Căn phòng tối.
Bóng đèn mờ nhạt tới mức chỉ có bóng dáng của bàn và ghế hiện lên. Có chút ánh sáng phát ra từ màn hình gắn trên bàn, nhưng chả đáng kể.
Một căn phòng họp thông thường của Hiệp hội quái vật. Thiết kế na ná nhau, như thể có ai đó cấy ký ức vào vậy.
Tôi kéo 1 trong 13 chiếc ghế vào giữa rồi ngồi xuống.
Tách.
Cánh cửa mở ra và hai con quái vật tiến vào.
Một con quái vật chuột mặc áo choàng màu xám và cầm một cây gậy.
Một con quái vật có vẻ ngoài giống con người, nhưng thực chất được tạo thành từ chất lỏng không ngừng trào ra ngoài.
“Thời gian tái ngộ kéo dài. Niềm vui hội ngộ. Tín đồ Crimson★Hammer.”
“Hãy gọi tôi là Lee Haram.”
“Tín đồ Lee Haram. Lý do triệu tập các lãnh đạo — nghi vấn. Yêu cầu trả lời.”
Tên đó bị điên à? Sao giọng điệu của hắn lại như thế? Lần cuối tôi gặp, trong giọng hắn còn lẫn âm thanh như bị xé nát, nhưng kiểu nói kỳ quái như thế này thì chưa bao giờ thấy.
Tôi quay sang con quái vật khác, chỉ tay về phía hắn, hỏi hắn bị sao vậy.
“Tôi bị chấn thương não trong cuộc tấn công trước đó. Mong anh hiểu cho.”
“À. Nếu thế thì không sao đâu.”
Tên này còn chẳng hề nói dối.
Tôi lấy ra một que trắng từ túi, nhét vào miệng, rồi trả lời câu hỏi của con quái vật chuột.
Cạch.
“Tôi sẽ kể cho khi chúng ta tụ tập đầy đủ.”
“Được thôi.”
“Tán thành.”
Con quái vật hình người giúp con quái vật chuột đang lết đi trên đôi chân của nó, và ngồi xuống.
Sau khi 2 trong 13 tên lãnh đạo xuất hiện, âm thanh máy móc cơ khí vang lên.
Wheeeeing- cạch cạch.
Tiếng của quạt tản nhiệt máy tính quay, thoát ra từ loa.
Khi 11 màn hình còn lại sáng lên, khuôn mặt của những con quái vật dần hiện lên trên màn hình.
“Cuộc triệu tập khẩn cấp này là sao vậy? Có gì nguy cấp lắm sao?”
“Đi ngủ thôi, mọi người.”
“Chúng ta không thường xuyên gặp nhau như này đâu, vậy nên im lặng tí đi.”
“Không phải cuộc họp thông thường, mà là của tiểu thư Linshua. Ồn vậy là phải thôi.”
Câm mồm lại nào, mấy tên này.
“Tôi gọi mấy người đó, lũ đần.”
Cạch, cạch.
Sự hỗn loạn dần chết lặng, và chỉ có tiếng ồn nhỏ của loa từ hướng giọng nói.
Kèm với sự im lặng đó.
“...cậu đã có khoảng thời gian với con gái mình chứ?”
Thứ cắt ngang sự tĩnh lặng này là tên đầu bạch tuộc.
“Al’Shel. Xéo ra chỗ khác một lúc đi.”
Nỗ lực phá vỡ sự im lặng của tên hải sản này đã tan thành mây khói, và lũ quái vật trên màn hình đảo mắt nhìn nhau.
Khi trong đầu tất cả tràn ngập suy nghĩ, tôi cất tiếng.
“Khi giao Linshua cho mấy người, tôi đã yêu cầu cái gì?”
Nó thực sự đơn giản.
“Là cho con bé một khu vực an toàn để sống. Và dạy con bé những thứ cơ bản.”
Nội dung trong hợp đồng đó tuôn ra qua loa.
“Đúng. Chỉ thế thôi. Tôi nói là tôi còn đ*o quan tâm là mấy người sống nhờ hạt giống của Linshua, hay vì bầu Linshua lên làm thủ lĩnh, hay sử dụng sức mạnh Linshua.”
“Chúng tôi không bao giờ dám làm trái lời của đấng cứu thế...”
“Lũ ngu này. Thế xây cái trụ sở ngay cạnh tòa nhà Cục quản lý là an toàn à? Thế quái nào mấy ông rung đùi ngồi đây xây cái chi nhánh được? Thà rằng đào hầm rồi chui quách xuống dấy, mấy người giỏi trò này lắm mà?”
Tôi gầm lên rồi im lặng ngồi xuống, chờ đợi một cái cớ, nhưng sự im lặng lại bao phủ mọi thứ.
Tưởng rằng còn biết phản kháng lại, nhưng có lẽ có mỗi tôi khó xử vì chuyện này thôi.
Có phải mấy người vẫn cố chấp xây chi nhánh ở đây dù biết nó nguy hiểm không?
Nghĩ cái quái gì thế?
“Thưa ngài Lee Haram. Chẳng phải ở Hàn Quốc có câu ‘đèn dưới đáy tối...’”
Bộ cái gã này không lảm nhảm một lúc thì chết à?
“Al’Shel. Nếu không muốn tôi nhảy dây với xúc tu của anh, thì ngậm cái mồm vào.”
Chẳng lẽ tôi nói gì láo lắm à?
Sự im lặng tưởng chừng như vĩnh cửu.
Bỗng ý định đi khắp thế giới để đập từng tên một lóe lên trong đầu.
“Tôi có thể nói chứ?”
Một gã quái nhân hình người mặc bộ suit màu đen xin phép tôi.
“Nói đi.”
“Tôi là Enclue, nhân viên tài chính. Rất vui được gặp ngài.”
“Lãnh đạo mới à?”
Nếu là về tài chính, phải là con chuột đó chứ, không lẽ mới tuyển thành viên? Hay được thăng chức?
“Vâng. Vì người phụ trách tài chính của thế hệ trước, ngài Quilp, đã trở nên như thế nên….”
“Bản tọa vẫn còn hiệu lực sử dụng tại ngũ.”
Con quái chuột tức giận, nhảy nhót trên ghế, vung cây trượng loạn xạ, nhưng thậm chí làm thế cũng không nổi, đến mức một con quái khác phải giữ lấy người hắn lại.
Xong rồi, tên đó tiêu rồi...
“Dù sao thì, ban lãnh đạo chúng tôi đã đi đến kết luận rằng việc tiểu thư Linshua cư trú tại khu vực đó sẽ không gây ra vấn đề lớn.”
“Nếu không có lý do chính đáng, mấy người cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, đúng chứ? Thử nói xem nào.”
Một lời đe dọa không có thật, dường như chả mấy tác dụng.
“Anh biết tình hình hiện tại của hội đến mức nào?”
“Tôi chỉ biết là bọn họ bị Cục quản lý đập cho te tua rồi bị đuổi, xong lại đi làm mấy hoạt động phục vụ lạ lùng thôi.”
Nói thật, chính những điểm lệch lạc đó của bọn chúng mới là lý do tôi giúp họ.
Ngay cả khi bỏ Linshua ra, đó vẫn là một tổ chức có quy mô lớn nhất thế giới – nắm giữ 10 A class và 2 O class, vậy mà những việc tồi tệ nhất họ làm cũng chỉ giống trò của mấy đầu gấu trong khu.
Gọi đấy là chinh phục thế giới, nhưng dù có phản bội nhân loại, tôi biết chúng cũng chả gây hại cho loài người được.
“Thấy ngài Lee Haram nói vậy, có vẻ chúng tôi đã làm đúng. Đó chỉ mới là một phần của công việc công ty chúng tôi thôi.”
“Công ty gì cơ? Mấy người lại làm trò lạ à? Lại bị gài bom nữa à?”
Mấy tên đần độn này từng dính bom khi đang đi quảng bá dịch vụ thuốc giảm đau giữ chiến trường.
Biết mấy người giỏi mỗi cái gì không? Xách cái mông lên đi làm kỹ sư xây dựng và vài cái thứ xã hội đen đi.
“Công việc kinh doanh này đang diễn ra tốt lắm. Chúng tôi chắc hẳn ngài đã từng nghe qua một lần, Lee Haram.”
Theo trí nhớ của tôi thì mấy vụ vớ vẩn mà bọn này làm sập cũng phải hơn chục cái.
“Được rồi, nói thử xem nào.”
“Arejes Security Service.”
“…”
Mấy tên này… giỏi thật đấy nhỉ?
Tôi chống cằm lên và nghĩ xem cái công ty đó như nào.
Một tập đoàn lớn đã phát triển nhanh chóng trong những năm gần đây, cung cấp hàng hóa, công nghệ và kiến thức liên quan đến thế giới siêu nhiên. Nhờ đó, Cục đã thu được vô số lợi ích.
Vì thế, sự phát triển của công nghệ liên quan đến dị giới đã tăng tốc nhanh chóng và cơ quan quản lý vốn luôn thiếu hụt nhân lực đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả là nhờ mấy tên này.
“Công nhận. Nhờ mấy người cả.”
“Nhờ vào sự thành công rực rỡ đó, tôi không cần phải lẩn trốn nữa, nên đã xuất hiện.”
Dưới đèn cũng chả tối lắm đâu...
Bọn này ngay từ đầu đã khoác lên mình vỏ bọc hợp pháp.
“Vậy còn ‘Đoàn phục vụ thanh tẩy phía bên kia Bức tường’ là gì? Việc mà mấy người có thể làm thôi nhỉ.”
“Là tổ chức tiên phong do trụ sở lập ra để đánh lạc hướng. Gần đây hoạt động tốt, nên tôi cũng thấy vui.”
Thật là một gã khéo léo.
Khác hẳn mấy cái đầu lãnh đạo của hội từ trước đến nay.
“Xuất thân từ đâu?”
Nhu cầu loại tên này ra khỏi hàng ngũ cấp trên.
Quá thực tế. Một tên biết lập một phương án thực dụng, khác với mấy quái vật mơ mộng đầy lãng mạn và ngây thơ. Nếu phải xếp loại thì giống kiểu Al’Shel.
Tuy nhiên, trái với Al’Shel – vốn là tham mưu trưởng đi vào nơi tối tăm có chủ ý, dưới sự lãnh đạo của tên này, Hiệp hội đã bước ra tiền tuyến xã hội loài người. Đổi lại, họ thu được quyền đi giữa thế gian ánh sáng cùng tiền vốn.
Nếu một ngày họ mất kiểm soát vì tiền vốn, thì chính những người chúng đã cứu vì họ “dễ gần, nhân tính” sẽ trở thành đối tượng bị loại bỏ.
“Tôi được Linshua ban cho mạng sống.”
“…class?”
“B.”
“Mục tiêu của anh là gì?”
“Duy trì hội. Trên hết là bảo đảm an toàn cho tiểu thư Linshua.”
“Còn việc chinh phục thế giới thì sao?”
“Nếu thật sự cần phải làm thì sẽ là chiếm lĩnh bằng tài chính và kỹ thuật.”
Trả lời không tệ.
Chả biết tên này muốn gì, nhưng chắc giờ chưa cần phải loại bỏ khả năng đó.
“Tôi sẽ quan sát anh, trong trường hợp anh vượt rào.”
“Tôi sẽ lưu ý, thưa ông nội (?).”
Ông nội?
Giật mình, tôi động não nghĩ xem đây là ý gì.
Dù vậy, chỉ suy ra được một câu trả lời.
Ông nội?
“Tên thối tha khốn nạn này.”
Bíp-
Tôi cắt liên lạc và chạy đi ngay lập tức.
Đang đùa tôi phải không?
“Al’Shel!”
“Vâng!?”
Al’Shel – vẫn còn bối rối vì bị tôi bắt nạt liên tục, phản hồi một cách dứt khoát ngay sau đó.
“Bảo với tên khốn xấc xược đó rằng nếu sau gặp tôi mà còn láo vậy, thì cái mồm hắn vinh viễn không mở được ra đâu.”
‘Nếu nghĩ vậy sao không tự đi mà làm?’
Một tiếng thì thầm nhỏ phát ra từ loa.
Thấy tôi vẫn nghe được dù loa có hơi đểu, tôi bắt đầu nghi ngờ rằng liệu gã này đang cố tình nói cho tôi nghe thấy hay sao.
“Thế có truyền lời tôi lại không?”
“Đương nhiên rồi.”
Tốt.
Tôi quét nhìn xung quanh khuôn mặt của các lãnh đạo.
Những khuôn mặt toát lên vẻ sợ hãi khi hướng về tôi, nhưng không đến khiếp sợ.
Đa số là sự tôn trọng và biết ơn.
Mặc dù đã được 10 năm kể từ khi tôi giúp chúng, nhưng có vẻ là vẫn chưa quên ân huệ này.
Đã lâu rồi tôi chưa gặp mặt họ, trừ gã Al’Shel ra.
“Thôi thì, mắng mỏ thế đủ rồi.”
Gương mặt tôi dịu lại.
“Thế, mấy người gần đây thế nào rồi?”
Với những lời dịu dàng đó, căn phòng họp lại trở nên náo loạn lần nữa.
Mỗi người đều thẳng thắn chia sẻ về việc họ làm gần đây, một số còn bàn bạc về chuyện tôi thành Black Marauder.
Con chuột cũng bắt đầu lẩm bẩm từ gì tôi không rõ, Al’Shel dù càu nhàu những vẫn gia nhập vào cuộc trò chuyện.
Những con quái vật kể lại chuyện chúng đã gặp trong quãng thời gian dài đó.
Sau khi lắng nghe vô số những câu chuyện đó, tôi dần mở nụ cười.
Cho dù thế, nghĩ lại thì, việc cứu chúng quả thực là không sai.
Họ thuần khiết hơn bất cứ ai hết.
Những sinh vật kỳ lạ nổi dậy chống lại sự xâm lăng của dị giới và tự gây dựng nên niềm tin của chính mình trong khi bị giết bởi chính sinh mệnh họ hết lòng bảo vệ.
Vào thời khắc cuối cùng, tôi đưa tay giúp đỡ họ. Những người đã từng bị bỏ rơi bởi tất cả giờ đã có thể mỉm cười như này.
Như dự đoán, có lẽ đó không phải là lựa chọn tệ.
***
“Cha, đến muộn rồi đó!”
Để che giấu ngoại hình quái nhân của con bé, Linshua – đeo chiếc kính râm và đội cái nón lật ngược lại.
“Cha xin lỗi. Đã lâu rồi cha chưa gặp họ, nên có nhiều điều để nói.”
Cuộc trò chuyện kéo dài hơn dự đoán, vì đám quái vật có nhiều thứ muốn nói.
Có lẽ mệt mỏi vì chờ đợi, Linshua trở nên giận dữ, và túm lấy tay áo tôi rồi kéo đi.
Trong hành lang tối, để thực hiện lời hẹn với cô con gái lâu ngày gặp lại, tôi giao phó mình lại cho hành động của con bé.
Dù có thể dễ dàng kháng cự lại, nhưng bản năng tôi mách bảo rằng không nên.
Vì sự lo lắng của con bé được thể hiện qua việc nắm chặt lấy tay áo tôi.
Hẳn con bé đã lo lắng được một lúc khi tôi có cuộc họp với đám quái nhân kia.
Sợ rằng tôi sẽ lại rời xa con bé lần nữa.
Lặp lại sai lầm ấy là điều không thể chấp nhận được.
Vậy nên, tôi để mặc mình cho con bé.
Sau khi vượt qua con hẻm tối tăm, tôi bị dẫn đi bởi Linshua đến một nhà hàng, nơi những con quái vật đang ngồi trên bàn ăn.
Nó sạch sẽ và mang chút cảm giác sang trọng, nhưng có hơi bé với một nhà hàng cho tập đoàn cỡ vậy.
Đây là nhà hàng dành riêng cho quái nhân à? Thế tôi lấy đổ ăn ở đâu giờ?
Sau khi nhìn quanh một lúc, Linshua dẫn tôi đi đâu đó.
Một chiếc micro nhỏ có nút bấm cạnh nó.
Và chiếc thang máy nhỏ của nhà hàng, để nâng hạ thứ gì đó bên cạnh.
“Cứ nói rằng cha muốn gì và nó sẽ xuất hiện ngay cạnh đó thôi ạ!”
Chẳng lẽ là thiết bị để phân loại giữa quái nhân và loài người? Rõ ràng là quái nhân cũng không phải lũ vô tri mà.
Linshua bấm nút bên cạnh micro và đặt đồ ăn làm mẫu cho tôi xem.
“Con muốn một salad gà và sandwich!”
Linshua đứng sang bên cạnh, ưỡn ngực lên như thể vừa làm điều gì đó vĩ đại.
“Cha, cha thử nó xem!”
Gì cũng được à?
“Một cốc bia, một suất borscht. Không bắp cải, nhiều thịt.”
Linshua nghiêng đầu bối rối, như thể không biết borscht là gì.
(p/s: một món súp truyền thống của Đông Âu, đặc biệt phổ biến ở Ukraine, Nga, Ba Lan, Belarus và các nước xung quanh. Nguyên liệu đặc trưng là củ dền hoặc cà chua lấy màu đỏ, nấu với thịt gà/heo/bò, các loại củ quả như cà rốt khoai hành và gia vị. Có thể ăn lạnh/nóng và thường kèm theo kem chua.)
Khó giải thích phết, thôi thì...con sẽ biết khi thấy nó thôi.
Sau khi đợi một lúc, chiếc thang máy di chuyển và đồ ăn được mang lên, chúng tôi đem ra bàn ăn và ngồi xuống.
Trong khi tôi đang uống bia và borscht như là món khai vị, Linshua vui vẻ đưa salad vào miệng.
Khi bia và borscht hết được một nửa, Linshua cũng đã hoàn thành đĩa salad của mình.
“Mấy chú kỳ lạ đó là bạn của cha ạ?”
Linshua hỏi câu đó một cách ngây thơ.
Là bạn bè...
Một mối quan hệ chỉ có cho đi và nhận lại có thể gọi là tình bạn không? Họ cũng vậy, chỉ đơn giản là đang bày tỏ lòng biết ơn với tôi. Cũng không khác đối tác là bao.
“Sao con lại nghĩ thế?”
“Khi mấy ông chú kỳ lạ đó nói về cha, họ có vẻ vui vẻ vì lý do nào đó.”
“Họ nói gì thế?”
“Mấy chú nói rằng không có nhiều anh hùng chạy loanh quanh như thế để bảo vệ thế giới đâu.”
Linshua tái tạo lại tiếng ồn bằng miệng và trận chiến bằng cử chỉ tay, miêu tả lại những trận chiến mà đám quái nhân kể lại cho con bé.
Câu chuyện kỳ lạ về tôi vung búa, diệt trừ cái ác, và bảo vệ thế giới.
Tôi còn không biết con bé đang miêu tả thứ gì, nhưng có lẽ là một trong những chiến trường tôi từng đứng cùng với những tên quái nhân đó.
Tôi từng kể cho con bé chưa?
Vì những tội lỗi tôi mang, chưa bao giờ tôi kể với Linshua những gì đã từng làm.
Vì cây búa tôi mang vệt máu cha mẹ Linshua trên đó.
