Một căn phòng nhỏ có thể thấy ở bất cứ đâu.
Được chiếu sáng bởi những chiếc bóng đèn được lắp một cách vô nghĩa, không có góc tối. Tuy nhiên, những hành vi đen tối được thực hiện ở đó mang đầy tội lỗi của Cục quản lý.
Những người không được phân công vào bất cứ phòng ban nào của Cục quản lý, vậy nên xác nhận sự tồn tại của họ là bất khả thi.
Hai tấm ảnh gắn trên bảng trắng, và một tập tài liệu được phát cho mỗi thành viên ở đó.
“Quái vật A class Shadow Artist, anh hùng A class Canvas Breaker. Mục tiêu hôm nay.”
Nghe mục tiêu vậy, căn phòng xôn xao tiếng thì thầm của các thành viên.
“Một anh hùng lại là mục tiêu ám sát? Họ đã làm gì mà phải bị ám sát vậy?”
Mấy thằng nhóc này còn không thèm nhìn vào đống tài liệu tôi phát cho.
“Gian dối thông báo về việc nghỉ hưu, rồi bỏ chạy với tên trùm cuối của câu chuyện. Từ 2 năm trước.”
Ngoài ra, bản đồ và kết quả kiểm tra định kỳ cũng được dán trên bảng trắng.
“Qua một cuộc điều tra đã xác nhận rằng hắn vẫn còn một chút sức mạnh. Vì thế Cục đã mở một cuộc điều tra.”
Một tấm ảnh được đưa ra như bằng chứng.
Tấm ảnh của một cặp đôi nam nữ trò chuyện vui vẻ khi đang đi mua sắm.
“Từ đó chúng ta điều tra ra được họ đang sống chung ở một ngôi nhà trong khu dân cư.”
“Ngoại hình của mục tiêu có vẻ khác với tấm ảnh...?”
Câu hỏi đầu tiên mà nảy ra đấy à?
“Shadow Artist sở hữu khả năng ẩn nấp và che giấu sức mạnh dị giới. Điều này đã được xác nhận trong bản báo cáo tác chiến của Canvas Breaker.”
Mấy tên này, đọc cái tài liệu đi.
“Cục quản lý đã tiến hành đo lường nồng độ sức mạnh dị giới ở khu vực đó. Mở trang 4 ra.”
Lần đầu tiên, tiếng xột xoạt của giấy phát ra, và ánh mắt họ nhìn vào biểu đồ.
Mật độ sức mạnh dị giới đã nhảy vọt một cách điên rồ kể từ lúc chúng định cư tại đó.
Mặc dù đã có phần nào vơi bớt đi, song với mật độ đó thì vẫn vượt xa mức độ bão hòa.
“Cục quản lý đã dự báo một cuộc ô uế dị giới bậc 2 sẽ xảy ra trong vòng một tháng tới. Độ dốc của biểu đồ đã giảm bớt một phần, nhưng nó đã ở bờ vực của ngưỡng bão hòa rồi.”
Căn phòng càng trở nên hỗn loạn hơn.
Một cuộc dị giới xâm thực ở giữa trung tâm thành phố. Những tiếng xì xào của việc nhận thức được độ nguy hiểm.
“Vì vậy, Cục quản lý đã xác nhận sự điều động của 3 S class. Đây là điều chưa từng có tiền lệ.”
“Tận 3 S class?”
“Thế tại sao chúng ta cần tới vậy?”
Tôi cần họ vì tôi cần, lũ ngốc này.
“Tôi sẽ là người đảm nhiệm việc giao tranh. Hai người còn lại sẽ cô lập toàn bộ khu vực xung quanh để ngăn chúng trốn thoát, rồi áp giải chúng bằng vũ lực nhằm triệt hạ khả năng cơ động.”
Mặc dù hai người còn lại sẽ không trực tiếp giao chiến, nhưng với 3 S class liên quan đến nhiệm vụ này thì hẳn Cục không hề xem nhẹ sự việc này.
Số lượng người tham gia cũng không hề nhỏ.
Crimson★Hammer
Vô Hạn Thành Chủ.
Librarian (Thủ thư?)
Với tình huống bấy giờ, tất cả những S class sẵn có đã được điều động.
“Thế còn những vũ khí được cấp phép thì sao?”
“Tất cả. Vô Hạn Thành Chủ sẽ phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh, rồi Librarian sẽ khôi phục nó. Tất cả đống hỗn độn do mấy người gây ra chắc chắn không tuồn ra ngoài đâu.”
“Thế còn xử lý cuối cùng thì sao?”
“Chúng ta sẽ giả mạo một cuộc rò rỉ khí gas. Nghĩa là thứ thuốc nổ mấy người yêu thích sẽ bị cấm triệt.”
Sau khi kết thúc cuộc họp ngắn, tôi đưa mắt nhìn xung quanh các đặc vụ.
“Còn ai có ý kiến hay câu hỏi gì về chiến dịch hôm nay không?”
Trong khi tất cả đều im lặng như thường lệ, một cánh tay giơ lên. Một người lai Á – Âu với mái tóc vàng.
“Henry. Nói tôi nghe xem.”
“Nó không hẳn là một câu hỏi về nhiệm vụ hôm nay, có ổn không?”
“Không vấn đề.”
“Tôi biết sự việc kiểu này xảy ra nhiều rồi, nhưng có phải Cục luôn có ý định xử lý bằng việc ám sát không?”
“Như anh đã biết, cấp trên luôn khuyến nghị hồi hương thông qua lời nói.”
“Kể cả vậy, được mấy người sẽ đồng ý hồi hương? Chúng ta cần những giải pháp cơ bản...”
Đúng cái khó nhất rồi đấy.
“Henry, tôi biết. Nhưng đây là điều tốt nhất chúng ta có thể làm bây giờ.”
“Quái nhân thì cũng từng là những sinh vật sống với tính cách riêng. Nếu mà họ kháng cự lại được sức mạnh của dị giới...”
“Thứ công nghệ đó vẫn đang trong giai đoạn phát triển. Nếu anh có bất cứ phàn nàn nào, xin hãy hỏi những nghiên cứu sinh ở đó.”
Ai mà lại đi làm điều đó chỉ để cho vui? Tôi đã thấy nhiều người khóc nức nở khi họ chấp nhận hồi hương, một số còn chọn cái chết.
Vì là hồi hương, bạn sẽ không chết, nhưng không có gì đảm bảo rằng sẽ quay về được thế giới này trong lần kế. Chúng tấn công vô số thế giới khác nhau, và tỉ lệ để tìm được trái đất quả thực là...
“Vậy ai sẽ đảm nhiệm việc thuyết phục?”
“Tôi sẽ làm nó.”
Ngay sau những lời đó, biểu cảm của cả đội tối sầm lại.
“Nếu chúng không làm theo những gì ta thuyết phục, Librarian và Vô Hạn Thành Chủ sẽ lập tức được điều động, chặn đường thoát của chúng và chiến dịch bắt đầu.”
‘Xong rồi.’
‘Tôi sẽ yêu cầu chúng phải đồng ý với lời thuyết phục.’
Vừa mới thì thầm vậy, Henry cũng ngồi xuống sau khi được giải đáp câu hỏi.
“Tốt, nếu không còn câu hỏi nào, chúng ta sẽ đi đến kế hoạch cụ thể.”
Bức ảnh trên bảng trắng rơi xuống, một tấm bản đồ lớn đè lên. Nếu thuyết phục thất bại, chúng có thể sẽ bị diệt trừ.
***
“Chuẩn bị lao vào. Tôi muốn ông bắt đầu ngay khi tín hiệu được đưa ra.”
“Câm mồm vào, thằng nhóc. Cố mà thuyết phục được chúng đi.”
“Rõ.”
Lão già ồn ào thật.
Đáng lẽ chỉ cần im lặng xác nhận là xong rồi.
Phew...
Tôi trấn tĩnh cơ thể đang căng thẳng bằng một hơi thở sâu, rồi nhấn chuông cửa.
Đinh dong.
-Mấy người là ai vậy?
“Tôi từ Cục quản lý, Canvas Breaker à.”
“Chuyện gì xảy ra với văn phòng Cục quản lý vậy?”
Mặc dù cố tỏ ra bình thường như thể không gì xảy ra, tôi có thể nghe thấy cái giọng run rẩy của cô ta.
“Cô biết rồi đó, phải chứ? Là về Shadow Artist.”
“...”
Tôi đối đáp với sự im lặng không một phản hồi trở lại.
“Đừng nghĩ tới việc chạy trốn, lực lượng đặc nhiệm đã bao vây quanh khu vực này rồi.”
“...”
Bên kia phía chuông cửa phát ra tiếng thở hổn hển, lẫn với tiếng chuông điện tử.
“Xin hãy mở cửa. Chúng ta có thể giải quyết chuyện này trong yên bình.”
“Được thôi...”
Ngay sau câu trả lời yếu ớt đó, cánh cửa mở ra với tiếng bước chân ồ ạt tràn vào.
“Ta vào thẳng vấn đề nhé.”
Tôi chặn ngang, không để họ biện hộ, rồi lập tức đưa ra thông báo.
“Cục quản lý dự đoán rằng khu vực này có thể sẽ xảy ra sự xâm thực dị giới trong thời gian tới. Nguyên nhân… chắc hẳn hai người cũng biết rồi chứ?”
Ánh mắt của người phụ nữ khẽ hướng sang người đàn ông.
“Cục Quản lý có thể dùng phép hổi hương để đưa Shadow Artist trở về. Nếu chấp nhận điều kiện này, Canvas Breaker sẽ không phải gánh chịu bất kỳ bất lợi nào.”
Bởi vì chúng ta cũng muốn mọi chuyện kết thúc êm đềm nhất có thể.
Như thể đã dự đoán được trước, hai người bọn họ trông bình tĩnh hơn dự đoán.
Mặc dù có vẻ đang phải chịu đựng điều này, như thể cái gì phải xảy ra rồi cũng đến, anh ta vẫn không đánh mất lý trí vì cảm xúc.
Nếu bầu không khí cứ giữ được thế này, thì sẽ ổn thôi.
Có lẽ đang khao khát chút hơi ấm cuối cùng, tên nam quái nhân cuối cùng cũng mở miệng sau khi kết thúc màn tay nắm tay.
“Tôi có thể hỏi mấy người điều này chứ?”
“Được thôi. Bất cứ thứ gì anh muốn.”
“Phép hồi hương có sử dụng được lên sinh vật Trái đất không?”
Câu hỏi quen thuộc. Nghĩa là nếu đã phải bị đẩy sang dị giới, thì muốn cả hai cùng đi.
“Không. Nó không thể sử dụng lên sinh vật trong thế giới này. Tỉ lệ thành công đã được xác nhận là có, nhưng với công nghệ hiện nay của Cục quản lý...”
Sát khí.
Ngay lập tức tôi nhấn nút phát tín hiệu.
Cùng lúc đó, những mũi giáo đen cùng ma pháp màu nước ập tới.
Tôi xoay búa, gạt phăng giáo đen, lách tránh ma pháp rồi vung búa quay tròn.
Một chút cảm giác truyền lên tay, nhưng...
Chỉ là sượt qua thôi sao?
Cây búa đục thằng vào chân con quái vật.
Mặc dù tôi chỉ tấn công theo bản năng, nhưng tôi không nào hiểu nổi tình huống này.
Vì sao?
Trước đó rõ ràng là không có vấn đề gì. Không, đúng ra là mọi thứ phải diễn ra tốt đẹp. Đó là bầu không khí mà tôi từng trải qua vô số lần rồi.
Nhưng việc đàm phán lại thất bại.
“Đàm phán thất bại!”
Chuyển động của gã đàn ông và người phụ nữ đó trở nên chậm chạp, và một cảm giác lạ bao quanh.
Thao túng không gian của Vô Hạn Thành Chủ.
Sửa đổi thực tại của Librarian.
Chiến trường đã được thiết lập, vô số lựu đạn được ném trên không.
Hỏa lực hỗ trợ đến từ lực lượng đồng minh.
“Đừng giết con quái vật! Chúng ta phải xử lý nó bằng đòn của Canvas Breaker!”
Mật độ sức mạnh dị giới ở đây đã chạm ngưỡng báo động rồi. Nếu tên quái nhân mà bị đánh bại bởi một người khác, sẽ có tỉ lệ cao một lỗ thủng được tạo ra.
“Rõ!”
Cuộc chiến bắt đầu.
***
Tôi tận mắt chứng kiến cái chết của họ.
Làn da bị thiêu cháy, hàng loạt vết đạn từ súng. Nói cách khác, một thi thể rách nát.
Hồi kết của một cặp đôi nam nữ, mất dần đi sức mạnh và phải đấu tranh để tiến tới kết thúc.
Canvas Breaker, bị thao túng tâm trí trước khi cơ thể đến giới hạn, chính tay xiên chết người cô yêu.
Thông thường, việc này là bất khả thi, nhưng cơ thể và tâm trí kiệt quệ của họ không thể kháng cự lại được phép đó.
Một mệnh lệnh được đưa ra từ phép thao túng tâm trí.
Mặc kệ tình trạng của chính mình, chỉ cần giết lấy người đang ở gần nhất.
Mất đi chủ nhân, cây kiếm phép dần phai đi và tan chảy. Lưỡi gươm nhuộm màu ấy găm vào cơ thể quái nhân như là minh chứng.
Ký ức cuối cùng của cô hẳn là cảnh tượng tự tay đâm vào người mình yêu. Bởi ngay khi cái chết của quái nhân được xác nhận, hàng loạt đạn đạn đã cắm phập vào.
Tôi biết, điều này thật kinh khủng.
Một màn diễn được sắp đặt để giết người đàn ông và phụ nữ yêu nhau bằng chính sức mạnh của họ. Tuy nhiên, nếu không làm vậy, nhân loại không thể sống sót.
Vì có tỉ lệ một lỗ thủng được hình thành do cái chết của quái nhân đó, tôi ra lệnh cho tất cả các đặc vụ lui về sau, quan sát xác chết hai bọn họ.
2 năm vừa rồi họ có được hạnh phúc chứ?
Dù có đi nữa, cái niềm hạnh phúc đó có giá trị gì nếu kết cục của họ lại thảm khốc như này?
Tôi nhìn xuống xác chết với suy nghĩ đó trong đầu, một cảm giác khó xử dâng lên trong tôi.
Cảnh tượng ngã xuống về cùng một phía lúc họ chết.
Cô khép mắt lại, bàn tay vẫn vươn về một nơi nào đó. Nếu nói đó là để chạy trốn thì thật kỳ lạ, bởi hướng ấy lại hoàn toàn trái ngược với lối ra.
Phải chăng… cô muốn bảo vệ điều gì đó?
Lý do cuối cùng khiến cô ở lại ngôi nhà này, có lẽ chính là bởi nơi đó còn sót lại một thứ gì.
Tự nhủ rằng chỉ là trùng hợp, tuyệt đối không thể có chuyện ấy. Nhưng nếu quả thật có thứ còn quan trọng hơn cả sinh mạng của họ thì sao…
Chính vì thế, tôi bước về phía mà họ từng chỉ tay.
Nếu không phải ngẫu nhiên, tôi muốn biết rốt cuộc họ đã hy sinh để bảo vệ cái gì.
Trước mắt tôi là một chiếc tủ quần áo. Bề ngoài chẳng khác gì những món đồ nội thất khác, nhưng một khi đã để ý tới thì lại hiện ra một khí tức hoàn toàn khác biệt. Dù trải qua vô số vụ nổ và mưa đạn xối xả, ngoại trừ vài vết ám khói, chiếc tủ ấy không hề dính một lỗ đạn nào.
Đúng thế, có vẻ họ đang cố bảo vệ thứ gì đó.
Tôi tiến một bước.
Một bước nhỏ.
Chỉ là một hành động đơn giản, nhưng nó đã thay đổi mọi thứ.
Một luồng sức mạnh kinh khủng mà cả tôi – cực kì không nhạy cảm với sức mạnh dị giới, vẫn cảm nhận được.
Lượng sức mạnh khổng lồ đến khó tin. Đến mức mà việc bị dị giới xâm lược bất cứ lúc nào là chuyện dễ hiểu.
O class...một sinh vật dị giới?
Và thông tin tương ứng cũng được truyền qua năm giác quan.
Tiếng thở yếu ớt.
Dấu hiệu của một sinh mệnh nhỏ.
Sao tôi lại không tìm thấy chứ?
Sao đến giờ mới cảm nhận được?
Sau khi vượt qua ải cuối của cả tên quái nhân lẫn anh hùng đó, tôi mở cánh tủ quần áo mà có phản ứng sinh mệnh.
Một sinh vật nhỏ ở đó.
Mái tóc đen mới chớm mọc.
Cặp sừng tí hon. Làn da tái nhợt.
Một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ trong khi ôm lấy thứ hạt giống dị giới như đồ chơi.
Tôi nghĩ tôi hiểu vì sao họ lại từ chối phép hồi hương rồi. Hẳn bọn họ nghĩ Cục sẽ diệt trừ đứa trẻ.
Một sinh vật từ thế giới này mà không thể sử dụng được phép hồi hương.
Tôi phải giết con bé.
Không được để xót lại mầm mống tai họa tương lai.
Thứ sức mạnh khủng khiếp từ một độ tuổi nhỏ.
Một lớp ngụy trang hoàn hảo đến cả tôi cũng không nhận ra được cho tới khi đến gần.
Tôi chậm rãi vung búa lên.
Tôi không thể để đồng đội của mình mang gánh nặng của việc giết một đứa trẻ sơ sinh.
Họ đã chịu đựng đủ rồi.
Mọi tội lỗi sẽ do tôi đeo lấy.
Ta – kẻ đã tan vỡ.
Chúng ta – những anh hùng thuở ban sơ.
Những Thức tỉnh giả của Otak, những người đã gánh mọi tội lỗi và tạo nên Cục quản lý.
“Hử...?”
Đứa trẻ mở mắt ra.
Đôi mắt tím nhìn chằm chằm vào tôi. Như để khẳng định rằng không phải con người, thay vì đồng tử, mắt con bé chứa vô số những vì sao lấp lánh.
Một thứ biểu cảm như tò mỏ, một cách ngây thơ, không mang chút sợ hãi nào.
Mày phải làm điều đó. Lee Ha-ram.
Cuối cùng thì.
“Waoo...”
Đứa trẻ cười và vươn tay ra.
Tôi vung búa xuống.
***
Rời khỏi ngôi nhà một cách chậm rãi.
Với một vệt máu nhỏ trên tay.
Vậy nên không ai tìm ra, và thế là không ai sẽ biết.
“Cho nó nổ tung đi.”
Tôi nói qua radio và ra lệnh.
-Rõ.
Một cột lửa bùng lên phía sau tôi.
Tất cả chứng cứ đã bị xóa sổ.
“Giải tán.”
Sau khi đưa ra mệnh lệnh cuối cùng trong ngày, không thèm đợi hồi âm – tôi tắt radio.
Màn đêm bị đẩy lùi bởi ngọn lửa thoáng chốc, rồi tôi dần hòa mình vào bóng tối.
Không phải một mình.
Mà là cùng nhau.
