Cuối cùng thì, Baek Sihyeon vẫn không sử dụng được khuếch đại đến cuối buổi tập.
“Con nghĩ chỉ cần một chút nữa là được thôi…”
“Cứ từ từ đi, cô còn nhiều thời gian mà.”
Ngay trong buổi tập đầu tiên mà đã hoàn thành khối lượng tương đương mấy tháng huấn luyện, tôi thực sự chỉ mong cô ấy chậm lại một chút.
Họ nói rằng võ nhân phải mất vài tháng chỉ để nhận biết và điều khiển đan điền, còn đệ tử của tôi thì quá xuất chúng, chỉ trong một ngày đã vượt qua giai đoạn đó.
Hôm nay, tôi dự định chỉ bẻ gãy cây trượng phép của Abin và đấu tập với Sihyeon, nhưng mọi chuyện không như mong đợi cho lắm.
Tôi nên dạy bọn họ cái gì vào ngày mai?
“Cô càng mạnh lên nhanh chóng thì càng tốt.”
“Vì sao vậy? Người muốn về hưu sớm sao?”
Khá là kì lạ khi nhiều đứa nhóc muốn trở thành anh hùng để về hưu muộn.
Đa số mọi người muốn kiếm thật nhiều tiền và được sự công nhận trong lúc họ đang ở thời hoàng kim, rồi về hưu sớm nhất có thể sau khi họ thỏa mãn với những thứ đó. Nhưng mấy cô học trò của tôi có vẻ hơi khác.
“Black Marauder vẫn ở ngoài đó. Chắc chắn nó đang tấn công ai đó…”
Đừng lo, Black Marauder của cô đang ở đây này.
“Cô muốn đánh bại Black Marauder càng nhanh càng tốt phải không?”
“Vâng!”
“Sau đó cô sẽ về hưu luôn. Không thấy hối tiếc à?”
“Không quan trọng! Miễn là con đánh bại được Black Marauder, thì chẳng sao cả!”
Đánh bại Black Marauder lại được ưu tiên lên trước tiền bạc và danh tiếng á? Tôi không biết đây là sự đần độn, hay là niềm tin vào công lý, có lẽ cả hai.
“Cứ đâm đầu vào tập luyện không giúp cô mạnh lên đâu. Cô phải nghỉ khi đến giờ nghỉ. Vậy nên, đi tắm đi rồi quay lại đây. Ta về nhà thôi.”
“Vâng!”
Baek Sihyeon hùng hổ vâng lời rồi chạy vào phòng tắm.
Tôi dựa vào lối ra vào của sân tập chìm trong sự tĩnh lặng, và nhìn xuống sàn.
Một tấm thảm màu xanh lá cây mềm mại, có gắn bộ giảm xóc ở đây và đó trên tường.
Cách âm hoàn hảo, và có cả phòng tắm lẫn nhà kho. Một chiếc phòng tập khá tốt.
Tấm thảm bị lật vào ngày đầu tiên, nhưng ngoài ra cái đó ra, bộ giảm xóc hoạt động bình thường và đó là nơi tập luyện tuyệt vời có thể chịu được sức mạnh của tôi.
Kể cả giải phóng giới hạn sức mạnh của tôi, tấm thảm này vẫn có thể chịu được khoảng thời gian ngắn.
“Vậy chúng ta đang tạm thời thuê khu này vinh viễn chỉ để cho việc này ư? Phí tiền vãi.”
Theo như thằng cha quản lí chi nhánh Hyunseok, chúng được xây từ việc cải tạo lại một hầm trú ẩn bỏ hoang trong một tuần. Ảnh cũng lắp một thiết bị kiến tạo vật chất và một trường đẩy lùi, đảm bảo nó chịu được sự xâm lấn của dị giới trong nhiều tuần.
“Đống này tốn hết bao tiền thế?”
Kể cả Black Marauder thực sự là một con quái vật O class đi nữa, tôi không nghĩ họ sẽ cho tôi một chiếc phòng tập xịn cỡ này.
Hyunseok còn xin lỗi vì không thể tìm được cơ sở nào tốt hơn, nhưng thực sự có cả nơi tốt hơn chỗ này á?
Có lẽ ở văn phòng Cục quản lí.
“Gì chứ, có phải tự tạo ra kẻ địch để huấn luyện sao?”
Nghĩ rằng điều đó có khi lại khả thi, tôi dựa lưng vào tường rồi rút điện thoại ra.
Tííinh.
Rengg… reng reng reng…
“Vâng, là Danger Rifle, một anh hùng chuyên về súng.”
Giọng của một phụ nữ, vừa kiên quyết dù có phần kiềm chế lại, vang vào tai tôi.
“Là tôi đây.”
“Thầ….Thầy? Có chuyện gì ạ?”
Nghe giọng cô ấy chợt yếu đi, tôi nói thẳng mục đích của mình.
“Cái vụ tôi nhờ, tên Kim Taejun đó — đã lấy được thông tin vị trí chưa?”
“Vâng. Em đã lọc ra những vị trí mà hắn hay lui tới nhất, theo yêu cầu của thầy.”
“Còn việc gắn micro nghe lén thì sao?”
“Thất bại rồi.”
“...Lý do?”
Nếu cổ thất bại trong việc bắn tỉa từ một vị trí đến tôi còn khó mà nhận thấy được, thì có thể hiểu cho.
“Chúng đang ở trong khu trú ẩn bên trong văn phòng Cục quản lí, đến cả việc mua sắm hay tập thể dục cũng ở khu vực đó luôn. Đơn giản đây không phải tình huống mà ta có thể nhắm vào họ…”
“Được rồi. Gửi cho tôi thông tin định vị đi.”
Là chuyện tôi phải tự xử lý sao? Đang định cúp máy thì giọng nói yếu ớt của cô vang lên qua loa điện thoại.
“...Thầy ơi, em đang ở đây.”
“Có chuyện gì?”
“Không phải người đó là Kim Taejun, phát ngôn viên của Cục Quản lý Anh hùng sao...? Tại sao thầy lại giao cho em việc tìm thông tin vị trí của người đó...?”
“Nó không phải hành động chính nghĩa.
“Hả? Thầy, ý thầy là gì…?”
Bíp
Tôi cúp máy.
Không cần phải cho cô ấy biết quá nhiều. Dù là một anh hùng từng khơi dậy cho tôi nhiều ý tưởng, nhưng niềm tin thì vẫn chưa đủ. Với lúc này, mối quan hệ dừng ở mức đó là vừa đủ rồi.
Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần cho việc phải làm vào tối nay.
Thời gian trôi qua, không quá dài nhưng cũng chẳng ngắn.
Kẽo két
Tiếng cửa phòng tắm mở ra và giọng của cô đệ tử vang vọng khắp căn hầm.
“Sư phụ! Cảm ơn người đã đợi. Người có thể đi trước!”
“Đừng lo cho tôi, nếu tôi để cô một mình chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó…”
Tôi cạn lời.
Ngoại hình của cổ sau khi biến hình không khác gì lúc là ma pháp thiếu nữ. Có mỗi mái tóc màu xám trở lại màu đen.
Không như tôi, sự biến hình đó chỉ thay đổi mỗi màu tóc. Tính ra, ngoại hình tôi cũng chả thay đổi mấy.
Thứ mà thay đổi chính là…
“Ăn mặc kiểu gì thế kia?”
“Con hay mặc thế này đó!”
Một chiếc áo phông rộng thùng thình dài xuống tận đùi. Quần jean thì lùng bùng, thậm chí phần eo còn buộc tạm bằng sợi dây, cứ như chẳng hề có thắt lưng.
Tôi vốn chẳng mấy quan tâm đến thời trang, nhưng ngay cả tôi cũng khó lòng gọi cái này là “quần áo”.
“…mặc đồng phục học sinh còn hơn.”
Cô ta 18 tuổi, chắc chắn là học sinh năm cuối cấp ba. Một bộ đồng phục bình thường có khi trông còn hợp cổ hơn.
“Con tốt nghiệp cấp ba rồi mà. Với lại con còn là sinh viên đại học nữa đó!”
Rốt cuộc là cô đang làm cái quái gì vậy?
“Thôi thì cho là cấp ba đi. Đại học?”
“Con đang học cao học thì tỉnh dậy thành anh hùng, nên tạm nghỉ học rồi!”
Có khi nào… con bé này thật sự thông minh ngoài sức tưởng tượng? Chỉ nhìn vào cách hành động thôi thì…
“Thôi thì cứ đi trước đã.”
“Vâng!”
Nghe câu trả lời tươi vui của Baek Sihyeon, tôi nhấn nút thang máy.
“Sư phụ, người không cần tắm sao?”
“Tôi không ra mồ hôi.”
“Người không định biến hình sao?”
“Tôi không thể thả lỏng được.”
Ting
Cửa thang máy mở ra, chúng tôi bước vào. Có lẽ vì sự xuất hiện đột ngột của thang máy, hoặc cũng có thể vì câu trả lời thẳng thừng của tôi, mà Baek Sihyeon bỗng im lặng.
Trong giây lát, bầu không khí im ắng và gượng gạo bao trùm. Để phá vỡ sự ngột ngạt, tôi lên tiếng trước, ném ra một câu gợi chuyện.
“Cô bảo tốt nghiệp đại học rồi đúng không?”
“Đúng rồi ạ!”
“Ngành gì thế?”
“Ngành kỹ thuật hạt nhân!”
Tại sao tất cả những ngành học đó lại sụp đổ sau cuộc xâm lăng nhỉ? Con bé trông vừa thông minh, lại vừa ngốc nghếch. Tôi thật sự không thể hiểu nổi.
Thôi, chắc là tôi sẽ phải từ từ tìm hiểu dần vậy.
***
Tiếng ting vang lên, cửa thang máy mở ra. Ngôi nhà tôi đã thoáng thấy vào buổi sáng hiện ra trước mắt.
Một căn nhà hai tầng bình thường.
Tưởng sẽ được bố trí trong căn hộ nào đó, nhưng nhìn cách họ dựng hẳn một ngôi nhà ngay trên khu huấn luyện, có thể thấy Cục quản lý thật sự dư tiền.
“À. Buổi tập xong rồi à?”
“Ngươi đến rồi.”
“Ừ.”
Vừa bước ra khỏi thang máy, hai bóng dáng lập tức lao đến chỗ chúng tôi.
Một cục lông trắng, gần đây bắt đầu gầy đi. Unho.
Một tinh linh với đôi cánh mảnh như dải ruy băng kéo dài. Lin.
“Lin. Hôm nay tôi học được nhiều lắm!”
“Bình tĩnh đi, Sihyeon. Đừng ôm chặt như thế.”
Baek Sihyeon lao ra và ôm lấy linh thú của cổ.
Mặc dù Lin lạnh lùng đáp lại, dựa trên cách cổ chấp nhận điều đó, có lẽ mối quan hệ của họ không thực sự tệ.
Thân thiết với linh thú của chính mình cũng tốt. Trong lúc nguy cấp, linh thú có thể cứu sống một ma pháp thiếu nữ.
Han Abin vẫn chưa quay lại à?
“Abin vẫn chưa quay lại.”
Unho hẳn đã để ý tới tôi lang thang xung quanh tìm kiếm Abin, vì thế cậu nói với tôi.
“Cậu ra ngoài từ bao giờ?”
“Tầm 11 giờ gì đó.”
Vậy đã được 7 tiếng rồi. Cổ sẽ quay lại sớm thôi.
“Ăn trước đã.”
“Con sẽ nấu!”
Lin, đang bị ôm trọn lấy bởi bàn tay của Baek Sihyeon, bay lên không trung, và Baek Sihyeon liền chạy vào bếp.
“Cô cũng vất vả rồi.”
Tôi nói vài lời an ủi với Lin, vừa bị Baek Sihyeon ném lên trời.
“Ta quen rồi. Ta có cánh, nên không sao.”
“Nếu cô quen với việc đó trong một tuần, chắc hẳn ngày nào cũng như vậy.”
“Phải. Cổ luôn mặc kệ mọi thứ xung quanh để theo đuổi mục tiêu của cổ.”
Một đội hình liều lĩnh, đã đặt mục tiêu thì không còn nhìn thấy xung quanh.
Từng chút một, gom thông tin của cô ta lại. Đó là một trong những lý do tôi chấp nhận cô làm đệ tử. Tôi theo dõi không chỉ để rèn giũa, mà còn để phơi bày và bóp méo điểm yếu cùng lối chiến đấu của cô.
Một ngày nào đó, tôi sẽ có thể mô phỏng hoàn toàn cô bên trong mình.
“Lin. Dựa trên tiêu chí nào mà cô chọn cô ấy?”
“Ý gì?”
“Đừng giả vờ không biết. Tôi đã rõ rồi. Không giống các anh hùng khác, ma pháp thiếu nữ không phải tự chọn, mà được chọn bởi linh thú của mình.”
Khác với các anh hùng – kẻ bỗng nhiên thức tỉnh như bị sét đánh – mỗi linh thú chỉ thức tỉnh trong điều kiện nhất định. Đó chính là ma pháp thiếu nữ.
“Ví dụ, Unho từng thú nhận rằng lý do cậu ta chọn tôi là vì tấm lòng chính nghĩa.”
“Chúng ta đã quyết định không nhắc đến nó rồi mà!”
“Im đi.”
Tôi đá cục lông màu trắng đang dính lấy chân tôi ra ngoài và tập trung ánh nhìn vào Lin.
“Unho. Ngươi còn thú nhận cả chuyện đó á? Như thế là phạm luật đấy.”
“Không nghe, không nghe đâu! Dù sao ta cũng không quay lại đâu, nên chẳng bị phạt gì cả.”
Unho bịt tai, biến thành một đống bụi trắng.
Tôi đá văng — thứ rác rưởi lăn lóc quen thuộc — ra khỏi phòng khách, rồi tiếp tục tra hỏi Lin.
“Bỏ mặc đống bụi trắng đó đi. Cô dựa vào tiêu chí nào để chọn?”
Nghe tôi hỏi, Lin liếc về phía nhà bếp. Đôi mắt nheo lại, như nhìn xuyên qua bức tường, hướng về Baek Sihyeon ở bên kia.
“Không thể nói được.”
“Tại sao?”
“Vì sẽ để lộ cảm xúc của người ký khế ước. Ta phải tuân thủ quyền riêng tư của họ, cũng như quy định của Vương quốc Phép thuật.”
Vương quốc Phép thuật? Là cái quái gì cơ?
30 năm làm ma pháp thiếu nữ, tôi chưa nghe đến thứ này bao giờ.
“Vương quốc Phép thuật? Là cái gì thế?”
“…Unho chưa nói với ngươi à?”
“Lần đầu nghe đến đó.”
“…coi như ngươi chưa nghe thấy gì đi, điều này cũng là phạm luật.”
Mấy con linh thú này bị điên hết rồi à? Hành xử như công chức đang làm theo luật, xong tự dưng phụt hết thông tin quan trọng ra.
Tôi cảm giác nếu tôi liếc nhìn cổ, có lẽ cổ sẽ run sợ như Unho rồi phun hết thông tin ra, vậy nên tôi nheo mắt và liếc vào Lin, đang lơ lửng trên không trung.
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau khoảng 10 giây. Không như Unho, Lin nhìn lại tôi một cách bình tĩnh, gương mặt không chút thay đổi.
Như dự đoán, đúng là một đẳng cấp hoàn toàn khác với cục rác trong nhà tôi. Không biết bên trong thì như nào, nhưng kể cả tôi bóp chặt thứ này, có vẻ thông tin cũng sẽ không được nhả ra dễ dàng.
Tôi không muốn bị ghét bởi đối tác trong tương lai, có lẽ tốt nhất dừng ở đây thôi.
“Lin. Để tôi hỏi cô một câu cuối cùng.”
“Gì thế?”
“Cô có phải kẻ phản bội không?”
“…ngươi đã từng thấy những linh thú phản bội lại chính ma pháp thiếu nữ của chúng.”
“Phải.”
Một ma pháp thiếu nữ đột nhiên mất sức mạnh và rơi từ trên không xuống.
Một ma pháp thiếu nữ bị cướp mất cơ thể vào khoảnh khắc cuối cùng sau khi bị phản bội.
Một ma pháp thiếu nữ nhận lấy sức mạnh dị giới và biến thành quái vật ngay từ lúc bắt đầu.
Tất cả, là thành quả của đám linh thú phản bội.
“Ta không có ý định phản bội ngươi.”
“Giữ lời hứa đó đi. Kể cả tôi không làm gì được, Black Marauder vẫn có thể giết chết được một hoặc hai linh thú đó.”
“Ta sẽ lưu ý.”
Biểu cảm của Lin vẫn không chút thay đổi.
Tôi cố vận dụng tối đa giác quan kiểm tra cơ mặt và nhịp tim, nhưng không tìm thấy dấu hiệu nào của nói dối cả.
Ít nhất cũng giả vờ lúng túng một tí đi chứ? Cô ta quá bình tĩnh rồi.
“Xin lỗi vì cằn nhằn. Tôi đã trải qua quá nhiều.”
Dù cắm mặt vào sofa nói, chắc hẳn Lin vẫn nghe được.
“Không. Phản bội cũng là vấn đề lớn với bọn ta.”
Đúng như dự đoán, giữa các linh thú tồn tại một mối liên hệ nào đó. Thứ gì đó giống như “Vương quốc Phép thuật”.
Tôi vùi mặt vào chiếc ghế sofa mềm, cố sắp xếp lại suy nghĩ. Khi ấy, Lin cất tiếng.
“Hơn nữa, sao ngươi không giải trừ biến hình, Haram? Duy trì quá lâu sẽ tiêu hao năng lượng nghiêm trọng đó.”
“Tôi không thể. Unho nói đây là trường hợp đặc biệt.”
“Cái gì cơ….”
Thịch
Lần đầu tiên, tôi nghe thấy nhịp tim của cô tinh linh đó trong tai.
Tôi liếc nhìn sang Lin, vẫn gương mặt vô cảm đó, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc mà cổ không thể giấu.
“Unho nói rằng bản chất của tôi bị ăn mất bởi một ma pháp thiếu nữ.”
Thịch, thịch
Nhịp tim cô càng đập nhanh hơn. Cổ chắc chắn biết thứ gì đó. Có khi nào biết nhiều hơn cả Unho?
Sự im lặng gượng gạo bao trùm phòng khách.
Lin biết, nhưng giả vờ không biết. Tôi biết cô ta đang giấu, nhưng cũng giả vờ không nhận ra, tiếp tục vùi mặt vào chiếc sofa mềm.
Tình trạng ấy kéo dài một lúc.
“Ăn thôi!”
Cuộc đối đầu kỳ lạ kết thúc khi Baek Sihyeon lao vào phòng khách.
“Lâu rồi mới được ăn cơm.”
“Tại sao lại vo tròn vào thế kia?”
“Sở thích thôi.”
Unho lăn cái thân thể giờ đã thành cục tròn của cậu vào phòng ăn. Baek Sihyeon đứng nhìn, ngơ ngác.
Trước cảnh tượng kỳ quái ấy, tôi thấy mình thật ngu ngốc vì còn định nghiêm túc.
“Ăn thôi.”
“Vâng.”