Sau cuộc họp vô nghĩa đó, tôi quay về ký túc xá của văn phòng Cục quản lý để gặp đệ tử của mình.
Có lẽ vì họ là đệ tử của tôi – hai người tình nguyện tham gia cuộc điều động này được cấp cho hẳn căn phòng riêng. So với đám anh hùng khác đang ngồi gặm nắm cơm rắc bụi ở ngay cạnh bức tường đang thi công thì đây quả là một đãi ngộ ở đẳng cấp khác.
Thụp thụp.
“Sao cái này không vào được vậy?”
Bởi vì chỗ đó không phải là cầu thang mà là thang cuốn má ơi.
Thôi cứ để nó yên, kiểu gì cổ cũng sẽ cố nhét được vào mà di chuyển thôi.
Dù thang cuốn hay xe lăn có hỏng thì cũng đâu phải tôi trả tiền sửa.
Từ góc nhìn của đám học trò thì việc được cấp phòng riêng cũng chẳng phải điều tệ.
Dù sao thì cũng phải có ai đó dùng những phòng trống, mà nếu người quen được ở thoải mái hơn thì cũng là chuyện tốt thôi.
Chỉ có điều… nếu cuộc xâm lược từ thế giới khác ngày càng dữ dội hơn, thì bọn chúng sẽ phải lăn lộn nhiều hơn trên chiến trường.
Mà nếu đã quen với giường êm nệm ấm sớm quá, thì đến lúc đó e rằng sẽ khổ vì khoảng cách ấy mất.
Rắc.
Những suy nghĩ ấy bỗng gián đoạn bởi tiếng kim loại gãy.
“Tôi nghĩ bánh xe của chiếc xe lăn vừa bị gãy. Cô làm gì thế?”
“Đừng lo về chiếc xe lăn, tôi có thể vác nó dùm anh.”
Một cán bộ y tế thay vì đùn chiếc xe lăn thì vác lên mình.
“Thả tôi ra là được mà?”
Những chiếc thắt lưng xám bó quanh mình, kèm với ống tiêm mắc lên người.
Nếu dồn sức thì đương nhiên tôi sẽ sủi được, nhưng làm vậy thì ả bác sĩ điên rồ này sẽ rượt theo sau với chiếc cưa máy.
“Nếu tôi để như vậy, anh sẽ lại chạy tung tung rồi quậy banh tiếp.”
“Dù có là tôi đi nữa, cũng không thể nào đi loanh quanh khi tay trái đã tan nát và mắt phải trống rỗng. Tôi chỉ muốn đi bộ bằng chân mình thôi.”
Giờ tôi không có ý định chạy đi với cây búa đâu.
“Cứ nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ chữa trị hoàn toàn cho anh vào cuối ngày.”
Chẳng phải tôi nghi ngờ khả năng chữa trị của cô đâu. Chỉ là tôi thấy cái việc cầm tù tôi lại thế này có hơi...
“Ừ...hãy chăm sóc tôi nhé.”
Dù sao tôi nghĩ cái cô nàng cứng đầu này sẽ chẳng nghe lời tôi đâu. Nhưng vì đã buột miệng nói vậy nên...
Bang.
Tôi nghĩ cánh cửa và bánh xe lăn bay đâu đó rồi.
“À, tôi cứ vác đi rồi chạy thôi.”
Bùm, bùm.
Cô vác tôi lên, ném cái xe lăn đi – giờ chỉ còn là đống sắt vụn, vào bức tường hành lang của Cục.
Nhờ vậy, phòng của ai đó đã bị xâm lược bởi một chiếc xe lăn, nhưng dù sao Cục sẽ chi trả cho điều đó.
“Im đi.”
Cô xách tôi lên bằng tay trái rồi cầm đống kim tiêm bằng tay phải.
Chọc kim tiêm vào vai bên phải, truyền thứ chất lòng bí ẩn màu xanh lá vào.
“Được thôi...”
Nếu đã thế này thì mang theo xe lăn làm gì? Hay cổ chỉ muốn tạo bầu không khí như một bệnh viện? Thôi thì, thế mới là cô ta, nói cũng chả nghĩa lý gì.
Tôi nhìn vào khuôn mặt đằng sau cái mặt nạ phòng độc ấy.
Một chiếc mặt nạ phòng độc vô dụng với bộ lọc bị rách và tấm che mặt bị vỡ.
Để lộ khuôn mặt của vị cán bộ y tế đây – giản dị hơn bất cứ ai hết, nhưng đã cứu vô số anh hùng với sự giản dị đó.
“Oxymoron. Cô định nhận mấy đứa nhóc của tôi làm học trò chứ?”
“Sao tự nhiên lại mang cho tôi mấy đứa học trò?”
“Không chính thức đâu, tạm thời thôi. Cô đệ tôi có khả năng chữa trị, nhưng không mấy hiệu quả lắm. Tôi nghĩ rằng cô sẽ biết điều gì đó.”
Dù biết là gặp khó khăn trong giải phóng sức mạnh ma thuật, nhưng hồi phục chậm cỡ vậy thì hẳn không ổn ở đâu đó.
Tuy cô ta tính cách hơi bẩn bựa và quá trình chữa trị có hơi “lệch lạc”,nhưng khi nói đến việc cứu người – chả có anh hùng nào làm tốt hơn cô cả, quá phù hợp để dạy dỗ đám đệ tử của tôi.
“Nếu nói đến đệ tử thì, tôi cũng từng nhận vài người do Cục quản lý gửi đến, nhưng tất cả đều bỏ chạy cả rồi.”
Thì cũng đúng thôi – nếu thấy cô đang mổ xẻ xác quái vật rồi nói “chỗ này là điểm yếu của nó đấy”, ai mà chẳng chạy mất.
Dù đó có là một anh hùng đi nữa, nếu cứ phải nhìn mãi cách chiến đấu đầy máu me ấy, thì chẳng có lý trí nào chịu đựng nổi.
“Đừng để dính líu đến chiến đấu nữa, chỉ lo phần trị liệu thôi. Lỡ chạm vào mảng chiến đấu rồi lệch với cách dạy của tôi thì… tôi cũng chẳng nhịn nổi đâu.”
“Ừm… được thôi, cứ thử xem sao. Càng có nhiều quân y giỏi thì càng nhiều anh hùng sống sót trở về mà.”
Phải rồi.
Miễn là có thể cứu họ – dù tay chân có bị thổi bay, hay mặt bị tan chảy – chỉ cần còn có thể đưa họ về hậu phương, là vẫn còn cơ hội.
Bản thân tôi cũng đã sống sót trở về với cái bộ dạng này cơ mà.
“Thế còn mấy đệ tử đâu rồi?”
“…Không phải cô phải biết à?”
Vậy thì… rốt cuộc chúng nó đi đâu hết rồi?
Đây là đâu nữa chứ.
Đúng là không thể tin cái cô nàng này vào bất cứ chuyện gì ngoài y thuật được mà.
***
“Vì vậy, người này sẽ hướng dẫn hai đứa về kỹ thuật trị liệu.”
Người phụ nữ nói, rồi dựa tôi – đang bị trói chặt – vào tường và phẩy tay ra hiệu.
Để dạy kiến thức về trị liệu thì không cần sân huấn luyện rộng, nên mấy đệ tử được gọi đến tận phòng tôi.
“Cô ấy tên là Oxymoron, là Thức tỉnh giả hệ trị liệu. Dù vì vài lý do nên không được biết đến rộng rãi, nhưng thực lực thì tôi có thể đảm bảo.”
Thực lực thì đúng là… đáng bàn thật.
“Rất vui được gặp. Tôi là Oxymoron, mong được chỉ dạy nhé, mấy cô.”
Dù một tiền bối đáng kính như cô ấy đã cúi đầu chào, hai đệ tử của tôi chỉ ngây người nhìn về phía tôi.
“Tôi đã bảo là tháo cái giới hạn ra rồi cơ mà.”
“Tháo ra và sống sót trở về rồi đấy còn gì.”
Unho đang ngồi trên đầu tôi, gõ nhẹ lên chúng, nhưng lý do mà hai đứa vẫn nhìn chằm chằm chắc chắn không phải vì chuyện đó.
“Thưa tiền bối, em hỏi một câu được không ạ…?”
“Nói đi.”
“Vì sao tiền bối lại bị thương nặng đến mức đó vậy?”
Phải. Hẳn mấy cô đệ tử vẫn đang tự hỏi tôi làm gì mà để thương nặng đến vậy. Và không chỉ là vết thương nhỏ, nó nghiêm trọng đến độ có thể giết chết tôi.
“Mấy cô nghe rồi đó, là chỉ định công khai. Kẻ địch của tôi đã xuất hiện.”
“Ý em không phải vậy...”
Cố gắng né tránh câu hỏi, tôi chuyển hướng cuộc trò chuyện.
Có hơi chút lo ngại vì Baek Sihyeon cứ im lặng nhìn chằm vào tôi, nhưng hẳn cô cũng đang nghĩ về thứ gì đó.
“Sư phụ, con hỏi người một câu được chứ?”
Baek Sihyeon – với biểu cảm nghiêm túc hơn bình thường, giơ tay mở miệng hỏi.
“Nói đi.”
“Nếu ngay cả sư phụ bị thương cỡ vậy thì hẳn kẻ địch sắp tới mạnh lắm phải không...?”
“Nhưng tớ nghĩ trông nó cũng chả mạnh đến thế trên TV đâu...”
Han Abin nói với vẻ ngạc nhiên, nhưng có lẽ cả hai cũng đã nhận ra.
“Han Abin. Đừng nói đến cuộc điều động này, với cái suy nghĩ đó, cô sẽ thành cái xác chết trôi ngoài kia thôi.”
“...!”
Đây không phải kiểu đội đột kích xông qua hàng rào rồi phần còn lại đứng trên tường bắn tỉa hay làm công tác phòng dịch.
Một địa ngục nơi binh lính và anh hùng bị nghiền nát như vật tiêu hao để duy trì tiền tuyến.
“Lúc các cô bằng tuổi này có thấy mông lung không? Hãy nhớ lại tuổi thơ của mình. Khi còi báo vang lên, khuôn mặt bố mẹ các cô trông thế nào?”
“Cái đó….”
Trước khi Cục quản lý ra đời là thời kỳ đen tối khi cả nhân loại sống như thời chiến. Một tiếng còi báo động là đồng nghĩa với những mất mát của nhân loại.
Những ngày ấy đã trở lại.
“Quên hết mấy trận đánh tuyên truyền trên truyền hình đi. Kẻ thù sẽ nhắm thẳng vào cổ họng mà xông lên, và nếu họ chọc thủng ta thì dân thường sẽ bị thảm sát. Đó là kiểu chiến tranh này.”
Tôi xé toạc những chiếc thắt lưng trói mình lại rồi nâng miếng băng trói chặt quanh đầu ra.
Hốc mắt bên phải trống rỗng, lõm sâu vào trong.
Khuôn mặt Baek Sihyeon trắng bệch ra như thể sốc lắm, còn Han Abin thì bỗng trở nên tái nhợt.
“Vậy nên, chống cái mắt lên mà xem-”
Bang.
Nỗi đau từ cú đấm dội thẳng vào đầu. Cảm giác lại bị trói lại bằng thắt lưng.
Có lẽ vì tôi bỏ mặc lời Oxymoron ngoài tai và xé toạc lấy những chiếc thắt lưng. Ngay cả chân còn lại của tôi cũng bị trói.
“Tôi đã bảo anh phải giữ yên tuyệt đối rồi mà! Sẽ bị nhiễm trùng đó! Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa cơ chứ!”
À đúng rồi. Con điên này vẫn ở bên cạnh.
“Tôi đây mà lại bị nhiễm trùng á? Vi khuẩn nhìn thấy tôi còn phải xách dép lên chạy!”
“Là bệnh nhân thì tôi là luật!”
Tính cách của Oxymoron thay đổi trong chớp mắt.
Một cán bộ y tế điên cuồng đánh đập bệnh nhân.
Thường thì im lắm, nhưng hễ cứ nói về khả năng chữa trị của cô thì lại như vậy đó.
Phải chẳng sự hỗn loạn này cũng phần nào làm dịu đi bầu không khí?
Trên khuôn mặt mấy đứa đệ tử dần nở ra nụ cười kỳ lạ, cho dù vừa mới tái nhợt trước đó.
“Vậy là cũng có những người mà tiền bối không đánh lại được...”
Kể cả có sức mạnh đi nữa, không phải cứ dùng nó lung tung là được đâu, Abin à. Cô cũng phải biết giữ mối quan hệ nữa chứ.
“Dù sao thì, nhân cơ hội này mà học hỏi lấy vài kỹ thuật trị liệu từ cô ta đi. Sự tồn tại của một nhân viên y tế trên chiến trường cực kì quan trọng. Không chỉ cho mỗi mình mấy cô, mà cả những người xung quanh nữa.”
“Vâng!”
Giọng của cả hai đồng loạt vang lên.
Chưa thấy Baek Sihyeon sử dụng phép trị liệu hẳn hoi bao giờ, nhưng chắc ít ra cũng phải cỡ Han Abin.
“Tôi có thể dạy mấy đứa nhỏ như ý muốn được chứ?”
“Tôi chả biết gì về y thuật cả. Làm gì cũng được.”
“Được rồi...”
Bị quấn chặt lại như rẻ rách, tôi bị ném lên giường, còn hai cô đệ tử ngồi ở ghế. Khi ánh mắt của cả hai tập trung vào Oxymoron, cô bắt đầu giảng.
“Phép trị liệu không trực tiếp ảnh hưởng đến trận chiến, nhưng nó nắm vai trò quan trọng trong chặng đường dài. Trận chiến càng kéo dài thì sự khác biệt giữa số lượng binh lính càng đáng kể.”
Cá tiền đó không phải do cô nghĩ ra, mà chỉ đọc được trong cuốn sách nào đó thôi.
“Đương nhiên, nếu có khả năng chữa trị cho chính mình, nó sẽ tạo ra sự khác biệt lớn trong trận chiến đó nhờ vào sức bền ấy. Như Lee Haram này. Nếu mà có khả năng ấy, hẳn anh ta sẽ còn chiến đấu được lâu hơn nữa.”
Sao tôi lại cứ ngoáy mãi chuyện này nhỉ.
“Vì thế, thời xưa, mỗi trung đội hoặc tiểu đội sẽ có một anh hùng chuyên về trị liệu, nhưng ngày nay thì hiếm khi một tổ đội anh hùng được hình thành. Trong những tình huống khẩn cấp, ngay cả một phép hồi phục nho nhỏ cũng có thể phân định ranh giới sống chết.”
Nghe những từ ấy, đám đệ tử dường như hiểu ra thứ gì đó.
“Rồi. Đi thẳng vào vấn đề nào.”
Ngay khi lời nói ấy vừa dứt, một lưỡi cưa xuất hiện giữa không trung, và Oxymoron nắm lấy nó bằng tay phải, rồi vung xuống.
Xoẹt. Phụt.
Âm thanh bàn tay trái của Oxymoron rơi xuống đất. Âm thanh máu phun ra từ động mạch bị cắt.
Áp lực chặn dòng máu biến mất, khiến máu phun ra dữ dội, bắn tung lên mặt của hai đệ tử.
“Ể…?”
“Hãy dùng phép thuật đi.”
Giờ thì tôi hiểu vì sao đám đệ tử trước kia đều bỏ chạy. Ai mà chịu nổi kiểu dạy thế này chứ? Cả đám Thức tỉnh giả hồi xưa chắc cũng tẩu hết rồi.
“Ờ… vâng.”
Tuy nhiên, đệ tử của tôi cũng chả phải dễ bắt nạt. Mặc dù thấy vậy, Han Abin vẫn loạng choạng bước tới và truyền một luồng ma lực màu hồng vào tay trái Oxymoron.
2 hay 3 phút rồi, máu chảy từ cánh tay Oxymoron vẫn không ngừng, và quá trình chữa trị có vẻ không mấy hiệu quả.
“Dừng lại.”
“Vâng...”
Có lẽ vì sự vô dụng của phép trị liệu được thể hiện trước mắt, gương mặt Han Abin tối sầm lại.
“Tôi hình dung ra đại khái vấn đề rồi.”
Ngay khi Han Abin vừa bước lui lại, Oxymoron nhặt bàn tay trái lên rồi bắt đầu phẫu thuật nối lại.
Cây kim chỉ và sợi chỉ luồn thoăn thoắt qua bàn tay, và cuối cùng, sau khi cuốn cái đai lưng quanh nó, cô đâm ống tiêm vào cổ tay.
Mất 20 giây để làm vậy.
Oxymoron vung tay lên xuống sau cuộc phẫu thuật đó, cho Han Abin thấy rằng cánh tay đã hoàn toàn hồi phục.
“Ừ. Giờ thì...tên cô là gì.”
“Là Han Abin.”
“Cô Han Abin. Trước đó cô là bác sĩ hay y tá? Hay cô chỉ học y khoa thôi?”
“Vâng. Tôi có học chút về điều dưỡng...”
Mắt Oxymoron nheo lại. Dù không thể thấy khóe miệng qua mặt nạ, nhưng hẳn là cô đang mỉm cười.
“Vậy quên hết nó đi. Dù là phép thuật, sức mạnh siêu nhiên, hay võ thuật, tất cả phép trị liệu đều vượt qua lẽ thường.”
“Vâng?”
Khi xé toạc cái thắt lưng ở tay trái ra, một bàn tay trái đầy đặn xuất hiện.
Mặc dù còn vết khâu ở khớp, nhưng tất cả đó là những gì có thể thấy, và cánh tay trái của Oxymoron đã hoàn toàn hồi phục.
“Là một cựu y tá, kể tôi nghe. Cuộc phẫu thuật nối khớp này như nào?”
“Nó...nó có hơi...”
“Tôi sẽ không tức giận đâu.”
“...nó là một mớ hỗn độn. Không hề cân nhắc đến những mạch máu hay dây thần kinh. Thực tế thì còn nhiều thứ phải chỉ ra nữa...”
Oxymoron gật đầu và bày tỏ niềm vui khi nghe những lời ấy.
“Đúng thế. Nhưng đó là cách chữa trị của anh hùng. Quên đi tất cả những thứ phức tạp như mạch máu, dây thần kinh, và cả sự phủ định từ tâm trí cô.”
Cán bộ y tế cấp cao nhất – Oxymoron, bắt đầu hăng hái lên tiếng.
“Nghĩ trong đầu một thứ thôi: Trạng thái hoàn hảo nhất của mấy cô. Mấy cái khác không quan trọng. Chỉ cần hình dung ra được nó và sử dụng phép chữa trị, kết quả sẽ rõ.”
“Nhưng… cô Oxymoron cũng dùng chỉ khâu hay thuốc men mà…”
Dường như không muốn đánh mất kiến thức mình đã tích lũy, Han Abin cố nói tiếp một cách tuyệt vọng. Bởi lời của Oxymoron là sự phủ định của nền y học hiện đại được xây dựng qua hàng ngàn năm.
“Chỉ khâu là do năng lực của tôi tạo ra, nên cũng không biết có giống chỉ thật không nữa. Còn thuốc men thì...nó là nước lã thôi.”
“…Khoan đã, ý cô là nãy giờ cô tiêm nước lã cho tôi hả!?”
Ngay cả tôi cũng không nhịn được phải bật dậy. Sự thật này quá sốc.
“Bảo nghỉ ngơi tuyệt đối đi mà.”
Vừa dứt lời, Oxymoron vung tay, cây kim tiêm chứa thứ dung dịch màu tím cắm thẳng vào trán tôi.
Khoan, nói là nước lã cơ mà. Sao lại màu tím!?
“Lý do tôi tiêm nước lã là vì tôi tin rằng nó cần thiết cho việc chữa trị. Tôi không quan tâm nó có tác dụng hay tác hại gì. Chỉ cần kết quả là người kia được chữa lành.”
…chỉ là ám thị thôi.
Đó là câu cuối cùng tôi nghe được.
