Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 7

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 63

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 04 - Chương 4

「Công viên giải trí ư……?」

Sáng hôm sau.

Tại nơi làm việc, tôi kể lại ngay cho Mari nghe chuyện xảy ra hôm qua.

Nhưng mới bắt đầu kể thì Mari đã cắt lời tôi.

「Hai người đi công viên giải trí sao? Na... tại sao? Đáng lẽ phải gặp nhau để thuyết phục chứ...」

Mari hỏi dồn dập, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc.

「Không, Emiri-chan nói hình như bản thảo cho lần đăng sắp tới có cảnh ở công viên giải trí, nên cô bé muốn đi để lấy tư liệu. Cô bé bảo không muốn làm phiền bạn bè ở trường, nên nhờ tôi đi cùng」

「Tư... tư liệu!? Cái gì thế này...」

Nghe tôi nói, Mari vẫn có vẻ không hoàn toàn tin tưởng, đáp lại.

「Tư liệu thì, cụ... cụ thể là đã làm những gì?」

「À thì, chủ yếu là chụp ảnh các trò chơi định đưa vào truyện, rồi tham gia các trò đó...」

Cũng có tái hiện lại cảnh trong truyện nữa, nhưng tôi thấy hơi ngại khi nói ra, với lại cũng không cần phải kể chi tiết đến vậy, nên tôi giữ im lặng.

「Hai người còn đi cả trò chơi nữa sao!?」

「Thì, không đi thì sao mà biết nó thế nào được」

「Gì mà ghê vậy, đúng là tận hưởng công viên giải trí triệt để rồi còn gì! Vậy thì chẳng khác nào, hẹn hò...」

「Hả?」

Mari bỗng nhiên ngập ngừng giữa câu.

「...Không có gì đâu」

Cô bé quay mặt khỏi tôi, trông vẻ không vui.

「...Vậy còn việc thuyết phục chính thì sao rồi?」

「À, chuyện là vậy đó, tôi có hỏi lại lý do nghỉ việc của cô bé, nhưng Emiri-chan vẫn một mực khẳng định là vì bản thảo manga của chính mình. Bị nói vậy rồi thì tôi cũng không thể ép buộc thuyết phục gì hơn nữa...」

「Vậy là về mà không thuyết phục được gì đáng kể sao?」

「Tôi cũng đã cố thuyết phục rồi, nhưng cô bé kiên quyết từ chối」

「...Tớ vẫn không tài nào tin được lý do cô bé nghỉ việc lại là như vậy... Cách nghỉ việc đó, tớ nghĩ nhất định là có chuyện gì không vừa ý nên mới nghỉ... Dù thế nào cũng không chịu hé răng nửa lời đúng không」

「...Nếu Mari nghĩ rõ ràng như vậy thì Mari đi thuyết phục đi」

「Tớ nói rồi mà, tớ mà nói gì thì cô bé cũng nhất định không hé răng đâu, chỉ tổ cãi nhau thôi! Tớ cứ tưởng nói với cậu thì cô bé sẽ nói gì đó chứ...」

Mari thở dài thườn thượt, nét mặt lộ vẻ phiền muộn.

Mari dường như vẫn nghĩ rằng Emiri có lý do khác để nghỉ việc...

Nếu đúng là vậy, thì cuối cùng cô bé cũng chẳng kể gì cho tôi cả.

Dù sao đi nữa, đã thuyết phục đến mức này mà vẫn không lay chuyển được thì liệu chúng tôi có thể làm gì hơn được nữa không?

Thất bại trong lần thuyết phục thứ hai, tôi cứ nghĩ như vậy.

Có lẽ nào chúng tôi chỉ đành từ bỏ việc đưa Emiri-chan trở lại làm trợ lý thôi sao?

***

Sau đó, chúng tôi cắm đầu vào công việc bản thảo, gần như đến chuyến tàu cuối cùng sau giờ học, và từ sáng đến tối vào những ngày nghỉ.

Dường như Saotome-san đã liên lạc với Mari, nói rằng có thể tháng này sẽ khó tìm được trợ lý mới.

Tuy nhiên, cô ấy cũng nói rằng tháng này sẽ gia hạn thời gian nộp bản thảo muộn hơn mọi khi.

「Aaa, Izumi-kun, mép bản thảo này bẩn rồi nè!? Cái này chắc chắn là do cậu đúng không!?」

「Ể, thật ư!? Xin lỗi, tôi sẽ sửa lại」

「Hừm... cẩn thận đấy nhé」

Thời gian đầu khi Emiri-chan vừa rời đi, cả hai chúng tôi đều cảm thấy gượng gạo và cả căn phòng chìm trong sự im lặng. Giờ đây, cả Mari và tôi đều đã quen với không gian chỉ có hai người, đôi lúc tranh cãi nhưng vẫn trò chuyện như trước.

Thế nhưng, Emiri-chan không có ở nơi làm việc vẫn tạo cảm giác thiếu vắng gì đó, và Mari cũng dường như ít năng động hơn so với khi có Emiri-chan bên cạnh.

「Kiểu này chắc lại cùng một kịch bản như tháng trước mất thôi...」

「Cùng một kịch bản như tháng trước ư?」

Một ngày nọ, trong lúc làm việc với bản thảo, Mari bất chợt lẩm bẩm.

「Ý là tớ lại phải mang bản thảo đi làm ở nơi du lịch đó」

「Nơi du lịch ư... là buổi ký tặng sao?」

「Đương nhiên rồi」

Mari đang nói đến buổi ký tặng mà Saotome-san đã nhắc đến, sẽ được tổ chức tại các cửa hàng anime ở Osaka và Chiba.

Buổi ký tặng kéo dài hai ngày cuối tuần và có một đêm nghỉ lại, đã sắp diễn ra vào cuối tuần này.

Trong tình hình hiện tại, mỗi phút mỗi giây đều quý giá, nên đúng là nên mang bản thảo theo để làm việc tại khách sạn vào buổi tối.

「Ừ nhỉ, không biết buổi tối có thời gian làm bản thảo không, nhưng cứ mang theo cho chắc」

Đúng như Mari nói, nếu vậy thì y hệt như tháng trước, khi chúng tôi mang bản thảo đi chuyến đi học tập ở Okinawa và làm việc mỗi tối.

「Mà nói đi cũng phải nói lại, cuối tuần này đã là buổi ký tặng rồi ư... Không thể tin được」

Tôi vô tình thốt lên khi nghĩ đến cuối tuần này.

Buổi ký tặng tự nó đã rất đáng mong đợi rồi, nhưng tôi cũng háo hức được gặp thầy Ryuuzaki, người mà tôi hằng ngưỡng mộ, không kém. Bởi vì chúng tôi chưa gặp nhau ở bữa tiệc, nên đây sẽ là lần đầu tiên.

「Đúng vậy... sắp được gặp thầy Sakai Kaoru rồi mà, tớ vẫn không thể tin nổi!」

Mari nói, mắt sáng lên trước lời của tôi.

Thầy Sakai Kaoru—một tác giả nổi tiếng đang đăng tải trên PuriDora, và là thần tượng của Mari.

「Hơn nữa, còn được cùng nhau tổ chức buổi ký tặng nữa chứ!」

「Mari, cậu ngưỡng mộ thầy Sakai đến thế à. Tôi biết cậu thích manga của thầy Sakai rồi mà」

「Thầy Sakai là một trong những mangaka đã truyền cảm hứng cho tớ muốn trở thành mangaka đó!」

「Ồ, vậy à. Tôi cũng coi thầy Ryuuzaki Manato như vậy, nên cả hai chúng ta đều cực kỳ may mắn nhỉ」

Việc được tổ chức buổi ký tặng cùng với mangaka mà cả hai đều ngưỡng mộ, những người đã là động lực để cả hai trở thành mangaka, đúng là một sự trùng hợp đến lạ lùng.

「À, vậy đó. Đúng là phong cách vẽ của cậu, nói thật thì cũng bị ảnh hưởng bởi Ryuuzaki Manato thật nhỉ」

「Ha ha, thật vậy sao?」

「Aaa~, không biết thầy Sakai Kaoru là người thế nào nhỉ!?」

Tôi vừa dứt lời thì Mari đã ngay lập tức chuyển sang phấn khích về thầy Sakai một lần nữa.

「Ể, Mari, cậu chưa gặp bao giờ ư? Chẳng phải những bữa tiệc thế này sẽ gặp được sao?」

「...! Tớ, tớ chỉ đi bữa tiệc của năm đầu tiên tớ ra mắt, năm tiếp theo, và năm ngoái thôi. Nếu có thời gian để giao du ở những nơi như vậy thì ở nhà làm việc còn hơn! Tớ cứ tìm thầy Sakai mãi nhưng không thấy. Mà muốn hỏi ai đó thì ngoài Saotome-san ra tớ cũng không dám bắt chuyện với ai cả」

「Ồ, ra vậy...」

Đáng lẽ có rất nhiều chỗ để chất vấn, nhưng vì thấy Mari tội nghiệp quá nên tôi đành thôi.

Nghĩ đến việc Mari không giỏi giao tiếp xã hội, có lẽ điều đó là không thể tránh khỏi...

「Thầy ấy vẽ mỹ nữ ngực khủng giỏi đến thế cơ mà. Chắc chắn là cũng giống thầy Yakumo Murasaki, bản thân thầy ấy cũng là một chị gái xinh đẹp có bộ ngực lớn! Ôi, mong được gặp quá!」

「Ểểể!? Không đời nào đâu. Nếu vẽ mỹ nữ ngực khủng gợi cảm giỏi thì bình thường phải nghĩ là tác giả nam chứ?」

Chỉ có Mari và thầy Yakumo Murasaki là đặc biệt thôi, chứ tôi nghĩ nếu là phong cách gợi cảm thì đa số tác giả nam sẽ nhiều hơn.

「Đó là suy nghĩ chủ quan của cậu thôi!? Nét vẽ tinh tế như vậy, chắc chắn là nữ tác giả rồi! Hơn nữa, tâm lý nhân vật nữ cũng được miêu tả rất giỏi nữa!」

「Ưm, vậy sao ta?」

Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi chưa từng nghĩ nhiều về việc mangaka mình ngưỡng mộ sẽ là người như thế nào.

Thầy Ryuuzaki Manato, người mà tôi ngưỡng mộ, đương nhiên tôi cũng tin chắc là nam, nhưng đến giờ vẫn chưa công bố giới tính.

Thôi thì, có thể vẽ những trận chiến vừa hoành tráng, mạnh mẽ, đôi khi còn có cả miêu tả tàn khốc như vậy, thì tôi nghĩ chỉ có tác giả nam thôi.

Chắc hẳn đó phải là một người đàn ông ngầu lòi, đầy nam tính như cái tên gợi lên.

Aaa, tôi cũng đang rất háo hức được gặp thầy ngay bây giờ!

***

Và rồi, cuối tuần đã đến.

Saotome-san đã chỉ định địa điểm tập trung là gần cửa lên toa tàu ghế ngồi cố định của tuyến Shinkansen đi Hakata/Osaka.

Buổi ký tặng đầu tiên, lại còn được cùng với tác giả mình ngưỡng mộ, nên tối qua vì quá căng thẳng và phấn khích mà tôi ngủ không được bao nhiêu.

Buổi ký tặng lần này, ngày đầu tiên sẽ diễn ra tại cửa hàng "Gamers Namba" ở Osaka, với phần một là buổi ký tặng chung của thầy Ryuuzaki Manato và thầy Sakai Kaoru, phần hai là buổi ký tặng của tôi và Mari.

Ngày thứ hai, địa điểm sẽ là cửa hàng "Toranoana Chiba Chuo" ở Chiba.

À mà buổi ký tặng của hai tác giả trụ cột là thầy Ryuuzaki và thầy Sakai, cả hai cùng hợp tác, mỗi địa điểm sẽ có 70 người tham gia được chọn bằng cách rút thăm, nhưng tuần trước là ở Tokyo và Kanagawa, ngày mai là ở Chiba, tuần sau là ở Nagoya, v.v., dường như họ đang tổ chức trên toàn quốc.

Tôi và Mari chỉ được phép đồng hành trong buổi ký tặng ở Osaka và Chiba.

À mà buổi ký tặng của chúng tôi thì có vẻ như 50 độc giả được chọn bằng cách rút thăm có thể tham gia, nhưng...

Buổi ký tặng của thầy Ryuuzaki và thầy Sakai, dù có 70 người được rút thăm ở mỗi địa điểm trên toàn quốc, chắc chắn tỉ lệ trúng sẽ rất cao. Còn buổi ký tặng của tôi và Mari, nói thẳng ra thì liệu có đủ 50 người đăng ký mà không cần rút thăm không nhỉ? Tôi đã lo lắng như vậy.

Sau đó, Saotome-san báo cáo rằng đã có hơn 50 người đăng ký (cô ấy không nói rõ là bao nhiêu người), và 50 độc giả đã trúng thăm sẽ đến, nên tôi tạm thời thở phào nhẹ nhõm...

Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng đa số sẽ là fan của "Ikoma Agito" từ trước, nên nỗi lo lắng liệu có thực sự có fan của "BATTLE IDOL!" thuần túy hay không cứ lớn dần khi buổi ký tặng đến gần.

Nếu có fan của "BatAi" đến thì tôi sẽ rất vui, nhưng nếu tất cả đều là fan của Mari, và kiểu như "Không cần chữ ký của tôi đâu!" thì chắc tôi sẽ buồn lắm...

「A, Kimijima-san, chào buổi sáng♪」

Khi tôi đến nơi năm phút trước giờ hẹn, Saotome-san, Mari, và một biên tập viên khác mà tôi đã nghe nói sẽ đồng hành lần này đã có mặt.

「Chào buổi sáng Kimijima-san, tôi là Shiina. Lần này rất mong được hợp tác」

「A, vâng! Rất mong được hợp tác ạ!」

Biên tập viên Shiina-san, có lẽ khoảng cuối hai mươi tuổi, là một phụ nữ trông rất nghiêm túc. Tôi nhớ là đã từng gặp và trao đổi danh thiếp với cô ấy một lần ở bữa tiệc.

「A, ừm, các tác giả khác cũng hẹn gặp ở đây sao!? Cả thầy Sakai nữa!」

Mari hỏi Saotome-san. Cô bé trông có vẻ căng thẳng một cách lạ thường. Đương nhiên, tôi cũng có tâm trạng tương tự. Thầy Ryuuzaki cũng sẽ đến đây sao...?

「Vâng, đúng vậy. Chắc là họ sẽ đến ngay thôi...」

「Chào buổi sáng」

「Để mọi người chờ lâu」

「「...!」」

Một người đàn ông và một người phụ nữ, hai người họ cùng nhau đi đến chỗ chúng tôi. Tôi và Mari không khỏi nhìn chằm chằm.

Người đàn ông trông khoảng cuối hai mươi đến ba mươi tuổi, cao ráo, điềm đạm và có sức hút của một người trưởng thành, một người đàn ông đẹp trai. Khuôn mặt thanh tú cùng bộ râu lịch lãm rất hợp với anh ta.

Đây là thầy Ryuuzaki Manato sao!? Tôi đã nghĩ thầy ấy là người ngầu lòi rồi, nhưng còn hơn cả trong tưởng tượng!

Người phụ nữ thì trông khoảng giữa đến cuối hai mươi tuổi, có mái tóc dài đen nhánh và thân hình cân đối, một người chị xinh đẹp với nét quyến rũ kỳ lạ ẩn chứa trong vẻ thanh lịch.

Đây là thầy Sakai Kaoru mà Mari ngưỡng mộ sao? Không ngờ lại thực sự là phụ nữ! Hơn nữa, đúng như Mari mong đợi, cô ấy vừa xinh đẹp lại có bộ ngực lớn... Những chuyện thế này cũng có thể xảy ra thật.

「A, chúng tôi không đi cùng nhau đâu ạ? Vừa rồi chúng tôi mới gặp Ryuuzaki-san ở đó」

Khi tôi và Mari đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm, thầy Ryuuzaki lịch lãm nói như vậy...

...Ể!? Khoan đã, thầy Ryuuzaki vừa nói gì vậy?

『Gặp Ryuuzaki-san?』

「A, vậy ạ? Hai người là đồng nghiệp cùng khóa và khá thân thiết mà, tôi cứ nghĩ là hai người đi cùng nhau chứ」

Biên tập viên Shiina-san nói với vẻ trêu chọc.

「Thôi nào, đừng nói những điều kỳ lạ như vậy chứ~. Tôi và Sakai-kun không có quan hệ như thế đâu」

Người đẹp mà tôi cứ tưởng là thầy Sakai thì đáp lời Shiina-san.

Hả? Khoan đã, vậy thì...

「Ể!? A, ừm, thầy Sakai đâu...!?」

Trước khi tôi kịp lên tiếng, Mari đã hoảng loạn la lên.

「Ể? Ừm, Sakai Kaoru là tôi đây. Rất vui được gặp. Hai người là thầy Ikoma Agito và thầy Kirishima Rihito sẽ cùng đồng hành lần này đúng không?」

Người đàn ông lịch lãm mà tôi cứ nghĩ là thầy Ryuuzaki Manato thì nở một nụ cười thân thiện, chào hỏi tôi và Mari.

「「Ể... ỂỂỂỂỂỂ!?」」

Tôi và Mari không hẹn mà cùng lúc hét toáng lên.

Vậy là, người đàn ông là thầy Sakai Kaoru mà Mari ngưỡng mộ, còn người phụ nữ là thầy Ryuuzaki Manato mà tôi ngưỡng mộ, ư...!?

Không không không, nhìn thế nào cũng thấy ngược đời mà!? Chị gái xinh đẹp như thế này mà lại vẽ bộ manga dark fantasy battle đó sao!?

Tôi không khỏi nhìn chằm chằm vào thầy Ryuuzaki Manato "thật" một cách săm soi.

「Hả! Vâng, rất vui được gặp! Tôi là Ikoma Agito, người đang đăng tải "BATTLE IDOL!"! A, danh, danh thiếp đây ạ...」

Lúc đó, Mari trịnh trọng đáp lại lời chào của thầy Sakai Kaoru "thật" và định lục túi lấy danh thiếp. Ngay cả Mari, trước mặt mangaka mình ngưỡng mộ, cũng trở nên lễ phép như vậy.

Tuy hình tượng mà Mari tưởng tượng rất khác với thực tế, nhưng cô bé vẫn cố gắng chào hỏi một cách lịch sự.

「Fufufu, Ikoma-san là fan cứng của thầy Sakai Kaoru đúng không. Nhưng ở đây không tiện, chúng ta hãy trò chuyện kỹ hơn khi đến Osaka nhé」

「Vâng, vâng ạ!」

「Chà, điều đó khiến tôi rất vui. Tôi cũng thích "Yamome Girl" của Ikoma-san. Và "BATTLE IDOL!" tôi cũng đọc rất vui」

Thầy Sakai vẫn giữ nụ cười tươi tắn, đáp lời Mari.

「Ể, ể!? Thật, thật vậy sao ạ!? A, cảm ơn thầy rất nhiều!」

Mari tỏ ra cực kỳ lễ phép, đồng thời cũng đang rất phấn khích.

「A, Shinkansen đến rồi kìa. Vậy, chúng ta hãy tiếp tục khi đến Osaka nhé」

Theo lời thúc giục của Saotome-san, chúng tôi lên tàu Shinkansen.

Nhờ sự sắp xếp của bên biên tập, tất cả các ghế đều là ghế ngồi riêng biệt. Saotome-san nói, là để các tác giả có thể thoải mái ngủ trong lúc di chuyển.

Tìm thấy chỗ ngồi của mình và an vị, tôi nhận ra mình vẫn đang trong trạng thái phấn khích. Không ngờ thầy Ryuuzaki Manato mà tôi ngưỡng mộ lại là một phụ nữ xinh đẹp đến vậy...

Tôi cũng muốn nhanh chóng công khai mình là fan và chào hỏi như Mari vậy!

Sau đó, tôi ăn hộp cơm trưa trên ghế, rồi suy nghĩ lung tung về buổi ký tặng hôm nay, về chuyện của Emiri-chan vừa rồi, v.v., mặc dù thiếu ngủ nhưng tôi đã đến Osaka một cách chóng vánh mà không chợp mắt được chút nào.

「Vậy, từ đây đến hội trường chúng ta hãy chia ra hai chiếc taxi để di chuyển」

Xuống ga Shin-Osaka, Saotome-san đề xuất với chúng tôi.

Ở đây cũng vậy, không kịp chào hỏi đàng hoàng, vừa ra khỏi ga, chúng tôi đã lên taxi theo phân chia: thầy Ryuuzaki, thầy Sakai và Shiina-san đi một xe, tôi, Mari và Saotome-san đi xe còn lại.

Đương nhiên, Saotome-san ngồi ghế phụ, còn tôi và Mari ngồi ghế sau.

「Khoan đã, Saotome-san! Hãy cho tớ chào thầy Sakai đàng hoàng chứ!」

Vừa lên taxi, sau khi Saotome-san báo tài xế địa điểm đến, Mari đã phàn nàn với cô ấy một cách bực bội.

「Ơ... Em cũng muốn chào thầy Ryuuzaki ạ!」

Tôi cũng hùa theo Mari. Mari dù sao cũng đã chào hỏi được một chút, còn tôi thì chưa nói được lời nào.

「Vâng, tất nhiên, tôi hiểu mà. Ở ga rất đông người, nếu chẳng may có fan của thầy Ryuuzaki hoặc thầy Sakai nghe được cuộc trò chuyện thì sẽ rất rắc rối, nên chúng ta sẽ dành thời gian để nói chuyện kỹ hơn khi đến hội trường nhé. Còn nhiều thời gian trước buổi ký tặng mà」

「À, ra là vậy...」

Mari có vẻ bực bội nhưng cũng chấp nhận.

Hóa ra là vậy. Cả tôi và Mari đều quá sốt ruột trước mặt người mình ngưỡng mộ rồi.

「Fufu. Ikoma-san đúng là một fan nhiệt thành của thầy Sakai nhỉ. Sao rồi, khi gặp chính thầy ấy ngoài đời?」

「Ể!? Sao mà... Tớ cứ tưởng thầy Sakai là nữ... là một chị gái xinh đẹp với bộ ngực lớn cơ」

「Ể... ừm, nói sao đây, đúng là phong cách của Ikoma-san nhỉ」

Saotome-san phì cười một chút rồi nói.

Tôi thầm nghĩ, phần sau chỉ là một ước muốn chủ quan thôi chứ.

「Nên là, khi biết là nam thì tớ rất bất ngờ, nhưng... dù là ai đi chăng nữa, thầy Sakai vẫn là một vị thần mà tớ ngưỡng mộ, điều đó không thay đổi! Nếu có thể tớ muốn nói chuyện nhiều hơn nữa, à, mà còn nữa! Tớ cũng muốn xin chữ ký nữa!」

Nhìn khuôn mặt Mari nói với đôi mắt lấp lánh, tôi hơi ngạc nhiên.

Tôi cứ tưởng cô bé sẽ hơi thất vọng một chút vì không phải là chị gái ngực khủng chứ, nhưng có vẻ không phải vậy.

Mà... thầy Sakai có vẻ là một người đàn ông quyến rũ trưởng thành, một "mỹ nam" lịch lãm, nếu mangaka mình ngưỡng mộ là một người ngầu lòi như vậy thì chắc hẳn còn vui hơn nữa chứ.

Ngay cả Mari, bình thường trông có vẻ không mấy quan tâm đến các bạn nam trong lớp, nhưng cô bé là con gái mà, xét theo lẽ thường thì chắc cũng thích trai đẹp thôi.

「...!? Gì, gì vậy?」

Bị lộ tẩy vì tôi cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Mari, cô bé nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ.

「Ể, không, không có gì」

「Còn Kimijima-san thì sao? Cậu thấy thế nào khi gặp thầy Ryuuzaki Manato mà cậu ngưỡng mộ?」

「Ể!? A, tôi cũng cứ tưởng thầy Ryuuzaki là nam giới, nên khi biết là nữ, lại còn là một người xinh đẹp đến vậy thì tôi rất bất ngờ! Tôi vẫn chưa chào hỏi được, nên khi đến hội trường tôi rất muốn chào hỏi và nhất định muốn nói chuyện với thầy!」

「...............」

Cảm thấy ánh mắt, tôi nhìn sang thì thấy Mari đang nhíu mày nhìn tôi.

「Ể, gì vậy!?」

「Hứ! Không có gì」

"Hứ!" là cái quái gì chứ!?

「Vâng, lát nữa tôi sẽ giới thiệu đàng hoàng cho hai bạn nhé. Fufufu, hai bạn mải nói chuyện đến nỗi đã đến hội trường rồi đấy」

「「Ể!?」」

Theo lời Saotome-san, tôi và Mari nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy chúng tôi đã đến một con phố đông người qua lại lạ thường.

「Ể, có Melon Books!? Cả Animate nữa!? Chỗ này là đâu vậy, toàn cửa hàng otaku không à!」

Mari la lên một cách phấn khích. Tôi cũng để ý, quả thực có rất nhiều biển quảng cáo và biển hiệu với hình minh họa mang phong cách otaku dán khắp các tòa nhà.

「Vâng, tuy có nghe nói qua nhưng không ngờ lại nhộn nhịp với các cửa hàng otaku đến vậy... Giống Akihabara quá nhỉ. Con phố này hình như được gọi là Ota Road ở Nihonbashi, Osaka đó」

Saotome-san giải thích. Ở Osaka cũng có cái gọi là Ota Road sao...

Chẳng mấy chốc, taxi dừng trước một cửa hàng, Saotome-san thanh toán xong, và chúng tôi xuống xe.

Trước cửa hàng, thầy Ryuuzaki, thầy Sakai, và Shiina-san, những người đã đến trước, đang đứng đó.

「Hai bạn, đây là cửa hàng "Gamers Namba" nơi chúng ta sẽ tổ chức buổi ký tặng hôm nay nhé♪」

Sau khi Saotome-san giới thiệu cho chúng tôi, tất cả cùng bước vào cửa hàng.

Theo sau Saotome-san, chúng tôi gặp nhân viên ở cuối cửa hàng và được dẫn đến phòng chờ của không gian sự kiện.

「Rất vui được gặp, cảm ơn quý vị đã đến đây. Hôm nay rất mong được hợp tác」

「Vâng, rất vui được gặp! Tôi là Kirishima. Rất mong được hợp tác ạ!」

Sau đó, tại phòng chờ, chúng tôi trao đổi danh thiếp và chào hỏi với các nhân viên kinh doanh của chi nhánh Osaka của công ty Fujimi, giám đốc, phó giám đốc, và các nhân viên của cửa hàng Gamers Namba.

Chào hỏi nhiều người lớn cùng một lúc như vậy khiến tôi căng thẳng, từ sau buổi tiệc của Fujimi.

Giám đốc cửa hàng giải thích rằng không gian sự kiện nằm ở tầng dưới, tức là tầng hầm thứ nhất, và khi mở cửa phòng chờ ra là có cầu thang dẫn thẳng xuống tầng hầm.

Trước buổi ký tặng, tất cả chúng tôi đi xem qua hội trường. Cả nhóm cùng xuống cầu thang để di chuyển đến không gian sự kiện.

Không gian sự kiện rộng hơn tôi tưởng.

「Ồ, ô ô ô...!」

Trước khung cảnh đó, tôi không khỏi thốt lên một tiếng thán phục.

Đầu tiên, phía trước là bàn để tổ chức buổi ký tặng, phía trên có treo biển đề "Buổi ký tặng chung của thầy Ryuuzaki Manato và thầy Sakai Kaoru" và "Buổi ký tặng của thầy Ikoma Agito và thầy Kirishima Rihito". Tôi cảm thấy hơi xúc động khi thấy tên của mangaka mình ngưỡng mộ và tên mình được đặt cạnh nhau.

Trên bức tường phía trước, có dán áp phích minh họa màu của tác phẩm "Majuu Kenshi" mà thầy Ryuuzaki Manato đang đăng tải, tác phẩm "Moekami!" mà thầy Sakai Kaoru đang đăng tải, và "BATTLE IDOL!" mà tôi và Mari đang đăng tải.

Hai bên bàn, có vài lẵng hoa được trang trí.

Nhìn kỹ hơn, trên đó viết "Chúc mừng Công ty TNHH Fujimi, Ban biên tập Monthly Shonen Dragon và Monthly Pretty Dragon". Có vẻ là do Fujimi chuẩn bị.

Tôi cứ tưởng buổi ký tặng của chúng tôi chỉ là phụ thêm thôi, vậy mà lại được tổ chức hoành tráng đến vậy...

Đến đây, tôi mới thực sự cảm nhận được rằng mình đã được tổ chức buổi ký tặng.

Tuy mới trở thành mangaka chưa được bao lâu, nhưng tôi may mắn kinh khủng đúng không!?

「Tuyệt thật... Thật sự buổi ký tặng của chúng ta sẽ được tổ chức ở đây sao...」

Thoáng chốc, tôi nhận ra Mari bên cạnh cũng đang ngây người ra vì xúc động giống như tôi.

Đúng vậy. Dù Mari đã là mangaka vài năm rồi, nhưng đây cũng là buổi ký tặng đầu tiên của cô bé mà.

「Hai bạn có thể chụp ảnh nhé」

「Ể, thật sao ạ!?」

Thấy chúng tôi như vậy, Saotome-san đã nói như thế, nên tôi rút điện thoại ra khỏi túi và chụp ảnh khung cảnh hội trường. Mari cũng chụp ảnh bên cạnh tôi.

Cách bàn một đoạn là rất nhiều ghế xếp chồng lên nhau. Đây chắc là chỗ để các độc giả đến buổi ký tặng ngồi.

Nếu ghế xếp chật kín khách thì sẽ rất ấn tượng. Chúng tôi sẽ tổ chức buổi ký tặng trước rất nhiều người như vậy sao.

...Chết rồi, chắc sẽ căng thẳng hơn tôi tưởng tượng nhiều.

「Đầu tiên, chúng ta sẽ tổ chức buổi ký tặng của thầy Ryuuzaki và thầy Sakai cho 70 người cùng một lúc. Sau đó, là buổi ký tặng của thầy Ikoma và thầy Kirishima cho 50 người cùng một lúc. Khách sẽ vào trước, sau đó các thầy sẽ vào hội trường. Trước buổi ký tặng, chúng tôi muốn mời các thầy phát biểu một lời qua micro」

Giám đốc cửa hàng nhanh nhẹn giải thích quy trình buổi ký tặng cho chúng tôi.

À, phát biểu sao!? Đã căng thẳng khi tổ chức buổi ký tặng rồi, vậy mà còn phải phát biểu trước đông người như vậy nữa ư!? Phải nghĩ xem sẽ nói gì đây...

Kiểm tra và giải thích xong, khi đã nắm rõ quy trình, tất cả chúng tôi quay trở lại phòng chờ.

「Vậy, còn thời gian trước khi buổi ký tặng bắt đầu, mời quý vị dùng bữa tại đây. Mời quý vị dùng đồ uống, đồ ăn nhẹ, v.v.」

Giám đốc cửa hàng nói với chúng tôi trong phòng chờ.

「A, cảm ơn rất nhiều ạ!」

Một mangaka mới như tôi mà cũng được quan tâm đến vậy... Tôi không khỏi cảm thấy ngại ngùng.

Chẳng mấy chốc, giám đốc và các nhân viên rời đi một lúc, nên giờ là lúc chúng tôi được chào hỏi thầy Ryuuzaki và thầy Sakai.

「Vậy xin giới thiệu lại, đây là thầy Ikoma Agito và thầy Kirishima Rihito, những tác giả mà tôi đang phụ trách」

Saotome-san giới thiệu chúng tôi với hai thầy.

「Vâng, rất vui được gặp! Tôi là Kirishima Rihito, mới ra mắt năm ngoái! Hiện tại đang cùng với thầy Ikoma đăng tải "BATTLE IDOL!" trên "Pretty Dragon". Rất mong được hợp tác ạ!」

Tôi căng thẳng đến mức giọng hơi lạc đi, nhưng vẫn đưa danh thiếp cho thầy Ryuuzaki và thầy Sakai để chào hỏi. Mari cũng chào hỏi hai thầy và trao danh thiếp, và thầy Ryuuzaki cùng thầy Sakai cũng trao danh thiếp cho chúng tôi kèm theo lời chào.

「Thầy Ikoma là fan của thầy Sakai Kaoru, và thầy Kirishima là fan của thầy Ryuuzaki Manato đúng không?」

「Vâng, vâng ạ! Em là fan cứng của thầy Ryuuzaki từ hồi cấp hai lận!」

Được Saotome-san gợi ý, tôi mừng rỡ công khai mình là fan trước mặt thầy Ryuuzaki.

Tôi rụt rè nhìn mặt thầy Ryuuzaki, thầy ấy hơi ngạc nhiên một chút rồi nở nụ cười, và

"Ôi trời, thật sao ạ!? Không được đâu nhé, nhưng mà nếu được một cậu trai trẻ tuổi, dễ thương thế này nói ra những lời ấy thì chị đây vui sướng quá chừng luôn rồi!"

"…!?"

Cứ thế, cô ấy nói ra điều đó bằng một giọng điệu vui tươi, rộn ràng, khiến tôi bất giác cứng người lại trong giây lát.

Cứ ngỡ chị ấy là người phụ nữ trưởng thành có vẻ ngoài trầm lặng, dịu dàng, thế mà sự tương phản rõ rệt giữa vẻ ngoài và con người thật lại khiến tôi không khỏi giật mình.

"Này Mana, mới gặp lần đầu mà đã nhiệt tình quá mức rồi đó! Cậu thấy Kirishima-san giật mình chưa kìa!"

Thấy vậy, thầy Sakai vội vàng lên tiếng nhắc nhở cô Ryuzaki. "Mana-chan" là Ryuzaki-sensei ư? Vừa nãy thầy Sakai có nói là đồng nghiệp cùng khóa, chắc hai người họ thân nhau lắm.

Mà Ryuzaki-sensei là người hòa đồng ghê nhỉ... Hình tượng của cô ấy trong đầu tôi cứ thế mà thay đổi dần, khiến tôi có chút bối rối.

"Ôi, xin lỗi nha!? Tự dưng buột miệng nói thật! Chị đâu có ăn thịt em đâu mà sợ, đừng có mà 'cạch' chị nha!?"

"Ơ, không ạ! Làm, làm gì có chuyện tôi 'cạch' cô ạ!"

"Trong giới này toàn là mấy ông chú thôi nên mấy đứa trẻ như cậu tươi mới ghê luôn ấy mà~. À, mà năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ông chú!? Cậu cũng có kém hơn tôi bao nhiêu tuổi đâu!"

Thầy Sakai bị gọi là ông chú liền phản bác, nhưng Ryuzaki-sensei lại phớt lờ.

Người đàn ông phong độ như vậy mà bị gọi là ông chú... Chắc là do hai người họ thân thiết lắm.

"Em đang học lớp 11 ạ, bằng tuổi thầy Ikom."

"Học sinh cấp ba á!? Chị cứ nghĩ là cậu trẻ tuổi lắm, nhưng mà học sinh cấp ba thì...! Tuyệt vời quá đi! Hồi chị học cấp ba chỉ toàn đọc manga rồi lười biếng mỗi ngày thôi ấy!"

Ryuzaki-sensei khoa trương khen ngợi tôi, ra vẻ cực kỳ ngạc nhiên.

Được Ryuzaki-sensei mà tôi hằng ngưỡng mộ khen ngợi như vậy...

"À ừm, trong lòng em Ryuzaki-sensei thực sự là một vị thần, nói sao nhỉ, chính tác phẩm 'Dragon Sword' là động lực để em nghiêm túc muốn trở thành một họa sĩ manga! Ngày xưa em cũng từng gửi một lá thư của fan đó ạ..."

Tôi nghĩ dù sao cũng đã có cơ hội nói chuyện, nên cố gắng kiềm chế sự phấn khích mà bày tỏ hết nỗi lòng với Ryuzaki-sensei.

"Vì vậy, việc hôm nay được gặp gỡ, hơn nữa lại còn được cùng cô tham gia buổi ký tặng này, thực sự là vinh dự vô cùng...!"

"Ế, ế~!? Ôi cảm ơn cậu nhiều lắm đó~ ! Được nghe cậu nói vậy, chị đây cũng vui lắm đó nha~!"

Ryuzaki-sensei nở nụ cười hơi ngượng nghịu nói vậy rồi đưa tay ra. Tôi nhận ra cô ấy muốn bắt tay, liền vội vàng chìa tay ra, vừa căng thẳng vừa hớn hở.

"A, cảm ơn cô ạ!"

Trong lúc bắt tay, tôi xúc động đến mức một lần nữa cúi đầu cảm ơn.

Ryuzaki-sensei tuy khá khác so với những gì tôi hình dung, nhưng cô ấy rất thân thiện và tốt bụng. Được gặp và biết thêm về tính cách của cô, tôi lại càng thêm hâm mộ cô ấy.

"Từ nhỏ, em đã rất yêu thích và ngưỡng mộ những nhân vật nữ do thầy Sakai vẽ...!"

Không biết từ lúc nào, Marii cũng đang say sưa bày tỏ nỗi lòng mình với thầy Sakai, giống hệt như tôi.

Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy Marii vui vẻ đến thế...

"Vậy thì, buổi ký tặng của Ryuzaki-sensei và Sakai-sensei sắp bắt đầu rồi, xin quý vị chuẩn bị sẵn sàng."

Chủ cửa hàng trở lại phòng chờ và thông báo cho tất cả mọi người có mặt.

Đúng như lời anh ấy nói, Ryuzaki-sensei và Sakai-sensei, cùng với Saotome-san và Shiina-san, đứng dậy để chuẩn bị.

"Vậy thì hai vị, xin phép làm phiền nhưng hãy chờ ở đây một lát cho đến khi Buổi ký tặng Phần một kết thúc nhé. Trong thời gian đó, chúng tôi muốn hai vị ký tên lên các tấm shikishi trưng bày cho cửa hàng Gamers Namba, nên khi nhân viên mang đến thì rất mong hai vị giúp đỡ nhé."

"Vâng, chúng tôi đã rõ!"

Việc ký tên lên shikishi trưng bày trong lúc hai vị thầy cô tổ chức ký tặng thì tôi đã được Saotome-san thông báo trước rồi.

Saotome-san nói xong với chúng tôi, rồi hai vị thầy cô, hai biên tập viên và nhân viên kinh doanh của Fujimi Shobo rời phòng chờ, di chuyển đến khu vực sự kiện nơi buổi ký tặng sẽ diễn ra.

Ngay lập tức, một nhân viên mang các tấm shikishi dùng để ký tên đến và giải thích. Thế là tôi và Marii bắt đầu công việc ký tên lên đó. Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, tôi đã dành thời gian giữa các bản thảo để luyện ký, nhưng vẫn không tạo được một chữ ký nào thực sự ngầu.

À mà, chữ ký đã được quyết định là Marii sẽ ký ở nửa trên, còn tôi ký ở nửa dưới.

Chữ ký của Marii mà tôi lần đầu nhìn thấy, bất ngờ thay, lại là một chữ ký dễ thương và có tính thiết kế. Quả là một mangaka chuyên về manga moe (thể loại dễ thương), phải nói vậy thôi...

Chữ ký của tôi khá đơn giản nên có lẽ cân bằng lại thì vừa đẹp.

Trong lúc ký tên, nhân viên lại rời khỏi phòng chờ, chỉ còn lại tôi và Marii.

"Tốt thật đấy nhỉ. Cậu được nói chuyện với Ryuzaki-sensei."

"Hả!? À, ừm..."

Marii nói chuyện với tôi mà không ngừng tay ký.

"Mà, sao cậu lại còn đòi bắt tay nữa chứ? Có phải lạm dụng chức quyền không vậy?"

Marii nói mà không nhìn mặt tôi, nhưng giọng điệu và lời nói của cô ấy nghe như có gai.

"Hả!? Đâu, đâu có! Là Ryuzaki-sensei chủ động bắt tay tớ mà!"

"Dù, dù vậy đi chăng nữa thì, cứ hớn hở như vậy... Đứng trước tác giả mình ngưỡng mộ mà đúng là đồ đàn ông đáng xấu hổ. Cậu vui mừng vì tác giả mà mình ngưỡng mộ là người đẹp hả, nhưng như vậy có phải là quá kích động rồi không?"

Marii lần này thực sự dừng tay ký một chốc, nhìn về phía tôi và cằn nhằn.

"Hả!? Ch, chứ sao nữa! Một người đã vẽ nên bộ truyện mà mình cực kỳ yêu thích lại xinh đẹp đến vậy, hơn nữa còn thân thiện và tốt bụng nữa, không vui sao được!"

"...! C, cậu ăn nói ngang ngược thế là sao!"

Nghe lời tôi nói, mặt Marii lại càng đỏ bừng lên, lộ rõ vẻ tức giận.

Mà, sao Marii lại cằn nhằn tôi về chuyện đó nhỉ?

"Thế còn Marii thì sao? Marii cũng huyên thuyên nói chuyện với thầy Sakai vui vẻ còn gì. Chủ yếu là Marii nói một mình đó chứ."

Lúc nãy Marii nói chuyện với thầy Sakai, tôi có cảm giác cô ấy có thái độ giống hệt một cô gái đang yêu nói chuyện với người mình thích vậy.

"Cái gì!? Đâu, đâu có chuyện tớ nói một mình! Thầy Sakai đã hỏi rất nhiều điều nên tớ trả lời thôi mà..."

"Hmm... Nghe nói thầy ấy khá khác so với những gì cậu hình dung, vậy sao rồi?"

"Thầy Sakai quả thực là một người tuyệt vời! Thầy ấy còn nói: 'Có một cô gái xinh đẹp như Ikom-san làm fan thật sự là một niềm vui lớn đối với tôi!' nữa đó!? Thầy ấy còn nói: 'Nếu có bất cứ khó khăn gì, cứ thoải mái gửi email theo địa chỉ trên danh thiếp để hỏi nhé!' nữa cơ...!"

"...!?"

Marii lại một lần nữa trở nên hớn hở, nói nhanh vui vẻ như lúc nãy.

Thầy Sakai nói với Marii như vậy sao!? Marii cũng vui đến mức này, đúng là một cô gái đang yêu rồi còn gì.

"H, hê... Biết thế mà cũng tin vào lời xã giao đó sao, Marii ngây thơ thật đấy."

Tôi giấu đi sự bối rối, cố gắng nói một cách bình tĩnh nhất có thể.

"Hả!? Xã, xã giao đâu mà xã giao! ... C, có lẽ... chắc là..."

Marii vừa tức giận với lời tôi nói, nhưng dường như cũng có chút bất an.

Nhìn Marii đang hớn hở, không hiểu sao tôi lại thấy vô cớ khó chịu, rồi buột miệng nói ra lời mỉa mai.

Sao tôi lại khó chịu đến thế khi thấy Marii nói chuyện với thầy Sakai và trông cô ấy vui vẻ?

Thế này thì cứ như là, tôi, đang ghen với Marii và thầy Sakai...

"Hai vị vất vả rồi ạ! Cảm ơn chữ ký của hai vị!"

Đúng lúc chúng tôi vừa ký xong thì chủ cửa hàng trở lại phòng chờ.

"À, chúng tôi vừa ký xong. Thế này đã ổn chưa ạ?"

"Thật vậy sao!? Tuyệt vời quá, cảm ơn hai vị nhiều lắm!"

Chủ cửa hàng nhìn những tấm shikishi để xác nhận rồi cảm ơn chúng tôi, sau đó mang chúng rời khỏi phòng chờ.

Ngay sau đó, cánh cửa phòng chờ mở ra, Ryuzaki-sensei và Sakai-sensei, hai biên tập viên và nhân viên kinh doanh đã kết thúc phần một buổi ký tặng và trở về.

"Hai vị đã vất vả rồi ạ!"

Tôi và Marii bất giác đứng dậy đồng thanh nói.

"Ối giời, đông đúc nhộn nhịp quá trời. Toàn là những fan hâm mộ nhiệt thành."

Saotome-san giải thích với chúng tôi.

Đối với hai đại tác giả như họ thì đương nhiên là vậy rồi.

Sau đó sẽ là buổi ký tặng của tôi và Marii... Một cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng đan xen.

Nếu chữ ký của tôi không có ai cần thì sao chứ...

Sau khoảng ba mươi phút nghỉ ngơi, trong lúc đó khách hàng được đưa vào khu vực sự kiện, và rồi thời gian bắt đầu buổi ký tặng của chúng tôi dần đến gần.

Thời gian trôi qua, sự lo lắng và căng thẳng của tôi ngày càng tăng lên.

"Vậy thì hai vị, chúng ta xuống khu vực sự kiện nhé."

Cuối cùng, thời gian bắt đầu buổi ký tặng phần hai đã đến.

"Vâng, vâng ạ!"

"Cố gắng lên nhé~!"

"Các fan hâm mộ rất nhiệt tình mà."

"...!"

Ryuzaki-sensei và Sakai-sensei đã gửi lời cổ vũ cho chúng tôi.

"Cảm ơn hai vị ạ!"

Tôi và Marii lại một lần nữa đồng thanh cảm ơn hai vị thầy cô.

Vừa cảm kích khi được những người như thần tượng của chúng tôi nói lời động viên tử tế, chúng tôi vừa rời phòng chờ và di chuyển xuống tầng hầm.

"Vậy thì hai vị, xin mời!"

Theo sự chỉ dẫn của Saotome-san, tôi đi trước mở cửa khu vực sự kiện.

"...!"

Những chiếc ghế xếp lúc nãy giờ đã chật kín khách.

Khi chúng tôi bước vào, một tràng pháo tay lớn vang lên chào đón.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía chúng tôi, khiến sự căng thẳng càng tăng lên.

Thế nhưng, nhìn thấy những nụ cười của khán giả, những tràng pháo tay chào đón, tôi cảm thấy hơi xúc động ngay lúc đó.

Đứng cạnh Marii sau cái bàn phía trước, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt của khán giả. Nghe nói có năm mươi người, nhưng tôi thấy có vẻ nhiều hơn thế.

Tất cả những người ở đây đã đặc biệt đến buổi ký tặng của chúng tôi... Nghĩ vậy, tôi lại càng xúc động hơn.

"Vậy thì Kirishima-sensei, Ikom-sensei, xin mời mỗi người một lời phát biểu."

Saotome-san đưa micro cho tôi.

"À... ừm, ừm..."

Chết tiệt, tôi đã nghĩ sẽ nói gì rồi mà, nhưng khi đứng đây, vì quá căng thẳng mà đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

"Hôm nay... à, cảm ơn mọi người ạ. Thật sự là... tôi rất vui!"

Tôi thành thật nói ra cảm xúc hiện tại của mình.

Dù chỉ là lời chào đơn giản như vậy, khán giả vẫn vỗ tay nồng nhiệt.

Tôi đưa micro cho Marii.

"Luôn, luôn ủng hộ em, em thực sự cảm ơn mọi người ạ. Đây là buổi ký tặng đầu tiên nên em rất căng thẳng, nhưng được gặp gỡ độc giả lần đầu tiên, em cũng rất vui."

Marii trông cũng căng thẳng, nhưng cô ấy chào hỏi tốt hơn tôi.

"Vậy thì hai vị, xin mời ngồi."

Saotome-san chỉ dẫn chúng tôi mà không dùng micro. Chúng tôi làm theo lời và ngồi xuống.

"Vậy thì, xin mời người đầu tiên ạ."

Buổi ký tặng bắt đầu, lần lượt từng người một từ hàng ghế đầu tiên.

Khách hàng tự ghi tên mình, Saotome-san nhận tờ giấy đó từ khách hàng rồi đưa cho tôi. Tôi nhìn vào đó, viết "Gửi tới bạn [Tên khách hàng]" ở phía trên, sau đó ký tên ở phía dưới. Chữ ký sẽ được viết trên tấm shikishi đã chuẩn bị.

Khách hàng đầu tiên đến trước mặt chúng tôi. Đó là một người đàn ông trông khoảng hai mươi tuổi.

"Chào anh! Tôi luôn đọc 'Battle Idol!' rất vui! Ngay từ khi còn là truyện ngắn, tôi đã thấy rất hay và luôn ủng hộ anh!"

"...!"

Nghe những lời khách hàng tươi cười nói ra, tôi xúc động đến mức trong chốc lát không thốt nên lời.

Tôi đã luôn lo lắng liệu có khách hàng nào là fan của "Batoai" (Battle Idol), bộ truyện chỉ mới bắt đầu đăng dài kỳ, sẽ đến không. Tôi cứ nghĩ rằng khách hàng trong buổi ký tặng hôm nay sẽ toàn là fan cũ của Ikom Agito.

Thậm chí, tôi còn lo lắng sâu trong thâm tâm rằng liệu có tồn tại fan của "Batoai" hay không. Dù Saotome-san đã nói rằng phản hồi từ khảo sát rất tốt, nhưng cho đến khi thực sự đối diện với fan, tôi vẫn chưa cảm nhận được rõ ràng.

Nhưng mà... họ thực sự đã đến. Hơn nữa, còn ủng hộ "Batoai" ngay từ khi còn là truyện ngắn nữa chứ...

Lần đầu tiên đối diện với fan của chính tác phẩm của mình, trái tim tôi tràn ngập một niềm xúc động khó tả thành lời.

"A... ừm, a, cảm ơn anh nhiều lắm ạ! Anh đã ủng hộ ngay từ khi còn là truyện ngắn, em thực sự rất vui... Không biết phải nói gì nữa..."

Vội vàng trấn tĩnh lại, tôi đáp lời fan hâm mộ.

"Kimijima-san, vừa nói chuyện vừa ký tên nhé."

"Ế!? À, xin lỗi!"

Vì cứ mải nói chuyện mà không động tay, tôi đã bị Saotome-san đứng cạnh nhắc nhở nhỏ tiếng đến mức khách hàng không nghe thấy.

À, đúng rồi. Có nhiều người như vậy, thời gian lại có hạn, nên không thể nói chuyện lâu được. Tôi vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện và ký tên lên shikishi.

Vì quá căng thẳng, tôi nhận ra tay mình đang run rẩy. Tôi cố gắng ký xong và đưa tấm shikishi cho Marii.

"Hãy cố gắng hơn nữa nhé."

"A, cảm ơn anh ạ!"

Khách hàng đầu tiên nói lời đó với tôi rồi di chuyển đến trước mặt Marii.

Thấy vậy, tôi tò mò nhìn về phía Marii.

Marii cũng giống tôi, vừa căng thẳng vừa cố gắng đáp lời khách hàng.

"Kimijima-san, đây là phần của người tiếp theo ạ."

"Ế!? À, vâng ạ!"

Trong lúc tôi đang nhìn Marii, Saotome-san gọi tôi. Tôi vội vàng nhận tờ giấy ghi tên khách hàng và tấm shikishi từ Saotome-san. Không có thời gian để nhìn ngang nhìn dọc nữa rồi.

"Chào anh."

"Ch, chào anh! Cảm ơn anh đã đến hôm nay."

Tôi chào khách hàng tiếp theo. Đó là một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi.

"Em còn đọc cả tác phẩm đầu tay của Kirishima-sensei trên tạp chí nữa đó ạ."

"Ế!? Th, thật vậy sao ạ!?"

Vì quá bất ngờ, tôi bất giác dừng tay đang định ký, nhìn vào mặt độc giả.

"Vâng. Từ lúc đó em đã thấy hay rồi, nhân vật cũng rất ngầu, nhưng sau đó khi bắt đầu đăng dài kỳ, phong cách thay đổi hẳn nên em rất ngạc nhiên. Tuy nhiên, em vẫn thích bộ 'Battle Idol!' đang đăng dài kỳ! Những cảnh chiến đấu vẫn ngầu như xưa mà."

"A... cảm ơn anh ạ! Không ngờ lại có người đọc từ tác phẩm đầu tay của tôi... thật bất ngờ!"

"Kimijima-san, vừa động tay vừa..."

"À, xin lỗi!"

Lại một lần nữa bị Saotome-san nhắc nhở nhỏ tiếng, tôi vội vàng tiếp tục ký tên. Hóa ra có người đã đọc từ tác phẩm đầu tay của tôi, và còn chú ý đến tôi nữa...

Thậm chí, dù sau đó phong cách truyện thay đổi khi bắt đầu đăng dài kỳ, họ vẫn ủng hộ tôi như thế này... Thật đáng quý biết bao. Một lần nữa, trái tim tôi tràn ngập niềm vui.

Sau đó, tôi cứ thế liên tục cảm động bởi những lời nói chân thành từ các khách hàng.

"Tôi thích Juria vì cô bé rất dễ thương. Tôi ủng hộ những pha hành động của Juria!"

"Thực ra tôi rất muốn đến hôm nay, dù có buổi sinh hoạt câu lạc bộ nhưng tôi đã trốn để đến đây."

"Con trai tôi là fan của bộ truyện này, nhưng hôm nay nó có việc ở trường nên tôi đi thay nó."

"Tôi là fan cũ của Ikom-sensei, ngày xưa Ikom-sensei còn trả lời câu hỏi của tôi trên Twitter nữa. Cảm ơn thầy về điều đó ạ. Giờ tôi đang quảng bá 'Batoai' trên Twitter của mình, và còn quen được nhiều người thích 'Batoai' qua Twitter nữa."

"Tôi sống ở Nagoya, đã đi tàu Shinkansen đến đây."

"A... a, cảm ơn mọi người ạ!"

Và trong số đó, còn có...

"Đây, em đã viết thư cho hai anh chị."

"Đây là bánh kẹo đặc sản của Osaka. Mời hai anh chị dùng ạ."

Thậm chí còn có độc giả tặng thư và quà như bánh kẹo nữa.

Tôi đã được Saotome-san cho đọc những lời nhận xét trong phiếu khảo sát độc giả, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhận được thư và quà từ fan. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ nhận được những thứ này, vừa bất ngờ vừa vô cùng xúc động.

Hầu hết độc giả là nam giới, nhưng cũng có hai vị khách nữ.

Thực ra tôi muốn nói chuyện với các fan nhiều hơn nữa, và cũng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng vì quá căng thẳng và xúc động, tôi không thể đáp lại được nhiều lời mà chỉ biết nói lời cảm ơn. Thật đáng xấu hổ. Một phần cũng vì thời gian không cho phép tôi say sưa trò chuyện.

Tất nhiên, cũng có một số fan cũ của Ikom Agito, và những người đó dường như cũng rất thích đọc và ủng hộ "Batoai".

Các độc giả đều ủng hộ "Batoai" dưới nhiều hình thức khác nhau.

"Batoai" đã thực sự được đón nhận. Đã có rất nhiều người yêu thích và ủng hộ nó.

Điều đó, somehow, giống như một giấc mơ vậy.

Cuối cùng, thời gian như mơ đó kết thúc, tôi ký xong cho vị khách cuối cùng, và buổi ký tặng hôm nay đã kết thúc một cách tốt đẹp.

"Hai vị đã vất vả rồi ạ♪"

"Hai người vất vả rồi!"

Khi vị khách cuối cùng rời khỏi hội trường, mọi người, bắt đầu từ Saotome-san, đều lên tiếng chào hỏi chúng tôi.

"Thế nào ạ? Buổi ký tặng đầu tiên?"

"À, ừm... Em rất căng thẳng, suýt nữa thì ký sai tên... nhưng các khách hàng đều rất nồng nhiệt, em thực sự rất vui. Em lại một lần nữa xúc động khi biết rằng có nhiều người yêu thích 'Batoai' đến thế."

Marii xúc động đáp lại câu hỏi của Saotome-san.

"Em cũng... có cùng cảm xúc với Ikom-sensei! Đối diện với độc giả, nghe những lời của họ, em mới thực sự cảm nhận được rằng mình đang được ủng hộ... Từ nay về sau, em nghĩ mình sẽ cố gắng hơn nữa, nhiều hơn nữa!"

Một khoảng thời gian tuy dài mà ngắn ngủi. Vì quá căng thẳng nên tôi cũng mệt mỏi vì căng thẳng, nhưng điều đó chẳng là gì so với những cảm xúc sâu sắc mà tôi nhận được từ các fan hâm mộ.

***

Sau đó, chúng tôi trở lại phòng chờ, chào hỏi chủ cửa hàng và các nhân viên đã giúp đỡ, rồi rời khỏi Gamers Namba.

"Vậy thì bây giờ, tôi đã đặt chỗ ở một nhà hàng bò nướng rồi, chúng ta lại chia làm hai nhóm đi taxi đến đó nhé."

"Hả!?"

Tôi ngạc nhiên trước lời Saotome-san nói khi chúng tôi vừa ra khỏi cửa hàng.

Tôi có nghe loáng thoáng về việc ăn tối, nhưng chia làm hai nhóm... nghĩa là tất cả các thành viên ở đây sẽ đi ăn cùng nhau sao? Tức là, cả Ryuzaki-sensei và Sakai-sensei cũng đi cùng...!?"

"M, mọi người sẽ cùng ăn sao ạ?"

"Vâng, đương nhiên rồi ạ."

Ăn tối cùng Ryuzaki-sensei!?

Cơ hội như thế này, đây không phải là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đời tôi sao!? Tôi vui lắm, nhưng đồng thời cũng căng thẳng y hệt!

"Và có lẽ hai vị cũng biết rồi, dù là hoạt động riêng, nhưng hôm nay ở Toranoana tại Osaka cũng có buổi ký tặng của các tác giả 'Dragon'. Vì đã tốn công đến đây rồi nên chúng ta sẽ dùng bữa cùng với cả các tác giả bên đó nữa."

"Ế!? Th, thật vậy sao ạ!?"

Tôi không kiểm tra xem ai sẽ tổ chức ký tặng ở đâu nên không biết. Hóa ra hôm nay ở Osaka còn có các họa sĩ manga khác cũng tổ chức ký tặng sao.

Rốt cuộc là ai nhỉ? Lại là một tác giả kỳ cựu nổi tiếng sao? Vừa háo hức nhưng lại càng thêm căng thẳng...

Sau khi rời cửa hàng và di chuyển ra đường lớn, chúng tôi bắt taxi và chia thành các nhóm giống như lúc đi, rồi mỗi nhóm di chuyển bằng taxi đến nhà hàng.

"Đây rồi."

Bước xuống taxi, một tòa nhà lớn hiện ra trước mắt. Nhìn vào biển hiệu của khu ăn uống, tôi thấy toàn là những nhà hàng toát lên vẻ sang trọng.

Một họa sĩ manga tân binh như tôi cũng được ăn ở một nhà hàng sang trọng như thế này sao...

Sau đó chúng tôi bước vào trong tòa nhà, gặp Ryuzaki-sensei và mọi người ở sảnh thang máy, rồi cùng đi thang máy đến nhà hàng.

"Chúng tôi đã đợi sẵn. Mời quý vị đi lối này."

Khi vào nhà hàng, chúng tôi được dẫn đến một bàn ở phía trong. Đó là một bàn ăn dành cho số lượng lớn, khoảng mười người có thể ngồi được. Dường như các tác giả khác vẫn chưa đến.

"...!"

Khi chúng tôi tùy tiện chọn chỗ ngồi theo thứ tự vào nhà hàng, tình cờ, tôi lại ngồi ở vị trí đối diện chéo với Ryuzaki-sensei. Khá gần nên có thể sẽ có cơ hội nói chuyện. Từ sau khi nói chuyện một chút trước buổi ký tặng, tôi hầu như không có dịp trò chuyện nhiều nên rất muốn nói chuyện với cô ấy.

À, nhân tiện, không biết có phải ngẫu nhiên hay không, nhưng Marii lại ngồi đối diện với tôi.

Từ phía trong, bên trái là thầy Sakai, Ryuzaki-sensei, Marii, và bên cạnh Marii còn trống khoảng ba ghế.

Ở phía đối diện, bên ngoài, từ trái sang là Shiina-san (biên tập viên), Saotome-san, tôi, và bên cạnh tôi cũng trống khoảng ba ghế. Đây sẽ là chỗ ngồi dành cho các tác giả và biên tập viên khác sẽ đến. Không biết ai sẽ ngồi cạnh tôi đây.

"À, mọi người vất vả rồi ạ~!"

Lúc đó, một người đàn ông mặc vest xuất hiện. Trông có vẻ quen quen...

"...Ếếế!?"

Đằng sau người đàn ông đó còn có vài người khác, nhìn thấy mặt họ tôi bất giác kêu lên.

Đó là... Serizawa, người cùng khóa, và Ichinose Shirayuki!

S, sao hai người họ lại ở đây!?

Họa sĩ manga đã tổ chức ký tặng ở Toranoana Osaka hôm nay, hóa ra là hai người này sao!?

"À, Kimijima-sensei! Vất vả rồi~"

"...! S, sao lại..."

Serizawa và Ichinose Shirayuki cũng nhận ra mặt tôi.

Người đàn ông mặc vest đó, tôi nhớ không lầm thì là biên tập viên phụ trách của Serizawa. Đã gặp ở buổi tiệc rồi.

Ngoài ra, còn có hai người khác mà tôi chưa từng gặp. Một người đàn ông mặc vest khoảng ba mươi tuổi, và một người đàn ông mặc thường phục trông khoảng bốn mươi tuổi.

"À, Takigawa-sensei, vất vả rồi ạ!"

"Sakai-kun, Ryuzaki-san cũng vất vả. Hai người bên Gamers đúng không?"

Người đàn ông mặc thường phục và thầy Sakai chào hỏi nhau.

Takigawa-sensei...? Chẳng lẽ là Takigawa Issei-sensei, tác giả kỳ cựu ăn khách của 'Shounen Dragon'!?

À phải rồi, buổi ký tặng lần này là hình thức kết hợp các họa sĩ manga tân binh với các họa sĩ manga kỳ cựu mà. Vậy là ở bên Toranoana, Takigawa Issei-sensei cùng với hai tân binh Serizawa và Ichinose Shirayuki đã tổ chức ký tặng sao.

Tình cờ, Ichinose Shirayuki lại ngồi cạnh tôi.

"Ichinose-san, cô đã vất vả với buổi ký tặng rồi."

"…………"

Ichinose Shirayuki mặt tái mét, thất thần.

"À ừm... Buổi ký tặng, thế nào rồi?"

"...A, trước quá nhiều loài homo sapiens, tôi suýt ngất xỉu..."

Với ánh mắt xa xăm, Ichinose Shirayuki thì thầm với giọng nhỏ đến mức như muốn tan biến.

Nghĩ lại thì, Ichinose Shirayuki tổ chức ký tặng... Sao cô ấy có thể trụ đến cuối cùng được nhỉ? Cô ấy có thể giao tiếp với fan không? Có thể xuất hiện trước đám đông được không?

"À ừm, chắc là khá khó khăn nhỉ? Chuyện... fan nói chuyện với cô, cô ổn chứ?"

"...Nh, những gì đồng loại tôi nói... rất thú vị và hữu ích đối với tôi... nhưng trong tình huống như vậy thì không thể nào đáp lại một cách thỏa đáng được..."

Ichinose Shirayuki thì thầm lầm bầm với vẻ mặt khó hiểu.

Đồng loại của tôi? Là gì vậy? Chẳng lẽ, cô ấy đang nói về các fan sao?

"...Ư, ừm... tức là, nội dung mà các fan nói thì đáng quý, nhưng cô không thể đáp lại một cách đúng mực sao...?"

Ichinose Shirayuki im lặng gật đầu.

"N, này đúng vậy. Thực sự được nói chuyện với họ rất vui, nhưng vì căng thẳng nên không thể nói tốt được. Vậy là trong buổi ký tặng cô không nói chuyện được gì sao?"

"Người đàn ông kia... cứ thế nói hộ tôi, hoặc can thiệp vào để cố gắng tạo cuộc trò chuyện... Tôi nghĩ ông ta đã tự ý lo lắng những chuyện không cần thiết..."

"Người đàn ông kia... À, biên tập viên phụ trách, đúng không?"

"Người đàn ông kia" mà Ichinose Shirayuki nói, tôi nhớ đó chính là biên tập viên phụ trách của cô ấy.

Biên tập viên phụ trách cũng hiểu rõ tính cách của Ichinose Shirayuki nên chắc đã hỗ trợ rất nhiều.

Dù có vẻ như có nhiều vấn đề, nhưng suy cho cùng, đó có lẽ là một người thấu hiểu tốt cho Ichinose Shirayuki.

Đúng vậy – Ichinose Shirayuki, trong buổi họp mặt đồng nghiệp tháng trước, đã thú nhận rằng "Nếu cứ thế này thì manga của tôi sẽ hỏng mất" và bị buộc phải vẽ theo diễn biến mà biên tập viên phụ trách mong muốn.

Nghe vậy, tôi và Yakumo Murasaki-san đã đến nhà Ichinose Shirayuki để xác minh liệu câu chuyện đó có đúng không, và đã đọc so sánh giữa bản storyboard cô ấy vẽ với bản thảo sau khi đã bị biên tập viên phụ trách chỉnh sửa.

Sau khi đọc, chúng tôi nhận ra những gì Ichinose Shirayuki nói là thật, và tôi đã nói với cô ấy đại ý rằng: "Cô nên mạnh dạn bày tỏ ý kiến của mình với biên tập viên phụ trách hơn một chút. Nếu không, cá tính của cô sẽ bị lu mờ mất."

Cô ấy sau đó quả thật đã mạnh dạn nói lên ý kiến của mình với biên tập viên phụ trách, và may mắn thay, vị biên tập ấy cũng đã lắng nghe. Sau chuyện đó, anh ta còn gửi tin nhắn cảm ơn tôi nữa.

Người đàn ông mặc vest xuất hiện hôm nay, có lẽ nào lại là biên tập viên phụ trách của Ichinose Shirayuki? Vì chưa từng gặp mặt nên tôi cũng không rõ.

“À, không phải là sensei Ikoma Agito, đồng tác giả của sensei Kimijima đó sao!? Em là Serizawa, đồng nghiệp thân thiết của sensei Kimijima ạ!”

“Ể!? À, vâng…”

Từ chỗ tôi ngồi, tôi thấy Serizawa đã ngồi cạnh Mari và đang chủ động chào hỏi cô ấy.

Serizawa vốn dĩ đã có chút hứng thú với Mari sau lần gặp nhau ở một bữa tiệc trước đây, và rất muốn làm quen. Ngồi cạnh nhau thế này, quả là một cơ hội vàng còn gì.

“Vậy thì, tôi nghĩ ở đây cũng có những người mới gặp mặt, nên sau khi gọi món, chúng ta hãy cùng giới thiệu sơ qua về bản thân nhé?”

Thế là, Saotome-san lên tiếng nói với mọi người.

Mở thực đơn ra, tôi giật mình. Đây là kiểu bữa ăn theo suất. Tôi chưa từng đến một nhà hàng sang trọng như thế này bao giờ.

Saotome-san bảo đừng ngại ngùng, và vì đang đói meo nên tôi đã không khách sáo, chọn suất ăn có lượng nhiều thứ hai trong bốn suất có sẵn. Sau đó, mọi người lần lượt gọi món.

Sau khi tất cả đã gọi xong, tôi và Mari đứng dậy, di chuyển đến chỗ sensei Takigawa Issei để trao đổi danh thiếp và chào hỏi.

“Chà, chào anh! Em là Kirishima Rihito, mới ra mắt năm ngoái. Mong được anh giúp đỡ ạ!”

“Chào anh! E-em là Ikoma Agito! Mong được anh giúp đỡ ạ!”

“Anh cũng mong được hai em giúp đỡ. Chà, mà hai em còn trẻ quá nhỉ. Giờ bao nhiêu tuổi rồi?”

“Dạ, em đang học năm hai cấp ba ạ.”

“Học sinh cấp ba!? Học sinh cấp ba mà được đăng dài kỳ, ghê thật đó!”

Sensei Takigawa dù là một họa sĩ lớn nhưng lại rất dễ gần, tôi thấy mừng vì điều đó.

Ở các bàn khác, các họa sĩ truyện tranh mới quen cũng đang trao đổi danh thiếp với nhau.

“Ủa, sensei Ryuzaki Manato là nữ giới sao!?”

Tôi nghe thấy giọng Serizawa reo lên đầy ngạc nhiên khi chào hỏi sensei Ryuzaki.

Nhân tiện nói, hình như lúc trước thằng cha đó từng lớn tiếng khoác lác rằng: “Đối thủ của tôi có lẽ là sensei Ryuzaki Manato, họa sĩ chủ lực của 『Dragon』 đó…”

“Từ nhỏ em đã thích truyện của sensei Ryuzaki rồi! Em rất vui khi thần tượng của mình lại là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ạ!”

…Này! Mày nói cái quái gì thế!? Khác hẳn những gì mày từng nói trước đây!

“À ha ha, ngại quá đi mất thôi, còn trẻ mà khéo mồm ghê ha~”

Sensei Ryuzaki cười nhẹ, bỏ qua mấy lời đó.

Sau khi mọi người chào hỏi xong xuôi, món ăn cũng vừa được mang ra.

Trong khi ăn, ban đầu là các biên tập viên khơi gợi chuyện để các họa sĩ cùng nói chuyện, nhưng vì quá đông người nên dần dần mọi người tự chia thành nhóm nhỏ và trò chuyện riêng.

“Từ lần đầu gặp nhau ở buổi tiệc em đã thấy sensei thật xinh đẹp rồi! Chúng ta lại bằng tuổi nữa, nên mong được sensei đối xử thân thiết! Thỉnh thoảng bọn em có tổ chức họp mặt đồng nghiệp, nếu sensei rảnh thì cũng muốn mời sensei đến dự nữa.”

“À, vâng…”

Ở bàn đối diện, Serizawa vẫn liên tục tấn công Mari bằng những lời tán tỉnh. Thằng cha tán gái đó, tranh thủ mọi cơ hội để nói chuyện! Nhìn thái độ của Mari, có vẻ cô ấy đang cố tình lảng tránh, nên tôi cũng thấy hơi yên tâm.

Sensei Ryuzaki ngồi chéo đối diện đang trò chuyện vui vẻ với sensei Sakai và các biên tập viên. Tôi rất muốn nói chuyện với sensei Ryuzaki, nhưng dĩ nhiên là không có chút can đảm nào để chen vào.

“Ichinose-san, sau đó thì tình hình bộ truyện tranh của cô thế nào rồi?”

Mặc dù cũng lo lắng về Serizawa và Mari, nhưng tôi cũng tò mò không biết truyện tranh của Ichinose Shirayuki sau đó ra sao, nên tôi đã bắt chuyện với cô ấy.

“…!” À, ừm…”

Ichinose Shirayuki có vẻ bất ngờ khi tôi bắt chuyện, nên thoáng chút bối rối.

“N-như đã báo cáo… họ đã chịu lắng nghe ý kiến của tôi hơn trước. Dù vẫn có lúc kém cỏi muốn áp đặt ý kiến của mình…”

“Ể!? À, vâng…”

Biên tập viên phụ trách còn đang ở gần đó mà cô ấy dám nói ra những lời như vậy sao. Tôi không kìm được, vội vàng nhìn về phía người (có vẻ là) biên tập viên phụ trách của cô ấy.

Mà thôi, giọng Ichinose Shirayuki nhỏ và lầm bầm, khó nghe nên chắc không sao đâu. Bên kia có vẻ cũng đang nói chuyện riêng.

“Dù vậy… sau đó nếu tôi gửi email nói rằng ‘chỗ đó không nên chỉnh sửa’ hoặc ‘tôi vẫn muốn thế này’, thì họ đã nghiêm túc xem xét…”

“…! Ra vậy. Không, thế thì thật sự quá tốt rồi!”

Tôi thực sự thấy mừng vì biên tập viên phụ trách đã bắt đầu lắng nghe lời Ichinose Shirayuki.

“…S-sao anh lại cứ bận tâm đến tôi như thế…? Đó là chuyện không liên quan gì đến anh cả…”

Ichinose Shirayuki lườm tôi với ánh mắt cảnh giác.

“Ể!? Không, đương nhiên tôi phải quan tâm đến đồng nghiệp cùng khóa chứ.”

“…………”

“Với lại, bản thân tôi cũng là một độc giả của truyện tranh Ichinose-san, nên tôi muốn nó trở nên thú vị hơn. À, với cả…”

“…?”

Tôi có một lý do khác khi giúp đỡ Ichinose Shirayuki, nhưng lại ngập ngừng không biết có nên nói ra không.

Khi tôi đang ấp úng, Ichinose Shirayuki nhìn thẳng vào mặt tôi, dò xét với vẻ khó hiểu.

Ư, ừm… đã nói đến nước này rồi thì cứ nói luôn vậy.

“Mặc dù chúng ta đoạt giải thưởng với khoảng cách lớn, và tôi cũng chưa có tư cách để nói những lời này… nhưng, dù sao đi nữa! Với tư cách là đồng nghiệp cùng khóa, tôi tự cho rằng Ichinose-san là r-r-đối thủ của mình…! Và tôi muốn đối thủ của mình luôn trong trạng thái tốt nhất để chiến đấu, kiểu như vậy…”

Nói xong, tôi cảm thấy mặt mình nóng ran lên.

Không phải là có lẽ, mà chắc chắn tôi đã nói những lời rất xấu hổ đúng không!?

“Đ-đối… thủ.”

Ichinose Shirayuki lặp lại lời tôi, ngẩn người ra.

“Muốn đối thủ trong trạng thái tốt nhất để chiến đấu, hả…!? Anh, sao anh có thể nói ra cái câu sến súa như mấy đứa cấp hai mà không biết xấu hổ gì thế!? Nghe lọt tai vào đây mà tôi còn thấy xấu hổ thay cho anh luôn đấy!?”

Đúng lúc đó, Mari đột ngột từ phía đối diện bùng nổ, gay gắt chỉ trích tôi.

“Sến súa cấp hai!? Ể, tôi đâu có ý đó…!”

Bị Mari nói thế, sự xấu hổ của tôi lại càng tăng gấp bội.

Á à, chết tiệt, mình đúng là đã nói ra lời siêu xấu hổ mà! Mà khoan, đang nói chuyện với Serizawa mà sao cái đoạn này lại nghe thấy rõ thế chứ!?

“Đ-được rồi… Nếu đã vậy… tôi cũng sẽ cố gắng hết sức mình để vẽ ra những tác phẩm thú vị nhất.”

Khi tôi đang xấu hổ đến mức bối rối, Ichinose Shirayuki bỗng nhiên nói với vẻ như đã hiểu ra, khiến tôi hơi bất ngờ. Lạ thay, khóe môi cô ấy hơi cong lên.

“À này, Ikoma-san và Kirishima-san hai người cùng hợp tác làm một bộ truyện tranh đúng không? Tôi nghe nói hai người không phải chia thành người vẽ người viết cốt truyện mà cùng làm cả hai, thấy lạ ghê. Hai người cùng làm cả hình lẫn lời thì vất vả lắm nhỉ?”

Đúng lúc đó, sensei Ryuzaki, người ngồi chéo đối diện tôi, cạnh Mari, bất ngờ bắt chuyện với chúng tôi. Tôi đã tìm kiếm cơ hội nói chuyện nhưng không ngờ lại được cô ấy chủ động bắt chuyện!

“D-dạ! Vâng, đúng vậy ạ, ban đầu thì vất vả thật nhưng bây giờ bọn em cũng quen với cách làm đó rồi ạ…”

Khi tôi quay sang sensei Ryuzaki và trả lời với giọng hơi căng thẳng, tôi cảm nhận được ánh mắt của Mari từ phía đối diện.

“Thế à~! Hai người có gặp khó khăn hay vấn đề gì khi cùng vẽ không? Này, hôm nay ngoài tôi ra còn có hai họa sĩ truyện tranh gạo cội nữa mà, nên tôi nghĩ hai người cứ hỏi thoải mái đi.”

Sensei Ryuzaki vừa nói với chúng tôi vừa thoáng đưa mắt nhìn về phía sensei Sakai và sensei Takigawa.

Không, tôi thì chỉ muốn hỏi sensei Ryuzaki, người mà tôi ngưỡng mộ nhất thôi!

Đây có khi nào là cơ hội tuyệt vời để tôi hỏi sensei Ryuzaki đủ thứ chuyện không nhỉ?

Có khó khăn hay vấn đề gì ư… Tôi suy nghĩ nghiêm túc một chút.

Hiện tại tôi đang có một vài vấn đề.

Chẳng hạn như bản thảo tháng này không đủ thời gian, hay tôi vẫn còn kém trong việc miêu tả thể loại hài lãng mạn và vẽ con gái…

Nhưng không, vấn đề lớn nhất mà tôi đang trăn trở bây giờ là…

“Ể, ừm… thì là, trước giờ bọn em vẽ bản thảo với ba người, thêm một trợ lý nữa ạ.”

Tôi mở lời, định hỏi sensei Ryuzaki về vấn đề lớn nhất mình đang gặp phải.

“Ế… Ba người!? Ít thế! Học sinh cấp ba mà còn vừa đi học vừa làm, giỏi ghê á!?”

Sensei Ryuzaki ngạc nhiên trước lời tôi. Ba người mà còn là ít sao.

“Dạ, không có gì đâu ạ… Chỉ là, từ tháng này trợ lý đã nghỉ việc, nên bản thảo tháng này bọn em phải hoàn thành chỉ với hai người.”

“Ế, thật sao!? Khó khăn lắm đó!”

“À, vâng, đúng vậy ạ…”

Đúng là chuyện đó khó khăn, nhưng điều tôi thực sự lo lắng không phải là vậy.

“Ra thế, ừ, đúng là vất vả rồi. Hai người phải tìm trợ lý mới càng sớm càng tốt.”

“Dạ, vâng là vậy ạ… Nhưng mà, lý do trợ lý cũ nghỉ việc, bọn em vẫn chưa hiểu rõ lắm…”

“Thật sao?”

“Cô bé đó là một họa sĩ đang ấp ủ ước mơ ra mắt, và bản thân cô ấy nói là muốn dành thời gian cho bản thảo của mình. Nhưng Mari lại bảo ‘Đó không phải là lý do thật sự để nghỉ việc’. Nếu đúng là vì lý do đó thì em đành chấp nhận, nhưng nếu không phải thì em muốn biết rõ mọi chuyện, nên cứ thấy bứt rứt không yên ạ…”

“Trợ lý đột ngột nghỉ việc, mà không rõ lý do, ư…”

Sensei Ryuzaki lắng nghe câu chuyện của tôi rất nghiêm túc.

“Ikoma-san, vì lý do gì mà cô nghĩ trợ lý nghỉ việc còn có lý do khác?”

Sensei Ryuzaki hỏi Mari. Mari suy nghĩ một chút rồi mở lời.

“Ừm… nếu là nghỉ vì đã được ra mắt thì việc ‘không có thời gian’ là hợp lý, nhưng khi chưa có lý do gì như thế mà lại nghỉ thì thấy có gì đó bất thường…”

“Ế… À, đúng thật!”

Lời Mari nói khiến tôi cũng đồng tình.

“Cái đồ ngốc này, từ trước đến giờ anh lại không hề thắc mắc điều đó sao!?”

“Không, nếu bản thân cô ấy nói sẽ bận rộn thì tôi nghĩ đúng là như vậy…”

“Hừm hừm. Ra là thế.”

Sensei Ryuzaki gật gù.

“Và rồi… sau khi nghỉ việc, cô bé ấy trở nên lạnh nhạt một cách bất thường. Dù tôi liên lạc cũng chỉ nhận được câu trả lời hời hợt. Tôi nghĩ có lẽ nào cô bé ấy đã chán nản với các mối quan hệ ở chỗ làm việc mà nghỉ chăng…”

“…!”

Chuyện đó, tôi cũng từng nghĩ đến. Cô ấy lạnh nhạt khi tôi liên lạc, vậy Mari cũng bị đối xử hờ hững sao.

Đúng là nếu Emily-chan muốn nghỉ trợ lý thì đành chịu, nhưng dường như cô ấy đang cố cắt đứt mọi liên hệ với chúng tôi vậy…

“Ra là vậy… Hai người đang vất vả khi không có trợ lý, nhưng liệu có ý định tuyển trợ lý mới không?”

“À… Hiện tại thì bọn em đang nhờ biên tập viên tìm giúp ạ.”

“Thế à. Vậy thì, nếu tìm được trợ lý mới, tôi nghĩ công việc về bản thảo sẽ không còn vấn đề gì nữa… Thế nhưng, hai người vẫn muốn trợ lý cũ quay lại chứ?”

“…!”

Bị sensei Ryuzaki hỏi, tôi lại suy nghĩ một lần nữa.

Đúng là nếu có trợ lý mới đến, và người đó làm việc hiệu quả, thì công việc bản thảo có lẽ sẽ không còn vấn đề gì.

Nhưng mà…

“Đúng, vậy ạ… Nếu có thể, em muốn trợ lý cũ quay lại hơn là một trợ lý mới.”

“Ồ. Cô bé đó là một trợ lý tài giỏi đến vậy sao?”

“Dạ, cô ấy rất xuất sắc với vai trò trợ lý nên đã giúp đỡ bọn em rất nhiều. Nhưng không chỉ có vậy… Không khí ở chỗ làm của bọn em đã quen với việc có ba người rồi. Nếu không có cô ấy thì cứ thấy thiếu thiếu gì đó, kiểu như trống vắng… Lý do lớn nhất, thực ra lại là ở điểm đó ạ.”

Nhờ có câu hỏi của sensei Ryuzaki, tôi mới nhận ra. Lý do lớn nhất khiến tôi muốn Emily-chan quay lại.

Đương nhiên cô ấy là một nhân tài quý giá trong công việc, nhưng hơn thế nữa là tính cách của Emily-chan. Không biết tôi nói thế có đúng không, nhưng để hòa nhập được vào cái không khí làm việc có chút đặc biệt ấy đến mức đó, có lẽ chỉ có cô ấy mà thôi.

Ba người cùng làm việc mới thấy vừa vặn. Chỉ cần thiếu một người thôi là mất cân bằng, cứ thấy thiếu thiếu gì đó.

Thế nhưng, nếu cô ấy thật sự nghỉ việc để cố gắng theo đuổi ước mơ của mình, thì tôi nghĩ mình có thể tiễn cô ấy đi với một tâm trạng vui vẻ.

Thế nhưng, như Mari đã nói, nếu nghỉ vì một lý do khác thì…

Vừa rồi nghe Mari kể chuyện, tôi lại một lần nữa nghĩ đến. Rất có thể Emily-chan nghỉ việc vì mối quan hệ tại nơi làm việc.

Nếu không phải thế, cô ấy sẽ không tự mình cắt đứt giao tiếp với chúng tôi. Việc cô ấy trở nên lạnh nhạt ngay sau khi nghỉ cho thấy cô ấy có điều gì đó không hài lòng với chúng tôi, và muốn rời xa chúng tôi.

Nếu vậy, tôi muốn biết lý do khiến cô ấy nghĩ như thế. Việc cô ấy nghỉ làm trợ lý là đáng buồn, nhưng việc cắt đứt duyên nợ với Emily-chan thì còn buồn hơn nữa.

“Tôi cũng vậy, trước đây cũng có một cô bé trợ lý đột nhiên nói muốn nghỉ việc.”

Sensei Ryuzaki bắt đầu kể, tôi chăm chú lắng nghe.

“Nói thật lòng thì, kỹ năng trợ lý của cô bé đó cũng không phải là xuất sắc gì. Nhưng đã làm trợ lý cho tôi lâu rồi, thành ra như bạn bè, cô bé đó lại hiểu tôi rất rõ nên tôi rất tin tưởng. Thành ra tôi cũng sốc lắm. Đối với hai người, cô bé trợ lý đó cũng là một sự tồn tại như thế đúng không?”

“…! Vâng… đúng vậy ạ.”

“Trong trường hợp của tôi, khi tôi thành thật nói ‘Không có trợ lý nào hiểu tôi giỏi như em, nên mong em đừng nghỉ việc’, thì cô bé ấy đã kể rằng thực ra cô bé ấy đã ‘lo lắng rằng kỹ năng của mình chưa đủ nên có lẽ đang kéo chân cô giáo xuống’. Sau khi được tôi thuyết phục, cô bé ấy đã rút lại lời nói muốn nghỉ việc.”

“…!”

“Có khi cô bé trợ lý của hai người cũng vì lý do như vậy thì sao? Tôi nghĩ hai người vẫn nên nói chuyện thẳng thắn với nhau một lần. Dù có nghỉ hay không nghỉ, cũng nên để cô bé ấy nói ra những suy nghĩ thật sự của mình. Nếu mình thành thật bày tỏ cảm xúc, tôi nghĩ đối phương cũng sẽ thẳng thắn hơn thôi…”

Nói là nói chuyện, nhưng tôi đã từng thuyết phục Emily-chan một lần rồi và thất bại… Tôi nghĩ vậy, nhưng rồi bỗng nhiên tôi chợt nghĩ.

“Nếu mình thành thật bày tỏ cảm xúc” ư…

Liệu tôi đã thực sự thành thật bày tỏ cảm xúc của mình chưa?

Tôi đã cố thuyết phục cô ấy đừng nghỉ, nhưng những lý do tôi nói ra chỉ là về khả năng trợ lý của Emily-chan thật giỏi, hay Mari muốn cô ấy đừng nghỉ… Tôi nhớ mình toàn nói những điều như vậy.

Nhưng lý do thật sự tôi không muốn Emily-chan nghỉ không phải vậy. Là vì nếu không có cô ấy ở chỗ làm, bản thân tôi sẽ thấy trống vắng. Điều đó, tôi vẫn chưa nói ra.

Dù tôi có nói ra những lời đó, liệu Emily-chan có thay đổi suy nghĩ không thì không biết, nhưng nếu mình thành thật nói ra cảm xúc của mình… Liệu Emily-chan có thành thật nói ra lý do thật sự cô ấy nghỉ việc, đúng như lời sensei Ryuzaki đã nói không?

“V-vâng… đúng vậy ạ. Em sẽ nói chuyện thẳng thắn một lần nữa và thành thật bày tỏ cảm xúc của mình! Và sau đó sẽ hỏi lại lý do thật sự cô ấy nghỉ việc!”

“Đúng đó. Ừ, tôi nghĩ vậy là tốt nhất.”

Trước kết luận của tôi, sensei Ryuzaki mỉm cười.

“À, thật sự cảm ơn sensei rất nhiều! Đã lắng nghe những vấn đề nhỏ nhặt của chúng em…”

Được sensei Ryuzaki, người mà tôi ngưỡng mộ, lắng nghe và còn cho những lời khuyên chân thành… Thật sự như một giấc mơ vậy.

Nhờ lời khuyên của sensei Ryuzaki, tôi lại có thêm dũng khí để đối mặt với Emily-chan một lần nữa.

“Ơ~ không có gì đâu, đâu có gì to tát đâu mà~…”

“Này Mana-chan, bà cô không nên tự tiện chen vào cuộc trò chuyện của giới trẻ làm gì, lại còn làm phiền người ta nữa chứ?”

Đúng lúc đó, sensei Sakai, người ngồi phía đối diện Mari, cạnh sensei Ryuzaki, đã nói như vậy với sensei Ryuzaki. Chúng tôi đang được giúp đỡ tư vấn, mà lại bảo là làm phiền, thật quá đáng!

“Ối trời ơi, bị phát hiện rồi sao? …Mà bà cô là cái gì!? Không muốn bị ông chú nói vậy đâu nha~!”

Lời của sensei Ryuzaki khiến các sensei và biên tập viên xung quanh cười phá lên.

Sau khi nhận được lời khuyên từ sensei Ryuzaki, tôi đã hạ quyết tâm.

Nếu đã bứt rứt như thế này, tôi sẽ nói chuyện với Emily-chan một lần nữa.

Lần này, tôi sẽ thành thật bày tỏ cảm xúc của mình, sau đó hỏi Emily-chan lý do thật sự cô ấy nghỉ việc.

Dù không biết cô ấy có nói ra lý do thật sự hay có quay lại không, nhưng chắc chắn sẽ thanh thản hơn là cứ bứt rứt như thế này.

Tôi không biết nói lời cảm ơn sensei Ryuzaki thế nào cho đủ.

Sensei Ryuzaki, một họa sĩ truyện tranh tuyệt vời, còn là một người có nhân cách đáng nể khi quan tâm đến cả những họa sĩ mới như tôi. Cùng với lòng biết ơn, tôi ngập tràn cảm giác vui sướng.

Sau đó, bữa ăn kết thúc, và chúng tôi lên đường đến khách sạn.

Chúng tôi đi taxi đến khách sạn với sự sắp xếp y như lúc đến. Dường như tất cả mọi người đều sẽ ở cùng một khách sạn.

“Anh lại định đi nói chuyện với Emily nữa sao?”

Trong taxi, Mari ngồi cạnh hỏi tôi.

Có vẻ cô ấy cũng đã nghe cuộc nói chuyện vừa nãy đến cuối cùng.

“Ừ, tôi định như vậy.”

“Hừm… May mắn cho anh quá ha, được sensei Ryuzaki mà anh ngưỡng mộ tư vấn cho.”

“Ế? Ừm, thì đúng vậy nhưng mà…”

Mari cũng được tư vấn mà sao lại nói kiểu đó.

“Mà, em cũng… hơi hơi mong đợi đấy.”

“Cái gì vậy chứ!? Mà khoan, lần này Mari cũng không đi nói chuyện với Emily-chan cùng tôi sao?”

“………… Anh đi một mình thì sẽ không gây ra chuyện rắc rối đâu.”

“…? Ý đó là sao…?”

“Cả hai em, đến khách sạn rồi đó~!”

Lời của Saotome-san khiến chúng tôi nhận ra đã đến khách sạn, và chúng tôi xuống taxi.

Lời Mari vừa nói, rốt cuộc là có ý gì?

Là nếu Mari đi cùng thì Emily-chan sẽ không thẳng thắn, hoặc sẽ xảy ra cãi vã, gây khó khăn chăng? Nếu vậy thì cũng có thể hiểu được…

Các biên tập viên làm thủ tục tại quầy lễ tân khách sạn.

Biên tập viên thông báo rằng tôi, Mari, sensei Ryuzaki và sensei Sakai, những người sẽ đi Chiba vào ngày mai, sẽ hẹn nhau tại quầy lễ tân vào 9 giờ sáng mai, và hôm nay thì hãy nghỉ ngơi thoải mái trong phòng khách sạn của mình.

Serizawa, Ichinose Shirayuki, sensei Takigawa dường như sẽ có lịch trình riêng vào sáng mai.

“Sensei Sakai và sensei Takigawa, lát nữa chúng ta đi uống ở Dotonbori nhé!? Hôm nay vẫn chưa uống rượu gì cả!”

Sau khi giải tán, sensei Ryuzaki bắt chuyện với sensei Sakai và sensei Takigawa. Sensei Ryuzaki có vẻ là người thích uống rượu.

“À, nếu Mana-chan đi thì tôi cũng sẽ đi cùng…”

“Đúng là thấy thiếu thiếu thật, vậy thì chúng ta đi nhưng không quá khuya nhé.”

Sensei Sakai và sensei Takigawa cũng đồng ý. Người lớn được uống rượu chắc vui lắm đây.

“À, Kirishima-kun cũng đi cùng không!?”

Khi tôi nhìn họ với vẻ thèm muốn, có lẽ ý nghĩ đó đã bị lộ ra, sensei Ryuzaki đã bắt chuyện với cả tôi.

“Ể!? À, ừm…”

“Này, từ nãy giờ đừng có lôi kéo trẻ vị thành niên nữa! Cứ để giới trẻ tự do chơi với nhau đi chứ.”

Thế nhưng, sensei Sakai đã cắt lời sensei Ryuzaki. Không, thực ra thì tôi rất muốn đi nếu được đi cùng sensei Ryuzaki, nhưng mà dù có đi thì cũng không uống rượu được…

Các biên tập viên cũng có vẻ sẽ đi uống, nhưng chúng tôi, nhóm vị thành niên, lại có lịch sớm vào ngày mai nên Saotome-san bảo hãy về phòng nghỉ ngơi. Mặc dù tiếc nuối, chúng tôi vẫn di chuyển về phòng riêng.

Mà dù sao cũng sắp phải bắt đầu công việc bản thảo rồi, có lẽ vậy lại là vừa hay.

Sau khi vào phòng, tôi lấy bản thảo deadline tháng này mang từ Tokyo ra khỏi cặp.

Làm việc cùng Mari sẽ hiệu quả hơn, nhưng không biết phải làm sao đây. Mời Mari sang phòng này cũng được, nhưng…

Không, thế thì còn căng thẳng hơn cả chuyến đi chơi Okinawa hồi cấp ba nữa chứ!? Hai người ở chung một phòng đơn chỉ có một cái giường để làm việc, thế này thì…

Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung và tự mình lo lắng như vậy, điện thoại vang lên tiếng thông báo Line.

“Serizawa Akito: Đằng nào cũng thế, hay là rủ các bạn nữ chơi game trong phòng đi!?”

Mọi người chơi game trong phòng ư… Đúng là, đã cất công đến Osaka, mọi người lại ở cùng một khách sạn, mà lại bắt tay vào công việc bản thảo ngay thì có vẻ hơi phí.

“À, cũng được…”

Mặc dù phải làm bản thảo, nhưng chơi một chút cũng không sao, tôi nghĩ vậy rồi trả lời.

“Serizawa Akito: Vậy thì em sẽ nhắn tin cho Ichinose-san, còn sensei Kimijima hãy rủ sensei Ikoma nhé! Phòng nào đây? Phòng sensei Kimijima được không ạ?”

“Được thôi. Cũng không sao.”

Phòng mình thì có thể làm bản thảo ngay sau đó, tôi nghĩ.

Nhưng mà, liệu Mari và Ichinose Shirayuki có đồng ý tham gia chuyện này không?

Thật lòng mà nói, cả hai đều có cá tính mạnh mẽ và thích làm theo ý mình, lại không có tính hợp tác hay giao tiếp xã hội…

Thế nhưng, vài phút sau khi tôi gửi tin nhắn Line cho Mari, bất ngờ thay, cô ấy đã trả lời bằng một tin nhắn đồng ý. Sau đó Serizawa cũng liên lạc báo rằng Ichinose Shirayuki cũng ok, khiến tôi ngạc nhiên.

Hóa ra, đôi khi cứ thử rủ rê thì cũng được thật…

“Mọi người vất vả rồi ạ~!”

Serizawa nhanh chóng đến phòng tôi, sau đó Mari và Ichinose Shirayuki cũng lần lượt tập trung tại phòng tôi.

Bốn người chúng tôi tụ tập thế này, thật sự thấy có gì đó lạ lạ.

“À, mà hình như em đã chào sensei Ikoma rồi, nhưng Ichinose-san thì vẫn chưa phải không ạ?”

“…!”

Lời của Serizawa khiến Ichinose Shirayuki giật mình.

Đây sẽ là lần đầu tiên Mari và Ichinose Shirayuki nói chuyện với nhau ư. Vừa nãy dù ngồi gần nhưng hình như họ không trò chuyện.

“À… Danh thiếp… phòng…”

Ichinose Shirayuki lầm bầm. Ý là để quên trong phòng sao.

“À, thôi, không cần nghi thức chào hỏi cứng nhắc vậy đâu! Chúng ta cũng gần tuổi nhau mà! Ừm, vậy thì, đây là Ikoma Agito, đồng tác giả của tôi.”

Không hiểu sao tôi lại có chút bối rối, nhưng vẫn giới thiệu Mari với Ichinose Shirayuki trước.

“Còn đây là sensei Ichinose Shirayuki, người đã giành giải thưởng lớn cùng khóa với tôi.”

Tiếp đó, tôi giới thiệu Ichinose Shirayuki với Mari.

“Ikoma Agito, mong được giúp đỡ.”

“M-mong được… giúp đỡ…”

Mặc dù đã chào hỏi gọi là, nhưng Mari thì mặt lạnh như tiền, còn Ichinose Shirayuki thì đảo mắt loạn xạ, khiến không khí trở nên ngượng nghịu.

Mà thôi, việc hai người này ở chung với nhau mà thành ra thế này thì cũng đã thấy trước rồi.

“À, ừm… Vậy thì dù sao đi nữa, chúng ta chơi game đi! Serizawa, cậu có mang game nào theo không!?”

“Em mang nhiều lắm ạ!”

Serizawa dốc ngược ba lô ra, đủ loại hộp lớn nhỏ rơi ra lộn xộn.

“C-cái gì thế này!?”

“Toàn là game offline ạ. Cái này là board game em đang mê, TRPG, card game…”

“Sao mày mang nhiều thế!?”

“Gần đây anh trai em dạy cho chơi mấy trò này, thành ra đó là sở thích mới của em. Em hay mang đến trường chơi với bạn bè nên cứ thế mang cả bộ đến luôn ạ. Em nghe nói hôm nay sensei Kimijima cũng ở cùng khách sạn nên mang theo đó.”

“Ở trường ư…!? Không phải mày bảo không có bạn thân con trai sao?”

“Ế? À, thì là em không có bạn thân con trai đến mức có thể chơi riêng hai đứa thôi ạ, chứ bạn bè bình thường để chơi ở trường thì có đủ cả nam lẫn nữ ạ.”

Đúng là đồ “người được yêu thích” mà! Vừa vẽ truyện tranh lại vừa tận hưởng cuộc sống ở trường nữa sao.

“Mọi người muốn chơi gì ạ? Board game hay TRPG vui lắm đó. Mọi người đã chơi bao giờ chưa?”

“Không, chưa bao giờ…”

“Tôi cũng chưa.”

“….”

Ichinose Shirayuki im lặng gật đầu. Có lẽ ý cô ấy là cũng chưa chơi bao giờ.

Tôi vốn dĩ cũng có chút hứng thú với TRPG và board game từ trước, cũng muốn được học luật chơi và thử sức.

Có điều, mấy nhân vật hôm nay toàn là những người cá tính mạnh mẽ quá mức, nên chỉ riêng việc chơi game với họ thôi đã là cả một thử thách. Nếu chơi mấy trò phức tạp, rồi ngồi nghe hướng dẫn nọ kia thì chắc phiền toái vô cùng. Lại còn phải làm bản thảo nên cũng chẳng dư dả mấy.

“Không có cái nào đơn giản hơn, ai cũng hiểu được sao!? Kiểu bài tây hay Uno ấy!”

“Ế, mấy trò đấy bình thường với chán òm nên em có mang theo đâu. À, nhân tiện có con gái nữa, hay mình chơi cái này nhé? Dễ hiểu lắm.”

Serizawa lục lọi từ đống game ra... Ôi chao, một trò chơi với dáng vẻ hoài niệm ghê.

Từ chiếc thùng gỗ, một khuôn mặt tên cướp biển Râu Đen đang nhô ra, xung quanh có rất nhiều lỗ dọc để cắm những thanh đoản kiếm nhỏ. Cắm kiếm vào đây, cứ đâm trúng lỗ nào mà tên cướp biển Râu Đen nhảy vọt lên thì người đó thua – một trò chơi đơn giản nhưng lại cực kỳ rành mạch. Hồi bé, tôi nhớ có chơi ở nhà bạn rồi.

Có đủ thứ để mà thắc mắc: một trò chơi rõ ràng là dành cho trẻ con thế mà sao lại mang theo, và tại sao cứ có con gái là phải chơi trò “Cướp biển Râu Đen nguy hiểm” (Kurohige Kiki Ippatsu) cơ chứ... nhưng dù sao thì so với các trò khác, cái này dễ hiểu hơn nên tôi thấy cũng được.

“Được thôi, vậy chơi cái này nhé!”

“Sao anh lại tự ý quyết định vậy hả?”

Mặc dù bị Mari cằn nhằn, nhưng dường như cũng chẳng có ai phản đối, thế là bốn người quyết định chơi “Cướp biển Râu Đen nguy hiểm”.

“Vậy thì, quý cô ưu tiên, mời cô Ikoma trước ạ.”

Bắt đầu từ Mari đang ngồi ngoài cùng bên trái, mọi người lần lượt cắm kiếm. Tiện thể nói luôn, thứ tự sau Mari sẽ là Ichinose Shirayuki, tôi, rồi Serizawa.

Mari im lặng, mạnh mẽ cắm thanh kiếm vào thùng. Ít ra cũng phải hơi run sợ chút chứ...

Tiếp theo, Ichinose Shirayuki ngồi bên cạnh cũng im lặng cắm kiếm. Con gái không phải nên "á á" ầm ĩ lên sao nhỉ? Hiện tại, tên cướp biển Râu Đen vẫn chưa có dấu hiệu gì sẽ nhảy ra.

“Vậy tiếp theo, thầy Kimijima.”

“À...”

Thực ra thua cũng chẳng có gì to tát, nhưng không hiểu sao tôi vẫn hơi rụt rè. Phân vân mãi, cuối cùng tôi cắm thanh kiếm vào cái lỗ trên cùng. Khoan đã? Thanh kiếm này...

“Ái chà!?”

Ngay khi tôi cắm vào, tên cướp biển Râu Đen liền vọt mạnh lên và đập trúng mặt tôi. Nguy hiểm thật, suýt nữa thì chui vào mắt rồi.

“Vâng, thầy Kimijima thua rồi nha~!”

Serizawa cười ha hả vui vẻ đến mức không hiểu tại sao lại phải vui đến thế. Việc tôi thua có buồn cười đến vậy sao?

“Vậy thầy Kimijima, xin mời chịu hình phạt ạ!”

“...Hả!? Hình phạt? Làm gì có vụ đó?”

“Trên thanh kiếm thầy Kimijima vừa cắm ấy, có viết gì đúng không? Thầy đọc thử xem ạ?”

“Hả!?”

Nghe vậy, tôi nhìn kỹ lại thì quả thật trên thanh kiếm có viết chữ màu hồng.

“Ờ... “Bế kiểu công chúa người đang ngồi bên trái”... là sao nhỉ?”

“Bên trái, tức là cô Ichinose đấy ạ.”

“...Hảááá!?”

Bế Ichinose Shirayuki kiểu công chúa á!?

“Khoan đã, đây là... trò chơi kiểu gì vậy!?”

“Đúng vậy đó. Thầy không để ý là tất cả các thanh kiếm đều có ghi hình phạt sao?”

“À, không, lúc nãy tôi cắm vào thì có thấy chữ gì đó, nhưng cứ tưởng là gì...”

“Vậy là, người rút trúng thanh kiếm này phải thực hiện điều viết trên đó sao?”

Mari vừa nhìn những dòng chữ trên các thanh kiếm khác vừa hỏi Serizawa.

“Đúng rồi ạ! Nó là kiểu game dùng trong buổi hẹn hò giao lưu ấy mà. Anh em có cái này.”

“Cái quái gì vậy!? Sao không nói sớm!?”

Nếu biết đây là loại trò chơi đó thì tôi đã phải chần chừ rồi... Hóa ra đó là lý do hắn ta nói "có con gái nên chơi game này" à!

“Thôi nào thầy Kimijima, nhanh nhanh lên ạ!”

“Ế ế ế!?”

Tôi bối rối nhìn Ichinose Shirayuki. Cô ấy đang nhìn tôi với ánh mắt sợ sệt. Hay là thôi đi thì hơn nhỉ...?

“C-cô Ichinose, c-cô có, k-không sao chứ...?”

“............Không.”

“Hả?”

Cô ấy cúi mặt thì thầm. Tôi nghe không rõ, nhưng có phải cô ấy nói là không sao không? Thấy chưa, quả nhiên là—

“...K-không... Không vấn đề gì.”

“Ế Ế Ế Ế HÁ!?”

Tôi còn ngạc nhiên hơn cả lúc làm tên cướp biển Râu Đen bật ra.

“Đó, cô Ichinose cũng bảo không sao kìa, thầy mau thể hiện khí chất đàn ông đi chứ!”

“Nà...! Chờ, ...”

Lúc đó, tôi mới nhận ra có một người cũng đang bối rối không kém gì tôi.

Mari nhìn về phía tôi, cả người cô ấy cũng đang xao động cứ như thể chuyện của chính mình vậy. Có lẽ cô ấy cũng đang bối rối vì nghĩ rằng nếu mình cũng rút trúng thì sẽ phải làm theo.

Thôi được rồi, dù sao cũng là trò chơi, biết làm sao bây giờ!

“Vậy thì, xin thất lễ...”

Tôi dứt khoát ôm lấy lưng và vùng khoeo chân của Ichinose Shirayuki. Cô ấy khẽ giật mình, cả người căng cứng lại một chút.

Thân hình cô ấy quả thật rất nhẹ đúng như vẻ ngoài (thực tình mà nói thì nhẹ hơn cả khi tôi bế Mari), tôi dễ dàng bế bổng cô ấy lên.

Serizawa thì cười ha hả, còn Mari thì ngạc nhiên đến mức á khẩu, cả hai đều đang nhìn chúng tôi.

Ngay dưới mặt tôi là mặt Ichinose Shirayuki, tay phải cảm nhận hơi ấm từ lưng cô ấy, tay trái là hơi ấm ở khoeo chân và đùi, khiến tôi không khỏi hồi hộp một cách kỳ lạ, vượt qua cả cảm giác mệt mỏi hay vất vả.

Ichinose Shirayuki tuy bên trong có vẻ nhiều vấn đề, nhưng về ngoại hình thì đúng là một mỹ nhân...

“............”

Ichinose Shirayuki chợt ngẩng đầu nhìn tôi. Chúng tôi nhìn nhau ở cự ly gần đến mức khiến tôi càng thêm hồi hộp. Ngay lập tức, cô ấy quay mặt đi.

“Vâng, vậy thầy đặt cô ấy xuống được rồi đấy ạ~”

Nghe Serizawa nói, tôi đặt cô ấy xuống sàn.

“Vậy, mình chơi tiếp nhé?”

“Vẫn còn chơi nữa hả!?”

“Đương nhiên rồi ạ. Vậy, đến lượt em nhé.”

Serizawa cắm kiếm vào. Chẳng có gì xảy ra.

Tiếp theo Mari cắm. Cũng chẳng có gì.

Ichinose Shirayuki cắm.

“...!”

Tên cướp biển Râu Đen bật vọt ra. Ichinose Shirayuki trông sợ đến mức đáng thương.

“Vâng, cô Ichinose chịu hình phạt nha! Viết gì trên đó vậy ạ?”

Serizawa rút thanh kiếm ra xem. Cô ấy sợ đến thế mà hắn ta vẫn không tha.

“Ừm... “Dẫm lên mặt người bên phải” ạ.”

“............”

Người bên phải... là tôi á!? Lại là tôi với Ichinose Shirayuki nữa hả!?

Nhưng mà, cái này có vẻ hơi quấy rối tình dục, liệu Ichinose Shirayuki sẽ ghét cái này lắm không?

Nghĩ vậy, tôi quay mặt về phía Ichinose Shirayuki thì cô ấy đứng phắt dậy, nhìn tôi bằng một vẻ mặt cương nghị hiếm thấy.

“Ơ...”

Khoan đã, này, định làm thật à!? Cái đứa mắc chứng ngại giao tiếp này lại bất ngờ rất nhiệt tình, hay nói đúng hơn là chất phác đến thế sao...?

“Thôi nào, cô Ichinose đã sẵn sàng rồi kìa, thầy Kimijima cũng mau nằm xuống đi!”

“Ừ, ừm...”

Đành chịu, tôi nằm xuống thảm, nghiêng mặt sang một bên. Lúc đó, tôi thấy Mari không hiểu sao đang lườm mình.

“Vậy thì... đi đây...”

“V-vâng, xin mời.”

Sau câu nói (thay cho hiệu lệnh?), Ichinose Shirayuki thật sự đã dẫm chân đi tất lên má phải của tôi.

Cái vụ bế công chúa lúc nãy còn hơi vui, chứ cái này thì đúng là chẳng vui chút nào. Tôi đâu phải M.

Khoan đã, nhưng cái này, nếu cố gắng ngước mắt lên, thì Ichinose Shirayuki đang mặc váy ngang đầu gối, liệu có nhìn thấy quần lót không nhỉ!?

“Thôi được rồi đó~”

Tuy nhiên, tôi sợ bị phát hiện nên không dám làm vậy. Serizawa lên tiếng, và Ichinose Shirayuki rời khỏi mặt tôi.

“...!”

Ngay khoảnh khắc cô ấy rời đi, chỉ trong một tích tắc... có thứ gì đó màu trắng bên trong chiếc tất đen của cô ấy lướt qua mắt tôi.

K-khoảnh khắc vừa rồi... lẽ nào...! Không, đó là tai nạn! Tôi đâu có cố tình nhìn đâu!

“Vậy, mình chơi tiếp nhé~”

“À, này!”

Đang định chơi tiếp thì Mari lên tiếng.

Gì vậy nhỉ? Giờ cũng muộn rồi nên dừng lại thôi à? Chúng tôi còn phải làm bản thảo nữa mà.

“X-xếp lại chỗ... hay nói đúng hơn là đổi chỗ... không làm sao?”

Mari không hiểu sao lại nhoài người về phía trước, trình bày với Serizawa.

Lạ thật, hiếm khi cô ấy nói gì nghiêm túc lại là đổi chỗ!? Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ bảo dừng lại chứ, không ngờ lại hào hứng đến vậy sao? Nhưng mà nãy giờ trông cô ấy cứ khó chịu.

“À, đúng là sẽ có một cặp cố định chịu hình phạt nhỉ. Vậy mình đổi chỗ đi.”

Theo chỉ thị của Serizawa, từ lần tiếp theo, thứ tự cắm kiếm sẽ là Serizawa, tôi, Mari, Ichinose Shirayuki.

“Tuyệt! Nào, mau bắt đầu đi!”

Không hiểu sao Mari lại hăng hái nói với Serizawa.

Sao cô ấy lại hăng hái với trò này đến vậy? Hay là đang cố gắng để không rút trúng? Không biết sao nhưng nãy giờ Mari cứ thấy lạ lạ...

“Em chưa trúng lần nào nên chán quá, giờ muốn trúng lắm rồi đó~”

Serizawa vừa nói vừa cắm, nhưng lại không trúng.

Nếu có thể, tôi mong Serizawa đừng trúng lần nào nữa. ...Không, nếu Serizawa cứ thân mật với các cô gái khác thì đúng là chẳng vui chút nào.

Tiếp theo là tôi, vừa muốn trúng vừa không muốn trúng... vừa run thầm vừa cắm. Không trúng.

Tiếp theo Mari, suy tính kỹ càng nên cắm vào lỗ nào, và rơi vào trạng thái đăm chiêu.

Tôi nói “Nhanh lên đi”, thì cô ấy “Ồn ào quá đi!” và cuối cùng cũng chọn được lỗ để cắm.

Ngay khoảnh khắc đó, tên cướp biển Râu Đen bật vọt lên.

“Đến rồi kìa—!”

Không hiểu sao Mari trông có vẻ vui mừng, hay là tôi ảo giác?

“Ồ, lần đầu tiên cô Ikoma trúng nhé~!”

“Vâng! Ừm, nội dung là... “Cù lét người bên phải trong mười giây”. ............”

Người bên phải của Mari là Ichinose Shirayuki.

“............”

Mari và Ichinose Shirayuki im lặng nhìn nhau. Cả hai đều có biểu cảm khó nói.

“Được rồi, vậy là mười giây bắt đầu từ bây giờ nhé~. Chuẩn bị, bắt đầu!”

Theo hiệu lệnh của Serizawa, màn cù lét bắt đầu.

“Ối!? Không, thôi...!”

“...Khụ! Hừm..., th-thôi đi...”

Mari và Ichinose Shirayuki cù lét nhau không thương tiếc. Không hiểu sao tiếng cười cố nén lại cứ bị gợi tình một cách vô ích, khiến tôi hơi hồi hộp.

“Vâng, kết thúc—!”

“Hộc, hộc, hộc...”

Mười giây trôi qua, màn cù lét kết thúc, cả hai đều mệt rã rời.

“À, mà cũng đã mười một giờ rồi nhỉ. Ngày mai còn phải dậy sớm, hay mình chơi lần cuối rồi nghỉ nhé?”

“Hả, lần cuối ư!?”

Mari ngạc nhiên trước lời nói bất ngờ có chừng mực của Serizawa.

Mari, vẫn còn muốn chơi trò này sao...?

“Đúng vậy. Chúng ta còn phải làm bản thảo nữa.”

“...! Ờ, ừm... phải rồi.”

Tôi nói vậy, Mari gật đầu tỏ vẻ đã chấp nhận.

Và cứ thế, ván “Cướp biển Râu Đen nguy hiểm” cuối cùng bắt đầu.

Theo thứ tự, Ichinose Shirayuki sau Mari cắm kiếm. ...Không có gì xảy ra.

Tiếp theo đến lượt Serizawa, anh ta cắm kiếm.

“Ối!”

Tên cướp biển Râu Đen bật ra. Chết tiệt, cuối cùng Serizawa cũng trúng rồi!

“Tuyệt vời—! Cuối cùng cũng trúng! Chán kinh khủng vì mãi không trúng được cái nào! Nào, không biết là gì đây ta~♪”

Serizawa vui mừng đến mức thái quá. Khốn thật, đúng vào lúc cuối cùng lại để Serizawa được thân mật với con gái...

“Đến rồi kìa! Cái khó nhất từ trước đến nay!”

“Hả!?”

“...!”

“Thật hả!? C-cái gì vậy!?”

Lời nói của Serizawa khiến tất cả mọi người đều phản ứng.

“Ôm người bên phải từ phía sau trong mười giây.”

“Cái gì!?”

Ôm mười giây!? Đúng là khó nhất từ trước đến nay thật!

Ai là người bên phải chứ!? Chẳng lẽ không phải Mari chứ!? Ừm...

“............Là tôi.”

Tôi đã chắc chắn rằng mình đang ngồi bên phải của Serizawa.

“Ế~ là thầy Kimijima sao!? Không phải con gái à~”

“Tôi cũng ghét lắm chứ! Sao đến phút cuối lại phải ôm ông chứ!?”

“Thôi thì... dù sao cũng tốt hơn là không trúng gì đến cuối cùng... Vậy em bắt đầu nhé.”

Serizawa ôm chặt tôi từ phía sau. Đâu cần phải làm đúng như vậy chứ... Thôi, dù sao cũng đỡ hơn là Serizawa thân mật với các cô gái khác...

Mười giây trôi qua, hình phạt chẳng ai vui vẻ gì cũng kết thúc.

“Thầy Kimijima với cô Ikoma ngày mai đến Chiba đúng không? Em với cô Ichinose thì đến Nagoya ạ.”

“À, vậy sao.”

“Ngày mai mình đi riêng rồi nên đây là lời tạm biệt ạ. Được chơi game với mọi người vui lắm!”

“............Cũng không tệ.”

“Hả!?”

Serizawa thì không nói làm gì, đến cả Ichinose Shirayuki cũng hơi ngượng ngùng nói vậy, khiến tôi bất ngờ. Ichinose Shirayuki cũng bất ngờ vui vẻ như vậy sao!?

“Thời gian hơi ngắn quá nhỉ...”

Mari cũng nói như vậy. Giống như là cô ấy muốn chơi thêm nữa vậy...

“Đ-đúng vậy. Rất vui. Vậy hai bạn, ngày mai cũng cố gắng buổi ký tặng nhé.”

Tôi cũng chào tạm biệt Serizawa và Ichinose Shirayuki, rồi cả hai ra khỏi phòng tôi.

“Mari... không ngờ cậu lại trông vui vẻ đến thế đấy.”

“Hả!? À, mà, cũng không hẳn... Lâu rồi mới được chơi game với bạn bè, được vui đùa như thế này...”

À phải rồi... Mari ở trường cũ đâu có bạn bè gì đâu.

Tôi cứ nghĩ Serizawa mang đến cái trò kỳ cục gì vậy... nhưng nếu Mari vui thì tốt rồi.

“Vậy, trước khi ngủ mình làm bản thảo chút nhé?”

“Vâng, đương nhiên rồi. À, trước đó...”

Mari lấy vài lá thư ra từ chiếc túi giấy mang theo. Đó là những lá thư của người hâm mộ đã tặng trong buổi ký tặng vừa rồi. Chúng tôi quyết định sẽ cất giữ ở nơi làm việc của Mari, nên cô ấy đã mang về.

“À, thư hâm mộ!? Muốn đọc quá!”

“Biết cậu sẽ nói vậy nên tớ mới mang về đó.”

Mari đưa thư hâm mộ cho tôi. Phong bì vẫn chưa được mở.

“Ơ, chưa đọc sao?”

“Vâng. À, tớ muốn đọc cùng với cậu...”

“...! Mari...”

Cảm ơn sự chu đáo của Mari, tôi xé phong bì thư hâm mộ và đọc lá thư bên trong cùng với Mari.

Trong đó có viết về việc người hâm mộ đã ủng hộ “Bato Ai” từ hồi còn là truyện ngắn một chương, rằng họ cũng thích tác phẩm trước của Mari là “YAMOME Girl” nhưng lại càng yêu thích “Bato Ai” hơn, rằng nữ chính Juria rất dễ thương nên mong chờ những hoạt động tiếp theo của cô ấy, vân vân.

“Không hiểu sao, vui sướng quá chừng, lại cảm thấy mình phải cố gắng hơn nữa...”

Tôi đọc lá thư hâm mộ đầu tiên của mình, vừa xúc động vừa bất giác thì thầm.

“Vâng, đúng vậy. Chúng ta phải cố gắng hơn nữa để độc giả yêu thích bộ truyện tranh này hơn nữa... Được rồi, vậy thì bắt tay vào làm việc với tinh thần khí thế thôi!”

Ngay lúc đó, Mari lấy bản thảo và dụng cụ vẽ ra khỏi hộp.

Quả nhiên, lại là hai người chúng tôi trong phòng tôi làm việc sao... Không, chỉ là làm bản thảo như mọi khi thôi mà. Chẳng có gì phải căng thẳng cả!

Tự nhủ như vậy, chúng tôi bắt tay vào làm bản thảo.

“Này, Izumi!”

“...Hả!?”

Có lẽ là khoảng một tiếng rưỡi sau khi bắt đầu làm việc.

Mari gọi, khiến tôi tỉnh dậy.

“Anh vừa ngủ gật ngay trên ghế đó biết không!?”

“Hả!? À... tối qua tôi căng thẳng nên không ngủ được...”

Chết tiệt, đang trong lúc làm bản thảo vậy mà!

“Cứ như thế thì làm sao mà xong việc được. Anh đi ngủ luôn đi?”

“Không nhưng mà, còn chưa làm xong một trang nào cả...”

“Vậy thì ít nhất cũng ngủ trưa một lát đi? Anh mà ngủ gật rồi làm bẩn bản thảo thì chết dở!”

“À, ưm, ừm...”

“Mười phút nữa tôi sẽ gọi anh dậy.”

“Ừ, làm ơn nhé. Cảm ơn.”

Trong lúc Mari tiếp tục làm bản thảo, tôi lên giường, quyết định chợp mắt mười phút.

*

“Ưm, ừm...”

Không hiểu sao tôi cảm thấy nặng nề, khó ngủ nên tỉnh dậy, thấy mình đang ở trên giường.

Ủa, đây là... à, phải rồi. Giờ mình đang ở Osaka để ký tặng...

“...!?”

Trên người tôi, có một cô gái đang nằm. Cảm giác nặng nề, khó ngủ là do cái này đây.

“Ơ, ơ, ơ!?”

Chuyện gì vậy chứ!? Sao khi tỉnh dậy lại có một cô gái nằm chung giường, lại còn nằm trên người tôi nữa!?

Nhìn kỹ lại một lần nữa, đó là Mari. Cô ấy đang ngủ say sưa, trông thật thoải mái.

Ơ? Hôm qua, sau khi mọi người chơi game xong thì chúng tôi làm bản thảo trong phòng tôi, sau đó hình như tôi định chợp mắt một lát đúng không? Nhưng mà... đã sáng rồi sao?

Từ Mari toát ra mùi hương thoang thoảng dễ chịu, cánh tay và chân cô ấy chạm vào người tôi cũng mềm mại, khiến tôi không sao kìm được sự phấn khích. Hơn nữa... với tư thế này, ngực Mari đang chạm vào vùng bụng của tôi. À, cảm giác mềm mại từ ngực Mari—

Khoan, tôi đang nghĩ cái gì vậy! Bây giờ là mấy giờ rồi!?

Chín giờ tập trung ở quầy lễ tân khách sạn, nhưng chắc chưa đến chín giờ đâu nhỉ!? Mari nằm đè lên người nên tôi không thể cử động được.

“Này Mari, dậy đi!”

“Ưm, ừm...”

Tôi cố gắng hét lớn và lay Mari, cuối cùng cô ấy cũng mở mắt ra.

“...Ơ... Khoan đã!? Tại, tại, tại sao anh lại ở đây!?”

Mari nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên, vội vàng bật dậy.

“Câu đó tôi phải nói mới đúng chứ! Rõ ràng là tôi chợp mắt, và đáng lẽ cậu phải gọi tôi dậy sau mười phút chứ!?”

“...! Hả! Đ-đúng vậy... Sau đó, tôi cũng, thật sự ngủ thiếp đi...”

“Hả?”

“...! Ờ, ừm, tôi định gọi anh dậy, nhưng tôi cũng không ngủ được đêm hôm trước nên buồn ngủ... và, sau đó thì tôi không nhớ gì cả! C-chắc là, tôi ngủ mơ màng rồi nhầm giường anh thành giường mình nên ngủ luôn rồi...!”

Mari không nhìn thẳng vào mắt tôi, nói vội vàng và dứt khoát trong trạng thái hoảng loạn.

“Ơ, thật sao?”

“Th-thật vậy đó! T-tôi đã định gọi anh dậy đúng mười phút mà!”

“Thật sao... Khoan đã, bây giờ là mấy giờ rồi!?”

Tôi nhảy ra khỏi giường, nhìn chiếc điện thoại trên bàn. Gần tám giờ. Phù, may quá...

“À thôi, hôm qua còn chưa tắm nữa chứ! Đồ đạc cũng chưa sắp xếp!”

Mari vội vàng dọn dẹp bản thảo, rồi ra khỏi phòng tôi.

Ôi, sáng sớm mà đã giật mình thế này... Sao lại ra nông nỗi đó chứ?

Mùi hương và cảm giác cơ thể của Mari vẫn còn vương vấn.

Cô ấy nói là định gọi tôi dậy nhưng buồn ngủ rồi ngủ quên mất... Nhầm giường rồi ngủ chung thế này, Mari buồn ngủ đến mức nào chứ.

Tôi một mình tự hỏi, rồi cũng dọn dẹp dụng cụ vẽ tranh và hành lý của mình.

Hình như có bữa sáng ở khách sạn đến tám giờ, nhưng vì ngủ quên nên tôi đã lỡ mất.

Chín giờ sáng, thầy Ryuzaki, thầy Sakai, Saotome-san, Shiina-san, Mari, và tôi, tất cả tập trung ở quầy lễ tân.

“Chào buổi sáng ạ... Ơ, hình như thầy Ryuzaki và thầy Sakai trông hơi mệt mỏi thì phải?”

“Hôm qua đi cùng Mana-chan... thầy Ryuzaki, cuối cùng em phải uống đến tận ba giờ sáng.”

Thầy Sakai nói, với quầng thâm dưới mắt. Thầy Ryuzaki cũng trông có vẻ mệt mỏi.

“Mệt mỏi mà kéo dài đến hôm sau thì chúng ta cũng không còn trẻ nữa rồi...”

Thầy Ryuzaki thở dài nói. Trông cô ấy vẫn trẻ lắm mà... Rốt cuộc là bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?

Thầy Ryuzaki, thầy Sakai, và thầy Takigawa tối qua đã uống đến ba giờ sáng sao. Tuyệt thật.

“Thầy Kimijima cũng trông buồn ngủ nhỉ?”

Saotome-san hỏi tôi.

“Ơ, à, ừm, chúng tôi chơi game rồi sau đó làm bản thảo nên...”

“Hả!? Đến ký tặng mà còn làm việc nữa sao!? Thanh niên giỏi giang quá trời!”

Thầy Ryuzaki ngạc nhiên thái quá trước lời tôi nói.

“K-không, đâu có...”

Mà cái công việc đó cũng đâu có tiến triển được bao nhiêu trước khi tôi ngủ gật, nên tôi cũng chẳng có tư cách gì để được thầy Ryuzaki khen ngợi.

À, tôi đã định cố gắng hoàn thành trong buổi ký tặng này vậy mà, cả hai lại ngủ thiếp đi...

Thế này thì, sau khi về Tokyo phải cày bản thảo điên cuồng thôi!

Sau đó, chúng tôi rời khách sạn, chia nhau đi taxi đến ga Shin-Osaka.

Từ đó, chúng tôi sẽ đi Shinkansen đến ga Tokyo, rồi chuyển tàu để đến địa điểm ký tặng ở Chiba.

Vì lỡ bữa sáng nên tôi đói meo, bèn ăn hộp cơm mua ở ga trên tàu Shinkansen, sau đó thì lăn ra ngủ vùi để bù đắp giấc ngủ thiếu hụt.

Ngủ một giấc, thoắt cái đã đến ga Tokyo.

Từ ga Tokyo, chúng tôi chuyển tàu và đi đến ga Chiba Chuo.

Ga Chiba Chuo xa ga Tokyo hơn tôi tưởng.

“Ừm, đáng lẽ từ ga đến cửa hàng rất gần mà...”

Đến ga Chiba Chuo, bước ra khỏi ga, Saotome-san vừa nhìn bản đồ trên điện thoại vừa nhìn quanh.

Vì bị lạc trong lúc chuyển tàu và tàu bị chậm, nên chúng tôi đến trễ hơn dự kiến một chút.

“À, đằng kia rồi!”

Dù hơi lạc đường một chút, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy “Toranoana Chiba Chuo”.

“Wow, tuyệt vời quá~!”

“...!”

Bước vào cửa hàng, khi chúng tôi chuẩn bị lên tầng hai, nơi có không gian sự kiện tổ chức buổi ký tặng, thì toàn bộ bức tường hai bên cầu thang dán đầy những poster thông báo về buổi ký tặng.

Trong số các poster của thầy Ryuzaki và thầy Sakai, cũng có vài tấm poster “Bato Ai” của chúng tôi được dán.

“X-xuất sắc quá...”

“Bây giờ đang vội nên lát về mình chụp ảnh nhé!”

Cảm động, tôi quyết định sẽ chụp ảnh khi về đúng như lời Saotome-san nói.

Địa điểm tổ chức buổi ký tặng tại “Toranoana Chiba Chuo” là một không gian kín, hơi nhỏ nằm phía sau cánh cửa.

Có vẻ như có hai không gian sự kiện là không gian mở và không gian kín. Cửa hàng đã cân nhắc để tránh sự chú ý của khách hàng đến cửa hàng nếu tổ chức ở không gian mở, nên lần này đã tổ chức ở không gian kín.

Đến không gian sự kiện, chúng tôi trao đổi danh thiếp và chào hỏi người phụ trách kinh doanh của Fujimi-sha, quản lý cửa hàng Toranoana Chiba Chuo, và các nhân viên giống như hôm qua.

“Ừm, buổi ký tặng hôm nay ngược lại với hôm qua. Phần một là thầy Kimijima và cô Ikoma, phần hai là thầy Ryuzaki và thầy Sakai. Vì không có không gian chờ nên rất xin lỗi, thầy Ryuzaki và thầy Sakai sẽ phải ra ngoài chờ đến giờ bắt đầu phần hai. Chi phí quán cà phê đương nhiên sẽ được thanh toán, nên mong quý vị giữ lại hóa đơn. Thầy Kimijima và cô Ikoma, sau khi phần một của buổi ký tặng kết thúc, hôm nay sẽ là hoàn tất. Rất xin lỗi vì phải tự giải tán tại địa điểm, nhưng tôi sẽ đưa hai người ra ga.”

Saotome-san giải thích về lịch trình hôm nay.

Sau đó, chúng tôi cũng được quản lý cửa hàng giải thích thêm.

Địa điểm hôm nay khác với hôm qua ở chỗ hẹp hơn, nên có vẻ sẽ chỉ cho khách vào không gian sự kiện từng chút một.

Có một khoảng trống đủ cho khoảng năm người xếp hàng trước bàn, nên năm khách đầu tiên sẽ được xếp hàng ở đây, còn những người sau đó sẽ được xếp hàng bên ngoài không gian sự kiện.

Khác với hôm qua, không phải nói chuyện hay ký tặng trước đám đông, điều đó thật đáng mừng vì không phải căng thẳng.

Ngoài ra, hôm qua chúng tôi đã ký tặng cho năm mươi người cùng lúc, nhưng lần này sẽ chia thành từng đợt hai mươi lăm người, và có thời gian nghỉ giữa chừng.

“Vậy thì, chúng tôi xin phép ra ngoài một lát nhé. Cô Ikoma, thầy Kimijima, chúc hai người buổi ký tặng thành công tốt đẹp nhé! Hẹn gặp lại!”

Thầy Sakai chào chúng tôi.

“Ơ, à...”

À, phải rồi... Đến đây là chúng tôi phải chia tay với thầy Ryuzaki và thầy Sakai rồi sao.

“Được nói chuyện với mấy đứa trẻ vui lắm~. Nếu được thì hai đứa lại đi ăn gì đó nhé!”

“...! V-vâng! Chúng cháu cũng rất vui khi được nói chuyện với hai thầy cô! Cảm ơn hai ngày vừa qua rất nhiều! Rất mong được gặp lại ạ!”

Có thể đó chỉ là lời khách sáo, nhưng lời nói của thầy Ryuzaki thật sự khiến tôi rất vui. Tôi chào tạm biệt hai người.

“V-vâng, cháu cũng rất vui khi được gặp hai thầy cô! Cảm ơn rất nhiều ạ!”

Mari cũng vội vàng theo sau tôi chào hỏi.

Được nói chuyện rất nhiều với các họa sĩ truyện tranh mà mình ngưỡng mộ, lại còn được họ tư vấn nữa... Nhớ lại vẫn thấy đúng là khoảng thời gian như mơ.

“Vậy thì, rất xin lỗi vì vừa đến nơi đã phải thông báo ngay, nhưng khoảng năm phút nữa buổi ký tặng sẽ bắt đầu, xin mời hai vị chuẩn bị nhé.”

Sau khi hai vị rời khỏi địa điểm, Saotome-san nói với chúng tôi.

“Vâng ạ!”

“Không vấn đề gì.”

Chúng tôi uống trà đã được chuẩn bị trên bàn để ổn định lại, rồi sau đó khoảng năm vị khách của ngày hôm nay được nhân viên hướng dẫn đi vào không gian sự kiện.

“H-hôm nay cảm ơn quý vị đã đến ạ!”

Hôm qua vì quá căng thẳng nên tôi gần như không chủ động bắt chuyện được, vì vậy hôm nay tôi quyết tâm sẽ chủ động bắt chuyện với khách hàng.

Vị khách đầu tiên là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi.

"Ôi chao, tôi không ngờ những người vẽ truyện lại trẻ tuổi thế này! Thật bất ngờ! Cảnh Kaoru diện đồ nữ dễ thương quá thể, tôi đã say đắm ngay từ tập đầu tiên rồi!"

"Hả?! Kaoru ư?! À, vâng, cảm ơn anh rất nhiều ạ!"

Thật bất ngờ khi lại có người thích nam chính Kaoru (dù cậu ấy là con trai). Chắc đây chính là cái gọi là "mê trai giả gái" đây mà? Dù sao đi nữa, được nghe mọi người nói rằng họ yêu thích nhân vật trong truyện của mình thì cảm giác vui sướng đó chẳng bao giờ thay đổi được.

Sau đó, các fan hâm mộ cũng tiếp tục dành cho chúng tôi những lời nói động viên đầy nhiệt huyết.

"Vì hôm nay mà tôi đã đạp xe từ tỉnh Kanagawa đến đấy!"

"Ối?! Xa lắm đúng không ạ?! À, cảm ơn anh nhiều lắm!"

"Đang trong đợt thi cử mà tôi vẫn lén đến đây!"

"Ôi, bạn không sao chứ?! Cảm ơn bạn nhé!"

"Tôi đang tìm việc nên buổi gặp hôm nay sẽ là động lực để tôi cố gắng!"

"Cảm ơn anh! Chúc anh sớm tìm được việc như ý nhé!"

"À, tôi có thể bắt tay mọi người được không ạ?"

"Hả?! Ồ, đương nhiên rồi! Nếu chúng tôi đủ vinh dự..."

Hôm nay cũng như mọi ngày, các vị khách đến từ Chiba thật ấm áp. Những lời nói ân cần đó khiến tôi không khỏi xúc động.

Có lẽ vì không phải đứng trước đám đông, lại cộng thêm việc đã dần quen hơn, tôi cảm thấy mình đã có thể trò chuyện với khách hàng trôi chảy hơn một chút so với hôm qua.

Ngoài ra, hôm nay vẫn có những fan tặng quà bánh đặc sản nổi tiếng của Chiba và thư tay, khiến tôi vừa bất ngờ vừa vô cùng cảm kích.

Bộ truyện "BATTLE IDOL!" của chúng tôi, tuy có một phần là nhờ những fan hâm mộ của Agito Ikoma từ trước, nhưng dù mới chỉ bắt đầu được đăng tải mà đã nhận được sự ủng hộ nhiệt tình đến vậy từ biết bao độc giả.

Tôi sẽ phải cố gắng nhiều hơn nữa để nâng cao thực lực, vẽ nên những bộ truyện thú vị, những nhân vật thật cuốn hút.

Qua buổi ký tặng lần này, tôi một lần nữa tự nhủ với lòng mình, hạ quyết tâm thật vững chắc.