Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 7

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 59

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 05 - Chương 3

Hả?! Khai tử… khai tử thật ư!? Không thể tin nổi, là thật sao!?

Ngày hôm sau.

Khi Emiri ghé chỗ làm, chúng tôi kể lại chuyện hôm qua và báo tin bộ truyện bị khai tử. Cô bé Emiri nghe xong thì bụm miệng lại, mặt đầy vẻ kinh ngạc.

K-không thể tin nổi… Đến mức đã được chuyển thể drama CD rồi mà lại bị khai tử nhanh vậy sao…? Thật sự có chuyện đó ư!?

Emiri sốc nặng, cứ như thể đó là chuyện của chính mình vậy.

Đúng thật đấy. Tôi cũng đã lờ mờ đoán được, nhưng không ngờ lại nhanh thế này nên cũng hơi bất ngờ.

…Ơ nhưng mà, hình như cả hai người không hề suy sụp chút nào cả nhỉ?

Emiri nhìn tôi và Matsuri, khẽ nhíu mày đầy vẻ thắc mắc.

Không, sốc thì sốc thật, nhưng hơn thế nữa là ý chí cho bộ truyện tiếp theo đang bừng bừng khí thế đây này!

A-anh thật đáng nể…! Kimijima-san cứ như là cây cỏ dại, kiên cường vô cùng!

Đó là lời khen đấy à!?

Đương nhiên rồi ạ!

Đúng lúc đó, điện thoại của Matsuri đổ chuông.

Alo. Vâng ạ… À, đợi một chút.

Matsuri rời điện thoại khỏi tai, nhìn về phía tôi.

Saotome-san gọi, cô ấy hỏi có thể đến nhà xuất bản Fujimi lúc nào để cuộc họp hôm qua nói đến được diễn ra sớm hơn không. Cô ấy còn bảo có chuyện quan trọng muốn nói ngoài việc thảo luận về diễn biến tiếp theo của “Bat-Eye”, và muốn chúng ta đến càng sớm càng tốt… Anh định lúc nào?

Bản thảo này vẫn còn khá thoải mái về thời hạn, vậy hôm nay luôn thì sao?

Tôi cũng nghĩ thế. Vậy để tôi báo lại cho cô ấy.

Matsuri gọi điện báo lại cho Saotome-san rằng chúng tôi có thể đến hôm nay. Thế là tôi và Matsuri nhanh chóng chuẩn bị để đi đến nhà xuất bản Fujimi.

Chuyện quan trọng, rốt cuộc là chuyện gì đây…?

Chúng tôi đến nhà xuất bản Fujimi, đợi trong phòng họp được chỉ định một lúc thì Saotome-san xuất hiện với phong thái dứt khoát.

Với vẻ mặt nghiêm nghị, cô ấy hoàn toàn trong chế độ làm việc.

Xin lỗi vì đã gọi hai cậu đột ngột. Và… tôi cũng xin lỗi vì hôm qua đã để hai cậu nhìn thấy bộ dạng không mấy hay ho.

Saotome-san nói với vẻ hơi ngượng nghịu, thật khó mà tin được người phụ nữ đang say xỉn khóc lóc hôm qua lại là người này.

Vậy thì, sở dĩ tôi muốn hai cậu đến gấp hôm nay là vì có chuyện tôi nhất định phải nói ngay với hai cậu.

Đó chính là ‘chuyện quan trọng’ sao—. Rốt cuộc là gì nhỉ? Chắc hẳn mọi thứ sẽ không thể tệ hơn được nữa, nhưng tôi vẫn không khỏi bồn chồn trong lòng.

Trong lúc lo lắng, Saotome-san mở lời.

Sau khi thương lượng trong cuộc họp hôm nay, có vẻ như chúng ta sẽ có một cơ hội lớn khác dành cho hai cậu ngay lập tức.

Trong cuộc họp, thương lượng sao?

Có phải là cô ấy đã thương lượng để chúng tôi có thể bắt đầu một bộ truyện mới càng sớm càng tốt không?

Nhưng chúng tôi còn chưa có cả cốt truyện hay thậm chí là ý tưởng gì.

Thà xem bản kế hoạch còn hơn là giải thích bằng lời.

Hả? K-kế hoạch?

Saotome-san đặt một bản kế hoạch lên bàn.

Trên đó có ghi dòng chữ – 『Hạ Kắc Thượng – Giải Đấu Quyết Định Vua Rồng』.

Trong cuộc họp hôm nay, chúng tôi đã thảo luận về các tác giả sẽ nhận lời mời tham gia dự án này. Và kết quả là, hai cậu cũng có thể nhận lời mời! Trước tiên, hãy đọc thử đi.

Hơi bối rối trước lời nói đột ngột của Saotome-san, tôi bắt đầu đọc lướt qua bản kế hoạch.

Như đã giải thích ở đây… dự án này là nơi mười tác giả có thực lực được tuyển chọn kỹ lưỡng, không phân biệt người lâu năm hay người mới, sẽ dốc hết sức mình để vẽ một chap one-shot và tranh tài Grand Prix. Chap one-shot sẽ được đăng trên tập san phụ lục của tạp chí Dragon chính, độc giả sẽ đọc và bình chọn, ban biên tập cũng sẽ bỏ phiếu với tư cách là giám khảo. Tác phẩm nào có số phiếu cao nhất sẽ giành giải Grand Prix. Nếu đoạt giải Grand Prix, bộ truyện đó sẽ được quyết định đăng dài kỳ trên tạp chí Shonen Dragon chính, với sự hỗ trợ lớn hướng tới việc chuyển thể anime. Đây là một dự án lớn được khởi động nhân kỷ niệm 25 năm thành lập Shonen Dragon.

Đ-đăng dài kỳ trên tạp chí Dragon chính!?

Hướng tới việc chuyển thể anime!?

Tiếp lời tôi, Matsuri cũng hét lên kinh ngạc.

T-tụi mình, lại được tham gia một dự án hoành tráng như thế này…

Tôi sững sờ đến mức không nói nên lời.

Tôi chợt nhớ lại mình vốn rất mong muốn được đăng dài kỳ trên tạp chí Shonen Dragon. Mặc dù có duyên được đăng dài kỳ trên “Puridora”, nhưng mục đích ban đầu của tôi là gửi bản thảo để được đăng trên tạp chí Dragon chính.

“Puridora”, tạp chí được coi như em trai của “Dragon”, còn bị khai tử, nên tôi cứ nghĩ việc đăng dài kỳ trên tạp chí Dragon chính chỉ là giấc mơ xa vời. Nhưng nếu có cơ hội đăng dài kỳ trên “Dragon” thì đương nhiên là tôi muốn làm lắm chứ.

Doanh số bán ra của “Dragon” cũng gấp mấy lần “Puridora”, và số tác phẩm được chuyển thể anime cũng nhiều hơn hẳn. Hơn nữa, đó là tạp chí tôi hằng mơ ước từ lâu, nên nếu được đăng dài kỳ trên “Dragon”, tôi sẽ vui đến chết mất.

“Dragon” khác với “Puridora” ở chỗ nghiêng về tạp chí truyện tranh thiếu niên chính thống hơn, nhưng dù vậy “Dragon” cũng có nhiều tác phẩm thuộc thể loại Moe, và phong cách của tôi và Matsuri hiện tại tôi nghĩ cũng rất hợp với màu sắc của tạp chí.

Được cơ hội đăng dài kỳ trên tạp chí “Dragon” chính, hơn nữa còn hướng tới việc chuyển thể anime…

Sau khi tôi đề cử hai cậu tham gia dự án này, ban biên tập đã xem xét kết quả doanh số bán ra của tập một và cả tập hai của bộ truyện, cũng như kết quả khảo sát. Cuối cùng, họ quyết định rằng hai cậu có thể tham gia với tư cách là 'diện tác giả mới đặc biệt'.

…! Diện tác giả mới đặc biệt…

Còn có sự ưu ái rằng nếu bộ truyện mới của Shinjo-sensei không trùng thể loại, thì “Bat-Eye” sẽ còn nổi tiếng hơn nữa. Vì vậy, không chỉ tôi mà cả ban biên tập và tổng biên tập đều muốn trao cơ hội nữa cho hai cậu.

Tôi nghe lời Saotome-san nói mà nửa tỉnh nửa mê.

Thật sự có may mắn như thế này ư?

Tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến Saotome-san, người đã thương lượng để chúng tôi có thể tham gia dự án này.

Vẫn còn một số tác giả chưa trả lời, nhưng những tác giả đã xác nhận tham gia hiện tại là Kaname Tsuyoshi-sensei, Kiritake Nanami-sensei…

Những cái tên tác giả mà Saotome-san nói ra đều là những người nhiều kinh nghiệm hơn chúng tôi rất nhiều, đều là những tác giả đã từng có kinh nghiệm đăng dài kỳ trên tạp chí “Dragon” chính. Trong số đó, còn có cả tác giả đã từng có tác phẩm được chuyển thể anime nữa.

Chúng tôi có nên tham gia một dự án mà toàn là những tác giả nổi tiếng như vậy không? Cảm giác hoàn toàn lạc lõng là không thể phủ nhận được…

Ngoài ra còn có Ichinose Shirayuki-sensei và Serizawa Akito-sensei, những người cùng thời với Kimijima-kun.

Hả!?

Bất ngờ trước cái tên không lường trước được, tôi buột miệng thốt lên.

Tại sao hai người đó, những người đã và đang có truyện đăng dài kỳ trên “Dragon” rồi, lại tham gia!?

Nếu quyền đăng dài kỳ trên tạp chí Dragon chính là giải thưởng của Grand Prix, thì hai người đã có truyện đăng dài kỳ rồi đâu cần phải tham gia nữa chứ?

Là diện tác giả mới, hai người họ là những tác giả mới được kỳ vọng nhất, có khả năng tạo ra tính thời sự cao nhất hiện nay.

Tạo tính thời sự sao…

Nhưng nếu một trong hai người họ giành Grand Prix, thì bộ truyện đang được đăng sẽ như thế nào?

Bộ truyện của Ichinose-sensei được yêu thích nên không bị khai tử, nhưng có vẻ như đã có kế hoạch kết thúc trong năm nay. Bộ truyện của Serizawa-sensei cũng khá nổi tiếng, nhưng không đến mức bùng nổ để được chuyển thể anime. Nên có vẻ như họ đang muốn giành Grand Prix trong dự án lần này để tạo thêm danh tiếng và sau đó đăng dài kỳ một tác phẩm có thể chuyển thể anime.

Hả!? C-có thật không ạ…

Nghĩa là, việc giành Grand Prix cũng mang lại lợi ích lớn cho cả hai người họ. Từ danh xưng “tác giả mới triển vọng”, họ sẽ có thêm danh tiếng là “tác giả đoạt giải Grand Prix dự án lớn” và có thể bắt đầu một bộ truyện mới.

Hơn nữa, còn có sự hỗ trợ lớn hướng tới việc chuyển thể anime…

Về thời hạn thì, theo kế hoạch hiện tại, dự kiến sớm nhất cũng phải khoảng ba tháng nữa. Mặc dù có đủ thời gian, nhưng hai cậu còn công việc bản thảo cuối cùng của “Bat-Eye” nên chắc chắn sẽ trùng thời gian…

Nếu lâu đến thế thì tôi nghĩ sẽ ổn thôi.

Tôi cũng đồng ý với lời của Matsuri.

Câu trả lời đầy hứa hẹn đấy. …Vậy, phần giải thích cơ bản là như vậy. Thế hai cậu định thế nào?

Saotome-san kết thúc phần giải thích dự án và hỏi lại chúng tôi.

Đây là một cơ hội tốt, với tư cách là người phụ trách, tôi rất muốn các cậu tham gia… nhưng những tác giả khác đều là đối thủ quá mạnh. Mạnh hơn nhiều lần so với “Puridora Cup” hồi trước.

…!

Tôi chợt nghĩ rằng dự án lần này cũng tương tự với dự án “Puridora Cup”, cơ hội đã giúp tôi và Matsuri bắt đầu bộ truyện “Bat-Eye”… nhưng đúng là danh sách đối thủ lần này có sự khác biệt lớn.

Trong “Puridora Cup”, mặc dù có những tác giả tài năng và nổi tiếng hơn chúng tôi, nhưng tất cả đều phải đáp ứng điều kiện là tác giả mới ra mắt trong vòng ba năm, nên khoảng cách không quá lớn.

Dự án lần này lại hoàn toàn khác.

Tôi nghĩ đây sẽ là một cuộc chiến vô cùng khó khăn đối với hai cậu. Những tác giả khác đã có kinh nghiệm đăng dài kỳ trên “Dragon” đều đã có số lượng người hâm mộ gấp mấy lần hai cậu. Số lượng độc giả của “Dragon” và “Puridora” hoàn toàn khác nhau.

Nghe lời Saotome-san nói, tôi không kìm được nuốt nước bọt.

Nếu không giành được Grand Prix… không, không chỉ vậy, nếu tệ nhất mà bị bỏ xa và đứng cuối cùng, có thể sẽ mất đi tự tin lớn với tư cách là một họa sĩ truyện tranh. Đối với hai cậu, những người có ít kinh nghiệm và danh tiếng thấp, đây là một cuộc chiến bất lợi ngay từ đầu, nên dù có như vậy thì cũng không cần phải mất tự tin một chút nào đâu.

Saotome-san nhìn chúng tôi và nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

Đúng thật, chỉ cần suy nghĩ một chút là sẽ hiểu. Như Saotome-san nói, đây là một “cuộc chiến bất lợi”.

Khả năng chúng tôi tham gia dự án này và giành Grand Prix thấp đến mức nào—

Nhưng… dù vậy, tôi vẫn…!

Tôi không kìm được nhìn sang khuôn mặt của Matsuri bên cạnh.

Matsuri nhận ra tôi đang nhìn mình thì—

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt kiên định và gật đầu mạnh mẽ.

Quả nhiên, Matsuri cũng có cùng cảm nghĩ với tôi.

“Chúng tôi sẽ làm!”

Chúng tôi đồng thanh nói với Saotome-san.

Phù… câu trả lời đầy nhiệt huyết đấy! Tôi đã nghĩ hai cậu sẽ trả lời như vậy!

Và cứ thế, chúng tôi đã tham gia vào dự án lớn mang tên “Hạ Kắc Thượng – Giải Đấu Quyết Định Vua Rồng”.

Bỗng nhiên bị khai tử bộ truyện, tôi đã nghĩ không biết rồi sẽ ra sao, nhưng không ngờ lại sớm nhận được cơ hội lớn như vậy!

Nếu giành được Grand Prix, chúng tôi có thể tiến một bước lớn tới mục tiêu mà mình mong muốn.

Chỉ nghĩ thôi mà từ sâu bên trong cơ thể, ý chí đã sục sôi.

Tôi và Matsuri trở lại chỗ làm, lập tức bắt đầu lên ý tưởng cho bộ truyện mới.

Trong tình cảnh bất lợi khi danh tiếng và độ nhận diện của chúng ta đều kém xa, nhưng phải có một ý tưởng độc đáo và hấp dẫn để có thể giành vị trí quán quân… Matsuri có ý tưởng nào đặc biệt không?

Gần đây đầu óc tôi lúc nào cũng quay cuồng với “Bat-Eye”, nên hoàn toàn chưa nghĩ ra ý tưởng mới nào cả. Còn anh thì sao?

Tôi cũng vậy…

Chúng tôi thảo luận về ý tưởng cho dự án, cả hai cùng đưa ra một vài đề xuất, nhưng chưa có ý tưởng nào thật sự “đây rồi!” cả, nên chúng tôi quyết định sẽ tiếp tục suy nghĩ.

Sau đó, chúng tôi tiếp tục hoàn thành bản thảo chap 13 của “Bat-Eye” theo kế hoạch của tháng này.

Kết thúc công việc bản thảo của ngày hôm nay, trên đường về nhà.

Kiểm tra điện thoại trong tàu điện, tôi thấy có ai đó vừa đăng tin vào nhóm chat Line của các tác giả đồng niên, đã lâu lắm rồi. Tôi mở ra xem.

Serizawa Akito: Dạo gần đây thứ hạng của “Bat-Eye” trên “Puridora” giảm xuống đấy ạ, có ổn không ạ!?

Cái tên Serizawa này, hắn ta xem truyện của chúng tôi thường xuyên thế sao… Mà nói đi cũng phải nói lại, đâu cần phải nói trong nhóm chat Line chứ. Định công khai hành quyết hay sao.

Dù có che giấu cũng chẳng ích gì, nên tôi đành nói thật là truyện đã bị khai tử thôi. Hơn nữa, tôi cũng muốn nói về dự án “Giải Đấu Vua Rồng”.

Nghĩ vậy, tôi không trả lời Serizawa trong nhóm mà gửi tin nhắn riêng.

Truyện của tôi đã bị khai tử rồi.

Hắn ta lập tức trả lời.

Serizawa Akito: Thật sao ạ!? Mới chuyển thể drama CD xong còn tưởng đang cực kỳ thuận lợi chứ!? Có phải là do bộ truyện mới về idol không ạ?

Tên này rõ ràng không phải tạp chí mình đang đăng mà lại am hiểu “Puridora” thế.

Chắc là truyện của chúng tôi kém hơn bộ truyện mới đấy thôi.

Serizawa Akito: Xui xẻo kinh khủng luôn á~ (emoji mèo đang khóc) “Bat-Eye” tôi khá thích mà!

Đừng có gửi mấy cái emoji đáng yêu vô ích thế chứ, tên này thật đáng ghét.

À mà, nói chuyện khác một chút, hình như cậu cũng tham gia cái dự án đó phải không?

Serizawa Akito: Hả? Cái dự án đó là cái giành Grand Prix thì được đăng dài kỳ trên Dragon phải không? Anh cũng… chẳng lẽ, Kimijima-sensei cũng tham gia sao ạ?

Đúng vậy, bọn tôi được tham gia với tư cách diện tác giả mới đặc biệt.

Serizawa Akito: Thật sao ạ~! Thật thú vị khi có thể chiến đấu với các đồng nghiệp cùng thời với mình! Anh đã có ý tưởng nào chưa ạ?

Đúng lúc đó, một tin nhắn Line khác đến. Nhìn người gửi, tôi giật mình.

Ichinose Shirayuki: …Tôi cũng… lo lắng về việc… đăng dài kỳ.

Đó không phải là tin nhắn trong nhóm chat Line, mà là tin nhắn riêng. Có vẻ như cô ấy đã xem tin nhắn của Serizawa trong nhóm chat và gửi cho tôi.

Ichinose Shirayuki ít khi nhắn tin cho tôi nên tôi rất ngạc nhiên. Ichinose Shirayuki cũng quan tâm đến truyện của tôi sao…

Tôi ít khi nhắn tin với con gái ngoài Matsuri nên hơi căng thẳng một chút. Có nên dùng emoji đáng yêu hay không nhỉ?

Chuyện đó thì, thực ra truyện của tôi đã bị khai tử rồi (emoji mèo đang khóc).

Dù đang nói chuyện với Serizawa qua Line, nhưng tôi ưu tiên trả lời Ichinose Shirayuki trước.

Ichinose Shirayuki: …Quả nhiên… Trực giác của tôi về luồng năng lượng tiêu cực… không sai lệch.

Luồng năng lượng tiêu cực!?

Ý cô ấy là, cô ấy có linh cảm xấu khi xem “Puridora” sao.

Nhưng bây giờ tôi được tham gia [Giải Đấu Vua Rồng] nên tôi định sẽ dồn hết tâm huyết vào đó! (emoji mèo đang cười) Ichinose-san cũng tham gia dự án đó phải không??

Ichinose Shirayuki: …Đúng vậy… Sắp tới tôi có chuyện… muốn nói với anh.

Hả!? (emoji mèo đang ngạc nhiên) Chuyện muốn nói là gì vậy?

Nhưng sau đó, Ichinose Shirayuki không trả lời tin nhắn của tôi nữa.

Chuyện muốn nói là gì nhỉ? Tại sao cô ấy không nói qua Line?

Mà nói đi cũng phải nói lại, hai người đồng nghiệp của tôi lại quan tâm đến truyện của tôi đến vậy… Thật bất ngờ nhưng cũng thực sự vui.

Tôi lại chợt nghĩ, mình cũng có những người bạn quan tâm đến mình.

Vài ngày sau.

Mặc dù tôi và Matsuri đã nảy ra một vài ý tưởng cho “Giải Đấu Vua Rồng”, nhưng vẫn chưa có ý tưởng nào mà cả hai đều tâm đắc, nên chúng tôi dành gần như toàn bộ thời gian thức để suy nghĩ về ý tưởng truyện.

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo, là Saotome-san gọi.

Thế nào rồi ạ? Đã có ý tưởng cho “Giải Đấu Vua Rồng” chưa ạ~?

Hôm nay lại là chế độ dịu dàng sao…

Chúng tôi cũng đã nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn chưa có cái nào thật sự ưng ý cả…

À, vẫn còn thời gian mà. Nếu có ý tưởng hay thì hãy gửi ngay cho tôi nhé♪ Mà nhân tiện, hôm nay tôi gọi điện là vì có việc khác.

Hả? Là chuyện gì ạ?

Tôi cũng thấy lạ khi cô ấy lại gọi cho tôi chứ không phải Matsuri.

Bản thảo của “Bat-Eye” tháng này hình như sắp hoàn thành rồi phải không?

À, vâng. Chúng tôi đang trong giai đoạn hoàn thiện nên tôi nghĩ sẽ xong trong tuần này.

Phần cốt truyện cho tập tiếp theo cũng gần như xong rồi, tháng này có vẻ anh có nhiều thời gian rảnh không?

À… Vâng, đúng vậy ạ.

Tháng này hiếm hoi mà có vẻ tôi có thể hoàn thành mọi thứ một cách thoải mái, nên tôi định dùng khoảng thời gian đó để suy nghĩ về ý tưởng truyện mới.

Vậy thì… anh có muốn thử làm trợ lý cho một họa sĩ truyện tranh khác trong một ngày không?

T-trợ lý… ạ!?

Tôi ngạc nhiên khi một từ không ngờ tới lại thốt ra từ miệng Saotome-san.

Tôi cứ nghĩ khi đã trở thành tác giả truyện tranh dài kỳ rồi, thì trừ khi có chuyện gì đó thật đặc biệt, sẽ không còn phải làm trợ lý nữa.

Thực ra là có một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng trên tạp chí Dragon chính, cô ấy rất muốn nhờ Kimijima-kun làm trợ lý. Nên tôi được biên tập viên phụ trách của cô ấy nhờ đấy ạ~. Tôi đã nói với họ rằng Kimijima-kun đang bận hoàn thiện “Bat-Eye” và lên ý tưởng truyện mới, nhưng họ cứ kiên trì đòi tôi hỏi anh một tiếng, bảo là sẽ trả lương cao hơn nữa…

Hả, hả!?

Tôi ngạc nhiên trước lời Saotome-san nói.

Một tác giả nổi tiếng trên tạp chí Dragon chính, rất muốn nhờ tôi làm trợ lý sao…? Ai là tác giả nổi tiếng đó chứ. Rất muốn nhờ tôi… Rốt cuộc là tại sao?

À, tác giả nổi tiếng đó là…

Ichinose Shirayuki-san, người cùng thời với Kimijima-kun đấy.

!?

Ichinose Shirayuki lại muốn tôi làm trợ lý!?

Càng lúc tôi càng không hiểu gì cả.

Có phải cô ấy thiếu người đến mức phải nhờ đến cả người như tôi không? Matsu… liệu Ikoma-sensei cũng được nhờ không ạ?

Không, chỉ có Kimijima-kun thôi. Ichinose-san thì… có vẻ là người khá nhút nhát, nên biên tập viên phụ trách của cô ấy nghĩ rằng cô ấy muốn nhờ Kimijima-kun làm trợ lý vì hai người cùng thời và thân thiết với nhau.

H-hả…

Liệu chuyện “có chuyện muốn nói” mà cô ấy nhắn tin Line hôm trước có phải là chuyện này không? Nếu muốn nhờ làm trợ lý, thì đáng lẽ cô ấy nên nói thẳng qua Line chứ. Có lẽ biên tập viên đã dặn cô ấy rằng việc nhờ trợ lý phải thông qua biên tập viên chăng.

Quả thật Ichinose Shirayuki là người nhút nhát. Việc cô ấy nhờ tôi có nghĩa là cô ấy vẫn còn tin tưởng tôi hơn những người khác chăng.

Nghĩ đến đó tôi thực sự thấy vui, và nếu cô ấy tin tưởng tôi thì tôi muốn giúp cô ấy hết sức có thể.

Công việc tháng này của “Bat-Eye” sắp hoàn thành rồi, nên một ngày thì tôi cũng có thời gian rảnh.

Dù là đồng nghiệp, nhưng làm trợ lý cho một “tác giả nổi tiếng đang đăng dài kỳ trên tạp chí Dragon chính” chắc chắn sẽ là một bài học bổ ích, và có lẽ sẽ giúp tôi nảy ra những ý tưởng hay cho bộ truyện mới hơn là chỉ ngồi đăm chiêu suy nghĩ.

Được rồi ạ… Chuyện làm trợ lý đó, tôi xin phép được làm ạ!

Quả nhiên, đúng như tôi nghĩ mà… Ơ, hả!?

Có vẻ câu trả lời của tôi nằm ngoài dự đoán của Saotome-san, cô ấy đã hét lên.

Không, tôi nghĩ việc đó có thể giúp ích cho ý tưởng truyện mới nào đó thôi…

À, ra là vậy! Hóa ra là như vậy. Thế thì tôi mừng quá! Tôi sẽ thương lượng để anh được trả lương trợ lý cao nhất có thể nhé.

Hả!? À, không sao đâu ạ, chỉ cần được trả mức bình thường là được rồi…

Và cứ thế, tôi đột ngột trở thành trợ lý của Ichinose Shirayuki.

Ichinose… là người cùng thời với anh sao!?

Tại chỗ làm, trong lúc đang hoàn thành bản thảo “Bat-Eye”, khi tôi kể với Matsuri về chuyện làm trợ lý, Matsuri ngạc nhiên hơn tôi tưởng, cô ấy đặt bút xuống và quay người về phía tôi.

Quả nhiên, cô ta vẫn như tôi đã nghĩ…

Hả? Gì cơ?

K-không, không có gì! Mà sao anh lại đồng ý chứ!?

Dù là đồng nghiệp nhưng cô ấy là một tác giả ở đẳng cấp cao hơn tôi rất nhiều. Tôi nghĩ việc đó có thể giúp ích cho việc tham khảo ý tưởng mới nào đó.

…H-hừm. Vậy thì…

Tạm thời Matsuri có vẻ đã bị thuyết phục, cô ấy quay lại bàn và tiếp tục công việc bản thảo.

Ba ngày sau.

Vào thời gian được Saotome-san chỉ định, tôi đến nhà kiêm chỗ làm của Ichinose Shirayuki, nơi tôi đã từng ghé qua một lần trước đây.

Lần cuối cùng tôi gặp cô ấy là ở buổi ký tặng hồi mùa thu năm ngoái.

À mà, tôi chợt nhớ ra mình chưa hỏi Saotome-san về chỗ làm việc đó trông như thế nào, hay có bao nhiêu trợ lý khác ngoài tôi. Đáng lẽ ra nên hỏi thì hơn, giờ tôi lại căng thẳng mất rồi…

Trước mắt, tôi bấm chuông cửa.

Xin chào, tôi là Kimijima.

Tôi ra mở cửa…

Một lúc sau, Ichinose Shirayuki mở cửa.

Mặt cô ấy vẫn trắng bệch như không hề ra ngoài, mái tóc dài đen tuyền hôm nay cô ấy xõa xuống. Dù ở nhà nhưng cô ấy vẫn mặc chiếc váy bồng bềnh màu đen quen thuộc.

L-lâu rồi không gặp ạ.

Dù là đồng nghiệp cùng thời và cô ấy nhỏ tuổi hơn, nhưng không hiểu sao tôi vẫn không thể bỏ được cách nói chuyện kính ngữ với cô ấy.

…Hôm nay… trong lúc bận rộn với bản thảo, với ý tưởng truyện mới, thì lại, lại phải nhờ anh giúp…

Ichinose Shirayuki tránh ánh mắt của tôi và lẩm bẩm với vẻ mặt buồn bã.

Hả!? Không, không sao đâu ạ. Tháng này tôi có thời gian rảnh mà.

Cô ấy cũng cảm thấy có lỗi sao? Tôi hơi bất ngờ.

Tôi theo sau cô ấy, và nhanh chóng đi đến trước phòng làm việc mà tôi đã từng vào lần trước. Hôm nay cũng không có dấu hiệu của ai khác trong nhà.

Cô ấy mở cửa phòng làm việc.

…!?

Tôi cứ tưởng sẽ thấy cảnh các trợ lý đang làm việc với bản thảo, nhưng trong phòng không có một ai cả.

Ch-chuyện này là sao chứ…?

Ưm, những trợ lý khác… vẫn chưa đến sao ạ?

…? Những trợ lý khác…?

Ichinose Shirayuki nghiêng đầu một cách khó hiểu trước lời nói của tôi.

Hả!? Không, ý tôi là, không có trợ lý nào khác sao ạ?

Có hai trợ lý… Đáng lẽ giờ họ cũng đang làm việc…

Hả, ở đâu ạ!?

Ở đâu…? Tôi không nhớ chính xác địa điểm… Đương nhiên là ở nhà của họ.

Ở nhà!?

Nghĩa là, trợ lý làm việc tại nhà sao!?

Vậy thì, có làm việc được không ạ? Việc chỉ thị công việc hay gì đó làm thế nào…

Từ khi bắt đầu đăng dài kỳ, tôi vẫn luôn làm vậy… Tôi gửi dữ liệu qua email và đưa chỉ thị, nếu cần thiết thì dùng Skype để gõ chữ…

Ra là vậy…

Đúng như Saotome-san nói, Ichinose Shirayuki rất nhút nhát. Với tính cách của cô ấy, tôi nghĩ việc để trợ lý làm việc tại nhà sẽ thuận tiện hơn cho cô ấy, thay vì gọi họ đến nhà.

Khoan đã? Vậy thì, tại sao tôi lại được mời đến nhà?

Chẳng lẽ cô ấy tin tưởng tôi đến mức đó sao…? Không, có lẽ tôi nghĩ quá nhiều rồi chăng?

À… mà cô ấy vừa nói là gửi dữ liệu qua email phải không? Nghĩa là…

Chẳng lẽ Ichinose-san dùng bản thảo kỹ thuật số sao!?

Ichinose Shirayuki gật đầu trước lời nói của tôi.

…Mặc dù chỉ dùng kỹ thuật tương tự cho đến bước vẽ nét, nhưng sau đó thì đúng vậy…

Ra là thế. Từ trước đến giờ tôi vẫn đọc truyện của Ichinose Shirayuki trên “Dragon” mà không để ý.

À, tôi chỉ có thể làm việc trên bản thảo thủ công thôi…

Tôi chưa từng nghĩ cô ấy lại là người dùng bản thảo kỹ thuật số. Nếu biết chuyện đó, tôi đã báo trước rồi…

Tôi đã đến làm trợ lý mà lại không có phần nào có thể giúp được trên bản thảo kỹ thuật số thì thật là uổng công.

À… chuyện đó thì… không sao đâu.

Không sao đâu… rốt cuộc là chuyện gì không sao chứ!?

Dù sao thì… hãy ngồi xuống một chỗ thích hợp…

Ichinose Shirayuki thúc giục tôi, lúc này tôi mới nhận ra mình đã đứng nói chuyện nãy giờ.

Nhưng dù cô ấy bảo ngồi xuống… nhìn quanh phòng chỉ thấy giường và bàn. Biết ngồi chỗ nào đây…

Trong phòng của tôi không có sofa… vậy thì… ở, ở trên giường…

Khi tôi đang nhìn quanh phòng, tôi nghe thấy lời đó từ Ichinose Shirayuki.

Hả!? Ở, ở trên giường!?

Tôi không kìm được nhìn vào mặt cô ấy, và có vẻ như cô ấy hơi ngượng ngùng nên đã quay mặt đi.

V-vậy thì… x-xin lỗi nhé.

Gia chủ đã nói vậy rồi, tôi nghĩ không thể từ chối được, nên tôi rụt rè ngồi lên giường.

Khoan đã. Không có ai trong nhà, lại không có trợ lý khác nữa… nghĩa là, bây giờ trong căn nhà rộng lớn này, chỉ có tôi và Ichinose Shirayuki hai người sao!?

Bây giờ tôi mới nhận ra sự thật đó, trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch.

Ichinose Shirayuki lấy gì đó từ ngăn kéo bàn, sau đó đến gần tôi và ngồi xuống bên cạnh tôi trên giường.

Nghĩa là, trong nhà chỉ có hai người con gái và con trai, lại còn ngồi chung trên giường… Tình huống này, có vẻ khá tệ rồi đấy chứ!?

Càng nghĩ đến, tim tôi càng đập rộn ràng hơn nữa.

Bầu không khí này cứ là lạ... phải tìm chuyện gì đó để nói thôi, chuyện gì đó...

"À! T-tôi vẫn luôn đọc truyện của cô đó! Dạo gần đây truyện càng lúc càng hấp dẫn và lôi cuốn đúng không? Vị trí đăng truyện cũng ưu tiên hơn, còn hay được lên trang màu nữa, chắc là đang ăn khách lắm phải không!?"

Tôi, trong lúc hoảng loạn, vội đánh trống lảng sang chuyện về truyện tranh của Ichinose Shirayuki.

Ichinose Shirayuki lắng nghe tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi mới cất lời.

"...Nếu lúc đó, tôi đã không thể góp ý với người đàn ông kia..."

"Ơ...?"

Người đàn ông kia... Người mà Ichinose Shirayuki nhắc đến, chắc là biên tập viên phụ trách đúng không nhỉ?

"À, nếu như anh đã không cho tôi lời khuyên..."

Tôi cho Ichinose Shirayuki lời khuyên...?

Chẳng lẽ là lần trước, sau buổi họp mặt bạn học, tôi đến nhà này, xem bản nháp của cô ấy và cả tôi lẫn Murasaki-san đều đã đưa ra ý kiến của mình?

"Cứ như vậy, chất lượng truyện của tôi sẽ ngày càng sa sút... và có lẽ đã đi đến hồi kết mất rồi... C-có được bộ truyện như bây giờ, là nhờ anh đã tạo ra cơ hội cho tôi..."

"I-Ichinose-san..."

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, lắp bắp từng lời một cách cố gắng và tha thiết.

Không ngờ cô ấy lại một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn với tôi theo cách này... Tôi ngạc nhiên, bối rối, rồi cảm động đến mức ngực cứ rộn ràng.

"Đ-đâu có, tôi có làm gì đâu mà..."

Tim tôi đập mạnh hơn nữa, tôi vô thức quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh nhìn của cô ấy.

"À...! K-khoan đã, phải nhanh chóng bắt tay vào công việc trợ lý chứ! Tôi đến đây làm trợ lý mà..."

Nhớ lại mục đích đến đây hôm nay, tôi chợt giật mình.

Đúng rồi, mình đến đây để làm trợ lý kiếm tiền chứ không phải để ngồi buôn chuyện.

"Trợ lý... À. Phần việc bản thảo của tháng này, đã đủ người làm rồi... Không có việc gì cần anh giúp nữa."

"Ế!?"

Tôi ngạc nhiên thốt lên trước câu nói bình thản của Ichinose Shirayuki.

"Không có việc làm sao... Tôi đến đây theo lời nhờ làm trợ lý mà!?"

Tôi còn nhận trước cả tiền trợ lý rồi nữa chứ.

"Tôi có... việc khác muốn nhờ anh..."

Ichinose Shirayuki đưa cho tôi cuốn sổ cô đang cầm trên tay. Cô ấy vừa lấy nó từ ngăn kéo bàn ra.

"Cái này là...?"

"Là tổng hợp những diễn biến sắp tới của truyện dài tập... Tôi muốn nghe ý kiến của anh..."

"Ế!? Ý, ý kiến của tôi á...?"

Hóa ra việc cô ấy muốn nhờ tôi làm trợ lý, thật ra là muốn nhờ tôi việc này ư!?

"N-nếu là chuyện đó... thì đâu cần phải phiền đến mức nhờ tôi làm trợ lý, cứ nhắn tin là tôi xem bất cứ lúc nào mà! Nếu đã vậy thì, tiền trợ lý của hôm nay tôi xin gửi lại cô!"

"...! Không cần đâu... Là do tôi nhờ anh đến mà..."

Tôi định lấy tiền trợ lý đã nhận ra từ ví để trả lại, thì Ichinose Shirayuki lặng lẽ lắc đầu từ chối. Ý chí của cô ấy thật kiên định.

"V-vậy sao ạ? Nhưng lần sau thì, cô cứ liên lạc bình thường thôi, đừng cần phải nhờ vả việc trợ lý nữa."

Nghe tôi nói vậy, Ichinose Shirayuki hơi ngượng ngùng khẽ gật đầu.

Dù sao thì, việc cô ấy tin tưởng và trông cậy vào ý kiến của tôi đến mức này, tôi thấy thật vui.

Nếu cô ấy đã mong muốn ý kiến đến thế, thì tôi phải đọc thật kỹ và đưa ra những lời khuyên hữu ích nhất có thể.

Nghĩ vậy, tôi tập trung đọc kỹ phần phác thảo tổng hợp các diễn biến sắp tới.

"............Hay quá! Tôi nghĩ là rất thú vị! Chỗ Evangel, người đồng đội sẽ chết sau khoảng ba chương nữa ấy, có lẽ về mặt tạp chí thiếu niên thì sẽ bị cho là không được mà ngăn cản, nhưng tôi lại thấy hay, bởi đó là một bước ngoặt bất ngờ sau khi mọi chuyện đang thuận lợi mà!."

"Chỗ đó... cá nhân tôi cũng rất phân vân..."

"Truyện vốn có chủ đề nặng rồi, nên tôi thấy hoàn toàn có thể đấy! Và việc cú sốc đó là động lực giúp nhân vật chính có được năng lực mới, thì cũng là một chiêu bài kinh điển cực kỳ "đỉnh" trong truyện chiến đấu mà! Cô đã quyết định đó là năng lực gì chưa?"

"Tôi vẫn đang phân vân... ở trang này có tổng hợp vài ý tưởng về năng lực..."

"Ồ~~~ Tuyệt vời! Cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng quá nhỉ! Ra là vậy... Cả hai đều rất ngầu nhưng... xét đến năng lực của kẻ thù, có lẽ là cái này thì hơn."

Sau đó, tôi cứ tự do bày tỏ cảm nghĩ của mình về cốt truyện của cô ấy, nhưng nghĩ lại, tôi chỉ toàn nói cảm nghĩ thôi, liệu có lời khuyên hữu ích nào không, tôi bắt đầu thấy bất an.

"À... ý kiến của tôi chỉ là ý kiến của một độc giả thôi, chắc biên tập viên phụ trách sẽ nói những điều khác biệt hơn nhiều, tôi xin lỗi vì không thể nói được gì đáng để tham khảo cả..."

"...Không"

"Ơ?"

"Không phải vậy... Tuyệt đối không phải vậy. Những lời anh nói, lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, đều rất hữu ích..."

"Ế, ế!? Không, không hề có chuyện đó..."

"Thật vậy... Lần trước tôi cũng đã nghĩ vậy, nhưng hôm nay thì tôi hoàn toàn chắc chắn. Tác phẩm của tôi... cần có anh."

"...Ế!?"

Khi nhận ra, Ichinose Shirayuki đã một lần nữa nghiêm túc quay người về phía tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

"Ơ, ừm... cái đó, đó là..."

Không hiểu ý nghĩa lời cô ấy nói, tôi hoang mang.

"Anh nói là... sau khi truyện dài tập hiện tại kết thúc, anh sẽ tham gia vào dự án... nhưng tôi muốn anh tham gia dự án đó, cùng tôi... Cùng tôi, tạo ra một tác phẩm."

"Ế!?"

Vào dự án đó, cùng với Ichinose Shirayuki ư?

Cái đó, có nghĩa là gì!?

Tôi càng lúc càng không hiểu, càng hoang mang.

"C-cái đó... là cô muốn tôi làm trợ lý cho dự án tiếp theo của cô ư...?"

Mặc dù nói vậy, nhưng với bản thảo kỹ thuật số của Ichinose Shirayuki, tôi cũng chẳng giúp được mấy.

"...K-không phải vậy... cái đó..."

Ichinose Shirayuki cúi mặt lẩm bẩm rồi đột nhiên ngẩng phắt dậy. Vẻ mặt cô ấy nghiêm nghị, như thể đã hạ quyết tâm điều gì đó.

"A-anh... tôi muốn anh làm... cộng sự của tôi."

"Ế... ế, ế!?"

Nghe lời cô ấy nói, tôi không khỏi nghi ngờ tai mình.

Cộng sự của Ichinose Shirayuki!?

"Ơ, ừm, nhưng mà..."

"K-không có ai... ngoài anh, hiểu tác phẩm của tôi đến mức này. Anh cứ như, một nửa tâm hồn của tôi vậy..."

Ichinose Shirayuki vẫn nhìn tôi, rồi nắm chặt vạt áo trước ngực tôi khiến tôi giật mình. Cô ấy nói với tôi bằng một vẻ mặt đầy thiết tha.

"Ch-chính vì vậy...!"

"Úi...!?"

Cô ấy siết chặt tay vào vạt áo tôi, khiến tôi mất thăng bằng rồi ngã ngửa ra phía sau.

Trên nửa thân người tôi đang nằm ngửa trên giường là Ichinose Shirayuki cũng ngã theo, nằm đè lên tôi... Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

Khoan đã, trên giường mà, thế này trông cứ như tôi bị cô ấy đè xuống vậy!

"K-Kirishima Rihito... Không ai thích hợp hơn anh cả..."

Bị cô ấy nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy rồi nói những lời đó, tim tôi càng đập mạnh hơn.

Mái tóc đen nhánh của cô ấy xõa xuống mặt tôi, và từ cô ấy tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng, dễ chịu.

"A, a, cái đó...!"

Để thoát khỏi tư thế này, tôi từ từ ngồi dậy.

Cô ấy cũng tự nhiên ngồi dậy theo.

Dù sao thì, cũng phải trả lời đã.

"Tôi rất, rất cảm kích tấm lòng của cô..."

Việc Ichinose Shirayuki lại tin tưởng, trông cậy vào tôi đến mức muốn tôi làm cộng sự, tôi thực sự rất vui.

Tuy là bạn cùng khóa, nhưng tôi vẫn còn kém xa danh tiếng và năng lực của cô ấy mà.

Nhưng mà...

"Nhưng... xin lỗi. Tôi đã quyết định là sẽ tiếp tục làm việc với cộng sự hiện tại của mình, là sensei Ikoma..."

Tuy cảm thấy rất áy náy vì tôi thực sự vui, nhưng tôi nghĩ mình vẫn phải trả lời rõ ràng, nên tôi đã nói ra suy nghĩ của mình với Ichinose Shirayuki.

Cộng sự của tôi là Ikoma Mari, và tôi vẫn muốn tiếp tục vẽ truyện tranh cùng Mari.

Tâm ý đó của tôi là không hề lay chuyển.

"...Ikoma, Mari..."

Nghe tôi nói, Ichinose Shirayuki lẩm bẩm tên Mari với vẻ mặt thẫn thờ.

"............Vậy sao... Không hiểu sao tôi cứ linh cảm là anh sẽ nói như vậy..."

Ichinose Shirayuki cúi mặt nói xong, từ từ ngẩng lên nhìn tôi.

Và... cô ấy khẽ mỉm cười. Nụ cười đó, trông có vẻ buồn bã.

Tôi có cảm giác như đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy cười.

"À, ừm... Từ giờ tôi vẫn sẽ luôn ủng hộ truyện của Ichinose-san! Những chuyện như hôm nay thì lúc nào cũng hoan nghênh cả, nếu có gì khó khăn thì cứ nói với tôi nhé!"

Ichinose Shirayuki hơi ngạc nhiên nhìn tôi rồi khẽ gật đầu.

"...Việc anh từ chối lời đề nghị của tôi hôm nay... nhất định, tôi sẽ khiến anh phải hối hận..."

"...! Ichinose-san..."

"Ở dự án lần này, nhất định tôi sẽ giành được giải Grand Prix..."

Ichinose Shirayuki nói với tôi bằng giọng điệu mạnh mẽ hơn bình thường.

"...! Đ-được thôi! Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để không thua kém gì đâu!"

Tôi vừa nói vừa đưa tay phải ra, cô ấy cũng đưa tay ra và chúng tôi siết chặt tay nhau.

Việc cùng Ichinose Shirayuki hứa hẹn cố gắng đã khiến ý chí chiến đấu của tôi cho "Trận đấu Quyết định Vua Rồng" càng thêm bùng cháy.

Tôi thực sự rất vui khi cô ấy nói muốn tôi làm cộng sự.

Thế nhưng... khi nghe lời đó, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là không thể nào tôi lại giải tán nhóm với Mari được.

Tôi không thể hình dung ra một cộng sự nào khác ngoài Mari. Tôi đã nghĩ vậy ngay lập tức.

Đó là bởi, khi hai người cùng nhau làm mangaka, có thể tạo ra những tác phẩm hay hơn so với việc một người tự tạo ra...

Chắc chắn, tôi nghĩ vậy là vì bản thân mình hiểu rõ điều đó nhất.

Đúng, đúng không? Chắc là chỉ có vậy thôi — phải không?

Lúc đó, tôi tự mình cũng không hiểu rõ cảm xúc của mình nữa.

Ngày hôm sau.

Hôm đó tôi cũng đến chỗ làm để làm bản thảo.

"Hôm qua anh đến chỗ con nhỏ đó làm trợ lý đúng không? S-sao rồi?"

Trước khi bắt đầu công việc, Mari liếc nhìn tôi rồi nói.

Tôi đã báo cho Mari biết là tôi sẽ đi làm trợ lý cho Ichinose Shirayuki.

"Ế!? À, ừm..."

"Con nhỏ đó"... Sao lại gọi như vậy chứ.

Tôi suy nghĩ trong giây lát.

Việc Ichinose Shirayuki nói muốn tôi làm cộng sự vẽ truyện... Có lẽ không cần phải nói ra. Dù sao thì tôi cũng đã từ chối thẳng thừng rồi, và tôi cũng muốn tiếp tục làm việc với Mari, nên tôi không muốn gây thêm sóng gió.

"Họ nói là nhờ làm trợ lý, nhưng hình như chỉ muốn nghe ý kiến về diễn biến sắp tới thôi."

"Ế!? C-cái gì thế?"

"Trước đây tôi cũng từng được xem về diễn biến sắp tới và đưa ra ý kiến rồi. Lần này họ cũng nhờ tôi làm vậy."

"!? Chuyện đó là tôi chưa từng nghe nói đấy!"

"Ơ, vậy sao?"

"Hừm... Nhưng những trợ lý khác ngoài anh thì vẫn làm công việc trợ lý bình thường chứ?"

"À, không, cái đó..."

"?"

"Ngoài tôi ra, không có trợ lý nào khác cả."

"Hả!? C-c-cái gì thế... Vậy là, chỉ có hai người thôi sao!?"

Nghe tôi nói, Mari tỏ ra bối rối hơn tôi tưởng.

"À, nh-nhưng mà, dù chỉ có hai người nhưng cũng chỉ là đọc bản nháp rồi tôi đưa ra ý kiến thôi mà..."

"K-không thể tin nổi! Chỉ có hai người trong phòng như vậy..."

Mari lẩm bẩm trong khi lườm tôi.

Mà này, bây giờ trong căn nhà này cũng chỉ có tôi và Mari thôi mà...

"T-từ giờ trở đi, anh không được phép đi làm trợ lý cho mangaka khác khi chưa được tôi cho phép! Nếu có lời mời như vậy, phải hỏi ý kiến tôi trước khi tự ý trả lời!"

Mari giơ ngón tay ra trước mặt tôi rồi nói.

"...B-bởi vì, anh là cộng sự của tôi mà."

"! M-Mari..."

Mari lẩm bẩm với vẻ mặt có vẻ buồn bã.

Nhìn vẻ mặt và nghe lời cô ấy nói, tôi không ngờ lại cảm thấy tim mình thót lại.

Việc Mari ràng buộc tôi như thế này, có phải là vì tôi là cộng sự của Mari không? Nếu cộng sự tự ý làm gì đó, sẽ gây rắc rối và khiến cô ấy tức giận... phải không?

Ngay cả khi là vậy, việc bị Mari ràng buộc, tôi cũng không hề cảm thấy khó chịu...

Nghĩ đến đó, tôi lại tự hỏi mình đang nghĩ gì vậy, thế này thì chẳng khác nào tôi là M rồi! Tôi vội vàng tự nhủ trong lòng.

"...! Khoan đã..."

"Ơ!?"

Đột nhiên Mari đến gần, ghé mặt vào áo tôi.

"M-Mari!?"

Vì sự bất ngờ này, tôi bối rối. Khoảng cách quá gần khiến tim tôi đập thình thịch.

"G-gì vậy..."

"Đúng thật mà! A-anh có mùi nước hoa!!"

Mari túm chặt áo tôi và bắt đầu hít hà.

Nước hoa? Ý cô ấy là sao? Đương nhiên tôi không dùng thứ đó.

"Bình thường anh đâu có dùng nước hoa, đây là nước hoa của con nhỏ đó đúng không!?"

"Ế!?"

Nước hoa của Ichinose Shirayuki!?

Nhắc mới nhớ, Ichinose Shirayuki có mùi thơm dễ chịu, nhưng đó là nước hoa ư...

Có lẽ nào, khi tôi bị đè xuống giường đã dính vào chăng? Lúc đó chúng tôi khá gần nhau mà...

"Miệng thì nói chỉ bày tỏ ý kiến về diễn biến truyện, vậy mà lại gần gũi đến mức dính cả nước hoa, rốt cuộc anh đã làm gì vậy hả!?"

"K-không, tôi có làm gì đâu..."

"N-nói thật đi!"

Mari vừa nói vừa dồn dập hỏi với vẻ mặt lo lắng. Đôi mắt cô ấy nghiêm nghị nhìn thẳng vào tôi.

Trông không giống như đang lườm, mà lại là một vẻ mặt có phần buồn bã...

Nhìn vẻ mặt của Mari như vậy, tôi cảm thấy lòng mình đau nhói khi định lấp liếm cho qua.

"À, ừm, thật ra... Ichinose-san đã nhờ tôi 'làm cộng sự vẽ truyện', rồi nắm áo tôi, lúc đó, chúng tôi vô tình áp sát vào nhau một chút... Có lẽ nước hoa của Ichinose-san dính vào lúc đó."

Dù đã chuẩn bị tinh thần bị Mari trách mắng, tôi vẫn kể lại chuyện xảy ra ở nhà Ichinose Shirayuki.

"...Ế!? C-cái gì thế!?"

Mari ngạc nhiên thốt lên.

"Áp sát!? Thế nào là áp sát chứ!? Khoan đã, hơn nữa... 'nhờ làm cộng sự'!? Anh vừa nãy đâu có định nói một lời nào về chuyện đó đâu!"

Mari nói nhanh, với vẻ mặt vô cùng bối rối.

"Không, tôi không muốn nói thêm những chuyện không cần thiết để làm cô lo lắng..."

"C-c-cái gì thế chứ... Thế rồi anh trả lời sao?"

Mari hỏi tôi với vẻ mặt lo lắng và nghiêm túc.

"Đ-đương nhiên là từ chối rồi! T-tôi vẫn muốn tiếp tục làm việc với Mari mà..."

Tôi vội vàng trả lời vậy, muốn xua đi nỗi lo lắng của Mari.

"! V-vậy sao..."

Mari tránh ánh mắt của tôi, cúi mặt trả lời.

Sau đó, cô ấy im lặng rời khỏi phòng làm việc.

Rốt cuộc là sao vậy? Có phải cô ấy nghe xong chuyện vừa rồi, lại giận tôi rồi không?

Một lúc sau, Mari quay lại.

"...!?"

Thật hiếm khi, không hiểu sao cô ấy lại mang khay đựng bánh kẹo và hai cốc nước ngọt.

"Ơ? Đột nhiên sao vậy?"

"Sao là sao!? Người ta mất công mang đến cho mà..."

Mari vừa nói vừa đặt bánh kẹo và nước ngọt lên bàn tôi.

"À, cảm ơn..."

Thật sự, không biết gió từ đâu thổi đến nữa. Cứ tưởng sẽ bị mắng vì chuyện vừa nãy, ai ngờ lại được đối xử tốt như vậy, tôi thấy hơi rợn người.

"Anh, tối nay có rảnh không?"

"Ơ? Ừm..."

"Vậy thì... tôi làm bữa tối cho anh ăn cũng được. À, tôi đã tập nấu ăn từ hôm đó, nên chắc là khá hơn rồi đấy!"

"Ế!?"

Trước lời đề nghị bất ngờ của Mari, tôi càng thêm hoang mang. Rốt cuộc tại sao cô ấy lại làm vậy chứ!?

Tuy nhiên, đồ ăn của Mari... Tôi nhớ lại món ăn Mari tự nấu, không có mùi vị gì mà tôi từng ăn một lần trước đây.

"G-gì chứ! Chẳng lẽ anh không muốn ăn!? Đ-đúng là món tôi nấu không ngon thật nhưng..."

"Ơ, không, không phải vậy đâu! Vậy thì, tôi sẽ ăn thử xem."

"...! Thật sao!?"

Nghe tôi nói, Mari thoáng nở nụ cười. Nhìn nụ cười đó, tôi lại cảm thấy vui sướng vì cô ấy lại vui mừng đến vậy chỉ vì tôi nói sẽ ăn tối.

"À, đ-đâu có, tôi chỉ muốn nghe nhận xét của người khác vì tôi đang tập nấu ăn thôi mà!"

Mari ngượng ngùng nói thêm, nhưng dù sao tôi vẫn thấy vui.

Sau giờ làm, Mari thực sự bắt đầu nấu ăn.

Đương nhiên lần này thì không phải mặc đồ bơi và đeo tạp dề nữa.

"Xong rồi."

Cuối cùng, món ăn của Mari cũng hoàn thành.

"Ồ, trông ngon quá! Vậy thì, mời cả nhà!"

Hai đứa ngồi đối diện nhau, bắt đầu thưởng thức món ăn Mari nấu. Thực đơn là hamburger và rau xào. Như mọi khi, vẻ ngoài trông rất ngon nhưng...

"...! Ngon hơn lần trước đó!"

Ăn một miếng, tôi ngạc nhiên. Cô ấy nói đã luyện tập là thật.

Dù có chỗ hơi cháy, nhưng ngon hơn hẳn lần trước. Tuy vị nhạt, nhưng ít ra cũng có vị.

"Th-thật sao!?"

Mari vui mừng phản ứng trước nhận xét của tôi.

"Ừm, ngon lắm luôn đó!"

"M-may quá... T-tôi, từ giờ sẽ tiếp tục luyện nấu ăn, để có thể làm ra những món ăn ngon hơn nữa. Cho nên... k-không."

Mari vừa nói vậy, vừa nhìn tôi ăn với vẻ mặt dịu dàng.

"? Ừ, ừm?"

Dù rất vui vì lời Mari nói, nhưng tôi không hiểu tại sao cô ấy đột nhiên lại nói như vậy, và tại sao cô ấy lại nấu ăn cho tôi theo cách này, khiến tôi rơi vào trạng thái hoang mang.

Vừa nãy còn bị trách mắng, giờ lại được đối xử tử tế đến vậy, tôi thấy lòng tốt của Mari thật đáng sợ.