Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 4

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 5

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 03 - Chương 4

Thứ bảy, ba ngày sau.

"Vậy, tôi xin phép về trước ạ."

"......!"

"Ừ, vất vả rồi."

Emiri nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi về trước.

Bình thường, sau khi tan làm, ba người bọn tôi vẫn hay ngồi ở phòng khách vừa ăn bánh kẹo vừa tán gẫu, rồi tôi với em ấy cùng nhau về.

Trong lúc làm việc, dù Mari vẫn nói chuyện với tôi, nhưng ngoài những việc liên quan đến công việc ra thì em ấy chẳng thèm đả động gì đến tôi cả. Tôi thật sự rất bối rối.

"Emiri, rốt cuộc là bị sao vậy nhỉ... Này, cậu nghĩ sao?"

Tôi không kìm được mà gọi với theo Mari đang cặm cụi làm việc trước bàn.

"Ai mà biết được. Chẳng phải là hai người đi Shinjuku có chuyện gì đó hay sao? Lúc đó tôi có ở đấy đâu mà biết!"

Mari vừa làm việc vừa tỏ vẻ bực bội.

"Rảnh rang mà để ý đến chuyện khác thế cơ đấy. Lo mà xem bản thảo tháng này có kịp không kìa."

"Ư... Thì đúng là thế, nhưng lo cũng có giải quyết được gì đâu."

Chỉ còn hơn một tuần nữa là đến chuyến đi học. Mọi chuyện phụ thuộc vào việc tôi có thể hoàn thành bản thảo đến đâu trước thời gian đó.

"À phải rồi... Số báo đăng tập 1 của 'Batoai' phát hành đúng vào lúc đi du lịch luôn nhỉ."

Tôi vừa nói vừa nhìn vào tờ lịch treo trong phòng làm việc.

"Ừ nhỉ, đúng là thế... Lúc đi du lịch chắc sẽ lo lắng về phản ứng trên mạng lắm đây..."

"Phản ứng trên mạng á?"

Tôi hỏi lại Mari.

"Ừ. Trên 3channel có cái thread về 'PuriDora' ấy, rồi cả trên Twitter nữa, chắc chắn sẽ có người viết cảm nhận gì đó."

"Hả!? Thật... thật á!?"

"......! Cậu chưa từng xem mấy cái đó bao giờ à?"

"Ừ, chưa bao giờ."

Cảm nhận của mọi người trên mạng về bộ truyện tranh mình vẽ... Tôi chưa từng xem những thứ đó bao giờ cả.

Tôi biết "3channel" là một diễn đàn ẩn danh trên mạng, nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng lại có cả một thread về "PuriDora" ở trên đó.

"Vậy à, có thread về 'PuriDora' cơ đấy... Vậy là, lúc 'PuriDora Cup' cũng có người viết cảm nhận về truyện của chúng ta à!?"

"......! À... À ừm... Ai mà biết được..."

"Mari, cậu không xem à?"

"K... Không có xem!"

"Hả? Nghe có vẻ kiểu người sẽ xem lắm mà."

"......... Hồi còn vẽ 'YAMOME Girl', tôi cũng hay lên mạng xem lắm đấy... Mấy tác giả nổi tiếng còn có thread riêng mang tên mình cơ, còn tôi thì chẳng có cái nào cả, nên tôi toàn lượn lờ trong thread của 'PuriDora' thôi. Trên Twitter cũng hay search tên tác phẩm để xem mọi người nói gì..."

"Hả!? Ừ... Ừm..."

Mari đột nhiên tỏa ra luồng khí tiêu cực rồi kể lể, khiến tôi có chút bối rối.

"Nhưng mà... Kết quả là chẳng có gì tốt đẹp cả. Cũng có người khen, nhưng mà một nửa thì toàn là ý kiến tiêu cực, mà trong đó còn có một đứa không hiểu sao cứ bám riết lấy tôi mà chửi rủa! Rõ ràng là ghét truyện của tôi, nhưng tháng nào cũng đọc đầy đủ, rồi còn chăm chỉ check cả Twitter của tôi hồi đó nữa, xong lại cố tình lên 3chan để chửi!"

"À... À ra vậy..."

Mari nhớ lại chuyện cũ mà tức giận kể lể.

"Tôi tức quá, bèn tweet một câu 'Rõ ràng là ghét truyện của tôi, nhưng tháng nào cũng đọc rồi chửi, rốt cuộc là sao vậy? Ghét thì đừng có đọc nữa!', thế là có một thằng nhảy vào comment 'Đã là tác phẩm thương mại thì bị chửi là chuyện thường thôi.', tôi nghĩ chắc chắn là cái thằng chửi tôi trên 3chan rồi! Thế là tôi cũng không vừa, cãi lại nó tới tấp, mà nó cũng lì lợm cắn xé..."

"Hiii!? Chuyện gì kinh khủng vậy!? À... Thì ra là... Lúc trước cậu nói là Twitter bị 'bốc phốt' rồi bị Saotome-san bắt khóa account, là vì chuyện này á!?"

"Đúng đó. Cái đoạn cãi nhau đó còn bị người ta tự ý tổng hợp lại rồi đăng lên Togetter, đến giờ vẫn còn trên mạng đó... Anti thì thôi đi, mà còn có người comment chửi tôi là 'Con này là họa sĩ mà không có khả năng chịu đựng à, sống giả tạo vừa thôi.', rồi còn chửi tôi đủ điều nữa chứ... Tại sao đến cả tôi cũng bị chửi vậy hả!? Nghĩ lại vẫn thấy bực mình!"

"Chờ... Chờ đã Mari, bình tĩnh nào."

Tôi vốn đã nghĩ em ấy dễ bị kích động, nhưng không ngờ lại đến mức này.

Gây ra chuyện như vậy thì bị khóa account Twitter cũng đáng thôi. Có lẽ Mari không hợp với thế giới mạng thì hơn.

"Rồi từ đó, tôi bị Saotome cấm dùng Twitter, cấm xem bình luận trên mạng luôn..."

"À... Ra vậy."

Quyết định của Saotome-san thật đúng đắn. Sau chuyện đó thì Mari tuyệt đối không nên lên mạng nữa...

"Nhưng mà vậy là có thread về 'PuriDora' cơ đấy, mình không biết luôn... Để xem nào..."

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra, mở trang tìm kiếm trên mạng.

"Này, Izumi, cậu có nghe tôi nói không đấy!?"

Thấy vậy, Mari kinh ngạc hét lên.

"Cậu cứ yên tâm đi, tớ sẽ không cho cậu xem đâu, mà tớ cũng sẽ không kể cho cậu nghe cái gì đâu."

"Vấn đề không phải ở đó! Ý tôi là, lên mạng chẳng có gì tốt đẹp cả!"

"Không sao đâu. Tớ khác cậu, tớ có khả năng chịu 'bốc phốt', có xem cái gì cũng không buồn hay nổi nóng đâu."

"T... Tóm lại là không được! Xem cũng chẳng có gì tốt đẹp đâu!"

Không hiểu sao Mari cứ khăng khăng ngăn cản tôi, thậm chí còn định giật lấy điện thoại của tôi, tôi vội vàng giơ tay lên cao để em ấy không với tới được.

"Sao cậu lại ngăn tớ dữ vậy!? Biết đâu có ý kiến nào đó có ích thì sao!"

"Không có đâu!"

"Hả...? Mari, cậu đâu có xem, sao lại dám chắc chắn thế?"

"! T... Tôi không xem... Nhưng mà... Ý kiến trên mạng toàn phiến diện thôi, đừng có tham khảo làm gì! Saotome cũng bảo là nên check phiếu khảo sát với doanh số bán truyện thôi..."

"Thật không? Nhưng phải xem mới biết có tham khảo được hay không chứ."

Không hiểu sao Mari lại khăng khăng ngăn cản tôi đến vậy. Biết đâu có cảm nhận về truyện của chúng ta trên mạng, không tò mò mới lạ chứ.

"A, thấy rồi."

Tôi tìm thấy một thread có vẻ là cái mình cần.

"Haizz, thật không thể tin được! Kệ cậu đấy nhé!"

Có lẽ Mari đã quá chán nản với tôi rồi nên bỏ cuộc luôn.

Bên cạnh Mari đang tức giận, tôi chẳng thèm để ý đến mà ấn vào dòng chữ "Pretty Dragon Thiếu niên hàng tháng, Số tháng 31 [Cấm đăng lại] 3ch.net".

"Để xem nào... A! Có người bàn về truyện của chúng ta kìa!"

Tôi lướt qua thread thì thấy có chữ "Battle Idol".

【0436 Theo yêu cầu của tác giả, không có tên

Số báo sau sẽ bắt đầu đăng bộ Battle Idol thắng giải PuriDora Cup nhỉ

0437 Theo yêu cầu của tác giả, không có tên

À, cái truyện thắng nhờ phiếu bầu ma đó à

0438 Theo yêu cầu của tác giả, không có tên

Phiếu bầu ma là bên Shiba Akane-sensei (cười) kia kìa

〉〉0436

Ít nhất thì tôi cũng có chút mong chờ

0440 Theo yêu cầu của tác giả, không có tên

Truyện one-shot dở ẹc thì sao mà hay lên được khi đăng dài kì

0441 Theo yêu cầu của tác giả, không có tên

Dở à? Tôi thấy hay nhất trong mấy truyện đấy mà

0442 Theo yêu cầu của tác giả, không có tên

〉〉0441

Tác giả tự khen mình đấy à? (cười)】

"............"

Tôi vô thức đọc ngấu nghiến một cách nghiêm túc.

Thật sự rất hồi hộp... Nhưng mà vẫn chưa có gì quá tệ nên cũng thấy yên tâm.

Thôi thì, dù sao cũng chưa bắt đầu đăng dài kì mà, nên thế này cũng là bình thường.

Cứ chờ đấy lũ trên 3chan! Đến ngày phát hành, tao sẽ cho chúng mày phải comment là "Truyện mới hay vãi!" cho xem!

Nếu đây là thread mới nhất, thì "Batoai" bản one-shot đã được đăng trên PuriDora từ lâu rồi. Đã xem đến đây rồi thì tôi cũng tò mò về phản ứng của mọi người về bản one-shot lúc đó.

"Này, vừa check thread mới nhất xong rồi còn gì!"

Tôi vừa lướt ngược lại các thread thì Mari đã lên tiếng nhắc nhở. Không hiểu sao em ấy lại phản đối việc tôi xem mạng đến vậy.

Tôi phớt lờ lời của Mari mà tiếp tục xem diễn đàn. Nếu tôi nhớ không nhầm thì truyện đã được đăng trên PuriDora phát hành vào cuối tháng 1. Vậy thì lùi lại đến tháng 2 chắc chắn sẽ có người nhắc đến chuyện này.

Thread mới nhất bắt đầu vào tháng 3, nên tôi nhảy sang thread cũ hơn.

"A, thấy rồi! Khoảng chỗ này đây."

【0686 Theo yêu cầu của tác giả, không có tên

PuriDora Cup, Battle Idol thắng giải rồi đấy. Tưởng con nhỏ họa sĩ doujinshi xinh đẹp (cười) sẽ một mình ẵm trọn cơ, ai ngờ lại bất ngờ thật (cười)

0687 Theo yêu cầu của tác giả, không có tên

〉〉0686

Thiệt á? Cái truyện đó, không biết là muốn vẽ về tình cảm hay là đánh đấm nữa, cái gì cũng dở dở ương ương thấy ghê. Nếu mà đăng dài kì cái đó thì thà vẽ tiếp YAMOME Girl còn hơn

0688 Theo yêu cầu của tác giả, không có tên

〉〉0687

Đồng ý. Đừng có ghép với tác giả mới toanh nào hết, để Ikoma-sensei một mình vẽ tình cảm là được rồi. Cái con bé đó có phốt Twitter thì tính cách có vấn đề thật, nhưng mà thực lực thì có đấy

0689 Theo yêu cầu của tác giả, không có tên

Thật ra thì tôi cũng thấy, trong số mấy truyện đăng trên tạp chí Dragon luôn, không có ai vẽ tình cảm hay hơn Ikoma cả. Cái PuriDora Cup lần này cũng vậy, nếu Ikoma một mình vẽ thì chắc chắn thắng áp đảo từ vòng công bố kết quả giữa kì đến vòng cuối luôn. Tại vì ghép với cái thằng mới toe không có thực lực kia nên chất lượng truyện mới đi xuống, suýt nữa là thua mấy con nhỏ họa sĩ doujinshi mới nổi rồi đó.

Ghép với tác giả ngang cơ thì còn nói, đằng này ghép với cái thằng vừa không có thực lực mà lại toàn vẽ truyện đánh đấm chả có tí moe nào thì làm cái gì? Biên tập của PuriDora nghĩ gì tôi chịu luôn

0690 Theo yêu cầu của tác giả, không có tên

〉〉0689

Cái đó thì từ hồi hai người ghép cặp vẽ truyện Kuuhime là người ta đã nói rồi còn gì. Riêng tôi thì thấy thêm yếu tố đánh đấm vào truyện của Ikoma cũng hay đấy chứ, nhưng mà không hiểu sao lại để hai người vẽ chung luôn mới khó hiểu.

Một mình người ta vẽ là đủ rồi. Đúng hơn là, cái thằng mới kia chỉ kéo chân thôi thì có

Đọc truyện debut của nó thì thấy có vẻ nó không hiểu gì về moe hết, ngược lại còn có vẻ ghét nữa ấy chứ

0691 Theo yêu cầu của tác giả, không có tên

Ikoma Agito có giỏi đến mức đó đâu? Rốt cuộc cũng chỉ là tác giả bị cắt truyện thôi mà.

Fan cuồng à? Hay là chính chủ? (cười)】

".................."

Trong lúc đọc, tôi có cảm giác như máu trong người đang rút hết ra ngoài.

Tôi lướt qua mấy đoạn hội thoại trước sau thì thấy nội dung cũng tương tự.

Trong đó cũng có người chê bai Ikoma Agito, nhưng đa phần đều thừa nhận thực lực của em ấy.

Và điều được nhắc đến nhiều nhất là về cái gã tác giả mới toanh vẽ chung với Ikoma Agito.

Tại sao lại ghép cặp với nhau? Gã tác giả mới vừa không có thực lực mà lại còn không hiểu moe nữa. Ikoma Agito nên được vẽ một mình thì hơn.

.............

Tại sao đến giờ tôi vẫn chưa thể hình dung ra được những chuyện này chứ.

Nếu suy nghĩ một chút, thì đúng là những người hâm mộ Ikoma Agito hay những người công nhận truyện của em ấy sẽ nghĩ như vậy cũng là điều dễ hiểu thôi mà.

Ừ. Trong đầu thì tôi hiểu được.

Nhưng mà mọi chuyện đến quá đột ngột khiến tôi không thể chấp nhận được.

Tôi, một gã mới toe không hiểu gì về moe, không có thực lực, đang kéo chân Ikoma Agito...

"Này, Izumi... Cậu không sao chứ?"

Thấy tôi thất thần, Mari lo lắng gọi tôi.

"... Hay là Mari đã xem thread của PuriDora trên 3chan rồi?"

"...! .........."

Nghe tôi nói, Mari giật mình rồi im lặng.

Quả nhiên là em ấy đã xem rồi. Vậy nên lúc nãy em ấy mới cố ngăn tôi đừng xem như vậy. Em ấy sợ tôi sẽ bị sốc.

Dù gì thì Mari vẫn tốt bụng thật, tôi nghĩ. Nhưng tôi cũng thấy mình thật tệ khi để em ấy phải lo lắng như vậy.

"T... Tôi đã bảo rồi mà... Ý kiến trên 3chan toàn phiến diện thôi, có tham khảo cũng vô ích, lo lắng chỉ tốn công vô ích thôi!"

Mari vẫn lo lắng cho tôi mà lên tiếng.

"Nên là, cậu không cần phải sốc một tí nào đâu!"

"K... Không... Hahaha, tớ có sốc đâu. Chỉ là... Tớ thấy những gì họ viết cũng có lý..."

"Hả...!?"

"Ikoma Agito có thực lực, đừng ghép với mấy người không đâu vào đâu, một mình em ấy vẽ thì sẽ hay hơn ấy..."

"...! Hả!? Cậu thật sự nghĩ vậy á!? Cậu bị ngốc à!? Nếu mà thật sự vậy thì, truyện tôi vẽ một mình đã không bị cắt rồi, mà tôi với cậu đã không thắng PuriDora Cup rồi!"

"...! Mari..."

Mari nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói một cách nghiêm túc.

Tôi rất ngạc nhiên trước những lời đó. Tôi không ngờ rằng Mari lại nghĩ cho tôi như vậy. Tôi cảm thấy rất vui.

Thật lòng mà nói, nếu không có những lời đó thì chắc tôi còn buồn hơn nữa.

"Cảm ơn cậu... Nhưng mà tớ vẫn nghĩ là những gì họ viết không phải hoàn toàn sai..."

"Hả!? Cậu vẫn còn nói thế được à..."

"Hôm trước cậu đã nói là tớ vẫn chưa hiểu về moe đúng không. Cậu có thực lực vững chắc trong việc vẽ truyện tình cảm, và được độc giả công nhận. Còn tớ... Vốn dĩ vẽ truyện đánh đấm, và như họ viết ở đây, tớ hoàn toàn không hiểu gì về tình cảm hay moe cả. Bây giờ, nhờ cậu giới thiệu cho xem nhiều tác phẩm khác nhau, nên tớ cảm thấy mình đã hiểu hơn một chút so với trước đây, nhưng tớ vẫn tự thấy mình còn thiếu sót nhiều lắm."

"...! Izumi..."

"Bây giờ, việc quan trọng nhất là hoàn thành bản thảo trước hạn chót tháng này, nhưng sau khi xong việc đó thì tớ phải xem thêm nhiều tác phẩm tình cảm để học hỏi nữa."

Để độc giả không còn nghĩ là Ikoma Agito nên được vẽ một mình nữa.

"Hừ... Nói hay lắm!"

Nghe tôi nói, Mari nở một nụ cười dịu dàng.

"Sau khi xong bản thảo tháng này, tôi sẽ lại chỉ cho cậu về tình cảm, cậu không cần phải lo lắng gì cả."

"Mari..."

Tôi cảm nhận được sự quan tâm của Mari dành cho mình, và tôi cảm thấy rất vui vì điều đó.

"A, muộn thế này rồi à. Chắc tớ phải về thôi."

"Ừ. Ngày mai cậu vẫn đến vào giờ đó chứ?"

"Hả? À... Xin lỗi, tớ quên nói mất, ngày mai chắc tớ phải đến muộn hơn một chút."

"Hả!? Sao lại thế?"

Ngày mai là ngày hội họp bạn bè cùng khóa. Tôi đã định nói với Mari từ sớm, nhưng lại quên mất.

Trong tình hình này thì tôi định sẽ chuồn sớm để đến chỗ làm rồi làm việc vào tầm chiều tối.

"Thật ra ngày mai tớ có buổi họp bạn bè cùng khóa..."

"Họp... Họp bạn bè á? Cậu, vào cái thời điểm quan trọng này mà..."

"Từ tháng trước bọn tớ đã thống nhất lịch hết rồi nên không đi không được. Tớ sẽ chuồn sớm rồi đến đây làm việc vào buổi chiều mà."

"Hừ... Thật là."

Quả nhiên là Mari đã phàn nàn, nhưng dù sao thì em ấy cũng không bảo tôi đừng đi, nên chắc là tôi đi cũng được.

"Họp bạn bè là mấy họa sĩ cùng khóa với cậu đến à?"

"Ừ, ngoài ra thì còn có Hachikumo Murasaki-san, hay là Shiba Akane cũng đến nữa."

"...! Hai người đó...?"

Mari có phản ứng với tên của hai người đó.

"Trong cái khoảng thời gian quý giá trước chuyến đi này mà còn đi, thì cậu phải kiếm được chút thông tin có ích gì đó về mà kể cho tớ đấy. Ví dụ như tình hình sau đó của hai người đó chẳng hạn!"

"Hả... À ừ."

Em ấy quan tâm đến hai người đó đến vậy, chẳng lẽ trong lòng vẫn còn chút gì đó cạnh tranh chăng. Dù gì thì họ cũng đã từng đối đầu nhau tại PuriDora Cup mà.

"Nh... Nhân tiện thì, cái buổi họp bạn bè đó... Hachikumo Murasaki-san hay là Shiba Akane, và cả mấy người khác nữa... Đương nhiên là sẽ có cả họa sĩ nữ cùng khóa nữa chứ?"

Đột nhiên Mari có vẻ hơi sốt sắng mà hỏi tôi những câu như vậy.

"Hả? Ừ."

"Tác giả cùng khóa với cậu... Chắc là nữ chiếm khoảng một nửa nhỉ...?"

"Hả? Thì, ừm?"

Nghe tôi nói, Mari đột nhiên trầm ngâm suy nghĩ.

"Hừm... Hừm. Mà thôi, tôi cũng không quan tâm lắm. Mà... Cậu có thân với ai trong số mấy họa sĩ cùng khóa đó không?"

"Thân à? Cũng không hẳn... À thì, ngoài group chat ra thì cũng có một người thỉnh thoảng liên lạc riêng với tớ."

Serizawa thỉnh thoảng nhắn tin riêng cho tôi ngoài group chat. Toàn là mấy chuyện vớ vẩn như "Anh khỏe không!?", chứ chẳng có gì.

"! V... Vậy đó là ai!?"

"Ai, thì cậu có biết đâu... Người đoạt giải thưởng lớn ấy..."

"Giải thưởng lớn!? Giải thưởng lớn năm ngoái chẳng phải là cái con bé cấp hai đoạt giải hay sao!?"

"À, không phải cái bạn đó đâu, mà là cái bạn nam bằng tuổi tớ ấy. Mà cậu rành về bạn bè cùng khóa của tớ thế?"

"...! Fufu. Hừm. Thì... Tại cái buổi tiệc trao giải, tất cả mọi người đều lên bục nên tôi nhớ thôi!"

"À, à phải rồi. Hay là... Mari có đến buổi họp mặt không?"

Tôi chợt nhớ ra việc Serizawa đã bảo tôi "Rủ cả Ikoma-sensei đi cùng đi." nên thử mời em ấy xem sao.

Serizawa có vẻ quá quan tâm đến Mari, nên nếu có thể thì tôi không muốn đưa em ấy đi cùng (Tôi không thể để người bạn kiêm cộng sự quan trọng của mình trở thành miếng mồi của mấy gã sở khanh được), nhưng nếu em ấy quan tâm đến buổi họp mặt đến vậy thì có lẽ tôi nên dẫn em ấy đi.

Thôi thì, nếu Serizawa có đến bắt chuyện với Mari thì tôi sẽ ra phá đám vậy.

"Hả!? Sao cơ!?"

"Thì thấy cậu quan tâm đến buổi họp mặt mà..."

"Tôi... Tôi có quan tâm đâu! Sao tôi phải quan tâm đến chuyện đó chứ!?"

Tuy nhiên, nghe tôi nói vậy, Mari đỏ mặt lên rồi giận dữ nói.

"Hả? Nhưng lúc nãy cậu đã quan tâm còn gì..."

"Tôi bảo là không quan tâm! T... Tóm lại là! Có con gái hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả..."

"Hả?"

"T... Tóm lại là! Tôi không đi đâu!"

"À... Vậy à? Vậy thì ngày mai, vậy nhé."

"Hừm... Ch... Chuyện là... Chuyện đó khi nào ở đâu thế?"

"Hả? Mari, cậu không đi mà?"

Tôi bối rối trước lời của Mari. Không đi thì sao còn cần phải biết thời gian và địa điểm làm gì?

"K... Không đi!"

"Vậy sao còn..."

"Cậu ồn ào quá đấy! Hỏi một câu thôi mà có gì đâu!? Nói mau!"

"À, ừm... Bọn tớ hẹn nhau lúc 1 giờ chiều ở Akiba, rồi đi nhà hàng gia đình."

Trước khí thế của Mari, tôi thành thật trả lời.

"Hừm..."

Rốt cuộc thì em ấy vẫn quan tâm nhỉ. Nếu quan tâm đến vậy thì cứ đến đi, nhưng tôi không nói ra vì sợ em ấy lại nổi giận.

Sau đó tôi thu dọn hành lý rồi về nhà.

*

Ngày hôm sau, 17 tháng 5, Chủ nhật. Ngày diễn ra "Buổi họp mặt bạn bè cùng khóa".

Tôi đến cửa trung tâm ga Akihabara, địa điểm hẹn, trước giờ hẹn năm phút.

"A, Kirishima-san, chào buổi sáng!"

"A, lâu rồi không gặp!"

Những thành viên họa sĩ cùng khóa quen thuộc đã tập trung ở ga. Lâu lắm rồi mới được gọi bằng bút danh nên cảm thấy hơi lạ. Ở bữa tiệc thì mọi người đều mặc suit hoặc váy, nên đây là lần đầu tiên gặp nhau trong trang phục thường ngày nên thấy hơi mới mẻ.

"Tôi có đọc truyện của cậu đấy! Nghe nói thuận lợi lắm, ngưỡng mộ ghê."

"À, cảm ơn cậu."

Đang vui vẻ trò chuyện với bạn bè cùng khóa sau vài tháng gặp lại, thì tôi chợt thấy bóng dáng của Shiba Akane, họa sĩ đàn chị đã từng cạnh tranh với chúng tôi tại PuriDora Cup. Cô ấy mặc một chiếc váy dài có thiết kế độc đáo, và không nói chuyện với ai mà chỉ cắm cúi vào điện thoại một mình.

Hình như ban đầu cô ấy nói trên LINE là "Tối mới đến được", nhưng cuối cùng lại bảo là đến từ trưa luôn thì phải.

Tôi đã định chào hỏi một tiếng, nhưng vì bầu không khí khó gần nên tôi thôi.

Cô ấy cứ cắm cúi vào điện thoại như vậy, không biết có ý định hòa đồng với mọi người không nữa.

"Tôi là Hachikumo. Xin lỗi vì đã để mọi người chờ."

Một người phụ nữ xinh đẹp quen thuộc đến.

Là Hachikumo Murasaki-sensei, người đã từng cạnh tranh với chúng tôi tại PuriDora Cup. Lần gần nhất tôi gặp Hachikumo-san là hồi tháng 3 tại nhà xuất bản thì phải. Cô ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào.

Cô ấy mặc một chiếc váy chiffon trắng bên trong chiếc áo khoác be. Một bộ trang phục tươi tắn, nữ tính, phù hợp với mùa. Cô ấy nổi bật hơn hẳn trong số các tác giả nữ.

Còn lại là... Hai tác giả đoạt giải lớn thôi nhỉ! Ichinose Shirayuki thì bảo là đi được thì sẽ đi, còn trưởng ban tổ chức Serizawa đâu rồi!

"A, xin lỗi mọi người! Xin lỗi vì đã để mọi người chờ!"

"A, Serizawa-kun! Chào buổi sáng!"

"Cảm ơn vì hôm nay đã tổ chức buổi họp mặt!"

Khoảng mười phút sau giờ hẹn, Serizawa mới lò dò đến. Dù đến muộn, nhưng mấy tác giả nữ vẫn bắt đầu xúm xít xuýt xoa Serizawa.

Ăn mặc bảnh bao đến cả trang phục thường ngày nữa, thật là bực mình. Còn tôi thì bận vẽ truyện nên chẳng có thời gian mà để ý đến quần áo...

"Này, trưởng ban tổ chức mà đến muộn thế à."

Vì không ai bắt bẻ nên tôi đành phải lên tiếng vậy.

"A, Kirishima-sensei! Lâu rồi không gặp! Anh vẫn khỏe chứ!?"

Vừa nhìn thấy mặt tôi, Serizawa đã tươi cười chào hỏi một cách hào hứng.

"À, ờ... Lâu rồi không gặp."

Sao tự nhiên đối xử tốt với tôi vậy, làm tôi thấy hơi lạ... Mà cũng không đến nỗi tệ.

"Hôm nay Ikoma-sensei không đến à?"

"Hả? À, em ấy bảo là không đi. Anh cũng rủ rồi mà."

"Ể, thật á~. Tiếc quá đi~."

Serizawa lộ vẻ tiếc nuối ra mặt. Quả nhiên là không nên đưa em ấy đi cùng...

"Tóm lại, ngoài Ichinose-san ra thì... A, còn một bạn nữa cùng khóa với mình chưa đến thì phải!?"

Đến lúc này tôi mới nhớ ra.

Tôi đã quên mất, nhưng vẫn còn Aoi-kun, một bạn cùng khóa cùng tuổi đã từng cạnh tranh với chúng tôi tại PuriDora Cup.

"Hả? Chẳng phải là ngoài Ichinose-san thì đến đông đủ rồi sao?"

"Không, vẫn còn bạn Aoi chưa đến mà."

"Ể? Ai thế ạ? Tôi dốt khoản nhớ mặt với tên con trai lắm."

"Cậu thể hiện rõ quá đấy!"

"Aoi-kun vừa nhắn trong group LINE là không đến được ạ."

"Hả? À, thật kìa!"

Một tác giả nữ nói vậy rồi tôi mới lấy điện thoại ra check thì thấy Aoi-kun đã nhắn trong group LINE là hôm nay bị ốm đột ngột nên không đến được.

Tôi cũng muốn hỏi về tình hình gần đây của cậu ấy sau PuriDora Cup mà. Tiếc thật.

Tóm lại, ngoài Ichinose Shirayuki thì mọi người đã đến đông đủ, và Ichinose Shirayuki có đến hay không vẫn còn là một dấu hỏi lớn, nên chúng tôi quyết định di chuyển đến nhà hàng gia đình để bắt đầu buổi họp mặt.

Chúng tôi bước vào một nhà hàng gia đình gần ga. Nhân viên dẫn đến bàn, mọi người lần lượt ngồi xuống.

"......!"

Khi vào cửa rồi ngồi vào chỗ thì tình cờ thay, tôi lại ngồi giữa Hachikumo Murasaki-san và Shiba Akane. Hai bên đều là phụ nữ lớn tuổi hơn mình, hơi căng thẳng.

Đối diện là Serizawa, và Serizawa được vây quanh bởi các tác giả nữ khác. Nhưng mà chắc là bên kia không phải tình cờ mà các cô cố ý ngồi vào chỗ đó thì đúng hơn.

"......?"

Lúc này, tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Tôi nhìn quanh quán.

"......!?"

Cách đó không xa, có một vị khách đang nhìn về phía tôi, nhưng ngay khi tôi vừa quay sang thì cô ấy liền ngoảnh mặt đi.

Thấy dáng vẻ của vị khách nữ đó, tôi không khỏi nheo mắt nhìn kỹ. Trông cô ấy cứ như một nữ sinh trung học với kiểu tóc và bộ đồng phục sặc sỡ, thế nhưng lại đeo khẩu trang và kính râm che kín mặt dù đang ở trong nhà. Bộ dạng này quả thực đáng ngờ vô cùng.

Cái bộ đồng phục và kiểu tóc ấy cũng kì lạ không kém. Đồng phục được thiết kế với tông màu chủ đạo là đỏ và hồng, trông quá rực rỡ so với đồng phục của bất kỳ trường cấp ba nào. Kia... là hóa trang cosplay chăng? Mà sao tôi lại thấy quen mắt với bộ đồ này nhỉ? Có lẽ là tôi đã từng thấy trong bộ anime, game hay thứ gì đó ở nhà Mari thì phải.

Còn về kiểu tóc, đó là mái tóc dài màu cam được buộc cao gọn gàng sang một bên, với một chiếc nơ đỏ to bản. Thoạt nhìn, tôi đã nghĩ đó là tóc thật, nhưng rồi lại thấy nếu nhuộm màu này thì cũng hơi quá đáng, nên chắc là tóc giả rồi. Có lẽ cả bộ đồng phục lẫn tóc tai đều là hóa trang thành một nhân vật nào đó.

...À thì, đây là Akiba mà. Tôi ít khi đến Akiba nên không rõ, nhưng chắc có lẽ việc nhìn thấy người hóa trang cosplay ở đây cũng chẳng phải chuyện lạ gì! Dù vậy, cái vụ đeo kính râm và khẩu trang thì nghĩ kiểu gì cũng thấy đáng ngờ...

"Thầy Kimijima, thầy thẫn thờ gì thế? Thầy muốn gọi món gì?"

"Hả!? À, à..."

Thế là, Serizawa lên tiếng hỏi, tôi vội vàng nhìn vào thực đơn và chọn món mình muốn.

"Thầy Kimijima, dạo này thầy thế nào rồi ạ?"

Sau khi mọi người đã gọi đồ uống và món ăn yêu thích, Serizawa ngồi đối diện lập tức hỏi tôi.

"À, à... Tháng này có chuyến du lịch của trường nên bản thảo đang gấp lắm."

"Ôi, vậy à? Chắc thầy vất vả lắm nhỉ."

Khi tôi trả lời, Yakumo-san ngồi cạnh tôi cười tủm tỉm nói chuyện.

"À, vâng, vâng..."

Đối diện với một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp như vậy, tôi không khỏi cảm thấy căng thẳng.

"Thầy có mang bản thảo đi theo trong chuyến du lịch không?"

"…!"

Lúc đó, tôi chợt nhận ra. Chiếc váy liền thân mà cô ấy đang mặc tuy thanh lịch nhưng phần ngực hơi trễ một chút, có lẽ vì vòng một của cô ấy khá đầy đặn nên khi ngồi gần, tôi có thể lấp ló thấy khe ngực.

Thật là quyến rũ... Mà khoan, tôi có phải Mari đâu! Phải cẩn thận kẻo cô ấy nhận ra tôi đang nhìn chỗ đó.

Tôi che giấu sự bối rối và trả lời.

"Ngoài chuyện đó ra, mọi chuyện vẫn suôn sẻ chứ ạ?"

Serizawa lại từ phía đối diện hỏi.

"Hả? À thì..."

"Không, tại tôi thấy thầy có vẻ hơi buồn."

"…!"

Gì thế, thằng này? Trực giác tốt quá hóa ra lại thấy hơi rợn người.

Tôi trông buồn đến thế ư? Tôi đã cố gắng cư xử thật tự nhiên mà.

"Không, không có gì to tát đâu... Thật ra, mới hôm qua tôi có đọc một chủ đề trên diễn đàn về tạp chí, giờ đang hơi sốc về nội dung đó..."

Nghĩ rằng nói ra có thể sẽ thoải mái hơn một chút, và biết đâu trong số này cũng có người từng trải qua kinh nghiệm tương tự như mình, tôi liền quyết định kể cho các đồng nghiệp nghe lý do mình đang buồn, cố gắng giữ nụ cười và giọng điệu thật vui vẻ.

"Ơ, thật á? Những người dễ bị sốc thì đừng bao giờ xem mấy cái đó! Tôi thì có tự tin là dù có viết gì tôi cũng chẳng bị sốc đâu."

"!" "Tôi cũng nghĩ mình sẽ chẳng bị sốc đâu mà..."

"Mấy cái đó chẳng qua chỉ là mấy kẻ khao khát trở thành mangaka nhưng không làm được nên ghen tị, hoặc là mấy tên otaku manga dạng tiêu thụ, thích giả vờ làm nhà phê bình dù bản thân chẳng thể vẽ được manga, ngồi đó mà huênh hoang chỉ trích thôi, nên anh không cần bận tâm làm gì đâu."

"...! À, Hashiba-san..."

Hashiba Akane, người ngồi cạnh bên ngược lại với Yakumo-san, cất tiếng.

Tôi thoáng nghĩ cô ấy đang bênh vực mình, nhưng nhìn cách cô ấy nói với vẻ căm ghét, tôi chợt nghĩ có lẽ Hashiba Akane rất ghét các diễn đàn mạng.

Mà nhắc mới nhớ, Hashiba Akane cũng từng bị nói về chuyện "bỏ phiếu có tổ chức" trên diễn đàn khi nói về giải Pridra Cup. Có lẽ bản thân cô ấy cũng đã đọc được và nghĩ rằng 3-chan chẳng có gì tốt đẹp.

"Nhân tiện, thầy Kimijima bị viết gì thế ạ?"

Serizawa hỏi một cách thản nhiên, không hề có vẻ ác ý. Nó hỏi thật sao...

"...Là tại sao Ikoma Agito lại hợp tác với một người mới vô danh tiểu tốt, dù tự mình vẫn có thể vẽ được, hay là người mới đó có vẻ chẳng hiểu gì về truyện tình cảm hài hước cả..."

Bất đắc dĩ, tôi đành thành thật kể.

"K-kể cả những chuyện như vậy..."

Yakumo-san nhìn tôi với ánh mắt thương cảm.

"Tệ quá đi mất, thế thì đau lòng lắm chứ!"

Nữ tác giả đồng nghiệp ngồi cạnh Serizawa cũng tỏ ra đồng cảm. Nhưng mà.

"À thì, bị nói thế cũng đành chịu thôi chứ? Một mangaka chuyên nghiệp có thành tích với một tay mơ mới ra mắt hợp tác với nhau, đương nhiên là sẽ có nhiều người nghĩ vậy mà."

"…!"

Serizawa thẳng thừng nói mà không hề tỏ vẻ hối lỗi.

Tôi thoáng giận Serizawa một chút, nhưng đúng là cũng phải vậy thật..., đồng thời cũng thấy thuyết phục.

"À mà, hình như tôi cũng bị nói gì đó thì phải. Hồi trước khi ra mắt, tôi cũng hay xem cái chủ đề 3-chan của tạp chí Dragon, nhưng dạo này thì không xem nữa rồi."

Serizawa đột nhiên rút điện thoại ra và bắt đầu tìm kiếm ngay tại chỗ.

"Này... mày định xem ở đây thật á!? Chẳng có gì tốt đẹp khi xem mấy cái đó đâu."

Dựa vào kinh nghiệm của mình, tôi cố gắng cảnh báo Serizawa, nhưng Serizawa chẳng thèm nghe lời tôi.

"Ưm, chủ đề của tạp chí Dragon đây rồi. Bình luận mới nhất là..."

Serizawa dường như đã tìm thấy chủ đề, im lặng đọc các bình luận.

"............... Ừm."

"Gì, gì vậy!?"

Không phải chuyện của mình mà tôi cũng tò mò không cưỡng lại được, nên nghiêng người về phía Serizawa.

"Chẳng có gì hay ho cả."

"Nhưng mà nó có được bàn tán nhiều không?"

"Ừm, cũng có. Thầy xem không?"

Có lẽ vì tôi quá sốt sắng, Serizawa đưa điện thoại cho tôi.

Tôi cầm điện thoại của Serizawa và bắt đầu đọc chủ đề 3-chan của tạp chí Dragon.

[0244 Không tên vì lý do tác giả

Mấy bộ truyện mới đăng hay ghê. Tôi thích cái này hơn cái của tác giả cấp hai tháng trước. Đúng kiểu shounen manga kinh điển

0245 Không tên vì lý do tác giả

>>0244

Hồi còn là truyện ngắn đã thấy hay rồi, giờ còn hay hơn nữa. Đúng là giải thưởng lớn có khác. Nhưng mà, bộ mới đăng tháng trước cũng của tác giả đoạt giải mà. Thành thật mà nói thì tôi thích cái đó hơn

0246 Không tên vì lý do tác giả

Tháng trước là học sinh cấp hai, còn cái này là học sinh cấp ba à? Khủng khiếp thật. Cả hai đều đã hoàn thiện về nét vẽ và câu chuyện

0247 Không tên vì lý do tác giả

Dạo gần đây chẳng có tác phẩm mới nào nổi bật, nhưng cái này khá hay. Có khi sắp tới sẽ thành tác phẩm chủ lực đấy

0248 Không tên vì lý do tác giả

Cần gì phải khen đến thế? Có phải do là học sinh cấp ba vẽ nên được cộng điểm không? Mà tôi cũng không ghét đâu]

"..............."

Tôi không khỏi chết lặng.

Gì thế này. Toàn là khen nức nở không thôi.

Lần trước tôi xem chủ đề "Pridra" trên 3-chan, hầu hết là những ý kiến chỉ trích manga, nên tôi cứ nghĩ 3-chan là nơi như vậy... Nhưng giờ thì toàn là lời khen. Bộ manga của tác giả đoạt giải khác, Ichinose Shirayuki, cũng có vẻ được đánh giá cao.

Trong khi tôi thì bị chê bai thậm tệ, hầu như chỉ toàn là những lời không hay... Cái khác biệt này là gì chứ?

"C-cảm ơn..."

Tôi trả điện thoại lại cho Serizawa.

Vì quá sốc, tôi không nói nên lời.

Tôi cứ ngỡ Serizawa là đối thủ của mình, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi đã quá xa rồi. Chỉ xét riêng đánh giá trên mạng thôi cũng thấy sự khác biệt rõ rệt này.

Cảm giác mình đang bị bỏ lại phía sau, tâm trạng tôi trùng xuống.

Trong lúc còn đang sốc và không thể hòa mình vào cuộc trò chuyện xung quanh, tôi chợt nhận ra điện thoại trong túi quần sau rung lên một tiếng. Kiểm tra màn hình, tôi thấy có tin nhắn Line từ Ichinose Shirayuki.

Cô ấy đã đến nơi rồi sao? Tôi mở Line ra.

Lúc này tôi mới để ý, hình như không phải gửi vào nhóm Line mà là gửi riêng cho tôi.

" ...Đã đến Akihabara, nhưng ta vẫn đang phân vân không biết có nên trở về luôn hay không..."

"Ng-ngay bây giờ!?"

Sao lại thế! Đã mất công đến tận đây rồi mà lại về, cô ấy đang nghĩ gì vậy!?

"Sao lại thế ạ! Đến đây đi mà!"

Bản thân tôi cũng muốn hỏi Ichinose Shirayuki về chuyện liên tục, nên đã cố gắng giữ cô ấy lại.

" ...Ta không thể nào nghĩ rằng ta và những người bình thường (Homo sapiens) có thể trò chuyện ngang hàng. Khó lòng tin rằng ở đó lại có người có thể đối thoại cao siêu ngang tầm với ta. Vì lẽ đó, nếu đến, ta rất có khả năng sẽ cảm thấy nhàm chán và sớm trở về..."

Không thể trò chuyện ngang hàng sao?

Cái cách nói này cứ như đang coi thường chúng tôi vậy... Nhưng qua thái độ ở bữa tiệc lần trước, tôi đoán ý thật của cô ấy là không tự tin hòa nhập với các đồng nghiệp.

"Thôi nào, đừng nói vậy mà đến đi. Mọi người cũng muốn nghe chuyện của Ichinose-san, tôi cũng muốn nữa. Hay là bây giờ tôi ra đón cô nhé?"

Hết cách rồi, đành phải hạ mình một chút vậy, tôi thật sự muốn nghe chuyện liên tục của Ichinose Shirayuki, mà nếu cô ấy về luôn thì tôi cũng gặp rắc rối.

" ...Ta có thể tự tìm đường đến, không cần đón đâu..."

Dường như cô ấy đã quyết định đến, tôi hơi bất ngờ. Có lẽ việc tôi nói khích đã có tác dụng.

Dù còn lo lắng không biết cô ấy có đến thật không cho đến khi nhìn thấy bóng dáng, nhưng vài phút sau, Ichinose Shirayuki đã xuất hiện đúng hẹn tại nhà hàng gia đình.

"À, Ichinose-san, chào cô ạ~!"

"Chào cô."

Thấy Ichinose Shirayuki bước vào nhà hàng gia đình, Serizawa và các đồng nghiệp bắt đầu chào hỏi tùy tiện.

"………………"

Ichinose Shirayuki lúc đó mặt đã tái mét, không nói gì mà đứng đơ ra.

Quả nhiên là cô ấy đang sợ hãi bầu không khí ở đây, sự hoảng loạn hiện rõ trên nét mặt.

Cô ấy vẫn buộc mái tóc đen dài đến đáng ngạc nhiên thành hai bím cao, và mặc một chiếc váy liền thân màu đen xếp nếp. Đó là một bộ đồ có thiết kế độc đáo, cầu kỳ, với nhiều thắt lưng và khóa kim loại hầm hố.

Kiểu thời trang này gọi là gì nhỉ? Gothic Lolita? Punk? Dù rất hợp với cô ấy nhưng cũng khá nổi bật.

Ichinose Shirayuki ngồi vào chiếc ghế trống cuối cùng. Tôi đã nghĩ rằng mình nên đỡ lời cô ấy một chút vì mình đã bảo cô ấy đến, nhưng vì chỗ ngồi quá xa nên không thể nói chuyện được.

"Thầy Kimijima, thầy nhớ trả lời Line đi nhé."

"Hả!?"

Lúc đó, Serizawa bất ngờ nói chuyện với tôi.

"Tao trả lời rồi mà."

"Có lúc thầy không trả lời, với lại cơ bản là chậm nữa."

Đúng là tôi không trả lời những tin nhắn Line từ Serizawa khi nội dung không quan trọng hoặc khi tôi cho rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc.

"Hai người thường xuyên liên lạc với nhau đến vậy sao!?"

Nữ tác giả ngồi cạnh Serizawa... Takahashi-san, hỏi với vẻ mặt tươi rói không hiểu vì sao.

"Không, cũng chẳng phải thường xuyên đến thế..."

"Tôi cũng tò mò lắm đó! Từ hồi bữa tiệc, hai người cứ tình tứ... Không! À, ừm, trông thân thiết lắm!"

Thêm một người phụ nữ khác... Harada-san, không hiểu sao mắt lại sáng rực lên và tò mò.

"Hả? Đâu có thân thiết gì đâu, đây mới là lần thứ hai chúng tôi gặp nhau mà..."

"Tôi thì muốn thân thiết hơn đó, nhưng mà bị từ chối rồi."

Serizawa nói ra những lời đáng sợ đáp lại tôi. Này, thằng này bị gì vậy...?

"Ố ồ!? Vậy ư!?"

"Hai người là học sinh cấp ba, lại bằng tuổi nữa, tôi thấy "ngon ăn" từ đầu rồi!"

Không hiểu sao, các cô gái lại càng thêm phấn khích trước lời nói của Serizawa. Ơ, ừm, chuyện này là sao vậy?

"À, nếu được thì Kimijima-kun lại đây ngồi nhé? Chúng ta đổi chỗ đi."

Takahashi-san đứng dậy và nói vậy.

"Hả!? K-không cần đâu ạ!"

"Không sao đâu mà, đừng có khách sáo!"

Nửa ép buộc, tôi bị đẩy ngồi cạnh Serizawa.

"Serizawa-kun thì cứ tiến tới, Kimijima-kun thì có vẻ hơi phiền phức, nhưng dù sao vẫn thân thiết, chỗ đó thật 'ngon' đó nhỉ!"

"À, đúng rồi! Tính cách trái ngược, lại còn là đối thủ, chỗ đó cũng 'ngon'!"

Các cô gái nói những điều khó hiểu và vui vẻ ồn ào.

"C-chuyện này là sao đây..."

"Đã là người vẽ manga thì đương nhiên sẽ có nhiều hủ nữ mà."

Serizawa bình thản lẩm bẩm.

Hủ nữ? Chắc là những người phụ nữ thích tình yêu giữa những người đàn ông, phải không? Tôi nhớ đã từng nghe nói phụ nữ otaku có nhiều hủ nữ, nhưng không ngờ các tác giả đồng nghiệp của mình lại là như vậy... Mà khoan, đừng có lấy tôi và Serizawa ra làm đề tài chứ! Phải chăng họ cũng có thể tưởng tượng với đàn ông ngoài đời thật sao?

"Cứ giả vờ thân thiết thì họ sẽ vui vẻ cưng chiều mình, độ thiện cảm cũng sẽ tăng lên đấy."

Serizawa nheo mắt cười và nói nhỏ với tôi để các cô gái không nghe thấy.

Thằng này, muốn được các cô gái yêu thích nên cố tình nói vậy sao...!?

"Kyaa~! Có vẻ như đang nói chuyện bí mật kìa!"

"Kimijima-kun có vẻ bối rối trông dễ thương quá! Hai người đang nói gì thế ạ~!?"

Các cô gái nhìn thấy vậy, vui mừng đến nỗi thật đáng kinh ngạc.

*Rầm*

"Ô, quý khách! Quý khách có sao không ạ!?"

Vừa nghe thấy một tiếng động gì đó, tôi lại nghe thấy tiếng nhân viên hớt hải.

Nhìn về phía có tiếng động... ở đó, là vị khách đáng ngờ trong bộ cosplay lúc nãy. Có vẻ cô ấy đã làm đổ đồ uống. Nhân viên đang lau bàn.

Vị khách đáng ngờ hình như đang nhìn chằm chằm vào đây, nhưng ngay khi tôi liếc sang, cô ấy vội vàng quay mặt đi. C-cô ta là ai vậy...?

"Trước đây vẻ đẹp trai chính thống của Serizawa-kun quá nổi bật nên bị che lấp mất, nhưng Kimijima-kun cũng có gương mặt dễ thương nhỉ!"

Lúc đó, nữ tác giả ngồi cạnh tôi đối diện với Serizawa—Harada-san, bắt đầu nói vậy.

Harada-san khoảng giữa hai mươi, là một cô chị xinh đẹp, lúc nào cũng trang điểm và làm tóc gọn gàng. Cô ấy rất năng động.

"Hả!?"

Đây gần như là lần đầu tiên tôi được một cô gái khen về ngoại hình, nên khá bất ngờ. Giá mà được khen là "ngầu" thay vì "dễ thương" thì tốt biết mấy.

Đây là lần đầu tiên tôi được các cô gái reo hò như thế này, nên cảm thấy hơi ngại. Nếu không phải là đề tài để họ tưởng tượng về tình yêu đồng giới thì tôi đã vui hơn rồi...

Chẳng biết từ lúc nào, các tác giả nam khác ngoài tôi và Serizawa đều ngồi im lặng, ngơ ngác nhìn chúng tôi. Có lẽ vì bên đó chỉ có một cô gái, nên cuộc trò chuyện cũng không sôi nổi lắm.

Hơn nữa, cô gái đó chính là Ichinose Shirayuki, đang ngồi ở cuối bàn với vẻ mặt tái xanh.

"Vậy nên... ta đã nói rồi mà... Không đời nào ta có thể trò chuyện với những người phàm tục (Homo sapiens) như vậy được..."

Giọng cô ấy rất nhỏ nên tôi chỉ nghe được vài từ, nhưng hình như cô ấy đang lẩm bẩm điều gì đó.

"Hả? Ichinose-san, cô nói gì vậy?"

Một đồng nghiệp ngồi cạnh hỏi Ichinose Shirayuki.

"...! Đ-đặc biệt là không có gì..."

Ichinose Shirayuki chỉ lẩm bẩm có thế rồi cúi gằm mặt xuống.

Bầu không khí bên đó có vẻ hơi gượng gạo. Tôi đã bảo Ichinose Shirayuki đến, vậy mà chẳng nói được câu nào...

"À à, tôi hiểu rồi~! Đúng là kiểu 'uke' mà!"

"Đúng đúng!"

"Đúng là học sinh cấp ba có khác nhỉ! Da dẻ căng mọng thế này mà!"

"…!?"

Lúc đó, Harada-san chạm vào mặt tôi, tôi giật mình bối rối tột độ.

"Khụ!"

Từ phía xa lại nghe thấy một tiếng động lạ, tôi quay đầu nhìn sang.

"Khụ khụ khụ..."

"Ô, quý khách, có sao không ạ!?"

Vị khách đáng ngờ lúc nãy hình như đã phun tung tóe cà phê đang uống.

Nhân viên lại vội vàng chạy tới với chiếc khăn lau.

N-người khách đó là ai vậy? Không chỉ vẻ ngoài đáng ngờ mà từ nãy đến giờ còn có những hành động kỳ quặc nữa chứ...

"À à, tôi hiểu rồi. Tôi cũng nghĩ nếu là thầy Kimijima thì dù là đàn ông cũng được."

"…!?"

Trong khi tôi còn đang mải chú ý nhìn về phía vị khách nữ kia, Serizawa đột nhiên nói ra một câu "gây sốc" khiến tôi cũng suýt phun ra ngụm nước trái cây đang uống.

Tôi rùng mình một cái. Thằng này, để được các hủ nữ reo hò mà nói ra những lời kinh tởm như vậy sao!?

"Kyaa~!"

Quả nhiên đúng như dự đoán của Serizawa, các cô gái reo hò ầm ĩ.

"Serizawa-kun, giỏi lắm! Tôi đã nắm bắt được rồi~!"

"Khụ, khụ, khụ... Hai người đúng là có quan hệ như vậy sao!?"

"Làm gì có chuyện đó chứ!? T-tôi thích phụ nữ mà!"

Nếu lúc đó tôi hùa theo thì có lẽ đã khiến các cô gái vui vẻ hơn và tăng độ thiện cảm rồi, nhưng tôi khác Serizawa, tôi không muốn được các cô gái yêu thích đến mức phải giả vờ là người đồng tính.

Lúc đó, tôi nhận ra có một người phụ nữ đang nhìn mình với ánh mắt say đắm. Đó không phải là những cô gái hủ nữ đang hò hét từ nãy đến giờ mà là...

"Hay quá đi... Cái vẻ bối rối vì bị trêu chọc, cái sự ngây thơ chưa từng trải đó... tôi thấy thật tuyệt vời!"

Đó là Yakumo-san. Không hiểu sao mắt cô ấy sáng rực lên.

"Ơ, ơ... thật ạ...!?"

"Yakumo-san, Kimijima-san là mẫu người của chị sao!?"

Harada-san hỏi.

"À, xin lỗi... không, chỉ là... tôi chợt nhớ đến người mà tôi từng ngưỡng mộ từ lâu thôi..."

"Ơ? Chuyện tình yêu sao!?"

Các cô gái tò mò. Con gái thích chuyện tình yêu ghê. Nếu là chuyện tình của Yakumo-san, tôi cũng hơi tò mò.

"Không có gì đâu, chẳng phải chuyện gì to tát lắm đâu..."

"Nhưng mà tôi hiểu mà~. Cái phản ứng ngây thơ của Kimijima-kun cứ khiến người ta muốn trêu chọc ấy nhỉ?"

"...Oa!?"

Lần nữa, Harada-san ngồi cạnh, lần này dùng hai tay kẹp lấy mặt tôi kéo lại gần người cô ấy, rồi xoa xoa đầu tôi.

Ơ, này này... Tôi là chó à! Mặc dù nghĩ vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được một cô gái làm thế, hơn nữa, ngực cô ấy còn chạm vào lưng tôi, lại còn có mùi nước hoa hay mùi gì đó rất thơm, khiến mặt tôi cứ nóng bừng lên. Harada-san từ nãy đến giờ cứ chạm vào người tôi mạnh bạo quá.

"Khoan... Khoan đã!"

"…!?"

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi nghe thấy một tiếng nói lớn. Chuyển ánh mắt về phía có tiếng nói, tôi thấy vị khách nữ đáng ngờ lúc nãy đang đứng dậy và quay người về phía này.

"Ách..."

Sau khi thốt lên tiếng, cô khách nữ cứng người lại như thể đã lỡ lời.

"Ơ, ai vậy...?"

"Người quen của ai đó à?"

Các tác giả đồng nghiệp ngạc nhiên nói. Vị khách nữ vội vàng quay mặt khỏi chúng tôi và ngồi xuống.

Này... K-khoan đã...? Giọng nói vừa rồi...!

Tôi không khỏi đứng dậy, rời khỏi chỗ và di chuyển về phía vị khách nữ.

"…!?"

Vị khách nữ nhận ra tôi đang đến gần, vội vàng đứng dậy và chạy về phía ngược lại với tôi.

"Ô, này... Đợi đã!"

Chạy trốn như thế này, quả nhiên...! Tôi cũng hốt hoảng đuổi theo.

"Kyaa!?"

"…!"

Lúc đó, vị khách nữ hình như đã trượt chân trên sàn, ngã lăn quay ra đất.

"Bụp...!?"

Trong lúc ngã, mái tóc giả màu cam của cô ấy tuột ra khỏi đầu một cách mạnh bạo. Quả nhiên đó là tóc giả...

Nhưng nếu chỉ có thế thì vẫn ổn, đằng này vì cô ấy ngã trong tư thế chổng mông lên, chiếc váy liền bị tốc lên, để lộ một chút đồ lót. Một chiếc quần lót trắng có viền sọc xanh nhạt đập thẳng vào mắt tôi.

Vì xung quanh không có khách hay nhân viên nào, nên tôi nghĩ ngoài tôi ra không ai thấy quần lót của cô ấy...

"…!?"

Cô khách nữ đứng dậy, vội vàng giữ chặt mông che đi quần lót bằng váy, rồi quay phắt lại nhìn tôi.

"Á..."

"…!"

Kính râm bị tuột trong lúc ngã, để lộ đôi mắt cô ấy, và tôi chạm mắt với cô ấy.

Thứ lộ ra dưới kính râm, quả nhiên đúng như tôi đã đoán...

Đó là khuôn mặt của cộng sự của tôi, Ikoma Mari.

Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, đôi mắt ngấn lệ và nhìn tôi đầy vẻ hối tiếc.

"M-Mari... Cô làm gì ở đây vậy?"

Mặc dù bối rối, tôi vẫn hỏi.

"...! À, à, tôi đâu có theo dõi anh đâu!? Chẳng qua hôm nay tôi có hẹn ở Akiba thôi...! Thế rồi, tình cờ gặp anh..."

Vừa chỉnh lại tóc giả, Mari vừa vội vàng trả lời.

Tình cờ...? Nếu đúng là như vậy thì lúc tôi nói hôm nay sẽ có buổi gặp mặt đồng nghiệp ở Akiba, cô ấy nên nói ra mới phải. Liệu có thật sự là tình cờ không?

"Kimijima-kun, người quen của cậu à?"

"Sao không rủ người ta vào chung luôn?"

Các tác giả đồng nghiệp từ chỗ ngồi hỏi tôi.

"... Các đồng nghiệp cũng nói vậy, nên cô cứ vào đi? Yakumo-san cũng ở đây mà..."

"! Đ-đáng ghét, tôi đã nói là có hẹn rồi mà! Tôi sau đó... à, đúng rồi! Tôi phải đi lấy ero-game đã đặt trước!"

Mari nói xong đứng dậy, vội vàng quay lại bàn của mình lấy hóa đơn rồi đi ra quầy thanh toán.

"Vậy thì... nhớ hôm nay phải đến chỗ làm đấy nhé!?"

Nói xong với tôi, Mari rời đi như một cơn lốc.

Rốt cuộc, chuyện gì vậy chứ...? Cô ấy thật sự có việc ở Akihabara và tình cờ gặp tôi sao? Hay là cô ấy tò mò về buổi gặp mặt đồng nghiệp? Hôm trước cô ấy đã tỏ vẻ bận tâm rồi mà.

Nhưng nếu vậy thì giữa chừng có thể tham gia vào luôn cũng được mà... Rốt cuộc là thế nào chứ?

"Ơ? Kimijima-kun, người quen của cậu không vào chung sao?"

"À, à... Hình như chỉ tình cờ thôi, không sao đâu ạ."

Sau đó, tôi quay trở lại chỗ ngồi, bị các tác giả đồng nghiệp hỏi về Mari, và tôi đã tùy tiện nói dối để đánh lạc hướng.

Sau khoảng ba giờ đồng hồ buổi gặp mặt đồng nghiệp bắt đầu, mọi người quyết định chuyển địa điểm.

"Vậy thì sau đó, hơi sớm một chút, chúng ta đi Izakaya (quán rượu) không?"

"Nhưng mà, có mấy người chưa đủ tuổi mà."

"À thì, những người chưa đủ tuổi sẽ uống nước ngọt thôi."

Vì số người trên hai mươi tuổi nhiều hơn, nên bữa tiệc thứ hai được chuyển đến một Izakaya.

"À, xin lỗi. Tôi vẫn còn bản thảo dang dở nên hôm nay xin phép về trước ạ..."

Yakumo-san nói với vẻ xin lỗi.

Rốt cuộc, tôi chẳng hỏi được gì Yakumo-san cả. Mari đã bảo tôi hỏi về tình hình của cô ấy, vậy mà... Dù sao thì tôi cũng đã bỏ lỡ việc hỏi thăm tình hình gần đây của Hashiba Akane.

"À, xin lỗi, tôi cũng có chút bản thảo đang gấp nên hôm nay xin phép dừng ở đây ạ..."

Tôi nghĩ nếu nói thì đây là thời điểm duy nhất, nên tiếp lời Yakumo-san tuyên bố sẽ về.

Tôi nghĩ nếu có thể về cùng Yakumo-san đến ga thì có lẽ sẽ nói chuyện được một chút.

"Ơ, thật á!? Hai người về thật sao!?"

Serizawa nói với chúng tôi vẻ mặt lo lắng.

"Tôi đã nói rồi mà. Có chuyến du lịch của trường nên bản thảo đang gấp lắm."

"...T-tôi cũng..."

"!"

Bên cạnh tôi, Ichinose Shirayuki khẽ lẩm bẩm. Tôi không nghe rõ hoàn toàn, nhưng có lẽ cô ấy nói "tôi cũng". Tuy nhiên, tiếng ồn ào xung quanh đã át đi, nên dường như không ai khác ngoài tôi nghe thấy. Nếu có thể về cùng Ichinose Shirayuki thì có lẽ cũng có thể nói chuyện.

Sau đó, Serizawa, người chịu trách nhiệm tổ chức, nói "Hôm nay cảm ơn mọi người rất nhiều, chúng ta sẽ có buổi thứ hai nhé~" rồi kết thúc buổi gặp mặt một cách tùy tiện, chia thành nhóm đi tiệc thứ hai và nhóm về.

"Yakumo-san, sau đó mọi chuyện thế nào rồi ạ?"

Khi đi bộ cùng Yakumo Murasaki-san và Ichinose Shirayuki đến ga, tôi hỏi Yakumo-san.

Mari đã bảo tôi hỏi về tình hình sau này của Yakumo-san và Hashiba Akane, nên ít nhất phải hỏi ở đây. Tôi đã bỏ lỡ việc hỏi thăm tình hình gần đây của Hashiba Akane.

"À, vâng, tôi vừa hoàn thành bản thảo truyện ngắn và dự kiến sẽ được đăng trên tạp chí "Pridra" số ra tháng tới."

"Vậy sao! Chúc mừng chị!"

"Cảm ơn anh. Người ta nói nếu được đánh giá tốt thì sẽ được đăng liên tục, nên bây giờ tôi đang rất hồi hộp."

"À à~, cái đó thì hồi hộp lắm chứ. Tôi rất mong chờ truyện ngắn của chị!"

"Fufu, cảm ơn anh♪"

"À... Ichinose-san, tình hình liên tục của cô thế nào rồi?"

Khi tôi hỏi Ichinose Shirayuki, cô ấy giật mình run vai rồi im lặng.

"Như tôi đã nói trong nhóm Line rồi đấy, loạt truyện dài của cô có phong cách khác hẳn so với tác phẩm đầu tay, khiến tôi khá bất ngờ. Dường như nó dễ tiếp cận hơn rất nhiều và cũng thú vị hơn hẳn. Có phải biên tập viên đã đưa ra nhiều góp ý nên mới thành ra như vậy không?"

Nghe tôi nói vậy, Ichinose Shirayuki mới ngẩng mặt lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào tôi.

Tháng trước, khi Serizawa khen truyện của Ichinose Shirayuki trong nhóm Line, cô ấy dường như không mấy hài lòng thì phải. Tôi nhớ hình như cô ấy cũng nói gì đó về việc biên tập viên can thiệp vào.

"À ừm… thực ra, tôi cũng thường xuyên xem truyện của mọi người để học hỏi, và việc phong cách vẽ của truyện Ichinose-san thay đổi cũng khiến tôi hơi để tâm đấy."

Lúc này, Yakumo cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.

Cá nhân tôi thấy tác phẩm đầu tay của Ichinose Shirayuki có phong cách quá độc đáo và kén người đọc, trong khi tác phẩm hiện tại có vẻ dễ tiếp cận hơn nhiều đối với độc giả phổ thông. Tôi tự hỏi không biết sự thay đổi này diễn ra như thế nào.

"...M...m..."

Ichinose Shirayuki cuối cùng cũng cất tiếng nói.

Nhưng giọng cô quá nhỏ, tôi không nghe rõ.

"Hả?"

"Truyện của tôi… nếu cứ thế này thì sẽ hỏng mất…"

"!"

"Ý cô là sao?"

Khi tôi hỏi lại, Ichinose Shirayuki tiếp tục với vẻ mặt nghiêm trọng.

"...K...cái thứ đó… không phải tác phẩm của tôi…"

"Ấy… 'Cái thứ đó' là cô đang nói đến loạt truyện dài à?"

Trước câu hỏi của tôi, Ichinose Shirayuki im lặng gật đầu.

"Sao cô lại nói 'cái thứ đó' chứ… Loạt truyện dài rõ ràng dễ hiểu hơn và mang phong cách truyện tranh thiếu niên hơn tác phẩm đầu tay mà. Chẳng lẽ Ichinose-san không hài lòng với thành quả của loạt truyện dài sao?"

"...Sao mà hài lòng nổi chứ… Cái tên đó… một Homo sapiens đầu óc thấp kém như hắn, lại dám tự do biến chất tác phẩm của tôi đến mức đó…"

"Cái… 'cái tên đó'… cô đang nói về biên tập viên phụ trách sao?"

Trước câu hỏi của tôi, Ichinose Shirayuki im lặng gật đầu.

"Truyện của tôi giờ đây đã bị tên đó 'ma cải tạo' rồi… Tôi không thể chịu đựng được nữa khi cứ phải tiếp tục bán linh hồn cho con quỷ đó…"

"M… ma cải tạo? Quỷ dữ?"

Tôi buột miệng hỏi lại. Không biết hắn ta là Homo sapiens hay quỷ dữ nữa.

"Ờm, tức là… truyện tranh do Ichinose-san vẽ đã bị biên tập viên phụ trách sửa đổi quá mức đúng không ạ?"

Yakumo hỏi Ichinose Shirayuki với vẻ mặt lo lắng.

Ichinose Shirayuki vẫn xanh xao, im lặng gật đầu lia lịa.

"Nhưng mà… nếu kết quả là nó trở nên hay hơn thì đó cũng là một điều tốt mà…"

Nếu nó trở nên dở tệ thì đương nhiên là không được, nhưng dù không còn là thứ mình muốn vẽ nữa, nếu độc giả thấy nó hay hơn thì cũng đành chịu thôi.

Thậm chí nếu là tôi, được tạo ra một tác phẩm thương mại thú vị hơn thì tôi sẽ vui mừng và muốn cảm ơn biên tập viên ấy chứ.

Dù sao thì, tôi vẫn nghĩ rằng điều mình muốn vẽ là quan trọng, nên phương pháp tốt nhất là vừa tiếp thu góp ý của biên tập viên, vừa vẽ ra bộ truyện mình ấp ủ.

"Thú vị ư…?! Mắt của anh là đồ mù lòa sao… Tôi không đời nào nghĩ vậy… Cốt truyện bị tên đó biến chất quá ư là tầm thường, không có lấy một chút thú vị nào… Giờ có vẻ ổn, nhưng rồi sẽ sớm bộc lộ khuyết điểm thôi… Tên đó đầu óc thấp kém, chỉ có thể tạo ra những câu chuyện sáo rỗng…"

Ichinose Shirayuki đang cố tình ngụy biện và mè nheo sao? Hay những gì cô ấy nói là đúng?

Thực sự, nếu không xem được cốt truyện đó, tôi không thể đưa ra bất cứ nhận xét nào.

"Cốt truyện bị biến chất… tức là biên tập viên phụ trách đã thay đổi cốt truyện mà Ichinose-san tạo ra sao?"

Yakumo hỏi Ichinose Shirayuki.

"Đúng vậy. Mỗi lần đều thay đổi rất nhiều…"

"Hiểu rồi. Nếu vậy thì… tôi muốn xem thử cả hai. Cả cốt truyện Ichinose-san đã viết và cốt truyện đã được biên tập viên sửa đổi."

"…!"

Trước lời tôi nói, Ichinose Shirayuki ngạc nhiên ngẩng mặt lên.

"Tôi cũng… muốn xem thử. Nếu không làm phiền Ichinose-san."

Yakumo tiếp lời tôi.

Ichinose Shirayuki cúi đầu trầm ngâm một lát rồi thì thầm:

"…Được, được rồi…"

Thực ra tôi phải nhanh chóng đến chỗ làm của Mari để tiếp tục vẽ bản thảo, nhưng tôi đã không thể cưỡng lại được sự tò mò. Tôi muốn tự mình xem cả cốt truyện trước và sau khi chỉnh sửa của Ichinose Shirayuki, để xem cái nào thú vị hơn.

Rung lắc trên tàu điện khoảng hai mươi phút. Rồi đi bộ từ ga thêm khoảng mười phút.

Chúng tôi đến nhà kiêm xưởng làm việc của Ichinose Shirayuki. Đó là một ngôi nhà độc lập ba tầng bề thế.

Ichinose Shirayuki lấy chìa khóa từ túi ra, mở khóa cửa rồi bước vào nhà.

"Ch, chúng tôi xin làm phiền."

"...Trong nhà này, ban ngày không có ai cả…"

Theo sự hướng dẫn của Ichinose Shirayuki, chúng tôi đi lên phòng riêng của cô ấy ở tầng ba.

"…!"

Mở cửa bước vào phòng, tôi hơi giật mình.

Căn phòng của cô ấy, theo một nghĩa khác với phòng của Mari, có lẽ khác biệt rất nhiều so với một căn phòng thông thường của các cô gái.

Giấy dán tường đen tuyền, trên giá sách đầy ắp truyện tranh, tiểu thuyết fantasy nước ngoài, và vô số trò chơi.

Những con búp bê bé gái mắt to dị thường mặc váy diêm dúa, những con gấu bông không biết là dễ thương hay rùng rợn, nến và những vật trang trí hình đầu lâu (?) cũng được trưng bày.

Nói trắng ra là nó khá rùng rợn.

Nếu là tôi, tôi không muốn sống trong một căn phòng như thế này đâu… Chắc chắn là không thể yên tâm nổi.

"Đây là… cốt truyện tôi đã nộp… Còn đây là, cốt truyện đã được tên đó sửa đổi trả lại…"

Ichinose Shirayuki lấy ra một tập đựng tài liệu trong ngăn kéo bàn, đưa cho chúng tôi. Có vẻ như đó là cốt truyện từ chương một đến chương năm.

Tôi cẩn thận đọc lướt qua chúng.

Yakumo cũng đọc kỹ từng chút một.

"Cái bản đã được biên tập viên sửa đổi thì khá là dễ tiếp cận với độc giả phổ thông… nhưng đúng là nó đã làm mất đi cái cá tính của Ichinose-san, và có vẻ cũng là một câu chuyện sáo rỗng, đại trà. Ba chương đầu thì ổn, nhưng cốt truyện từ chương bốn trở đi thì… có nguy cơ cao sẽ bị lu mờ giữa các loạt truyện dài khác."

Đó là ý kiến đầu tiên hiện ra trong đầu tôi sau khi đọc so sánh cả hai bản.

"Nhưng, dù vậy, cốt truyện mà Ichinose-san tự viết này thì… vẫn y hệt như tác phẩm đầu tay, có lẽ sẽ được một số người ủng hộ nhưng khó mà được số đông chấp nhận. Thế giới quan và nhân vật cứ khó hiểu và tự kỷ quá."

Tôi nói đến đó thì chợt giật mình.

Mặc dù Ichinose Shirayuki là người trẻ tuổi hơn và cùng khóa, nhưng cô ấy lại là người đã ra mắt với giải thưởng cao hơn tôi rất nhiều. Tôi không có tư cách để đưa ra lời khuyên với thái độ bề trên như vậy, mà tôi đã lỡ lời nói những điều có vẻ kiêu ngạo. Không biết Ichinose Shirayuki có thấy khó chịu không?

"…! Hô, Homo sapiens hạ đẳng như anh… dám chê bai truyện của tôi đến mức đó ư…"

Ichinose Shirayuki nhìn tôi trừng trừng với vẻ mặt đầy hậm hực. Quả nhiên, tôi đã nói quá lời rồi…

"Nhưng mà đó là… không muốn nói ra, nhưng đó cũng là những điều tên đó, và cả các biên tập viên khác trong bản đánh giá tác phẩm đầu tay, lẫn những bình luận trên mạng đều nói đến…"

Tuy nhiên, cô ấy lại buồn bã tiếp lời.

Có lẽ cô ấy cũng nhận thức được vấn đề khi mọi người xung quanh đều nói vậy.

"Tôi nghĩ biên tập viên phụ trách đã thay đổi cốt truyện của cô Ichinose quá nhiều. Thay đổi đến mức này thì tôi cảm thấy nó đã làm mất đi cái nét độc đáo trong truyện tranh của cô Ichinose… Nhưng tôi cũng nghĩ rằng có rất nhiều điểm được cải thiện nhờ lời khuyên của biên tập viên. …Xin lỗi, tôi chưa có truyện dài tập mà lại nói những lời như ra vẻ ta đây vậy."

Yakumo vừa lật giở cốt truyện vừa đưa ra ý kiến của mình.

"Đúng! Tôi cũng nghĩ vậy! Có lẽ khoảng giữa hai bản này là tốt nhất! Vừa kết hợp các yếu tố dễ được công chúng đón nhận, vừa giữ lại cá tính và phong cách của Ichinose-san thì hay hơn."

Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Yakumo.

"Ví dụ như ở chương năm này, việc 'người trong nhà thờ bị tàn sát' trong cốt truyện của Ichinose-san thì quả thực quá mức đối với truyện tranh thiếu niên, nên tôi đồng ý với ý kiến của biên tập viên rằng nên thay đổi. Nhưng cái kết 'kẻ giết người hối cải, hy sinh mạng sống mình để cứu người' thì lại quá gượng ép và câu kéo tình cảm… Tôi muốn kẻ phản diện phải giữ nguyên bản chất đến cùng chứ."

Nhìn chung, việc chỉnh sửa của biên tập viên phụ trách có xu hướng như vậy.

Có thể thấy rõ là hắn ta đang cố gắng biến bộ truyện của Ichinose Shirayuki – một tác phẩm có thể gọi là gây tranh cãi vì quá "ngông" – thành một bộ truyện đại trà, hay nói cách khác là sáo rỗng.

Dù việc tạo ra nội dung dễ tiếp cận và cuốn hút đối với độc giả ở một mức độ nào đó là quan trọng, nhưng làm quá đà như vậy thì không ổn. Như thế này thì nét riêng của Ichinose Shirayuki sẽ hoàn toàn biến mất.

"…! …Đúng vậy, khi cảnh đó bị thay đổi thành một cái kết rẻ tiền, sến sẩm đến rợn người như vậy, tôi đã muốn xem thử cái não của tên đó ra sao…"

Ichinose Shirayuki nói với giọng căm hờn, khẽ thì thầm.

Sau đó, chúng tôi tiếp tục so sánh cốt truyện gốc của Ichinose Shirayuki và cốt truyện đã được biên tập viên chỉnh sửa, tìm ra những điểm sửa đổi hay và những điểm quá đà không tốt, rồi đưa ra ý kiến của riêng mình.

Ichinose Shirayuki lắng nghe suốt với vẻ mặt nặng nề.

"Nếu cô không hài lòng, thì việc bày tỏ ý kiến của mình với biên tập viên cũng là một điều nên làm đó! Nếu cô nói chuyện nghiêm túc, một biên tập viên tử tế sẽ hiểu thôi!"

"Làm, làm gì có chuyện đó… Nói chuyện với một Homo sapiens đầu óc thấp kém như hắn ta thì chỉ lãng phí thời gian thôi…"

"K, không phải vậy đâu… Nếu chưa thử thì làm sao biết được! Tôi cũng vậy, tôi đã nhiều lần thẳng thắn trao đổi ý kiến và mới đi được đến ngày hôm nay. Tôi nghĩ việc va chạm là rất quan trọng trong việc vẽ truyện tranh!"

Tôi nhớ lại mình đã nhiều lần xung đột với Mari khi cùng nhau vẽ truyện tranh, và nói một cách nghiêm túc với Ichinose Shirayuki. Tôi nghĩ việc tiếp tục mà không hài lòng là điều tệ nhất.

"…! …"

Ichinose Shirayuki nghe lời tôi nói, im lặng suy nghĩ điều gì đó.

"…À! Ch, chết rồi!"

Đến lúc đó, tôi nhìn đồng hồ trong phòng và giật mình.

Đã hơn bảy rưỡi rồi. Theo kế hoạch, tôi phải ra khỏi nhà này sớm hơn để đến chỗ làm chứ.

"Xin lỗi, tôi vẫn còn một ít bản thảo phải hoàn thành, nên có lẽ đến đây thôi…"

"À, đã trễ thế này rồi. Xin lỗi, tôi cũng nên về đây…"

Thế là, chúng tôi rời khỏi xưởng làm việc của Ichinose Shirayuki.

Khi cô ấy than thở trên Line tháng trước, tôi không ngờ cô ấy lại gặp khó khăn đến mức này.

Điều chúng tôi có thể làm nhiều nhất là đưa ra ý kiến theo ý mình, còn lại thì tùy thuộc vào chính cô ấy.

Hy vọng những gì diễn ra hôm nay sẽ giúp tình hình của cô ấy tốt đẹp hơn một chút trong tương lai.

Ichinose Shirayuki, Serizawa, Yakumo, tất nhiên ai cũng đang cố gắng hết sức mình.

Còn tôi, tôi cũng đang cố gắng hoàn thành bản thảo chương hai, hạn chót cuối tháng này. Nhưng liệu cứ thế này có ổn không nhỉ? Tôi bắt đầu cảm thấy bất an.

Khi nhớ lại bộ truyện của Serizawa đang được ca ngợi hết lời trên mạng, tôi lại càng cảm thấy sốt ruột.

"Xin lỗi, anh về muộn!"

Thực ra tôi đã định rời buổi họp mặt đồng nghiệp khoảng bốn giờ chiều để tranh thủ hoàn thành một chút bản thảo trong hôm nay, nhưng vì ghé qua nhà Ichinose Shirayuki, nên mãi đến hơn tám rưỡi tôi mới đến được chỗ làm.

"Muộn quá! Anh đã nói là sẽ về sớm để làm việc mà!"

Mari, đang vẽ bản thảo, nhìn tôi và tức giận.

"Thì anh đã xin lỗi rồi mà! Xảy ra vài chuyện linh tinh… Dù sao thì, anh sẽ bắt tay vào việc ngay đây!"

"V, vài chuyện linh tinh?! Rốt cuộc là anh đã làm gì sau đó hả?! Lại chả phải là bị mấy đứa hủ nữ đồng nghiệp đó reo hò, xun xoe rồi anh lại vênh váo chứ gì?! Không ngờ anh lại làm mấy chuyện đó ở buổi họp mặt đồng nghiệp đâu đấy!"

Mari nói với vẻ tức giận.

Quả nhiên, cô ấy đã chứng kiến toàn bộ sự việc…

"Không, thực ra sau đó buổi họp đã giải tán khá sớm mà…"

"Thế, thế thì anh đã đi đâu?!"

"Anh đã đến nhà Ichinose Shirayuki… nhà của tác giả đạt giải Đặc biệt."

"!"

Mari mở to mắt ngạc nhiên khi nghe những lời đó.

"Tác giả đạt giải Đặc biệt… cái cô Gothic Lolita đó…"

"Hả?"

Mari thì thầm gì đó, nhưng giọng cô bé nhỏ dần nên tôi không nghe rõ.

"Tại sao anh lại đến nhà tác giả đạt giải Đặc biệt đó chứ?! Anh đã nói là anh thân với tác giả nam đạt giải Đặc biệt còn lại mà!"

"À, không, dù là đến nhà nhưng không phải là đi chơi bình thường. Ichinose Shirayuki có vẻ đang gặp rắc rối với bộ truyện dài tập của cô ấy, nên anh và Yakumo đã cùng cô ấy nói chuyện khi trên đường về, rồi cô ấy nói có cốt truyện ở nhà nên bọn anh muốn xem thử. Thế là anh và Yakumo đến để xem cốt truyện của Ichinose Shirayuki đó. Cứ nghĩ có thể có vài điều học hỏi được."

"…! H, hừm, à, vậy à."

Nghe tôi kể, Mari cuối cùng cũng có vẻ bình tĩnh lại và trả lời.

Chắc chắn là Mari sẽ bực mình nếu cô ấy phải làm việc một mình trong khi tôi lại đi chơi. May mà chuyện đó cũng liên quan đến truyện tranh, nên có lẽ cơn giận của cô ấy đã dịu đi một chút chăng?

"Rồi… thế nào rồi? Kết quả điều tra của anh."

"À, ừ. Yakumo thì truyện ngắn của cô ấy sẽ được đăng trên Puridora số ra tháng tới. Còn với Hashiba Akane thì không nói chuyện được nhiều, các tác giả mới khác cũng có lác đác truyện ngắn đăng trên tạp chí hoặc mạng, còn hai tác giả đạt giải Đặc biệt thì đang có truyện dài tập thuận lợi trên bản gốc Dragon."

"Hừm… Gì chứ, chả thu hoạch được gì đáng kể cả nhỉ."

Nếu cô ấy tò mò đến mức đó thì lẽ ra nên nhập hội cùng chúng tôi chứ.

"À, có một chuyện gây sốc thì có."

"Hả? Chuyện gì?"

"Tác giả nam đạt giải Đặc biệt cùng khóa đang trở thành chủ đề nóng trên 3-channel."

"Gì cơ?!"

Vì là chủ đề thời sự của chúng tôi, Mari cũng phản ứng rất nhạy bén.

"Nhưng mà, không như anh, hắn ta được khen hết lời ấy chứ."

"…! Rồi anh lại càng suy sụp hơn nữa chứ gì."

"Hả?! Tr, trông anh như vậy sao?"

"Phải, trông y như vậy đó."

Mình cứ nghĩ là mình vẫn bình thường, nhưng quả nhiên người khác nhìn vào vẫn nhận ra được…

"Anh cũng phải nhanh chóng học hỏi thêm về truyện tình cảm hài hước để không bị nói những lời như vậy trên mạng nữa."

"Mà về chuyện đó, h, hôm nay, sau khi về em đã suy nghĩ rất nhiều, em quyết định sẽ đích thân dạy anh về truyện tình cảm hài hước và 'moe'!"

"Hả…?! Đích thân dạy…?"

Trước đề nghị bất ngờ của Mari, tôi đờ người ra.

"Anh không thể hiểu 'moe' qua anime hay game 2D được, nên đành vậy… không phải 2D mà là 3D, chính tôi đây sẽ trực tiếp dạy anh!"

Mari nói với vẻ mặt đỏ bừng, ngượng ngùng, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu gì.

"Cái, cái gì vậy…?"

"Em nhớ ra có một cơ hội tuyệt vời để dạy anh về các sự kiện tình cảm hài hước! Chính là… chuyến du lịch học tập! Chuyến du lịch học tập là một mô típ kinh điển trong các tác phẩm tình cảm hài hước! Nó là sự kiện mạnh nhất mà anh có thể chiêm ngưỡng cả cảnh tắm biển lẫn cảnh suối nước nóng cùng lúc, lại còn được tận hưởng sự kiện ngủ qua đêm nữa! Trong chuyến du lịch học tập, em sẽ tự mình dạy anh về tình cảm hài hước và 'moe'! Phải biết ơn đấy nhé!"

Mari đắc ý khoanh tay nói, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu gì và đứng đơ tại chỗ.

"Khoan đã, cái đó có nghĩa là sao?"

"Thì đúng y như vậy đó! Hừ, cứ chuẩn bị tinh thần đi. Buổi tối thì có việc bản thảo, nhưng ban ngày em nghĩ có thể dạy anh thỏa thích các sự kiện kinh điển của tình cảm hài hước!"

Mari chỉ thẳng vào tôi và nói.

"Không, anh hoàn toàn không hiểu gì hết…"

"Mà thôi, khi nào đi du lịch học tập thật thì anh sẽ hiểu ý em thôi, giờ không hiểu cũng được."

Thấy tôi bối rối, Mari cười khẽ và nói.

"Anh cũng đâu muốn bị gọi là tác giả mới không hiểu 'moe' nữa đúng không?"

"…! Đ, đúng vậy! Anh không muốn bị nói như vậy nữa!"

Tuyệt đối không muốn cản trở Mari.

Mặc dù tôi hoàn toàn không hiểu ý Mari khi nói 'dạy moe trong chuyến du lịch học tập', nhưng cô ấy đã nói như vậy thì tôi cũng muốn cố gắng hết sức để hiểu cho được.