Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 6

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 59

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 05 - Chương 4

Trong lúc hoàn tất bản thảo cho tập cuối của series “Bat-Ai”, chúng tôi song song vắt óc suy nghĩ ý tưởng mới cho “Đại Chiến Vua Rồng”. Cả tôi và Matsuri đều khá chật vật vì mãi không nghĩ ra được cốt truyện hay nào cả.

Tuy rằng vẫn còn thời gian, nhưng tôi muốn tập trung hoàn thành bản thảo một cách chỉn chu, và cũng đã đến lúc chúng tôi cần chốt ý tưởng chính cho câu chuyện rồi.

Tối thứ Bảy. Để tìm kiếm ý tưởng mới mẻ, tôi ngồi trong phòng mình, đọc lại cuốn “YAMOME Girl” – tác phẩm trước đó của Matsuri mà cô ấy tặng, cùng với tập một của “Bat-Ai”.

Matsuri thực sự giỏi ở khoản đó, không chỉ riêng thể loại hài lãng mạn mà cả những câu chuyện tình cảm có phần nghiêm túc hơn hay những khắc họa sâu sắc về mối quan hệ giữa con người. Liệu có cách nào để phát huy thế mạnh này của cô ấy không nhỉ?

“...!”

Khoảnh khắc tiếp theo, một ý tưởng về truyện tranh hài lãng mạn chợt lóe lên trong đầu tôi.

Tôi đã chắt lọc những ý tưởng nhỏ từ một vài bộ manga và anime mà Matsuri giới thiệu, rồi kết hợp chúng lại. Những ý tưởng mới cũng tự nhiên xuất hiện, dần dần hoàn thiện một bộ truyện tranh trong tâm trí tôi.

Tôi nhanh chóng ghi lại những ý tưởng vừa nảy ra vào cuốn sổ tay của mình.

Đại khái nội dung và bối cảnh sẽ là thế này đây:

[Một ngày nọ, nhân vật chính – một nam sinh cấp ba – bị cô em gái lập dị mắc hội chứng "chuu-ni-byou" kéo theo tham gia một nghi thức nguyền rủa, mà em ấy bảo là để “nguyền rủa những tên học sinh ‘real-life-충’ đáng ghét trong lớp”.

Chàng trai không tin vào bùa chú, nhưng chính anh lại bị dính lời nguyền từ nghi thức đó mà không hề hay biết.

Không lâu sau, liên tiếp các cô gái tìm đến anh.

Họ kể rằng mình đang bị ám ảnh bởi những hiện tượng kỳ lạ không rõ nguyên nhân và nhờ anh giúp đỡ.

Những hiện tượng đó bao gồm:

“Không thể nói thành tiếng.”

“Tóc mọc nhanh bất thường và không thể cắt được.”

“Cứ qua mười hai giờ đêm là mất hết ký ức của ngày hôm trước.”

Dần dần, nhân vật chính nhận ra đây đều là những lời nguyền do em gái anh gây ra.

Khi anh hỏi tại sao họ lại tìm đến mình, các cô gái đồng thanh đáp: “Trong mơ, chúng tôi được báo rằng nếu hôn anh, lời nguyền sẽ hóa giải.”

Hỏi cô em gái – người đã tạo ra những lời nguyền này – rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, em ấy thú nhận rằng mình đã dùng “lời nguyền của các câu chuyện cổ tích”.

Tuy nhiên, thay vì những người mà em ấy định nguyền rủa, các cô gái hoàn toàn vô can lại bị ảnh hưởng.

Không thể nói thành tiếng là lời nguyền của nàng tiên cá, tóc mọc nhanh là lời nguyền của Rapunzel, còn mất trí nhớ sau mười hai giờ đêm là lời nguyền của Cinderella.

Và rồi, cô em gái giải thích rằng anh trai mình đã bị dính “lời nguyền của Hoàng tử cổ tích”, là người duy nhất có thể hóa giải những lời nguyền này cho họ.

Thế nhưng, dù đã thử hôn, lời nguyền vẫn không hề tan biến.

Trong lúc cùng nhau tìm cách hóa giải lời nguyền cho các cô gái, chàng trai dần trò chuyện và biết được rằng trước cả khi bị nguyền rủa, mỗi người trong số họ đều mang trong mình những vấn đề lớn về mối quan hệ cá nhân hay hoàn cảnh gia đình.

Nhân vật chính cảm thấy, dù lời nguyền rất quan trọng, nhưng trước hết anh muốn giúp họ giải quyết những khúc mắc đó.

Thực ra, việc giải quyết các vấn đề chính là cách hóa giải lời nguyền, và sau khi vấn đề được giải quyết, lời nguyền sẽ tự nhiên biến mất. Cô gái nào được hóa giải lời nguyền sẽ phải lòng chàng trai đã giúp mình.]

Tuy đây sẽ là một “truyện tranh hài lãng mạn” chứ không phải “truyện tranh chiến đấu hài lãng mạn”, nhưng tôi nghĩ nếu được vẽ tốt, nó chắc chắn sẽ trở thành một tác phẩm thú vị.

Hơn nữa, dù về cơ bản đây là một câu chuyện có phần nghiêm túc, nhưng nếu khéo léo lồng ghép các yếu tố “moe” và “nhân vật” nhằm đáp ứng sở thích của độc giả nam yêu thích truyện tranh hài lãng mạn kiểu moe, cùng với những “tình huống khiến các chàng trai otaku mê mẩn”, thì tác phẩm sẽ càng trở nên hấp dẫn hơn nữa.

Dựa trên ý tưởng đó, tôi tiếp tục xây dựng cốt truyện chi tiết hơn.

***

“Này, có cốt truyện mới cho kế hoạch rồi!”

Chiều Chủ nhật hôm sau.

Tôi tức tốc đến nơi làm việc để khoe bản phác thảo đã hoàn chỉnh cho Matsuri.

“Ơ, cốt truyện mới á?! Mới hôm nọ còn than mãi không nghĩ ra được gì mà…”

Matsuri vừa ngạc nhiên vừa bắt đầu đọc bản phác thảo của tôi.

“... À... thì ra là vậy… Nhưng mà cái này đâu có yếu tố chiến đấu. Nó là truyện ‘hài lãng mạn’ chứ không phải ‘hài lãng mạn chiến đấu’…”

“Hôm qua, sau khi đọc lại ‘Bat-Ai’ và ‘YAMOME Girl’, tôi chợt nghĩ Matsuri có lẽ sẽ phát huy tốt nhất khả năng của mình với những câu chuyện hài lãng mạn có pha lẫn chút yếu tố nghiêm túc như thế này.”

“...!”

Matsuri ngạc nhiên trước lời nói của tôi, cô ấy đọc lại bản phác thảo một lần nữa.

“Tôi thấy bối cảnh rất thú vị, và tôi cũng muốn vẽ bộ truyện này… Không ngờ anh lại có thể tạo ra một cốt truyện hài lãng mạn như vậy…”

“Thật á?! May quá!”

Nghe Matsuri nói, tôi vui mừng khôn xiết.

“... Khoan đã! Anh đợi một chút! Cái này…”

Đột nhiên, Matsuri mở cuốn sổ của mình ra và bắt đầu viết vội vã gì đó lên bàn.

“Ma… Matsuri?”

Dù tôi gọi, cô ấy vẫn tập trung viết đến mức không hề hay biết.

Một lúc sau…

“Xong rồi!”

Matsuri mãn nguyện đặt bút xuống, nở nụ cười tươi rói.

“Tôi đã dựa trên bản phác thảo của anh để viết lại phần này… Anh xem sao?”

Cô ấy đưa cuốn sổ cho tôi. Tôi im lặng đọc.

Đó là bản phác thảo của tôi, nhưng đã được bổ sung thêm yếu tố chiến đấu.

Để hóa giải lời nguyền, nhân vật chính không chỉ giải quyết vấn đề của các cô gái mà còn phải chiến đấu với “Ác Quỷ” – nguồn gốc của lời nguyền. Khi chiến thắng, lời nguyền sẽ được phá giải, đó là bối cảnh mới được thêm vào.

“Ác Quỷ” – nguồn gốc của lời nguyền – được tạo ra từ bóng tối trong trái tim của các cô gái, chúng xuất hiện dưới hình dạng của những gì đã gây ra bóng tối đó hoặc hóa thành hình người.

Nhân vật chính sẽ chiến đấu với “Ác Quỷ” bằng một loại vũ khí đặc biệt hình kiếm. Khi “Ác Quỷ” bị cắt đứt, lời nguyền sẽ tan biến, và bóng tối trong tim các cô gái cũng sẽ biến mất.

“Tôi nhớ đến tác phẩm đầu tay của anh, và cả những bộ manga chiến đấu đậm chất ‘chuu-ni-byou’ mà anh từng giới thiệu, nên tôi nghĩ nếu có thêm diễn biến này thì câu chuyện sẽ thú vị hơn…”

“Ồ, thì ra là vậy… Đúng là độc đáo và hay hơn rất nhiều!”

Tôi cảm thấy việc thêm yếu tố chiến đấu vào sẽ khiến câu chuyện trở nên hấp dẫn và đáng đọc hơn.

Hơn nữa, cách thức chiến đấu cũng được thiết lập độc đáo, mỗi loại lời nguyền lại có một đặc trưng riêng, điều này khá thú vị.

“Được rồi, chúng ta tóm tắt lại và gửi cho cô Saotome!”

Ngay sau đó, Matsuri gửi ngay bản tóm tắt cốt truyện qua email cho cô Saotome.

Ngày hôm sau, cô Saotome gửi thư trả lời, và ngày kế tiếp, chúng tôi được mời đến nhà xuất bản để họp.

“Tôi đã lo lắng vì việc chuẩn bị cốt truyện tốn khá nhiều thời gian, nhưng nó thực sự rất hay! Dù đây là một câu chuyện nặng hơn so với ‘BATTLE IDOL!’, nhưng nếu có thể khắc họa các phân đoạn ngoài cảnh cao trào một cách tươi sáng, chúng ta vừa có thể vẽ yếu tố ‘hài lãng mạn chiến đấu’ vừa thể hiện được ‘kịch tính nhân văn’, tạo nên một tác phẩm có chiều sâu hơn.”

Tại công ty Fujimi-sha, nghe những lời đầu tiên từ cô Saotome, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Sự cân bằng giữa hài lãng mạn và chiến đấu rất tinh tế, có vẻ đây sẽ là một bộ truyện tranh giúp cả hai bạn phát huy thế mạnh của mình. Ikoma-san thì từ trước đến nay đã giỏi trong việc khắc họa ‘những vấn đề nghiêm túc trong các mối quan hệ con người’, còn những thiết lập ‘chuu-ni-byou’ theo hướng tích cực, ví dụ như ‘bóng tối trong tim hóa thành ác quỷ và trở thành kẻ địch’ trong các cảnh chiến đấu, thì đúng là thế mạnh của Kimijima-kun rồi phải không?”

“Vâng, cảm ơn cô ạ…”

Thiết lập “chuu-ni-byou” theo hướng tích cực… Ý cô ấy là đang khen mình sao?

“À, nhưng mà… lần này, cốt truyện hài lãng mạn gốc là do tôi tạo ra, còn phần thiết lập chiến đấu là của cô Ikoma ạ.”

“Gì cơ?! Này, nói cái gì chứ?!”

Khi tôi giải thích, cô Saotome tỏ vẻ ngạc nhiên, mắt lại dán vào bản in cốt truyện của chúng tôi.

“Thật bất ngờ… tôi cứ tưởng là ngược lại cơ. Không ngờ hai người lại có thể bổ sung cho nhau đến mức này…”

Cô Saotome thở dài nhẹ nhõm, nói một cách thấm thía.

“…Hai bạn đã cùng nhau làm “Bat-Ai” suốt một năm, có lẽ đã cùng chịu ảnh hưởng và trưởng thành cùng nhau.”

Cô Saotome nhìn chúng tôi luân phiên, nói với vẻ tán thưởng.

Cùng nhau làm việc trong một series, chịu ảnh hưởng lẫn nhau mà trưởng thành…

Nghe cô Saotome nói, tôi chợt nhận ra, đúng là có thể như vậy thật.

Hóa ra chúng tôi đã trưởng thành qua quá trình làm việc mà bản thân mình cũng không hề hay biết sao?

Quả thực, tôi đã được Matsuri chỉ dạy nhiều về hài lãng mạn, và cũng xem những tác phẩm cô ấy gợi ý, nhờ vậy tôi cảm thấy mình đã hiểu sâu sắc hơn về hài lãng mạn và các yếu tố “moe”.

Nhưng không ngờ Matsuri lại giỏi đến mức có thể nghĩ ra cả những thiết lập chiến đấu nữa.

Có lẽ điều này cũng chịu ảnh hưởng từ việc cô ấy đã vẽ một bộ manga chiến đấu như “Bat-Ai” trong suốt một năm?

Dù sao đi nữa, việc cùng nhau thực hiện series “hài lãng mạn chiến đấu” trong một năm dường như đã mang lại ảnh hưởng tích cực cho cả hai chúng tôi, trở thành động lực lớn giúp chúng tôi trưởng thành.

“Tất nhiên, chúng ta sẽ theo ý tưởng này.”

“Vâng ạ!”

Được cô Saotome khen ngợi hết lời và cốt truyện được thông qua ngay lập tức, tôi mừng rỡ khôn tả.

Sau đó, chúng tôi thống nhất sẽ chỉnh sửa cốt truyện theo những lời khuyên của cô Saotome và gửi lại qua email.

Rời khỏi công ty Fujimi-sha, chúng tôi trở về nơi làm việc và lập tức bắt tay vào chỉnh sửa cốt truyện.

Ngày hôm sau, Matsuri thông báo rằng cô Saotome đã đồng ý và cho phép chúng tôi bắt đầu vẽ “name” (bản nháp truyện).

Như thường lệ, Matsuri sẽ là người vẽ bản “name” đầu tiên.

Một tuần sau.

“Tạm thời, bản nháp cho tác phẩm mới đã xong rồi đấy.”

“Thật á?! Cho xem với, cho xem với!”

Matsuri vội vàng báo cáo ngay khi tôi vừa đến chỗ làm để chuẩn bị cho công việc bản thảo của “Bat-Ai”.

Vì muốn xem ngay, tôi đã xem bản nháp trước khi bắt đầu công việc.

“... Ừm, được lắm!”

Bản nháp của Matsuri được sắp xếp gọn gàng, dễ hiểu.

Tôi đọc đi đọc lại bản nháp nhiều lần, ghi chú lại những điểm cần chỉnh sửa vào sổ. Dựa trên những ghi chú này, chúng tôi sẽ sửa lại bản nháp và đưa cho cô Saotome xem.

Bản nháp đã chỉnh sửa xong, với việc cắt dán bản nháp của Matsuri, thêm mới các khung truyện và trang.

“Ừm… Bộ truyện này hay quá trời luôn phải không?! Hơn cả những bộ mà hai chúng ta từng vẽ trước đây…”

Đọc lại từ đầu, tôi không kìm được sự phấn khích mà tự khen mình.

Tôi cảm thấy tác phẩm lần này, so với bất kỳ truyện ngắn nào chúng tôi đã vẽ… không, kể cả series “Bat-Ai” đang phát hành, đây là tác phẩm xuất sắc nhất trong tất cả những gì hai chúng tôi từng tạo ra.

Quả thực, đúng như cô Saotome đã nói, có lẽ chính nhờ một năm cộng tác đã giúp chúng tôi trưởng thành hơn, nên chúng tôi mới có thể vẽ được những bộ truyện hay hơn cả trước khi bắt đầu series… Tôi không thể không nghĩ như vậy.

“Anh cũng nghĩ thế sao?! Dù mới chỉ là bản nháp và là ý kiến của chúng ta, nên tôi không biết có thể tin tưởng đến mức nào, nhưng tôi cũng đồng ý! Cứ tưởng tượng lúc nó được chuyển thể thành truyện tranh thì… tôi nghĩ đây sẽ là kiệt tác vĩ đại nhất của chúng ta từ trước đến nay!”

Matsuri cũng phấn khích nói, đọc đi đọc lại bản nháp.

Matsuri cũng có cùng quan điểm với tôi, vậy là có vẻ chúng tôi sắp tạo ra một thứ gì đó thực sự thú vị, khiến tôi vô cùng háo hức.

Tôi nhanh chóng quét bản nháp và gửi qua email cho cô Saotome.

Ngay lập tức, cô ấy phản hồi, và chúng tôi thống nhất sẽ có buổi họp cuối cùng về bản nháp vào ngày mai.

Khi đang trên đường về nhà từ chỗ làm, tôi nhận ra điện thoại rung lên.

Nhìn vào màn hình, tôi thấy có tin nhắn từ Serizawa trên LINE.

“Alo?”

“À, Kimijima-sensei hả? Sao không trả lời LINE của em gì hết vậy~!”

“À… xin lỗi, tôi quên mất.”

Quả thật, tôi đã không trả lời LINE. Tôi quá mải mê với việc nghĩ ý tưởng mới nên quên béng mất.

Nếu tôi nhớ không nhầm, chúng tôi đang nói chuyện trên LINE về vụ “Đại Chiến Vua Rồng”.

“Em muốn nói chuyện về ‘Đra-kết’ nhiều lắm đó~!”

“Đra… ‘Đra-kết’? Là cái gì vậy?”

“Là từ viết tắt của ‘Đại Chiến Vua Rồng’ đó ạ.”

“Có cách rút gọn như vậy sao?!”

“À, không, là do em tự gọi thôi.”

“…………”

Tôi mặc kệ vì thấy phiền phức quá rồi. Dù sao tôi cũng đang muốn nói chuyện về việc này, nên cứ vào thẳng vấn đề thôi.

“À, ừm, tôi cũng định nói chuyện đó đây. Không ngờ cả cậu – người đã có series về rồng rồi – cũng tham gia nữa.”

“Thật ra thì series hiện tại của em cũng làng nhàng thôi ạ. Ban đầu thì sôi nổi nhưng giờ thì đã lắng xuống rồi. Thế nên em muốn kết thúc nó sớm để bắt đầu series mới. Em thực sự sẽ cố gắng giành giải Grand Prix đó.”

“...! Tôi cũng vậy! Nhất định sẽ giành giải Grand Prix và chuyển thể thành anime nhanh hơn cậu!”

“Hahaha, không chỉ nói suông mà em mong anh sớm làm được thật đấy. Đối thủ càng mạnh thì em càng có động lực.”

“Khụ, tên khốn này đúng là đáng ghét từng ly từng tí một…!”

“À, mà này, vấn đề chính là… anh có biết tác giả nổi tiếng ‘Shinjo Tooru’ đã xác nhận tham gia kế hoạch lần này không?”

“…Gì cơ?! Hả á?!”

Tôi kinh ngạc trước lời Serizawa.

Shinjo Tooru – tác giả của “Shy-Sta”, bộ truyện đã đẩy manga của chúng tôi vào thế phải hủy bỏ – lại tham gia kế hoạch này ư?!

“Cái đó, thật không vậy?!”

“Đúng là thật đó ạ. Hôm nay em cứ hỏi mãi, cuối cùng anh biên tập viên cũng chịu nói cho em biết. Hình như họ vẫn đang giấu các tác giả khác. Chắc cũng là một phần trong kế hoạch tạo sự chú ý thôi.”

“Tại sao chứ?! Anh ta đã là tác giả nổi tiếng với series đang ăn khách rầm rộ rồi, đâu cần thiết phải tham gia một kế hoạch như thế này…”

“Không hẳn đâu ạ. Dù Shinjo Tooru là tác giả ăn khách, nhưng ở ‘Fujimi-sha’ anh ấy mới chỉ có series ‘Pri-Dra’ thôi. Chắc anh ấy đang ủ mưu để được đăng series trên tạp chí ‘Dragon’ chính, nổi tiếng hơn ‘Pri-Dra’ đó. Cả hai đều là tạp chí hàng tháng, nên nếu muốn thì chắc anh ấy có thể làm hai series cùng lúc.”

Nghe Serizawa phân tích có lý, tôi vừa bối rối vừa phải chấp nhận.

“Thật… sao chứ?”

Ngay cả trước khi biết Shinjo Tooru tham gia, tôi đã nghĩ rằng chúng tôi là những người có danh tiếng và mức độ phổ biến thấp nhất trong số các thí sinh, đang ở một tình thế bất lợi.

Thế mà, giờ đây, tác giả nổi tiếng “Shinjo Tooru” – người đã từng đánh bại chúng tôi – lại quyết định tham gia kế hoạch này…

Chúng tôi hiểu rõ rằng Shinjo Tooru có lượng fan trung thành, và anh ta không chỉ có kinh nghiệm mà còn có tài năng thực sự trong việc vẽ manga, hiểu rất rõ những điều này.

“Kìa, Kimijima-sensei? Anh ổn không vậy?”

“À, ừm… hơi, hơi hoảng chút…”

“Sao vậy ạ? Vừa nãy còn bảo nhất định sẽ giành giải Grand Prix mà.”

“Này, nhưng tình hình bây giờ đã khác rồi mà.”

Thực ra, ngay cả lúc nãy tôi cũng nghĩ rằng giành giải Grand Prix là một việc vô cùng khó khăn. Vậy mà giờ lại có thêm chuyện này, như đổ thêm dầu vào lửa…

“Thôi được rồi, em hiểu sự lo lắng của Kimijima-sensei mà. Nói thật, sau khi nghe chuyện đó xong, em cũng lo lắng và gọi điện cho anh đó.”

“…! Ra là vậy sao…”

Ngay cả một người luôn tự tin như cậu ta cũng có lúc lo lắng như vậy sao.

“Nếu chúng ta cứ làm bình thường thì việc chúng ta chiến thắng ‘Shinjo Tooru’, người có lượng fan đông đảo gấp bội, gần như là một phép màu vậy.”

“À, ừm…”

“Thế nên em đã nghĩ ra rồi, hay chúng ta hợp tác để cùng thắng?”

“Hợp… hợp tác?”

Hợp tác là gì chứ? Không phải là tính dùng chiêu trò bẩn thỉu nào đấy đâu đúng không?

“Dù sao thì cũng chẳng phải chuyện to tát gì đâu ạ… Trước khi bắt tay vào bản vẽ cuối, chúng ta cùng xem bản nháp của nhau và góp ý để nó tốt hơn thì sao?”

“…! Trao đổi ý kiến, ư…”

Đó quả thực là một ý kiến hay.

Việc hợp tác với một đối thủ mạnh như cậu ta có thể làm tăng khả năng cậu ta giành giải Grand Prix, nhưng đổi lại nếu manga của chúng tôi cũng tốt hơn, thì đây cũng không phải là một giao dịch tồi.

Hơn nữa, về mặt truyện tranh, tôi rất kính trọng cậu ta, và dù cay cú nhưng tôi cũng thừa nhận rằng cậu ta có tài năng hơn tôi. Manga của cậu ta rất hay.

Nếu Serizawa có thể đưa ra ý kiến về bản nháp của chúng tôi, tôi nghĩ điều đó sẽ rất hữu ích.

“Hay đấy. Một mình tôi thì không quyết định được gì, nên tôi sẽ hỏi Ma… à, cô Ikoma thử xem.”

“Rõ rồi ạ. Vậy thì em cũng sẽ rủ cả Ichinose-sensei luôn.”

“Ơ, Ichinose-san ư?!”

“Em cũng rất coi trọng manga của cô ấy, nên nếu cô ấy tham gia thì em cũng vui. Với lại, bọn mình là đồng nghiệp cùng khóa mà, cùng nhau cố gắng thì hay hơn phải không ạ?”

“…! À, ừ! Đúng vậy!”

Vì là đồng nghiệp, nên cùng nhau cố gắng, ư…

Trong những lúc như thế này, có một đối thủ kiêm đồng đội có thể hợp tác với nhau thật là tuyệt vời.

Sau đó, chúng tôi thống nhất sẽ xác nhận với Matsuri và Ichinose Shirayuki xem họ có tham gia không, rồi kết thúc cuộc điện thoại với Serizawa.

***

“Shinjo Tooru tham gia ư?!”

Ngày hôm sau.

Trước khi bắt đầu công việc bản thảo cho “Bat-Ai” tại nơi làm việc, tôi kể cho Matsuri nghe chuyện mình đã biết từ Serizawa ngày hôm qua.

“Cái gì vậy chứ?! Nếu Shinjo Tooru mà giành giải Grand Prix, chúng ta sẽ hoàn toàn trở thành quân cờ bị lợi dụng của anh ta mất!”

“Ừm… Thế nên, để chiến thắng Shinjo Tooru và các tác giả kỳ cựu khác, hôm qua Serizawa đã đề xuất…”

Tôi giải thích đề xuất của Serizawa ngày hôm qua cho Matsuri nghe.

“Cùng xem bản nháp và góp ý cho nhau…?! Với hai người đó sao?”

“Ừ. Tôi thì nghĩ nó sẽ hữu ích, nhưng cô thấy sao?”

“… Lại là cô ta nữa…”

“Hả?”

“… Không có gì!… Được thôi! Chấp nhận lời đề nghị đó.”

“Ơ?! Được thật sao?”

“Để làm cho truyện tranh tốt hơn một chút… để giành giải Grand Prix, tôi sẽ làm bất cứ điều gì!”

Matsuri cũng có cùng tâm lý với tôi.

“À, mà tiện đây, liệu chúng ta có nên xin phép cô Saotome về chuyện này không nhỉ?”

“À, đúng rồi.”

Trước khi liên lạc với Serizawa để xác nhận tham gia, tôi gọi điện cho cô Saotome ngay tại chỗ.

“Ra vậy… Việc các bạn đồng nghiệp cùng khóa trao đổi, rèn giũa nhau để cùng tiến bộ cũng là một điều tốt. Nếu bản nháp gửi tới có thay đổi, hãy thông báo chi tiết cho tôi nhé.”

Vì cô Saotome đã đồng ý, tôi liền nhắn LINE cho Serizawa.

Serizawa cũng nhanh chóng trả lời, báo rằng Ichinose Shirayuki cũng sẽ tham gia.

Vì hai người kia cũng gần như đã hoàn thành bản nháp, nên chúng tôi quyết định sẽ gặp mặt để trao đổi bản nháp sau ba ngày nữa.

Vì hai người kia làm việc tại nhà riêng, chúng tôi quyết định sẽ gặp nhau tại nơi làm việc của Matsuri.

Và rồi, ba ngày sau.

Khi tôi, Matsuri và Emily-chan đang làm việc tại nơi làm việc, chuông cửa reo lên một chút trước giờ hẹn.

“Tuyệt vời thật đó~ Ikoma-sensei, dù còn là học sinh cấp ba mà đã sống một mình rồi. Mà khoan, hai người lúc nào cũng làm việc ở đây một mình sao? Kimijima-sensei, anh ghen tị quá đi mất~!”

Serizawa vừa đến nơi làm việc của Matsuri, vừa tò mò nhìn quanh.

“Không, không phải lúc nào cũng có hai người đâu… Khi làm việc thì có thêm trợ lý nữa mà.”

“Chào buổi sáng~ Em là Emily Tsubaki, trợ lý ạ♪ Mọi người cứ thoải mái nha~”

Đúng lúc đó, Emily-chan xuất hiện ở phòng khách và mang trà ra.

Đối với người lạ, cô bé vẫn giữ phong thái "cute giả tạo" như thường lệ.

“Ơ, trợ lý là cô bé này sao?! Dễ thương quá đi mất! Kimijima-sensei, anh không chỉ làm việc với Ikoma-sensei mà còn với một cô bé dễ thương như vậy nữa, em lại càng ghen tị hơn!”

Ngay lúc đó, chuông cửa lại reo.

“À, chắc là Ichinose-san đó. Tôi ra mở cửa.”

Khi tôi mở cửa, Ichinose Shirayuki – người tôi gặp lại sau khoảng một tháng – đang đứng đó.

“À, ồ, lâu rồi không gặp.”

Nhớ lại lần cuối cùng gặp mặt, khi cô ấy nhờ tôi hợp tác và tôi từ chối, và cả chuyện cô ấy vô tình ngã đè lên tôi, tôi tự dưng thấy hơi ngượng ngùng và căng thẳng.

“…Tôi, tôi làm phiền rồi…”

Ichinose Shirayuki thoáng chạm mắt tôi một cái rồi lập tức cúi đầu xuống. Chắc cô ấy cũng cảm thấy khó xử.

“Vậy thì, không để mọi người đợi lâu, chúng ta cùng trao đổi bản nháp nhé. Cứ từng cái một, mọi người cùng đọc và cùng góp ý nha!”

Theo sự sắp xếp của Serizawa, buổi trao đổi ý kiến bắt đầu.

Đầu tiên là bản nháp manga của Serizawa.

“…………”

Khi đọc, tôi đã rất ngạc nhiên.

Tôi cứ nghĩ Serizawa sẽ làm thể loại chiến đấu giả tưởng quen thuộc, giống như bộ manga đang được đăng trên tạp chí “Dragon” của cậu ta, nhưng tác phẩm lần này lại là thể loại khoa học viễn tưởng cận hiện đại.

Tên này còn vẽ được cả sci-fi nữa sao?

Với khả năng vẽ truyện tranh chiến đấu giả tưởng thú vị như vậy, lẽ ra cậu ta nên tiếp tục phát huy sở trường của mình thì tốt hơn không? Dù là đối thủ, tôi vẫn không khỏi nghĩ như vậy.

Thế nhưng… khi đọc tiếp bản nháp, những suy nghĩ ban đầu của tôi dần biến mất.

Hay thật. Càng đọc, tôi càng bị cuốn vào thế giới quan này.

Đọc xong, tôi chuyển cho Matsuri ngồi bên cạnh. Matsuri đọc xong, rồi lại chuyển cho Ichinose Shirayuki.

“Mọi người đã đọc hết rồi chứ? Vậy thì, mời Kimijima-sensei trước đi ạ.”

“À… Lúc đầu tôi hơi bất ngờ với thể loại sci-fi, nhưng mà nó hay kinh khủng. Cái phong cách chiến đấu quen thuộc mà Serizawa đã vẽ trước đây vẫn được giữ nguyên trong bộ này, thậm chí còn được tận dụng tốt với bối cảnh nhân vật chính, tạo ra những cảnh chiến đấu sci-fi cực kỳ ngầu.”

Tôi lại một lần nữa nghĩ, mình thực sự thích truyện tranh của cậu ta. Đối với một người mê truyện tranh chiến đấu như tôi, đây chính là bộ truyện hoàn hảo, là mơ ước của tôi.

“…Đại khái là vậy. Thế nên, tôi không thấy có chỗ nào cần chỉnh sửa đặc biệt trong bộ truyện này.”

Mục đích của buổi gặp mặt này là để chúng tôi chỉ ra những điểm cần sửa chữa nhằm giúp truyện tranh của nhau trở nên tốt hơn, để không bị thua kém các họa sĩ kỳ cựu.

Thế nhưng… dù có nghĩ lại một lần nữa, cũng không có điểm nào trong truyện của Serizawa cần phải sửa cả.

Nó hay một cách hoàn hảo. Đáng ghét đến mức đó.

Nó đã hoàn thiện như một tác phẩm truyện tranh. Tôi vốn đã rất tự tin vào bộ truyện của mình lần này, nhưng giờ thì tôi thấy hơi lo lắng.

Liệu manga của chúng tôi có thực sự hay hơn manga của Serizawa không?

“Ế~?! Không có chỗ nào cần chỉnh sửa á… Thật sao?!”

“À… xin lỗi. Không phải tôi cố ý nói vậy vì không muốn làm truyện của cậu hay hơn nữa đâu, mà thật sự là không có.”

Sau đó, đến lượt Matsuri ngồi bên cạnh tôi.

“Bối cảnh độc đáo, cảnh chiến đấu thì ngầu, và truyện rất hay. Tôi cũng… không tìm thấy điểm nào cần chỉnh sửa đặc biệt trong bộ truyện này.”

Matsuri cũng có cùng ý kiến với tôi sao…

Cuối cùng, đến lượt Ichinose Shirayuki.

“…Đây là một tác phẩm… hoàn hảo… Tôi cũng không nghĩ ra chỗ nào cần sửa cả…”

“Ế~?! Cả hai người cũng vậy sao?!”

Quả nhiên, đọc xong bộ truyện đó, mọi người đều nghĩ như vậy.

Đến mức đó, manga của Serizawa thực sự hoàn hảo.

Tiếp theo, chúng tôi chuyển qua bản nháp của Ichinose Shirayuki.

“…………”

Bản nháp của cô ấy cũng khiến tôi bất ngờ.

Cô ấy cũng đang có một series dark fantasy trên tạp chí “Dragon”, nhưng bản nháp lần này lại là một câu chuyện hiện đại. Và, đó là một tác phẩm “về du hành thời gian”, có lẽ đang là xu hướng hiện nay.

Một người thân thiết với nhân vật chính qua đời, và nhân vật chính khao khát mãnh liệt: “Nếu biết trước sẽ thế này, có lẽ mình đã ngăn cản được, ước gì mình có thể quay về quá khứ.” Và anh ta thực sự đã quay về quá khứ, thành công ngăn chặn cái chết của người quen, nhưng rồi lại có một người khác qua đời.

Anh ta lại quay về quá khứ để ngăn cản, nhưng rồi lại có người khác chết… Để không ai phải chết, anh ta liên tục quay về quá khứ, lắng nghe câu chuyện của họ, dần dần tiếp cận sự thật và cuối cùng thành công không để ai phải chết – đây là một bộ truyện tranh đậm yếu tố trinh thám, hồi hộp.

Đó là một bộ truyện hay đến mức tôi quên mất đó là manga của Ichinose Shirayuki mà cứ mải mê đọc, muốn biết diễn biến tiếp theo. Thể loại và không khí hoàn toàn khác so với tác phẩm trước đó của cô ấy, vốn là dark fantasy với những mô tả ghê rợn, khiến tôi thực sự ngạc nhiên. Không ngờ cô ấy cũng có thể vẽ được những bộ truyện như thế này…

Nói đúng ra là hai người này rốt cuộc có bao nhiêu là tài lẻ vậy trời!?

Quả không hổ danh thiên tài. Ngay cả những bộ truyện khác hẳn thể loại đến 180 độ mà họ vẫn có thể vẽ hay ho đến mức này...

"Truyện của Ichinose-san, dù có phong thái khác hẳn với bộ đang được đăng dài kỳ bây giờ, nhưng mà hay ơi là hay. Phần cần sửa... thì chẳng có gì cả."

"..."

Nghe tôi nói vậy, Ichinose Shirayuki hơi sững người, lộ vẻ ngạc nhiên.

Đúng thế – bộ truyện này, cũng giống như của Serizawa, hoàn toàn không có chỗ nào để mà sửa cả. Nó đã là một tác phẩm hoàn chỉnh rồi.

"Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ y chang. Không phải là tôi không muốn mấy người đoạt giải quán quân nên mới không cho sửa cho hay thêm... mà là thật sự chẳng có điểm nào đáng để chê bai cả."

"Tôi cũng... đồng ý."

Thì ra là hai người họ cũng nghĩ vậy sao...

Tóm lại, tôi nhận ra được mình đang đối đầu với những đối thủ đáng gờm đến mức nào.

Từng tự tin hết mực vào bộ truyện của mình, nhưng giờ đây tôi lại bỗng nhiên thấy bất an. Quả nhiên, người đoạt giải lớn có khác. Liệu truyện của chúng tôi có thực sự thắng được hai người này không?

Thể loại hoàn toàn khác biệt nên rất khó để so sánh, nhưng tôi bắt đầu tự hỏi liệu truyện của họ có khi nào còn hay hơn truyện của chúng tôi không.

"Vậy, cuối cùng là bản phác thảo của thầy Kimijima và thầy Ikoma nhé."

Cuối cùng, tôi truyền bản phác thảo truyện của chúng tôi đi.

Tôi sợ hãi đến phát điên khi nhìn phản ứng của hai người họ khi đọc bản nháp của mình. Căng thẳng tột độ, tôi nơm nớp nhìn chừng.

Chẳng mấy chốc, họ đọc xong và đặt bản nháp lên bàn.

"..."

Nhưng... chẳng hiểu sao, hai người lại không nói lời nhận xét nào, chỉ im lặng như đang suy tư điều gì đó, khiến căn phòng bỗng chốc lặng như tờ.

"Vậy... vậy, thế nào rồi?"

Trong lòng nóng như lửa đốt, tôi hỏi họ.

"Ài... Thật sự mà nói, ngoài sức tưởng tượng của tôi đấy."

"Hả!? Gì... cái gì cơ..."

"Hay hơn tôi nghĩ nhiều... không, hay bá cháy luôn ấy chứ!"

"...Ế!?"

Serizawa thốt lên, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

"Tôi không ngờ nó lại hay đến mức này... Thật ra, với mấy tác phẩm trước khi bắt đầu đăng dài kỳ của hai người... 'YAMOME Girl' của thầy Ikoma, tác phẩm đầu tay 'BATTLE TRAIN' của thầy Kimijima, và cả bộ truyện đang đăng dài kỳ 'BATTLE IDOL!' thì tôi cứ nghĩ thừa sức thắng."

"Cái... gì cơ!?"

Serizawa đột nhiên nói mấy lời như muốn gây sự, khiến tôi phát cáu.

"Nhưng tác phẩm lần này như một thứ gì đó hoàn toàn khác... Nói chung, tôi thành thật cảm thấy đây là một bộ truyện cực kỳ thú vị dưới góc độ của một độc giả. Chắc là qua quá trình đăng dài kỳ, chất lượng truyện mà hai người cùng nhau tạo ra đã tăng lên nhiều nhỉ. Tôi cứ nghĩ đối thủ lần này là thầy Ichinose hoặc thầy Shinjo Tooru... nhưng thầy Kimijima và thầy Ikoma cũng là mối đe dọa không hề nhỏ đâu."

"..."

Ngạc nhiên trước lời Serizawa, tôi đứng hình không nói nên lời.

Đúng là tôi rất tự tin vào bộ truyện lần này. Nhưng mà...

Tôi cứ nghĩ mình sẽ phải đuổi kịp người đã thể hiện sự chênh lệch thực lực quá lớn này, đó là Serizawa. Không ngờ lại có ngày tôi được nghe chính miệng cậu ấy nói ra những lời như vậy...

Serizawa là kiểu người không bao giờ nói lời xã giao. Vậy mà giờ cậu ấy lại khen ngợi truyện của chúng tôi hết lời, thậm chí còn tỏ vẻ lo lắng thật sự.

Có lẽ nào, như Saotome-san đã nói, tôi và Mari đã cùng nhau vẽ truyện, và rồi không biết từ bao giờ, chúng tôi đã trưởng thành vượt bậc trên con đường họa sĩ truyện tranh chăng?

"Thầy Ichinose nghĩ sao?"

"Tôi cũng... không hiểu được thể loại truyện tình cảm lãng mạn, và cũng không giỏi về nó... Nhưng dù vậy, tôi thấy tác phẩm này rất thú vị... Thú vị hơn cả các tác phẩm đăng dài kỳ trước đây..."

"A! Ichinose-san..."

Những lời của Ichinose Shirayuki cũng khiến tôi rất vui mừng.

"Nhưng mà..."

Serizawa lại mở bản nháp của chúng tôi ra, lật qua lật lại, rồi băn khoăn vặn cổ.

"Thật tình, vẫn có một chút gì đó thiếu thiếu, tôi không thể gạt bỏ cảm giác đó được."

"Ể!? Cảm giác thiếu thiếu...? Là thiếu cái gì?"

"Chính cái đó tôi cũng không rõ nữa. Có khi là do tôi nghĩ nhiều thôi."

Lời của Serizawa khiến tôi bối rối.

Thiếu thiếu... Rốt cuộc thì bộ truyện của chúng tôi thiếu cái gì?

"Gì vậy chứ! Đáng ghét quá đi! Nói cho tôi biết đi!"

"Không, thì tôi đã bảo là nếu tôi biết thì tôi đã nói rồi mà. Cụ thể thì... tôi không rõ lắm, nhưng kiểu như là thiếu cá tính, hay là, mọi thứ được sắp xếp quá hoàn hảo, quá đẹp đẽ..."

Serizawa vừa nói vừa vắt óc suy nghĩ.

"À mà thôi, nói chung là tôi nghĩ trong số các bản nháp này, bất kỳ bộ nào đoạt giải Grand Prix cũng không có gì lạ cả."

Ichinose Shirayuki gật đầu đồng tình với lời Serizawa, và Mari với tôi cũng vậy.

"Chúng ta phải cho 'Dragon' thấy rằng bây giờ họ cần những cảm nhận và tài năng của tuổi trẻ! Tuyệt đối đừng để thua các họa sĩ lão làng, hãy cùng cố gắng hết sức!"

"Được!"

"Tất nhiên rồi!"

Ichinose Shirayuki cũng gật đầu mạnh mẽ theo lời Serizawa và chúng tôi.

Đây có lẽ là thứ gọi là "bạn bè" chăng, tôi chợt nghĩ.

Nếu đúng là vậy... thì "bạn bè" có lẽ là một điều gì đó khá tốt đẹp.

Tuy nhiên –

Sau khi đọc truyện của hai người đó, tôi bị một nỗi bất an lớn vây lấy.

Truyện của họ hay đến kinh ngạc.

Liệu truyện của chúng tôi có thực sự thắng được truyện của hai người đó không? Càng nghĩ, tôi càng thấy lo lắng.

Hơn nữa, những lời Serizawa nói – "có gì đó thiếu thiếu", "thiếu cá tính", "quá hoàn hảo, quá đẹp đẽ". Khi tôi nhớ lại những lời đó và đọc lại bản nháp của mình, tôi thực sự thấy đúng là như vậy.

So với truyện của hai người kia... truyện của chúng tôi thiếu đi một thứ gì đó.

"Với bản nháp này, có thật là nên bắt tay vào vẽ phác thảo luôn không..."

Sau khi hai người kia về, tôi vô thức hỏi Mari.

"Liệu với bản nháp này, chúng ta có thắng được hai người đó không?"

"Em không biết. Trước đây em cứ nghĩ mình có thể vẽ ra một bộ truyện hay nhất... nhưng hôm nay, em bỗng thấy bất an vô cùng. Sau khi đọc truyện của họ... và nghe những lời của Serizawa Akihito."

"A! Mari cũng nghĩ vậy sao...? Anh cũng thấy bộ truyện này cứ như còn thiếu một bước nữa vậy..."

"Thiếu cái gì?"

"Như Serizawa đã nói, anh cũng không biết cụ thể là thiếu cái gì."

Nghe tôi nói vậy, Mari suy nghĩ một lúc rồi đề nghị:

"Chúng ta hỏi ý kiến của Saotome-san một lần nữa không?"

"A! Saotome-san... Ừ, ừm! Cứ làm vậy đi!"

Mặc dù Saotome-san đã nói rằng bản nháp này có thể dùng để phác thảo luôn rồi, nên có lẽ cô ấy sẽ thấy khó xử khi được hỏi lại chuyện đó... nhưng tôi vẫn không muốn bắt tay vào phác thảo ngay, mà nhất định muốn nâng cao độ hoàn chỉnh của bản nháp. Tôi muốn tìm ra rốt cuộc bộ truyện này thiếu cái gì.

"Chào cô, tôi là Kimijima đây ạ."

"Kimijima-kun, có chuyện gì sao? Hôm nay hình như em nói là sẽ cùng các họa sĩ đồng khóa trao đổi bản nháp mà?"

"Vâng. Vì vậy..."

Tôi kể cho Saotome-san nghe đầu đuôi câu chuyện, và hỏi liệu truyện của chúng tôi có thiếu sót gì không.

"Ra vậy... Thật ra, tôi cũng đã đọc lại bản nháp của mấy đứa hôm nay và suy nghĩ rất nhiều."

"À, thật vậy sao ạ?"

"Ừ... Và giờ, nghe Kimijima-kun nói, cuối cùng tôi đã đi đến một kết luận... Tôi nhận ra rằng nhân vật chính trong truyện của mấy đứa thiếu đi cá tính và sức hút."

"A! Cá tính và sức hút của nhân vật sao!?"

Nhân vật chính của bộ truyện này là kiểu nhân vật chính điển hình của truyện hài lãng mạn, một người tốt bụng và dễ bị cuốn theo. Nữ chính là một cô gái bị dính lời nguyền trong truyện cổ tích, tính cách mạnh mẽ, thuộc dạng nữ chính tsundere.

Đúng là không phải kiểu nhân vật quá ấn tượng, nhưng đây là truyện ngắn, tôi cứ nghĩ đơn giản và dễ hiểu thì tốt hơn.

"Đúng vậy. Vì vậy, tôi muốn mấy đứa trau chuốt thêm cho nhân vật. Với trình độ của mấy đứa bây giờ, chắc chắn có thể tạo ra những nhân vật quyến rũ nhất, phù hợp nhất với bộ truyện này."

Tạo hình nhân vật, à...

"Đúng rồi... Tốt nhất là lấy những người mà mấy đứa từng thấy, những người mấy đứa cảm thấy dễ thương, đáng yêu, ngầu nhất, hấp dẫn nhất làm hình mẫu. Không quan trọng là hai chiều hay ba chiều, nhưng nếu lấy nhân vật hai chiều làm hình mẫu thì phải cẩn thận đừng để bị nói là đạo nhái nhé."

"Những người dễ thương, hấp dẫn nhất...?"

Tôi vô thức lặp lại lời của Saotome-san.

Tôi không ngờ lại nhận được một lời khuyên như vậy, nên hơi bối rối.

Chúng tôi thống nhất sẽ cho Saotome-san xem khi nhân vật đã hoàn chỉnh, rồi kết thúc cuộc điện thoại.

"Saotome-san nói sao?"

"Cô ấy nói là nhân vật thiếu sức hút và cá tính, nên muốn chúng ta trau chuốt thêm. Rằng hãy lấy những người mình từng thấy, những người mình cảm thấy dễ thương, hấp dẫn nhất, không phân biệt hai chiều hay ba chiều, làm hình mẫu."

"Những người mình từng thấy...?"

Mari bối rối trước lời của tôi.

Cũng phải thôi. Ngay cả tôi cũng không thực sự hiểu ý của cô ấy.

Ngày hôm đó, tôi về nhà và dành thời gian một mình suy nghĩ kỹ về nhân vật.

Sau khi về nhà, tôi nằm dài trên giường và suy nghĩ về những gì Saotome-san đã nói.

Người mà tôi từng thấy dễ thương nhất, hấp dẫn nhất...

Những bộ truyện tranh tôi từng đọc, những bộ anime tôi từng xem, những trò chơi tôi từng chơi theo lời Mari giới thiệu... trong số đó, có rất nhiều nhân vật tôi thấy hấp dẫn.

Tôi không có người nổi tiếng nào đặc biệt yêu thích, nhưng có nhiều người nổi tiếng mà tôi thấy dễ thương.

Tôi lần lượt áp dụng những nhân vật hai chiều mà tôi từng thấy hấp dẫn vào nữ chính trong truyện của chúng tôi. Nhưng chẳng cái nào thực sự phù hợp.

Tiếp theo, là ba chiều, ư...

Tôi không rõ tính cách của những người nổi tiếng, nên không thể lấy họ làm hình mẫu.

"Ưm..."

Cuối cùng, tôi chìm vào giấc ngủ mà không tạo ra được nhân vật nào ưng ý trong ngày hôm đó.