Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 103

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5425

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11773

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13808

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1971

WN - 27. Quá khứ

Baek Sihyeon, vừa vung búa vừa nghiêng đầu.

Như thể đang tập trung về thứ gì đó, rồi cổ cứ vung tiếp, miệng lẩm bẩm.

Tôi nghĩ không nên làm phiền cô đệ của mình, vậy nên chuyển sang Han Abin.

“Mấy cô về nhà trước đi.”

“Thế còn anh thì sao? Tiền bối?”

“Tôi phải bàn giao việc này cho văn phòng Cục quản lý. Còn khoảng 9 tiếng nữa cơ. Cô muốn ngồi đợi cạnh đống xác này không?”

Han Abin liếc qua bãi xác của lũ quái vật nằm la liệt trên mặt đất, rồi lắc đầu từ chối.

Nên là vậy, cô vất vả rồi, vậy nên hãy nghỉ đi. Sau khi làm việc thì tốt nhất là nên nghỉ ngơi.

“Nếu xa quá, cô có thế bảo Sihyeon cõng đi. À đúng rồi, bảo với cổ là mai tôi sẽ không huấn luyện mấy cô nhé.”

“Có cả ngày nghỉ thứ bảy và chủ nhật sao?”

Hôm nay thứ sáu à?

Chắc nghỉ 3 hôm vậy.

“Ừ, cứ bảo cô ấy nghỉ ngơi đi. Dù sao đây cũng là trận chiến thực sự đầu tiên của cổ.”

Thật ra là có phần hơi quá cho lần đầu ra trận.

“Vâng.”

“Khả năng tôi không quay về từ văn phòng cuối tuần này đâu, nên đừng có mà quậy banh cái nhà lúc tôi đi.”

“Em nhìn thế này thôi, chứ trưởng thành rồi đó.”

Cái giọng lộ rõ sự bất mãn thế kia, hẳn là Han Abin ghét cái ngoại hình trẻ con khi biến thân của cô.

Ừ thì đúng là – cái ngoại hình của cổ khi biến hình khác xa với cơ thể gốc. Mà kể cả vậy, có lôi việc đấy ra nói với tôi thì cũng chả khác nào đang phàn nàn.

Tôi trông thế nhưng tôi sống lâu gấp đôi cô đấy.

Nhưng chuyện đó chẳng đáng nói lắm, nên tôi nuốt lời rồi giữ im lặng.

Quay sang Baek Sihyeon đang nhảy nhót cái điệu gì đó.

Điệu nhảy được vẽ ra từ quỹ đạo cây búa, chả có tí tác dụng hay uy lực nào.

Đủ để cảm cô đệ cảm thấy sự tiến bộ của mình, kể cả cú vung đó trông vô nghĩa và dựa trên bản năng.

“Cô sẽ không rời đi luôn đúng không?”

Có hơi khó để ngăn một người đang làm thứ gì đó như vậy, phải chứ?

Ngay cà lúc luyện tập, cô cũng chăm chỉ vung không phải chỉ một vài lần. Thật khó hiểu khi mà tập trung cao độ đến vậy mà vẫn phá hỏng được.

“Nếu cổ cứ tiếp tục làm vậy, cứ về nhà thôi.”

“Vâng…”

Mặc dù phản hồi của Han Abin cho thấy cô hiểu tôi đang nói gì, cô cũng có vẻ không có ý định phá hỏng sự tập trung của Baek Sihyeon.

Han Abin cúi nhìn xuống cây cung rồi lẩm bẩm gì đó.

***

Đến sớm hơn 30 phút dự kiến.

Vài chiếc xe jeep chạy về phía lòng chảo thấp ở vùng đất hoang vu đó.

“Thấy rồi.”

Tôi liền vẫy tay để chỉ dẫn, những chiếc xe Jeep đỗ xung quanh tôi, còn drift vài phát nữa.

Những nhân viên quản lý bước ra khỏi xe jeep nhìn xung quanh với vẻ bối rối trong giây lát rồi chĩa súng vào tôi.

Tôi giơ tay đầu hàng, thể hiện rằng không có ý đồ thù địch với họ.

“An toàn!”

“Xác nhận an toàn!”

Ngay sau khi các nhân viên Cục quản lý xác nhận là an toàn, những người còn lại bắt đầu bước ra từ xe jeep.

Nếu những nhân viên vừa bước ra khỏi xe jeep trước đó được gọi là lính mặc quân phục, vậy tôi nên gọi họ là gì khi họ mặc quân phục hoàn toàn khác?

Khoác lên mình những bộ trang phục lộng lẫy và khoe thứ sắc màu độc đáo riêng. Nếu hành quân, chắc hẳn cảnh tượng sẽ khá sặc sỡ. Màu sắc và vũ khí đa dạng sẽ hòa quyện vào nhau, tạo nên một khung cảnh như chỉ có trong tranh vẽ.

Đấy là ai chứ không phải đám này.

Lũ anh hùng ngáp ngủ rồi lê đôi chân đi khi thực hiện nghĩa vụ của mình.

Có hơi sai nếu tôi đòi hỏi thứ gì đó từ họ không?

Mặc dù thất vọng, thứ thu hút sự chú ý tôi là vẻ ngoài sặc sỡ đó.

Tôi rời mắt khỏi họ rồi hướng về viên sĩ quan hành chính đang lại gần.

“Đây là Lee Haram, mã số đăng kí 01-005-M. Chúng tôi đã phát hiện một nhóm vi phạm luật Kiểm soát quái vật ở địa điểm này. Chúng tôi coi đây là tình huống khẩn cấp và đã tự thực hiện các biện pháp áp chế.”

“Anh được phép chưa?”

“Chúng tôi đã xác nhận một nhóm quái vật B và C class, và hoài nghi về sự hiện diện của một con quái vật A class, vậy nên chúng tôi ưu tiên việc áp chế.”

“Hành động này yêu cầu giấy phép khuất phục tự do. Anh có không?”

“Tôi có.”

“Không phải đây là câu chuyện của anh hùng khác sao?”

“Nó đã được xác nhận là không liên quan đến câu chuyện của anh hùng khác.”

Vô số câu hỏi và trả lời.

 Cũng chả có tác dụng gì mấy.

Tôi chỉ nói vậy để tránh các vấn đề pháp lý sau này thôi.

Rồi kết thúc cho cuộc vấn đáp như bất tận đó.

“Kết quả được xử lý ra sao?”

“Một con quái vật A class cho mã số đăng kí 01-005-M, còn lại là của 30-1376-M, và 26-19 43-M, chia đôi ra.”

Tôi đã xử con quái B class đó chưa nhỉ.

Thôi kệ, nhiêu đó chẳng đáng.

“Tiền thưởng thì sao?”

“Chia chính xác làm 3 phần.”

Sau khi nói chuyện về việc chia phần thưởng, tôi dẫn họ xuống thang máy.

“Đã xác nhận. Đây là mối quan hệ thầy-trò. Khá hiếm bấy giờ đó.”

“Có vấn đề gì sao?”

“Hiện nay, chẳng có anh hùng nào theo đuổi sức mạnh nữa. Tôi nghĩ là vì thế giới này đã yên bình hơn rồi.”

Một phản ứng ngoài dự đoán. Vì vài lý do, cảm giác như một ai đó từ quá khứ.

Tôi nhìn kĩ hơn khuôn mặt anh ta, trang bị khẩu súng trên người, cơ bắp được chui rèn, khuôn mặt dữ tợn đó.

Bằng cách nào đó mà gương mặt này có vẻ quen thuộc.

Tôi thấy anh ở đâu rồi nhỉ?

“Anh là một Thức tỉnh giả à?”

“Thức tỉnh giả à. Lâu lắm mới nghe thấy từ đó. Không, tôi chỉ là một tên đặc vụ phòng vệ quèn làm cho Cục quản lý thôi.”

Cách nói này nghe cũng quen quen nữa…?

Vào khoảnh khắc đó, mái tóc vàng óng của anh lộ ra khỏi cái mũ đang đội.

Mái tóc vàng óng không hợp với khuôn mặt Châu Á đó.

“Henry?”

“Cuối cùng cũng nhận ra rồi à, đội trưởng.”

“Chỉ là tôi không thể tin được là vẫn còn người cống hiến hết mình ở văn phòng Cục.”

Sau tất cả sự cống hiến hết mình đó ở Đội ám sát, anh vẫn ở trong Cục quản lý.”

“Tôi thấy công việc cũng đáng để làm. Cũng không nặng nhọc lắm.”

Tốt thế luôn à?

Rồi tôi liếc sang mấy thằng oắt con ồn ào phía sau.

Những tên đần độn vẫn to mồm ngay cả giữa căn cứ kẻ địch.

“Có thực sự là đáng để chăm sóc mấy tên đó không?”

“Dù sao họ cũng sẽ về hưu trong 1 hoặc 2 năm nữa. Chẳng phải xem bọn chúng chán nản vì không thu hút được sự chú ý như những anh hùng khác khá “đáng yêu” sao? Nó gợi nhớ tôi về những ngày đầu.”

“Đáng yêu cái con khỉ khô.”

Nếu mà thấy mấy tên đó dễ thương, chắc hẳn bị mù hoặc đầu óc có vấn đề.

“Anh còn tốt chán so với cái đám đó lúc còn là gà mờ. Cái lũ đó chả khác gì mấy con dẩm.”

Tôi đã trực tiếp rèn dũa mấy anh, sao mà không biết chứ?

“Nhưng tôi thì thấy chả khác biệt mấy.”

Đúng lúc Henry cười phá lên, cửa thang máy mở ra, và nhân viên Cục quản lý bắt đầu phân loại thi thể sau khi phong tỏa khu vực xung quanh.

Một công việc yêu cầu tất cả phải làm. Trừ đám anh hùng phía sau.

Mặc dù tôi cũng kéo vài cái thi thể và giúp phân loại, họ nhìn tôi như thể việc đó chả liên quan đến mình.

Đối với nhân viên của Cục Quản lý, hành động đó dường như là chuyện đương nhiên, đến mức họ chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một lần. Có lẽ điểm đáng mừng duy nhất là họ cũng không xen vào việc chúng tôi đang làm.

Vì họ không nói gì, nên tôi cũng chẳng có ý định tỏ ra khó chịu. Thế là trong tình cảnh đồng hành đầy gượng gạo ấy, việc kiểm tra căn cứ bí mật vẫn tiếp diễn mà không gặp vấn đề lớn nào.

Rồi đến khi chúng tôi đặt chân tới phòng thí nghiệm nơi chất đống các nhà khoa học—

“Á!”

Một tiếng hét như cố tỏ ra dễ thương vang lên.

Còn quái vật sao? Dựa trên âm thanh nghe được, có vẻ không nguy cấp lắm.

Tôi lê cây búa qua cửa một cách buồn tẻ, rồi thấy đám nhà khoa học với chân tay vặn vẹo, kèm với đó là một người đàn ông đang ngơ ngác ngồi gần đó.

Không có vết thương. Vậy ổn thôi. Thế còn gì nữa? Tôi hỏi.

“Gì thế? Có quái vật xuất hiện à?”

Mặc dù không cảm nhận được gì trong tầm, có thể có những con quái vật có thể đánh lừa giác quan, như con báo đó.

“Người…người…”

“Có gì sai với con người à?”

“Chân tay của con người…”

Tôi đã làm thứ gì đó.

“Đừng lo về việc đó, là tôi làm. Đừng xé to chuyện ra.”

“Hả? Chân tay người…?”

“Có gì mà bất ngờ? Chúng tôi thiếu nhân lực, vậy nên đây là cách xử lý nhẹ nhàng nhất với đám tội phạm đã có thể chạy trốn.”

“Nhưng chẳng phải vẫn hơi quá đáng sao?”

Có lẽ đã bình tĩnh lại sau khi nghe tôi giải thích, giọng cô ấy sắc bén trở lại.

“Nếu được chữa trị ở văn phòng Cục quản lý, thương tích cỡ đó sẽ được hồi phục hoàn toàn, nên không sao đâu. Kể cả có trông như thế, chả ai chết cả, nên không phải lo.”

Nếu đem chúng về văn phòng Cục quản lý, kiểu gì chả được chữa tất, lo làm gì.

“Là người với người…”

“Trước khi là con người, chúng là kẻ thù.”

Nhân từ cái gì với kẻ địch chứ? Cái nhóc anh hùng ngây thơ này.

“Dù sao đi nữa thì hành động đó không đúng với tư cách một anh hùng.”

Cô ta có biết mình đang nói về chuyện anh hùng trước mặt ai không?

Tôi áp mặt lại gần cô — cái anh hùng mặc quần tất xanh lá cây không biết gì về đời, hỏi.

“Nếu bọn chúng chạy trốn rồi tạo ra mấy con quái vật để càn quét nhân loại thì cô sẽ chịu trách nhiệm sao?”

“Hí?!.”

Khuôn mặt cô biến sắc khi nhận lấy thù ý của tôi.

“Cô có biết khả năng dân thường sẽ chết la liệt vì mấy con quái vật do bọn chúng tạo ra không? Có biết ngay ở đây từng có một con quái vật sẵn sàng xé nát cô không?”

Tôi chỉ vào xác con báo, bụng nó thủng một lỗ, ruột tuôn ra.

Cô ta co mình lùi lại, rời xa tôi.

Cái kiểu ‘con người với con người’ mà cô ta vừa nói rõ ràng không còn chỗ đứng ở đây, cô lùi bước, dẫm đạp lên lũ nhà khoa học, tay dính đầy ruột con báo, rồi bỏ chạy xa khỏi tôi.

“Nói cho ta nghe. Cô chịu nổi hết trọng trách đó chứ?”

“Ư… aaaa… ưaa….”

Trong khi tôi tiếp tục chèn ép cô ấy.

Ai đó cầm lấy cánh tay tôi.

“Đội trưởng, thế là đủ rồi.”

“…như này có hơi quá với anh sao?”

Tôi hỏi lại Henry khi anh ta luồn tay qua nách rồi nhấc bổng tôi lên.

Henry mỉm cười cay đắng trước câu hỏi đó, nhìn xung quanh rồi đáp.

“Chúng ta đang khá yên ổn mà. Thôi thì, đừng có quá nghiêm khắc với lũ trẻ.”

“…”

“Với những đứa trẻ đó, trở thành anh hùng chỉ là giấc mơ thoáng qua thôi. Chứ chẳng mấy ai thực sự nghiêm túc với việc đó đâu.”

Nghe thế, tôi thấy hơi khó chịu.

“Cho tôi về được chưa?”

Tôi vung chân đạp trên không, đẩy Henry đang ôm sát người tôi ra.

“Theo như luật thì, anh nên ở lại cho đến khi việc khám xét hoàn tất…”

Henry làm bộ dạng hơi khoa trương, che miệng lại rồi khẽ thì thầm với tôi.

“Có rắc rối thì cứ để tôi lo. Anh về nghỉ ngơi đi.”

“Xin lỗi nhé.”

Tôi chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Một cảm giác rối ren quấn chặt lấy nội tâm.

“Xin hãy liên lạc đấy! Ai cũng sẽ vui lắm khi biết đội trưởng đã trở lại!”

Tiếng chào vọng từ phía sau lưng Henry.

Tôi chỉ hời hợt vung cây búa lên để đáp lại.

***

“…đó là những thứ đã xảy ra. Chuyện là vậy đấy”

“Công nhận, quả là một thảm họa, Haram.”

Vừa nốc một ngụm bia, tôi vừa kể lại mọi việc hôm nay cho tên đầu bạch tuộc nghe.

Không hiểu sao hôm nay Al'Shel lại gật gù hưởng ứng đặc biệt nhiệt tình. Nhờ thế mà tôi càng cao hứng, mở hẳn cái bao chuyện ra mà tuôn.

Có lẽ tận sâu trong lòng, tôi đã muốn trút bầu tâm sự cho ai đó chăng.

Càng kể, hứng càng dâng, và kỳ lạ thay, tôi lại thấy như mình bắt đầu say.

Nhưng tôi nào lại say được, chắc tưởng tượng ra mà thôi.

“À, phải rồi.”

Giờ mới nhớ ra, tôi đến đây có phải để buôn chuyện đâu.

Cạch.

Tôi nhét tay vào cây búa được mở tung ra, lấy ra thứ được niêm phong bên trong đó, và ném về phía Al’Shel, kể về lý do thứ hai tôi đến đây.

“Lấy nó đi.”

“Cái gì thế?”

“Hạt giống của một con quái vật A class.”

“Thứ này có giá trị đó.”

Al’Shel bắt lấy bằng xúc tu trên đầu rồi xem xét nó mọi góc cạnh.

“Độ tinh khiết cao, cấu trúc dạng lưới, phương pháp cắt gọt tinh xảo, kết cấu không bị sụp đổ…."

Chả biết nó có ý nghĩa gì.

“Tôi chả biết nói gì vì thứ này không phải chuyên môn của tôi.”

Gã tiếp tục nói, bắn tung tóe chất nhầy ra xung quanh như thể phấn khích, vậy nên tôi buộc ngắt lời gã.

"Hừm. Hửm. Xin lỗi. Đây là chuyên môn của tôi... Vậy, cậu định sử dụng nó như thế nào? Để giao dịch chăng? Nếu là tiền mặt thì ổn thôi…”

“Đem tặng nó cho Linshua. Bảo với con bé là tôi xin lỗi vì tặng quà sinh nhật muộn.”

“…”

Al’Shel, mở to mắt ra, chớp mắt chậm rãi như thể không tin thứ gì vừa tuôn ra khỏi miệng tôi.

Tôi không biết cái lũ bạch tuộc này thể hiện cảm xúc như nào, nhưng như này thì chắc hẳn đang bối rối…hoặc hờ hững cũng nên.

“Thôi thì. Tôi biết tôi sai rồi.”

“Nếu cậu nghĩ vậy, chẳng phải tốt hơn nên tự mình nói ra sao?”

“Còn mặt mũi nào để nói chứ.”

Tôi đưa tay che mắt rồi ngẩng đầu lên.

“Đã mấy năm rồi tôi chưa thấy mặt con bé. Và đó hoàn toàn là lỗi của tôi.”

“Linshua có vẻ không nghĩ vậy…”

“Chỉ có chính Linshua mới biết điều đó.”

Bằng cách nào đó, cảm giấc nâng nâng vì cồn biến mất. Tôi nghĩ chắc vì hết hứng thú rồi.

“Hơn nữa. Anh đã chuẩn bị chiết xuất gene chưa?”

“Rồi. Tuy nhiên để sản xuất số lượng lớn thì sẽ tốn kha khá đó. Đã có vài cuộc tranh luận về điều đó giữa các thành viên ban lãnh đạo, nhưng cuối cùng thì việc đó đã được chấp thuận, dưới một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Cậu sẽ phải có mặt ở trụ sở chính.”

Một tia sáng.

Vòng tròn ma pháp xuất hiện dưới chân tôi. Một vòng tròn ma pháp màu đen hấp thụ ánh sáng, toả ra sức mạnh từ dị giới.

Tôi cố di chuyển và thoát khỏi vòng tròn, nhưng bị chặn lại bởi tấm rèm trong suốt.

“Al’Shel!!!”

“Chỉ là phép dịch chuyển cơ bản thôi. Chúc cậu có chuyến đi an toàn.”

“Lảm nhảm cái chó gì đấy?!”

“Sao cậu không xin lỗi lúc tặng cho con bé ấy món quà này? Ai chả làm vậy. Tôi trả lại này.”

Tôi vô thức bắt lấy cái hạt giống đen bay trên không, nhưng giờ không phải lúc để tâm đến thứ đó.

Quan trọng hơn hết là phải thoát khỏi cái vòng tròn phép này. Tôi lập tức rút búa ra vung.

Cơ thể...?

Đột nhiên, người tôi khựng lại. Một cảm giác ngứa ngáy lan tỏa đến tận đầu ngón tay.

Vì thế, cú vung của tôi yếu ớt hơn bình thường.

“Urgh...”

Kể cả vòng tròn ma pháp đó bị phá hủy, thứ phép đã được niệm không ngừng lại.

“Ôi trời, vẫn cử động được sau khi uống phải thứ thuốc tê liệt do Linshua chế á? Cậu đúng là lúc nào cũng tuyệt vời mà.”

Hôm nay yên ắng bất thường, chẳng lẽ trong bia có pha độc sao.

“Al'Shel!”

Tôi gào lên tên con bạch tuộc đầu to ấy và lại vung búa xuống một lần nữa.

Cây búa chưa kịp va chạm với vòng tròn đã tan vỡ đó, tầm nhìn, không khí, và tất cả thông tin tiếp nhận được từ giác quan tôi đã thay đổi.

Cảm khác khi bị dịch chuyển đi đâu đó xa xăm.

Điểm đến của tôi là một xưởng thủ công khá lớn.

Một khu xưởng của ai đó, nơi vô số bức tượng đen tồn tại,

Tôi muốn quay lại rồi nện cái đầu con bạch tuộc đó thành hình vuông lắm, nhưng có thứ quan trọng hơn phải làm bây giờ.

Tôi nên nói gì với con bé giờ?

Tôi nên nói gì với con bé – khi mà đã buông bỏ tất cả và chạy đi?

Lõm bõm.

Tôi ngoảnh đầu hướng về phía có thứ gì đó nhầy nhụa tiến đến.

Vô số hạt giống đen lơ lửng xung quanh cô.

Nghệ thuật tuôn chảy theo bản năng của cô.

Hạt giống chạm vào tay cô liền hóa thành bùn, rồi lại thành ngọc.

Một cô gái với mái tóc đen dài.

Con bé đã làm việc cật lực để tạo bức tượng tái hiện lại ai đó.

Không. Nó quá hiển nhiên để gọi là “ai đó”.

Bức tượng chính tôi.

Một bức tượng của chính tôi được tạo bởi một quái nhân O class.

Đừng có chạy trốn nữa.

Chấp nhận quá khứ đi.

Giờ thì hãy thôi chạy trốn.

Hãy chấp nhận quá khứ của chính mình.

Bước.

Tiếng ủng của tôi vang lên trong xưởng.

Bõm.

Bỗng dưng việc chế tác tượng của cô dừng lại.

Cô ngoảnh đầu, như thể phát hiện có kẻ xâm nhập phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng, mái tóc đen của cô phấp phới trên không.

Một cô bé còn trẻ, làn da tái nhạt, nhìn vào mắt tôi.

“Cha...?”

Quá khứ ấy đã bám víu lấy tôi.