Anh hùng, hãy đốt cháy sinh mệnh!
Cũng giống như 『Đại Áo』 hay vùng núi nơi phái đảo Mạc đang ngọ nguậy, một địa ngục đã trải rộng khắp thành Osaka.
Hơn nữa, đó là một địa ngục với hình thức dễ nhận biết.
Những kẻ trông đến rợn người đang lấp kín các lối đi trong thành Osaka.
Dường như đó là các nhân viên văn phòng, binh lính canh gác làm việc trong thành, cùng với những nhà thầu bên ngoài và công nhân công trường. Toàn bộ đều là đàn ông. Thế nhưng, tất cả bọn họ đều có sắc mặt tái như đất, trông rõ là đã chết.
Trong số đó, có kẻ cổ vẹo sang một bên, kẻ thì ruột gan lòng phèo lòng thòng từ trong bụng. Không thể nào còn sống được. Thế nhưng, chúng vẫn đang di chuyển, hệt như những xác chết di động trong các bộ phim kinh dị. Chúng đang ồ ạt kéo đến.
Về mặt chiến lực, chúng chẳng có gì đáng kể. Chúng chỉ có thể di chuyển ở mức độ tiến lại gần và cắn xé, nhưng số lượng quá đông khiến việc đối phó trở nên hết sức khó khăn.
Bị đám vong giả bao vây, dù cho là chiến binh cường tráng đến đâu rồi cũng sẽ kiệt sức, thể lực và khí lực đều cạn sạch rồi bị nghiền nát.
「Với tình yêu và chính nghĩa nya nya nya nya~n♪ Lũ kẻ xấu nya nya nya nya~n♪」
『Đại Áo』 xếp hạng hai, 『Kamakiri』, vừa hát vừa lao đi vun vút trong thành Osaka, nơi mọi ánh đèn đều đã tắt ngấm. Với 『Kamakiri』, người sinh ra và lớn lên tại 『Đại Áo』, đây là một nơi thân thuộc. Nàng di chuyển ba chiều, nhảy nhót giữa các lối đi nhỏ hẹp và phức tạp mà dù nhắm mắt lại nàng vẫn biết rõ thứ gì đang ở đâu, lấy sàn nhà, tường và trần nhà làm điểm tựa.
Mái tóc dài màu xanh lục nhạt bay lên, nàng nắm chặt hai tay rồi đấm thẳng về phía trước. Nàng nện cú đấm đó vào bất cứ thứ gì cản đường.
「『Kamakiri』 Pa~nch☆」
Do ô nhiễm và ảnh hưởng từ 『Bom Thời Không』 được thả xuống trong trận đại chiến Sekigahara chia đôi thiên hạ, các dị năng lực gia đã ra đời ở khắp nơi trên Nhật Bản. Gen di truyền bị biến đổi, cơ thể cũng thay đổi để thích ứng với dị năng mạnh mẽ, và nhìn chung, các dị năng lực gia thường có cơ thể cường tráng hơn người thường.
『Kamakiri』 nhỏ con và trẻ tuổi cũng không phải ngoại lệ. Dù lép vế hơn so với các cận chiến giả chuyên về đánh giáp lá cà, nhưng nếu đối thủ là người thường thì nàng sẽ không thua trong các trận vật tay hay ẩu đả.
Nàng còn chồng thêm dị năng của bản thân vào cú đấm uy lực như đạn pháo.
Nắm đấm được bao bọc bởi một lớp màng không khí dày đặc tấn công toàn bộ lối đi. Không thể chống lại đòn tấn công từ luồng khí vô hình, những thây ma biết đi trước mặt 『Kamakiri』 bị thổi bay như lá khô.
「Nyahaha♪」
Nghĩ rằng mình đã thành công, biểu cảm của 『Kamakiri』 giãn ra.
Nhưng ngay lập tức, sắc mặt nàng trở nên u ám.
Lũ thây ma bị đánh ngã ngửa như thể bị một cơn gió mạnh thổi qua, lần lượt đứng dậy. Chậm chạp, nhưng chắc chắn. Từ phía trước và sau lối đi, kẻ địch mới cũng liên tục xuất hiện, không có điểm dừng.
「Unyu~!」
Bắt đầu cảm thấy phiền phức, 『Kamakiri』 bĩu môi rên rỉ.
Nàng một lần nữa xác nhận lại tình huống của bản thân. Nếu hiểu rõ chiến cục và chọn chiến thuật đúng đắn, không có lý do gì 『Kamakiri』 lại thua. Dù gì nàng cũng là 『Đại Áo』 xếp hạng hai, nàng rất mạnh. Nhưng tình hình hiện tại, nàng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cũng không biết mình đang chiến đấu với thứ gì, chẳng có thắng thua gì cả.
Nàng dừng lại một lát, hít một hơi thật sâu rồi bắt chước người chị thân thương 『Hotaru』 để vào thế của một võ sĩ. Hai tay buông thõng về phía trước, một thế Đường Lang Quyền trông như ma quỷ.
Toàn thân 『Kamakiri』 lúc này đã thay đổi hoàn toàn so với lúc trước.
『Súng Psycho』 nội địa──『Custom Support của người cha tàn mạt』, di vật của cha do mẹ nàng, 『Hyo』, phó thác──đang bao bọc thành lớp giáp trên khắp cơ thể 『Kamakiri』.
Bộ vỏ ngoài trông như khung xương, giống với giáp tay giáp chân mà 『Hotaru』 từng trang bị, đang bao phủ đôi tay và đôi chân nhỏ bé của 『Kamakiri』.
Hơn nữa, để bảo vệ phổi và cơ hoành, những cơ quan phát ra dị năng vốn là huyết mạch sinh tồn của 『Kamakiri』, một lớp giáp cường tráng cũng được trang bị trên ngực nàng. Phía sau lưng, chiếc kẹp tài liệu được 『Hyo』 giao phó lúc nãy được buộc chặt bằng những sợi xích bằng xương trắng.
Trên đầu nàng cũng đội một chiếc mũ giáp giống như người hùng chính nghĩa trong bộ phim yêu thích của 『Kamakiri』, từ khe hở của nó, chiếc kẹp tóc hồng ngọc và những lọn tóc lấp ló lộ ra.
『Custom Support của người cha tàn mạt』, thứ có khả năng hỗ trợ và cường hóa chủ nhân, đã tự mình lựa chọn, biến hình rồi phân tách ra để trang bị trên khắp cơ thể 『Kamakiri』. Nó vừa bảo vệ mạng sống của con gái, vừa nâng cao sức chiến đấu.
Một cảm giác an tâm, như thể đang được cha ôm vào lòng.
Giữa luồng hơi nước bốc lên từ lớp giáp tỏa nhiệt, 『Kamakiri』 cũng tự điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
「Mư~n」
Nàng cố bắt chước 『Hotaru』, sử dụng hơi thở, một phương pháp hô hấp đặc biệt, nhưng chỉ có một tiếng kêu ngớ ngẩn lọt ra từ kẽ răng.
『Kamakiri』 đã mệt.
Vốn dĩ nàng không có nhiều sự kiên nhẫn hay sức bền.
Vừa nãy, sau khi được 『Hyo』 giao cho chiếc kẹp tài liệu không rõ lai lịch và được giải thoát khỏi bàn tay ma quỷ của kẻ có vẻ là cường địch 『Công chúa Bọ Cạp』... 『Kamakiri』 không biết phải làm gì, nên trước hết đã cố gắng kiểm tra nội dung của chiếc kẹp tài liệu có vẻ quan trọng này.
Thế nhưng, bên ngoài nơi nàng vừa ở vẫn còn là ban đêm, không có ánh sáng nên rất khó để đọc chữ. Thêm vào đó, địa hình bên trong 『Đại Áo』 đã thay đổi, xác chết la liệt khắp nơi như thể vừa xảy ra một cuộc thảm sát──đó là chiến trường, và nàng cảm thấy ở lại lâu sẽ rất nguy hiểm.
Vì vậy, 『Kamakiri』 quyết định di chuyển đến một môi trường có thể bình tĩnh đọc sách.
Là một người có quyền lực trong 『Đại Áo』, tức cũng là một nhân vật tai to mặt lớn đối với thành Osaka, 『Kamakiri』 gần như đã biến đồn trú của binh đoàn 『Cục Chấp Hành』 do mình đứng đầu thành của riêng.
Bình thường nàng vẫn ăn ngủ ở đó, và đó cũng là môi trường khiến 『Kamakiri』 cảm thấy bình tâm nhất. Vì vậy, nàng nhắm đến nơi đó. Đồn trú của 『Cục Chấp Hành』 được xây dựng kiên cố và an toàn, nếu có thuộc hạ ở đó thì chiến lực cũng sẽ tăng thêm. Nàng nghĩ đó là một công đôi việc.
Tình hình của 『Đại Áo』 dường như cũng không thể làm ngơ, nhưng 『Kamakiri』 không thể suy nghĩ nhiều việc cùng một lúc. Bây giờ đành phải gác lại đã.
Nàng cũng lo lắng cho 『Hotaru』. Từ lúc bị 『Hyo』 đánh bại cho đến khi được 『Hyo』 cứu, 『Kamakiri』 đã bất tỉnh. Trong khoảng thời gian đó, cô gái dũng cảm đã liều mình cứu giúp 『Kamakiri』 rốt cuộc đã ra sao?
『Đại Áo』 quen thuộc cũng đã biến đổi, mọi thứ như thể đã sụp đổ hoàn toàn, tình cảnh dị thường này khiến 『Kamakiri』 sợ hãi, run rẩy.
Nàng lắc đầu. Một mình, cùng với bộ xương của cha và chiếc kẹp tài liệu như hiện thân cho linh hồn mẹ gửi gắm, 『Kamakiri』 lao đi trong thành Osaka.
Đồn trú của 『Cục Chấp Hành』 nằm ở tầng thấp nhất của thành Osaka. Từ 『Đại Áo』 vào thành, chỉ cần đi thẳng là sẽ đến ngay.
Nơi 『Kamakiri』 tỉnh dậy là vị trí của tháp đồng hồ ngày trước. Không hiểu sao tháp đồng hồ đã sụp đổ và biến thành sa mạc, nhưng về mặt vị trí thì có thể suy đoán như vậy. Từ đó, nàng nhắm thẳng đến thành Osaka. 『Kamakiri』, người có thể bay lượn bằng cách điều khiển không khí, đã nhảy qua cánh cổng cao để xâm nhập và đang di chuyển bên trong thành Osaka.
Đó là trước khi Toyotomi Hidekage và 『Chim Điên』 lẻn vào 『Đại Áo』, ngay trước lúc 『Hotaru』 sắp bị đóng đinh lên thập tự giá.
Không có một người đồng đội đáng tin cậy nào, 『Kamakiri』 đơn độc vượt qua cõi trần gian đã hóa thành địa ngục.
「『Kamakiri』 Ki~ck☆」
Nàng nhảy lên, tung một cú đá bay vào thây ma biết đi. Bị đòn tấn công bọc trong gió lốc của 『Kamakiri』 hất tung, thây ma đó va vào những kẻ khác và ngã xuống. Nhưng chúng lại lập tức đứng dậy, chậm chạp tiến lại gần.
Nàng bắt đầu thấy chán ngán.
Có lẽ, lũ vong giả này đang bị điều khiển bởi dị năng của 『Vua Ruồi Beelzebul』. Qua cuộc đối thoại với ả và trận chiến cùng 『Hotaru』, một phần dị năng của kẻ đầu sỏ 『Vua Ruồi』 đã được hé lộ.
Ả cấy ruồi vào người khác, khiến chúng ký sinh và ăn mòn tế bào để chiếm đoạt, từ đó chi phối và điều khiển họ theo ý muốn.
『Vua Ruồi』 đã cấy ruồi vào những người dân thường làm việc trong thành Osaka và đang điều khiển xác chết của họ. Có lẽ là dùng làm những con tốt thí.
Khác với đám tự xưng là 『Trùng Binh』 như 『Hyo』, những vong giả trước mặt 『Kamakiri』 chỉ là những khối thịt thối rữa rẻ tiền chỉ biết cử động. Có lẽ lượng ruồi được cấy vào rất ít, chúng là những sản phẩm được sản xuất hàng loạt, chỉ có thể di chuyển theo những mệnh lệnh đơn giản.
So với những 『Trùng Binh』 đặc chế, chúng chẳng đáng sợ chút nào khi làm kẻ thù.
Từ khi quay trở lại thành Osaka, nàng đã thấy lạ vì sao có ít nhân viên đến vậy... Thêm vào những thông tin như đống máu thịt vương vãi trước cổng thành, 『Kamakiri』 đã đưa ra phán đoán như vậy. 『Kamakiri』 không giỏi suy nghĩ, nhưng bây giờ không có ai khác nghĩ thay nàng.
Nàng không biết 『Vua Ruồi』 đang âm mưu gì khi điều khiển đám xác chết này. Nhưng đám xác chết có lẽ là những thiết bị đầu cuối của 『Vua Ruồi』, hẳn là chúng đang gửi thông tin về cho bản thể chính. Nếu cứ chần chừ, 『Vua Ruồi』 sẽ điều động những chiến lực mạnh mẽ như 『Trùng Binh』 đặc chế đến chỗ 『Kamakiri』, và nàng sẽ bị xử lý.
Nàng sẽ bị xé xác trên bàn cờ do 『Vua Ruồi』 thống trị.
『Kamakiri』 nghiến răng, bắt chéo hai tay trước ngực. Rồi nàng dang rộng hai tay, vào thế như đang vung một vũ khí cán dài.
Đó là thế tấn công tất sát của 『Kamakiri』.
Đồng thời, 『Custom Support của người cha tàn mạt』 biến hình theo ý định của 『Kamakiri』, lớp giáp trên hai cánh tay tập hợp lại, khớp vào nhau và biến thành một chiếc lưỡi hái lớn.
Tấm lòng của cha đã thấu hiểu ý muốn của con gái khiến nàng cảm thấy có chút vui mừng.
「Tất sát! 『Kamakiri』 Gẹno-cide Cutte~r!」
Nàng không hét lên một cách vô nghĩa. Dị năng của 『Kamakiri』 là hơi thở, là giọng nói. Khi hét lên, uy lực sẽ tăng.
Cho đến nay, nàng chỉ đơn thuần tuôn dị năng ra như mở vòi nước, nhưng lần này thì khác. Nàng tập trung những lưỡi đao gió chém đứt mọi thứ lên chiếc lưỡi hái. Với chiếc lưỡi hái đã tích tụ đầy sức mạnh hủy diệt, 『Kamakiri』 chém tới.
「A-chố!」
Nàng chém đứt những vong giả đang đi gần đó một cách không chút kháng cự. Máu đen thối rữa và nội tạng bay tung tóe.
「Chói-ya!」
Nàng giải phóng những lưỡi đao không khí với công suất tối đa, xuyên thủng, cắt đôi và thổi bay đám thây ma đang lấp đầy lối đi. Kẻ địch ở gần thì bị chém trực tiếp, kẻ ở xa cũng bị xé toạc bởi những nhát chém từ không khí được nén lại.
Nhờ sự hỗ trợ của 『Custom Support của người cha tàn mạt』, 『Kamakiri』, người trước đây chỉ biết tuôn dị năng một cách bừa bãi, giờ đây đã có thể sử dụng chiến thuật ở một tầm cao hơn. Vì có thể tập trung dị năng vào chiếc lưỡi hái cụ thể, uy lực cũng được cô đọng và tăng lên một cách đột biến.
Nàng không cảm thấy mình sẽ thua. 『Kamakiri』 lúc này là vô địch.
Nhưng, dù thế nào đi nữa, kẻ địch quá đông.
「Unyu!?」
Những vong giả bị chém nát đang ngọ nguậy. Nửa thân trên, hay thậm chí chỉ là nửa thân người cũng vẫn di chuyển, từ từ bò về phía 『Kamakiri』. Đó là một cảnh tượng không thể hiểu nổi.
Nàng đã nghĩ rằng nếu bị chém làm đôi, chúng sẽ ngừng di chuyển, nhưng hoàn toàn không thể vô hiệu hóa chúng. Yếu, nhưng không thể tiêu diệt hoàn toàn. 『Kamakiri』 bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Nàng nghĩ rằng nếu có sức phá hoại siêu phàm như 『Hotaru』 hay 『Hồng Long Chuồn Chuồn』, có thể thổi bay toàn bộ cơ thể của kẻ địch, hoặc ít nhất biến chúng thành những mảnh thịt vụn thì chúng sẽ không thể cử động được nữa.
Dị năng của 『Kamakiri』 được rèn giũa chuyên về cắt xé. Đối với những vong giả vẫn có thể cử động dù bị cắt làm đôi, nàng có phần bất lợi.
Có lẽ băm chúng ra thành từng mảnh nhỏ là được, nhưng thời gian lại không cho phép. Dị năng cũng không phải là vô hạn, tiêu hao quá nhiều vào đám tép riu cũng không phải là cách hay.
Hay là cứ mặc kệ chúng rồi nhảy qua luôn, 『Kamakiri』 phán đoán. Nàng dồn sức vào hai chân, hơi nước phụt ra từ 『Custom Support của người cha tàn mạt』 đang bao bọc cẳng chân. Nàng định nhảy lên, phớt lờ những mảnh vụn của vong giả đang lăn lóc trên sàn mà vẫn ngọ nguậy để tiến về phía trước.
Chính vào khoảnh khắc đó.
Khi 『Kamakiri』 tạm dừng tấn công để nhảy lên, sự cảnh giác với xung quanh của nàng đã lơi lỏng, như thể nhắm vào đúng khoảnh khắc đó.
Bức tường ngay bên cạnh 『Kamakiri』, tan chảy ra như bùn.
Nó sụp xuống, và từ phía sau, vô số đoản đao bay tới.
「...!?」
『Kamakiri』 hành động nhanh nhạy như một con côn trùng phản xạ mà không cần chờ chỉ thị từ não. Nàng tạo ra một luồng không khí xoáy xung quanh mình, cuốn lấy những thanh đoản đao, hất chúng bay lên và vô hiệu hóa. Những thanh đoản đao rơi xuống lối đi như mưa.
Trước mặt 『Kamakiri』 đang thủ thế, một kẻ nào đó bước ra từ phía sau bức tường đã tan chảy.
Đó là một cô gái. Gương mặt thanh tú. Mái tóc kỳ lạ với những mảng màu vàng và đen loang lổ được buộc lại, rũ xuống thành nhiều lọn tóc dày và dài. Đôi mắt lạnh lẽo của một kẻ săn mồi. Bộ đồng phục của Học viện Nữ sinh Đại Áo phồng lên ở phần ngực, eo thắt lại, trông vừa gợi cảm lại vừa mảnh mai, một vẻ ngoài đầy mâu thuẫn.
Dù có ngoại hình xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp đó quá hoàn hảo, trông như một sản phẩm nhân tạo. Nhìn qua thì cô ta không mang vũ khí, miệng đang nhai nhóp nhép.
Cô ta chu môi, thổi một quả bóng trông như chất nhầy. Phía sau đó, có thể thấy một hàm răng lởm chởm. Dù là một cô gái đáng yêu, nhưng lại có nét gì đó quái vật.
Như để nhấn mạnh phần ngực, cô ta đeo một chiếc thắt lưng da trông khá khêu gợi bên ngoài bộ đồng phục. Thắt lưng da. Đó là đặc điểm của 『Trùng Binh』. Cuối cùng thì binh lính đặc chế cũng đã được điều động.
「Cô là ai...?」
『Kamakiri』 cảm thấy có chút quen thuộc, bèn lục lại ký ức của mình. Mình đã thấy ở đâu nhỉ? Nếu là đối thủ đã biết thì sẽ rõ năng lực, nếu rõ năng lực thì sẽ có cách đối phó.
Một lúc sau, 『Kamakiri』 mở to mắt. Ký ức ùa về. Bảo sao không thể nhớ ra ngay, 『Kamakiri』 chỉ biết cô gái này qua hồ sơ.
Một bức ảnh mặc đồ lót, được chụp trong buổi kiểm tra sức khỏe Hanashirabe, một sự kiện truyền thống của 『Đại Áo』. Một ký ức khác còn lại là ảnh chụp một xác chết với những vết thương do dao và những vết đánh đập...
Là người đứng đầu 『Cục Chấp Hành』, cơ quan duy trì trật tự trong trường, 『Kamakiri』 đã xem qua các bản ghi và tài liệu về những vụ án mà học sinh 『Đại Áo』 có liên quan. Nàng không giỏi đọc tài liệu, nhưng 『Hotaru』 rất hay cằn nhằn, và 『Kamakiri』 cũng là người nghiêm túc trong công việc.
Vì vậy nàng vẫn nhớ. Cô gái trước mặt là người có liên quan đến vụ án thảm khốc xảy ra vài ngày trước.
Vụ án một học sinh xếp hạng cao của 『Đại Áo』 bị sát hại ở thị trấn dưới thành, vụ thảm sát học sinh 『Đại Áo』. Vụ án đó đã được giao cho 『Công chúa Rết』 điều tra, và nó cũng là khởi đầu châm ngòi cho tình cảnh địa ngục cùng cực này...
「『Trùng Binh』 hạ cấp, Tiêu hóa sư 『Utsubo』. Xin được làm đối thủ của cô.」
Một giọng điệu đĩnh đạc không hề tương xứng với vẻ ngoài có phần lả lơi. Toát ra trên người cô ta là khí phách của một chiến binh. Đây là một đối thủ không thể xem thường, 『Kamakiri』 thủ thế.
『Utsubo』. Sau trận đấu Ngự tiền Shogun tàn khốc đi vào lịch sử của 『Đại Áo』, khi hầu hết những người xếp hạng cao đều chết hoặc mất tích, cô gái này đã được thăng hạng và giành được vị trí cao.
Khi thời đại hòa bình đến với vị Shogun mới, cô ta, người đã cống hiến cho 『Đại Áo』 bằng những phương thức ngoài chiến đấu, đã được đánh giá cao, đáng lẽ phải có được quyền lực và vinh quang.
Thế nhưng, tại thị trấn dưới thành nơi phong trào đảo Mạc đang dâng cao, cô ta đã bị dân thường tấn công và sát hại cùng với một cô gái tên 『Kawasemi』, người được cho là gần như người yêu của cô ta.
Lẽ ra phải là như vậy, nhưng bản thân vụ án đó đã rất đáng ngờ. Có khả năng đó là một âm mưu của 『Vua Ruồi』. Và thực tế, 『Utsubo』 đã xuất hiện với tư cách là 『Trùng Binh』, tay sai của 『Vua Ruồi』.
Bị lợi dụng trong vụ án, xác chết bị tái sử dụng, bị dùng theo ý muốn của 『Vua Ruồi』. Thật đáng thương. Nhưng, không có thời gian để đồng cảm.
Việc 『Trùng Binh』 được gửi đến có nghĩa là 『Vua Ruồi』 quả thực đang nắm bắt tình hình của phe này thông qua những vong giả đóng vai trò thiết bị đầu cuối. Đúng là đôi tai của địa ngục. Nếu cứ lề mề, những chiến lực mạnh mẽ như 『Hyo』, kẻ mà 『Kamakiri』 không thể làm gì được, sẽ được cử đến, và nàng sẽ không thể đối phó và bị tiêu diệt. Đến đó là hết, là kết thúc.
Phải đột phá. Càng nhanh càng tốt.
Và sau đó, ở một nơi an toàn, nàng sẽ xác nhận chiếc kẹp tài liệu mà 『Hyo』 đã giao phó.
Nhưng, cái gọi là ‘nơi an toàn’ đó, liệu có tồn tại ở bất cứ đâu trên thế gian này không?
「Đứng trước kẻ thù mà còn suy tư sao?」
Cùng với giọng nói, 『Utsubo』 thu hẹp khoảng cách. Mái tóc loang lổ uốn éo như một con rắn độc. Lòng bàn tay cô ta đang nhắm vào phần bụng không được bảo vệ bởi lớp giáp của 『Kamakiri』.
Không được. Bây giờ, phải gác suy nghĩ lại đã. Dù sao thì, kẻ dốt suy nghĩ cũng chẳng khác gì nghỉ ngơi.
『Kamakiri』 định dùng lớp giáp trên tay để đỡ đòn một cách tức thời, nhưng rồi lại thôi. Nàng đã nhớ ra dị năng của 『Utsubo』.
Nén không khí vào lòng bàn chân, rồi cho nó phát nổ để nhảy lên. Nàng nhào lộn trên không, đạp vào trần nhà và tạo ra một khoảng cách lớn với 『Utsubo』.
Bàn tay của 『Utsubo』 đã bị né, xuyên thủng bức tường của lối đi trong thành Osaka một cách rất tùy tiện. Một uy lực tấn công không thể tưởng tượng nổi từ một cổ tay mảnh khảnh.
Không, đó không phải là một cú đánh. Đây là dị năng của 『Utsubo』.
Bức tường mà 『Utsubo』 chạm vào đang tan chảy ra sền sệt. Nó biến thành dạng gel bán lỏng, rồi đọng lại trên sàn nhà như nến chảy. Nếu 『Utsubo』 chạm vào, 『Kamakiri』 cũng sẽ trở thành như vậy.
「Dù đã có được thứ hạng cao, nhưng so với 『Kamakiri』 thì vẫn còn thấp!」
Nàng hét lên, cũng là để cổ vũ bản thân.
Với niềm kiêu hãnh của người xếp hạng hai, 『Kamakiri』 sẽ xử lý 『Utsubo』.
「Kẻ dưới phải tuân lệnh người trên!」
Phán đoán rằng lại gần 『Utsubo』 là nguy hiểm, nàng phóng ra những lưỡi đao vô hình.
Nhưng 『Utsubo』 không hề hoảng hốt, cô ta dậm chân như đang nhảy múa. Ngay lập tức, vật liệu tường đã tan chảy đang đọng lại dưới chân cô ta trỗi dậy, tái cấu trúc thành nhiều lớp tường.
Lưỡi đao chân không chém rách bức tường, nhưng trong lúc lưỡi đao không khí bị chặn lại trong giây lát, 『Utsubo』 đã di chuyển một cách khoan thai.
Cô ta lại đập vào tường, làm nó tan chảy. Vật liệu tường tan chảy biến hình thành một ngọn giáo cán dài. Nắm lấy nó, 『Utsubo』 nở một nụ cười của dã thú.
「Xin đáp lễ!」
Ngọn giáo được ném ra, nhắm vào 『Kamakiri』.
『Kamakiri』 dựng lên một bức tường không khí, làm chệch hướng ngọn giáo.
Cả hai giao tranh qua lại như để thăm dò, thế trận năm ăn năm thua. Nhưng, lẽ ra phải có sự chênh lệch về thứ hạng chứ.
『Kamakiri』 đã được cường hóa, việc có thể chiến đấu ngang cơ là điều kỳ lạ.
『Utsubo』 khi còn sống chỉ là đang che giấu thực lực của mình và giả làm người không biết chiến đấu thôi sao? Chỉ sau một cuộc giao tranh ngắn ngủi tựa như so kiếm, vẻ ung dung trên gương mặt 『Kamakiri』 đã biến mất.
Quả nhiên, 『Trùng Binh』 thật đáng sợ.
「Phòng thủ cũng như tấn công đều vô hình và vô địch, quả nhiên là đao phủ trừng phạt khét tiếng của 『Đại Áo』, đến trẻ con khóc cũng phải nín.」
『Utsubo』 cười một cách gượng gạo. Quả nhiên, trông nó như một chiếc mặt nạ, một thứ nhân tạo. Cô ta cũng chỉ là một xác chết đang cử động. Không có chút sinh khí nào.
「Nhưng nếu đến cả một 『Trùng Binh』 hạ cấp như ta mà cũng khiến cô vất vả thế này, thì với những 『Trùng Binh』 thượng cấp như 『Công chúa Bọ Cạp』, cô chẳng thể nào bì kịp...♪」
Cô ta liếm môi một cách đầy khiêu khích và gợi tình.
『Utsubo』 làm tan chảy các bức tường, biến chúng thành đoản đao và giáo. Cô ta cầm từng cái một, vào thế ném chết đối thủ.
「Và ta cũng không cần phải đánh bại cô. Dường như đang có biến cố gì đó ở 『Đại Áo』 nên viện binh đến muộn. Chỉ cần chờ những 『Trùng Binh』 thượng cấp như 『Công chúa Bọ Cạp』 và 『Rồng Lốc』 đến là được, nhiệm vụ của ta là câu giờ.」
Cô ta cười khùng khục trong cổ họng, nhìn xuống 『Kamakiri』 nhỏ con.
「Như cô đã biết, dị năng của ta là biến vật thể thành dạng gel bán lỏng và tái cấu trúc thành vật thể khác. Khi còn sống, ta đã rất năng nổ ở các công trường xây dựng đấy.」
Thì ra là vậy, tự xưng là Tiêu hóa sư là vì thế.
Đưa thức ăn vào từ miệng, tiêu hóa trong dạ dày và ruột, rồi biến đổi thành vật thể khác và bài tiết ra ngoài. Dị năng đó giống như cơ chế của sinh vật vậy.
「Ta không thể làm những trò hoang đường như biến đổi tức thời mọi thứ kể cả không gian như 『Công chúa Bọ Cạp』, và những vật thể có thể tan chảy cũng như vật thể có thể tạo ra đều có giới hạn. Thứ không tiêu hóa được thì vẫn không được. Nhưng mà, nó cũng khá tiện lợi và mạnh mẽ đấy chứ?」
『Utsubo』 nói một cách đắc ý.
Có lẽ vì khi còn sống đã phải che giấu thực lực, giả vờ vô hại, nên bây giờ được phát huy toàn bộ sức mạnh khiến cô ta vui sướng. Đôi mắt cô ta sáng rực lên, hàm răng lởm chởm cọ vào nhau nghe đến chói tai.
「Ta đã không hài lòng với việc bị đối xử như người dự bị cho 『Công chúa Bọ Cạp』, nhưng vào ngày này, khoảnh khắc này, ta sẽ được đánh giá lại! Nếu ta thể hiện hết thực lực, ngay cả xếp hạng hai ta cũng có thể giết!」
Hét lên một tiếng, sát khí của 『Utsubo』 bùng nổ.
Ngay trước khoảnh khắc trận tử chiến chính thức bắt đầu.
「Chà chà, cái danh xếp hạng hai cũng bị xem rẻ quá rồi đấy nhỉ.」
Một giọng nói hung tợn vang lên.
『Utsubo』 cứng đờ người. Giống như một con mèo con đang đùa nghịch bỗng nhận ra mình đang ở trong miệng một con hổ khổng lồ.
Thở ra một hơi thở ngắn đầy sợ hãi, 『Utsubo』 vội vàng định quay lại.
Nhưng đã quá muộn.
「Để cho một con tép riu như thế này lên mặt thì cái danh xếp hạng hai mà mày kế thừa từ tao cũng phải khóc thét đấy... 『Kamakiri』?」
Cùng với giọng nói, một kẻ nào đó bước ra từ phía sau lối đi đã tan chảy và sụp đổ. Một bàn tay lớn đặt nhẹ lên vai 『Utsubo』 một cách thân mật.
「A, a!?」
『Utsubo』 run rẩy, không thể cử động. Dù chỉ là một xác chết, cô ta vẫn bị trói chặt bởi nỗi sợ hãi có lẽ đã được khắc sâu từ khi còn sống. Không thể chống lại kẻ này. Nếu làm phật lòng hắn, mình sẽ bị ăn thịt. Bản năng của cô ta đang gào thét như vậy.
Với vẻ mặt không thể tin nổi, 『Utsubo』 cố gắng quay lại.
「Aka-to...!?」
Cô ta định nói gì đó.
「Mà này, mày là đứa nào ấy nhỉ?」
Một giọng nói vui vẻ mỉm cười, nhưng đôi mắt thì hoàn toàn không cười, một đôi tam bạch nhãn giống như khủng long ăn thịt thời cổ đại nhìn chằm chằm vào cô ta.
Ngay sau đó, toàn thân 『Utsubo』 bốc cháy. Bắt đầu từ bàn tay đặt trên vai, cô ta bùng lên trong lửa. Những tia lửa bay ra, da thịt, xương cốt, và ngay cả tóc của 『Utsubo』 cũng bị ngọn lửa hồng liên tàn phá và than hóa trong nháy mắt.
Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt.
『Utsubo』, kẻ có thực lực đáng kể, đã bốc hơi một cách lãng nhách mà không thể làm gì, không được phép làm gì. Vong giả gần như bất tử, lẽ ra kẻ đã chết một lần không thể chết thêm lần nữa.
Nhưng ngọn lửa chẳng quan tâm đến những chuyện đó, nó thiêu rụi cả đạo lý lẫn mọi thứ khác.
Tất cả tế bào đều bị đốt cháy thành tro, hoặc bay hơi, và những con ruồi của 『Vua Ruồi』 ký sinh trong tế bào cũng bị tiêu diệt cùng lúc. Đến nước này thì việc tái sinh hay cử động một lần nữa là không thể.
Áp đảo tuyệt đối.
Đây chính là người xếp hạng hai thực sự, khét tiếng của 『Đại Áo』. Người đã sống sót qua thế hệ địa ngục, đá bay những kẻ mạnh, được gọi là vũ khí hủy diệt hàng loạt và khiến mọi người khiếp sợ...
「A, 『Hồng Long』!?」
Đầu của 『Utsubo』, không hiểu sao vẫn còn nguyên vẹn một cách kỳ lạ, run rẩy gọi tên người đó. Thái độ vênh váo lúc nãy đã biến mất, giờ đây chỉ còn lại sự sợ hãi tột độ.
「A~, đúng là không quen thật? Cả 『Đại Áo』 lẫn học sinh đều thay đổi quá rồi, lâu rồi không về nên cũng đành chịu.」
Chủ nhân của giọng nói giơ cái đầu của 『Utsubo』 lên một cách thô bạo, túm tóc cô ta mà lắc qua lắc lại, một hành động đầy báng bổ.
Một lúc sau, có lẽ đã chán, ả ném cái đầu đi. Phần còn lại của 『Utsubo』 như một mảnh thiên thạch vô tình lao vào bầu khí quyển, bị thiêu đốt bởi nhiệt độ cao và ngọn lửa, nhanh chóng than hóa rồi tan thành những tia lửa.
Chỉ còn lại mùi thịt người cháy khét lẹt và một người phụ nữ cao lớn.
『Kamakiri』 nhận ra người phụ nữ đó.
Không thể nào quên được.
Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại trong hoàn cảnh này.
「Sao lại đứng ngẩn ra đó thế?」
『Hồng Long』, cựu xếp hạng hai của 『Đại Áo』, nói với vẻ phiền phức.
Gương mặt góc cạnh trông như người ngoại quốc. Đôi tam bạch nhãn tựa bò sát. Mái tóc vàng xỉn được tết thành bím, đội một chiếc mũ nhọn như phù thủy. Chiếc áo choàng trắng. Bộ đồ bơi trơ trẽn chỉ vừa đủ che đi bộ ngực đầy đặn và những chỗ nhạy cảm. Dưới chân treo lủng lẳng hai khẩu súng lục có hình dáng kỳ lạ.
Với khuôn mặt đầy tàn nhang như một bé gái, 『Hồng Long』 vẫy tay gọi.
「Lại đây, 『Kamakiri』. Khắp nơi đều thay đổi, toàn những kẻ lạ mặt đi lại... Ngay cả một gương mặt quen thuộc như mày mà cũng không chào đón tao thì tao cũng thấy hơi cô đơn đấy chứ?」
「『Hồng Long』-chan!」
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, 『Kamakiri』 nở một nụ cười ngây thơ, lao tới như một viên đạn pháo.
Nàng chạy với tốc độ mắt thường không thể theo kịp, rồi nhảy lên thật mạnh.
「Woa☆ 『Hồng Long』-chan, 『Hồng Long』-chan, 『Hồng Long』-chan~!」
Nàng lao vào ngực 『Hồng Long』, ôm chầm lấy ả bằng cả cơ thể.
『Hồng Long』 to lớn đón nhận cú va chạm đó một cách thành thạo, không hề lay chuyển dù chỉ một chút, rồi ôm nàng lại.
『Kamakiri』 vùi mặt vào bộ ngực của 『Hồng Long』, thỏa sức làm nũng.
「Hừm.」
『Hồng Long』 nhấc bổng 『Kamakiri』 lên bằng một tay với vẻ gì đó hoài niệm.
Trông thật đáng tin cậy, như một người hùng trong truyện cổ tích.
「Tốt lắm, mày không thay đổi nhiều nhỉ. Vẫn là một con nhóc tí hon. Ngốc nghếch, ngu si, 『Kamakiri』 đáng yêu...♪」
Cựu xếp hạng hai và xếp hạng hai hiện tại, cứ như vậy, vui mừng trong cuộc hội ngộ một lúc.
Tại thành Osaka đã hóa thành địa ngục, lần đầu tiên sau một thời gian dài, một nụ cười đã nở rộ.
Đây là đồn trú của binh đoàn 『Cục Chấp Hành』 do 『Kamakiri』 chỉ huy.
Nội thất trông như một trường mẫu giáo. Những gam màu cơ bản được sử dụng một cách phóng khoáng, các bức tường được lấp đầy bởi những bức tranh đáng yêu và những nét vẽ nguệch ngoạc. Giữa phòng là một chiếc TV màn hình, đồ chơi và sách tranh vương vãi khắp nơi.
Bình thường nơi này còn bừa bộn hơn với những túi bánh kẹo ăn dở của 『Kamakiri』, nhưng trong lúc nàng vắng mặt khỏi thành Osaka một thời gian, có vẻ như đã có người dọn dẹp.
Thành Osaka dường như bị mất điện đồng loạt, ánh nến là nguồn sáng duy nhất. Vẫn còn một lúc nữa mới đến bình minh, và ánh mặt trời buổi sáng cũng chưa chiếu vào qua cửa sổ.
Trong bóng tối mờ ảo, 『Kamakiri』 ngồi khoanh chân trên chiếc giường êm ái. 『Custom Support của người cha tàn mạt』 đang bao bọc các bộ phận trên cơ thể nàng đã biến hình thành một chiếc hộp chữ nhật để không gây vướng víu, đặt ngay bên cạnh 『Kamakiri』.
「Nyahaha♪」
Cảm giác quen thuộc của chiếc giường sau một thời gian dài thật dễ chịu, và cũng vì đã trút được gánh nặng, 『Kamakiri』 nằm sấp xuống. Nàng chống cằm, hai chân vẫy vẫy một cách vui vẻ. Ánh mắt nàng hướng về phía 『Hồng Long』.
「Chà chà, cuối cùng cũng thấy yên tâm một chút.」
Vẫn chưa cởi áo choàng hay mũ, 『Hồng Long』 ngồi phịch xuống tấm đệm hình gấu bông đặt trên sàn. Có vẻ không gian đáng yêu này không hợp ý ả, ả bực bội rung chân.
「『Hồng Long』-chan giống như một bà cô vậy♪」
『Kamakiri』 cười toe toét trêu chọc.
『Hồng Long』 lườm nàng một cách khó chịu, nhưng có lẽ thấy thật ngớ ngẩn nên không nói gì mà duỗi chân ra một cách thoải mái. Chắc hẳn 『Hồng Long』 biết rằng tức giận với 『Kamakiri』 cũng chẳng ích gì.
「Tao già rồi, chính tao cũng thấy vậy. Vì đã làm những việc như nuôi dạy con cái... Thật tình, tao không muốn trông trẻ chút nào. Nhưng không hiểu sao lúc nào cũng bị giao vai đó. Mày cũng nên cư xử cho đúng tuổi đi, mười bốn rồi chứ bộ?」
「Vâng ạ, 『Hồng Long』-chan! Em sẽ cố gắng mà♪」
Nàng giơ tay nói, 『Hồng Long』 làu bàu như gầm gừ,「Nhưng mày thì trả lời nhanh thật đấy.」
Đối với các học sinh của 『Đại Áo』, 『Hồng Long』 là biểu tượng của cái chết và sự sợ hãi, được gọi là vũ khí hủy diệt hàng loạt và bị khiếp sợ, nhưng 『Kamakiri』 lại không ghét người phụ nữ mang dòng máu ngoại quốc này lắm.
Dù có dung mạo lạ lẫm, và sức mạnh cùng hành vi bạo lực của ả đúng là như một khối thuốc nổ cần phải cẩn thận khi xử lý, nhưng không hiểu sao 『Hồng Long』 lại đối xử khá tốt với 『Kamakiri』.
『Kamakiri』, người sinh ra và lớn lên ở 『Đại Áo』, đã luôn cô độc cho đến khi gặp được 『Hyo』 và 『Custom Support của người cha tàn mạt』. Dù có vú nuôi, và những người bạn cùng trang lứa như 『Hotaru』, nàng cũng không cảm thấy cô đơn lắm.
Hơn hết, có 『Hoàng hậu Nhện』 và 『Hồng Long』 đã trọng dụng và giao cho nàng nhiều công việc. Bộ đôi đáng sợ từng cai trị 『Đại Áo』 bằng khủng bố và bạo lực này, đối với 『Kamakiri』, là những cấp trên đáng tin cậy sẽ khen thưởng nếu nàng nghe lời, và là những đồng bào đáng kính của 『Đại Áo』.
Thậm chí, nàng còn không thể hiểu tại sao các học sinh khác của 『Đại Áo』 lại sợ hãi bộ đôi này. Họ khá tốt bụng và dịu dàng mà.
『Hoàng hậu Nhện』 đã coi 『Kamakiri』 là một trong những tâm phúc, giao cho nàng những nhiệm vụ quan trọng và vị trí người đứng đầu 『Cục Chấp Hành』. Nếu hoàn thành tốt nhiệm vụ, nàng sẽ được xoa đầu, được cho kẹo, và được ưu ái đủ đường.
Có thể nói rằng nàng đã được sủng ái.
『Hồng Long』 cũng thường xuyên tập luyện chiến đấu cùng 『Kamakiri』, người sở hữu dị năng mạnh mẽ. Những buổi tập luyện với 『Hồng Long』 rất vui, và có thể nói rằng nhờ có chúng mà nàng mới sống sót được đến ngày hôm nay. Ả là một ân nhân.
Sau khi tập luyện, họ cùng nhau đi tắm, và với đặc quyền của người xếp hạng cao trong 『Đại Áo』, họ thường ra thị trấn dưới thành và đi ăn vặt. Ngay cả 『Hoàng hậu Nhện』, người bình thường không cho phép những hành động tự do như vậy, cũng làm ngơ trước hành động của hai tâm phúc mà không hề trách mắng.
Điều đó không giống với 『Hoàng hậu Nhện』, người được gọi là nữ hoàng bóng tối, bạo chúa đã cai trị 『Đại Áo』, và cũng không giống với 『Hồng Long』, người giống như một vũ khí hủy diệt hàng loạt.
『Kamakiri』 không biết lý do.
Không biết cũng được. Nàng vui vì điều đó, và nàng rất yêu quý hai người họ.
Đối với 『Kamakiri』, 『Hồng Long』 giống như một người chị lớn hơn tuổi. Ả chơi với nàng, chăm sóc nàng, và luôn quan tâm đến nàng. 『Kamakiri』 ngưỡng mộ sức mạnh của 『Hồng Long』 và đuổi theo bóng lưng của ả, đồng thời cũng dành cho ả một tình cảm thân thiết.
Và được gặp lại người chị đó giữa đáy tuyệt vọng...
『Kamakiri』 vui đến mức muốn nhảy múa.
「『Hồng Long』-chan, từ trước đến giờ chị đã ở đâu, làm gì thế? Trong trận đấu Ngự tiền Shogun, 『Hoàng hậu Nhện』-chan chết, rồi 『Hồng Long』-chan cũng biến mất, em đã cô đơn lắm đó!」
Cảm thấy an tâm nên buồn ngủ ập đến, 『Kamakiri』 vừa ngáp vừa hỏi trên giường. 『Hồng Long』 nhíu mày như muốn nói, con bé này thật thiếu căng thẳng.
「Không có thời gian để thong thả nói chuyện đâu, đây là chiến trường. À thì, tao đã chạy trốn đến Dejima ở Nagasaki, rồi ở đó quậy tưng bừng với đám 『Tàu Đen』. Thôi thì, sau này tao sẽ kể hết cho mày nghe.」
『Hồng Long』 thở dài, nhìn thẳng vào 『Kamakiri』.
「Hơn nữa, tao muốn biết tình hình của 『Đại Áo』. Chẳng hiểu gì sất, dù đã đi xem xét sơ qua nhưng tao đã ngán đến tận cổ rồi. Khắp nơi là núi xác chết, rồi đám xác chết đó lại đi lại, các tòa nhà của 『Đại Áo』 thì sụp đổ, sa mạc thì xuất hiện, cái gì đây, 『Đại Áo』 bị hủy diệt rồi à?」
「Cái đó, em cũng không rõ lắm. Nhưng hình như 『Vua Ruồi』-chan đang có âm mưu gì đó xấu xa?」
「『Vua Ruồi』 à. Là người xếp hạng một hiện tại đúng không, tao ở 『Đại Áo』 cũng lâu nhưng chưa thấy mặt bao giờ. Con đàn bà thay thế chị hai lên làm xếp hạng một, xem ra là một kẻ không ra gì?」
『Hồng Long』 gầm gừ một cách căm ghét.
Nàng và 『Kamakiri』 trao đổi thông tin một lúc. Tất cả những gì 『Kamakiri』 đã thấy và nghe. 『Hồng Long』, như mọi khi, kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện lộn xộn của 『Kamakiri』.
Cảm thấy vui sướng, 『Kamakiri』 nói rất nhiều. Ác ý của 『Vua Ruồi』, trận chiến bi tráng mà 『Hotaru』 đã hy sinh, và cả sự cô độc, tất cả đều được tạm thời quên đi.
「Thế à.」
Sau khi nghe xong, 『Hồng Long』 ngước nhìn lên trần nhà.
「Mày cũng đã vất vả rồi.」
Dù giọng điệu có vẻ lạnh lùng, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng. 『Hồng Long』 sẽ không ôm nàng. Nhưng, nàng cảm thấy như được ôm vậy.
『Kamakiri』 đột nhiên cảm thấy sợ hãi và buồn bã, những cảm xúc mà nàng đã gạt sang một bên để dồn hết tâm trí vào việc sống sót trên chiến trường giờ đây đều tuôn trào, và nàng khóc.
「Ư ư...」
Nước mắt không ngừng lăn trên má.
「Oa oa~!」
Không thể kìm nén được nữa, 『Kamakiri』 khóc nức nở như một đứa trẻ.
「Haizz... Sao thế hả, mày. Thật tình, lúc nào cũng như con nít. Cảm xúc bất ổn quá đấy, không thể tin mày là con của chị 『Hổ Báo』, người lúc nào cũng điềm tĩnh như vậy?」
Buột miệng nói ra cái tên đó, 『Hồng Long』 nghiến răng.
Trong đôi mắt ả, ngọn lửa giận dữ bùng cháy.
「『Trùng Binh』 à. Điều khiển xác chết làm tay sai, đến cả chị hai cũng phải nhíu mày trước hành động ngoại đạo như vậy. Chúng dám nhổ nước bọt vào cuộc đời của chị 『Hổ Báo』, người đã chiến đấu kiêu hãnh đến cùng, sống và chết vì tình yêu.」
『Hồng Long』 gầm gừ như một con thú.
「Tao sẽ giết chúng. Riêng 『Vua Ruồi』, tao sẽ hành hạ nó đến chết.」
Tuyên bố với đầy sát khí, 『Hồng Long』 lắc đầu, làm bím tóc lay động.
「Dù vậy, hiện tại chúng ta đang ở thế bị động. Bị xoay như chong chóng rồi bị hành hạ đến chết trong lúc không hiểu tình hình thì tao xin kiếu. Thật tình, nếu chị hai còn sống... thì đã không để cho con ranh 『Vua Ruồi』 đó làm càn rồi.」
Ả nói với vẻ đau khổ, 『Kamakiri』 lo lắng, lăn một vòng về phía trước, bước xuống giường. Nàng đến gần 『Hồng Long』, ôm lấy lưng ả từ phía sau.
Nàng dụi má vào lưng ả, thể hiện tình yêu của mình hết mức có thể.
Trao cho nhau hơi ấm.
「Ngoan nào ngoan nào. 『Hồng Long』-chan, chị gái chết rồi nên cô đơn lắm phải không? Bé ngoan bé ngoan, em cho chị khóc trong lòng em này...♪」
「Gì thế. Mày đang coi thường tao à?」
Dù tỏ ra khó chịu, nhưng ả không hề đẩy nàng ra.
『Hồng Long』 cười một cách hào sảng, đúng với phong cách của ả.
「Tóm lại, ngồi đây đùa giỡn với con nhóc như mày cũng chẳng giải quyết được gì. Phản công thôi, theo đúng luật lệ của 『Đại Áo』. Giết trước khi bị giết, chỉ có cách đó thôi.」
「Em cũng đồng ý!」
Hai chiến binh ngây thơ bàn luận về những nội dung đầy hiểm ác.
「Nhưng, vẫn chưa đủ chiến lực. Kẻ địch có 『Vua Ruồi』 làm trung tâm, dưới trướng là đám 『Trùng Binh』 bị ả chi phối hoàn toàn, và một lượng lớn thây ma biết đi. Nếu phân tán, chúng ta sẽ bị bao vây, bị vô số kẻ địch đè bẹp, và bị tiêu diệt từng người một thôi.」
「Nếu là 『Hồng Long』-chan và em thì hầu hết kẻ địch đều không phải là đối thủ mà?」
『Kamakiri』 xắn tay áo lên với vẻ đầy nhiệt huyết.
Nhìn cảnh đó với vẻ chán nản, 『Hồng Long』 ấn chiếc mũ nhọn vẫn đội trên đầu xuống. Có vẻ như cô nàng không giỏi suy nghĩ này cũng đang cố gắng suy nghĩ.
『Kamakiri』 rảnh rỗi nên đang vẫy áo choàng của 『Hồng Long』 「Phù~ phù~!」 để tạo gió, một hành động vô ích.
Không quan tâm đến điều đó, 『Hồng Long』 lại bắt đầu nói.
「Trước hết, tìm những người khác để hội quân. Tập hợp chiến lực, kháng chiến đến cùng. Đầu tiên nhắm vào 『Vua Ruồi』, kẻ điều khiển xác chết, và hạ gục ả. Như vậy được chứ?」
「Em sẽ tuân theo 『Hồng Long』-chan!」
『Kamakiri』 làm động tác chào, tuyên bố như vậy.
Như muốn nói bé ngoan, 『Hồng Long』 bất giác xoa đầu 『Kamakiri』.
Dường như 『Hồng Long』 đã bớt gai góc, trở nên tròn trịa và dịu dàng hơn so với hồi còn ở 『Đại Áo』.
Cảm thấy nhột, 『Kamakiri』 cười khúc khích「Nyahaha♪」, vặn vẹo người.
「Nhưng mà, chiến lực ở đâu ra... Lần cuối em thấy 『Hotaru』-chan cũng trong tình trạng tơi tả rồi, giờ thì không rõ tung tích. Các học sinh khác cũng bị thảm sát cả rồi. Tức là ngoài em ra, học sinh của 『Đại Áo』 gần như đã bị tiêu diệt hết.」
「Tao có chiến lực mang từ Dejima Nagasaki về đây.」
『Hồng Long』 nói một cách quả quyết.
「Hay nói đúng hơn là tao đi theo chiến lực đó. Kết quả của trận chiến ở Dejima Nagasaki là thế lực 『Tàu Đen』 thù địch đã đầu hàng, tỏ lòng quy thuận với Mạc phủ. Ngoài đám 『Tàu Đen』 đó, còn có những kẻ đã đánh bại chúng như 『Công chúa Rết』 và 『Ngân Lang』 nữa, nếu hội quân và cùng chiến đấu được thì sẽ có cơ hội chiến thắng.」
「Ồ, 『Công chúa Rết』-chan cũng về rồi à?」
『Kamakiri』 đã có kinh nghiệm huyết chiến với 『Hyakutehime』. Dù đánh giá của cô ấy trong 『Ooku』 không hẳn là quá nổi bật, nhưng có cô ấy ở bên thì thật vững tâm.
「Với lại, có cả 『Ginrou』 nữa ư? Người thừa kế của 『Kinjishi』, kẻ từng đứng hạng nhất, vượt mặt cả 『Shihi』-chan thời đỉnh cao, và là người khởi xướng cuộc cách mạng tại giải đấu của Tướng quân! 『Kamakiri』 chưa từng đấu trực diện, nhưng nghe nói cậu ấy mạnh lắm đó mon!」
「MẠNH LẮM ĐẤY, MỘT CÁCH VÔ LÝ.」
『Kakuryuu』 gầm gừ, vẻ mặt đầy bực tức. Dường như cô có suy nghĩ riêng về 『Ginrou』.
「NGOÀI RA, CÒN CÓ 『IPPONKAKU』. LÀ DƯỢC SƯ NÊN CÓ THỂ CHỮA TRỊ CHO NGƯỜI BỊ THƯƠNG, BẢN THÂN CŨNG RẤT MẠNH. NẾU 『HOTARU』 CÒN SỐNG THÌ CÓ LẼ CŨNG SẼ ĐƯỢC CHỮA KHỎI THÔI.」
「Thế thì, phải hợp quân bằng mọi giá thôi mon!」
『Kamakiri』 rướn người về phía trước và nói.
Cô không bao giờ muốn 『Hotaru』 – người cấp dưới và cũng là người bạn thân thương đã vì mình mà mình đầy máu me chiến đấu – phải chết.
Cô muốn người bạn ấy ở bên cạnh. Hơn bất cứ ai.
「Nyahaha, đây đúng là một cuộc hội ngộ của dàn tinh anh 『Ooku』 cả cũ lẫn mới đó mon♪」
Hy vọng đã nhen nhóm.
Thế nhưng, kẻ địch cũng không thể xem thường. Bọn 『Trùng Binh』 là những người chết. Và không nhất thiết phải là những người mới chết gần đây.
Chúng có thể là những kẻ tinh nhuệ nhất được tuyển chọn từ trong lịch sử bốn trăm năm của 『Ooku』 cũ và mới.
Số lượng cũng rất đông. Đúng là nếu không thể hợp quân, phe ta sẽ bị áp đảo. Tình thế thật tuyệt vọng. Nhưng không phải là đã hết cách.
「NẾU HỢP QUÂN ĐƯỢC THÌ HAY.」
『Kakuryuu』 gãi đầu, vẻ mặt như thể đang lạc lối.
「VẤN ĐỀ LÀ CHẲNG BIẾT BỌN HỌ ĐANG Ở ĐÂU CẢ. SỐNG CHẾT RA SAO CŨNG KHÔNG RÕ… TÔI CHƯA TỪNG NGHĨ LẠI 『LỀ MỀ』 ĐẾN VẬY NGAY TỪ BƯỚC ĐẦU TIÊN CỦA CUỘC ĐẠI CHIẾN QUYẾT ĐỊNH, KHI CẦN TẬP HỢP TOÀN BỘ LỰC LƯỢNG.」
「Ý chị là sao, mon?」
Trước một 『Kamakiri』 không mấy nhanh nhạy, 『Kakuryuu』 thở dài một tiếng mệt mỏi.
『Kakuryuu』 mấp máy môi như đang nghĩ xem phải giải thích thế nào.
「Từ đoạn đó, để ta giải thích cho.」
Bất chợt, một giọng nói tựa tiếng kim loại vang lên.
Giật mình, 『Kakuryuu』 ngửa người ra sau. Một trong những khẩu súng lục treo bên chân cô rung lên, cò súng tự động được bóp.
Một tiếng *póc* nhẹ bẫng vang lên, và một vật lớn lăn ra sàn.
Đó là một vật thể kỳ dị, trông như một quả trứng được tạo thành từ nhiều lớp thép chồng lên nhau. 『Kamakiri』 liên tưởng đến con sâu trong tổ kén.
Từng lớp thép ấy tách ra, và từ bên trong, thứ gì đó xuất hiện cùng với một luồng khí lạnh. Cảm giác thật lạ lẫm, cứ như một người ngoài hành tinh bước ra từ một con tàu vũ trụ cỡ nhỏ.
Đó là một cô bé xinh đẹp, trạc tuổi 『Kamakiri』 hoặc thậm chí nhỏ hơn.
Mái tóc màu chanh mượt mà. Bộ váy đen như búp bê. Làn da trắng không chút huyết sắc tựa tuyết đầu mùa. Đôi mắt trống rỗng, gương mặt vô cảm. Trên đầu cô bé là một chiếc vương miện có những đường ống bị ngắt quãng treo lủng lẳng.
Cô bé bước ra với những bước đi lảo đảo, chực ngã── rồi có lẽ vì mệt, cô bé nhẹ nhàng ngồi phịch xuống tại chỗ. Cứ thế bất động.
『Kamakiri』 chỉ biết chết lặng nhìn cô bé phi nhân tính ấy.
「Ai đó?」
Khi được hỏi, cô bé phát ra một âm thanh lạ lùng 「fao」 như tiếng đĩa đang quay.
Cô bé hắng giọng, rồi lên tiếng với một thái độ kẻ cả.
「Ta là Đề đốc 『Kurofune』, 『Denki』. Dù rằng bây giờ, khi thế lực 『Kurofune』 đã bại trận và suy tàn, cái tên này cũng chẳng còn trọng lượng gì nữa.」
Cô bé tự giới thiệu một cách thản nhiên, vô cảm.
Trong lúc 『Kamakiri』 vẫn còn ngơ ngác, 『Kakuryuu』 vội vàng ghé sát mặt vào cô bé tự xưng là 『Denki』.
「『DENKI』! NHÓC CHUI TỪ ĐÂU RA VẬY HẢ!?」
「Fao.」
『Denki』 tròn mắt, khẽ chỉ vào khẩu súng lục mà 『Kakuryuu』 đang đeo.
「Ngươi không nghe giải thích, hay là cái đầu của 『Kakuryuu』 không thể hiểu nổi? Đây chính là năng lực ẩn chứa trong 『Súng Tâm Linh』 khắc số sê-ri 031 『Ba Quy Tắc Smicar』, kết tinh công nghệ của phe 『Kurofune』 chúng ta đã giao phó cho ngươi.」
Vừa nói với giọng hơi coi thường, 『Denki』 vừa hếch mũi một cách đắc ý.
「Có thể gọi nó là một nơi trú ẩn đơn giản. Bên trong một bức tường phòng thủ vững chắc có khả năng tự phục hồi, nó có thể chứa một người lớn, hoặc nếu cố gắng thì được hai đứa trẻ như ta, và cách ly họ vào một á không gian bên trong viên đạn. Đây là một khẩu 『Súng Tâm Linh』 có năng lực chuyên biệt về phòng ngự, dùng để chống lại mọi cuộc tấn công và trú ẩn khẩn cấp.」
Cô bé ưỡn ngực, thao thao bất tuyệt.
「Ngươi đã có quá đủ hỏa lực rồi, mà những khẩu 『Súng Tâm Linh』 chuyên tấn công cũng gần như không còn. Vì vậy, hãy ca ngợi con mắt tinh tường của ta khi đã giao phó cho ngươi một khẩu 『Súng Tâm Linh』 chuyên phòng ngự và hỗ trợ. E hèm, e hèm.」
Cái tiếng 『e hèm』 đó không phải là đang ra oai, mà chỉ là tiếng hắng giọng bình thường. Không gian cách ly của 『Ba Quy Tắc Smicar』 có vẻ không được thoải mái cho lắm, và dường như các khớp xương trên cơ thể đang đau nhức, 『Denki』 buồn bã xoa xoa vùng đầu gối.
「Khi 『Thạch Anh Tím』 đâm vào và phát nổ ở thành Osaka, ta đã nhanh trí trú ẩn vào viên đạn của khẩu 『Ba Quy Tắc Smicar』 mà ngươi đang đeo. Sau đó, ta nghĩ nếu mình ra ngoài sẽ chỉ làm vướng chân, nên đã ngoan ngoãn chờ đợi cho đến tận bây giờ.」
「NHÓC À, NẾU VẬY THÌ CŨNG PHẢI LÊN TIẾNG MỘT CÂU CHỨ. LÀM TÔI GIẬT CẢ MÌNH, ĐÚNG LÀ MỘT ĐỨA TRẺ VÔ Ý TỨ?」
Vừa cằn nhằn, 『Kakuryuu』 vừa giãn nét mặt ra như thể đã trút được phần nào gánh nặng. 『Kamakiri』, người không biết 『Denki』, chỉ có thể ngơ ngác nhìn bầu không khí có phần thân mật tỏa ra giữa hai người họ.
Nhưng hơn thế, có một điều cô muốn hỏi.
「Thạch Anh Tím là gì vậy mon? Đâm vào thành Osaka…? Nhắc mới nhớ, lúc đó có một chấn động cực mạnh đó mon! 『Kamakiri』 suýt nữa thì ngã nhào!」
「Uhm.」
『Denki』 cúi đầu chào 『Kamakiri』, người lần đầu gặp mặt, một cách lịch sự, chống ba ngón tay xuống sàn. 『Kamakiri』 vội vàng bắt chước theo.
『Kakuryuu』 nhìn hai đứa trẻ trông như đang xem mắt nhau với vẻ mặt chán nản không biết phải làm gì.
「TÔI CŨNG CHẲNG HIỂU CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA CẢ. TẠI SAO 『THẠCH ANH TÍM』 LẠI LAO VÀO THÀNH OSAKA? CHUYỆN XẢY RA ĐỘT NGỘT QUÁ NÊN TÔI ĐÃ VỘI VÀNG TRÚ ẨN MỘT MÌNH…」
「Uhm. Ngươi có thể bay lơ lửng trong một thời gian ngắn, nên đã thoát ra ngay trước khi 『Thạch Anh Tím』 đâm vào thành Osaka và đáp xuống mặt đất an toàn. Những người khác thì sao… ta hoàn toàn không rõ. Ta rất lo lắng, nhưng thôi, chuyện đó cứ để sau.」
『Denki』 ngồi cạnh 『Kamakiri』, gật đầu một cách tao nhã.
「Ta đã kết nối đường truyền với 『Thạch Anh Tím』, hợp nhất và điều khiển nó. Cho đến khi trú ẩn, ta vẫn nắm rõ tình trạng của 『Thạch Anh Tím』 như chính bản thân mình. Nhưng ngay trước khi đến thành Osaka, đường truyền đó đã bị cắt đứt.」
「Ý CÔ LÀ SAO?」
Trước câu hỏi của 『Kakuryuu』, 『Denki』 lắc đầu.
「Ta không biết. Chuyến đi này rất gấp rút, và 『Thạch Anh Tím』 lại là một con tàu du ngoạn đã lâu không được sử dụng. Có thể nó đã gặp trục trặc ở đâu đó, dù ta đã hết sức cẩn thận khi điều khiển để tránh điều đó xảy ra.」
Cô bé nhăn mũi một cách bất mãn, trông y như một đứa trẻ đúng với ngoại hình của mình.
「Cũng có thể một kẻ nào đó có ác ý đã can thiệp vào mạch điện, nguyên nhân vẫn chưa rõ. Nhưng kết quả là ta đã mất quyền kiểm soát 『Thạch Anh Tím』. Con tàu đang bay với tốc độ cao cứ thế theo quán tính lao thẳng vào tòa tháp chính của thành Osaka, đó là toàn bộ sự việc.」
「TÔI CHƯA BAO GIỜ NGHĨ CÁI TÀU MÌNH ĐANG ĐI SẼ BẤT NGỜ LAO VÀO THÀNH OSAKA NHƯ MỘT CUỘC TẤN CÔNG CẢM TỬ, LÚC ĐÓ HOẢNG THẬT SỰ. NHẬN RA NGAY TRƯỚC KHI VA CHẠM VÀ TRÚ ẨN ĐƯỢC, CÓ LẼ TÔI VẪN CÒN MAY MẮN CHÁN.」
『Kakuryuu』 rùng mình, như thể nhớ lại vụ tai nạn thảm khốc đó.
「NẾU CỨ Ở LẠI TRÊN TÀU CHẮC TÔI ĐÃ CHUNG SỐ PHẬN VỚI THÂN TÀU 『THẠCH ANH TÍM』 RỒI. NÓ KHÔNG CHỈ VA CHẠM MÀ CÒN NỔ TUNG NỮA CƠ. THÀNH OSAKA LÚC ĐÓ CŨNG ĐANG TRÙNG TU NÊN CHẮC LÀ MỎNG MANH LẮM, PHẦN TRÊN CỦA THÀNH CHẮC ĐÃ NÁT VỤN RỒI NHỈ.」
「Nếu xem đó là một đòn tấn công kẻ địch thì cũng khá hiệu quả. Tuy nhiên, nếu có ai không kịp thoát khỏi tàu, ta không khỏi lo lắng cho sự an nguy của họ. Từ bên trong 『Ba Quy Tắc Smicar』 không thể nhìn rõ bên ngoài, nên ta không nắm được tình hình lúc va chạm, không biết những người khác có an toàn không.」
「『GINROU』 CÓ THỂ TOÀN THÂN HÓA CỨNG NÊN KHÔNG NÓI LÀM GÌ, NHỮNG NGƯỜI CÒN LẠI CÓ LẼ ĐÃ CHẾT RỒI. DÙ SAO ĐI NỮA, 『THẠCH ANH TÍM』 ĐÃ LAO VÀO THÀNH OSAKA VÀ VỠ TAN TÀNH… MỌI NGƯỜI ĐỀU MẤT TÍCH, GẶP LẠI ĐƯỢC MỖI 『DENKI』 CŨNG LÀ MAY MẮN LẮM RỒI.」
「Tất cả họ đều là những bậc thầy võ thuật, ta muốn tin rằng mỗi người đều đã tìm được cách sống sót. Ta lo cho Hắc công chúa, trông nàng ấy có vẻ không được khỏe.」
「HỪ. CON NHÓC LÙN ĐÓ CŨNG LÀ DO TÔI RÈN LUYỆN ĐẤY. NÓ KHÔNG HỀ 『YẾU ĐUỐI』 ĐẾN MỨC CHẾT VÌ CHUYỆN NÀY ĐÂU, TÔI ĐÃ KHÓ KHĂN LẮM MỚI CỨU ĐƯỢC NÓ, NẾU NÓ CHẾT TÔI SẼ TỨC LẮM ĐẤY.」
Lời lẽ thì cay nghiệt, nhưng 『Kakuryuu』 cũng tỏ ra lo lắng.
「Chà, nếu họ còn sống thì chúng ta nên hợp quân. Ta đã nghe qua rồi, nếu cứ phân tán thế này sẽ bị tiêu diệt từng người một. Lực lượng của chúng ta vốn đã yếu thế, lại phải đối đầu với đội quân bất tử đáng nguyền rủa này, chúng ta phải tập hợp lại dù chỉ là những ngọn lửa sinh mệnh leo lét nhất để đương đầu.」
『Denki』 bình tĩnh đưa ra ý kiến.
「Ở lại đây lâu cũng không phải là cách hay. Hiện tại không hiểu sao kẻ địch chưa tấn công, nhưng căn phòng này cũng không thể nói là an toàn tuyệt đối── đây cũng là giữa chiến trường mà.」
Thực tế, phòng làm việc của 『Ban Chấp hành』 rất kiên cố, họ cũng đã dựng lên những rào chắn đơn giản, nhưng bọn 『Trùng Binh』 và đám vong giả có thể xông vào bất cứ lúc nào.
Chỉ là vào thời điểm này, 『Baeou』 đang bận rộn với những việc khác── và không có thời gian để ý đến nhóm 『Kakuryuu』.
Không hề hay biết điều đó, nhóm 『Denki』 không thể yên lòng. Ít nhất thì vị trí của họ chắc chắn đã bị 『Baeou』 với đôi tai thính như tai địa ngục cảm nhận được, không biết lúc nào sẽ bị quấy rối.
Vừa nheo mắt lại như đang cảnh giác xung quanh, 『Denki』 vừa tỏ ra bồn chồn.
「Tòa thành này, nơi 『Thạch Anh Tím』 đã đâm vào, có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào. Ở tầng hầm, tỷ lệ sống sót khi các tầng trên sụp xuống là cực kỳ thấp. Ta đề nghị chúng ta nên ra ngoài, và nếu được thì tìm một nơi có tầm nhìn tốt để tìm kiếm những người khác.」
「Ở CHỖ CAO SẼ DỄ BỊ PHÁT HIỆN VÀ TRỞ THÀNH MỤC TIÊU CỦA KẺ ĐỊCH THÌ SAO?」
Khi 『Kakuryuu』 càu nhàu, 『Kamakiri』 giơ tay phát biểu.
「『Baeou』-chan đã thả đám vong giả của mình đi khắp nơi, tất cả chúng đều là mắt, là tai, là mũi của cậu ấy mon. 『Baeou』-chan tai thính như vậy chắc đã nắm được tình hình của chúng ta rồi, trốn tránh chạy loanh quanh cũng vô ích thôi mon?」
「DÙ SAO CŨNG NẰM TRONG LÒNG BÀN TAY CẬU TA CẢ, VẬY THÌ RA NGOÀI TRỜI SẼ RỘNG RÃI HƠN, CHIẾN ĐẤU CŨNG DỄ HƠN, CÓ LẼ SẼ 『ỔN HƠN』 NHỈ. NẾU ĐÃ QUYẾT ĐỊNH VẬY THÌ ĐỪNG LÃNG PHÍ THỜI GIAN NÓI CHUYỆN VÔ ÍCH NỮA, HÀNH ĐỘNG THÔI. 『DENKI』, NHÓC LẠI TRỐN VÀO TRONG 『BA QUY TẮC SMICAR』 CHỨ?」
「Bên trong 『Ba Quy Tắc Smicar』 khá ngột ngạt, nhưng nếu vừa phải bảo vệ ta thì 『Kakuryuu』 cũng khó chiến đấu. Theo lời ngươi, ta sẽ ẩn mình bên trong 『Ba Quy Tắc Smicar』.」
Gật đầu, 『Denki』 lảo đảo đứng dậy rồi bước vào bên trong quả trứng thép lúc nãy và ngồi xuống. Vì 『Denki』 vô cảm và không có chút huyết sắc nào, trông cô bé như một xác chết nằm trong quan tài.
「Bên trong 『Ba Quy Tắc Smicar』 có thể nhét thêm một lượng đồ vật nhất định vào các khe hở. Nếu có vật tư gì có thể bổ sung trong phòng này thì cứ cho vào. Ta sẽ quản lý. Nhưng nếu nhét nhiều quá ta sẽ không vào được, nên xin hãy vừa phải thôi.」
「NÓI THẾ CHỨ, CẢ TÔI VÀ 『KAMAKIRI』 ĐỀU KHÔNG DÙNG VŨ KHÍ ĐẠN DƯỢC. MÀ TRẬN CHIẾN NÀY CŨNG CHẲNG ĐẾN MỨC PHẢI DỰ TRỮ THỨC ĂN LÂU DÀI ĐÂU NHỈ?」
Vừa nói, 『Kakuryuu』 vừa nhìn quanh phòng. Chỉ có đồ chơi và những thứ linh tinh vương vãi, chẳng tìm thấy thứ gì hữu ích.
「PHẢI RỒI, NHÓC CHO NỆM GỐI VÀO ĐI, CHẮC SẼ THOẢI MÁI HƠN MỘT CHÚT ĐẤY?」
Mỉm cười, 『Kakuryuu』 ném gối và chăn từ trên giường qua. Một chiếc chăn có hoa văn đáng yêu phủ lên đầu 『Denki』, người không hề chớp mắt cũng không né tránh.
「Cảm ơn sự quan tâm của ngươi.」
Một cách chậm chạp, 『Denki』 trải chăn nệm vào bên trong 『Ba Quy Tắc Smicar』, kê gối dưới đầu để tăng thêm một chút tiện nghi. Cô bé thoáng nở một nụ cười.
「A, đúng rồi mon.」
『Kamakiri』 chợt nảy ra ý, cô chạm tay vào 『Thành Công Chi Phụ』 đang để trên giường. 『Thành Công Chi Phụ』 hiểu ý cô, biến hình và từ bên trong nó, cô lấy ra tập hồ sơ mà 『Hyou』 đã giao phó.
Ôm nó bằng cả hai tay, 『Kamakiri』 giơ lên cho 『Denki』 xem.
「Vậy thì, ừm, 『Denki』-chan? Cậu giữ cái này giúp tớ được không mon, thú thật là lúc chiến đấu nó vướng víu lắm. Nyahihi♪」
「ĐÓ LÀ──」
『Kakuryuu』 tròn mắt, chạy vội đến bên 『Kamakiri』.
「CỦA CHỊ 『HYOUKO』… 『KAMAKIRI』, NHÓC ĐƯỢC GIAO PHÓ CÁI NÀY SAO?」
「V-vâng. Em định tìm chỗ nào an toàn rồi đọc… Nhưng có vẻ không có thời gian, mà dù sao mấy thứ khó hiểu này em cũng chẳng hiểu nổi. 『Denki』-chan, nếu có thời gian trong 『Ba Quy Tắc Smicar』, cậu xem qua nội dung giúp tớ được không?」
Trao tập hồ sơ cho 『Denki』, 『Kamakiri』 hồn nhiên cười.
「Mẫu thân, người đã nghĩ gì khi giao cái này cho con… 『Kamakiri』 không hiểu rõ lắm. Nhưng ngoài sinh mạng này, ngoài cuộc đời này, đây là một trong số ít những món quà từ mẫu thân đó mon. Giữ gìn cẩn thận nhé, đừng làm bẩn nhé, làm ơn đó mon♪」
「…………」
『Denki』 chớp chớp mắt, rồi gật đầu. Cô bé trân trọng nhận lấy tập hồ sơ và ôm chặt nó vào lòng bằng đôi tay bé nhỏ của mình.
「Hiểu rõ. Ta, kẻ được tạo ra bằng cách kết nối sinh mạng và thân thể của nhiều đứa trẻ sơ sinh, không có cha mẹ theo đúng nghĩa. Tình cảm gia đình ta cũng không biết. Nhưng, ta chắc chắn sẽ giữ gìn nó cẩn thận. Hãy tin ta, 『Kamakiri』.」
「Ừm!☆」
Trước lời nói chân thành của 『Denki』, 『Kamakiri』 vui sướng ôm chầm lấy và dụi má vào cô bé.
「Nhờ cả vào cậu nhé.」
Sau khi nhờ vả một lần nữa, 『Kamakiri』, người đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn, xoay một vòng tại chỗ. Toàn thân cô được 『Thành Công Chi Phụ』 phân tách, biến hình và trang bị lên người. Cô chuyển sang trạng thái chiến đấu, khí thế hừng hực.
「『Kamakiri』 sẽ làm những gì 『Kamakiri』 có thể làm mon! Chắc chắn, mẫu thân cũng sẽ vui lòng! Phải không, phụ thân?」
Khi cô vuốt ve 『Thành Công Chi Phụ』, nó rung lên như để khẳng định.
「Hừm…」
『Denki』 mở to hai mắt, mở tập hồ sơ trên đùi.
Đôi mắt cô bé di chuyển với tốc độ cao, lướt theo từng dòng chữ.
「Đây đúng là duyên phận. Ta giỏi phân tích tài liệu, và vì một nửa là máy móc nên khả năng tính toán cũng cao. Dù có giới hạn khi không kết nối với thiết bị tính toán, nhưng ta sẽ nhanh chóng nắm bắt nội dung và tóm tắt thông tin được ghi lại ở đây.」
Không ngừng lật từng trang giấy trong tập hồ sơ, cô bé xem xét kỹ lưỡng từ trên xuống dưới. Chuyển động đó, như chính cô bé nói, trông như một cỗ máy.
Nhưng cô cũng là con người. Cả những tâm tư ẩn giấu giữa các dòng chữ, 『Denki』 cũng có thể đọc được. Cô là một nhân tài không thể phù hợp hơn cho vai trò phân tích tài liệu.
「Có vẻ như đây là một tài liệu cực kỳ quan trọng. Có thể, nó sẽ trở thành một bước đệm quan trọng để chúng ta giành chiến thắng. Ta sẽ đánh cược cả mạng sống để đọc và giải mã nó. Ta xem đây là sứ mệnh được giao cho ta, kẻ đang sống một cách xấu hổ và vô nghĩa.」
「ĐÚNG NGƯỜI ĐÚNG VIỆC NHỈ, OK. TRÔNG CẬY VÀO NHÓC ĐẤY 『DENKI』, À KHÔNG, ĐỀ ĐỐC 『KUROFUNE』?」
Nháy mắt và huýt sáo, 『Kakuryuu』 đấm tay phải vào lòng bàn tay trái của mình, rồi dõng dạc tuyên bố một cách hiếu chiến.
「VẬY THÌ, VIỆC TRÍ ÓC CỨ GIAO CHO CÔ BÉ THÔNG MINH ĐI. CÒN HAI ĐỨA NGỐC TÔI VÀ 『KAMAKIRI』 SẼ ĐẢM NHIẬN VAI TRÒ CHÔN VÙI CÁI LŨ VONG GIẢ KHÓ CHỊU NÀY~♪」
「『Kakuryuu』-chan sẽ hỏa táng, còn 『Kamakiri』 sẽ phong táng! Nyahihi, đúng là một bữa tiệc thịnh soạn đó mon☆」
『Kamakiri』 cũng đứng cạnh cô, và thế là cặp đôi bạo lực nhất 『Ooku』 đã được thành lập tại đây.
Đứa con của ngọn lửa cuồng nộ và cơn gió hung bạo, có khả năng lật ngược cả tình thế tuyệt vọng và bất lợi một cách áp đảo… bắt đầu hành trình xuyên qua cõi trần gian u ám đầy bóng tối và xác chết.