"Này Izumi, quầng thâm mắt của cậu ghê quá... Tối qua cậu không ngủ à?"
Vừa lên máy bay ở sân bay Haneda, Hashimoto đang ngồi cạnh tôi đã quay sang nhìn mặt tôi và lo lắng hỏi.
"Tớ cũng ngủ được khoảng một tiếng... mà."
Đêm qua, sau khi về nhà từ chỗ làm, tôi cứ đứng ngồi không yên nên đã tự mình làm việc tiếp để cố gắng giải tỏa nỗi lo đó.
Mặc dù nghĩ rằng có thể ngủ bù trên máy bay, nhưng việc thức trắng đêm để đi du lịch trường đúng là tự rước họa vào thân. Vậy nên, sau khi dừng làm bản thảo lúc hai giờ, tôi sửa soạn chuẩn bị cho chuyến đi và tắm rửa, thế là mãi đến khoảng bốn giờ mới chợp mắt được.
"Thật ư? Đúng là bản thảo bận rộn nhỉ. Kịp hạn không đó?"
"Chắc là... hơi khó."
"Cậu có mang bản thảo theo không?"
"À, ừ, có mang theo."
"Thật là mang theo à. Tớ ước gì có một lần được thử làm trợ lý đó!"
Chết tiệt, tên này nói thật à? Lần trước khi cậu ta đến chỗ làm, nói "sẽ giúp đỡ trong chuyến du lịch trường" tôi cứ tưởng là nói đùa chứ.
Cậu ta có lòng thì tôi vui đấy, nhưng tôi thấy cậu ta chẳng hợp với mấy việc tỉ mỉ chút nào, thế này lo thật. Chắc chỉ nhờ được cậu ta tẩy xóa sơ sơ thôi.
Sau đó, trong khoảng hai tiếng rưỡi, tôi xin lỗi Hashimoto, nhưng tôi đã ngủ gần như trọn vẹn. Hôm nay cũng sẽ đi bộ tham quan khắp nơi nên chắc chắn sẽ tốn sức, với lại tối nay còn bản thảo đang chờ nữa.
Mà liệu trong chuyến đi này, tôi có thực sự có thể hoàn thành bản thảo trong phòng không nhỉ?
Mấy đứa cùng phòng với tôi, trừ Hashimoto ra, đều không biết tôi đang vẽ manga. Tôi định sẽ làm việc sau khi mọi người ngủ hết, nhưng nếu có chuyện gì thì xấu nhất là đành phải nói hết ra thôi.
Thôi thì, cũng chẳng còn muốn giấu giếm gì nhiều như trước nữa nên cũng không sao. Chỉ là hơi rắc rối một chút.
Ôi, toàn những yếu tố bất an thôi.
*
"Này Izumi, sắp đến nơi rồi đó! Dậy đi!"
"Ưm..."
Tôi ngủ say tít trên máy bay, không biết từ lúc nào mà máy bay đã gần đến Okinawa.
Cuối cùng, máy bay cũng hạ cánh xuống sân bay Naha.
"Ôi chao, nóng quá!"
Vừa đặt chân xuống sân bay đã thấy nóng hơn Tokyo rồi, nhưng khi ra khỏi sân bay thì bị cái nóng bức vây lấy, gần như muốn ngạt thở.
Cái gì thế này, mới tháng Năm mà nhiệt độ đã như mùa hè ở Tokyo rồi à? Đúng là Okinawa có khác...
"Tuyệt vời! Bầu trời đẹp ghê! Đúng là mùa hè! Đúng là Okinawa! Phấn khích quá đi!"
Giọng Hashimoto ồn ào bên cạnh cứ vang vọng ong tai. "Không, vẫn còn là tháng Năm nên chưa phải mùa hè đâu," tôi thậm chí còn không có sức mà nói lại.
Dù đã ngủ một chút trên máy bay, nhưng với tình trạng thiếu ngủ như bây giờ, ánh nắng chói chang của Okinawa thật khó chịu. Liệu tôi có thể trải qua một ngày hôm nay bình an vô sự không?
Ngày đầu tiên là hoạt động tập thể, chúng tôi nghe thuyết trình về trải nghiệm chiến tranh, rồi theo hướng dẫn viên đi thăm các di tích chiến tranh và các căn cứ quân sự ở Okinawa.
Tôi thì vừa nghe vừa ngủ gật, còn khi đi thăm các di tích thì chỉ lo bám theo mọi người đã thấy hết sức rồi.
Đưa mắt tìm bóng dáng Mari trong nhóm nữ sinh, tôi thấy cô bé đang đi bộ nói chuyện với Minase.
Liệu Mari có thức khuya làm bản thảo tối qua không nhỉ? Hay là cô bé đã ngủ ngay sau đó?
May mắn là tránh được việc bị say nắng, nhưng khi kết thúc mọi hoạt động trong ngày và về đến khách sạn, tôi đã mệt rã rời.
Sau khi nghe thầy giáo dặn dò ở sảnh, các học sinh nhận chìa khóa và đi về phòng mình.
"Này, Izumi!"
Ở sảnh khách sạn, Mari gọi tôi.
Trong chuyến tham quan ban ngày, tôi nói chuyện với Hashimoto và các bạn nam khác, nên đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với Mari kể từ khi đến Okinawa.
"Cậu... cái quầng thâm kia là sao hả? Tối qua không ngủ à?"
"Không, tớ có ngủ một chút. Nhưng vì lo lắng quá nên sau đó lại làm bản thảo tiếp..."
"Khoan đã... Cậu làm thế lỡ đổ bệnh trong chuyến du lịch thì sao hả!?"
Tôi cứ tưởng Mari sẽ nói kiểu "Cậu làm tốt lắm!" hay gì đó, nhưng bị trách mắng thế này thì thật bất ngờ.
Không lẽ, cô ấy cũng có chút lo lắng cho tôi sao?
"Thôi mà, không sao đâu. Tớ ngủ được trên đường đi rồi, với lại tối nay hoàn thành chỉ tiêu bản thảo xong là tớ sẽ ngủ tử tế thôi."
"Đừng có quá sức đấy. Nếu trong chuyến du lịch mà cậu không hoàn thành bản thảo thì tôi cũng khó xử, hơn nữa, cậu còn có một nhiệm vụ quan trọng là... học hỏi các sự kiện lãng mạn thường thấy trong truyện tình cảm hài hước suốt chuyến đi này nữa!"
"...!" "À, chuyện đó, tớ vẫn không hiểu lắm là sao đâu..."
"...Hừ. Rồi sẽ có ngày, cậu sẽ phải hiểu thôi."
Mari nhếch mép, cười nửa miệng nói.
Cái gì thế này!? Nghe đáng sợ quá đi mất!
"Vậy thì hôm nay, chắc là khó di chuyển phòng được, nên chúng ta cứ tự làm bản thảo trong phòng mình là được nhỉ?"
"Ơ, à, ừ."
Phải rồi. Tôi cứ tưởng sẽ di chuyển phòng để làm việc cùng nhau, nhưng không thể để Mari vào phòng toàn nam được, và dĩ nhiên tôi vào phòng toàn nữ cũng không ổn. Vậy nên, đành phải làm việc ở phòng riêng thôi.
"Ít nhất thì, hãy cố gắng hoàn thành chỉ tiêu du lịch đã đặt ra hôm qua nhé."
"Ừ, đương nhiên rồi!"
Mỗi ngày, năm trang kẻ nét phần của mình. Nếu không hoàn thành được thì không thể ngủ được.
"Izumi, đi về phòng thôi!"
Hashimoto, có vẻ đã nhận được chìa khóa ở quầy lễ tân, gọi tôi.
"À, ừ. Hẹn gặp lại nhé, Mari."
Tôi chào Mari và định quay về phòng thì.
"À, khoan, đợi đã!"
Mari giữ tôi lại, và tôi quay sang nhìn cô bé một lần nữa.
"…?"
"Ừm... Tối nay, bồn tắm lộ thiên bảy giờ tối!"
Mari không hiểu sao hơi đỏ mặt, đột nhiên nói ra một câu chẳng đâu vào đâu.
"...Hả?"
"Vậy nhé!"
Mari không nói gì khi tôi hỏi lại, và cùng Minase đi về phòng.
Bồn tắm lộ thiên bảy giờ tối?
Cái gì thế... Một mật mã nào đó à?
"Này Izumi, tớ đi trước đây!"
"À, à, xin lỗi!"
Trước tiên, tôi vội vã chạy theo Hashimoto, và cùng nhau đi về phòng.
"Ồ!"
Vào phòng, tôi thốt lên kinh ngạc vì nó rộng hơn tôi tưởng.
Tuyệt vời thật, đi du lịch trường mà lại được ở khách sạn. Hồi cấp Hai, tôi nhớ là phải ở nhà nghỉ chật chội và tự lo mọi thứ.
Tôi vào phòng và ngay lập tức tìm một chỗ có thể làm việc bản thảo.
Phía trước là phòng kiểu phương Tây, có hai giường đôi cạnh nhau.
Cạnh tường bên cạnh tivi có bàn và ghế, có vẻ có thể làm việc ở đó.
Cũng có đèn bàn, nên sau khi mọi người ngủ say, tôi có thể tắt đèn phòng và chỉ dùng ánh đèn bàn để lén lút làm việc, có lẽ sẽ không bị phát hiện.
Phía trong là một căn phòng kiểu Nhật, cũng có một chiếc bàn thấp và ghế tựa. Có vẻ cũng có thể làm việc ở đó.
Cuối cùng, hai người thắng trò oẳn tù tì sẽ được ngủ trên giường, còn ba người thua sẽ trải nệm futon ngủ ở căn phòng kiểu Nhật. Năm đứa cùng phòng chúng tôi bắt đầu chơi oẳn tù tì.
Tôi và Hashimoto thắng, giành được quyền ngủ trên giường suốt chuyến đi này.
"Ối! Izumi, nhìn xem. Cảnh đẹp tuyệt vời luôn!"
Hashimoto di chuyển đến cửa sổ và kéo rèm ra, lộ ra một khung cảnh tuyệt đẹp của hoàng hôn và biển cả.
"Thật... tuyệt vời quá."
Tôi bất giác ngẩn ngơ trước bức tranh tuyệt mỹ của biển xanh thẳm và hoàng hôn.
Tôi cứ mãi lo lắng về việc sẽ hoàn thành được bao nhiêu bản thảo trong chuyến đi, nhưng rồi tôi chợt nghĩ lại, đúng như lời Saotome-san nói, cũng phải tận hưởng chuyến du lịch trường một cách trọn vẹn chứ.
Đương nhiên, việc hoàn thành chỉ tiêu bản thảo cũng không được quên.
Vừa thở phào một cái thì bữa tối đã đến.
Chúng tôi di chuyển đến nhà hàng, và bữa tối là hình thức buffet. Mỗi đứa lấy đồ ăn mình thích rồi quay về bàn của nhóm và tự dùng bữa.
Để không bị đói vào đêm khuya khi làm bản thảo, tôi đã ăn nhiều hơn bình thường.
Sau đó, chúng tôi dùng bữa xong và quay về phòng một lát.
"Mấy giờ thì đi tắm?"
"Ơ, ừm..."
Hashimoto hỏi, và tôi chợt nhớ đến lời Mari vừa nói.
"Bồn tắm lộ thiên, bảy giờ tối."
Có lẽ là Mari muốn tôi đến bồn tắm lộ thiên lúc bảy giờ tối, phải không?
Tuy nhiên, bồn tắm lộ thiên dĩ nhiên là nam nữ riêng biệt.
Không, không thể nào Mari lại đang chờ tôi ở bồn tắm lộ thiên của nam lúc bảy giờ được, phải không? Không, dù thế nào thì điều đó cũng là không thể.
Nhìn đồng hồ, đã quá sáu giờ ba mươi phút tối. Bảy giờ tối là thời gian thích hợp để đi bồn tắm lộ thiên.
"Vậy thì, đi tắm luôn đi!"
Tôi không khỏi hồi hộp, không biết điều gì đang chờ đợi mình ở bồn tắm lộ thiên nữa.
Sau khi tắm rửa, gội đầu xong, tôi bước vào khu bồn tắm lớn.
"Phù~, dễ chịu ghê~!"
"Phải, phải đó..."
Tôi nhìn đồng hồ trong phòng tắm. Sáu giờ năm mươi lăm phút. Đã, đã sắp đến lúc rồi...
"Này, tớ... đi ra ngoài đây."
"Hả? Mới vào mà đã ra rồi à?"
Nếu tôi nói rằng mình sẽ đi bồn tắm lộ thiên, Hashimoto có thể sẽ đi cùng.
Thôi thì... chắc chắn là không có chuyện đó đâu, nhưng lỡ mà Mari có ở bồn tắm lộ thiên thì sẽ rất rắc rối, vậy nên tôi một mình đi về phía bồn tắm lộ thiên.
Trong bồn tắm lộ thiên có vài bạn nam của lớp khác. Đương nhiên, Mari – không có ở đó.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ...
Từ bồn tắm lộ thiên có thể nhìn thấy biển về đêm và những vì sao, cảnh đẹp tuyệt vời.
Thôi thì, tôi quyết định đợi đến bảy giờ tối. Bồn tắm lộ thiên không có đồng hồ, nhưng vừa nãy là sáu giờ năm mươi lăm phút, nên nếu cứ ngâm mình trong bồn thì chắc chắn sẽ đến bảy giờ.
Chẳng mấy chốc, các học sinh khác đã ra khỏi bồn, chỉ còn lại mình tôi.
Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Đã bảy giờ chưa? Chắc chắn là sẽ chẳng có gì xảy ra đâu...
"Wow! Cảnh đẹp tuyệt vời! Cảnh đêm lung linh quá!"
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng nói từ phía bồn tắm nữ bên kia bức tường.
Giọng nói này, sao mà quen tai... Minase à!? Minase đã vào bồn tắm lộ thiên sao...
"Thật đó. Okinawa nhìn thấy sao đẹp ghê. Ở Tokyo thì chẳng thấy gì cả."
Đây là... giọng của Yamashiro-san, bạn thân của Minase, cùng nhóm hoạt động.
"Mari-chan, sao cậu cứ đứng đực ra đó vậy? Nhanh vào bồn đi! Dễ chịu cực kỳ luôn đó!"
Tôi giật mình trước giọng của Minase. Hả...! Mari!? Mari cũng ở đó sao!?
"Không, không ngờ lại có một quả bóng giấu trong đây... Tôi đã hoàn toàn bỏ sót. Từ bên ngoài áo đồng phục tôi đã nghĩ là nó lớn rồi, nhưng không ngờ lại còn hơn cả Kouzuki-san..."
"Ơ? Ikoma-san, cậu đang nói gì thế?"
"À, có lẽ cậu đang nói về vòng một của Hinako à? Con bé này là ngực khủng ẩn giấu đó! Hình như bây giờ là cup gì nhỉ?"
"Ơ? Ừm, vừa rồi nó lại to thêm, là cup H đó!"
"H, H... HÁCH!? A, B, C, D, E, F, G, H, là H á!?"
"Đúng đó. Ikoma-san, cậu bất ngờ quá đi mất! Buồn cười ghê!"
"Mari-chan thích ngực khủng lắm đó. Tớ cũng từng bị "hại" lần trước rồi mà."
...Ối, ối, chuyện gì thế này. À, Yamashiro-san có ngực khủng đến thế ư? Khi mặc áo thì không rõ lắm. Cup H, đây là lần đầu tôi nghe đấy...
Bây giờ, chỉ cách một bức tường mỏng manh kia, cả ba người họ đang khỏa thân và ngâm mình trong cùng dòng nước với tôi. Trí tưởng tượng của tôi cứ thế bị kích thích. Tôi cảm thấy có lỗi như đang nghe lén, nhưng chắc chắn họ không biết tôi đang nghe đâu...
...Khoan đã, "Bồn tắm lộ thiên, bảy giờ tối" của Mari... Không lẽ, cô ấy đang nói đến chuyện này sao!? Cố tình hẹn giờ sao!? Để, để làm gì chứ!?
"Tôi sẽ đích thân chỉ cho cậu những "mẫu mực" của sự kiện tình cảm hài hước!"
Lời của Mari lại vang vọng.
"Mẫu mực" của sự kiện tình cảm hài hước, là... chuyện này sao!? Quả thật, tôi từng xem những cảnh trong anime tình cảm hài hước, kiểu như nghe được tiếng nói từ bồn tắm nữ khi đang ở bồn tắm lộ thiên.
Tức là Mari, trong chuyến du lịch trường này... đang định cho tôi trải nghiệm thực tế các sự kiện tình cảm hài hước sao!? Để tôi "học" tình cảm hài hước ư!?
"Được rồi... Nói đến bồn tắm lộ thiên, thì phải là cái đó rồi, đúng không?"
"? Mari-chan?"
"Kouzuki-san... thất lễ nhé!"
"Ếch... Kyaaa!?"
Tiếng hét lạ lùng của Minase vọng tới, khiến tôi giật mình.
Cái gì!? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra trong bồn tắm nữ thế!?
"Ách... Không, Mari-chan, lần trước cậu đã xoa nắn đủ rồi mà!?"
"Khi vào bồn tắm lộ thiên, không thể không làm chuyện này được!"
"Đú, đúng là mẫu mực trong anime nhưng! Trực tiếp như vậy thì... kyaa!"
Hả? Hả? Kh, không lẽ... lần nữa, Mari lại đang xoa nắn ngực Minase sao!? Hơn nữa, lần này là trong bồn tắm nên là trực tiếp, không áo quần... Chuyện này cũng là để cố tình cho tôi nghe sao!? Không, Mari thì chắc chắn cũng có ý đồ của riêng cô ấy rồi...
"À há há, hai cậu làm gì thế! Con gái với nhau mà! Buồn cười ghê!"
"Tiếp theo là... Yamashiro-san! Cậu cũng vậy!"
"Hả...? Kyaa!?"
Lần này, tiếng hét của Yamashiro-san vang lên. Mari, ngay cả ngực của Yamashiro-san cũng...!?
"Kya há há, không, không được, Ikoma-san, nhột quá đi mất!"
"Thật, thật tuyệt vời... Đây là cảm giác khi xoa nắn cup H..."
Kh, không ổn rồi... Dù chỉ nghe thấy tiếng thôi, nhưng, cũng chính vì thế mà trí tưởng tượng của tôi cứ thế mà bay xa, khiến tôi phấn khích đến tột độ...
"...! Kya!?"
"Ikoma-san! Trả thù đây!"
"D, Yamashiro-san!? C, cậu làm gì... Ách! Dừng lại!"
Đây là... lần này, Yamashiro-san đang xoa nắn ngực của Mari sao!?
"Mari-chan! Dám làm thế với tớ ư!? Tớ cũng, trả thù cả phần lần trước luôn!"
"K, Kouzuki-san!? Cậu làm gì... Ách, khoan... Dừng lại... Hai người cùng lúc thế này... đừng có xoa nắn mạnh như vậy... À, ... mọi người đang nghe thấy rồi đó...!"
"Phù phù phù~, thế nào hả Mari-chan! Hay là cậu thích được chạm kiểu này hơn?"
"Ách... Không, đừng chạm kiểu đó... Dừng lại..."
............. Tiếng của Mari nghe cực kỳ quyến rũ, khiến tôi cứ thế mà tưởng tượng ra đủ kiểu cách chạm vào.
"Đúng rồi~, mấy cái này đúng là mẫu mực của du lịch trường mà! Mari-chan, cậu muốn làm mấy chuyện này với con gái đúng không?"
"Kh, không phải...! Tôi là người xoa nắn, chứ không muốn bị xoa nắn...!"
"Ngực của Ikoma-san mềm mại mà thích ghê. Da cũng trắng nõn nữa, trông thật gợi cảm."
...À, ra vậy.
Tưởng tượng ra cảnh Mari đang bị hai người kia tấn công dữ dội, mức độ hưng phấn của tôi đạt đến mức tối đa.
"Phù, phù... Hai người... dừng lại đi!"
*
Sau đó, tôi ra khỏi bồn tắm.
Về phòng, tôi lười biếng nghịch điện thoại thì Mari gọi đến. Tôi ra ngoài phòng để nghe máy.
"À, cậu... có thật là đến bồn tắm lộ thiên lúc bảy giờ tối như tôi nói không!?"
"Ơ, à, ừm..."
"...! Ph, phải vậy sao..."
Mari nghe vậy thì im lặng. Có lẽ cô ấy xấu hổ khi bị tôi nghe thấy những âm thanh đó qua điện thoại.
"Vậy thì, th, thế nào hả!? Cậu, cậu có hiểu rõ về sự kiện lãng mạn thường thấy trong truyện tình cảm hài hước chưa!?"
Có lẽ muốn giấu sự ngượng ngùng, Mari nói với vẻ hơi cáu kỉnh.
"Hả!? Nói thế nào đây..."
Thật lòng mà nói, tuyệt vời hết chỗ nói. Nhưng không thể nào nói thẳng với cô ấy được.
So với bất kỳ sự kiện bồn tắm lộ thiên nào tôi từng xem trong anime, thì trải nghiệm thực tế này còn làm tôi phấn khích gấp bội.
"Ừm, tớ cảm giác như là đã hiểu rồi..."
"...! À, vậy sao! Thôi được rồi! Ngày mai cậu cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé!? L, lần này hơi ngoài dự tính một chút nhưng..."
Mari nói với vẻ bốt rối, có lẽ vì xấu hổ.
Ngày mai cũng vậy sao!? Không lẽ, những sự kiện tình cảm hài hước như thế này sẽ tiếp diễn cả ngày mai nữa sao!? Tôi vừa phấn khích vừa bối rối, không nói nên lời.
"Kimishima, sắp đến giờ đi ngủ rồi đó. Chuẩn bị đi ngủ đi."
Đúng lúc đó, Niimoto, trưởng nhóm cùng phòng, đi ra từ phòng và nhắc nhở tôi.
"À, à, xin lỗi."
Trước tiên, tôi cúp điện thoại với Mari và quay về phòng.
Tôi chuẩn bị đồ dùng cho ngày mai, đánh răng và làm những việc cần thiết để đi ngủ. Ôi, nếu có thể ngủ được ngay bây giờ thì thật thoải mái biết bao...
Nhưng sau đó, tôi còn một công việc lớn đang chờ đợi.
Vì tôi định bắt đầu làm việc sau khi mọi người ngủ say, nên thẳng thắn mà nói, tôi mong mọi người trong phòng đi ngủ sớm.
"Ơ? Izumi, cậu làm 'cái đó' đúng không?"
Hashimoto đang nằm trên giường xem tivi, tò mò hỏi tôi khi tôi đang chuẩn bị đi ngủ.
"Cái đó," dĩ nhiên là công việc bản thảo rồi.
Trước khi đi du lịch trường, tôi đã nói với Hashimoto rằng "tôi muốn làm bản thảo càng kín đáo càng tốt với các bạn cùng phòng," nhưng... tên này quên sạch rồi sao!?
"Cái đó?"
Ohno, một bạn nam cùng phòng đang nghịch điện thoại trên nệm futon, phản ứng lại lời của Hashimoto.
Ohno là một người bạn cùng lớp từ năm hai, tốt xấu đều có vẻ trẻ con, hay đúng hơn là rất trung thành với dục vọng của mình, đặc biệt là về mặt giới tính. Cậu ta thường xuyên nói chuyện về kích cỡ ngực của các cô gái, hay cô bạn lớp nào dễ thương.
Chết tiệt, mọi chuyện lại rắc rối rồi. Dù có nói ra hết bây giờ cũng được, nhưng giải thích thì phiền phức lắm.
"À, ừ. Cái đó, phải rồi! Cái đó!"
Tôi luống cuống, buột miệng nói hùa theo Hashimoto.
"À, Kimishima, không lẽ cậu cũng có suy nghĩ giống tớ sao?"
Không hiểu sao Ohno nhe răng cười, nhìn tôi.
Hả? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
"Nói đến du lịch trường thì phải là cái này chứ!"
Thứ mà Ohno đắc ý lôi ra từ túi xách của mình là...
"...!?"
AV.
"Ối! Mày nói thật đấy à!"
"Tớ bảo sẽ mang theo mà!"
"Nói thì nói thế, nhưng không ngờ lại mang thật! Đồ ngốc!"
Mấy đứa con trai khác, trừ tôi ra, đều cười phá lên với Ohno.
"Dù sao thì cứ xem đã chứ!?"
Trong lúc tôi còn đang bối rối không nói nên lời, không biết từ lúc nào mà mọi chuyện dường như đã đi theo hướng là sẽ xem AV thật.
Hay đúng hơn là, Ohno đã cố tình dẫn dắt mọi người theo hướng đó.
"Này Izumi, làm sao đây?"
Hashimoto gọi tôi.
"Đà, đành chịu thôi... Xem AV xong thì mọi người sẽ ngủ thôi. Cứ thế mà chịu đựng. Mà này, cậu đã bảo là đừng nói về manga rồi mà."
Tôi khẽ nhắc nhở Hashimoto.
"Hả? Xin lỗi, vậy sao!?"
Tên này, thật sự đã quên sạch rồi... Lần nào cũng quên béng những gì tôi nói!
"Nhưng tớ nghĩ, đâu cần phải giấu đâu."
"...!"
Không cần giấu ư... À, nói vậy thì quả thật Hashimoto nói đúng.
Trong lúc tôi còn đang nghĩ ngợi, Ohno đã bỏ DVD vào đầu phát, và buổi "thưởng thức AV" đã thật sự bắt đầu.
Tôi và Hashimoto ngồi trên giường của mình, còn những người khác ngồi hoặc dựa vào giường để ổn định vị trí.
Mà nói thật, mấy thứ này thường là xem một mình ở nhà, xem cùng với mọi người thì có ích gì đâu, hay đúng hơn là cảm thấy khá ngượng ngùng...
"À, cô bé này... dễ thương ghê nhỉ~."
"Nhưng cái này chắc chắn là bơm ngực rồi."
"Đúng là bị nói nhiều về chuyện đó thật."
Có lẽ vì ngại ngùng khi cứ im lặng xem, mọi người vừa xem vừa trò chuyện vô nghĩa.
Mà cái AV này, phần mở đầu sao mà dài thế không biết.
Vì mục đích là "cái đó" mà, đáng lẽ phải vào thẳng vấn đề sớm hơn chứ. Phần giới thiệu dài dòng một cách vô ích thế này, nếu là manga thì đã bị đọc lướt qua từ đầu rồi.
Đại loại là thể loại nữ sinh trung học, bắt đầu bằng cảnh cô gái chính đang vui vẻ nói chuyện với bạn bè ở trường, nhưng cảnh này thật sự cần thiết sao? Tôi thật lòng thắc mắc.
"............"
Ư, chết rồi, phần mở đầu buồn tẻ quá nên buồn ngủ quá đi mất... Đã thiếu ngủ rồi, lại còn đi bộ cả ngày hôm nay nên mệt rã rời.
"Ối, Kimishima ngủ gục rồi sao?"
"Thật ư!? Ngủ trước khi đến cảnh nóng thì đúng là gì không biết!"
Cuối cùng, tôi loáng thoáng nghe thấy những tiếng nói như vậy.
*
"Này Izumi, không dậy là không kịp đó!"
"Ưm..."
Tiếng Hashimoto quen thuộc vọng đến, tôi mở mắt.
Trong giây lát, tôi bối rối vì trần nhà không quen mắt. À phải rồi, bây giờ đang đi du lịch trường mà...
Khoan đã, hình như hôm qua mọi người có xem AV hay gì đó, rồi sau đó... tôi, tôi ngủ thiếp đi sao!?
"Ơ, tôi, tôi ngủ ngay lập tức tối qua sao?"
Tôi buột miệng hỏi Hashimoto đang nghịch điện thoại ở giường bên cạnh.
"À, tớ gọi cậu mấy lần nhưng cậu ngủ say tít không chịu dậy nên tớ mặc kệ luôn."
"!?"
"Cậu ngủ ngay từ đầu nên hài ghê luôn~!"
Mấy đứa con trai khác cười nói.
K, không thể nào!? Ngủ trước khi đến cảnh nóng quan trọng thì thật lãng phí... không phải!
Đáng lẽ tôi phải làm bản thảo mà, không ngờ lại ngủ mà chưa làm được dù chỉ một trang... Tôi đúng là đồ ngốc sao!? Aaaa, chết tiệt!
Nhìn điện thoại, có một tin nhắn LINE.
"Ikoma Mari: Đã hoàn thành chỉ tiêu. Bên cậu thế nào?"
Tin nhắn được gửi vào lúc hơn ba giờ sáng.
Mari đã cố gắng làm bản thảo đến giờ đó và có vẻ đã hoàn thành chỉ tiêu. Còn tôi thì...
Ôi trời, phải nói gì với Mari đây!?
"Izumi~, không chuẩn bị nhanh là không kịp ăn sáng đâu đó~!"
"À, à!"
Trước tiên, tôi gác lại chuyện trả lời tin nhắn, vội vã sửa soạn.
Sau khi ăn xong bữa sáng buffet ở nhà hàng, khi tôi định quay về phòng thì đột nhiên bị một cánh tay giữ lại.
Quay đầu lại, Mari đang đứng đó với vẻ mặt đăm chiêu.
"Này, sao cậu không trả lời tin nhắn hả!"
"Ơ, ừm... À, mấy cậu cứ về phòng trước đi!"
Tôi nói với mấy đứa khác, bảo chúng quay về phòng.
"Cậu, không lẽ..."
"Không, thì ra là tối qua, lúc đi ngủ... lại thành ra chuyện xem A, AV..."
Trong lúc hoảng loạn, tôi ngu ngốc kể hết chuyện tối qua cho Mari. Không, sau này nghĩ lại, lẽ ra tôi không nên kể chuyện này thì hơn...
"Hả?"
"Không, tớ định làm bản thảo nhưng mọi chuyện lại thành ra thế đó!"
"Hả? Rồi sao nữa!?"
"Thì... tớ chẳng làm được việc gì cả."
"Hả!? Cậu, cậu đang đùa đấy à!? Hơn ai hết, lại xem cái thứ đó mà không làm được việc gì cả..."
"Không! Tớ cũng đâu có xem, tại mọi người xem nên tớ không làm được, tớ định xem xong thì làm nhưng lại ngủ quên mất ngay từ đầu..."
"Sao mọi người xem thì cậu lại không làm việc được chứ!? Cậu cứ làm bản thảo một mình là được rồi mà! Tối qua tớ cũng thế, mọi người chơi bài tây, tớ cũng muốn chơi nhưng đã cố nhịn và tự mình làm bản thảo đó! Dù sau đó Kouzuki-san và mấy bạn nữ khác cũng có giúp một chút."
"Hả..."
Mari làm bản thảo trong lúc mọi người đang thức, hơn nữa còn được người khác giúp đỡ, điều đó thật bất ngờ.
"Cậu nói với mấy đứa cùng phòng là cậu vẽ manga rồi sao?"
"Đương nhiên rồi. Không nói thì sao mà làm bản thảo được chứ."
À, ra vậy... Đúng là vậy thật.
Tôi đúng là ngốc khi cứ nghĩ sẽ lén lút làm việc sau khi mọi người ngủ say. Lẽ ra tôi cũng nên thẳng thắn nói với mọi người và bắt đầu làm bản thảo ngay cả khi mọi người còn thức.
Mari được mọi người giúp làm bản thảo, vậy là cô bé đã hòa nhập được với các bạn nữ cùng phòng ngoài Minase rồi sao. Điều đó khiến tôi cũng vui mừng.
"Aishh, thật không thể tin được mà! Cậu cứ không có tôi trông chừng là y như rằng trốn việc ngay!"
"K, không còn cách nào khác mà! Đêm kia tớ chẳng ngủ được bao nhiêu nên không thể thắng được cơn buồn ngủ mà!"
Lẽ ra tôi nên thành thật xin lỗi, nhưng tôi lại buột miệng cãi lại.
"Chậc... Xem ra, ngay cả ở chỗ du lịch trường, tôi cũng phải trông chừng cậu rồi."
"Hả? Vừa nãy, cậu nói gì!?"
"Thôi, hơn nữa, tôi cũng phải dạy cậu về các sự kiện lãng mạn thường thấy trong truyện tình cảm hài hước ngay cả trong phòng nữa chứ..."
"Mari-chan! Cậu ở đây hả~! À, Izumi chào buổi sáng!"
Đúng lúc đó, Minase gọi đến.
"Mari-chan, về phòng thôi~."
Mari lườm tôi một cái rồi cùng Minase quay về phòng.
Tôi ước rằng mình đã nghe nhầm, nhưng trên đường đi, Mari, có phải cô ấy đã nói điều gì đó rất đáng sợ không?
"Phải trông chừng," hay gì đó... Với lại, "các sự kiện mẫu mực ngay cả trong phòng" hay gì gì đó nữa...
Không không không, chắc chắn là mình ảo tưởng rồi! Nhất định là vậy! Bởi vì về mặt vật lý thì điều đó hoàn toàn bất khả thi mà!
Khác hẳn với ngày đầu tẻ nhạt, ngày thứ hai của chuyến dã ngoại lại chờ đón một sự kiện sôi động, đúng chất Okinawa: trải nghiệm các môn thể thao biển.
Trước chuyến dã ngoại, chúng tôi đã được yêu cầu đăng ký một trong bốn môn thể thao dưới nước yêu thích: lướt ván (jetski), phao chuối (banana boat), lặn ống thở (snorkeling) và lặn biển (scuba diving). Sau đó, ai chọn môn nào sẽ được trải nghiệm môn đó.
Tiện đây nói luôn, tôi đã chọn jetski.
Môn lướt ván này, bạn sẽ ngồi sau chiếc mô tô nước do người hướng dẫn lái, tận hưởng cảm giác vừa xoay lượn, vừa tăng tốc vun vút, lại còn được vẫy vùng trong làn nước biển tung tóe.
Từ sáng sớm, chúng tôi ai nấy đều thay đồ bơi tại phòng thay đồ riêng, rồi tập trung ra bờ biển, xếp hàng theo lớp để làm lễ khai mạc.
"Ồ, ồ...ồ..."
Trước cảnh biển lung linh, tôi ngẩn ngơ nhìn ngắm mãi không thôi.
Ở trường, đồ bơi dành cho hồ bơi là loại đồng phục. Nhưng trong chuyến dã ngoại, chúng tôi được phép tự mang đồ bơi yêu thích và mặc tùy ý.
Hầu hết các bạn nữ đều diện bikini, và độ hở hang táo bạo đó khiến tôi không khỏi phấn khích.
"Nào, mọi người hãy chia nhau ra theo môn thể thao đã đăng ký nhé!"
Sau đó, tôi di chuyển đến chỗ tập trung của những người chơi jetski.
À mà, hình như Mari nói cô ấy chọn lặn ống thở chứ không phải jetski nhỉ. Nếu mà cùng chơi jetski thì có khi cô ấy lại muốn bày trò "sự kiện kinh điển ngôn tình" cho tôi ở đây nữa không chừng.
Sau khi nghe hướng dẫn viên giải thích, những người đã sẵn sàng được yêu cầu ghép đôi và xếp hàng.
"A, Izumi cũng chơi jetski sao!?"
Trong lúc tôi đang đưa mắt nhìn quanh xem có quen ai không, thì Minase cất tiếng gọi.
"A, Minase cũng chọn môn này à?"
Tôi cũng không đặc biệt chọn jetski với ai cả, nên cứ nghĩ là mình sẽ lẻ loi bơ vơ một mình. Nhưng có Minase đi cùng thì yên tâm hẳn.
"Ừm. Ai cũng chọn môn khác hết nên tớ cứ tưởng mình sẽ đi một mình, may mà có Izumi đi cùng."
Mà Minase có vóc dáng đẹp đến nỗi khiến tôi không biết phải để mắt vào đâu cho phải.
Vừa hôm trước, tôi vô tình bắt gặp cảnh Mari xoa ngực Minase ở chỗ làm, và đó là lần đầu tôi thấy ngực Minase, không khỏi ngạc nhiên vì kích thước vượt xa tưởng tượng. Lần này cũng vậy, tôi lại một lần nữa bị choáng ngợp trước vóc dáng hoàn hảo của cô ấy.
Minase mặc một bộ bikini màu cam in hoa, trông rất hợp với không khí mùa hè. Bộ đồ bơi đó tôn lên vẻ đẹp rạng rỡ của cô ấy.
Vòng một đầy đặn cân đối, vòng eo thon gọn tuyệt đẹp, vòng ba săn chắc, và đôi tay đôi chân thon dài nuột nà. Ngay cả những thần tượng ảnh bìa cũng phải chào thua chăng?
"Vậy thì, những cặp đã ghép đôi xong xin hãy xếp hàng ở đây ạ!"
Tôi và Minase cùng đến chỗ hướng dẫn viên và xếp vào hàng.
"Tớ chưa bao giờ chơi cái này luôn á! Háo hức ghê!"
"Tôi cũng vậy."
Chúng tôi xếp được ở vị trí khá gần đầu hàng, nên trong lúc trò chuyện, đã đến lượt mình rất nhanh.
"Ai sẽ ngồi trước ạ?"
Người hướng dẫn viên hỏi. Thôi chết, chúng tôi chưa quyết định.
"Làm sao đây nhỉ?"
"Minase ngồi trước đi."
"Ơ, thật sao!? Hoan hô!"
Khi tôi nhường vị trí ngồi trước cho Minase, cô ấy vui ra mặt.
Trước khi xuất phát, chúng tôi được hướng dẫn về các lưu ý và cách ngồi. Người ngồi sau phải vòng tay qua eo người ngồi trước và bám chắc.
Tôi có chút ngập ngừng, nhưng vì là quy định nên đành bám vào eo Minase.
Khi chạm trực tiếp vào làn da mềm mại trên eo của Minase, tim tôi không khỏi đập thình thịch.
Người hướng dẫn viên ngồi lên phía trước, và chiếc jetski bắt đầu lao đi.
"Kyaaa—!"
"Woaahhhh!?"
Chiếc jetski phóng đi nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng, cả Minase và tôi đều bất giác hét lên.
"Oái!?"
Chắc tại tôi bám vào bụng Minase có phần rụt rè vì căng thẳng, nên tay tôi bị trượt, và tay tôi đã rời khỏi eo Minase.
Vì mất chỗ bám nên tôi mất thăng bằng, cơ thể suýt chút nữa là ngả về phía sau.
"Izumi, cậu không sao chứ!?"
Tôi vội vàng dang hai tay ra, và lại bám vào người Minase.
"Kyaa—!?"
Minase kêu lên một tiếng lạ lùng. Hửm? Sao giờ cảm giác bám lại mềm hơn lúc nãy nhỉ...?
"!?"
Lúc đó, tôi mới nhận ra rằng mình đã dùng cả hai tay bám chặt lấy ngực Minase từ phía sau.
"Xin, xin lỗi..."
"Hai bạn nhớ bám chắc vào nhé! Chúng ta sẽ tăng tốc hơn nữa đây!"
"Hả!?"
Người hướng dẫn viên phía trước dường như không hề hay biết tình hình của chúng tôi, và đúng lúc này, chiếc jetski lại tăng tốc hơn nữa.
"Kyaaa—!"
"Woaahhhh!?"
Chết rồi, bị tăng tốc thế này thì ngay cả khi tôi muốn nhanh chóng chuyển tay từ ngực sang eo, tôi cũng không thể rời tay khỏi người Minase dù chỉ một khoảnh khắc!
"Khoan, Izumi! Bỏ tay ra...!"
"T, tớ xin, xin lỗi, t, tớ muốn bỏ ra lắm nhưng mà...!"
Vì nguy hiểm nếu buông tay, tôi vô thức tiếp tục bám chặt lấy ngực Minase.
Sự mềm mại, đàn hồi của bộ ngực lớn của Minase trực tiếp truyền đến lòng bàn tay tôi, khiến tôi phấn khích theo một nghĩa khác, đến mức không còn bận tâm đến tốc độ của chiếc jetski nữa.
Cuối cùng, khi tốc độ giảm dần, tôi mới có thể rời tay khỏi ngực Minase và chuyển sang bám vào eo.
"Th, thật sự xin lỗi! Tớ không cố ý! Tớ mất thăng bằng nên không còn cách nào khác..."
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tôi ra sức xin lỗi Minase.
Minase không nói gì và cũng không quay đầu lại nhìn tôi. Nhìn từ phía sau, tai cô ấy đỏ bừng.
Trời ơi, tôi đúng là tên ngốc! Mình đã làm chuyện gì thế này...?
Haizzz, thà rằng lúc đó tôi cứ buông tay, mất thăng bằng rồi ngã xuống biển còn hơn là làm cái chuyện đó với Minase. Chắc là ngã xuống biển cũng không chết được đâu mà...
"Mọi người vất vả rồi ạ!"
"Cảm ơn ạ!"
"A, cảm ơn rất nhiều!"
Chiếc jetski quay trở lại vị trí ban đầu, và kết thúc. Chúng tôi bước xuống khỏi xe và chào người hướng dẫn viên.
Tháo ủng đi biển ngay tại chỗ và trả lại cho người hướng dẫn viên.
"Minase, vừa rồi thật sự..."
Dù có vẻ dai dẳng, nhưng tôi vẫn lên tiếng với Minase, định xin lỗi cho đến khi cô ấy tha thứ.
"T, tớ biết rồi. Cậu sắp ngã nên mới bám vào thôi, mà... Tớ không giận đâu."
"Hả?"
Minase không nhìn tôi, nói vậy rồi bước đi nhanh, bỏ lại tôi.
Sau khi kết thúc trải nghiệm thể thao biển, chúng tôi được phép tự do vui chơi trên biển.
Minase dường như đã nhanh chóng tìm thấy bạn bè của mình và hòa vào nhóm đó.
Điều đó có nghĩa là cô ấy không muốn ở cùng tôi nữa à.
Haizzz, quả nhiên là cô ấy giận thật rồi. Nhưng nghĩ lại những gì mình đã làm, thì bị giận cũng là đáng thôi.
Lát nữa phải xin lỗi cô ấy một cách đàng hoàng lần nữa...
Tôi buồn bã, nhưng cứ thế một mình trong thời gian rảnh thì quá là vô vị, nên quyết định tìm mấy đứa bạn khác vậy.
"...! Mari!"
Ngay lúc đó, tôi thấy Mari đang tiến về phía mình.
"Izumi, cậu ở đây sao!"
Mari tìm tôi à?
Mari mặc một bộ bikini trắng có họa tiết hoa rực rỡ. Không khí khác hẳn mọi khi, tôi không khỏi ngẩn ngơ nhìn ngắm.
Dù không phải kiểu "ngực khủng" như Minase, nhưng Mari cũng có vóc dáng tuyệt đẹp nhỉ...
"Không thể chần chừ thế này được! Hôm nay, chúng ta phải hoàn thành tất cả các sự kiện tình cảm lãng mạn kinh điển ở biển trong một ngày!"
"Hả, sự kiện tình cảm lãng mạn kinh điển!? Ở đây cũng định làm cái kiểu đó sao!?"
Tôi bất giác hoảng loạn trước lời của Mari.
Bởi vì, nói đến sự kiện tình cảm lãng mạn kinh điển ở biển thì... chẳng phải toàn là mấy chuyện như bikini bị tuột, hay mấy tình huống éo le gợi cảm sao?
"Đương nhiên rồi! Ưm, đầu tiên thì... nói đến biển là phải nghĩ đến cái đó chứ! Izumi, qua đây một chút!"
"Hả?"
Nghe Mari nói, tôi di chuyển đến gần mép sóng.
"Mari, rốt cuộc cậu định làm gì ở đây..."
Đột nhiên, Mari chạy dọc mép sóng, bắn nước tung tóe.
"A ha ha ha ha, a ha ha ha ha ♪"
"...............!?"
Trước cảnh tượng đó, tôi không khỏi rùng mình.
Mari vừa cười vừa chạy dọc mép sóng. Trong chớp mắt, tôi đã nghĩ "cuối cùng cô ta cũng điên rồi".
"Nào, thử bắt tớ xem!"
Mari quay mặt về phía tôi, nở nụ cười và nói câu đó.
"M, Mari, cái này rốt cuộc là...!?"
Trong khi tôi còn đang ngây người đứng sững, bóng Mari đã ngày càng xa.
"...Nàyyyy!? Cậu đang làm cái gì thế hả!?"
Khi đã chạy xa đến mức khó nghe thấy giọng, Mari dừng lại, quay đầu nhìn tôi và hét lên.
"Nhanh lên đuổi theo tớ chứ!?"
"Đ, đuổi theo...?"
"Nói đến sự kiện kinh điển ở biển thì phải là cảnh các cặp tình nhân đuổi bắt nhau dọc mép sóng chứ hả!?"
"Hả!? À, ra là vậy... Tôi cứ tưởng cuối cùng Mari đã bị thần kinh rồi chứ."
"Hả!? Cuối cùng là có ý gì hả!? Người ta đang cố gắng hết sức đây mà, cậu dám làm người ta xấu hổ như vậy sao!?"
Mari quay lại, vẻ mặt vô cùng tức giận.
"Khụ, khụ... Tớ đâu có thuộc trường phái thể lực, vậy mà lại phải làm cái việc mệt thế này...!"
"Tự cậu làm thì liên quan gì!? Mà sao thể lực của cậu kém thế hả!?"
Mà thôi, tôi cũng đâu có thể lực tốt, nên cũng chẳng có tư cách gì mà nói người khác.
"Thôi được rồi! Thời gian có hạn mà, chúng ta đi đến sự kiện tiếp theo nào!"
"Hả!? Sự kiện tiếp theo!?"
Chẳng lẽ lại còn nhiều thứ như vậy nữa sao?
"Ch, chờ một chút nhé!"
Mari nói xong, bỏ lại tôi rồi chạy về phía phòng thay đồ.
Một lúc sau, cô ấy quay lại, tay cầm một thứ gì đó.
"Sự kiện kinh điển ở biển, thứ hai... 'Cái vụ thoa dầu'!"
"Thoa dầu?"
Hình như thứ cô ấy cầm là kem chống nắng.
"Khoan... qua đây một chút!"
Tôi được Mari dẫn đến một chỗ cách xa nơi mọi người đang chơi đùa.
"Ở đây thì không ai nhìn thấy đâu nhỉ..."
"Hả!?"
Cô ấy định làm chuyện gì mà không muốn người khác nhìn thấy sao!? Rốt cuộc là định làm gì đây!? Trái tim tôi bất giác đập nhanh hơn.
Đây chẳng lẽ là...
"Izumi, c, cái này... thoa lên lưng cho tớ đi!"
Mari ngượng ngùng đưa chai dầu cho tôi.
"Hả... Hảảảảả!?"
Tôi kinh ngạc thốt lên.
Ngay từ khi cô ấy cầm chai dầu đến, tôi đã có chút nghi ngờ, nhưng quả nhiên là chuyện đó sao!?
Thật vậy, gần đây tôi xem nhiều thứ nên biết, trong các anime hay manga thể loại tình cảm lãng mạn mà có cảnh đi biển, cảnh nhân vật nam – đặc biệt là nam chính – thoa dầu hay kem chống nắng cho nhân vật nữ rất hay xuất hiện.
Nhưng không ngờ, Mari lại thực sự nhờ tôi làm điều đó...
"M, m, m, mà cậu biết đấy... chuyện này là vì manga, là để dạy cậu biết sự kiện tình cảm lãng mạn là như thế nào thôi đó nhé!?"
Mari ngượng ngùng nói, rồi nằm sấp xuống bãi cát.
"Là để cậu trải nghiệm thực tế sự kiện tình cảm lãng mạn, để hiểu được cảm xúc của nhân vật chính trong truyện tình cảm lãng mạn ấy mà...!"
"...! Đ, được rồi, tớ hiểu rồi..."
Đ, đúng vậy. Đây là vì manga. Là để tôi, người không hiểu về "moe" và tình cảm lãng mạn, học hỏi... Đúng hơn, đây là một 'sự kiện tình cảm lãng mạn giả định'.
Mari đã cố gắng đến mức này rồi, nên bây giờ tôi phải tận hưởng sự kiện này, và một ngày nào đó, phải dùng trải nghiệm này để làm manga nữa...
Tôi tự nhủ như vậy, và hạ quyết tâm.
"............"
Đương nhiên Mari đang úp mặt xuống, nên cô ấy sẽ không biết tôi đang nhìn đi đâu. Tôi bất giác nhìn chằm chằm vào cơ thể của Mari.
Lưng trắng nõn. Cánh tay, vòng eo thon gọn. Bộ đồ bơi ôm sát vòng ba mềm mại. Đôi đùi trắng nõn quá đỗi lấp lánh—
"Khoan, khoan đã!? Cậu đang làm cái gì thế hả!? Nhanh lên đi chứ!"
"A, ừ, ừ!"
Ôi, chết rồi. Chắc là cô ấy phát hiện tôi nhìn chằm chằm rồi.
"À! Đ, đúng rồi... chờ một chút."
Mari hình như nhận ra điều gì đó, cô ấy đưa tay ra phía sau lưng.
"...!?"
Tôi kinh ngạc trước hành động của Mari.
Mari đang tự tay tháo dây buộc phía sau của bộ bikini.
"C, cậu đang làm gì thế!?"
"Làm, làm gì á... Nếu không tháo dây ra, thì khi phơi nắng, vết dây sẽ để lại vệt trắng..."
"Hả...!?"
Đ, đúng rồi, tôi chợt nhớ ra rằng trong các cảnh như thế này trong anime, manga, hay game hentai, nhân vật nữ gần như chắc chắn sẽ tháo dây bikini phía sau.
"Khoan, chờ một chút! Đó là chuyện trong anime hay game hentai thôi mà!? Ngoài đời thì không cần làm vậy đâu!"
"...!? Hả!?"
Mari nghe lời tôi nói, gương mặt đỏ bừng lại càng đỏ hơn.
"C, cái đó, ngoài đời không làm vậy sao!?............... Haizzz! T, thôi được! Đ, đã đến mức này rồi thì phải làm cho hoàn hảo chứ!"
Mari nói vậy với vẻ gần như tuyệt vọng vì quá xấu hổ, và vẫn tiếp tục tháo dây.
"A, ây da, nó cứng quá... không tháo được."
Tuy nhiên, có vẻ vì bối rối mà cô ấy không thể tháo nút thắt.
"I, Izumi... Cậu, c, cậu tháo hộ tớ được không?"
"...!? C, cái gì...?"
Mari nhìn tôi với gương mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói.
Đã ngại đến mức đó rồi, tại sao lại phải cố làm vậy chứ!?
"Haizzz! Đ, được rồi, được rồi, tớ biết rồi!"
Thôi, đã đến mức đó rồi thì nói gì cũng vô ích, tôi đành chịu thua.
Tôi nhìn quanh, chắc chắn không có ai ở gần, rồi đành phải tháo dây theo lời Mari nói.
"C, c... cậu thật sự muốn làm thế ư?"
"T, tớ đã bảo là muốn rồi mà!"
Lúc đó, mặt tôi đã nóng bừng vì phấn khích và bối rối, tay tôi cũng run rẩy khi tháo dây.
Cuối cùng tôi cũng tháo được, rồi đặt dây bikini sang hai bên sườn của Mari.
Haizzz, đến mức này rồi thì nếu Mari mà đứng dậy, ngực cô ấy sẽ lộ ra hết mất... Chỉ nghĩ đến đó thôi, sự phấn khích của tôi đã không thể kiềm chế được.
"D, dây, tháo được rồi hả? Vậy thì nhanh lên thoa đi!"
"A, ừ, ừ!"
Cuối cùng tôi cũng cho dầu ra lòng bàn tay mình.
Tôi đưa tay ra sau lưng, thoa đều lên toàn bộ phần da hở. Tôi cực kỳ cẩn thận để không chạm vào bất cứ chỗ nào nhạy cảm.
"............"
Làn da của Mari mịn màng, sờ rất thích, tim tôi thì cứ đập loạn xạ không ngừng.
"Ưm..."
Khi tay tôi chạm vào vùng cổ, Mari khẽ rên lên một tiếng.
Cô ấy quay mặt về phía tôi, nhìn tôi một chút, rồi mắt chạm mắt, và Mari ngay lập tức quay mặt về vị trí cũ. Lúc đó, mặt cô ấy đỏ bừng đến tận tai.
N, nhận được phản ứng như vậy thì, tôi lại càng phấn khích hơn nữa chứ sao!
"Đau!"
"Hả?"
Mari đột nhiên giật nảy người.
"Kyaaaahhh!"
Khoảnh khắc tiếp theo, Mari hét lên và bật dậy mạnh mẽ.
"...!?"
Nửa thân trên của Mari... bộ ngực trắng ngần, thoáng chốc hiện ra. Tôi vô cùng hoảng loạn.
Mari ngay lập tức dùng tay che ngực lại.
"N, cái gì thế này!?"
"Hả?"
Mari cúi xuống và kêu lớn. Nhìn xuống, có một cái gì đó màu đỏ đang cử động ở chỗ Mari vừa nằm sấp.
Đó là...
"A, cua..."
Là một con cua nhỏ.
"...! N, cái gì vậy, chỉ là một con cua thôi mà...!??"
Lúc đó, Mari, trong khi vẫn ôm ngực, nhìn mặt tôi và đỏ bừng lên.
"A, anh, anh, vừa rồi... n, n, nhìn thấy chứ!?"
"Hả!? K, k, không... tớ tập trung vào con cua nên không nhìn thấy gì cả!"
"Ư, xạo! Mà quay mặt đi chứ! Thôi, tớ mặc đồ bơi đây!"
"A, ừ..."
Tôi vội vàng quay hẳn người về phía đối diện Mari.
"............"
Tôi hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nãy. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, đến mức tôi cũng không chắc mình có thực sự nhìn thấy hay không. Nhưng—trái tim tôi vẫn đập thình thịch không ngừng.
"Chắc chắn là nhìn thấy rồi..."
Mari đã mặc xong đồ bơi, mặt đỏ bừng, hỏi vặn tôi với vẻ mặt tiếc nuối đến sắp khóc.
"N, nói rồi mà, không nhìn thấy gì cả!"
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Mari, bất giác quay mặt đi.
"K, không ngờ, lại diễn đúng kịch bản đến vậy... K, không phải tôi có ý đó..."
Mari tiếc nuối lầm bầm. Rồi cô ấy đứng dậy từ bãi cát và đi về phía nào đó.
Có phải vì giận quá nên cô ấy bỏ đi đâu đó không?
"...Tớ đi trả dầu."
"A, à, ừ."
Mari không nhìn mặt tôi, bước đi về phía phòng thay đồ.
"A... Izumi! Cậu ở đây sao."
Khi tôi đang một mình chờ Mari quay lại, thì Minase xuất hiện. Cô ấy cầm một quả bóng chuyền bãi biển, và cô bạn Yamashiro cũng đi cùng.
Thấy cô ấy chào hỏi vui vẻ, có lẽ Minase đã không còn bận tâm đến chuyện vừa nãy nữa rồi sao. Lời cô ấy nói là không giận, có khi là thật. Tôi thấy biết ơn.
"Chơi bóng chuyền bãi biển không? Vừa nãy tớ cũng đang tìm Mari nhưng không thấy đâu cả."
"A, Mari đang đi cất đồ ở phòng thay đồ nên chắc sẽ quay lại ngay thôi!"
"A, thật sao!? Vậy thì vừa đủ bốn người chơi rồi nhỉ!"
Đúng lúc đó, Mari cũng quay lại.
"A, Mari-chan! Chúng ta chơi bóng chuyền bãi biển đi!"
"Bóng chuyền bãi biển!? Vừa đúng lúc! Đây cũng là một sự kiện kinh điển đáng giá ở biển đó!"
Mắt Mari sáng rực lên. Cô ấy đã tỉnh táo lại rồi, may quá.
"Hả, cái gì? Kinh điển?"
"À, chuyện của bọn tớ thôi! Nhanh chóng chơi thôi!"
Tôi và Mari một đội, Minase và Yamashiro một đội, và trận bóng chuyền bãi biển bắt đầu.
"Được rồi, đến đây!"
Minase lên tiếng và phát bóng.
"Woa!?"
Quả bóng lao thẳng về phía chúng tôi với tốc độ nhanh. Minase đúng là có năng lực vận động tốt thật... Tôi cố gắng đỡ bóng.
"Đến đây!"
Minase lại đỡ bóng. Lúc đó, tôi nhận ra rằng mỗi khi Minase cử động, bộ ngực lớn của cô ấy lại rung rinh.
"...!? Đau!"
Trong lúc tôi đang ngẩn ngơ nhìn ngực Minase, quả bóng đã đập thẳng vào mặt tôi.
"Hoan hô!"
Minase nhảy lên vui sướng. Lại một lần nữa, ngực cô ấy rung lên.
"Izumi, cậu đang làm cái gì ngớ ngẩn thế hả!"
"X, xin lỗi... nhưng tôi cảm thấy mình đã bắt đầu hiểu về "moe" rồi!"
Tôi bất giác nói những lời đó với Mari.
"Hả...? C, cái gì cơ?"
Mari dường như không hiểu tôi đang nói gì, cô ấy nghiêng đầu.
Mà thôi, cô ấy không hiểu thì thực sự đỡ hơn.
Bóng chuyền bãi biển thật là tuyệt! Như thế này mới đúng là biển chứ!
"Vậy thì, tôi phát đây!"
Tiếp theo, Yamashiro đỡ bóng. Bộ ngực thậm chí còn đầy đặn hơn Minase của cô ấy rung lên mạnh mẽ, và tôi bất giác bị hút hồn. Đ, đúng là... H-cup đáng sợ mà...
"A, Mari!"
Quả bóng bay về phía Mari, nên tôi nhìn về phía cô ấy. Thì ra...
Mari đứng sững tại chỗ, và quả bóng đập thẳng vào mặt cô ấy.
"Yay, chiến thắng rồi!"
"Khoan, Mari!?"
"Hì hì... Bóng chuyền bãi biển thật tuyệt vời..."
"...!?"
Mặc dù bị bóng đập thẳng vào mặt, Mari vẫn cười tủm tỉm hạnh phúc.
Khoan... lẽ nào, Mari cũng bị hút hồn bởi ngực của Minase và Yamashiro mà đứng sững lại sao!?
Sau đó, cả tôi và Mari cứ mãi bị những bộ ngực lớn trước mắt cuốn hút và liên tục mất điểm, cuối cùng đã bị Minase và Yamashiro đánh bại thảm hại trong trận bóng chuyền bãi biển.
*
Buổi tối ngày hôm đó.
Giống như ngày đầu tiên, sau bữa tối, tôi và Hashimoto cùng đi đến nhà tắm công cộng lớn.
Ngâm mình trong suối nước nóng rất dễ chịu, tôi cảm thấy như mọi mệt mỏi trong ngày đã tan biến.
Trong một ngày, tôi đã hoàn thành một lượng lớn các sự kiện kinh điển. Dù là tai nạn, nhưng tôi đã nhìn thấy ngực Mari một chút...
"............"
Tôi bất giác nhớ lại cảnh tượng đó.
"Izumi, cậu ngâm đến bao giờ thế hả, sẽ bị nóng quá đấy!"
"A, ừ."
Thật sự tôi suýt bị nóng quá, vội vàng ra khỏi bồn tắm.
Sau đó, tôi trở về phòng và thay đổi tâm trạng.
Vì hôm qua hoàn toàn không thể tiến triển, hôm nay nhất định phải đẩy nhanh tiến độ làm bản thảo vào buổi tối!
Tôi sẽ nói chuyện làm manga với mấy đứa cùng phòng, rồi đường đường chính chính làm bản thảo ngay cả khi mọi người còn thức.
"Ơ, mà sao không thấy Oono đâu nhỉ?"
"Ai biết... Sang phòng khác rồi à?"
Nghe vậy, tôi mới để ý. Không thấy Oono, đứa cùng phòng, ở trong phòng.
Lúc đó, cửa phòng chúng tôi đột nhiên mở ra với một lực mạnh.
"Này! Vừa rồi tao nghe được chuyện hay ho từ mấy đứa lớp D!"
Người bước vào phòng là Oono. Vừa về phòng là không hiểu sao hắn ta đã trong trạng thái phấn khích, nói to những lời đó.
"Chuyện hay ho?"
"Nghe nói có thằng phát hiện ra chỗ có thể nhìn trộm bồn tắm lộ thiên của con gái từ bên ngoài! Nghe nói phải đi bộ một đoạn rồi leo núi một chút, nhưng chắc chắn là nhìn thấy đấy!"
"Cái gì...!?"
Lời của Oono khiến cả phòng im lặng trong giây lát.
"H, ha ha ha... Oono, mày không ngốc chứ. Chuyện hay ho như thế làm gì có thật."
"Cứ tưởng mày hăm hở về phòng định nói cái gì, hóa ra... đúng là mày ngốc thật!"
"Cái gì...! Tôi nói thật đó, mấy thằng này không tin sao! Tôi đã mất công chỉ cho rồi mà! Vậy thì tôi đi với mấy đứa lớp D đây!"
"...! Th, thôi được... Mặc dù tôi nghĩ chắc chắn là vô vọng thôi, nhưng ít nhất cũng đi cùng để xác nhận vậy."
"Đ, đúng rồi. Nếu Oono làm chuyện ngốc nghếch mà bị phát hiện thì bọn mình cùng nhóm cũng gặp nguy hiểm, nên đi theo để Oono không làm bậy vậy."
Nói rồi, mấy đứa cùng phòng ồn ào ra khỏi phòng và đi theo sau Oono. Mấy thằng này, rốt cuộc chỉ muốn nhìn trộm phòng tắm con gái thôi chứ gì!
"Izumi, may quá nhỉ! Thế này thì mày có thể yên tâm làm bản thảo rồi còn gì."
Hashimoto vỗ vai tôi, người đang ngây người ra, và cất tiếng nói.
Đ, đúng thật... Như Hashimoto nói, chuyện này rất tiện cho tôi. Thế này thì tôi có thể thỏa sức làm bản thảo mà không cần bận tâm đến ánh mắt xung quanh nữa rồi!
"A, ừ!"
À mà, hình như Hashimoto cũng nói muốn giúp làm bản thảo thì phải. Hắn ta cũng ở lại phòng cùng tôi...
"Vậy thì, tao đi canh chừng bọn nó để chúng nó không quay về phòng sớm!"
"Hả!?"
Hashimoto đắc ý nói, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
...Ơ, Hashimoto! Mày cũng chỉ muốn nhìn trộm phòng tắm con gái thôi chứ gì! Cái vụ muốn giúp đỡ chỉ là nói miệng thôi sao!
Thật tình... Thôi đành chịu, một mình làm bản thảo vậy. Dù sao thì có hắn ta ở đây cũng chỉ biết mỗi việc tẩy bút chì thôi mà.
...Hửm? Khoan đã. Nếu có chỗ nhìn trộm bồn tắm lộ thiên của con gái được, thì... nếu Mari đang tắm bồn lộ thiên, nghĩa là cô ấy sẽ bị bọn con trai nhìn thấy khỏa thân sao!?
Đ, điều đó... Với tư cách là đối tác làm manga, tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ đối tác khỏi nguy hiểm chứ.
Thôi, trước mắt cứ xác nhận xem cô ấy có đang đi tắm bồn hay không đã.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Mari.
"Alo?"
"A, alo Mari? Cậu đang ở đâu vậy?"
"Ở đâu á, thì ở phòng khách sạn chứ đâu?"
May quá. Tôi nhẹ nhõm khi biết cô ấy không đi tắm.
"Cậu thì sao?"
"Hả? Tôi cũng ở phòng thôi."
"Hừ, hừm. Sao, nói vậy mà sao im lặng quá vậy?"
"À, bây giờ mấy đứa cùng phòng đi ra ngoài một chút."
"! B, bên ngoài? Vậy thì cậu đang ở một mình trong phòng à?"
"Ừm, đúng vậy."
"Hừm... vậy sao. Thôi, tớ cúp máy đây."
"Hả!?"
Tôi giật mình vì cô ấy đột nhiên cúp máy.
Tự nhiên sao lại thế nhỉ. Thôi, có thời gian gọi điện thì tập trung làm bản thảo hơn. Tôi nghĩ vậy, rồi lấy bản thảo ra khỏi hành lý để chuẩn bị.
Vài phút sau. Cửa phòng tôi có tiếng gõ.
Hửm? Mấy đứa cùng phòng quay lại rồi sao. Sao mà nhanh thế.
"Vâng, ...Hả!?"
Mở cửa ra, tôi kinh ngạc.
Đứng trước cửa là Mari, mặc bộ yukata được trang bị sẵn trong phòng.
"T, tớ đến rồi."
Mari nói với vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
"T, tại sao!?"
Tim tôi đột nhiên bắt đầu đập mạnh.
"A, tại vì cậu, nếu không có người canh chừng thì chắc chắn sẽ không chịu làm bản thảo tử tế đâu, nên tớ đến để canh chừng cậu! Và tớ cũng sẽ ở đây canh chừng cậu và làm bản thảo của tớ luôn!"
"Hảảả!?"
Tôi bất giác thốt lên một tiếng lớn.
Đến đây để giám sát ư? Lại còn định ngồi đây vẽ bản thảo á? Cô ta nghĩ cái quái gì trong đầu vậy không biết!?
Chiều nay cô ấy còn bảo là phải canh chừng tôi này nọ, ai mà ngờ lại thật sự đến phòng mình chứ!
“Thế thì, bắt tay vào việc ngay thôi nào!”
“Ơ, này... Mari, cậu thật sự định làm việc trong phòng này ư?”
Đúng là, bây giờ mọi người đều đã ra ngoài, có lẽ đây là cơ hội tuyệt vời để làm việc.
Thế nhưng, ngồi vẽ bản thảo trong phòng con trai thế này thì... có gì đó không ổn thì phải? Lỡ mà bị giáo viên phát hiện thì sẽ bị phạt nặng ngay lập tức, mà lỡ đám con trai trong phòng quay về thì cũng khó mà giải thích được.
Hơn nữa... sau khi chứng kiến cảnh tượng đó hồi chiều, giờ lại còn ở trong phòng hai đứa một mình làm việc vào buổi tối thế này... Tôi cũng cảm thấy ngượng ngùng và lúng túng nữa. Đây đâu có phải là nơi làm việc quen thuộc mọi ngày đâu.
Mari bây giờ, vừa mới tắm xong thì phải, mặt đỏ bừng bừng, còn thoang thoảng mùi hương dễ chịu nào đó nữa chứ...
Nói thật, tôi chẳng còn tâm trí nào mà lo bản thảo nữa. Cứ cảm thấy chẳng thể nào tập trung được chút nào cả.
“Này, có gì bất tiện à!?”
“Hả!? Khô... không, không có...”
“Thế thì tốt rồi! Vừa hay có cái bàn hợp lí đấy nhỉ. Vậy thì, hai đứa mình cùng ngồi đây làm việc nhé!”
“Ể!?”
Khi tôi nhận ra, Mari đã tự tiện đi vào phòng, trải bản thảo lên bàn cạnh tivi và chuẩn bị làm việc.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành cam chịu mà bắt tay vào công việc.
Hai đứa cùng ngồi trên một cái bàn làm việc nên khoảng cách rất gần, khiến tôi cứ thấp thỏm không yên trong suốt quá trình làm việc.
Thế nhưng, Mari lại rất tập trung vào bản thảo, dường như chẳng mảy may để ý đến những chuyện đó chút nào, nên tôi cũng cố gắng hết sức để bản thân không bận tâm.
Sao mà thấy kì lạ quá vậy. Ở trong phòng khách sạn, vào buổi tối thế này, lại còn một mình với Mari vẽ bản thảo nữa chứ...
“Ưm~, hôm nay đạt chỉ tiêu rồi!”
Sau khoảng hai tiếng rưỡi làm việc, Mari vươn vai.
“Ồ. Tôi cũng vậy, cố thêm chút nữa là đạt chỉ tiêu rồi.”
Tôi cứ nơm nớp lo không biết khi nào lũ bạn cùng phòng sẽ về, nhưng may mắn là chúng nó không về trong một thời gian dài, nên tôi có thể tập trung vào bản thảo.
Không lẽ, chúng nó thật sự có thể nhìn trộm phòng tắm nữ sao.
“À, mà này... Hôm nay, không cần tổ chức 'sự kiện rom-com kinh điển' nữa à?”
“!”
Ngay khi tôi hỏi, mặt Mari lập tức đỏ bừng trong giây lát.
Không lẽ, cô ấy đang nhớ lại chuyện trưa nay ư.
“Hô... hôm nay, trưa nay đã ‘xử lí’ hết đống sự kiện rồi nên thôi đi!”
“Ồ, ra vậy.”
“Thật ra, ở phòng khách sạn cũng có sự kiện kinh điển... nhưng mà...”
Mari vẫn đỏ mặt lẩm bẩm.
“Hả, vậy à? Đó là...?”
Khi tôi định hỏi thêm, từ xa vọng lại tiếng bước chân khe khẽ của một vài người.
“Chết tiệt! Không lẽ lũ bạn trong phòng về rồi! Mari, ra khỏi phòng nhanh lên!”
“Hả!?”
“Trong tình cảnh này mà giải thích thì phiền phức lắm, lỡ đâu lại bị hiểu lầm linh tinh nữa chứ!”
“Này, hiểu lầm linh tinh là hiểu lầm gì chứ.”
Tôi vội vàng đưa bản thảo và dụng cụ vẽ của Mari cho cô ấy cầm, rồi gần như là nửa ép nửa đẩy Mari ra khỏi phòng. Linh cảm của tôi đã đúng, đám bạn cùng phòng đang đi về phía này từ hành lang khách sạn, cách phòng tôi một đoạn. May mắn là chưa ai phát hiện ra tôi cả.
“Trước khi chúng nó phát hiện, mau về phòng của cậu đi!”
“!”
Mari vừa bối rối vừa gật đầu, rồi quay về phía phòng của mình. Tôi đóng cửa lại.
Nhờ phát hiện kịp thời mà chuyện Mari đến phòng không bị lũ bạn phát hiện... Nếu để chúng nó biết mình dẫn con gái vào phòng thì chắc chắn sẽ bị tra hỏi đủ điều phiền phức lắm.
Khi tôi đứng thở phào trước cửa, cánh cửa lập tức bị gõ. Chắc là bọn chúng không mang theo chìa khóa.
“Ấy da, tức quá, thiếu chút nữa là được rồi mà!”
Tôi mở khóa cửa, Ono vừa nói câu đó vừa bước vào phòng. Phía sau Ono là những đứa khác cũng lũ lượt đi vào.
“Hả, không nhìn trộm phòng tắm nữ được à?”
“Ấy da, chuyện là, tôi đã đến được cái cây mà ai cũng bảo trèo lên là có thể nhìn thấy phòng tắm nữ ấy! Thế rồi suýt bị nhân viên khách sạn phát hiện, nên tôi vội vàng chạy trối chết về đây!”
Ono trả lời câu hỏi của tôi với vẻ tiếc nuối tột độ. Không nhìn trộm phòng tắm nữ được lại khiến hắn tiếc đến vậy sao...
“À, ra vậy. Tiếc nhỉ.”
“Ngày mai, tôi sẽ phục thù!”
“Thật á? Ờ, cố gắng lên nhé.”
Thật là, đúng là đồ ngốc mà...
Mà nói mới nhớ... cái "sự kiện kinh điển ở phòng khách sạn" mà Mari vừa nói lúc nãy rốt cuộc là cái gì nhỉ.
Lại là một sự kiện kiểu "người lớn" như trong rom-com à? Trời ơi, nói nửa vời thế này thì lại khiến tôi tò mò muốn chết mất!
Mari đã hoàn thành chỉ tiêu, nhưng tôi thì chưa, nên tôi quyết định ở lại phòng tiếp tục hoàn thành phần còn lại.
“Kimizima, cái đó là gì vậy?”
“À, ừm, tôi đang vẽ manga ấy mà. Bây giờ đang bị dí deadline kinh khủng.”
“Hả, manga!?”
“Cho xem, cho xem!”
“Hả, cái gì, không lẽ cậu đã là mangaka chuyên nghiệp rồi ư? Tuyệt vời quá! Vẽ đẹp ghê.”
Khi tôi thú nhận mình đang vẽ manga, lũ bạn cùng phòng tỏ ra hứng thú đến bất ngờ.
Trước đây tôi từng bị chê cười vì chuyện vẽ manga, nên tôi đã luôn giấu giếm việc này, nhưng nếu được chấp nhận như thế này, tôi nghĩ lẽ ra mình nên nói sớm hơn thì tốt biết mấy.
Hashimoto nói muốn giúp, nên tôi đành nhờ cậu ấy tẩy nét giúp. Sau đó, tôi tiếp tục làm việc một chút sau khi mọi người ngủ, và khi hoàn thành chỉ tiêu, tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Nhờ sự cố gắng của ngày hôm nay, tôi đã kịp thời bù đắp được phần việc bị chậm trễ của ngày đầu tiên.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba của chuyến đi thực tế.
Ngày này là trải nghiệm "Nirai Kanai", chúng tôi được người dân trên đảo hướng dẫn và trải nghiệm cắt mía, làm đường đen.
Dù đôi lúc đầu óc mơ màng vì nóng bức và thiếu ngủ, nhưng vì không quá vất vả như hôm qua, nên tôi cũng tạm thời vượt qua được.
“Izumi, cậu lại có quầng thâm ghê quá, sau đó vẫn làm việc nữa à?”
Sau bữa trưa, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi trước khi lên xe buýt, Mari lên tiếng hỏi tôi.
“Hả? À, ừm, cũng vậy. Nhưng mà chỉ đến khoảng hai giờ thôi.”
“Trời ơi, nếu cậu gắng sức mà đổ bệnh thì tính sao đây chứ.”
“Ma... Mari...”
“À, không phải tôi lo cho cậu đâu, mà là tôi lo việc bản thảo bị chậm tr!”
“À, haha.”
Dù nói vậy, tôi vẫn cảm thấy vui vì biết Mari đang lo lắng cho mình.
Sau đó, tất cả cùng di chuyển lên xe buýt, ngồi vào chỗ đã được sắp xếp.
Chỗ của tôi là ghế sát cửa sổ, hàng thứ tư từ cuối xe, cạnh Hashimoto. Chỗ ngồi này được sắp xếp theo từng phòng.
— lẽ ra là vậy.
“!? Sao, sao Mari lại ở đây!?”
Tôi nhìn thấy Mari đã ngồi sẵn ở ghế cạnh chỗ của mình, nhất thời tưởng mình đã nhầm chỗ.
“Tôi, tôi đã nhờ Hashimoto-kun đổi chỗ đó.”
Mari ngượng ngùng trả lời.
“Hả!? Sao, tại sao?”
“À, là để dạy cậu ‘sự kiện kinh điển trên xe buýt’ đấy! Cậu trông có vẻ thiếu ngủ nên...”
“Trên xe buýt à? Đó là, sự kiện gì...!?”
Lại là sự kiện kinh điển nữa sao. Nhưng mà, nó có liên quan gì đến chuyện tôi thiếu ngủ không nhỉ?
“Thôi thì, dù sao thì cậu cứ ngủ đi! Thời gian di chuyển là thời gian ngủ quý giá mà. Hôm nay vẫn còn bản thảo chờ đợi đó!”
“Hả? Nếu được thì tôi cũng muốn lắm, nhưng mà...”
Nhưng mà, cái ‘sự kiện kinh điển trên xe buýt’ đó, có ổn không vậy?
“Vâng, vâng...”
“Hả!?”
Mari dùng tay phải vỗ nhẹ vào vai trái của mình.
“Đó, đó là... sự kiện trên xe buýt! Nhắc đến xe buýt thì, cái cảnh mệt mỏi ngủ gật rồi dựa vào vai nhau là quy tắc bất thành văn rồi còn gì!?”
“Ể!? Thật, thật vậy sao!?”
Vậy là, cô ấy bảo tôi cứ ngủ trên vai cô ấy sao!?
Mari đỏ mặt vì ngượng, nhìn tôi. Cô ấy cũng thấy ngượng chứ đâu phải riêng gì tôi...
“Không, nhưng mà, nhưng mà...”
“Thôi, được rồi! Mau, mau lên đi! Ngủ thêm một phút cũng tốt mà!”
“À, vâng...”
Dù có nói vậy đi chăng nữa, ngủ trên vai của Mari, thật sự là... khiến tôi cứ thót tim mãi thôi.
Hơn nữa, trong các bộ rom-com thường có cảnh mệt mỏi rồi vô tình ngủ gật đúng không? Còn đây thì tỉnh táo hoàn toàn mà lại dựa vào vai ngủ thế này thì khó mà làm được lắm!
Thôi thì, nếu cứ chần chừ mãi chắc lại bị mắng mất, nên dù còn bối rối, tôi cũng nhẹ nhàng tựa vào vai Mari như lời cô ấy nói.
Hơi ấm từ vai Mari truyền sang tôi. Tai tôi khẽ chạm vào tóc Mari.
Trời ơi, kiểu này thì tim đập nhanh quá làm sao mà ngủ được chứ!?
“Này, này! Ngủ nhanh đi chứ! Cứ nhắm mắt lại rồi từ từ sẽ ngủ thôi!”
Mari liếc nhìn mặt tôi, rồi nhận ra tôi vẫn còn mở mắt, nên cô ấy nhắc nhở.
Tôi đành nhắm mắt lại như lời cô ấy nói.
Cứ thế, tôi im lặng cảm nhận hơi ấm từ vai Mari.
“...Ưm.”
Khi tôi tỉnh dậy, tôi đang ở trên xe buýt.
À, đúng rồi. Hình như Mari đã nói kiểu như “cứ ngủ trên vai tôi đi”... rồi tôi ngủ thiếp đi thật. Tôi cũng trơ tráo ghê. Chắc là do quá mệt mỏi.
“...!?”
Bỗng nhiên, tôi quay mặt sang ngang và giật mình.
Mari đang ngủ gục hẳn vào người tôi. Cô ấy thở đều, ngủ say như chết vậy.
Chắc là Mari cũng mệt mỏi vì làm bản thảo như tôi.
Vậy mà, cô ấy chỉ lo lắng cho sức khỏe của tôi thôi...
Thôi thì, cứ để cô ấy ngủ tiếp vậy.
— Tuy nhiên, sau đó thì dáng ngủ của Mari bắt đầu “lộn xộn” đến mức gần như chiếm hết chỗ của tôi, cơ thể cô ấy dồn hết sang phía tôi. Đến lúc đó thì tôi cũng đành phải đánh thức cô ấy dậy...
Đêm hôm đó.
“Hôm nay nhất định phải không bị phát hiện mới được!”
Không chịu rút kinh nghiệm, lũ bạn cùng phòng lại đồng loạt rủ nhau đi nhìn trộm phòng tắm nữ.
“Kimizima, cậu không đi à?”
“À, ừm. Tôi còn phải làm bản thảo.”
Thật là đúng lúc. Lại có thể làm việc với Mari trong phòng!
...Mà, đâu phải tôi muốn đưa Mari vào phòng đâu nhé, chỉ là tôi phải hoàn thành bản thảo thôi mà.
Khi tôi nhắn tin Line rằng “Hôm nay mọi người lại đi hết rồi, có thể làm việc ở phòng tôi đó”, mười phút sau, Mari đã có mặt ở phòng tôi.
“...? Này, gì vậy?”
“Hả!? À, không có gì.”
Tôi mở cửa, nhìn thấy Mari đứng đó trong bộ yukata mà nghĩ. Kiểu này, sao mà giống hẹn hò thế nhỉ... Trời ơi, tôi đang nghĩ cái gì vậy không biết!
“Vậy thì, bắt tay vào việc ngay thôi nào!”
Tôi cố gắng không nghĩ ngợi gì nhiều, và lập tức bắt đầu làm việc.
Giống như hôm qua, chúng tôi trải dụng cụ làm việc lên bàn cạnh tivi và miệt mài ngồi đi nét.
“…………”
“…………”
Sao mà, cảm giác im lặng hôm nay còn khó xử hơn hôm qua, lại còn thấp thỏm không yên nữa chứ.
Trong khi đáng lẽ tôi phải tập trung làm việc mới phải.
“À, mà nói mới nhớ.”
Sau khoảng một tiếng làm việc, tôi lên tiếng hỏi về chuyện mình vẫn còn thắc mắc.
“Chuyện cậu nói hôm qua... cái ‘sự kiện kinh điển ở phòng khách sạn’ đó là gì vậy?”
“!”
Khi tôi hỏi, không hiểu sao mặt Mari lại đỏ bừng.
Hả, lại là một cái gì đó "người lớn" nữa sao!?
“Cái đó, là... là một sự kiện chỉ có thể làm khi có chuyện bất ngờ xảy ra thôi nên...”
“À, ra vậy à? Sao mà lại càng khiến tôi tò mò thêm ấy chứ. Đó, đó là sự kiện gì vậy?”
“Ể, ừm, cái đó là... ...!”
Mari đột nhiên đứng dậy khi nhìn thấy thứ gì đó.
Sau đó, cô ấy lao thẳng vào cuối phòng.
“Này, Mari!?”
Tôi cũng chạy theo Mari. Mari bước vào khu vực trải chiếu ở phía trong. Đồ đạc của lũ con trai đang vứt lung tung, nhưng không có cái gì kì lạ mà Mari nhìn thấy sẽ rắc rối đâu nhỉ? Tôi bắt đầu lo lắng.
“Nếu muốn biết đến thế, thì nhân lúc nghỉ giải lao bản thảo tôi sẽ nói cho cậu biết! Sự kiện kinh điển ở phòng khách sạn, nói thẳng ra, là cái này đây!”
Vừa dứt lời, một chiếc gối bay thẳng vào mặt tôi.
“Khụ!? Này, tự nhiên làm gì vậy! ...Đau!”
Lại một chiếc gối nữa bay đến không thương tiếc.
Không lẽ đó là... trò ném gối sao!?
“Khụ, chơi úp sọt nhau à!”
Tôi túm lấy chiếc gối Mari ném và ném trả lại.
“Á!”
Trúng ngay mặt Mari.
“Cậu... dám làm thế với tớ sao!?”
Sau đó, một cuộc thi ném gối bắt đầu.
“Hãy nhận lấy ma đạn của tôi!”
“Chỉ là ném gối thôi mà, cậu trẻ trâu hết cỡ rồi đấy!”
Trong cơn hưng phấn bí ẩn do thiếu ngủ và mệt mỏi, tôi cứ nói những điều vô nghĩa mà mình cũng chẳng hiểu, rồi cứ thế ném gối lia lịa.
Thế nhưng, chỉ có hai người chơi một mình thế này thì tiêu hao thể lực kinh khủng thật. Đúng là trò này phải chơi đông người mới vui.
“...!”
Sau một hồi ném nhau, tôi dừng lại.
“Gì vậy, đã đầu hàng rồi sao!? Đàn ông con trai gì mà thảm hại thế!”
Mari đắc thắng ném gối lia lịa.
“Không, cái đó, cái đó...”
“Hả?”
“Bộ yukata của Mari...”
“...! Á!”
Chắc là do vận động quá mạnh, vạt trước bộ yukata của Mari đã bị tuột ra, để lộ một chút đồ lót bên trong.
“Cái, cái tên Izumi biến thái này!”
Mari vội vàng ngồi thụp xuống, che chắn phía trước.
“Tô, tôi có làm gì đâu...”
“Này, ồn ào quá đấy. Đang làm gì vậy!?”
“...!?”
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bị gõ, và một giọng nói vang lên từ phía sau cánh cửa, khiến tôi giật mình đến mức tim như ngừng đập.
Giọng này... là của giáo viên chủ nhiệm Shindo sao!?
Chết tiệt, mình đã quá ồn ào khi ném gối rồi! Nếu để lộ chuyện Mari đang ở trong phòng này thì... gay to rồi!
“Sắp đến giờ tắt đèn rồi đó! Hửm? Cửa không khóa. Thầy vào nhé~”
“Cái gì!?”
Mình quên khóa cửa sao!
Khụ, Shindo cũng là Shindo, cứ nghĩ là phòng con trai mà không có chút tế nhị nào cả, trời ơi!?
“Thôi thì, phải trốn đã!”
Tôi cuống cuồng tìm chỗ trốn.
Trên chiếu chỉ có một tấm nệm.
“Mari, vào chăn đi!”
“Hả!? Sao, tại sao!?”
“Đây là chỗ duy nhất có thể trốn nên không còn cách nào khác!”
Trong tích tắc, hai chúng tôi cùng chui vào một tấm chăn, dùng chăn phủ kín toàn bộ cơ thể.
“Ừm~? Gì vậy, không có ai sao~?”
Một lúc sau, giọng Shindo vang lên. Có vẻ thầy ấy đã mở cửa và bước vào phòng.
Chúng tôi nằm trong chăn đối mặt nhau, nên mặt Mari, cơ thể Mari ở ngay trước mắt tôi, và cơ thể chúng tôi dán chặt vào nhau.
Ngực Mari chạm vào ngực tôi. Mà lúc này, bộ yukata của cô ấy đang bị tuột ra nữa chứ. Dù trong bóng tối không nhìn thấy gì, nhưng chỉ với cảm giác mềm mại đó thôi cũng đủ khiến tôi phát điên lên mất rồi.
“Ưm... hà...”
Hơi thở của Mari vang vọng trong chăn. Mặt Mari ở gần đến mức tôi chỉ cần khẽ động đầu là chạm vào. Chỉ cần khẽ động tay là có thể chạm vào mặt hay cơ thể cô ấy, bất cứ đâu.
Mùi dầu gội hay gì đó dễ chịu từ Mari tỏa ra, lấp đầy không gian trong chăn.
Tôi cảm nhận được nhịp tim mình ngày càng đập nhanh hơn.
“Hửm? Gì vậy, có ai đang ngủ à?”
Tiếng bước chân lại gần. Có vẻ Shindo đã bước vào khu vực trải chiếu.
“...!”
Lúc đó, tôi nhận ra tay Mari đang đặt trên vai tôi đang run rẩy.
Cô ấy, đang lo lắng ư?
Có lẽ là vì sợ bị phát hiện? Hay là... vì chúng tôi đang dán chặt vào nhau?
“Thầy nghe thấy tiếng ồn ào lúc nãy mà, biết là có nhiều người mà~. Mấy đứa khác đâu rồi~?”
Có vẻ Shindo không nghĩ là có hai người trong cùng một cái chăn, thầy ấy cứ đi loanh quanh trong phòng. Chết tiệt, kiểu này, bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian thôi sao!? Nếu bị phát hiện chuyện mình dẫn con gái vào phòng, rồi hai đứa cùng nằm chung một cái chăn thì... không biết sẽ ra sao nữa. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ kinh hãi rồi.
“Chỗ này sao~?”
Nghe thấy tiếng “Kẹt” một cái. Có vẻ thầy ấy đã mở tủ quần áo.
“Không có ai cả.”
Không lẽ, thầy ấy định tìm cho đến khi tìm thấy sao!? Trong khi chỗ trốn thì có hạn.
“Này, đứa nào đây~? Chắc là giả vờ ngủ đúng không~?”
Giọng Shindo vang lên ngay sát đầu chúng tôi. Chết tiệt, gần quá! Nếu bị phát hiện có hai người trong chăn thì...!
“...!”
Lúc đó, Mari đột nhiên nhích sát lại phía tôi, bám chặt lấy cơ thể tôi, khiến tôi giật mình. Chắc là Mari cũng hoảng sợ vì nghĩ sẽ bị phát hiện giống tôi.
Cánh tay, ngực, đùi Mari dán chặt hơn nữa. Cảm giác đó khiến tôi gần như phát điên vì phấn khích.
Tôi cảm nhận được nhịp tim Mari. Mari cũng đang, thấp thỏm...
“Hửm?”
“!?”
Lúc đó, điện thoại của tôi đặt trên chiếu đổ chuông.
Chết tiệt, đúng là thời điểm nào không đúng lúc vậy chứ!?
“Điện thoại đang đổ chuông kìa~. Này, không biết mày đang trốn ở đâu, nhưng bây giờ ra mặt thì tao sẽ tha. Nếu không ra, tao sẽ dùng sức mà giật tung cái chăn này ra đó.”
Nghe giọng Shindo, Mari dùng tay run rẩy siết chặt lấy áo tôi.
Không, không được rồi... Kiểu này thì, đúng là đường cùng...
“Aida, hôm nay cũng không nhìn trộm phòng tắm nữ được.”
Lúc đó, tiếng cửa mở “Cạch” một cái, đồng thời giọng nói ngốc nghếch của Ono vang lên.
“Các... các ngươi!? Đang làm gì vậy!? Khoan đã, vừa nói cái gì cơ!?”
“Trời ơi, Shindo!? Sao thầy lại ở phòng bọn em!? Chết rồi, chuồn thôi!”
“Á, này, đứng lại đó mấy đứa—!”
Tiếng bước chân ầm ĩ vang lên rồi từ từ xa dần, và sau đó đột nhiên im lặng.
Sau khi mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh, tôi vội vàng hất tấm chăn ra và bật dậy.
“Hộc hộc! Mừng quá, không, không bị phát hiện...”
Tôi quay lưng lại với Mari, nhưng cũng khẽ quay đầu lại nhìn xem sao.
Bộ yukata của cô ấy đã được chỉnh lại rồi.
“Thôi thì Mari, tranh thủ lúc này về phòng đi!”
“! Ư, ừm...”
Tôi khẽ hé cửa nhìn ra ngoài, không thấy bóng dáng Shindo hay lũ bạn cùng phòng đâu cả. Không biết bọn họ rượt đuổi nhau đến tận đâu rồi. Dù có thể họ vẫn đang ở gần đây, nên tôi không dám lơ là.
Nhân cơ hội đó, tôi đẩy Mari ra khỏi phòng.
Sau khi chắc chắn Mari đã về phòng an toàn, tôi đóng cửa lại.
“...Phù.”
Một mình trong phòng, tôi bất giác thở dài một hơi.
Cảm giác chạm vào cơ thể Mari vẫn còn đọng lại. Nhịp tim tôi vẫn không ngừng đập thình thịch.
Ôi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy...
Chuyến đi thực tế lần này, có quá nhiều chuyện khiến tim tôi đập nhanh, nhưng hơn cả mọi sự kiện rom-com mà Mari sắp đặt, chuyện vừa rồi là cái khiến tôi hồi hộp nhất.
Tất nhiên, có cả sự hồi hộp vì sợ bị phát hiện, nhưng tất nhiên không chỉ có thế...
Chuyện này, chắc chắn là tôi sẽ không bao giờ quên được, tôi nghĩ vậy.
À mà nói mới nhớ, điện thoại có chuông đúng không nhỉ. Chuyện gì vậy nhỉ.
Tôi kiểm tra điện thoại, có vẻ là cuộc gọi đến từ chị Saotome.
Chuyện gì vậy không biết. Tôi gọi lại ngay.
“À, Kimizima-san, chào buổi tối. Xin lỗi vì đã làm phiền trong chuyến đi thực tế nhé. Bây giờ cậu tiện nói chuyện không?”
“Chào chị. Vâng, tôi ổn ạ.”
“Thật ra, tôi muốn thông báo là đã có một vài phản hồi từ độc giả về chương một của ‘Batoai’ đăng trên tạp chí ‘PuriDora’ ra mắt cách đây hai ngày rồi.”
“Ể!?”
Tôi ngạc nhiên trước lời của chị Saotome.
À đúng rồi, hôm kia là ngày phát hành tạp chí ‘PuriDora’ đăng tải chương đầu tiên bộ manga dài kì của chúng tôi mà! Tôi bận rộn làm bản thảo trong chuyến đi thực tế nên quên béng mất.
“Chương một của ‘Batoai’, hiện tại đang nhận được phản hồi rất tốt đó!”
“Ể... Thật, thật vậy sao!?”
Tôi kinh ngạc, lớn tiếng hỏi lại lời chị Saotome.
Phần “Phiếu khảo sát độc giả” ở cuối tạp chí luôn có mục viết phản hồi về các bộ truyện mới. Vậy là, chúng tôi đang nhận được đánh giá cao ở đó sao.
“Chi tiết hơn tôi sẽ tổng hợp và báo lại sau, nhưng đã có nhiều phản hồi đáng mừng rồi đó, ví dụ như ‘Tôi đã rất mong chờ từ khi đọc bản truyện ngắn, và bây giờ nó còn hay hơn mong đợi nữa’, hay là ‘Đây chính là bộ manga chiến đấu mà tôi đang chờ đợi. Từ giờ mỗi tháng tôi sẽ đón đọc’, hay là ‘Nữ chính Juria rất dễ thương’... Trong phần câu hỏi về truyện mới, số lượng chọn ‘rất hay’, ‘hay’ cũng là cao nhất đó.”
“Ể, ể...!?”
Không thể tin được là chương một lại nhận được đánh giá cao như vậy từ độc giả... Tôi cảm thấy vô cùng xúc động trước lời của chị Saotome.
Trên mạng, chẳng ai kì vọng gì cả, còn nói rằng thà để một mình Ikomagito vẽ còn hơn nữa chứ...
“A, cảm ơn chị rất nhiều!”
“Cậu có thể truyền lời này cho Ikomagito-san không? Vậy thì, tôi biết là rất vất vả, nhưng hãy tiếp tục cố gắng làm bản thảo nhé!”
“Vâng!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với chị Saotome, tôi lập tức gọi cho Mari.
“A, a lô...”
Mari bắt máy với giọng hơi bối rối.
“Chuyện cuộc gọi vừa nãy là của chị Saotome đó. Mari, cậu có nhớ hôm kia là ngày phát hành tạp chí PuriDora không?”
“Vâng, tôi nhớ chứ... Thế có chuyện gì?”
“Đã có nhiều phản hồi về chương một của ‘Batoai’ qua phiếu khảo sát rồi, và có vẻ là rất tốt đó!”
Tôi cố gắng kể lại những phản hồi mà chị Saotome đã nói với tôi cho Mari nghe, chi tiết nhất có thể.
“...! Thật, thật sao!?”
Mari ngạc nhiên kêu lên.
“Trên mạng có vẻ không được kì vọng lắm, nhưng thật sự là tốt quá rồi.”
“Đúng vậy. Tôi đã nói rồi mà, đừng quá bận tâm đến ý kiến trên mạng làm gì! Phiếu khảo sát và phản hồi thực tế mới là điều quan trọng hơn nhiều!”
“...! Ừ, cậu nói đúng.”
Tôi nghĩ, Mari nói đúng.
“Nhưng mà, chị Saotome thường nói chương một là quan trọng nhất nên... thật sự là tốt quá rồi.”
Giọng Mari từ điện thoại vang lên, đầy vẻ nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
“Aida, đúng là tệ hại thật mà.”
Đúng lúc đó, lũ bạn cùng phòng quay về. Có vẻ là lời giáo huấn của Shindo đã kết thúc.
“...! Tớ, tớ xin lỗi. Bây giờ bạn bè trong phòng về rồi nên tớ cúp máy nhé.”
Tôi vội vàng cúp điện thoại.
Sau đó, tôi vừa nhờ Hashimoto tẩy nét giúp, vừa tiếp tục làm bản thảo với bao suy nghĩ trong lòng.
*
Ngày hôm sau, ngày thứ tư của chuyến đi thực tế.
Hôm nay là ngày hoạt động tự do theo nhóm.
Nhóm hoạt động gồm có tôi, Hashimoto, Mari, Minase, và Yamashiro-san, tổng cộng năm người.
Như đã định trước, chúng tôi sẽ đi đến hai địa điểm kết hợp kì lạ: “Thủy cung Churaumi” và “Animate Okinawa”.
“...!”
Khi xuống xe buýt và tập trung theo nhóm, tôi chạm mặt Mari.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và tôi bất giác nhìn đi chỗ khác.
Lúc nói chuyện điện thoại, có tin vui nên tôi chẳng bận tâm gì cả, nhưng giờ gặp mặt lại, tôi lại nhớ đến chuyện trong chăn hôm qua mất rồi...
“Nhóm Minase, mọi người tập trung đủ chưa!? Vậy thì, di chuyển nhé~!”
Minase, trưởng nhóm, điểm danh chúng tôi rồi ra lệnh di chuyển.
Hoạt động tự do hôm nay, chúng tôi sẽ thuê taxi để di chuyển.
Animate Okinawa ở gần Naha, nơi khách sạn của chúng tôi đóng quân, nên rất dễ đi lại, nhưng thủy cung Churaumi lại ở xa quá.
Kế hoạch là buổi sáng sẽ di chuyển đến thủy cung, ăn trưa xong sẽ tham quan thủy cung, đến tối thì quay về Naha để đến Animate, rồi ăn tối và kết thúc.
Chúng tôi lên một chiếc taxi 7 chỗ có thể chở năm người ngoài tài xế.
Minase, trưởng nhóm, ngồi ghế phụ lái, Mari và Yamashiro-san ngồi hàng ghế thứ hai, tôi và Hashimoto ngồi hàng ghế sau.
“Vậy thì, chúng ta xuất phát thôi.”
“Xin hãy giúp đỡ ạ!”
Với lời nói của tài xế, taxi khởi hành.
“Đêm qua, phòng bên đó cũng làm bản thảo sao?”
Minase ngồi ghế phụ lái lên tiếng hỏi tôi.
“À, ừm. Nhờ Hashimoto tẩy nét giúp. Phòng bên đó cũng vậy à, vậy là phòng con gái cũng làm bản thảo sau đó sao?”
“Ừm, tôi và Hinako đã giúp tẩy nét và tô mảng đó!”
Không chỉ Minase, mà Yamashiro-san cũng giúp nữa sao.
“Nhưng mà, hình như trước đó một thời gian Ikomagito-san không có ở phòng, có phải là đã làm bản thảo ở phòng của Kimizima-kun không?”
“!”
Tôi bất giác giật mình trước câu hỏi của Yamashiro-san. Không, chúng tôi thật sự chỉ làm bản thảo thôi, không có gì phải giấu cả...
“Ư, ừm. Chúng tôi đã làm bản thảo ở phòng tôi.”
Y như rằng! Hỏi Mari cậu ấy cứ giấu tịt đi."
Minase nói. Mari, có phải cậu ấy chưa kể chuyện đến phòng mình không nhỉ?
"Ơ, Ikoma-san siêu thật nha~. Một mình xông vào phòng toàn con trai như thế. Hinako thì chắc không làm được đâu~."
"…!"
"Đâu, đâu phải phòng toàn con trai. Tụi tôi ra ngoài hết rồi, lúc làm bản thảo chỉ có Izumi và Ikoma-san thôi."
Hashimoto giải thích.
"Ối, thế á!? Hai người trong phòng khách sạn, vậy là không xong rồi!"
Yamashiro-san huyên thuyên trong vẻ mặt hào hứng. Chậc, cái tên Hashimoto này, đúng là nói mấy lời dư thừa...!
"Nè nè, có làm chuyện gì "người lớn" không đó!?"
Yamashiro-san rướn người từ ghế hỏi mình.
"Gì!? Cậu nói gì vậy!? Làm gì có chuyện đó!"
Mình vội vã phủ nhận lời nói kinh khủng của Yamashiro-san. Cô bé này định nói gì nữa đây!?
Chuyện "người lớn" ư...? ...Mình bất giác nhớ lại chuyện hôm qua.
"Ấy, Kimijima-kun hình như mặt đỏ lên thì phải? Đúng là có làm gì rồi nha!?"
"Không có làm gì hết! Suốt từ nãy đến giờ chỉ có làm bản thảo thôi!"
Khi mình đang bối rối, Mari liền nhanh nhảu phủ nhận. Tai Mari cũng đỏ bừng lên.
"Kiểu gì cũng đáng nghi!"
"Không hề đáng nghi chút nào hết!"
"Nhưng, tại sao lại không có con trai nào trong phòng vậy?"
Minase nhìn mặt mình và hỏi.
"À, cái thằng Oono nó cứ bảo là có chỗ có thể ngó trộm bồn tắm lộ thiên ấy, tôi thì cũng không hứng thú lắm nhưng thấy có vẻ hay nên đi theo..."
Hashimoto tự mình thành thật kể hết đến đó, rồi tự dưng mặt nó biến sắc, vẻ như: chết rồi.
Cái tên này, rốt cuộc là loại người không thể giấu giếm chuyện gì đến mức nào chứ...
"Hả? Chuyện gì thế?"
Giọng the thé của Yamashiro-san bỗng chốc trở nên đáng sợ.
"Thế nên là không có ai trong cái phòng đó à...!? Mấy cái thằng con trai các cậu ngu đến mức nào vậy!?"
Mari cũng hùa vào la lối.
"Không! Nhưng mà, cuối cùng thì có thấy gì đâu! Hơn nữa, còn chưa nhìn thấy gì đã bị Shindo mắng nữa..."
Hashimoto vội vã biện minh.
"Không phải vấn đề ở chỗ đó đâu!"
"Hashimoto đúng là đồ tệ hại! Mà khoan, mấy người con trai trong nhóm bên kia, ngoại trừ Izumi ra thì đứa nào cũng tệ hết! Izumi cũng phải cản bọn nó lại chứ~!"
Sau đó một lúc, mình chỉ biết nhìn Hashimoto bị Mari, Minase và Yamashiro-san công kích, vừa xem vừa thấy tội nghiệp.
Sau khoảng gần hai tiếng đồng hồ di chuyển, bọn mình đến Thủy cung Churaumi và ăn trưa tại nhà hàng trong thủy cung. Buổi chiều, bọn mình chuyển sang tham quan bên trong thủy cung.
"K-Hôm qua, sau đó thì bản thảo đã tiến triển được kha khá rồi chứ?"
Trong lúc ngắm nhìn bể cá voi xanh khổng lồ, hôm nay mình mới lần đầu tiên cất tiếng nói chuyện với Mari. Đến cả mình cũng có thể nhận ra sự bối rối hiện rõ trong giọng nói.
"...! À, không nhiều lắm... Không đạt được chỉ tiêu rồi."
Mari cũng có vẻ căng thẳng hơn mọi khi một chút.
"S-Vậy à... Mình cũng vậy."
Chỉ với một cuộc trò chuyện nhỏ nhặt như vậy mà mình đã nhớ lại chuyện hôm qua, bất chợt trở nên căng thẳng một cách kỳ lạ.
Mari không đạt được chỉ tiêu, thật là hiếm có. Chẳng lẽ, giống như mình, cậu ấy cũng đã nhớ lại chuyện ở phòng khách sạn nên không thể tập trung được sao...? Mình bất giác nghĩ vậy.
"Nhưng... thật sự là tốt quá rồi nhỉ. Dường như tập một được đón nhận rất tích cực."
"...! Phải, đúng vậy."
Mình nhìn mặt Mari nói, cuối cùng Mari cũng chịu nhìn mình và mỉm cười.
Sau khi tham quan xong thủy cung, bọn mình lại lên taxi quay về Naha, rồi đến Animate duy nhất ở tỉnh Okinawa.
"Animate là cửa hàng của hội 'otaku' hả? Hinako mới đến lần đầu đó~. Buồn cười ghê~."
"Ơ Izumi! Hình như có cả mấy món đồ của Three Piece cũng bán ở đây kìa!"
"À, à ha ha... Mình cũng mới đến lần đầu."
Animate thì đương nhiên là mình biết đến, nhưng không ngờ cái Animate đầu tiên mình đặt chân đến lại không phải ở Tokyo mà là ở Okinawa.
"Á Mari-chan! Còn có cả mấy món đồ phiên bản giới hạn ở Okinawa nữa nè!"
"Đồ phiên bản giới hạn ở Okinawa thì nói làm gì, cái này là Chinsuko (bánh kẹo truyền thống Okinawa) thôi mà. Chỉ là quà lưu niệm... Ơ, có bán Chinsuko của 'My Ass' kìa!? Không thể nào!?"
Chẳng mấy chốc, Mari và Minase đã cùng nhau xem hàng hóa trong cửa hàng Animate và trò chuyện rất sôi nổi.
Mình đã nghĩ đi Okinawa mà còn đến Animate thì thật là kỳ cục, nhưng thấy hai người họ vui vẻ đến vậy thì cảm thấy đến đây cũng đáng.
*
Đêm đó. Đêm cuối cùng của chuyến du lịch dã ngoại.
Vì đám con trai vẫn ở trong phòng, mình không thể gọi Mari sang được.
Sau chuyện hôm qua, giáo viên kiểm tra cũng nghiêm ngặt hơn mọi khi, càng khó khăn hơn.
"Hôm nay, mỗi người tự làm bản thảo trong phòng nhé."
Mari gửi tin nhắn Line đến. Mình hơi thất vọng nhưng vẫn trả lời "Đã rõ".
Rồi mình chuẩn bị bắt đầu làm bản thảo thì cánh cửa phòng bọn mình bị gõ.
"...Minase!"
"Tèng teng! Tớ mang pháo hoa đến nè! Tớ hỏi thầy Shindo thì thầy bảo vì là ngày cuối rồi nên trước giờ ngủ thì được đốt! Có nhiều lắm nên chúng mình cùng chơi đi!"
Minase đứng đó, tay cầm một bộ pháo hoa.
"Ơ, thật hả!?"
"Ồ! Kaguya giỏi quá!"
Nghe lời của Minase, mấy đứa trong phòng cũng hò reo.
"Thế còn mấy người ngoài Izumi thì sao nhỉ~? Hôm qua có định đi ngó trộm phòng tắm nữ đúng không?"
Minase nói với mấy đứa trong phòng bằng vẻ mặt chán nản.
"Gì, sao cậu lại biết chuyện đó!?"
"Nhưng mà cuối cùng có ngó được đâu... Mà khoan, tớ chỉ đi theo để cản bọn này lại thôi mà!"
"Ơ, tớ... tớ bị thằng Oono lôi đi mà không hiểu lý do gì hết..."
Đám con trai trong phòng đột nhiên bắt đầu nói những lời thuận tiện.
"Này mấy đứa! Tụi mày đi theo hớn hở lắm mà!"
"À ha ha, thôi mà, giỡn thôi. Vậy thì, chuẩn bị xong thì tập trung ở bãi biển riêng của khách sạn nha!"
Bản thảo thì tạm thời cứ làm vào nửa đêm vậy. Bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng của chuyến du lịch dã ngoại, nên phải tận hưởng chuyến đi đến cùng chứ.
Khi tập trung ở bãi biển, mấy cô gái trong phòng của Minase đã đang vui vẻ chơi pháo hoa rồi.
"Nè, tớ mang nhiều lắm nên cứ tự nhiên chơi đi~!"
Mình nhặt một que pháo hoa đặt trên bãi cát và châm lửa.
Nhưng mình nhận ra không thấy bóng dáng Mari đâu.
Hả? Có lẽ Mari vì muốn làm bản thảo nên không đến chơi pháo hoa sao?
Chẳng phải pháo hoa cũng là cái "sự kiện kinh điển" mà Mari đã nói đó sao. ...Mình thấy hơi thất vọng.
"Hahahahaha!"
"Uoa Hashimoto! Đừng có vừa vung pháo hoa vừa chạy đến đây! Nguy hiểm lắm đấy!"
Thằng này là trẻ con hay sao!
"…!"
Trong lúc chạy trốn khỏi Hashimoto, mình nhìn thấy một cái lưng đang ngồi xổm cuộn tròn lại cách đó không xa.
"Ở đây một mình cậu đang làm gì thế?"
"...! Izumi..."
Mình đã hoàn toàn yên tâm vì thấy cậu ấy có vẻ đã thân thiết với Minase và Yamashiro-san, nhưng không biết có phải bây giờ vẫn khó hòa nhập vào đám đông hay không.
"Mình một mình ngắm pháo hoa và suy nghĩ nhiều thứ."
Mari đang đốt pháo hoa que.
Cậu ấy chăm chú nhìn những tia lửa nhỏ tí tách bắn ra.
"Mình thích pháo hoa que nhất. Mình mang vài cây đến đây nên... cậu cũng có thể chơi."
Mari đưa cho mình một cây pháo hoa que. Mình đưa pháo hoa của mình lại gần pháo hoa của Mari và châm lửa.
Cảm giác như chỉ có hai đứa mình giữa biển đêm, thật hồi hộp. Dù thực ra thì mọi người vẫn ở quanh đó.
"Nhiều thứ, là...?"
"...Trên 3-chan có nói là Ikoma Agito nên vẽ một mình, hình như cậu đã rất bận tâm chuyện đó..."
Mari chuyển ánh mắt từ pháo hoa sang mình.
"Mình thì không nghĩ vậy. Mình... vẫn muốn vẽ cùng cậu từ giờ về sau. Bởi vì, mình cần có cậu..."
Mari nhìn thẳng vào mắt mình và nói những lời khiến mình vui mừng khôn xiết.
"M-Mari..."
"Thế nên lần này, mình... gần như là ép buộc cậu phải học các sự kiện kinh điển của truyện tình cảm lãng mạn, nhưng... c-cậu thấy sao?"
"...!"
Mari đã suy nghĩ như vậy cho mình sao.
"Ừm... đúng là cậu hơi ép buộc thật, nhưng mình thấy hồi hộp hơn nhiều so với xem anime tình cảm, và cũng hiểu hơn rất nhiều."
Đó là cảm xúc thật lòng của mình.
Hồi hộp hơn gấp mấy lần so với mấy bộ anime tình cảm lãng mạn. Nhờ Mari đã "hy sinh thân mình", mình cũng có thể nghĩ rằng các sự kiện tình cảm lãng mạn cũng không tệ...
Dù quá nhiều thì sẽ hại tim.
"Lần này mình đã hiểu sâu sắc hơn rất nhiều, và từ giờ mình cũng sẽ nghiêm túc học hỏi thêm về truyện tình cảm lãng mạn. V-Vậy nên... từ giờ về sau, cậu có thể tiếp tục vẽ manga cùng mình được không?"
Khi mình nhìn thẳng vào mắt Mari và nói xong, cây pháo hoa que của mình và Mari đồng thời rơi xuống đất.
"...! Đ-Đương nhiên rồi!"
Lời nói của Mari khiến mình vui sướng.
Từ giờ, mình sẽ không để những kẻ trên mạng gọi mình là "lính mới không hiểu về 'moe'" nữa. Cũng không để họ nghĩ mình đang cản trở Mari.
"May quá. Vậy thì... một lần nữa, từ giờ xin hãy giúp đỡ mình nhé."
"... Vâng, mình cũng vậy... xin hãy giúp đỡ."
Chúng mình mỉm cười với nhau trong bóng đêm.
*
"Yeaaah, ngày cuối cùng, phải cố gắng làm bản thảo thật tốt! Này, Hashimoto!"
"Hả!? Ồ, ừ!"
Sau khi chơi pháo hoa xong và trở về phòng, mình gần như là kéo ép Hashimoto vào làm người gôm tẩy, và hăng hái chiến đấu với công việc bản thảo cuối cùng.
"Còn một trang nữa là đạt chỉ tiêu!"
"Tớ còn bốn khung nữa!"
Giữa chừng mình cho Hashimoto đi ngủ trước, lợi dụng việc ngày mai hầu như chỉ có về thôi, mình và Mari đã làm bản thảo đến ba giờ sáng trong lúc nhắn tin qua Line.
Nhờ có vậy mà mình đã hoàn thành chỉ tiêu bản thảo trong chuyến du lịch dã ngoại một cách suôn sẻ.
Ngày cuối cùng.
Buổi sáng tham quan thành Shuri, rồi ngày hôm đó bọn mình đi thẳng ra sân bay Naha để quay về Tokyo.
Ở sân bay có một chút thời gian tự do, bọn mình mua quà lưu niệm ở đó.
"A, Mari!"
Trong cửa hàng quà lưu niệm, mình thấy Mari và gọi cậu ấy.
"Izumi, có chuyện gì vậy?"
"Đêm qua... sau khi hoàn thành chỉ tiêu bản thảo, mình đã cố gắng hết sức không ngủ mà viết!"
Mình đưa cuốn sổ ghi chú ý tưởng cho Mari.
"Những ý tưởng cho diễn biến tiếp theo của 'Battle Eye'!"
Đó cũng là một cách mình muốn cảm ơn Mari vì đã hy sinh thân mình dạy mình về "moe" và các sự kiện kinh điển của truyện tình cảm lãng mạn lần này.
Mình muốn nói rằng nhờ Mari mà một kẻ trước đây không hiểu gì về "moe" như mình đã có thể hiểu được nhiều đến thế!
"Chà... cậu đã mệt mỏi như vậy mà còn không ngủ để viết, cậu cố gắng đến mức nào vậy."
Mari vừa nói vừa lật dở cuốn sổ ghi chú ý tưởng mà mình đã viết. Không hiểu sao trông cậu ấy có vẻ vui mừng.
"Không, tại mình tràn đầy ý chí chiến đấu, đến nỗi không còn cảm thấy buồn ngủ nữa!"
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, mình nhận ra gương mặt Mari biến dạng nhanh chóng.
"N-Cái gì thế này...!?"
"Ơ? Thì là, diễn biến tiếp theo của Battle Eye..."
"'Nữ chính Juria bị đồng nghiệp idol vò ngực trước mặt mọi người trong buổi biểu diễn'!? 'Trong lúc chụp ảnh đồ bơi gợi cảm thì đồ bơi bị tuột ra' á!? Trong cùng một tập bốn mà tại sao lại có nhiều sự kiện gợi cảm như vậy!"
"Ơ, vì, vì... những sự kiện như thế càng nhiều thì càng vui, độc giả sẽ thích mà!?"
"Làm gì có chuyện đó!? Phải có giới hạn chứ! Hơn nữa, những chuyện này toàn là những gì đã xảy ra với mình trong chuyến đi này..."
Mari đỏ bừng mặt vì phẫn nộ.
"À, cậu... đúng là không được! Sự kiện tình cảm lãng mạn chỉ đáng yêu khi nó thỉnh thoảng xuất hiện như một gia vị thôi! Phát tán loạn xạ như thế này sẽ phản tác dụng thôi! Đúng là, cậu vẫn chưa hiểu gì về truyện tình cảm lãng mạn hết mà---!"
"Ơ... Ơ~!?"
Vào ngày cuối cùng, không hiểu sao mình lại bị Mari mắng một trận.
Nghĩ lại thì, chuyến du lịch dã ngoại trôi qua thật nhanh chóng.
Đối với mình và Mari, nó cũng giống như một khóa huấn luyện bản thảo vậy.
Thiếu ngủ, cực kỳ vất vả, nhưng dù sao vẫn rất vui.
Mỗi ngày tận hưởng Okinawa và vui chơi cũng thật tuyệt, nhưng hơn hết...
Khoảnh khắc mình ở cùng Mari trong phòng khách sạn là vui nhất, đến Okinawa xa xôi như vậy mà mình lại nghĩ thế, có lẽ mình thật đáng bị phạt.
Giờ thì, sau khi quay về Tokyo mới là cuộc chiến thật sự của chúng mình.
Mình sẽ cùng Mari cố gắng hết sức, và bằng mọi giá sẽ kịp deadline!