Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 103

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5425

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11773

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13808

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1971

WN - 34. 23:59:15 (2)

“Mẹ kiếp...”

Tôi lẩm bẩm trước khung cảnh xám xịt.

Nếu mắt hay não bị tổn thương thì hẳn đã không thốt lên như này.

Trong trường hợp vậy, có lẽ tôi có thể cười trừ cho qua như những ngày khi đó.

Trong thế giới bất tận này, mọi thứ đều bị tô xám.

Chúng nuốt chửng lấy màu sắc lẫn giác quan, chỉ để lại màu màu xám xịt.

Cái mai của chúng ban đầu chắc cũng chả xám như này. Hẳn là do năng lực con quái vật kia.

Biển cả dâng lên, mang theo màu xám nuốt lấy mọi thứ.

Bầu trời cũng không ngoại lệ, toàn là một màu xám xịt.

Trong không gian nhợt nhạt nơi thịt xám văng tứ tung trên không, tôi vẫn thấy những sắc màu.

Của chính mình và thứ xúc tu màu dung nham.

Vùng trời không màu ấy trải rộng tứ phía như vô tận, chỉ còn duy nhất những sắc tố trên tồn tại trong đó.

Tôi – đang rỉ máu đỏ thẫm.

Chỉ có mình tôi là mang màu máu đỏ của thịt rách.

Trong một thế giới ngày càng trở nên đơn điệu, những sinh vật dị giới đó không ngừng lao về phía tôi.

Những miếng thịt xám văng lên không trung, biến thế giới vốn đơn điệu ngày càng trở nên đơn điệu.

Đến một lúc nào đó, những điểm xám ấy trở nên như vô hình.

Ranh giới giữa màu xám của sinh vật với thế giới sụp đổ. Máu đổ từ cơ thể chúng hóa nước biển, còn thịt bay lơ lửng như mây.

Chẳng phải dị giới xâm thực nào, chỉ là đặc điểm độc đáo của chúng như là một sinh vật sống.

Uuuuuung-

Tiếng còi bụng của nó lại vang lên lần nữa.

Ngôn ngữ của chúng – đơn điệu đến tột cùng.

Đừng lao vào. Đừng đánh cược. Kể cả thấy sơ hở, mặc kệ nó và tiếp tục kiên định tấn công.

Đỉnh cao của sự đơn giản và nhàm chán.

Vì vậy có thể hiểu luôn được bản chất của chúng.

Một cá thể và một nhóm. Một sinh vật đạt đến sự thống nhất tuyệt đối.

Thứ gì đó mà bản thân loài sinh vật ấy đã là toàn bộ của một thế giới.

Việc nuốt chửng mọi màu sắc chỉ là phản ứng phụ của hành động nhuộm thế giới này thành chính chúng mà thôi.

Sao mà tôi biết được á? Chắc vì tôi sắp hòa làm một với chúng đến nơi rồi.

Ở một thời điểm nào đó, giác quan tôi dần trở nên đờ đẫn hơn.

Tiếng lách tách của thịt phát nổ dần trở thành tiếng rên rỉ hoặc reo hò, còn vị mặn của máu và thịt đọng lại trên lưỡi dần trở thành nỗi đau nhói.

Như thể màu xám ấy đang cố chi phối cả suy nghĩ – những đòn đánh của tôi cũng ngày càng trở nên đơn giản hơn.

Những cú xoay – từng có quỹ đạo hoàn hảo, giờ chỉ như những cú vung tròn vô thức.

Dù chỉ riêng sức mạnh thuần túy tôi cũng đủ nghiền nát chúng, nhưng để mà kéo dài thì không ổn.

Tuy nằm ngoài lẽ thường, nhưng có những sinh vật kiểu vậy-

Với lẽ thường của tôi thì không thể hiểu được, nhưng chúng chính là những thực thể như vậy.

Không phải những kẻ cố để mình hòa vào thế giới, mà là những kẻ muốn đem chính mình trộn vào thế giới.

Là kẻ xâm lược thực thụ, khác hẳn về chất so với mấy con quái đeo mặt nạ búp bê rồi chỉ biết vẽ bậy lên thế giới.

Tôi bật cười.

“Ahhh...”

Chỉ khi mà thế giới tràn ngập lũ hề, những kẻ xâm lược thực thụ mới xuất hiện.

Lẽ ra tôi nên hành động sớm hơn. Tôi đã nên chấn chỉnh lại định nghĩa “anh hùng” trước khi đám quái vật này nổi lên.

Một khoảnh khắc của sự hối hận. Và như thể kẻ địch nhận ra sự suy sụp của ý chí đó.

Vô số con mắt quay ra nhìn tôi.

Một cá thể cấp độ đại tướng – để lại cho tôi lo đám hầu hạ của nó, rồi quay ra nhìn thế giới.

Ánh nhìn của nó chiếu thẳng vào tôi, lớp mai màu xám ấy vẫn bóng loáng sau vô số cú nện búa.

Một con quái vật nhìn vào tôi, như thể định kết thúc tất cả.

Chỉ với cái nhìn đó, tay phải tôi bỗng dưng trở nên bất động.

Tất cả cử động của cơ thể đột ngột dừng lại.

Nó vừa khoét sâu vào cái hố trong tim tôi à?

Hay lẽ nào ý chí tôi mềm yếu vậy? Để mà chịu thua trước một kẻ như này...

Nó còn không đến mức quá mạnh.

Hay vì những sinh vật này quá đơn giản?

Đòn tấn công của chúng không hẳn là nguy hiểm.

Tốc độ cũng chẳng nhanh lắm nữa.

Không một mánh khóe bẩn hay thủ đoạn nào.

Sức mạnh đáng gờm đấy, nhưng không là gì với tôi.

Nếu nói về sức mạnh thuần túy, tên cấp độ hộ vệ (Guardian) – xúc tu nuốt chửng cảm xúc, còn mạnh hơn nhiều.

Nhưng sao nó vẫn thắng tôi được?

Có phải vì tôi thất bại trong việc khuất phục chúng rồi để bị chỉ định công khai?

Nếu muốn thắng trong chiến tranh, trước hết phải thắng về số lượng đã.

Chả nhớ ai nói cái đấy, nhưng hẳn giờ hắn vui lắm. Có hẳn một sinh vật xuất hiện và hủy diệt nhân loại để chứng tỏ lý thuyết ấy đúng mà.

Tên thủ lĩnh sống sót bằng cách chuyển tất cả thiệt hại nhận vào cho đám hầu hạ xung quanh, và chúng lại bù lấp điểm yếu lại với số lượng vô hạn ấy.

Dù có dồn hết sức phá hủy mọi thứ xung quanh nó, những sát thương nhận vào vẫn sẽ chuyển cho một vài cá thể và tên cầm đầu vẫn sẽ sống mà thôi.

Đó là sức mạnh của số lượng – thứ mà mọi chiến thuật gia hằng mong muốn. Dù mạnh đến đâu hay chiến thuật thông minh cỡ nào, chúng cũng không thể bị đánh bại bởi một cá thể.

Cách duy nhất để đánh bại chúng là thông qua vũ lực với số lượng ngang nhau.

Chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ bị đánh bại bởi vài con số.

Trước đó tôi luôn ủng hộ ý kiến rằng chất lượng hơn số lượng, nhưng có lẽ lần này tôi phải thay đổi suy nghĩ rồi.

“Ừ, tao thua, lũ giáp xác chết tiệt này. Chúng mày thắng rồi.”

Nâng cánh tay còn lại của tôi, trong khi đang cầm búa

Cánh tay phải được giữ lại để cầm cây búa cho đến cuối.

Tôi muốn đầu hàng bằng cách nâng tay trái – thứ mà đã biến mất khỏi cánh tay, nhưng tôi nghĩ chúng cũng chả phàn nàn một việc bất khả thi về mặt vật lý đâu nhỉ?

Cạch. Cạch. Cạch cạch.

Không biết có phải chúng đã hiểu hành động đó hay không, nhưng lần đầu tiên, bọn giáp xác kia bộc lộ… cảm xúc.

Chúng búng móng vuốt, dần tập trung lại quanh tôi, như thể quyết tâm tiêu diệt kẻ địch và tiến lên trước.

Tôi dần hạ thấp cánh tay đang giơ rồi nhìn vào đồng hồ trên cán búa.

Cũng giữ chân được lúc rồi.

“Tao chỉ nói là tao thua thôi, có gì nữa đâu.”

Thua trận của tôi… không có nghĩa là nhân loại cũng thua.

Tôi vẫn chưa thể trao đi mạng sống này.

Shuuuu-

Giữa thế giới phủ một màu xám đơn điệu, một âm thanh chẳng hề đơn điệu vang lên bên tai.

Âm sắc quen thuộc, tiếng của một vật thể bay phun ra lửa khi lao đi.

Và ngay sau đó là chuỗi tiếng nổ dồn dập.

Bùm. Bùm. Bùm. Bùm bùm. Bùm. Bùm.

Vô số đợt oanh tạc yểm trợ của những cỗ máy chiến tranh trút xuống không ngừng.

Cá nhân mà nói, tôi ghét thứ âm thanh đó, nhưng vào lúc này, chẳng có gì khiến tôi hài lòng hơn thế nữa.

“Xin lỗi, đến muộn rồi.”

“Xin lỗi cái mẹ gì. Trễ 4 tiếng 23 phút đấy. Không phải bảo tôi chỉ cần cầm cự 22 tiếng thôi à?”

Giọng nói lẫn trong đó là thứ âm thanh cơ giới đặc trưng.

Một gã khổng lồ khoác trên mình bộ giáp xám khổng lồ.

Anh hùng S class – người bảo vệ của Cục Quản lý.

Librarian.

Tôi nằm trong cánh tay cơ giới của anh, hỏi ngay những thông tin cần thiết cho cuộc phản công.

“Báo cáo chiến đấu thế nào?”

“Tất cả đã được ghi lại.”

“Tuyến phòng thủ?”

“Những điểm giáp ranh Thái Bình Dương đã hoàn tất lắp đặt.”

“Có bao nhiêu người tập hợp rồi?”

“Tất cả đều có mặt.”

“Tốt.”

Hiệp sĩ màu xám cầm lấy một cây kiếm laser trên tay phải, và đẩy tôi về phía bên trái – như thể để bao bọc lấy tôi.

Cơ thể nhỏ nhắn của tôi quay ngược lại, bị ép vào khung người khổng lồ của tên hiệp sĩ.

Như một cầu thủ bóng đá Mỹ cầm lấy quả bóng bầu dục.

“...”

Sai sai.

“Không có bất kỳ cảng bảo vệ riêng biệt hoặc đơn vị vận chuyển nào đang tới sao?”

Cụ thể hơn, ít nhất cũng phải có một người khác có thể làm gì đó về hiện tượng kỳ lạ này.

“Giác quan của những người tiếp xúc với khu vực màu xám đều bị nhiễu loạn. Chỉ có số nhỏ mới có khả năng chiến đấu ở nơi này.”

Ồ, vậy à.

Thế thì khó với những người lính bình thường để chịu được nơi này – chiến trường mà gây khó cho cả tôi.

“Gắng cự đi. Tôi sẽ vượt qua nó.”

Phew.

Mọi giác quan tôi bị nhiễu loạn. Một cảm giác mơ hồ, lờ mờ như thể đang mơ.

Thao túng thực tại của Librarian.

Khi cảm giác kỳ lạ, trong trẻo lan tỏa xung quanh tôi, bầu trời và biển cả lấy lại màu sắc, và các giác quan của tôi trở lại trạng thái bình thường.

Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa quanh tôi, như thể có lớp lọc nào đó vừa được gỡ bỏ. Bầu trời và biển cả dần lấy lại sắc màu, và những cảm giác trong cơ thể tôi cũng trở về như bình thường.

Dù chỉ là một vùng nhỏ hẹp lấy lại được màu sắc, nhưng chừng đó cũng đủ để tôi lấy lại sự bình tĩnh.

Khi nhìn xuống, tôi thấy những mảng thịt xám đang trôi nổi trên mặt biển.

“Thí nghiệm hoàn tất. Đã xác nhận – có thể hồi phục thông qua năng lực của tôi.”

“Tin tốt đấy.”

Phía Đại Tây Dương đến giờ còn chưa cho máy bay cất cánh được, cỡ này cũng phải gọi là may mắn rồi

Ngay khi tôi nghĩ vậy, Librarian bắt đầu tăng tốc.

Bộ phản lực sau giáp bật sáng, anh lao thẳng về phía đám giáp xác xám đang chắn đường.

Tôi có hơi lo, liệu một anh hùng chuyên về hỗ trợ như Librarian liệu có đánh được bọn này không?

Nhưng hóa ra đó chỉ là nỗi lo thừa.

Mỗi khi cánh tay phải khổng lồ ấy vung lên, một luồng tia sáng tím lóe ra, những sinh vật xám trước mắt bị chém đôi cả lớp vỏ giáp.

Phải… cấp độ của chúng không cao đến thế…

Chỉ cần có cách xử lý được cái số lượng kia thì…

Khi đầu óc bắt đầu giãn ra, cơn buồn ngủ kéo đến.

Đã bao lâu rồi tôi mới thấy mệt đến mức này nhỉ?

Trước trận chiến, tốt nhất là chợp mắt một chút…

Giờ có đồng đội ở đây rồi… nghỉ một lát thôi.

Nghĩ thế, tôi khẽ nhắm mắt trong vòng tay của đồng đội.

***

Khi tôi lao ra khỏi phòng y tế, một người phụ nữ giữ chặt lấy tôi.

Cô mặc techwear màu xám nhạt, trong túi áo cài đầy ống tiêm – một anh hùng thuộc hệ hồi phục đã chữa trị cho tôi.

“Cơ thể anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn đâu. Anh cần nghỉ ngơi thêm-”

“Cơ thể tôi, tôi hiểu rõ nhất.”

Cuộc tranh cãi quen thuộc, chẳng khác gì những lần trước, từng chữ đều y hệt như xưa.

Tôi hiểu cô lo lắng, vì cô chuyên về chữa trị mà. Nhưng mong cô đừng cứ lặp lại cùng một câu nói mãi thế.

“Quan trọng hơn, sao cô còn ở đây? Không phải toàn bộ đều được triệu trong cuộc họp sao?”

“Tôi bên hậu cần mà mà. Với lại… tôi cũng chẳng hiểu rõ họ đang nói gì nữa…”

Cô mà là hậu cần á?

Nếu lũ quái nhân từng bị cô vặn gãy cổ mà nghe thấy, chắc chúng nó khóc thét mất.

Tôi đồng ý rằng với tính cách và sự thiên lệch trong kiến thức của Oxymoron, việc cô không hiểu nội dung cuộc họp cũng dễ hiểu thôi.

Nhưng chỉ nghĩ vậy trong đầu thôi, chẳng buồn nói ra. Tôi cũng không muốn bị ăn hành tiếp đâu.

“Đi cùng tôi đi. Dù sao thì bọn họ chắc cũng chẳng hiểu nổi chính miệng mình đang nói cái gì đâu, toàn nói nhăng cuội thôi.”

“Nếu tình trạng anh tệ hơn, dù anh nói gì tôi cũng sẽ kéo anh về đấy.”

Phải, bằng cách gây mê bằng nắm đấm, đúng phong cách của cô mà.

Tôi cùng cô ta bước đi trong hành lang, cho đến khi dừng lại trước một cánh cửa.

Nơi mà mọi thứ đã được định đoạt từ 15 năm trước.

Nơi Cục Quản lý được khai sinh.

Phòng họp của những kẻ sáng lập nên nó.

Lạch cạch.

Cánh cửa cũ nát kêu lên khi mở ra, và ánh mắt nhắm thẳng về phía tôi.

Đó là những ánh nhìn của những cựu chiến binh đã làm anh hùng ít nhất hơn chục năm trở lên.

Một cuộc họp của những kẻ điên, tự nguyện hay bị ép, hoãn ngày về hưu để hy sinh bản thân vì sự tồn vong của nhân loại.

“Xem kìa, thằng thất bại đã đến.”

“Ồn quá. Vô Hạn Thành Chủ.”

“Giờ lại không gọi là lão già nữa hả. Thế hệ trẻ bây giờ thật… ”

Đi ngang qua những chiếc ghế trống, tôi ngồi vào chiếc ghế ở giữa.

“Cậu ngồi đó làm gì?”

À, hôm nay hình như ai cũng khó tính nhỉ.

“Nếu có ý kiến thì ông thăng chức lên đứng trên tôi đi chứ. 26 năm rồi đó. ‘Tiền bối’ Vô Hạn Thành Chủ ạ.”

“Thằng chó...”

Bỏ qua cái lão già đó.

“Tình hình sao?”

“Đến muộn còn định nói gì. Đi mà đọc tài liệu đi.”

“Thế cậu đi ra ngoài thay tôi mà đánh đi. Nhất Kiếm Thiên Hạ ạ.”

“Tôi nào ăn hành đến mức vậy khi giao chiến? Cùng lớp mà xấu hổ nhỉ. Nếu là chiến binh thì né đòn chứ… ”

Bỏ qua luôn thằng kiếm “sĩ” ngu ngốc kia.

“Kung Jianping, im đi được không. Anh cũng lớn tuổi rồi mà?”

(p/s: Tiếng hàn là Kong Jianpyeong, tiếng trung là Jung Jianping)

“Calavera, cậu im đi cho tôi!”

Không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, một cuộc cãi vã nổ ra giữa Nhất Kiếm Thiên Hạ và Calavera – vừa mới mắng mỏ tôi xong.

Họ có phải trẻ trâu nữa đâu? Cãi lộn cái gì thế?

Bỏ qua bộ võ phục ồn ào, rung rinh của Nhất Kiếm Thiên Hạ, tôi gõ vào máy tính bảng chứa các tài liệu đính kèm.

Lộ trình sơ tán dân, vị trí dự kiến dựng hàng rào sau hàng rào tạm thời hiện tại, số lượng anh hùng đã phản hồi lệnh điều động.

Ừm? Số anh hùng phản hồi lệnh điều động vượt quá 90% sao?

“Số anh hùng đáp ứng lệnh động viên nhiều quá nhỉ? Hơn 90% à?”

“Ơ? Chú nói cái gì thế. Không thể nào quá 90% chứ? Rốt cuộc chú đang mù à… ơ?”

“Hơn 90% á, Crimson Hammer cũng biết đùa hả… phải không?”

Cộc cộc cộc.

Tiếng gõ tablet vang khắp phòng họp, như thể không tin được chuyện này xảy ra.

Lũ chó chết này. Chính chúng còn chưa đọc tài liệu mà lại dám chửi tôi à?

“Phía ta đã thao túng thông tin về kẻ địch. Nếu mấy thằng nhóc thấy những thông tin thật thì chúng sẽ bỏ chạy hết, nên ta chỉnh lại cho bớt hoảng sợ.”

Vô Hạn Thành Chủ gõ vào bàn bằng cây gậy rồi lên tiếng.

“Nếu phát thông tin cậu mang tới nguyên xi thì kết quả sẽ rõ như ban ngày, giống như đợt điều động định kỳ, mọi người sẽ bỏ chạy hết.”

Tiếng cười khẩy của lão già vang lảnh lót trong phòng họp, và hầu hết những người tham gia gật đầu tán thành.

“Lão đã chỉnh đến mức nào?”

“Ta sửa thông tin về sự tồn tại của tên thủ lĩnh, cấp bậc của chúng, và phần liên quan tới thế giới xám mà cậu đã trải qua.”

“Phân tích về thế giới xám đó thì sao?”

“Librarian nói nó tương tự kiểu thao tác thực tại của hắn. Hiện bên nghiên cứu và bên chỉ huy đã được huy động toàn lực để xác minh.”

A, hóa ra Librarian vắng mặt vì lý do đó. Nếu đội nghiên cứu và chỉ huy vắng mặt… thì những người còn lại ở đây toàn là mấy kẻ ngớ ngẩn.

Bảo sao ồn thế.

“Vậy kế hoạch đã được quyết chưa?”

“Đang định nói chuyện đó thì, may quá cậu tới. Đỡ phải nói lại lần nữa.”

Bíp.

Vô Hạn Thành Chủ chạm tablet, màn hình lớn phía trước phòng họp chuyển cảnh.

Từ cảnh tôi chiến đấu với đám giáp xám, chuyển sang ảnh vệ tinh.

Nhìn tổng thể thì là ảnh vệ tinh bình thường, nhưng giữa biển có thứ dễ nhận thấy.

Một vùng biển nhuộm xám lan rộng.

“Chúng không tiến thẳng về đất liền gần nhất mà ưu tiên chiếm càng nhiều đất càng tốt phải không?”

Nếu vậy, thời điểm đến hàng phòng ngự sẽ muộn hơn dự kiến. Với tốc độ đó thì khoảng 2–3 ngày nữa.

“Có vẻ chúng định mở rộng lãnh thổ hơn là tấn công à.”

Giọng Vô Hạn Thành Chủ bật lên vẻ hứng khởi.

“Dù chúng có nổi loạn tới đâu thì cũng chỉ là thú vật thôi.”

Grrrr…

Tiếng cười khốn nạn của lão già vang lên.

“Vậy kế hoạch thì rõ rồi chứ. Ta sẽ dựng hàng rào bằng sức mạnh của mình và giảm số lượng kẻ địch. Chỉ vậy thôi.”

“Không khác gì mọi khi nhỉ.”

“Thế càng tốt chứ, thằng nhóc khốn nạn.”