Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6854

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19741

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 902

WN - 25. Giá mà có thêm chút thời gian và ngân sách…(3)

Tôi vừa có mặt ở phòng thí nghiệm, lũ nhà khoa học ở đó đã tán loạn chạy hết đi.

Khung cảnh hỗn loạn hiện lên khi vô số các nhà khoa học đồng loạt chạy đến lối thoát hiểm, chẳng màng đến sự tồn tại của vị anh hùng ở đó.

Dựa trên cái cách cong chân lên chạỵ chẳng thèm ngoảnh lại nhìn tôi, chắc làm nhà khoa học được một thời gian rồi đó.

Tạch.

Tôi búng tay một cái, vô số viên bi sắt xuất hiện trên không trung.

Tạch.

Bắn.

Kengkeng kengg–

Bên trong phòng thí nghiệm tràn ngập tiếng bi sắt va chạm vào nhau.

Đống bi sắt phóng ra như nổ từ quả mìn.

Một kỹ thuật không mấy hữu ích vì sát thương thấp, nhưng chả có cái gì tốt hơn thứ này nếu không có ý giết người.

“AHhhhh!”

“Whoa?!-“

Những viên bi được găm vào chính xác tứ chi của chúng, như đã nhắm đến từ đầu.

Có lẽ sẽ gãy xương đó, nhưng dù sao vẫn tốt hơn bị cây búa đập mất cả xác.

Một vài tên nhà khoa học trốn thoát được với đồng nghiệp phía sau làm lá chắn, nhưng đa phần đều ngã xuống, quằn quại rên rỉ.

Mặc kệ tiếng rên rỉ đó, tôi túm lấy tóc của một lão già gần đó rồi nhìn vào hắn.

“Được rồi, đi thẳng vào chuyện nhé. Hạt giống quái vật đâu?”

“Ugh. MagicalBloody…đến phá đám bọn ta sao?”

May quá không phải Crimon★Hammer.

Dù cái tên đó nghe như sỉ nhục vậy.

“Hả? Ông không biết tôi sao?”

“Ngươi có biết… bao nhiêu hội học thuật đã sụp đổ vì ngươi không…?”

Hmm. Một kẻ sống sót từ quá khứ.

“Thế ông biết cái gì xảy ra tiếp không? Kể tôi nghe. Ông có làm thí nghiệm lên con người không? Ông có thay thế các Thức tỉnh giả khô– à, ý tôi là anh hùng.

Một bước ngoặt quan trọng, vậy nên chọn cho cẩn thận vào.

Muốn vào tù ở trong Cục quản lý hay bị tôi đập chết ở đây?

“…không có làm.”

“Thật sao? Tôi thấy thứ đó nhiều tới mức gặp ở tất cả phòng thí nghiệm.”

Có lẽ vì năm giác quan tôi nhạy bén quá, chỉ liếc qua miếng thịt nhỏ của chúng cũng đủ khiến tôi biết nó là sinh vật gì.

“Mục tiêu của bọn ta là tạo ra một con quái vật hoàn hảo. Bọn ta không quan tâm đến lũ quái vật.”

“Thử là biết.”

Thụp.

“Ugh…”

Tôi buông tay ra khỏi tóc, đầu hắn cũng rơi bịch xuống sàn.

Chấn động kèm theo từ cú rơi có vẻ lan ra cả vết thương ở tay và chân, đau đấy, nhưng tôi không có quan tâm lũ người dính dáng đến dị giới có bị làm sao.

“Eu…”

“Đau quá…dừng lại đi…”

Tôi dẫm lên vết thương của tên nhà khoa học đang chắn lối đi và bò tới lối thoát hiểm.

Hmm…vì là nhà khoa học…có lẽ tôi sẽ tra hỏi hắn trước.

Bíp. Thụp.

Tiếng điện thoại vang lên trong tai.

“Trả lời cuộc gọi đi…”

Giọng của tên bạch tuộc vang kèm với đó.

“Al’Shel. Có ổn không nếu tôi giao mấy tên này cho Cục?”

Đàm chuyện công việc nhanh nào.

“Được chứ. Mục tiêu ban đầu là đánh sập tổ chức. Miễn là đạt được điều đó, mạng của mấy tên đó ra sao cũng được.”

“Ừ. Vậy tôi sẽ hoàn thành trong hôm nay. Chuẩn bị chiết xuất gene đi.”

“Rõ.”

Bíp.

Nhận được câu trả lời, tôi ngay lập tức bấm số gọi cuộc khác.

“Hả? Tôi đang bận, có gì nói luôn đi.”

“Hyunseok. Gửi một biệt đội xử lý nguy hiểm sinh học tới vị trí phát hiện động đất. Loại B-U-23. Cao nhất chắc là đến B class. Có nhiều thang máy ở đó. Dự kiến phải bị áp chế trong 10 giờ tới.

“…hạt giống quái vật?”

“Nó sẽ bị tiêu hủy sau khi xác minh. Tôi dự định sẽ tự mình xử lý chúng.”

“Được, tôi hiểu rồi. Đừng thả lỏng cảnh giác.”

“Cậu đang nói chuyện với ai đấy?”

Đang chuẩn bị cúp máy thì giọng Hyunseok vang lên.

“Lần sau, có sử dụng sức mạnh nhớ báo tôi một câu nhé. Đội quan sát của Cục đang hoảng hốt vì nghi không biết có thực thể O class nào vừa vượt qua The Great Wall.”

“Nện búa có phát mà ầm ĩ lên thế? Xem lại mấy vụ trước kia là hiểu mà?”

Chẳng lẽ dữ liệu cũ rích đến mức tìm không thấy?

“Bây giờ là thời bình. Chúng ta hãy đừng quên rằng những sự cố đó là ở quá khứ.”

“Được rồi, được rồi. Cẩn thận nhé.”

Không nghĩ là tôi lại bị nói, trong khi còn chưa có thành phố nào sụp đổ vì nó.

“Kết thúc cái chuyện phiếm này tại đây thôi, Lee Haram.”

Vì lý do nào đó, giọng nói đó nghe nhẹ nhàng hơn trước.

“Hả?”

“Tôi cứ nghĩ cậu sẽ chết mục ở đó. Ngồi im một góc, chả màng sự việc, cho đến chết.”

Một thời mà tôi không còn hứng thú với việc hành động như một anh hùng.

Kể cả thế, Hyunseok vẫn cho tôi tiền mà không nói một lời. Nhưng giờ tôi mới nhận ra anh ta vẫn lo lắng cho tôi.

Không, đúng ra nếu tôi đã chú ý hơn chút, hẳn tôi đã biết được sự lo lắng đó dành cho tôi.

Tôi đã lờ đi chỉ vì không hứng thú.

“Vì tôi tìm thấy việc để làm.”

“Định hướng tốt đó, Lee Haram. Đội trấn áp theo lịch sẽ tới nơi trong 12 tiếng. Hãy xử lý mọi thứ cho đến lúc đó.”

“Rõ.”

Kết thúc.

Xẹttt

Rõ?

Lâu lắm rồi không dùng từ đó.

Nói chuyện với Hyunseok làm tôi nhớ đến những kỉ niệm xưa.

Thôi thì, ta đi chứ?

Để bắt lấy lũ nhà khoa học đang chạy thoát.

***

“Chó chết, cứ thế này thì cả lũ chết hết đấy, Dean!”

“Cứ để đó đi! Để cho cô ta đi! Không là chúng ta chết sạch đấy!”

Gì mà ồn thế?

Hắn còn không có thời gian đóng mở cửa, mà đạp đổ rồi đi vào phòng luôn.

Vô số các xi-lanh thủy tinh.

Bên trong xi-lanh chứa thứ chất lỏng màu xanh lá, hàng loạt các sinh vật đang lơ lửng trong đó.

Một miếng thịt thất bại trong việc nuôi cấy.

Một con quái vật đã phát triển khá tốt, nhưng lại thiếu mất tứ chi.

Một con quái vật khổng lồ dường như sắp hoàn thành.

Tất cả những thứ trong xi-lanh là lũ quái vật được tạo dưới tay con người.

Thi thoảng, ở dưới đáy xi-lanh sẽ mở ra và miếng thịt hỏng sẽ rơi xuống buồng nuôi cấy dưới đó.

Tôi đoán chúng không làm thí nghiệm lên con người thật.

Không có dấu vết thịt người, và những sản phẩm thất bại đó đều trông khác người.

Ừ thì, cũng chả biết được khi mới chỉ thoáng nhìn qua.

Sau khi kiểm tra mọi thứ xung quanh, tôi hướng ánh nhìn vào cái xi-lanh ở giữa.

Một con báo khổng lồ ngâm mình trong chất lỏng màu tím.

Cơ thể thì giống một con báo, nhưng thay vì bộ lông đen tuyền phủ kín cơ thể, hàng loạt con mắt trồi lên ở đó.

Không chỉ đơn giản là trang trí, những con mắt ấy cử động chậm rãi, thậm chí còn nháy mắt, hướng ánh nhìn xung quanh.

Liệu cái thứ đó có phải là hạt giống của tất cả những con quái vật được sinh ra trong phòng thí nghiệm này không?

Dựa trên sức mạnh cảm nhận, nó rơi vào khoảng B class cao cấp đến A class trung cấp.

Bắt được con này cũng khá đấy.

“Tôi vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được nó. Ít nhất phải 30 phút nữa…”

“Tên anh hùng đang tấn công đó! Không thả nó ra bây giờ thì…”

Không thèm ngoảnh lại nhìn, có vẻ bọn chúng còn chả để ý tới tôi, một tên thì ra sức to tiếng hét, lũ còn lại thì bận gõ phím.

Tên đó cầm đầu chỗ này à?

“Được rồi. Chú ý nào.”

Ánh nhìn của bọn họ tụ tập lại.

Thế thì tiếp tục thôi.

“Bỏ tay ra khỏi phím. Đầu tiên, để tôi giải thích luật anh hùng. Nếu đầu hàng, các người sẽ chỉ phạt giam tù. Vì chưa gây hại đến người dân, cùng lắm cũng chỉ đang vi phạm luật Kiểm soát quái vật.”

Không biết chúng định làm gì với con quái vật, nhưng đám nhà khoa học có vẻ mừng vì tôi đã đến.

Nếu thả con quái vật đó ra, thì án phạt sẽ lên thành tử hình luôn rồi.

Lời nói của tôi có tác dụng gì không? Có vẻ chúng đang phẫn nộ.

“Vậy hiện giờ có thể kết thúc với án phạt nhẹ hơn không?”

“Chẳng phải là thằng Lee Haram đó sao. Dù đã hỏng bét, còn hơn không thì bán công nghệ cho Cục để giữ mạng…”

“Làm tốt còn có thể vào làm nghiên cứu ở Cục nữa…”

Bọn chúng mục nát từ khi nào vậy? Lại còn đứa biết mặt tôi nữa. Bỏ chuyện đó qua một bên… tên cuối nói đúng đấy.

Nếu không có tội danh riêng và không thực hiện các thí nghiệm bị Cục cấm như thí nghiệm trên cơ thể người, nghiên cứu thực thể, hay cấy ghép sức mạnh, thì có thể thay thế án tù bằng vị trí nghiên cứu trong Cục.

Càng lúc tin đó lan rộng, gương mặt của tên cầm đầu dần đỏ bừng lên.

Một vẻ mặt phẫn nộ, như thể không thể chịu đựng nổi nỗi nhục này.

“Đừng… có giỡn mặt!”

“Không được!”

Thủ lĩnh hội lao về phía bàn phím.

Nếu tôi muốn thì có thể ngăn lại, nhưng làm thế thì khó lấy được hạt giống, nên tôi cứ để mặc.

Những nhà khoa học khác vội lao đến giữ hắn lại, nhưng tốc độ gõ phím của hắn còn nhanh hơn.

Các nhà khoa học đã nắm được tay hắn, nhưng ngón út của tên cầm đầu vẫn kịp gõ xuống phím Enter.

-Lệnh cưỡng chế mở khóa được phê duyệt. Những người ở gần hãy nhanh chóng sơ tán. Tiến hành quy trình giải phóng thực thể Ω-001.

“Giờ thì xong rồi!”

“Aaaaaaa!”

Đám nhà khoa học hét lên chạy tán loạn.

Tôi búng đôi ngón tay một cái, những viên bi sắt lao đi, găm vào chân chúng.

Chạy cũng vô ích thôi. Cứ nằm đấy xem cái hội học thuật của mấy người bị phá nát đi.

Sao mấy cái tổ chức phản diện toàn hành xử y chang nhau thế?

Một nhóm sắp sụp sổ. Rồi một biện pháp cuối.

Kể cả không đạt thỏa thuận, cái thứ sinh vật thử nghiệm kiểu gì cũng được thả ra.

Lũ phản diện lúc nào cũng sẵn có kịch bản này à?

Những chiếc ống dày được gắn vào cơ thể con quái vật tuột ra.

Cạch, cạch.

Sợi dây trói buộc con quái lại được thả ra, tay chân nó bắt đầu cử động.

Ực, ực.

Chất lỏng màu tím sủi bọt rồi tràn ra khỏi xi-lanh, rồi đôi mắt trên đầu con báo mở ra.

“Hahaha! Xử lý tên đó đi, Mắt Fatus!”

Đến cả đặt tên cũng như c*t. Cái éo gì thế?

Kengg, Crack.

Lớp kính vừa tan vỡ, cái đầu của tên đó – vừa mới tự tin khoe khoang, bị con báo ngoạm mất.

Gã cầm đầu đã trở thành đống thịt vô tri, rồi bị ăn sống bởi con báo.

Một tên phản diện chết vì thứ vũ khí tối thượng điên loạn của hắn. Chả khác gì cái kịch bản kia.

Thấy thế, tôi mới nhận ra rằng – phải biết hạ cái tôi xuống đúng lúc. Mấy tên nhà khoa học quỳ xuống thì sẽ sống sót thôi.

“Grrrr…”

Tiếng gầm của con báo kèm theo tiếng thét đe dọa cả tính mạng, vang lên cả căn phòng.

“Ugh…”

Đám nhà khoa học chỉ biết câm nín lại.

Một cái nhìn chết chóc được nhắm vào tôi, tuy vậy cũng đủ khiến bọn họ ngất xỉu tại chỗ.

Quái vật A class. Chúng là vậy đấy.

“Cái quái gì thế…khốn kiếp.”

Nhưng với tôi, thì nó còn chẳng đáng để ý.

Đáp lại ý định thù địch của con báo, tôi phóng ra luồng sát khí.

Đứng yên thử xem, tao giết mày tại chỗ luôn đấy. Vậy nên đứng yên nào.

“Gyakk?!”

Con báo, nhận thấy mối nguy, lập tức lui lại.

Không biết mấy người bắt con này ở đâu, nhưng chả con có nào mạnh hơn ở quanh đây đâu.

Có lẽ nó chưa bao giờ được trải nghiệm thứ sát khí mạnh cỡ này.

Nếu được sinh ra như một con quái vật từ đầu thì còn hiểu cho được. Nhưng đằng này nó lại là con thú hoang bị biến thành quái vật qua hạt giống, hành xử như này là lẽ hiển nhiên rồi.

Khốn thật.

Tôi cứ tiến thêm một bước lại gần, con báo lại lùi lại một bước.

Con này…

Lại nữa. Một bước.

Lặp lại cái hành vi này mãi, chân con báo bỗng mắc vào lan can.

Ở vị trí mà không có lối thoát.

“Gyaaaaaaaah!”

Con quái vật há miệng kêu thé lên, như thể để bảo vệ chút danh dự còn sót lại của nó.

Khi tôi vẫn bước tiếp như thể chả có gì, nó giật mình trong nỗi khiếp sợ.

Bịch, bịch.

Ngay khi tôi bước một bước, con báo lập tức phóng mình lên trần nhà.

Kengg.

Những cái xi-lanh con báo hoa lao vút qua vỡ tan.

Chất lỏng màu xanh trong bình tràn ra ngoài kèm với những miếng thịt văng tứ tung.

Bùm, kengg.

Con báo, bứt tốc tức thì, lao vút khắp nơi trong buồng ấp.

Những con quái vật được tạo bởi đám nhà khoa học giờ chỉ còn là bãi thịt.

Bùm.

Tiếng nhảy vọng lên trong tai tôi.

Con báo lao thẳng về phía tôi, như nghĩ rằng nó bứt tốc đủ nhanh.

Vậy, ý là muốn chết như một con quái vật chứ gì?

Tôi vung nhẹ cây búa đang lê dưới đất.

Cây búa va chạm vào đầu con báo.

Phập.

Tiếng đầu con báo hoa nổ tung, mở ra khung cảnh máu me trước mặt.

Nhưng, cảm giác chạm vào lại cho thấy nó vốn không hề tồn tại.

Một cú chấn động mang theo sự khác thường kỳ lạ.

Là thôi miên sao? Hay là ảo giác?

Vô số con mắt kia hẳn là những cơ quan sinh ra để phục vụ cho việc đó.

Dù là ảo giác hay thôi miên gì đi nữa thì con báo vẫn chưa chết.

Nếu mục tiêu không phải là tôi, vậy nó sẽ làm gì? Liệu nó sẽ chọn chạy trốn, hay là nhắm vào đám nhà khoa học phía sau lưng tôi?

Rõ ràng rồi còn gì.

Một con thú hoang đã phải chịu đựng vô số cuộc thí nghiệm đau đớn thì sẽ chọn gì chứ.

Tôi vung búa về phía nơi bọn nhà khoa học đã ngã gục.

Một vị trí mang theo sự khác thường kỳ lạ.

Nơi mà dòng khí ngưng đọng, nơi tôi có thể cảm nhận được một hoạt động sinh học yếu ớt.

Pặc.

Một âm thanh vốn không thể nghe thấy lại vang lên.

Qua cú vung nặng nề của cây búa, cảm giác thịt nát truyền dội về bàn tay. Búa khựng lại giữa không trung.

Chỉ một cú vung.

Con quái trút hơi thở cuối.

Ngay khoảnh khắc nó gục ngã, như thể thôi miên cũng tan biến, một con báo khổng lồ hiện hình giữa không trung.

Bụng nó thủng một lỗ lớn, thịt vụn bắn tung tóe khắp nơi, xác chết nhuốm đầy máu.

Dường như vẫn còn hoảng loạn trước đòn cuối cùng, những con mắt trên khắp cơ thể nó đồng loạt mở to rồi co giật, nhưng chẳng còn chút dấu hiệu sinh mệnh nào.

Vũ khí tối thượng đó – con quái thú – đã chết, và mọi thí nghiệm của hội học giả đều thất bại.

“Vậy thì, hạt giống ở đâu nhỉ.”

Cạch.

Theo ý chí của tôi, một chiếc găng tay bạc xuất hiện trên tay phải.

Tôi thọc găng vào lỗ thủng ở bụng con quái, cào xới nội tạng của nó, một cảm giác ghê tởm truyền vào tay tôi theo đó.

Xác chết bao giờ cũng mang lại cảm giác tởm lợm như vậy.

Dù qua lớp găng, vẫn rõ cảm giác dính nhớp của máu và thịt vụn, cùng hơi ấm còn sót lại của một sinh thể vừa mới chết.

Rộp. Rộp.

Mảng nội tạng rơi ra khỏi vết thủng, nhỏ giọt xuống đầu bọn khoa học gia đã bất tỉnh vài cái.

“Tìm thấy rồi.”

Ngón tay bọc trong găng tay siết chặt một vật rắn, rồi tôi kéo nó ra ngoài.

Rắc. Rắc rắc.

Những mạch máu và dây thần kinh kết nối với vật lạ bên trong con quái bị xé toạc, rồi trên găng tay hiện ra một hòn đá đen sần sùi lấp lánh.

Một khối tụ tập sức mạnh của dị giới.

Một hạt giống đen – thứ thường tìm thấy trong cơ thể quái thú biến dị hoặc anh hùng sa ngã. Trên bề mặt nó còn có những vết cắt nhân tạo, chứng tỏ đã nhiều lần bị mổ xẻ để chiết xuất, nhưng vẫn còn đủ lớn để sử dụng.

“Phong ấn.”

Cạch. Cạch.

Đỉnh cây búa mở ra, lộ ra một khoang nhỏ. Tôi đặt hạt giống vào trong đó rồi đóng lại.

Với Cục Quản lý, tôi từng nói rằng sẽ tiêu hủy hạt giống. Nhưng vốn dĩ, mục đích của tôi từ đầu chính là thứ này.

Hạt giống đen. Khối sức mạnh của dị giới.

Giờ thì, tôi nên đi xem bọn đệ tử thế nào rồi.

Sau khi tử tế bẻ gãy các khớp của những nhà khoa học còn co giật dưới đất, tôi rời khỏi phòng nuôi cấy.