Oooku no sakura

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Brigandine In The Wind

(Hoàn thành)

Brigandine In The Wind

Koyama Takeru

Tôi, Akechi Yoshitaka, là một nam sinh trung học khỏe mạnh. Khi được một đàn anh rủ vào ký túc xá trường nữ sinh Shizuru, không hiểu sao chúng tôi lại bị những nữ sinh cầm kiếm trông rất nguy hiểm đuổ

26 9

Kaze no Stigma

(Hoàn thành)

Kaze no Stigma

Yamato Takahiro

Giờ đây, Kazuma trở lại dưới một cái tên khác - Kazuma Yagami, một bậc thầy lão luyện của Phong thuật (Fuu-Jutsu). Cũng trong lúc đó, hàng loạt vụ án mạng xảy ra tại tư dinh Kannagi, được thực hiện bở

38 47

Người diệt trừ

(Đang ra)

Người diệt trừ

Hana Kuroko

Naoki Komuro kiếm sống bằng nghề diệt trừ ma vật, vận dụng kiến thức từ kiếp trước, nhưng dù chỉ diệt những ma vật yếu thì số lượng cũng không hề tầm thường. Khi cậu bắt đầu có thu nhập ổn định và ổn

24 27

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

57 249

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

12 60

Tập 06 - Chương 3

HUYẾT MẠCH PHỤ TỬ

「『Hotaru』-chan……!?」

『Kamakiri』sững sờ gọi tên cô.

『Hotaru』, Phó đội trưởng『Phòng Chấp hành』thuộc Gia thần đoàn Legion, người luôn có dáng vẻ chỉn chu xinh xắn, giờ đây đã biến dạng thành một bộ dạng thảm thương không nỡ nhìn. Mái tóc ngắn rối bù, bết dính vào má vì máu và mồ hôi. Hơi thở đứt quãng, đôi môi run lên bần bật. Bộ đồng phục cháy sém, rách toạc, để lộ ra phần lớn da thịt.

Kính bảo hộ và tai nghe trợ thính đã vỡ nát, gần như vô dụng. Có lẽ cô đã dùng tuyệt kỹ tung ra bằng nắm đấm nghiền nát của mình, một cánh tay đã nát bét thảm thương, mu bàn tay cũng bị tổn hại. Mồ hôi dầu túa ra ướt đẫm, máu tươi chảy dọc xuống đùi rồi nhỏ giọt xuống sàn như những giọt lệ.

Có lẽ cô chỉ đang đứng vững bằng ý chí,『Hotaru』lắc lư, loạng choạng.

Chỉ có đôi mắt là vẫn sáng rực rỡ.

「Sao thế『Hotaru』-chan, có chuyện gì……!?」

Đến cả『Kamakiri』cũng phải bối rối cất tiếng gọi.

Ở『Đại Sảnh』,『Hotaru』là người bạn thân thiết nhất. Không, còn hơn cả thế nữa. Vì thứ bậc và tuổi tác gần nhau nên họ rất hòa thuận, cùng nương tựa lẫn nhau để sống sót qua ngày ở『Đại Sảnh』.

Việc『Hotaru』thuộc『Phòng Chấp hành』cũng là vì lo cho『Kamakiri』.『Kamakiri』được công nhận tài năng của một đao phủ và bị ép làm đội trưởng『Phòng Chấp hành』, nhưng lại không có năng lực thực tế, nên『Hotaru』đã không đành lòng mà ra tay giúp đỡ.

Mỗi khi nhận ra, cô ấy đã ở bên cạnh, kề vai sát cánh, bảo vệ mình. Những lúc cô đơn, cô luôn dựa dẫm vào『Hotaru』. Không bỏ rơi một『Kamakiri』chỉ toàn ích kỷ, vừa cằn nhằn mắng mỏ,『Hotaru』vẫn luôn ở bên cô bằng cách này hay cách khác.

Vừa như chị gái, vừa như mẹ, nhưng lại là một đàn em, một thuộc hạ nhỏ tuổi đáng yêu.

Cô là người bạn thân nhất không gì thay thế được của『Kamakiri』.

Tại『Đại Sảnh』nhuốm đầy máu và nước mắt này, chỉ có nơi『Hotaru』là tựa như ánh nắng.

Tình yêu là gì, cô vẫn chưa hiểu rõ.

Nhưng cô thích『Hotaru』.

Vậy mà giờ đây,『Hotaru』ấy đang cận kề cái chết. Từng tiếp xúc nhiều với sự sống chết của con người,『Kamakiri』hiểu rõ điều đó. Sinh mệnh của『Hotaru』đang như ngọn đèn trước gió, chực chờ lụi tàn. Nếu là người thường thì đã tắt thở từ lâu rồi, vết thương nặng đến mức đó.

Cô nhớ đến『Mukadehime』.

Cô ấy cũng dùng tình yêu để níu giữ cơ thể đang dần tuột mất sinh mệnh mà lao về phía『Kamakiri』.

Tình yêu.

Tình yêu là gì cơ chứ……?

Trong lòng『Kamakiri』dấy lên một gợn sóng khó tả. Vô số cảm xúc và suy nghĩ lan ra thành những vòng tròn, khuấy đảo tâm can cô. Nhưng suy nghĩ vốn không phải sở trường của cô.『Kamakiri』trung thành với bản năng, chỉ muốn đứng dậy chạy đến đỡ lấy『Hotaru』đang chực ngã quỵ──.

Cô chợt nhận ra.

Không biết từ lúc nào,『Kamakiri』đã vô thức đẩy phắt cha mẹ mình ra. Vì họ đang cản đường cô đến chỗ『Hotaru』. Cô vội vàng định xin lỗi vì hành động thô lỗ đó──.

Và rồi chết lặng.

Cha mẹ cô ngã phịch xuống đất một cách bất lực.

Trong lòng bàn tay họ, có một thứ gì đó lấp lánh.

Trông như một lưỡi dao. Không, đó là một con côn trùng kỳ dị. Một con ruồi to bằng chiếc điện thoại di động. Một con ruồi sống── đôi cánh trong suốt của nó đang co giật, đôi mắt kép ướt át đang nhìn chằm chằm về phía này. Cái vòi mọc ra từ mặt con ruồi vươn dài, biến thành một cây kim gớm ghiếc mang ánh sáng của lưỡi dao.

Cha mẹ cô đang nắm chặt thứ vừa giống con ruồi vừa giống hung khí đó trong tay.

『Kamakiri』không thể hiểu nổi── cô ngẩn người ra.

「Cái gì vậy, hai người……?」

Cô ngây thơ hỏi đôi nam nữ, những người đáng lẽ là cha mẹ mình── những người mà cô đã tin chắc như vậy chỉ ít phút trước.

Cô không thể nghĩ rằng đây là món quà dành cho đứa con gái vừa có cuộc đoàn tụ cảm động với cha mẹ. Đây không phải thứ ngọt ngào như vậy, dù sao đi nữa thì cũng quá là tởm lợm.

Đồng thời, cô cũng đoán ra được.

Chỉ vài khoảnh khắc trước, cha mẹ cô đã chĩa thứ hung khí ghê rợn này vào gáy và lưng không chút phòng bị của『Kamakiri』. Nếu『Hotaru』không xông vào và cảnh báo, có lẽ nó đã dễ dàng đâm vào người『Kamakiri』. Bởi vì『Kamakiri』đã không hề đề phòng chút nào.

Cha mẹ vừa dịu dàng ôm lấy『Kamakiri』đang khóc nức nở, vừa nắm giữ sinh mệnh của cô.

Cô không hiểu ý nghĩa của việc đó── nhưng một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng『Kamakiri』.

Linh hồn cô tin chắc vào điều gì đó, nhưng trái tim lại không muốn thừa nhận,『Kamakiri』run rẩy.

Cô sợ hãi── và nhìn『Hotaru』như tìm kiếm một chỗ dựa.

『Hotaru』có lẽ không còn sức để bước về phía này, cô tiến được vài bước rồi ngã chúi về phía trước, quỳ gối xuống. Nhưng cô vẫn chìa tay về phía này với vẻ mặt đau đớn.

Cô muốn nắm lấy đầu ngón tay ấy, lòng bàn tay của người bạn nhỏ tuổi mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối──.

『Kamakiri』bước về phía『Hotaru』, nhưng chỉ đến đó mà thôi.

Đồng phục bị túm lấy. Nhìn lại, cha mẹ cô vẫn giữ nụ cười hiền hậu, nắm chặt lấy vạt áo『Kamakiri』. Suýt nữa thì vấp ngã,『Kamakiri』hoảng hốt quay lại.

Không thể động đậy. Cứ như bị kẹp giữa máy móc hạng nặng.『Kamakiri』nhẹ cân và kém trong việc kéo co, nhưng sức vóc vẫn hơn người thường. Vậy mà cô không thể gạt tay cha mẹ ra.

「Buông ra!『Kamakiri』phải đến chỗ『Hotaru』-chan──」

Chẳng lẽ lại đấm họ,『Kamakiri』chỉ còn biết gào lên như một đứa trẻ ăn vạ.

Ở một vị trí cách『Kamakiri』đang giãy giụa một chút.

Trên ghế chính, có một kẻ đang tỏa ra ác ý.

Đó chính là người đứng đầu『Đại Sảnh』──『Vua Ruồi』Baelzebul, kẻ nãy giờ vẫn im lặng quan sát tình hình.

「Chậc chậc chậc chậc……」

Nữ hoàng của『Đại Sảnh』tặc lưỡi một tràng dài thô bỉ, bực bội cắn ken két chiếc tẩu thuốc.

Có lẽ là thói quen, cô ta dùng ngón tay vê vê những lọn tóc khô cứng.

「Chỉ một chút nữa thôi── mày là anh hùng trong truyện cổ tích chắc? Phá đám đúng lúc ghê nhỉ? Hả,『Hotaru』-chan?」

Cô ta vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt trở nên hung ác.

「Vì mãi không bắt được nên tao đã nghĩ mày kiệt sức mà chết xó nào rồi chứ? Đời không như là mơ nhỉ── con cá tạp, làm mất thời gian của tao quá đấy.」

Vứt bỏ thái độ từ bi lúc nãy, cô ta không hề che giấu sự hung hãn của mình.

「Xông vào đúng lúc tệ nhất. Nhưng thế là không khôn đâu nhé? Cứ trốn chui trốn lủi như một con chó thì ít ra còn sống sót được đấy?」

「Câm mồm, đồ ngoại đạo……!」

『Hotaru』gầm lên bằng một giọng khản đặc như ho ra máu.

「Chỉ nghe giọng của mày thôi── cũng đủ làm tao thấy lợm giọng rồi!」

Dù loạng choạng, cô vẫn đứng dậy, hiên ngang thủ thế. Nhưng chắc chắn『Hotaru』đã không còn sức chiến đấu. Cô đứng dậy vì lòng căm phẫn và một thứ tình cảm cao quý nào đó.

Và rồi, với giọng điệu quát tháo『Kamakiri』vẫn đang bị cha mẹ giữ chặt không thể cử động.

「『Kamakiri』, chỗ đó nguy hiểm! Đến chỗ tớ mau, nhanh lên!」

「Nhưng, nhưng mà『Hotaru』-chan──」

Vẫn còn vương vấn hơi ấm lúc nãy,『Kamakiri』lưỡng lự, có chút kháng cự khi phải rời xa cha mẹ. Nhưng『Hotaru』tha thiết kêu gọi.

「Hãy tin tớ……!」

Nghe giọng nói đó, cơ thể『Kamakiri』nhẹ bẫng như một lời nói dối. Sự do dự tan biến dù chỉ trong khoảnh khắc. Chỉ có『Hotaru』là không phản bội, không nói dối, không làm tổn thương mình.

Đó là một niềm tin chắc chắn, được chứng thực bằng khoảng thời gian họ đã cùng nhau vun đắp ở『Đại Sảnh』, đáng tin cậy hơn cả huyết thống hay cấu trúc quyền lực.

Nghẹn ngào cổ họng──『Kamakiri』lắc đầu rồi hướng về phía『Hotaru』.

Cô đẩy cha mẹ đang bám riết lấy mình như không muốn để cô đi, nói「Con xin lỗi」. Dù vậy, họ vẫn mỉm cười đưa tay về phía cô (trong lòng bàn tay họ là con ruồi hung khí gớm ghiếc!), cảm giác sợ hãi còn nhiều hơn.

Cô chạy.

Chỉ là một khoảng cách vài bước chân.

『Kamakiri』đến được chỗ『Hotaru』và đỡ lấy cô ấy.

Trên người『Hotaru』có mùi máu.

Nhưng, lại ấm áp hơn cha mẹ rất nhiều.

「『Hotaru』-chan,『Hotaru』-chan……! Cậu không sao chứ?」

Khi cô lo lắng hỏi,『Hotaru』mỉm cười hiền hòa.

「Tớ ổn mà.」

Rõ ràng là đang cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng『Hotaru』vốn là một cô gái như vậy. Cô kiên quyết nhìn thẳng về phía trước, thậm chí còn đứng vững như đang chống đỡ cho『Kamakiri』. Dù chỉ việc giữ cho mình tỉnh táo thôi cũng đã là một điều khó khăn.

「『Ổn』cái đếch gì, thiệt tình chứ?」

Vừa nói với vẻ chán nản,『Vua Ruồi』vừa uể oải đứng dậy.

Vừa dùng đầu ngón tay vuốt ve chiếc váy quấn phồng quanh hông, vừa cố nén một cái ngáp.

「Này『Hotaru』-chan, giờ trong cơ thể mày vẫn còn đầy ruồi và trứng của tao, đang gặm nhấm thịt, xương và từng tế bào của mày đấy. Cái cảm giác đau đớn và mất mát khi toàn thân bị gặm nhấm, không ai chịu nổi đâu. Sao mày vẫn giữ được sự tỉnh táo? Sao mày chưa chết?」

「So với việc tu hành theo Phật đạo thì chẳng là gì cả── dễ như bỡn.」

「Phật đạo à. Chịu đựng gian nan khổ cực để đạt đến giác ngộ hả, đúng là ngu ngốc. Lũ cuồng khổ dâm lỗi thời── một quốc gia hiện đại không cần tôn giáo, vướng mắt lắm biết không?」

「Nói sao cũng được. Nếu chính sự dẫn dắt của Đức Phật đã cho tớ sức mạnh để chống lại năng lực của mày, thì với tư cách là con gái của một Đại Tăng Chính, tớ rất tự hào. Tớ là một tăng binh, sẽ không gục ngã vì đau đớn như Musashibō đâu.」

Sử dụng một phương pháp hô hấp đặc biệt── Ibuki,『Hotaru』tạm thời hồi phục.

Dù có lẽ vẫn đang hấp hối, giọng nói của cô đã có lại sự vang dội.

「Tao đã hiểu năng lực của mày. Cấy ruồi vào người khác và điều khiển họ, một năng lực đáng sợ. Nhưng ruồi là sinh vật── sinh vật có nhiệt độ thích hợp để hoạt động. Việc tớ rơi xuống hào để trốn mày là ngẫu nhiên, nhưng trong nước, lũ ruồi không chịu được cái lạnh và hoạt động chậm lại.」

Nhổ ra một bãi nước bọt lẫn máu và thứ mủ gì đó không rõ,『Hotaru』tuyên bố.

「Lũ ruồi của mày không thể hoạt động trong môi trường nhiệt độ thấp. Vì vậy, tớ đã nếm mật nằm gai, ẩn mình dưới hào nước── trong lúc ngăn chặn tế bào bị ăn mòn.」

「Chậc, giỏi lắm── tao rất khâm phục đấy. Dù gì thì đây cũng không phải mùa để tu khổ hạnh dưới thác nước đâu nhỉ.」

『Vua Ruồi』nhếch mép, như thể đang chế nhạo.

「Nhưng đó là một quyết định ngu ngốc. Mày lúc nào cũng vậy,『Hotaru』-chan?」

Cô ta đứng đó nhưng không có vẻ gì là sẽ đến gần, vẫn ngậm tẩu thuốc trong miệng.

「Suy đoán của mày đúng rồi. Lũ ruồi dễ thương của tao có thể tự chủ hành động ở một mức độ nào đó, nên chúng là một thiết bị tẩy não tiện lợi hơn cả tơ của『Arakune』, nhưng chúng cũng có những hạn chế như không thể hoạt động ở nhiệt độ thấp.」

Cô ta thản nhiên châm lửa cho tẩu thuốc, rồi phả ra một làn khói tím.

「Nhưng mà này『Hotaru』-chan, mày cũng là sinh vật như lũ ruồi mà phải không── cứ lặn mãi trong nước lạnh buốt như có băng trôi, làm sao mà tỉnh bơ được. Mày yếu đến mức không cử động nổi rồi chứ gì? Nhìn cái mặt mày thảm hại như sắp chết đến nơi rồi kìa?」

Vừa buông lời độc địa, nữ hoàng của『Đại Sảnh』vừa lườm chúng tôi.

「Chắc là mày đã cố gắng để truyền những thông tin biết được về tao cho thằng nhóc Hidekage hay con『Mukadehime』sắp quay về nhỉ. Nhưng nỗ lực của mày đã đổ sông đổ bể rồi. Đã lộ mặt ra thế này, chắc mày không mong tao sẽ tha cho mày đâu nhỉ?」

「『Hotaru』-chan……」

Dù bị bỏ lại phía sau trong cuộc đối thoại của hai người,『Kamakiri』vẫn đoán ra được.

『Hotaru』đã từng giao chiến với『Vua Ruồi』một lần, thua trận và phải chạy trốn. Trong lúc chờ đợi cơ hội lật ngược tình thế. Cô đã phải cắn răng chịu đựng cuộc tấn công tàn khốc là bị gặm nhấm toàn thân.

Nhưng vì để cứu『Kamakiri』mà cô đã lao ra── và sự quyết tâm đó đã trở nên vô nghĩa. Chắc hẳn『Hotaru』tốt bụng đã không thể thấy chết mà không cứu『Kamakiri』.

「Xin lỗi,『Hotaru』-chan. Là tại『Kamakiri』──」

「Không phải tại『Kamakiri』đâu, tuyệt đối không phải.」

Vừa lườm『Vua Ruồi』,『Hotaru』vừa nhẹ nhàng xoa đầu『Kamakiri』.

Như cô vẫn luôn làm.

「Dù sao thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện thôi, mà. Thôi nào, đừng khóc nữa『Kamakiri』. Cậu lớn tuổi hơn mà──『Kamakiri』là chị của tớ mà, đúng không?」

『Hotaru』nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của『Kamakiri』đã chảy ra từ lúc nào không hay.

「Thật tình── cậu đúng là không thể để yên được mà.」

Bằng đầu ngón tay dính đầy máu, cô vỗ về, cưng nựng.

Làm hành động thường ngày đó,『Hotaru』mỉm cười như thể thấy nhẹ nhõm.

「『Kamakiri』, cẩn thận.『Vua Ruồi』đẻ trứng ruồi vào cơ thể người khác, cho chúng nở ra, ăn mòn tế bào, xâm thực── và thống trị, biến họ thành con rối của mình.」

Nặng nề như một lời trăn trối.

「Có lẽ, thứ hung khí giống ruồi mà hai người đó đang cầm── là dụng cụ để đẻ trứng. Họ định đâm nó vào người cậu, bơm trứng ruồi vào và thống trị cậu.」

「Làm sao có thể──」

『Kamakiri』bối rối. Nhưng nhìn vào tình hình, có lẽ đó là sự thật.

Nhưng cô không muốn tin, hơi ấm của cha mẹ vẫn còn vương trên da thịt──『Kamakiri』nhìn qua lại giữa『Vua Ruồi』và những người có vẻ là cha mẹ mình như đang cầu xin.

「Vậy thì, chuyện cha và mẹ, cũng là nói dối sao?」

「Không hề?」

『Vua Ruồi』cười rộ lên, vai rung lên như một con bọ ăn xác.

「Tao chưa bao giờ nói dối nhé? Hai người đó, chắc chắn là cha mẹ của mày──『Kamakiri』. Chính vì là thật nên mới có ý nghĩa, mới có hiệu quả, tao đã nghĩ thế đấy chứ?」

Nhưng nụ cười chỉ đến đó, trong phút chốc, khuôn mặt cô ta trở nên vô cảm, trống rỗng như một xác chết.

「Tại con『Hotaru』mà vở kịch cũng hỏng bét. Mày định giải quyết thế nào đây, hả?」

Tất cả đã đảo lộn.

Cuộc đoàn tụ cảm động với cha mẹ, chỉ là một phần của một âm mưu đẫm máu. Những lời trò chuyện, bị dìm xuống hố phân. Hơi ấm từng ôm ấp, giờ lại bỏng rát da thịt như băng. Cảm động biến thành tuyệt vọng. Hạnh phúc xa vời như một bức tranh biếm họa xấu xí──.

Nhưng『Kamakiri』ghét điều đó, không muốn thừa nhận, không thể hiểu nổi và hỏi.

「『Vua Ruồi』-chan, tại sao……?」

Trong cảm giác như mặt đất dưới chân sụp đổ, cô đau đớn gào lên như một đứa trẻ bị cha mẹ đánh.

「Không cần cấy trứng ruồi, không cần thống trị bằng dị năng,『Kamakiri』cũng sẽ nghe lời mọi thứ mà! Không cần điều khiển,『Kamakiri』vẫn sẽ làm theo lệnh của『Vua Ruồi』-chan mà! Em đã là một đứa trẻ ngoan mà……!」

「Chỉ có thể trả lời rằng── ruồi là loài sinh vật như thế.」

Nhưng『Vua Ruồi』dường như không mảy may lay động, như một cơn gió thoảng.

「Ruồi ăn những phần thối rữa. Chúng chọn phần mềm nhất, yếu nhất để xâm nhập, lấp đầy dạ dày, đẻ trứng và sinh sôi. Ác ý của tao cũng lan rộng như thế── điểm yếu của mày, là sự yếu đuối trong tâm hồn trái ngược với sức chiến đấu đó. Vì vậy tao đã tấn công vào đó. Tấn công và ăn mòn, chỉ là vậy thôi?」

「Đó không phải câu trả lời! Em không hiểu chị đang nói gì cả!」

『Vua Ruồi』dịu dàng khuyên bảo『Kamakiri』đang gào thét.

「Tao đã dùng phương pháp hiệu quả nhất để thống trị mày thôi mà. Vì thế nên tao đã phải vất vả tìm cho ra cha mẹ mày đấy chứ?」

「Không phải là hiệu quả hay gì cả, em không nói về chuyện đó! Tại sao chị lại muốn thống trị『Kamakiri』? Như nhốt trong lồng, như nuôi thú cưng vậy! Không cần làm thế,『Kamakiri』vẫn sẽ nghe lời của『Vua Ruồi』-chan, của người lớn mà!」

「Lằng nhà lằng nhằng, ồn ào quá đấy── con nít ranh.」

Không khí xung quanh『Vua Ruồi』đột ngột lạnh đi.

Cô ta nhìn chằm chằm vào『Kamakiri』bằng đôi mắt mang ánh sáng đỏ rực.

「Đúng là tao đã chọn một phương pháp lằng nhằng. Tao vẫn còn trẻ người non dạ quá nhỉ── tại thằng nhóc Hidekage dùng tình cảm cha mẹ làm vũ khí, nên có lẽ tao muốn trả đũa nó chăng. Bị gọi là mẹ này nọ, tao cũng bị loạn tâm, đúng là một sai lầm.」

Nhớ lại chuyện gì đó mà『Kamakiri』không biết,『Vua Ruồi』thở dài.

「Nhưng sẽ không có lần thứ hai. Ruồi sẽ thích nghi và tiến hóa. Tao sẽ không bao giờ bị lung lay bởi thứ gọi là tình cảm cha mẹ nữa. Đây là một cuộc diễn tập thôi──『Kamakiri』, chỉ có vậy thôi.」

『Kamakiri』không hiểu『Vua Ruồi』đang nói gì.

Chỉ cảm nhận được một khoảng cách── rằng cuộc nói chuyện của mình và cô ta ở hai chiều không gian khác nhau.

「Tao cũng sẽ dùng tình cảm cha mẹ làm vũ khí. Khi đã biết cách tận dụng, sẽ không còn sợ hãi nữa. Sẽ không bao giờ bị lung lay, không bao giờ thua. Cũng sẽ không thất bại. Độc dược cũng có thể trở thành thuốc. Ngay cả năng lượng hạt nhân cũng có thể tận dụng. Bằng cách biến nó thành vũ khí, tao sẽ khắc phục mọi thứ làm loạn tâm trí tao.」

Ruồi là loài sinh vật tham lam.

Là loài côn trùng ăn tạp, lấy mọi thứ từ xác chết đến phân làm nguồn dinh dưỡng.

『Vua Ruồi』biến cả tình người, thậm chí là tình yêu thành vũ khí, thành nguồn nuôi dưỡng để bản thân phình to ra. Và rồi đẻ ác ý ra khắp Nhật Bản, và thống trị.

Một nữ hoàng của『Đại Sảnh』── khác loại với『Arakune』, nhưng cũng gớm ghiếc không kém.

「Không có thời gian mà đứng đó thảnh thơi tán gẫu đâu nhé?」

Chuyển đổi cũng thật nhanh chóng. Đến mức phi nhân tính.

『Vua Ruồi』thoáng cái đã quay lại với nụ cười, và vỗ tay một cái thật to.

「Có lẽ chúng mày đã quên── nhưng chúng mày đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đấy nhé?」

Trong khoảnh khắc, những tấm chiếu tatami xung quanh『Hotaru』và『Kamakiri』phồng lên. Phá vỡ những tấm chiếu lồi lõm méo mó, có thứ gì đó lao ra. Đó là vô số cánh tay bị quấn chặt bởi những chiếc thắt lưng da.

Ngay khoảnh khắc nhận ra điều đó,『Hotaru』đã hành động.

「Nguy hiểm,『Kamakiri』!」

Sự dịu dàng của『Hotaru』, luôn ưu tiên người khác hơn bản thân, đã cứu『Kamakiri』. Bị đẩy ra một cách bất ngờ,『Kamakiri』lăn tròn trên chiếu, may mắn thoát khỏi vô số cánh tay đang cố gắng tóm lấy mình.

Nhưng『Hotaru』lại bị tóm chặt lấy mắt cá chân và đùi mạnh đến mức xương kêu răng rắc, và bị bắt giữ.

Như những xác chết sống lại từ nghĩa địa trong tiểu thuyết kinh dị, từ sâu bên dưới chiếu, dưới sàn nhà, vô số cô gái kỳ lạ bò ra. Họ mặc đồng phục của『Đại Sảnh』, nhưng những nơi lộ da thịt như mặt và tay đều bị trói chặt bởi thắt lưng da── những cô gái dị hình.

Không chỉ từ dưới sàn. Từ phía bên kia của những cánh cửa trượt đang mở và cái lỗ lớn mà『Hotaru』đã tạo ra, những cô gái tương tự cũng đổ ập vào như tuyết lở. Mười mấy người, hay thậm chí nhiều hơn── căn phòng lớn nhanh chóng trở nên hỗn loạn vì đám đông.

「Cái, cái gì thế này? Lũ này là ai……?」

『Kamakiri』mắt tròn mắt dẹt, nhìn chằm chằm vào đám đông đáng sợ.

Cô không nắm bắt được tình hình. Cô thấy bất an. Cô muốn ai đó ra lệnh cho mình.

Nhưng người cấp trên của cô──『Vua Ruồi』, đã phản bội cô một cách đau đớn. Không tin vào lòng trung thành của『Kamakiri』, cố gắng điều khiển cô bằng dị năng, và chà đạp lên cảm xúc của cô.

Không thể bám víu vào bất cứ điều gì, trở nên bất ổn,『Kamakiri』đứng bất động.

「Là tiền bối của chúng mày đấy?」

『Vua Ruồi』cười「khụ, phư phư」bằng giọng nói như tiếng vo ve của côn trùng.

「Là những học sinh của『Đại Sảnh』đã được tao biến thành những con rối gỗ trung thành bằng dị năng của mình. Tao gọi chúng là『Trùng Binh』. Chúng mày có sức chiến đấu cao, nên chắc chắn sẽ trở thành những『Trùng Binh』xuất sắc đấy? Sau khi toàn thân bị ăn mòn, não cũng đầy trứng ruồi, nhỉ?」

Vừa nói một cách vui vẻ,『Vua Ruồi』bất chợt cúi đầu, lẩm bẩm một mình.

「Nếu không thống trị như thế, biến chúng thành những con tốt ngoan ngoãn, thì tao sợ hãi chẳng dám dùng ai cả. Con người, sẽ phản bội ngay lập tức. Trong bốn trăm năm này, tao đã thấy đến phát ngán rồi.」

Cô ta thở ra một hơi đầy vẻ mệt mỏi cùng với làn khói tím.

「Tình yêu sẽ khô héo. Như một đóa hoa── một ngày nào đó chắc chắn. Để kết nối con người với nhau, cần có tình thân, nhưng để giữ mối liên kết đó, cần có lợi ích thực tế. Nếu không liên tục rót lợi ích thực tế như nước, tình yêu sẽ không thể giữ được sự tươi mới. Một ngày nào đó nó sẽ khô héo, và tàn một cách xấu xí.」

Nếu không thì chỉ có cách chế biến thành hoa ép thôi──『Vua Ruồi』nói một cách thờ ơ.

「Biến chúng thành hoa ép khi còn sống là tốt nhất, nhưng xác khô cũng không sao cả? Vẻ đẹp sẽ bị tổn hại, nhưng nếu vẫn giữ được chức năng của một bông hoa thì được rồi. Tao không tin vào thứ tình người sớm tàn lụi, tao ưu tiên lợi ích thực tế.」

Ngay khi『Vua Ruồi』búng tay, những con rối gỗ được gọi là『Trùng Binh』đã dễ dàng khống chế『Hotaru』. Chúng đè cô xuống sàn, khiến cô không thể cử động.

Những động tác rất thuần thục. Nghe nói họ từng là học sinh của『Đại Sảnh』, nên đã được huấn luyện chiến đấu. Với『Hotaru』bây giờ, ngay cả việc chống cự cũng không thể.

Nhưng『Hotaru』lại nhìn『Kamakiri』với vẻ mãn nguyện. Như thể chuyện của mình không quan trọng, miễn là『Kamakiri』thoát được là tốt rồi── một biểu cảm cao thượng.

Trong lòng『Kamakiri』, một ngọn lửa bùng lên.

Đó là một ngọn lửa cảm xúc dịu dàng và đẹp đẽ, khác biệt rõ ràng với thứ mà những kẻ giả mạo cha mẹ cô đã gieo vào, một ngọn lửa mà cô có thể yên tâm giao phó bản thân, một ngọn lửa đốt cháy cơ thể một cách dễ chịu. Ngọn lửa trở thành bão tố, gầm gừ và cuồng nộ trong cơ thể nhỏ bé của『Kamakiri』.

Điều cô nhớ lại là những ngày thường nhật bình dị đã trải qua cùng『Hotaru』.

Những lời cằn nhằn vớ vẩn. Những ngón tay chải tóc cho cô. Hơi ấm khi ôm nhau ngủ. Tất cả, cô đều nhớ rất rõ. Trong từng tế bào của『Kamakiri』chưa bị ruồi xâm chiếm, vẫn còn lưu lại rất nhiều kỷ niệm với『Hotaru』.

Tất cả những điều đó, trở thành sức mạnh của『Kamakiri』.

Nếu đây là tình yêu.

Thì『Kamakiri』đã không cô đơn như cô vẫn nghĩ.

「『Hotaru』, chan──」

Bị đám『Trùng Binh』vùi lấp,『Kamakiri』vươn tay tìm kiếm『Hotaru』đã không còn nhìn thấy. Cơn bão tố trào ra từ trong tim cô trở thành một luồng gió mạnh. Dị năng cuồn cuộn của『Kamakiri』trở thành một dòng chảy xiết, làm tung bay mái tóc dài màu xanh lục nhạt của cô.

Sự nhạy cảm non nớt của『Kamakiri』bắt đầu nảy mầm mạnh mẽ.

Thứ tình cảm cao quý mà『Vua Ruồi』đã ví như hoa, đang hé đầu ra từ bên trong『Kamakiri』.

「Đừng có chạm vào『Hotaru』-chan……!」

Đó vẫn là một ham muốn chiếm hữu như của một đứa trẻ sơ sinh.

Một cái nhíu mày khó chịu khi thấy thứ ấm áp của mình bị người khác cướp đi, nhưng lại là gốc rễ của một tình cảm vô hạn── một mầm non rồi sẽ nở rộ thành những đóa hoa rực rỡ.

Dị năng cuồn cuộn tạo thành áp lực gió, làm lung lay đám『Trùng Binh』.

Mạnh hơn nữa. Nhiều hơn nữa. Bởi vì trong『Kamakiri』── có rất nhiều thứ mà『Hotaru』đã cho cô đang cuộn trào. Mà cô, vẫn chưa trả lại được một chút nào.

Vì vậy,『Kamakiri』gầm lên.

「『Hotaru』-chan là của『Kamakiri』……!」

Nhưng, trước khi cô kịp nói hết câu.

Một cơn ớn lạnh đủ để đóng băng ngọn lửa vừa nhen nhóm trong lồng ngực『Kamakiri』sinh ra.

Như một loài côn trùng có tầm nhìn phía sau nhờ mắt kép,『Kamakiri』theo bản năng quay lại.

Cảm thấy một nỗi sợ hãi như có nước lạnh dội vào huyết quản── cô phản xạ ngay lập tức.

「………!?」

Cơ thể tự nhiên vào tư thế chiến đấu quen thuộc.

Là tư thế dang rộng hai tay, như thể đang cầm một vũ khí cán dài như lưỡi hái lớn.

Năng lực điều khiển không khí của『Kamakiri』được kích hoạt thông qua hơi thở và giọng nói, nên nói một cách chính xác thì việc cử động tay không có nhiều ý nghĩa. Nhưng các trận chiến ở『Đại Sảnh』về cơ bản đều được các Đại nhân xem qua tường kính.

Cần phải có những màn trình diễn dễ hiểu để khán giả thưởng thức.

Cô gái sinh ra và lớn lên ở『Đại Sảnh』──『Kamakiri』, đã theo thói quen thực hiện một động tác có thể nói là vô ích. Dang rộng hai tay, cô xoay một vòng.

Với một cử động như thể vung lưỡi hái lớn từ trên cao xuống, cô tung ra một lưỡi đao chân không mạnh mẽ.

Sát ý vô hình bay vút đi.

「A……」

Nhưng『Kamakiri』, người vừa tung ra đòn chí mạng, lại sững sờ.

Cô đã vô tình kích hoạt dị năng theo phản xạ, nhưng cô đoán ra lưỡi đao chân không của mình đang bay về đâu── và sững sờ. Ở đó là cha mẹ cô, những người đã ôm cô chỉ ít phút trước, đang không chút phòng bị.

『Kamakiri』tái mặt.

Cô sẽ dùng lưỡi đao tốc độ âm thanh để chém nát chính cha mẹ mình.

「Ể──?」

Nhưng kết cục tàn khốc mà cô dự đoán đã không xảy ra.

Lưỡi đao tạo ra bởi hiện tượng gió xoáy có thể chém sắt như chém bùn, chắc chắn đã đến chỗ cha mẹ cô. Có cảm giác va chạm. Nhưng, cha mẹ cô vẫn giữ nụ cười hiền hậu── và đứng đó một cách thản nhiên.

Một cơn gió thổi qua, tóc và quần áo của cha mẹ cô chỉ khẽ bay một cách nhẹ nhàng.

Chỉ có vậy thôi.

Đó là một cảnh tượng không thể hiểu nổi.

『Kamakiri』đã vô thức nương tay sao? Cô đã bất chợt điều khiển không khí để làm giảm uy lực của lưỡi đao gió sao? Vì cô không muốn chém nát cha mẹ mình?

Hay là──.

「Chà chà, thật là một cô bé nghịch ngợm.」

Người có vẻ là mẹ, với vẻ mặt bối rối, đưa tay lên má và thở ra một cách dịu dàng.

Xung quanh bà, có thứ gì đó lấp lánh. Những hạt sáng như bụi vàng đang lơ lửng một cách huyền ảo bên cạnh cha mẹ cô.

Cái gì thế……?

『Kamakiri』căng mắt nhìn, nhưng không thể xác định được thứ lấp lánh đó là gì.

Khi『Hotaru』phá tường, nhiều ngọn đèn lồng chiếu sáng căn phòng đã bị đổ, và hệ thống an toàn đã tự động dập lửa, nên độ sáng trong phòng đã giảm đi đáng kể.

Tầm nhìn không rõ ràng, mọi thứ đều mờ ảo.

Một tình huống kỳ dị── như một cơn ác mộng cứ tiếp diễn.

「Đừng lơ là,『Kamakiri』!」

Bị đám『Trùng Binh』vây lấy,『Hotaru』cố gắng hét lên.

「Người cha thì tôi không biết rõ, nhưng mẹ cậu là một trong những người có dị năng mạnh nhất ở『Đại Sảnh』 mà đúng không!? Bà ta đã dùng dị năng gì đó để chặn đòn tấn công của cậu đấy!」

Đó là một điều mà『Kamakiri』cũng biết qua kiến thức.

Mẹ của『Kamakiri』là một người có dị năng hùng mạnh, giữ thứ bậc cao trong『Đại Sảnh』. Dị năng có thể di truyền qua huyết thống. Chính vì là con gái của một người mẹ như vậy,『Kamakiri』mới được kỳ vọng vào tài năng và được nuôi dưỡng ở『Đại Sảnh』── và thực tế, cô đã thể hiện năng lực vượt xa mong đợi, và được tầng lớp thượng lưu của『Đại Sảnh』trọng dụng.

Nếu là mẹ con, thì dị năng phải cùng một hệ.

『Kamakiri』điều khiển không khí.

Vậy thì mẹ cô cũng phải có dị năng cùng hệ── nhưng, rốt cuộc là loại nào?

「Chờ một chút nhé.」

Người mẹ, với bầu không khí vẫn hiền hòa, nhẹ nhàng cởi quần áo ra.

Bà tháo thắt lưng obi, để bộ kimono thanh lịch rũ xuống sàn, phơi bày cơ thể trần trụi không một mảnh vải che thân. Đó là một hành động khó hiểu, không phù hợp với tình hình căng thẳng──.

『Kamakiri』sững sờ khi nhìn thấy làn da trần của mẹ.

Trên khắp cơ thể mẹ, hằn lên những vết sẹo ghê rợn.

Những vết sẹo cũ trông thật thê thảm, không hề hợp với dáng vẻ dịu dàng của mẹ.

Những vết chém và vết bầm dập như dấu vết tra tấn. Vết đạn, và cả khối u. Vùng da trên lưng bị hoại tử và biến màu do bỏng nặng. Dấu vết của xương gãy đã liền lại một cách méo mó. Ngay cả hai bên vú cũng có kích thước khác nhau, một bên như đã từng bị mổ ra, có một vết sẹo phẫu thuật lởm chởm như dây thép gai.

Mẹ cô đã từng là học sinh của『Đại Sảnh』.

Hơn mười bốn năm trước── cô đã nghĩ đó là một thời đại yên bình hơn bây giờ, nhưng cô đã nhầm. Có lẽ đó là một địa ngục với những cuộc chiến còn khốc liệt hơn cả bây giờ. Mẹ đã chiến đấu ác liệt với tư cách là người có thứ bậc cao trong『Đại Sảnh』vào thời đại đó và sống sót, có phải không?

Trong lúc『Kamakiri』còn đang run sợ trước những vết sẹo hằn sâu kể lại nửa cuộc đời khắc nghiệt của mẹ.

Một chiếc thắt lưng da trườn trên da mẹ như một con rắn. Đó là loại thắt lưng da giống như của『Mukadehime』và đang trói chặt đám『Trùng Binh』.

Chiếc thắt lưng da có đầy những chiếc gai nhỏ li ti quấn quanh cơ thể mẹ, chỉ che đi những bộ phận nhạy cảm một cách qua loa, và cuối cùng bắt chéo thành hình chữ『X』trên mặt.

Người mẹ trở nên dị dạng trong bộ dạng cơ thể trần trụi quấn thắt lưng da.

「Kẻ này là──」

Nhìn thấy cảnh đó,『Hotaru』trợn tròn mắt.

「Là nó sao! Kẻ được gọi là『Báo』── kẻ đã đuổi theo tôi một cách dai dẳng! Là mẹ của『Kamakiri』sao, ác thú vị đến mức nào vậy『Vua Ruồi』!?」

「Ồn ào quá. Phải thêm『-sama』vào, cái đầu cao quá đấy?」

Khi『Vua Ruồi』uể oải nói, có lẽ muốn lấy lòng chủ nhân, đám『Trùng Binh』đã không thương tiếc đá vào『Hotaru』. Kêu lên một tiếng đau đớn,『Hotaru』vốn cứng cỏi cũng phải quằn quại.

Đây là một cuộc hành hình,『Hotaru』bây giờ không thể chống cự.

『Kamakiri』muốn chạy ngay đến chỗ『Hotaru』và cứu cô ấy, nhưng──.

Cô không thể di chuyển.

Cô rời mắt khỏi dáng đứng của người mẹ đã biến đổi, được gọi là『Báo』.

Không phải vì cô ngạc nhiên trước bộ dạng kỳ lạ đó, mà là bản năng của một chiến binh sinh ra và lớn lên ở『Đại Sảnh』đã cảm nhận được── chỉ cần lơ là một chút, sẽ bị giết.

Một sát khí và uy áp không thể xem thường.

Từ khắp cơ thể『Báo』, cô cảm nhận được sự đáng sợ của một con thú ăn thịt đói khát.

「À, phải rồi── quên mất.」

Chỉ có lời nói và hành động là vẫn giữ được vẻ thản nhiên,『Báo』chắp tay và gật đầu.

Nhìn người cha đang đứng bên cạnh── người chồng của『Báo』, bằng một cái liếc mắt.

「Mình à.」

「Ừ, cứ làm theo ý em.」

Trước người cha gật đầu hiền hậu,『Báo』mỉm cười hạnh phúc.

Cô tạo một thế tay đao, và dễ dàng đâm vào bụng cha── moi móc, xuyên thủng.

Bàn tay thon thả của『Báo』lún sâu vào bụng cha, nhào nặn nội tạng của ông như đất sét.

Một tiếng động lạ như xương gãy vang lên, máu bắn tung tóe làm bẩn khuôn mặt『Báo』.

「Mẹ làm gì──」

『Kamakiri』đã không còn hiểu được gì nữa, chỉ đứng đó sững sờ.

Mẹ đang làm tổn thương cha, một cảnh tượng không thể chịu đựng nổi── nhưng, sự tàn ác thực sự chỉ mới bắt đầu. Toàn thân cha cô biến dạng, phát ra những tiếng kêu ken két như tiếng máy móc. Cổ ngả ra sau, vai và hai chân gập vào trong. Xương đâm xuyên qua da thịt. Thịt rã ra thành từng mảng, chảy xuống sàn cùng với máu và nội tạng, tụ lại thành vũng.

Chỉ còn lại bộ xương tiếp tục biến dạng, quấn vào nhau, giao nhau, kết nối lại, tạo thành một hình dạng duy nhất trong tay『Báo』.

『Báo』vung mạnh người cha đã biến đổi, giờ chỉ còn là một mớ quần áo và xương thịt.

Những phần thừa ngoài bộ xương bay tứ tung, đập vào những tấm chiếu trong phòng.

Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt.

Trong lúc『Kamakiri』đứng chết lặng không nói nên lời, người cha đã không còn hình dạng ban đầu── mà đã biến thành một hung khí được dệt nên từ xương.

Nó tự chuyển động và bọc lấy cánh tay phải của『Báo』như một lớp giáp.

Nó giống với mu bàn tay của『Hotaru』. Một lớp giáp đáng sợ, chỉ có thể diễn tả là một cánh tay khổng lồ làm bằng xương.

Đó là bộ xương của một người đàn ông trưởng thành, nên không đủ để chỉ bao bọc một cánh tay của『Báo』nhỏ con, phần thừa còn chạm xuống sàn. Một cánh tay khổng lồ, chỉ nhỏ hơn cơ thể『Báo』một chút. Chỉ có cánh tay phải là phình to ra một cách kỳ lạ, làm cho hình dáng của『Báo』trở nên dị thường.

『Báo』di chuyển cánh tay khổng lồ biến đổi từ người cha, như thể đang kiểm tra nó.

Quay lại phía『Kamakiri』như muốn nói đã để cô chờ, bà ta nói một cách vẫn rất dịu dàng.

「Bí quyết của một lời nói dối thành công là trộn một lời nói dối nhỏ vào giữa rất nhiều sự thật. Điều mà『Vua Ruồi』-sama vừa nói cũng vậy. Hầu hết là sự thật, nhưng có chứa đựng lời nói dối.」

Bà ta mỉm cười, giơ cánh tay được bao bọc bởi lớp giáp xương khổng lồ lên như để che đi làn da trần.

「Cha con, một học giả Hà Lan học── người đã học kiến thức của nước ngoài, đã được tha mạng nhờ những mưu mẹo chính trị. Nhưng kết quả thì khác. Cha mẹ đã không cùng nhau bị trục xuất và sống hạnh phúc ở một nơi xa xôi nào đó……. Kết cục như trong truyện cổ tích đó đã không xảy ra.」

Ở đầu nhọn của cánh tay khổng lồ, có một móng vuốt nhọn làm từ xương sườn.

Bà ta làm nó kêu lên những tiếng ken két khó chịu.

「Cha con đã bị giam trong nhà tù dưới lòng đất của『Đại Sảnh』vốn đã tồn tại từ thời đó── và ở đó, ông bị buộc phải tham gia vào việc nghiên cứu của nước ngoài.」

Nhà tù dưới lòng đất của『Đại Sảnh』.

Nhà tù và cũng là cơ sở nghiên cứu được tạo ra bởi bạo chúa『Arakune』.

Ở đó, cha cô đã bị vắt kiệt kiến thức của một học giả Hà Lan và bị bóc lột sức lao động sao.

「Trong quá trình đó, cha con được lệnh tái tạo vũ khí mô phỏng dị năng mà các thế lực nước ngoài sử dụng── có lẽ nó được gọi là『Psycho-Gun』? Nếu có được công nghệ đó, Nhật Bản, dù thua kém về sức mạnh khoa học, cũng sẽ có lợi thế hơn rất nhiều trong việc ngoại giao với nước ngoài. Sự tiến bộ của khoa học và công nghệ là mệnh lệnh tối cao của quốc gia.」

Hơn mười bốn năm trước, vẫn có một chút ngoại giao với nước ngoài, chẳng hạn như ở Dejima, Nagasaki.

Dù bị bế quan tỏa cảng và bị phong tỏa bởi Màn sương Côn trùng, chắc chắn có các quốc gia khác ở ngoài biển khơi. Không thể phớt lờ họ, và một ngày nào đó sẽ phải đối mặt.

Bạo chúa『Arakune』đã lường trước được điều đó và nghiên cứu công nghệ của nước ngoài sao.

Có lẽ chỉ là tò mò── nhưng『Arakune』đúng là một người phụ nữ như vậy.

『Psycho-Gun』── vũ khí mang lại sức chiến đấu tương đương cho cả những người không có dị năng, sẽ lật đổ từ gốc rễ tiền đề cơ bản của thời đại ngày nay, cấu trúc quyền lực, nơi các daimyo ở các vùng phải giữ gìn huyết thống để công chúa của họ kế thừa dị năng và được gả vào『Đại Sảnh』.

Nếu có thể tái tạo công nghệ đó, lợi ích thu được sẽ là không thể đo đếm.

Vì điều đó── cha cô đã bị buộc phải vùi đầu vào nghiên cứu trong nhà tù.

「Công nghệ của nước ngoài với siêu khoa học. Tái tạo nó là một yêu cầu bất khả thi đối với bất kỳ thiên tài nào── nhưng, cha con đã làm được.」

Bà ta tự hào áp cánh tay xương biến đổi từ cha vào má mình.

『Báo』, một cách hạnh phúc.

「Ông ấy đã sử dụng cả cơ thể mình làm vật liệu nghiên cứu, tiến hành các thí nghiệm trên người── thậm chí còn sử dụng một phương pháp tà đạo là tự biến mình thành một『Psycho-Gun』đấy.」

Một cách trìu mến,『Báo』áp hung khí biến đổi từ chồng mình vào ngực.

「『Psycho-Gun』nội địa đầu tiên, được hoàn thành bởi một học giả Hà Lan tài năng đã đánh cược cả thể xác và tinh thần── đó chính là『Psycho-Gun』Lost Number khắc ấn『Người Cha Thành Công』. Vì chỉ là một sản phẩm thử nghiệm nên trông có vẻ vụng về, nhưng uy lực thì tương đương với『Psycho-Gun』đấy nhé?」

「Cha mẹ mày thật vĩ đại, mày có thể tự hào đấy──『Kamakiri』?」

『Vua Ruồi』vỗ tay và cổ vũ, như thể đây là một màn trình diễn đáng xem.

「Người cha học giả Hà Lan đã tạo ra『Psycho-Gun』nội địa đầu tiên, người đó tất nhiên cũng là một thiên tài hiếm có. Nhưng người mẹ cũng không phải dạng vừa đâu nhé?」

Cô ta ngồi phịch xuống chồng chiếu tatami ở ghế chính, hoàn toàn vào tư thế quan sát.

「Cựu Hạng Ba của『Đại Sảnh』,『Báo Hổ』── bây giờ đã mất đi nanh vuốt của dã thú và trở thành nô bộc dễ thương của tao, nên tao đã bỏ chữ『Hổ』và chỉ gọi là『Báo』. Từng là một mãnh tướng làm rung chuyển『Đại Sảnh』với biệt danh『Hạng Ba của Địa ngục』đấy?」

Mẹ cô là một tội nhân, hầu hết các ghi chép về bà đều đã bị xóa bỏ.

Vì vậy, đó là một sự thật mà『Kamakiri』cũng không hề biết.

「Dù đã phạm tội lớn, tức là thua trong cuộc tranh giành chính trị và bị trục xuất khỏi『Đại Sảnh』, nhưng chiến tích huy hoàng của bà ta không hề phai mờ. Ngay cả『Arakune』và『Kim Sư』cũng tránh đối đầu, đánh bại vô số cường hào, và giữ vững vị trí Hạng Ba──」

『Vua Ruồi』, người đã theo dõi lịch sử bốn trăm năm của『Đại Sảnh』, hết lời khen ngợi.

「Chiến đấu với『Báo Hổ』là chết, động đến Hạng Ba là chết, vì vậy mà bà ta được ca tụng là『Hạng Ba của Địa ngục』. Có thể nói là đấu sĩ mạnh nhất trong lịch sử. Bây giờ thì, là một con tốt trung thành của tao── không, là con át chủ bài mạnh nhất của tao.」

Hất cằm,『Vua Ruồi』ra lệnh.

「Nào 『Báo』──Hãy ôm lấy con bé ngựa hoang bướng bỉnh đó đi. Dù gì cũng là cuộc đoàn tụ mẹ con hiếm có mà. Cứ từ từ tận hưởng, thưởng thức cho đến tận xương tủy đi chứ?」

Vua Ruồi dùng đầu móng tay nhuốm màu độc địa chỉ vào 『Bọ Ngựa』, người đã tái mét mặt mày.

「『Bọ Ngựa』, mày cũng vui lên đi chứ? Mày được thỏa thích làm nũng với người cha chỉ biết dùng chính mình làm vật liệu thí nghiệm cho đến nát, và người mẹ bị ruồi ăn đến tận não rồi đấy? À à, giá như mày cứ là một đứa trẻ ngoan ngoãn── thì tao đã chẳng phải nói ra sự thật tàn khốc thế này rồi, nhỉ?」

「Cha, mẹ…」

Đôi chân 『Bọ Ngựa』 rụng rời, đến mức không thể đứng vững được nữa.

Nàng chết lặng── run rẩy nhìn những thứ trông như cha mẹ mình, không thể chấp nhận được sự thật.

Cuộc đoàn tụ mẹ con ấm áp đã bị sự thật xấu xa vấy bẩn, thối rữa và lở loét. Hy vọng bị bôi đen thành tuyệt vọng, giấc mơ hóa thành ác mộng── giày xéo lên tất cả tâm can của 『Bọ Ngựa』.

『Báo』 chậm rãi bước về phía 『Bọ Ngựa』, người đang chực trào nước mắt.

Mụ kéo lê cánh tay khổng lồ bằng xương trông đến rợn người trên sàn.

Móng vuốt mọc ở đầu cánh tay dễ dàng cào nát chiếu tatami. Thoạt nhìn, chỉ cần để ý đến móng vuốt đó là được, nhưng nếu đây thực sự là 『Psycho Gun』 hàng nội địa── thì chắc chắn phải ẩn chứa một dị năng nào đó. Chẳng lẽ nó chỉ đơn thuần là một hung khí dùng để cắt xé.

『Báo』 hạ thấp người, như hổ báo khi đi săn.

Đối mặt với người cha đã biến thành 『Psycho Gun』 hàng nội địa, và người mẹ từng được mệnh danh là 『Hạng Ba Địa Ngục』── cũng tức là đối đầu với hai dị năng giả hùng mạnh cùng một lúc.

『Bọ Ngựa』, người đã kinh qua trăm trận và chưa từng nao núng trước bất kỳ cường địch nào, lại bị khí thế áp đảo làm cho lùi bước.

Không chỉ vì trước mặt là cha mẹ mình── mà nàng còn cảm nhận được thực lực áp đảo toát ra từ 『Báo』 và run sợ.

「Này 『Bọ Ngựa』. Cha con ấy nhé, ông ấy cũng có nghiên cứu cả ngôn ngữ nước ngoài đấy.」

Giọng điệu vẫn không đổi, 『Báo』 thì thầm bằng một giọng ngọt ngào và dịu dàng.

「Con có biết từ này không? Je t’aime… Có nghĩa là, mẹ yêu con đó? Âm điệu nghe đẹp nhỉ? Mẹ thích từ này lắm.」

Mụ nở một nụ cười tươi như hoa, như thể đang hát ru cho đứa con yêu dấu.

「Mẹ đã luôn muốn nói với con một ngày nào đó── Je t’aime… Je t’aime… Mẹ yêu con, 『Bọ Ngựa』, đứa con bé bỏng đáng yêu của chúng ta♪」

「Ự…」

『Bọ Ngựa』 cảm thấy một cơn buồn nôn dữ dội.

Cảm giác như thể những thứ quý giá nhất của mình đã bị vứt thẳng xuống hố phân.

Buồn nôn, cào xé lồng ngực, tâm trí rối bời── 『Bọ Ngựa』 gầm lên.

「Ư ư a… A a a a a a a a!!」

Vừa khóc nức nở, nàng vừa tung một nhát phong nhận uy lực tối đa vào cái hài cốt đáng thương của mẹ mình!

Lưỡi đao của hiện tượng kamaitachi chém rách và cuộn tung tấm chiếu tatami lao tới.

Cú phong nhận mất kiểm soát của 『Bọ Ngựa』 chém ngang dọc rách toạc cả chiếu lẫn tường, những chiếc đèn lồng bị đổ bắt lửa tứ tung trước khi hệ thống an toàn kịp kích hoạt, biến đại sảnh lộng lẫy trong phút chốc thành một bức tranh địa ngục.

Lưỡi đao gió bay vun vút với tốc độ âm thanh sẽ tàn nhẫn xé toạc, cắt đứt mục tiêu.

Đáng lẽ là vậy──.

「………!?」

『Bọ Ngựa』 mở to mắt, kinh ngạc tột độ.

Bóng dáng của mẹ nàng── của 『Báo』, đã biến mất. Một vết nứt chạy dài trên tấm chiếu tatami nơi 『Báo』 vừa đứng, nhát phong nhận xuyên thủng xuống tầng dưới khiến cả Lâu đài Osaka rung chuyển.

「Ôi chà, ôi chà.」

Giọng nói bình thản của 『Báo』 vang lên từ ngay trên đầu.

『Bọ Ngựa』 vội vàng ngẩng lên── 『Báo』 đang treo mình trên trần nhà. Mụ đã dùng 『Psycho Gun』 biến đổi của cha nàng, thứ được trang bị trên một tay, đâm móng vuốt vào trần nhà để treo ngược mình lên.

Chắc là mụ ta đã nhảy lên trong nháy mắt để né đòn phong nhận.

Chuyển động đó nhanh đến mức── ngay cả 『Bọ Ngựa』 với thị lực động vượt trội cũng không thể nhìn thấy.

「………!」

『Bọ Ngựa』 lại một lần nữa tung ra nhát chém vô hình.

Nhưng 『Báo』 đã di chuyển gần như đồng thời với lúc 『Bọ Ngựa』 kích hoạt năng lực. Mụ đạp vào trần nhà, nhanh nhẹn nhảy lên, xoay vài vòng rồi đáp xuống sàn. Cách di chuyển ba chiều đó có phần giống với phong cách chiến đấu của 『Bọ Ngựa』, khiến nàng cảm nhận được mối liên kết máu mủ, và nàng ghét điều đó.

Mảnh vỡ từ trần nhà bị chém rách rơi lả tả xuống.

「Này này, dù là mẹ con cũng đừng có nương tay chứ, 『Báo』?」

Chứng kiến màn công phòng trong chớp mắt, 『Vua Ruồi』 đang đứng xem từ trên cao càu nhàu tỏ vẻ bất mãn.

「Mày cũng đâu cần phải né, phải không?」

「Thần xin lỗi, thưa 『Vua Ruồi』-sama. Đây là lần đầu tiên thần chiến đấu cùng chồng mình── nên chỉ là, chạy thử một chút thôi ạ.」

Vẫn giữ tư thế hạ thấp người, 『Báo』 vui vẻ đáp lời.

「Ừm, quả nhiên trọng tâm không ổn định lắm nhỉ── Chắc phải làm quen thêm chút nữa?」

Mụ tỏ vẻ bối rối, giơ cánh tay bọc giáp nặng nề lên rồi gõ gõ móng vuốt.

Cử chỉ đó hoàn toàn không có chút cảm giác nguy hiểm nào── giống như đang bị đùa giỡn, khiến 『Bọ Ngựa』 cảm thấy thật khó chịu. Cứ như một đứa trẻ con đang vờ vật lộn với cha mẹ và được họ đùa giỡn lại.

Lẽ nào, sự chênh lệch thực lực thực sự lớn như giữa cha mẹ và con cái──.

『Bọ Ngựa』 suýt chìm trong cảm giác bất lực, nhưng.

「Đừng để bị áp đảo, 『Bọ Ngựa』!」

Dù đang bị đám 『Trùng Binh』 đá túi bụi, 『Huỳnh』 vẫn hét lên trách mắng.

「Hãy tin vào bản thân! Cậu rất mạnh, không phải là một đứa trẻ sơ sinh bất lực!」

「Ồn ào quá đấy, này.」

『Vua Ruồi』 tỏ vẻ khó chịu, vẫy ngón tay như một nhạc trưởng. Ngay lập tức, đám 『Trùng Binh』 hành hạ 『Huỳnh』 tàn bạo hơn, rồi bịt miệng cô để chặn lời nói.

Tuy nhiên, lời cổ vũ nhiệt thành của 『Huỳnh』 đã khiến cơ thể 『Bọ Ngựa』 nhẹ nhõm đi một chút.

「『Huỳnh』-chan…」

Bạn mình, người cũng đang cận kề nguy hiểm, lại gửi lời động viên cho nàng──.

『Bọ Ngựa』 phấn chấn trở lại và quyết tâm.

Bản thân nàng cũng có thực lực để leo lên vị trí hạng nhì của 『Hậu Cung』. Dù là kẻ mạnh nhất lịch sử hay 『Psycho Gun』 hàng nội địa gì đó nàng không biết, nhưng không thể nào hoàn toàn không phải là đối thủ của cha mẹ mình.

Nàng nghiền ngẫm lại những chiến tích đã tích lũy, tự cổ vũ bản thân rồi vào thế thủ.

Khí thế đã được nạp lại.

Xét về mặt chiến lực, nàng đang ở thế yếu một cách áp đảo.

『Báo』 và khẩu 『Psycho Gun』 trang bị trên người vẫn còn là một ẩn số về năng lực. 『Vua Ruồi』 cũng đang đứng chờ với ngũ thể vẹn toàn. Đám 『Trùng Binh』 thì đông đảo, còn 『Huỳnh』 thì bị trói không thể cử động.

Người có thể chiến đấu chỉ có một mình 『Bọ Ngựa』 đang hoang mang, chân đứng không vững.

Tình thế thật tuyệt vọng── nhưng nếu 『Bọ Ngựa』 từ bỏ ở đây, tất cả sẽ kết thúc.

Nhưng đồng thời, tâm hồn non nớt của 『Bọ Ngựa』 lại trói buộc chân tay nàng. Đây là một trận chiến không ai mong muốn. Nàng chiến đấu theo mệnh lệnh của cấp trên, răm rắp nghe lời. Đối với 『Bọ Ngựa』 từ trước đến nay, đó là tất cả.

Vì vậy, với 『Bọ Ngựa』 của trước đây, việc chống lại và chiến đấu với cấp trên như 『Vua Ruồi』 là điều không thể tưởng tượng nổi. Đây chắc chắn không phải là hành động đúng đắn, nó đi ngược lại với ý nghĩa tồn tại của bản thân, nên ngoan ngoãn tuân theo người lớn hơn.

Lời cảnh báo từ chính quá khứ đó trói chặt linh hồn 『Bọ Ngựa』.

Nàng không muốn thế này. Nàng chỉ muốn ôm đầu bỏ chạy mà không cần biết gì cả. Ít nhất cũng phải đoạt lại 『Huỳnh』 từ tay đám 『Trùng Binh』, rút khỏi đây rồi tìm một nơi nào đó bình tĩnh suy nghĩ──.

Nàng luyến tiếc nhìn về phía 『Huỳnh』 như vậy, nhưng có lẽ đã đoán được nội tâm của 『Bọ Ngựa』, 『Vua Ruồi』 liền chặn đường lui.

「Ấy, đừng có nghĩ vớ vẩn.」

Y nói như đóng đinh vào cột.

「Dù ngoại hình chúng nó trông như lũ cá tạp vô danh, nhưng đám 『Trùng Binh』 cũng là tinh nhuệ mà tao đã tuyển chọn suốt bốn trăm năm đấy── tuy thua kém 『Báo』, nhưng cũng khó xơi lắm đấy?」

Ngậm tẩu thuốc, 『Vua Ruồi』 thong thả nhả ra một làn khói tím.

「Thay vì bị đám 『Trùng Binh』 không biết từ đâu tới tiễn vong, thì ít nhất cũng nên chết dưới tay cha mẹ chứ── đừng có phá hỏng sự quan tâm của tao chứ?」

Y nở một nụ cười méo mó, như thể đang tận hưởng tình cảnh này.

「Tao hay bị hiểu lầm, nhưng tao là một người phụ nữ dịu dàng đấy? 『Bọ Ngựa』, mày là một chiến binh ưu tú, nên tao muốn thu nạp mày làm quân cờ. Nhưng ít nhất cũng phải do tay cha mẹ mày làm, ý là vậy.」

Nữ vương của 『Hậu Cung』 thở dài như một giáo viên nhìn học trò không nghe lời.

「Dịu dàng chưa? Cảm động phát khóc chưa? Việc tao che mặt đám 『Trùng Binh』 bằng đai da cũng là sự chu đáo của tao đấy?」

Y nói ra những điều không cần thiết, như thể đang khiêu khích.

「『Trùng Binh』 vốn được tạo ra từ xác chết, và ngay cả những 『Trùng Binh』 còn sống cũng sẽ bị thối rữa nếu bảo quản lâu. Dù gì cũng là con gái, để lộ bộ mặt thối nát lở loét thì thật đáng thương đúng không? Là vậy đấy, dịu dàng chưa?」

Liếc nhìn 『Báo』 đứng bên cạnh, 『Vua Ruồi』 ngồi khoanh chân một cách uể oải.

「Về mặt đó thì 『Báo』 rất đặc biệt. Con mụ này thời còn tại vị── đã nhìn thấu ác ý của tao, và một mình nổi dậy chống lại. Vì nó mà kế hoạch của tao đã bị trì hoãn khá nhiều. Để trừng phạt, tao bắt nó phải để lộ mặt.」

Chỉ biến kẻ thù năm xưa thành quân cờ vẫn chưa đủ, y còn tiếp tục làm nhục mụ ta sao?

「Nói cách khác, đây là một màn dằn mặt rằng nếu chống lại tao thì sẽ ra nông nỗi này. 『Bọ Ngựa』 ơi, nếu mày không ngoan ngoãn thì tao cũng sẽ biến mày thành như mẹ mày đấy? Chống đối tao có nghĩa là sẽ gặp phải cảnh thảm khốc như thế này, phải chém giết lẫn nhau với cha mẹ thất lạc từ lâu đấy.」

Nữ vương của 『Hậu Cung』 ngồi thẳng lưng, chĩa tẩu thuốc về phía này và ép buộc nàng phải phục tùng.

「Nếu không muốn thế, thì ngoan ngoãn── làm một đứa trẻ ngoan đi nhé, 『Bọ Ngựa』?」

「Ngươi là…」

『Bọ Ngựa』 cảm thấy sức lực trên vai mình như bị rút cạn.

Suýt nữa thì ngã quỵ, nàng ngây người nhìn 『Vua Ruồi』.

Không phải là nàng đã mất hết ý chí chiến đấu. Tuyệt đối không phải, mà ngược lại.

Khi phải đối mặt với một thảm cảnh quá tàn khốc, con người sẽ trở nên tê liệt. Giống như một đứa trẻ bị bạo hành liên tục trở nên vô cảm, 『Bọ Ngựa』 giờ đây không còn cảm thấy gì nữa── chỉ đứng chết trân tại chỗ.

Mẹ nàng, người có lẽ đã cao thượng đứng lên chống lại hiện thân của ác ý là 『Vua Ruồi』 này.

Nhưng bà đã bại trận, bị biến thành quân cờ của kẻ thù không đội trời chung, và vẫn tiếp tục bị làm nhục.

Thực tại này không thể được tha thứ. Dù không hiểu gì cả, nhưng nàng tin chắc vào điều đó.

Sâu trong lồng ngực 『Bọ Ngựa』, một cảm xúc cao cả đang bùng cháy dữ dội.

Với một tâm trạng bình tĩnh đến lạ thường, 『Bọ Ngựa』 nghiến chặt răng.

「『Bọ Ngựa』 vẫn chưa── hiểu rõ lắm, nhưng tôi có cảm giác không thể tha thứ cho ngươi được.」

「Khục, khụ khụ? Biết cả từ khó cơ à? Mày có hiểu đúng nghĩa của từ đó không đấy?」

『Vua Ruồi』 nhìn xuống nàng với vẻ khinh miệt.

「Mày có nhầm lẫn gì không đấy? Mày ở cái vị thế có thể phán xét tha thứ hay không tha thứ à, hả? Một con nhóc như con rối, không có lệnh thì đến đầu ngón tay cũng không cử động được? Mày, với tư cách là một đao phủ, chỉ cần tuân lệnh của cấp trên như tao mà trừng phạt tội nhân là được rồi!」

「Không phải với tư cách là đao phủ.」

『Bọ Ngựa』 không thể diễn đạt trôi chảy, nhưng nàng đã nói thẳng ra những gì mình nghĩ.

Có lẽ là lần đầu tiên trong đời, nàng gào lên theo bản năng mà không cần ai ra lệnh.

「Kẻ mà mẹ ta đã chiến đấu, kẻ đã làm nhục cha mẹ ta── 『Bọ Ngựa』 này, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không tha thứ cho ngươi!」

Nàng quay mặt về phía 『Vua Ruồi』, khóa chặt mục tiêu vào y── và giải phóng vô tận những lưỡi đao gió.

「Ai nói gì cũng mặc! Tóm lại là, trên phương diện cá nhân, tuyệt đối không tha thứ!」

Nàng không muốn chiến đấu với mẹ mình. Nhưng mùi hôi thối thì phải diệt tận gốc. Nàng cảm thấy nếu xử lý được 『Vua Ruồi』, kẻ đang điều khiển mẹ mình, thì mọi chuyện sẽ có thể giải quyết được── dù mơ hồ nhưng 『Bọ Ngựa』 hành động theo bản năng.

『Vua Ruồi』 có vẻ hơi ngạc nhiên, mắt mở tròn, nhưng.

Nhát chém chứa đầy phẫn nộ của 『Bọ Ngựa』 không thể chạm tới y.

『Báo』 nhảy vào, chặn giữa 『Bọ Ngựa』 và 『Vua Ruồi』. Mụ lướt đi, một chuyển động thiếu tự nhiên như trượt trên băng. Không, không phải "như"── mà là trượt thật.

Nhìn kĩ, dưới chân 『Báo』 đã bị đóng băng.

Tấm chiếu tatami đóng băng, và 『Báo』 đang trượt trên đó. Giống như chuyển động của 『Bách Thủ Cơ』 dùng rêu để di chuyển cơ thể mình. Bề mặt băng có hệ số ma sát gần như bằng không. Nhanh hơn chạy bộ thông thường.

Với tốc độ không hề suy giảm, 『Báo』 đã di chuyển tức thời như trượt sang ngang trước mặt 『Vua Ruồi』 ngay từ cú đạp chân đầu tiên.

Nhưng, vị trí đó lại nằm trên đường đạn mà nhát phong nhận của 『Bọ Ngựa』 sẽ đi qua.

『Báo』 định dùng thân mình làm lá chắn để bảo vệ 『Vua Ruồi』 sao…?

「Làm theo từng bước chứ, 『Bọ Ngựa』. Đừng có vừa vào đã định hạ trùm cuối chứ, thiệt tình.」

Trước mặt 『Vua Ruồi』 đang càu nhàu, 『Báo』 giang rộng hai tay.

Phong nhận sẽ chém đôi toàn thân 『Báo』── nhưng không.

『Bọ Ngựa』 cảm nhận được.

Lưỡi đao gió tựa nhát chém của lưỡi hái lớn đã dừng lại ngay trước khi chạm vào 『Báo』. Nó đã đông cứng lại. Nhát chém vô hình không thể chạm tới, không thể nhìn thấy đã bị cố định── không, là bị đóng băng sao?

「『Báo』 là mẹ mày, vì thế năng lực cũng cùng hệ thống, nhưng có một chút khác biệt.」

『Vua Ruồi』 thản nhiên nói, hoàn toàn không hề nao núng.

「Khác với mày, kẻ điều khiển không khí để tạo ra phân thân như nặn đất sét hay dùng phong nhận để chém xé kẻ thù── 『Báo』 thì chỉ đơn thuần cố định không khí. Không, là không gian. Bị cố định cả không gian, ngay cả chuyển động phân tử cũng dừng lại, mọi thứ xung quanh 『Báo』 đều bị đóng băng.」

Nếu lời giải thích đó là sự thật, thì quả nhiên việc được ca tụng là kẻ mạnh nhất cũng là điều dễ hiểu.

Dị năng cố định không gian, có lẽ là cấp cao hơn của năng lực điều khiển không khí của 『Bọ Ngựa』. Dị năng can thiệp vào không gian, một chiều cao hơn cả không khí, vốn được cho là chỉ dành cho đại nhân vật kiệt xuất 『Kim Sư Tử』──.

Dù có vẻ chỉ chuyên về việc cố định, nhưng 『Báo』 cũng là một dị năng giả đã đạt đến đỉnh cao đó. Có lẽ nếu 『Bọ Ngựa』 tu luyện thêm, một ngày nào đó cũng có thể đạt đến cấp độ tương tự──.

Mẹ nàng── 『Báo』, ở thời điểm hiện tại rõ ràng ở một đẳng cấp khác, là một tồn tại cấp cao hơn 『Bọ Ngựa』.

「Lửa, điện giật, mọi đòn tấn công đều bị 『Báo』 chặn đứng, không ai có thể làm nó bị thương dù chỉ một vết. Bị cảm giác bất lực đánh gục, đối thủ chỉ có thể đứng chết trân không làm được gì, còn 『Báo』 thì ung dung đi săn. 『Hạng Ba Địa Ngục』── Thợ săn băng giá, đó chính là con đàn bà tên 『Báo』 đấy.」

Nếu đó là sự thật, vậy những vết sẹo chi chít trên người 『Báo』 là gì?

Có chút khó hiểu, nhưng 『Bọ Ngựa』 không có thời gian để suy nghĩ.

「Được ngài khen thật là vinh hạnh, thưa 『Vua Ruồi』-sama.」

Mỉm cười e thẹn, 『Báo』 giơ cánh tay đang trang bị 『Sự Hỗ Trợ Của Người Cha Thành Công』 lên một cách rất tự nhiên.

Móng vuốt mọc ra từ đầu cánh tay đó được bắn ra như đạn.

Trước đòn bắn đột ngột đó, 『Bọ Ngựa』 vội vàng né tránh. Nàng lộn nhào, nhảy trên chiếu tatami và di chuyển sang ngang── vào thế thủ. Suy nghĩ để sau, đây là đang trong trận chiến.

Nhưng, mục đích của 『Báo』 khi bắn móng vuốt không phải là để tấn công.

Dọc theo quỹ đạo mà móng vuốt đã đi qua, tấm chiếu tatami đóng băng lại.

『Bọ Ngựa』 nhận ra. 『Báo』 đã dùng móng vuốt tự làm mình bị thương và chảy máu từ trước. Máu chứa dị năng của mụ ta nhỏ xuống, làm cho tấm chiếu tatami đóng băng.

Nàng đã hiểu ý nghĩa của những vết sẹo trên khắp người 『Báo』. Đó là những vết tự gây thương tích. Dị năng trú ngụ trong máu thịt. Cả 『Kim Sư Tử』 cũng đã sử dụng những quả cầu sắt làm từ xương của chính mình──.

『Bọ Ngựa』 từng nghĩ rằng thời đại hơn mười bốn năm trước, khi mẹ nàng còn tại vị, chắc hẳn yên bình hơn bây giờ. Thật là một sai lầm tai hại.

Đó là một địa ngục tàn khốc đến mức phải dùng chính máu thịt mình làm vũ khí mới có thể sống sót. Thời đại mà 『Tơ Phi』, 『Kim Sư Tử』 và 『Báo』 đã phải đánh cược cả mạng sống để chiến đấu…

Đối với 『Báo』, người được khiếp sợ ngay cả trong thời đại đó, việc tự làm mình bị thương và dùng máu của mình như tay chân là điều hết sức bình thường.

『Báo』 lướt đi trên tấm chiếu tatami đóng băng.

Một tốc độ khó tin. Trên mặt băng có hệ số ma sát gần như bằng không, 『Báo』 lướt tới với một gia tốc kinh hoàng. Mụ hạ thấp người, thu nhỏ diện tích bề mặt, và đương nhiên là đã chuẩn bị để đối phó với đòn tấn công của nàng.

Nhưng đó cũng là chiến thuật mà 『Bách Thủ Cơ』 sử dụng.

Chiến thuật mà 『Bách Thủ Cơ』 nghiêm túc đã tìm ra để tận dụng tối đa năng lực của mình là hoàn toàn hợp lý. Trông có vẻ là một động tác kỳ quái, nhưng nó dựa trên nguyên tắc.

『Bọ Ngựa』 đã trải nghiệm── và học hỏi được chuyển động giống như một đáp án tối ưu được tính toán bằng những công thức lạnh lùng đó trong trận chiến với 『Bách Thủ Cơ』.

Vì vậy 『Bọ Ngựa』 không hề nao núng.

『Bọ Ngựa』 cũng vậy, nàng cũng đã sống sót qua địa ngục đẫm máu.

Giống như côn trùng có thể di chuyển theo phản xạ bằng các hạch thần kinh phụ ở mỗi khớp mà không cần đến não, trong khoảnh khắc, kinh nghiệm chiến đấu được khắc sâu vào từng tế bào của 『Bọ Ngựa』 đã lựa chọn ra động tác tối ưu nhất.

Giống như rêu của 『Bách Thủ Cơ』, quỹ đạo băng được vẽ trên chiếu tatami cho nàng biết chuyển động của 『Báo』. Nếu ma sát của mặt băng gần như bằng không, thì mụ ta cũng không thể đạp đất để phanh gấp. Chỉ có thể đi thẳng theo quỹ đạo của băng mà không thể dừng lại.

Dọc theo quỹ đạo băng mà 『Báo』 sẽ đi qua, 『Bọ Ngựa』 liên tục tung ra những lưỡi đao gió.

『Báo』 sẽ không thể né được, tự lao vào tử địa── và bị cắt thành nhiều mảnh.

「Mẹ tưởng con đã hiểu là năng lực của con không có tác dụng với mẹ rồi chứ.」

『Báo』 bình thản tiến tới.

「Con bé học chậm thế, không giống con gái của cha con, một học giả vĩ đại chút nào?」

Mụ nói với 『Sự Hỗ Trợ Của Người Cha Thành Công』 bọc lấy cánh tay phải của mình như thể đang hỏi, "Anh thấy sao?".

Ngay lập tức, 『Sự Hỗ Trợ Của Người Cha Thành Công』 đang bọc cánh tay 『Báo』 biến hình. Nắm đấm khổng lồ siết chặt lại, lớp giáp dồn lại biến thành một cây búa kim loại dày và chắc chắn.

Một quả đấm sắt, làm từ xương.

「Không đánh đau thì không nhớ được à?」

Trước mặt 『Báo』 đang nói với giọng bối rối, lưỡi đao gió định chém nát người mụ đã dừng lại. Đóng băng, bị cố định. Sau đó, 『Báo』 dùng nắm đấm sắt đã đông cứng đập tan nó.

Không khí bị đóng băng vỡ vụn, bay tứ tung trong không trung lấp lánh như bụi kim cương.

Hiện tượng này giống như cái gọi là Bụi Kim Cương ở những vùng cực lạnh nơi nhiệt độ xuống dưới không độ. Ánh sáng lấp lánh lơ lửng quanh mẹ nàng khi nhát chém của 『Bọ Ngựa』 bị vô hiệu hóa lúc nãy chính là thứ này.

Khi nhận ra thì đã quá muộn.

Không khí bị đóng băng và vỡ vụn bay tứ tung, biến thành một màn sương trắng dày đặc che khuất thân hình 『Báo』. Không chỉ dừng lại ở việc phòng thủ, mụ ta còn dùng những mảnh vỡ đó làm màn khói để che khuất tầm nhìn.

Hiệu quả, lạnh lùng, và tinh xảo.

Tấn công một cách lặng lẽ trong màn sương trắng xóa. Như một con báo tuyết đi săn trong bão tuyết── đó là phong cách chiến đấu của cựu Hạng Ba 『Hậu Cung』, 『Báo』 sao…!

Mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó. Không biết từ lúc nào, trên tấm chiếu tatami đã được vẽ nên một quỹ đạo băng phức tạp kỳ quái. Trong lúc phòng thủ trước nhát chém của 『Bọ Ngựa』, 『Báo』 đã rải máu và mồ hôi của mình, vẽ ra những đường băng là phạm vi di chuyển của mình như thể đang nguệch ngoạc bằng bút một cách ngẫu hứng.

『Báo』 trượt trên mặt băng được vẽ như một mạng lưới với 『Bọ Ngựa』 làm trung tâm.

『Bọ Ngựa』 vội vàng bắn liên tiếp những nhát chém vô hình. Nhưng mỗi lần như vậy, phong nhận lại bị đóng băng, bị đập nát và hóa thành sương mù dày đặc. Tầm nhìn trở nên mờ mịt, khiến việc nhắm mục tiêu càng khó khăn hơn. Quyền sở hữu không khí bị đóng băng dường như thuộc về 『Báo』, dị năng của 『Bọ Ngựa』 không thể can thiệp── không thể di chuyển nó.

Không khí, vũ khí của nàng, đang dần bị 『Báo』 chiếm đoạt và kiểm soát.

『Bọ Ngựa』 nhận ra. 『Báo』 với dị năng cố định không gian, một chiều cao hơn điều khiển không khí, chính là đối thủ khắc tinh nhất của mình. Càng lúc nàng càng bị dồn vào chân tường, càng sử dụng năng lực thì tình thế càng bất lợi.

Nhưng đối với 『Bọ Ngựa』, người chỉ dựa vào dị năng mà không rèn luyện võ nghệ, không còn cách nào khác. Nàng vô ích bắn ra những lưỡi đao gió liên tiếp, và mỗi lần như vậy đều bị chặn lại, bị biến thành màn khói, và bị dồn vào thế bí.

Nàng cũng không thể sử dụng chiêu bài quen thuộc là điều khiển không khí để tạo phân thân bỏ trốn. Không khí đã bị cố định ở khắp nơi, không còn chịu sự can thiệp của 『Bọ Ngựa』 nữa.

Vùng chiến đấu này đã hoàn toàn nằm trong tay 『Báo』.

「Mẹ ơi…!」

『Bọ Ngựa』 cảm thấy sợ hãi và kêu lên. Trong đại sảnh đã bị sương mù dày đặc bao phủ hoàn toàn, nàng như một đứa trẻ lạc đường, đưa tay tìm kiếm bóng dáng mẹ mình. Không có ở đâu cả, không thể tìm thấy── không thể chạm tới.

Sợ quá.

「Đây này, con yêu.」

Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau.

「Đừng khóc── không sao đâu, con không cần phải sợ hãi.」

Đầu của 『Bọ Ngựa』 bị bàn tay xương xẩu gớm ghiếc biến đổi từ cha nàng tóm lấy. Một bàn tay khổng lồ với những móng vuốt mới mọc ra. Nó bao bọc và cố định cái đầu nhỏ bé của 『Bọ Ngựa』.

Trong lúc 『Bọ Ngựa』 nín thở, 『Sự Hỗ Trợ Của Người Cha Thành Công』 đang chạm vào nàng biến hình. Từ khẩu 『Psycho Gun』 đang bọc cánh tay phải của 『Báo』 như một chiếc găng tay, nhiều cơ quan giống như xương sống vươn ra, quấn quanh cổ và tay của 『Bọ Ngựa』 để trói chặt nàng.

Biến hình thành hình dạng tối ưu nhất theo tình huống của người sở hữu──.

Đó là chức năng của khẩu 『Psycho Gun』 nội địa đầu tiên, 『Sự Hỗ Trợ Của Người Cha Thành Công』 sao?

「Je t’aime… Mẹ yêu con, 『Bọ Ngựa』. Vì thế, ít nhất cha và mẹ sẽ giết con một cách không đau đớn.」

Trong khi vẫn cố định 『Bọ Ngựa』, 『Sự Hỗ Trợ Của Người Cha Thành Công』 đã biến hình thành một thanh đại kiếm──.

Và từ trên cao, nó chém đôi cơ thể nhỏ bé của 『Bọ Ngựa』, từ đỉnh đầu xuống đến háng.