Sau khi có khoảng thời gian tuyệt vời cùng Linshua, chúng tôi quay về xưởng.
“Đồ ăn ngon chứ, cha?”
“Ngon thật.”
Không hề ngấy, mỡ trong miếng thịt được kiểm soát rất tốt, và hậu vị đặc trưng của món borscht rất sảng khoái.
Hơn nữa, như thể biết vì sao tôi gọi cả bia đi kèm. Miếng gan muối đó – mặn hơn bình thường, kết hợp rất tốt như mồi nhậu với bia.
Cạch.
Mở cửa trong lúc chúng tôi đang trò chuyện.
Có sát ý hướng về chúng tôi.
“Tch.”
Một phản ứng từ hành động của tôi sao?
“Cha?”
Lời nói của Linshua tràn ngập sự lo lắng.
“Trốn đằng sau đi.”
Là đội ám sát của Cục quản lý? Hay cuộc tấn công của một tổ chức khác?
Thứ sát khí mãnh liệt không thể lý giải được.
Lan tỏa khắp nơi, như thể tôi là kẻ thù của bố mẹ chúng.
Keng.
Đòn tấn công ập đến. Va chạm đến từ phía trên.
Tôi đánh chệch hướng bằng búa, nhưng những đòn tấn công đó chưa hết.
Cạch.
Một tia chớp đỏ lóe lên trước mắt tôi, và thứ gì đó mắc lại trên búa.
Cây xà beng đỏ.
Một lực đáng kể được dồn vào cây búa, như thể cố cướp lấy bằng vũ lực.
Tên này.
Định giao chiến với tôi á?
Tôi mở nụ nười trước sự gan dạ đó.
Lòng tôi phần nào nhẹ nhõm hơn nhiều. Tôi đã đoán ra kẻ tấn công là ai.
Chỉ có duy nhất một người.
Thứ đó biết rõ tôi hơn bất cứ ai trên trái đất. Thật buồn cười khi nó vẫn thách đấu tôi trong trận chiến sức mạnh.
“Cho luôn đấy, đem chỗ khác mà chơi.”
“Hử?”
Giọng nói vang lên như thể bất ngờ, không nghĩ rằng tôi sẽ để nó lui lại.
Cây búa được tôi buông ra bay lên không trung cùng với xà beng, và kẻ tấn công bối rối bắt lấy cây búa trong hoảng loạn.
Tôi chả làm gì cả, chỉ đứng xem.
Kẻ tấn công cầm lấy cây búa trong tay.
Như thể biết nó là một vũ khí mạnh, tên đó mỉm cười và tấn công.
“Ngủ giấc ngàn thu đi!”
Cây búa vung vào tôi từ bên phải, nhưng thay vì né – tôi đứng đó và phân tích đối thủ.
Di chuyển không tệ.
Chả giống Baek Sihyeon tí nào, xoay cây búa đó rồi lao lên.
Một ý định chết chóc nhằm kết liễu kẻ thù.
Cổ tay giữ lại sức để đổi hướng trong trường hợp có phản đòn.
So với Baek Sihyeon, quả thực là quá khác biệt đẳng cấp. Phải chăng đây là sự khác biệt chỉ với kinh nghiệm và kiến thức được truyền lại?
Dù vậy, vẫn hơi kỳ.
Cạch.
Găng tay xuất hiện ở cả hai tay.
“Tưởng có cây búa là bù đắp lại được chênh lệch sức mạnh à?”
Tôi không tin rằng một sinh vật là bản sao của tôi lại làm thế.
Gakkk gakkk gak
Cây búa chạm với găng tay.
Sượt qua nó và nhắm vào đầu tôi.
Giờ thì.
Tôi nâng tay lên.
Cây búa – mang đầy uy lực, vung lên không trung từ cuộc va chạm nhẹ, bay vút cạnh đầu tôi.
Đằng trước của kẻ tấn công giờ hoàn toàn trống không.
Nhìn chung, nó không mắc phải sai lầm chí mạng đến vậy.
Vì tôi cho đi cây búa như vậy, cảnh giác là dễ hiểu.
Nhưng, đối thủ không ai khác là tôi – kẻ đứng trên đỉnh cao của xã hội anh hùng.
“Lo lắng về việc phản đòn à? Nào đánh với ai cùng đẳng cấp rồi nghĩ đến chuyện đó.”
Bởi vì cho dù với đòn đánh hoàn hảo nhất, bạn không thể đánh bại một đối thủ không thể thua được, đơn giản là bất kì sự chênh lệch sức mạnh nào cũng mở ra một sơ hở.
Tôi vung cú đấm vào bụng con quái nhân.
Vì cả tay lẫn búa đều ở chỗ khác, nó không còn cách nào để chặn.
Crack.
Lớp đất sét khô cứng bao phủ lấy con quái nhân vỡ tan.
Ngay khi lớp đất bao phủ vỡ, hình thù con quái nhân dần có thể được nhìn thấy.
Mắt đen, tóc đen, váy đen.
Một sinh vật y hệt tôi cầm lấy cây xà beng.
“Khụ...”
Bản sao của tôi kêu lên đau đớn, rồi tôi đưa tay ra túm lấy cổ nó.
Như đang tự hành chính bản thân mình vậy...
Một khung cảnh con quái nhân trông y hệt tôi đang ho ra máu từ miệng và kêu gào lên vì đau từ cú đấm.
Một cảm giác mới lạ.
Có hơi khó coi nên tôi thả nó xuống đất.
Thụp.
“...ngươi.”
Con quái vật nằm dưới sàn ho ra máu trong khi lẩm bẩm thứ gì đó.
“Gì? Kêu to lên tí cái.”
“Giết ta đi.”
“Sao chưa được một ngày tuổi đã đòi chết rồi?”
Tôi làm sai ở đâu à?
“Chúng ta không thể đánh nhau được, cha à! Phải thân thiết với nhau! Cha cũng đang khó khăn mà!”
Mặc dù trận sinh tử vừa diễn ra, những gì con gái tôi nói đều thuần khiết từ tận đáy lòng.
Là một trận đấu.
“Thấy không? Cả Linshua cũng muốn thế. Sao không tém tém lại nhỉ?”
“Giết ta đi.”
Vì là quái nhân, chả vấn đề lắm nếu tôi giết nó, nhưng Linshua sẽ không thích điều này.
Hỏng hết chuyện rồi.
Hỏi nó xem sao.
“Sao muốn chết thế? Có gì ngươi ghét lắm à?”
Đôi mắt đen ngòm đó liếc sang tôi.
Tràn ngập sự căm thù và tuyệt vọng.
“Sao ông lại tạo ra ta chứ? Tại sao lại sinh ra ta? Tra tấn ta đến thế?”
Nó đang lảm nhảm cái gì tuyệt vọng lắm về việc tồn tại à?
“Linshua. Con đã từng có người bạn nào hối hận vì được sinh ra chưa?”
Linshua lắc đầu mãnh liệt rồi trả lời.
“Tất cả đều nói cảm ơn mà? Chả có ai như vậy cả!”
Có gì khác với con này nhỉ?
“Kể ta nghe xem. Đứa bé mới chào đời chưa được một ngày như ngươi có gì đau khổ thế? Ta sẽ nghe.”
Tôi ngồi bệt xuống cạnh con quái nhân, vào tư thế sẵn sàng nghe câu chuyện của nó.
“Ký ức ta mang là của ông phải chứ?”
“Chuẩn. Hình như là ta nghĩ gì vứt hết nấy vào đống đó.”
Tôi đã truyền lại tất cả những gì có thể.
Trừ vài cái thực sự quan trọng.
“Sao ông có thể sống được chứ? Sao mà sống được với những ký ức đó đeo bám trên người?”
“...”
Là vậy sao?
Có lẽ là quá sức với một sinh vật mới chào đời, để tâm trí mỏng manh của con quái nhân chịu lấy những ký ức tôi mang, và tôi hoàn toàn dồn hết nó vào để tạo ra một bản sao của mình.
Không phải là cố bắt chước tôi từ đầu. Mà là tạo một bản sao y hệt dựa trên kinh nghiệm trải nghiệm của tôi.
Và kết quả là sự sụp đổ của bản ngã.
“Ông biết đấy. Những bản sao chết dần trong phòng thí nghiệm. Khởi nguồn của ông.”
“Đừng nói nữa. Ta cũng chả thích đâu.”
Kể cả những ký ức đó qua lâu rồi, muốn chết cũng dễ hiểu.
Nó từ 15 năm trước với tôi, nhưng con quái nhân này trải nghiệm dồn dập hết trong một khoảnh khắc.
“Xin lỗi. Ta không nghĩ đến chuyện này.”
Tôi nghĩ thoáng qua lại ký ức từ quá khứ đó, rồi tâm trạng trở nên u ám hơn chút.
Một đứa trẻ sơ sinh sẽ sốc cỡ nào khi nhận được ký ức đó chứ?
Cảm thấy đồng cảm với nó, tôi giơ tay ra xoa đầu nó.
Tạch.
“Đừng xin lỗi.”
Con quái nhân vung tay chặn tay tôi.
“Nếu biết lỗi, giết ta đi. Kết thúc sự đau khổ này đi.”
Hmm...làm sao để xoa dịu tâm hồn con nhóc này nhỉ? Làm sao để cho nó có ý chí sống bây giờ?
Những gì nó đang làm đơn giản là phủ nhận sự thật. Từ lúc mới sinh ra, nó đã bị hủy hoại bởi một mảnh ký ức kinh khủng.
Tôi nhìn sang Linshua đang đứng bệch ra nhìn chằm chằm tôi.
Con bé có vẻ bồn chồn, không biết làm gì.
Thôi thì.
“Ngươi. Ngươi nghĩ sao về Linshua?”
Khi tôi hỏi câu đó, sự thù hận trong mắt con quái nhân mờ đi dần.
“Ta thấy biết ơn. Ta biết đấng sáng tạo là người như nào.”
“Như nào?”
“Niềm hạnh phúc khi được giúp đỡ lấy cha mẹ chính mình. Một quá khứ vui vẻ. Một tương lai mới đón chờ.”
Đúng là cô con gái yêu dấu của tôi.
“Thế là, có phải tất cả mọi thứ bị phá hỏng chỉ vì ký ức tồi tệ của ta?”
“Phải”
Thế cuối cùng là chỉ vì ký ức của tôi thôi chứ gì?
Tôi nắm được đại khái ý của nó rồi.
“Thế ngươi mang ký ức nào của Linshua không?”
“Có.”
Không biết con này mang bao nhiêu, nhưng cứ thử thuyết phục xem sao.
“Thế thử gợi lại ký ức đó đi. Có đúng là chỉ có mỗi ký ức của ta là thứ đáng nguyền rủa không?”
Lần đầu cất tiếng gọi “Cha”.
Lúc nắm lấy ngón tay đẫm máu của tôi.
Hẳn nó biết tôi là người như nào.
“Không đủ. Cuối cùng thì ông chỉ đang tự mãn mà thôi.”
Con này láo nhỉ.
“Nhớ những giao ước ngươi lập với ta không?”
“Có 12 cái à? Phức tạp vãi.”
“Đó là lý do vì sao ngươi sống đấy. Nghĩ đi.”
“Nó có nghĩa là gì chứ...”
Tôi bỏ mặc lời nói đó và rời khỏi xưởng.
Đi qua Linshua – đang đứng trước cửa, và khẽ thì thầm với con bé.
“Linshua. Con an ủi nó nhé. Vừa tỉnh dậy nên có vẻ hơi bối rối.”
“Hự!”
Linshua chạy đến chỗ con quái nhân, rồi tôi rời khỏi xưởng, đóng cửa lại.
Ánh trăng và đèn thành phố rọi qua kính. Liếc nhìn vào tia sáng đó, tôi lấy ra cây que màu trắng từ ngực. (p/s: có ngực à???)
Cạch.
Tiếng gào thét của con quái nhân vọng lại trong đầu.
Câu hỏi đó: “Tại ông còn sống?”
Tiếng kêu gào ấy là một câu hỏi với tôi.
Rằng, sao tôi vẫn sống để chịu khổ như này?
Ban đầu, tôi sống vì chính nghĩa.
Sau đó, là vì nhân loại.
Rồi vì những người thức tỉnh.
Rồi vì trách nhiệm.
Và cuối cùng, chỉ còn lại Linshua.
Giờ đây, chẳng còn gì nữa cả.
Một vỏ bọc chỉ sống theo quy tắc riêng nó.
Ngọn lửa rực cháy trong tim tôi cũng chỉ bén từ cơn tức giận sau cái chết của ai đó.
“Sao ta có thể kể cho ngươi thứ mà chính ta còn không biết chứ? Tên ngốc.”
Ngươi muốn câu trả lời mà ngay cả ta chưa tìm ra được sau 30 năm trời – trong một ngày.
Tôi tựa người vào cửa sổ kính đằng sau và để cơn gió đêm lạnh làm dịu tâm trí.
***
“Cha! Cha sẽ quay lại đây sớm chứ, phải không?”
“Được.”
Đã được vài tiếng kể từ khi tôi rời khỏi New York, xoa đầu Linshua như vậy.
Giờ tôi đang chạy giữa vùng sa mạc ở Trung Mỹ (central US :V)
“Ông đi chậm lại chút được không?”
“Ta muốn về Hàn Quốc trước thứ hai. Ngươi đi sau cũng được.”
Quái nhân màu đen đó tiếp tục chịu khó chạy theo tôi, cát bụi văng tứ tung.
“Thế sao không dùng phép dịch chuyển?”
“Tốn kém lắm. Nó không phải thứ có thể dùng hằng ngày được đâu.”
Hmmm....
Tôi nói với con quái nhân đang suy tư về gì đó và lên tiếng.
“Chẳng phải lục lại ký ức là ra mà? Nó tốn kém cỡ nào biết không?”
“Ta không muốn dẫm phải mìn khi lục lại ký ức đâu.”
Hiểu rồi. Vậy là coi ký ức tôi như bãi mìn chứ gì.
Có gì đó tôi vẫn luôn tò mò từ lúc mới gặp.
“Sao giọng ngươi có vẻ trung tính thế?”
“Vì ta là con gái.”
“Nói gì cơ?”
Sao lại là con gái được?
“Ta được sinh ra là nữ và mang bản ngã của một phụ nữ, vậy nên giới tính ta là nữ.”
“À...thôi thì, ta đoán chả quan trọng lắm.”
Black Marauder mà càng khác tôi thì càng tốt.
Quan tâm làm gì nếu nó là đực hay cái?
“Nhại theo Black Marauder thì không sao, nhưng nếu hành động thay ta, thì hãy bắt chước lời nói của ta. Ta không muốn bị bắt gặp khi hành xử kỳ thế đâu.”
“...”
Không hề phản hồi lại xem đang bất mãn với thứ gì.
Ta chắc là cô sẽ làm tốt thôi.
Thời gian trôi qua dần, tôi tiếp tục hỏi cô ta lúc đang vượt qua dãy núi Rocky.
Vài câu hỏi để làm quen lẫn nhau.
Ban đầu chỉ là về tông giọng, nhưng dần thành cuộc trò chuyện về tư duy và những hành động nhỏ.
Đa số là nghĩ giống tôi, nhưng có vài khác biệt trong những câu hỏi quan trọng.
Suy nghĩ về Cục quản lý, về con người, bất mãn với lũ dị giới, và suy nghĩ về Linshua.
Khi khoảng cách giữa hai tư duy lớn dần, tôi hỏi câu hỏi cuối.
“Cô có tên không?”
Rào cản cuối cùng phân định tôi và cô ta.
Một câu hỏi để khiến cô ta hoàn toàn độc lập khỏi tôi.
“Lee Haram.”
“Đấy là tên tôi, thế còn tên quái nhân của cô?”
“Không tồn tại.”
Nếu Linshua cho nó một cái tên, tôi sẽ dùng luôn từ đầu rồi, nhưng có vẻ Linshua giao phó toàn bộ con nhóc này cho tôi.
Tôi nghĩ vậy, rồi buột miệng ném ra một cái tên trong lúc đang chạy.
“Yumil.”
“Hả?”
“Tên cô là Yumil. Từ giờ trở đi tôi sẽ gọi cô thế, nhớ lấy.”
Nghe lời tôi nói, Yumil thở gấp một cái như thể đang bối rối và giảm tốc.
“Yumi...Yumil...”
Cô khẽ thì thầm như đang cố nhớ lấy tên mình.
Tôi cũng giảm tốc chút cho cô ấy, để cô không nhận ra mình vừa bối rối.
“Được. Tên tôi là Yumil.”
“Mừng là cô thích nó.”
Khuôn mặt mỉm cười mà Linshua đã khắc họa đó – đã xuất hiện lần đầu.
Bản ngã mà đáng ra cô ấy mang.
Và trái tim mà tôi đã hủy hoại đó.
Tôi ngoảnh mặt quay đi.
***
“Giờ sao băng qua biển?”
Sau khi chạy hết cả Hoa Kì, chúng tôi đến bãi biển đầy cát nằm cạnh Thái Bình Dương.
“Chạy.”
“Việc này được cho là xàm xí dựa trên lẽ thường tôi nhận được từ Linshua.”
“Nếu thấy sai, thử lục lại ký ức xem.”
Tôi phớt lờ cô ta, dồn ma lực vào đùi rồi khởi động.
Tạo trường ma lực dưới chân, đi trên cây trượng hay theo dòng nước là việc dành cho kẻ yếu.
Người theo Vô Thức Phái có lẽ gọi đó là kỹ thuật tinh vi, nhưng thật ra chỉ cần sức mạnh là xong.
Tôi dồn hết sức vào cơ đùi rồi đạp thẳng xuống đất.
Băng qua bãi cát với tốc độ cao, đặt chân lên mặt nước.
Không cần chờ mỗi lần một bước, thứ cần là một cú xung đủ nâng cả thân.
Tùng. Tùng. Tùng.
Bước chạy rộn ràng như tiếng trống, tôi lao trên mặt biển.
“Nếu không thích thì đi thuyền tới đấy đi.”
Một lời trêu dành cho Yumil đang ở phía sau.
Nếu tính tình giống tôi thì chắc…
Bùm. Bùm. Bùm. Tùng.
Quả nhiên cô ấy đuổi theo.
Yumil bắn lên một trụ nước khổng lồ, vượt qua tôi trong chốc lát.
Thấy chưa, nói mà không tin à.
Có vẻ cô ấy mất thăng bằng, rồi chìm xuống trước mặt tôi, nhưng đó chỉ là thiếu cảm giác cân bằng thôi, để một lát sẽ tự trèo lên và đuổi kịp.
“Tôi đi trước nhé.”
“Chờ một chút….”
Tôi bỏ lại Yumil đang chìm mà không thèm bận tâm, tiếp tục lao về phía trước.
---------------------------------------------------------------------------------
Vì unmannered là trường phái của mấy pháp sư trung hoa, có lẽ tôi sẽ dịch là Vô thức phái từ chap sau :V
