Hai cô nàng ma pháp thiếu nữ đứng giữa sân tập, một bên thì cầm cây trượng phép với vẻ lo lắng, bên còn lại thì vui vẻ vung vẩy cây búa.
“Baek Sihyeon, đi tập phép khuếch đại đi, tôi sẽ gặp cô sau khi Abin tập xong.”
“Vâng!”
Baek Sihyeon có vẻ không phàn nàn gì về việc phải tập y hệt hôm qua, vẫn vui vẻ làm theo tôi nói.
Nếu phải miêu tả thì cái âm thanh kì lạ đó như tiếng nổ “pop” một cái, vang khắp sân tập, có vẻ sẽ không dễ thành công nhanh chóng như vậy.
Sẽ tốn kha khá thời gian nếu để cổ một mình, nhưng giờ quan trọng là Han Abin, nên kệ đi.
Rồi…vào việc chính nào.
“Cô quen với cây trượng phép chưa?”
Mới được 3 tiếng từ lúc tôi đưa cổ cây trượng tôi tự chế. Tuy thời gian chế tác có hơi ngắn, nhưng vật liệu lại là bê tông từ Vô Hạn Thành.
Nó là một vật chất tinh khiết không tồn tại ở thế giới hiện tại, thứ mà không mang chút sức mạnh dị giới nào. Vì thế, Han Abin hẳn đã có đủ thời gian để nhuộm nó bằng ma lực của chính mình.
“Trước mắt thì em đã làm như tiền bối dặn, cứ nắm chặt lấy….”
Phải rồi. Chắc cổ nắm chặt đến mức còn cắm thẳng cây trượng đó vào bát cơm thay cho thìa.
Kể cả vậy, có thể thấy tay cổ đang trắng bệch ra từ việc nắm chặt cây trượng. Tôi nghĩ đó cũng là một vấn đề khi nghe theo tôi răm rắp.
“Đưa tôi cây trượng, xem này.”
Chìa tay ra nói, Han Abin mở bàn tay nắm chặt ra và đưa tôi cây trượng.
Tách.
Ngay khi cây trượng chạm vào tay tôi, một tia lửa ngắn bắn ra kèm theo lực phản chấn.
“Áck!”
Cùng với tiếng nổ lép bép, tiếng hét ngạc nhiên của Han Abin cũng vang lên.
“Hoàn thiện tốt đấy.”
Cây trượng phép trong tôi bắt đầu phản ứng dữ dội, liên tục phóng tia sét ra, cố gắng thoát khỏi tay tôi.
“Yên nào, thứ khốn nạn.”
Có vẻ nó khá an toàn.
Nỗi lo rằng ma lực Han Abin quá yếu để thức tỉnh cây gậy đã không còn, có vẻ bản ngã của cây trượng đã phát triển an toàn.
“Cầm lấy đi.”
Tôi có chút hơi khó chịu vì cây trượng còn không nhận người tạo ra nó, rồi ném cây trượng cho Han Abin.
Cây trượng khá cứng chắc còn ở dưới là một tấm thảm mềm, vậy nên tôi vứt xuống sàn như thể không lo rằng nó bị hư hại.
Tự chỉnh lại quỹ đạo của chính nó, cây trượng lại bay vào tay của Han Abin.
Han Abin ngơ ngác bắt lấy cây trượng – đã im lặng trở lại, như thể hài lòng vì đang trong tay chủ nó.
Cái tôi nó cao hơn tôi nghĩ. Biết thế tôi đã chọn vật liệu cẩn thận hơn chút.
Nếu cái tôi quá cao, có tỉ lệ Han Abin sẽ bị nó “cắn ngược” lại chủ, vì vậy tôi đã nghĩ đến việc đập nó và làm cái mới, nhưng có vẻ cây trượng ngoan ngoãn nằm trong tay Abin, như thể nhận cô ta làm chủ. Dù sao tôi cũng không thể kiếm được vật liệu này nữa, nên tạm thời bỏ qua vậy.
Hơn nữa, tôi tò mò Han Abin sẽ mạnh lên bao nhiêu sau khi nhận cây trượng phép đó.
“Trước khi cô đến, Baek Sihyeon có giải thích cho cô cây trượng phép là gì chưa?”
“Có ạ. Dù có vài chỗ hơi mơ hồ trong phần giải thích, nhưng…ừm… chỉ có vậy thôi.”
Kể cả cô có nhận được lời giải thích từ Baek Sihyeon, chắc chắn nó cũng chả bình thường.
Thật ra, không quan trọng nếu phần giải thích như mớ hỗn độn. Dù đúng hay sai đi nữa, trình độ hiểu biết của Baek Sihyeon cũng chả ảnh hướng mấy đến chuyện sau này.
“Đúng thế. Vì cây trượng phép – nền tảng của mọi thứ lại không đủ tốt, thì cách nhanh nhất là phá đi xây lại cái khác.”
“Vậy, thay vì cây cung, em sẽ phải vung cây trượng bê tông này á?”
Han Abin hỏi rồi ngả nghiêng vung cây trượng.
Không phải vung cây trượng, mà là bị cây trượng vung.
“Cô phải nhét nó vào trong người. Không lẽ cô định vác thứ nặng nề đó khắp nơi à?”
“Trong cơ thể em á?”
“Đúng thế. Cô sẽ nhét cây trượng đó vào rồi dùng nó như nguồn sức mạnh phép thuật.”
‘Nhét này vào người á?’
Han Abin nhìn chằm chằm vào cây trượng bê tông, như thể định thốt lên câu đó.
“Vậy sẽ phải phẫu thuật à? Kể cả thế nhét thứ này vào người thì…”
Sao phải lòng vòng thế?
“Cứ nhét cho đến khi lún sâu vào trong người. Rồi nó sẽ tự chỉnh lại thôi.”
“Vâng…?”
Giọng thế này, chắc lại chả hiểu gì rồi, mà cũng không quan trọng.
“Ma pháp thiếu nữ có một khoảng trống riêng trong cơ thể dành cho trượng phép, khi nhét chúng vào, nó sẽ vừa khít.”
“Vâng…? V-vâng ạ…?”
Vì lí do nào đó, Han Abin đỏ mặt rồi tránh xa khỏi tôi. ( ͡° ͜ʖ ͡°)
“Cô không định nhét cây trượng vào à?”
Ừ thì, nghe có hơi kì quặc thật, nhưng nó không đáng sợ đến mức độ kinh hãi thế đâu.
“Đợi chút đã! Chắc hẳn phải có cách khác! Theo y học mà nói, mang theo cây trượng bê tông bự cỡ thế này chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề!.”
“Cô lảm nhảm cái gì thế?”
Tôi kéo Han Abin – mặt đang đỏ ửng và lảm nhảm vô nghĩa.
“X-xin hãy đợi chút đã! Tiền bối! Em chưa chuẩn bị tinh thần! Cứu em với!!!”
Nhìn cô vật vã như vậy, để tiếp tục chỉ là lãng phí thời gian.
Tôi phẩy một cái vào chân Han A-bin, quật cổ ngã xuống tấm thảm.
“Tiền bối!!!”
Mặc kệ tiếng hét cầu cứu của Han Abin, tôi leo lên người cổ rồi đè cô xuống sàn. ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Han Abin cứ tiếp tục vùng vẫy, như thể sợ điều gì sắp tới, nhưng khi tôi cầm lấy cây trượng rồi ấn đầu cổ xuống, tiếng hét cũng lắng xuống theo.
“Rồi, nhét nó vào.”
Tôi khẽ lên tiếng cạnh bên tai Han Abin, rồi đặt cây trượng lên cột sống cô, dồn hết sức vào nó.
Cây trượng không vùng vẫy trong tay tôi, như thể được trở về chính mái ấm của nó, rồi hóa thành nguồn ma lực chảy vào trong Han Abin.
Thân cây trượng xám tan thành từng hạt chất màu hồng, từ từ thấm vào cơ thể.
Han Abin hét lên trong cơn cằn quại, như thể không quen với cảm giác được ma lực bao phủ cơ thể.
Cây trượng lún vào sâu hơn, tiếng hét của Han Abin cũng lắng dần xuống.
Thời gian trôi đi, tiếng hét rồi cũng chỉ còn lại tiếng thở mỏng nhẹ. Cơ thể quằn quại của cổ thả lỏng ra, như chìm vào giấc ngủ.
Cô ấy hẳn đang mơ.
Một giấc mơ tự gặp chính bản thân mình, bị phong ấn trong cây trượng.
Dù không phải là cây trượng hoàn chỉnh của cô, nhưng vì được tạo từ mảnh vỡ của nó, sự tồn tại của cô vẫn còn đọng lại trong đó.
Sau khi chỉnh lại tư thế để Han Abin ngủ thoải mái hơn, tôi thì thầm bên tai cô.
“Người mà cô đang đối mặt lúc này… chính là một anh hùng của thời đại cũ.”
Một anh hùng từng cùng tôi tung hoành nơi chiến trường.
“Một anh hùng bi kịch, người từng tuyệt vọng với thế giới… nhưng vẫn nỗ lực để cứu lấy nó.”
Vì thế cuộc đời cô toàn là bi kịch, bị thế giới ruồng bỏ.
Người duy nhất ở bên trong giờ khắc cuối cùng… chỉ có tôi.
Người duy nhất thu nhặt di vật của cô… cũng chỉ có tôi.
Người duy nhất đã giết cô… chính là tôi.
Và như thế, tôi đã lén mang đi tàn dư của cô.
Để nó không rơi vào tay bất kỳ ai khác.
“Cái tên đã bị xóa sạch của cô ấy là Lisa Dalgren. Danh hiệu anh hùng của cô ấy… là Happiness Drop.”
Tôi thì thầm nơi tai cô.
Thôi thì, chúc cô mơ một giấc thật đẹp.
***
“Sao Abin lại như thế kia rồi? Cậu ấy mới ngất hôm qua á.”
“Đừng lo về điều đó. Cô ấy chỉ đang làm quen với cây trượng phép mới thôi.”
Sau khi tất cả đã trôi qua, có lẽ tính cách cô sẽ thay đổi chút, nhưng nó không phải một vấn đề.
Sẽ khá tuyệt vời nếu tính nhút nhát của cổ được cải thiện đôi chút, nhưng trừ khi thấy thứ gì đó kinh hoàng lắm trong giấc mơ – có lẽ nó sẽ không xảy ra.
Liệu những thay đổi còn lại có thể là cô sẽ mở mắt nhìn thấy những năng lực mới chăng?
“Đừng lo về Han Abin, thế phép khuếch đại tôi bảo cô học tiến triển đến đâu rồi?”
“Đến một mức nào đó…?”
Ngay lúc dứt lời, tiếng rít gió xuất hiện kèm với cây búa màu bạc trong tay Baek Sihyeon.
Baek Sihyeon cầm lấy cây búa xuất hiện trong không rồi vung nó xung quanh.
Từ phía sau ra phía trước, từ tay phải qua tay trái.
Như thể đang chơi đùa với chúng, cây búa xoay trên không, kèm với đó là ma lực dần lấp đầy cây búa.
Cây búa càng bay nhanh, sức mạnh phép thuật của Baek Sihyeon càng được khuếch đại vào cây búa.
“Cũng là khuếch đại đấy, nhưng có hơi khác với phương pháp thông thường chút.”
Tự điều chỉnh nó theo chính mình.
Cũng có nhiều kiểu ám thị nhằm khuếch đại sức mạnh của người đó, vậy nên việc vung búa xoay quanh cũng chỉ là một dạng của nó.
Vấn đề là thực hiện phép khuếch đại như này thì có hơi bị giới hạn, nhưng nếu vung búa tấn công cũng là cách khuếch đại sức mạnh, thế thì không sao cả.
Thay vì đánh đổi sự đa dạng, đây là kiểu khuếch đại chỉ tập trung vào mục đích tấn công.
Dù có kỹ thuật này có hơi cũ rích, nhưng cô đệ tử thiên tài này đã đạt đến trình độ đó trong vỏn vẹn hai ngày.
Tôi liếc một cái về phía Han Abin – đang nằm gục ở góc sân tập. Cô ấy phải xây dựng lại nền tảng từ đầu, một anh hùng còn chưa chạm đến vạch xuất phát, trong khi trước mặt là một thiên tài.
Vút. Vút.
Thứ suy nghĩ cay đắng đó bị cắt ngang bởi tiếng cây búa vung trong không trung, và tôi quay lại nhìn Baek Sihyeon.
“Tốn nhiều thời gian hơn con nghĩ.”
“Hai ngày là nhanh rồi.”
Thiên tài thì chả bao giờ nhận thức được tài năng của mình dù vừa đạt được thứ gì đó.
Vút. Vút.
Giữa cuộc trò chuyện như vậy, vẫn là tiếng cây búa bay trong không trung cắt ngang.
Sao cây búa cứ bay mãi thế?
“Sao cây búa không dừng lại?”
“Ừm…sư phụ? Chuyện gì sẽ xảy ra với phép thuật của con nếu con dừng nó lại…?”
“Sao thế? Đằng nào cũng chả có ai để bị dính đòn, cứ để nó vậy đi...”
Trong khoảnh khắc đó.
Chuyện gì xảy ra nếu thứ ma lực đó được giải phóng?
Chưa hết, ma lực trong cây búa vẫn còn tiếp tục tăng theo thời gian.
Như thể phản ánh sự chính trực của Baek Sihyeon, nguồn ma lực trong búa dâng cao không ngừng.
“Sư phụ…con nên làm gì với thứ này đây?”
Dù tôi chưa nói gì, Baek Sihyeon rũ mặt xuống như vừa nhận ra điều gì đó.
Trông có vẻ như cô nàng sẽ cho cái sân tập này nổ tung trong tuần đầu- không, cứ thế này thì cổ sẽ chôn vùi cả cái sân tập này mất.
Vút. Vút. Vút.
“Sư phụ…?”
Kể cả Baek Sihyeon, luôn bình tĩnh trong mọi lúc, cũng lộ ra biểu cảm như thể đang cầu xin tôi, có lẽ cô nàng vừa nhận ra mình đã gây tai họa lớn.
Không thể để như vậy được.
“Có đau cũng cố chịu nhé. Lỗi của cô thôi.”
Tôi rút ra cây búa xuất hiện trong không trung.
Nằm trong tay phải, tôi cảm nhận sức nặng của cây búa vàng.
Nếu là một vũ khí, nó nên mang cảm giác này.
Cây xà beng rất nhẹ. Tuy dễ vung, nhưng nó giống một công cụ hơn là vũ khí.
Tôi xoay búa theo đúng tốc độ quay của Baek Sihyeon.
Cảm nhận sức nặng gia tăng khi ma lực thấm vào búa, tôi dần điều chỉnh lượng ma lực truyền vào.
Khi lượng ma lực trong búa đã tương đồng, và quỹ đạo hai cây búa chồng khớp lên nhau.
Tôi liền đẩy búa của mình xuyên vào vòng xoáy ma lực mà cô đệ tử tạo ra.
Rầm.
Một tiếng động lớn, đến mức khó mà tin nó được phát ra từ kim loại va chạm nhau, vang khắp phòng tập.
Mặc dù đã cố điều chỉnh sao cho giống nhau nhất có thể, triệt tiêu hoàn toàn là bất khả thi, vì thế mà lực còn sót lại tỏa ra dưới dạng sóng xung kích.
Nhưng người hứng trọn sóng xung kích chỉ có một ma pháp thiếu nữ.
Thua trong cuộc so tài sức mạnh, tôi ôm búa bay văng lên không trung.
“Sư phụ!”
Và về cô ma pháp thiếu nữ đó, tôi buông mình vào khoảng không suy nghĩ.
Dù nói là vì đệ tử, nhưng cố tình để thua thật sự khiến tôi khó chịu.
Ép đệ tử bằng sức mạnh mạnh hơn thì dễ, nhưng nếu cổ bị thương thì ai chịu trách nhiệm?
Thà là tôi bị thổi bay đi thay cô ấy.
Vì một mình tôi hứng trọn làn sóng xung kích đó, tay phải tôi có hơi tê, nhưng cơ thể thì vẫn ổn.
Nếu phải nói là có đau ở đâu, thì chắc là lòng tự trọng của tôi, hay là thấy xót vì nơi này bị phá nát?
Vì thế, cơn khó chịu bắt đầu dâng lên trong tôi.
‘Sao ta lại phải làm cái thứ nhảm nhí này trong thời gian rảnh rỗi?’
Một binh sĩ từng nói vậy với tôi.
Chính xác là nó.
Ngay khi suy nghĩ đó tan biến đi, cảm giác lơ lửng trên không biến mất theo, và tôi ngoảnh lại.
Không muốn bị nhìn thấy cảnh bản thân lăn long lóc như cuộn xúc xích, tôi đá người trên không, rồi tiếp đất trên cái thảm.
“Sư phụ!”
Baek Sihyeon liền chạy đến chỗ tôi, tỏ ra lo lắng.
“Sihyeon.”
“Vâng!”
Như thể bất ngờ vì sự nghiêm túc trong lời nói, Baek Sihyeon dừng lại và đứng thẳng người.
“Sao cô lại dùng một cây búa?”
“Vì sư phụ cũng dùng nó!”
Tôi nghĩ đó cũng là lí do duy nhất thôi.
Chứ không, chẳng lý gì tự dưng lại đi dùng cây búa.
“Vậy lợi thế của một cây búa là gì?”
“Ừm…vì chúng nặng, nên có thể gây ra tác động mạnh?”
Một câu trả lời hiển nhiên.
Ừ thì, ở một mức độ hợp lý.
“Với sức mạnh của chúng ta, khối lượng cũng chả nghĩa lý gì. Thế tại sao chúng ta vẫn dùng búa?”
Kể cả cô có vung cây búa nặng 10000 tấn đi nữa, nó cũng không vượt qua được lực từ cú chém hết sức của Thiên Ma Kiếm Thần .
“Con không biết!”
Ừ, Baek Sihyeon, tất nhiên cô sẽ nói vậy rồi.
“Vì nó là thứ vũ khí có thể phá hủy cả đòn tấn công lẫn phòng thủ đến tận gốc rễ.”
Tôi rót ma lực vào cây búa, lập tức chúng phình đại ra to bằng cả người tôi, tỏa hơi nước xung quanh nó.
Thụp.
Cây búa rơi xuống tấm thảm.
“Giờ thì, ta luyện võ thôi.”
Tôi vung cây búa.
Cơ thể tôi – không kiểm soát được khối lượng khổng lồ đó, liền bay theo quỹ đạo cây búa được vung.
Không giống như trạng thái trước đó, khi mà tôi dồn sức vào chân để cố định bản thân trên mặt đất. Tôi đang vung búa trong tư thế có hơi kì quái.
“Sư phụ?!”
Cô có né không đây?
Như thể bị bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột, Baek Sihyeon không phản kháng mà chỉ né cây búa.
“Bây giờ chúng ta đang trong một cuộc đấu tập. Tôi chỉ dùng đủ ma lực để vung búa thôi, vậy nên dùng hết sức mà đỡ lấy đi.”
Cho dù có tức giận đến cỡ nào, tôi cũng không hề có ý định đập cổ ra bã.
Kìm nén ma lực lại, tôi chỉ để lại một lượng đủ để Baek Sihyeon có thể đỡ lấy.
Thứ tôi làm là một đòn tấn công phụ thuộc vào khối lượng và chuyển động xoay để tạo nên sức mạnh.
Vì phải vặn cả thân thể để thực hiện đòn đánh, sẽ có rất nhiều sơ hở, vậy nên Baek Sihyeon có lẽ sẽ ra một đòn phản công.
Bang.
Sàn nhà rung chuyển khi cây búa – đang xoay cùng người tôi, va chạm với chúng.
“Ugh!”
Trái lại với suy nghĩ của tôi, Baek Sihyeon còn không nghĩ đến việc đánh trả và chỉ chạy đi, phát ra tiếng kêu kì quặc.
“Cây búa để làm gì? Thôi đi. Không lẽ nó chỉ để trang trí?”
Cảm thây khó chịu, tôi buột miệng nói thẳng.
Có lẽ bị lời nói tôi kích động, Baek Sihyeon nhìn thẳng vào tôi.
Để trao thưởng cho lòng gan dạ đó, tôi vung búa về phía sau lưng.
Ở một điểm nào đó, cú xoay dừng lại. Cơ bắp được vặn xoắn lại bởi cú xoay bật ngược lại như lò xo, và cây búa – được truyền lực tích tụ từ cú xoay, lao về phía trước.
Tôi cũng thế, không kháng cự lại mà vặn theo, thực hiện một cú đập xoay tròn toàn lực.
Baek Sihyeon, nhìn thấy đòn đánh sắp đến, giơ búa cao hơn đầu bằng cả hai tay.
Có định đỡ không đây?
Kengg.
Cây búa và cán cầm cây búa va chạm, và Baek Sihyeon bị thổi bay đi với lực từ cú đánh.
“Giá trị thực sự của cây búa nằm ở những cú xoay. Nếu cô muốn đỡ đòn kiểu vậy, thà rằng cầm cây kiếm hoặc gậy còn hơn.
Tôi cho cô đệ tử đang bay đi trên không trung một vài lời khuyên
Búa là gì?
Một biểu tượng của sức mạnh tuyệt đối, hủy diệt đối thủ với một quỹ đạo bay vòng tròn.
Một câu trả lời thẳng thắn và đơn giản.
Tất cả nỗ lực cố chặn lấy nó là vô ích.
Cây búa được dùng bởi ma pháp thiếu nữ đó là một vũ khí thuần tấn công.
“Thế không có nghĩa là cô nên từ bỏ việc phòng thủ luôn. Xoay và vung búa để tấn công, và sử dụng lực đó để đánh chặn đòn của kẻ địch.”
Kể cả những cú xoay trông chả nghĩa lý gì kèm với một khối lượng kì quái, tất cả đều để đạt đến được thứ sức mạnh tuyệt đối.
Tôi không hề coi nhẹ kỹ thuật hay phòng thủ. Tuy nhiên, đây là cuộc chiến giữa búa và búa. Đó là câu chuyện mà sức mạnh thuần sẽ áp đảo cả kỹ thuật lẫn phòng thủ.
Sức mạnh của tôi hiện giờ chỉ ngang Baek Sihyeon thôi, thậm chí tôi còn ở trạng thái sơ hở vì thực hiện nhiều đòn đánh phô trương.
Kengg.
Tuy nhiên, Baek Sihyeon lại bị đẩy lùi lần nữa mặc dù vẫn từng ý sức mạnh trong cú đánh.
Vì cổ không dùng hết sức, thay vào đó chuẩn bị cho hành động kế tiếp và tận dụng sơ hở của tôi.
Vẫn không hiểu à?
Đòn tấn công của tôi là một cách phòng thủ, một kỹ thuật, và là bàn đạp cho nước đi tiếp theo của tôi.
Đó là cách tôi sử dụng búa, và cách tôi đánh bại kẻ thù bằng nó.
Nếu vẫn không hiểu, vậy thì cô sẽ thua mà thôi.
Hàng chục thất bại nối tiếp nhau. Tuy vậy, giữa tất cả điều ấy.
“Xin sư phụ hãy làm lại!”
Cổ mỉm cười rạng rỡ rồi chạy lao về phía tôi, như thể tận hưởng điều đó.
Tràn đầy sự kiên trì.
***
Cuối cùng, Baek Sihyeon chả đỡ được phát nào, và buổi tập kết thúc với cảnh tôi cứ xoay búa, còn cổ cứ lao vào rồi bị bật ra.