Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6854

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19741

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 902

WN - 16. Hồ Sơ Tác Chiến O class – Ma Pháp Thiếu Nữ điên loạn “Happiness Drop”

Điều này thật tệ.

Thứ cảm giác bẩn thỉu khi bị dính nước mưa.

Ướt sũng vì mưa thôi đã tệ lắm rồi, thêm cả cái thứ thuốc được trộn vào, nó càng khốn nạn hơn nữa.

Lũ trẻ ướt sũng trông có vẻ vui, bất chấp những gì chúng làm. Chúng thật sự hạnh phúc đến thế sao?

Thè lưỡi ra một lúc.

Ước gì tôi cũng vui được như vậy.

Những hạt mưa, đủ để tạo một bức màn chắn lấy tầm nhìn của tôi, đọng lại trên lưỡi tôi, và chảy vào cổ họng.

Hoàn toàn ngược lại những gì tôi tưởng tượng. Tất cả những gì tôi thấy là một vị đắng một cách lạ lùng. Về mặt tinh thần, tôi chả thấy cái vẹo gì.

“Này, Hồng Thiết Chùy. Không thèm dự họp mà còn vác mặt đi nhậu hả?”

Hồng Thiết Chùy. Chỉ có một người duy nhất gọi tôi như vậy.

“Liên quan gì đến cô hả, Lôi Thần? (Thunder God)”

Con nhóc tóc vàng xấc xược này.

Tự nhận mình là một người phụ nữ, nhưng nhìn vào cái cơ thể chưa phát triển đó, cũng chả khác nào một đứa nhóc.

“Đang thiếu nhân lực đó, anh uống say xong hóa khùng thì má nào cản nổi anh?”

Cố cản tôi cũng vô ích thôi.

“Có nhiều người có thể cản anh lại đó. Như ngài Chúa tể Lâu đài Vô tận này (Lord of infinite Castle), còn đất nước ta có Thiên Ma Kiếm Thần (Heavenly demon god sword).”

“Mà bọn họ mà đi cản thì chả ai dám lao vào cận chiến để chặn con điên kia lại. Hôm qua thôi đã có hai người chết rồi.”

Ra vậy, vấn đề là khi những anh hùng thiên về thể chất lần lượt ngã xuống. Nhưng khoan đã—hai người chết?

“Hai người chết rồi á? Ai?”

“Anh vẫn không thèm để ý luôn à?”

“Sao mà biết được ai chết trong đống hỗn độn đó?”

Đến cả tôi còn khó mà sống sót được trong tình hình như này.

“Tôi cũng chả biết đâu, sáng nay đi họp xong mới biết đó.”

“Nhân tiện đang nói đến chuyện đó, sao không kể cho tôi nghe luôn đi?”

“Ừ. Đúng là vậy.”

Lôi Thần quỳ xuống cạnh tôi và lên tiếng.

“Boomer và Meteor.”

“Về Boomer thì, ừ tôi hiểu, có lẽ anh ta không may mắn trong việc tiếp cận cổ, nhưng chuyện gì xảy ra với Meteor vậy?”

Sao mà thằng cha chuyên bắn tỉa từ xa lại chết lãng xẹt thế được?

“Nghe nói ảnh nhìn vào mặt con điên ma pháp thiếu nữ kia qua ống nhòm rồi bị điên theo, sau đó chết luôn tại chỗ.”

“Cái chết tức thì, chả được ích gì. Như thể ai đó bắn chết anh ta từ bên trong.”

Nó là chuyện thường ngày ở tiền tuyến. Mấy tên điên tự bắn vào đầu chính mình chỉ để không cản trở đồng đội.

Triệu chứng sụp đổ tinh thần khi tiếp xúc với dị giới thì quá phổ biến — phổ biến đến mức gây sốc. Vấn đề là lần này không phải một binh sĩ tầm thường, mà là một Thức tỉnh giả hạng A đã bị nuốt chửng chỉ trong chớp mắt.

Nó quá nguy hiểm.

“Khả năng thao túng tâm lí của nó mạnh hơn so với ta nghĩ. Quân đồng minh vẫn chưa lên kế hoạch rút quân sao?”

Nếu mặc kệ, có thể toàn bộ sẽ bị khống chế tập thể. Trong kịch bản tệ nhất, tôi phải tính đến khả năng tất cả đồng minh sẽ trở thành kẻ địch.

“Liên Xô và Hoa Kỳ phản đối kịch liệt. Họ nói Thức tỉnh giả của họ đã chết, và không thể chỉ rút quân đơn giản như thế được.”

“Đây là chuyện liên quan đến tự tôn của họ.”

Tiên sư bọn chúng. Đến giờ vẫn lo nghĩ đến cái thể diện à?

Cơn giận bùng lên, nhưng tôi vẫn tiếp tục câu chuyện. Muốn sống sót thì phải nắm được thông tin.

“Thế làm sao mà Boomer chết?”

“Không biết.”

Hả?

“Nói nhảm gì đấy? Cô còn không biết nguyên nhân ư?”

“Anh ta chết mà thậm chí còn không có vết thương nào.”

Là một thế lực khác mà chúng ta chưa biết đến chăng?

Những sự việc vô lý lặp lại mỗi ngày. Một thứ sức mạnh không thể nào hiểu nổi.

“Đang dần chán rồi đấy.”

“Thao túng tâm lí sao?”

“Nghe nói, biểu hiện của ảnh quá kỳ lạ. Khuôn mặt giận dữ, như sắp lao vào, rồi đông cứng lại.”

“Không có nhân chứng sao?”

“Chỉ có một tia sáng đỏ lóe lên trong chớp mắt… rồi ảnh chết ngay tại chỗ.”

Một tia sáng màu đỏ.

Nghe có vẻ không hữu ích lắm, nhưng nó cho tôi cảm giác về một điềm báo.

Nếu tia sáng đó lóe lên và chết ngay tức thì, một kĩ năng gây đột tử chỉ bằng một cái liếc chăng? Hay là một tia laser? Dù sao khi thấy tia sáng màu đỏ đó, tôi sẽ phải nhắm mắt lại và di chuyển ở tốc độ siêu thanh.

“Kế hoạch cho ngày mai là gì?”

“Nếu anh muốn hỏi nhiều thế thì tự đi mà đến cuộc họp.”

“Không rõ đây có phải cuộc họp chỉ dành cho Thức tỉnh giả hay không, nhưng chỉ cần có mấy tên quá khắt khe nhúng tay vào là tôi đã thấy khó chịu rồi.”

“Tôi cũng vậy.”

Lôi Thần lên tiếng trong sự bất mãn.

Có lẽ ai cũng cảm thấy như vậy. Ánh mắt khinh miệt khi gọi họ là quái vật, sự phân biệt đối xử bắt nguồn từ việc biết rằng họ không thể bị động chạm đến, dù sở hữu sức mạnh áp đảo. Chỉ cần nghĩ đến những ánh nhìn đó thôi cũng khiến tôi bỗng thấy buồn nôn.

Lấy ra một điếu thuốc, tôi bỏ vào mồm ngậm.

Điếu thuốc bị ướt vì trời đang quá ẩm ướt, nhưng ít ra nó sẽ giúp tâm trạng tôi khá hơn.

“Anh châm điếu kiểu gì khi trời mưa thế này?”

“Như này.”

Đằng sau cây búa mở tung ra và lửa phụt ra từ bộ đốt phản lực.

“…anh cũng lắm tài đấy.”

“Làm vài lần là quen thôi.”

Tôi lấy làn khói thuốc phủ lên cái miệng đã vấy bẩn bởi “cơn mưa hạnh phúc”, rồi mới lên tiếng.

“Vậy… kế hoạch là gì?”

“Tổng tấn công.”

“Tại sao? Chẳng phải bọn họ nói chỉ cần lặp đi lặp lại cho đến khi nó suy yếu thì sớm muộn gì cũng gục sao?”

“Giờ thì các Thức tỉnh giả S class đang lần lượt bỏ mạng, họ mới nhận ra kế hoạch ấy đã sai lầm.”

Mấy tên đần. Lẽ ra nên làm thế từ đầu. Họ hoàn toàn bỏ qua những gì chúng tôi nói, và giờ mới vỡ mộng ra sau khi Thức tỉnh giả của họ chết?

Một kế hoạch mà những người khác từng đề xuất bỗng lóe lên trong đầu tôi.

Vì quyền lợi của những người Thức tỉnh, chúng ta cũng nên lập một tổ chức riêng. Trước đây vẫn còn bị trì hoãn vì câu chuyện của ai rồi cũng sẽ kết thúc, nhưng có lẽ giờ là lúc phải thật sự suy nghĩ nghiêm túc về nó rồi.

“Thời gian tác chiến là khi nào?”

“Trong vòng hai tiếng nữa.”

cạch 

Điếu thuốc kẹp trong răng bị cắn đứt làm đôi. Hơn nửa điếu rơi xuống nền đất bẩn, ngọn lửa ở đầu nhanh chóng bị mưa dập tắt.

“Trở lại rồi à? Giờ là lúc nghỉ ngơi sao?”

“Họ nói các anh mạnh lắm, nên sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Đám khốn kiếp. Dù có mạnh đến đâu thì các Thức tỉnh giả cũng vẫn chỉ là con người thôi.

Tôi lục lọi trong túi tìm thuốc mới, nhưng chỉ toàn vỏ hộp rỗng.

“Cô có điếu thuốc nào không?”

“Tôi không được mua thuốc vì còn quá trẻ.”

“Cô đã 20 tuổi rồi cơ mà?”

“Ở Nhật Bản, phải đủ 20 tuổi mới được hút thuốc.”

…nghe khốn nạn thế.

***

“Ahahahahahaha! Tất cả đã tụ tập rồi! Hãy kết thúc thôi! Ta cũng sẽ kết thúc ở đây!”

Tại sao cái giọng điên loạn ấy lại vang rõ mồn một, dù ở cách xa đến vậy?

Quân lính đã lui về phía sau, còn toàn bộ các Thức tỉnh giả còn lại trong căn cứ đều đã tập trung.

“Người mở màn là?”

“Tôi và Thiên Ma Kiếm Thần.”

“Có thể hạ được bao nhiêu?”

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Vô số các thiên sứ bị méo mó.

c833fefa-a815-4eb2-ae06-8df3b4364a88.jpg

Một nô lệ ghép từ xác chết, mọc cánh bằng thịt, bay lơ lửng giữa bầu trời – tay sai của một ma pháp thiếu nữ điên loạn. Một sản phẩm sinh ra từ sự cuồng loạn: cái miệng bị xé toạc, đôi mắt gắn những hạt thủy tinh, ép buộc gương mặt lúc nào cũng nở một nụ cười vĩnh viễn.

“Khoảng 85%?”

“Tôi sẽ tin anh.”

Những người xung quanh rút lui, chỉ còn lại mình tôi và lão già tóc trắng mặc một bộ durumagi.

“Này lão già, đủ xăng để quẩy không đó? Đừng bắt tôi đập vào đầu lão bằng cây búa.”

“Tự mà lo cho bản thân đi nhóc.”

“Đừng lo, tôi sẽ sống dai hơn cả lão.”

Có vẻ không cần phải lo lắng về Thiên Ma Kiếm Thần, tôi nhìn lên trời.

“Kyahahahaha, cái gì cơ? Crimson★Hammer? Thiên Ma Kiếm Thần? Toàn người nổi tiếng không vậy trời!”

Tôi gỡ bỏ giới hạn và truyền ma lực vào cây búa, phóng đại chúng lên. Mặt đất, không chịu nổi sức nặng của cây búa, sụp đổ tức thì, và cây búa tiếp tục lớn lên, như thể vô tận.

Thiên Ma Kiếm Thần rút kiếm ra, giương chúng lên trên đầu lão, vào thế thủ. Không như tôi, toàn bộ năng lượng của lão được tập trung vào một lưỡi kiếm.

Không giống như tôi, người phân tán sức mạnh của mình ra xung quanh, Thần kiếm Cheonma im lặng, sức mạnh chứa trong thanh kiếm của lão ấy sẽ vượt qua tôi.

“Bắt đầu từ tôi.”

Cây búa, được phóng đại tưởng chừng như vô tận, quét ngang từ phải sang trái.

Cây búa vàng kim quét xuyên đàn thiên sứ méo mó đang lơ lửng giữa bầu trời, dư chấn lan rộng ra khắp không trung.

“Wow! Ngay cả Crimson★Hammer cũng không hơn không kém lũ bò sát trên mặt đất!”

Đó chính xác là những gì ả nói.

Cây búa của tôi có giới hạn về kích cỡ có thể phóng đại, vì thế chỉ một số ít bị quét đi mà thôi. Những con thiên sứ méo mó còn lại lui về phía sau, thành công né đòn.

Một vài con bị cuốn mất bởi dư chấn và rơi xuống, nhưng chúng cũng chỉ là những thiên sứ phản ứng chậm chạp mà thôi. Tuy nhiên, mục đích ban đầu của đòn tấn công ấy chính là dồn lũ chúng lại một chỗ, và mục tiêu của tôi đã đạt được.

“Huh!”

Lặng lẽ, thanh kiếm của Thiên Ma Kiếm Thần vung xuống. Một nhát chém dọc đơn giản.

Đối với một chiến binh nổi danh với những chiêu thức hào nhoáng, thanh kiếm của Thiên Ma Kiếm Thần lúc này lại quá mức đơn điệu.

“Dù cho là Thiên Ma Kiếm Thần đi nữa, ông không vươn lên tận đây đâu!”

Rồi ma pháp thiếu nữ điên loạn đó còn bay cao hơn nữa, cùng với mấy con thiên sứ.

Quả thật, lời nó nói không sai.

Nếu là Thiên Ma Kiếm Thần trong trạng thái bình thường thì…

Tch. Tch. Tch. 

Âm thanh xẻ thịt vang lên khắp nơi.

“Cái… cái gì?!”

Phụt.

Máu phun ra tứ phía, những thiên sứ bị chém đôi rơi thẳng xuống đất.

Thình. Thình.

Xác thịt rơi xuống nền đất ướt đẫm mưa, vang lên những âm thanh ghê tởm.

“Có vẻ như lão đã dồn nén khá nhiều đó.”

“Người lớn mà hành xử như vậy thì ai mà chịu nổi chứ.”

“Ừ.”

Nếu đã căng thẳng đến thế, thì hãy xả bớt từ trước đi.

Lão bảo là chuyển hóa tiêu cực thành sức mạnh, nhưng trong mắt tôi, chẳng qua chỉ là biến căng thẳng thành sức mạnh mà thôi.

Nếu thật sự là “phủ định” thì đã chẳng đi nhờ tôi lấy búa mà nện vào mình để nạp năng lượng rồi.

“Đi thôi.”

Sau khi xác nhận những con thiên sứ đã chết, các Thức tỉnh giả lập tức lao lên.

Những binh sĩ được liên lạc cũng đồng loạt dồn hỏa lực lên bầu trời, còn những thức tỉnh giả không thể bay thì trực tiếp ôm lấy tên lửa, lao thẳng vào không trung.

“Tôi lên trước!”

Một bàn tay vỗ mạnh vào lưng tôi. Lôi Thần, đã hóa thành một tia sét vàng, vừa vỗ lưng tôi vừa lấy đà đặt chân lên quả tên lửa rồi phóng vút lên trời.

Tôi nghĩ tôi cũng nên đi thôi.

“Lão già, tôi đi đây.”

“Chúc một ngày tốt lành. Lưng ta đau rồi.”

“Ừm.”

Tôi cầm cán cây búa trong khi đặt chân lên chúng. Bộ đốt phản lực phụt xuống nền đất, phóng tôi lên không trung như một tên lửa.

***

Đáng lẽ nó nên như này từ đầu.

Mặc cho dù cô ta là một Thức tỉnh giả nhận được sức mạnh từ dị giới, giới hạn sức mạnh của cổ đã quá rõ ràng rồi. Nếu ngay từ đầu chúng ta tổng tấn công, có lẽ đã không có nhiều người ngã xuống như bây giờ.

Vì cứ bám lấy lý do phải “giữ gìn” các thức tỉnh giả của mình, không chịu cho họ ra trận, nên mới dẫn đến tình cảnh này.

“Đừng có cản ta! Lũ tay sai của dị giới kia!”

Không biết ai mới là kẻ tay sai ở đây.

Cánh tay phải đã vỡ nát, vậy mà ả vẫn niệm phép thuật tán loạn tứ phương, tiếp tục kháng cự.

“Cút! Biến đi! Đồ ruồi nhặng!”

Đã mất hết lũ thuộc hạ, nụ cười trên gương mặt cũng tan biến, giờ đây nàng chỉ còn là một cái bia tập bắn mà thôi.

Vô số kỹ năng trút xuống người nàng. Việc cô ta ngã gục chỉ còn là vấn đề thời gian.

Giá như kết thúc tại đây thì tốt biết mấy.

Thế nhưng, như để phủ nhận suy nghĩ ấy—

【Tâm tức là Thân】

Câu nói khắc sâu vào tâm trí tôi.

Dị giới xâm thực.

“Là dị giới xâm thực! Tinh thần hóa thể xác!

“Rõ!”

Tôi khuếch đại giọng nói của mình lên và lặp lại nội dung của dị giới xâm thực đó, như thể đang hét lên. Đó là một lời cảnh báo cho những ai đã bỏ lỡ câu chữ trong hỗn chiến.

Tôi vội phát lệnh báo động về xâm nhập khác giới, theo đúng quy tắc tác chiến, nhưng chuyện gì thế này? Tinh thần hóa thành thể xác.

Tôi đã nhiều lần chứng kiến những cuộc xâm thực dị giới bóp méo định luật vật lý, nhưng chuyện này lại thuộc về phàm trù tâm lý. Sau khi lên tiếng báo động, tôi nhìn về phía cô ma pháp thiếu nữ điên đó.

Nếu là cô ta ở vị trí tôi, hẳn cô sẽ hiểu điều này có nghĩa gì.

Nhìn vào cô ta, trông chẳng thay đổi gì nhiều. Vết thương đã lành hẳn, tay phải cầm một lưỡi hái khổng lồ.

Một lưỡi liềm màu đỏ.

Máu rỉ ra từ cơ thể cô ta tụ lại, biến thành một lưỡi liềm quái dị, với hai cạnh sắc bén.

Đỏ.

Vung lên một cách chớp nhoáng.

Nhìn thấy cảnh đó, tôi chợt nhớ lại lời đồn mình nghe hôm qua. Một tia sáng đỏ lóe lên, và Boomer chết ngay tức khắc.

Từ góc nhìn của những Thức tỉnh giả, nó có vẻ chậm rãi. Nhưng với những binh sĩ bình thường, tất cả chỉ như một tia sáng lóe lên.

“Đừng cố chặn chúng! Né đi! Đây là một đòn chí mạng! Khả năng đặc biệt chưa được xác nhận!”

Không biết từ khi nào tôi đã trở thành chỉ huy và bắt đầu hành động như vậy.

Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn gào hết sức để truyền thông tin, chỉ mong cứu thêm được một người.

“Rõ!”

Mặc dù chỉ buột miệng nói ra, nhưng vì có lẽ tôi nói khá to và thẳng thắn, một số lượng lớn Thức tỉnh giả đã nghe theo sự chỉ đạo của tôi.

Thậm chí những Thức tỉnh giả đáng lẽ có thể ra đòn quyết định cũng dừng đòn tấn công lại và cúi xuống, và những Thức tỉnh giả định giương vũ khí lên chặn lại cũng dừng lại và lăn lộn trên không trung để né.

Vụt 

Lưỡi hái vung một vòng rộng, hai người chưa kịp phản ứng với lời cảnh báo của tôi bị cuốn trọn trong đó.

“Không thấy gì cả…”

“Cái gì vừa xảy ra vậy…”

Hai gã đàn ông khi nãy vẫn đứng đó không hề hấn gì sau đòn tấn công, nay đã gục ngã xuống đất trước khi kịp mở miệng dứt lời.

Hai mạng mất đi.

Một lưỡi hái không chém vào vật thể, cũng không thể ngăn cản. Nhưng chỉ một lần vung, nó mang theo đòn chí mạng, lấy đi sinh mạng trong một nhát duy nhất.

Sao đến giờ ngươi mới dùng nó?

“Một lưỡi hái giết chết tâm trí! Đừng chạm vào nó! Điều kiện sử dụng là chính máu của mình và sự xâm thực của dị giới!”

“Rõ!”

Trước khi tôi kịp kết thúc suy nghĩ, đã có người phân tích xong tình hình và đưa ra đáp án cho tôi. Vừa trả lời, tôi vừa né lưỡi hái đang lao đến.

“Tinh thần chính là thể xác.”

Nói cách khác, để đánh bại con ma pháp thiếu nữ điên loạn kia, chúng tôi phải khuất phục được tâm trí của nó.

Những vết thương trên cơ thể nó lành lại, bởi trong tâm trí không hề tồn tại một vết sẹo nào.

Thật trớ trêu khi việc phát điên lại khiến nó trở nên hoàn toàn tỉnh táo.

Chúng tôi vội lao trở lại về phía cô ma pháp thiếu nữ điên loạn kia với cơ thể đầy thương tích. Không biết cách nào để giết chết tâm trí ả, nhưng đó là thứ duy nhất chúng tôi có thể làm.

***

Trận chiến vẫn tiếp diễn.

Cô ma pháp thiếu nữ điên loạn đã tiếp tục vung lưỡi liềm trong vô vọng, nhưng chỉ duy nhất một người bị cuốn vào đó.

Tôi cảm thấy may mắn vì cô ta không phải là một ma pháp thiếu nữ thuần sức mạnh vật lí.

Nếu cô ta có chút kĩ năng về thể thuật, số lượng nạn nhân có lẽ sẽ còn nhiều hơn nữa.

“Đừng có né! Đừng!!!”

Cô ma pháp thiếu nữ điên loạn đó nhìn có vẻ kiệt sức rồi.

Lưỡi liềm cô ta vung ngày càng trở nên nhỏ và nhỏ hơn, và cơ thể cô, tuy chưa bao giờ bị tổn thương, lại dần vỡ vụn theo thời gian.

Phải chăng cho dù với một tâm trí hoàn hảo, việc áp lực tinh thần tích tụ dần là không thể tránh khỏi?

Đó là một tin tốt, tuy vậy nếu tiếp tục giao chiến, số thương vong vẫn sẽ tăng lên mà thôi.

Chúng tôi đều đang né lưỡi liềm một cách khá ổn định, nhưng có thể thấy động tác dần chậm lại. Nỗi sợ rằng chỉ một khoảnh khắc sơ suất thôi cũng đủ lấy mạng đang gặm nhấm tinh thần chúng tôi.

Một thứ gì đó quyết định mọi chuyện.

Phải có một vết thương đủ sâu để ngăn cổ vung lưỡi liềm.

Cô ma pháp thiếu nữ điên loạn tiếp tục vung lưỡi liềm, trong khi chúng tôi vẫn cứ tiếp tục né tránh và phản công. Như thể rằng sự bế tắc này sẽ diễn ra mãi mãi.

Một tia chớp lóe qua.

Trong chớp nhoáng, một bóng người màu vàng xuất hiện phía sau cô ma pháp thiếu nữ điên loạn đó. Cô nhóc tóc vàng đó khóa chặt tay của ả ta lại.

“Mấy người thuần sức mạnh vật lí, tấn công đi!”

“Làm tốt lắm, Lôi Thần!”

Dồn hết ma lực, tôi bật nhảy lên phía trên đầu ma pháp thiếu nữ điên.

Một đòn đánh mạnh mẽ—đòn mà trước đó tôi chưa thể tung ra vì còn phải để ý đến lưỡi liềm.

cạch, cạch 

Hấp thụ lượng ma lực khổng lồ của tôi, cây búa chuyển thành hình dạng chiếc cọc và mở ra một động cơ phản lực ở phía sau.

Tiếng gầm của động cơ gầm thét, rít lên.

Với một tiếng hút chân không, bộ đốt phản lực bắt đầu phun lửa.

Ả ma pháp thiếu nữ điên cuồng giãy giụa, cố thoát khỏi sự giam giữ của Lôi Thần, nhưng Lôi Thần nhất quyết không buông tay.

pục 

Một cây cọc đâm thẳng vào đầu con ma pháp thiếu nữ điên. Đòn đánh này sẽ đánh dấu hồi kết cho trận chiến kéo dài.

“Chết đi, con điên khốn kiếp!”

Tôi dồn hết căm giận và nện cây búa xuống.

Kwaaaaaaaaaaaaa-

Như thể đáp lại cơn giận dữ của tôi, bộ đốt phản lực phía sau cây búa phụt ra ngọn lửa mãnh liệt hơn nữa, càng gia tăng lực đẩy. Chiếc búa, giờ đã tăng tốc hoàn toàn, khuếch tán sóng xung kích và thổi bay phần thân trên của con ma pháp thiếu nữ điên loạn.

Nửa thân dưới của cô ta, sau khi mất đi điểm tựa, rơi thẳng xuống đất. Giữa làn mây máu dày đặc, tôi khẽ cất tiếng hỏi.

“Lôi Thần, cô còn sống đấy chứ?”

“Sao anh lại gần thế?”

“Nếu chỉ nói là thuần hệ vật lí, được mấy người ngoài tôi ra chứ?”

“Tch. Đòn vật lí nghe vẻ không hiệu quả lắm, nhưng miếng thịt đang bốc hơi thì nóng lắm đó.”

Lôi Thần lên tiếng, sau đó nhổ miếng thịt vô tình chui vào miệng cổ từ lúc nào không hay.

“Nếu cô nhắc trước tôi một câu, có lẽ tôi sẽ cẩn thận hơn rồi.”

“Thôi thì cũng kết thúc rồi, ổn mà. Lần sau cẩn thận là được.”

Chúng tôi nhìn nhau và cười phá lên.

Ừ thì, dù sao cũng kết thúc rồi.

Kể cả mạnh cỡ nào đi chăng nữa, không đời nào có ai sống sót được sau đòn đó…

“Hahahahahahahaha! Tuyệt! Quá đỗi tuyệt vời!”

Thật điên rồ.

Tiếng cười vang lên từ mặt đất.

Như thể tất cả mọi người đã nhận ra tình hình, hàng loạt ánh mắt lập tức hướng xuống mặt đất, cô ta đang ở trong một trạng thái thảm hại.

“Wow! Ta không thể tin được là cơ thể ta có thể bị tổn thương đến thế!”

Cổ đang có nguyên một cái lỗ ở trên đầu, cơ thể thì được nối liền nhau bằng vài miếng thịt. Phần thân trên của ả gần như bị thổi bay hoàn toàn, nhưng cái cảnh tượng cổ tiếp tục hồi phục lại trông thật ghê tởm.

“Xem này! Tâm trí ta cho rằng ta chết não rồi! Vậy nên cái lỗ này không mọc liền lại được!”

Khi cô ta lắc đầu, não lòi ra từ cái lỗ trên đỉnh sọ, và nhãn cầu rơi bịch xuống đất. Một cảnh tượng như thế có thể được coi là còn sống sao?

“Thân xác ta giờ như một mảnh giẻ rách! Kyahahaha!”

Ruột cô ta vừa liên tục mọc lại, vừa rơi xuống đất.

Thân thể vỡ nát kia bằng cách nào đó vẫn tạo thành hình người, nhưng một cơ thể đầy lỗ thủng như thể sắp sụp đổ không thể là thứ gì đó bình thường.

Còn về đòn tấn công, đó chính là kết quả của việc tâm trí nhận thức rằng thân thể đã bị xé nát.

“Kết thúc thôi.”

Một người trong số các giác tỉnh giả lên tiếng. Và rồi, tất cả đều gật đầu đồng tình.

“Hãy tiễn cô ấy đi thôi. Chúng ta không muốn nhìn thấy cô trong bộ dạng như thế này.”

“Kết thúc ư? Cái gì? Các người cho rằng mọi chuyện đã kết thúc sao?”

Bùm 

Một tiếng nổ bỗng vang lên.

Tôi dã tưởng một viên đạn pháo đã trúng vào người cô ta, nhưng vụ nổ ấy lại xuất hiện ở khu vực các Thức tỉnh giả tập trung lại.

“HẢ?!”

Vào thế chiến đấu trong khi đang không biết chuyện gì xảy ra vì vụ nổ.

“Cô ổn chứ, Happiness Drop?”

“Ổn mà! Có hơi nát bét bung cả ra, nhưng ta vẫn sống!”

Chỉ huy của quân đồng minh, trên chiếc xe jeep, đỡ cơ thể cô ta dậy. Một tình không thể hiếu nổi.

“Ông là kẻ phản bội sao?”

“Các cậu nói gì thế? Chính các cậu mới là người phản bội tôi. Happiness Drop là vị cứu tinh của nhân loại.”

“Đúng thế, ta sẽ dẫn dắt nhân loại tiến tới hạnh phúc! Hahahahaha!”

Khốn khiếp.

Có gì đó sai sai.

“Thao túng tâm trí…”

“Thanh tẩy đi! Nhanh lên!”

“Tôi đã làm được một lúc rồi!”

Từ khi nào ông ta đã bị thôi miên rồi? Ngay từ đầu sao? Liệu còn có kẻ phản bội nào khác ngoài ông ta không?

“Cứ giết chết con điên đó đi! Đừng nghĩ đến hậu quả.”

Trước lời hô ấy.

“Rõ!”

Tôi và Lôi Thần lập tức lao vào. Chỉ huy có thể bị vướng vào, nhưng bây giờ, chỉ với một tay cũng có thể kết thúc được.

Cây búa lao về phía cô ma pháp thiếu nữ điên, trong khi tay phải của Thần Sấm, biến thành tia chớp, phi thẳng về cổ. Không gì có thể cản bước cô ấy.

Chúng tôi cùng nghĩ như vậy.

Rắc. Rắc.

Một luồng ánh bạc lóe qua trước mắt tôi.

“Khốn khiếp. Lão già.”

“Lão già hử. Cậu nên lịch sự hơn với người già đó.”

Lưỡi gươm của Thiên Ma Kiếm Thần đã chặn đứng đòn tấn công của chúng tôi. Búa của tôi vẫn nguyên vẹn, nhưng cánh tay phải của Lôi Thần đã bị chặt lìa.

“Ông già… tại sao…?”

Lôi Thần, người đang theo bên Thiên Ma Kiếm Thần, thốt ra một giọng trống rỗng như thể không hiểu gì về tình hình hiện tại.

“Chuyện gì vậy, Lôi Thần? Sao cô lại ở đây? Tất nhiên, vì hạnh phúc… hạnh phúc? Hạnh phúc…? Hạnh phúc…?”

Thiên Ma Kiếm Thần nhìn Lôi Thần và nói thứ gì đó khá kì quái.

Tôi tận dụng lợi thế khoảng trống giữa chúng tôi và vung búa, nhưng Thần kiếm Cheonma chặn đòn đánh bằng thanh kiếm của lão và tiếp tục nói.

“Gì thế, Haram, cậu cũng đang hành xử khá kì lạ…”

Trong giây lát, Thiên Ma Kiếm Thần dừng lại.

Và, khuôn mặt ông ta hiện lên như thể vừa nhận ra điều gì đó.

Một lúc sau, ông ta chỉnh lại thanh kiếm.

“Tên ác ma đã lấy mạng cháu trai ta! Giờ lại muốn hãm hại ai nữa?”

Ông gào lên và tự đâm thanh kiếm vào bụng mình.

Tự làm hại bản thân là cách lấy lại lí trí nhanh nhất khi bị điều khiển.

“Xác nhận tâm trí của Thiên Ma Kiếm Thần đã bị điều khiển! Kiểm tra xem lý trí của mấy người có còn nguyên vẹn không!”

“Cái gì…?”

“Xác nhận mất lý trí! Ai đó làm ơn hạ gục tôi đi!”

“Hạ gục á? Chết đi!”

Sự hỗn loạn bắt đầu. Các giác tỉnh giả bất ngờ quay vũ khí về phía đồng đội. Còn những binh sĩ thì lao thẳng về phía chúng tôi.

“Tất cả tỉnh lại đi!”

“Mở to cái mắt ra, mấy tên đần!”

Vô số những tiếng gào.

Gốc rễ của mọi thứ đang đứng trước mặt chúng tôi, nếu chúng tôi hạ gục được cô ta, mọi người sẽ mỉm cười trở lại.

“Hahahaha! Công lý sẽ chiến thắng! Lũ tay sai đáng ghét của thế giới khác kia kìa! Xem này! Các ngươi cuối cùng cũng hiểu được cảm xúc thật sự của ta rồi đấy!”

“Trốn đi thôi, Happiness Drop.”

“Ừ. Giờ chúng ta phải làm cho nhân loại hạnh phúc hơn nữa.”

Cô ta bỏ chạy. Vây quanh bởi những người lính chúng tôi hết lòng bảo vệ. Cổ chui vào xe và bỏ chạy đi.

“Meteor đâu rồi?! Bắn chết con khốn đó đi!”

“Một khẩu súng! Hay một cây cung! Bất cứ ai cũng được! Làm ơn!”

Một quyết định phải được đưa ra: chết một vài, hoặc sống toàn bộ.

Thế thì, chẳng phải quá hiển nhiên rồi sao?

Nó còn không đáng để cân nhắc.

“Vì công lý.”

Cho những kẻ đã chết. Cho những kẻ sẽ sống tiếp. Sẽ có một ai đó phải lấm bùn bẩn.

“Haram…?”

Một giọng nói thân thuộc vang lên bên cạnh. Lập tức, sức mạnh lại tuôn trào trong tôi. Chết ở đây cũng được. Tất cả sức mạnh mà tôi sở hữu, tôi sẽ dùng hết.

“AHHHHHHHHHHHHHHH!!!”

Dồn tất cả sức lực vào nó.

Răng tôi vỡ vụn, cây trượng phép bên trong tôi gào thét lên.

Thứ phép thuật vượt quá giới hạn.

Mắt tôi chuyển màu đỏ, đôi chân bắt đầu run rẩy. Tất cả mọi thứ, tôi dồn vào trong một đòn này.

Cây búa của tôi phản ứng với ma lực đang dâng trào, vươn cao và phình to, tỏa ánh vàng rực rỡ, và tiếp tục phình to nữa.

“Bắn!”

Lũ phản bội.

Không, lệnh bắn được ra cho một binh sĩ bị điều khiển tâm trí. Đạn xé qua cơ thể rách nát của tôi. Thân thể kiệt quệ không còn khả năng né, nhưng điều đó không quan trọng.

Cái quan trọng bây giờ là phải kết liễu được kẻ địch.

“Anh điên rồi sao!? Anh sẽ chết đó!”

Tia sét vàng lóe lên trước mắt tôi. Những tia sét vụt qua lại khắp nơi, như cố gắng chắn lấy từng viên đạn lao tới.

“Ta nữa…ta sẽ giúp.”

Một người đàn ông mang sức mạnh vô thức (Unmanned) chắn lấy đường tôi trong khi đang rỉ máu. Người mà tôi còn chẳng nghe được tiếng nói, giờ lại bảo vệ tôi. Một người khác truyền ma lực vào tôi từ phía sau. Tôi không còn cảm nhận được những viên đạn đang xé nát cơ thể mình nữa.

Tất cả chỉ cho một hành động duy nhất.

Tôi nhấc cây búa lên.

5aa2a472-e168-4071-be3e-4044d069eb67.jpg

953e3648-202c-433a-8f40-6bee70d0cc5d.jpg

6a401270-938b-44ef-9b73-81f6555ce6d1.jpg

ac9e0c18-62b5-4dfc-926b-81a5905a8b44.jpg

7b180282-96f3-40c1-8b2e-e2c496fc3475.jpg

8e25266c-684f-4987-ae69-9dd07ea2a25c.jpg

43f15b63-8ddd-4578-953a-b72247245b7f.jpg

f6054d3f-bd2b-4f88-806b-01cdda5c24e8.jpg

b52e40a5-6c0a-4d43-9991-691b0952a59a.jpg

adc6d2e9-85ad-4590-b66e-bf579389016f.jpg

8087a490-dedc-40a0-a9f6-1e45075d5e78.jpg

e105abd6-9fa7-4409-8acd-b380563a1314.jpg

6d98fe92-1037-434d-afb3-063c8bd841fb.jpg

5a272797-e339-4513-95f5-ed87ab2a1f53.jpg

e01f4f8f-50b1-47d1-a5de-9d8ad79b595c.jpg

c0f5f7e4-820a-4bf2-8c78-39ea5ff964d3.jpg

e7ecd217-2c8b-467e-b798-22d831a26aee.jpg

549c71e7-1c7f-4c4f-ad8c-0337e21f34cd.jpg

----------------------------------------------------------------

(quá peak, tôi đã khóc)