Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 103

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5425

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11773

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13808

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1971

WN - 36. 23:59:45 (2)

Mùi máu.

Thứ đầu tiên tôi cảm nhận được khi tỉnh lại.

Trong lúc dần lấy lại nhận thức, tôi bắt đầu nhớ ra mẩu ký ức cuối trước khi thiếp đi.

Một cây kim tiêm màu tím chọc vào đầu, và đống thuốc men truyền vào hóa ra chỉ là nước lã.

Là thuốc ngủ à?

Chả biết làm thế quái nào mà nước lã hoạt động như thuốc, nhưng hẳn điều đó là bình thường với cô ấy.

Dù có hỏi tôi làm kiểu gì mà đục được một cái lỗ trong không gian, tôi cũng chịu, chỉ biết là cứ làm vậy thôi.

Hơn nữa, ai mà chả vậy, dù là anh hùng hay sinh vật từ dị giới nữa. Cố lý giải chúng cũng chả nghĩa lý gì.

Khi đang nghĩ về điều đó một lúc, cảm giác lú lẫn của tôi dần biến mất.

Nước lã thì sao chứ? Dù sao nó vẫn hoạt động tốt hơn bất cứ loại thuốc men nào.

Thôi thì, mở mắt trước đã.

Tôi phải tìm ra cái mùi máu từ đâu đã.

Thứ đập vào mắt tôi đầu tiên là trần nhà trắng. Một trần nhà quen thuộc, căn ký túc xá điển hình trong văn phòng Cục quản lý. Tôi vẫn chưa bị đem đi đâu.

Mặc dù vẫn bị trói lại bằng thắt lưng, tôi vẫn có thể di chuyển mà không gặp vấn đề gì, vì vậy tôi ngồi dậy.

Khung cảnh vẫn y hệt như lần cuối tôi nhìn thấy.

Khác biệt duy nhất là mấy cô đệ tử trông hơi...máu me? Trên người mấy đứa dính đầy vệt máu khô.

“Ồ. Anh dậy rồi sao?”

Oxymoron đứng giữa biển máu rồi ngoảnh mặt lại nhìn tôi.

“Cái quỷ gì đây?”

“Tôi đã thực hiện một vài buổi huấn luyện đặc biệt, cắt thịt ở chỗ này và chỗ nọ.”

Cô quay đầu về phía đệ tử.

Những khuôn mặt buồn ngủ, kiệt sức vì mệt mỏi.

Tôi nhìn vào cơ thể mấy đứa, sợ rằng chúng bị thương, nhưng hóa ra chỗ máu ấy là của Oxymoron khi mà nhìn kĩ hơn thì không thấy vết thương nào.

Máu của Oxymoron hết à? Thế chả cần lo. Ngược lại nó còn là thuốc.

“Thế còn kĩ năng của chúng thì sao?”

“Cái cô mặc áo khoác trắng có vẻ khá hơn chút. Dù vẫn chưa thoát khỏi lẽ thường, nhưng hiệu quả trị liệu ít ra đã ở mức có thể sử dụng trong trận chiến.”

Vì bảo là áo trắng.

Hẳn cô đang nhắc đến Han Abin.

Dù màu trắng ấy đang nhuốm đỏ thẫm của máu.

“Thế còn Baek Sihyeon? Cô ấy cũng có năng lực trị liệu nữa.”

“À, cô nhóc đó hả? Hơi vô vọng tí.”

Một câu trả lời ngoài tầm dự đoán.

Han Abin được đánh giá là hữu dụng, nhưng Baek Sihyeon lại là vô dụng.

“Có vấn đề gì à?”

“Nói sao giờ đây...”

Oxymoron mở miệng ra, đặt mông lên giường, như thể có rất nhiều điều phải nói.

“Tài năng chữa trị của con bé thì quả là đáng gờm. Có lẽ chỉ 10 năm luyện tập nữa, nó sẽ vượt qua cả tôi.”

10 năm. Nghe thì lâu, nhưng đó là một khoảng thời gian ngắn.

“Tuy nhiên, với tư cách là chuyên gia y tế, có một khuyết điểm chí mạng.”

“Khuyết điểm?”

Dù có nghĩ thế nào đi nữa, cái cô Oxymoron – người coi Lời thề Hippocrates như tờ giấy gói kẹo, thì rốt cuộc con bé bị lỗi gì thế?

“Có vẻ cô bé không thể tưởng tượng nổi một con người hoàn chỉnh. Chỉ có thể chữa lành cho bản thân, hoặc cho vết thương mà chính mắt mình nhìn thấy. Còn nếu không thấy khoảnh khắc người đó bị thương, cô lại không thể chữa được.”

“Ý gì đấy? Nói sao cho dễ hiểu chút đi.”

“Cô ấy phải hiểu được người kia đã bị thương như thế nào thì mới có thể chữa. Không hẳn là giới hạn của năng lực… mà là do tính cách chăng?”

“Vô dụng thật.”

Sau tất cả thì, nó là một khả năng chữa trị mà chỉ giới hạn cho chính bản thân mình trừ một số tình huống đặc biệt?

Cái cô thiên tài này dị hợm thế nhỉ? Cổ bị làm sao à?

“May mắn là, không hẳn là con bé không thể chữa trị.”

Oxymoron nói rồi giơ hai tay ra trước mặt tôi.

“Đây là bàn tay mà con bé đã hồi phục cho tôi đó. Nhận thấy gì khác lạ không?”

Thoạt đầu nhìn qua, nó có vẻ bình thường.

Không có thừa ngón tay nào, làn da sạch sẽ gọn gàng, và cũng chả có cái xúc tu hay vảy lòi ra.

“Chả biết.”

“Hmm...tiếc nhỉ. Ngay bây giờ, cả hai tay tôi đều là tay phải.”

Thú vị phết chứ nhỉ?

Sau khi nghe vậy, tôi nhìn kĩ hơn đôi tay cô.

Quả thật, hai bàn tay trông y hệt nhau. Tôi cứ tưởng sẽ có một điểm khác biệt nào đó dễ thấy, nhưng lại bỏ sót mất lỗi cơ bản nhất.

“Chắc là con bé đã nhìn tay bên kia rồi tự phục hồi đối xứng y chang. Dù sao thì với A class, tái tạo phần đã mất đâu có gì khó.”

150c4dd8-fc01-4292-aac4-470815114a16.jpg

“Cục đã bảo là đừng gọi anh hùng theo cấp bậc.”

“Nhưng chả có gì trực quan hơn thứ đó. Miễn sao sử dụng hiệu quả để đối phó với kẻ địch là được.”

Sau lớp mặt nạ phòng độc, Oxymoron khẽ nở một nụ cười méo mó, rồi cắt đứt cả hai bàn tay phải của mình ngay trước mặt tôi, nối lại phần tay gốc đang nằm dưới sàn.

“Ừm… cũng hơi lâu rồi, nhưng không có vấn đề gì cả. May mà nó chưa thối.”

“...”

Tốt nhất là đừng bận tâm đến bất cứ việc gì cô ta làm.

“Cảm giác hơi lạ thật. Nhưng mà… hai bên đều là tay phải thì cũng đâu tệ lắm, nhỉ?”

Oxymoron nói những lời gì đó kỳ lạ.

Thôi bỏ qua. Quan tâm là thua.

“Dù sao thì, cả hai đều đã đạt đến mức có thể sử dụng được chứ?”

“Cơ bản thì, năng lực của cả hai đều không có vấn đề. Chỉ là vì chưa gặp được người thầy tốt nên chưa thể phát huy hết sức mạnh thôi.”

Tự gọi mình là “người thầy tốt” sao? … Thôi, bỏ qua chuyện đó.

Dù có vài vấn đề nhỏ, nhưng xem ra cả hai đều đã tiến bộ rõ rệt.

“Cảm ơn nhé, Oxymoron.”

“Không cần cảm ơn đâu. Dù sao thì cũng là đàn em dễ thương mà, tất nhiên tôi phải chỉ dạy rồi chứ.”

Oxymoron nhướng khóe mắt lên, mỉm cười một cách vui vẻ.

Tôi cũng đáp lại nụ cười ấy.

Hai anh hùng cười phá lên trong căn phòng đầy máu. Mối quan hệ giữa bọn tôi là vậy đấy.

“À phải rồi. Nhưng có một ngoại lệ.”

Oxymoron – nụ cười đột nhiên tắt đi, cất tiếng.

“Cái con bé tóc xám đó. Nãy tôi nói là không thể chữa trị cho ai trừ bản thân mình, nhưng có một ngoại lệ.”

“Ngoại lệ?”

“Mắt phải của anh. Giờ nhìn được rồi phải không? Con bé ấy chữa cho đấy.”

Mắt phải á?

Sau khi nghe câu chuyện và nháy mắt vài cái, tôi cảm thấy được sự hiện diện của chúng.

Chắc chắn, nhãn cầu đã mọc lại trong hốc mắt phải, lúc tôi đang ngủ.

Hoàn hảo đến mức tôi quên mất rằng nhãn cầu phải của mình đã biến mất.

“Mà cũng không phải nhãn cầu trái nữa.”

“Tôi đã xác nhận điều đó. Dù dây thần kinh thị giác có hơi lỏng, vậy nên tôi phải ra tay hoàn thiện, nhưng ngoài thứ đó ra thì – nó là một sự hồi phục hoàn hảo.”

Thường thì chỉ chữa trị cho bản thân mình được, nhưng tôi lại là ngoại lệ.

Vì cô là fan của tôi à?

Tôi từ bỏ suy nghĩ về vấn đề này vì không tìm được câu trả lời dù cố đến cỡ nào.

Dù sao thì, năng lực của anh hùng có tiêu chuẩn bao giờ đâu, và có đủ mọi hình dáng và kích cỡ. Chúng ta còn có ai đó tự nhận rằng nước lã hoạt động như thuốc men mà.

“Vậy ra là kiệt sức đến mức ngủ mê man luôn à?”

“Phải. Có vẻ như cô ấy đã tiêu hao toàn bộ ma lực rồi. Việc tái tạo phần bị tổn thương vốn rất tốn sức mà.”

“Còn Abin thì sao?”

“Cô ấy chỉ mệt quá thôi.”

Một nụ cười gượng gạo thoáng hiện lên trên khuôn mặt tôi.

Một anh hùng A class dùng hết sức lực rồi ngất đi. Quả là một món quà bất ngờ.

Thôi thì, tôi nghĩ khép lại chuyện của mấy cô đệ tử ở đây được rồi, giờ phải chuẩn bị cho trận chiến kế tiếp.

“Còn bao nhiêu thời gian?”

Tôi hỏi Oxymoron bên cạnh và nhìn sang Unho – đang ngáy ngủ bên cạnh tôi.

Cả tên này, lâu lắm mới ló mặt ra ngoài.

Một cục bông trắng bị bỏ lại trong nhà vì câu chuyện dừng chân được 10 năm.

Chú mày chuẩn bị trả tiền ăn sau quãng thời gian ấy là vừa...

“Còn một ngày nữa.”

“Thế còn tay trái của cô thì sao?”

“Chắc vẫn đang trong giai đoạn nuôi cấy thôi.”

“Ừ.”

Tôi hạ người xuống, để cơ thể chìm sâu vào chiếc giường mềm mại.

Từng bước, từng nhịp, chiến tranh đang tiến gần hơn. Bao nhiêu người sẽ chết, và bao nhiêu sẽ sống sót đây?

Không khí trong phòng họp tràn đầy sự phấn khích – mọi người tỏ ra vui mừng vì sắp có cơ hội thể hiện năng lực của mình. Nhưng tôi biết rõ, đó chỉ là cách họ che giấu nỗi sợ hãi đang gặm nhấm bên trong.

Những người thức tỉnh của thời đại cũ, những kẻ đã xóa tên mình khỏi lịch sử vì một thời đại mới, vì cái gọi là “đại nghĩa”, tất cả đều đã từng như thế.

Không chỉ họ. Tôi cũng vậy. Ai cũng đang sống trong lớp vỏ giả tạo, giấu đi nỗi sợ và khoác lên mình vẻ kiêu hãnh.

Tôi không nghĩ rằng mình sẽ chết trong cuộc chiến sắp tới.

Nhưng tôi sợ… sợ bao nhiêu người sẽ phải ngã xuống, sợ số dân thường vô tội sẽ bị cuốn vào thảm kịch này.

Giờ đây, khi tất cả đã hiểu rằng thứ chúng ta đối mặt chẳng khác gì một thảm họa tự nhiên, không ai còn trách móc tôi nữa.

Dẫu vậy, đây vẫn là cuộc chiến được mở ra dưới cái tên của tôi.

Có lẽ vì nỗi sợ đó, cùng với mùi máu còn vương trong căn phòng, tôi chợt thấy như mình đã quay lại chiến trường xưa. Và rồi, không kìm được, tôi thật lòng hỏi cô một câu.

“Al’Liv… cô nghĩ sao về bọn trẻ bây giờ?”

Đã 15 năm kể từ khi Cục Quản Lý được thành lập.

Những gì chúng tôi từng làm – vì quyền lợi của những người thức tỉnh, đã sinh ra thế hệ anh hùng ngày nay.

Tôi tự hỏi… các đồng đội của mình, họ nghĩ gì về điều đó?

“Tôi không thích bị gọi bằng tên lắm.”

“Nghiêm túc đấy, thế nên mới gọi.”

“Thế thì...chả có gì chúng ta làm được cả.”

Oxymoron tháo bỏ mặt nạ phòng độc rồi nằm xuống cạnh tôi.

Làn da nâu nhạt, gần như màu trắng. Những nét mặt mang vẻ người gốc Ả Rập.

Khuôn mặt cô lộ ra sau lớp mặt nạ.

Mái tóc đen dài đen tuyền, được thả ra khỏi mặt nạ, trải đều ra tấm chăn trắng.

Đối với cô ấy – người cực kì khó chịu với việc tiếp xúc thế giới ngoài, hẳn lâu lắm rồi cô mới để lộ khuôn mặt mình ra.

“Nếu phải nói khác biệt chỗ nào thì, hẳn là đám trẻ giờ có vẻ tươi sáng hơn? Tôi đoán vậy.”

“Phải, tươi sáng hơn.”

Đó là một điều tốt. Chẳng phải Cục quản lý được sinh ra để ngăn chúng tôi sa lầy trong vũng tối sao? Tuy nhiên-

“Thay vào đó, tất cả sẽ trở nên yếu hơn. Liệu chúng có sống sót trở về được chứ?”

Vì chưa nếm trải đắng cay cuộc đời, nên chất lượng của họ thấp đi, và ý chí cũng yếu ớt hơn.

Trong một thế giới yên bình, nơi những “anh hùng yếu đuối” ấy vẫn đủ để duy trì trật tự, kẻ thù cuối cùng cũng đã xuất hiện.

“Kẻ chưa từng trải qua khổ đau, đừng tự xưng là anh hùng. Anh hùng phải chứng minh chính nghĩa của bản thân mình.”

Một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai tôi.

“Là câu nói của kẻ trông giống hệt Black Marauder, đúng không? Mà thật ra, cũng là kiểu câu mà ai đó như anh sẽ nói thôi.”

Một tiếng cười khẽ, nghịch ngợm.

Dù gương mặt bị che khuất bởi mặt nạ phòng độc, nụ cười của cô vẫn lọt vào tầm mắt tôi.

“Đây là cơ hội tốt, không phải sao? Bọn họ rồi cũng sẽ nếm trải khổ đau… và bị phán xét xem có thật xứng đáng gọi mình là anh hùng hay không.”

Đôi mắt cô hẹp lại, ánh nhìn chạm thẳng vào tôi.

Trong màu mắt đậm ấy, thứ cảm xúc mơ hồ như ảo ảnh đang lay động.

“…Cô nghĩ sao về việc bọn trẻ bây giờ được gọi là ‘anh hùng’?”

Tôi vừa vượt qua ranh giới. Một thứ gì đó mà tôi không thể nói được trong những tình huống thông thường. Nhưng đây có lẽ sẽ là lần cuối tôi nhìn thấy cô.

Vì thế tôi mới muốn hỏi rằng: Cô nghĩ sao về bọn trẻ hiện nay?

Nếu nhạy bén, hẳn cô sẽ biết mọi thứ chỉ qua một từ này.

“Cá nhân thì. Tôi không hài lòng.”

Khuôn mặt của Al’Liv trở nên méo mó.

Cau mày và nheo lại, như thể đang gợi lại những ký ức đau đớn.

“Lý do chúng ta sử dụng từ ‘anh hùng’ thay vì ‘Thức tỉnh giả’ là để coi như đó là một phần thưởng nhỏ cho những đứa trẻ vượt qua được kẻ thù câu chuyện của chúng và chiến đấu trên chiến trường.”

Phải. Để có thể tìm được chút sự an ủi trong cuộc chiến sắp tới. Để được đối xử như là một con người, mà không bị miệt thị.

“Thế nên tôi mới không thích cái đám chả biết gì rồi cứ ngồi cười cả ngày tự nhận là ‘anh hùng’.”

Cô tháo bỏ từng chiếc thắt lưng trên cơ thể ra, từng vết sẹo trên người cứ vậy mà lộ dần.

Một vết cắt lớn ở lưng. Hàng loạt vết khâu.

Một lớp da khác màu được cấy vào từ phần bụng trên. Chiếc gai kim loại đính trên cổ.

Những di chứng để lại từ quá khứ do năng lực còn yếu kém trong quá khứ.

Cô giơ tay ra chạm vào khuôn mặt tôi.

“Chú à.”

“Sao thế?”

Đã lâu rồi tôi mới lại nghe ai gọi mình như vậy.

“Chú chính là Black Marauder, đúng không?”

Tôi lập tức mở rộng toàn bộ giác quan.

Nhịp tim. Hơi thở. Dấu hiệu sự sống. Âm thanh của máy móc – nếu có.

Tôi rà soát khắp xung quanh, nhưng chẳng có phản ứng bất thường nào.

Nhịp tim và hơi thở của các đệ tử, cũng như của Unho, đều ổn định. Không có tiếng cơ giới lạ.

“Chú đang lo có ai nghe thấy sao? Không sao đâu. Em đã tiêm thuốc ngủ vào cổ từng người rồi.”

Al'Liv nói như thể tự hào về hành động của mình lắm.

Không phải là lời thăm dò hay thử phản ứng gì cả.

Bởi vì cô ấy nói điều đó như thể một lẽ đương nhiên.

“Cô chưa xem tài liệu chính thức của Cục quản lý à? Black Marauder là con quái vật nhái tôi thôi.”

“Thế cơ à? Mấy cái xương bị gãy y hệt cách chú đánh người đó.”

Một tiếng cười khúc khích bật ra ngay sau câu đó.

Bàn tay cô vuốt ve má tôi, rồi tiếp tục mở miệng nói.

“Em đã thấy vô số lần khi làm việc ở văn phòng Cục quản lý rồi. Những người bị chú đánh đập. Không lẽ nào em lại không biết?”

Có lẽ vì đã là bạn bè hàng thập kỷ, cô nhận diện tôi với đống thông tin tưởng như vô lý ấy.

Thế còn những người tham dự trong buổi họp thì sao? Cả Vô Hạn Thành Chủ mà tôi đã chạm chán trực tiếp?

Tình huống nguy hiểm hơn tôi nghĩ.

“...cô sẽ báo tin này cho Cục quản lý chứ?”

Đáng ra tôi nên rút búa ra và bịt miệng cô ngay, nhưng lý trí trong đầu lên tiếng: “mày định vung búa vào đồng đội à?”

Thế nên tôi chỉ hỏi một câu, có lẽ là câu hỏi cuối cùng.

“Em sẽ không làm gì đâu. Em thích cả hai bên mà.”

“Ý là sao?”

“Em chỉ mong, sau trận chiến này… bọn trẻ sẽ biết suy nghĩ lại về thứ gọi là anh hùng.”

Câu trả lời chẳng ăn nhập gì, nghe như cố lảng tránh một điều gì đó.

Rồi hơi ấm của cô ấy ôm trọn lấy tôi – đôi tay dài, đôi chân thon, và thân nhiệt ấm áp.

Ngày xưa, chính tôi mới là người ôm lấy cô bé, nhưng giờ thì tôi lại là người trong tay cô.

Ngay cả Al’Liv – đứa trẻ xưa kia nghịch ngợm với ống tiêm – cũng dần trở thành Oxymoron theo thời gian

Cô tựa cằm lên đầu tôi, giọng khẽ run theo nhịp tim.

“Xin đừng chết như ông Thiên Ma Kiếm Thần, ôm hết mọi gánh nặng vào mình.”

Sự rung động trong cổ họng cô truyền qua vai tôi.

Chứa đựng bao năm tháng, ký ức, cảm xúc, và cả mối dây gắn kết giữa hai người.

“...ừ.”

Thời gian vẫn trôi.

Cục quản lý, những anh hùng mới, Linshua, con người, tất cả đều thay đổi.

Vậy mà sao – tôi vẫn y nguyên thế?

Như 30 năm trước.