Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6854

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19741

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 902

WN - 26. Giá mà có thêm chút thời gian và ngân sách…(4)

WHEEEEE-

Mũi khoan màu vàng kim đục thủng sàn nhà, cùng với bộ đốt phản lực phụt lửa phóng xuống mặt đất.

Lâu lắm rồi không dùng dạng mũi khoan này.

Dù đã lắp máy nghe lén và máy phát trên người mấy cô đệ, tôi không có ý định chạy quanh cả khu này.

Cứ đào xới hết lên rồi đi về hướng tín hiệu máy phát thôi.

“Mấy cô ổn chứ?”

Có tín hiệu của sinh mệnh, vậy nên hẳn vẫn còn sống.

Tôi theo dõi tình hình của mấy cô đệ thông qua máy nghe lén được lắp trên búa.

-Eww, Sihyeon, thứ gì thế?

-Tớ cũng chả biết nữa…

Giữa cái cuộc trò chuyện đần độn đó, bỗng có tiếng vỡ vụn của thứ gì đó vang lên.

Vẫn sung sức đi quậy lắm.

Trông thì có vẻ đang bị tấn công, nhưng vẫn lảm nhảm vô nghĩa thế kia thì hẳn là còn sức để đi gây chuyện.

Nếu thực sự trong tình huống nguy cấp, thì đã câm lặng rồi.

Tôi nghĩ về tình huống xấu nhất nếu bị bắt giam, nhưng có vẻ vẫn sống dai lắm.

Ting Ting Ting.

Bỗng dưng ánh lửa tóe ra từ cây búa khi va chạm với nền kim loại.

Vẫn đang đục xuyên qua kim loại, nhưng có vẻ không nhanh lắm.

Chả lẽ thiếu ma lực sao?

Tôi lại rót thêm ma lực vào cây búa, tốc độ khoan càng nhanh lên, chẳng mấy chốc tôi đã vượt qua được lớp kim loại và rơi xuống gặp mấy cô đệ tử.

“Còn sống chứ?”

“Tiền bối! Xin hãy cứu em!”

“Abin! Viện trợ! Viện trợ! Euahhhhhh!!!”

Một mớ hỗn độn.

Cảnh tượng đập vào mắt tôi lúc đang lơ lửng trên không quả thực là kỳ quái.

Hàng chục con quái vật dồn cô ma pháp thiếu nữ đó vào góc một lối đi, trong khi Sihyeon ở phía trước còn Abin thì tấn công từ bên cạnh.

Không. Không phải là lũ quái vật dồn họ vào góc, mà là do mấy cô này.

Đa số mấy con quái vật đang lơ lửng đều khá to con.

Dù có vài con chỉ kích cỡ trung bình, mấy con cỡ nhỏ đến trung bình như con báo trước đó khá ít.

Chắc hẳn cổ nghĩ rằng thà đánh từng con một còn hơn bị bao vây bởi cả đám, thế nên mới chui vào cái góc cuối đường.

Vì có vẻ như chưa có vấn đề gì lớn xảy ra nên tôi đóng cán búa vào trần nhà và đặt mông lên đầu búa.

“Đừng có chỉ xem chứ, cứu em với!”

Dù Han Abin gào thét lên, cổ có vẻ vẫn sung sức lắm, và mũi tên cô bắn lên không trung đâm thủng mắt con quái vật.

“Nếu tôi giúp cô thì còn gọi gì là huấn luyện nữa. Có thực sự gặp nguy hiểm, tôi sẽ cứu, nên cứ tiếp tục đi.”

Mấy con quái này đa phần là B đến C class.

Nếu thật sự cố gắng, mấy cô có thể xử lý được một nửa.

Trong khi đang ngồi lên đầu cây búa, tôi đung đưa đôi chân, tận hưởng khung cảnh trước mắt.

“Sư phụ! Đằng sau người kìa!”

“Biết rồi.”

Tôi tóm lấy cái xúc tu lao đến tôi bằng tay trần.

Cảm giác nhầy nhụa ghê tởm truyền qua tay tôi.

Một cảm giác quen thuộc, vậy nên tôi chẳng hoảng loạn và xé toạc cái xúc tu, rồi bắn một ánh nhìn đầy sát khí vào con quái vật.

“Nếu không muốn qua thế giới bên kia thì hành xử cho hẳn hoi vào, thứ súc sinh.”

Tôi ra lệnh cho chúng làm bao cát tập luyện cho mấy cô đệ tử kia.

Dù chỉ thoáng qua một khoảnh khắc, nhưng con quái cảm nhận được nỗi khiếp sợ và ngoảnh lên trên trần nhà.

Chắc hẳn chúng đang cảm thấy một thế lực áp đảo ở trên đầu.

Có lẽ nỗi sợ đã đánh thức bản năng hoang dã của chúng. Mấy con quái nãy giờ còn chạy tán loạn lên giờ lại từ từ rút lui.

“Làm cái gì thế? Tiếp đi. Không tao làm gỏi cả lũ giờ.”

Tôi ra lệnh trực tiếp vào bản năng của chúng: ‘Tao là kẻ săn mồi mạnh hơn chúng mày rất nhiều, và tao đủ mạnh để đối phó với cả đám chúng mày.’

“Grrrrr!”

“Awww!”

“Kang! Kang!”

Một số lượng lớn quái vật gầm thét lên rồi lao đi nhanh hơn bao giờ hết.

Nếu vừa nãy là lũ quái vật đang đi săn con mồi của nó.

Thì giờ nó giống các người lính sẵn sàng chết dưới mệnh lệnh của tôi hơn.

“Này! Tiền bối!”

“Chỉ là thêm chút dầu vào lửa thôi. Cứ cố hết sức đi.”

“Được thôi!”

Gương mặt Abin trông lại càng buồn rầu hơn, nhưng Baek Sihyeon lại bắt đầu vung vẩy vũ khí một cách phấn khởi.

Vừa mới lúc nãy, di chuyển của cổ còn hơi đần độn, nhưng thứ gì đã xảy ra?

Có phải vì tôi đang xem không? Hay trận chiến bỗng trở nên căng thẳng hơn?

Dù gì đi nữa, đã có thứ gì đó đánh thức bản năng chiến đấu của Baek Sihyeon.

Như thể để chứng minh điều đó, Sihyeon tung vũ khí ra để chặn lấy đòn đánh, rồi vung búa vào kẻ định ở gần đó.

Không ổn rồi.

Nhìn thì hoa mỹ, nhưng chỉ có thế thôi.

Vũ khí bay tán loạn chẳng xuyên thủng được điểm yếu của quái thú, còn cây búa thì tuy được vung ra như thể vừa công vừa thủ theo đúng bài bản tôi dạy, nhưng lại không tìm được điểm đánh chính xác—cú nào cũng trượt đi.

Một kiểu đánh loạn xạ chẳng khác gì lũ trẻ con đánh nhau.

Ấy thế mà trận đấu vẫn tạm gọi là thành hình, chỉ vì Sihyeon có thể nhìn thấy tương lai.

Nhìn xem, ngay bây giờ đây.

Móng vuốt của con quái thú lao thẳng vào điểm mù của cô ấy, trong khi tư thế của Sihyeon không hề đủ để đỡ. Nhìn ánh mắt thì rõ ràng cô biết nó đang đến, vậy mà…

Cuối cùng Sihyeon phải miễn cưỡng vung mạnh vũ khí bên phải. Cánh tay vòng qua thân, khiến cây búa vắt ra sau lưng.

Keng!

Cô chặn được cú vuốt ngay trước mắt, nhưng hành động tiếp theo lập tức gặp vấn đề. Một con khác đang tấn công, vậy mà cô lại không có thời gian tháo tay ra khỏi tư thế rối rắm để chuẩn bị cho cú xoay tiếp theo.

Có thể vung ngay búa, nhưng lực chắc chắn sẽ thiếu.

Một sai lầm chí mạng.

Trong chiến đấu phải đọc trước vài nước. Cứ chỉ tin vào năng lực nhìn trước tương lai mà không suy tính bước kế tiếp thì sẽ thành ra thế này.

Cách dùng dự tri tương lai vốn dĩ không phải vậy. Phải đọc trước nhiều khả năng, rồi chọn lấy một hai nước chắc chắn, từ đó loại bỏ những tương lai bất ổn mới đúng.

Cố lấy dự tri để che lấp thiếu sót kinh nghiệm, chính điều đó mới gây ra rắc rối.

Tôi còn đang phân vân có nên ra tay giúp thì—

“Nguy hiểm đó, Sihyeon!”

Một tia chớp hồng rạch ngang chiến trường.

Mũi tên bắn ra đúng lúc găm thẳng vào khớp quái thú, giúp Baek Sihyeon giành được chút thời gian.

Chút thời gian ấy.

Sihyeon gỡ tay chân rối rắm, rồi nhanh chóng trở lại tư thế chiến đấu.

Vút.

Chiếc búa vung lên dứt khoát, gọn gàng.

Tư thế đó, động tác đó. Chẳng khác nào bản sao của tôi.

Cô bước chân trước để giữ thăng bằng, rồi với khí thế như chẳng màng đến việc khớp tay có gãy đi nữa, cây búa vung thành một vòng cung lớn.

Một cú tấn công dồn toàn bộ sức lực và lực xoay cơ thể.

Rắc.

Tiếng nổ như cùi quả chín vỡ tung, cái đầu của con quái thú biến mất.

Dù chưa tới mức như tôi – thổi tung đầu khiến thịt vụn văng khắp nơi, nhưng đó là đòn đánh đủ chắc chắn để biết kẻ địch đã chết.

Cú ấy… không tệ chút nào.

“Làm tốt lắm!”

“Tiếp tục thôi!”

Chỉ mới hạ được một con quái, vậy mà gương mặt hai đệ tử đã rạng rỡ hẳn.

Không hề tranh công, chỉ đơn giản là khen ngợi lẫn nhau.

Hợp tác của hai đứa… tốt hơn tôi nghĩ.

Baek Sihyeon dù sức mạnh dư thừa, nhưng vì thiếu kinh nghiệm nên lặp đi lặp lại sai lầm. Han Abin, tuy sức mạnh yếu hơn, nhưng biết tung ra đòn tấn công đúng lúc, đúng chỗ.

Đặc biệt, điều nổi bật nhất chính là sự trưởng thành của Han Abin.

Vốn dĩ cô đã có tài năng, đủ để đoán trước đòn của tôi và tránh né. Nhưng… mọi mặt khác thì đều là vấn đề.

Cho dù bạn có nhắm vào điểm yếu của mục tiêu, nó chả nghĩa lý gì nếu không xuyên qua được lớp da chúng.

Cho dù bạn cố tìm ra một sơ hở, đối thủ sẽ nhận ra nó còn nhanh hơn.

Trong khi đối thủ đang thực hiện hàng loạt hành động, thì cổ vẫn xoay sở dù với một việc.

Có vô số vấn đề mà không thể vượt qua được chỉ với tài năng và nỗ lực đơn thuần.

Tài năng của cô – vốn bị che khuất bởi một vấn đề đơn giản, đã nở rộ.

Khả năng xuyên thủng lớp da đó đã được cải thiện.

Tốc độ nhận thức cũng tăng lên chút.

Khoảng cách giữa cách hành vi đồng thời được thu hẹp lại đáng kể.

Với những thứ đó, cô hoàn toàn thống trị cái thế trận ấy.

‘Ngạc nhiên thay, viên ngọc quý đó không chỉ là mỗi Baek Sihyeon, mà là cả Han Abin nữa.’

Tôi bỗng nhớ đến Meteor.

Là một tay bắn tỉa người Xô Viết, anh luôn cung cấp viện trợ khi cần.

Một anh hùng biến hình nhưng chỉ có thể triệu hồi ra cây súng và bộ đồ, anh phải phụ thuộc vào viên đạn như là tất cả khả năng đặc biệt sở hữu. Tuy vậy, anh ta là một Thức tỉnh giả được xếp vào A class chỉ với tu duy chiến trận đó.

Nếu dạy bảo tốt, có lẽ mấy cô này cũng sẽ không thua kém…

Không…có khi tốt hơn?

Dù khả năng chữa trị còn hạn chế, nhưng có còn hơn không.

Mũi tên được tạo ra từ chính ma lực của cô ấy. Thông qua luyện tập, có thể ểm vào nhiều hiệu ứng khác nhau khiến chúng đa dụng hơn.

Như thể để khắc họa viễn cảnh tương lai đó, số lượng quái vật ngày càng giảm đi.

Baek Sihyeon thay đổi phong cách chiến đấu từ việc solo sang tin tưởng và giao phó cho Han Abin – từ việc tự mình bắn hạ kẻ địch từ xa sang hỗ trợ cho Baek Sihyeon.

Một cú kết liễu vào con quái vật bị hụt. Một tia sáng lóe lên đánh lạc hướng sự chú ý của kẻ địch. Vị trí hoàn hảo.

Kể cả khi không cần hỗ trợ, cô vẫn nhắm vào các chi của con quái, làm suy giảm khả năng di chuyển của chúng.

Một cơn bão mang tên Baek Sihyeon đang càn quét chiến trường, nhưng kẻ nào hiểu về chiến đấu thì sẽ dễ dàng nhận ra.

Chủ thể thực sự tạo nên cơn bão đó, không phải là người cầm búa ở trung tâm, mà là cô nàng cầm cung trông như sắp bật khóc kia.

Và cơn bão ấy ngày càng lớn mạnh.

Càng tin tưởng lẫn nhau, chiến lược của họ cũng bắt đầu thay đổi.

Từ chiến thuật chiếm lĩnh hành lang và chia cắt địch thành từng nhóm để tiêu diệt an toàn, nay chuyển sang đội hình tiến công, để Baek Sihyeon – người sở hữu sức mạnh áp đảo, có thể vung búa thoải mái.

Rõ ràng là hành động nguy hiểm, nhưng khi nhìn vào Sihyeon, những lo lắng ấy lại tan biến.

Một bức tường hoàn hảo.

Trái ngược với đồng đội, cô sở hữu tài năng về thể chất áp đảo. Chiếc búa của cô trở thành bức tường kiên cố, kẻ địch không thể xuyên thủng, chỉ còn bị nghiền nát thành từng mảnh thịt.

“Sihyeon à, đừng tiến lên quá sâu…”

“Không một con nào được lọt qua đâu, nên đừng lo! Cứ yên tâm mà bắn!”

Như lời nói kia cho thấy, việc tiến lên vốn là quyết định đơn phương của Sihyeon, nhưng lựa chọn ấy không sai.

Dù chi tiết còn vụng về, nhưng ánh mắt bao quát toàn chiến trường của cô lại không tệ.

Đánh giá của tôi về Baek Sihyeon cũng thay đổi một chút. Không còn là con lợn rừng chỉ biết tin vào sức mạnh mà lao điên cuồng, mà là một “đại đội trưởng xung kích” biết rõ giới hạn của mình.

Tuy có chút tính cách bừa bạo, đẩy bản thân vào vị trí nguy hiểm, nhưng hành động đó cũng là nhờ cô tin tưởng vào đồng đội tên Han Abin.

“Tiếc thật.”

Giá mà có thể ghép hai đứa lại rồi chia đôi thì tốt biết mấy.

Baek Sihyeon – anh hùng hạng xung kích với sức mạnh thể chất áp đảo và hành động dũng mãnh.

Han Abin – yếu đuối, thiên về an toàn, không có năng lực thể chất, nhưng lại sở hữu cảm quan chiến đấu tuyệt vời.

Ban đầu tôi nghĩ trận thực chiến đầu tiên này bọn chúng sẽ chẳng thu hoạch được bao nhiêu, nhưng hóa ra lại gặt hái thành quả ngoài mong đợi.

Tài năng và tính cách của họ. Và cái “lõi” ẩn giấu bên trong lớp vỏ ngoài của chúng.

Một con dã thú giấu đi trí tuệ.

Một lý thuyết gia khoác lên mình vẻ yếu mềm.

Thế này thì phải chỉnh lại giáo trình mới được. Tôi đã đánh giá sai chỉ vì nhìn bề ngoài.

Với Baek Sihyeon, cần tập trung rèn luyện tinh thần, tăng tối đa số lần đấu tập để bù đắp kinh nghiệm chiến đấu, khiến cô thích ứng với nhiều tình huống và khai mở năng lực.

Với Han Abin, phải rèn cho cô dám mạo hiểm hơn, nâng cao quyết đoán, đồng thời nhồi nhét càng nhiều kiến thức chiến thuật càng tốt.

Nghĩ vậy mới thấy năng lực của Abin hơi uổng.

“Nếu có thêm năng lực hệ tinh thần thì đúng là một mầm giống của một chỉ huy hoàn hảo rồi.”

Tôi chợt nhớ tới những kẻ có thể dùng năng lực tinh thần để truyền đạt mệnh lệnh và cảm xúc theo thời gian thực.

Trong khoảnh khắc, bóng dáng Vô Hạn Thành Chủ hiện lên trong đầu tôi, nhưng phương hướng lại khác hẳn lão già đó.

Một tài năng phù hợp với quy mô nhỏ hơn – cấp tiểu đội hay trung đội.

Ở tầm chiến lược thì chưa chắc, nhưng ở cấp chiến thuật, nếu làm sách giáo trình thì tôi có thể dạy được.

Nhân tiện, cũng có thể truyền thụ cho chúng lý thuyết đối phó với dị giới.

Trong lúc tôi tái định hình giáo trình trong đầu, số lượng quái vật trên chiến trường cũng giảm dần.

Từ hàng chục con ban đầu, nay chỉ còn đếm được bằng hai bàn tay, và chúng cũng lần lượt ngã xuống dưới búa của Baek Sihyeon.

“Con cuối cùng!”

Chiếc búa của Sihyeon vung mạnh xuống.

Con sói khổng lồ mọc xúc tu cố né đòn, vội nhảy chân lên.

Phụp. Phụp.

Hai mũi tên găm vào chân trước của nó.

Kwoajik!

Gần như cùng lúc, âm thanh sọ vỡ vang lên, con quái vật cuối cùng đổ rạp xuống đất.

“Kết thúc rồi, sư phụ!”

“Còn sống rồi…”

Khi trận chiến chấm dứt, sự căng thẳng cũng tan biến. Một đệ tử ngước lên trần, vẫy tay về phía tôi. Đứa còn lại thì ngồi bệt xuống đất.

Thật vụng về.

Tôi rút búa khỏi trần nhà, rồi vung thẳng xuống đất.

“Ể?”

“Đứng yên đó.”

Baek Sihyeon, tưởng rằng búa nhằm vào mình, vội định né. Nhưng tôi ra lệnh đứng im, rồi vẫn bổ búa xuống.

Kwa-deuk.

Cú đánh nghiền nát bụng của một con sói quái vật khác ngay bên cạnh Sihyeon.

“Kang!”

Con sói vốn giả chết chờ thời cơ bật dậy, chỉ kịp rít lên một tiếng thảm thiết rồi bất động.

“Không phải tất cả quái vật hay quái nhân đều có đầu là điểm yếu đâu.”

Tôi hất nhẹ xác con sói hướng cho mấy cô đệ xem.

Trong cái bụng thủng một lỗ to kia, có một thứ trắng bệch.

Thứ mà mẩy cô đệ kia chắc chắn cũng nhận ra: một cái hộp sọ thứ hai cùng bộ não hồng rỉ ra từ khe nứt.

“Loại này có nhiều hơn một não. Luôn luôn kiểm tra phản ứng sinh mệnh cho chắc.”

“Vâng!”

“V… vâng…”

Được cái trả lời thì rất nhanh.

Nghe xong mấy câu đáp vô bổ ấy, tôi đảo mắt nhìn quanh.

Quái thú chết vì tên găm, quái vật chết vì đầu nát. Lũ B, C class nằm la liệt.

Dù Sihyeon được đánh giá là class A, đó là nhờ vào thiên phú chứ không phải kinh nghiệm. Ban đầu tôi không nghĩ cô có thể diệt sạch bọn chúng.

Kết quả này, rõ ràng là nhờ cả hai – Sihyeon và Abin – đều làm tròn vai trò của mình.

Nếu cho bọn anh hùng nửa vời khác cùng sức mạnh như thế, tôi không chắc họ có thành công nổi không.

Có lẽ nên khen một câu.

Tôi thu búa lại, vỗ nhẹ lưng hai cô nàng rồi mở miệng

“Giỏi lắm. Thật lòng tôi còn nghĩ mấy cô sẽ mới đi được nửa chừng đã khóc lóc xin tha cơ.”

Sau này khi phân tích lại trận đấu, tôi sẽ phải mắng mỏ cho tỉnh, nhưng bây giờ thì cứ khen đã.

Làm tốt lắm.