Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 103

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5425

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11773

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13808

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1971

WN - 30. Quá khứ

Công đoạn hoàn thiện cuối của một nghệ nhân.

Một nơi ấm áp cuối cùng tràn ngập tình yêu và nỗ lực, không như những động tác nhanh nhẹn trước đó.

Con bé quệt một đường trên khuôn mặt nó, và bức tượng đã mở một nụ cười rạng rỡ.

Một kiệt tác sẽ thể hiện sự tồn tại hoặc trống vắng của thứ gì đó mà chúng ta không biết.

Nếu vậy, đây cũng có thể được coi là một kiệt tác.

Bởi vì với một công đoạn hoàn thiện cuối, nó cảm giác như thứ gì đó đang sống, không phải chỉ đơn thuần là bức tượng.

Một thứ gì đó mới nãy tưởng chừng chỉ là một bản sao của tôi, giờ đã tách ra thành một sinh vật độc lập.

“Xong rồi!”

Linsua mỉm cười rạng rỡ, công bố tác phẩm của mình.

Một “tôi” khác hiện ra trước mắt.

Đang mỉm cười, đang hạnh phúc.

Một gương mặt mà tôi chưa từng thấy trong gương.

Kẻ nào đó đang đi tìm hạnh phúc, nhưng không phải là tôi.

Như một bản thể ở thế giới phản chiếu, bị ngăn cách bởi bức tường không thể vượt qua.

Một “tôi” không thể nào tồn tại, lại đang ở ngay đó.

Đó là hình ảnh về tôi mà con bé nhìn thấy sao?

“Giống cha y hệt đúng không?”

“Ừ.”

Tôi giữ chặt ý nghĩ đó trong lòng, nhìn vào mắt con bé, đối diện với ánh nhìn ấy.

Tôi đang mang gương mặt nào lúc này?

Liệu “tôi” mà tôi không thể thấy có đang khắc lên biểu cảm như bức tượng kia chăng?

Tôi khẽ vuốt bàn tay con bé.

Những vết nứt nẻ và dòng máu chảy ra đang dần khô lại.

Tuy vết thương này sẽ mau lành, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy bàn tay nhỏ ấy bị xoắn vặn đến thế.

Có lẽ phần da thịt và móng biến mất kia đang nằm lại đâu đó trong bức tượng ấy.

“Không phải lúc nào con cũng thế này chứ?”

“Vì là của cha nên con mới tập trung như vậy thôi!”

“Ừ. Bình thường không cần cố gắng đến mức này đâu.”

Để tạo ra quái nhân ấy, con bé lấy mảnh vụn của cảm xúc làm trang sức và mài dũa kiệt tác bằng máu cùng thịt.

Liệu tôi có thể để thứ đótung hoành giữa thế giới loài người được không?

Phải chăng, chính tính cố chấp của tôi lại sắp khiến một ác mộng mới được sắp được thả ra thế gian?

Một thứ vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi đã hình thành theo ý nghĩ của chính tôi.

Một thứ tỏa ra áp lực gây ngột ngạt ngay cả khi chưa cất hơi thở đầu tiên.

Phải chăng Baek Sihyeonkhi lần đầu tiên nhìn thấy tôi, cũng đã cảm nhận cảm giác này?

“Linshua, vậy xong hết chưa?”

“Chưa đâu! Con còn phải ban cho nó một tính cách nữa. Vì là của cha, nên cha sẽ làm được thôi!”

“Thế còn gene thì sao?”

“Ý cha là máu á? Cha chỉ cần đặt tính cách của mình vào là xong.”

Phải chăng vì đây là tạo tác nằm ngoài thứ công nghệ sinh học của nhân loại?

Gene của tôi có vẻ không quan trọng. Nó chỉ ở đấy cho công đoạn hoàn thiện thôi.

Đoán là tôi phải tự làm rồi.

Tôi xốc lại bản thân rồi đi đến phía trước bức tượng.

“Như nào?”

“Đặt tay của cha lên trái tim rồi nghĩ về tính cách mà cha muốn truyền cho nó là được!”

Tay phải lên ngực.

Tôi nhớ lại lúc ký khế ước ma pháp thiếu nữ.

Cho dù như thế. Giơ tay lên...

Phew.

Cơn gió thoáng qua.

Trước khi kịp định hình ra, chúng tôi đã bị cô lập trong chiều không gian mà cơn bão ma lực lớn mạnh dần.

Tôi, được nhào nặn bởi sức mạnh của dị giới và tôi – với tư cách là chính tôi.

Nếu vậy… cô sẽ bước tới thôi.

Bước.

Tiếng gót giày vang lên.

Xuyên qua cơn bão, côxuất hiện.

Một ma pháp thiếu nữ khoác trên mình màu trắng và lam, tay cầm chiếc búa vàng rực rỡ.

Chính là Tôi – ma pháp thiếu nữ.

Không biết đó là bản chất thật của ma pháp thiếu nữ, hay chỉ là hình hài của nó, nhưng đây đã là lần thứ ba.

Lần đầu tiên, chẳng có cảm xúc nào cả.

Lần thứ hai, cô để lộ tình cảm.

Vậy thì lần thứ ba này sẽ là gì?

Vì sao, tôi lại thốt ra những lời mà suốt đời chưa từng nói được?

“Cô là ai?”

“…”

Cuối cùng tôi cũng nói được thành lời.

30 năm qua.

Tôi đã chứng kiến vô số ma pháp thiếu nữ.

Tôi đã nói chuyện với vô số ma pháp thiếu nữ. Họ đều nói rằng.

Ma pháp thiếu nữ không xuất hiện khi chúng tôi ký khế ước.

Họ đã nhìn thấy ánh sáng.

Họ đã nhìn thấy Nữ hoàng.

Họ đã ký khế ước với Linh thú (mascot)

Đã bước đi trong thế giới mờ tối, nắm lấy cây trượng ma pháp.

Dẫu có nhìn thấy những sinh vật kỳ dị.

Thì chính bản thân mình – họ chưa từng thấy.

Đây là thứ mà tôi đã nên hỏi trong cuộc gặp mặt lần 2.

Nhưng những lời lẽ đó không nào tuột ra khỏi miệng tôi được, vì tôi cảm giác không muốn.

Thế mà, vì lý do nào đó, tôi lại nói được bây giờ.

Cô là ai?

Cô ta vô cảm trước câu hỏi tôi.

Tôi nghiêng đầu nhẹ rồi nhìn vào bức tượng đối diện.

“Chúng ta đã đến đây rồi.”

Ý là cô không muốn trả lời chứ gì?

Cô ta ngồi bệt xuống sàn.

“Ta sẽ quan sát, vậy nên cứ làm đi.”

“Cô đang nói cái quái gì thế?”

“Chả phải ngươi đang cố tạo ra một sinh vật sống sao? Vì là lần đầu, ta phải chắc chắn rằng ngươi không phạm sai lầm nào.”

Lần đầu? Khế ước?

“Đấy là một con quái vật.”

“Ngươi cũng thế. Cơ bản là chả khác gì nhau.”

“Quái vật khác với con người.”

“Nếu ngươi muốn nghĩ vậy.”

Chả được tích sự gì.

Cũng chả có câu trả lời nào.

“Chẳng phải cô đến đây để làm gì đó sao?”

“Ta đang quan sát ngươi đó. Nhanh lên, nhà đầy việc.”

Tự dưng, câu từ của cô ta trở nên kỳ lạ.

Cái gì thế?

Bầu không khí bí ẩn biến mất trong chốc lát, khói thuốc lá tỏa ra từ đâu đó.

Điếu thuốc màu trắng được đặt vào miệng cô ta.

Cạch, cạch.

Phía sau đầu cây búa biến thành bộ đốt phản lực.

Đốt lấy đầu của điếu thuốc.

“Lãng phí thời gian là lựa chọn của ngươi, nhưng lựa chọn cuối cùng của ngươi không phải là chắc chắn sao?”

Như đang nhắm bắn với độ chính xác tuyệt đối, làn khói tỏa ra từ miệng cô ta phóng thẳng đến tôi với một áp lực kinh khủng.

Ừ...gì cũng được, chả có nghĩa lý gì với tôi.

Tôi đã quyết định thả con quái vật này ra ngoài thế giới rồi.

Tôi đặt tay phải lên ngực bức tượng.

Tôi nhớ lại cái ngày đó 30 năm trước. Rồi, tôi chậm rãi xoay cổ tay.

“Tốc độ chậm thôi. Luôn giữ đều tay. Và đặt cả trái tim vào đó.”

Cô ta biết tôi đang nghĩ gì sao? Cứ khẽ buông lời khuyên như vậy.

“Ồn quá.”

“Vậy thì, tự làm theo cách của ngươi đi.”

Tch.

Ít ra lúc còn bao phủ bởi bầu không khí thần bí, còn dễ chịu hơn nhiều.

Dẫu nói thế, tôi vẫn làm theo lời chỉ dẫn của cô, chậm rãi xoay bàn tay.

Cầu cho thứ tồn tại ấy, dù là quái nhân, vẫn giữ được chính nghĩa.

Cầu cho nó không biết đến nỗi thống khổ mà tôi từng gánh.

Cầu cho nó có thể ở bên con gái cô độc của tôi.

Cầu cho nó cất vũ khí lên vì những kẻ yếu đang chịu đau đớn.

Cầu cho nó giữ trong tim lý tưởng bất khuất.

Cầu cho nó không bị nhuộm bởi dục vọng cháy bỏng trong lòng.

Cầu cho nó không ban lòng thương với kẻ thù tàn nhẫn.

Cầu cho nó biết ôm lấy tín niệm của người khác.

Cầu cho nó không đòi hỏi phần thưởng cho hành động của mình.

Cầu cho nó đừng coi đời mình là điều thiêng liêng.

Cầu cho nó luôn thách thức thế gian bất công này.

Cầu cho nó bảo vệ nền hòa bình được đúc nên từ máu của những anh hùng.

Cùng lúc đó, bàn tay tôi đã xoay được một vòng.

“Phức tạp thế? Có mấy câu còn mâu thuẫn với nhau nữa.”

“Cô còn đọc được suy nghĩ à?”

Cô ta đang làm cái quái gì thế?

Chả biết cái khế ước diễn ra như nào, nhưng dựa trên sự im lặng của cô ta, tôi không nghĩ có vấn đề gì lớn lao.

“Xong rồi à?”

“Ừ.”

Cô ta bỏ điếu thuốc khỏi miệng rồi trở về tư thế ban đầu.

Cầm lấy cây búa và mang lên mình trang phục ma pháp thiếu nữ sạch sẽ,

Cô ta nhìn y chang tôi, không như bức tượng, nhưng tôi không thấy khó chịu.

Nếu bức tượng là phản chiếu của tôi trong gương, thì cô ta là phản chiếu của tôi trên mặt nước.

Hình phản chiếu bị vỡ và mờ, nhưng có thể bóp méo sự tồn tại đó bằng cách vươn ra xa.

Cảm nhận được cơn bão ma lực dần đến hồi kết, tôi hỏi.

“Cô là thứ gì?”

“Ta đã nói với ngươi tất cả từ ngày đầu gặp mặt rồi. Thế thôi.”

Bầu không khí bí ẩn đó trở lại, rồi cô vung búa.

“Cẩn thận. Thời gian đang bắt đầu chuyển động.”

Vung cây búa trên vai, rồi cô biến mất.

“Linshua.”

“Dạ?”

“Cha vừa làm gì vậy?”

“Cha vừa đặt bàn tay lên bức tượng rồi vặn một vòng á!”

Vẫn y chang lần đó. Chỉ có tôi mới thấy được cô ta.

Một kẻ mà đến cả Unho cũng không biết tới.

Không, lẽ nào đó là tôi?

Tôi không biết nữa.

Tôi rút tay ra khỏi bức tượng.

Rắc rắc.

Hơi đau chút.

Miếng da dính lại trên bức tượng bị xé toạc ra, và bức tượng hít phải thứ máu và da còn sót lại trên bề mặt.

“Này! Ngươi không được làm thế!”

Linshua tức giận vì tay tôi bị rách, rồi đập vào phía sau đầu bức tượng, tất nhiên, chả có phản ứng gì xảy ra.

“Bức tượng mà cũng có cảm giác à?”

“Nó không còn là bức tượng nữa. Giờ là sinh vật sống rồi.”

“Thật á? Vẫn là bức tượng thôi mà.”

“Nhưng ý thức đã thức dậy rồi! Nó sẽ sớm cử động thôi.”

…quả nhiên, khác biệt của một “chuyên gia” là ở chỗ đó sao.

Tắc. Tắc. Tắc.

Tay của Linshua liên tục đánh vào bức tượng.

“Không được ăn thịt người. Và ông ý là cha ta!”

Khung cảnh vừa nói chuyện vừa đánh bức tượng trông khá kỳ quái, nhưng trong mắt Linshua, có lẽ nó như người bạn của con bé.

Cũng như việc khóc lóc thảm thiết khi con chim bằng sứ bị vỡ, nói rằng bạn con bé đã chết, có vẻ như phạm trù mà con bé coi như sinh vật sống khác với chúng tôi.

Giờ mới nhớ lại, con chim sứ đó thực sự có lẽ đã sống dậy nhờ sức mạnh của Linshua.

“Sẽ mất bao lâu để nó cử động?”

“Con nghĩ nó chả lâu đâu. Có lẽ vì thừa hưởng tính cách của cha, nó sẽ nhanh thôi ạ.”

“Vậy đi ăn thứ gì đó thôi. Con đói không?”

Dù sao con bé cũng đã tập trung hàng giờ đồng hồ để hoàn thành bức tượng.

“Hự!”

Linshua gật đầu mãnh liệt với biểu cảm vui vẻ.

“Nhà hàng ở đâu vậy?”

“Không xa lắm đâu ạ!”

Tôi rời khỏi xưởng, đi theo Linshua đang vui vẻ chạy.

Cót két.

Cánh cửa mở ra, ánh sáng chiếu rọi xuống.

Ánh sáng tự nhiên, chứ không phải của đèn.

Bầu trời rộng.

Bầu trời xanh rộng ở bên kia cửa kính bao phủ tầm nhìn tôi như thể đang ở trên tòa nhà cao tầng.

“Chẳng phải đẹp lắm sao? Nó tuyệt nhất khi nhìn từ trên này xuống!”

“Ừ, đúng thế, đẹp lắm.”

Bầu trời thì trong mây thì xanh.

Và tòa tháp đôi mà tôi đã từng thấy rất nhiều lần-

...?

Tòa tháp đôi?

Giật mình bởi sự hiện diện của tòa nhà, tôi chạy ra cửa kính.

“Đừng chạy nữa, Cha! Nếu cha mà phá vỡ của kính lần nữa, con sẽ gặp rắc rối đó!”

cd99590f-c580-44f5-8137-034255b0603a.jpg

Đừng lo, cha có thể kiểm soát sức mạnh mà. Nhưng chỉ có mỗi vấn đề đó à?

Trông nó to hơn tòa tháp đôi trong quá khứ của tôi, những chắc chắn đây vẫn là nó.

Một tòa tháp khổng lồ gắn vô số thiết bị để kiểm soát xung quanh.

Tôi bám chặt vào lớp kính mỏng manh như thể sắp tan vỡ.

Dòng người đi lại đông đúc, như thể đang ở giữa trung tâm nền kinh tế.

Khung cảnh và tòa nhà quen thuộc.

“Linshua. Chúng ta đang ở đâu vậy?”

Cầu mong cho những dự đoán của tôi sai và tôi chỉ đang bị lẫn thôi. Cứ nói là một đám quái nhân kỳ quặc tụ lại và xây dựng một thành phố. Có lẽ sẽ khiến tôi cảm thấy an tâm hơn.

“Mấy chú kỳ lạ đó nói rằng đây là New York, Hoa Kì.”

Câu trả lời tệ nhất cũng đã đến.

“Vậy tòa tháp đôi ở kia là chi nhánh Hoa Kì của Cục quản lý...?”

Trung tâm thương mại thế giới trước đây là gì?

“Vậy mấy chú bảo con là không được ra ngoài á.”

Tôi lập tức quay mặt về Linshua và nắm lấy vai con bé. Vì cao hơn tôi, tay con bé có vẻ ngang với vai tôi, mà không quan trọng.

“Linshua, con có thể giúp cha một việc không? Việc gấp đó.”

“Hử?”

Tôi nói với Linshua – đang gật đầu lia lịa.

“Triệu tập tất cả các thanh viên ban lãnh đạo Hoa Kì. Ngay lập tức.”

Tôi muốn nghe mấy tên điên này nghĩ gì khi lập cái trụ sở ở đây.

Dù muốn chửi rửa chúng lắm, nhưng phải kìm lại vì Linshua đang ở trước mặt.

“Thế còn đồ ăn ạ?”

“Hãy ăn sau khi xong việc. Thứ này quan trọng hơn nhiều.”

Lần đầu tiên kể từ lúc đoàn tụ, khuôn mặt của Linshua có vẻ ủ rũ.

Có lẽ con bé rất muốn đi ăn cùng tôi, nhưng giờ phải đặt sự an toàn của Linshua lên hàng đầu.

“Xin lỗi. Cha sẽ xong sớm thôi. Con có thể gọi các ban lãnh đạo chứ?”

“Chúng ta sẽ đi ăn cùng nhau chứ? Hứa nhé?”

“Ừ. Cha hứa.”

Móc ngón út vào nhau.

Những kí ức lãng quên quay trở về.

Kí ức mà khi tôi để lại con bé cho chúng chăm sóc.

***

“Cha sẽ đến thường xuyên chứ?”

“Ừ. Cha sẽ cố đến nhiều nhất có thể.”

Tôi không hề có ý định bỏ rơi Linshua. Chỉ là lũ quái vật con bé tạo ra ngày càng mạnh và có nhận thức của riêng mình, khiến chúng trở nên khó quản lý được trong thế giới loài người.

Không, nếu tất cả chỗ đó là vấn đề, thì tôi có thể dễ dàng lo liệu được. Lũ quái vật mà Linshua tạo ra không có thù hằn với loài người. Vấn đề ở đây là Cục quản lý sẽ nghi ngờ tôi.

Vì Linshua, phải có hành động được thực hiện.

“Cha hứa chứ?”

Ngón út nhỏ nhắn giơ ra.

“Ừ, cha hứa.”

Ngón tay tôi, tuy nhỏ nhưng vẫn to hơn của con bé, móc vào.

Có vài giọt lệ ở khóe mắt, nhưng con bé vẫn mỉm cười.

***

“...”

Tôi đã sống ích kỷ ra sao.

Hai ngón út móc vào nhau.

“Cha sẽ không phá vỡ lời hứa này đâu.”

“Hử? Lời hứa nào ạ?”

“Không có gì.”

Rồi. Giờ thì, cái đám lãnh đạo này.

Nói tôi nghe xem đang nghĩ cái đ*o gì thế, mà lại ra đây.