Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6854

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19742

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 902

WN - 24. Giá mà có thêm chút thời gian và ngân sách…(2)

“Ở đây á?”

Ứng dụng bản đồ trên điện thoại nhấp nháy báo hiệu rằng trụ sở Khoa học tương lai và đời sống khoa học xã hội ở đó.

“Chả thấy gì.”

Đúng là không thấy gì thật.

Sihyeon nói, tôi nhìn xung quanh, một cánh đồng hoang vu ở Bắc Triều Tiên.

Ngược lại, tức là vì không có gì nên những kẻ này dễ dàng ổn định cư trú tại đây.

“Nếu không bị nhiễu sóng GPS, thì hẳn đây là nơi thích hợp.”

Nhờ vào đôi chân nhanh hơn cả chiếc xe, chúng tôi đến nơi sớm hơn dự kiến vài tiếng.

Tuy thể lực của Han Abin là một vấn đề, nhưng đã có một cuộc chạm trán xử lí vấn đề đó

“Tiền bối, Sihyeon, đợi đã.”

Giọng nói kỳ lạ, rõ dần qua hiệu ứng Doppler khi tiến về phía tôi. Là Abin, gào thét đến khàn tiếng trong khi đang cưỡi trên lưng con lợn rừng.

Bỗng dưng giọng nói đó dừng lại khi tiến gần tới tôi.

Có lẽ là do con lợn rừng đó đang gặp khó khăn với việc dừng đột ngột. Nếu cứ để vậy, kiểu gì nó cũng quay lại.

“Sư phụ, chẳng phải đó là con lợn rừng hoang sao?”

Ừ thì, có hơi khó gọi con quái vật to hơn ô tô với chiếc sừng lởm trỏm dọc sống lưng là lợn rừng.

Nhưng biết sao giờ? Nó chắc chắc là lợn rừng. Tôi ăn rồi tôi biết chứ.

“Là lợn rừng đó. Chẳng qua nó bị ô uế bởi sức mạnh dị giới nên có hơi quái dị chút thôi.”

Vì bản chất chúng vẫn gần như giữ nguyên, đập nó một trận là ngoan ngoãn ngay.

Quả là một ý tưởng tốt khi đặt Han Abin lên đó.

“Vậy người đang nói rằng quái vật cũng có thể nghe lời chúng ta sao? Nghe tuyệt phết đó chứ.”

“Không chỉ quái vật, kể cả mấy người từ dị giới hay quái vật cũng thế. Tuy nhiên, có thể có sự khác biệt trong trí khôn và tính cách.

Đã từng có một con quái vật sinh con đẻ cái với kẻ thù của chúng, và cũng từng có một con quái vật ngăn chặn thế lực dị giới, nói rằng sẽ bảo vệ tiểu thư – chủ nhân của hắn.

“Tôi bảo từ trước rồi. Đó là mấy tên quái nhân mà thích nghi được với xã hội để sinh tồn. Một số đó đang ở trong Cục quản lý.”

Kìm cái tính bạo lực đó thì khó thật, nhưng quen rồi thì chả có vấn đề gì lắm.

“Lần đầu tiên con nghe về quái nhân ở trong Cục quản lý đó!”

“Nói gì thế? Có khi thằng nhóc dạy cô mấy thứ cơ bản ở Cục cũng là quái nhân đó…”

Khoan, chẳng phải đây là thông tin tuyệt mật sao?

Tôi đã nghĩ nó là chuyện thường ngày vì từng trao đổi với nhau khá tự nhiên.

“…đừng kể với ai là tôi nói vậy. Chỉ có con người ở trong Cục thôi.”

Có quái vật, quái nhân, mấy tên dị dợm, nhưng dù gì đi nữa, chỉ có “con người” thôi.

“Vâng!”

Cô sẽ không phun nó ra chứ, nhỉ? Tôi phải tin cô sẽ không làm vậy. Không phải là tôi có thể đập vào đầu cổ với Magicalxóa bức đâu.

…hay cứ thử phát nhỉ?

“Sư phụ?”

Có phải cổ đang quan tâm đến việc tôi nhìn chằm chằm vào đầu cổ không?

Baek Sihyeon nhìn tôi với nụ cười rạng rỡ, không chút hoài nghi.

Dừng lại thôi, nghĩ cái quái gì thế?

“Dù sao thì bổ sung thêm một điều: bọn đó đều gắn thiết bị ức chế đâu đó trên cơ thể để ngăn sức mạnh dị giới bộc phát, nên nhìn là phân biệt được ngay.”

Hình như bây giờ thường gắn ở cổ thì phải? So với loại đời đầu, phải mổ xẻ ra nhét vào tim hay não, thì đúng là đã tiến bộ hơn nhiều.

Trong lúc còn đang trò chuyện với Sihyeon, ở đường chân trời xa, tôi lại thấy con lợn rừng quay lại.

Lao đi với tốc độ đó, hẳn sẽ không dừng lại, vậy lên tôi giơ búa lên chặn cú lao đến,

“Dừng lại.”

Ầm ầm ầm.

Có lẽ vì cái búa vừa giáng xuống trước mặt nó, con lợn rừng khổng lồ phải gồng hết sức, cắm chân sâu xuống đất mới dừng được cú lao.

“Ááááá!”

Nhờ cú khựng lại đột ngột đó, Han Abin hét toáng lên rồi bị hất tung lên không, nhưng tôi chẳng mấy để tâm.

Đã mang danh anh hùng thì ít nhất đến mức đó cũng phải tự lo mà đáp xuống được.

“Cảm ơn, giờ thì quay về đi.”

Tôi nhấc chân con lợn rừng ra khỏi mặt đất rồi vỗ mông nó một cái.

“Ụt ịch.”

Con lợn rừng cúi đầu trước tôi, rồi lao thẳng về phía khu rừng từng là nhà của nó, rời xa chúng tôi.

Tôi đã tưởng sẽ phải ban nó an tử vì bị gãy chân, may mắn thay vì là quái thú nên cũng không dễ gãy như thế.

Tốt. Tốt thôi…

“Nó sắp rời đi…em đã nghĩ bọn em sắp thân nhau rồi…”

Han Abin đột nhiên xuất hiện từ phía sau, cúi xuống, vuốt ve mông con lợn rừng bằng một tay rồi vẫy tay tiễn nó đi.

Do tiếp đất thất bại à…?

Câu hỏi cứ lởn vởn trong tâm trí tôi.

“Làm bạn á? Cô còn cho nó thức ăn à?”

Vì danh dự của Han Abin, tôi tạm thời nuốt ý định đó rồi hỏi câu khác.

“Ồ, nó đang chìa cặp sừng ra để được xoa, có vẻ đang cảm kích vì được chữa trị đó.”

“Nếu em để nó một mình, có lẽ vết thương đó sẽ kéo dài hàng tháng. Ngay cả động vật cũng có lòng biết ơn.”

Sự thật thì, đúng là nếu để nó một mình, có lẽ nó đã chết vì nhiễm trùng từ lâu rồi, nhưng không quan trọng. Chả ai buồn thay cái chết của một con quái thú cả.

Quan trọng là Han Abin đã hồi phục được vết thương gây ra từ búa của tôi chỉ trong vài tiếng đi đường.

“Năng lực chữa trị của cô đã khá lên rồi à?”

“Vâng. Mất khoảng một tiếng để viết bầm lành lại.”

…một tiếng cho vết thương cỡ đó á?

“Trước kia thì mất bao lâu?”

“3 tiếng.”

Cái thế giới quá đỗi tàn khốc, tôi ngước lên trời để thanh lọc tâm hồn và cơ thể. Trời thì trong xanh, nắng thì ấm.

Chậm. Quá chậm rồi.

Ma lực tăng nhiều vậy, mà vẫn mất tận một tiếng?

Theo tiêu chuẩn của tôi, có lẽ lượng ma lực đó ngang với một thức tỉnh giả C hoặc D class, nhưng tốc độ chỉ đến thế thôi á?

“Thử dùng phép chữa trị đi.”

“Vâng? Vâng ạ!”

Một luồng ma lực màu hồng tỏa ra từ tay Han Abin sau khi tôi dứt lời, mà tôi cũng chả thể nào nhận ra được vấn đề chỉ qua mắt nhìn.

Cô nên biết chút gì đó về chữa trị chứ.

“Cứ tiếp tục đi…”

“Vâng!”

Không còn cách nào khác, tôi đành kết thúc cuộc trò chuyện bằng một lời động viên.

Ước gì Lisa sẽ nói tôi biết, nhưng không gì chắc chắn rằng cổ sẽ quay lại trong giấc mơ.

Khi tìm đến một bác sĩ chuyên khoa não, tôi cũng nên tìm thêm một chuyên gia về hồi phục nữa. Có ai nhỉ?

Oxymoron? Không, không được. Chả lý do gì Cục quản lý để cái cô tâm thần đó làm việc này.

Nhưng ngoài cô ta ra thì còn ai nữa chứ? Aiss nhức đầu ghê…

“Sư phụ, đám quái vật đâu rồi? Người không đi tìm chúng sao?”

Giữa cơn nhức đầu và hàng loạt nỗi lo đó, Baek Sihyeon, có lẽ quá chán nản với trò đánh golf bằng cây búa, nói với tôi.

“Chắc đang ở dưới đất đó.”

“Dưới đất?”

“Lạ thay, tôi nghe nói mấy sinh vật từ dị giới thích xây căn cứ tít trên cao hoặc sâu thẳm dưới lòng đất. Tôi từng hỏi vậy, và họ nói đó là lẽ thường thôi.

Trung bình cứ 10 tên thì 9 tên nói sẽ làm vậy.

Đây là chuyện tôi nghe được từ bên có liên quan đến, chắc hẳn nó là thật.

Nhìn cả những tổ chức do con người lập ra cũng hình thành thói quen tương tự, thì chắc chắn sức mạnh từ dị giới làm hỏng não người.

Tóm lại, tất cả là lỗi của dị giới.

“Vậy con đào đất lên trước nhé?”

Nghe tôi nói xong, Baek Sihyeon không biết học ở đâu mà triệu hồi ra một cái xẻng dã chiến ánh bạc cầm trên tay.

Định dùng cái đó để đào thật sao.

“Có cách đơn giản hơn chứ.”

Nếu chúng nó chui xuống đất không chịu ra thì mình ép cho nó phải chui lên thôi.

Bình thường thì người ta dùng oanh tạc quy mô lớn, vũ khí sinh-hoá, hoặc cho tiểu đội đột kích vào…

“Baek Sihyeon, mang Abin đi và tránh xa khỏi tôi. Đừng để bị dính líu vào chỗ này.”

“Con có thể xem người được không?”

“Cô thì chắc cùng lắm bị thương vong nếu có dính trực tiếp, nhưng Abin là chết luôn đấy.”

Sihyeon có thể ngất đi nếu dính phải viên đá vào đầu. Miễn là trúng vào đầu thì nó luôn nguy hiểm.

“Sihyeon, chúng ta đi nhanh thôi!”

Han Abin, khiếp sợ trước lời cảnh báo của tôi, hét toáng lên rồi bám chặt lấy Sihyeon, và Baek Sihyeon bắt đầu lùi ra khỏi tôi trong khi đang cõng Han Abin trên lưng.

Cổ nhìn lại với vẻ tiếc nuối.

“Đứng từ xa cũng thấy mà, nhìn cái gì mà nhìn?”

Lâu lắm rồi tôi mới gắng sức như này, chắc mấy năm rồi.

Sau khi triệu hồi cây búa và vác lên vai, mở rộng cánh tay ra, tôi cầm lấy cán cây búa bằng cả hai tay.

Cạch, cạch.

Cây búa – được rót ma lực vào, phóng đại dần lên, và đầu cây búa phình rộng ra theo ý tôi.

“Ui.”

Vì cây búa có phình ra to quá, tôi lảo đảo một khoảnh khắc.

Suýt thì ngã. Nhục thật.

Tôi sửa lại dáng đứng ngả nghiêng rồi đặt cây búa xuống phía sau.

Đến lúc lùa kiến ra khỏi tổ rồi.

Hmph.

Hít một hơi thở sâu và truyền ma lực vào búa – thứ vũ khí duy nhất của tôi, thứ mà tôi có thể giao tiếp, không thể thực hiện niệm phép ra ngoài.

Ầm. Ầm.

Cây búa tựa xuống đất bắt đầu gia tăng trọng lượng với tốc độ khủng khiếp, mặt đất, cũng gào thét trước sức nặng đang ép lên chúng.

Trọng lượng đè nặng lên vai tôi không ngừng tăng, thế nhưng chẳng hề thấy vướng bận. Bởi thân thể này đã gỡ bỏ giới hạn, chỉ để có thể vung búa.

Sức nặng của búa ép nền đất lún xuống.

Đá vụn nổ tung bởi chấn động rồi bắn về phía tôi, nhưng ngay lập tức bị nghiền nát bởi sóng xung kích phóng ra từ cơ thể.

Phụt.

Như thể ma lực đã tích đủ trong búa, phía sau lưng nó vang lên tiếng xi-lanh nhả hơi nước phun ra.

“Cạch.”

Xi-lanh, rung chuyển dữ dội như thể sắp tuột ra bất cứ lúc nào, được kìm hãm lại bởi sợi xích.

Như này đủ chưa?

“HAAAAAA!!!”

Tiến một bước về phía trước bằng chân trái, bàn chân đóng xuống đất làm điểm tựa, cầm lấy cây búa đang giơ cao trên vai, và tôi vung nó xuống nền đất như cây cuốc chim.

Cây búa khổng lồ được nện xuống mặt đất.

Bóng đen bao phủ tầm nhìn tôi.

Bíp…bíppp―――――

Tiếng ù sắc nhọn đó xuyên thủng lớp ma lực bảo vệ màng nhĩ.

Tuy vậy, tiếng gầm ngoài kia hẳn còn dữ dội hơn nhiều, có lẽ tiếng ù sắc nhọn này còn đỡ chán.

Mấy cô đệ tử chắc hẳn đang trợn mắt nhìn đám mây hình nấm này. Ở giữa trung tâm vụ nổ, tầm nhìn tôi bị chắn hoàn toàn bởi đống đổ nát và khói bụi.

“Chưa xong đâu.”

Như này chỉ khiến chúng hoảng loạn, chứ không ngó mặt ra được.

“Bắn.”

Ting. Ting. Ting. Ting.

Xích sắt nối với xi-lanh gãy tung, vỡ vụn thành những vòng tròn rơi lấp lánh trong không trung, phản chiếu chút ánh sáng cuối cùng rồi tan biến.

Thụp.

Xi-lanh bị kìm nén bấy lâu nay truyền toàn bộ ma lực khổng lồ tích chứa vào cây búa.

Một cơn xung kích quét sạch khói bụi và mảnh vỡ, trả lại ánh sáng cho không gian.

Trước mắt hiện ra một cây búa khổng lồ.

Nó cắm sâu xuống mặt đất, trút ra một sức mạnh không thể chống đỡ được. Cây búa khổng lồ ấy.

Nguồn năng lượng khổng lồ phóng thích từ xi-lanh không tản ra mà chạy dọc theo thân búa—vật dẫn tối thượng—rồi lao thẳng xuống lòng đất.

KABOOM.

Nền đất rung chuyển.

Tôi cảm nhận được thứ gì đó sụp đổ trong đó.

Được rồi, chui ra ngoài nào.

Một tổ chức lai tạo ra lũ quái vật B và C class sẽ không dễ bị phá hủy thế đâu.

Tôi điều chỉnh sức mạnh lại rồi, đừng có mà nát tươm hết nhé.

Như để đáp lại câu nói ấy.

Cạch, cạch, cạch.

WEEEOOOO—

Còi báo động vang lên, và cùng với nó, vô số công trình dần lộ diện.

Chỗ thì nứt nẻ, chỗ thì sập đổ, nhưng vẫn còn những tòa nhà giữ được dáng vẻ ban đầu.

Không ngờ lại dám để lộ cả căn cứ chính sao? Dĩ nhiên, phần lớn chỉ là thang máy, hay những container vận chuyển hàng hóa, nhưng thế thôi cũng đủ làm phương tiện xâm nhập.

“Ra đây được rồi đấy.”

Tôi gào lên thật lớn để giọng nói chắc chắn chạm đến tai mấy cô đệ tử.

Mức này thì kẻ địch cũng nghe thấy, nhưng thế thì sao?

Chúng nó có quái vật O class, có chỗ dựa đấy.

Quái vậy O class à? Nếu không phải loại thật sự mạnh, thì cứ đánh bom nó là xong thôi.

Khi lớp bụi mù bốc cao ngút trời cuối cùng cũng lắng xuống, xung quanh chìm dần trong bóng tối, còn tiếng ù chói tai trong tai tôi cũng dần biến mất.

“Tiền bối!”

“Sư phụ! Người không sao chứ?”

“Hả?”

Mấy cô đệ điên cuồng lao về phía tôi, có vẻ lo lắng.

“Có gì vừa nổ sao? Bom hạt nhân, hay vũ khí bí mật của địch…?”

“Vũ khí hạt nhân thì tỏa nhiều nhiệt với sáng, nên cái đó dễ tiêu diệt chúng hơn chút.”

Thế không có nghĩa là nó yếu hơn vũ khí hạt nhân. Cũng có ưu nhược điểm cả thôi, như số lượng và tầm sử dụng. Tôi cũng có giới hạn chứ.

“Một chút á? Vậy người đã từng chịu thứ gì đó tương đương vụ nổ hạt nhân à?”

“Cú vung búa của tôi, chả lẽ tôi lại không chịu được?”

Nếu vung mạnh đến mức không chịu được, thì mọi thứ xung quanh bị quét sạch rồi.

Có phải ngẫu nhiên mà khoa hạt nhân lụi tàn đâu. Là do lũ điên dám nhởn nhơ ngay cả dưới “cơn mưa hạt nhân” mới khiến nó diệt vong. Không phải nói là O class không thể bị chặn bằng mưa hạt nhân, nhưng thế thôi cũng đủ nói lên mức độ rồi.

Đệ tử của tôi thì nhìn cái búa đã thu nhỏ lại bằng ánh mắt kiểu ‘thế cũng được á?’, nhưng tôi mặc kệ rồi hướng ánh nhìn đến cái thang máy ngẫu nhiên.

“Đi đi rồi quay lại đây, sẽ có quái vật đó.”

“Ừm…chẳng phải có hơi nguy hiểm sao?”

Dù là Baek Sihyeon hay Han Abin, họ đều bối rối đến độ chẳng màng nhìn vào cái thang máy tôi chỉ, mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào cây búa.

Thế thì dùng vũ lực thôi.

“Ồn ào quá. Đi đi.”

Tôi ném hai cô đệ tử đang ngơ ngác vào cái thang máy.

Nếu không muốn chết, tự khắc cô sẽ tỉnh ngộ thôi.

WEEEE– cạch.

“Sư phụ?!”

“Tiền bối?!”

Cánh cửa thang máy đóng sầm lại, và chiếc thùng sắt đó phóng thẳng xuống căn cứ.

À. Quên mất không kể với các cô.

Tôi lê tới cái thang máy, xé toạc cánh cửa, rồi hô to về phía cái thùng sắt đang rơi.

“Nếu gặp nguy hiểm, hét lên! Tôi sẽ đến cứu các cô!”

“GYAAAAAAAAAAAAAAAHHH!!!”

Hình như có tiếng gì dưới cái hố sâu đó, nhưng tôi mặc kệ rồi hướng đến cái thang máy khác.

Không phải hét, chỉ là la toáng lên thôi, kệ đi.

Tôi phải làm việc của tôi. Vậy cái thang máy nào sẽ hướng đến phòng thí nghiệm?

Đi lang thang qua vùng đất hoang trũng, tôi nhìn xung quanh để xem có ghi gì trên thang máy không.

1, 2, 3, 4, α, β, γ.

Mấy cái chữ gắn trên đó như bị thiếu mất nội dung, có vẻ chỉ dành cho người ở đây.

“Đây chưa phải tất cả.”

Nghĩ vậy trong lúc đi dọc hành lang, kiểm tra từng thứ một, tôi thấy một cái thang máy trông đáng ngờ,

Không chữ, chỉ có một cái khóa. Tuy nhìn có vẻ giống nhau, nhưng nó có thêm vài thiết bị nhỏ, như thể là cửa dẫn đến một nơi quan trọng.

Đây à?

Tôi bấm nút mở cửa thang máy, nhưng thứ phát ra chỉ là âm thanh cảnh báo và luồng điện tê tái truyền qua ngón tay.

Tiếp khách kiểu gì đấy? Mà dù sao tôi cũng có kỹ thuật để xử lý tình huống như này.

Tôi đập cánh cửa thang máy với cây búa.

Kỹ thuật sử dụng khi không có lối đi nào cả.

Thụp.

“Đỡ được không?”

Trái lại với mong đợi, cánh cửa có vẻ chịu được cú nện nhẹ nhàng đó, có bị cong vênh đôi chút.

Thứ kim loại này chắc chắn đấy.

Tôi nhẹ nhàng nện vài phát nữa vào cánh cửa.

“Phép mở cửa thì… là ‘Vừng ơi mở ra’ nhỉ? Hay là Ex Machina Show Time mới đúng?”

Không hiểu sao lại thấy phấn khích, như thể đã lâu rồi mới làm việc gì ra dáng anh hùng.

Rốt cuộc thì vận động thể chất tốt nhất vẫn là phá căn cứ, dùng tiếng thét của kẻ địch để xả stress.

Cá nhân mà nói, lại nhớ tới thằng đồng đội từng vừa gài bom vừa hô ‘MagicalBẻ Khóa!’ — nhưng kể chuyện đó ra thì chỉ thêm xấu hổ thôi.

Tôi nện thêm tầm năm phát nữa, có vẻ hết chịu nổi, cánh cửa bị xé toạc ra để lộ bên trong.

“Chẳng có gì hết à.”

Có lẽ để chống kẻ xâm nhập, hoặc nó bị hỏng, nhưng sau cánh cửa đó chả có cái thang máy nào, chỉ có một khu vực tối om.

Kengg, kengg, kengg.

Tiếng cánh cửa bị xé rơi va vào đâu đó vọng lên, ngoài ra chỉ còn hố đen sâu thẳm không đáy.

Có gì quan trọng chứ. Nhảy xuống là xong.

Gọi cái trò này là “biện pháp an toàn” ư? Tôi gần như thấy cảnh Vô Hạn Thành Chủ xuất hiện, hỏi đứa nào thiết kế rồi xé toạc bản vẽ ngay tại chỗ.

Ít nhất cũng phải gắn vào đây dao mổ laser, máy phát plasma, hay thậm chí thiết bị dịch chuyển dị giới chứ.

“Ugh.”

Tôi bình thản nhảy xuống dưới.

Tưởng sẽ chẳng có gì nguy hiểm… nhưng rồi.

“Chết thật.”

Gió luồn vào bộ đồ, thổi phồng bộ đồ tôi lên. Khó chịu vãi chưởng.

Phiền thật.

Tôi truyền ma lực vào bộ đồ, áo lập tức cứng lại và im lặng.

Ngày xưa thì đúng là chuyện hiển nhiên, nhưng gần đây toàn mặc bộ đồ đen của Black Marauder, vốn chẳng phấp phới nhiều, nên tôi quên mất.

Mới nhận ra, cũng đã lâu rồi mình chưa mặc bộ này để bay nhảy như thế.

Trong lúc nghĩ vẩn vơ, các ống dẫn và những cánh cửa khép kín lướt qua tầm mắt.

Rơi được tầm 20 giây rồi mà vẫn chưa thấy đáy.

Khá sâu đấy.

Nếu là đột nhập bình thường thì chỉ cần bám đại một cánh cửa mà vào, nhưng mục tiêu lần này là hạt giống quái vật trong phòng thí nghiệm.

Cơ sở quan trọng như thế thì chắc chắn nằm ở tầng sâu nhất.

Chịu chi đấy, dám đào hẳn căn cứ xuống tận thế này.

Đúng lúc ấy, thang máy hiện ra trước mắt, tôi tung cú sút.

Rầm.

Trần thang máy bị xé toạc, buồng máy đứt làm đôi, lơ lửng trong không trung.

Mặt đất cứng cáp hiện ra.

Dĩ nhiên tôi xoay người đáp xuống như chẳng có gì.

Tầng thấp nhất rồi sao?

Tôi đoán thang máy sẽ phải dừng ở đó.

Vậy thì phía sau cánh cửa này chính là lối vào tầng cuối.

Từ khe hở hẹp của cửa thang máy, ánh sáng rò ra, cho biết bên kia có người.

Tôi bật người khỏi bệ, đưa ngón tay len vào khe sáng ấy.

Cạch, cạch.

Cơ chế an toàn kêu rắc lên, gắng gượng chống đỡ để ngăn kẻ xâm nhập.

Nhưng đứng trước sức mạnh áp đảo thì có nghĩa lý gì.

Bùm.

Cánh cửa thép bị nghiền nát, xé bung, và tôi tiến thẳng vào trong.

“Kẻ xâm nhập?!”

“Lũ quái vật đâu! Sao lại có anh hùng lọt vào đây?!”

Một căn phòng trắng toát, sáng rực.

Các nhà khoa học mặc áo blouse chạy tán loạn khắp nơi.

Mùi máu và hóa chất xộc thẳng vào mũi.

Tìm thấy rồi.