỉ cần hai bên cố gắng hết sức, thì thắng thua không còn quan trọng nữa.”

“...............Ừm.”

“Cậu biết là đã có người bị thương và thậm chí thiệt mạng vì những mối thù liên quan đến thể thao rồi, đúng chứ?”

“Có thể... Nhưng...”

“Ngay cả môn bóng đá mà cậu yêu quý. Cậu biết về hooligan và bạo loạn sân cỏ, phải không?”

“.....................C-Có, nhưng đ-đó là khán giả, chứ không phải cầu thủ!” tôi buột miệng, cảm thấy mặt mình đang ngày càng cứng lại.

Đúng là vậy; hình dung của tôi về thể thao bị ảnh hưởng nặng nề bởi cách chúng được miêu tả trong manga, anime và game. Tôi chắc chắn chưa từng chơi bất kỳ môn thể thao nào và cũng hiếm khi xem chúng trên TV.

“D-Dù sao thì, tôi nghĩ ít nhất cũng đáng để thử!” tôi quả quyết. “Kể cả khi mọi chuyện không diễn ra đúng như chúng ta mong đợi, tôi không nghĩ nó có thể làm tình hình tồi tệ hơn hiện tại được.”

Vả lại, ý tôi là... thể thao vẫn là thể thao. Đúng, nó là một dạng chiến đấu, nhưng là một cuộc chiến có luật lệ. Hai đội có thể lao thẳng vào nhau, nhưng vẫn có các quy tắc; nó yên bình hơn nhiều so với việc lao vào đánh nhau thật. Sao nó lại có thể là một vấn đề được chứ? Nếu tình hình có vẻ sắp biến thành một cuộc ẩu đả, các cầu thủ có thể bị phạt thẻ vàng hoặc thẻ đỏ và bị đuổi khỏi sân.

Ít nhất, đó là những gì tôi đã tin vào lúc ấy.

-------------

Tan học, tôi đang đứng ở sảnh trường, đợi Minori-san từ nhà vệ sinh quay lại.

“Shinichi-sama!”

Tôi quay lại và thấy Elvia và Myusel đang đứng ngay bên ngoài. Elvia vẫn mặc bộ đồ thường ngày, nhưng Myusel thì đã ăn diện để ra ngoài. Trang phục hầu gái thực chất là một loại đồng phục, không phải thứ để mặc đi ra đường. Tôi biết manga và anime thường vẽ các cô hầu gái mặc đồng phục 24/7, nhưng đó là do tiện cho các họa sĩ, hoặc là một cách thể hiện tắt cho nhanh.

Dù sao thì, bộ đồ ra phố của Myusel cũng xinh đẹp và dễ thương không kém gì bộ đồng phục. Cô ấy mặc một chiếc váy cổ cao, đơn giản và không quá hở hang—nhưng đó lại chính là nét quyến rũ của nó.

Nhân tiện, người vừa gọi tôi là Elvia. Myusel thường gọi tôi là “Master” khi ở nơi công cộng.

“Chúng tôi mang bóng đến rồi!”

Tôi thấy một chồng hộp các tông khá lớn ở phía sau Elvia. Chắc là họ đã dùng xe ngựa để mang chúng từ dinh thự đến đây.

À, phải rồi. Suýt nữa thì tôi quên mất: vài ngày trước—chính xác là vào ngày xảy ra vụ ồn ào trên sân tập—tôi đã yêu cầu chính phủ Nhật Bản gửi ba mươi quả bóng đá. Chắc là chúng đã đến nơi hôm nay. Vì là vật tư cần thiết cho công việc của Amutech, chúng được chuyển thẳng đến nhà chúng tôi chứ không phải đến đồn trú của JSDF. Và rồi Myusel và Elvia đã tốt bụng mang chúng đến đây giúp.

Tôi đã định mang bóng đá đến trường dù có tổ chức giải đấu hay không. Tôi đã hy vọng rằng “liều thuốc thay thế chiến tranh” này, như cách Minori-san gọi, sẽ giúp các học sinh giải tỏa căng thẳng và có lẽ sẽ làm giảm tần suất gây rối trong lớp học.

Tôi cũng không có ý định giành World Cup hay thành lập một đội bóng tầm cỡ J.League ở đây, nên chúng tôi có thể tự chế cột gôn và lưới từ những vật liệu sẵn có. Nhưng làm bóng đá từ đầu thì có vẻ hơi quá sức, nên tôi đã yêu cầu gửi một ít đến.

"Cảm ơn nhé," tôi nói, tiến lại phía hai người họ. "Nhưng Myusel, sao em lại ở đây thế?" Thường thì việc này là của Brooke cơ mà. Cũng không phải việc dỡ mấy quả cầu căng phồng này nặng nhọc gì...

"Brooke-san bảo anh ấy có việc bận ạ," Myusel đáp, một vẻ mặt gượng gạo hiếm thấy thoáng qua. "Anh ấy nói đang chờ... một vị khách thì phải?"

"Hửm..."

Thấy Myusel có biểu cảm đó đã đủ lạ, đằng này Brooke lại còn có một cuộc gặp gỡ xã giao nào đó... lại càng lạ hơn. Hồi lực lượng đặc nhiệm JSDF tấn công dinh thự, Brooke đã dẫn vài chiến binh người thằn lằn đến chi viện. Nhưng ngoài lần đó ra, tôi chưa từng thấy anh ta nói chuyện với bất kỳ ai ngoài người trong nhà. Tôi không tài nào hình dung nổi anh ta có thể có những người bạn như thế nào.

"Thế nên là... Ừm, thế nên, Elvia-san và em..." Myusel có vẻ hơi lúng túng. "Em đứng canh, còn Elvia-san thì một mình gánh hết việc bốc dỡ hàng hóa..."

Elvia gãi má.

"Cái gì cơ?" Myusel canh chừng... Elvia? Tại sao?

Câu hỏi vừa loé lên trong đầu, cộng thêm cử chỉ ngượng ngùng của Elvia, tôi liền hiểu ra vấn đề: những quả bóng đá và phản ứng của cô ấy.

"Ý em là..."

"Vâng, thưa ngài." Myusel gật đầu. "Mọi chuyện ở dinh thự... không hoàn toàn suôn sẻ ạ."

"À," tôi thở dài, mường tượng ra cảnh hỗn loạn ở sân tập. Chắc chắn sự xuất hiện của cả một núi bóng đá đã khiến Elvia phát tác, và Myusel cùng Brooke đã phải vất vả lắm mới giữ cô ấy lại được. Elvia từng bảo tôi rằng "kỳ trăng" của cô ấy sắp kết thúc rồi...

"Này," tôi quay sang Elvia, "anh chưa hỏi bao giờ, nhưng rốt cuộc là sao thế?" Tôi đã quá chú tâm vào kế hoạch "tình bạn qua bóng đá" đến mức chưa có dịp nào hỏi cô gái thú nhân này về hành vi của cô ấy. "Cô thích bóng đến vậy à, Elvia?"

"Em không chắc có thể gọi là 'thích' được," Elvia nghiêng đầu đáp. "Hầu hết thú nhân chúng em đều có 'kỳ'—à, ý em là, đa số tộc sói bọn em. Tộc hổ và tộc gấu cũng thế. Người thằn lằn thì không hẳn. Nhưng nói chung, cơ thể chúng em chịu ảnh hưởng bởi tuần trăng tròn khuyết."

"Ừ. Cái đó thì anh hiểu rồi..."

"Thì, chúng em thờ mặt trăng, nhất là trăng tròn, như một vị thần."

"Cô thờ mặt trăng à?"

Nghĩ lại thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Ngay cả ở Trái Đất, phần lớn các thần thoại đều thần thánh hóa mặt trời và mặt trăng. Đó là minh chứng cho thấy tầm quan trọng của các thiên thể này trong đời sống con người. Mặt trăng, với hình dạng thay đổi mỗi ngày, gần như có vẻ "sống động", và việc nó ảnh hưởng đến nhịp sinh học hàng tháng của phụ nữ càng khiến nó trở nên gần gũi hơn.

Mặt trời và mặt trăng ở thế giới này có vẻ không khác mấy so với thế giới của tôi. Mặt trăng xuất hiện vào ban đêm, tròn rồi lại khuyết theo ngày. Hơn nữa, độ dài một năm, một tháng, và một tuần cũng có vẻ tương tự Trái Đất. Tôi không biết thế giới này có phải là một hành tinh khác không, nhưng môi trường tương đồng đã giúp nuôi dưỡng những nền văn hóa đủ giống nhau để có thể thấu hiểu lẫn nhau. Một môi trường hoàn toàn khác biệt có thể đã tạo ra những sinh vật hoàn toàn xa lạ, như trong phim khoa học viễn tưởng. Thậm chí có thể đã không có loài người nào tồn tại.

"Vâng, dù Đế quốc Eldant và vương quốc Bahairam đều coi đó là một dạng tà giáo."

"Thật à?"

Kiểu như, họ dâng tế phẩm sống cho vị tà thần Ba'll của họ sao?

Tôi bỗng hình dung ra cảnh Elvia đang phủ phục trước một mô hình Mob*** Suit sản xuất hàng loạt và lẩm bẩm những âm tiết vô nghĩa. Làm gì có chuyện đó.

"Họ nói làm vậy là bất kính với Bệ hạ," Elvia đáp với một nụ cười nửa vời.

"À... Giờ thì tôi hiểu rồi."

Ngay cả tôi cũng thấy được sự liên quan. Ở đây không có sự phân tách giữa nhà thờ và nhà nước—dù sao thì đây cũng là Đế quốc Thần thánh Eldant. Việc các bậc quân vương như vua và hoàng đế tuyên bố với thần dân rằng mình là hậu duệ của thần linh để củng cố quyền uy cho bản thân và gia tộc là chuyện không hề hiếm. Việc thờ phụng một vị thần khác ở một đất nước như thế sẽ không được chào đón.

Tuy nhiên, cấm đoán các hoạt động tôn giáo không được chào đón thì cũng khó mà dẹp bỏ chúng hoàn toàn. Ví dụ như có rất nhiều "tín đồ Cơ đốc giáo ẩn tu" trong thời kỳ Edo. Đối tượng thờ phụng càng cơ bản, đức tin đó càng khó bị xóa bỏ. Lại càng đúng hơn khi nó liên quan trực tiếp đến một hiện tượng sinh học, như trường hợp của Elvia.

"Vậy nên, khi em thấy một thứ gì đó trông y hệt Ngài Trăng to tròn..."

Cô ấy rùng mình ngay khi vừa nghĩ đến. Đương nhiên không phải vì sợ hay lạnh, mà giống như là phấn khích. Trông cô ấy gần như đã xuất thần rồi.

"Chạm vào một vật tròn như thế... cho em một cảm giác viên mãn..." Cô ấy làm động tác tay như đang vuốt ve một quả bóng vô hình. "Nhất là khi nó mềm mại và có kích cỡ vừa phải, như mấy quả bóng của ngài vậy, Shinichi-sama. Cứ như thể chúng sẽ rất tuyệt để mân mê..."

Khoan đã... Chúng ta đang nói về quả bóng nào thế này? Cuộc đối thoại này đang rẽ sang một hướng nhạy cảm đến nguy hiểm.

Nghe Elvia, người thường ngày đáng yêu, bỗng dưng nói những lời có phần bậy bạ như vậy cũng làm tôi khó xử. Cụ thể là nửa thân dưới của tôi, khi tâm trí tôi lại trôi về cảm giác cô ấy ở trên người mình hôm nọ.

"Anh chắc là có nhiều vật tròn khác xung quanh mà, phải không?"

Nhưng nghĩ lại, trong cuộc sống hàng ngày quả thực không dễ gặp một vật có kích thước và độ nảy y hệt một quả bóng đá. Nếu có thể cầm trong lòng bàn tay thì lại quá nhỏ. Còn lớn hơn, những thứ bằng đá hay kim loại thì lại quá cứng để chơi đùa—trong khi ở thái cực ngược lại, những thứ làm từ vật liệu mềm hơn như giấy hay vải thì không đời nào chịu nổi Elvia khi cô ấy đang trong "kỳ".

"Chúng ta không muốn sự dồn nén tích tụ lại, nhỉ," tôi nói, nhớ lại cuộc nói chuyện với Petralka. Việc liên tục kìm nén tác động của kỳ trăng sẽ gây ra những vấn đề của riêng nó. Tháng sau có khi lại không thể kìm chân được một Elvia đang hưng phấn...

"Được rồi, anh hiểu rồi," tôi nói. Cười toe toét, tôi lôi một quả bóng ra khỏi hộp. "Elvia, anh cho cô mượn quả này làm bóng riêng nhé."

"Ơ?" cô nói, mắt mở to. "Em... em được nhận thật ạ? Nó không quá quý giá sao?"

Sau khi bị Minori-san mắng cho một trận vì sự cố ở sân tập, cũng dễ hiểu khi Elvia nghĩ rằng bóng đá là một món đồ hiếm và quý giá.

"À, anh không nói là cho hẳn. Chỉ cho cô mượn thôi."

"Th-Thật ạ?!" Mắt cô ấy sáng rực, và miệng thì gần như chảy nước dãi. Dễ thương thật, nhưng cũng... hơi đáng sợ.

"Cứ chơi thỏa thích đi. Nhưng Elvia—"

"Vâng ạ?"

Giọng cô ấy có chút mơ màng; cô ấy đã dán mắt vào quả bóng trong tay tôi với sự tập trung cao độ. Cô ấy chỉ đang cố gắng duy trì chút lý trí cuối cùng. Một quả bóng thực sự quan trọng với cô ấy đến thế sao?

"Cô có thể điều khiển nó bằng chân thay vì bằng tay không? Giống như cô đã làm với mấy người của JSDF hôm trước ấy?"

"Ồ. Vâng, em nghĩ là được ạ."

"Tốt, đó chính là bóng đá. Cô chơi bằng cách đá bóng bằng chân." Tôi làm động tác đá. Trong một khoảnh khắc, Elvia đứng chớp mắt, nhìn tôi rồi lại nhìn quả bóng.

Rồi cô ấy nói, "Em sẽ thử."

Cô ấy nhận lấy quả bóng và đá nó. Nó nảy nhẹ trên mặt đất; cô ấy đuổi theo, khống chế nó bằng chân, rồi lại đá nó đi. Nó nảy lên, và cô ấy lại dùng chân chặn lại. Này, cô ấy khá thật đấy. Lại một lần nữa, tôi tự hỏi liệu người sói có năng khiếu thể thao đặc biệt không.

Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, Elvia đã hoàn toàn tập trung vào việc rê bóng (theo cách của cô ấy).

Nảy. Dừng.

Nảy. Dừng.

Nảy. Dừng.

Nảy. Dừng.

Nảy—

"Này, Elvia?"

"Ừm, chúng ta có nên ngăn cô ấy lại không ạ?" Myusel ngập ngừng hỏi. Mải mê rê bóng, Elvia đang đi mỗi lúc một xa. Ngôi trường được xây trên một ngọn đồi thoai thoải—cũng hợp lý vì tòa nhà vốn là một cối xay gió—nên khu vực xung quanh không có gì nguy hiểm. Không gian đủ rộng để nếu muốn, người ta có thể cứ đi mãi không ngừng. Hoặc rê bóng mãi không ngừng.

"Elvia! A lô, Elvia?"

Không có hồi âm. Cô ấy không nghe thấy tôi.

Vô ích rồi. Tôi không thể nhìn rõ mặt cô ấy từ đây, nhưng tôi dám chắc đôi mắt cô ấy lại trở nên điên dại rồi. Tôi đã nghĩ nếu quả bóng đá không phải màu vàng—nếu nó bớt giống mặt trăng một chút—thì cô ấy có thể sẽ kiềm chế hơn, nhưng xem ra tôi đã lầm.

"Đi bắt cô ấy lại thôi." Myusel và tôi chạy theo Elvia, mỗi người giữ một tay cô ấy.

"Elvia! Elvia!"

"Gwah?" cô ấy chớp mắt, thở hổn hển. Kỳ trăng chắc sắp tàn, nên cô ấy tỉnh lại nhanh hơn nhiều so với lần ở sân tập. "Ồ, ừm... Em lại thế nữa à?"

"Ừ hử."

"Vâng ạ."

Myusel và tôi đồng thanh gật đầu.

"Đá bóng thì cũng được thôi," tôi nói, "nhưng có vẻ... hơi vô nghĩa. Ý anh là, nó đâu phải thứ vui nhất, đúng không?" Tôi chỉ vào hai cái cây mọc sát nhau gần trường. "Để chơi bóng đá, cô phải sút bóng vào gôn. Thử sút về hướng đó xem."

Elvia nhìn tôi một cách đờ đẫn, khó hiểu.

"Sao thế?" tôi hỏi.

"Vậy là em không được... chỉ đá nó thôi ạ?"

"Ý anh là, cô có thể, nhưng..." Cô ấy thực sự thích nó đến vậy sao?

"Dùng chân điều khiển bóng thực sự rất vui."

Tôi đoán là cô ấy thích thật.

"Được rồi, thì cũng được thôi, nhưng cô cần ghi bàn để thắng một trận bóng đá."

Elvia có vẻ không chắc chắn lắm về điều đó. Gì vậy? Tôi đã nói gì sai à?

"Nhưng... Nếu em sút vào gôn đó, trận đấu sẽ kết thúc, đúng không?"

"Ừ, đại loại thế."

Bóng đá là một cuộc so tài giữa hai đội, nên đương nhiên sẽ có kẻ thắng người thua. Và dù thắng hay thua, trận đấu cũng sẽ kết thúc.

"Ừm..." Elvia ngước nhìn tôi. Chết thật. Ánh mắt cún con của Petralka hay Myusel đã đủ lợi hại rồi, đằng này nó lại đến từ một cô gái sói thực thụ, tôi cảm thấy mình như sắp tan chảy. Đôi mắt của thú nhân! Cứ như tôi vừa khám phá ra một chân trời moe hoàn toàn mới vậy!

Thôi nào, bình tĩnh lại.

"Em có thật sự phải sút quả bóng vào gôn để kết thúc trận đấu không?" Elvia hỏi, giọng chùng xuống. Nghe cô nàng cứ như một đứa trẻ bị bắt ngừng trò chơi yêu thích để về nhà. Trông cô nàng thật... tội nghiệp. Cái vẻ vô tư thường ngày càng khiến cho sự thay đổi tâm trạng này của cô nàng trở nên đặc biệt não lòng.

"Anh đoán... anh đoán là em phải làm vậy thôi, ừ." Đối mặt với vẻ mặt đó, tôi thấy mình chẳng còn chút kiên quyết nào. Tôi còn phần nào muốn nói với cô nàng rằng chúng ta không cần phải phân định thắng thua làm gì.

"Chủ nhân?" Myusel lên tiếng, nhìn chúng tôi đầy nghi hoặc.

"Chỉ là..." Tôi thấy khó mở lời. "Anh cảm thấy như mình đang phải đối diện với những vấn đề lớn lao của cuộc đời vậy... Kiểu như, 'Thắng thua rốt cuộc là gì?' hay 'Chiến thắng có thật sự quan trọng đến thế không?' hoặc là 'Thật đau đớn, cái cách người lớn cứ luôn chia chúng ta thành người thắng và kẻ thua.'"

"V-Vâng, dĩ nhiên rồi ạ," Myusel đáp, trông hoàn toàn hoang mang.

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, Elvia đã quay lại với quả bóng, nhanh chóng rê nó đi xa dần.

-------------

Loay hoay một hồi, lúc chúng tôi về đến biệt thự thì trời đã nhá nhem tối. Bầu trời nhuốm một màu đỏ sẫm, và cảnh vật dường như cũng buồn man mác. Hồi còn ở Nhật, đây là thời điểm các cửa hàng đồng loạt bật bài Auld Lang Syne để báo hiệu giờ đóng cửa. Một giai điệu đủ để làm lòng người chùng xuống, thôi thúc bước chân trở về nhà.

Cảm giác này, dù không có tiếng nhạc nền, cũng y hệt như vậy ở Đế quốc Eldant.

"Cảm giác này... hơi cô đơn nhỉ? Cứ như có điều gì đó sắp kết thúc vậy," tôi lẩm bẩm trong lúc nhìn ra ngoài cửa sổ khoang xe ngựa.

"Ý ngài là giống như bài hát ru đó ạ? Về nhà nào, về nhà nào, mọi người ơi, ta về nhà thôi?"

"Ừ, đúng kiểu đó. Chỉ muốn được quay về nhà của mình ngay lập tức."

"Sao thế này? Bỗng dưng muốn về Nhật Bản à?" Minori-san, ngồi đối diện, mỉm cười dịu dàng.

Cùng lúc ấy, Myusel, ngồi cạnh tôi, khẽ gọi: "Chủ nhân?" Cô bé đang nhìn tôi với vẻ bất an. Mới cách đây không lâu, tôi vừa thú nhận với em ấy rằng tôi đã nghĩ có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi không có mặt ở Đế quốc Eldant, và điều đó dường như đã để lại trong lòng em một nỗi lo thường trực, rằng một ngày nào đó tôi sẽ cứ thế biến mất về lại quê nhà.

"Anh thừa nhận là cũng không ngại về thăm một chuyến," tôi nói.

Đó là sự thật. Dù đã từng coi sự hiện diện của họ là lẽ dĩ nhiên khi còn sống chung, nhưng sau nhiều tháng xa cách, tôi đã ngạc nhiên nhận ra mình nhớ bố mẹ và cả cô em gái lém lỉnh của mình đến nhường nào. Ấy là bất chấp việc hồi còn làm nhân viên an ninh tại nhà, chúng tôi đã nhiều tháng trời chẳng mấy khi gặp nhau, và tôi cũng chẳng bận tâm.

Chỉ có một điều...

"Dạo này, mỗi khi nói 'về nhà', ý tôi thực sự là về căn biệt thự này," tôi nói, đoạn chỉ tay ra ngoài cửa sổ, nơi bóng dáng ngôi nhà đã hiện ra. Ngôi nhà nơi tôi sống cùng Myusel, Minori-san, Elvia và Brooke. Đó là hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu tôi mỗi khi nghe đến từ "nhà".

Nghĩ lại, tôi nhận ra trong suốt thời gian sống khép mình, về cơ bản tôi đã sống một mình, dù vẫn ở chung nhà với bố mẹ và em gái. Và dù tôi đã rất thích sự tự do của cuộc sống "độc thân", thì việc chia sẻ một mái nhà với những người khác vẫn cứ... tuyệt hơn.

"Anh nghĩ ghé qua Nhật một lát cũng không tệ," tôi nói. "Nhất là khi văn hóa otaku cứ thay đổi xoành xoạch sau mỗi sáu tháng."

"Ở đây chúng ta vẫn chưa thực sự có kết nối mạng, phải không?" Minori-san hỏi.

Người ta đã nhiều lần thử kéo đường truyền internet đến thế giới song song của chúng tôi, nhưng nghe đâu kết quả chẳng mấy khả quan. Một đường truyền analog đơn giản để thoại thì còn xoay xở được, dù đôi khi bị nhiễu, nhưng với đường truyền kỹ thuật số dung lượng lớn thì tỷ lệ tín hiệu trên nhiễu quá kém, khiến việc liên lạc chậm như sên.

Ít nhất đó là với chuẩn băng thông rộng hiện tại. Nghe nói vi mạch rất dễ bị tổn thương bởi xung điện từ (EMP) khi hoạt động; đó là lý do (theo tôi nghe được) các vũ khí dùng trong chiến tranh hạt nhân lại sử dụng ống chân không (vốn có khả năng chống EMP rất cao) để thay thế. Nói tóm lại, có lẽ đường hầm siêu không gian có quá nhiều nhiễu điện từ hay sao đó.

"Mỗi lần xem mấy cuốn tạp chí anime họ gửi qua, tôi lại cảm thấy mình như Urashima Tarou vậy."

"Chắc là vậy rồi."

Trong lúc chúng tôi trò chuyện, Minori-san, Myusel và tôi bước xuống xe—chỉ để thấy Elvia đang đứng trước mặt, thở không ra hơi. Cô nàng đã chạy bộ suốt chặng đường từ trường về nhà.

Đây không phải là một trò bắt nạt kinh khủng nào, cũng không phải dấu hiệu tình bạn rạn nứt. Đơn giản là vì cô nàng muốn được đá quả bóng đó hơn bất cứ thứ gì, nên đã quyết định chạy bộ dọc theo xe ngựa, vừa chạy vừa rê bóng.

"Chà, Elvia, em cừ thật đấy," tôi nói.

"Hì hì!" cô nàng đáp, có vẻ hơi ngượng. Ngay cả lúc đó, đôi chân vẫn vô thức khều khều quả bóng. Tôi cứ ngỡ việc chạy theo xe ngựa phải vất vả lắm, nhưng ngoài việc hơi thở có chút gấp gáp, Elvia trông hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi còn không chắc hơi thở hổn hển của cô nàng là do chạy bộ, hay là do quá phấn khích vì quả bóng. Có vẻ cô nàng thật sự yêu quý nó. Tôi cũng chẳng ngạc nhiên nếu cô nàng ôm nó ngủ mỗi đêm.

Tôi im lặng một lát. Cái hình ảnh Elvia, ôm quả bóng trên giường, áp má vào nó như thể người tình. Gương mặt cô nàng sẽ ửng hồng, hơi thở gấp gáp khi cô nàng lướt lưỡi dọc theo bề mặt quả bóng...

Ái chà! Mới tưởng tượng thôi đã thấy nóng hết cả người rồi...

Thôi thì, nếu điều đó có thể giúp cô nàng dịu bớt cơn "tới kỳ" và không vồ lấy tôi lần nữa, thì cũng tốt. Không phải là tôi phản đối mấy chuyện nghịch ngợm đó, là một thiếu niên khỏe mạnh mà. Thực tế, tôi còn coi việc bị một cô gái thú nhân tấn công là một phần thưởng vô giá. Nhưng vì có cả Myusel và Minori-san ở chung nhà, tôi không thể không do dự.

"Có lẽ cuối cùng em cũng nên trả lại quả bóng đó," tôi nói. "Để nó lăn lóc trong hành lang nguy hiểm lắm. Với lại em còn phải vẽ nữa chứ."

Chúng tôi đã cứu Elvia khỏi án tử hình vì tội gián điệp với điều kiện cô nàng sẽ vẽ cho chúng tôi. Việc cô nàng mấy ngày liền không động đến cọ vẽ sẽ gây ra nhiều vấn đề.

"Vâng... em biết rồi." Elvia trả lại quả bóng cho tôi. Nếu là một chú chó, tôi đoán cô nàng hẳn đã rên lên những tiếng ư ử tội nghiệp. Trời ạ, em thích nó đến thế cơ à? Nó là bạn của em, hay là... còn hơn cả thế?

Tôi thấy hơi áy náy, nhưng ít nhất cũng phải cố gắng giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát.

Ngay lúc tôi đang nghĩ vậy, tôi thấy một bóng người lạ lướt qua ở khóe mắt.

"Hử?"

Chính xác hơn là, một bóng người quen và một bóng người lạ...

"A, Brooke-san," Myusel nói.

Tôi nhìn về hướng đó, và mọi chuyện dần sáng tỏ. Là Brooke. Đi cùng anh ấy là một người thằn lằn mà tôi không quen. Với sự khác biệt lớn về ngoại hình giữa người thằn lằn và các chủng tộc khác, tôi không chắc mình có thể phân biệt được họ với nhau, nhưng ít nhất tôi vẫn nhận ra Brooke. Họ cao gần bằng nhau, nhưng người đi cùng có màu da nhạt hơn. Gần như là màu xanh trắng.

"Hẳn là khách của Brooke," Minori-san nói. Nghĩ lại thì, Myusel có nói là Brooke đi "gặp ai đó". Anh ấy và người mới đến đang đứng cách chúng tôi một khoảng, gần lối vào biệt thự. Họ đang nói chuyện gì đó, nhưng tôi không nghe rõ.

Tôi tò mò nhìn họ. Có lẽ do tôi tưởng tượng, nhưng tôi nghĩ mình đã thấy người thằn lằn da nhạt kia chạm vào Brooke vài lần, như thể đang cầu xin điều gì. Tuy nhiên, Brooke dường như chẳng để tâm đến cử chỉ đó. Anh ấy thậm chí còn không thèm nhìn người thằn lằn bên cạnh.

Brooke trông có vẻ đáng sợ, nhưng thực chất anh ấy là hiện thân của sự cởi mở và chân thành. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy lạnh lùng với ai như vậy.

"Không biết có chuyện gì với anh ấy nhỉ," Myusel lo lắng nói. Vậy là không phải tôi tưởng tượng.

Trong lúc chúng tôi đang bàn tán, Brooke đã chú ý đến chúng tôi. Anh bỏ lại vị khách và chạy lon ton về phía này.

"Chào mừng chủ nhân đã về."

"À, ừ, cảm ơn. Mọi chuyện... có ổn không?"

"Ổn ạ, thưa ngài...?"

"Ý tôi là, bỏ bạn anh ở lại một mình như thế," tôi nói, hất cằm về phía người thằn lằn da nhạt.

Lần đầu tiên, Brooke có vẻ cứng họng, nhưng rồi anh nói, "E hèm, không sao đâu ạ." Giọng anh nghe như đang cố che giấu điều gì. Tôi biết chắc chắn có chuyện gì đó không ổn. Brooke cứ như người mất hồn. Sự khác biệt rất nhỏ, và có thể lại là do tôi tưởng tượng, nhưng...

"Chào hỏi xong rồi thì," tôi bảo anh, "quay lại với khách của anh đi."

"Không cần đâu ạ. Cô ấy sắp về rồi."

"Cô ấy?" Tôi phải nhìn lại lần nữa.

Giờ anh ấy nói tôi mới để ý, người thằn lằn này quả thật toát ra vẻ nữ tính. Cô ấy nhỏ hơn Brooke một chút. Tôi không nhận ra vì chưa bao giờ thấy một người thằn lằn nữ. Khuôn mặt họ trông rất giống nhau, và cơ thể cô ấy thì... không được nảy nở như người ta thường hình dung về phụ nữ.

Nghĩ lại thì, người thằn lằn đẻ trứng và về cơ bản là loài bò sát, nên các bà mẹ có lẽ không cho con bú. Điều đó có nghĩa là họ không cần bộ ngực phát triển như phụ nữ loài người. Thậm chí tôi còn nghe nói loài bò sát có thể thu bộ phận sinh dục vào trong và một số loài còn có cơ quan kép. Có lẽ đó là lý do vì sao rất khó phân biệt đực cái.

Tôi đột nhiên buột miệng hỏi, "Brooke... cô ấy là bạn gái anh à?"

"E hèm..." Trong một thoáng, Brooke có vẻ không biết phải trả lời sao. "Cô ấy là... vợ tôi."

"Vợ anh?!" Tôi gần như hét toáng lên. "Brooke, anh có vợ rồi á?"

"Vâng, thưa ngài." Brooke gật đầu. "Dù rằng nó khá khác với hôn nhân của loài người."

"Vậy à?"

"Chẳng hạn như chúng tôi không có nghi lễ," anh nói chậm rãi. Vốn đã không phải người nói nhiều, giờ anh lại càng có vẻ kiệm lời hơn, như thể không muốn bàn sâu về chủ đề này. Dù vậy, vẻ mặt anh vẫn khó đoán như mọi khi.

"Chủ nhân?" anh hỏi sau một hồi lâu. "Kia là—?"

"Hửm?"

Anh đang nhìn xuống tay tôi, nơi tôi vẫn đang cầm quả bóng Elvia vừa trả.

"À, phải rồi. Đây là quả bóng đá," tôi nói, giơ nó lên. "Và tôi đang có việc cần anh, anh đến đúng lúc lắm."

"Tôi ạ, Chủ nhân?"

“Quả bóng này ư? Người ta dùng nó để chơi một môn thể thao gọi là bóng đá. Và Amutech đang có kế hoạch tài trợ một giải đấu giao hữu ngay trước mặt Bệ hạ. Chúng ta đã có các đội của loài người, tiên tộc, và người lùn. Cậu biết đấy, quy tụ đủ các chủng tộc. Tôi đã hy vọng cậu sẽ góp mặt trong đội người thằn lằn. Chắc hẳn cậu quen biết rất nhiều người thằn lằn, phải không?”

“E hèm. Vâng.”

Lại cái kiểu trả lời lấp lửng của anh ta. Tôi chẳng hiểu nổi. Rõ ràng có điều gì đó khác hẳn mọi khi. Vì một lý do nào đó, Brooke đang dán mắt vào quả bóng đá trên tay tôi.

“Ngài đang… ra lệnh cho tôi tham gia trận đấu này sao?” anh ta dè dặt hỏi.

“Hả? Ờm… cũng có thể nói là vậy. Ý tôi là, đây giống một lời đề nghị hơn là mệnh lệnh.”

Thực tình là tôi cũng hơi bối rối. Tôi đã đinh ninh rằng Brooke sẽ vui vẻ nhận lời ngay. Lẽ nào có lý do gì đó khiến anh ta không muốn làm việc này?

Nếu có lý do cá nhân, tôi cũng không muốn tọc mạch. Vì tôi là “chủ nhân” của anh ta, Brooke có lẽ sẽ trả lời mọi câu hỏi của tôi dù anh ta có thực sự muốn hay không.

“Nếu đây là lệnh của ngài, thưa ngài, tôi xin tuân theo,” Brooke nói. “Tôi sẽ trình việc này lên Hội đồng Bộ lạc.”

Nói mới nhớ…

Tôi từng nghe anh ta nói về Hội đồng Bộ lạc hay các Trưởng lão gì đó. Tôi chẳng phải chuyên gia về xã hội người thằn lằn, nên chỉ có thể phỏng đoán, nhưng liệu có phải Brooke giữ một địa vị khá cao trong tộc của mình không nhỉ?

“Vậy, tôi xin phép,” anh ta nói. “Tôi còn có việc phải làm.”

“Ồ… Được thôi.”

Chúng tôi nhìn anh ta lững thững bước đi. Tôi đã nghĩ anh ta sẽ đến chỗ vợ mình, nhưng không, anh ta lại đi về phía bên kia của dinh thự, lướt qua người phụ nữ thằn lằn xanh xao như thể không hề thấy cô ấy. Như thể cô ấy không hề tồn tại.

“Trông anh ta chẳng hứng thú gì cả, đúng không?”

“Nhưng anh ta đã nhìn quả bóng đó rất kỹ đấy ạ,” Myusel nói.

Đúng là vậy thật. Không phải anh ta hoàn toàn thờ ơ—mà là anh ta nhìn chằm chằm với một sự tập trung khác thường. Vẻ mặt anh ta có thể không đổi, nhưng sau nhiều tháng sống chung, chúng tôi cũng đủ tinh ý để nhận ra.

Chính lúc đó, tôi để ý thấy có người khác cũng đang nhìn. Không phải Brooke hay Elvia đang dán mắt vào quả bóng tôi cầm. Mà là người phụ nữ thằn lằn xanh xao, người mà Brooke bảo là vợ mình. Cô ấy đang nhìn thẳng vào quả bóng.

“Chuyện quái gì,” tôi hỏi, “đang xảy ra vậy?”

Lẽ nào tất cả thú nhân đều thờ mặt trăng, hay phát cuồng khi thấy vật tròn, hay sao?

“Elvia?”

“Dạ?”

“Người thằn lằn cũng có tục thờ mặt trăng à?”

“Không ạ, họ khác. Người sói, người hổ và người gấu chúng tôi thì thờ mặt trăng, nhưng tôi chưa nghe nói người thằn lằn làm thế bao giờ.”

“Hừm…”

Vậy thì chuyện gì đang diễn ra? Nếu cô ấy là vợ Brooke, có lẽ tôi nên ra chào một tiếng. Nhưng ngay khi tôi vừa định bước tới, cô ấy đã cúi đầu chào tôi một cái rồi vội vã bỏ đi. Trông cứ như đang chạy trốn.

Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành.

“Chẳng hiểu nổi,” tôi nói. “Không biết có chuyện gì nữa.”

“Cậu cũng nghe người ta nói người thằn lằn sinh ra từ trứng và là loài máu lạnh rồi mà,” Elvia nói. “Cũng không lạ nếu cách nghĩ của họ khác chúng ta.”

“Ừ, thì, chắc là vậy…”

Có gì đó vẫn làm tôi canh cánh trong lòng khi cả đám đi vào nhà.

-------------

Tôi đã ăn tối và tắm rửa xong xuôi; việc còn lại trong ngày chỉ là ghi chú nhanh vài sự kiện vào điện thoại rồi lên giường ngủ.

Nhưng thực ra, khoảng thời gian này là của riêng tôi và Myusel.

“Myusel,” tôi gọi, gõ cửa phòng bếp. Chẳng có lý do gì để chúng tôi phải lén lút cả—nhưng tôi phải thừa nhận cái không khí hẹn hò bí mật này khiến tim tôi đập loạn nhịp.

“Master,” Myusel đáp khi mở cửa.

Rồi chúng tôi ngồi đối diện nhau qua chiếc quầy trong căn phòng sạch sẽ và mở một cuốn sổ. Myusel đã có thể đọc tiếng Nhật ở một trình độ cao đến bất ngờ, nhưng viết thì vẫn còn khó với cô ấy.

Có người sẽ nói chỉ cần thần giao cách cảm là đủ, nhưng tôi vẫn tiếp tục dạy Myusel vì tôi thực sự muốn tăng số “phiên dịch viên” tiếng Eldant lên. Đổi lại, Myusel giúp tôi học tiếng Eldant, và còn dạy tôi những kiến thức cơ bản về ma thuật.

Nhân tiện, cái vụ ma thuật này chính là thứ sẽ gây ra rắc rối to nếu Đế quốc phát hiện. Á nhân như Myusel không được phép tự tiện dạy ma thuật cho người khác. Chuyện có thể sẽ đỡ rắc rối hơn nếu cô ấy dạy cho một quý tộc, nhưng dù ở đây tôi được đối xử gần như một quý tộc, tôi không biết đặc quyền đó có thể đi xa đến đâu. Và kể cả khi tôi thoát tội, Myusel chắc chắn sẽ gặp rắc rối vì không xin phép.

Thế nên, cô ấy dạy tôi ma thuật, và tôi giữ kín như bưng.

Thông thường, chúng tôi bắt đầu với buổi học tiếng Nhật của Myusel rồi mới đến lượt tôi. Buổi học cũng không quá trang trọng; cả hai đều ở trình độ vỡ lòng, nên chúng tôi chỉ hỏi qua đáp lại những gì mình không hiểu hoặc tò mò.

Tôi tháo chiếc nhẫn ra và nói, “Được rồi, chúng ta bắt đầu nhé?”

“Vâng ạ. Shin-ichi-sama,” Myusel đáp, cũng tháo nhẫn của mình.

Ở nơi công cộng, hoặc bất cứ khi nào có người khác, Myusel thường gọi tôi là “Master”. Cô ấy chỉ gọi tôi là “Shinichi-sama” khi chỉ có hai chúng tôi. Có lần tôi hỏi cô ấy có sợ lỡ miệng gọi nhầm ở chỗ đông người không, cô ấy chỉ đỏ mặt, nhìn xuống đất rồi đáp, “Thật ra, trong lòng em lúc nào cũng gọi ngài là ‘Shinichi-sama’. Em chỉ đổi thành ‘Master’ thôi. Nên em không lo ạ.”

Ái chà. Cái này thì moe không thể tả.

Myusel dễ thương đến mức tôi chỉ muốn nuốt chửng cô ấy, nhưng tôi phải cố kiềm lòng.

“Nhắc mới nhớ, Myusel, em có muốn tham gia giải đấu của chúng ta không? Anh định cho Elvia vào một đội hỗn hợp.”

Ở Đế quốc Eldant không có nhiều thú nhân. Hầu hết trong số đó lại là người thằn lằn. Người sói, người hổ và người gấu—những “thú nhân lông lá” điển hình—thực ra lại phổ biến hơn ở nước láng giềng Bahairam. Mà gần như chẳng ai trong số họ ở Đế quốc Eldant có điều kiện cho con đi học cả. Thế nên, chẳng có cách nào lập được một đội người thú.

“Em sẽ… đồ ăn để mang… cho anh… trong hộp,” Myusel nói, mỉm cười.

“Mình có từ riêng cho cái đó,” tôi nói. “Là O-bentou.”

“O-bentou.” Myusel vui vẻ gật đầu. “O-bentou, o-bentou. Em sẽ… làm… o-bentou cho anh, Shinichi-sama.”

“Cảm ơn em,” tôi gật đầu đáp. “Vậy là em sẽ làm khán giả nhỉ? Kiểu như thuộc đội cổ vũ ấy?”

“Khán… giả… là gì ạ? Và đội cổ vũ?”

“Cổ vũ là khi em động viên ai đó cố gắng hết sức,” tôi giải thích. “Còn khán giả là người xem một trận đấu.” Tôi thấy thật ngạc nhiên khi phải vắt óc định nghĩa những từ hết sức đời thường này. “Em chắc là không muốn tham gia chứ?”

“Em không giỏi… chuyện thắng… thua,” cô nói. Cô giải thích thêm bằng thứ tiếng Nhật bập bẹ của mình, rằng cô không hứng thú với việc tranh giành hay phân định thắng bại. Cô không thích chuyện đó.

“Thắng, thua,” cô nói. “Họ sẽ giận, người thua ấy. Còn người thắng… thì lại quan trọng hóa. Họ ngầu quá.”

Hơi khó để hiểu cô ấy nói gì, nhưng đại ý có vẻ là người thua sẽ bực bội và ganh ghét người thắng, còn người thắng thì trở nên kiêu ngạo và lên mặt với kẻ thua. Nhưng Myusel chưa biết những từ như “ganh ghét” hay “kiêu ngạo”, nên cô ấy phải cố diễn đạt bằng vốn từ ít ỏi của mình.

Dựa vào tính cách của Myusel, tôi đoán những từ cô ấy dùng chỉ là cách nói giảm nói tránh. Là người mang hai dòng máu người và tiên, cô đã trực tiếp nếm trải sự ngược đãi. Trong một cuộc thi như tôi đề xuất, chiến thắng sẽ chỉ khiến cô trở thành trò cười, bị ghê tởm và tức giận, còn thất bại sẽ khiến cô thêm tủi nhục.

“Anh nghĩ anh hiểu mà,” tôi nói, đeo lại nhẫn để ra hiệu chuyển chủ đề. “Mỗi người có một quan điểm riêng về thể thao. Chính anh cũng đâu có thích thú gì.”

“Nhưng,” Myusel nói, cũng đeo lại nhẫn, “ngài sẽ vui nếu việc này giúp các chủng tộc hòa thuận với nhau hơn dù chỉ một chút, phải không ạ, Master?”

“Đúng vậy.” Tôi rót một ít nước từ bình ra cốc. “Và nếu chúng ta cải thiện được quan hệ giữa các chủng tộc, sự đối xử với những người mang dòng máu lai cũng sẽ tốt hơn.”

Người lai bị coi là thấp kém hơn người thuần chủng bởi một định kiến ăn sâu rằng việc coi thường hay ghét bỏ họ là chuyện bình thường. Nhưng nếu mọi người có thể thực sự tôn trọng các chủng tộc khác, chấp nhận những điểm tốt đẹp của nhau, thì cuộc sống có thể sẽ khá hơn.

Điều này có thể thấy trong rất nhiều tác phẩm dành cho otaku có nhân vật chính là người lai. Trong đó, nhân vật mang dòng máu lai thường bị phân biệt đối xử hay ngược đãi, nhưng rồi nhân vật nửa-ma-cà-rồng hay nửa-tiên hay nửa-quỷ hay nửa-gì-đó lại tỏ ra có năng lực hơn hẳn những người xung quanh, và độc giả có thể thấy họ ngầu đến thế nào. Ít nhất, chúng cũng giúp khán giả otaku hiểu rằng mang dòng máu lai cũng có thể rất tuyệt.

Và vì vậy—

“Master,” Myusel thốt lên, mắt mở to. “Không lẽ ngài định…”

“À, thì… Ha ha ha.” Tôi cười trừ để che đi suy nghĩ thật của mình. Myusel quả là nhạy bén. Có vẻ cô ấy đã nhìn thấu tôi rồi.

Việc giảm bớt xung đột giữa các chủng tộc là quan trọng để lớp học của tôi yên ổn hơn—nhưng đúng là nó cũng có thể cải thiện địa vị của những người lai như Myusel. Đó không phải là toàn bộ mục tiêu của tôi, nhưng là một phần rất lớn.

Tất nhiên, bản thân Myusel bây giờ đã là bạn thân của Petralka, nên vị thế của cô ấy không hẳn là tệ. Nhưng tất cả đều dựa vào tình bạn với hoàng hậu—và chắc chắn có những quý tộc không ưa gì việc Bệ hạ kết giao với một cô hầu gái lai. Hoàn toàn có thể mường tượng ra việc họ vẫn sẽ tìm cách gây khó dễ cho cô. Vì vậy, cách tốt nhất để không ai bị tổn thương nữa là biến việc phân biệt đối xử hay ngược đãi người lai thành một điều cấm kỵ trong xã hội.

“Master… Shinichi-sama.”

Ái. Đôi mắt đó... Cái kiểu ‘Shinichi, ôi Shinichi!’ ấy! Thôi ngay đi, moe quá đi mất!

Được rồi, tôi đã không thực sự nói toạc ra cái suy nghĩ ngớ ngẩn đó, nhưng một otaku như tôi khó có thể bỏ qua việc thầm nghĩ đến nó.

Myusel chăm chú nhìn tôi một lúc rồi cất lời, “Nhưng, Shinichi-sama.” Ánh mắt cô ấy cụp xuống. “Nếu chuyện đó xảy ra... Nếu những đứa trẻ mang dòng máu lai có thể chào đời mà không bị kỳ thị... chẳng phải anh... ý em là, chẳng phải anh sẽ cưới Elvia-san sao?”

“Trời đất ơi, tôi đã bảo rồi, đó chỉ là hiểu lầm thôi mà!” tôi kêu lên. “Với cả, chúng ta là hai loài hoàn toàn khác nhau. Một con người và một thú nhân thì làm sao mà có con được chứ?”

Con người và tiên tộc về ngoại hình dường như chỉ khác nhau ở độ dài đôi tai và vài nét mặt tinh tế, và tôi không nghĩ sự chênh lệch về ma lực lại quan trọng trong bối cảnh này. Tôi cho rằng nó cũng chẳng hệ trọng hơn sự khác biệt giữa người da trắng, da đen và người châu Á trên Trái Đất.

Tuy nhiên, khi nói đến thú nhân... họ có những thứ mà con người không có. Ví dụ như đuôi và những thứ tương tự.

Không, khoan đã, chờ một chút. Chẳng phải người ta vẫn nói phôi thai người cũng có đuôi sao? Cái “vết Mông Cổ” được cho là dấu tích của nó mà? Tôi thậm chí còn nghe nói thai nhi người trải qua cả một quá trình “tiến hóa” trong bụng mẹ—bắt đầu từ dạng cá, rồi đến lưỡng cư, bò sát, và cuối cùng là động vật có vú. Thế nghĩa là trước khi sinh ra chúng ta thực sự có đuôi, dù chỉ là một cái đuôi nhỏ.

Từ góc độ đó, có lẽ có thể coi con người cũng có đuôi, ngay cả khi nó gần như không tồn tại. Nếu không thì chúng ta có xương cụt để làm gì?

Chà, anh bạn... Sâu sắc thật đấy. Từ chuyện “ai có thể lên giường?” đến những bí ẩn của xương cốt chúng ta.

Ờ, dù sao thì. Bỏ qua đi.

“Vâng... Em nghĩ là họ có thể có con,” Myusel ngập ngừng nói. Cũng phải thôi: cô ấy sinh ra trong một thế giới mà con người, tiên tộc và người lùn đều thuộc nhóm “dạng người”. Chính Myusel là bằng chứng sống cho thấy ít nhất con người và tiên tộc hoàn toàn có thể sinh con với nhau.

“Hở. Vậy là một con người và một thú nhân có thể...”

Một hình ảnh thoáng qua trong đầu tôi: Elvia đang bế một đứa bé mang gương mặt của mình. Tôi vội lắc đầu nguầy nguậy. Không được. Vùng cấm tuyệt đối. Tôi không rõ tại sao, nhưng chuyện đó là điều cấm kỵ. Có con trước tuổi hai mươi ư? Gánh nặng này quá lớn.

Giờ khi dừng lại và suy nghĩ, điều đó trở nên rõ ràng: kỳ động dục, xét về mặt sinh học, chính xác là thời điểm dễ thụ thai nhất. Nói cách khác, nếu tôi không cẩn thận mà lỡ làm chuyện đó với Elvia trong kỳ của cô ấy, tôi thật sự có thể sẽ có con.

Tạ ơn Chúa là lần trước chúng tôi đã không đi đến cùng...! Tôi thở phào một hơi thật, thật dài.

“Shinichi-sama?”

“À, ờ, không có gì đâu! Chẳng có gì cả.”

Tôi nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể (dù trong lòng đang hoảng hốt) với Myusel, và cố tự trấn an rằng mọi chuyện thực sự chẳng có gì to tát.