Mạc Mạt Tuyển Trạch
Ngọn núi tựa như một khối ác ý.
Phẫn nộ, oán hận, căm ghét… mọi loại cảm xúc tiêu cực như thể đang cuộn trào.
Mạc phủ Toyotomi, thế lực đã thống nhất thiên hạ và gây dựng nên bốn trăm năm thái bình, đã xây dựng đại bản doanh là thành Osaka trên một địa thế hiểm trở, khó công dễ thủ, cốt để duy trì nền chính quyền vững như bàn thạch. Bốn phía tòa thành, nơi bao bọc khu phố cổ tựa như trứng côn trùng, được che chắn bởi những yếu địa tự nhiên, thêm vào đó là sông và biển ngăn cản sự xâm nhập của ngoại địch. Những con đường nhỏ hẹp được bố trí các trạm kiểm soát san sát, phòng bị vô cùng cẩn mật.
Thế nhưng, những dãy núi thường ngày vốn là lá chắn, là bức tường sắt của Mạc phủ giờ đây lại tràn ngập ác ý nhắm vào chính Mạc phủ. Dân chúng trên khắp cả nước căm ghét Mạc phủ đã tụ tập về đây, trang bị vũ khí, áo giáp do bọn『Phủ Nhục Thực Đường』buôn lậu, một số khác lại mang theo những khẩu『Súng Saiko』chế tạo thô sơ, chất lượng kém do『Momo』của『Hắc Thuyền』phân phát.
Ronin, những kẻ du côn thất nghiệp, và vô số thường dân bất mãn với Mạc phủ – tất cả đang dần tập kết về những ngọn núi, nơi giờ đã trở thành đại bản doanh của phong trào lật đổ Mạc phủ.
Từ xa xưa, núi non là nơi có nhiều đền thần, chùa chiền và được coi là đất thánh. Nhưng những ngôi đền chùa ấy nay đã bị chiếm đóng, hoặc vui vẻ mở rộng cửa trở thành cứ điểm cho lũ bạo loạn. Vẻ linh thiêng đã tan biến, chỉ còn lại mùi máu tanh nồng nặc.
Lửa trại được đốt lên khắp nơi, những đài quan sát và tháp canh đơn sơ được dựng lên. Những kẻ trang bị vũ khí, áo giáp, súng ống ngồi la liệt, những khẩu pháo được bày thành hàng, nhiều đến mức phải khâm phục làm sao người ta có thể chế tạo được chừng ấy trong thời buổi hòa bình. Nòng pháo của chúng đều chĩa thẳng về phía thành Osaka lộng lẫy, nổi bật một cách khác thường ngay cả trong đêm tối.
Đây chính là một trận địa.
Ngọn núi như một con quái vật khổng lồ, đang mài nanh giũa vuốt, chờ đợi khoảnh khắc vồ lấy con mồi.
Trong bầu không khí căng như dây đàn, ngột ngạt đến cực điểm – nhóm『Hấp Huyết Cơ』đang đi trong một ngọn núi nhô cao hơn cả, nằm ngay đối diện thành Osaka. Họ vừa đi vừa cẩn thận để không bị trượt ngã trên con đường núi hiểm trở chưa được lát đá.
Qua kẽ lá trên ngọn cây, có thể thấy thành phố Yaoyacho vẫn sáng rực về đêm – và xa hơn nữa là thành Osaka. Khung cảnh thật đẹp, nhưng họ chẳng có tâm trạng nào để thưởng thức.
「Quân bị của phe đảo Mạc được chuẩn bị tốt hơn em tưởng đấy nhỉ. Thậm chí là quá mức cần thiết, cứ như trò đùa ấy.」
『Huyết Nhãn』nói với vẻ phấn khích, dùng thanh long đao rẽ những bụi cây rậm rạp.
Ả là một người phụ nữ vạm vỡ, cơ bắp. Trang phục theo phong cách Trung Hoa. Mái tóc màu vảy máu được búi gọn. Đôi mắt một mí đặc trưng xếch lên. Dáng vẻ trông như đang đi dạo thong thả, nhưng bước chân không hề rối loạn hay gây ra tiếng động, và từ khe mắt hẹp, ả không bao giờ lơ là cảnh giác xung quanh.
Ả gái tựa dã thú ấy vác thanh long đao nặng trịch lên vai.
「Đúng là quy mô khác hẳn thời chúng ta còn là đạo tặc nhỉ. Một đội quân thế này, chưa từng thấy bao giờ – có khi phải từ trận Sekigahara đến giờ ấy chứ.」
Ả quan sát những ngọn núi khác đang được ánh trăng chiếu rọi từ xa.
「Nhìn lượng khói bốc lên từ các bếp ăn kia thì không phải một trăm hay một nghìn người đâu – hùng tráng thật, không biết chúng lôi kéo được ở đâu ra lắm thế. Ấy vậy mà công chúa xem kìa, vũ khí, đạn dược rõ ràng là còn thừa. Em nghĩ đâu cần nhiều đến thế, đúng là lũ ngu ngốc.」
Nơi『Huyết Nhãn』chỉ tay là những nhà kho mới toanh – có lẽ là kho vũ khí. Bên trong hàng rào, những ngọn giáo và súng ống còn mới cóng được trưng bày, rồi lần lượt được trao cho những người đàn ông trông rõ là nông dân vừa mới đến.
Những thứ này không thể nào chuẩn bị ngay được. Có lẽ họ đã bí mật hợp tác với các đền chùa chi trùm các ngọn núi từ rất lâu trước đây để thiết lập kho vũ khí. Có lẽ, tất cả đều do người đàn bà đứng sau giật dây –『Ruồi Vương』.
Giữa một thế giới thái bình, ác ý đã âm thầm nảy mầm và sinh sôi.
「Uầy, có cả ngựa chiến nữa kìa. Cổ lỗ sĩ thật – nhưng công chúa xem kìa, đứa nào đứa nấy có biết dùng vũ khí đâu. Khắp nơi đang mở lớp dạy cách mặc áo giáp, cách dùng súng ống kia kìa. Đúng là ung dung thật. Vũ khí thì chất lượng hảo hạng, nhưng binh lính thì chất lượng bét nhè. Toàn là lũ hôm qua còn cầm bàn tính với cuốc xẻng thôi mà.」
Trong lúc『Huyết Nhãn』vừa đi vừa nói, những kẻ đang phấn khích vì lần đầu được cầm giáo, miệng hò hét ầm ĩ, lườm về phía họ. Con người ta một khi có vũ khí trong tay là lại muốn dùng. Dù chỉ là dân chúng, nhưng số lượng rất đông, vũ khí lại là hàng tối tân, chất lượng tốt. Nếu chúng tấn công một cách có tổ chức – không, chỉ cần chúng tùy tiện xông vào thôi cũng đủ gây ra chuyện lớn rồi.
Không có gì đáng sợ bằng một đám đông vô trật tự. Hơn nữa, chúng còn có một mục tiêu chung – lật đổ Mạc phủ. Liệu chúng có thực sự hiểu ý nghĩa của những từ đó không? Liệu chúng có tưởng tượng được rằng lịch sử, rằng đất nước này sẽ thay đổi ra sao sau sự việc đó không?
Tất cả chỉ như một trò chơi trẻ con, muốn dùng thử ngọn giáo, khẩu súng vừa được cầm trên tay. Và vì điều đó, đất nước này, Mạc phủ này đang đứng trước bờ vực diệt vong.
「Cảm giác như là vơ bèo gạt tép, lấy thịt đè người ấy nhỉ – có vẻ nhiều đứa không biết chúng ta là『Shinsengumi』đâu. Đứa nào đứa nấy sát khí đằng đằng, lơ ngơ bắt chuyện chắc bị nó cắn cho một phát mất.」
Có lẽ là do kết quả của việc thao túng thông tin, Mạc phủ dường như bị căm hận vô cùng. Khí thế lật đổ Mạc phủ đang được thổi bùng lên bởi『Phủ Nhục Thực Đường』, một tổ chức giỏi xử lý thông tin. Những kẻ thường ngày chỉ lo cuộc sống trước mắt, chẳng bao giờ nghĩ đến Mạc phủ hay chính trị, cứ thế nhẹ dạ cả tin.
Vì vô tri, nên chúng không nhận ra thông tin đang bị thao túng. Thậm chí còn không mơ tới. Cuộc sống khó khăn, nguyên nhân là do Mạc phủ, vậy nên lật đổ Mạc phủ thì cuộc sống sẽ tốt hơn. Dù bị nói như vậy, chúng cũng không hề nghi ngờ. Dù điều đó rõ ràng là vô lý – chúng chẳng hề cảm nhận được ý nghĩa của việc tiêu diệt trung tâm chính trị của một quốc gia.
Tất nhiên, cũng có những người đau buồn, tan nát vì nhà cửa bị phá hủy bởi thiên thạch do『Hắc Thuyền』gây ra. Nhưng nếu vậy thì phải hướng sự thù địch về phía『Hắc Thuyền』mới đúng, đằng này cảm xúc của họ cũng bị dẫn dắt để gia nhập phe đảo Mạc – bị cuốn vào dòng chảy lật đổ Mạc phủ.
Chẳng ai có thể nhìn được toàn cảnh, tất cả đều bị điều khiển như những quân cờ.
Ở đó không có tình yêu, hy vọng, thậm chí cả căm hờn hay giận dữ cũng không. Chỉ có một dòng chảy lớn đã tước đoạt đi nhân tính. Mọi người đều bị cuốn theo nó.
Kẻ cười sau cuối, chỉ có『Ruồi Vương』, kẻ đã điều khiển quân cờ một cách tài tình để đạt được mục đích của mình.
Đương nhiên, bản thân mình, em gái mình – và cả vị chủ nhân đáng kính『Hấp Huyết Cơ』, có lẽ cũng chỉ là một quân cờ. Bị dẫn dắt, bị cuốn vào dòng chảy lớn.
Thật tức tối.
Trong cơn bực dọc,『Huyết Nhãn』liếc lại những kẻ đang nhìn mình.
Đối mặt với một võ nhân dày dạn kinh nghiệm, đối phương rõ ràng chỉ là kẻ nghiệp dư. Chúng co rúm lại rồi lảng mắt đi.
Bắt nạt dân thường cũng chẳng ích gì,「Hừm,」『Huyết Nhãn』hừ mũi rồi gãi đầu.
「Đúng là ngứa mắt.」
Phe đảo Mạc là một đám dân chúng chỉ biết cầm vũ khí, chưa qua huấn luyện. Nếu đối đầu với một đội quân thực sự có cùng số lượng, chúng sẽ chẳng có cửa thắng. Giống như một cuộc nổi dậy, nhưng khổ nỗi số lượng lại quá đông, trang bị cũng tốt. Hiện tại, không thể làm gì được.
Nếu phe Mạc phủ nghênh chiến không chuẩn bị kịp, phe đảo Mạc chắc chắn sẽ dễ dàng giành chiến thắng.
「Nhưng mà có vài chục dị năng giả mạnh mẽ, hoặc có một vũ lực áp đảo như vụ thiên thạch hôm trước thì chắc là dẹp được thôi nhỉ. Đúng rồi, để cho đám này thắng, ví dụ nếu em mà chỉ huy thì…」
「Đừng đùa bậy nữa,『Huyết Nhãn』.」
『Hấp Huyết Cơ』cau mày cáu kỉnh, cất tiếng quở trách từ ngay phía sau.
Mái tóc màu hoa bỉ ngạn rực rỡ. Bộ đồng phục học sinh kiểu Tây. Trên vai là chữ『Thành』tỏa sáng lấp lánh. Mấy ngày trước, vì một số lý do mà nàng biến thành mèo, nhưng tình hình khẩn cấp thế này, dĩ nhiên nàng đã trở lại hình dạng cũ. Dù vậy, vẫn còn chút di chứng, thi thoảng nàng lại có cử chỉ như đang rửa mặt.
Hậu duệ của hoàng tộc, cục trưởng『Shinsengumi』,『Hấp Huyết Cơ』– nàng ưỡn ngực như thể muốn làm cho tấm thân nhỏ bé của mình trông to lớn hơn, bước đi hùng dũng.
Cặp lông mày hơi đậm cong lên một cách đáng yêu.
「Sao thế công chúa, tâm trạng không tốt à?」
『Huyết Nhãn』nói, bất giác muốn đưa tay lên xoa đầu nàng.『Hấp Huyết Cơ』khoanh tay lại.
「Chả có lý do gì để tốt cả. Ôi, bực mình quá đi mất!」
Vừa đi, nàng vừa dậm chân một cách khéo léo, hai vai gồng lên lao về phía trước.
Nét mặt nàng cứng đờ dưới ánh lửa trại.
「Rốt cuộc cái đám này là sao chứ, đêm hôm thế này còn làm gì vậy? Mai còn phải đi làm, còn phải sống chứ – người lớn cả rồi mà còn chơi trò chiến tranh à, gọi người chịu trách nhiệm ra đây!」
Vuốt ngược mái tóc,『Hấp Huyết Cơ』nhìn quanh với vẻ trịch thượng.
「Phe đảo Mạc là cái quái gì, tại sao cái đám vớ vẩn như thế lại do『Shinsengumi』của ta lãnh đạo chứ? Ta có nghe gì đâu, thằng nào đã mạo danh bọn ta vậy?『Shinsengumi』phải là một tổ chức chính nghĩa chiến đấu vì nhân dân, vì hòa bình chứ!」
「Thế nên, với bọn chúng, lật đổ Mạc phủ chính là chính nghĩa còn gì?」
『Huyết Nhãn』đáp bừa, lòng thầm nghĩ cho chủ nhân.
『Shinsengumi』, tổ chức mà『Hấp Huyết Cơ』tạo ra vì một thiện ý nhỏ nhoi, có lẽ đã bị bóp méo bởi ác ý của『Ruồi Vương』, biến đổi hoàn toàn bản chất.
『Shinsengumi』bao gồm các học viên của『Đại Áo』đã đào tẩu khỏi Mạc phủ, dẫn đầu là『Hấp Huyết Cơ』, về cơ bản là một sự tồn tại gai mắt đối với Mạc phủ. Nhiều người trong số họ có ác cảm với Mạc phủ, nếu không thì đã chẳng đào tẩu.
Thế nhưng, ác cảm đó chắc chắn không đến mức phải cầm vũ khí giết chóc lẫn nhau.
Giờ nghĩ lại, việc『Shinsengumi』ban đầu được『Phủ Nhục Thực Đường』chăm lo nơi ăn chốn ở và trở thành đối tác hợp tác có lẽ là một sai lầm. Ngay từ lúc đó, cái bẫy đầy ác ý của『Ruồi Vương』, cũng là thủ lĩnh của『Phủ Nhục Thực Đường』, đã được giăng ra và bủa vây họ.
Những gương mặt xa lạ ngày càng nhiều, quân số của『Shinsengumi』cũng tăng lên, đến mức dường như không thể kiểm soát nổi. Danh tiếng của『Hấp Huyết Cơ』, người đã liều mình ngăn chặn thiên thạch, ngày càng vang dội và lan rộng, nàng hoàn toàn bị dựng lên thành một vị anh hùng cứu quốc. Rồi chẳng biết từ lúc nào,『Shinsengumi』– và cả『Hấp Huyết Cơ』, đã bị biến thành lá cờ đầu của phe đảo Mạc.
Bị chiếm đoạt, bị nuôi dưỡng thành một con quái vật xa lạ.
Một cách tự tiện. Ngoài tầm kiểm soát của『Hấp Huyết Cơ』,『Shinsengumi』đã biến thành một sự tồn tại khó lường.
Điều đó khiến『Hấp Huyết Cơ』không hài lòng. Đương nhiên rồi, giống như món đồ chơi quý giá của mình bị biến thành vũ khí vậy. Tấm lòng son trẻ của cô bé đã bị chà đạp.
「Thế này thì ta khác gì một tên hề chứ. Không chỉ bị lợi dụng thôi đâu, ta tuyệt đối sẽ không tha cho cái kẻ tên『Ruồi Vương』đó – nó nghĩ ta là ai chứ!」
『Huyết Nhãn』nhìn『Hấp Huyết Cơ』đang phồng má giận dỗi, lại nảy sinh cảm giác muốn ôm nàng vào lòng vỗ về「ngoan, ngoan」, nhưng rồi ả chợt hướng mắt về phía sâu trong bụi rậm.
Hai bên con đường núi gập ghềnh, từ trong bóng râm của những cây cối và bụi rậm um tùm, có người xuất hiện.
「Oa!」
『Hấp Huyết Cơ』giật mình vào thế thủ, nhưng rồi ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
「Đừng làm người ta hết hồn chứ, về rồi à,『Huyết Tế』.」
「Em về rồi đây.」
Với thái độ ung dung, em gái song sinh của『Huyết Nhãn』–『Huyết Tế』– vẫy tay nhè nhẹ.
Vì là song sinh, nên khuôn mặt và vóc dáng của ả và『Huyết Nhãn』giống hệt nhau. Nhưng đôi mắt một mí của ả lại hiền dịu rủ xuống, dáng người cũng đầy đặn, nữ tính. Trên tay không có vũ khí, chỉ có một chiếc bánh nướng không biết chôm ở đâu, vừa ăn vừa kêu「măm măm」.
「Em vừa đi xem xét tình hình một vòng, cũng nắm được vị trí kho vũ khí và kho lương thực rồi đó. Ôi, đường núi vừa rộng vừa tối, vất vả ghê á.」
「Vất vả cho em rồi,『Huyết Tế』. Lại đây, từ giờ chúng ta sẽ hành động cùng nhau.」
『Hấp Huyết Cơ』dang rộng vòng tay chào đón,『Huyết Tế』vui vẻ bước tới ôm chầm lấy chủ nhân của mình.『Huyết Nhãn』bó tay với cô em gái vô tư lự ngay cả giữa trận địa, nhưng cũng chỉ nhún vai.
「Em vẫn giỏi mấy cái trò này nhỉ.」
「Chị gái vũ phu như chị thì làm sao mà làm được mấy việc này chứ, nhỉ ♪」
Ả liếm sạch chiếc bánh nướng, vừa chùi miệng vừa nói.
「Thu thập thông tin hay mấy trò do thám vặt vãnh này dễ ợt mà – hồi còn làm đạo tặc toàn là việc của em mà. Cứ tìm đứa nào ra vẻ ta đây rồi kéo nó vào bụi cỏ, nũng nịu một tí là xong thôi?」
「Lại cái kiểu tà ma ngoại đạo đó.」
「Ể, không phải là chính đáng à? Đi bộ khắp cái núi rộng thênh thang này mệt chết đi được, còn bẩn hết cả quần áo. Dụ dỗ mấy anh giai ở các vị trí quan trọng nhàn hơn nhiều, chị có muốn em dạy cho không?」
「Nổi điên bây giờ. Chị chỉ cần vung vũ khí là được rồi.」
「Chắc thế rồi, cứng nhắc quá. Nhưng đó cũng là điểm đáng yêu của chị – mà thực ra, ai cũng dễ mở miệng lắm. Họ còn kể cho em những chuyện em không hỏi nữa cơ, đến mức em còn thấy hụt hẫng luôn đó?」
Vừa nói,『Huyết Tế』vừa đi ra sau cùng. Hai chị em song sinh kẹp『Hấp Huyết Cơ』ở giữa, cảnh giới trước sau. Con đường núi nhỏ hẹp – đây là vị trí tốt nhất để bảo vệ chủ nhân.
Dù không khí có vẻ thong dong, nhưng họ vẫn cảnh giác xung quanh một cách cẩn thận.
『Huyết Tế』vừa chỉnh lại bộ trang phục hơi xộc xệch, vừa nở một nụ cười.
「Nếu là quân đội thực sự thì chắc không dễ thế đâu nhỉ – quả nhiên tất cả chỉ là dân thường được trang bị vũ khí, chẳng có chiến thuật gì cả. Thật sự chỉ là tụ tập lại thôi. Em còn bị hỏi ngược lại là bao giờ mới bắt đầu đánh nhau nữa cơ.」
「Nếu các đại danh cũng khởi nghĩa thì có lẽ sẽ khác nhỉ. Nhưng mà thời thái bình đã kéo dài quá lâu rồi, người có kinh nghiệm trận mạc gần như không còn – trận chiến cuối cùng là Sekigahara, bốn trăm năm trước rồi mà.」
Hiện tại, những người tụ tập ở đây hầu hết là thường dân trong thành. Mạng lưới giao thông và điện báo càng cách xa thành Osaka thì càng thô sơ và kém phát triển. Dù có đại danh nào muốn nhân cơ hội này lật đổ Mạc phủ đi chăng nữa, cũng sẽ mất thời gian để đến nơi.
Không rõ『Ruồi Vương』có điều động các đại danh hay không – nhưng chắc là có thể, nên cứ cảnh giác vẫn hơn. Mà, dù là gia tộc đại danh thì cũng đã bị thu vũ khí bởi lệnh tịch thu kiếm rồi. Họ cũng không có kinh nghiệm chiến trận, về mặt chiến lực thì cũng chỉ ngang ngửa dân thường mà thôi.
Nhưng có cảm giác như『Ruồi Vương』muốn tạo ra một kịch bản mà dân thường được trang bị vũ khí để lật đổ Mạc phủ, nên cũng không nghĩ rằng ả sẽ điều động các đại danh.
Có lẽ ả muốn tạo ra một bố cục như thế này: Lấy danh nghĩa thành lập một quốc gia mới với hoàng tộc chính thống là Thiên hoàng gia, dùng chính nghĩa để điều động nhân dân, lật đổ Mạc phủ độc ác để thực hiện một cuộc cách mạng. Lịch sử đang diễn ra theo dòng chảy đó.
Dù sao đi nữa, dù không phải là gia tộc đại danh, dân chúng trong lãnh địa của họ vẫn có khả năng tham gia. Nếu vậy, phe đảo Mạc sẽ càng phình to hơn nữa. Toàn bộ dân chúng Nhật Bản sẽ được trang bị vũ khí và tấn công, nghiền nát thành Osaka và Mạc phủ.
Xung quanh thành Osaka sẽ bị lấp đầy bởi thù địch và ác ý, không chừa một kẽ hở nào cho kiến chui qua.
「Nhưng mà, hiện tại thì phe đảo Mạc đúng là một đám ô hợp nhỉ – vũ khí trang bị thì tử tế mà lại chẳng có nhân tài. Ai cũng như đi trẩy hội ấy. Nếu cố gắng, có khi chỉ hai chị em mình cũng có thể giết sạch chúng?」
「Đừng khinh địch,『Huyết Tế』. Bọn này sĩ khí cao lắm đấy. Không biết chúng bị thao túng thông tin thế nào – nhưng có vẻ chúng căm hận Mạc phủ đến tận xương tủy, nên lúc chiến đấu sẽ liều mạng đấy. Có cả lũ được trang bị『Súng Saiko』nữa, chỉ mình chúng ta không cản nổi đâu.」
Đây không còn là thời đại mà sức mạnh cá nhân có thể đảo ngược thế trận nữa rồi. Bạo lực của số đông thật đáng sợ. Dù một hai siêu nhân có thể tả xung hữu đột, một địch trăm nghìn, cũng không thể thay đổi được đại cục.
「『Ruồi Vương』là một kẻ tài giỏi mà nhỉ. Tại sao ả lại không dạy chiến thuật cho phe đảo Mạc – hay là luyện binh, hoặc ít nhất cũng phải bố trí quân sư hay chuyên gia chiến tranh chứ nhỉ?」
『Huyết Tế』bĩu môi tỏ vẻ chán nản.
「Chắc không phải là ả lỡ quên đâu nhỉ. Cảm giác như có gì đó bị bỏ sót ở đây thì phải? Những thứ khác gần như hoàn hảo, chỉ riêng điểm đó lại thấy thiếu thiếu – không phải là thiếu đi nét vẽ cuối cùng sao?」
「Chị nghĩ, cái gọi là chuyên gia chiến tranh ấy – những kẻ chuyên chỉ huy quân đội, có lẽ chính là đám『Phủ Nhục Thực Đường』mà chúng ta đã giết sạch.」
「À, cái đám bị chị em mình xử đẹp ở『Ikedaya』ấy hả? À mà đúng,『Ruồi Vương』cũng chính là thủ lĩnh『Minh Thổ Điểu』của『Phủ Nhục Thực Đường』, mà『Phủ Nhục Thực Đường』lại là một tổ chức võ trang được phép mang vũ khí trong thời buổi này. Đúng là, nếu đưa đám đó vào phe đảo Mạc để chỉ huy thì có lẽ đã hoàn hảo rồi?」
「Đúng vậy, chị nghĩ kịch bản là như thế đấy. Nói cách khác, việc chúng ta tàn sát đám『Phủ Nhục Thực Đường』ở『Ikedaya』, giờ nghĩ lại, là một hành động đúng đắn. Chính lúc đó, tính toán của『Ruồi Vương』đã bị xáo trộn, chúng ta đã cho ả một vố đau.」
「Đúng là trong cái rủi có cái may nhỉ~♪」
Hai chị em song sinh vui vẻ nói chuyện về những điều khá máu me.『Hấp Huyết Cơ』chán nản nhưng không xen vào. Dĩ nhiên, nàng cũng không thể khen『Làm tốt lắm♪』được. Về danh nghĩa,『Phủ Nhục Thực Đường』là một cơ quan nhà nước trực thuộc Mạc phủ, vì đã giết sạch thành viên của họ nên『Shinsengumi』và Mạc phủ đã trở thành kẻ thù rõ ràng.
Hơn nữa, dù những kẻ ở『Ikedaya』là tinh nhuệ của『Phủ Nhục Thực Đường』– nhưng chắc chắn chúng chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, vẫn còn những kẻ sống sót. Rất có thể chúng đang chỉ huy phe đảo Mạc. Chỉ vì thiếu đi sự tinh nhuệ nên phe đảo Mạc mới trở thành một đám ô hợp.
Bọn『Phủ Nhục Thực Đường』là thuộc hạ của thủ lĩnh『Minh Thổ Điểu』– tức『Ruồi Vương』, có lẽ là những con rối của ả. Chúng có thể viện cớ trả thù cho đồng đội bị giết để tấn công hai chị em. Cũng có khả năng chúng sẽ dùng lý do đó để gây hại cho phe mình. Phe đảo Mạc tuy đã suy yếu nhưng nguy hiểm đối với phe mình lại tăng lên.
Mà, trông thì có vẻ như đang tán gẫu vớ vẩn, thiếu căng thẳng, nhưng hai chị em vẫn đang cảnh giác xung quanh một cách cẩn thận. Vậy thì không có vấn đề gì, thậm chí nàng còn muốn khen ngợi những thuộc hạ ưu tú của mình.
『Hấp Huyết Cơ』vừa tận hưởng niềm vui được hai chị em đáng tin cậy bảo vệ, vừa tham gia vào cuộc trò chuyện.
「Dù phe đảo Mạc là những kẻ nghiệp dư trong chiến tranh, nhưng số lượng của chúng rất đông. Không thể chủ quan được. Mạc phủ cũng đã lâu không trải qua chiến tranh – nếu bị tấn công, Mạc phủ hoàn toàn có thể thua một cách chóng vánh.」
Nàng đặt tay lên ngực, thốt ra cái tên đó.
「Mạc phủ cũng không phải là một khối thống nhất. Liệu có kịp chuẩn bị để nghênh chiến phe đảo Mạc hay không vẫn còn là một ẩn số – nếu ngài Hidekage kịp thì tốt biết mấy.」
Nàng nói với vẻ hơi phức tạp, buồn bã.
『Hấp Huyết Cơ』đang yêu Chinh Di Đại Tướng quân Toyotomi Hidekage, hay còn gọi là『Quạ』. Nhưng sau khi biết được thân phận thật sự của chàng, tâm trạng của nàng trở nên khó xử. Nàng thích『Quạ』. Nhưng『Quạ』đó lại là người yêu của cô gái mà『Hấp Huyết Cơ』vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng,『Bách Thủ Cơ』.
Nàng không có đủ can đảm để xen vào giữa hai người họ, và cũng vì hiểu được mối liên kết và sợi dây tình cảm giữa hai người – nên nàng cũng hiểu rằng tình yêu của mình sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Nhưng, nàng vẫn nhớ nhung. Vẫn yêu thương. Dù không có thời gian để chìm đắm trong những chuyện tình cảm ấy, và hiện tại đang phải kìm nén cảm xúc để đối mặt với số phận của mình.
Nhưng hễ lơ là một chút, nàng lại nhớ đến, và mỗi lần như vậy lại thở dài.
「Thôi, yêu thì vượt ngàn dặm cũng như một dặm – chuyện yêu ghét cứ để sau khi hòa bình rồi tính.『Shinsengumi』là do ta tạo ra. Giờ đây nó đã trở thành phe đảo Mạc, một vết nứt của đất nước này, thì việc đối mặt với nó là ưu tiên hàng đầu. Ta sẽ giải quyết dứt điểm, nhất định là vậy.」
Quyết định như vậy,『Hấp Huyết Cơ』gạt bỏ những cảm xúc cá nhân, dấn thân vào ngọn núi đang cuộn trào ác ý. Vào chiến trường của chính mình. Dù vẫn còn là một cô bé non nớt, chưa đủ chín chắn để có thể sắp xếp lại lòng mình ngay lập tức, nhưng『Hấp Huyết Cơ』biết mình nên ưu tiên điều gì.
Với lòng kiêu hãnh, nàng nhìn thẳng về phía trước, chỉ ngoảnh lại nhìn thành Osaka một lần duy nhất.
「Được ta đây yêu, quả là người hạnh phúc nhất tam quốc – đừng làm ta mất mặt đấy, ngài Hidekage. Hãy vượt qua cuộc biến loạn này, qua bước ngoặt lịch sử này một cách đàng hoàng nhé. Ta cũng sẽ làm tất cả những gì có thể, sẽ giải quyết dứt điểm số phận của mình.」
Sau đó, nàng sẽ đi gặp lại chàng.
Dù có phải khóc thật nhiều, nàng cũng sẽ đối mặt với Sakura và Hidekage một cách thẳng thắn – nói ra hết lòng mình, và chiến đấu. Một cuộc thánh chiến của thiếu nữ, mang tên tình yêu. Một cuộc quyết đấu mà thất bại đã được định trước. Nếu xem việc xử lý phe đảo Mạc là một trận tiền哨, thì nó chỉ là chuyện nhỏ.
Ngược lại, còn thấy nhẹ nhõm. Đây không phải là lúc để gục ngã. Phải chiến thắng, phải sống sót và tiến về một thời đại hòa bình – nơi có thể trăn trở về chuyện yêu ghét.
Để làm được điều đó, tất cả mọi người, trên mỗi chiến trường của mình, đều phải tạo ra kỳ tích.
Sakura và những người khác đang thách thức『Hắc Thuyền』. Hidekage và những người khác đang đối đầu với『Ruồi Vương』tại Mạc phủ, tại『Đại Áo』.
Và mình, với tư cách là cục trưởng『Shinsengumi』– sẽ trấn áp phe đảo Mạc.
Tất cả đều không dễ dàng, nhưng nếu không thành công, một vận mệnh khắc nghiệt sẽ xé nát đất nước này như một con dốc trượt dài. Đây chính là thời khắc quyết định.
Nếu không thực hiện nhiệm vụ với quyết tâm tử chiến, sẽ không có tương lai.
「Nhưng thực tế thì làm thế nào bây giờ? Chúng ta đã đâm đầu vào trận địa của phe đảo Mạc mà không nghĩ trước nghĩ sau rồi. Bọn này có vẻ không biết gì về công chúa đâu – có lẽ uy danh cục trưởng『Shinsengumi』hay con gái Thiên hoàng gia cũng không có tác dụng đâu?」
「Vì là đám đông vô tri mà, theo một nghĩa nào đó cũng phiền phức lắm. Giết đầu sỏ cũng vô ích, muốn ngăn chặn chúng có lẽ hơi khó đấy?」
Nối lời chị gái,『Huyết Tế』mỉm cười hiền hậu.
「Em thì nghĩ, nếu công chúa cố gắng hết sức giết sạch bọn chúng thì sẽ đơn giản thôi – chỉ là nghĩ vậy thôi.」
「Bác bỏ.」
『Hấp Huyết Cơ』kinh ngạc mở to mắt, như thể muốn nói "Em nói cái gì vậy".
「Phe đảo Mạc đây chưa phải là tất cả, chúng vẫn đang kéo đến liên tục. Dù có giết hết tất cả những người trên ngọn núi này, nếu khí thế đảo Mạc không dập tắt thì chúng ta sẽ phải chơi trò đập chuột chũi không hồi kết. Không phải là giải pháp căn cơ, mà thể lực của ta cũng không chịu nổi đâu.」
Dòng máu Thiên hoàng gia mang trong mình một dị năng vô cùng mạnh mẽ. Đó là khả năng hấp thụ máu của người khác, đọc thông tin di truyền và mô phỏng dị năng của họ. Hồi còn ở『Đại Áo』,『Hấp Huyết Cơ』đã bị『Tơ Phi』, người đứng đầu bảng xếp hạng lúc đó, vì hứng thú mà cài đặt đủ mọi loại dị năng vào người.
Nếu có cách, có lẽ nàng có thể thổi bay tất cả phe đảo Mạc trên ngọn núi này. Nhưng núi không chỉ có một, phe đảo Mạc có mặt ở khắp mọi hướng quanh thành Osaka. Chúng còn đang tiếp tục tập kết, không thể giết sạch tất cả được.
Dị năng của『Hấp Huyết Cơ』là siêu phàm, nhưng việc sử dụng nó gây ra gánh nặng rất lớn. Mỗi lần chuyển đổi dị năng, các tế bào trong cơ thể sẽ biến đổi dữ dội và ung thư hóa. Nàng sẽ phải chịu đựng nỗi đau như địa ngục, nếu tiếp tục sử dụng dị năng, chắc chắn sẽ dẫn đến cái chết.
Trước đây, nàng đã bị rút máu ở hoàng cung, trị thương cho Sakura – và trước đó nữa là ngăn chặn thiên thạch rơi, nàng đã sử dụng dị năng quá nhiều. Tình trạng sức khỏe không được tốt. Nếu liên tục sử dụng dị năng, nàng sẽ sớm đạt đến giới hạn và chết khi chí chưa thành.
「Hơn nữa, có thể các ngươi sẽ nói ta quá nhân từ – nhưng phe đảo Mạc hầu hết là dân thường. Dù họ đã biến thành bạo loạn, nhưng vốn dĩ họ là những người cha, người mẹ bình thường, là những người dân trong đất nước của ta có gia đình, có cuộc sống. Ta không muốn ra tay với họ, nếu có thể.」
Máu một khi đã đổ, sẽ đòi hỏi lượng máu gấp nhiều, gấp chục lần. Nếu trở thành một cuộc báo thù đầy hận thù, phong trào lật đổ Mạc phủ có sự tham gia của dân thường sẽ càng trở nên quá khích, và tệ nhất là tất cả người dân của đất nước này sẽ chết hết. Không thể biến tương lai của đất nước này thành một bức tranh địa ngục chất chồng xác chết được.
Nàng không rời khỏi『Đại Áo』, không thành lập『Shinsengumi』vì những điều như thế.
Mà là vì một chính nghĩa trong sạch hơn, cao cả hơn, một chính nghĩa có thể tự hào với người khác–.
「Lý tưởng của ta là, trong lúc chúng ta kìm chân phe đảo Mạc, ngài Hidekage sẽ đối đầu và đánh bại『Ruồi Vương』. Tiêu diệt tận gốc mầm mống của cái ác. Sau đó, ngài Hidekage sẽ thống lĩnh Mạc phủ. Ta, với tư cách là cục trưởng『Shinsengumi』, hoặc là thành viên Thiên hoàng gia, sẽ đàm phán hòa bình với ngài Hidekage đó. Tuyên bố kết thúc chiến tranh – như vậy, đổ máu sẽ được hạn chế đến mức tối thiểu.」
Vắt óc suy nghĩ,『Hấp Huyết Cơ』mơ về một tương lai như thế.
Tất nhiên, đó chỉ là lý thuyết. Thực tế, mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy.
「Trung tâm của phe đảo Mạc được cho là anh hùng của nhân dân – tức là『Shinsengumi』. Và cục trưởng của『Shinsengumi』là ta, đáng lẽ phải là lãnh đạo tối cao. Ta phải có quyền đàm phán với đầu sỏ của thế lực thù địch, với Tướng quân. Không, ta sẽ giành lấy quyền đó, vị thế đó.」
Vì vậy, nàng mới leo lên ngọn núi này, dấn thân vào giữa vòng xoáy của phe đảo Mạc.
Trước hết, phải thu phục nhóm này, trở thành người có quyền lực cao nhất. Sau đó sẽ hành động vì hòa bình. Một anh hùng đã liều mình cứu thành phố – không biết danh tiếng đó có tác dụng đến đâu, nhưng nàng muốn có được tiếng nói trong phe đảo Mạc khi mà cái tên『Shinsengumi』, cái tên『Hấp Huyết Cơ』vẫn còn sức nặng.
Chắc chắn có thể. Không, phải làm được. Vì điều đó, trong cơ thể nàng chảy dòng máu Thiên hoàng gia, trên vai nàng tỏa sáng chữ『Thành』của『Shinsengumi』.
Nàng sẽ cược tất cả những gì mình có, chiến đấu vì tương lai.
「Mục tiêu trước mắt là giành được quyền chỉ huy quân sự của phe đảo Mạc. Ta nghĩ là tùy thuộc vào đàm phán, nếu bọn chúng là một đám ô hợp thì chỉ cần khéo léo thuyết phục là sẽ được thôi. Nếu kiểm soát được lực lượng quân sự, ta có thể đưa ra quyết định không hành động. Cứ như vậy, kìm chân phe đảo Mạc trên núi, câu giờ trong lúc đó, ngài Hidekage chắc chắn sẽ đánh bại『Ruồi Vương』.」
「Chả biết nữa, người đó trông có vẻ không đáng tin cậy lắm –」
『Huyết Tế』ung dung nói một câu khá phũ phàng.
「Nói thì dễ làm thì khó. Con rối của『Ruồi Vương』không biết ẩn nấp ở đâu, chúng ta có thể bị đâm sau lưng bất cứ lúc nào. Nếu không hành động cẩn thận, lại bị lợi dụng rồi ôm hận đấy?」
Vốn dĩ, nếu không bị『Ruồi Vương』chơi một vố, danh tiếng của『Shinsengumi』đã không trở thành một trong những yếu tố thổi bùng khí thế đảo Mạc. Họ đã thất bại một lần – không có gì đảm bảo rằng lần sau sẽ thành công, lần sau sẽ ổn.
Có thể lại bị giỡn trong lòng bàn tay một lần nữa.
「Phe đảo Mạc như ngòi nổ đang cháy hừng hực, chỉ cần một chút kích động là sẽ nổ tung. Nếu mũi nhọn của bạo lực đó hướng về công chúa, em sẽ mặc kệ tương lai của đất nước – ưu tiên an toàn của công chúa lên hàng đầu, và rút khỏi đây.」
「Thôi, cứ làm tới đâu hay tới đó. Tướng quân cũng, mọi người cũng, đang chiến đấu. Chúng ta không thể cứ ung dung ngủ được. Công chúa cứ làm điều mình muốn, chúng em sẽ hỗ trợ hết mình.」
「Cảm ơn các ngươi.」
Biết ơn sự quan tâm của hai chị em song sinh,『Hấp Huyết Cơ』nhìn thẳng về phía trước.
「Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi – vì ta là vị vua chính thống của đất nước này, được số phận yêu thương. Và còn có các ngươi ở bên nữa mà.」
Cuối cùng, nàng nắm chặt tay hai chị em, đối mặt với số phận của mình.
Họ tiếp tục leo lên con đường núi.
Chẳng mấy chốc, một ngôi chùa trang nghiêm hiện ra trước mặt. Đó là một tòa nhà cổ kính, được bao bọc bởi những cây cổ thụ to lớn, cành lá sum suê. Nơi đây dường như là đại bản doanh của phe đảo Mạc trên ngọn núi này. Một tấm biển gỗ với nét chữ nguệch ngoạc ghi『Bản Doanh』được dựng lên, và những khẩu pháo được bố trí khắp nơi.
Lửa trại cháy sáng rực, trong khuôn viên chùa vang lên những tiếng hô, có lẽ là binh lính đang tập luyện. Cánh cửa đóng chặt, không thể biết được tình hình bên trong.
Nếu là bản doanh, chắc chắn phải có lãnh đạo của phe đảo Mạc – ít nhất cũng là chỉ huy hiện trường. Phải tiếp cận kẻ đó, nói rõ thân phận cục trưởng『Shinsengumi』để đàm phán và giành lấy vị thế.
Đó là bước đầu tiên.
Không thể vấp ngã ở đây được.
An ninh được thắt chặt một cách đáng kể, những kẻ có vẻ đã qua huấn luyện đang đi tuần tra. Ngay lập tức, nhóm của『Hấp Huyết Cơ』vô cùng nổi bật đã bị chú ý và bị gọi lại một cách thô bạo.
「Đứng lại!」
Nào, từ đây mới là màn chính.
Những tên bạo loạn của phe đảo Mạc tụ tập dọc đường đi cho đến đây, họ có thể lơ đi một cách tự nhiên. Dù có bị chọc ghẹo, chỉ cần hai chị em lườm một cái là chúng bỏ chạy hoặc bị gạt đi một cách nhẹ nhàng. Nhưng từ đây trở đi sẽ không dễ dàng như vậy, phải tập trung tinh thần.
Những kẻ có thái độ căng thẳng, vẻ mặt nghiêm nghị, tay cầm vũ khí tụ tập lại.
Họ nhanh chóng bị bao vây.
「Lũ khả nghi kia, là ai!? Từ đây cấm vào!」
Một gã đàn ông to lớn mặc áo giáp đầy đủ, cưỡi trên một con ngựa chiến cũng được bọc giáp, lên tiếng đe dọa. Tay hắn cầm một cây thương ba chĩa cán dài. Một bộ dạng lạc hậu đến nực cười, hơn nữa cưỡi ngựa trong núi chỉ thêm bất tiện –.
Trông thì thật lố bịch, nhưng có lẽ bản thân họ lại rất nghiêm túc.
Đúng là trò chơi chiến tranh.
Thật ngu ngốc.
Có lẽ vì không hài lòng khi vị chủ nhân đáng kính của mình bị một kẻ trên ngựa hỏi tội một cách hách dịch – hai chị em song sinh đằng đằng sát khí. Tay『Huyết Nhãn』nắm chặt thanh long đao, ngay cả『Huyết Tế』cũng nhíu mày.
Nếu là hai chị em, một tên võ sĩ mặc giáp trông màu mè thế này – có thể bị đánh bại dễ như trở bàn tay. Nhưng có lẽ đối phương biết điều đó và đang cố tình khiêu khích.
Có thể chúng muốn mình ra tay trước, để có cớ chính đáng mà tấn công. Nếu tên võ sĩ này là con rối của『Ruồi Vương』, thì việc cố gắng tiêu diệt mình trước khi kịp đàm phán cũng là điều dễ hiểu.
Con rối của『Ruồi Vương』rất khó phân biệt với những người khác, mọi gương mặt xa lạ đều trở nên đáng nghi. Suýt nữa bị cuốn vào vòng xoáy nghi kỵ, nhưng cũng có khả năng đây chỉ là một người dân thường.
Gây náo loạn ở đây là không hay.
Họ đã tiến sâu vào trận địa. Xung quanh đầy rẫy phe đảo Mạc được trang bị vũ khí. Lúc nãy nói đùa về việc giết sạch chúng, nhưng số lượng là số lượng – sẽ không dễ dàng như vậy.
Vốn dĩ, họ đến đây không phải để gây sự.
「To gan!」
Trong lúc『Hấp Huyết Cơ』còn đang suy nghĩ,『Huyết Nhãn』tính tình nóng nảy đã gầm lên.
「Ngươi có biết vị này là ai không! Thời thế mà khác, lũ dân đen như các ngươi có mở miệng nói chuyện cũng là bất kính, mau lui ra!」
「Gì, gì chứ…?」
Tên võ sĩ mặc giáp dường như không nghe rõ, nhưng hắn hơi chùn bước.
Trang trí thì hầm hố, nhưng gã đàn ông to lớn này có lẽ cũng chỉ là dân thường mà thôi.
Rõ ràng là hắn bị áp đảo, nhưng để rũ bỏ cảm giác đó, tên võ sĩ gằn giọng.
「Cái, cái gì – đàn bà à? Đàn bà mà đặt chân vào chiến trường làm gì, chỉ vướng chân thôi! Mau về nhà mà nấu cơm đi!」
「Ồ ồ, đàn bà thì sao hả thằng khốn này? So với đám đàn ông ngủ quên trên bốn trăm năm thái bình, xương cốt rệu rã, thì đàn bà còn cứng cỏi hơn nhiều!」
Cuộc cãi vã đã hoàn toàn biến thành một màn chửi bới ngoài đường. Bị khiêu khích là nổi nóng là tật xấu của『Huyết Nhãn』– có lẽ vì chủ nhân bị xúc phạm nên lần này ả nổi nóng nhanh hơn thường lệ.
『Hấp Huyết Cơ』kéo áo『Huyết Nhãn』đang lườm tên võ sĩ mặc giáp đến mức hắn phải lùi bước, lùi lại ba bước – rồi tự mình bước lên phía trước.
So với con ngựa, nàng rõ ràng là nhỏ bé hơn rất nhiều.
Thế nhưng,『Hấp Huyết Cơ』lại có một khí chất đặc biệt, thu hút sự chú ý của mọi người.
Ánh mắt của tất cả đồng loạt đổ dồn về phía cô gái có mái tóc màu hoa bỉ ngạn.
「Cái, cái gì, ngươi là – màu tóc đó, hả?」
Tên võ sĩ rướn người về phía trước để nhìn nàng. Dưới ánh trăng và lửa trại, khu vực xung quanh chùa còn sáng hơn cả ban ngày. Khuôn mặt và mái tóc của『Hấp Huyết Cơ』chắc chắn nhìn rất rõ. Và vị anh hùng đã liều mình ngăn chặn thiên thạch của『Hắc Thuyền』, cục trưởng『Shinsengumi』, rất nổi tiếng trong dân chúng.
「Khuôn mặt này, màu tóc này – đừng nói là ngươi đã quên đấy nhé?」
Vuốt ngược mái tóc một cách đầy khí phách,『Hấp Huyết Cơ』xưng danh.
Nàng ưỡn bộ ngực nhỏ bé của mình ra hết mức, đôi mắt sáng rực.
「Ta không thích nói kiểu này, nhưng các ngươi đúng là to gan đấy! Ta chính là cục trưởng『Shinsengumi』,『Hấp Huyết Cơ』mà mọi người đều biết đây! Cho ta gặp lãnh đạo của trận địa này, ta phải hỏi cho ra lẽ xem ai cho phép các ngươi chơi trò chiến tranh vui vẻ thế này!」
「Hấp,『Hấp Huyết Cơ』…? Không thể nào, nhưng – một đứa trẻ thế này?」
Tên võ sĩ nhìn nhau với những đồng đội vừa kéo đến, miệng thì thầm to nhỏ.
Có hiệu quả.
『Hấp Huyết Cơ』đã đi lại khá tự do và gây chú ý trong khu phố cổ. Nàng là một người nổi tiếng. Chắc chắn có người nhận ra mặt nàng. Nếu xác nhận được là thật, thì『Hấp Huyết Cơ』đích thực là cục trưởng『Shinsengumi』, một chút ngang ngược cũng sẽ được bỏ qua.
Ít nhất, cũng có thể gặp được người có chức vị cao hơn – chứ không phải là một tên lính tuần quèn như thế này. Nếu may mắn, có thể gặp được lãnh đạo của trận địa này. Sau đó sẽ tùy thuộc vào đàm phán để trấn áp phe đảo Mạc.
Đây chính là lúc phải đứng vững.
『Hấp Huyết Cơ』quyết tâm, đảo mắt nhìn quanh.
Nàng cố gắng tỏ ra cao quý, lộng lẫy, như một nhân vật trong truyện cổ tích.
Như vậy – sẽ có tác động mạnh mẽ hơn đối với đám đông đang xem『Hấp Huyết Cơ』như một vị anh hùng.
『Hấp Huyết Cơ』vung tóc như một diễn viên kịch kabuki, rồi tạo một tư thế ấn tượng.
「Đừng lề mề nữa! Ta đang khá bực mình đấy, ngay lúc này lịch sử đang chuyển động dữ dội! Bây giờ, chính là bây giờ, là bình minh của Nhật Bản!」
Nàng vừa dứt lời, con ngựa kinh ngạc ngửa người ra sau – khiến tên võ sĩ mặc giáp ngã nhào.
Hắn ôm đầu, sợ sệt nhìn về phía nàng.
Thêm một cú nữa là được.
「Lề mề quá đi, chỉ một hành động của ngươi cũng có thể thay đổi tương lai của đất nước này đấy? Ngươi có muốn vì ngươi mà bình minh không đến không? Ngươi có chịu trách nhiệm được không? Ta chịu trách nhiệm được! Bất cứ lúc nào, ta cũng có đủ quyết tâm để gánh vác cả đất nước này!」
Đó là một câu nói quyết định, một đòn chốt hạ.
「Bởi vì, ta là vị vua chính thống của đất nước này, được số phận yêu thương!」
Nàng dõng dạc nói ra câu nói quen thuộc, đường hoàng hơn bao giờ hết.
Cứ như thể nàng đã luyện tập nhiều lần để nói ra câu nói này vào đúng khoảnh khắc này. Mọi thứ trước đây dường như chỉ là một cuộc diễn tập. Nhưng vào lúc này, câu nói huy hoàng mà『Hấp Huyết Cơ』đã lặp đi lặp lại nhiều lần, đã mang một sức nặng thực tế. Nó đã được khắc ghi vào lịch sử.
Cặp song sinh nheo mắt, ngắm nhìn chủ nhân của mình.
Tiếng hét của『Hấp Huyết Cơ』vang rền khắp núi sâu──.
Đó chính là đòn quyết định.
Như một trò đùa, như một vở kịch nhỏ, đám người phái đảo Mạc, dẫn đầu là các võ sĩ mặc giáp, đồng loạt cúi rạp người. Kẻ đang trên ngựa thì ngã lăn xuống đất, tất cả đều lùi lại như thủy triều rút.
Phái đảo Mạc tuy đông, nhưng từng người một đều là thường dân cho đến ngày hôm qua còn cày cấy ruộng vườn hoặc buôn bán.
Họ chưa từng tiếp xúc với người có thân phận cao quý, đáng kính.
Họ chỉ là đám đông chưa từng đứng ở bước ngoặt của lịch sử.
Họ không có trách nhiệm hay địa vị gánh vác tương lai của đất nước này. Việc là thường dân vừa là thế mạnh, cũng vừa là điểm yếu của họ. Những con người bình thường không muốn trở thành nhân vật lịch sử, cũng không quen với điều đó. Bởi họ sống trong một cuộc đời thường nhật, chẳng liên quan gì đến những chuyện như vậy.
Vì thế, họ khiếp sợ.
Họ đã bị khí chất của『Hấp Huyết Cơ』, người trông như nhân vật chính trong một câu chuyện, áp đảo.
Họ kính cẩn cúi đầu. Hệt như phản ứng tự nhiên khi đối diện với một thứ gì đó tôn quý.
Thế nhưng, đây là một canh bạc hiểm nghèo. Cũng có khả năng họ sẽ chỉ cười khẩy cho qua. Nếu vậy thì nàng sẽ hết cách. Giữa sự căng thẳng,『Hấp Huyết Cơ』toát mồ hôi lạnh.
Giá như bản thân cao hơn một chút, uy nghiêm hơn một chút, một người lớn xinh đẹp trưởng thành thì tốt biết mấy. Nhưng lịch sử không chờ đợi điều đó. Dẫu vậy, nàng phải tập hợp tất cả những gì mình có, ưỡn ngực thật cao để tấm thân nhỏ bé trông thật đường bệ, và hành xử như một vị anh hùng.
Đây là màn trình diễn lớn nhất đời của『Hấp Huyết Cơ』.
Đây chính là lúc khai màn.
「X-xin hãy chờ một chút── T-tôi sẽ đi gọi người cấp trên đến ngay ạ!」
Gã võ sĩ mặc giáp run rẩy đến tội nghiệp, vừa lùi lại vừa lết mông trên đất trong tư thế khúm núm. Gã đập tay vào bức tường của ngôi đền như thể đang cầu cứu, yêu cầu mở cổng. Cánh cổng dày cộp từ từ mở ra.
Như chính tương lai đang mở lối.
Thành công rồi.
Thở phào nhẹ nhõm,『Hấp Huyết Cơ』thoát ra một hơi thở dài.
Đó là một canh bạc, và『Hấp Huyết Cơ』đã thắng. Tên tuổi, phong thái của nàng đã phát huy tác dụng. Dù trận chiến thực sự chỉ mới bắt đầu từ đây, nhưng nàng đã có cảm giác mình vừa bước được một bước lớn.
Địa vị mà nàng từng cho là đáng ghét, giờ đây đã trở thành vũ khí của chính mình.
Nàng cảm thấy vai trò Cục trưởng『Shinsengumi』, huyết thống con gái Hoàng tộc, cuối cùng đã thực sự thuộc về mình. Như thể nó vừa vặn với tầm vóc của nàng── không còn là một cái vỏ rỗng tuếch, mà đã trở thành chính nàng.
Niềm vui sướng từ từ dâng trào.
Mình có thể giúp ích.
Có những việc mình có thể làm.
Vì đất nước này. Vì tương lai. Vì những người mình yêu thương.
Thế nhưng, cảm giác thành tựu khiến nàng run rẩy cũng chỉ kéo dài trong thoáng chốc.
Như thể có kẻ nào đó đã rình đúng khoảnh khắc『Hấp Huyết Cơ』giành được chút thành quả và lơi lỏng cảnh giác. Một bóng người tiến đến với thời điểm mang đầy ác ý.
Có tiếng bước chân. Giật mình,『Hấp Huyết Cơ』ngoảnh lại.
Từ phía sau, có ai đó đang chạy tới.
Đang đến đoạn hay mà.
Cứ như thể cố tình phá đám.
Cặp song sinh── đang vừa cảnh giác đám võ sĩ mặc giáp, vừa say sưa ngắm nhìn dáng vẻ huy hoàng của chủ nhân── đã bị lỡ nhịp và không kịp phản ứng. Đúng là một khoảnh khắc được căn chỉnh hoàn hảo.
Đương nhiên, những người thuộc phái đảo Mạc đang phủ phục cũng không thể hành động ngay tức thì.
Trên sân khấu nơi mọi người đều bất động, kẻ đó đã xuất hiện một cách ồn ào.
「Xin mạn phép đoán ngài là Cục trưởng『Shinsengumi』──『Hấp Huyết Cơ』-sama!」
Đó là một thiếu nữ lạ mặt.
Cô ta không có đặc điểm gì nổi bật, dung mạo không mấy ấn tượng. Nhưng dù giản dị, đường nét trên khuôn mặt vẫn rất thanh tú, cũng phải thôi── cô ta đang mặc đồng phục của『Ooku』. 『Ooku』là hậu cung, nơi quy tụ các mỹ少女 từ khắp cả nước, nên ngoại hình cũng được xem trọng ở một mức độ nào đó.
Dù『Hấp Huyết Cơ』cũng thuộc『Ooku』, nhưng nàng bị giam cầm trong ngục tối dưới lòng đất nên không có nhiều cơ hội giao lưu với các học viên khác. Mối quan hệ của nàng không rộng, mà học viên của『Ooku』lại có đến ba nghìn người, nên không quen biết cũng là điều dễ hiểu──.
Trái với vẻ ngoài hiền lành, bộ ngực của thiếu nữ khá đồ sộ, khiến lớp vải đồng phục căng phồng như sắp rách. Mái tóc màu đêm được buộc lại bằng một chiếc kẹp tóc trông như cục bông. Đồng phục cũng màu đen. Trông cô ta không có vũ trang, hai tay đang ôm một bức thư dán kín.
Sau khi quan sát tất cả trong tích tắc── không ổn rồi,『Hấp Huyết Cơ』phán đoán.
Đây là trận địa của phái đảo Mạc, và đối với họ, những người liên quan đến Mạc phủ là kẻ thù không đội trời chung── vậy mà một người của『Ooku』, nơi có quan hệ sâu sắc với Mạc phủ, lại xuất hiện ở đây. Bị giết chết dã man cũng chẳng có gì lạ.
Hơn nữa,『Hấp Huyết Cơ』chỉ vừa mới tiết lộ thân phận và khiến cổng đền mở ra. Nếu giờ nàng nói chuyện với người của『Ooku』, hay thậm chí bảo vệ cô ta, thì tất cả lòng tin và thành quả vừa giành được sẽ tan thành mây khói.
Phải làm sao đây, nàng không biết phải xử lý thế nào trong chốc lát.
Trong lúc『Hấp Huyết Cơ』còn đang thất thần, thiếu nữ của『Ooku』vẫn cố sức tiến lại gần.
Nhưng bước chân của cô ta đột nhiên dừng lại.
「Đừng có lại gần hơn nữa.」
Là『Huyết Nhãn』.
Cô ngay lập tức chĩa thanh long đao vào mặt thiếu nữ, uy hiếp. Lưỡi đao sượt nhẹ qua trán cô ta, máu rỉ ra. Một phán đoán chính xác. Tiếp xúc với học viên『Ooku』lúc này là vô cùng tồi tệ, dù tò mò về mục đích của cô ta, nhưng tốt nhất là nên đuổi đi.
Những người thuộc phái đảo Mạc đang nhìn về phía này với ánh mắt nghi hoặc.
Hay là cái danh Cục trưởng『Shinsengumi』chỉ là giả, thực chất nàng ta là người của Mạc phủ? Hay nàng ta ngấm ngầm cấu kết với Mạc phủ, đang toan tính âm mưu gì đó? Nàng có thể cảm nhận rõ sự ngờ vực và nghi kỵ đó.
Tình thế không ổn. Không khí lại trở nên căng thẳng.
「Tôi sẽ không nói ngài hãy hạ vũ khí xuống! Cứ để thế này cũng được ạ!」
Thế nhưng, tất cả học viên của『Ooku』đều là những kẻ thiện chiến đã trải qua các trận đấu đẫm máu, một lưỡi đao không đủ để khiến họ sợ hãi. Rắc rối rồi đây. Thiếu nữ không thèm lau vết máu đang chảy xuống, đưa bức thư ra.
「Việc các vị cảnh giác tôi là điều hết sức tự nhiên! Nhưng nếu muốn chém bỏ, thì xem xong bức thư này cũng chưa muộn! Nếu không phải việc khẩn, tôi đã chẳng một mình đến nơi này── xin ngài! Hãy xem qua!」
Cô ta cũng đến đây với quyết tâm liều chết sao?
Chắc là vậy. Đây là sào huyệt của phái đảo Mạc, trên con đường núi cũng có vô số kẻ mang lòng thù địch với Mạc phủ. Cô ta đã vượt qua một chặng đường vô cùng gian khổ để đến được đây.
Phải chăng cô ta mang một sứ mệnh quan trọng nào đó?
Và rồi, thiếu nữ thốt ra một cái tên mà nàng không thể phớt lờ.
「Đây là mật thư từ『Bách Thủ Cơ』-sama, xếp hạng tư của『Ooku』!」
「『Bách Thủ Cơ』── là Sakura phải không?」
『Hấp Huyết Cơ』vô thức phản ứng.
『Bách Thủ Cơ』── Sakura, là người mà『Hấp Huyết Cơ』ngưỡng mộ. Là anh hùng của nàng. Là ân nhân đã mang lại hy vọng cho cuộc đời nàng. Nếu đây thực sự là mật thư từ cô ấy, nàng không thể bỏ qua.
「Sakura gửi cho ta? Mật thư? Là sao chứ── Sakura đáng lẽ đã đến『Hắc Thuyền』rồi mà, có chuyện gì xảy ra ở đó sao?」
「Chờ đã, Hime-sama. Bình tĩnh lại, để tôi xem thử.」
Ngăn『Hấp Huyết Cơ』đang chồm người tới,『Huyết Tế』hành động. Cô giật lấy mật thư từ tay thiếu nữ của『Ooku』như thể cướp đi, rồi cẩn thận kiểm tra. Đầu tiên là xem xét tỉ mỉ bên ngoài, xác nhận không có độc dược hay lưỡi dao nào được giấu bên trong.
Sau khi thận trọng mở niêm phong, cô kiểm tra nội dung.
「Ừm~, chữ viết trên tên người nhận đúng là bút tích của『Bách Thủ Cơ』-chan. Hồi ở ngục tối, tớ đã được cậu ấy dạy đọc viết nên tớ biết. ......Hửm? Cái gì đây?」
Từ bên trong phong bì,『Huyết Tế』nhặt lên một thứ gì đó.
Đó là một đóa hoa.
Một đóa bỉ ngạn.
Nàng từng nghe Sakura kể. Khi trốn khỏi ngục tối dưới lòng đất,『Hấp Huyết Cơ』đã để lại một lá thư cho cô. Để xử lý nó mà không bị người của Mạc phủ phát hiện, Sakura đã dùng dị năng của mình biến nó thành một đóa bỉ ngạn.
Đó là một kỷ niệm mà có lẽ chỉ Sakura và『Hấp Huyết Cơ』biết. Chính vì thế,『Hấp Huyết Cơ』tin chắc. Bức mật thư này chắc chắn là từ Sakura. Đóa bỉ ngạn là bằng chứng, không thể nhầm được── rốt cuộc, Sakura muốn nhắn nhủ điều gì với mình?
Trong cơn háo hức,『Hấp Huyết Cơ』cố gắng ghé mắt nhìn vào tay『Huyết Tế』.
Nếu Sakura có điều muốn nói với mình, nàng muốn biết. Vì nàng yêu quý cô ấy. Đó là tình cảm trong sáng của『Hấp Huyết Cơ』, một phản ứng tự nhiên như hít vào rồi thở ra.
「──Hime-sama!」
『Huyết Nhãn』thét lên một tiếng căng thẳng.
Chỉ có cô, một võ nhân dày dạn kinh nghiệm, mới có thể ứng phó với biến cố xảy ra trong khoảnh khắc đó.『Huyết Tế』cũng ngẩng đầu lên, nhưng cô đang tập trung kiểm tra nội dung lá thư nên phản ứng có phần chậm hơn.
Còn『Hấp Huyết Cơ』thì chỉ mải nhìn vào lá thư.
Vậy nên, người duy nhất có thể hành động là『Huyết Nhãn』──.
Bất ngờ bị cô ôm chầm lấy rồi lăn trên mặt đất,『Hấp Huyết Cơ』còn thấy ngạc nhiên. Nàng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bối rối, đầu óc nàng trống rỗng.
「Chị,『Huyết Nhãn』...? Sao vậy?」
Nói đến đó, nàng chợt nhận ra.
Trên lưng『Huyết Nhãn』, một thanh katana đen bóng lạ lẫm đang cắm sâu. Không, lưỡi đao đó nhắm vào『Hấp Huyết Cơ』, và『Huyết Nhãn』đã lấy thân mình che chắn. Cô đã che chở cho chủ nhân, tự mình hứng lấy nhát đâm.
Ngay cả『Huyết Nhãn』bách chiến bách thắng cũng chỉ có thể liều mình như thế. Cô không thể gạt phăng hay đỡ được thanh katana đó.
Đó là một đòn tấn công bất ngờ được tính toán đến từng chi tiết.
Thanh katana đen ngập sâu vào hông của『Huyết Nhãn』, chui vào trong cơ thể cô. Nó cắm sâu đến mức từ bên ngoài chỉ còn thấy được phần chuôi kiếm. Lưỡi đao xuyên qua thân hình dày dặn của『Huyết Nhãn』và lòi ra ở phía ngực.
Máu bắn tung tóe, làm vấy bẩn khuôn mặt của『Hấp Huyết Cơ』đang được『Huyết Nhãn』ôm chặt.
「A, ơ──?」
Vẫn chưa hiểu được tình hình,『Hấp Huyết Cơ』thốt lên một tiếng ngớ ngẩn.
『Huyết Nhãn』bị đâm. Thay cho mình. Tại sao? Ai làm? Vì cớ gì? Nàng không hiểu, nước mắt cũng không thể trào ra── vẫn còn hoang mang, nàng ngẩng đầu lên.
「Trong lúc hoảng hốt vẫn tránh được chỗ hiểm sao? Woa, thật tuyệt vời, tuyệt vời quá đi mất...?」
Đứng đó, thiếu nữ của『Ooku』đang mỉm cười rạng rỡ.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô ta vô hồn như một xác chết.
Vỗ tay một cách ngây thơ, cô gái không rõ danh tính đó──.
「Đúng là không hổ danh, chắc cách rèn luyện khác hẳn nhỉ? Thật đáng ngưỡng mộ, woa, tuyệt vời! Kẻ non nớt như tôi đây ngay cả đánh lén cũng chẳng nên thân!」
Cô ta đỏ mặt, tỏ vẻ ngượng ngùng.
Với nụ cười như mặt nạ kịch Noh.
「A, xin lỗi xin lỗi── lại thất bại rồi. Tôi xin phép đính chính lại phát ngôn vừa rồi của mình được không ạ? Ngay cả truyền tin cũng không xong, thật xin lỗi!」
Cô ta cúi đầu lia lịa một cách khúm núm.
Kẻ thủ phạm đã đâm『Huyết Nhãn』── nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau đi vết máu bắn lên người.
「Người gửi bức mật thư đó không phải là『Bách Thủ Cơ』-sama. Chết thật, chết thật, chỗ đó quan trọng lắm mà nhỉ. Woa, lỡ lời mất rồi!」
Da thịt cô ta đen sạm đi một cách kỳ dị. Không, từ những kẽ hở của bộ đồng phục, một thứ gì đó màu đen rỉ ra, bao phủ lấy làn da cô ta. Đầu ngón tay, bắp chân, cả mắt, mũi và miệng. Ngay cả tóc cũng bị che kín, trên mặt hiện lên hình ảnh một hàm răng lởm chởm đầy ghê rợn.
「Đó là mật thư từ『Di Vương』-sama, xếp hạng nhất!」
Thiếu nữ của『Ooku』, với ngoại hình đã biến đổi dị thường, giang rộng hai tay.
「Nội dung bức thư đó cũng chỉ toàn những điều vô nghĩa thôi. Việc quan trọng thì ngài ấy đã lệnh cho tôi truyền đạt── ơ kìa?」
『Huyết Tế』vứt mật thư đi, nhặt lấy cây đinh ba mà gã võ sĩ mặc giáp đã đánh rơi lúc ngã ngựa rồi ném tới. Với tất cả sát ý.
Cô gầm lên một tiếng giận dữ không thể tưởng tượng nổi từ một người luôn hiền hòa.
Thế nhưng, cây đinh ba đó chỉ xuyên qua bộ đồng phục của thiếu nữ『Ooku』đã hóa đen kịt. Bên trong đã lột bỏ bộ đồng phục như một lớp vỏ xác, nhảy vọt đi chỗ khác.
Là thuật thế thân. Một kỹ thuật của ninja tưởng chừng đã thất truyền trong thời hiện đại.
Thiếu nữ đen kịt này, phải chăng là hậu duệ của ninja chuyên về những trò lừa gạt đê tiện và hoạt động tình báo?
Toàn bộ làn da trần vốn được che giấu dưới lớp đồng phục giờ đây cũng bị bao phủ bởi một vật chất màu đen kỳ dị. Bộ ngực đầy đặn trông có vẻ ngột ngạt. Toàn thân đen kịt, dễ dàng hòa lẫn vào bóng đêm.
Treo ngược mình trên một cành cây, chỉ có hình ảnh hàm răng lởm chởm là phát sáng──.
Như một ác quỷ, cô ta nói.
「Lời nhắn từ『Di Vương』-sama.『Yo công chúa, mày cũng làm bà đây tốn công sức phết đấy. Nhưng giờ thì nó cũng là một kỷ niệm đẹp thôi──』」
Với tất cả ác ý trên đời.
「『Cuối cùng thì giúp bà đây một chút nhé?』... ngài ấy nói vậy đấy!」
Cô ta phát ra âm thanh kít kít như tiếng nghiến răng.
Cô ta chế nhạo『Hấp Huyết Cơ』── cô gái ngây thơ có lẽ đã có thể trở thành anh hùng.
『Hấp Huyết Cơ』nghe thấy một nhịp tim đập thật lớn.
Âm thanh trái tim mình đang đập rộn ràng. Số mệnh mà nàng không bao giờ trốn thoát── dòng máu của Hoàng tộc, đang tuần hoàn trong cơ thể. Nhịp tim mong manh sắp bị âm thanh đó lấn át, là của『Huyết Nhãn』đang ôm lấy nàng lúc này. Âm thanh dịu dàng đó đang dần yếu đi, rồi biến mất.
Cô ấy đang bao bọc『Hấp Huyết Cơ』bằng thân hình to lớn của mình, như để bảo vệ, như để che chở. Khi hút máu giống như bú mớm, nàng cũng thường xuyên áp sát cô như thế này. Vì vậy, đó là một nhiệt độ cơ thể, một nhịp tim quen thuộc. Nhưng nó đang nhanh chóng tan biến.
Người cấp dưới quan trọng, không, giống như một người chị, tức là người nhà của nàng──.
Sinh mệnh ấy, yếu dần theo từng nhịp đập.
Nàng không hiểu── lý trí thì đã hiểu, nhưng con tim không theo kịp. Nàng không muốn chấp nhận, không muốn cảm nhận. Rằng『Huyết Nhãn』đang chết dần.
「A...?」
Vẫn không thể lau đi vết máu bắn trên mặt.
Run rẩy,『Hấp Huyết Cơ』vẫn nằm ngửa trên mặt đất, dùng đầu ngón tay sờ lên cơ thể『Huyết Nhãn』đang đè lên mình. Nàng cảm nhận được toàn thân mình đang run lên. Dù áp sát đến vậy, nhưng đầu ngón tay vẫn run rẩy lạc lối, không thể chạm tới『Huyết Nhãn』.
「『Huyết Nhãn』?」
Răng va vào nhau không phải vì lạnh, nàng không thể nói thành lời.
Chỉ mới lúc nãy thôi, nàng còn có thể hành xử đường hoàng đến thế. Giờ đây, nàng như một đứa trẻ sơ sinh. Bất lực, không thể làm gì cả. Chán ghét điều đó, cựa mình,『Hấp Huyết Cơ』tha thiết gọi.
「Chị, chị không sao chứ? Chị bị đâm à?」
Nàng gọi nhiều lần, như đứa trẻ làm nũng với cha mẹ.
Không có lời đáp lại.
『Huyết Nhãn』dồn hết trọng lượng cơ thể lên người nàng, bất động. Cơ thể cô lạnh đi nhanh chóng. Khi di chuyển đầu ngón tay tìm kiếm hơi ấm, nàng chạm phải một thứ gì đó dính nhớp. Run rẩy,『Hấp Huyết Cơ』đưa lòng bàn tay lên trước mặt mình.
Nó nhuộm một màu máu đỏ thẫm.
Dù thấy vậy, nàng vẫn không thể tin được.
Nàng không muốn thừa nhận hiện thực.
「Đùa thôi phải không?」
Nàng nhẹ nhàng áp má mình vào má『Huyết Nhãn』đang chạm vào mặt mình. Nước mắt đã trào ra tự lúc nào, và hành động đó như để lau đi.『Hấp Huyết Cơ』có thể sử dụng mọi loại dị năng, nhưng năng lực thể chất không cao lắm. Nàng không thể bế『Huyết Nhãn』với thân hình to lớn dậy, và lúc này nàng cũng không còn sức lực để làm vậy.
Chỉ có thể nằm ngửa, được những vì sao lấp ló sau ngọn cây trên núi chiếu rọi── nàng nức nở như nhân vật chính của một vở bi kịch. Sợ hãi, chán ghét, nàng không thể cử động được nữa.
「Đừng đùa nữa,『Huyết Nhãn』. Chị dù có bị ném đá vào người cũng vẫn khỏe re mà── chỉ bị đâm một chút thôi, làm sao có thể bị gì được, phải không?」
Nàng nói bằng giọng run rẩy, nhưng kiến thức cho nàng biết. Con người chết rất dễ dàng. Nếu nội tạng bị dao đâm nát, sẽ chết. Đó là điều hiển nhiên. Ngay cả Tân Nhân Loại (mutant) với khả năng hồi phục cao và sức khỏe phi thường cũng không phải ngoại lệ. Đó là điều tất yếu của sinh vật, tổn thương nội tạng dẫn thẳng đến cái chết.
Đặc biệt, cặp song sinh như『Huyết Nhãn』không phải là công chúa được các đại danh bảo vệ huyết thống. Dù là Tân Nhân Loại (mutant), nhưng máu của họ đã bị pha tạp nhiều, gần như là người bình thường. Việc họ ít khi sử dụng dị năng là vì máu đã loãng, không thể điều khiển những dị năng mạnh mẽ.
Vì vậy, họ chỉ có thể trau dồi võ nghệ, trở nên mạnh mẽ như một sinh vật bình thường.
Vậy mà họ vẫn sống sót đến ngày hôm nay. Họ là những hào kiệt vô song. Là những võ giả không hề thua kém so với những người có dị năng. Nhưng, cũng chỉ đến thế. Họ là người bình thường. Không có những mánh khóe gian lận như bất tử hay siêu hồi phục── những dị năng tiện lợi đó, nên khi bị thương chí mạng, họ sẽ chết.
Nhưng, sự thật đó đáng chết tiệt. Nàng không muốn tin, không thể chấp nhận.
『Huyết Nhãn』rất mạnh.
Chị ấy luôn bảo vệ nàng.
Nàng gặp họ, những tên trộm cướp hoành hành bên cạnh Hoàng cung, là vào lúc nào nhỉ. Khi đó,『Hấp Huyết Cơ』hầu như chưa biết gì, cũng chưa biết về số mệnh của mình. Vì chính nghĩa trẻ con, nàng đã đánh bại họ, thu phục làm thuộc hạ. Như trong một câu chuyện cổ tích.
Giờ nghĩ lại, có lẽ họ chỉ đang chơi đùa cùng một đứa trẻ tùy hứng. Ban đầu, có lẽ chỉ là để giết thời gian. Nhưng qua thời gian sống cùng nhau, họ đã trở thành những người bạn quan trọng hơn bất cứ ai. Trở thành gia đình.
Hơn cả Hoàng tộc đã chán ghét, gả bán nàng cho nhà Tướng quân, và cuối cùng là rút máu để xử lý nàng với lý do── có thể đã bị pha tạp dòng máu của thường dân bẩn thỉu. Nàng yêu họ nhiều hơn cả gia đình ruột thịt.
Khi ở bên họ, nàng cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ.
Bởi vì, họ thực sự rất mạnh. Cả『Huyết Tế』lẫn『Huyết Nhãn』, họ mới chính là anh hùng. Nếu sinh ra ở một thời đại khác, họ thực sự đã được gọi như vậy.
Nàng chưa từng thấy họ thua trận bao giờ.
Họ cũng hiếm khi bị thương,『Huyết Nhãn』luôn là người chị gái hào sảng, đáng tin cậy. Việc chị ấy chết đi là điều không thể xảy ra. Nàng chưa bao giờ tưởng tượng đến, vì vậy『Hấp Huyết Cơ』run rẩy. Như một đứa trẻ bị bỏ rơi ở một thành phố xa lạ, nàng chỉ biết sợ hãi.
Những giọt lệ của『Hấp Huyết Cơ』rơi lã chã, chạm vào má『Huyết Nhãn』.
Chỉ một chút thôi,『Huyết Nhãn』mở mắt. Luôn là như vậy. Khi『Hấp Huyết Cơ』khóc, chị ấy lại tỏ ra khó xử, phiền phức── nhưng vẫn giúp đỡ nàng.
「Mặt mũi gì thế kia, Hime-sama.」
Thở ra một hơi yếu ớt,『Huyết Nhãn』mơ màng nói.
Chị dịu dàng xoa đầu『Hấp Huyết Cơ』như thể dỗ dành.
「Đúng là một đứa trẻ không thể bỏ mặc──」
Chỉ đến đó.
『Huyết Nhãn』gập người, ho khan. Bị ôm chặt bất ngờ,『Hấp Huyết Cơ』bị ép chặt và hét lên.『Huyết Nhãn』nhìn nàng với vẻ hơi hối lỗi, ngay cả trong lúc này vẫn lo lắng cho chủ nhân, rồi nôn ra một lượng máu khủng khiếp.
Máu tươi của chị vấy bẩn khuôn mặt『Hấp Huyết Cơ』.
『Huyết Nhãn』đang chịu đựng một nỗi đau tột cùng. Có lẽ cơn đau dữ dội đang hành hạ, chị vã mồ hôi lạnh và nôn mửa. Chị nôn ra máu nhiều lần. Thật kỳ lạ. Dù chỉ bị tổn thương nội tạng, cũng sẽ nôn ra máu. Nhưng lượng máu này không bình thường. Hay là lưỡi đao đó đã được tẩm độc──.
「Kikiki! Woa, xin lỗi vì tật xấu này!」
Vẫn treo mình trên cây, người phụ nữ đen kịt như ác quỷ cười lớn.
Ngay cả trong tình trạng đó, cô ta vẫn nhẹ nhàng né tránh những cây kim dày và sợi xích do『Huyết Tế』đang nổi điên ném tới. Bộ trang phục đen kịt hòa lẫn vào bóng đêm, khó mà nắm bắt. Chỉ có hình ảnh hàm răng lởm chởm nổi lên, trông như chính bóng đêm đang chế nhạo.
「Ở đầu thanh katana đâm người đó, tôi đã tẩm máu của『Thiết Cơ』-sama. Toàn thân cô ấy từ đầu tóc đến dịch cơ thể đều là kịch độc, có thể phân hủy mọi vật chất. Dù có rèn luyện thế nào cũng vô ích, cả cơ thể sẽ tan chảy mà chết. Xin chia buồn nhé?」
Giọng điệu quá đỗi lễ phép một cách giả tạo của cô ta thật khó chịu.
Nhưng, có lẽ cô ta đang cố tình khiêu khích── người phụ nữ đen kịt nói không ngớt.
「Woa, vì độc tính quá mạnh nên việc mang theo cũng vất vả lắm đấy. Phải bọc nhiều lớp vỏ bảo vệ, rồi canh thời gian, tính toán sao cho lớp vỏ đó tan chảy vừa đúng lúc── kikiki, có vẻ đã thành công rồi, may quá!」
Trong khoảnh khắc,『Huyết Tế』la lên một tiếng không thành lời rồi lao tới. Trong tay cô là thanh long đao của chị gái.『Huyết Tế』luôn nở nụ cười hiền hòa, nhưng giờ đây khuôn mặt cô hoàn toàn vô cảm. Cơn giận đã chiếm lĩnh tâm trí cô.
Đó là điều tất nhiên, người chị song sinh── nửa kia của mình, đang sắp chết. Nỗi đau ấy chắc hẳn như bị xé đi một nửa cơ thể, ngay cả cô, người luôn thản nhiên, cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Nhưng, việc khiến cô mất kiểm soát như vậy có lẽ cũng nằm trong tính toán của người phụ nữ đen kịt.
Những đòn tấn công hỗn loạn của『Huyết Tế』dường như rất dễ đoán, thanh long đao cô vung lên cứ trượt một cách đáng ghét. Một nhát chém chệch hướng đã chặt ngang thân cây nơi người phụ nữ đen kịt đang đứng. Cây đổ sập xuống với một tiếng động dữ dội, lá cây bay tung tóe như hoa giấy.
Dù bị đùa giỡn,『Huyết Tế』vẫn tấn công quyết liệt. Dù có là vô ích, cô vẫn vùng vẫy hết sức. Cô nghiến răng, dồn hết sự giận dữ. Nhưng tất cả những điều đó đều vô ích trong bóng tối, không có kết quả gì── thật tàn nhẫn, chúng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Giữa những âm thanh hỗn loạn của lưỡi đao chém đổ cây cối.
『Huyết Nhãn』nhẹ nhàng đặt tay lên má『Hấp Huyết Cơ』.
Bản thân cô dường như cũng đã nhận ra sinh mệnh của mình sắp kết thúc. Cô là người bách chiến bách thắng, đã nhiều lần vượt qua lằn ranh sinh tử. Chính vì vậy, cô hiểu rõ về cái chết. Cô dường như đã biết mình còn có thể đập được bao nhiêu nhịp tim nữa.
「Đừng khóc. Em chỉ có nụ cười là đáng giá thôi.」
Như thể làm mẫu,『Huyết Nhãn』mỉm cười.
Dù chị ấy lúc nào cũng cau có.
Chỉ có lúc này.
「Nụ cười của em là báu vật của bọn chị. Là kho báu quý giá nhất trên đời mà những tên trộm cướp tầm thường như bọn chị có được.」
Giọng nói khàn khàn, lẫn trong bọt máu.
Mờ dần, nhạt nhòa, rồi.
「Vậy nên, hãy cười lên đi── Hime-sama của bọn chị.」
Đến đó, là kết thúc.
『Huyết Nhãn』không bao giờ mở môi lần nữa.
Chị vẫn còn thở yếu ớt nên chưa chết. Nhưng đã bất tỉnh. Cứ để vậy, chắc chỉ vài phút nữa thôi. Chị sẽ chết.『Huyết Nhãn』, sẽ chết.
Vậy mà, nàng không thể làm gì cả.
「『Huyết Nhãn』?」
『Hấp Huyết Cơ』gọi một cách yếu ớt.
「『Huyết Nhãn』...?」
Đã được dặn đừng khóc. Nhưng nàng không thể cười, chỉ có thể khóc.
Thực tế, đây không phải là lúc để khóc── lần lượt, từ sâu trong bóng tối, phía bên kia những bụi rậm, có những bóng người xuất hiện. Như thể rỉ ra từ bóng đêm, chúng đồng loạt ùa tới.
Đó là một đám đông thiếu nữ mặc đồng phục của『Ooku』. Tay cầm đao, thương, họ gào thét xung trận. Nhìn kỹ, mặt và tay của tất cả các thiếu nữ đó đều bị quấn băng da.
Là băng da giống của『Bách Thủ Cơ』── Sakura. Có nghĩa là gì? Nàng không hiểu!
Nàng không hiểu gì cả.
Trong chớp mắt, các thiếu nữ trong đồng phục『Ooku』đã đá tung cánh cổng của ngôi đền── căn cứ của phái đảo Mạc vốn đang hé mở, rồi xông vào. Máu bắn tung tóe, tiếng hét vang lên. Rõ ràng là một cuộc tấn công. Người của『Ooku』đã tấn công phái đảo Mạc vào ban đêm.
Một cơn mưa máu, trút xuống.
『Hấp Huyết Cơ』hiểu ra. Nàng lại bị lợi dụng một cách ngoạn mục. Xét về bối cảnh, là『Hấp Huyết Cơ』đã khiến cổng đền mở ra, và người của『Ooku』đã xông vào── tức là, trông như thể『Hấp Huyết Cơ』đã dẫn đường cho người của『Ooku』.
Nàng đã dẫn kẻ thù, người của『Ooku』, vào căn cứ của phái đảo Mạc.
Thực tế thì không phải vậy, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ thấy như thế. Lòng tin mà nàng vừa nắm bắt được, tất cả đều tan biến. Quả nhiên『Hấp Huyết Cơ』đang đứng về phía『Ooku』, là kẻ phản bội. Hoặc, một kẻ trơ tráo mạo danh『Hấp Huyết Cơ』vừa dàn dựng một vở kịch hề.
Dù được diễn giải thế nào đi nữa, chắc chắn hành động của『Hấp Huyết Cơ』tại đây sẽ bị coi là hành động thù địch với phái đảo Mạc. Màn trình diễn lớn nhất đời lúc nãy, ánh hào quang như nhân vật chính của một câu chuyện, tất cả đều bị vấy bẩn.
Bị lợi dụng, bị lật ngược, bị ném xuống hố phân.
Trong đền, tiếng la hét, tiếng máu văng, xương vỡ, thịt bị cắt nát vang lên. Số học viên『Ooku』xông vào không nhiều, chỉ khoảng hơn mười người. Có lẽ không đủ để tiêu diệt toàn bộ phái đảo Mạc, sớm muộn gì họ cũng sẽ bị tiêu diệt.
Nhưng, sự thật rằng người của『Ooku』đã tấn công căn cứ của phái đảo Mạc sẽ còn đó. Phái đảo Mạc vốn đã như thùng thuốc súng, giờ đây sẽ nổi giận đùng đùng mà tấn công thành Osaka. Trả thù cho đồng đội, bị đánh thì phải đánh lại, họ sẽ bị sự cuồng nhiệt chi phối──.
Và,『Hấp Huyết Cơ』không còn cách nào để ngăn chặn điều đó.
Mất đi lòng tin, mất đi một người bạn đồng hành đáng tin cậy, một thiếu nữ bất lực với khuôn mặt đẫm nước mắt không thể lật ngược tình thế. Lời nói chắc chắn sẽ không đến tai ai. Hy vọng, không còn.
Những gã võ sĩ mặc giáp lúc nãy còn phủ phục, giờ đang buông lời chửi rủa nàng. Đồ dối trá. Đồ phản bội. Đồ đê tiện. Đồ hèn nhát. Đồ lừa đảo. Con nhỏ đáng ghét──.
Không phải.
『Hấp Huyết Cơ』yếu ớt lắc đầu.
Lẽ ra không phải thế này. Để tránh một cuộc chiến tranh đẫm máu, để giảm thiểu số người hy sinh, để máu không phải đổ── nàng đã đến đây. Nàng đã cố hết sức, nói hết lời. Đã cố gắng hết sức có thể.
Tại sao, lại ngập trong máu và lời chửi rủa thế này?
Mình đã làm sai ở đâu?
Mình chỉ muốn một tương lai hòa bình──.
「『Huyết Nhãn』, em phải làm sao đây?」
Nàng hỏi người thuộc hạ đáng tin cậy,『Huyết Nhãn』đang dần lạnh đi.
Vừa khóc nức nở, nàng vừa van nài.
「Nói cho em biết đi, em phải làm sao── chị ơi,『Huyết Nhãn』?」
Không có lời đáp.
Trong lúc đó, cuộc chiến đẫm máu trong đền vẫn tiếp tục. Tình trạng hỗn loạn ngày càng lan rộng, và chẳng mấy chốc sẽ nuốt chửng cả những ngọn núi, rồi thành Osaka, và cuối cùng là cả đất nước này. Sau đó sẽ là một bức tranh địa ngục. Một biển máu mà nàng không dám tưởng tượng. Xác chết chất chồng.
Một vết bẩn không thể giặt sạch, sẽ bao trùm tương lai của đất nước này.
Nàng không muốn thấy cảnh đó, nên đã ưỡn ngực cố gắng đến tận hôm nay. Đã tin rằng mình có thể làm được điều gì đó. Vì hòa bình, vì tình yêu, vì hy vọng.
Nhưng──.
Cuối cùng lại chẳng làm được gì, chỉ có thể chết lặng ở nơi này.
Con tim đã tan vỡ.
『Hấp Huyết Cơ』chỉ có thể cúi đầu.
Nhuệ khí đã mất. Khi đó, ngay cả đầu ngón tay nàng cũng không thể cử động.
Bị cha mẹ bỏ rơi, đưa vào『Ooku』, bị rút máu suýt chết. Không còn tin vào gia đình, chiến đấu liều mạng cũng không được đền đáp. Tình yêu tan vỡ, bạn bè sắp chết, và tiếng nói của mình không còn ai lắng nghe.
Chẳng phải chỉ có thể ngồi co ro dưới đáy bóng tối sao?
「………?」
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc nàng định từ bỏ tất cả.
Như một phép màu, bầu trời bừng sáng.
Theo phản xạ, như được dẫn lối,『Hấp Huyết Cơ』ngẩng đầu. Nàng nhẹ nhàng ngước nhìn bầu trời đêm.
Ở đó, có một vệt sáng. Sao chổi, chăng? Nó bay thẳng về phía thành Osaka.
Vừa bay vừa rải ra vô số hạt sáng, nó không chút do dự xé toạc màn đêm.
Như một vì sao băng ước nguyện.
『Hấp Huyết Cơ』hiểu ra một cách bản năng. Toàn thân nàng run rẩy. Giác quan thứ sáu của nàng đang mách bảo── những ngày tháng nàng cúi đầu trong ngục tối dưới lòng đất của『Ooku』, khóc lóc mỗi ngày. Những ngày tháng nàng chìm trong tuyệt vọng trước sự bất lực của mình. Có một người đã cho nàng dũng khí, hy vọng.
Người đã biến nỗi đau khổ thành lưỡi dao, chiến đấu vì tình yêu──.
Anh hùng của『Hấp Huyết Cơ』.
「Sakura?」
Nàng vô thức thốt lên cái tên đó. Ánh sáng thần thánh chiếu rọi thế giới đẫm máu.
Như thể đang trách mắng『Hấp Huyết Cơ』chỉ biết im lặng nhìn cảnh tượng ác mộng này. Như thể đang động viên. Nâng đỡ, dẫn lối.
「Là Sakura sao...?」
Đó là gì,『Hấp Huyết Cơ』không biết.
Ánh sáng nhanh chóng lướt qua đỉnh núi, xa dần và biến mất. Dường như nó nhắm đến khu vực thành Osaka, nhưng những lùm cây trên núi đã che khuất tầm nhìn nên nàng không thể xác nhận.
Nhưng, như vậy là đủ rồi.
Dù chỉ là một chút thôi, nó đã mang lại cho nàng ánh sáng.
Đã khiến nàng nhớ về Sakura.
Tình yêu thương, lòng ngưỡng mộ── tình yêu dành cho cô ấy, đã hồi sinh『Hấp Huyết Cơ』. Cứ như thể máu huyết đột nhiên tuần hoàn khắp cơ thể. Cảm xúc trào dâng. Động lực để sống tiếp.
Đúng vậy.
Mình đang sụt sùi, khóc lóc vì cái gì chứ.
Sakura dù bị chặt mất cả tay chân, quê hương bị đốt cháy, phải xa cách người yêu thương── vẫn không gục ngã, vẫn đứng lên chiến đấu. Cô đã đối mặt với số phận của mình, tiến về phía trước.
Mình còn tay chân. Vẫn còn sống. Vậy thì, không có gì là không thể.
『Hấp Huyết Cơ』dùng hết sức lực ôm『Huyết Nhãn』dậy và đứng lên. Nàng loạng choạng, nhưng vẫn cố gắng trụ vững.
Đây là chiến trường của mình. Kẻ ngã xuống không thể cử động, chỉ có thể chết trên chiến trường. Phải sống. Phải chiến đấu, với chính số phận của mình.
Đầu óc cũng bắt đầu hoạt động. Nếu sử dụng vô số dị năng ẩn chứa trong cơ thể, có lẽ nàng có thể cứu được『Huyết Nhãn』. Nàng cũng có năng lực chữa lành. Dù không biết độc của『Thiết Cơ』mà người phụ nữ đen kịt nhắc đến độc ác đến mức nào── nhưng nàng chắc chắn sẽ biến điều không thể thành có thể, tạo ra một phép màu. Tuyệt đối không để chị ấy chết.
Nàng sẽ cứu tất cả, cả『Huyết Nhãn』lẫn『Huyết Tế』.
Dù đã từng mạnh miệng nói có thể gánh vác cả thế giới, nhưng giờ đây nàng chỉ có thể cố hết sức ôm lấy một mình『Huyết Nhãn』. Nhưng, chắc chắn một ngày nào đó── nàng sẽ hiện thực hóa lý tưởng của mình, sẽ trở thành người như vậy. Như nhân vật chính trong một câu chuyện, nàng sẽ tạo ra phép màu hết lần này đến lần khác.
「Sakura!」
Nàng muộn màng tuyên bố với bầu trời đêm không còn sót lại chút tàn dư nào của ánh sáng.
Nàng cầu nguyện với những vì sao. Gửi lời thề đến người anh hùng mà nàng ngưỡng mộ, người có lẽ đang chiến đấu ở một nơi nào đó xa xôi── đến Sakura. Với tất cả lòng tự hào. Với tất cả tâm hồn.
「Em sẽ không thua đâu! Chuyện thế này không thể đánh bại em được! Chị chắc chắn sẽ chiến thắng, dù ở bất kỳ chiến trường nào! Em cũng sẽ chiến thắng giống như chị!」
Dù những giọt lệ vẫn còn vương,『Hấp Huyết Cơ』vẫn cố gắng mỉm cười.
Nàng gào lên, lấy lại tinh thần, chống lại hiện thực đang sụp đổ.
「Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi! Bởi vì, ai cũng sống vì tình yêu và hạnh phúc! Lý tưởng của em, mong muốn của em, chắc chắn một ngày nào đó sẽ thành hiện thực! Cho đến ngày đó, em sẽ không bao giờ khóc nữa! Em sẽ kiêu hãnh chiến thắng với một nụ cười, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa!」
Giải phóng lý tưởng và sự trong sáng vào bầu trời đêm.
『Hấp Huyết Cơ』nhìn về phía trước. Nàng ưỡn ngực── đối diện với hiện thực quá đỗi tàn nhẫn.
Nàng dũng cảm đối mặt với số mệnh của mình.