“Cái gì đây?”
“Cơm ạ.”
“Tôi nhìn trông như mì ý.”
“Ở đây, định nghĩa của cơm không phải là món ăn, mà là một bữa ăn!”
Bịp tôi à.
“Thế còn món phụ?”
“Không có!”
Ừ, cái gì để ăn lót dạ cũng được. Có vẻ cô đệ tử của tôi không biết nấu nướng. Cổ thường ăn mì hoặc mì ăn liền, cũng chả khác nhau mấy.
Lí do cổ nấu mì trong cái nồi to đùng chắc hẳn để nấu tất cả cùng một lúc. Chắc chắn là vậy. Mọi chuyện phải như vậy.
“Đồ ăn đâu…?”
Unho nhìn vào nồi mì với một cái nhìn đáng thương, như thể đang tìm kiếm đồ ăn sau khi nhịn đói một thời gian.
Không phải lỗi của tôi. Ai biết cổ sẽ nấu mì cho bữa tối?
“Abin thì để sau đi, trước hết chúng ta ăn đã.”
Lời tôi như tín hiệu. Mỗi người tự xúc phần mì của mình.
Nước súp đỏ váng mỡ nổi lên lềnh bềnh, sợi mì chỉ cần gắp lên là lập tức đứt gãy.
Đáng lo ngại đấy, sao cô có thể phá hỏng được cả món mì? Tất cả những gì cô phải làm chỉ là đun nước lên và cho mì vào thôi mà.
Nhìn vào đống mì bị cắt thành từng miếng nhỏ, có vẻ không dùng đũa được rồi, vì vậy tôi xúc nước súp bằng thìa rồi đưa vào miệng.
Thứ đầu tiên tôi cảm nhận là vị nhạt nhẽo. Kế đó là vị gói súp mì chưa tan trong nước, và cả cảm giác răng cắn phải những sợi mì nhão nhoét, bẩn thỉu.
Éo ổn.
Trên chiến trường tôi đã ăn không ít thứ khốn nạn, nhưng cũng chẳng đến mức này. Chỉ những món ăn được cố tình nấu ra để sỉ nhục con người mới có thể sánh với thứ quái thai này.
Unho cũng nhăn mặt ngay tức thì sau khi cậu hút sợi với ma pháp của cậu, rõ ràng không hiểu đây là cái quái gì.
Chỉ có Lin và Baek Sihyeon là vẫn vô cảm, cố ăn hết phần của mình.
Được thôi. Vì là món mình nấu nên thấy ổn cả, phải không? Tôi ngẫm một lúc, tự hỏi vượt qua tình huống này kiểu gì.
Đập bàn, hét lên “Cơm nước kiểu éo gì đây?!” rồi hất tung đi?
Hay nhắm mắt, nhét thẳng vào họng cho xong?
Hoặc vin cớ rằng cơ thể này vốn không cần ăn, lấy lý do chán ăn rồi bỏ đi?
Nhiều ý nghĩ xoay vòng trong đầu, còn ánh mắt của Unho ngày càng thảm hại.
Bíp bíp bíp. Rầm.
Tiếng mật khẩu được bấm và cửa mở ra.
“Em về rồi đây…”
Han Abin thông báo cổ đã về, mặc dù nghe như sắp ngỏm đến nơi.
Cơ hội đây rồi.
Một cơ hội hoàn hảo để dọn sạch cái thứ quái thai của con ác quỷ đó. Tôi nhanh chóng lao ra cửa trước. Là một sư phụ biết quan tâm đến đồ đệ của chính mình, chẳng phải anh ta nên chào đón họ sau một buổi luyện tập gian nan sao?
“Về rồi à.”
Cổ kiệt sức, mồ hôi nhễ nhại, ngã gục ngay trước cửa, nhưng vẫn chưa giải trừ biến thân.
Dường như cổ thật sự đã chạy hết 150km, vậy mà ma lực chưa cạn, hình dạng biến thân vẫn duy trì.
Dùng thứ ma lực đã cạn kiệt để giữ nguyên trạng thái biến thân suốt 8 tiếng…
Không biết có phải vì cổ có khả năng sử dụng ma lực xuất sắc, hoặc có năng khiếu bẩm sinh trong việc kiểm soát chúng, dù gì thì vẫn là một tài năng.
Đáng tuyên dương đó, nhưng có thứ quan trọng hơn cần phải cân nhắc, để sau đi.
“Đầu tiên thì, tắm rửa rồi ăn đi. Sihyeon làm chút mì đó.”
“Mì…gì cơ?”
Dù đang thở hổn hển, có vẻ Abin vẫn nghe thấy tôi nói gì khi phản hồi tức thì ngay sau đó.
“Tôi nghĩ là ăn mì thì có hơi quá đáng, lại còn vừa xong một buổi luyện tập. Cô muốn ăn gì?”
“Không, nếu nó là thứ gì đó Sihyeon mất công chuẩn bị, thì mì cũng ổn thôi…Eek?!”
Câm mồm và nói những gì tôi muốn đi, nhanh lên.
Tôi bắn nhẹ một cái liếc vào cổ. Cơ hội để dọn dẹp thứ quái thai đó đang trước mặt tôi, còn lâu tôi mới để cơ hội này vụt qua dễ dàng như vậy.
Cái thứ mì đó ăn như c*t.
Tôi cố nói nhanh bằng cách mấp máy miệng, nhưng không chắc là cổ có nhận ra được không.
“Th…”
“Th…?”
“Thịt…”
“Ừ. Sau khi tập thì cần bổ sung dinh dưỡng như vậy chứ.”
Tôi không nghĩ là từ “thịt” sẽ tuồn ra, nhưng so với thứ quái thai đó, cái gì cũng được.
“Đi tắm đi rồi quay lại. Tôi sẽ nướng chút thịt cho cô.”
“Vâng…”
Có lẽ vì kiệt sức, chân của Abin run rẩy và cổ đáp lại một cách yếu ớt.
Có lẽ trong tủ lạnh có thịt. Tôi không chắc lắm vì sáng nay tôi mới đến tìm, nhưng ban Quản lý đã tích trữ lương thực, nên chắc có thịt ở đó.
Sau khi tống Han Abin vào nhà tắm, tôi trở về nhà ăn với một nụ cười.
“Hết mì rồi...”
Baek Sihyeon nói với một biểu cảm có chút buồn bã, nhưng thật lòng thì, tôi chả quan tâm lắm vì cuối cùng cũng loại bỏ được thứ quái thai đó, nên chả màng đến cảm giác của cổ lắm.
“Abin nói cô ấy muốn ăn thịt.”
“Thế còn mì của con thì sao?”
“Thật chứ…ai lại muốn ăn món mì đầy dầu mỡ và nóng nực sau một buổi luyện tập?”
“Thịt cũng thế mà.”
“…mì thì mặn.”
Lấy cớ kiểu éo gì đây?
“Abin tập luyện cỡ nào mà khiến người phải làm thế?”
May mắn thay, cái cớ nhảm nhí kia của tôi đã hoạt động trơn tru, và tôi nhận lại được vài câu hỏi có thể trả lời.
“Chạy 150km.”
“15km, phải không?”
“150km. Một vòng quanh Seoul.”
Sihyeon nghe xong thì hơi giật mình, nét mặt cũng thay đổi đôi chút.
“Như thế có ổn không ạ…”
“Nếu cô là một anh hùng, nó khả thi. Có lẽ cô còn làm được thế trong vòng chưa đến một tiếng.”
Tôi đưa lời khuyên cho Baek Sihyeon, người vẫn đang do dự, tự hỏi liệu chuyện đó có thật sự khả thi không.
“Hãy buông bỏ cái tư duy đó trước khi trở thành anh hùng đi. Cô đã vượt khỏi giới hạn con người bình thường rồi, có thể làm những điều mà trước đây không thể.”
“Vâng!”
Cổ trả lời ngay tức thì, nhưng chắc chắn chả hiểu gì. Một phản ứng tự nhiên vì cổ còn chả nhận thức được mình đang nắm giữ sức mạnh gì.
Dù có chạy hết sức, không có chiếc đồng hồ tốc độ hiện lên như trên ô tô. Vung nắm đấm cũng không có điểm số nhảy lên như máy đấm ở quán game arcade.
Chạy hay đấm cả hai đều là những hành vi vốn có thể làm từ trước khi thành anh hùng, nên không thể tự nhận ra mình đã mạnh đến đâu.
Để vậy rồi sẽ quen. Chỉ cần quen trước khi giết ai đó. Miễn không giết người là được.
“Ừm, có lẽ với Abin hơi khó, cô ta chỉ có mức tăng cường thể xác tối thiểu.”
“Mất bao lâu ạ?”
“Chạy không nghỉ, chắc khoảng tám tiếng.”
“Thế còn đồ ăn thì sao ạ?”
“Tôi không rõ, nhưng có lẽ không ăn.”
Chỉ lúc đó Sihyeon mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình huống, liền đẩy cái nồi mì hắc ám kia sang một bên.
“Vậy thì, con phải cho cô ấy ăn đàng hoàng.”
“Cho nên mới là thịt.”
Câu chuyện nhìn chung là đúng hướng. Chỉ cần xử lý thứ quái thai kia, thì mọi thứ sẽ hoàn hảo.
“Vậy thì đáng tiếc rồi, coi như món tráng miệng vậy….”
“Đến lúc đó thì nó đã trương lên, không thể ăn nổi nữa đâu.”
Không hiểu sao cô cứ bám víu vào cái thứ quái thai ấy, tôi ước gì cô vứt quách cái thứ đó đi.
Nồi mì cháy khét bám đầy nước đen sì cùng những cục bột dính dưới đáy chắc chắn là ảo giác trong mắt tôi.
Khi tôi còn đang loay hoay tìm cách cứu vãn cái nồi đã nát bét, một mùi hương quen thuộc chợt len vào mũi.
Mùi hương thường gặp nhất trong các bệnh viện dã chiến, chỉ đứng sau mùi máu.
Đó là mùi thuốc khử trùng.
“Nhà tắm như thế nào?”
“Cũng ổn ạ. Nước nóng đầy đủ.”
Một giọng nói có hơi cao.
Đây là giọng thật của Abin sao? Chất giọng nhẹ nhàng của cô giờ được kéo cao lên chút. Tôi rời mắt khỏi chiếc nồi sắt tan nát và quay đầu về phía phát ra giọng nói.
Mái tóc nâu ngắn ngang cằm, vóc dáng khá cao. Cô gái ma pháp nhỏ bé với mái tóc hồng đã biến mất, thay vào đó trong phòng ăn xuất hiện một người phụ nữ ở độ tuổi chín muồi.
“Cô cũng có sự chênh lệch lớn giữa các trạng thái biến hình nhỉ.”
“Khi mới gặp, chúng ta còn gần tương đồng nhau về vóc dáng…”
Giọng nói có hơi cao hơn trước, nhưng trong cách nói vẫn lộ ra sự thiếu tự tin — chứng tỏ tính cách của cô chẳng thay đổi bao nhiêu.
“Trường hợp bị lệch dần theo thời gian à. Ngày xưa thì nhiều lắm.”
Ngày trước, cũng có không ít người làm anh hùng lâu đến mức ấy mà.
“Thế còn thịt thì sao ạ?”
“Sihyeon đang nướng.”
“…không phải đó là cục than sao?”
Cô đang nói gì vậy?
Rõ ràng đã đưa cái vỉ nướng điện cho rồi. Biến mì gói thành một thứ quái thai thì còn hiểu được, nhưng làm hỏng cả thịt thì-
Ngay lúc quay đầu lại với vẻ mặt ngơ ngác, trước mắt tôi hiện ra một cảnh tượng khó tin.
Thứ protein hắc ám, mỡ cháy đen sì, mùi than lan tỏa khắp không khí. Miếng thịt yêu dấu của tôi đang bị nướng cháy.
“Vậy, cứ nướng cho đến khi nào chúng mềm như lòng bàn tay…”
“Thịt! Thịt!”
Baek Sihyeon liên tục xiên miếng thịt trong khi đang xem điện thoại. Bên cạnh cổ, là một cục lông màu trắng đang cố biến cục than trở lại thịt trong vô vọng.
Sihyeon à. Thứ cô đang cố làm không phải là thịt nướng, mà là steak đấy. Hơn nữa, nó còn biến thành than mất rồi, chẳng có cách nào làm nó mềm lại đâu.
Một cảm giác khó tả dâng lên, tôi giật lấy cái kẹp trong tay Baek Si-hyeon.
“Vẫn chưa chín mà! Thịt phải nướng cháy cạnh mới ngon chứ.”
Cái giọng thế kia thì chắc lại nghe lỏm đâu đó rồi, nhưng toàn nghe bậy đâu ra. Dù có đúng đi nữa, cái đống kia vượt qua khỏi khái niệm “chín kỹ” rồi, sao mà áp dụng được.
Cuối cùng thì, tôi vẫn phải vứt cái nồi nát như đống sắt vụn đi, và tự tay nướng thịt. Abin tình nguyện nướng thịt nhưng tôi cảm thấy tôi nên làm thay cô lần này, sau buổi tập luyện gian nan tôi giao cho cổ.
“Thịt cần được nấu kĩ…”
Miệng thì nói vậy, nhưng Baek Sihyeon thấy miếng thịt chín vừa là lao vào đớp không cần nghĩ.
Bên cạnh, một sinh vật màu trắng vùi đầu vào bát cơm như bị bỏ đói mấy ngày.
Bữa tối hỗn loạn, tôi chỉ biết khẽ liếc nhìn Han Abin.
Han Abin gật đầu, như thể đã hiểu vì sao tôi khăng khăng muốn vứt bỏ tô “mì” kia, tôi cũng gật đầu.
Dù sư phụ có phải đích thân nấu, nhất định sẽ không để Baek Sihyeon vào bếp. Thà chết còn hơn phải ăn thứ đó mỗi ngày.
***
Chạy trong màn đêm tối buông xuống.
Đó là một buổi đêm như thường lệ, với các hạt hấp thu sức mạnh dị giới tỏa ra từ phía sau, che đi cơ thể.
Chỉ có chút ánh sáng từ điện thoại trên tay thôi, để cho thấy rằng tôi chưa bị bóng tối nuốt chửng.
Tôi cần gấp một con quái vật để thế chỗ tôi.
Tôi chuồn ra ngoài sau khi xác nhận rằng hai cô đệ tử đã chìm vào giấc ngủ, nhưng cũng phải quay về càng nhanh càng tốt để tránh bị bại lộ.
Một con quái vật thay thế sẽ cần cho những hành động trong tương lai.
Với ý nghĩ đó, tôi quay mặt nhìn xuống điện thoại. Thứ hiện lên trước mắt là bản báo cáo về hành vi của Kim Taejun – mục tiêu hôm nay.
Khi mới nhận tin, tôi phải quay đi một lúc trong sự ngờ hoặc, nhưng điều đó không thay đổi những gì được viết trong đó.
“Tại sao một phát ngôn viên của Cục quản lí như hắn lại phải sống trong ký túc xá Cục quản lí?”
Theo như thông tin được vạch trần bởi Danger Rifle, cô ta nói rằng hắn sống ở trong một ký túc xá thuộc Cục quản lí.
Tôi không biết nếu chỉ là một công chức cấp thấp, nhưng một cấp cao như phát ngôn viên lại sống trong ký túc xá? Cơ sở vật chất của ký túc xá cũng không tốt đến thế.
Từng sống trong ký túc xá hồi còn làm việc cho Cục quản lí, tôi biết rõ điều này. Nhưng tôi bị đá ra ngoài sau một vài sự cố.
Tôi cũng cân nhắc khả năng cơ sở vật chất của ký túc xá đã cải thiện đáng kể khi tôi rời chỗ đó, nhưng xét đến cái tính kẹt xỉ của Cục quản lí, có vẻ là không rồi.
Vì chúng chỉ ở lại trong trụ sở Cục quản lí, tôi tưởng chúng sẽ dùng biệt thự chức vụ trong khuôn viên, nhưng là ký túc xá. Kế hoạch đã sai ngay từ đầu.
Nếu xảy ra nổi loạn trong một ký túc xá chật chội, cách âm kém, mọi thứ sẽ nhanh chóng hỗn loạn. Tôi định thẩm vấn cho ra gốc ai ra lệnh, nhưng giờ thì phải đổi hướng — tính phương án bắt cóc.
Khi tôi đang nghĩ lại kế hoạch, một tòa nhà cao vút hiện ra.
Một tòa nhà cao tầng giữa trung tâm Seoul.
Một tháp đen, không phải một tòa nhà riêng lẻ mà là nhiều tòa liên kết chằng chịt vào nhau. Được dựng lên để theo dõi thế lực dị giới và ngăn chặn sự xâm nhập, đó là pháo đài cuối cùng của nhân loại.
Trong số đó, chi nhánh Hàn Quốc của Cục quản lí, phụ trách toàn Đông Nam Á, dần hiện gần.
Dù màn đêm tối đến mấy, Tòa nhà Cục vẫn bừng sáng, hoàn thành chức năng: bảo vệ nhân loại và thúc tiến quyền lợi của các anh hùng.
Ánh sáng từ tòa nhà chiếu vào người tôi. Nó hắt lên thân xác như một vết bầm.
Cục là công lý, và ngươi đã dốc sức cho nó, đúng không? Vậy mà, vì dục vọng của riêng mình, ngươi lại tấn công Cục quản lí?
Tôi như nghe tiếng ấy chỉ qua ánh sáng của tòa nhà. Chắc là cảm giác tôi dành cho Cục quản lí khiến tôi thấy vậy.
“Tôi không có ý chống đối Cục quản lí.”
Sự tồn tại của Cục quản lí là cần thiết.
Vì nhân loại.
Vì những kẻ đã thức tỉnh.
“Tôi chỉ chỉnh lại công lý.”
Để bảo vệ lý tưởng và công lý mà chúng ta cùng xây, phải cắt bỏ những phần đã bị méo mó.
Không ai nghe, tôi lẩm bẩm một mình. Những hạt đen lặng lẽ che mờ ánh sáng, tôi lui về trong bóng tối.