Cách dễ nhất để thâm nhập vào Cục quản lý là gì?
Một cuộc xâm lược quy mô lớn?
Lén lút chui vào?
Tìm kẽ hở an ninh?
Hay có cách nào đặc biệt hơn?
Sai.
“Vất vả rồi.”
“Đêm khuya rồi mà anh vẫn chăm chỉ đấy. Làm tốt lắm.”
Tên bảo vệ đứng cạnh máy phát hiện thế lực dị giới còn chẳng thèm quay lại xem đó là ai, cứ thế đáp lại lời chào hỏi của tôi trong vô thức.
Có khi anh ta còn không nhớ tôi trông thế nào.
Nếu là một bảo vệ với chút trách nhiệm nghề nghiệp, có lẽ anh ta sẽ nhận ra tôi trông giống ai.
Tuy nhiên, tên bảo vệ đó sẽ sớm xóa bỏ ý nghĩ đó thôi.
Không đời nào một con quái vật lại xuất hiện trong văn phòng Cục quản lý được. Anh ta chắc hẳn cũng không muốn chịu trách nhiệm cho chuyện đó.
Bằng cách này, Black Marauder đã vượt qua được an ninh của Cục quản lí và thâm nhập vào bên trong.
Cứ như vậy thôi.
Kể cả gọi là văn phòng Cục quản lý, nó chả khác nào một tổ chức công cộng. Miễn sao bạn nhìn như một con người, bạn có thể đi qua cổng chính.
Chỉ khi bạn sử dụng sức mạnh dị giới để vượt qua lớp an ninh, thì lúc đó mới bị phát hiện.
Các cơ sở quan trọng thì được canh giữ chặt chẽ, không thể làm vậy. Nhưng để lọt vào bên trong tòa nhà Cục quản lý thì không cần quá nhiều thứ.
Dẫu vậy…
Đã có nhiều camera giám sát hơn so với lần trước.
Mang suy nghĩ đó trong đầu, tôi lẻn vào từng điểm mù của camera gắn trên trần nhà. Không biết công nghệ nhận diện khuôn mặt đã phát triển đến đâu, nhưng chắc hẳn đã khá hơn so với xưa.
Tôi bước đi thong thả, ra khỏi điểm mù của camera giám sát, để không bị nghi ngờ.
-Mã số đăng ký 30-0623-C, Anh hùng. Vui lòng đến quầy tư vấn.
“Nhanh lên! Đội ứng phó đã rời đi rồi!”
“Ê, đó chẳng phải thằng đang tự cải huấn à? Tin sốc đây!”
“Nhà ăn chưa đóng cửa chứ?”
“Do chú mày tập quá lâu đó!”
Tiếng loa gọi người.
Anh hùng của Cục vội vã rời đi.
Phóng viên mai phục giữa đêm reo ầm.
Một đôi trai gái ướt đẫm mồ hôi, vừa kết thúc buổi huấn luyện.
Góc nhìn quen thuộc của cái tập thể mà tôi từng thuộc về.
Tất cả đều thân thuộc.
Những kẻ thức tỉnh và chưa thức tỉnh hợp sức vì nhân loại, tôn trọng Thức tỉnh giả, một cơ quan trao danh dự cho anh hùng.
Nếu Donghoon thấy cảnh này, hẳn sẽ vui.
Nghĩ vậy, tôi bước đi tiếp. Đúng lúc nhiều người cũng muốn ra ngoài, dòng người chảy hướng về lối thoát.
“Ồ, xin lỗi.”
Một thân hình nhỏ va vào người đang đi ra.
Người đó cúi đầu xin lỗi, tôi gật rồi bước tiếp.
“Hình như đã từng gặp ở đâu….”
Người vừa va ta lẩm bẩm, rồi mất hứng, quay về lối ra.
Mấy va chạm tương tự cứ thế xảy ra. Tôi lặn lội ngược dòng bước tiếp. Tìm kiếm thứ nằm ngoài dòng chảy kia.
***
Vài lần tôi bắt gặp biển “Cấm vào – chỉ dành cho người có phận sự”, nhưng đều bỏ qua, tiếp tục bước.
Không lâu sau, nơi cần đến hiện ra.
Hành lang gọn gàng nhưng vẫn chút luộm thuộm, như thể có người sinh sống ở đó. Trên cửa treo biển số phòng. Áp tai vào nghe, tôi bắt gặp vô số âm thanh mơ hồ rò rỉ ra ngoài.
Vẫn thế.
Vẫn là khu ký túc tồi tàn, vách mỏng đến mức không cách âm nổi. Thật khó tin một quan chức cấp cao như Kim Taejun lại sống ở đây.
Hay đây là bẫy?
Khả năng tôi đã nghĩ đến từ đầu lóe lên: Danger Rifle có thể đã bán đứng tôi cho Cục quản lý.
Dù vậy, tôi không thấy cần chuẩn bị thêm gì. Bẫy thì sao? Tôi vẫn thoát ra được.
Trước hết, cần xác nhận.
Tôi vác thanh xà beng lên vai, gõ cộc cộc khi bước dọc hành lang.
Phòng 304. Phòng 306…Phòng 311.
Thấy rồi.
Trước đi đập cửa lao vào, tôi cường hóa thính giác để kiểm tra xem có gì trong phòng không.
“Đấy, bảo rồi mà. Làm ở Cục Quản lý vất vả đến mức nào chứ. Tiền á? Tiền thì tất nhiên nhiều.”
Đúng là giọng của Kim Tae-jun.
Nghe như đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nhưng ít nhất cũng đủ để chắc chắn rằng Kim Taejun đang ở đây.
Tôi khẽ luồn xà beng vào khe cửa rồi nhẹ nhàng bẩy.
Cạch.
Mở cánh cửa gãy ra, tôi bước vào phòng.
Một căn phòng studio rộng chừng 6 pyeong. (1 pyeong = 3.3058 m^2)
Dù chật hẹp, nhưng nội thất lại bóng loáng đến kỳ lạ, tạo cảm giác lệch lạc. Trên chiếc giường trong căn phòng ấy, Kim Taejun đang nằm dài, vừa cầm điện thoại vừa nói chuyện.
“Cái gì- là ai đó?!”
Bịch
Đánh rơi chiếc điện thoại trên tay, và một biểu cảm sốc hiện lên mặt Kim Taejun.
“Black Marauder…”
“Nếu ngươi im lặng, ta sẽ chỉ bẻ gãy tứ chi ngươi thôi.”
Hoặc có thể hơn nữa, tùy vào kết quả thẩm vấn.
“Cái- Cái gì!? Gì cơ?!”
Giọng nói run rẩy khiếp sợ, như thể không biết rằng vì sao tôi đến.
Ít ra tôi không bị bẫy.
Tôi đặt tay lên cổ Kim Taejun, dồn lực để chặn động mạch cảnh.
Tặc.
Nhưng mọi nỗ lực của tôi tan biến vô nghĩa trong khoảng không.
Bàn tay đang siết chặt cổ hắn bỗng mất mục tiêu, biến thành một nắm đấm trống rỗng, còn sinh mệnh đang hoảng loạn tôi cảm nhận được ngay trước đó thì hoàn toàn biến mất.
…cái éo gì thế?
Tôi thậm chí còn không rời mắt khỏi hắn, vậy mà lại biến mất tức thì.
Phải chăng hắn có khả năng dịch chuyện?
Không.
Có gì đó kì lạ về chuyện này.
crack, crack
Bóng đèn trên trần nhà bắt đầu nhấp nháy.
Một hiện tượng dị thường rõ ràng.
Dị giới xâm thực? Hay là một cuộc dịch chuyển quy mô lớn?
Siết chặt cây xà beng trong tay, tôi vội vã lao ra hành lang.
Toàn bộ đèn trên trần đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng xanh lục của đèn thoát hiểm chỉ đường ra ngoài. Thế nhưng ngay cả ánh sáng ấy cũng chập chờn, nhấp nháy một cách kì dị như báo hiệu sự kết thúc.
Kỳ lạ thay, cảnh tượng này lại giống hệt với một điều gì đó trong ký ức của tôi.
Mọi thứ xung quanh biến mất khỏi tầm nhìn. Tòa nhà bị nhấn chìm trong bóng tối. Đèn nhấp nháy một cách vô nghĩa. Nếu dự đoán của tôi đúng, thì ngay sau đó hẳn sẽ vang lên một âm thanh quái dị.
Kiiiik. Kiiiik.
Tiếng kim loại rít lên như bản lề rỉ sét xoay kêu. Thứ âm thanh kỳ quặc đó khiến tôi có hơi lo lắng, nhưng đồng thời cũng yên tâm hơn.
Bởi lẽ, điều đó có nghĩa là tôi vốn đã quá quen thuộc với nó.
“Cứ tưởng mấy trò dự đoán đó chẳng đáng tin cậy… xem ra việc đich thân tới đây cũng không uổng công.”
Giọng của một người già vang lên trong hàng lang tối tăm. Tôi liếc nhìn qua đó một cách chậm rãi. Một cái xe lăn trông khá cứng cáp, với một ông lão ngồi trên đó.
Khoác trên người chiếc áo khoác đã sờn cũ, mái tóc bạc trắng giấu dưới chiếc mũ nồi, lão già kia trông chẳng khác gì những ông cụ thường thấy ở viện dưỡng lão hay bệnh viện. Nhưng bất kỳ ai từng biết đến thời đại đầy biến động của các anh hùng đều sẽ hiểu rõ: ông ta không phải một lão già bình thường.
“Khác với thằng đó chắc chỉ là… màu tóc thôi nhỉ? Dù sao cũng đã lâu lắm rồi, ta chẳng nhớ rõ mặt mũi nó nữa.”
Ngay từ lúc rơi vào tình huống kỳ quặc này, tôi đã đoán được sớm muộn gì ông ta cũng xuất hiện.
Thế nhưng, một góc trong lòng tôi vẫn không ngừng cầu mong—rằng ít nhất, đừng để chính ông ta bước ra. Vì vậy, khi thấy lão xuất hiện thật sự, tôi có hơi hoảng.
“Hở miệng ra xem nào. Dù không phải nó, nhưng đã lâu lắm rồi ta chưa nghe lại cái giọng quen thuộc ấy.”
Nói rồi, lão già chậm rãi nhấc cây gậy đặt trên đùi mình lên.
Mặc dù trông như một cây gậy gỗ bình thường, nó tỏa ra một áp lực khủng khiếp. Lão rung cây gậy một cái, tường bốn phía dựng lên và giữ chặt tôi lại.
Di chuyển với tốc độ tôi còn không theo kịp, như thể từ đầu tòa nhà đã được dựng lên như vậy.
Kikk. Kikk.
Cả khu hành lang đổ nghiêng ra, và chiếc xe lăn lăn xuống dốc theo.
Lão già xuất hiện trước mặt tôi – đang bị kẹt trong bức tường, và hành lang nghiêng đã dựng lại trạng thái ban đầu.
Mắt chúng tôi chạm nhau. Ánh mắt già nua, trần tục của lão, tách biệt khỏi thế giới, chăm chú nhìn tôi.
“Công nhận, trông giống nhau phết. Đặc biệt là cái mặt cứ xị ra như này.”
Có vấn đề gì với mặt của tôi à, lão già?
Không muốn để lộ quá nhiều thông tin, vì thế tôi dồn chút sức vào tay đang cầm cây xà beng.
Khùng. Kù gùng.
Dù đã dồn hết sức, bức tường bê tông chỉ ầm ầm vang lên chứ không hề có ý định nứt vỡ.
“Vô ích thôi. Không sao chép được cả ký ức à, đây đâu phải thứ có thể thoát ra bằng sức mạnh thuần túy…”
Im miệng đi, lão già chết tiệt. Tôi biết rồi.
Cảm xúc bị dồn nén lâu ngày bùng ra, ma lực khổng lồ tuôn trào khắp toàn thân.
Tôi phải cảm ơn những người đồng đội.
Nhờ họ mà cuối cùng cũng có một chiến trường nơi tôi có thể bung hết sức mà không cần kiềm chế.
Rắc… rắc rắc rắc.
Những vết nứt bắt đầu lan khắp bức tường.
Cánh tay phải nghiền nát từng mảng bê tông, tôi chậm rãi đẩy mọi thứ ra để tiến lên phía trước.
“…Quả nhiên. Giờ thì ta hiểu tại sao Cục quản lý lại gọi ta đến đây.”
Không gì là không thể bị phá bởi vũ lực. Nếu bạn không làm được, đơn giản là còn quá yếu. Tôi gồng sức toàn thân, nghiền nát không gian được dựng lên.
Bùm.
Cánh tay phải của tôi đục xuyên qua lớp tường, để lộ cây xà beng màu đỏ. Giữa lúc những mảnh bê tông vỡ tung bay khắp nơi, tôi vung xà beng về phía đầu lão già.
Khác với cú tôi dùng để chấn chỉnh bọn anh hùng, tôi dồn một nửa sức vào đó.
Chấn động từ cú vung ấy lan tỏa dữ dội ra xung quanh.
Sóng xung kích lan ra từ cây xà beng quét sạch khu vực xung quanh, phá hủy tòa nhà, bức tường nuốt trọn lấy cơ thể thôi cũng nổ tung, mảnh bê tông vỡ vụn bắn loạn tứ phía.
Cơ thể tôi – giờ đã mất đi điểm tựa, rơi từ trên không trung, và khi tôi đứng thẳng dậy, tôi nhìn thấy khuôn mặt của ông lão. Ông không hề tỏ ra hoảng loạn hay tức giận.
Khuôn mặt lạnh lẽo của lão già bình tĩnh đánh giá tình hình. Tôi đã thấy tư thế chiến đấu của lão vô số lần rồi.
“Phá hủy cả không gian? Này chẳng phải là A class nữa rồi, ít nhất là O class. Ta phải giáo huấn lại mấy thằng nhóc ở Cục quản lý mới được.”
Lão già, mấy chuyện đó để sau đi.
Bây giờ, tôi cũng muốn tận hường khoảnh khắc này.
Ầm-
Một âm thanh chấn động đến ù tai.
Bàn tay phải vẫn còn giữ chặt cây xà beng, và kết quả hiển nhiên truyền đến.
Cảm giác va chạm với thứ gì đó cứng rắn.
Hẳn là tường rồi.
Chẳng buồn xác nhận, tôi đá vào tường rồi xoay người. Không màng kiểm tra đòn đánh có hiệu quả không.
Ngay sau đó, bức tường đen sì mọc lên đúng vị trí tôi vừa đứng. Tựa như từ đầu đã tồn tại ở đó.
Từ giờ, không được phép dừng lại dù chỉ một nhịp.
Chỉ một lần bị tóm lấy, một thoáng sơ sẩy cũng đồng nghĩa với thất bại.
Tôi tiếp tục vung xà beng, nhưng bức tường mọc ra từ hư không nuốt chửng mũi xà beng, buộc đòn tấn công ngừng lại.
Những bức tường vừa xuất hiện, vừa tan biến liên tục, còn tôi chỉ có thể dựa vào bản năng để né.
Cuộc chiến cứ thế lặp đi lặp lại, tựa như một vở kịch được sắp đặt sẵn.
“Ít nhất cũng mở miệng nói lấy một câu đi chứ. Ngươi cứng đầu y như thằng nhóc đó vậy.”
Trong khoảnh khắc ấy, lão già cất lời.
Một hành động vô nghĩa giữa trận chiến.
Tôi siết chặt xà beng, cánh tay tôi lao thẳng về phía trước như mũi giáo. Dĩ nhiên tường lại mọc ra, nhưng lần này tôi không dừng, tiếp tục dồn lực tiến tới.
Chỉ một thoáng hời hợt – không hẳn là sơ hở, nhưng giữa những bậc đại cao thủ, nó lại là khoảng cách chí tử.
Bang.
Âm thanh giòn vang lên như thể đóng một cây đinh vào tường. Cây xà beng xuyên thủng lớp tường.
Lão già ngửa đầu né tránh, hệt như đã đoán trước được cảnh này. Nhưng—
“Cẩn thận cái đầu.”
Lần đầu tiên tôi mở miệng, rồi giật mạnh xà beng về sau.
Rắc!
Một cảm giác mắc lại ở đầu xà beng. Tôi kéo hết sức.
Ầm-
Cú va đập dữ dội vang lên khi đầu lão già bị xà beng lôi thẳng vào tường.
Dù không thấy mặt lão, nhưng chắc hẳn rất hoảng loạn, khi bị tôi lôi ra khỏi chiếc xe lăn.
Tuy muốn tận hưởng khoảnh khắc chiến thắng, tôi vẫn lập tức rút xà beng về và bật người ra sau.
Đúng như dự đoán, tường lại mọc lên nhằm giam tôi lại, và tôi một lần nữa thoát ra trong gang tấc.
Đánh trúng một đòn rồi, giờ tính cách chạy thoát thôi.
Không bắt được Kim Taejun cũng chẳng sao, dù gì tôi cũng đã gặp lại được một đồng đội cũ, lại còn được quẩy hết sức.
Quả là một trận luyện tập tuyệt vời sau ngần ấy thời gian.
Tâm trạng tôi cũng chẳng tệ, vì lâu lắm rồi mới thấy lại gương mặt quen thuộc.
Giờ thì… làm sao để thoát khỏi nơi này đây?
Tôi liếc nhìn lão già, nghĩ rằng có lẽ lão sẽ không để tôi rời đi dễ dàng. Quả nhiên, gương mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trên trán đã nổi gân xanh.
À, lão tức rồi đấy.
Mà lão này khi đã tức thì dai như đỉa.
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa tìm cách thoát khỏi không gian quái gở này, tránh xa ánh mắt của lão già.
Vô Hạn Thành Chủ. (Infinity Lord)
Một S class Thức tỉnh giả với thế lực trải rộng khắp vô số quốc gia, lão là người đã thiết kế toàn bộ hệ thống quản lý.
Người từng giữ vai trò hậu cần cho chúng ta. Và giờ, lão già ấy đang điên cuồng truy đuổi tôi.