“Mọi chuyện một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại.” Tôi láng máng nhớ mình từng đọc câu này trong một cuốn manga hay light novel nào đó. Không biết là cuốn nào nhỉ.
Người ta thường nói, vạn sự khởi đầu nan, nhưng một khi đã vào guồng thì gần như không thể dừng lại—kể cả với chính người đã khởi xướng. Tôi nghĩ đó chính là ý nghĩa của câu nói ấy. Và ngay lúc này đây, tôi đang được đích thân trải nghiệm nó.
Đó là ngày diễn ra trận đấu giao hữu. Tôi đến sân vận động với một cơn đau đầu âm ỉ. Ngồi cạnh tôi trên xe ngựa là Myusel, tay xách một giỏ cơm hộp. Đối diện chúng tôi là Minori-san và Matoba-san. Dạo này chúng tôi ít khi thấy Matoba-san lảng vảng quanh nhà, nhưng vì đây là một sự kiện khá trọng đại—có cả nữ hoàng tham dự cơ mà—nên ông ấy đến với tư cách là đại diện của chính phủ Nhật Bản.
Chuyện đó thì tôi cũng không bận tâm lắm, nhưng mà...
“Master?” Myusel nhìn tôi lo lắng. “Có chuyện gì không ổn ạ?”
“Hử? Sao cơ?”
“À... Xin người thứ lỗi cho sự đường đột của em,” cô ấy nói một cách dè dặt, “nhưng em không thể không nhận ra dường như có điều gì đó đang khiến người phiền lòng.”
“À...” Tôi nở một nụ cười gượng gạo. Lúc này, tôi cũng chỉ biết làm vậy. “Tôi không chắc có thể gọi là phiền lòng được không nữa...”
“Này, sao phải bận tâm làm gì?” Minori-san lên tiếng. Ít ra thì cô ấy có vẻ đã đoán được mối lo của tôi—hay nói đúng hơn, là điều khiến tôi sắp bất lực đến nơi. Mà cũng phải, chỉ cần liếc qua mấy sân tập đó là đủ để lộ tẩy mọi chuyện rồi. “Cũng đâu phải cậu đang cố đưa đội nào vào World Cup đâu,” cô ấy nói tiếp. “Cứ để Eldant chơi bóng theo cách của họ đi.”
“Ừ, cậu nói phải,” tôi thở dài.
Nói một cách thực tế thì, tôi đoán là cũng chẳng có vấn đề gì. Thế nhưng tôi vẫn không thể ngừng cảm thấy rất, rất lo lắng.
“Hừm...”
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã tới sân vận động hoàng gia. Người xà ích mở cửa xe và kính cẩn mời chúng tôi xuống.
“Ngươi tới muộn quá đấy, Shinichi!”
Và người đang đợi chúng tôi chẳng phải ai khác ngoài vị nữ hoàng loli (chỉ về ngoại hình) hay sao?
“Bệ—ờm, Bệ hạ?”
“Ta đã chờ đến sốt cả ruột!” cô ấy nói với cái giọng bề trên đặc trưng. Có vẻ như cô ấy thực sự phấn khích về trận đấu này. Garius từng kể với tôi rằng có một dạo Petralka đã nằng nặc đòi lập đội riêng để tham gia giải đấu. Anh ấy bảo đã phải mất rất nhiều thời gian mới khuyên can được cô ấy.
Việc chính nữ hoàng ra sân chắc chắn sẽ khiến những người khác sợ chết khiếp đến mức trận đấu chẳng thể nào diễn ra nổi. Mà bóng đá lại là một môn thể thao khá va chạm, đó là còn chưa kể đến yếu tố ma thuật và thú nhân. Nếu Petralka ra sân rồi bị thương, có khi sẽ có kẻ phải mất đầu cũng nên.
Đúng vậy, tốt nhất là cô ấy nên ngồi yên xem thì hơn.
“Hô. Ngươi cũng đến đấy à, Myusel.”
“Vâng, thưa Bệ hạ,” Myusel cúi đầu đáp. “Được sự cho phép của Master...”
“...Hừm,” Petralka đáp lại, cao ngạo gật đầu.
Petralka và Myusel đã khá thân nhau kể từ sau vụ “hội những nhà ái quốc”, nhưng dù vậy, Myusel vẫn luôn cẩn trọng để không tỏ ra quá suồng sã với nữ hoàng. Cô ấy chỉ đang giữ kẽ, nhưng Petralka đôi khi lại thấy điều đó thật phiền phức.
“Nếu vậy, ngươi sẽ đi cùng Shinichi,” nữ hoàng phán.
“Đi cùng tôi đến đâu cơ ạ?” tôi hỏi, và lần đầu tiên, Petralka mỉm cười.
“Đến lô VIP của ta, tất nhiên rồi.”
-------------
Sao chuyện lại thành ra thế này?
Đây không phải lần đầu tôi rơi vào tình cảnh bối rối và hoang mang thế này. Tôi nhớ mình cũng cảm thấy y hệt khi đang đọc manga cho Myusel và Petralka nghe.
Còn lần này thì sao?
“A, tầm nhìn tuyệt vời!” Petralka vui sướng reo lên... từ trên đùi tôi.
Đúng vậy: một lần nữa, Nữ hoàng Bệ hạ lại đang ngồi chễm chệ trên đùi tôi. Cô bé hào hứng đung đưa đôi chân trong lúc háo hức chờ đợi lễ khai mạc. Trông đáng yêu thật đấy, nhưng nói thật lòng thì tôi chẳng thể nào tận hưởng nổi.
“Trông cũng hơi đáng sợ, phải không ạ?” Myusel nói từ ghế bên cạnh. Lúc này, chúng tôi đang ở trong khu vực quan람 đặc biệt dành riêng cho Bệ hạ. Khỏi phải nói, nó hoàn toàn khác biệt so với phần còn lại của khán đài. Hầu hết khu vực này được bao quanh bởi những tấm kính có khung gỗ. Thẳng thắn mà nói, cảm giác cứ như đang ở trong một cái bể cá vậy. Sàn nhà bằng gỗ cứng, nhưng lớp kính được lắp đặt sát nhất có thể xuống tận chân chúng tôi để đảm bảo tầm nhìn tốt nhất ra sân. Cảm giác như cả lô quan람 đang lơ lửng giữa không trung, điều này lý giải cho lời bình luận hoàn toàn dễ hiểu của Myusel.
Xét đến yêu cầu an ninh của một nơi như thế này, vị trí ngồi của mọi người đều đã được sắp xếp từ trước. Ngoài Petralka, Garius, và Thủ tướng Zahar, còn có chỗ cho tôi, Minori-san và cả Matoba-san. Nhưng sự có mặt của Myusel, xem ra, là một điều ngoài dự kiến; không có ghế cho cô ấy. Thành ra, sẽ có người phải đứng, hoặc ít nhất là ngồi bệt xuống sàn.
Myusel, với tính cách ngọt ngào và nhường nhịn như mọi khi, đã đề nghị ngồi xuống sàn, nhưng tôi lại thấy áy náy khi để cô ấy ngồi trên sàn gỗ cứng lạnh trong khi mình thì ngồi trên ghế nệm êm ái. Trong lúc chúng tôi đang phân vân chưa biết xử trí ra sao, Petralka tuyên bố, “Vậy thì ta sẽ ngồi đây,” rồi chỉ thẳng vào tôi. Và thế là, tình cảnh hiện tại đã ra đời.
Myusel ngồi ngay cạnh, nghĩa là tôi đang có một nữ hoàng trẻ trung lộng lẫy trên đùi và một cô hầu gái xinh đẹp ở ghế kế bên. Bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ tôi đang sung sướng như ở trên mây, dù có thể tôi cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng...
Và trong quá khứ, có lẽ tôi đã đồng tình với họ. Nhưng thực tế là, mồ hôi lạnh của tôi đang túa ra như tắm. Đối mặt với tình huống thực tế, tôi nhận ra mình chẳng còn tâm trí đâu mà tận hưởng nữa.
Thứ nhất, không gian này chủ yếu là kính. Đúng là nó cho chúng tôi tầm nhìn tuyệt vời, nhưng Đế quốc Thần thánh Eldant làm gì có gương một chiều, thế nên chúng tôi đang bị phơi bày ra cho tất cả mọi người chiêm ngưỡng. Lô quan람 của hoàng gia nằm ở vị trí cao nhất sân vận động, nhưng một vài khán đài khác cũng cao ngang đây; nếu có ai đó nhìn sang và thấy tôi đang cho nữ hoàng ngồi trên đùi, bên cạnh là một cô hầu gái, họ sẽ nghĩ tôi là loại người gì cơ chứ?
“Tất nhiên là nó đã được kiểm tra về độ bền và sức chịu đựng rồi.” Lời trấn an này đến từ Garius, người đang nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi. Khoan đã—sao tay anh ta lại đặt nhẹ nhàng lên vai tôi? Tôi đã định hỏi, nhưng lại quá sợ câu trả lời sẽ đẩy chúng tôi thẳng một mạch đến con đường 801 (yaoi, nhớ chứ?), nên đành ngậm miệng. “Cậu không cần phải lo, Shinichi.”
“V-vâng...” Còn tùy xem anh ta nghĩ tôi đang lo về cái gì, nhưng thôi kệ đi.
Nhân tiện, lô quan của Petralka được tách biệt hẳn so với phần còn lại của khán đài. Một phần là vì, ừ thì, nó dành cho nữ hoàng, nhưng tôi đoán các yếu tố an ninh cũng đóng vai trò lớn. Mới đây thôi Bệ hạ còn bị khủng bố bắt làm con tin cơ mà. Tầm nhìn tuyệt vời của lô quan람 đồng nghĩa với việc có thể phát hiện bất kỳ kẻ đáng ngờ nào từ xa trước khi chúng kịp đến gần. Các pháp sư và kỵ sĩ được bố trí ngay bên ngoài, đảm bảo không một kẻ không phận sự nào có thể bén mảng tới gần.
Tuy nhiên, những điều này dường như chẳng làm Petralka bận tâm, cô bé vẫn đang rất phấn chấn.
“Uii! Ta nóng lòng quá đi!” Cô bé tiếp tục đung đưa đôi chân một cách vui vẻ.
Aargh! Cứ mỗi phút em ấy làm thế, chỉ số moe lại tăng vọt!
Tôi có thể cảm nhận được sức nặng của cô bé trên đùi mình; mái tóc óng ả thoảng hương thơm ngay trước mũi. Trái tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp vì sự moe này, bất chấp việc tôi đang ở gần Petralka một cách nguy hiểm. Và chính vào lúc đó, tôi ngỡ như có một lực siết nhẹ trên vai trái mình.
“Hử? Sao thế?” Tôi quay sang. Vì lý do nào đó, Myusel đang buồn bã nhìn xuống đất. Có vẻ như chính cô ấy là người đã tì vào vai tôi. Giống như cơ thể chúng tôi đang chạm vào nhau.
“Có chuyện gì không ổn à?”
Hay là ghế của cô ấy chật quá?
Nhưng Myusel chỉ lí nhí đáp, “Không... không có gì ạ. Không có gì đâu ạ.” Tôi không thể xua đi cảm giác rằng má cô ấy đang hơi ửng đỏ. Tuy nhiên, cảm thấy rằng việc gặng hỏi thêm sẽ không ổn lắm, tôi đành im lặng.
“Ồ hô!” Zahar thốt lên một lúc sau. “Bắt đầu rồi!” Tôi hướng mắt về phía sân bóng, ở dưới chúng tôi và bên kia lớp kính.
Cả tám đội đang xếp hàng ngay ngắn trên sân, hướng về phía lô quan람. Họ chuẩn bị làm lễ ra mắt nữ hoàng.
Đội kỵ sĩ.
Đội JSDF.
Đội học sinh tiên tộc.
Đội học sinh người lùn.
Hai đội học sinh loài người.
Đội hỗn hợp có Elvia tham gia.
Và cuối cùng, đội người thằn lằn.
“Trời đất... Tôi nghĩ JSDF ở đây bất lợi quá,” tôi lẩm bẩm.
Tất cả các đội của Eldant, dù ít hay nhiều, đều có thể sử dụng ma thuật. Còn Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản thì không. Họ sẽ làm gì để chống lại một loạt cú sút trông như bước ra từ trong manga vậy? Mà kể ra thì, Minori-san cũng ở trong đội JSDF, và cô ấy đã tận mắt chứng kiến “bóng đá ma thuật” của tiên tộc và người lùn, nên có lẽ cô ấy đã giúp họ vạch ra được chiến lược nào đó...
“Cậu có thể sẽ ngạc nhiên đấy. Có vẻ như kèo trên đang nghiêng khá nhiều về đội JSDF,” Matoba-san nói một cách thản nhiên từ sau lưng tôi. “Dù sao thì họ cũng đến từ quê hương của bóng đá mà.”
Vâng, hay lắm. Nhưng điều đó đâu có biến họ thành cầu thủ chuyên nghiệp. Nghe cứ như cái trò lừa đảo của mấy gã tự xưng “Tôi ở sở cứu hỏa đây” rồi dụ người ta mua bình chữa cháy vậy.
“Khoan đã. Ông vừa nói ‘kèo trên’?”
“Đúng vậy,” Matoba-san bình thản đáp. “Đang có khá nhiều vụ cá cược diễn ra xem đội nào sẽ giành chiến thắng.”
Tôi suýt thì nghẹn. Đây là trận bóng đá chính thức đầu tiên ở đây, mà người ta đã đổ xô vào cá độ rồi sao?!
“Nên nhớ rằng ở thế giới này không có luật nào cấm cá cược bóng đá,” Matoba-san nói. “Vì vậy, không ai trong chúng ta, kể cả tôi, có tư cách để lên án hành vi đó.”
“Ặc! Ông có thể đừng nói cái giọng quan liêu đó được không?”
“Tôi xin nhắc cậu rằng tôi là một công chức.” Lời nhận xét của tôi dường như chẳng hề hấn gì với ông ta.
Tôi dám cá là ông ta cũng đã đặt cược cho ít nhất một đội rồi...
“Ồ, nhìn kìa,” Matoba-san nói. “Bắt đầu rồi. Koganuma-kun ở kia kìa.”
Đội JSDF được giao nhiệm vụ dẫn đầu các đội khác trong lễ khai mạc trận đấu. (Phải chăng cũng vì họ đến từ “cái nôi của bóng đá”?) Minori-san bước lên một bước và giơ cao một tay.
“Tuyên thệ Cầu thủ!” cô dõng dạc hô, và các cầu thủ của những đội khác cũng làm theo. “Chúng tôi, những cầu thủ, xin thề sẽ tôn vinh tinh thần thể thao cao thượng, tôn trọng và tuân thủ luật lệ của trận đấu—”
Và cứ thế, cứ thế; nhưng tôi thực sự hoài nghi liệu có ai ở đây hiểu luật lệ thực sự của trận đấu là gì không.
Dù sao đi nữa, Minori-san đã dẫn dắt các cầu thủ đọc hết lời tuyên thệ. Rồi Garius đứng dậy.
“Rất tốt,” ông nói vào chiếc micro mà chúng tôi mượn của JSDF. “Nhân danh Nữ hoàng Bệ hạ, Hoàng đế của Đế quốc Thần thánh Eldant, trận đấu đầu tiên xin được phép bắt đầu!”
Húúúúúúúúúúúúúúúúúúúúúúúúúúúú!
Cả sân vận động như vỡ òa. (Lần này thì tôi đang dùng phép ẩn dụ đấy.)
Dĩ nhiên, người dân của đế quốc chẳng thực sự biết thể thao là gì, và họ cũng không biết mình có thể trông đợi một cuộc tranh tài thế nào từ cái thứ gọi là “bóng đá” này. Nhưng họ rõ ràng biết rằng nó tựa như một lễ hội, một dịp để ăn mừng. Tôi nhìn khắp các khán đài và thấy mọi người từ những hàng ghế phổ thông ở tít dưới thấp, cho tới những người ngồi trên các hàng ghế đặc biệt trên cao, tất cả đều đang rướn người về phía trước, mắt sáng long lanh, sẵn sàng cho một trận bóng đá.
Tôi khẽ thở dài. Thôi thì, tới đâu thì tới...
Chúng tôi đã đi được đến bước này rồi. Giờ chỉ còn cách chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra mà thôi.
-------------
Tốc độ thật không tưởng. Quả bóng khiến tôi liên tưởng tới một viên đạn đang xé gió lao đi hơn là một quả bóng đá. Khỏi phải nói, đây chẳng phải là thứ mà một cơ thể người bình thường có thể cản phá. Tất cả những gì đội JSDF, trong bộ đồng phục màu xanh rêu sẫm, có thể làm là chết lặng đứng nhìn quả bóng bay vút qua họ rồi chui tọt vào lưới.
Phập.
Thề có Chúa, tôi gần như có thể thấy được cả hiệu ứng âm thanh đi kèm.
Tôi nghĩ quả bóng đó có lẽ đã phá vỡ cả tường âm thanh. Lẽ dĩ nhiên, nó xé toạc mảnh lưới khỏi khung thành, rồi bay thẳng về phía khán đài. Nhưng nếu có một thứ mà bạn có thể đặt trọn niềm tin, thì đó chính là bức tường được thiết kế và xây dựng bởi các kỹ sư người lùn và JSDF. Bức tường vẫn vững chãi khi quả bóng tựa viên đạn găm vào, và không có sự cố nào xảy ra thêm.
Gương mặt các cầu thủ JSDF tái mét như tro, có thể thấy rõ dù đứng từ xa. Nếu thủ môn khinh suất cố gắng cản một cú sút như thế, chẳng có gì đảm bảo họ sẽ toàn mạng.
Trái lại, đội kỵ sĩ có vẻ gần như mừng phát điên.
“Thấy chưa?!” họ reo hò từ băng ghế dự bị. “Đây chính là sở trường của Kỵ Sĩ Đoàn Đệ Nhất!” Đứng cạnh băng ghế là một nhóm nam nữ trong những bộ áo choàng khiến họ trông y hệt các pháp sư. Rõ ràng, họ đang dùng phép thuật...
Bất chợt, tôi nghe thấy hai giọng nói ngay sau lưng.
“Trời ơi! Một đòn phủ đầu quá sức áp đảo!”
“Có vẻ là vậy.”
Tôi giật mình quay lại và thấy Matoba-san cùng Thủ tướng Zahar đang cầm micro trên tay.
Họ lấy mấy thứ đó ra từ lúc nào vậy?!
Thủ tướng đứng một mình, nhưng Matoba-san thì có một thành viên của Đội Cận vệ Hoàng gia đi cùng để phiên dịch mọi lời ông nói. Không phải vì anh lính này nói được tiếng Nhật; anh ta chỉ đơn giản là tiếp thu ý nghĩa được truyền qua chiếc nhẫn ma thuật rồi lặp lại nguyên văn. Mấy chiếc nhẫn này chỉ có tác dụng trong giao tiếp một-một; chúng không thể giúp khán giả trên khán đài hiểu được lời Matoba-san nói qua micro. Đó là lý do việc “phiên dịch” như thế này là cần thiết.
Xem ra hai ông già (cùng một anh phiên dịch) định làm bình luận viên cho trận bóng đá. Tôi chẳng nhớ mình có chuẩn bị mấy thứ này...
“Đội ‘Dây Ét Đi Ép’ có vẻ khá choáng váng.”
“Ừm, tôi đồ rằng họ chưa bao giờ trải nghiệm một quả bóng bay nhanh hơn tốc độ âm thanh bao giờ.”
“Này ông, chẳng lẽ ở đất nước các vị không dùng phép thuật à?”
“Không, e là chúng tôi không có. Tuy nhiên, chúng tôi đã phải cho phép sử dụng phép thuật ở đây, bởi xét đến năng lực thể chất và thể thao phi thường của các thú nhân.”
“Chắc chắn rồi. Các vị còn làm được gì khác nữa đâu?”
Họ nói cứ như thể mình chẳng liên quan gì. Mà, tôi đoán, đúng là họ chẳng liên quan thật.
“Hừm... Trận đấu có vẻ hơi một chiều,” Petralka lẩm bẩm.
Chỉ trong một thời gian ngắn, đội kỵ sĩ đã ghi được tới mười điểm. Chắc đó là hậu quả của việc những cú giao bóng bay thẳng từ chân người sút vào gôn. Những lần hiếm hoi đội JSDF kịp chạm chân vào bóng, họ lại bị một cơn gió phép quật vào mặt, và đối phương cứ thế ung dung cướp bóng. Lực lượng vũ trang Nhật Bản hoàn toàn bất lực.
Đây chính là điều mà tôi vẫn luôn lo lắng. Có một câu hỏi thực sự là liệu việc các pháp sư “chơi” từ băng ghế dự bị có được chấp nhận hay không. Nói cho nghiêm túc, họ không trực tiếp tham gia trận đấu. Ngay cả những cú sút siêu tốc đó cũng chỉ được trợ lực bởi các “đường hầm” gia tốc ma thuật do các pháp sư tạo ra; người thực sự sút bóng vẫn là các kỵ sĩ trên sân.
“Cái đội ‘Dây Ét Đi Ép’ của ngươi xem ra cũng chẳng ấn tượng gì sất,” Petralka nói, giọng đầy thất vọng.
“Họ, à, được coi là khá cừ theo tiêu chuẩn con người đấy ạ,” tôi đáp, giọng có chút tự ái. Đây là một trận bóng đá vượt ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai đến từ Trái Đất. Cứ cho là chúng tôi đưa một đội hình World Cup vào sân này thì họ cũng gặp khối vấn đề. Đội JSDF chỉ gồm những anh chàng biết chơi bóng đá, chứ họ chẳng phải dân chuyên nghiệp gì sất.
Tiếng bình luận vẫn tiếp tục trong lúc những dòng suy nghĩ đó chạy qua đầu tôi.
“Ồ! Hình như có chuyện gì đó đang xảy ra với đội JSDF.”
“Chuyện gì vậy nhỉ? Vài người trong số họ đã—đó là những cái gì vậy?”
Tôi không biết chính xác chuyện gì đang diễn ra, nhưng giọng Matoba-san nghe đầy phấn khích. Thực tế, ông ta đang vui vẻ ở mức mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Một tay ông cầm ống nhòm, chăm chú nhìn xuống sân.
“Koganuma đã rút khẩu 9mm ra rồi! Cô ấy đã rút súng lục!”
“.........Cái gì?”
Chắc tôi nghe nhầm. Chứ không thể nào ông ta vừa mới nói...
“Ồ hô! Có lẽ được Koganuma truyền cảm hứng, các cầu thủ JSDF khác đã rút súng Kiểu 89 ra! Đó là một loại vũ khí tự động cỡ nhỏ mà—”
“Gì cơ?!”
Họ rút súng ra mà ông còn bình luận được à?! Mà làm quái nào họ mang được mấy thứ đó vào đây?!
Tôi vừa định chen ngang lời tường thuật của Matoba-san thì—
RẸT RẸT RẸT RẸT RẸT!!
Không khí vang rền tiếng súng bộ binh.
Giờ thì, phải nói cho rõ, dù là súng cỡ nòng nhỏ thì nó vẫn là súng và gây ra tiếng động đáng kể, nhưng sau khi nghe quả bóng bay vèo vèo với tốc độ cận âm thì tiếng này cũng chẳng thấm vào đâu.
Một khẩu Kiểu 89 là loại hoàn toàn tự động. Về kỹ thuật thì nó là súng trường tấn công, nhưng có chế độ bắn liên thanh như súng máy. Cứ siết cò là nó sẽ khạc ra cả chục viên đạn 5.56mm mỗi giây.
Nhưng mà thôi đi—!
“Không thể tin được! Thật không thể tin được! JSDF đang nghênh đón quả bóng đang lao tới bằng một trận mưa đạn từ súng Kiểu 89!”
“Ông nói gì cơ?!” tôi la lên.
Tôi nhìn xuống sân, và đúng là chuyện đó đang diễn ra thật. Quả bóng bay đến với tốc độ âm thanh, và mấy người lính dùng súng trường bắn vào nó. Chỉ riêng Minori-san là dùng khẩu súng lục 9mm, nhưng giữa một cơn mưa đạn như thế thì cũng chẳng khác biệt là bao.
Bây giờ, bạn có thể nghĩ một làn mưa đạn súng bộ binh sẽ khiến quả bóng đá xì hơi. Và bạn nghĩ đúng rồi đấy.
Nếu là trong điều kiện bình thường.
Có vẻ như một loại khiên phép nào đó đang bảo vệ quả bóng (chắc chắn là thế, nếu không nó đã nổ tung mỗi lần bị sút rồi), và không một viên đạn nào trúng được mục tiêu.
Tuy nhiên, súng đạn vẫn là súng đạn. Động năng từ một bức tường đạn bay với vận tốc gấp ba lần vận tốc âm thanh, liên tục tác động vào quả bóng, hẳn phải tạo ra hiệu ứng nào đó. Quả bóng bị chệch hướng một chút xíu.
Phập.
Vẫn là âm thanh mà quả bóng tạo ra lúc trước, nhưng thay vì bay vào gôn, nó lại bay vút lên trời, vượt qua cả bức tường bảo vệ khán đài. Một tiếng ồ đồng thanh vang lên từ đám đông.
Ồồồồồồồ!
Khán giả có thể không giải thích được những chi tiết phức tạp của trận đấu, nhưng họ đã hiểu được mục tiêu là sút bóng vào lưới đối phương. Họ cũng hiểu rằng đội JSDF, vốn đang chịu trận trước các kỵ sĩ, vừa tìm ra được cách để phản công.
“Anh thấy chưa?” Minori-san hét lên, hai tay giơ cao đầy phấn khích. “JSDF đâu có bất lực đến thế!”
Các micro quanh sân vận động đã thu lại và phát đi giọng của cô. Minori-san này chẳng giống cô gái điềm đạm, ấm áp và dễ mến mà tôi từng biết chút nào. Hay có lẽ đây mới chính là con người thật của cô ấy...
“Cuối cùng, lực lượng vũ trang đã phòng thủ thành công! Tuyệt vời,” Matoba-san nói, giọng gần như reo lên vì phấn khích.
Ừm thì, tôi đoán là nó cũng tuyệt vời... theo một nghĩa nào đó. Dù có vũ khí tự động hay không, bắn trúng một vật thể đang bay với tốc độ gần bằng âm thanh chẳng phải là chuyện dễ. Nên, vâng, tuyệt vời! Chắc chắn rồi!
“Chủ nhân?” Myusel nhìn tôi, có lẽ đang thắc mắc tại sao tôi đột nhiên ôm đầu. “Có chuyện gì không ổn ạ?”
“Không,” tôi lẩm bẩm, “không có gì hết.”
Cái quái quỷ gì đây? Đây đâu phải là bóng đá.
Thông thường, việc dùng vũ khí như vậy là hoàn toàn không thể chấp nhận được, nhưng xét đến việc đối thủ của họ có phép thuật và JSDF thì không có cách nào chống trả, ai dám nói việc họ rút súng ra là không công bằng?
“Bây giờ có vẻ các kỵ sĩ hoàng gia đã thực sự vào guồng rồi,” Zahar nhận xét.
“Quả là vậy,” Matoba-san hưởng ứng. “Ồ! Gì thế này? Một trong các kỵ sĩ đang—bay ư?”
Một thành viên của đội đối phương đã phóng thẳng lên không, cao gần mười mét so với mặt đất. Lại là phép thuật, chắc chắn rồi. Hơn nữa, quả bóng cũng lơ lửng bay lên cùng anh ta.
“Một cú sút từ trên cao ư?!” Matoba-san thốt lên. “Không thể tin nổi! Kinh ngạc! Một cú thiên thạch giáng trần thực thụ!”
Trời ạ, ông già này đúng là đang tận hưởng thật.
Thế nhưng, ngay lúc đó, tôi chẳng có tâm trí đâu mà thưởng thức việc khám phá ra khía cạnh bất ngờ này của ông quan chức già. Người kỵ sĩ đang lơ lửng tung một cú đá xe đạp chổng ngược, và giờ đây quả bóng không chỉ bay với tốc độ của quỷ thần, nó còn đang giáng xuống từ trên cao. Đội JSDF hoàn toàn bó tay.
“Ối chà, có chuyện gì thế này? Đội kỵ sĩ đã quá tham vọng rồi! Anh ta mất kiểm soát—bóng sắp trượt mục tiêu rồi!!”
Và chuyện đó đã xảy ra thật: có lẽ một cú sút trên không là hơi quá sức, bởi quả bóng đã bay chệch khung thành, đập mạnh xuống đất ngay trước vạch vôi rồi nảy vọt lên cao.
“Này! Cái gì kia? Đội JSDF vừa ném gì thế? Là lựu đạn à?”
Ông Matoba vừa dứt lời thì quả lựu đạn đã phát nổ giữa không trung.
Sức ép từ vụ nổ đẩy quả bóng văng ngược xuống đất, nơi một binh sĩ JSDF đang chờ sẵn liền bắt đầu dẫn bóng. Các pháp sư trên ghế dự bị bắt đầu niệm chú để tạo chướng ngại vật, nhưng một quả lựu đạn choáng từ phía quân đội đã cắt ngang họ. Khi không còn nhìn thấy gì, các pháp sư cũng chẳng thể nhắm phép thuật được nữa.
Và thế là, cuối cùng, JSDF đã ghi được bàn thắng đầu tiên.
“Thấy sao hả?!” Minori-san gào lên.
“Và JSDF đã có điểm số đầu tiên trên bảng!” ông Matoba tuyên bố.
“Liệu đây có phải là bước ngoặt của trận đấu không?”
“Luôn có khả năng đó.”
Ừ, có lẽ thế, nhưng các kỵ sĩ vẫn chiếm ưu thế rõ rệt, và họ nhanh chóng giành lại thế chủ động.
“Trời đất! Ma thuật gió kia đã thổi bay các cầu thủ JSDF! Chắc chắn là phạm luật rồi chứ?”
“À, nhưng các pháp sư đâu có nhắm vào binh lính JSDF, họ chỉ nhắm vào ‘mấy khẩu Type 89’ của họ thôi.”
Về cơ bản, khi các binh sĩ chuẩn bị khai hỏa, các pháp sư liền tung ma thuật gió để thổi bay họ. Đương nhiên, bản thân các pháp sư không phải là cầu thủ, và vì về mặt kỹ thuật họ chỉ nhắm vào khẩu súng Type 89 mà đội JSDF đang cầm chứ không phải người, nên họ không bị phạt thẻ vàng hay thẻ đỏ. Dù sao thì, logic của họ có vẻ là như vậy.
Kết quả của chiến thuật nhỏ này là khoảng cách điểm số vốn đã lớn lại càng bị nới rộng ra...
...và rộng hơn nữa...
“Nào, chuyện gì đây?” ông Matoba nói. “Bên phía đội JSDF có lục đục nội bộ à?”
“Hình như họ đang tranh cãi gì đó,” Zahar nói.
Vì lý do nào đó, chúng tôi không nghe được họ đang nói gì; có thể micro đặt không đúng chỗ. Tôi có thể thấy Minori-san, trông điên tiết hệt như cái hôm bị Elvia cướp mất quả bóng vàng, đang la hét và bị đồng đội giữ lại. Nhìn bộ dạng cô ấy, chắc là cô ấy đang định lôi cả xe tăng hay súng RPG vào sân cũng nên.
Mà tôi cũng rất thông cảm cho cô ấy...
“Phải rồi, tình hình bên đội Jay Ess Dee Eff có vẻ đã ổn định.”
“Vâng, họ đã trấn an được thành viên đang gây rối. Lực lượng vũ trang của chúng ta quả là tấm gương về sự kiềm chế và nhẫn nại.”
“Tôi không biết cô ấy muốn gì, nhưng mừng là cô ấy đã bình tĩnh lại.”
“JSDF nổi tiếng là kỷ luật thép. Họ luôn phải kiểm soát được bản thân.”
Tôi không chắc nên nghĩ gì khi thấy ông Matoba lại đi tự hào về cái nhóm từng định giết mình. Nhưng thôi, tốt nhất là nên giữ im lặng.
Hiệp một kết thúc với chiến thắng thuộc về Kỵ Sĩ Đoàn Đệ Nhất, còn tôi thì vẫn đang cố tiêu hóa những gì vừa xảy ra.
-------------
Thế đấy, trận đầu tiên, giữa các kỵ sĩ và JSDF, hóa ra lại hoàn toàn điên rồ. Khó mà gọi đó là bóng đá được. Vậy nó là gì? Đừng hỏi tôi. Nhưng chắc chắn một điều, bất kỳ tín đồ bóng đá nào mà chứng kiến cảnh tượng tôi vừa thấy chắc sẽ ngất xỉu tại chỗ. Nhưng đó vẫn chưa phải là tệ nhất—như trận thứ hai đã cho thấy.
“Trời đất! Đội người lùn có vẻ đang dùng một loại ma thuật chiến thuật mới!”
“À. Đó là một con rối đất sét. Một phép thuật cơ bản của người lùn.”
“Vâng, nhưng dù là con rối hay không, thế này không phải là có mười hai người trên sân sao? Và đó là phạm—Khoan! Anh ta chui vào à? Anh ta vừa chui vào trong đó ư?!”
“Đúng vậy.”
“Một người lùn vừa chui vào con rối đất sét như thể bị hút vào trong! Họ định nói rằng làm thế này thì lại thành mười một cầu thủ à?!”
Cạn lời. Tôi thực sự cạn lời.
Những người lùn chân ngắn tự nhiên đã yếu thế hơn so với các tiên tộc cao ráo, mảnh khảnh. Rõ ràng, kế hoạch của họ là dùng những con rối bằng đất—về cơ bản là golem—để cân bằng thế trận, gần như thể họ đang khoác lên mình những bộ giáp trợ lực. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì mười một gã khổng lồ đất sét, cao gần ba mét, đã đứng trên sân. Cơ thể chúng trông như những người lùn phiên bản ngoại cỡ, nhưng không có đầu; thay vào đó, một người lùn sẽ ngồi bên trong, với nửa thân trên của người điều khiển ló ra ở vị trí của cái đầu. Tôi chỉ còn biết tròn mắt đứng nhìn.
Và phản ứng của đối thủ?
“Đội tiên tộc đang làm gì đó—ồ! Cái gì thế kia?”
“Đó là ma thuật diện rộng. Một phiên bản phóng to của tifu murottsu. Hô! Họ đã thổi bay được mấy con rối đất sét rồi.”
“Diện tích bề mặt khổng lồ của mấy bộ giáp đó khiến chúng đặc biệt dễ bị tổn thương trước những cơn cuồng phong.”
Các tiên tộc đã vận dụng ma thuật gió cứ như thể đó là một trận mưa đạn.
“Hah! Hah! Hah!” Tiếng cười lanh lảnh vọng ra từ đội trưởng đội tiên tộc, Loek. “Mấy con búp bê xấu xí của các ngươi chỉ là rác rưởi cho tinh linh gió của bọn ta thổi bay thôi!”
Cơn gió vô hình nhưng hiện hữu rõ rệt, thổi vù vù khắp nơi. Nó khiến mấy con golem của người lùn loạng choạng như say rượu. Đúng như ông Matoba nói: kích thước khổng lồ khiến chúng trở thành mục tiêu quá dễ dàng. (Tôi có thể nghe thấy một otaku mê thiết kế nào đó đang gào lên: “Đã bảo rồi mà, vũ khí hình người có bất lợi thấy rõ!”) Và đúng là vậy, hầu hết các loại vũ khí đều được chế tạo với hình dáng thon gọn để giảm diện tích bề mặt phía trước. Từ góc độ đó, một người khổng lồ hình người đúng là đang tự rước họa vào thân.
Tuy nhiên, Romilda chẳng hề nao núng. “Bọn ta sẽ không thua các ngươiiiiii!” cô gầm lên.
Những gã khổng lồ đất sét khuỵu xuống đất như thể kiệt sức, chống cả tay cả chân—nhưng đó cũng chính là tư thế mà người lùn dùng khi niệm phép.
“Aha! Đội người lùn có vẻ đang dựng lên một hàng rào để chống lại gió!”
“Ồ, tôi không nghĩ họ chỉ làm có vậy đâu.”
“Ôi lạy Chúa tôi! Họ đang biến sân bóng thành một mê cung! Và ông có thấy sân hơi nghiêng hơn bình thường không? Nhìn kìa! Quả bóng đang tự lăn về phía khung thành của tiên tộc!”
Đúng vậy: các bình luận viên đã nói đúng. Người lùn đã tạo ra một cấu trúc giống như mê cung để chống lại đòn tấn công gió của tiên tộc—và bằng cách làm nghiêng nó, họ có thể khiến quả bóng tự lăn về phía khung thành của đối phương.
Đúng là một chiến thuật! Người lùn trông không có vẻ gì là giỏi bày binh bố trận, vậy mà trên sân đấu này—!
Thôi, bỏ đi.
Tôi biết bây giờ mà phàn nàn thì hơi muộn, nhưng đây đâu còn là bóng đá nữa. Nó chẳng là cái gì sất.
Không phải là các tiên tộc phàn nàn. Hay bất kỳ ai khác. Thực tế là...
“À, ra là vậy! Thật thú vị!”
“Đúng thế. Rất nhiều chiến thuật của họ có thể áp dụng tốt trên chiến trường. Đây quả là một buổi diễn tập hữu ích.”
“Ồ—Chủ nhân! Chủ nhân! Các tiên tộc đã chặn được bóng rồi.”
Petralka, Garius và Myusel—nói tóm lại là tất cả mọi người xung quanh—đều đang vô cùng thích thú với màn kịch này. Tôi khó mà có thể nhảy dựng lên, lật bàn và hét: “Đây không phải là bóng đá!!” Nhất là khi ở đây làm gì có cái bàn nào.
Và cuối cùng...
“Trận đấu kết thúc! Một cuộc đối đầu thực sự, vô cùng kịch tính, nhưng cú dứt điểm cuối cùng đã mang lại chiến thắng cho người lùn!”
“Lợi thế sân nhà là một chuyện, nhưng lợi dụng cả sân đấu—lại là một chuyện hoàn toàn khác!”
Đây mà là bình luận trực tiếp á? Hai ông già lảm nhảm và chơi chữ dở tệ?
Cuối cùng, tôi quyết định thôi không lo lắng nữa và cứ ‘yêu quả bom này’ mà sống vậy.
-------------
Người ta nói trong cái rủi có cái may, và mọi thử thách cay đắng rồi cũng sẽ qua...
Thôi được, chuyện này cũng không đến mức kịch tính như vậy, nhưng cuối cùng thì những trận đấu điên rồ cũng đã trôi qua và đến giờ ăn trưa. Bữa trưa thân yêu.
Đúng như đã hứa, Myusel mang cho tôi một hộp cơm. Cô ấy nấu ăn rất ngon. Cứ như là... hầu hết các nữ chính trong manga và light novel đều nấu dở tệ, nhưng tôi nhớ bố tôi, một tác giả light novel, từng nói rằng đó chủ yếu là để có cớ cho một tập truyện hài hước khi để cô ấy vào bếp. Riêng Myusel thì không thuộc kiểu đó. Đồ ăn của cô ấy ngon thực sự.
Công bằng mà nói, trong suốt thời gian làm hikikomori, tôi gần như chỉ ăn hai thứ: đồ ăn vặt và cơm mẹ nấu. Nên khẩu vị của tôi cũng chẳng phải loại tinh tế gì cho cam.
“Của ngài đây ạ, thưa Chủ nhân,” Myusel nói và đưa cho tôi một cái giỏ.
Hửm?
Chúng tôi vẫn đang ở trong phòng quan sát của Petralka, nhưng có gì đó là lạ. Myusel đã từng chuẩn bị bữa trưa cho tôi, nhưng việc cô ấy chỉ đưa cho tôi cái giỏ mà không mở nắp thì thật khác thường. Bình thường, cô ấy rất tâm huyết với những hộp cơm này, đến mức có lẽ tôi mà yêu cầu thì cô ấy cũng sẵn lòng đút cho tôi ăn; cô ấy luôn mở giỏ và đôi khi còn trải cả tấm lót ra nữa.
Lần này cô ấy muốn tôi tự mở sao? Tôi nhận lấy cái giỏ từ tay cô ấy, có chút bối rối.
“Cái...?”
Tôi sững người, mắt mở to. Có một thứ gì đó rất quen thuộc ở đó. Rất quen thuộc, nhưng cũng là thứ mà tôi đã rất lâu rồi chưa được ăn.
“Đây là... onigiri?” Và đúng là chúng rồi: những nắm cơm nhỏ hình tam giác. Chúng còn được bọc trong rong biển nori, đúng chuẩn bài.
Nhìn kỹ hơn, tôi thấy kích thước và hình dạng của chúng có hơi khác nhau một chút; rõ ràng Myusel đã tự tay làm. Ý tôi là, điều đó cũng dễ hiểu, nhưng làm quái nào mà cô ấy—?
“Myusel?”
“Em thấy ngài ngạc nhiên, thưa Chủ nhân,” cô ấy nói, đôi má ửng hồng đầy vẻ e lệ. “Em đã nhờ Minori-sama chia sẻ một ít ‘gạo’...”
Tôi lại nhìn những viên onigiri.
Tất nhiên tôi biết lính JSDF thỉnh thoảng có nhập khẩu đồ từ Nhật Bản, bao gồm cả những món ăn ưa thích. Và đúng là tôi đã đôi lần buột miệng khen rằng điều đó thật tuyệt trong bữa sáng, lúc đó Myusel hẳn đã nghe thấy. Nhưng tôi chưa bao giờ ngờ rằng cô ấy lại để tâm, rồi lại cất công đi nhờ Minori-san mang gạo cho. Tôi đoán Minori-san cũng đã dạy cô cách nấu cơm và nặn cơm nắm. Tất cả chỉ để tôi có onigiri cho bữa trưa.
Và cô ấy đã giữ bí mật hoàn toàn với tôi. Thật không hiểu cô ấy đã xoay xở thời gian ở đâu ra nữa. Chắc hẳn đã tốn rất nhiều công sức...!
“Ơ... thưa Chủ nhân?” một thoáng lo âu hiện lên trên gương mặt Myusel. “Em... em rất xin lỗi vì đã giấu ngài. Nhưng... em chỉ...” Giọng cô ấy đầy lo lắng, gần như hoảng hốt. Chắc hẳn cô ấy đã hiểu nhầm sự im lặng sững sờ của tôi là tức giận.
Tôi nắm chặt tay và hét lên, “Đừng xin lỗi!”
“A!”
“Tôi cảm động không nói nên lời!”
“Ơ... Dạ?” Nàng chớp chớp đôi mắt to, màu ngọc lục bảo.
Tôi nắm lấy tay nàng và cất tiếng ca ngợi, “Myusel—nàng đã dùng những ngón tay thanh tú, duyên dáng của mình để nắn những viên onigiri này, đã đặt cả trái tim và tâm hồn vào chúng! Thật tuyệt vời!”
“Dạ... Hừm... Và điều đó làm Chủ nhân... vui lòng chứ ạ?”
“Chắc chắn rồi!” tôi quả quyết. Sao mà không quả quyết cho được? “Nàng phải hiểu! Món o-bentou do nữ chính tự tay làm là một nghi thức không thể thiếu trong mọi bộ rom-com, một mô-típ chuẩn không thể chối cãi, một sự kiện tất yếu như mặt trời mọc! Và nàng làm gì cho nam chính? Bánh sandwich cũng được, nhưng nữ chính của tôi—! Nàng đã chọn onigiri! Tự tay làm, đúng vậy, bằng chính đôi tay của nàng! Những hạt cơm được ngón tay nàng vuốt ve, cứ như thể chúng đang thay mặt nàng chạm vào đầu lưỡi tôi vậy! Sự chăm chút như thế phải được tôn trọng một cách tuyệt đối! Banzai, ẩm thực Nhật Bản!”
“C-Cảm ơn ngài.” Vì lẽ gì đó, Myusel có vẻ hơi ngập ngừng, nhưng nàng vẫn mỉm cười.
Còn tôi, tôi nhón một viên onigiri cho vào miệng, đắm chìm trong ngàn vạn cảm xúc mà nó mang lại. Có một thoáng tôi lo rằng có thể có một biến tấu kỳ quặc nào đó, ví dụ như nàng dùng đường thay muối, hay có nhân caramel ở giữa, nhưng không, nhân là cá băm, đúng chuẩn vị của nó.
Tuyệt vời!
“N-Ngài có thích không ạ?”
“Ta rứt thít,” tôi đáp. Tôi đang ngấu nghiến những viên cơm như một đứa trẻ chết đói.
Đã gần một năm rồi tôi chưa được ăn cơm. Tài nấu nướng của Myusel chẳng có gì đáng chê, nhưng tôi vẫn là người Nhật, và chẳng có gì quen thuộc và ấm lòng hơn món ăn chính trắng mềm ấy.
“Ta không hiểu lắm. Đây là món ăn từ quê hương của Shinichi à?” Petralka hỏi, ngó đầu vào giỏ. Con bé đã rời khỏi lòng tôi và đang dùng bữa tối đủ món do đầu bếp riêng chuẩn bị, nhưng xem ra cảm xúc mãnh liệt của tôi đã thu hút sự chú ý của nó.
“Vâng ạ,” Myusel đáp lời. Tôi thì bận ăn quá chẳng nói được gì. “Minori-sama đã dạy em cách làm, rồi em tự tay chuẩn bị ạ.”
“Mm. Nếu nó làm Shinichi vui đến vậy, ta cũng muốn nếm thử.”
“A, Bệ hạ tất nhiên có thể—”
“Lấy một cái sao? Vậy thì ta sẽ lấy.” Petralka chộp lấy một viên onigiri.
Tôi để ý thấy mấy viên cơm này hơi to. Vì đây là lần đầu Myusel làm nên có lẽ nắn to một chút sẽ dễ vào khuôn hơn.
“Hừm. Và phải ăn bằng tay không à?”
“Vâng, Minori-sama đã dạy em như vậy ạ.”
“Thật thú vị...”
Chưa từng ăn onigiri bao giờ, Petralka trông có vẻ hơi do dự. Con bé dùng cả hai tay nâng viên cơm lên, cứ như sợ làm rơi.
“Quả là một vật thể kỳ lạ,” con bé nói, nhưng rồi cũng cắn một miếng nhỏ, gặm một góc của viên onigiri hình tam giác.
Chu choa...!
Một cô bé tóc bạc nhỏ xinh đang cầm viên onigiri bằng cả hai tay...
Ngọt ngào gặm một miếng nhỏ ở góc...
Cứ như thể con bé có sẵn một danh sách kiểm tra độ moe, và đang tích vào từng mục một vậy! Dễ thương chết mất!
Giữa cơn xúc động vì món cơm nắm của Myusel và độ moe trong cách ăn của Petralka, tôi bận rộn vô cùng.
“Ahh. Thú vị thật. Món này hoàn toàn khác bánh mì, ấy thế mà kết cấu đậm đà, dai dai lại—nhồm nhoàm.”
Xem ra Petralka khá thích món cơm nắm, vì con bé ăn phần còn lại rất ngon lành. Có lẽ nó nghĩ phải ăn giống tôi, nên cứ cắn những miếng to tướng, làm cơm dính lem nhem quanh miệng.
“Ôi, Bệ hạ. Thánh nhan của người...” Myusel rút một chiếc khăn tay từ trong túi. “Xin hãy để thần—”
“Không, đừng!”
Tiếng hét bất ngờ của tôi khiến cô hầu gái giật nảy mình.
Nhìn chằm chằm vào hạt cơm trên má Petralka, tôi nói, “Dùng khăn tay lau đi là hoàn toàn không chấp nhận được! Khi một thiếu nữ xinh đẹp có hạt cơm dính trên má, anh phải nói ‘Có vài hạt cơm trên má em kìa...’ rồi nhẹ nhàng gỡ nó ra và ăn! Đây là quy tắc cơ bản!”
“Thiếu nữ xinh đẹp—?” Petralka ngơ ngác chớp mắt. “N-Ngươi đang nói đến ta sao?”
“Vâng, thưa Bệ hạ, chính là người! Nghe tôi này! Người phải nhận ra mình là một thiếu nữ xinh đẹp, và hành xử cho đúng mực! Người phải tự trọng đến mức không để ai làm một việc lãng phí thô thiển là dùng một chiếc khăn tay tầm thường để lau cơm trên mặt mình!”
Tôi đã kích động đến mức chính tôi cũng không còn biết mình đang nói gì nữa, nhưng tôi hy vọng sự chân thành của mình đã được truyền tải.
“Ờ... Ừ. Ta không hiểu hết, nhưng được thôi,” Petralka nói. “V-Vậy thì, Shinichi, ngươi gỡ nó đi.”
Tôi sực tỉnh. “Cái gì?”
Tôi ư? Con bé muốn tôi làm ư? Gỡ hạt cơm khỏi má nó? Rồi ăn ư? THẬT LUÔN Á??
Khoan... Có phải mình đang kích động đến mức suy nghĩ bằng tiếng Nhật không? Chết tiệt, đó còn chẳng phải tiếng Nhật chuẩn, mà là romaji!
Nhưng thôi, quên chuyện tự kiểm điểm đi.
“Ơ... hừm.”
“Đây không phải là cách người ta làm ở quê hương ngươi sao?”
“À... vâng, cũng có thể nói là vậy...”
Giờ tôi mới thấy hạt cơm trên má Petralka dính ngay sát đôi môi hồng phớt của con bé.
Chết rồi! Khoảng cách này gần như là một nụ hôn luôn rồi!
“Ngươi định nói là ngươi không thể ăn một thứ dính trên má của ta sao?”
“Không hề, thưa Bệ hạ...”
“Vậy thì gỡ nó đi!” Petralka ra lệnh. Rồi con bé nhắm mắt, chìa mặt ra. Trông nó gần như đang sẵn sàng cho một nụ hôn, dễ thương không thể tả nổi.
Bình tĩnh nào, trái tim của ta! Ááááá! Nhưng— Nhưng—!
Petralka hé một mắt. “Ngươi không làm nhanh lên à?” con bé hỏi. “Sao ngươi run vậy? Vẻ ngượng ngùng của ngươi—dù ta không hiểu sao ngươi phải ngượng—sắp lây sang ta rồi đây này!”
“R-Rõ, thưa cô!” tôi buột miệng, bất giác đứng thẳng dậy. Tôi vươn tay, gỡ hạt cơm khỏi má con bé, và—
Ăn nó. Tôi thật sự đã ăn nó.
Ááááááááááá?!
Phải nói sao đây nhỉ? Vị của nó vẫn là vị cơm, nhưng nó cũng—hừm. Cứ như thể tôi vừa vượt qua một lằn ranh định mệnh nào đó trong ẩm thực. Có lẽ đây là cảm giác của Adam và Eve khi nếm trái trí tuệ.
Cha ơi! Mẹ ơi! Hôm nay con trai lại tiến thêm một bước trên con đường trưởng thành...!
Mà với tính cách của bố mẹ, chắc họ cũng chỉ phán một câu kiểu “Tốt lắm, hạ được một lá cờ rồi.” Nhưng kệ đi.
“Mm,” Petralka nói, mở mắt và gật đầu. “Nói ta nghe, Shinichi. Nghi thức này luôn do đàn ông thực hiện à?”
“Ờ, không ạ. Thật ra, thường là ngược lại.”
“Vậy thì ta cũng sẽ làm.”
“Tôi... cái gì cơ ạ?”
“Shinichi. Trên má ngươi cũng có cơm kìa.”
Tôi nín thở.
Trời đất ơi! Kanou Shinichi—mày đã bao giờ chuẩn bị cho tình huống này chưa?!
Tôi cứng đơ người khi Petralka đưa tay về phía má tôi và gỡ một hạt cơm. Những ngón tay trắng ngần của con bé lướt qua gần như một cái vuốt ve... Ahhh.
“Hừm. Một phong tục thật khác thường,” Petralka nói. Con bé không ngần ngại bỏ hạt cơm vào miệng. “Nó làm người ta khá là... bẽn lẽn.” Và rồi nữ hoàng mỉm cười e thẹn.
Chơi ăn gian! Quá sức ăn gian!
Toàn bộ cảnh này như đổ thêm xăng vào ngọn lửa moe trong tim tôi.
Không thể tin được, tôi, một kẻ từng cho rằng “thế giới ba chiều chỉ là trò giải trí thôi; những thứ chân chính thì không... (bạn biết phần còn lại rồi đấy)”—lại có thể đi đến một thời điểm tim đập thình thịch như thế này trong mối quan hệ với một cô gái 3-D!
“Shinichi. Má ngươi vẫn còn dính cơm kìa.”
Người tiến đến gần tôi khi tôi đang mải mê suy nghĩ, gỡ hạt cơm trên má tôi rồi ăn nó lại là... Garius?!
Ééééééééééééééééééééééééééééc!
“Hm, ta hiểu rồi,” anh ta nói với một nụ cười thản nhiên. “Thật là một phong tục vô cùng thú vị.”
Tôi vẫn đứng hình.
Không! Chết tiệt! Lẽ ra mình phải lường trước khả năng Garius sẽ tham gia mới phải! Nhưng mình đã quá chìm đắm trong sự moe trước hành vi quá sức ăn gian của Petralka—làm sao mà nghĩ được nữa chứ?! (Lưu ý: câu hỏi tu từ.)
Trời ơi là trời.
“Ờ... Ừm...” Tôi đứng bật dậy khỏi ghế như thể sắp bỏ chạy. “Tôi, ờ, tôi phải... vào nhà vệ sinh!”
Đó là một cái cớ vụng về để rời đi giữa bữa ăn, nhưng nó giúp tôi thoát khỏi phòng quan sát.
Nguy hiểm! Nguy hiểm đấy, Shinichi!
Garius hoàn toàn không phải người xấu, và cùng với Petralka, anh ta là một trong những người ủng hộ tôi nhiệt thành nhất. Nhưng tôi chẳng có hứng thú gì với chuyện tình cảm đồng giới cả. Để một gã con trai khác chạm vào má mình, hay ăn hạt cơm hắn gỡ ra từ đó... Tôi không thể nào moe nổi với chuyện đó.
Cảm giác như vừa được ăn viên kẹo ngọt nhất rồi ngay lập tức bị ép nuốt quả ớt cay nhất—chúng gần như triệt tiêu lẫn nhau.
“Haiz...” Tôi thở dài khi đi dọc hành lang. Có lẽ mình nên vào nhà vệ sinh thật. Dĩ nhiên ở đây chẳng có cống rãnh hay hệ thống ống nước trong nhà, nhưng họ có những bình gốm chứa nước sạch tinh tươm để bạn có thể rửa tay. Mình có thể rửa mặt, cho đầu óc nguội đi một chút...
Nhưng rồi, tôi khựng lại. “Hử?”
Hình như tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Họ đang nói chuyện với ai đó. Tiếng nói chuyện thì thầm, không lớn lắm, nhưng cuộc đối thoại nghe có vẻ căng thẳng.
Tò mò, tôi đi về phía có tiếng nói, và nhận ra mình có thể nghe rõ hơn.
“Chồng ơi, thời khắc đó liệu có còn—?”
Đáp lại là sự im lặng.
Tôi hé mắt nhìn qua góc tường. Brooke và Cerise đang đứng gần đó. Phòng chuẩn bị của đội người thằn lằn chắc hẳn ở ngay quanh đây.
“Mọi người đều đang mong được thấy anh ngoài kia,” Cerise nói.
Giọng cô có vẻ van nài, nhưng sau một thoáng im lặng, Brooke chỉ đáp, “Nói với họ... tôi xin lỗi.” Rồi anh ta bỏ mặc cô ở đó, hệt như lần trước. Cerise, đứng một mình giữa hành lang, trông cô đơn đến nao lòng.
“A.” Cerise ngước lên, bắt gặp ánh mắt tôi. “Shinichi-sama...”
“Ơ, ờ, xin lỗi, tôi không có ý, ờ—”
Cerise có vẻ lạnh lùng lạ thường với tôi. Có lẽ vì lần nào gặp nhau, tôi cũng trông như đang nghe lén.
Nhưng cô ấy nói, “Không sao đâu ạ. Tôi mới là người phải xin lỗi. Ngài đã bắt gặp chúng tôi trong một khoảnh khắc hết sức... khó xử.”
“Cô thật sự không cần phải xin lỗi,” tôi nói. “Ừm...”
Việc Brooke cứ liên tục lạnh nhạt với cô ấy thực sự bắt đầu khiến tôi bận tâm. Đây đã là lần thứ hai... Thực ra, tính cả lần đầu tiên tôi thấy họ, thì là ba lần rồi.
“Hai người đang cãi nhau à?” tôi hỏi khẽ. “Brooke... có phải... anh ấy không vui khi làm việc ở chỗ tôi không?”
"Dạ không, chắc chắn không phải thế," Cerise vội vàng lắc đầu. Nét mặt của người thằn lằn, trước sau như một, vẫn luôn là một thử thách đối với tôi, nhưng dường như cô ấy đang hết sức muốn đính chính lại mọi hiểu lầm. Cô ấy quả quyết nhắc lại một lần nữa, "chắc chắn không phải", rồi cúi gằm mặt.
Vậy... rốt cuộc là có chuyện gì?
Cerise có vẻ là một người vô cùng chân thành và tử tế (dẫu cho cô ấy có nét tương đồng thoáng qua với Godzilla), nên tôi muốn làm mọi thứ có thể để giúp đỡ cô.
"Nếu có bất cứ điều gì tôi có thể giúp, cô cứ nói nhé," tôi ôn tồn đề nghị.
"Dạ?" Cerise hỏi lại.
"À... dĩ nhiên là tôi không có ý tọc mạch," tôi nói, có chút ngượng ngùng. "Chỉ là... Brooke đã giúp tôi rất nhiều việc, và tôi rất biết ơn anh ấy. Tôi mong anh ấy được hạnh phúc."
Cô ấy lặng thinh.
"Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều, nhưng tôi cảm thấy vợ chồng thì nên hòa thuận với nhau. Có lẽ người thằn lằn không nghĩ vậy, hoặc có lẽ hạnh phúc đối với các vị lại mang một ý nghĩa khác. Cũng có thể tôi đang tự phụ. Nhưng cảm giác của tôi lúc này là, cô và Brooke... đang không được hạnh phúc cho lắm."
Sống cùng một người khác thật là tốt. Sống một mình—cô đơn khi đáng lẽ ra bạn phải ở bên một ai đó—thật buồn biết bao. Tôi hiểu điều đó từ chính kinh nghiệm của mình. Chính vì vậy, nếu có cách nào để giúp Brooke và Cerise hòa giải, tôi rất muốn làm.
"Shinichi-sama..." Cerise nhìn tôi một lát. "Thực ra thì..."
Và rồi cô ấy bắt đầu kể về quá khứ.
-------------
Cerise là con gái của một thành viên quyền thế trong Hội đồng Bộ lạc—về cơ bản, thuộc tầng lớp quý tộc của người thằn lằn. Cuộc hôn nhân của cô với Brooke chủ yếu vì mục đích chính trị. Dù sao thì, anh cũng là người anh hùng vĩ đại nhất của tộc thằn lằn. Cảm xúc của cô dâu chú rể tương lai chẳng có mấy vai trò. Dù vậy, Cerise và Brooke đã quen biết nhau từ lâu, và cô cũng chẳng ghét bỏ gì anh, nên cô không phản đối gì cụ thể về đám cưới này.
Nhân tiện, hôn nhân trong xã hội người thằn lằn chỉ có một mục đích duy nhất: duy trì nòi giống.
Cerise kể với tôi rằng không như động vật có vú, người thằn lằn không phân chia lao động rõ rệt trong việc chăm sóc con cái. Tức là, người mẹ không cho con bú, nên cả vợ và chồng đều dễ dàng chăm sóc con nhỏ hơn. Quan niệm nuôi dạy con cái khá thoáng của xã hội họ cũng là một yếu tố. Cái cách con người yêu chiều con cái của mình—ôm ấp, vuốt ve, cọ mũi vào nhau—gần như không tồn tại ở người thằn lằn.
Những hành vi tương tác có phần hạn chế này là một trong những lý do khiến các nhà quan sát từ những chủng tộc khác gọi người thằn lằn là "loài máu lạnh" hoặc cho rằng họ vô cảm. Cá nhân tôi thì cho rằng đó chỉ đơn thuần là đặc điểm sinh học, chẳng có gì đáng để phán xét.
Nhưng nói gì thì nói, Brooke và Cerise đã kết hôn, và cô đã mang những đứa con của anh—hay nói đúng hơn là, đẻ ra những quả trứng của anh. Bình thường, họ sẽ cùng nhau chăm sóc những quả trứng đó. Nhưng lúc bấy giờ, Brooke vẫn còn tại ngũ trong quân đội của Đế quốc Thần thánh Eldant. Cả chủng tộc xem anh là một người hùng, và giờ đây khi cuộc hôn nhân với Cerise đã thành, anh không có cớ gì để trốn tránh nghĩa vụ quân sự. Khi có lệnh triệu tập, anh không thể làm ngơ. Cứ như vậy, anh phải ra trận, bỏ lại vợ và những quả trứng ở phía sau.
Trong khi anh đi vắng, nhà của anh bị Vương quốc Bahairam tấn công.
Bởi vì người thằn lằn vốn đã ở bậc thang rất thấp trong xã hội, họ thường bị coi như những con tốt thí để triển khai vào vùng chiếm đóng. Nói cách khác, họ thường sống ở những điểm nóng nhất trong mọi khu vực xung đột. Nhà của Cerise và Brooke cũng là một nơi như thế.
Dù là phụ nữ, Cerise vẫn là một người thằn lằn. Cô có sức chịu đựng và khả năng chiến đấu vượt trội hơn nhiều so với một người bình thường. Trong hoàn cảnh bình thường, cô có thể đã bảo vệ được những quả trứng dù không có Brooke. Nhưng xui xẻo thay, đúng lúc cuộc tấn công diễn ra, Cerise lại đang bị bệnh.
Những quả trứng của họ đã bị vỡ nát trong cuộc xung đột.
Nếu có Brooke ở đó, với sự vững chãi của mình, rất có thể anh đã bảo vệ được những quả trứng thay cho Cerise. Nhưng anh lại đang ở một chiến trường xa xôi, không thể bảo vệ vợ và "những đứa con" của mình.
"Chuyện đó đã dằn vặt anh ấy suốt từ đó đến giờ," Cerise nói. "Anh ấy nói mình không có tư cách làm cha."
"Nhưng đó đâu phải lỗi của anh ấy," tôi nói. Bất cứ ai cũng thấy rõ điều đó.
"Vậy mà anh ấy vẫn tự trách mình." Cerise nhìn xuống đất. "Và... cái môn 'bóng đá' này. Quả bóng mà ngài dùng trong cuộc thi. Kích thước và hoa văn của nó trông rất giống trứng của chúng tôi."
"Ra... Ra là vậy sao?" tôi hỏi, dần dần vỡ lẽ.
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Brooke lại nhìn quả bóng một cách đăm chiêu và kỳ lạ đến thế. Nó gợi cho anh nhớ về những quả trứng mà anh đã không thể bảo vệ. Đó có lẽ cũng là lý do Cerise nhìn quả bóng như vậy. Và với một quá khứ như thế, tôi lại đi bảo anh ấy chơi bóng đá?
"Tôi hiểu vì sao anh ấy lại không muốn đá quả bóng rồi," tôi nói. Một trò chơi mà bạn phải đá một quả bóng trông y hệt trứng của mình? Chẳng trách người thằn lằn lại không mấy mặn mà.
Nhưng Cerise có vẻ ngạc nhiên. "Sao cơ? Không... Tôi không nghĩ có vấn đề gì với chuyện đó cả."
"Cô... Cô không nghĩ vậy?"
"Vâng. Thật ra, người thằn lằn vận chuyển trứng bằng chân của họ."
"..................Hả?"
Mắt tôi tròn xoe. Cerise đã tốt bụng giải thích.
Như có thể đoán được từ lời nhận xét của cô rằng trứng của họ trông như quả bóng đá, trứng của người thằn lằn không có hình dạng giống như chúng ta thường nghĩ. Thay vào đó, chúng tròn vo. Rõ ràng, điều này là do chúng đã tiến hóa để cha mẹ dễ dàng vận chuyển. Khác với con người, một lứa trứng của người thằn lằn thường có ít nhất ba quả, trung bình là từ năm đến mười quả. Nếu họ cần mang chúng đi đâu đó—ví dụ như để giữ an toàn—họ sẽ thấy rằng không thể cầm hết trong tay, và cũng khó mà ngậm trong miệng được. Vì vậy, cách tự nhiên nhất là dùng chân để lăn những quả trứng đi.
Những quả trứng này có vẻ đủ cứng để chịu được vài cú đá nhẹ. Tôi đoán nếu việc đá bóng thực sự khiến người thằn lằn khó chịu, thì những người khác mà Brooke dẫn đến cũng đã chẳng đồng ý tham gia.
"Chà. Đúng là mỗi nơi mỗi tục nhỉ?" Những người như tôi có thể sẽ sốc khi nghĩ đến việc dùng chân đá một quả trứng, nhưng nếu con người có đặc điểm sinh học hoàn toàn khác, có lẽ chúng ta cũng sẽ thấy điều đó là tự nhiên. Mà này, có loài cá còn nuôi con trong miệng—chưa kể đến loài bọ ngựa. Để đảm bảo có đủ dinh dưỡng đẻ trứng, bọ ngựa cái còn ăn thịt con đực sau khi giao phối.
Mọi người thường có phản ứng bản năng với những chuyện thế này: "Kỳ cục thật!" hay "Ghê quá!" Nhưng đó chỉ là góc nhìn của chúng ta. Một con bọ ngựa, chẳng hạn, là một sinh vật hoàn toàn khác.
"Heh... Hóa ra, xét đến cùng thì chúng ta cũng tương đồng cả thôi."
"Dạ?" Cerise nói.
"Ồ, không... Chỉ là, vẻ ngoài và cách sống của chúng ta quá khác biệt. Tôi luôn nghĩ Brooke là một người tốt, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn có một lằn ranh ngăn cách giữa tôi và anh ấy. Anh ấy là một sinh vật thuộc loài khác."
Brooke là Brooke. Không phải con người. Người thằn lằn không giống chúng ta. Điều đó khiến tôi mặc định chấp nhận một số thứ ngay từ đầu, cho rằng việc có những hiểu lầm nhỏ là điều tự nhiên. Tôi đã từ bỏ việc cố gắng thấu hiểu hoàn toàn anh ấy ngay cả trước khi thử.
"Chúng ta thường chỉ nhìn vào những điểm khác biệt, và điều đó cho chúng ta cái cớ để gây sự hoặc giữ khoảng cách. Nhưng thay vào đó, chúng ta nên nhận ra rằng ngay cả những loài khác nhau cũng có những điểm chung. Khi đó chúng ta có thể hòa hợp với họ. Tôi thích điều đó hơn."
Con người và người thằn lằn có điểm chung gì? À, một điều là, Brooke là một người cha hết mực thương con. Tôi chắc rằng anh không phải là người thằn lằn duy nhất như vậy. Họ không thể hiện tình cảm theo cách của chúng ta, và điều đó khiến con người hiểu lầm họ. Vẻ ngoài khác biệt rõ rệt của họ cũng không cho chúng ta nhiều cơ hội để xóa bỏ sự hiểu lầm đó. Điều đó có nghĩa là giữa chúng ta có một khoảng cách sâu sắc và dường như không thể vượt qua.
Cerise nhìn tôi không chớp mắt. Lưỡi cô liên tục thè ra thụt vào. "Chưa bao giờ tôi nghe một con người nói những lời như vậy," cô kinh ngạc thốt lên.
"À... Tôi đoán làm một người ngoại giới cũng có cái lợi của nó," tôi nhún vai. "Tôi có thể đứng ngoài những lề thói thông thường ở Đế quốc Eldant. Nhưng mà này, tôi không cố phá bỏ các phong tục địa phương hay áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác đâu."
Cerise không nói gì.
"Tôi là chủ tịch và nhân viên kinh doanh của Amutech. Nhiều nhất thì tôi chỉ có thể nói 'Thử cách này xem sao?' hoặc 'Nếu thích thì cứ thử.' Tôi xin lỗi vì điều đó có nghĩa là tôi không thể dùng vũ lực để nâng cao địa vị cho người thằn lằn được."
Dĩ nhiên, mù quáng tin vào mọi giá trị của Nhật Bản hiện đại cũng nguy hiểm không kém. Đó là lý do tôi chỉ đưa ra những gợi ý, để không trở thành một kẻ xâm lược văn hóa. Có thể trông tôi như đang trốn tránh trách nhiệm, nhưng để không ép buộc bất kỳ ai, việc đưa ra những gợi ý như "Hay là cô thử nghĩ về nó theo hướng này xem?" là điều tối đa tôi nên—và có thể—làm.
"Tuy nhiên, đã là bán hàng thì cũng phải có một chút quảng bá."
"Quảng-bá, thưa ngài?"
"Nghĩa là anh không ép buộc người nghe, nhưng anh cố gắng thuyết phục họ rằng mình đang có một ý tưởng hay."
"Tôi e là tôi... chưa hiểu hết."
"Thôi, cô đừng bận tâm làm gì." Tôi cười khan. Có lẽ thế giới này, dù là con người hay người thằn lằn, đều chưa sẵn sàng cho những lý thuyết marketing phức tạp.
-------------
Tôi chào tạm biệt Cerise rồi quay về, nhưng đến khúc quanh ở hành lang thì tôi chạm mặt Myusel.
"Ối!" Cô ấy là người cuối cùng mà tôi nghĩ sẽ gặp ở đây.
"Master," cô gọi. Mắt cô rưng rưng, và trông cô... ừm, trông cô vô cùng xúc động.
"S-Sao thế? Hả? Có chuyện gì vậy?" tôi lắp bắp, hoàn toàn bối rối. Thật lòng mà nói, nhìn Myusel khóc làm tim tôi đau thắt lại.
Nhưng cô ấy nói, "Dạ, Master, ngài đi lâu quá không thấy về, nên em—"
Chắc hẳn cô ấy đã lo lắng và đi tìm tôi. Công nhận, một người nói là đi vệ sinh mà lại đi lâu đến thế thì cũng đáng lo thật.
"X-Xin lỗi em," tôi nói. "Tôi vừa mới gặp một người."
"Vâng, thưa Chủ nhân," Myusel quả quyết gật đầu. "Là Cerise-san, phải không ạ?" Dường như cô ấy đã nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và Cerise, giống như cách tôi đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Cerise và Brooke.
Rồi Myusel nói, "Chủ nhân... Shinichi-sama. Ngài thực sự, thực sự..." Cảm xúc lại như muốn trào dâng, khiến cô nghẹn lời.
"Hử? Gì vậy?"
"Ngài là người kỳ lạ nhất—à không." Cô lắc đầu. "Là người tuyệt vời nhất... người nhân hậu nhất..."
"Trời đất, sao tự nhiên lại nói vậy?"
Tôi đoán là cô ấy đang nhắc đến cuộc trò chuyện của tôi với Cerise, nhưng tôi không nghĩ mình đã nói điều gì ghê gớm đến mức phải nhận được phản ứng như thế này.
"Người thằn lằn... bán tiên... Ngài đối xử với tất cả chúng tôi như những con người bình thường," cô nói.
"Ồ..." tôi đáp, cười ngượng nghịu. "Cô khen làm tôi ngại quá, nhưng ở quê tôi thì chuyện này cũng khá bình thường thôi."
Tôi không nghĩ ở Trái Đất mình được coi là người đặc biệt tốt bụng, hay đặc biệt khác thường. Đây không phải là một phẩm chất đặc biệt gì của tôi, mà chỉ là kết quả của môi trường tôi được sinh ra và lớn lên.
"Có phải ý cô là 'tự do, bình đẳng, và bác ái' mà ngài đã từng nhắc đến không ạ?"
"Ừ, cũng gần như vậy. Đó là những giá trị mà tôi được dạy dỗ từ nhỏ. Tôi chỉ là, cô biết đấy, đối lập với những kẻ kỳ thị người thằn lằn hay bán tiên. Tôi cho rằng những kẻ kỳ thị các cô chủ yếu làm vậy vì họ đã được nuôi dạy theo cách đó."
Tất nhiên, sự phân biệt đối xử cũng tồn tại trong thế giới của tôi. Con người vốn không bình đẳng. Họ sinh ra với những khả năng và tài năng khác nhau, lớn lên trong những môi trường khác nhau, và điều đó tất yếu dẫn đến những khác biệt cá nhân. Nếu tất cả chúng ta đều y hệt nhau, có lẽ chúng ta sẽ giống loài kiến hoặc ong hơn—một xã hội bầy đàn thiếu vắng những nét riêng biệt. Tôi thấy viễn cảnh đó khá là kinh khủng.
Hơn hết thảy, một xã hội như thế không thể nào sản sinh ra manga, anime, light novel, hay game được. Bố tôi còn từng nói rằng, làm một người sáng tạo chính là cất cao tiếng nói về những gì làm nên sự khác biệt của bạn so với người khác.
Ý tôi là, sự bất bình đẳng này khiến một số người cố gắng bù đắp cho cảm giác tự ti bằng cách chế giễu những người mà họ cho là thấp kém hơn mình. Đó là một hành vi chẳng hề hiếm gặp, ngay cả trong thế giới của chúng tôi. Cứ nhìn lên mạng là rõ.
Dù vậy, tôi phải nghĩ rằng, sâu thẳm đâu đó, những người làm vậy hẳn cũng cảm thấy tội lỗi, cũng hối hận về việc đó. Tôi không nghĩ ở thế giới của chúng tôi có ai thực sự coi việc chế giễu như vậy là tốt đẹp cả. Nhưng ở thế giới này, họ lại chẳng coi đó là điều xấu. Ngay cả những người bị kỳ thị cũng cho đó là chuyện bình thường. Chính vì vậy mà không ai nghĩ đến việc thay đổi. Phải cần đến một người từ một thế giới hoàn toàn khác để đưa ra gợi ý đó.
"Vậy nên đây không phải là điều gì đáng ngưỡng mộ ở con người tôi đâu," tôi nói. "Ở thế giới của tôi, có rất nhiều người đã nỗ lực hết mình để đạt được những lý tưởng đó. Họ mới là những người cô nên ngưỡng mộ. Tôi chỉ đơn giản là đang bước tiếp trên con đường họ đã vạch ra."
"Em... em không chắc," Myusel nói. "Nhưng Matoba-san và Minori-san đâu có nói những điều như ngài."
"À thì, họ—ý tôi là, không phải ai cũng ở vị thế có thể tự do phát ngôn như tôi."
Tôi chỉ biết cười khổ. Những công chức nhà nước không có được sự tự do ngôn luận như tôi. Nhưng cố giải thích điều đó cho Myusel có lẽ chỉ khiến mọi thứ thêm rối rắm.
"Nghe này, tôi chỉ muốn nói rằng tôi không phải người vĩ đại gì đâu. Tôi không muốn mọi người tâng bốc tôi quá mức. Nhưng... được cô nói những lời tốt đẹp như vậy cũng làm tôi vui lắm. Cảm ơn cô."
"Dạ... không có gì đâu ạ..." Myusel đỏ mặt, cúi đầu nhìn xuống đất.
Á! Mỗi lần cô ấy làm thế, trông mới ngây thơ và đáng yêu làm sao!
"À, Shinichi-sama... ý em là, Chủ nhân," cô vội vàng sửa lại. "Chúng ta không nên nán lại lâu quá..."
"Ồ, cô nói đúng. Petralka sắp nổi cáu đến nơi rồi." Tôi lại mỉm cười, rồi cùng Myusel rảo bước trên hành lang để quay về lô quan sát.
"Này, Myusel," tôi nói, chợt dừng bước. "Tôi vừa nghĩ ra một chuyện. Cô có thể giúp tôi được không?"
"Ngài muốn... em giúp ạ?" Trông cô ấy có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi nói, "Nếu việc đó nằm trong khả năng của em, em sẽ làm bất cứ điều gì. Ngài cứ nói đi... Shinichi-sama." Rồi cô ấy mỉm cười.
-------------
Các trận đấu có vẻ diễn ra khá suôn sẻ—hoặc ít nhất, là trong giới hạn có thể coi là suôn sẻ. Vì đây là một giải đấu, dĩ nhiên các đội thua sẽ bị loại, còn các đội thắng thì đi tiếp. Một điều bất ngờ là cả hai đội tiên tộc và người lùn, dù đã vận dụng rất nhiều phép thuật, đều bị loại từ sớm, và ngay cả đội hỗn hợp của Elvia và bạn bè cô ấy cuối cùng cũng bị đánh bại.
Vốn là kẻ thù không đội trời chung, tiên tộc và người lùn đã dốc toàn lực trong trận đấu với nhau, và đến vòng tiếp theo, họ đã kiệt sức không thể tranh tài nổi.
Còn về đội hỗn hợp, Elvia và các thú nhân khác thực ra chỉ hứng thú với quả bóng hơn là làm gì có ích với nó. Trận đấu đó chẳng ra một trận đấu đúng nghĩa, và kết thúc bằng một pha tự hủy chí mạng của Elvia—cụ thể là khi cô nàng đá bóng thẳng vào gôn nhà.
Tôi phải thừa nhận, Elvia có vẻ chưa bao giờ thực sự hiểu rõ khái niệm bóng đá—hay giải đấu là gì. Việc đã qua một thời gian và "kỳ trăng" của cô ấy lại đến có lẽ cũng chẳng giúp được gì.
Giờ thì chúng tôi cũng chẳng thể làm gì được nữa. Nếu có lần sau tổ chức lại, có lẽ chúng tôi sẽ có vài cải tiến.
Giải đấu đã đi đến vòng chung kết, và tôi không chắc mình có nên ngạc nhiên về hai đội còn lại hay không. Một bên là Kỵ Sĩ Đoàn Đệ Nhất. Con người, với tư cách là kẻ thống trị thế giới này, có sự cân bằng tốt nhất khi "chiến đấu" theo nhóm như thế này. Tôi đoán điều đó cũng đồng nghĩa với việc con người là loài giỏi gây chiến nhất, và tôi không biết có nên tự hào về điều đó không. Nhưng dù sao thì...
Đội còn lại—và đây mới thực sự là một bất ngờ—là đội người thằn lằn. Lý do chính giúp họ thi đấu tốt đến vậy dường như liên quan đến phong tục dùng chân để di chuyển trứng của họ, như Cerise đã giải thích. Họ có một truyền thống lâu đời trong việc điều khiển các vật thể hình tròn bằng chân...
Khi một đám trẻ con không biết gì về bóng đá chơi với nhau, trận đấu thường nhanh chóng biến thành một mớ hỗn độn nơi ai cũng cố tung ra những cú sút mạnh nhất, hoặc sút từ những khoảng cách xa đến vô lý. Tôi nhớ mình cũng từng như vậy. Và đó cũng là lối chơi chủ yếu của các kỵ sĩ và những đội khác.
Công bằng mà nói, những bộ manga và các tác phẩm tương tự làm hình mẫu cho họ chắc chắn rất ưa chuộng những cú sút xa kịch tính vào phút chót và những pha điên rồ kiểu tung chiêu cuối. Ngay cả những cú sút không quá xa cũng thường được miêu tả như thể chúng bay cả cây số trước khi vào lưới.
Tuy nhiên, các kỵ sĩ lại có phép thuật hỗ trợ; họ đã quen với việc được ma pháp yểm trợ. Điều đó cho phép họ áp dụng một chiến thuật có phần trẻ con như sút xa liên tục mà vẫn hiệu quả.
So sánh, đội người thằn lằn trông gần như là những thiên tài bẩm sinh. Họ không bao giờ chuyền dài, luôn cố gắng giữ bóng sát chân nhất có thể, và tận dụng sức mạnh thể chất cùng khả năng thể thao trời phú của mình để tiến lên và ghi bàn. Một vài động tác và chiến thuật của họ có thể được xem là chuyên nghiệp.
"Thật không ngờ tới," Petralka nói khi theo dõi trận chung kết bắt đầu. "Ai mà ngờ được đội người thằn lằn lại vào được đến đây?"
"Quả thực vậy, thưa Bệ hạ," Garius nói, sự ngạc nhiên của ông tinh tế nhưng không thể che giấu. "Vậy mà thần đã từng coi họ chỉ là một lũ man rợ. Thần phải thú nhận là mình có chút lo lắng khi xem trận đấu này."
"Phải. Đây có thể không phải là một trận chiến thực sự, nhưng danh tiếng của Kỵ Sĩ Đoàn Đệ Nhất sẽ chẳng vẻ vang gì nếu họ thua một đám người thằn lằn."
Tôi thầm thở dài. Hóa ra mọi chuyện lại thành thế này...
Dù tôi có khuyên họ hãy quên đi địa vị và chỉ tận hưởng trận đấu đến đâu, chừng nào còn có kẻ thắng người thua, thì không thể nào hoàn toàn bỏ qua các mối quan hệ ngoài sân cỏ được. Trong lòng, tôi đã cổ vũ cho đội người thằn lằn, nhưng phải thừa nhận là tôi chưa bao giờ nghĩ họ sẽ tiến xa đến vậy. Và tôi chắc chắn chưa từng nghĩ đến hậu quả nếu họ phải đối đầu với các kỵ sĩ—chưa kể đến việc họ thắng. Nếu các kỵ sĩ bị loại ngay từ vòng đầu, họ có thể tặc lưỡi cho qua, "À, chỉ là một trò chơi thôi mà." Nhưng mỗi lần họ chiến thắng, cái cớ đó lại càng trở nên xa vời.
"Chủ nhân..." Myusel lo lắng giật nhẹ tay áo tôi.
"Tôi biết," tôi lẩm bẩm. "Căng thẳng thật."
Tôi đang ở trong một tình thế tiến thoái lưỡng nan: tôi không thể nào bảo đội người thằn lằn hãy nhường trận đấu được. Nhưng nếu họ thắng, các kỵ sĩ, cũng như đám đông khán giả loài người—chắc phải đến nửa sân vận động—sẽ vô cùng tức giận. Và nếu họ cố tình nương tay một cách lộ liễu—nếu so với các trận trước mà thấy rõ họ đang giữ sức—thì điều đó có lẽ cũng sẽ khiến mọi người khó chịu.
Như tôi đã nói, quá khó.
Phải làm sao, phải làm sao đây? Chà, có một điều chắc chắn: lo lắng bây giờ cũng chẳng ích gì.
"Chỉ còn cách để mọi chuyện diễn ra tự nhiên thôi," tôi nói.
"Vâng..." Myusel gật đầu.
"Hửm? Hai người các ngươi đang thì thầm chuyện gì thế?" Petralka, với đôi tai thính đến khó chịu, lên tiếng và nhìn về phía chúng tôi.
"Bí mật," tôi toe toét cười.
"Vậy ư? Ngươi thì có bí mật gì được với nữ hoàng của ngươi chứ?"
"Này, đừng lo, tôi hứa là chúng tôi không có nói xấu gì Bệ hạ đâu."
"Khụ... Đó không phải điều Ta lo ngại," cô ấy nói, cau mày. "Ta chỉ không thích bị cho ra rìa thôi."
"Ồ vậy à? Nhưng tôi nghĩ sẽ vui hơn nếu Bệ hạ không biết chúng tôi vừa nói gì đấy."
"Cái gì?"
"Bệ hạ nhớ lúc trước không, tôi đã vui mừng thế nào khi được bất ngờ bởi món onigiri của Myusel? Chính vì không biết trước nên khi nhận được tôi mới thấy vui hơn nhiều."
"Ờ... Phải, Ta hiểu logic của ngươi," Petralka lẩm bẩm. "Chà, được rồi. Nhưng Ta sẽ biết được bí mật đó trong trận đấu này chứ, phải không?"
"Vâng... Bệ hạ sẽ biết thôi," tôi nói. Tôi gật đầu một cách tự tin nhất, nhưng trong lòng thì mồ hôi đang vã ra như tắm.
-------------
Trận đấu giữa các kỵ sĩ và người thằn lằn diễn ra... có lẽ là gần như đúng như dự đoán. Các kỵ sĩ có một lợi thế vượt trội, và họ đã tận dụng nó.
Thứ nhất, họ có ma thuật chống lưng, một lợi thế mà nhiều người có thể gọi thẳng là gian lận. Trong khi đó, tộc người thằn lằn không thể sử dụng ma thuật, cũng chẳng có vị pháp sư thiện chí nào đứng sau hỗ trợ. Và bởi vì tất cả mọi người trên sân vận động đều hiểu rằng uy danh của các kỵ sĩ đang ngàn cân treo sợi tóc, phe người thằn lằn có vẻ đang chủ động kìm hãm. Họ dường như đã ngộ ra rằng mình không được phép thắng trận này.
Nhưng đúng như tôi đã liệu, đám đông phản ứng chẳng mấy tích cực trước màn nương tay của người thằn lằn.
"Chà. Trận đấu này chán ngắt," Petralka buông một lời, một đánh giá hoàn toàn xác đáng về thế trận một chiều. Lúc này, người thằn lằn đang bị dẫn trước mười-không. Một chiến thắng cho các kỵ sĩ dường như là điều không thể lay chuyển.
"Các kỵ sĩ của khanh trông khá là man rợ," Petralka bình luận.
"Thần cho là bởi vì sẽ chẳng có gì đáng tự hào nếu họ được biếu không chiến thắng," Garius, chỉ huy sư đoàn, đáp lời. Sắc mặt ông ta chẳng vui vẻ gì.
Ông ta nói đúng: sự dè dặt của người thằn lằn quá dễ bị diễn giải thành một màn dàn xếp tỉ số. Đó có thể không phải ý định của họ, nhưng vì cử chỉ và biểu cảm của người thằn lằn vốn đã khó đoán, người ta chỉ có thể phỏng đoán qua những gì quan sát được. Đội thằn lằn rõ ràng đã chậm chạp và yếu ớt hơn hẳn; ngay cả một kẻ ngoại đạo cũng có thể nhận ra họ không thi đấu với toàn bộ thực lực.
"Không thể chối cãi rằng khán giả đang mất dần hứng thú," Petralka phán. "Chúng ta hiểu rằng một chiến thắng của người thằn lằn có thể làm hoen ố phẩm giá của Kỵ Sĩ Đoàn Đệ Nhất, nhưng thắng một trận đấu mà đối phương không thực sự thi đấu chỉ khiến họ trông như một lũ hề."
Người thằn lằn bị mắc kẹt trong một nghịch lý: không thể nương tay, nhưng cũng không được phép thắng. Với tư cách một tập thể, họ dường như không đủ tinh tế để đi trên một sợi dây căng như thế.
Xem ra tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ra tay.
Tôi tổ chức giải đấu này không phải vì tôi khao khát được xem một trận bóng đá tại Đế quốc Eldant. Người hâm mộ túc cầu có lẽ sẽ phật lòng khi nghe điều này, nhưng tôi thực sự chẳng mấy bận tâm đến trận đấu. Tôi chỉ đang cố gắng đặt nền móng để mọi người thấu hiểu được niềm vui thuần túy của thể thao, và tiện thể xoa dịu mối quan hệ căng thẳng giữa các chủng tộc. Vì vậy, dù tôi không có ý định dàn xếp một trận đấu, có lẽ việc tiếp thêm chút lửa cho một trong hai đội là điều có thể được châm chước.
Tôi không thể quên mục tiêu cuối cùng của mình.
Tôi lặng lẽ giao tiếp với Myusel bằng ánh mắt. Cô ấy khẽ gật đầu, và cả hai chúng tôi cùng nhau lẻn ra khỏi khu khán đài danh dự.
-------------
Những gì sau đây về cơ bản là lời tường thuật của Brooke cho tôi nghe sau khi mọi chuyện kết thúc. Vì vậy, dù tôi đang kể lại bằng ngôi thứ nhất, góc nhìn thực chất thuộc về anh ấy.
Không dài dòng nữa...
Brooke đang ngồi trên băng ghế dự bị của đội người thằn lằn.
Cerise, cùng với những người bạn khác của Brooke, đã năm lần bảy lượt thúc giục anh có mặt, và ngay cả tôi cũng đã mời anh gia nhập đội hình, đó là lý do vì sao anh lại ngồi đây. Tuy nhiên, bản thân anh không hề có một chút ham muốn ra sân nào; với anh, anh chỉ ở đây để dự phòng trong trường hợp có ai đó không thể thi đấu.
Thế nên, khi giọng nói của Matoba-san (cùng người thông dịch) và Thủ tướng Zahar vang lên từ hệ thống loa do JSDF lắp đặt, thông báo: "Đội người thằn lằn có vẻ sắp có sự thay đổi nhân sự!", Brooke không một giây nào mảy may nghĩ rằng chuyện đó có liên quan đến mình. Với anh, lời bình luận đó cũng chỉ là một phần trong tiếng huyên náo hỗn tạp của sân vận động.
Cho đến khi anh nghe thấy...
"Đội người thằn lằn thực hiện quyền thay người! Vào sân thay cho Gayle Drood chính là Brooke Darwin!"
Brooke giật bắn người khi nghe tên mình. Khi ngước lên, Gayle đã trở về băng ghế dự bị, tay vỗ lên vai anh. Tình cờ thay, Gayle là người Brooke quen biết từ thời quân ngũ—thực chất, là một chiến hữu cũ.
"Cái quái gì đây, Gayle?"
"Lệnh từ đại diện Hội đồng Bộ lạc. Ra sân đi."
"Đại diện nào?" Điều đó có nghĩa là mệnh lệnh đến từ người thay mặt Hội đồng Bộ lạc. Trong trường hợp này... chính là Cerise.
"Cậu là Brooke Anh hùng. Một khi cậu đã quyết, cậu thừa sức dẫn dắt chúng tôi đối đầu sòng phẳng với cả một sư đoàn kỵ sĩ. Nếu cậu ra sân với tâm thế sẵn sàng đồ sát chúng... chúng ta sẽ làm được." Lưỡi của Gayle thoắt ẩn thoắt hiện. "Giúp chúng tôi một lần này. Đừng quên cậu có ý nghĩa thế nào với bộ tộc."
Brooke im lặng đứng dậy, tiến ra sân. Anh biết, dĩ nhiên, họ tôn vinh anh là gì. Anh hùng. Anh hiểu rằng sự hiện diện của mình sẽ thổi bùng ngọn lửa tinh thần cho các đồng đội.
Và đối với anh, nhận thức đó là một gánh nặng khổng lồ.
Gã thậm chí còn không bảo vệ nổi những quả trứng của chính mình. Gã thì là loại anh hùng gì cơ chứ?
Phải, việc mang lại vinh quang cho đồng tộc, nâng cao vị thế của họ, cũng có ý nghĩa. Hoặc đã từng có. Nhưng với Brooke, đó chỉ là một sự an ủi hời hợt, lạnh lẽo. Có những điều anh thấu tỏ hơn ai hết, chính bởi vì anh là một "anh hùng," một người lính dạn dày sương gió. Anh biết, chẳng hạn, không người lính nào có thể trường tồn. Bất kỳ chiến binh nào rồi cũng sẽ già cỗi, suy yếu, và trở về với cát bụi. Vì thế, để đảm bảo sự tồn tại của mình không trở nên vô nghĩa, anh khao khát để lại những đứa con, một sợi dây kết nối với thế hệ tương lai. Chẳng phải đó là bản năng của mọi sinh vật sống sao?
Nhưng trong nhiệm vụ sơ đẳng nhất của cuộc đời này, anh đã thất bại. Anh đã để hai chữ "anh hùng" cuốn mình đi, lao ra nơi tiền tuyến... Và kết quả là, anh đã không thể bảo vệ vợ và ổ trứng của mình. Điều đơn giản nhất.
Gã là một thằng ngốc. Chính suy nghĩ đó đã khiến gã từ bỏ nghiệp đao binh. Khiến gã tự xa lánh người vợ của mình. Gã không tin một thằng ngốc như gã lại có quyền yêu cầu Cerise mang trong mình dòng máu của gã một lần nữa. Cerise vẫn còn trẻ. Nàng sẽ hạnh phúc hơn khi sinh con cho một người đàn ông khác, xứng đáng hơn. Gã tin chắc vào điều đó đến mức ngay cả khi Cerise nhiều lần tìm đến, gã vẫn tàn nhẫn xua đuổi nàng.
Số phận của gã phải như thế này mới đúng: chết trong già nua, vô dụng và cô độc.
Đó là lý do tại sao gã không thể nhen nhóm nổi một chút nhiệt huyết nào cho trận đấu này, dù cho mọi người có khao khát đến đâu.
Đó là những suy nghĩ cuộn xoáy trong tâm trí khi gã lặng lẽ bước ra sân cỏ.
Bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở. Không còn tiếng reo hò cổ vũ từ đám đông; thay vào đó, là những ánh nhìn độc địa nhắm vào nỗi thất vọng mang tên đội người thằn lằn. Người thằn lằn có thể không có biểu cảm khuôn mặt phong phú, nhưng không có nghĩa là họ vô cảm trước những gì con người đang thể hiện. Thế trận đã quá chênh lệch đến mức các kỵ sĩ dẫn trước với một tỉ số không tưởng.
Người thằn lằn được quyền giao bóng.
"Brooke..."
"Anh hùng..."
Những ánh mắt van nài của đồng đội như những mũi dao đâm vào gã. Gã bước đi giữa họ, người bên phải, kẻ bên trái, cho đến khi đứng trước quả bóng. Gã vẫn không hề muốn thi đấu, nhưng nếu tất cả những gì cần làm chỉ là sút quả cầu này thẳng về phía trước, gã sẽ làm.
Gã vung chân ra sau và—
"Brooke!" một giọng nói quen thuộc gọi tên gã. Âm thanh vọng đến từ khán đài.
Gã ngoảnh lại, và ở đó là Cerise. Myusel đang đứng cạnh nàng. Chính vợ gã đã gọi tên gã.
"Brooke-saaaan!" Myusel hét lớn. Gã không ngờ cô gái nhỏ nhẹ ấy lại sở hữu một lá phổi khỏe đến kinh ngạc. "Quả bóng! Quả bóng đó chính là một trong những quả trứng của anh—một trong những quả trứng mà anh đã không thể cứu được!"
Điều này làm gã hoàn toàn chết lặng. Gã cúi xuống nhìn chằm chằm quả bóng trước mặt. Myusel đang nói cái quái gì vậy?
"Brooke!" Giọng của Cerise như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt sự hoang mang của gã. "Đây là cơ hội để anh đưa nó đến nơi an toàn!"
Gã vẫn im lặng. Dĩ nhiên, đó không phải một quả trứng thật. Đúng là kích thước và hình dáng khá tương đồng, nhưng bản chất của nó hoàn toàn khác. Brooke biết điều đó. Những quả trứng gã đã mất... chúng là những sinh linh thật sự. Chúng đã mất rồi, và gã sẽ không bao giờ có lại được chúng.
Và thế nhưng...
À. Ta nghĩ là ta hiểu rồi, Brooke nghĩ. Gã đã không thể tha thứ cho chính mình vì gã đã có thể bảo vệ những quả trứng của mình, nhưng đã không làm thế. Gã không thể tự nhủ, như Cerise đã nói, rằng chuyện đã lỡ rồi.
Tuy nhiên, tất cả những điều đó đều phụ thuộc vào một thế giới giả định. Nếu gã không ra trận, liệu gã có bảo vệ được chúng không? Có thể có, có thể không. Chẳng có cách nào để biết chắc. Những quả trứng đã mất rồi, và thực tại đó không thể đổi thay.
Dù có tự dằn vặt đến đâu cũng không thể đảo ngược quá khứ, nhưng gã cũng không thể quên hết mọi chuyện và trở lại như xưa. Vì vậy, thay vào đó, gã đã cắt đứt mọi liên lạc với Cerise và tất cả những người gã quen biết.
Nhưng...
"Thứ này—"
Quả bóng này, ngay đây, trước mặt gã.
Những quả trứng mà gã đã không thể bảo vệ từ rất lâu về trước.
Vậy thì, gã sẽ thử thách chính mình, ngay tại đây, ngay lúc này. Gã sẽ xem liệu mình có thực sự xứng đáng với danh xưng anh hùng hay không. Liệu gã có thể bảo vệ được quả trứng này không.
Có lẽ sau đó, gã sẽ có thể chấp nhận tất cả.
"Nghe đây, các anh em," gã gầm gừ, đôi mắt dán chặt vào quả bóng. "Chúng ta sẽ chiến đấu với tất cả những gì mình có."
"Rõ thưa ngài!" Một tiếng reo hò vỡ òa trong niềm vui từ những người thằn lằn.
"Sssssshhhhhhaaaaaaaaaaa!" Brooke hét vang tiếng xung trận đặc trưng của người thằn lằn và tung cú sút.
-------------
Cục diện trận đấu thay đổi trong nháy mắt. Và Brooke chính là tâm điểm của sự thay đổi đó.
Khi người anh hùng của họ xuất hiện trên sân, cùng với tiếng thét xung trận gợi lại hình ảnh người lính dũng mãnh năm xưa, tinh thần của đội người thằn lằn tăng vọt lên đến đỉnh điểm. Đột nhiên, họ thi đấu với phong độ cao nhất.
Không còn một chút do dự nào. Nếu họ tạo ra một cú lội ngược dòng ngoạn mục trước các kỵ sĩ, có khả năng điều đó sẽ càng khiến mọi người quay lưng lại với họ. Nhưng họ dường như chẳng hề bận tâm. Họ đã sẵn sàng đối mặt với mọi thứ. Với tâm thế đó, năng lực thể chất phi thường của người thằn lằn tỏ ra là một đối thủ ngang tài ngang sức ngay cả với thú nhân.
"Không thể tin được! Tuyệt vời! Điều này thực sự không thể tin nổi!" Matoba-san lạc vào trong cơn phấn khích tột độ. "Anh ấy đã đột phá! Qua ba hậu vệ! Bốn! Năm! Các kỵ sĩ hoàn toàn không thể đoạt lại bóng!"
Ông ấy nói đúng: trong khi Brooke rê bóng, tất cả các đồng đội người thằn lằn của anh đã khéo léo phong tỏa các kỵ sĩ, khiến họ không thể tiếp cận. Lực lượng hoàng gia đã quá quen với việc sút bóng từ xa, nên khi bị người thằn lằn áp sát, họ dường như trở nên hoàn toàn lúng túng.
Brooke vẫn tiếp tục băng băng lao tới, quả bóng nằm gọn dưới chân anh. Cảm giác như thể nó dính chặt vào ngón chân anh vậy. Nó không nảy. Nó không bật lên. Nó không rời khỏi anh một khắc nào. Vài cầu thủ của đội kỵ sĩ đã xoay sở lách qua hàng phòng ngự và nhào vào Brooke, nhưng anh né họ mà chẳng thèm chớp mắt. So với việc lăn một quả trứng, kiểm soát quả bóng đá là chuyện dễ như trở bàn tay đối với Brooke và đồng bào của anh.
“Nhìn kìa, một bức tường vừa được dựng lên trước mặt Brooke!”
Phép thuật từ phía các kỵ sĩ—thứ mà tộc người lùn đã dùng—tạo ra một bức tường chặn đà tiến của Brooke. Nhưng anh đã chứng tỏ mình không chỉ biết chạy thẳng: anh nhẹ nhàng lách qua bức tường, rồi thản nhiên tiếp tục lao tới.
Thêm nhiều kỵ sĩ nữa lao vào anh, nhưng họ chẳng thể đến gần quả bóng.
“Lạy Chúa tôi, chuyện gì thế này?! Các kỵ sĩ đã tuyệt vọng đến mức này rồi sao?”
Thứ mà các kỵ sĩ tung ra tiếp theo, dù bạn có tin hay không, chính là phép thuật tấn công.
“Tôi cho rằng việc tấn công trực tiếp một cầu thủ khác sẽ phải nhận thẻ đỏ...” Matoba-san nói.
“Đúng vậy, nhưng họ không nhắm vào cầu thủ,” Zahar đáp lời. “Khả năng cao là họ đang nhắm vào quả bóng.”
“Quả bóng! Sáng suốt thật! Trong bóng đá, không ai bị thẻ đỏ vì hành hạ quả bóng cả!”
Chà, không hẳn. Hành hạ quả bóng vốn là mục đích của môn thể thao này rồi.
Các kỵ sĩ hẳn đã hy vọng có thể tạo ra một vụ nổ hay thứ gì đó đủ gần quả bóng (hay nói cách khác, đủ gần Brooke) để có thể cướp nó khỏi chân anh. Chỉ một tính toán sai lầm nhỏ cũng sẽ dẫn đến việc tấn công Brooke và phải nhận thẻ đỏ, nhưng các pháp sư hoàng gia hỗ trợ đội kỵ sĩ biết cách điều khiển phép thuật của họ một cách chính xác, biết cách hội tụ sức mạnh vào một điểm duy nhất.
“Ssssssshhhhhhaaaaaaaaaa!”
Hóa ra ngay cả những đòn tấn công phép thuật cũng không cản được Brooke. Anh lách sang phải, rồi sang trái. Anh rê bóng điệu nghệ qua mọi chướng ngại vật.
“Đây! Là! Trứng! Của! Ta!” anh gầm lên.
Phía trước anh không còn một ai. Có lẽ anh đang tự nói với chính mình.
“Ta sẽ không bao giờ!” Anh cúi người tránh một vụ nổ nữa. “Lần nữa!” Anh lách qua một ụ đất chắn đường. “Để nó vỡ tan!” Anh xoay người vượt qua vài kỵ sĩ đang lao tới. “Ta sẽ bảo vệ nó!” Anh không thể chạy theo đường thẳng, nhưng từng bước từng bước, anh đang tiến lên.
Tiếng gào của anh, được thổi bùng bởi cơn thịnh nộ và niềm đam mê bên trong, vang vọng khắp sân vận động, át cả tiếng nổ. Tôi nghe rõ mồn một như thể anh đang đứng ngay cạnh mình. Tôi chắc chắn các khán giả khác cũng vậy.
“Chà,” Petralka ngạc nhiên thốt lên. “Cậu ta—Cậu ta đang coi quả bóng đó như trứng của chính mình ư?”
“Thật không ngờ,” Garius lẩm bẩm. “Một tinh thần thật đáng nể. Ai mà biết người thằn lằn lại có thể mãnh liệt đến vậy khi bảo vệ con non của mình chứ? Ta luôn cho rằng những sinh vật máu lạnh này... lãnh đạm hơn nhiều.”
Petralka khẽ hắng giọng ngưỡng mộ. “Người thằn lằn có thể trông không giống chúng ta, nhưng rõ ràng tình cảm cha mẹ và con cái là một sợi dây gắn kết thiêng liêng...”
Tôi đã nghĩ, hay ít nhất là muốn tin rằng, cô ấy đang nói thay cho tất cả những người đang xem trận đấu.
Người ta gọi người thằn lằn là loài máu lạnh, cho rằng khuôn mặt đầy vảy của họ vô cảm. Người ta đối xử với họ gần như là sâu bọ, như thể họ là những cỗ máy không cảm xúc. Tôi không nghĩ có ai lại ngờ được chứng kiến một màn thể hiện đầy đam mê mãnh liệt đến thế này.
Nhưng tất cả đều trở nên nhạt nhòa so với những gì diễn ra sau đó.
-------------
Brooke chạy.
Vô số chướng ngại vật khiến anh không thể chạy thẳng, nhưng anh vẫn cứ chạy. Anh lách phải, rồi lách trái, né tránh lửa, đất và cả các thành viên của đội bạn.
“Đồ bẩn thỉu, hôi hám—!” Một kỵ sĩ hét lên và lao vào Brooke. Tình cờ là họ đang bị một bức tường đất che khuất; khán giả không thể nhìn thấy hắn đang làm gì, đặc biệt là từ khán đài của Bệ hạ. Tên kỵ sĩ nhắm thẳng vào Brooke. Và hắn hoàn toàn nghiêm túc.
Đội kỵ sĩ vẫn đang dẫn trước khá nhiều điểm, nhưng từ khi Brooke vào sân, thế trận đã nghiêng hẳn về phía đội người thằn lằn. Một cuộc lội ngược dòng ngoạn mục ngày càng trở nên khả thi, và điều đó đã đẩy các kỵ sĩ đến chỗ liều lĩnh. Gã này lao vào quả bóng, nhưng chân hắn lại đạp trúng mắt cá chân của Brooke.
Brooke nín thở và loạng choạng. Xương của anh dĩ nhiên quá cứng chắc để có thể bị gãy bởi một cú đá của con người, huống chi là một cú đá cố tình trông như tai nạn. Nhưng khớp xương của người thằn lằn cũng chẳng kém phần mỏng manh so với con người. Ngay cả Brooke cũng cảm nhận được cú va chạm đó.
Đà di chuyển của anh bị chặn lại. Anh không thể lăn quả trứng—không, quả bóng—một cách dễ dàng được nữa. Bộ pháp của anh vốn hoàn hảo cho đến lúc đó, nhưng giờ đây anh đã mất đi nhịp độ. Tên kỵ sĩ không cướp được bóng, nhưng khi Brooke di chuyển trở lại, anh đã chậm đi trông thấy.
Tệ thật rồi. Có thêm ba kỵ sĩ nữa đang lao thẳng về phía Brooke, chưa kể gã vừa đá anh. Các đồng đội của Brooke thì đang phải vật lộn với vô số chướng ngại phép thuật và không thể hỗ trợ anh.
Brooke không nói một lời. Nhưng anh đã thề, lần này, anh sẽ bảo vệ quả trứng của mình—bất kể phải làm gì. Danh dự. Phẩm giá. Những thứ đó giờ đây chẳng có nghĩa lý gì. Với tư cách một người đàn ông—một người cha—anh sẽ giữ lời thề của mình.
“Sshhhhhhhaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Đối với Brooke, quả bóng đã không còn là vật thay thế cho quả trứng nữa, mà nó đã trở thành chính quả trứng. Một trong những quả trứng anh đã mất ngày hôm đó. Anh đã có cơ hội thứ hai để bảo vệ các con mình, và ý nghĩ đó đã bám rễ vào tâm trí anh với sức mạnh của một nỗi ám ảnh.
Hoặc có lẽ, đến thời điểm này của trận đấu, Brooke đã hoàn toàn chìm trong ảo giác.
“Yaaaaaaahhhhh!”
Anh nhìn xuống chân mình; anh biết mình không thể chạy đủ nhanh để bảo vệ quả trứng. Vì vậy, thay vào đó—
“Ồ! Gì thế này?!” Giọng của Matoba-san vang lên từ trên cao, nhưng Brooke chẳng hề bận tâm. Không một chút do dự, anh chộp lấy quả bóng và bắt đầu lao đi.
“Chơi bóng bằng tay! Đó là lỗi dùng tay! Brooke đã vi phạm luật—”
Như thể anh có quan tâm.
Anh sẽ bảo vệ quả trứng đó, bằng mọi giá!
Brooke không nghĩ gì khác ngoài lời hứa của mình khi anh chạy. Anh không còn có thể lạng lách điệu nghệ nữa, nhưng anh vẫn có thể chạy. Một cơn đau âm ỉ (người thằn lằn vẫn cảm thấy đau, dù không nhạy bằng con người) nhói lên từ chân, nhưng anh mặc kệ và tiếp tục di chuyển. Anh ôm chặt quả trứng của mình, an toàn trong vòng tay.
“Hành vi đó rõ ràng là phạm luật! Brooke rõ ràng đang vi phạm—nhưng anh ta không dừng lại!”
Không lời nào đúng hơn thế. Anh không dừng lại, và giờ đây không ai có thể cản được anh. Brooke chính là Anh hùng.
“Mày không nghe thấy gì à, đồ khốn?!” một kỵ sĩ gào lên. “Mày phạm luật rồi! Đứng lại ngay!”
“Ngậm cái mõm thối của mày lại!” Brooke hét trả, và tiếp tục chạy.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một bức tường đất hiện ra trước mặt anh.
Đó là câu thần chú quen thuộc, Eruou Iruguna. Nhưng với quán tính đã có, lần này Brooke không thể né được.
Điều đó dường như không làm anh bận lòng. Thậm chí, anh còn chạy nhanh hơn.
“Shaaaaaaa!” Với một tiếng hét vang trời, anh dùng vai húc xuyên qua bức tường. Anh đã kịp đâm vào nó trước khi nó thành hình hoàn toàn, khi nó vẫn còn mềm, và lực va chạm đủ để làm nó đổ sụp. Giờ đây mình mẩy đầy bùn đất, Brooke vẫn tiếp tục chạy.
“Thằng khốn đó—!”
Lúc này các kỵ sĩ đã thực sự nổi điên.
“Ai đó cản con quái vật đó lại!”
“Bất cứ ai cũng được! Đây không còn là một trận đấu nữa!”
Họ không phải không bị khí thế của Brooke áp đảo, nhưng họ vẫn lao vào anh, không còn quan tâm đến thẻ đỏ hay việc bị truất quyền thi đấu. Họ dùng nắm đấm, họ dùng tay túm lấy anh. Nhưng Brooke vẫn không dừng lại.
Anh giũ các kỵ sĩ ra, hoặc kéo lê họ theo khi anh không ngừng tiến về phía trước. Anh vượt qua người thứ nhất, rồi người thứ hai, và rồi anh xuyên thủng vòng vây của họ.
Và rồi—
“Đứng lại đó cho ta!”
Những người lính không phải là những người duy nhất bị ảnh hưởng bởi tinh thần chiến đấu của Brooke.
“Ta sẽ đoạt lấy người bạn nhỏ thiêng liêng của ngươi đó!”
Người đó, không ai khác, chính là Elvia. Có thể nghe tiếng gió rít lên khi cô nhảy xuống sân, đáp ngay trước khung thành. Cô—hay chính xác hơn, phần thú tính trong cô—đã bị không khí chiến trận này kích thích. Giờ đây cô đang lao thẳng về phía Brooke, đôi mắt gần như đỏ ngầu.
“Cái quái gì thế?!”
“Oái! Tránh xa ta ra!”
Máu đã dồn lên não Elvia, và đương nhiên cô chẳng có tâm trí nào để ý đến các kỵ sĩ xung quanh. Brooke xoay người và dùng chính những kỵ sĩ vẫn còn đeo bám trên người mình để đỡ đòn tấn công của Elvia. Mấy gã kỵ sĩ chỉ biết la lên trong khi đang bám chặt, nhưng Elvia, bị kích động bởi “chu kỳ” của mình và được bảo vệ bởi cơ bắp cuồn cuộn cùng bộ lông dày, dường như chẳng nhận ra có gì bất thường, ngay cả khi bị Brooke dùng người khác đập vào. Thực tế, cô dễ dàng hất văng họ bay đi.
“Ssshhhhaaaaaaa!”
“Grrraahhhhhhh!”
Về mặt lý thuyết, họ có thể là một người thằn lằn và một người sói, nhưng cảnh tượng lúc này chẳng khác nào một trận long tranh hổ đấu—kẻ tám lạng, người nửa cân. Đã thế, những kỵ sĩ còn lại, cùng với đồng đội người thằn lằn của Brooke, và cả người hổ lẫn người gấu trong đội của Elvia cũng đều lao vào cuộc hỗn chiến.
“Hrrraahhhh!”
“Yaaaaaaaahhh!”
“Lũ khốn kiếppppppp!”
“Chếtttttt điiiiii!”
“Eeeeyaaahhhh!”
Cả sân vận động vang dội những âm thanh của một trận chiến thực sự.
-------------
“Anh biết không, em từng nghe một chuyện,” Minori-san thì thầm với tôi. Cô ấy đã đến khu khán đài từ lúc nào thế?
“Chuyện gì vậy?” tôi hỏi, trong khi phần lớn sự chú ý vẫn dán vào sân đấu bên dưới.
“Em nghe nói môn bóng bầu dục ra đời khi một cậu bé chơi bóng đá bị kích động, liền ôm lấy quả bóng và bắt đầu chạy.”
“Ờ... Hửm.”
“Chúng ta có lẽ đang chứng kiến sự ra đời của môn bóng bầu dục Eldant.”
“Tuyệt vời,” tôi nói, uể oải giơ nắm đấm lên.
Đây có phải là cái mà người ta gọi là lịch sử lặp lại không? Hay có lẽ, điều này là không thể tránh khỏi? Người ta nói không thể phân biệt được sự trùng hợp với định mệnh, nhưng chuyện này còn vượt xa cả thế nữa...
“Kệ đi. Giờ không phải lúc cho mấy đoạn độc thoại nửa mùa này.”
“Đúng vậy.”
“Chúng ta nên làm gì đây?”
“Anh nghĩ chúng ta có nên dội một xô nước lên họ không?” Minori-san tinh quái hỏi.
-------------
Ánh hoàng hôn uể oải nhuộm vàng cả sân bóng.
Sân bóng bị cày xới tan hoang, gần như theo đúng nghĩa đen. Khung cảnh chẳng khác nào một trận thiên tai vừa quét qua: chỗ này mặt đất nứt toác, chỗ kia một ngọn núi bất đắc dĩ trồi lên, nơi khác lại hoác ra một miệng hố mới toanh. Đúng là một mớ hỗn độn không hơn không kém. Và giữa cảnh tượng hỗn loạn ấy, khoảng ba mươi con người đang nằm sõng soài.
Không phải họ chết đâu nhé. Chỉ là tất cả đều đã quá mệt để có thể gượng dậy. Các kỵ sĩ. Những người thằn lằn. Các thú nhân đã xông vào sân—chưa kể cả tiên tộc và người lùn cũng hùa vào sau đó, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhưng nhất quyết phải góp vui.
Ít nhất thì đội JSDF vẫn giữ được sự tỉnh táo. Nhưng giữa khung cảnh lố bịch này, trớ trêu thay, chính những con người bình tĩnh và lý trí lại là bên chịu thiệt. Giờ đây, các binh sĩ đang phải bò lết khắp mặt sân bóng nát bươm để dìu những cầu thủ đã ngã gục. Có lẽ điều này cũng hợp lý một cách kỳ quặc; xét cho cùng, tìm kiếm và cứu nạn vốn là chuyên môn của họ.
Quỳ giữa trung tâm sân, nơi đã diễn ra cuộc tranh đấu ác liệt nhất, là một bóng người đơn độc.
Đó là Brooke.
Anh đang giơ quả bóng bằng cả hai tay, như thể đang dâng lễ vật lên vầng thái dương lặn. Tình cờ làm sao, Elvia lại đang gục ngã ngay bên cạnh. Trông cô cũng thê thảm chẳng kém gì cái sân, mặt mày sưng vù và bầm dập. Có lẽ là do cô đã nằng nặc đòi đối đầu tay đôi với Brooke. Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn còn thở.
“Brooke...” Myusel và tôi, cùng với Cerise, bước xuống sân. “Anh... thấy khá hơn chưa?”
“Master,” Brooke nói, nhìn về phía tôi. “Có phải chính ngài đã sắp đặt để Myusel nhắc tôi về những quả trứng của mình không?”
“Phải, là tôi. Xin lỗi vì đã can thiệp vào chuyện của anh.”
Brooke im lặng một lúc, ánh mắt xa xăm nhìn chằm chằm vào quả bóng.
Cuối cùng anh lên tiếng, “Cerise.” Giọng anh khẽ như thì thầm.
“Vâng?”
“Chuyện này không có nghĩa là những quả trứng của chúng ta đã trở lại.”
“Không, dĩ nhiên là không...”
Giọng cả hai đều chùng xuống. Một quả bóng, rốt cuộc, cũng chỉ là một quả bóng, chẳng thể nào mang những quả trứng mà họ đã mất quay về. Chẳng thể nào mang những đứa con mà họ đã mất quay về.
“Nhưng nó đã cho ta sự tự tin rằng ta sẽ có thể bảo vệ những đứa con tiếp theo.”
“Brooke...” Khi gọi tên chồng, giọng Cerise khẽ run.
“Nàng có nguyện ý cùng ta một lần nữa, để mang trong mình những quả trứng của ta không?”
“Em nguyện ý,” Cerise đáp, giọng khẽ nhưng quả quyết.
Myusel và tôi đứng cách đó một quãng, mỉm cười. “Trời đất ơi, còn gì ngọt ngào cho bằng?” tôi vừa nói vừa chấm nước mắt.
“Cái giọng sến súa đó là sao vậy?”
Ngay thời khắc cao trào cảm xúc này, chẳng hiểu từ đâu Minori-san và Petralka lại đi tới.
“À, ờ, cô biết đấy,” tôi đáp.
“Họ nghe thật trong sáng và ngọt ngào làm sao.”
Myusel gật đầu tán thành với nhận xét của Petralka. “Thật tuyệt vời, phải không ạ?” cô mỉm cười nói.
Và, đó là toàn bộ câu chuyện. Môn bóng đá đã đến với Đế quốc Eldant—và thực ra là cả cái thế giới khác này—như thế đấy.
Dù cho đến cuối cùng tôi vẫn chẳng hiểu mô tê gì sất.