Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 103

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5425

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11773

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13808

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1971

WN - 33. 23:59:15 (1)

“Yumil, biển trông như nào?”

“Xanh.”

“Đương nhiên rồi...”

Yumil chạy sau tôi băng qua biển. Sau khi uống vài ngụm nước muối, có vẻ cô đã quen với điều này, thậm chí giờ còn không bị chìm xuống tí nào trong lúc nói chuyện.

“Nóng và ẩm quá. Muốn nhảy xuống nước ghê.”

“Nếu là nước, thì ngay dưới chân đó.”

“Ông không biết là vì nước mặn nên mới vậy à?”

Một câu đáp sắc bén với giọng điệu mỉa mai.

Con nhỏ này thú vị hơn tôi nghĩ.

Nhìn vào nhỏ bây giờ, không thể nào tin được là mới hôm qua còn muốn tôi giết cô.

Mặc dù có lạnh lùng với tôi, nhưng vẫn còn trẻ con và ngây ngô lắm.

Ngay cả bây giờ, lúc tôi quay ra chỗ khác, nhỏ lại nhìn vào biển cả đầy cá với ánh mắt long lanh.

Có lẽ vì đó mới chỉ là kiến thức chứ không phải trải nghiệm thực tế?

Tôi đạp đùi, nghĩ rằng sẽ hòa hợp tốt với các đệ tử.

Biển xanh, trời xanh.

Nhiều mảnh rác nhỏ trôi nổi ở đây và kia, một chiếc thuyền nổi trên nước, một hòn đảo xanh.

Khung cảnh không tệ.

Đôi khi, đắm chìm mình nơi yên tĩnh như này cũng không phải ý tồi.

Tôi nên bắt chút cá đem về làm quà không?

Trong khi nhẹ nhõm tận hưởng ngày nghỉ.

Wheeeei-

Một tiếng ồn bất thường vang lên trong đầu tôi.

Cảm giác của ma pháp giao tiếp mà tôi chưa nhận được trong một thời gian.

“Cái gì thế? Unho. Chuyện gì đang xảy ra?”

“Cậu đang ở đâu rồi!?”

Unho như hét lên vào màng nhĩ tôi.

Bé mồm thôi, có chuyện gì thế?

“Tôi đang trên đường về nhà từ Thái Bình Dương.”

“Sao lại ở đó...không, chả quan trọng. Giải phóng tất cả giới hạn và chạy về đây càng sớm càng tốt! Nếu không...cạch cạch cạch.”

Tiếng ồn trong ma pháp giao tiếp?

Can thiệp vào phép thuật ngay lúc này? Trên quả đất này có ai lại làm thế? Nghĩ gì vậy?

“Unho? Unho?”

Không thế sử dụng ma pháp giao tiếp, tôi gọi tên người bạn đồng hành của mình, mong rằng ma pháp giao tiếp của Unho sẽ sớm quay trở lại.

Tuy vậy, không một hồi đáp.

Cảm giác bất an dâng lên.

“Yumil. Chuẩn bị cho trận chiến.”

Trước khi Yumil kịp phản hồi, một cảnh báo vang lên.

【Thông báo chỉ định công khai

Tiếng ù chiếm lấy đầu tôi.

Âm thanh báo hiệu sự diệt vong mà mấy năm trời tôi chưa từng nghe lại.

Một giọng nói khác với việc truyền tin thông thường, thay vào đó là giọng nói khẩn cấp như tận thế.

Tồn tại vật lý của sự diệt vong mà chỉ các anh hùng lân cận nghe thấy.

Chỉ định công khai.

Bản thân nó không có vấn đề gì cả.

Khi nói về chỉ định công khai, nhiều người nghĩ rằng nó là sự xuất hiện của O class, nhưng sự thật thì không phải vậy.

Bởi vì nó được thông báo đơn giản khi một anh hùng không thể hoàn thành câu chuyện.

Vì thế, trong quá khứ, chỉ định công khai được thông báo hằng ngày như cơm bữa.

Anh hùng chết, anh hùng ngã xuống, anh hùng mất hết sức mạnh.

Cục quản lý quyết định đánh giá chỉ định công khai là một thứ hoàn toàn khác. Thay vì thông báo như là một cảnh cáo trong trường hợp khẩn cấp, nó được thông báo khi một anh hùng không thể hoàn thành chính câu chuyện của mình.

Cục đã ưu tiên việc xử lý các chỉ định công khai lên đầu.

Tất cả các anh hùng bằng cách nào đó phải hoàn thành câu chuyện của mình, như vậy mới không có các chỉ định công khai.

Các anh hùng truyền lại hiểu biết của mình cho anh hùng mới.

Một đội chuyên trách được thành lập để giải cứu các anh hùng mới.

Thông qua việc được phép khuất phục tự do, số lượng kẻ địch đã giảm xuống đến mức không hình thành được những Hố mới. (Hố dị giới hoặc lỗ thủng dị giới)

Những người anh hùng đó – đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn của xã hội.

Chúng tôi cũng đã từng dùng phương pháp để thăm dò nồng độ sức mạnh dị giới khắp trái đất và ép hoàn thành câu chuyện ở một khu vực an toàn.

Dù đã cố gắng hết sức, cuối cùng hôm nay vẫn bị hủy bỏ chỉ định công.

Tình huống mà Cục lo ngại nhất đó là sự gia tăng của các cuộc dị giới xâm lăng.

Giờ thì, Cục hẳn đã thông báo tình huống khẩn cấp và điều động tất cả các anh hùng lân cận.

Giới hạn trong khu vực nào vậy?

Tôi bắt đầu tăng tốc và chạy qua đó.

Thấy vẫn may mắn vì tôi đang ở Thái Bình Dương.

Nếu mà khu vực được chỉ định mà bé quá, có lẽ tôi còn bị chậm trễ trong lúc chạy đến đó vì có khi còn không nhận được thông báo.

Do Thái Bình Dương tiếp giáp khá nhiều nơi nên tôi chạy đâu cũng được...

Khu vực chỉ định: Toàn cầu

Đùa tôi à?

Ai cơ? Loại anh hùng nào mà có câu chuyện quy mô toàn cầu-

Đối địch giả: CrimsonHammer. Xác nhận tình huống không thể đối kháng bằng cá nhân. Thông báo đến toàn bộ những ai đang nghe – hãy tiêu diệt kẻ địch. Hãy tiếp tục sống.

Không...

Thứ gì đó không nên xảy ra đã xảy ra.

Tôi sẽ gửi thêm thông tin sau, hi vọng mọi người sẽ sống sót

Hàng loạt thông tin ập vào cùng một lúc khiến tôi đau đầu như búa bổ.

Chịu đựng cơn đau, tôi lọc ra những chi tiết nhỏ, và chỉ tiếp nhận những thông tin quan trọng.

Một cá thể cấp thủ lĩnh đơn độc đục xuyên một lỗ.

Cuộc xâm lược của đại quân.

Vùng nguy hiểm được chỉ định là toàn thế giới.

Tuyến tấn công là biển.

Số lượng thì không rõ.

Tôi sốc quá đến nỗi bật cười.

Không rõ.

Tức là người thông báo chỉ định công khai này còn không biết rõ đang đối đầu với thứ gì.

Lần cuối những từ ngữ đó buột ra, nhân loại đã đánh mất Đại Tây Dương.

Tôi dồn sức vào đầu gối.

Phụt-

Cột nước khổng lồ dâng lên đằng sau, kèm theo âm thanh như quả bóng nước vỡ.

Giờ không phải lúc để tận hưởng cảm giác lơ lửng trên biển. Chúng ta cần phải liên hệ với chính quyền càng sớm càng tốt và chuẩn bị các biện pháp đối phó...

“...mày muộn quá đấy.”

Cảm giác ớn lạnh từ điềm gở đó gặm nhấm lấy tâm trí tôi.

Đã 10 năm rồi.

Mùi hôi, thối rữa. Một cảm giác tan rã cả khái niệm lẫn lẽ thường.

Chúng đến rồi. Kẻ thù trong câu chuyện tôi, những sinh vật vượt qua cả quy luật vật lý.

Tôi đã từng nhớ những ngày này đến mức ước rằng ngày nào đó chúng sẽ đến.

Giờ mới nhận ra tức khắc đó chỉ là sự ngạo mạn. 10 năm vừa qua đã lấy đi nỗi sợ của tôi. Chúng không hề yếu.

Ngay cả những tên hộ vệ (Guadian level), không phải cấp độ thủ lĩnh (Executive level) – đã là cơn ác mộng có thể quét sạch toàn bộ nhân loại rồi.

Sự ô uế và xói mòn của chúng nghe vẻ hợp với những tên xâm lược, và giờ đây những tên tay sai của chúng đang nổi lên.

Biển là một sinh thể duy nhất.

Sức mạnh của nó xóa nhòa mọi biên giới.

Đa dị giới xâm thực.

Một bóng tối xuất hiện dưới chân tôi.

Bản năng mài dũa qua vô số trận chiến mách tôi. Rằng đó là sinh vật đã đục một lỗ ở biển cho cuộc xâm lược này.

“CHẠY ĐI. YUMIL!!!”

Cô ấy không thể xử lý chuyện này được.

“Hả?”

Quái nhân mà nãy giờ theo tôi im lặng thốt lên trong sự ngờ hoặc.

“CHẠY ĐẾN HÀN QUỐC! TRỐN Ở ĐÓ RỒI TÌM DANGER RIFLE! NHANH LÊN! CÔ SẼ CHẾT ĐÓ!!!”

Ở đây, chúng tôi còn phải khuất phục được một kẻ thù cấp độ thủ lĩnh ít nhất một lần. Ngay cả không đánh bại được, cũng phải ngăn được nó lại.

Chả có chi nhánh Cục quản lý nào đủ sức ngăn cản được nó cả. Vì thế, tôi-

“Tôi nữa.”

Cây xà beng đỏ hình thành trong tay cô ấy.

Có lẽ vì thừa hưởng mọi thứ từ tôi, cô hẳn cũng cảm nhận được thứ gì đang xảy ra.

Nhưng vẫn còn non dạ lắm.

Kinh nghiệm, bao năm kinh nghiệm, máu đổ xuống.

“LÀ CHA CỦA LINSHUA, TÔI RA LỆNH CHO CÔ – CHẠY! NHANH LÊN!!!”

Tôi không thể ngăn nó lại được nữa.

Không thể ngăn lại nữa.

Bọn chúng… đang đến.

Leng keng. Leng keng.

Chiếc búa trong tay tôi biến đổi hình dạng với tốc độ khủng khiếp – cây cọc, bộ đốt phản lực, và một khối lượng khổng lồ vượt tầm nhìn.

Uuuuuuuuung…

Bộ đốt phản lực gầm thét.

Cột lửa khổng lổ phụt ra.

Lượng nhiệt khổng lồ tỏa từ búa lan ra khắp nơi xung quanh.

Phew-

Thứ không khí vừa ẩm lại mặn, dính nhép đó bốc hơi, tạo thành một cái hố, và nước biển liên tục tràn vào để lấp đầy lại nó.

Mạnh hơn nữa. Thế này chưa đủ.

Mặc dù cây cọc này đã đục thủng vô số kẻ địch, bản năng tôi điên cuồng phát ra tín hiệu cảnh báo rằng – thế này vẫn chưa đủ.

Cạch, cạch.

Cây búa như thể hiểu được ý định của tôi, lồi ra vô số xi-lanh xung quanh bộ đốt phản lực.

Một công cụ được thiết kế để bộc phát tất cả ma lực trong một khoảnh khắc.

Một động cơ chính và một động cơ phụ để dồn sát thương tiếp sau va chạm.

Vô số ống dẫn gắn lên nó, bám chặt lấy như thể sắp biến thành tên lửa.

Đôi tay tôi run rẩy trước thứ sức mạnh kinh khủng này.

Giờ chưa phải lúc để ra đòn.

Khoảnh khắc hoàn hảo để vung nó là khi gã này dừng ngay dưới chân tôi.

Thụp, thụp, thụp, thụp, thụp, thụp.

Trong một khoảnh khắc, tất cả các xi-lanh đồng loạt chạy, báo tín hiệu quá tải.

Nghĩa là ma lực tôi đang tụ lại.

Bóng tối dưới chân tôi càng trở nên đen thẳm hơn.

Nó đang đến.

Câu chuyện mà tôi đang chờ. Một con quái vật được chỉ định công khai.

“KHỐN NẠN!!!”

Chiếc sừng khổng lồ ngoi lên từ mặt biển.

Tôi nện búa xuống.

Phụt-

Nước biển – lập tức bốc thành hơi khi tiếp xúc với búa.

Lơ lửng trên không trung, xé thành hai bên.

Một chiến trường được tạo ra bằng cách chia đôi biển cả ra.

Sinh vật ẩn mình dưới biển dần hé lộ.

Lớp vảy màu xám, vô số con mắt bám lên nó.

Một con quái vật khổng lồ với những chiếc sừng nhọn trải dài từ đuôi đến đầu, bao phủ cả tứ chi lẫn vảy.

Hình dạng điển hình của một con quái vật O class.

Tôi không rõ là con quái với xúc tu trên nó là cùng một sinh vật, hay là ký sinh. Nhưng dù sao thì vẫn là kẻ địch.

Vô số xúc tu lao về phía tôi, như thể đang đe dọa sinh mạng của chúng.

Vẫn chỉ là xúc tu mà thôi.

Nện cây búa mang sức mạnh vật lý phi thường về phía trước.

Pọc, pọc, pọc.

Nhưng cú vung đó chưa phải hoàn hảo, những xúc tu còn sống sót sau đòn đánh đó bám chặt lấy người tôi.

Nóng.

Không chỉ đơn thuần là xúc tu, thịt của tôi ở chỗ bị nó bám lấy đang tan chảy.

Những xúc tu đó xoắn chặt lấy, ép tôi dừng đòn tấn công lại.

Cơ thể tôi – dần không chịu được sự tra tấn của những xúc tu, bắt đầu thét lên.

Nếu muốn sống, phải chạy đi. Tiếng thét đau đớn đó báo hiệu rằng tôi không thể tiếp tục chịu đựng.

Khốn kiếp.

“Đau cỡ này tao chịu đựng như cơm bữa rồi, con súc vật chó chết!”

Muốn dừng tao lại á? Xé hết tứ chi rồi cho nổ tung chúng đi.

Bùm-

Cây búa mang sức mạnh khủng khiếp đó đập xuống cơ thể con quái.

e3940102-dec4-4cf6-a7d1-067ea6e4e421.jpg

Chắc chắn trúng. Cỡ này thì ít nhất cấp đại tướng (captain) cũng bị vô hiệu hóa...

Pụp- pục pục pục.

Cái gì thế?

Những cột nước bắn lên trời.

Dòng nước đỏ nổi lên trên, một hỗn hợp giữa máu và nước muối.

Một dòng chảy đỏ thẫm, đậm chất phong cảnh phết, nhưng qua mắt tôi thì toàn thịt vụn trộn lẫn trong đó.

Không thể nào...đừng bảo là chúng mày nhận hết sát thương hộ tên đại tướng nhé.

Giờ tôi mới hiểu ra đòn phủ đầu đó là sai lầm chí mạng.

Vội quá rồi-

Quặt.

Cơn đau dữ dội ấy.

Răng con quái vật khổng lồ xuất hiện trong tích tắc, ngoặm lấy bụng tôi.

Những chiếc răng đâm thủng lấy cơ thể tôi có vẻ vẫn chưa đủ thỏa mãn, nó tiếp tục rằng xé lấy thân thể tôi trong khi đang bị mắc vào chúng.

Vết thương xuyên thủng. Nội tạng tuồn ra ngoài.

Vô số ánh mắt trên đầu con quái vật hướng về tôi.

Bên trong nhãn cầu, lại có thêm vô số nhãn cầu khác. Đồng tử khổng lồ chứa cả một kho nhãn cầu khác, mỗi cái đảo qua lại theo hướng khác nhau.

Cho đến khi tôi bị đâm thủng bởi răng con quái vật đó.

Nhãn cầu nằm trong nhãn cầu, và tất cả những nhãn cầu đó – nhìn chằm chằm vào tôi.

Đôi mắt của sinh vật mang trí giác, nhận diện kẻ thù trước mặt nó.

Ùuuuuuuuuuu...

Tiếng ầm lớn phát ra từ con quái vật vừa cắn xé tôi.

Con quái vật tuyên bố chiến tranh bằng cách phát ra tiếng ầm lan khắp khu vực xung quanh.

Bị thương trầm trọng, tôi liếc ánh nhìn sang chỗ Yumil vừa ở đó. Ở rìa tầm nhìn đó, một bóng dáng màu đen lướt đi trên mặt biển.

Vô số những sinh vật mang vỏ màu xám đuổi theo cô, nhưng không đủ nhanh để bắt lấy Yumil.

Cô rời ánh mắt khỏi kẻ thù và theo lệnh tôi chạy về Hàn Quốc.

Phải vậy. Một anh hùng nên có khả năng chạy đi khi cần thiết.

Tôi ngoảnh lại nhìn sang con quái vật.

Kẻ địch trong câu chuyện mà tôi vừa dồn sức tấn công, ấy vậy mà không mang chút thương tích nào.

Muốn giết tao luôn à?

Hàm con quái vật càng kẹp tôi chặt hơn.

“Cút.”

Tôi đặt tay lên những chiếc răng đang cố cắn đứt cơ thể mình khi chiếc búa quay trở lại.

Đầu nhọn của răng đâm thủng bàn tay tôi và xé toạc thịt ra, nhưng chỉ đến thế thôi.

Tôi dồn sức vào đó.

Tháo bỏ tất cả giới hạn, để những cảm xúc đã bị lãng quên bùng nổ.

Thật may mắn khi ở ngoài biển, dù có dùng hết sức mạnh thì cũng chả ai bị cuốn vào.

Con quái vật có vẻ cảm thấy không thể bỏ được cơ hội này, nên dồn sức kết liễu tôi.

“Nghĩ gì đòi ăn lại tao trong cuộc độ sức đơn thuần? Con khốn thằn lằn này.”

Nếu mày tự tin thế thì thử đục một hố đen tao xem nào?

PANG.

Sóng xung kích lan ra từ đôi tay tôi đang truyền sức mạnh, khiến cái miệng của con quái vật bật mở.

Uuuuuuuuuung...

Một tiếng ầm ầm kêu lên. Là đang tức giận hay đau đớn?

Chả quan trọng.

Cứ đập chết nó thôi.

Vút- vút.

Bộ đồ lập tức bám lấy và băng bó vết thương lại ngay sau khi tôi ra lệnh bằng tâm trí.

Một vật thay thế cho băng cầm máu.

Lâu lắm rồi mới dùng năng lực này- không, phải là lâu lắm rồi mới thấy máu.

Một kỹ năng độc đáo ngăn chảy máu bằng cách ấn vào vết thương hở, mặc dù không có chút khả năng hồi phục nào.

Để xem nào.

Bị xuyên thủng bụng, các khớp chỗ này chỗ kia đều bị tan chảy, còn da thịt ở bàn tay thì có lẽ đã rơi rụng hết rồi.

Trong khi kiểm tra vết thương, tôi nhìn vào tay trái – đang được bọc trong lớp vải trắng và buộc lại bằng chiếc ruy băng màu xanh dương.

Ngón trỏ đã lộ hẳn ra ngoài, xương trắng hếu như thể chẳng còn gì để cầm máu nữa – trông nổi bật hẳn ra.

Vẫn còn chịu được.

Tôi phải câu giờ thêm bao lâu nữa?

Nếu có thể liên hệ với Cục quản lý, tôi sẽ biết được phải giữ chân thêm bao lâu. Nhưng vì đây là trường hợp khẩn cấp, tôi sẽ phải tự mình cầm chân tên này.

Xem nào.

Trong những trường hợp như này, theo lý thuyết thì sẽ tốn khoảng vài tiếng để thiết lập tuyến phòng thủ.

Vậy chắc là 24 tiếng à?

Tôi đoán là phải cầm chân nó một ngày liên tục rồi.

Nếu mở lòng bàn tay phải ra thì có lẽ búa sẽ rơi mất, vậy nên tôi đút tay trái vào túi, lấy ra một chiếc que màu trắng và bỏ vào miệng.

Rắc.

“Vòng 2 bắt đầu.”