**Nữ hoàng Mây Đen Beelzebul**
Cội nguồn của mọi tội ác.
Một kẻ đầu sỏ được cho là trùm cuối, điều khiển vô số thuộc cấp, dùng những âm mưu thâm hiểm và xấu xa để chi phối bàn cờ mang tên thế giới──.
『Ooku』 đệ nhất vị 『Ruồi Chúa』, đang ngồi một mình với vẻ mặt cau có, khó chịu.
Thành Osaka đang sụp đổ sau khi bị『Tử Thủy Tinh』lao vào như một viên đạn pháo khổng lồ.
Tại gian phòng yết kiến lộng lẫy đó, ả vừa bực bội ngậm tẩu thuốc, vừa thả khói.
Trong làn khói tím,『Ruồi Chúa』tổng hợp vô số thông tin được gửi về từ các thuộc cấp như『Trùng Binh』và những tử thi bị cài ruồi vào, rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Chỉ riêng việc tập hợp và xử lý lượng thông tin khổng lồ trong cùng một lúc đã là một cực hình. Nhưng trông 『Ruồi Chúa』chỉ khẽ nhắm một mắt như đang nén cơn đau đầu, người ngoài nhìn vào không thể nào biết được ả đang thực hiện một phép tính phi thường đến vậy.
Trên gương mặt ả, nụ cười chế giễu và vẻ thong dong thường ngày đã biến mất, chỉ còn lại sự u ám tột cùng.
Cái vẻ ảm đạm này quả thật xứng với danh xưng vong linh của『Ooku』. Bầu không khí âm u như thể hiện thân cho bóng tối của thế giới này, nơi bình minh vẫn chưa ghé đến.
『Ruồi Chúa』là một người phụ nữ có dung mạo thanh tú nhưng lại có phần mờ nhạt.
Mái tóc màu tím từng lọn trông như những đốt chân côn trùng. Trên đầu được trang trí bằng một đóa hoa độc và vương miện. Bộ đồng phục của Học viện Nữ sinh Ooku được cải biên theo phong cách ngoại quốc, với chiếc váy cuộn phồng to ở hông. Đưa tay lên trán, với vẻ mặt cau có,『Ruồi Chúa』thốt ra những lời độc địa từ đôi môi mình.
Khói tím mờ mịt lan tỏa, tựa như mây đen đang bao trùm xung quanh.
Thực tế, đối với『Ruồi Chúa』, tình hình lúc này hoàn toàn mù mờ và phiền muộn. Ả cau có nhả tẩu thuốc ra khỏi miệng rồi buông lời than vãn.
「Chẳng khá lên chút nào.」
Gầm gừ một tiếng,『Ruồi Chúa』nheo mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối.
「Lẽ ra ta đã hoàn toàn kiểm soát bàn cờ này rồi. Các thế lực thù địch đã bị phân tán, bị dụ vào chỗ chết và tiêu diệt. Ta đã tăng cường quân cờ, điều khiển chúng theo ý muốn, mọi thứ lẽ ra phải diễn ra theo đúng kế hoạch của ta.」
Nhưng.
Vậy mà.
「Từ đâu chứ? Mọi thứ đã trật đi từ đâu…? Ta đã vững vàng tiến quân, nhận được cả sự hậu thuẫn của lịch sử──của vận mệnh, bỏ ra bốn trăm năm trời để chuẩn bị cho việc ấp ủ tham vọng của mình. Không thể nào có sai sót được. Kẻ nào đó, ở đâu đó, đã ngáng chân ta.」
Trong tay『Ruồi Chúa』, chiếc tẩu thuốc vỡ tan thành tiếng.
Nó gãy gập, những mẩu tàn thuốc còn cháy rơi xuống làm cháy sém tấm chiếu tatami. Vết cháy đen lan rộng trên mặt chiếu. 『Ruồi Chúa』, kẻ vốn hoàn hảo và điềm tĩnh, giờ đây rõ ràng đang dao động trong sự nghi ngờ và hỗn loạn.
Đó là một vết rạn nứt vừa hé lộ nơi kẻ đầu sỏ tồi tệ nhất mang tên『Ruồi Chúa』.
「Nhưng là ai? Kẻ nào đã đọc được kế hoạch của ta, ra tay từ trong bóng tối, giữ lại những quân cờ đáng lẽ phải chết, và cản trở tham vọng của ta? Kẻ nào đang ngồi đối diện ta, điều khiển những quân cờ trên bàn cờ này, kỳ thủ mà ta đang chiến đấu là ai?」
Ả buột miệng gọi một cái tên thân thuộc.
「Là cậu ấm Hidekage sao? Không, thằng đó làm gì có đủ bản lĩnh. Đúng là nó đã từng một lần cản trở kế hoạch của một thuộc cấp là『Hototogisu』. Nhưng đó cũng nằm trong dự tính. Chừng đó không đủ để phá vỡ tham vọng bốn trăm năm của ta. Nhưng hành động của nó, những thứ nó yêu, và những kẻ yêu nó, đang nhe nanh với ta!」
Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ hạ màn. Thế chiếu tướng đã được giăng ra, lẽ ra chỉ cần di chuyển quân cờ theo đúng kế hoạch.
Thế nhưng, những kẻ đáng lẽ phải chết lại không chết. Những kẻ sống sót đó đang hành động, làm thay đổi tình thế.『Ruồi Chúa』hiểu điều đó.
Những kẻ lẽ ra đã bị phong tỏa ở Dejima, Nagasaki xa xôi, lại quay trở về trên một con thuyền bay tiện lợi đến khó tin, giáng một đòn mạnh đến mức làm sụp một nửa thành Osaka.
Trên núi, phe lật đổ Mạc phủ lẽ ra đã tràn vào thành Osaka từ lâu, nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Là do『Hấp Huyết Công Chúa』cản đường sao? Một vị công chúa bất lực như thế thì làm được gì?
Quân cờ『Băng』 lẽ ra thuộc về mình lại phản bội,『Trùng Binh』cũng chịu tổn thất, những quân cờ vội vàng điều động đều bị bắt. Từng giây từng phút, thế trận đang nghiêng về phía bất lợi cho『Ruồi Chúa』. Quá nhiều chuyện ngoài dự đoán xảy ra liên tiếp.
Tại sao?
Mình đã đi sai nước cờ ở đâu?
Không, mình đã bỏ sót điều gì, không nhận ra điều gì, và đã trượt chân ở đâu?
Bàn cờ lẽ ra đã bị chi phối đến từng ngóc ngách, giờ đây lại biến thành một khung cảnh hoàn toàn bất ngờ. Đó là một tình huống khiến cho『Ruồi Chúa』thậm chí cảm thấy kinh hãi.
「Trục trặc đã bắt đầu xuất hiện. Một cách âm thầm đến mức không ai nhận ra, bàn cờ của ta đã bị một ý chí khác ngoài ta khuấy động! Là thằng chó nào! Ngứa mắt thật, bực bội quá, tất cả những kẻ cản đường ta, ta sẽ giết hết!」
Trong cơn bốc đồng, ả điều khiển các thuộc cấp là『Trùng Binh』và tử thi. Giết hết mọi sinh vật sống. Rồi cài ruồi vào biến chúng thành quân cờ của mình. Cứ thế là được, cứ thế là an tâm. Việc không thể chi phối mọi thứ khiến ả không thể chịu đựng nổi.
『Ruồi Chúa』vứt tẩu thuốc đi và đứng dậy.
Thành Osaka cũng sắp sụp đổ. Điều đó như một biểu tượng cho thấy tham vọng của ả cũng đang đi theo số phận tương tự, khiến『Ruồi Chúa』tức điên.
Nhưng, chừng này không đủ để khiến ả khuất phục.
Ả sẽ không từ bỏ tham vọng.
Dù thành Osaka có sụp đổ, cơ thể này sẽ vẫn sống sót nhờ dị năng ẩn chứa bên trong. Không hề hấn gì. Bước chân sẽ không dừng lại. Kế hoạch sẽ tiếp tục mà không có bất kỳ thiếu sót hay xáo trộn nào.
Ả đã chờ đợi bốn trăm năm rồi.
Không thể dừng lại được nữa. Không thể quay đầu. Mọi chướng ngại vật, ả sẽ đá văng và tiến lên.『Ruồi Chúa』lớn tiếng tuyên chiến với cả thế giới.
「Được thôi! Dù là cậu ấm Hidekage hay bất cứ ai, ngon thì cản đường ta xem! Có ý kiến thì nhào vô đây!」
Trông chẳng khác nào tiếng sủa của một con chó thua cuộc.
Ả có vẻ đang sợ hãi, hoảng loạn, và chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
Nhưng dù chỉ là hư trương thanh thế,『Ruồi Chúa』vẫn là người chiến thắng trên bàn cờ này. Ả có thể cười lớn, có thể tự hào về chiến thắng của mình. Ít nhất là bây giờ. Và chắc chắn là mãi mãi về sau. Ả đã sống để làm điều đó. Đã nỗ lực, đã chà đạp lên kẻ khác, và đã thống trị.
Nữ hoàng là nữ hoàng bởi vì ngự trên đỉnh cao.
Sự hiện diện của ả ở đây chính là minh chứng cho chiến thắng của『Ruồi Chúa』. Dù cho điều đó có thể sụp đổ chỉ một khoảnh khắc sau, thì ít nhất, trong khoảnh khắc này.
『Ruồi Chúa』là bá chủ. Là nữ hoàng, là người chiến thắng.
Không cần ai công nhận cũng được.
Dù chỉ có một mình.
「Đây không phải là truyện cổ tích, kẻ mạnh là kẻ thắng! Đây là cuộc chiến sinh tồn! Kẻ sống sót, kẻ chiến thắng chính là nữ hoàng của『Ooku』này!」
Với vẻ mặt như khóc như cười, ả điên cuồng gào thét.
Trông như thể đang kêu gọi một vị thần nào đó.
「Kẻ cuối cùng sống sót chỉ có mình ta cũng được! Ta sẽ ấp ủ giấc mơ của ta! Trên thế giới này!」
Nhưng, giọng nói đó đột nhiên ngừng lại. Ả cảm nhận được điều gì đó. 『Ruồi Chúa』biến thành vẻ mặt vô cảm như côn trùng, nhìn thẳng lên trên. Có thứ gì đó đang đến gần. Một thứ gì đó khó chịu, phiền phức.
Không có lý do gì phải chờ đợi.
Nữ hoàng là ả. Không cần phải quan tâm đến kẻ khác. Ả sẽ làm những gì mình muốn.
『Ruồi Chúa』lập tức ra tay.
Ả giơ lòng bàn tay lên về phía thứ gì đó đang lao xuống từ trên cao. Cổ tay ả vỡ vụn, biến thành vô số con ruồi.
Đó là một đàn côn trùng có cánh, mỗi con đều có ý chí riêng và tự di chuyển. Chúng có thể xuyên qua mọi lớp phòng ngự, ăn thịt, đẻ trứng và biến đối phương thành nô lệ của『Ruồi Chúa』. Đó là sức mạnh của vương giả, sức mạnh áp đảo.
Đàn ruồi khoét thủng trần nhà của phòng yết kiến, lao đến tấn công kẻ nào đó đang ở phía sau.
Thế là hết. Thật chóng vánh. 『Ruồi Chúa』tin chắc là vậy.
Nhưng, khoảnh khắc tiếp theo…
「không còn cách nào khác」
Một giọng nói vô cảm, như tiếng kim loại vang lên.
「đón tiếp cũng không có. một nữ hoàng ngạo mạn. mà thôi, con『arakune』 kia cũng vậy. ngược lại còn thấy hoài niệm!」
Đám mây đen ruồi đang cuộn xoáy bị thổi bay.
Một kẻ nào đó vừa bực bội phủi đi những con ruồi bị choáng hoặc chết ngay lập tức do chấn động, vừa xuyên qua cả trần nhà và bầy ruồi, rơi xuống.
Xoay một vòng rồi tiếp đất.
Mái tóc đuôi ngựa màu bạc khẽ đung đưa một cách đáng yêu.
「dở tệ」
Kẻ đó nhổ xác một con ruồi có lẽ đã bay vào miệng ra cùng với nước bọt.
「đón tiếp cũng không. đồ ngọt chào mừng cũng không. dù tại hạ là khách không mời mà đến. nhưng thế này có phải hơi thất lễ không?」
Một giọng nói đều đều, khó nghe.
Chủ nhân của giọng nói đó là một cô bé nhỏ nhắn.
Mái tóc màu bạc. Dáng người trong bộ kimono đơn giản nhưng thanh lịch. Thân hình bé bỏng, đôi mắt màu vàng kim. Cô bé không bận tâm đến phần bụng và ngực lộ ra qua khe hở của bộ kimono bị ruồi ăn rách. Làn da trần không một vết xước, chiến ý ngút trời. Một kẻ phiền phức đã xuất hiện.
「Lại là『Ngân Lang』ở đây sao.」
Sự xuất hiện của cựu『Ooku』đệ lục vị『Ngân Lang』khiến『Ruồi Chúa』nghiến răng.
「Vận may kiểu gì thế này. Rốt cuộc là thế nào, đừng có đùa chứ. Nhiều chuyện bất ngờ xảy ra liên tiếp thế này, ngược lại còn thấy thú vị ấy nhỉ?」
Lời nói không có vẻ gì là vui thú,『Ruồi Chúa』nhíu mày một cách đầy căm ghét.
Có lẽ,『Ngân Lang』đã ở trên con tàu『Tử Thủy Tinh』lao vào thành Osaka. Với khả năng hóa cứng toàn thân,『cô ta』chẳng hề cảm nhận được chấn động đó dù chỉ như một cơn gió nhẹ, và đã xông vào. Có lẽ không suy nghĩ gì cả, chỉ thuận theo đà và tình thế.
『Ruồi Chúa』cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô gái tựa dã thú kia.
Nếu chỉ là chức danh cựu『Ooku』đệ lục vị, thì không phải là đối thủ đáng để cảnh giác. Bên này là đệ nhất vị. Nhưng,『Ngân Lang』đã được cựu đệ nhất vị『Kim Sư Tử』huấn luyện, hơn nữa còn đánh bại cả『Tơ Phi Arachne』, kẻ kế thừa vị trí của『Kim Sư Tử』. Cô ta là một anh hùng hiếm có. Sức mạnh không hề tương xứng với thứ hạng.
Không phải là đối thủ có thể coi thường.
「Hừm.」
『Ngân Lang』nhìn về phía này, phủi nhẹ bụi bẩn và xác ruồi trên bộ kimono. Dáng đứng trông quá mức không phòng bị, nhưng với khả năng phòng ngự tuyệt đối, cô ta gần như không cần phải thủ thế.
Nghe nói cô ta vẫn cảm thấy đau, nhưng đòn tấn công của bầy ruồi vừa rồi dường như còn chưa đủ để gây ra cảm giác đó. Vòi của ruồi đã không thể xuyên qua được làn da đã hóa cứng của『Ngân Lang』.
Ngay cả một vết xước cũng không gây ra được. Nếu vậy thì gay go. Nếu ruồi của『Ruồi Chúa』không thể chui vào cơ thể, thì cũng không thể chi phối được. Đòn tấn công của mình không có tác dụng, không thể đeo vòng cổ cho nó. Đối phó với một con thú hoang như vậy thật sự là một cực hình.
Vừa bình tĩnh suy tính như vậy,『Ruồi Chúa』quyết định bắt chuyện trước để câu giờ, vạch ra kế sách đối phó với cuộc đột kích bất ngờ này.
Nếu đòn tấn công của mình không có tác dụng, thì gọi『Trùng Binh』, thuộc cấp có thể giết cả『Ngân Lang』đến. Chỉ cần cầm cự cho đến khi viện quân tới, thì phần thắng sẽ thuộc về mình.
Đôi môi của『Ruồi Chúa』nhếch lên thành một nụ cười.
「Đừng có mang giày vào nhà chứ, đúng là con chó vô giáo dục.」
「tại hạ không phải wăn wăn.」
『Ngân Lang』vừa buồn bã nhìn bộ kimono bị rách, vừa đáp lại.
「là con của loài sói kiêu hãnh!」
Cô gái được cho là có một xuất thân kỳ lạ, được sói nuôi lớn, lườm về phía này bằng ánh mắt của dã thú.
「dùng ruồi. từ tên gọi mà suy ra, có vẻ là『beelzebul』. sakura có nói ngươi là kẻ thù.」
Cô ta chỉ thẳng vào đây một cách khá vô lễ như để xác nhận.
Nói mới nhớ,『Ruồi Chúa』luôn che giấu thân phận và không bao giờ xuất hiện công khai, nên danh tính vẫn chưa bị lộ.『Ngân Lang』không biết mặt mình.
『Ruồi Chúa』cảm thấy xấu hổ vì đã không nghĩ ra điều này ngay lập tức. Có vẻ như ả không được bình tĩnh cho lắm, quá dao động. Nếu thân phận chưa bị lộ, ả đã có thể thoát khỏi tình huống này mà không cần chiến đấu.
「kẻ thù của sakura là kẻ thù của tại hạ.」
Đôi mắt của『Ngân Lang』sáng lên, rồi lao thẳng tới. Quá thiếu suy nghĩ.
Đối mặt với một đối thủ lạ mặt, lại còn là đệ nhất vị, mà không có kế sách gì. Một con ngốc như vậy mà sống được tới giờ, chứng tỏ nó mạnh một cách đơn thuần.
Sử dụng dị năng,『Ngân Lang』điều khiển trọng lượng của bản thân, tự ném mình đi để di chuyển với tốc độ cao. Nắm chặt tay, cô ta đấm thẳng một cách ngu ngốc.
Nắm đấm của『Ngân Lang』, có lẽ đã được tăng trọng lượng đến giới hạn, là một đòn tấn công có khối lượng khổng lồ. Tương đương với một cú va chạm của thiên thạch. Nửa thân trên của『Ruồi Chúa』bị thổi bay một cách gọn gàng.
Không thể né tránh. Quá nhanh. Cơ quan cảm giác của『Ruồi Chúa』, với vô số con ruồi có mắt kép ẩn trong cơ thể, có thể dự đoán và nắm bắt chính xác, tỉ mỉ chuyển động của kẻ thù. Nhưng, dù mắt có nhìn thấy, hành động lại không theo kịp.
Mà cũng không cần phải né. Nửa thân trên đang bay của『Ruồi Chúa』ngọ nguậy giữa không trung, những mảnh thịt đó biến thành ruồi. Chúng tập hợp lại trên nửa thân dưới đang lăn lóc vì chấn động của『Ruồi Chúa』, tái tạo lại nửa thân trên trong nháy mắt.
Trở lại nguyên dạng,『Ruồi Chúa』quay sang đối mặt với『Ngân Lang』. Dù đối phương đang di chuyển với tốc độ cao,『Ruồi Chúa』vẫn có thể thu thập thông tin từ những con ruồi ở các vị trí khác ngoài đầu. Toàn thân đều là cơ quan cảm giác, một khi đã bắt được kẻ thù thì sẽ không để lọt.
「Ồ.」
『Ngân Lang』tròn mắt, trông có vẻ hơi ngạc nhiên.
「ra là không phải hữu danh vô thực đệ nhất vị.」
Cô ta di chuyển đến góc phòng và khoanh tay. Nội thất của phòng yết kiến đã bị phá hủy tan hoang sau trận chiến của『Huỳnh』,『Bọ Ngựa』và『Băng』trước đó. Chiếu tatami bị cày xới, cửa trượt bị đổ, những chiếc đèn lồng bị đổ đang lan lửa ra xung quanh.
Lơ đãng nhìn những vết tích của trận chiến ác liệt,『Ngân Lang』xòe lòng bàn tay ra. Trong đó, một con ruồi bị bứt ra từ cơ thể『Ruồi Chúa』đang bị nắm chặt.
Cô ta dùng đầu ngón tay nhặt nó lên, nhìn chằm chằm.
Nhìn con ruồi đang giãy giụa đập cánh,『Ngân Lang』trông có vẻ khó chịu.
「toàn thân ngươi là ruồi à.」
Cô ta lại nắm chặt lòng bàn tay, tăng trọng lượng để ép nát, nghiền vụn nó.
Khi mở tay ra lần nữa, chỉ còn lại một vết đen.
「là một đội quân như châu chấu sao. quả thật là cảm giác như nắm vào hư không.」
「Chỉ qua một lần chạm trán mà đọc được đến thế, câu chuyện trở nên nhanh gọn hơn rồi đấy nhỉ?」
『Ruồi Chúa』lấy lại vẻ thong dong, tỏ thái độ muốn đối thoại. Câu chuyện càng kéo dài, càng có thể tập hợp nhiều viện binh hơn, càng có lợi cho mình.
Việc trò chuyện là điều ả không thể mong muốn hơn.
「Đúng vậy, ta là một tập hợp. Hay nói đúng hơn, đó là dị năng của ta. Ta thay thế tất cả tế bào trong cơ thể bằng ruồi, để những con ruồi đó thực hiện mọi hoạt động trao đổi chất và duy trì sự sống. Một ý chí duy nhất, được hình thành từ vô số con ruồi. Ta có thể thả ruồi ra ngoài để ký sinh lên người khác, biến họ thành một phần của mình.『Ngân Lang』,『ngươi』cũng muốn trở thành『ta』thử không?」
「từ chối.」
『Ngân Lang』từ chối ngay lập tức.
「ta là『ngân lang』. chừng nào còn mạng sống này.」
Nói rồi, cô ta lại xông vào một cách thiếu suy nghĩ.
Mái tóc đuôi ngựa đung đưa một cách vui vẻ.
『Ngân Lang』lao thẳng vào『Ruồi Chúa』.
Một đòn tấn công quá đơn giản, nhưng lại không thể đối phó.
Quả nhiên là tốc độ mà mắt nhìn thấy được nhưng không thể phản ứng kịp. Hơn nữa,『Ruồi Chúa』không ngờ rằng đối phương lại tung ra một đòn tấn công vô ích sớm như vậy, nên đã có sơ hở. Rất khó đối phó. Một con thú hoang không có sách lược là khắc tinh của『Ruồi Chúa』.
Đối mặt với một viên đạn pháo không hiểu ngôn ngữ, thì chơi cờ Shogi cũng vô ích.
Một cú cào ngang do『Ngân Lang』tung ra với tốc độ cao vạch một đường trên cơ thể『Ruồi Chúa』.
Như bị một con thú khổng lồ cào xé,『Ruồi Chúa』bị cắt thành sáu mảnh. Giữa những xác ruồi bị đứt lìa vương vãi, những con ruồi còn sống sót tập hợp lại. Chúng kết nối giữa không trung, tái tạo lại『Ruồi Chúa』.
Toàn thân là côn trùng có cánh,『Ruồi Chúa』có thể lơ lửng trên không. Tiếng đập cánh vang lên một cách kỳ lạ. Ngay khoảnh khắc đó,『Ngân Lang』đã lao tới.
Lần này là một cú đá.
Một đòn tựa như chiếc rìu lớn khoét một lỗ trên bụng『Ruồi Chúa』.
「Này này…」
『Ruồi Chúa』chỉ biết chết lặng, thốt lên một giọng yếu ớt.
「Ngươi không hiểu là nó vô ích à? Những đòn tấn công vật lý như đấm đá hay chém giết không có tác dụng với ta đâu. Dù ngươi có sức phá hủy quy mô lớn như『Huỳnh』hay『Hồng Long Tinh』để thổi bay toàn bộ cơ thể này, chỉ cần một con ruồi, kể cả những thuộc cấp của ta, còn sống sót, thì từ đó ta có thể sinh sôi nảy nở, và khi đủ số lượng sẽ tái tạo lại.」
『Ruồi Chúa』đang đối mặt với『Ngân Lang』trong phòng yết kiến này đúng là bản thể. Nhưng, ả cũng có thể khởi động lại và hồi sinh từ các thuộc cấp. Về tính bất tử, ả còn trên cả『Momo』. Không ai có thể giết được『Ruồi Chúa』.
「Ta không phải tự dưng mang danh vong linh đâu, đánh một con ma để tiêu diệt nó là chuyện không thể. Hiểu không hả con nhóc, việc mày đang làm chỉ là công dã tràng thôi!」
「tại hạ vụng về nên」
『Ngân Lang』lại tung ra một cú đấm. Mỗi cú đấm,『Ruồi Chúa』lại nổ tung. Rồi lại tái hợp. Hoàn toàn vô nghĩa.
「nói những điều khó hiểu ta cũng không hiểu! cứ đấm đấm đấm rồi đấm cho đến chết thì lúc nào đó cũng sẽ chết thôi! thường thì lúc nào cũng thế cả!」
「Ta ghét mấy đứa trẻ con đầu óc ngu si như ngươi, chẳng nói được lý lẽ gì cả!」
Bị làm cho nổ tung hết lần này đến lần khác,『Ruồi Chúa』cảm thấy chán ngán.
Và đồng thời, ả nhận ra.
Từ trước đến nay, ả chưa từng bị làm cho nổ tung liên tục như thế này. Thông thường, sau khi thử một hoặc hai lần, mọi chiến binh dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ hiểu rằng không thể giết được『Ruồi Chúa』và mất hết ý chí.
Họ quỳ gối trước『Ruồi Chúa』, từ bỏ, và chết một cách thảm hại.
Chính vì vậy, đây cũng là lần đầu tiên『Ruồi Chúa』trải qua kinh nghiệm này.
Một kẻ thù có trái tim thép, không hề bỏ cuộc đến thế.
『Ngân Lang』không hề nản lòng. Cô ta ngu ngốc, kiên trì lặp đi lặp lại cùng một việc. Hoàn toàn vô nghĩa. Vô ích. Chiến thuật đó không thể thắng được, không ai có thể thắng được『Ruồi Chúa』.
Lẽ ra là vậy.
「………?」
『Ruồi Chúa』cảm thấy có gì đó không ổn.
Tầm nhìn đang mờ đi.
Không, mỗi khi『Ngân Lang』tung một đòn tấn công, một số lượng nhỏ ruồi đang chết đi. Các cơ quan cảm giác tương ứng với số ruồi đã giảm cũng bị mất đi.
Mất đi vài chục, vài trăm trong số hàng vạn, hàng chục vạn. Nhưng điều đó tích tụ lại, và bắt đầu gây ra thiệt hại không nhỏ cho toàn bộ『Ruồi Chúa』.
Nước chảy đá mòn.
Thứ đang mất đi không chỉ là thị giác. Mà còn là mọi giác quan khác như thính giác, và cả năng lực tính toán được nâng cao nhờ trí tuệ tập thể của bầy ruồi, tức là cả suy nghĩ. Cả tâm trí. Có lẽ, một ngày nào đó, cả nhân cách mang tên『Ruồi Chúa』cũng sẽ…
Cả quả trứng lớn mà ả đã ôm ấp, ấp ủ suốt bốn trăm năm chờ ngày nở, cả đại vọng của ả nữa.
『Ruồi Chúa』cảm thấy kinh hãi trước cảm giác bản thân đang dần bị tổn hại.
「giống với năng lực của mẫu thân.」
『Ngân Lang』nhấn mạnh, đôi mắt càng thêm sắc bén, như thể chính vì vậy mà không thể tha thứ.
Quả thực, cách tồn tại của『Ruồi Chúa』, phân tách thành vô số cá thể, tái hợp nhiều lần và vô hiệu hóa các đòn tấn công của kẻ thù, có nét tương đồng với tính bất tử của『Kim Sư Tử』, người sở hữu dị năng siêu việt về thao tác phân tử.
Người mẹ nuôi mà『Ngân Lang』kính yêu. Người đã nuôi nấng cô.
Với người từng là mặt trời của『Ooku』.
Điểm khác biệt giữa『Ruồi Chúa』và『Kim Sư Tử』là thứ mà họ phân tách ra.
『Ruồi Chúa』là những con ruồi có thể ký sinh lên kẻ khác, tự di chuyển, nhưng có sinh mệnh và sẽ chết nếu bị nghiền nát. Còn『Kim Sư Tử』là các phân tử. Dùng nắm đấm để phá vỡ phân tử gần như là không thể, nhưng nếu là ruồi thì mỗi cú đấm sẽ giết chết một số lượng kha khá. Số lượng ruồi cấu thành nên『Ruồi Chúa』gần như vô hạn, không thể đếm xuể, nhưng vẫn là hữu hạn.
Ả có thể sinh sản ruồi trong cơ thể, nhưng cần dinh dưỡng. Cũng cần thời gian. Và nếu tốc độ chết nhanh hơn tốc độ sinh sản, thì sớm muộn gì cũng sẽ cạn kiệt.
Dù chỉ bị nghiền nát từng con một, thì rồi cũng sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nếu ruồi chết, sự tồn tại của『Ruồi Chúa』cũng giảm đi. Nếu cứ tiếp tục đấm, có thể toàn bộ『Ruồi Chúa』cũng sẽ chết. Dĩ nhiên, không có nhiều thời gian như vậy. Chỉ cần cầm cự cho đến khi viện quân đến thì『Ruồi Chúa』sẽ thắng, vậy mà.
『Ruồi Chúa』có khả năng sẽ chết.
Nếu có khả năng đó,『Ngân Lang』sẽ ngu ngốc theo đuổi nó đến cùng.
Vì cô ta là một kẻ ngốc. Tức là thuần khiết.
Vì cô ta liều lĩnh và vô cùng anh hùng.
Đòn tấn công của mình không có tác dụng, trong khi đòn tấn công của『Ngân Lang』đang dần dần khoét sâu, bào mòn『Ruồi Chúa』. Cứ thế này thì sẽ thua dần, nếu tình hình này không thay đổi và kéo dài, người thua sẽ là mình.
Nếu viện quân không đến.
Nếu không thể thoát khỏi『Ngân Lang』, và cứ phải lặp đi lặp lại chuyện này.
Người bị chiếu tướng, sẽ là mình.
Sở hữu lượng ruồi khổng lồ và trí tuệ cao siêu,『Ruồi Chúa』tính toán như vậy.
Hiểu ra, và run rẩy.
「nhưng không thể nào sánh được với mẫu thân vô địch, mạnh nhất, siêu ngầu và siêu xinh đẹp.」
Một cách trẻ con, và chính vì vậy mà thuần khiết.
「ngay cả mẫu thân cũng đã chết! vậy thì ngươi, kẻ thua kém mẫu thân, cũng nhất định sẽ chết!」
Cô ta tuyên bố hùng hồn, như thể đó là chân lý của vũ trụ.
「tại hạ, người được mẫu thân rèn luyện và nuôi dưỡng! không có lý nào lại không thể thắng được ngươi!」
『Ngân Lang』gầm lên như sư tử.
「ngươi không xứng đáng là mặt trời của『ooku』!」
Nắm đấm đó lại khoét sâu vào『Ruồi Chúa』.
Nhà cách mạng của『Ooku』đang dồn nữ hoàng, kẻ vốn là tuyệt đối bất khả xâm phạm, vào chân tường.
***
Trong đêm tối, một con tuấn mã phi nước đại.
Đó là một con ngựa có ngoại hình kỳ dị. Vóc dáng nếu so với ngựa đua thuần chủng thì có phần nhỏ hơn, tựa như một con ngựa non. Nhưng toàn thân nó được bọc thép, trên đầu có một con mắt đơn sáng lấp lánh như đèn dò. Nó phi nước đại mà không gây ra tiếng vó ngựa một cách bất thường, như một cơn ác mộng hay một bóng ma.
Đó là đại cán bộ『Picador』, niềm tự hào của『Hắc Thuyền』. Nhờ khẩu『Psycho Gun』được Đề đốc『Denki』kính yêu giao phó,『Picador』có thể biến đổi hình dạng của mình từ một thanh niên bình thường thành thân ngựa để di chuyển, và bán nhân mã để chiến đấu.
Vừa thở ra làn khói mờ mịt trong cái lạnh buốt giá,『Picador』vừa cố gắng chạy trên nền đất không ổn định của『Ooku』, nơi xác chết nằm la liệt và một vài nơi đã hóa thành sa mạc.
Sau trận chiến công thủ ở Dejima, Nagasaki trước đó và sự phản bội của đại cán bộ『Momo』của『Hắc Thuyền』, kẻ châm ngòi cho trận chiến,『Picador』đã bị trọng thương gần chết. Nhờ sự điều trị của dược sư và công nghệ sửa chữa của『Hắc Thuyền』, cậu đã hồi phục đủ để di chuyển, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh, không chắc có thể chịu đựng được chiến đấu hay không.
「Hừm.」
Lắc chiếc đuôi được bọc thép đến tận ngọn lông,『Picador』dừng lại.
Cậu hí lên một tiếng nhỏ rồi lẩm bẩm bằng giọng khàn khàn.
「Quả là một cảnh tượng thảm khốc.」
Giọng nói bị bóp nghẹt. Dù biến thành thân ngựa,『Picador』vẫn có thể nói tiếng người, nhưng hình dạng thanh quản đã thay đổi nên hơi khó nghe.
Ngẩng cao chiếc cổ dài và khỏe mạnh, cậu quan sát『Ooku』như địa ngục trần gian.
Vừa rồi vẫn còn nghe thấy những tiếng động giống như tiếng chiến đấu ngắt quãng, nhưng có lẽ đã tạm lắng, hiện tại nơi đây im lặng như chết.
Trong sự tĩnh lặng, dưới ánh trăng phản chiếu trên lớp thép,『Picador』gầm gừ.
「Rốt cuộc đã có chuyện gì…?」
Dĩ nhiên, với tư cách là một thành viên của thế lực『Hắc Thuyền』vốn đối đầu với『Ooku』, đây là lần đầu tiên『Picador』đặt chân đến nơi này, trung tâm chính trị của đất nước. Nhưng qua tài liệu và báo cáo của『Momo』, người giỏi hoạt động xâm nhập, cậu đã mường tượng ra『Ooku』là một nơi như thế nào.
Một hậu cung hoa lệ, nơi những thiếu nữ xinh đẹp từ khắp cả nước được tập hợp lại và sống một cuộc sống tao nhã. Cậu đã nghĩ như vậy, nhưng『Ooku』mà cậu thực sự đặt chân đến lại là địa ngục.
Không, là đã hóa thành địa ngục.
Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thiếu thông tin để suy đoán, và việc đưa ra phán đoán không phải là nhiệm vụ của mình,『Picador』tạm gác lại những suy nghĩ đó.
Quan trọng hơn là.
「Công chúa Kurohime, người có sao không? Có bị đau ở đâu không ạ?」
Cậu gọi về phía lưng mình.
Một cô gái đang nằm trên lưng『Picador』khẽ đáp「Ừm」một tiếng yếu ớt, rồi vịn vào cổ ngựa để ngồi dậy.
Đó là một cô gái mặc đồ đen, như sắp tan chảy vào màn đêm.
Chinh Di Đại Tướng Quân Toyotomi Hidekage muội muội, người con gái duy nhất thuộc dòng chính của Mạc phủ Toyotomi, Toyotomi Kurohime. Công chúa của đất nước này. Báu vật của đất nước này. Ở Dejima, Nagasaki, cô bé đã kết thân với『Picador』, và ánh mắt nhìn cậu lúc này rất dịu dàng.
Cô là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, còn chưa đến tuổi trưởng thành. Mái tóc đen mượt được búi thành hai củ tỏi, phần đuôi tóc thừa rũ xuống hai bên.
Cô bé mặc một bộ trang phục kiểu Tây. Bộ váy màu đen mun. Áo khoác và khăn choàng cổ để giữ ấm. Cô bé xấu hổ về đôi tay bị nhuốm đen do dị năng, nên đeo găng tay che phủ đến tận vai.
Những trang phục này được『Denki』chuẩn bị cho Kurohime trong chuyến đi trên tàu『Tử Thủy Tinh』, khi cô bé không có đồ để thay do hành quân cấp tốc.
Bộ trang phục của『Denki』có kích cỡ tương tự, rất hợp với Kurohime. Có lẽ vì không quen với trang phục phương Tây, cô bé có vẻ không thoải mái, cứ vuốt ve tấm vải.
「Đừng lo lắng như vậy. Ta đâu phải là trẻ con.『Picador』thật dịu dàng, nhưng ta là một đứa trẻ mạnh mẽ đấy nhé?」
Cô bé ngượng ngùng mỉm cười, rồi ho sù sụ, trái ngược với lời nói của mình.
Cô bé bị lợi dụng trong một âm mưu giữa trận chiến ở Dejima, Nagasaki, và bị sốt cao do độc của『Psycho Gun』, cơ thể rất suy nhược. Hiện giờ trông cô bé rất yếu ớt, hay cúi đầu, và có lẽ vì nằm liệt giường quá lâu nên thể lực đã giảm sút, giọng nói cũng không còn khỏe khoắn.
Nguyên nhân khiến cô bé bị bệnh là do phe mình, nên『Picador』nghiến răng hối hận. Cảm giác tội lỗi như đang ăn mòn nội tạng cậu.
Thủ phạm gây bệnh cho Kurohime là『Psycho Gun』, khẩu『Agrippina』chuyên tạo ra độc dược. Độc do『Agrippina』tạo ra chỉ có thể được chữa khỏi bằng chính『Agrippina』.
Nhưng『Agrippina』đã bị đại cán bộ『Momo』, kẻ phản bội không biết xấu hổ, chiếm đoạt làm vũ khí của mình. Khẩu súng đã không quay về tay phe mình mà đã tan thành tro bụi cùng với kỳ hạm『Hắc Diệu Thạch』và『Momo』dưới biển.
Dù đã tìm kiếm, nhưng việc tìm thấy một khẩu『Psycho Gun』nhỏ bé giữa đống đổ nát rải rác trên biển rộng là điều không thể. Không, trong trận chiến cuối cùng,『Momo』đã bị nhiệt hạch của『Hồng Long』thiêu đốt đến gần như bốc hơi, nên thực tế hơn là『Agrippina』cũng đã bị phá hủy lúc đó.
Phương pháp chữa trị tận gốc cho Kurohime đã biến mất khỏi thế gian này. Dĩ nhiên, Kurohime đã được đưa lên tàu『Hắc Diệu Thạch』một lần và được điều trị bằng những phương pháp tiên tiến nhất, và dược sư vĩ đại『Unicorn』cũng đã xử lý.
Cậu muốn tin rằng cô bé đã thoát khỏi nguy kịch đến tính mạng, nhưng tình trạng của Kurohime vẫn không có dấu hiệu khá hơn. Có lẽ cần phải tĩnh dưỡng một thời gian dài. Những món ăn ngon và nước sạch, một cuộc sống lành mạnh để phục hồi thể lực đã mất, và sự điều trị của các dược sư, vân vân và vân vân.
Nhưng, đó là những thứ không thể có được ở『Ooku』, nơi đã biến thành chiến trường. Nếu đất nước này không trở lại hòa bình, cô gái đáng thương này có thể sẽ mất mạng. Điều đó khiến『Picador』cảm thấy bất lực.
Kurohime chắc cũng hiểu rõ tình trạng của mình, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. Cô bé kiêu hãnh không thể chịu đựng được việc chỉ được lo lắng và bảo vệ.
「Đừng làm bộ mặt đó.」
Kurohime dùng lòng bàn tay qua lớp găng tay xoa đầu『Picador』.
「Ta không sao đâu. Dù sao ta cũng là một nữ kiệt đã sống sót qua địa ngục của『Ooku』và leo lên đến đệ tam vị. Rất cừ, rất mạnh mẽ đó.」
Cô bé ngây thơ mỉm cười.
Một nụ cười đau đớn đến nhói lòng.
「Ta biết ngươi không có ác ý. Ta không nghĩ mình bị phản bội hay lừa gạt. Cuộc sống ở Dejima, Nagasaki đối với ta là những ngày tháng không thể thay thế.」
Ngồi vắt vẻo trên lưng『Picador』, cô bé tìm một tư thế thoải mái.
Rồi Kurohime tựa mặt vào, như đang làm nũng.
「Ngươi mà làm bộ mặt đó… Thì những ngày hạnh phúc khi ta cười đùa, yêu thương và sống trong hòa bình với các dì cũng sẽ trở thành dối trá mất. Điều đó còn đau đớn hơn nữa, hiểu không?」
Nói xong, Kurohime nhắm mắt lại. Cô bé có vẻ đang lơ mơ ngủ, có lẽ vì thể lực đã giảm sút nên chỉ nói chuyện thôi cũng mệt.
Hơi thở cũng nông, tình trạng bệnh dường như đang ngày một xấu đi.
Cảm giác như ngoài chất độc của『Agrippina』, còn có lý do khác đang ăn mòn cơ thể cô bé. Nghe nói Kurohime đã trải qua một nửa cuộc đời vô cùng bi thảm đối với một cô bé. Sự mệt mỏi, nỗi buồn và nỗi đau đó đang muốn giết chết cô bé nhỏ nhắn này.
Nhiệm vụ của mình là nâng đỡ cô bé.
『Picador』quyết tâm và thề.
Đó là cảm giác tội lỗi, lòng trung thành, và là ước muốn của một chàng thanh niên thuần phác, mong cho cô gái nhỏ bé đáng yêu này được hạnh phúc.
Một lúc sau,『Picador』vẫn cõng Kurohime, đi một cách vô định.
Cậu muốn để Kurohime nằm xuống ở một nơi an toàn nào đó thay vì trên lưng ngựa không ổn định. Muốn để cô bé nghỉ ngơi, nhưng…
Liệu có nơi nào an toàn trong『Ooku』đã biến thành chiến trường này không?
「Tôi không rành địa lý của『Ooku』, cũng không rõ ở đâu có gì. Vì vậy, tạm thời tôi đang di chuyển ra xa khỏi thành Osaka, nơi『Tử Thủy Tinh』đã đâm vào.」
Cậu báo cáo như một trung thần.
Kurohime có lẽ không thể gật đầu đáp lại nữa, chỉ còn thở hổn hển.
「Vì đó là hiện trường tai nạn, tôi phán đoán rằng người của thành Osaka sẽ sớm kéo đến. Đây là căn cứ của Mạc phủ, của đất nước này, không thể coi thường chiến lực của họ. Chỉ một mình tôi thì không thể bảo vệ được công chúa Kurohime.」
Vì vậy, cậu chỉ tập trung vào việc nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Nếu biến thành thân ngựa để di chuyển,『Picador』có thể di chuyển với tốc độ khá cao.
Về mặt chiến lực, với tình trạng sức khỏe vừa mới ốm dậy của mình, cậu không thể trông cậy vào bản thân. Ít nhất,『Picador』quyết định đánh cược mạng sống để đưa cô gái quý giá như báu vật này đến nơi an toàn.
Cậu đã lạc mất những người khác khi『Tử Thủy Tinh』đâm vào thành Osaka. Đó là một sự việc bất ngờ, cậu chỉ có thể ôm Kurohime đang ở bên cạnh và thoát khỏi con tàu『Tử Thủy Tinh』đang sụp đổ là đã hết sức.
Cậu không cứu được『Denki』, người mà mình phục tùng, mà chỉ cứu được Kurohime. Nhưng『Denki』chắc chắn sẽ khen ngợi cậu thay vì trách mắng.
Hơn nữa, còn hơn là không làm được gì.
Có lẽ『Denki』đã được『Hồng Long』, người luôn ở bên cạnh cô ấy trên tàu, bảo vệ. Cậu tin là vậy. Cậu cũng lo lắng cho sự an nguy của những người khác, nhưng họ đều là những chiến binh dạn dày kinh nghiệm, đứng đầu là『Bách Thủ Công Chúa』, cậu không muốn tin rằng họ lại dễ dàng chết như vậy.
Ngay cả những người lo lắng nhất về sức khỏe như『Picador』mà còn sống sót, thì những người khác chắc chắn đã dễ dàng thoát khỏi nguy hiểm. Có lẽ là quá lạc quan, nhưng cậu tự nhủ với bản thân như vậy.
Tuy nhiên, tình hình rất khó hiểu, và việc chạy trốn không mục đích giữa một chiến trường không biết điều gì sẽ xảy ra, không có ai để nương tựa, là một hành động tự sát.
Dĩ nhiên, cậu không thể bỏ rơi Kurohime, và việc cứ lao đầu về phía trước mà không có kế hoạch gì là quá đáng lo.『Picador』đang tìm kiếm một tia sáng để xoay chuyển tình thế.
「Nếu ở trên tàu, tôi có thể liên lạc với ngài『Denki』bằng hệ thống liên lạc nội bộ, nhưng giờ『Tử Thủy Tinh』đã chìm, việc gửi và nhận tín hiệu không được tốt. Bằng cách nào đó, tôi muốn liên lạc với những người khác, hoặc tìm cách hợp quân lại.」
Mà trước hết, tại sao『Tử Thủy Tinh』lại đâm vào thành Osaka? Ngay từ đó đã không rõ ràng. Có quá nhiều điều không hiểu.
『Denki』, người lái『Tử Thủy Tinh』, đã hợp nhất bản thân với con tàu. Việc lái tàu lẽ ra phải hoàn hảo, vì『Denki』là một đứa trẻ được điều chỉnh và tạo ra để đồng nhất với máy móc. Không thể nào có sai sót.
Là tai nạn chăng?
Thành Osaka đã phát hiện ra『Tử Thủy Tinh』đang đến gần và bắn pháo, phá hủy thân tàu. Vì vậy, việc di chuyển trở nên không thể, và『Tử Thủy Tinh』theo quán tính đã đâm vào thành Osaka, nơi nó đang hướng tới…?
Đó có vẻ là cách giải thích hợp lý, nhưng có gì đó không ổn. Nếu bị bắn pháo,『Denki』sẽ nhận ra. Sẽ phòng thủ, hoặc ít nhất cũng sẽ cảnh báo cho mọi người.
Các biện pháp đối phó cũng đã được chuẩn bị đầy đủ.『Tử Thủy Tinh』là một con tàu du ngoạn, nhưng dù sao cũng là thứ được mang ra cho trận quyết chiến. Trong hạm đội『Hắc Thuyền』, nó tự hào có hiệu suất hàng đầu. Tai nạn hay sự cố, không thể nào xảy ra được.
Vậy thì, tại sao…?
「Vừa mới bị người nhà phản bội xong.」
Bất ngờ, Kurohime lạnh lùng lẩm bẩm.
Trông cô bé như đang nhắm mắt và ngủ gật.
Nhưng không biết từ lúc nào, cô bé đã ngồi dậy, duỗi chân một cách kiêu ngạo trên lưng『Picador』, và bờ vai run lên một cách kỳ lạ.
Như một con độc trùng.
「Đúng là một lũ vô tư lự, ta đến cạn lời. Không một ai nhận ra, tên『Unicorn』đó có vẻ đã nhận ra điều gì đó… Nhưng hắn ta cũng chẳng học được gì cả, bị phản bội bao nhiêu lần mới vừa lòng đây? Với cái gọi là thiện ý của con người!」
Tình trạng sức khỏe xấu đi, khiến ý thức của cô bé trở nên mơ hồ?
Đang nói mê sảng?
「Lén lút qua mặt lũ ngốc, chiếm quyền điều khiển『Tử Thủy Tinh』, rồi táy máy mạch điện một chút… Dễ đến phát ngáp, kyohihi♪ Một khối lượng khổng lồ hiếm có, dùng làm đạn pháo để đập tan cái thành Osaka ngứa mắt cũng không tệ, phải không? Dù ta không nghĩ là『Ruồi Chúa』sẽ chết vì cái này──nhưng để lấy hên thì cũng vừa đẹp!」
Cô bé nháy một mắt, nói những điều kinh khủng.
Nhưng『Picador』không thể hiểu được. Không thể cảm nhận được, chỉ thấy như một trò đùa ác ý. Kurohime là thủ phạm đã chiếm quyền điều khiển『Tử Thủy Tinh』và đâm nó vào thành Osaka…? Trên tàu còn có『Hồng Long』mà cô bé ngưỡng mộ và những người bạn khác mà? Trong thành Osaka nơi『Tử Thủy Tinh』đâm vào, có thể có cả những người vô tội mà?
Hành động đầy ác ý đó hoàn toàn không giống Kurohime, nên『Picador』không thể chấp nhận được. Thay vì trách móc, cậu thậm chí còn không thể thốt ra câu hỏi, chỉ đứng sững sờ. Kurohime lại càng chế nhạo vẻ ngơ ngác đó của cậu, vỗ đôi tay được che bởi găng tay.
「Nghe nói tổ quốc của『Hắc Thuyền』là một đất nước an toàn và nhàm chán, hoàn toàn bị máy móc chi phối. So với tình hình hiện tại của『Ooku』, nơi người ta lừa lọc nhau không chớp mắt, thì thật là non nớt quá đi…♪」
Xoa nhẹ đầu『Picador』đang kinh hãi, Kurohime giấu biểu cảm vào bóng tối, chỉ để lại khóe miệng cười toe toét.
「A ha!」
Như không thể nhịn được nữa, cô bé ôm bụng cười.
「A ha ha ha ha ha ha ha!」
Tiếng cười cao ngạo đầy ác ý vang vọng.
「A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!」
Tiếng cười lạc lõng không ai đồng cảm đó vang lên cao vút, thấm sâu vào thế giới này. Như thể đang khuấy đảo mọi thứ, cào cấu đến bật máu. Chỉ nghe thôi,『Picador』đã cảm thấy bất an.
Bản năng của cậu đã cảm nhận được một thứ gì đó tà ác.
Cậu có cảm giác như toàn bộ『Ooku』đã nhận ra điều gì đó và run rẩy vì sợ hãi.
「Công chúa Kurohime…?」
Khi cậu gọi, tiếng cười chói tai ngắt lại, Kurohime đột nhiên trở nên vô cảm.
Cô bé im bặt, bờ vai run lên như đang nức nở.
Rõ ràng là có điều gì đó không ổn. Như thể bị quỷ ám vậy. Thực sự lo lắng,『Picador』gọi tên Kurohime nhiều lần.
Như thể phớt lờ điều đó, Kurohime chợt nhìn về một hướng xa xăm.
Nàng dùng đầu ngón tay đeo găng chỉ về phía đó.
「Này ngựa, đi về hướng kia.」
「Ngựa ạ. Mà, tôi đúng là ngựa thật.」
Trước giọng điệu ra lệnh đầy áp đặt đột ngột, 『Picador』 có hơi chùn bước, nhưng nó tin rằng một đứa trẻ ngoan như Kurohime thì không thể nào có âm mưu xấu xa gì được. Vốn có bản tính nghiêm túc, nó liền đi theo hướng được chỉ.
Đó là một sa mạc.
Một sa mạc trải rộng một cách bất thường bên trong 『Đại Áo』. Cát ở đây có màu sắc rực rỡ đến kỳ dị, phải chăng đó là những thứ còn sót lại sau khi nhà cửa và cả con người bị nghiền thành bột mịn. Sa mạc uốn lượn theo gió, tạo thành những cồn cát nhấp nhô.
Chôn vùi giữa cồn cát đó, có một thiếu nữ đang nằm gục.
Đó là một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc màu băng giá. Thân thể gần như khoả thân, chỉ dùng những đai da quấn quanh người để che đi các bộ phận nhạy cảm. 『Picador』 ngây thơ bất giác phải quay mặt đi.
Cô gái trong một tình trạng thê thảm. Một tay và một chân đã bị khoét mất, phần còn lại thì hoá thành cát, vỡ tan theo gió ngay trước mắt. Bụng và vai cũng có những lỗ hổng, để lộ phần thịt hồng tươi non từ các mảnh vỡ.
Nàng nhắm nghiền mắt, bất động.
Cứ ngỡ đó cũng là một thi thể bị tàn sát như những học viên khác trong 『Đại Áo』, một cảnh tượng đã quá quen thuộc. Nhưng xem ra, nàng vẫn chưa tắt thở.
Lồng ngực vẫn đang phập phồng rất nhẹ. Dù vậy, trông nàng như sắp chết đến nơi. Nàng bị thương nặng đến mức vẫn còn sống đã là một kỳ tích.
Vết thương trồi lên, ngọ nguậy. Lẽ nào nàng cũng có năng lực bất tử giống như 『Momo』? Nhưng vết thương nhanh chóng mất đi sức lực rồi hoá thành cát, quá trình tái tạo không thể theo kịp.
Nếu cứ để mặc, e rằng nàng sẽ không cầm cự nổi dù chỉ vài phút. Thiếu nữ này đang hấp hối.
「Cô nương quen biết người này sao?」
『Picador』 thấy xót xa, bèn hỏi Kurohime đang ngồi trên lưng mình. Đã ở trong 『Đại Áo』 thì có lẽ cũng là một học viên. Nếu vậy, chẳng phải nàng là bạn của Kurohime, người từng sống ở 『Đại Áo』 hay sao?
Nếu là người quen, chí ít cũng nên thu hồi di hài và chôn cất tử tế. Dù không biết có đủ thời gian để làm vậy không, nhưng 『Picador』 đã nghĩ thế.
「…………」
Kurohime không đáp, mà chậm rãi trượt khỏi lưng ngựa. Nàng đáp xuống sa mạc, rồi vẫy tay ra vẻ khó chịu để xua đi những hạt cát bay lên.
Rồi với dáng đi mạnh bạo như thể chưa từng ốm yếu, nàng tiến đến chỗ cô gái đang nằm ngửa. Nàng khịt mũi một tiếng.
「Ngươi làm gì mà lại chết ở đây thế, đồ ngu ngốc.」
Nói rồi, nàng đột ngột giẫm lên mặt cô gái đang nằm.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, 『Picador』 thậm chí không kịp ngăn cản. Cứ thế, Kurohime thản nhiên giẫm đạp, đá vào đầu cô gái, rồi còn nhổ nước bọt.
Hành động này hoàn toàn không giống với một Kurohime ngoan ngoãn.
「C-cái? Cô đang làm gì vậy!? Xin hãy dừng lại!」
『Picador』 vội vàng chạy tới, ngoạm lấy áo Kurohime đang hành xử thô bạo mà kéo lại, bắt nàng dừng tay.
Nó không biết văn hóa của đất nước này, nhưng dù ở quốc gia nào đi nữa, hành vi quất roi vào người chết là không thể chấp nhận được. Đó là lẽ thường tình, là vấn đề đạo đức.
Nhưng Kurohime dường như đã bực mình, liền chĩa mũi dùi ác ý về phía 『Picador』.
「Ồn ào quá.」
Nàng lườm nó bằng ánh mắt độc địa, rồi túm lấy lưỡi 『Picador』, nói như thể đang phun ra một lời nguyền.
「Thân là ngựa mà dám nói chuyện à, đồ đáng ghét. Ngựa thì chỉ cần chở hàng là được rồi. Muốn ta nhổ lưỡi ngươi ra không, hay muốn ta làm món thịt ngựa sống ăn luôn hả? Hửm?」
「………!」
Lời lẽ thật quá quắt, nhưng vì bị túm lưỡi nên 『Picador』 không thể nói được. Chẳng thể phản bác, nó chỉ biết gầm gừ.
Có lẽ đã chán trò bắt nạt nó, Kurohime chùi ngón tay ướt át vì túm lưỡi nó vào bộ trang phục lộng lẫy một cách ghê tởm, rồi lại nhìn cô gái đang nằm dưới chân.
Nàng ngồi xổm xuống, cười toe toét.
「Trông thảm hại quá nhỉ, 『Báo Hổ』. À không, 『Hạng Ba Địa Ngục』 mới phải! Thua cuộc một cách thảm thương, máu me bê bết, bị chôn vùi trong cát và lãng quên, đúng là cái kết xứng đáng cho ngươi! Kyohihihi♪」
Sau khi cười một tràng co giật, nàng trèo lên bụng cô gái có vẻ tên là 『Báo Hổ』, rồi lay người nàng một cách thô bạo, mạnh bạo như muốn đánh thức một người đang ngủ say.
「Cơ mà, ngươi chưa được chết đâu. Mà chắc ngươi chết lâu rồi nhỉ. Nếu còn nói được thì vắt kiệt sức mà nói đi, nôn hết những thông tin ta muốn biết ra. Cứ như một bóng ma luyến tiếc hiện về đầu giường, chẳng nói chẳng rằng mà biến mất thì chán lắm. Ít nhất cũng phải có ích rồi hãy chết, nếu không lần này lại chết vô ích đấy?」
Nàng lải nhải một cách tuyệt vọng những điều khó hiểu.
Nàng bị làm sao vậy chứ... Giọng điệu vẫn là của Kurohime. Nhưng thái độ và lời nói rõ ràng là bất thường. 『Picador』 chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể đứng nhìn hành vi kỳ lạ đó.
Kurohime cũng không thèm để ý đến nó, mà ghé sát mặt vào 『Báo Hổ』.
Ở một khoảng cách như thể sắp trao nhau một nụ hôn.
「Ngươi cứ chết đi chết lại trước mặt ta, hết lần này đến lần khác, để lại một đống bí ẩn ra vẻ ta đây... Đừng có chết mà để lại gánh nặng cho người khác, ngươi định lặp lại chuyện cũ sao? Ta sẽ hận ngươi đến muôn đời sau, ta sẽ cắt đứt vận mệnh của cái gia tộc nhàm chán mà ngươi để lại. Đầu tiên, hay là băm đứa con sơ sinh của ngươi ra thành thịt viên nhỉ?」
Những lời đó đã có tác dụng.
『Báo Hổ』 khẽ mở mắt. Đôi mắt huyền bí phản chiếu ánh sao. Nàng nhìn thẳng lên Kurohime.
Với vẻ ngạc nhiên, 『Báo Hổ』 chớp chớp mắt.
「A~...」
「Không phải ‘a’, nói rõ ràng vào! Aaa bực mình thật! Ngươi định lấy oán báo ân hả, đồ cẩu thả! Ngươi nghĩ ai đã vuốt mắt cho ngươi lúc lâm chung, ai đã nuôi nấng đứa con mồ côi của ngươi hả!」
Nàng la hét những điều khó hiểu như một người loạn trí.
Nhìn thấy bộ dạng đó, 『Báo Hổ』 cười một cách gượng gạo.
Có vẻ như lưỡi, thanh quản, hay có lẽ là tâm trí nàng đã bị tổn thương. Nàng không thể nói chuyện trôi chảy, chỉ mấp máy môi.
Nhưng rồi, 『Báo Hổ』 cất lên một giọng nói rõ ràng.
「Cậu kể công ghê nhỉ...?」
Đó là một giọng nói nhỏ đến mức nếu xung quanh không hoàn toàn tĩnh lặng thì đã chẳng thể nghe thấy.
「Từ lúc còn sống, tớ đã nghĩ vậy rồi.」
『Báo Hổ』 lẩm bẩm bằng một giọng điệu có phần suồng sã, trái ngược hẳn với vẻ ngoài thoát tục của mình.
「Cậu chẳng thẳng thắn gì cả. Không dễ thương chút nào, thiệt tình chứ♪」
Nói xong câu đó, 『Báo Hổ』 lại gục đầu xuống. Nàng đang hấp hối, chỉ cần gắng sức nói chuyện là sinh mệnh có thể dễ dàng vụt tắt.
「A, lại chết nữa rồi! Chết hoài vậy! Chẳng đâu vào đâu cả! Này ngựa, mang con nhỏ này đi!」
Sốt ruột, Kurohime đào 『Báo Hổ』 lên khỏi cát. Rồi nàng cố dùng cả thân mình để ôm nàng ấy dậy.
Nhưng 『Báo Hổ』 to con hơn Kurohime, mà Kurohime lại yếu ớt. Không thể cõng nổi, Kurohime ngã nhào cùng với 『Báo Hổ』.
「Chết tiệt...! Yếu đuối quá, tức chết đi được! Con của 『Báo Hổ』 thì lớn lên khỏe mạnh vô ích như thế, hay là do ta nuôi dạy sai cách?」
Nàng gầm gừ, rồi gọi 『Picador』.
Một cách khẩn thiết.
「Dù thế nào cũng phải hồi sinh con nhỏ này, dùng bất cứ cách nào! Ta có chuyện muốn hỏi nó, sau khi hỏi xong ta sẽ vứt nó vào đống rác!」
Nàng nói thêm như để bào chữa.
「Để nó chết trước mắt mình hết lần này đến lần khác, ta cũng ngủ không ngon giấc đâu?」
Dù chẳng hiểu nàng nói gì từ đầu đến cuối...
Nhưng 『Picador』 cảm nhận được sự khẩn thiết của Kurohime, nên nó quyết định giúp một tay. Nó vội biến thành dạng người, rồi bế 『Báo Hổ』 lên.
Dù có cố gắng đến đâu, dù có là một dược sư danh tiếng đến đâu, có vẻ như việc hồi sinh 『Báo Hổ』 trong tình trạng này là bất khả thi.
Nhưng nói thế cũng chẳng ích gì. Hơn hết, 『Picador』 muốn thực hiện nguyện vọng của Kurohime. Nó kính cẩn cõng 『Báo Hổ』 lên, rồi biến lại thành dạng ngựa. Cảm thấy có hơi thất lễ, nó ngoạm nhẹ vào gáy Kurohime rồi ném nàng lên lưng mình.
「Oái!?」
Bị giật mình, Kurohime hét lên một tiếng kỳ lạ rồi quay cuồng chóng mặt.
Sau khi vuốt lại mái tóc rối, Kurohime vỗ vào cổ ngựa của 『Picador』.
「Tạm thời cứ chạy theo chỉ dẫn của ta. Ta biết một nơi có cơ sở chữa trị, nhất định không để 『Báo Hổ』 chết. Sự tồn tại của nó chính là bí sách để lật ngược tình thế! Và kẻ duy nhất được phép phá tan tành 『Đại Áo』 này chính là nữ hoàng ta đây! Kyohihihihi♪」
Lại hét lên những điều khó hiểu, Kurohime cất tiếng cười ngạo nghễ.
Xưng hô của nàng thậm chí còn đổi từ 『Kuro』 thành 『ta』, dù có nói là loạn trí do ốm yếu thì cũng đã đi quá xa, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta thấy nhẹ nhõm. Vì Kurohime còn nhỏ và đáng yêu, nên dù nói gì cũng giống như một trò trẻ con.
『Picador』 cười khổ, rồi quyết định tạm thời tuân theo mệnh lệnh của nàng.
Đoàn người kỳ lạ cõng theo 『Báo Hổ』 băng qua 『Đại Áo』.
Màn đêm vẫn còn sâu thẳm, nhưng phía bên kia chân trời, bình minh đã bắt đầu ló dạng.
***
Sakura đang nhìn xuống 『Đại Áo』.
Như chính tên gọi của mình, mái tóc dài của nàng tựa đóa anh đào nở rộ khẽ lay động khi nàng đứng thẳng người, tư thế vững vàng. Buộc tóc là chiếc băng đô được làm từ di vật của người anh hùng 『Đại Áo』 là 『Kim Sư』, một vật được sư phụ giao phó. Đôi mắt như mắt mèo. Gương mặt xinh đẹp vừa ngây thơ vừa quyến rũ. Bộ đồng phục của Học viện Nữ sinh Đại Áo đã được may lại, trông như mới.
Trên tóc là chiếc kẹp hoa, kỷ vật của mẹ.
Cuối cùng là trận tử chiến, nhưng dấu vết của người chị gái mà nàng kế thừa linh hồn đã trở thành một vết sẹo hơi lồi lên trên bụng, khiến bộ đồng phục bị đẩy lên một chút.
Nàng âu yếm vuốt ve nó.
『Tứ chi giả cường hóa』 thay thế cho đôi tay và đôi chân đã mất đã được sửa chữa bên trong 『Tử Thủy Tinh』 và không còn một vết xước, bao bọc chúng là những chiếc đai da mang di chí của vị ân nhân quá cố.
Nàng không mang theo vũ khí, nhưng phòng khi bổ sung được, nàng chỉ đeo bốn bao kiếm được chế tác tinh xảo. Bốn thanh huyết đao vốn được đặt trong đó đã được tái sử dụng làm lõi xương cho 『Tứ chi giả cường hóa』, và đang phát ra nhịp đập nóng hổi.
Nét mặt của một chiến binh đã vượt qua những trận chiến khốc liệt và sống sót. Nhưng nàng cũng không quên vẻ hiền hòa, đáng yêu của một thiếu nữ đang yêu. Cô gái đã dung hòa một cách kỳ diệu hai thái cực đối lập là sát ý và sự dịu dàng, đang nhìn chằm chằm vào mặt trời buổi sáng bắt đầu ló dạng ở phía xa và 『Đại Áo』 vẫn còn chìm trong bóng tối.
Trang phục chiến đấu, cùng với lớp trang điểm ra trận được thực hiện ngay trước khi đến vùng đất quyết chiến.
Đó là một tư thế sẵn sàng chiến đấu, hoàn hảo.
Vẫn còn nhiều bí ẩn, âm mưu như những sợi chỉ ác ý đang bào mòn đất nước này, bào mòn thể xác và tâm hồn, kẻ thù mạnh đang ẩn mình trong bóng tối, và nàng đã xa cách bạn bè cũng như người thanh niên yêu dấu nhất... Dù vậy, Sakura vẫn không hề nao núng, nàng nhìn thẳng về phía trước.
Hướng tới một tương lai hạnh phúc.
Hướng tới hy vọng.
Với lồng ngực ưỡn cao.
「Ừm.」
Sakura gật đầu rồi hít một hơi thật sâu.
「Mùi máu nồng nặc tràn ngập khắp nơi... Vậy mà chính vì thế tôi mới cảm nhận được rằng mình đã trở lại 『Đại Áo』, nghĩ lại thấy bản thân cũng thật kỳ lạ. Mà, thôi được rồi. Chẳng có gì tốt đẹp cả, nhưng tâm trạng cũng không tệ lắm.」
Nàng mỉm cười, rồi quay lại.
Nào, trận quyết chiến bắt đầu.
「Chị 『Bách Thủ Cơ』.」
Một giọng nói cất lên, có vẻ kinh ngạc.
Đó là người từng giữ hạng năm trong 『Đại Áo』, dược sư huyền thoại 『Nhất Giác』.
Dáng vẻ trưởng thành. Thân hình quyến rũ toát lên vẻ gợi cảm. Nàng khoác trên mình chiếc áo choàng trắng như trang phục của người chết, tóc, lông mày và cả lông mi cũng đều màu trắng. Trên trán mọc ra một chiếc sừng trắng tinh như ngà voi.
Với đôi mắt rủ xuống trông hiền lành, nàng bối rối đưa ngón tay lên má.
「Thật xin lỗi khi phải làm phiền lúc chị đang ra vẻ ngầu lòi, đứng ưỡn ngực một cách vô nghĩa và đắc ý, nhưng thực tế thì chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?」
Ở 『Đại Áo』, 『Nhất Giác』 là tiền bối của Sakura. Chắc hẳn kỹ năng và kinh nghiệm của nàng cũng phong phú hơn, nhưng về cơ bản nàng luôn tôn trọng ý chí của Sakura.
Không phải là nàng thiếu chủ kiến, mà dường như đang hết lòng trung thành dù không phải là bề tôi. Có lẽ nàng cho rằng 『Kim Sư』, người mà 『Nhất Giác』 yêu thương và thề trung thành khi còn sống, đã giao phó Sakura và sư phụ của nàng là 『Ngân Lang』 cho mình.
Hỗ trợ Sakura và những người khác chính là lẽ sống của 『Nhất Giác』.
Thái độ đó khiến Sakura có chút ngượng ngùng. Nhưng nàng cũng rất vui, và vì đã mất mẹ từ nhỏ, Sakura cảm thấy có một cảm giác mẫu tính ở 『Nhất Giác』 và muốn làm nũng.
Tuy nhiên, không thể cứ như một đứa trẻ được cầm tay chỉ việc mãi. Nàng muốn cùng 『Nhất Giác』 kề vai sát cánh, là những người đồng chí cùng nhau lật ngược tình thế tuyệt vọng này.
Thấy Sakura đang hừng hực quyết tâm, 『Nhất Giác』 nhìn nàng như đang nhìn một thứ gì đó đáng yêu, miệng lẩm bẩm “trời ạ, trời ạ”.
「‘Trận quyết chiến cuối cùng bắt đầu!’ Dù đã lên tinh thần như vậy... nhưng chẳng lẽ chúng ta lại phải bó tay ngay từ đầu sao?」
『Nhất Giác』 khẽ thở dài. Phía sau lưng nàng là thành Osaka đã sụp đổ.
Do 『Tử Thủy Tinh』 mất kiểm soát đâm vào, cộng thêm dư chấn từ vụ nổ, thành Osaka đã bị phá hủy một nửa. Nếu ví như con người, thì gần như toàn bộ phần thân trên đã bị thổi bay, phần thân dưới cũng bị gãy xương phức tạp. Chỗ đứng thì lung lay, và có vẻ như toàn bộ tòa thành sắp sụp đổ hoàn toàn.
Sakura và 『Nhất Giác』 đang đứng trên một thanh dầm thép tựa như khúc xương gãy chìa ra từ thành Osaka. Trước mắt họ là 『Đại Áo』 cũng đã biến thành một cảnh quan kỳ lạ, nhưng mặt đất ở quá xa, lại thêm trời tối nên không thể nhìn rõ.
「Chúng ta phải sơ tán ngay, nếu không sẽ bị cuốn vào vụ sụp đổ của thành Osaka và tiêu đời. May mắn sống sót sau vụ va chạm và nổ tung của 『Tử Thủy Tinh』, nhưng chúng ta vẫn đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.」
Đúng như câu nói, nàng chao đảo trên thanh dầm thép. Sakura vội hạ thấp người và bò bằng bốn chi trên thanh dầm.
Ngay cả thanh dầm này cũng đang lung lay bất ổn, và thành Osaka chống đỡ nó cũng đang sụp đổ dần trước mắt. Thật sự, nếu không sơ tán ngay lập tức thì coi như xong.
Hừng hực khí thế bước vào trận quyết chiến, để rồi chết vì tai nạn mà chưa làm được gì thì thật quá thảm hại.
「Dù vậy...」
Sakura cố lờ đi thực tế phũ phàng và nhìn ra xa, nhưng cũng không thể thong dong mãi được. Nàng nghiêm túc suy tính phương án để phá vỡ tình hình hiện tại.
「Nếu không phải là chị 『Ngân Lang』, người có thể hóa cứng toàn thân, thì rơi từ độ cao này xuống chỉ có chết ngay lập tức.」
Dù đã bị phá hủy một nửa, thành Osaka vẫn là một công trình kiến trúc khá cao. Để xuống đất an toàn từ vị trí của họ không phải là không thể, nhưng là một việc cực kỳ khó khăn.
Với dị năng điều khiển thực vật của mình, Sakura có thể cho dây leo mọc ra và trèo xuống theo đó. Vì vậy, dù trong tình huống này nàng cũng không hề hoảng sợ.
Tuy nhiên, việc sử dụng thực vật sẽ tiêu hao chất dinh dưỡng trong cơ thể Sakura. Nàng không muốn mệt mỏi trước khi chạm trán với kẻ thù, nên nếu có thể, nàng vẫn muốn tránh sử dụng dị năng.
「Cá nhân tôi cũng lo lắng cho 『Ngân Lang』 đấy ạ.」
『Nhất Giác』 trông có vẻ lo lắng, nhưng nàng vẫn đứng thản nhiên không chút rung chuyển, như thể không phải đang ở trên một chỗ đứng không ổn định.
Nàng là một người phụ nữ thanh lịch không mang mùi chiến trường, nhưng không thể nhầm được, nàng chính là một cường giả đã sống sót ở 『Đại Áo』, năng lực thể chất cơ bản cũng không thể so sánh với Sakura.
「Đúng là một đứa trẻ liều lĩnh... Điểm này quả thực giống con của ngài 『Kim Sư』. Chẳng bao giờ suy nghĩ trước sau, nên việc hỗ trợ cũng thật vất vả.」
Hiếm khi phàn nàn, 『Nhất Giác』 nhìn về phía đầu kia của thanh dầm thép.
Ở đó, một bức tường khổng lồ nứt nẻ của thành Osaka đang sừng sững, trên đó có hai cái lỗ.
Một cái là lỗ do 『Ngân Lang』 tạo ra khi thoát khỏi con tàu ngay sau khi 『Tử Thủy Tinh』 đâm vào thành Osaka, trước khi nó phát nổ. Cái còn lại là lỗ do 『Ngân Lang』 tạo ra khi quay trở lại vào trong thành.
『Ngân Lang』 đã hoảng loạn trước tình huống bất ngờ là vụ va chạm của 『Tử Thủy Tinh』, nên đã kẹp Sakura và 『Nhất Giác』, những người chưa kịp phản ứng, vào hai bên nách và tạm thời thoát hiểm khẩn cấp. Sau khi bỏ họ lại trên thanh dầm thép này, nàng đã lập tức quay trở lại vào trong thành.
「Có lẽ chị ấy quay lại để giải cứu những người sống sót có thể còn bị kẹt lại trên 『Tử Thủy Tinh』... Nhưng thế thì về chậm quá. Có thể chị ấy đã chạm trán với kẻ thù trong thành, nếu vậy chúng ta nên đến yểm trợ.」
『Nhất Giác』 kết luận như vậy.
「Phải chiến đấu ác liệt trong một tòa thành không biết sẽ sụp đổ lúc nào thì thật ngán ngẩm. Mà, cũng chẳng còn cách nào khác.」
Vừa lẩm bẩm, 『Nhất Giác』 vừa lấy ra từ đâu đó vũ khí của mình là một cây liềm-xích màu trắng tinh, rồi thủ thế. Đó là một vũ khí trông có vẻ hung ác hơn vẻ ngoài, được tạo ra bằng cách gọt giũa xương của chính nàng và có thể di chuyển tự do theo ý muốn của nàng.
Sakura cũng gật đầu đồng ý.
「Nếu coi 『蝿王』 là kẻ chủ mưu, thì kẻ thù sẽ là tất cả mọi người trong 『Đại Áo』, không, là tất cả mọi người trong đất nước này. Đối mặt với một thế lực khổng lồ vô tận, việc phân tán lực lượng của chúng ta vốn đã ít ỏi là điều không nên. Do đó, chúng ta nên hành động cùng với chị 『Ngân Lang』. Nếu may mắn, chúng ta có thể hội quân với những người khác như 『Hách Long』. Đã không còn đường lui, tôi cũng đồng ý đột nhập vào thành Osaka.」
「Chị thật là một đứa trẻ ngoan.」
『Nhất Giác』 vui vẻ xoa đầu 『Bách Thủ Cơ』 đang bò từ từ trên thanh dầm. Dường như cô ấy đang bị đối xử như trẻ con.
「Nếu đã quyết định vậy, chúng ta đi thôi. Cũng không có thời gian để chần chừ. ... Chị 『Bách Thủ Cơ』 có ổn không, để tôi bế chị nhé?」
「T-tôi xin nhận tấm lòng của chị thôi ạ.」
Trước lời đề nghị của 『Nhất Giác』, Sakura kiên quyết lắc đầu. Nàng quay trở lại 『Đại Áo』 không phải để trở thành gánh nặng.
Sakura nín thở, đứng dậy trên thanh dầm thép. Rồi nàng bước về phía trước.
Nàng khẽ ngoảnh đầu qua vai nhìn về phía 『Đại Áo』.
Nàng lo lắng cho Hidekage và những người khác, những người lẽ ra đã tiến vào 『Đại Áo』 trước. Cả những người như 『Huỳnh』 ở lại thành Osaka, và cả những người như 『Liêm Thiết』 đáng lẽ đã quay trở lại... Chắc chắn 『Hấp Huyết Cơ』, 『Ngân Lang』 và 『Hách Long』 cũng đang chiến đấu ở đâu đó.
Linh cảm về những trận chiến khốc liệt có lẽ đang diễn ra khắp nơi khiến toàn thân Sakura run lên vì phấn khích. Nhưng lúc này, nàng nuốt xuống cảm giác đó, và tiến về phía trước.
Nàng bước chân vào chiến trường của chính mình.