Một tuần sau.
Tôi vừa mới nghỉ ngơi được một thời gian thì lại gặp lại hai cô đệ tử của tôi.
Ngay cả giữa những lúc như này, thi thoảng tôi vẫn dành chút thời gian đi bẻ tay bẻ chân vài ba tên anh hùng để đảm bảo công lí được thực thi. Nhưng cái đó cũng chả quan trọng lắm.
“Xin chào, thưa sư phụ!”
“Xin hãy chăm sóc em thật tốt…tiền bối.”
Hướng ánh mắt trống rỗng vào hai cô nàng, tôi tựa cằm vào búa, trong khi nhận lời chào từ hai cô đệ tử có tâm trạng đối ngược nhau.
Phải dạy chúng thế nào đây? Dù từng có lúc trao đổi kỹ năng với đồng đội, nhưng đây là lần đầu tiên tôi có một đệ tử. Nếu nói về việc nuôi nấng thì tôi từng nuôi lớn một đứa trẻ đỏ hỏn, nhưng đó lại là chuyện khác.
“Này, cô cảm thấy khỏe không?”
“Em nghĩ là do em…em yếu quá.”
“Trước khi chúng ta quá sa đà, ta bắt đầu nhé. Từ những thứ cơ bản trước.”
Sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, tôi nhấc cằm khỏi cây búa và lên giọng.
“Nếu mấy cô là đệ tử của tôi, thì đừng có ra ngoài với cái mặt chúi xuống thế kia. Mang tiếng đồ đệ của tôi, mà đi đứng như thế, danh tiếng của tôi sẽ tụt không phanh mất. Ngẩng cái đầu lên.”
Nói thế thôi, chứ tôi còn không chắc là danh tiếng tôi có tồn tại trên thế giới không nữa.
“Vâng, vâng! Con hiểu rồi!”
Ừ, giọng nói nghe cũng ổn. Nhìn theo cách này thì chẳng giống một kẻ yếu chút nào.
“Từ ngày hôm nay, tôi sẽ là thầy của các cô, ăn ngủ cùng nhau. Tôi đã gặp mấy cô một lần rồi, có lẽ mấy cô sẽ biết.”
Khi tôi tiến lại gần, hai cô đệ tử thẳng lưng nhìn xuống tôi với đôi mắt long lanh.
Sao tôi lại thấp đến thế này nhỉ? Sư phụ mà lại phải ngước nhìn lên đệ tử á?
Thôi thì đằng nào cũng chả có cách nào để thay đổi ngoại hình cả, vậy nên tôi trấn tĩnh lại và tiếp tục nói.
“Những gì tôi đang cố dạy các cô không phải là làm thế nào để thành thạo phép thuật hay bất cứ thứ gì như thế. Mà là cách để sinh tồn, đúng nghĩa đen.”
Đó là những kỹ năng nghe tưởng chừng như một trò đùa, thứ mà đã không còn quan trọng bấy giờ, và không phù hợp trong thời đại mà ngay cả một con quái vật A class cũng trở nên hiếm hoi.
“Cách để chạm chán với một kẻ địch mạnh hơn chính bản thân ta và sống sót, kể cả nó có xấu hổ đi nữa.”
“Chẳng phải đây là cách để trở nên mạnh hơn hay sao?”
Baek Sihyeon, có lẽ vì tò mò quá, đã ngắt quãng tôi và giơ tay hỏi.
Nếu tôi là một người độc đoán, chắc chắn tôi sẽ mắng cổ một trận, nhưng tôi không muốn bẻ cong tính cách cô nàng. Tôi chỉ hi vọng cô sẽ trưởng thành một cách tươi sáng và tràn đầy sức sống, không bị bóng tối vấy bẩn.
“Kĩ năng và sức mạnh cũng sẽ đi theo cô khi cô sống sót.”
Điều này gợi nhớ tôi đến vô số anh hùng.
Mặc dù những anh hùng đó có tiềm năng vô tận, nhưng lại đánh mất tương lai của họ chỉ vì một khoảnh khắc bất cẩn.
“Không quan trọng cô tài năng hay mạnh cỡ nào, nếu cô chết, thì tất cả đều kết thúc.”
“Vậy thì con chỉ cần mạnh hơn! Như vậy thì con sẽ không thua ai cả!”
“Baek Sihyeon, thực thể O class mà cô sắp đối mặt chẳng biết đến cái nguyên tắc hiển nhiên đó. Dù cô có mạnh đến mức chỉ cần một ngón tay cũng phá hủy Trái đất, thì cũng chẳng nghĩa lý gì.”
Khuôn mặt của Baek Sihyeon dần hiện lên vẻ ngờ vực.
Tôi có nên bắt đầu bằng một lời giải thích đơn giản không?
“Cô biết bao nhiêu về O class?”
“Một kẻ địch rất mạnh!”
“Những thực thể đến từ dị giới được phân loại từ class F đến A…nhưng cái này nói đến những thực thể mà việc đo lường sức mạnh chúng là vô nghĩa.”
Baek Sihyeon hoàn toàn bối rối, còn Han Abin có chút hơi do dự như thể cô ấy không chắc về câu trả lời của cổ, nhưng nó cũng tạm được.
Tuy nhiên.
“Sai hết rồi.”
“Không phải chúng mạnh sao?”
“Anh nói tất cả đều sai sao?”
Ừ, có lẽ nó hơi khó hiểu một chút.
“Thực thể O class là những sinh vật hoàn chỉnh, có khả năng tự vận hành và kiến tạo thế giới của chính mình.”
“Vâng?”
Câu hỏi của hai cô đệ chồng chéo lên nhau.
“Chỉ vì chúng mạnh không có nghĩa là chúng được phân loại vào O class. Trong quá khứ, chúng ta từng có xu hướng phân loại như vậy.”
Mặc cho dù ra sức giải thích, hai cô đệ tử vẫn chỉ biết nghiêng đầu một cách bối rối.
Phản ứng thế là phải rồi. Đó là một thứ khá khó để truyền đạt lại trừ khi bạn đã trải nghiệm nó trước đó.
“Để tôi cho cô một ví dụ nhé.”
Cái gì giờ nhỉ?
Một con robot khổng lồ trỗi dậy từ biển cả?
Phượng hoàng biến cả thế giới thành một biển lửa?
Không. Nếu thế thì những đứa nhóc sẽ lại nghĩ rằng nó đơn giản chỉ là sức mạnh.
Thế thì…
“Cô ấy được phân loại vào O class vì trở thành một ma pháp thiếu nữ bị điên.”
Gulp.
Có thể nghe thấy tiếng hai cô đệ tử nuốt nước bọt. Có lẽ vì không được thường xuyên nghe về những cuộc chinh phạt O class nhiều, hai cô nàng bỗng trở lên căng thẳng và căng tai ra để nghe. Hầu hết các hồ sơ liên quan đến O class đều bị kiểm duyệt, vì vậy nếu hứng thú với những thứ này, bạn sẽ không muốn bỏ lỡ đâu.
“Cô ấy nói rằng cả thế giới nên được tràn ngập trong hạnh phúc, vì thế cô ta trộn thuốc vào cơn mưa rồi bao trùm cả thế giới trong bóng tối.”
3 ngày tràn ngập trong niềm “hạnh phúc”. Một thời, thay vì ánh nắng mặt trời, thế giới bị bao phủ trong cơn mưa nặng hạt từ những đám mây đen tối.
Mọi người phát điên vì hạnh phúc đến mức tự siết cổ lẫn nhau, ăn thịt lẫn nhau đến chết và trở thành người thực vật, không cảm thấy bất kỳ sự kích thích nào do khoái cảm bất tận.
“Hàng chục anh hùng, giờ thì không còn cấp bậc nào, nhưng tương đương A đến S class. Vô số vũ khí bay lượn trên bầu trời cùng với những anh hùng ở mọi cấp bậc đều vung vũ khí về phía cô.”
Vô số súng phòng không, làm bừng sáng cả bầu trời tối tăm với hàng loạt viên đạn được bắn ra.
Kể cả nó không trúng được viên nào vào cô ta, nó sẽ làm cổ phân tâm.
“Với những đám mây đen tối đằng sau cô ta, cô bay lượn khắp bầu trời, cười vào bọn tôi.”
Một ma pháp thiếu nữ điên loạn với một nụ cười tươi, nói rằng ai theo cô ấy sẽ đều được hạnh phúc.
“Không cần biết họ có bay được hay không, tất cả anh hùng đều nhảy lên trời và tấn công.”
Ngay cả những người không biết bay cũng lợi dụng những vật thể bay trên không làm bàn đạp để lao vào tấn công cô. Vô số đạn pháo phủ kín cả bầu trời
Đã có những sự cố như những viên đạn va chạm nhau và phát nổ, hoặc bị bắn nhầm vào anh hùng, nhưng vẫn tiếp tục chiến dịch này vì chúng tôi có thể bỏ qua những vụ nổ kiểu này.
“Kể cả một anh hùng vĩ đại đã sa ngã và hấp thụ sức mạnh của dị giới, đã có hàng chục anh hùng mạnh mẽ ở đó. Cô ma pháp thiếu nữ điên loạn đó, bị đánh bại trong một cuộc đấu tranh sức mạnh thuần túy, ngã gục xuống đất với đôi cánh tàn phế.”
Tôi dừng một khoảnh khắc và nhìn xung quanh mấy cô đệ tử.
‘Vậy, tiếp theo là gì?’ mặc dù không nói thành lời, nhưng có cảm giác là thế.
Không chỉ Baek Sihyeon, nhưng Han Abin cũng nắm chặt nắm đấm lại và đợi câu chuyện được kể tiếp, như thể rất tò mò về diễn biến tiếp theo.
“Mấy cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Pháo tự hành vẫn không ngừng trút đạn, hàng chục anh hùng hàng đầu vây quanh cô ma pháp thiếu nữ điên loạn đó.”
“Đương nhiên nó sẽ kết thúc như vậy, phải chứ?”
“…hay còn có một phép thuật ẩn nào của cô ma pháp thiếu nữ điên loạn đó?”
Tôi cũng ước nó kết thúc như vậy đấy.
“Vào lúc đó, nhân loại đã phản bội.”
“Hả?”
Giọng nói của hai cô đệ tử đồng thanh vang lên.
Ắt hẳn là một câu chuyện khó tin. Những trận chiến với O class luôn luôn là thế, vì vậy những tài liệu liên quan đến chúng không bao giờ được công khai ra ngoài.
“Những viên đạn đang bay về phía cô ma pháp thiếu nữ điên loạn đó bỗng chuyển hướng sang chúng tôi, kèm theo đó là những người lính chặn đường chúng tôi đến với cô ta.”
Hai cô đệ há hốc mồm trong sự hoài nghi.
“Đơn giản thôi. Thứ thuốc được trộn vào cơn mưa có tác dụng thao túng tâm lí.”
3 ngày là đủ để gieo giắc cái thứ thuốc này cho toàn bộ nhân loại.
Đó là cách mà nhân loại đã sụp đổ.
“Kể cả không dính mưa, nước mưa đọng lại trên mặt đất, và những người chạm vào chúng sẽ bị nhiễm. Vào lúc mà trời mưa, mọi thứ đã kết thúc rồi.”
“Những anh hùng trị liệu liên tục tung ra phép giải độc và giải trừ, còn các anh hùng mang năng lực thao túng tâm lí thì cố gắng ghi đè mệnh lệnh. Nhưng nồng độ đã vượt quá mức có thể xử lý. Ngay cả các anh hùng cũng bắt đầu trở thành nạn nhân của thôi miên.”
Ngay cả những anh hùng mạnh nhất cũng bị bào mòn tinh thần dần bởi tinh thần yếu đuối. Để giữ tỉnh táo, một số thì quỳ xuống đất, bịt tai lại. Một số thậm chí còn tự đâm vào bụng bằng chính vũ khí của họ.
Nhưng tận thế cũng sẽ dần tới mà thôi.
Tiếng cười của cô ma pháp thiếu nữ điên loạn đó vang vọng, kì lạ thay, cùng với đó là những lời nói khó hiểu xuất hiện trong đầu tôi.
“Có một kẻ địch đang đứng trước chúng tôi, thứ mà chúng tôi phải giết, nhưng những người đáng lẽ chúng ta phải bảo vệ lại ngáng đường chính chúng ta. Mấy cô sẽ làm gì trong tình huống như thế?”
“…”
“…”
Ắt hẳn đây là một câu chuyện rất sốc đối với hai cô nàng, những người mới chỉ biết đến mặt tích cực của anh hùng. Tôi cảm thấy đây là một lựa chọn đúng đắn khi chọn câu chuyện này.
Nếu chỉ dựa vào thước đo sức mạnh để phân loại một kẻ thù công khai vào O class, thì sự nguy hiểm của nó chưa chắc hiện rõ. Sức mạnh của một ma pháp thiếu nữ điên loạn đó không đơn giản là sức mạnh, và chỉ thế thôi cũng đủ khiến người ta hiểu vì sao O-class đáng sợ.
Ờ thì, Black Marauder chỉ đơn giản là về sức mạnh vật lí đơn thuần, vậy nên nó chả liên quan gì đến thứ này.
“Câu chuyện là vậy đó. Những thực thể O class rất khác với những sự tồn tại thuộc dị giới mà các cô tưởng tượng. Mấy cô sẽ chẳng bao giờ biết chuyện gì sẽ xảy ra, kể cả những anh hùng mạnh mẽ nhất.”
Vị anh hùng bất tử đáng lẽ sẽ chặn được hết đòn tấn công bị loại bỏ khỏi thế giới bằng một phép dịch chuyển đến dị giới.
Người anh hùng mâu thuẫn được ca tụng với khả năng xuyên thủng mọi lớp phòng ngự bị chính cây giáo của mình đâm chết.
Một sư thầy được biết đến với khả năng điều khiển biển cả lại chết vì bị biển cả nhấn chìm.
Thánh nữ với khả năng hồi sinh người từ cõi chết lại không thể chữa trị cho chính bản thân mình và chết mục rữa trong đau đớn.
Những trận chiến với O class là thế đấy.
Không thể tin tưởng hoàn toàn vào bất cứ thứ gì, tất cả kinh nghiệm và sức mạnh tích lũy được chẳng có nghĩa lý gì cả. Chiến trường bị ghi đè lên bởi dị giới, quy luật vật lí thì đảo lộn, còn những lẽ thường trở thành những điều dối trá.
Đôi mắt có thể nhìn thấy âm thanh.
Vạn vật bay ngược lên trời.
Kẻ tấn công lại bị thương.
Con người không chết.
Quá khứ trở thành tương lai.
Tất cả. Đều là lẽ hiển hiên.
“Vậy chuyện gì xảy ra tiếp theo? Ắt hẳn ma pháp thiếu nữ điên loạn đó đã bị đánh bại, thì phép thuật và thứ độc dược đó mới được thanh tẩy khỏi thế giới này…”
“Có phải vì người ở đó nên người mới đánh bại được cô ta, phải không?”
“Ừ. Dù cho vùng vẫy đến thế nào, cô ma pháp thiếu nữ điên loạn đó vẫn anh hùng đánh bại, và nhân loại đã sống sót.”
“Làm sao mà…trong tình cảnh đó…”
“Sau này tôi sẽ nói cho.”
Ma pháp thiếu nữ điên loạn đó đã bị tiêu diệt.
Nghiền nát dưới cây búa vàng khổng lồ.
Cùng với người xung quanh chúng tôi.
Những anh hùng đã bị sa ngã, hay thậm chí cả những người lính bị thôi miên. Tất cả đều trở về một đống thịt bầy nhầy. Chỉ có vậy thôi.
***
Câu chuyện về ma pháp thiếu nữ điên loạn đó đã đủ để kích thích hai cô nàng.
Dù tôi không bảo hai người phải suy nghĩ, họ vẫn cau mày, chìm vào trầm tư.
Nếu ở trong hoàn cảnh ấy, mấy cô sẽ làm gì? Bỏ mặc ai và cứu những ai? Trong tay có đủ kĩ năng để làm vậy trong những tình huống đó không?
Hướng đi này là đúng. Vượt lên trên sức mạnh và kỹ năng đơn thuần, việc thường ngày luôn nghĩ đến những tình huống bất trắc mới quan trọng.
Ngay cả với O class, không, cả A class cũng vậy—mọi chuyện hiếm khi theo đúng kế hoạch. Khi bất ngờ xảy đến, phản ứng sẽ luôn chậm trễ.
Nhưng nếu thường xuyên suy nghĩ về những “giả như” và rèn chặt hệ phán đoán, thì cơ thể sẽ hành động trước cả khi kịp do dự, và thời gian thừa thãi sẽ được loại bỏ.
Tất nhiên, chỉ làm thế được khi có đủ thực lực.
“Baek Sihyeon, cô nghĩ thêm đi. Han Abin mới là khẩn cấp hơn.”
“Vâng.”
Ngay cả cô gái lúc nào cũng tươi tắn cũng mang vẻ nghiêm trọng, như thể đã hiểu ra sự khốc liệt của một trận chiến với O class.
Hãy tiếp tục suy nghĩ và chuẩn bị đi, Sihyeon. Trận chiến với O-class còn khủng khiếp hơn cả những gì tệ hại nhất mà cô có thể tưởng tượng.
“Han Abin. Cô nghĩ vấn đề của cô nằm ở đâu?”
“Kĩ năng của em còn yếu kém quá.”
Dù câu hỏi đột ngột, Han A-bin vẫn không hề nao núng. Có lẽ cô đã hiểu rõ con đường trước mắt mình gian khổ đến mức nào.
Hoặc cũng có thể, vì là một người khởi đầu chậm chạp, nên sau khi nghe những lời của tôi, cô lại cảm thấy yên lòng một cách lạ lùng.
Thôi thì, tôi đoán cô sẽ tự hình dung ra dần thôi.
“Đúng vậy. Kĩ năng cơ bản của cô kém quá. Cường hóa thể chất thì như không có tác dụng, còn sức mạnh phép thuật thì còn quá hạn chế.”
Dứt lời, tôi vung búa và đặt lên trên Han Abin.
“Tiền bối?”
“Hãy khắc phục điều đó trước đã.”
thụp
“Whoa!”
Gạt cây búa xuống, tôi hạ gục cô ấy, ép bàn tay lên trên lưng cổ.
“Giờ nhé, tên người xấu đã đánh gục cô và khóa cô lại. Thử cố thoát ra xem.”
“Ý anh là gì?”
Tôi dồn thêm lực vào lưng cô ấy, trong khi cổ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Áp lực trên lưng cô sẽ ngày càng mạnh hơn, vì thế cố thoát ra trước khi cô chết đi.”
“…vâng?”
Sẽ hơi khó hiểu nếu chỉ nói suông. Nhưng tôi không muốn giải thích bằng lời, vì thế tôi tiếp tục.
Bàn tay tôi dập mạnh một cú vào lưng cô ấy, gây ra một vết lõm trên tấm thảm sàn nhà.
tạch
“Ugh…”
Tiếng xương vặn vẹo vang lên bên tai tôi. Khá đáng khen khi cô không hét lên, nhưng cứ thế này thì…
“Nếu tiếp tục, cột sống cô sẽ bị vỡ vụn đó. Nhanh lên.”
Nỗi sợ lóe lên trong mắt cô, như thể hiểu rõ tôi đang nghiêm túc. Chỉ khi đó, ma lực mới bắt đầu chảy qua cơ thể, cường hóa lấy cô.
Han Abin gồng mình, cố gắng vùng thoát với thân thể vừa được cường hóa đôi chút.
“Thật gượng gạo.”
Tôi khẽ tặc lưỡi, gia tăng thêm chút lực, khiến cơ thể cô ngửa ra tấm thảm.
“Khụ…”
Cô tiếp tục vùng vẫy, ma lực lan khắp toàn thân, nhưng thứ tôi đang chờ đợi vẫn không xuất hiện.
…Kỳ lạ. Đáng lẽ lúc này nó phải hiện ra mới đúng.
Chẳng lẽ đã cạn kiệt ma lực rồi sao? Hay vẫn chưa ý thức được rằng mình đang cận kề cái chết?
Ngay trước khoảnh khắc bàn tay tôi có thể nghiền nát xương sống cô.
“Thấy rồi.”
Dừng lại.
“AHHHHHH!!!”
Một tiếng thét lớn thoát ra từ miệng cô, kèm với nó là tiếng một thứ gì đó bị gãy.
Chịu đựng tốt lắm, Han Abin.
“Được rồi. Thế là xong.”
“Khoan đã, sư phụ! Cậu ổn chứ, Abin?”
Baek Sihyeon, giật mình bởi tiếng hét, chạy ra ngay tức thì.
Baek Sihyeon chìa tay ra, y rằng đang muốn giúp đỡ Han Abin đang bị thương.
“Để cô ta yên đó đi, ổn mà.”
Tôi gạt tay Baek Sihyeon ra ngoài, không cho cổ đụng vào Han Abin.
“Cậu ổn chứ?”
Baek Sihyeon nhìn vào Han Abin, đang nằm gục đó, như thể đang nghi ngờ lời nói của tôi. Han Abin thì đang trợn mắt lên và sùi bọt mép.
Ừ thì, đúng là một người đang sùi bọt mép và ngất đi trông không ổn lắm.
“…cô sẽ không chết đâu”
“Sư phụ, dù gì đi nữa, người quá đáng rồi! Sao người có thể bẽ gãy cột sống một ai đó chứ!”
“Chưa gãy đâu.”
“Dạ?”
“Sao tôi tự nhiên lại đi bẻ gãy cột sống chính cô đệ tử của tôi chứ? Thứ gì đó khác đã gãy.”
“Con chả thấy cái gì gãy cả.”
“Cây trượng phép.”
Mặt Sihyeon như kiểu búng ra câu “Nó là cái quái gì vậy?”. Thật đáng buồn, với tư cách là một người thầy, lại bị nghi ngờ bởi chính đệ tử của mình ngay trong ngày đầu.
“Tất cả ma pháp thiếu nữ đều có một trượng phép.”
“Con không có cái nào cả!”
“Có đấy. Ở xung quanh eo cô đó.”
Baek Sihyeon bắt đầu sờ xoạng eo của cổ như thể đang hỏi rằng tôi đang nói cái vẹo gì thế.
“Có mỗi cột sống thôi mà?”
“Vì nó mang tính khái niệm. Tất nhiên cô sẽ không thể cảm nhận được nó theo cách thông thường rồi.”
Abin đáng ra nên nghe cái này, nhưng cổ…xỉu rồi.
“…cô sẽ giải thích nó cho Abin sau.”
“Vâng!”
“Một cây trượng phép là một thứ mà mọi ma pháp thiếu nữ cần để sử dụng phép thuật, nhưng cô không cần cái này bây giờ, nên tôi đã ném đi rồi.”
“Vâng ạ?”
Cứ vâng vâng dạ dạ, nhưng có hiểu cái gì không đấy?
“Nói thẳng ra, thay vì lãng phí ma lực cho một thứ chẳng giúp ích được gì, thì thà tôi vứt đi còn hơn. Tôi bẻ gãy nó cũng là vì thế.”
Cái trượng phép vô dụng chẳng phát triển được suốt bốn năm trời, không bẻ bỏ đi rồi rèn lại cái mới thì còn biết làm thế nào khác đây.