Sau khi tôi duyệt bản nháp đã được Matsuri sửa, chúng tôi fax cho cô Saotome. Cô Saotome lại đưa ra chỉnh sửa mới, và phải sửa đi sửa lại thêm lần nữa mới nhận được cái gật đầu đồng ý. Vậy là từ hôm nay, chúng tôi chính thức bắt tay vào công đoạn phác thảo.
“Vừa rồi, tôi có gọi điện cho Emiri-chan thử xem sao.”
Giữa giờ nghỉ ở trường, tôi tiến đến bàn của Matsuri và bắt chuyện.
“...Gì cơ! Gọi cho Emiri á!? Để làm gì?”
“Tôi muốn hỏi rõ lý do cậu ấy nghỉ làm trợ lý...”
“À... Vậy, kết quả thế nào rồi?”
“Cuối cùng thì cũng chẳng nói được chuyện gì to tát. Vẫn như mọi khi, kiểu bị cậu ấy chế giễu xong là hết chuyện.”
“Cái gì vậy, thật là thảm hại mà...”
Matsuri khẽ thở dài.
“Này hai cậu kia! Nhanh chân vào phòng thay đồ thôi chứ!”
Minase đến chỗ chúng tôi và cất tiếng gọi.
“Hả, phòng thay đồ à? Tiết sau là thể dục sao?”
Nhắc mới nhớ, thấy mọi người đều ra khỏi lớp rồi.
“Nói cái gì vậy! Hôm nay là ngày khai trương hồ bơi mà! Thích quá đi mất!”
“Ấy... à, phải rồi nhỉ.”
Minase nhắc tôi mới nhớ ra. Khai trương hồ bơi à...
Tôi vốn dĩ không thích bơi lội, mà bây giờ mới tháng sáu, trời cũng chẳng nóng bức gì nên chẳng hứng thú chút nào.
À, nói đến thú vui duy nhất thì có lẽ là ở trường tôi, hồ bơi dùng chung cho cả nam lẫn nữ, nên có thể ngắm nhìn các bạn nữ mặc đồ bơi mà thôi...
“Phải rồi, hồ bơi! Tôi quên béng mất! Cơ hội để khám phá những bộ ngực khủng ẩn mình mà nhìn bằng đồng phục thì chẳng thể biết được!”
Matsuri vừa nói với vẻ vui vẻ, vừa ôm dụng cụ bơi lội ra khỏi lớp. Đúng là vẫn nói mấy lời như con trai ấy nhỉ... Không lẽ cậu ấy còn phấn khích hơn cả tôi sao?
Sau đó, chúng tôi thay đồ bơi trong phòng thay đồ rồi đi ra hồ bơi.
“Lạnh thế!”
Nhiệt độ hôm nay khá thấp, các bạn cùng lớp ai cũng kêu lạnh. Ở Okinawa thì nóng, xuống biển là vừa đẹp.
Bài tập khởi động kết thúc, thầy giáo thể dục thông báo: “Lần sau chúng ta sẽ bắt đầu bơi, nhưng buổi đầu tiên này thì các em cứ tự do.”
Tôi chẳng có ý định bơi lội gì, cứ thế ngồi tán gẫu với Hashimoto bên thành hồ.
“À ra vậy... Vậy là cuối cùng vẫn không rõ lý do cô bé trợ lý nghỉ việc sao?”
Tôi đã kể cho Hashimoto nghe tất cả những chuyện gần đây, từ việc Emiri-chan nghỉ việc cho đến buổi ký tặng đã được quyết định. Dù sao thì Hashimoto và Emiri-chan cũng từng gặp mặt rồi.
“Ừm...”
“Nhân tiện Izumi, cậu thích bạn nữ nào trong lớp mặc đồ bơi nhất?”
“Gì cơ!?”
Hashimoto đột ngột hỏi một câu kỳ lạ khiến tôi không khỏi giật mình.
“Gì vậy, tự dưng hỏi cái gì lạ vậy! Là, là ai, hỏi vậy sao tôi biết được...”
Tôi lén lút đưa mắt nhìn quanh các bạn nữ trong lớp đang mặc đồ bơi.
Nhóm các bạn nữ nổi bật trong lớp như Minase và Yamashiro-san đang đứng cách chúng tôi chừng ba bốn mét bên thành hồ, không hiểu sao lại không xuống nước mà cứ đứng trò chuyện. Nhờ vậy mà tôi có thể nhìn rõ dáng vóc của họ.
Quả nhiên nổi bật nhất vẫn là Minase nhỉ... Không, nếu chỉ xét vòng một thì Yamashiro-san có vẻ hơn.
Nhưng nếu xét cả chiều cao và tổng thể thì vẫn là Minase sao? Hồi mặc bikini đã khủng rồi, giờ ngay cả đồ bơi học sinh cũng tôn lên dáng vóc đẹp tuyệt vời.
Tuy nhiên, Yamashiro-san cũng... mỗi bước đi là ngực lại rung rinh, đúng là ấn tượng thật... Hình như cậu ấy nói là cúp H thì phải? Nhìn từ khoảng cách này cũng thấy đáng sợ rồi...
“Hả? Cậu đang nhìn chằm chằm ai đấy?”
“Tô-tôi không có nhìn chằm chằm! Thế còn cậu thì sao?”
“Tôi á? Ừm, thì... vẫn là Ikoma-san...”
“Hả... Hảảảảả!?”
Tôi kinh ngạc đến mức hét toáng lên.
“Cậu, cậu lại... thích Matsuri sao...!?”
Nhắc mới nhớ, hồi Matsuri mới chuyển trường, cậu ta cứ tỏ vẻ quan tâm đến Matsuri một cách bất thường mà!
“...Phụt! Hahahahaha!”
Thế nhưng, nhìn thấy vẻ mặt của tôi, không hiểu sao Hashimoto lại bật cười.
“Phản ứng gì mà dữ dội thế! Này~, hai cậu với Ikoma-san chắc là có gì đó rồi phải không? Chẳng phải ngày nào hai người cũng ở riêng trong phòng đó để vẽ truyện tranh sao? Hồi đi dã ngoại cũng hay ở riêng với nhau mà.”
“Gì...! Cậu, cậu trêu tôi à!? Không, thật sự là không có chuyện đó mà! Matsuri chỉ là bạn vẽ truyện thôi và...”
Đến đó, tôi chợt nhận ra. Không thấy bóng dáng Matsuri đâu cả.
“Ủa? Matsuri đi đâu mất rồi?”
Nếu không ở cùng Minase thì không lẽ lại một mình giận dỗi ở đâu đó nữa? Tôi thoáng chốc cảm thấy bất an.
“Tôi làm sao cơ?”
“Khụ!”
Nghe tiếng từ phía sau, tôi quay đầu lại thì thấy Matsuri đang đứng thẳng lưng như tượng hộ pháp.
Chắc là không nghe thấy cuộc nói chuyện vừa nãy đâu nhỉ!?
“Thật ra~, nói đến hồ bơi trường học thì phải kể đến các sự kiện kinh điển của tình cảm hài hước chứ!”
Matsuri chẳng có vẻ gì là để ý, hồ hởi nói ra câu đó.
Quả nhiên Matsuri, khi nhìn gần thế này, dáng vóc cũng đẹp thật đấy.
Vòng một cũng khá đầy đặn, eo và chân thì cực kỳ thon gọn... hơn nữa, da dẻ cũng trắng trẻo, mịn màng...
...Khoan đã, Matsuri vừa nói gì cơ? Ngay cả khi đã trở về Tokyo rồi, cái chuyện “sự kiện kinh điển của tình cảm hài hước” gì đó vẫn còn tiếp diễn sao?
“Ikoma-san, trong lớp chúng ta, cậu thích đồ bơi của ai nhất?”
Hashimoto bắt đầu hỏi Matsuri, người đã ngồi xuống cạnh tôi, câu hỏi đó.
Tên này, hỏi cả con gái những chuyện đó để làm gì chứ!?
“Ừm... thật ra thì, Kozuki-san... À không! Với tư cách là Đại Ma Thần Ngực Khủng, tôi vẫn thích Yamashiro-san, người có vòng một khủng nhất lớp chúng ta!”
“Hả!? Tôi, tôi hỏi theo kiểu con trai, ấy mà...”
Hashimoto ngạc nhiên trước câu trả lời của Matsuri.
“Dù sao thì, bikini cũng đẹp đấy, nhưng nói đi nói lại, đồ bơi học sinh mới là đỉnh cao nhỉ!? Cậu không nghĩ vậy sao!?”
Matsuri phớt lờ Hashimoto, quay sang tìm sự đồng tình từ tôi.
“Hả, ưm, vậy sao? Tôi thì... nếu phải chọn, thì bikini vẫn hơn...”
“Cậu vẫn chưa hiểu gì cả! Đồ bơi học sinh được cho là hợp với dáng người nhỏ nhắn, ngực nhỏ, nhưng khi Yamashiro-san với cúp H khổng lồ mặc đồ bơi học sinh đó, cái cảm giác không hợp lắm đó lại trở thành một nét quyến rũ bất cân đối, khiến cô ấy trở nên gợi cảm và cuốn hút hơn đấy! Cứ như kiểu mấy cô chị gái lớn lại búi tóc hai chùm hoặc mặc đồ loli vậy, trông không hợp nhưng lại gợi cảm! Dễ thương! Kiểu như thế! Cậu hiểu chứ!?”
“Hả!? Ư, ừm...”
Nghe Matsuri nói, tôi lại một lần nữa nhìn dáng Yamashiro-san trong bộ đồ bơi.
...Không hợp nhưng lại quyến rũ, à... Quả thật, nghe cậu ấy nói xong, tôi cũng có cảm giác rằng cái bộ đồ bơi bó sát vào cơ thể ấy còn gợi cảm hơn cả bikini.
“À, ra vậy... Quả thật, cũng không tệ chút nào...”
Tôi không kìm được mà lại nhìn chằm chằm vào dáng Yamashiro-san trong bộ đồ bơi học sinh, vẫn đang đứng bên thành hồ và cười đùa với mấy bạn nữ khác.
Có vẻ như nhóm bạn nữ đó đang chơi trò đẩy nhau xuống hồ từ thành hồ. Minase và Yamashiro-san thì vẫn chưa bị đẩy xuống.
“...Mà cậu... mũi cậu dài đến đâu rồi thế hả!?”
“Hả!? Matsuri là người đang giải thích cái sự quyến rũ mà!?”
Matsuri đột nhiên đứng phắt dậy khỏi thành hồ với vẻ phẫn nộ. Và giây tiếp theo.
“Oaááá!?”
Matsuri dùng một lực rất mạnh đẩy lưng tôi, và tôi bị đẩy thẳng xuống hồ bơi.
Matsuri, sao lại khỏe như trâu thế hả!? Tôi chìm xuống gần đáy hồ, vội vàng ngoi mặt lên khỏi mặt nước.
“Aaaá!?”
Thế nhưng, vừa kịp nghe một tiếng thét đó thì, ngay khoảnh khắc tôi ngoi mặt lên, có vật gì đó rơi thẳng xuống mặt tôi, và tôi lại bị chìm xuống nước lần nữa.
Cái vật vừa rơi xuống này là gì vậy...? Màu xanh, đập mạnh vào mặt tôi nhưng lại mềm mại và có độ đàn hồi cực tốt...
“Phù! Phù!”
Một lần nữa, tôi ngoi đầu lên khỏi mặt nước.
Cạnh tôi, có ai đó cũng ngoi đầu lên cùng lúc với tôi.
“...Này, Mi-Minase!?”
Khoan đã, thứ vừa rơi xuống đầu tôi lúc nãy... là Minase sao!?
“Aá, Izumi!? Dưới chân tớ là Izumi sao!?”
“Phải, nhưng... tôi bị Matsuri đẩy xuống...”
“Tớ cũng vừa bị mọi người đẩy mạnh xuống nước... Khoan đã, vậy lúc nãy, cái thứ đập mạnh vào ngực tớ... là Izumi sao!?”
“Hả!?”
Vậy cái thứ vừa rơi xuống mặt tôi lúc nãy, là ngực của Minase sao!? Kích thước, sự mềm mại, độ đàn hồi đó... Quả thật, nếu là ngực Minase thì đúng là hợp lý. Nhớ lại cảm giác đó, tôi không khỏi phấn khích trong giây lát.
“Không, không phải siêu tệ sao! Cậu đã chạm mạnh vào ngực tớ đúng không!?”
Minase mặt đỏ bừng, bắt đầu nổi giận.
“Ê, tôi, tôi không chạm vào! Kiểu như là nó vừa vặn rơi trúng mặt tôi thôi mà...”
“Ê, lại còn, lại còn là mặt nữa sao!? Càng tệ hơn nữa chứ!”
Minase mặt càng đỏ hơn, ôm lấy ngực mình.
Không, tôi chỉ bị Matsuri đẩy xuống thôi, mà còn là nạn nhân nữa chứ!?
Minase tạt mạnh một gáo nước vào tôi, rồi quay lưng lại, nhanh chóng leo lên khỏi hồ.
Nước bị tạt vào mũi tôi đau nhói, tôi cũng thấy thất vọng vì làm Minase giận, tôi cũng leo lên khỏi hồ thì thấy Matsuri đang ngồi bên thành hồ, lườm tôi chằm chằm.
“Này Matsuri, tại cậu mà tôi...”
“Hừm... Cái tên sàm sỡ này!”
“Hảá!? Tại, tại ai mà ra nông nỗi này hả!?”
Sao lại làm cái trò kinh khủng đó rồi mà Matsuri lại còn nổi giận chứ!?
Bị Matsuri giận không hiểu lý do, tôi cũng giận ngược lại, và chúng tôi cứ thế cãi nhau cho đến khi buổi học bơi hôm đó kết thúc.
*
Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Emiri-chan biến mất khỏi nơi làm việc.
Công đoạn phác thảo nhân vật gần như đã xong, thông thường thì đây là lúc Emiri-chan sẽ vào hỗ trợ chúng tôi hoàn thiện nét vẽ và cùng lúc đó tiến hành phác thảo hậu cảnh và đường viền khung.
Thế nhưng giờ đây cô ấy đã không còn, chúng tôi đành phải tự mình hoàn thành mọi công việc.
Dù ở trường Matsuri vẫn bình thường, nhưng ở nơi làm việc, khi chỉ có hai người, cậu ấy lại có vẻ căng thẳng một cách kỳ lạ. Sự căng thẳng của Matsuri cũng lan sang tôi, khiến tôi cũng tự dưng trở nên bối rối, và vài ngày nay, phòng làm việc thường xuyên chìm trong tĩnh lặng.
Nhắc mới nhớ, chuyến đi dã ngoại đã kết thúc rồi, vậy mà lần trước cậu ấy vẫn nói về “sự kiện kinh điển của tình cảm hài hước” gì đó... Không lẽ Matsuri định tiếp tục kể cho tôi nghe về các sự kiện tình cảm hài hước sao?
Nghĩ đến đó, tôi cứ bồn chồn trong suốt thời gian làm việc.
Lúc đó, trong phòng làm việc chỉ vang lên tiếng bút vẽ, bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên. Là nhạc chuông điện thoại của Matsuri.
“! Là Saotome...”
Matsuri nhìn màn hình điện thoại rồi nói vậy, sau đó nghe máy.
Cô Saotome à. Không biết có chuyện gì.
“Vâng, Ikoma đây. Vâng. ...Hả, thật sao!?”
Matsuri hơi kinh ngạc, kêu lên.
“Vâng. Tôi còn muốn cô ấy vào làm từ ngày mai cơ! ...Hả?”
Không lẽ, là tin báo đã tìm được trợ lý mới sao? Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, sắc mặt Matsuri chợt tối sầm lại.
“Cái gì!? Khoan, chuyện đó... thật phiền phức! Cô Saotome cũng nhớ chứ!? Hồi trước đã có vấn đề rồi mà! Chỉ cần loại bỏ tên đó thôi! ...Không, không được mà!”
Matsuri có vẻ vừa phẫn nộ vừa bối rối. Có vẻ như đang từ chối một trợ lý đã tìm được một cách khó khăn...
Chẳng mấy chốc, Matsuri kết thúc cuộc gọi.
“Cuộc điện thoại vừa rồi... là tìm được trợ lý mới sao?”
Nghe tôi nói, Matsuri giật mình.
“Đúng, đúng vậy nhưng... tôi đã từ chối rồi.”
“Quả nhiên là vậy! Tại sao!?”
Trong tình cảnh Emiri-chan nghỉ việc đang gặp khó khăn thế này, sao lại làm vậy chứ!?
“Không, không được mà! Cái người mà cô Saotome tìm được có vẻ như có thể vào làm, lại là trợ lý cũ của chúng ta! Là một trợ lý khác đã từng làm việc khi Emiri còn ở đây. Tôi nghĩ tôi đã kể rồi, tên đó cứ lấm lét nhìn Emiri, và khi tôi nhắc nhở Emiri thì hắn lại che chở Emiri mà phản đối tôi! Một tên đàn ông cực kỳ phiền phức!”
“À, ừm...”
Nghe Matsuri nói, tôi nhớ ra hình như trước đây cũng từng nghe chuyện đó rồi.
“Thà không có trợ lý còn hơn là để tên đó làm trợ lý lại!”
“Hả? Cô, cô nói đến mức đó thì...”
Đây đâu phải lúc để kén cá chọn canh đâu? Tôi định nói vậy, nhưng tôi không biết tình hình lúc đó thế nào, và nếu Matsuri đã nói đến mức đó, tôi nghĩ lại thì cũng đành chịu.
Tôi không thể biến nơi làm việc thành một nơi khiến Matsuri cảm thấy khó chịu được.
“...? Gì, gì vậy... Không nói gì sao?”
“Hả? Không nói gì, là sao?”
“Không nói là không nên kén cá chọn canh, hay gì đó...”
Matsuri hỏi tôi với vẻ mặt bất an. Có lẽ chính cậu ấy cũng tự biết.
“Tôi không nói. Nếu Matsuri đã không thích đến vậy thì cũng đành chịu thôi.”
“...Izumi...”
Matsuri nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đến khi tìm được một trợ lý khác.”
“...............À... cảm ơn cậu.”
Matsuri nói lời cảm ơn tôi với một giọng nói rất nhỏ. Khi tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy, mặt cậu ấy đã đỏ bừng.
Có chuyện nhỏ vậy mà cũng cảm ơn, Matsuri cũng đã thành thật hơn nhiều rồi nhỉ.
Chẳng mấy chốc, tôi hoàn thành công việc bản thảo hôm nay, và bắt đầu chuẩn bị ra về.
“À, ừm, Izumi... K, khoảng sau này... cậu có rảnh chút thời gian không?”
“Hả!?”
Matsuri nói ra câu đó với vẻ hơi ngượng ngùng.
Tôi không khỏi bối rối trước lời nói và thái độ của Matsuri. Công việc đã xong rồi mà... Rốt cuộc là chuyện gì đây!? Matsuri mặt đỏ bừng, vẻ ngượng ngùng, không lẽ...
“Th, thật ra... vẫn còn một sự kiện kinh điển mà tôi chưa kể cho cậu!”
Qủa, quả nhiên là cái đó──! Cuối cùng thì cũng đến rồi──!
“À, ừm, được thôi.”
Tôi cố gắng kiềm chế sự bối rối, giả vờ bình tĩnh trả lời.
“! Vậy thì, chờ một chút... không, chờ một lúc ở đây! Cậu không được ra khỏi phòng này cho đến khi tôi gọi đâu!”
“Hả!?”
Matsuri nói xong câu đó rồi ra khỏi phòng làm việc. Chờ một lúc ở đây á... Cái quái gì thế!?
Bảo tôi ở đây, thì tôi phải làm gì mà chờ đây chứ. Bụng cũng đói rồi...
Đành vậy, tôi lại tiếp tục công việc bản thảo.
Thế nhưng, cái “sự kiện kinh điển” đó, rốt cuộc Matsuri định làm gì đây?
Trong chuyến dã ngoại, cậu ấy đã kể cho tôi về “sự kiện kinh điển trong chuyến dã ngoại”.
Vậy thì, bây giờ là nhà của Matsuri, có lẽ sẽ là “sự kiện kinh điển của tình cảm hài hước ở nhà” sao?
Tôi định tiếp tục công việc bản thảo, nhưng tay tôi hoàn toàn dừng lại, và những suy nghĩ hoang đường cứ tự động nảy sinh.
Ở nhà, các sự kiện dịch vụ thường thấy trong phim tình cảm hài hước, nếu nói đến thì...
“Chào mừng anh về nhà yêu dấu ♥ Anh muốn ăn cơm không? Hay tắm rửa? Hay là em?”
Trong đầu tôi thoáng hiện lên cảnh Matsuri mặc tạp dề nói câu đó.
──Này, tôi đang nghĩ cái quái gì vậy!? Matsuri vợ mới cưới, gì chứ...
Nhưng, những tình huống cổ điển ở nhà thì thường là như vậy mà nhỉ?
Matsuri đã ra khỏi phòng làm việc, nhưng cậu ấy đi đến phòng nào vậy? “Cơm”... nhà bếp sao? “Tắm rửa”... phòng tắm sao? “Hay là em?”... Không, không lẽ, phòng ngủ!?
Kiến thức về manga moe, anime và eroge mà tôi từng xem ở nơi làm việc của Matsuri cứ tự động lướt qua trong đầu.
Nói đến sự kiện cổ điển trong phòng tắm thì...
“Izumi, vào tắm cùng nhau đi! Em sẽ kỳ lưng cho anh...”
Hình ảnh Matsuri ngượng ngùng nói câu đó trong phòng tắm hiện lên trong đầu tôi.
...Không, dù gì thì cũng không thể có chuyện đó được!? Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy!
Thôi, xong rồi! Những suy nghĩ hoang đường không dừng lại được!
Và rồi, nói đến sự kiện trong nhà bếp thì...
“Đang nấu cơm nên anh đợi thêm chút nữa nha ♥”
Hình ảnh Matsuri mặc tạp dề không mặc gì bên trong, vừa nói vừa nấu ăn hiện lên trong đầu tôi.
Kh, không, không mặc gì bên trong mà mặc tạp dề, làm sao có chuyện đó được! Đâu phải eroge đâu! Đầu óc tôi chắc là đã sôi sục cả lên vì căng thẳng và phấn khích rồi sao!?
Cuối cùng, nói đến sự kiện trong phòng ngủ thì... “Izumi, nhanh đến bên cạnh em đi ♥” kiểu như, trên giường──
Này, tôi là thằng ngu sao!? Thôi ngay thôi ngay! Nếu cứ tiếp tục nghĩ quẩn thế này thì đầu tôi sẽ điên mất thôi! Ôi, chết tiệt, Matsuri, làm nhanh lên đi!
Khoảng ba mươi phút trôi qua, dù tôi đã tưởng tượng đủ thứ nhưng Matsuri vẫn không quay trở lại phòng.
Bụng cũng đói lắm rồi, tôi bắt đầu băn khoăn không biết có nên đi tìm Matsuri không. Nhưng mà, cậu ấy lại bảo “không được ra khỏi phòng này cho đến khi tôi gọi” mà...
“A!”
Đúng lúc đó, từ một căn phòng khác, tôi nghe thấy tiếng Matsuri kêu lên nho nhỏ. Lo lắng, tôi không kìm được mà lao ra khỏi phòng.
“Matsuri!?”
Tiếng kêu phát ra từ phòng khách, nên tôi mở mạnh cửa phòng khách. Cái đập vào mắt tôi là...
“Cái gì!?”
“...! Ê, I-Izumi!?”
Thấy tôi xuất hiện trong phòng khách, Matsuri ngạc nhiên kêu lên.
“Cậu, cậu đến đây làm gì!? Tôi đã bảo là không được đến cho đến khi tôi gọi mà!”
Matsuri quay hẳn người về phía tôi, có vẻ hơi bối rối.
Matsuri hiếm hoi lắm mới vào bếp, và có vẻ như đang nấu ăn gì đó với con dao trong tay...
“Cái, cái, cái...!?”
Thật đáng kinh ngạc, cậu ấy chỉ mặc độc chiếc tạp dề trắng có viền ren mà thôi.
Nói cách khác, là không mặc gì bên trong mà mặc tạp dề.
Lúc nãy, tôi đã nghĩ rằng không thể có chuyện đó được nhưng vẫn tưởng tượng, vậy mà không ngờ lại thật sự mặc bộ đồ như thế này!
Từ cổ áo của chiếc tạp dề ren ngắn, một chút khe ngực trắng nõn của Matsuri hé lộ. Tôi không kìm được mà bị thu hút bởi dáng vẻ đó.
Cái “sự kiện kinh điển” mà Matsuri nói, có phải là cái này không!?
Quả thật, không mặc gì bên trong mà mặc tạp dề đúng là một hình mẫu “moe” kinh điển và là giấc mơ của đàn ông, nhưng... không ngờ Matsuri lại dốc sức đến mức này!?
“Nh, nhưng mà, tôi nghe thấy tiếng hét nên... Kh, không, không ngờ, cậu lại thật sự mặc bộ đồ như thế mà nấu ăn...”
Dù cố gắng không nhìn một cách trắng trợn, nhưng ánh mắt tôi vẫn không thể tránh khỏi rơi vào cơ thể Matsuri, thật đáng xấu hổ.
“...! À, ch, chuyện này...”
Matsuri nghe lời tôi nói, nhìn xuống cơ thể mình và mặt đỏ bừng.
“Kh, không lẽ, bộ đồ đó... l, là không mặc gì bên trong mà mặc tạp dề, chính là cái “sự kiện kinh điển” mà cậu nói lúc nãy...?”
Tôi vừa bối rối vừa hỏi Matsuri.
“Hả...! Đồ, đồ ngốc! Không phải...! Không, đúng là vậy nhưng không phải! Không phải là không mặc gì bên trong mà mặc tạp dề đâu! Là đồ bơi bên trong tạp dề! Cái tình huống mặc đồ như thế này mà nấu ăn, có trong mấy bộ anime moe và eroge mà...!”
Matsuri vẫn mặt đỏ bừng, cuống quýt giải thích.
“Hả!?”
Đồ, đồ bơi bên trong tạp dề...?
Nghe Matsuri nói, tôi bình tĩnh lại và nhìn kỹ thì... dù khó thấy vì diềm ren của tạp dề, nhưng đồ bơi bikini lấp ló bên dưới chiếc tạp dề trắng. Hơn nữa, phần dưới cậu ấy còn mặc một chiếc quần đùi bơi gì đó bên dưới tạp dề.
Ôi, ra vậy... mặc đồ bơi bên trong sao! Vừa nãy tôi đã tưởng tượng quá xa nên đã hiểu lầm quá nhiều rồi!
Không, dù là đồ bơi bên trong tạp dề thì cũng đủ gợi cảm rồi chứ...
“...Khoan đã, kìa...”
Đến lúc đó, tôi mới nhận ra có một thứ màu đỏ đang chảy ra từ ngón tay trái của Matsuri.
Không lẽ, máu!? Cậu ấy cắt tay bằng dao sao!?
“Matsuri, kia, ngón tay cậu kìa!”
“...Hả? ...! AAAAá! Cái gì thế này!?”
Matsuri nhìn ngón tay mình theo lời tôi nói, và lại hét lên một lần nữa. Tiếng hét vừa nãy là do cậu ấy cắt tay sao...?
“Mới chỉ cắt một chút thôi mà, sao lại thành ra thế này lúc nào không hay chứ...!?”
Matsuri nhìn những giọt máu chảy xuống, mặt dần tái xanh.
Nhìn Matsuri bối rối, nước mắt lưng tròng, chỉ biết loay hoay, tôi chợt nghĩ, không lẽ Matsuri sợ máu sao?
“Được, được rồi! Trước tiên phải rửa nước rồi cầm máu đã!”
Nhìn dáng vẻ của Matsuri, tôi cũng bối rối theo, nhưng vội vàng nắm lấy tay Matsuri, xả nước từ vòi và rửa sạch máu ở đầu ngón tay. Nhìn vết thương, có vẻ chỉ bị thương nhẹ nên tôi thở phào nhẹ nhõm.
“May quá. Vết thương có vẻ không đáng kể đâu.”
Tôi vặn vòi nước, dừng nước chảy rồi nhìn vào mặt Matsuri nói.
Lúc đó, Matsuri đang nhìn tôi với khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng.
“Ừm... À, cảm ơn cậu...”
Matsuri ngượng ngùng nói lời cảm ơn. Lúc đó tôi mới nhận ra mình đã vô thức nắm chặt tay Matsuri, và vội vàng buông tay ra. Mặt tôi cũng nóng bừng lên.
“X, xin lỗi. Tôi lỡ tay... À, băng cá nhân đâu? Tôi đi lấy!”
Vì quá cuống nên tôi đã quên mất trong giây lát, nhưng nhận ra Matsuri đang mặc bộ đồ gợi cảm nên tôi vội vàng rời xa cậu ấy.
“À, còn lại tôi tự làm được mà! Khi nào nấu xong tôi sẽ gọi, nên đến lúc đó cứ đợi ở phòng làm việc!”
“Hả, ư, ừm?”
Bị Matsuri nói với khuôn mặt đỏ bừng, tôi vội vàng rời khỏi phòng khách.
Ra hành lang, đóng cửa lại, tôi thở dài một hơi.
Không chỉ vì Matsuri trong bộ dạng đó, mà còn vì đã chạm vào tay Matsuri, và bị Matsuri nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như thế... Tim tôi vẫn đập thình thịch không ngừng.
Mà sao Matsuri lại ở trong phòng khách nấu ăn vậy chứ. Bình thường cậu ấy chẳng bao giờ nấu ăn cả, không hiểu là có chuyện gì nữa.
Vừa bồn chồn, tôi đành quay lại phòng làm việc, tiếp tục công việc.
Trong khoảng thời gian đó, tôi cứ nhớ lại chuyện vừa xảy ra, và hình ảnh Matsuri mặc đồ bơi với tạp dề.
Khoảng một giờ sau.
“Ch, cho cậu đợi lâu rồi! Cậu có thể đến rồi!”
Matsuri gọi tôi vào phòng làm việc.
Cậu ấy vẫn mặc đồ bơi với tạp dề.
“À, ư, ừm...”
Vừa bối rối, chúng tôi cùng nhau đi đến phòng khách.
Mở cửa phòng khách, trên bàn đã bày sẵn những món ăn mà Matsuri đã làm. Món thịt hầm khoai tây, trứng cuộn, súp miso. Mùi thơm ngào ngạt.
“Woah, ngon quá! Matsuri, cậu biết nấu ăn sao!?”
“...! Hừ, hừm... Đ, đương nhiên rồi chứ!?”
Lời nói của Matsuri có vẻ đầy tự tin, nhưng biểu cảm và giọng điệu của cậu ấy lại có vẻ hơi cuống quýt.
Không biết Matsuri có đang ra vẻ không nhỉ...? Không, nhưng thực ra món ăn trông và ngửi đều rất ngon mà...
Đến đó, tôi nhớ lại món ăn mà em gái của Matsuri, Anri-chan, đã nấu cách đây không lâu.
Trông có vẻ ngon nhưng vị lại rất mạnh, hơn nữa tôi còn bị đau bụng sau khi ăn. Vì là hai chị em, nên món ăn của Matsuri cũng có thể “trông ngon nhưng vị lại kinh khủng”...
“Này, này. Cậu không ăn sao?”
Khi tôi thoáng suy nghĩ lung tung, Matsuri hỏi tôi với vẻ mặt bất an.
“Hả!? Không, nếu được ăn thì đương nhiên tôi sẽ ăn chứ!”
Không, không được, cứ tự tiện tưởng tượng và kết luận như vậy thì thật là vô lễ với Matsuri! Nghĩ lại, tôi ngồi vào bàn và bắt đầu ăn món Matsuri đã nấu. Matsuri cũng ngồi vào ghế đối diện tôi.
“...Khoan đã, Matsuri... cậu, cậu không thay đồ sao?”
Tôi hỏi Matsuri, người vẫn đang định ăn uống trong bộ đồ bơi với tạp dề. Bị nhìn một bộ đồ như thế ở phía đối diện, tôi thấy rất khó chịu...
“...! K, thay đồ thì... đâu còn ý nghĩa gì nữa. Phải làm cho trọn vẹn thì mới gọi là ‘sự kiện kinh điển’ chứ!”
Matsuri ngượng ngùng nói vậy, nửa như buông xuôi.
À phải rồi, đây vẫn là “sự kiện kinh điển” đang tiếp diễn mà nhỉ... Niềm đam mê mà Matsuri dành cho “sự kiện kinh điển” có vẻ không phải là nửa vời đâu.
“Vậy thì... c, chúc ngon miệng.”
Đầu tiên, tôi gắp một miếng thịt hầm khoai tây. Ừm, quả nhiên trông rất ngon...
Tôi không thể không nhớ lại chuyện mình đã bị đau bụng vì món ăn của Anri-chan gần đây, không khỏi cảnh giác mà nhìn kỹ món thịt hầm khoai tây.
“Này, sao cậu mãi không ăn thế?”
Tôi nhận ra Matsuri đang ngồi đối diện, nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt bất an.
“Hả!? Ă, ăn đây! Tôi chỉ đang nhìn vì thấy nó ngon quá thôi!”
Ngay khoảnh khắc tôi trả lời, Matsuri đột nhiên đứng dậy. Rồi ôm bát cơm và đũa của mình rời khỏi chỗ ngồi...
“...Hả!?”
Và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi.
“...! T, tôi quên mất tiêu mất sự kiện chính rồi...”
Matsuri cúi đầu thì thầm với vẻ ngượng ngùng.
“Sự, sự kiện chính?”
Không hiểu gì, tôi hỏi lại, thì Matsuri không trả lời lời tôi, mà im lặng đưa đũa gắp món thịt hầm khoai tây của mình. Cứ tưởng là thế, ai dè...
“À... àaá...”
“Hả... Hảảảảảả!?”
Không ngờ, cậu ấy lại đưa món thịt hầm khoai tây đến tận miệng tôi.
"Vậy ra 'sự kiện chính' là cái này hả!? Tóm lại, sự kiện đinh của lần này là mặc đồ bơi với tạp dề nấu ăn, rồi cho người ta ăn món mình nấu à?"
"Không, đúng là mấy tình huống sến sẩm thường thấy trong truyện tranh tình cảm hài hước hoặc game người lớn dành cho nam giới..."
"Thì... thì tại nhắc đến 'cơm nhà' thì chẳng phải đây là cơ bản nhất sao! H...hơn nữa...mau há miệng ra đi!"
Mạt Lị đỏ mặt ngượng ngùng nói.
Vì đứng sát bên cạnh tôi, bộ dạng Mạt Lị 'mặc đồ bơi với tạp dề' càng hiện rõ hơn bao giờ hết. Từ vị trí của tôi, khe ngực trắng nõn quyến rũ lấp ló sau chiếc tạp dề gần đến mức khiến tôi không thể rời mắt.
Hơn nữa, Mạt Lị thấp hơn tôi một chút nên đương nhiên phải ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt đó cũng thật là...khêu gợi.
"Nè, há miệng ra nào! Aaaa..."
Tôi còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ vớ vẩn thì Mạt Lị sốt ruột, lặp lại lần nữa rồi đưa đôi đũa gắp thức ăn đến gần miệng tôi.
Đành vậy, tôi há miệng. Mạt Lị gắp món thịt hầm khoai tây (nikujaga) đút cho tôi.
"...!?''
Vừa nếm thử một miếng, một cảm giác khó tả xộc thẳng vào người tôi.
Thịt cũng như khoai tây, chẳng có vị gì cả.
Không, nói không có vị gì thì cũng không đúng. Có một chút vị nhạt nhẽo, nhưng gần như là không.
Hơn nữa, khoai tây cứng kinh khủng. Chắc chắn là chưa chín rồi.
Quả nhiên Mạt Lị này, trình nấu nướng cũng chẳng hơn An Hạnh bao nhiêu...!
Không, có lẽ còn kha khá hơn An Hạnh, nhưng thú thật là chỉ hơn được một chút thôi.
"Thế nào...!?''
Mạt Lị lo lắng hỏi tôi với vẻ mặt thành khẩn.
Tôi nhai và nuốt miếng thịt hầm khoai tây vô vị rồi ngẫm nghĩ một chút.
"Ngon...ngon lắm."
Đến nước này rồi thì làm sao tôi có thể nói thật với Mạt Lị được chứ.
"...? Thật...thật hả? Nếu gượng gạo khen thì tôi không vui đâu, nói thật đi!"
Mạt Lị nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Toang rồi, lộ là mình đang nói dối à...!
"Thật mà!"
Tôi vội vàng gắp thịt hầm khoai tây vào đĩa của mình rồi đưa lên miệng. Biết đâu ăn một hồi lại thấy ngon thì sao...
"...!"
Nhưng miếng thứ hai vẫn không ngon hơn chút nào. Nói đúng hơn là vẫn không có vị gì.
Mạt Lị quên cả việc mình cũng phải ăn, chăm chú nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.
"N...ngon! Đúng là ngon thật mà ~!"
Bị nhìn chằm chằm như vậy, tôi hoảng hốt nghĩ phải tiếp tục giả vờ khen ngon rồi nhiệt tình ăn món Mạt Lị nấu.
Sau món thịt hầm khoai tây, tôi ăn tiếp món trứng cuộn, và nó cũng lại không có vị gì. Nếu thêm tương cà vào thì có lẽ sẽ ngon như trứng bác, nhưng nếu chan nước sốt lên món ăn hoàn chỉnh thì Mạt Lị sẽ nghĩ "quả nhiên là không ngon" mất...
"Ực, ực...hà..."
Tôi cố gắng nghiền nát và nuốt từng miếng thịt hầm khoai tây và trứng cuộn. Ăn mãi một thứ chẳng có vị gì thật là khổ sở mà...
"N...ngon lắm..."
Ăn hết mọi thứ xong, tôi nhìn Mạt Lị và nói.
"...!? Ch...chờ đã...a, anh, anh đang khóc hả!?"
"...Ế!?"
Nghe vậy, tôi giật mình sờ lên mắt. Quả thật, khóe mắt tôi đọng một chút nước.
Tôi cứ nghĩ là khổ sở thôi, ai ngờ đến mức chảy cả nước mắt...!
"Thôi được rồi, không cần phải gượng gạo như vậy đâu...Sao đã dở đến mức chảy nước mắt rồi mà anh còn phải giả vờ khen ngon chứ!"
"K...không phải dở đâu! Chỉ là hơi bị...không có vị gì nên ăn mãi hơi khó thôi..."
Á á á, lỡ buột miệng nói thật rồi!
"A, không, thì là..."
Nghe những lời tôi nói, Mạt Lị tối sầm mặt lại rồi ăn thử một miếng thịt hầm khoai tây.
"...............Không ngon chút nào..."
Ăn xong, cô thở dài thườn thượt.
"Quả nhiên là không được rồi...Khó chịu thật nhưng so với đồ ăn của Emily thì một trời một vực...Đụng vào chuyện không quen thì đúng là không thành công mà..."
Mạt Lị nói với vẻ thất vọng đến mức khiến tôi kinh ngạc.
"Quả nhiên là tôi không thể thay thế Emily được mà..."
"Ế...? M...Mạt Lị..."
Mạt Lị vừa thở dài vừa lẩm bẩm như vậy.
Chẳng lẽ Mạt Lị đã cố gắng nấu nướng, một việc không quen thuộc, để thay thế Emily hay sao?
Quả thật khi Emily còn ở đây, cô ấy thỉnh thoảng mang cơm nhà đến chỗ làm cho mọi người cùng ăn. Theo lời cô ấy nói thì là "tại em muốn ăn đồ mình nấu".
Món ăn nào do Emily nấu cũng đều ngon cả, tôi thầm mong chờ những bữa cơm nhà của cô ấy.
Từ khi cô ấy đi, tôi toàn mua cơm hộp ăn, và không ít lần tôi thấy nhớ những món ăn ngon của Emily.
Tôi định an ủi Mạt Lị đang thất vọng vì không thể thay thế Emily, nhưng thấy Mạt Lị có vẻ mặt buồn bã đang suy tư nên tôi không tiện lên tiếng.
Có lẽ Mạt Lị đang nhớ về Emily.
Emily à...Đương nhiên tôi cũng nhớ đồ ăn của cô ấy, nhưng những lúc thế này tôi lại càng nhớ về những ngày Emily còn ở chỗ làm.
Sau đó tôi định giúp cô ấy dọn dẹp nhưng Mạt Lị nói không sao, nên tôi cảm ơn Mạt Lị rồi ra về.
Ngày hôm sau.
Hôm nay cũng như mọi ngày, hai người chúng tôi cùng nhau làm việc ở chỗ làm.
"Mạt Lị, trang này thì..." ...!?''
Tôi gọi Mạt Lị để xác nhận một chỗ trong bản thảo, nhưng khi nhìn sang thì tôi giật mình. Mạt Lị đang gà gật buồn ngủ trên bàn làm việc.
"M...Mạt Lị!? Dậy đi!"
Mạt Lị đang vẽ mực bằng bút nên tôi sợ cô ấy ngủ gật làm bẩn bản thảo, vội vàng lớn tiếng gọi Mạt Lị dậy.
"...Hả!?"
Mạt Lị giật mình tỉnh giấc. Cũng may là cô ấy đã tỉnh lại trước khi làm bẩn bản thảo.
"Ít khi thấy cậu buồn ngủ thế này nhỉ?"
Rất hiếm khi thấy Mạt Lị buồn ngủ trong lúc làm bản thảo nên tôi hơi ngạc nhiên.
"Không có gì, chỉ là hơi thiếu ngủ thôi mà..."
"Ế...chẳng lẽ hôm qua cậu làm bản thảo đến khuya à?"
Hôm nay đến chỗ làm thấy bản thảo đã tiến triển hơn hôm qua nên tôi biết là cô ấy đã làm đêm, nhưng không ngờ cô ấy lại làm đến mức cắt cả thời gian ngủ.
"Sao cậu phải cố gắng làm bản thảo đến thế? Cũng chưa đến mức nước sôi lửa bỏng mà"
"........Tại vì Emily không còn ở đây nữa nên tớ nghĩ tớ phải cố gắng gấp đôi. Với cả hôm qua tớ cũng từ chối người trợ lý rồi..."
Mạt Lị nói với vẻ hơi buồn bã.
Có lẽ Mạt Lị cảm thấy có trách nhiệm vì đã từ chối trợ lý hôm qua. Nhưng có lẽ còn hơn thế nữa...có lẽ cô ấy đang cố gắng lấp đầy khoảng trống mà Emily để lại.
Hôm qua cô ấy làm cơm cho tôi, cũng là để thay thế Emily thì phải.
"T...tớ cũng sẽ...cố gắng hơn nữa nên cậu đừng cố quá sức như vậy, Mạt Lị"
Tôi lo lắng cho Mạt Lị nên đã buột miệng nói ra những lời đó. Nếu cô ấy cứ cố gắng quá sức như vậy thì không chừng sẽ đổ bệnh mất.
"S...Tuyền..."
Nghe những lời tôi nói, Mạt Lị im lặng nhìn tôi.
"Quả nhiên là...lỗ hổng Emily để lại lớn thật nhỉ. Không có Emily thì chỗ làm cũng tự dưng thấy vắng vẻ nữa"
Dạo gần đây chỗ làm im ắng lạ thường, có lẽ là do không có Emily, cộng thêm việc tôi và có lẽ cả Mạt Lị đều hơi ý thức được chuyện chỉ có hai người với nhau.
Để Mạt Lị phải cố gắng như vậy không ổn chút nào. Phải nhanh chóng tìm trợ lý mới thôi.
Đương nhiên, điều tốt nhất cho chúng ta là Emily quay lại, nhưng chuyện đó chắc là khó rồi...
"...! Anh...anh quả nhiên...thích Emily đến thế..."
Mạt Lị nhìn tôi với vẻ mặt bí hiểm rồi định nói gì đó.
"Hả?"
"K...không có gì..."
"Mạt Lị không thấy buồn sao? Emily đi rồi"
Tuy hay cãi nhau nhưng lúc Emily nói sẽ nghỉ việc, Mạt Lị có vẻ đã rất sốc. Bản thân Mạt Lị chắc cũng thấy buồn vì Emily không còn ở đây nữa.
"Hừ...Không quan trọng, loại người bạc tình bạc nghĩa đó"
Mạt Lị lạnh lùng nói vậy nhưng tôi không thấy đó là thật lòng.
Việc cô ấy tức giận vì Emily đột ngột nghỉ việc, chẳng phải là biểu hiện ngược lại của nỗi buồn và sự cô đơn sao?
"Nhưng nếu cô ấy đang cố gắng vì ước mơ của mình thì mình không thể nói cô ấy quay lại được. Sẽ cản trở ước mơ của Emily mất"
"Anh...Anh thực sự nghĩ lý do Emily nghỉ việc là như vậy à?"
"...Ế?"
Tôi thoáng bối rối trước lời nói của Mạt Lị. Nếu không nhầm thì Mạt Lị từng nói lúc Emily bảo sẽ nghỉ việc, trông cô ấy lạ lắm.
"Không...ban đầu tớ cũng không nghĩ vậy đâu. Tớ nghĩ là cậu đã làm gì đó khiến cô ấy giận, nên cô ấy mới nghỉ việc. Nhưng như tớ đã nói trước đây, khi tớ gọi điện hỏi thì cô ấy bảo không phải vậy"
"Sau khi anh hỏi thì tớ cũng gọi điện hỏi Emily đấy. Lý do thực sự mà cô ấy nghỉ việc"
"Ế, Mạt Lị cũng hỏi hả!? Emily nói sao!?"
Quả nhiên Mạt Lị cũng lo lắng cho Emily.
"Cô ấy một mực nói là 'giống như đã nói ở chỗ làm'"
"Ra vậy, quả nhiên là..."
Nếu cô ấy cũng trả lời như vậy với Mạt Lị thì có lẽ lý do Emily nghỉ việc thực sự là như những gì cô ấy đã nói ở chỗ làm.
"Nhưng tớ không nghĩ vậy"
"Ế!?"
Mạt Lị dứt khoát nói vậy nên tôi giật mình.
"Có gì đó không ổn ấy. Lúc cô ấy bảo sẽ nghỉ việc, lúc nói chuyện điện thoại cũng vậy...Tớ nghĩ lý do cô ấy nghỉ việc là do chuyện khác"
"Chuyện khác...? Chuyện gì?"
"Nếu biết thì còn gì để nói chứ. Dù tớ hỏi bao nhiêu lần thì cô ấy cũng chỉ nói đi nói lại một điều thôi"
Lý do Emily nghỉ việc là do chuyện khác ư?
Nếu Mạt Lị, người hiểu Emily hơn tôi còn khẳng định đến vậy, thì có lẽ thực sự là vậy.
"Tớ cảm thấy cô ấy đang giấu chúng ta chuyện gì đó. Có lẽ cô ấy đang lo lắng về chuyện gì đó. ...Tớ đã cố gắng khuyên nhủ cô ấy mà cô ấy vẫn không chịu nói thật lòng...Tớ hết cách rồi"
Mạt Lị nói với vẻ bực bội, nhưng trông cô ấy cũng có vẻ buồn bã.
Từ trước đến nay, nếu Emily không thể làm trợ lý nữa vì ước mơ của mình, thì tôi nghĩ cũng không còn cách nào. Tôi không muốn cản trở ước mơ của Emily.
Nhưng nếu không phải vậy...trước hết tôi muốn nghe lý do thật sự từ cô ấy. Nếu cô ấy đang lo lắng về chuyện gì đó thì tôi càng muốn lắng nghe cô ấy, và tùy thuộc vào lý do cô ấy nghỉ việc, tôi muốn thuyết phục cô ấy quay lại làm việc.
Tôi cũng thấy buồn vì không thể gặp lại Emily nữa, và tôi không muốn Mạt Lị phải cố gắng quá sức như thế này.
Nhìn vẻ mặt của Mạt Lị, tôi thấy cô ấy cũng có vẻ buồn, và tôi nghĩ chỗ làm của chúng ta cần sự có mặt của Emily.
"Vậy à...Nếu vậy, tớ sẽ trực tiếp gặp Emily để nói chuyện xem sao! Trước hết là nghe lý do thật sự cô ấy nghỉ việc, và tùy thuộc vào lý do đó, tớ muốn thuyết phục cô ấy quay lại làm việc!"
Khi tôi quyết tâm nói vậy, Mạt Lị ngơ ngác nhìn tôi.
"..........Có thể với tớ cô ấy sẽ không bao giờ thành thật, nhưng biết đâu với anh thì...cô ấy sẽ nói gì đó..."
Cô ấy không nói với tôi, nhưng có lẽ cô ấy sẽ nói gì đó với mình sao? Bản thân tôi không nghĩ vậy chút nào...
Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng không muốn chia tay Emily trong tình trạng lửng lơ thế này. Dù thế nào, tôi cũng muốn nói chuyện với cô ấy thêm một lần nữa.
"Tớ không biết là cô ấy có chịu nói thật lòng hay không, nhưng dù sao tớ cũng sẽ liên lạc với cô ấy thêm một lần nữa"
Đêm đó, sau khi về nhà, tôi lập tức gửi tin nhắn cho Emily.