Một tiếng nổ lớn vang lên dưới gầm, tôi đá người chạy về phía trước. Thứ cuối cùng tôi thấy là một vết nứt hình vuông trên hành lang.
Bang.
Nhận ra hành lang đang dâng cao lên, kèm với đó là tiếng ồn đằng sau tôi, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Trần nhà va chạm với hành lang.
Tảng đá lao ra từ bức tường và phá vỡ chúng.
Sự bạo lực nguyên thủy của bê tông cứ thế tiếp nối không ngừng.
Lão già, định giết tôi thật à?
Không hề còn ý định bắt giữ tôi – một kẻ xâm nhập, lão bắt đầu dùng những tòa nhà đó vào mục đích tấn công.
“Nếu ngươi đầu hàng bây giờ, ta sẽ tha cho khúc xương của ngươi.”
Giọng nói dịu dàng, như thể kể chuyện cho cháu trai, đã biến mất đâu đó và chỉ còn lại cái tông giọng tràn đầy sát ý.
Đương nhiên, tôi không có ý định đầu hàng, vậy nên tôi lao về phía trước.
Răng rắc. Rắc…
Những bức tường bê tông dâng lên, bao quanh tứ phía, kèm với đó là thứ âm thanh ghê tợn vang lên.
Có chuyện rồi.
Có lẽ Vô Hạn Thành Chủ đã bắt đầu kiểm soát toàn bộ tòa nhà này.
Trong lúc gồng mình để thoát ra khỏi khối bê tông vừa chụp xuống, tôi bắt gặp một vết nứt. Không phải dấu hiệu của công trình kém chất lượng, mà là một vết nứt sắc sảo, gọn ghẽ, như thể được cố tình tạo ra.
“Tsk.”
Tặc lưỡi, tôi quay người thoát khỏi khu vực nguy hiểm, y rằng dự đoán được một đòn tấn công.
Một thanh thép đen nhô ra từ kẽ hở. Đúng ra ban đầu nó trông không như vậy, nhưng bằng cách nào đó, phần mũi được gọt đi, tựa như cây giáo.
Thanh thép đó lao thẳng đến tôi.
Lấy bức tường xuất hiện sau tôi làm điểm tựa, tôi đá mình và đánh chặn thanh sắt với cây xà beng.
Một. Hai. Ba.
Tôi vung cây xà beng cố đánh chặn vô số thanh thép lao đến. Nhưng kể cả vậy, chặn hết cũng không khả thi với tôi.
Thanh thép xuyên thủng người tôi, xé toạc lớp áo và để lại vết thương nhẹ. Thông thường, kể cả được phóng đi như thế, những thanh thép đó cũng chẳng đủ làm xước tôi một vết. Nhưng trong tòa nhà của Vô Hạn Thành Chủ kiểm soát thì khác, hẳn lão đã cường hóa những thanh thép đó.
So với việc dựng lên những bức tường, nó là một đòn tấn công chậm, nhưng bù lại bằng nguồn vật liệu dồi dào.
Biến tòa nhà thành vũ khí — chiến thuật dùng số lượng.
Lão già khốn kiếp. Lão định bất chấp tất cả để bắt được tôi, đúng không?
“Tsk.”
Tôi đã tặc lưỡi bao nhiêu lần hôm nay rồi? Tôi cũng muốn mở mồm ra và chửi lão lắm, nhưng làm vậy hẳn sẽ danh tính của Black Marauder sẽ bị điều tra ra từ những từ ngữ tôi dùng.
Kiềm chế cái mồm ngứa ngáy bằng việc tặc lưỡi, tôi lao đi trong hành lang ngày càng hẹp lại.
Tôi có nên đổi chiến thuật sang đánh ngất lão già rồi chuồn không?
Sức mạnh của Vô Hạn Thành Chủ chuyên về hậu phương và điều khiển không gian, nên nếu tấn công trực tiếp vào cơ thể, có vô số cách để hạ gục lão. Đơn giản là phá sập cả tòa nhà lão dùng làm vũ khí, tiêu hủy công cụ, rồi đóng một đòn vào đầu lão.
Biết cơ thể mình yếu, nên lão sẽ dùng mọi cách ngăn tôi tiếp cận. Tuy nhiên, vì bản chất lão dựa vào tòa nhà để hiện thực hóa quyền năng, chiến thắng cũng sẽ thuộc về tôi mà thôi.
Nếu có vấn đề lớn, tòa nhà Cục Quản lý sẽ sụp đổ — chính quyền cũng không muốn đi quá xa đến mức ấy.
Dù tôi tính toán vậy, lão già Vô Hạn vẫn vui vẻ bào mòn tòa nhà của Cục để tấn công tôi.
Dù lão có thể phục hồi sau, nhưng thế này thì rõ ràng là đang không màng thiệt hay lợi.
“Ngươi chạy đi đâu thế, tên chó chết! Im cái mồm lại và bị bắt rồi nghiền nát đi!”
Bắt kịp tôi chưa?
Đáng lẽ lão không chạy nhanh đến thế được, lão lăn cái xe lăn điên cỡ nào vậy?
Với ý nghĩ đó, tôi quay đầu về hướng giọng phát ra.
Và rồi vô số tượng nhân bằng đá vụt lao tới, làm mặt đất rung chuyển.
Những golem bê tông được tạo theo hình dáng của Vô Hạn Thành Chủ thuở thanh niên, đồng loạt xông lên.
Lão già này điên thật rồi à? Nếu cứ thế này, có lẽ không phải tôi mà chính lão sẽ là kẻ phá nát Cục Quản lý mất.
Đúng như suy đoán, từng bức tường của tòa nhà lại tiếp tục sinh ra golem mới.
Mọi mảng tường bê tông biến thành golem, còn những thanh thép còn sót lại thì hóa thành mũi thương lao đi trong không trung.
Lặp đi lặp lại quá trình ấy, nơi đây đã mất hẳn hình dạng của một tòa nhà, chỉ còn lại sàn bê tông và khung thép như một công trường xây dựng dang dở.
“Thứ quái thai tóc đen khốn kiếp, ngay cả lão già cũng không biết kính trọng hả!”
Thủ phạm của cái thảm họa này bắt đầu chửi rửa tôi qua miệng của con golem.
Này chả phải cố chọc tức tôi nữa, mà là muốn nghiền tôi thành bột rồi.
Tầm này có lẽ lão chẳng màng đến việc bắt giữ tôi nữa.
Mà chỉ muốn nghiền tôi ra bã vì cái tính khí nóng nảy của lão thôi.
Mới trước đó, tôi đã nghĩ đến việc đánh gục Vô Hạn Thành Chủ. Nhưng giao chiến với một đối thủ như vậy sẽ khiến tòa nhà Cục quản lý bị thiệt hại nặng nề, vì thế tôi bỏ ý định đó.
Không phải vì tôi phá hủy tòa nhà của Cục, mà là lão già Vô Hạn Thành Chủ sẽ sử dụng tòa nhà này như vật liệu và phá hủy nó.
Tôi nghĩ là nên chuồn đi thôi.
Nếu thoát được khỏi chỗ này, có lẽ Vô Hạn Thành Chủ cũng sẽ bỏ cuộc thôi.
Thay đổi chiến thuật, tôi chạy dọc hành lang, né tránh vô số khung cửa sổ thép liên tục nhô ra và dùng xà beng đập vào những con golem trên đường. Đã bao lâu rồi tôi chưa làm một cuộc tẩu thoát như này?
“Ta chẳng biết có phải bản sao của Hồng Thiết Chùy hay không. Nhưng cả thằng hàng nhái này cũng bẩn tính không kém!”
Thay vì giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ của con golem bê tông, âm thanh vang lên ngay cạnh tai tôi.
Khi tôi quay đầu về phía phát ra tiếng nói, trước mắt là Vô Hạn Thành Chủ: tay trái đẩy bánh xe lăn, tay phải vung gậy.
Lão già này đang nghĩ gì? Với thân xác già nua đó, vì sao lại dấn thân giữa chiến trường? Vì cái gì mà cố chấp đến mức ấy?
“Được lắm! Cứ nhảy múa thêm đi! Hôm nay ta phải phân thắng bại cho rõ ràng!”
Có lẽ, đơn giản là lão ta chỉ ngứa tay. Tưởng đâu tính khí xưa kia đã nguội, hóa ra chỉ là không có cơ hội để giải tỏa, giống như tôi.
Nụ cười xé toạc gương mặt già nua chính là bằng chứng rõ ràng.
Giữa sức nóng chiến trường, một nhà thiết kế bộc lộ bộ mặt thật.
Không còn các Thức tỉnh giả xưa kia từng sánh vai, giờ là những golem bê tông chạy cùng ông ta.
Không còn cây côn làm từ xương quái thú, giờ là cây gậy gỗ bình thường thay cho vũ khí.
Chúng ta thật ra chẳng khác gì nhau.
Những anh hùng xưa bị lãng quên. Hai kẻ không buông bỏ trận chiến, không thể về hưu.
Bị ép buộc hay tự nguyện, đều không thể hòa nhập vào xã hội – những anh hùng cũ đó.
Khi một kẻ như vậy gặp đối thủ ngang tầm, họ vùng lên đốt cháy cảm xúc giữa thời bình.
Suy nghĩ ấy chợt hiện, và ý chí chiến đấu trong tôi càng lúc càng tan biến.
Nếu chúng ta thật sự ra tay, thương vong là không thể tránh khỏi.
Dù có cố điều chỉnh sức mạnh, ở cái tuổi đó, kiểu gì cũng có hậu quả.
Kể cả gì đi nữa, như vậy là quá đáng rồi. Tôi đã làm nó quá nhiều rồi – tự tay cướp đi sinh mệnh của đồng đội.
Nhưng trái với ý nghĩ tôi, sức nóng trận chiến vẫn ngày càng tăng – không phải vì tôi muốn, mà vì đối phương không có ý dừng.
“Định cứ thế mà chạy mãi sao? Vậy thì nhận lấy cái này đi!”
Ngay sau khi Vô Hạn Thành Chủ gầm lên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Tiếng động lớn, như thể có trận động đất.
Một hình bóng người khổng lồ xuất hiện đằng sau lão già.
Một kiệt tác của Vô Hạn Thành Chủ - gã khổng lồ làm từ bê tông.
Kể cả tôi cố hết sức cũng không ngăn được thứ đó. Tôi nên làm gì? Hay cứ đánh gục lão già như đã định từ trước?
Trong lúc đang nghĩ vậy.
Tặc.
Cảm nhận được thứ gì đó đang chạm vào cây xà beng. Dù trông có vẻ như không có gì, nhưng tôi chắc chắn cảm nhận được nó ở đó.
Thấy rồi.
“Xéo ra chỗ khác.”
Tôi mở cái mồm đang ngứa ngáy vì không được nói gì, dồn lực vào cú vung xà beng.
Vung một đường dài, tôi quét sạch đám golem trước mặt, mở ra con đường phía trước.
Pặc pặc, bang bang.
Thanh thép xuyên toạc lớp da, nắm đấm con golem lao thẳng vào người tôi.
Một khoảng trống chí tử giữa cây xà beng. Nếu là cây búa thân thuộc, tôi đã có thể điều khiển tùy ý, thì khoảng trống đó đã không tồn tại.
“Gì thế?”
Vô Hạn Thành Chủ cảm thấy gì đó lạ lạ khi thấy tôi như vậy, tỏ vẻ nghi hoặc tra hỏi tôi.
Một khoảnh khắc đánh đổi bằng vài vết thương.
Tôi giơ cây xà beng và dồn ma lực vào tay phải.
Tôi không có thời gian để đục thủng từng chút một cái không gian này…tôi sẽ chỉ làm duy nhất một lần thôi.
Thịch. Tiếng tim đập từ bên trong.
Thụp. Một làn sóng xung kích lan ra.
Ma lực cường hóa lấy cơ thể, và sức mạnh bắt đầu dồn vào cây xà beng.
Những con golem xung quanh bị càn quét bởi làn sóng xung kích, vỡ vụn thành từng mảnh, còn những thanh thép mất đi quán tính của nó và rơi xuống đất.
“Dừng lại!”
Lão hoảng loạn thốt lên, như thể biết trước tôi sắp làm gì.
Gã khồng lồ làm từ bê tông vung cú đấm theo chỉ đạo của lão.
Cây xà beng của tôi va chạm vào nơi tận cùng của không gian
Không một âm thanh.
Không một cảm giác.
Tuy nhiên, cây xà beng – vốn chứa thứ sức mạnh khủng khiếp, xuyên thủng cả không gian.
Mũi nhọn của chúng đâm xuyên qua không gian, tôi vặn nó như chìa khóa.
Một khẽ hở xuất hiện. Một vết rách nhỏ, đến mức khó mà tin được chúng được tạo ra từ nguồn sức mạnh đó.
Tuy nhiên, hiện tượng sau đó kèm theo thì không hề tầm thường.
Thế giới dần quay về trạng thái ban đầu.
Từ một dòng chảy nhỏ, rồi như đập vỡ tung, sức mạnh từ dị giới ồ ạt tràn vào. Không gian nhân tạo dưới sự thống trị của Vô Hạn Thành Chủ tan biến, bị thế giới thật nuốt chửng và xóa sạch.
Tia sáng lóe lên thoáng qua trong mắt tôi.
Ánh sáng bừng tỏa ra từ tòa nhà của Cục Quản lý.
Dù sao…tôi cũng đã tận hưởng nó.
Có hơi phiền chút vì tôi không bắt được Kim Taejun, nhưng tôi cũng cho qua, thỏa mãn vì được xả stress sau một khoảng thời gian.
Sau một lúc quyết định, tôi nhảy lên tòa nhà gần nhất và ngoảnh lại một hồi, chỉ để nhìn khuôn mặt của Vô Hạn Thành Chủ.
Vẻ mặt hoang mang, như thể đột nhiên bị tạt gáo nước lạnh lúc đang căng sức luyện tập.
Giữa lúc vận động kịch liệt, trên gương mặt lão thoáng hiện lên vẻ bối rối, như thể vừa bị dội một gáo nước lạnh.
Dù vẫn còn nóng giận, dần dần rồi Vô Hạn Thành Chủ cũng sẽ lấy lại lý trí và hạ nhiệt.
Sau vụ loạn này, chắc lão ta cũng chẳng còn hơi sức mà điên cuồng đuổi bắt Black Marauder nữa.
Có lẽ trong vài tháng tới, ổng sẽ phải tập trung toàn lực vào việc khôi phục lại tòa nhà của Cục Quản lý…
“…tên nhóc khốn kiếp, gây chuyện rồi định chạy đi đâu hả.”
Một giọng nói trầm, tưởng chừng vô cảm nhưng lại tràn ngập phẫn nộ, vang lên bên tai. Ngay lập tức, một linh cảm chẳng lành bao trùm toàn thân tôi.
Đáp lại linh cảm ấy, gã khổng lồ bằng bê tông phía sau Vô Hạn Thành Chủ vươn tay, túm lấy một tòa nhà khác của Cục Quản lý.
Khoan đã… không thể nào. Cái lão già điên rồ ấy…
Rắc―.
Tòa nhà vỡ ra với âm thanh như kẹo cứng bị bẻ gãy, rồi trong tay gã khổng lồ, nó bị biến thành một quả cầu bê tông khổng lồ, chịu sự chi phối tuyệt đối của Chúa Vô Hạn.
“GOAHHHHHHHH!!!”
Cùng lúc với tiếng gầm của gã khổng lồ, quả cầu bê tông khổng lồ đó lao về phía tôi.
Lão già điên này. Đây là khu dân cư đó. Nếu mở miệng được, chắc chắn tôi sẽ chửi lão một trận.
Tôi dồn toàn bộ sức mạnh vào cánh tay phải đang nắm chặt cây xà beng.
Sóng xung kích lan ra từ sức mạnh dồn nén khiến những tòa nhà xung quanh bắt đầu nứt toác, nhưng vẫn chẳng thấm gì so với khối bê tông đang rơi xuống.
Một quả cầu lớn đến mức che kín cả bầu trời, đang xé gió lao tới.
Một đòn đánh đơn thuần thì không thể ngăn được thiệt hại quanh đây. Nó sẽ hoặc bốc hơi hoàn toàn, hoặc nghiền nát tất cả, không để lại chút mảnh vụn nào.
Cầu mong một kết cục như thế, tôi vung xà beng đánh thẳng vào khối bê tông.
***
“Đúng là cái đêm khốn nạn nhất.”
Vì quả cầu bê tông nổ tung trên không, tôi phải vừa chạy vừa dọn dẹp đống mảnh vỡ đó.
Tôi vốn chẳng thích kiểu hành động phải lo sợ làm hại người khác.
Một trận chiến dữ dội đến mức máu sôi lên, cuối cùng lại kết thúc trong cảnh hỗn loạn.
Trở về nhà với cơ thể đầy thương tích vì đá vụn, tôi vẫn không thể chợp mắt được.
Sau một đêm thức trắng như vậy.
“Haaam―.”
“Sư phụ, người ngủ ngon chứ?”
“Cô thì sao?”
Đáp lại lời chào buổi sáng của Baek Sihyeon, tôi bước ngang qua phòng khách nơi cô đang nằm dài xem TV, rồi tiến thẳng vào phòng ăn.
Tôi lôi ra một lon bia từ cái tủ lạnh khổng lồ chẳng hợp với một căn nhà chỉ có ba người, rồi thả mình xuống sofa trong phòng khách.
“Sao tự dưng bật TV sáng sớm thế?”
“Sư phụ, uống bia buổi sáng luôn à?”
“Tôi đâu có say được.”
Đối với tôi, nó chỉ như nước đắng mà thôi. Dù vậy, ngay cả tôi cũng thấy cái cớ ấy thật nực cười.
Cảm nhận cái lạnh tê tái chảy xuống cổ họng, tôi quay đầu nhìn TV, thấy tòa nhà Cục quản lý bị phá hủy xuất hiện trên màn hình.
-Được biết Black Marauder đã đột nhập vào Cục…
-May mắn là không có thương vong, nhưng thiệt hại tài sản mà văn phòng quản lý phải chịu thì…
…
Cái đó tuyệt đối không phải lỗi của tôi.
Chính lão già đó nổi điên rồi tự tay phá hủy thôi.
Tôi đã cố định lại mức độ vừa phải rồi cơ mà.
“Không biết Black Marauder nghĩ gì mà lại xông vào Cục nhỉ.”
“Sao mà tôi biết được?”
“Vì nó là bản sao của người. Chẳng phải người sẽ biết sao?”
Ngay cả khi có một con quái vật suy nghĩ giống tôi, cũng chẳng có lý do gì để tấn công Cục cả, phải không?
“Nếu cứ phải tìm một lý do, chắc là… nó ghét Cục Quản lý chăng.”
“Cụ thể thì ghét điểm nào ạ?”
Sao lại hỏi tôi cái đó?
Baek Sihyeon, chẳng lẽ cô tưởng tôi cái gì cũng biết?
“…có khi là vì bức ảnh trong buổi họp báo hôm trước?”
Buột miệng tuột ra thôi, nhưng ngẫm lại cũng hợp lý đấy.
Chụp kiểu gì mà trông như con ác quỷ trùm cuối thế? Nếu là tôi tôi cũng tức điên lên.
“Quái nhân cũng để ý mấy thứ như thế sao?”
“Có đấy. Đã từng có kẻ tới tận Cục chỉ vì không hài lòng với ảnh truy nã của mình đấy. Rốt cuộc thì bị tôi tóm ngay ở cửa hàng tiện lợi trong tòa nhà Cục Quản lý.”’
“Thật sự quái nhân lại bận tâm chuyện đó à?”
“Chúng cũng có cá tính, có suy nghĩ chứ. Trừ khi là kẻ vừa mới vượt qua từ Dị giới sang, chứ càng sống lâu ở đây thì càng biết thích nghi với xã hội loài người thôi.”
…Tất nhiên, vậy không có nghĩa là chúng sẽ ngừng phá phách hay đóng vai ác nhân.
Đằng sau Bức Tường Lớn (The great wall) vẫn có cái đám tự xưng là Đoàn Thanh Tẩy ấy thôi, toàn tụ tập quái nhân A class, cuối cùng cũng chỉ sống như băng đảng côn đồ.
“Nghe bất ngờ ghê. Con cứ tưởng sinh vật dị giới thì đều chỉ biết xâm lược.”
“Đa phần vừa xuất hiện là bị săn ngay, số ít còn sót lại mà hòa nhập thì hiếm lắm.”
Dù nói hiếm, nhưng nếu đếm số lượng thực tế thì cũng không ít đâu… mà chuyện đó tôi chẳng cần nói cho cô nàng biết.
“Chào buổi sáng…”
Giọng lơ mơ của Han Abin chen lên giữa tiếng đọc tin tức đầy phấn khích của phát thanh viên.
Gương mặt ngái ngủ, đôi mắt lim dim, đầu tóc ngắn mà xù tán loạn như tổ chim.
“Ngủ ngon chứ?”
“V…vâng…”
Han Abin đáp lại như đang ngủ mớ, rồi lảo đảo bước về phía phòng tắm.
Cứ nhìn cái dáng xiêu vẹo kia thì kiểu gì cũng ngã gục vào đâu đó mà ngủ tiếp mất.
Tôi liền ném cho cổ một cây gậy màu xám.
“Han Abin, đỡ lấy.”
“Ể…?”
Dù còn ngái ngủ, nhưng cô vẫn theo bản năng mà đưa tay ra chộp được món đồ bay tới.
“Cái này là… gì vậy ạ?”
Ngẩn người ra, cô nhìn cây gậy thô kệch màu xám trong tay.
“Đó là trượng phép mới của cô. Từ giờ tới buổi tập thì cứ truyền ma lực vào nó đi.”
“Truyền ma lực… bằng cách nào ạ?”
Có vẻ giờ thì đầu óc đã tỉnh táo hơn, tôi bèn giải thích thêm:
“Cứ nắm lấy, tập trung là được. Ma lực của cô vốn cũng chẳng tuôn ra ngoài được bao nhiêu, thế là đủ rồi.”
Dù chỉ là khối bê tông tôi cạy được từ không gian giả tạo của Vô Hạn Thành Chủ, giá trị của nó vẫn không hề tầm thường.
Tôi làm thủ công nên trông hơi thô, nhưng với chất liệu thế này thì vẫn là một cây trượng phép hạng nhất.
Han Abin chắc chắn sẽ hài lòng thôi.
“Trượng… phép ạ?”
Nhưng phản ứng thì hoàn toàn khác dự đoán—cô ta trông như thể chẳng hiểu tôi đang nói cái gì.
…Khoan đã.
“Baek Sihyeon, cô không giải thích cho con bé à?”
“Con quên mất rồi!”
Khốn kiếp.