Đôi mắt tím sâu thẳm như vũ trụ hướng về tôi.
Vẫn là đôi mắt đó – không mang chút tiêu cực nào, chỉ toàn là niềm vui của sự đoàn tụ và sự khao khát đó.
Mặc dù con gái tôi là một giống loài khác, không khó để đọc được cảm xúc của con bé.
Những cảm xúc mâu thuẫn phản chiếu qua tấm gương màu tím đó, như tái hiện lại bản thân tôi.
“Cha!”
Một cô gái nhỏ, rạng rỡ mỉm cười chạy lao đến tôi.
Đó không phải là phản ứng mà một đứa trẻ sẽ thường làm khi gặp lại cha mẹ đã bỏ chúng hàng năm trời.
Nếu là trường hợp đó, tôi cũng nên làm một người cha mẫu mực với con bé. Tôi dang tay ra đón Linshua, đang chạy đến chỗ tôi.
Hơi ấm và cảm giác mềm mại bao phủ lấy cơ thể tôi.
“Hehe.”
Tuy giờ đã cao hơn cả tôi, nhưng tôi nghĩ con bé vẫn đang ở tầm tuổi thích được nuông chiều.
Trong quá khứ, tôi sẽ thường vuốt ve cặp sừng, nhưng giờ tôi còn chật vật mới chạm tới đầu con bé.
Liệu tôi có xứng đáng được hưởng thụ sự ấm áp này không?
Tất cả là lỗi của tôi.
Để mặc con gái một mình. Không thể buông bỏ mọi thứ vì con bé.
Tình huống của Linshua là kết quả của một thứ gì đó tôi không thể chọn lựa.
Tôi không thể tiếp tục làm anh hùng, cũng chẳng thể quay lưng với anh hùng vì con gái.
“Cha xin lỗi.”
“Sao thế ạ?”
Nhưng Linshua chỉ e thẹn mỉm cười, như thể con bé đơn giản chỉ là rất vui khi được gặp lại tôi.
Sau khi ôm con bé được một hồi, con bé nhìn tôi rồi mở miệng.
“Unho đâu ạ?”
“Cậu ta không theo cha hôm nay. Cha sẽ mang cậu ta theo sau.”
“Hự!”
Tôi cầm lấy món quà định tặng cho Linshua – đang mỉm cười rạng rỡ, đặt vào tay trái con bé.
“Cha có thứ khác cho con thay vì Unho nè...”
“Cái gì thế ạ?”
“Quà sinh nhật. Cha xin lỗi vì đã chậm trễ.”
Tôi đưa hạt giống đặt vào tay Linshua. Một tinh thể màu đen, ngược lại với làn da tái nhợt của con bé.
Linshua giơ tay lên khám xét cục tinh thể sau khi nhận lấy nó, có hơi quá khổ với bàn tay nhỏ nhắn, đôi mắt tím của con bé soi xét nó bằng ánh sáng trên trần nhà.
Một hành động mà tôi chẳng hiểu có nghĩa lý gì.
Ánh sáng không xuyên qua cục tinh thể và đến được đôi mắt con bé, cũng chẳng làm thay đổi màu của nó.
“Đẹp quá!”
Nhưng phải có thứ gì đó trong đôi mắt con bé mà tôi không nào hiểu nổi.
“Vậy thì tốt quá.”
“Vâng! Cha à! Con cũng có thứ muốn cho cha xem!”
Linshua cầm lấy hạt giống với tay trái rồi kéo tay áo tôi bằng tay phải.
Một biểu hiện quen thuộc mà tôi đã gặp nhiều lần, mỗi khi con bé có thứ gì đó muốn cho tôi xem.
Kéo lấy tay áo tôi, để khoe tác phẩm của con bé.
Mặc dù đã lớn hơn và hành xử không như hồi nhỏ, tôi để bị kéo đi bởi sức của con bé, vờ như không kháng cự lại được.
Vậy nên tôi đang đứng trước bức tượng màu đen.
Bức tượng điêu khắc từ đất sét mà con bé đang làm dở từ nãy.
Kích cỡ và những chi tiết bên ngoài không khác gì tôi.
Một thứ tinh xảo đến nỗi mà có thể tưởng rằng như đang nhìn vào gương nếu không vì màu của đất sét.
“Con đã làm rất chăm chỉ để tạo ra nó bởi vì cha nói cha cần chúng!”
Những lời đó khiến con tim tôi quắt lại.
Và tôi thề sẽ đập cái đầu tên Al’Shel thành con mực.
Vậy là gã giao trọng trách tạo quái nhân cho con gái tôi?
Al’Shel, thằng khốn này, gã giao nhiệm vụ này cho con gái tôi, trong khi hắn đang ở một tổ chức mà con gái tôi là lãnh đạo.
Đối xử với sếp thế à?
Trong khi tôi đang suy nghĩ nên đập đầu thằng Al’Shel thành hình gì, tay trái Linshua vươn tới bức tượng.
Ngay lúc tay trái Linshua chạm lấy bức tượng, hạt giống cầm trong tay của con bé dần bị hấp thụ vào đó.
“Thế cũng được à? Với cái đó thì con còn có thể kết bạn mới đấy.”
Không hiểu sao, mỗi lần nói chuyện với Linshua, lòng tôi lại lắng xuống, nên tôi nhẹ nhàng dỗ dành cô bé bằng giọng ôn hòa.
“Vì đây là món quà con tặng cho cha nên không sao đâu! Với lại, cái này không phải bạn mà là quái nhân! Mấy chú quái nhân đã bảo con phải gọi như thế.”
“Con học giỏi lắm.”
Mặc dù không có ý định dạy con bé về thế giới bên ngoài, cũng là lẽ thường khi con bé học được những thứ đó từ lúc gã giao phó Linshua nhiệm vụ này.
Đã cố gắng đến vậy để ngăn con bé tiếp xúc với thế giới ngoài, nhưng… chẳng còn cách nào khác.
Vì đây là cách duy nhất để cứu cô bé – người không còn có thể sống trong thế giới loài người.
Không, nói thế cũng sai. Nếu thật sự tôi nghĩ cho con bé...
...nếu tôi có đủ dũng khí để vứt bỏ tất cả.
Giấu đi nỗi đau đang dâng lên trong lòng, tôi chỉ tay về phía bức tượng.
“Con làm đẹp lắm. Nhưng này, nó có thể biến hình sang dáng khác không?”
“Biến hình? Sao lại cần làm thế ạ?”
Vớ vẩn thế nhỉ. Anh còn không thèm giải thích rõ ràng à? Al’Shel, nghe vẻ cái đầu con mực vẫn còn chưa đủ.
Tôi cầm lấy cây xà beng, nghĩ rằng mình nên vặn đầu gã thành con hải sâm.
Phụt.
Những hạt đen phun ra từ cơ thể khiến tầm nhìn tôi chìm vào màu tối. Mọi thứ tôi đang mặc đều chuyển sang sắc đen sâu thẳm.
Sau một khoảng thời gian biến thân ngắn ngủi, tôi để mặc những hạt đen tản ra quanh mình, khoe với con gái hình dạng mới của tôi.
“Phải biến hình được như thế này mới gọi là xịn chứ.”
“Cha giỏi quá!”
Con bé bám lấy tôi, đôi mắt sáng long lanh ngắm nhìn ngoại hình mới của tôi. Khuôn mặt con bé tràn ngập sự tò mò và thích thú.
“Cha, màu tóc của cha giờ giống con rồi nè. Chúng đều màu đen!”
“Ừm, cha biết.”
Mái tóc đen. Linshua từng hỏi vì sao tôi trông không giống con bé.
“Vậy thì cái ngoại hình này cũng khả thi...”
Khung cảnh vũ trụ màu tím che khuất tầm nhìn.
Những vì sao trên đó thì thầm vào tôi.
Ban đầu… đó là gì, thứ đang ở đó, hiện hữu trong thuật ngôn của thế giới này sao?
Chẳng phải là một đẳng cấp không nên tồn tại sao? Kẻ ấy, há lại tạo ra thứ đó sao?
Ta chưa từng tạo vật như thế. Là hành vi của “kẻ khác” ư — của Đạm(淡) hay Hoàn(幻)?
Dẫu phụng theo Bổn Cực(本極), vì sao vật ấy lại hiện hữu — thứ mà ta không định ra?
Là “Vô” (無) mới do bọn chúng tạo lập chăng? Một dạng tồn tại vượt khỏi đạo nguyên sao?
Ta chẳng cảm thấy khí vận nào — làm sao chứng minh nó là thực thể được?
Nó thuộc về tầng Cực vi(極微) nào? Từ giới(界) nào mà lạc đến đây?
Dù hợp cả năng lượng của Tầng Trên, Ae(㱯) vẫn chẳng biến đổi — bản chất bất khả hoán.
Hãy khuấy động Sự Thương(悲) — ngươi định diệt Luật sao? Là ý chí của ngươi thật ư?
Dẫu vậy, ta vẫn còn ý niệm. Hỡi kẻ kia, hãy nuốt lấy Dị Giới(異界), rồi tồn sinh đi.
Tồn lập của Giới đang dần hoàn nguyên,
huống chi bản chất như vậy — sao có thể được tái tạo?
Liệu việc tạo ra bản chất ấy có thể sao? Nó sinh ra như Lý(理) — hay như Hoàn(幻)?
Là sinh vật được khai sinh, hay là Hoàn đã chứng kiến tận cùng? Ta hỏi ngươi, Hoàn(환).
Hỡi Ma(魔) — ngươi là gì? Hãy ghi nhớ khí vận của Pháp(法) và tự khởi phát bản Cực(㘌) đi.
Tự khai phóng bản Cực(㘌) của chính mình — thời gian đang chuyển động… Mệnh đã hợp.
(p/s: đoạn này cực khó hiểu lẫn khó dịch, tác giả viết thiếu chủ vị lẫn sử dụng cổ tự nên việc nhận diện tên riêng có hơi khó khăn, nhưng tôi sẽ giải thích nôm na chút, tránh spoil hết cỡ có thể:
- Lý: có thể hiểu nôm na là quy luật, đạo của mọi thứ, cái này là chơi chữ thôi
- Cực: như cái tên, cực hạn của một trạng thái hoặc sự vật
- Giới: thế giới, ở đây là dị giới hay otherworld
- Vô: hư vô, phủ định của sự tồn tại
- Hoàn: có thể hiểu là Ảo/Huyễn
- Thương: lòng từ bi, chơi chữ như Lý thôi
- Ma: □□□□□□__□□□□□□
- Dam: □□□□□□__□□□□□□
- Ae: □□□□□□__□□□□□□)
Kingg—
Tiếng ù chói tai vang bên tai tôi.
“Cha?”
Cái gì quái gì vừa xảy ra vậy?
Những câu chữ đứt quãng chảy vào tâm trí tôi.
Một chuỗi ký tự không thể hiểu được.
Sự kết hợp của những chữ như thể vô nghĩa biến mất khỏi trí nhớ tôi.
Tôi nhìn vào đôi mắt Linshua lại, nhưng phản ứng trước đó không xảy ra.
“...không có gì. Con có thể làm nó giống hình dạng này của cha không?”
“Được ạ. Dù sao thì nó trông cũng y hệt cha rồi. Chỉ có quần áo là khác chút thôi, vậy nên không vấn đề!”
Sau khi nói thế, Linshua lại quay trở lại làm việc.
Khi công đoạn hoàn thiện bắt đầu, những chi tiết ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Ngón tay nhỏ nhắn của con bé vuốt trên lớp đất, tạo nên những họa tiết trên trang phục và rồi vẽ biểu cảm khuôn mặt.
Tay của Linshua ngày càng thoăn thoắt. Bàn tay vừa mới đang vẽ khuôn mặt giờ đây đang tạo từng nếp gấp cho trang phục, và sau khi hoàn thành những nếp gấp, con bé khắc họa từng nhóm cơ trên mặt vào bức tượng.
Nhanh hơn bao giờ hết.
Giai đoạn hoàn thiện cuối cùng để tạo ra một người bạn.
Linshua có vẻ đang chìm đắm trong việc tạo ra sinh mệnh mới, dồn toàn lực vào thứ đó.
Tôi nhìn khung cảnh hoài niệm và gợi lại mớ chữ cái vô nghĩa vừa xuất hiện trong đầu.
Những ký tự kì lạ còn không tạo thành một câu hẳn hoi. Có lẽ vì thế, tôi không nhớ lại chúng một cách rõ ràng được.
Như thể để dọa tôi bất ngờ hay gì đó. Là ai đã thấy và phán xét tôi?
Điều này chưa từng xảy ra từ lúc tôi chung sống với Linshua, vậy tại sao lại là hôm nay?
Hay vì tôi đã trở thành một quái nhân? Hoặc đó là hiệu ứng tẩy não áp dụng lên quái vật?
Phải chăng đây là cách để phòng ngừa các tạo vật từ Linshua phản lại chủ của chúng?
Vì con quái nhân vừa được sinh ra này sẽ nhìn thẳng vào mắt Linshua, giả định này cũng có lý.
Theo dòng suy nghĩ ấy, tôi gợi lại sự hiểu biết mà mình ghi nhớ được, nghi hoặc rằng có thể mình đã bị thao túng tâm lý.
Mã khóa 158426.
Nhà của ngươi là 158426, nhà của chúng ta là 158426.
Ta là 158426, ngươi là 158426.
Hành động của ta là 158426, suy nghĩ của ta là 158426.
Địa điểm hiện tại là 158426, thời gian hiện tại là 158426.
Không có sai sót nào được phát hiện ngay cả sau khi tự kiểm tra lại bằng thao túng tâm lý.
Tôi quét lại bộ não vài lần với nhiều câu khác nhau, nhưng kết quả vẫn y nguyên.
Một mã khóa được tạo ra để hiện lên trong tâm trí khi tôi nghĩ đến những suy nghĩ gây ra nhiều nỗi đau tinh thần nhất theo thống kê.
Nhưng khi suy nghĩ bị thao túng, những mã khóa tương ứng cũng sẽ thay đổi đôi chút, vậy nên có thể nhận ra nhanh chóng, nhưng trường hợp này, nó y chang mã khóa ban đầu.
Thậm chí còn không phải là thao túng tâm lý. Thế cái đống chữ đó là thứ quái gì?
Có vài dòng còn vương lại trong đầu tôi.
Những chữ cuối.
Thứ gì đó có thể ghép thành câu nói.
“Thời gian chuyển động.”
Chẳng phải quá rõ ràng sao?
Không có lý do gì để thời gian bất động.
Tôi vừa mới có cuộc đoàn tụ với con gái, nhưng những câu hỏi mới đang dâng lên.
Hàng loạt sự kiện xảy ra chồng chéo lẫn nhau, như thể đang chờ đợi tôi.
Có thể là một sự kiện vừa bắt đầu mà tôi chẳng hề biết ở đâu.
Sự tập trung suy nghĩ đó bị ngắt quãng bởi một câu nói từ con gái tôi.
“Cha à, cha đang làm phiền con đó, vậy nên cha đi ra dùm con với.”
Không lẽ con bé không thích tôi đứng ngơ ra ở đó à?
“Sao thế? Khó tập trung à?”
“Không đâu, thực ra con cũng muốn cha xem con làm lắm.”
Thay vì trả lời, con bé kéo lấy chiếc váy của tôi.
“Là vì bộ đồ này đang cản trở con làm. Nó phiền lắm.”
Lúc trước, tôi còn không hiểu được con bé đang định nói gì.
Có phải vì sự khác biệt giữa giống loài nên thụ cảm cũng khác nhau không?
Nhận định này hẳn cũng suy ra từ đó.
“Con lo lắng về bộ đồ của cha sao? Nó xấu thậm tệ thế à?”
Có lẽ con bé cũng thừa kế dòng máu nghệ sĩ của họ, nhưng dù thế, con bé vẫn thích những thứ như vậy từ đầu.
Vì thế, Unho đã chịu khổ khá nhiều, nhưng đó là câu chuyện khác.
Linshua lắc đầu, tỏ ý đó không phải những gì con bé muốn nói.
“Nó khó làm vì nó cứ hút lấy sức mạnh dị giới con cần.”
Con bé vừa nói gì cơ?
Tôi bám lấy vai Linshua rồi hỏi con bé.
“Linshua. Việc này quan trọng đấy, vậy nên hãy nói rõ ràng. Cái bộ đồ này. Có phải nó hấp thu sức mạnh dị giới xung quanh không? Kể cả của con?”
Là quái nhân, con bé sở hữu sức mạnh để hấp thu năng lượng dị giới xung quanh, biến nó thành những hạt giống ổn định và dùng chúng để tạo nên sinh vật dị giới. Vì thế, bản chất con bé đã cực kì nhạy cảm với sức mạnh dị giới.
Nếu con bé cảm nhận được thứ gì đó tương tự với sức mạnh bộ váy này mang...
“Vâng. Nó như sức mạnh của con vậy, hấp thu lấy mọi thứ mà chẳng màng đến gì.”
Sức mạnh của sự thanh tẩy?
Có thể nuốt lấy sức mạnh dị giới – thứ mà con người hằng mong ước bấy lâu nay?
“...có giới hạn hấp thụ cho bộ đồ đó không?”
Tôi cần phải tìm ra toàn bộ thông tin bây giờ.
Vì là Linhsua – người theo bản năng nuốt chửng sức mạnh dị giới, nên chắc chắn sẽ cung cấp thông tin chính xác hơn bất kỳ chuyên gia nào.
“Điểm giới hạn là gì ạ?”
“Khi nào cái này sẽ vỡ ra và lan tỏa sức mạnh ra xung quanh?”
“Ờ… ngày mai?”
Cái gì mà kỳ quặc thế này?
Ngày mai quần áo vỡ ra và lan tỏa sức mạnh sao?
Tôi có phải là một quả bom đi bộ không?
“Ừm… con không rõ lắm. Sao nó chưa vỡ nhỉ? Nếu bộ đồ này như hạt giống, lẽ ra đã nổ từ lâu rồi.”
Cô kéo chiếc váy đen của tôi lên, bày tỏ nghi vấn.
Đừng tạo cảm giác điềm xấu.
Nhưng nếu nghĩ kỹ, từ đầu đã có tín hiệu rồi. Sự hấp thụ mà Unho từng nhắc tới.
Tôi từng nghĩ chỉ có sức mạnh dị giới tôi phát ra bị hấp thụ…
Nhưng cơ thể tôi đã trở thành thứ nuốt chửng cả sức mạnh dị giới xung quanh.
Quá nhiều thứ phải suy nghĩ.
Có nên công bố sức mạnh này không? Ngay cả khi tôi đã bỏ hoạt động của Black Marauder?
Làm sao để thanh tẩy thế giới, và đồng thời đặt ra sự công bằng đúng nghĩa?
Giới hạn của bộ quần áo này là tới đâu?
“Cha ơi?”
“À. Tiếp tục công việc đi nhé.”
Tôi cất xà beng, trở về hình dạng ban đầu. Khi vật cản trong công việc biến mất, Linshua lại chăm chú vào tay chân mình.
Hôm nay thật may mắn.
Cuộc tái ngộ với Linshua không tệ, và thông tin thu được cũng vô cùng giá trị.
Tôi nghĩ rằng, có thể nhẫn nhịn việc biến đầu của Al’Shel từ bạch tuộc thành mực, để tận hưởng không khí hiện tại.
Dù cuộc gặp lại còn băn khoăn vì chưa kịp xin lỗi Linshua, nhưng giờ thì thế này là ổn rồi.
