Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6854

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19741

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 902

WN - 17. Thầy của cô dạy cái đó chưa? (1)

Sau khi mang Han Abin, vừa bị ngất đi và sùi bọp mét, đến một góc tường, tôi nhìn vào Baek Sihyeon, đang nhắm mắt nằm trên sàn từ trước đó.

Tôi nhìn vào cổ và tự hỏi phải chăng cổ đang sử dụng một kĩ thuật tập trung đặc biệt nào đó, nhưng chả có dấu hiệu gì cả, và cổ cứ tiếp tục vặn vẹo cái eo một cách kì quái.

“Cô đang làm gì thế?”

“Con đang tìm kiếm cây trượng phép.”

“Nếu cô muốn tìm nó, trước hết cô phải dùng nhiều lực hơn đã. Hoặc là rút kiệt ma lực đến tận đáy, hoặc là truy tìm ngược lại nơi phép thuật được tạo ra.”

Chắn chắn việc đó sẽ tổn khoảng 2 tuần.

Trong khi nhiều ma pháp thiếu nữ mang cây trượng phép như vũ khí của họ, có một số khác-- như ba chúng tôi, mang nó bên trong cơ thể chính mình. Tỉ lệ rơi vào khoảng 6:4

Nếu nhận thức được rằng mình có cây trượng phép bên trong cơ thể, phạm vi chiến lược của họ sẽ được mở rộng đáng kể.

Cũng có nhiều cách để loại bỏ giới hạn của một cây trượng phép, buộc sử dụng phép thuật mà đáng lẽ không khả thi, hoặc thậm chí cầm chúng như một vũ khí.

Vậy nên, việc tìm cây trượng phép cũng quan trọng cho việc rèn luyện trong tương lai, nhưng bây giờ thì không cần thiết lắm.

Ờ thì, cô ta đang muốn tự mình tìm lấy cây trượng phép đó, tôi nên cho cô ta một vài gợi ý. Ít nhất tôi sẽ không cần dạy gì cho cổ trong 2 tuần.

“Cội nguồn của phép thuật, ở thắt lưng, rút hết sức….”

Giọng của Baek Sihyeon, lẩm bẩm mấy lời khuyên của tôi, dần dần bình tĩnh lại.

Vì cô khá tài năng và khả năng chiến đấu cũng không tệ, hãy bắt đầu từ những kĩ thuật nhỏ như này trước.

“Con tìm thấy rồi, sư phụ!”

Cái éo gì thế? Cô tìm thấy nó trong chưa đầy 5 phút sau khi tôi đưa cô lời khuyên ư?

“Cô tìm thấy rồi á?”

“Vâng!”

Trong sự bất ngờ, tôi đặt tay lên eo của Baek Sihyeon.

“Thử truyền ma lực vào cây trượng xem.”

“Con không biết làm!”

“Như lúc cô tạo ra một đống vũ khí ý, cứ cho rằng cây trượng phép đang ở ngoài và truyền ma lực vào chúng…”

bùm 

Phát ra một âm thanh dễ thương (?), một cây trượng bạc hình thành trong không trung và rơi xuống đất. Một cây trượng tròn trịa, không có chút trang trí gì, rơi xuống thảm và lăn xa ra khỏi chúng tôi.

“Đó là một cây trượng phép à?”

“Con đoán vậy? Con thấy ma lực trong cơ thể con giảm đi rồi.”

10 phút?

Từ nhận thức, truyền ma lực, khuếch đại cho đến hiện thực hóa, tất cả chỉ trong mười phút?

Không cần biết là dạy bao nhiêu lần, đa số ma pháp thiếu nữ còn không thể tìm thấy cây trượng phép của mình cho đến khi họ về hưu, còn đằng này chỉ cần có 10 phút?

Nếu tất cả ma pháp thiếu nữ đều đạt đến trình độ như này, có lẽ Cục quản lí sẽ phải viết lại toàn bộ giáo trình cơ bản mất.

Như tôi từng nói, tất cả ma pháp thiếu nữ đều nên nhận thức được cây trượng phép của mình.

Đến cỡ này thì chính tôi cũng cạn lời. Thiên tài cũng chẳng làm được thứ này. Sao mà tôi dạy nổi cô ta đây?

“Sư phụ, nhìn này. Cây trượng nó thay đổi hình dáng theo suy nghĩ của con!”

Dù sao xem Baek Sihyeon nghịch với cây trượng phép của cổ và biến nó thành mọi thứ cô muốn cũng khá vui, nhưng càng xem tôi càng thấy trăn trở.

Thực sự thì tôi phải dạy cái gì mới được đây.

***

“Thông thường bộ não sẽ được bảo vệ bởi sức mạnh phép thuật. Nếu bị ô uế bởi sức mạnh dị giới, chúng sẽ phát điên lên.”

“Vâng!”

“Cô cũng có thể quên việc bảo vệ não bộ bằng sức mạnh phép thuật và thay vào đó tăng cường tốc độ xử lí của chúng. Nếu ý chí của cô đủ mạnh để kháng cự lại các thế lực dị giới, hoặc sự hiện diện của chúng là chưa đủ…”

“Lời&#!không#ngừng$*$% ra!”

Baek Sihyeon bắt đầu tuôn ra lời nói với tốc độ khủng khiếp, đồng thời chạy loạn khắp nơi.

“Cái gì !^& vậy $$ á ^* a.”

Sự mất kiểm soát do tốc độ xử lý tăng vọt quá mức. Tuy là vấn đề có thể giải quyết sau khi quen dần, nhưng…

Tôi nhảy lên, ôm chặt lấy cơ thể của Baek Si-hyeon rồi thì thầm vào tai cổ

“Hãy tưởng tượng ma lực bao bọc bề mặt não. Hãy nghĩ rằng hộp sọ của cô được tạo ra bằng ma lực, và chiếc hộp sọ đó cứng đến mức có thể bật ngược lại mọi thứ.”

Ha ^% hư % ưm… dừng rồi ạ!”

Một khả năng học hỏi nhanh đến vô lý.

Từ bỏ sự an toàn của bộ não là một hành động bản năng rất khó, vậy mà cổ lại làm được ngay lập tức.

Ngoài điều đó ra, khi tôi chỉ dạy thêm vài kỹ năng nhỏ, cô ấy cũng nhanh chóng học được rồi tự triển khai theo cách riêng của mình.

Mọi động tác đều thuần thục, cứ như thể vốn đã là kỹ năng của cô ấy từ trước. Thế nhưng, lại có chút vấn đề.

“Vậy cô đã làm gì thế?”

“Chỉ vậy thôi.”

“Cái đó mà cũng gọi là câu trả lời à? Sao lại không thể kiểm soát được?”

Có lẽ là vì học quá nhanh. Những phần quan trọng nhất đều đã bị bỏ qua.

"Chẳng phải là không thể làm được sao? Xin hãy dạy con cách khác!"

“Bắt đầu với thứ này trước đi.”

Baek Sihyeon tỏ vẻ bất mãn bằng cách vung vẩy cây trượng phép của cổ, nhưng khi tôi bắn một cái liếc vào cổ thì lại ngoan ngoãn cất nó vào trong cơ thể.

“Thử lại đi. Giờ thử rót ma lực vào cây trượng phép bên trong cơ thể, như vậy sức mạnh phép thuật sẽ được tăng lên.”

“Ehhh.”

Tôi đặt tay lên lưng Baek Sihyeon thì bỗng dưng cổ phát ra âm thanh kì lạ. Có lẽ vì đã làm thành công trước đó một lần, tôi có thể định vị được cây trượng phép của cổ không chút khó khăn nào.

Khoảnh khắc khi lượng ma lực yếu ớt truyền vào cây trượng phép, và cố khuếch đại sức mạnh phép thuật cổ.

**bùm**

Với một âm thanh dễ thương, cây gậy lại hiện hình trên không trung.

**thụp**

Tiếng cây trượng bạc lăn dưới sàn vang lên trong sân tập yên tĩnh.

Tôi đoán là tôi sẽ phải quay lại.

“Sao phép hiện hình thì được mà phép khuếch đại trước đó thì lại không?”

“Con cũng chả biết nữa…”

Baek Sihyeon gãi đầu ngượng ngập, rồi nhặt cây trượng phép lên.

“Khuếch đại là một kỹ thuật nếu học được thì vô cùng hữu ích. Thứ phép thuật yếu ớt cũng có thể được tăng cường mạnh mẽ, và trong tình huống khẩn cấp, còn có thể vắt kiệt đến giọt ma lực cuối cùng.”

Nếu tôi có thể khuếch đại được chút ít ma lực sót lại trên mặt đất trước khi chết, nó hoàn toàn có thể thay đổi cục diện trận chiến.

“Nếu nó tuyệt vời như vậy, sao chính quyền không dạy?”

Để mà nghĩ, cô nàng này đã thuần thục năng lực niệm động từ ngày đầu tiên. Tôi tưởng cổ chưa qua đào tạo cơ bản tí nào là vì thế, nhưng hóa ra ít nhất cũng được một tuần.

“Đầu tiên thì, nó khó để học.”

Tôi giật lấy cây trượng phép từ tay cô.

“Thứ hai, nó nguy hiểm.”

Cảm nhận cấu trúc của cây trượng thông qua bàn tay.

Mặc dù có vẻ mỏng manh so với cây búa của tôi, nó được rèn đủ cứng cáp để chịu được một lần truyền ma lực vào của tôi.

“Nhìn kỹ mà xem.”

“Vâng!”

Kể cả bị nhảy mất cây trượng phép, cô vẫn cứ mỉm cười vui vẻ. Vì lí do nào đó mà cổ có niềm tin mãnh liệt vào tôi.

Kể cả là fan của tôi, ít nhất cũng phải có một giới hạn chứ?

“Huh.”

Tôi gầm lên một tiếng, rút ma lực từ trong cơ thể ra.

Lượng ma lực khổng lồ luân chuyển trong cơ thể, dồn nén vào lòng bàn tay, vặn xoắn và rò rỉ ra bên ngoài.

Có chút tàn dư ma lực nhỏ nhoi tràn ra từ bàn tay, rồi chạm vào cây trượng bạc.

Dù đã phóng ra con số 500 ma lực, nhưng thứ xuất hiện chỉ vỏn vẹn 1. Tỉ lệ chuyển đổi vẫn chưa đến nổi 1%.

bịch 

 

Sức mạnh phép thuật được khuếch đại vượt khỏi tầm kiểm soát. Cả sân tập rung chuyển, và tấm thảm trên sàn bung ra.

“Cái- cái gì thế?!”

Giữa lúc ồn ào ấy, Han Abin khẽ mở mắt, còn Baek Sihyeon thì nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh, như thể đang chứng kiến một điều gì đó vĩ đại.

“Đó là lí do vì sao kỹ thuật này rất nguy hiểm.”

“Không phải như thế cũng rất tuyệt vời sao? Với từng ý ma lực mà đạt được hiệu suất chuyển hóa như thế…”

Tất cả sức mạnh đều có cái giá của nó, phép khuếch đại cũng không phải ngoại lệ.

“Thế cây trượng phép nằm ở đâu?”

“Trong cơ thể con.”

“Thế chuyện gì xảy ra nếu thứ sức mạnh phép thuật này phát nổ trong cơ thể cô?”

“Tất nhiên là con sẽ chết rồi, phải không?...Ah!”

“Thế đó, nếu cô sử dụng sai cách, cô sẽ chết. Kể cả không chết, hậu quả để lại trên cơ thể cũng tàn khốc không kém.”

Cho dù thắng trận chiến đi nữa, nó là con dao hai lưỡi có thể khiến bạn tàn tật đến cuối đời.

“Trong thời đại này, người ta thà sử dụng những phép thuật có sẵn một cách khôn ngoan còn hơn là học thứ kỹ thuật này. Đó là lí do tại sao.”

Ngay từ đầu, chẳng vì gì lại đi sử dụng những thứ sức mạnh nguy hiểm đến tính mạng đó thường xuyên cả. Kể cả đến hồi kết một câu chuyện, thông thường chỉ với sức mạnh bạn sở hữu là đủ.

Trong thời buổi không còn phải liều mạng như hiện nay, kỹ thuật đó xem ra không cần thiết để dạy.

“Nhưng cô vẫn phải học. Cô đang đối đầu với một O class.”

vút 

Tôi ném trả cây trượng phép lại cho Baek Sihyeon. Cổ bắt lấy nó, rồi lại phát ra những tiếng hô kỳ lạ, tập trung tinh thần.

“Mọi người đang nói chuyện về cái gì vậy?”

“Han Abin, cô chưa cần học mấy kĩ thuật cao siêu này đâu.”

Vì nó là một kĩ thuật liên quan đến cây trượng phép, cho dù có dạy cho Han Abin bây giờ cổ cũng không luyện tập được.

Đúng hơn, những kí ức trước đó của cô ta là cột sống cổ bị tôi bẻ gãy, nhưng cổ vẫn tiếp cận và nói chuyện với tôi không có chút ý định thù địch nào.

Có vẻ ngoài lạnh lùng vậy thôi, hóa ra lại là kiểu ngoan ngoãn đấy nhỉ.

“Vậy… em phải làm gì đây?”

Tôi vẫn chưa có cây trượng phép nào để thay thế cho cổ, nên việc duy nhất có thể giao cho cô là…

“Ra ngoài chạy đi. Một vòng quanh thành phố.”

“Dạ…?”

“Khoảng 150km, chắc tầm 7 tiếng là xong. Đi rồi về. Chúc một ngày tốt lành.”

“Dạ…?”

Mắt cô ấy mở to, vẻ mặt rõ ràng là hoang mang. Cổ lắp bắp và cứng đờ lại, dường như không hiểu gì, tôi tiếp tục giải thích.

“Người ta thường nói ma pháp thiếu nữ khi biến thân thì cơ thể đã cố định, nên rèn luyện thể chất chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng đó là chuyện khi không thuộc hệ cường hóa. Với hệ cường hóa thì tuy chậm, nhưng vẫn có ích. Thế nên, cứ đi chạy đi.”

Thực chất, thứ được rèn luyện chính là dòng chảy của ma lực. Nó sẽ trở nên nhanh hơn, chảy đúng chỗ hơn, và khiến những nhóm cơ phù hợp với động tác được cường hóa.

“Chúng ta không thể luyện tập ở đây sao…?”

“Hiện giờ cô còn chẳng dùng được phép thuật, nói gì đến tập luyện. Lo chạy đi.”

“Không thể nào! Kể cả thế, sức mạnh phép thuật của em…huh?”

Còn lâu nó mới ra ngoài được.

“Tất nhiên bây giờ thứ phép thuật đó không sử dụng được rồi. Chạy đi rồi quay về đây.”

“Được rồi…”

Bất ngờ thay, Han Abin không nói thêm lời nào, chỉ đứng dậy và rời khỏi sân tập.

Tôi đã nghĩ cổ sẽ phàn nàn hoặc phản đối chuyện đó.

Nhìn vào cách cổ vừa đi với đôi vai rũ xuống, có lẽ cổ đang thấy hơi trống rỗng, nhưng có vẻ không bất mãn với những gì tôi nói.

“Nếu hết sức, cô có thể bắt taxi về. Cứ chạy đi.”

Không có câu trả lời nào vọng lại, nhưng chắc chắn giọng nói ấy đã truyền tới.

"Ư ư ư ư gggyaaaak—!"

Trong sân tập lại trở nên tĩnh lặng, chỉ còn vang vọng thứ tiếng hô khí thế kỳ quặc của Baek Sihyeon.

**Bụp. Bụp.**

 

Cây trượng phép biến mất rồi lại xuất hiện trong tay, cứ thế lặp đi lặp lại.

Một đứa thì gào lên những tiếng hô kỳ quái, một đứa thì lặng lẽ chạy đi theo lệnh. Cả hai, ngoài dự đoán, chẳng hề lười biếng mà đều ngoan ngoãn làm theo lời tôi.

Có thể chỉ là ngày đầu tiên thôi, nhưng nghĩ lại thì cũng là một ngoại lệ so với những ai đã từng tập luyện với tôi.

Những đồng nghiệp cũ của tôi quá tự hào về kĩ năng của họ đến nỗi họ sẽ không nghe tôi dù chuyện gì đi nữa.

Cụ thể, mỗi khi Lôi Thần dạy anh ta về một điều gì đó, hắn sẽ chạy mất dép rồi nói rằng thứ đó không cần thiết.

Nhắc đến Lôi Thần, tôi chợt nghĩ ra.

“Sihyeon. Cô cũng có ma pháp điện nữa đúng không?” (Hay dịch là phép thuật hệ lôi nhỉ :V)

“Vâng! Ứ-ga-ga-gak! Cái này làm thế nào vậy ạ?”

“Chỉ cần dồn ma lực vào rồi khuếch đại là xong, sao cô lại không làm được, tôi thật không hiểu nổi.”

Rõ ràng là thi triển thì làm được, nhưng tại sao bước khuếch đại lại bất khả thi?

**Bụp. Bụp.**

 

“Con sẽ cố gắng làm được nó trong hôm nay!”

“Được rồi, vui lên nào.”

Với tình hình này, có lẽ sẽ mất nhiều thời gian hơn đó. Có phải cô là kiểu người tiếp cận mọi thứ dựa vào trực giác hoặc bản năng hơn là lý thuyết?

Nó là ma pháp điện.

Vì phép thuật là thứ gì đó tôi không thể sử dụng, có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi giới thiệu cổ cho Lôi Thần.

Cổ đang làm gì nhỉ?

Tin tức cuối cùng tôi nhận được là cô ta đã nghỉ hưu. Từ đấy, tôi mất liên lạc với cổ, vậy nên tôi không biết cổ đang làm gì.

Có lẽ tôi nên đến văn phòng Cục quản lí và xem xem cổ đang sống ở đâu.

Có nhiều việc cần phải làm hơn nữa.

Vài tuần trước thôi, tôi vẫn chỉ sống buông thả, nằm ườn trong nhà rồi lâu lâu mới ra ngoài nhận nhiệm vụ đi săn. So với khi đó, cuộc sống bây giờ lại trở nên khá phong phú và trọn vẹn.

Không còn là những ngày gõ điện thoại chờ một câu chuyện đi đến hồi kết, mà là chuỗi ngày liên tiếp sự kiện xảy ra.

Không tệ chút nào.

‘Vậy rốt cuộc ngươi đào tạo kẻ đối địch của mình mạnh hơn để làm gì? Cứ dạy qua loa thôi, sẽ chẳng ai trách ngươi cả.’

Tiếng nói nào đó vang vọng trong tâm trí.

Chính tôi cũng hiểu rõ. Rằng một ngày nào đó, cuộc sống này cũng sẽ đi đến hồi kết.

Hoặc tôi hạ gục đệ tử mình, hoặc tôi sẽ gục ngã dưới tay cổ. Dù theo cách nào thì câu chuyện rồi cũng sẽ kết thúc, và những ngày này rồi cũng tan biến.

“Nhưng tôi không muốn hối hận.”

“Người vừa nói gì sao?”

“Không có gì.”

Có lẽ cũng không thể loại trừ khả năng khác.

Rằng cả hai chúng ta sẽ mãi đối đầu nhau, chẳng bao giờ về hưu.

Đó là nếu câu chuyện của tôi chẳng bao giờ tiến triển. Và tôi cũng cần cân nhắc đến kịch bản đó.

Nếu tôi nghỉ hưu, Baek Sihyeon sẽ kết thúc câu chuyện như thế nào?

Liệu cô cũng sẽ sống cuộc đời không bao giờ về hưu như tôi?

Hay cổ sẽ chấm dứt câu chuyện bằng cách đánh bại tôi khi tôi đã mất đi sức mạnh?

Vô số viễn cảnh thoáng hiện lên rồi tan biến, tôi chỉ để mặc tất cả trôi đi.

Vô ích.

Chúng ta từ khi nào đã trở thành những anh hùng chỉ biết ngước nhìn tương lai?

Tập trung vào hiện tại thôi.

Là người thầy, tôi sẽ rèn luyện đệ tử trở nên mạnh mẽ. Là Black Marauder, tôi sẽ dựng lại công lý. Kết cục dẫn đến đâu, bây giờ không cần nghĩ đến.

“Sư phụ! Con thành công rồi!”

“Đấy không phải khuếch đại, chỉ là gom ma lực lại thôi. Làm lại đi.”

Mặc dù thế… bản thân việc đó cũng đã là một thành tựu đáng kể rồi.