Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6854

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19741

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 902

WN - 14. Năm nay mấy tuổi rồi? (1)

Trong một phòng ở khách sạn, không phải căn nhà quen thuộc ấy. Hai cô nàng ma pháp thiếu nữ đang quỳ đầu gối ở dưới sàn, nhìn lên tôi đang ngồi trên giường.

“Tên cô là gì?”

“Con là Baek Sihyeon! Xin hãy chăm sóc con thật tốt!”

“Han…em là Han Abin.”

Hai phản ứng hoàn toàn trái ngược nhau.

Baek Sihyeon ngẩng mặt lên với một nụ cười sáng sủa, còn Han Abin thì hạ ánh mắt xuống và tự lẩm bẩm.

Baek Sihyeon thì ổn thôi. Nhưng tại sao cả Han Abin cũng ở đây?

“Park Hyunseok. Đúng ra tôi chỉ có một đệ tử thôi mà. Cái gì đang xảy ra vậy?”

“Tôi sẽ cho cậu biết sau.”

“Thôi kệ, để sau đi. Anh đã dẫn tôi đến đây, tôi đoán anh đang cầu xin tôi thu nhận cô ta làm đồ đệ.”

Giật một cái.

Han Abin co rúm lại trước lời nói của tôi, như thể tất cả là lỗi cô ấy. Có chút hơi đáng thương, nhưng cái gì cần phải rõ ràng thì phải rõ ràng.

“Nhưng ngay từ đầu thì, cô ta là ai? Có phải là cái cô trong cặp đôi ma pháp thiếu nữ đã chạm chán với Black Marauder không? Không có thông tin gì về cô ta trong đống tài liệu tôi nhận được cả.”

“Một anh hùng không liên quan đến Black Marauder. Tên em là Han Abin.”

“Thế cô là ai?”

“Tôi sẽ gửi cho cậu thông tin về cổ sau. Nhưng tôi cũng muốn cậu huấn luyện cho cô ta nữa.”

Tôi còn không hiểu tại sao cổ lại muốn làm đệ tử của tôi. Xét theo hoàn cảnh hiện tại, có khi cổ còn không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Kệ thằng cha Hyunseok đi, hắn không thèm trả lời hẳn hoi đâu.”

Tôi hỏi hai cô gái đang há hốc mồm trước cách tôi ứng xử với một quan chức cấp cao trong cục quản lí.

“Đầu tiên thì, hai người. Có thực sự muốn trở thành đệ tử của ta không?”

“Vâng!”

“Hiện giờ thì…có ạ.”

Một bên tràn đầy nhiệt huyết, và một bên thì yếu ớt, khô khan.

Han Abin, đó có thực sự là vị anh hùng tràn đầy nhiệt huyết chiến đấu từ hôm nọ không? Hay cô nàng là kiểu người chỉ thay đổi khi bước vào chiến đấu thực sự?

“Nhỡ ngỏm củ tỏi thì sao?”

Shh. Tôi mỉm cười.

Có khá nhiều thứ để thử nghiệm khi bạn trở thành một đồ đệ.

Cũng có một nơi toàn các thức tỉnh giả B và C class tập trung lại, khá thích hợp để tập luyện.

“Con không quan tâm! Con sẵn sàng chết để đánh bại Black Marauder!”

Tạm thời mặc kệ con ngáo nóng máu đó đi.

“Cô thì sao?”

Tôi bắn một ánh nhìn đầy sát khí vào Abin. Áp lực tôi gây ra cho Han A-bin có thể khiến một người yếu tim phải bỏ chạy hoặc ngất xỉu.

Răng cô ấy va vào nhau lập cập, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Đồng tử cô ấy giãn ra, nên tôi đoán cô ấy sẽ từ chối.

“Giá như em có thể trở nên mạnh mẽ hơn…Em muốn trở nên mạnh mẽ hơn.”

Việc này thực sự ngoài tầm dự đoán của tôi.

Công lý và lòng dũng cảm là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Tại sao cô cứ khăng khăng theo đuổi sức mạnh? Tôi cũng tò mò về lý do, nhưng nghĩ tốt nhất là nên tìm hiểu dần dần.

“Vũ khí chính của cô là gì?”

“Là cây búa y hệt sư phụ Crimson★Hammer!”

“Một cây cung…ạ.”

Sao tôi lại không được phép đổi tên anh hùng nhỉ? Tôi thực sự nghiêm túc nghĩ rằng Văn phòng Cục quản lí nên có một hệ thống đăng ký đổi tên.

Quyết định dừng lại việc tự gọi bản thân với cái tên anh hùng đó, tôi tiếp tục hỏi hai cô đồ đệ sau này của tôi.

“Chúng ta đều là ma pháp thiếu nữ, cô biết đấy. Tôi chỉ là một người sử dụng sức mạnh vật lí đơn thuần và không có khả năng dạy phép thuật.”

Tôi biết cách để phá hủy một phép thuật hoặc vô hiệu hóa phép thuật với một vũ khí, nhưng tôi không thể trực tiếp sử dụng phép thuật.

“Một cơ thể được rèn luyện có thể vượt qua cả phép thuật!”

“Em cũng không sử dụng được nhiều phép cho lắm…”

Hai người thực sự hoàn toàn trái ngược nhau. Ít ra họ còn có vẻ đã chuẩn bị tinh thần…

Hãy thử kiểm tra họ một lần nữa xem sao.

“Hyunseok.”

“Gì?”

“Chặn năm giác quan của anh lại và cuộn tròn lại. Giới hạn của tôi sẽ được giải phóng một lúc.”

“…tôi hiểu rồi.”

Khoảnh khắc Hyunseok co tròn lại trong góc và hai cô nàng này, đang không biết chuyện gì, nhìn vào tôi với ánh mắt bối rối, và rồi tôi giải phóng sức mạnh của tôi.

bịch

Tấm nệm của chiếc giường nơi tôi đang ngồi bị nghiền nát, và chăn bay lên không trung. Ngay sau đó, những vật dụng linh tinh xung quanh cũng bị cuốn lên hoặc vỡ tan giữa không khí.

Thành bãi chiến trường rồi, wow.

Khi vô số đồ vật trong phòng bị đập vỡ thành từng mảnh, tôi quay đầu về phía hai cô nàng ma pháp thiếu nữ.

“Tôi là kiểu người thầy như thế đấy. Một tên điên không thể kiểm soát sức mạnh và luôn phải kìm nén cảm xúc lại. Cô chắc là ổn với điều này chứ?”

Chỉ riêng việc nói bình thường thôi cũng khiến giọng tôi vang vọng khắp phòng. Đây là bài kiểm tra của riêng tôi để gây áp lực lên bọn họ.

“Vâng ạ. Vì đây là thứ sức mạnh em đã hằng mong ước.”

Giọng của Baek Sihyeon bình tĩnh và điềm đạm. Nhưng đôi mắt cô sáng rạng ra, như thể vừa chứng kiến điều mình hằng mong ước.

“Em…em thực sự chưa biết đến Crimson★Hammer cho đến khi em được nghe từ Baek Sihyeon.”

Han Abin, với đôi mắt lảo đảo, mờ đục như thể sắp thiếp đi, nhưng bằng một cách nào đó đã xoay xở để giữ vững tinh thần và mở miệng ra.

“Một anh hùng kì cựu đã tham gia vô số cuộc chinh phạt O Class mặc dù không có năng lực đặc biệt nào cả… Giá như em có thể trở thành như ngài ấy….”

“Tôi không thể chắc chắc rằng cô sẽ được như tôi.”

“Tuy vậy…em vẫn không muốn hối hận vì không thử một lần.”

“Được rồi.”

Cảm xúc của tôi dần ổn định lại. Mọi thứ trong phòng đều bị đập vỡ, nhưng bản thân tòa nhà có lẽ không bị biến dạng.

“Xong hết chưa?”

“Ừ, rồi đó.”

Hyunseok, đang ở tư thế khom lưng, ngồi dậy và nhìn xung quanh.

“Cậu có tiền để đền bù cho khách sạn không?”

“Không. Để cho bên an ninh lo đi.”

“Hiểu rồi.”

… Tôi chỉ vu vơ tuột miệng ra mấy từ này thôi thôi, nhưng chắc là an ninh sẽ giữ kín chuyện này. Giờ mọi chuyện đã qua rồi, chắc tôi phải nói gì đó với mấy cô nàng này thôi.

“Đầu tiên, đừng gọi ta bằng tên anh hùng. Cứ gọi là sư phụ Lee Haram hoặc tiền bối Lee Haram, hoặc bất cứ thứ gì các cô muốn.”

“Vâng! Thưa sư phụ.”

“Vâng, Haran-nim…”

Không cần phải thêm chữ ‘nim’, mà ngay cả tên cũng gọi sai rồi. Tên của ta là Lee Haram, Abin à.

“Vậy thì, hôm nay kết thúc ở đây thôi. Hẹn gặp lại sau.”

Tôi vẫy tay chào cả hai.

“Thế còn ngài giám đốc chi nhánh quản lí kia thì sao?”

“Tôi vẫn có đôi lời phải nói với anh ta, vậy nên cô nên về trước. Anh ổn với điều này chứ, Hyunseok?”

“Đúng vậy, tôi cũng có chút chuyện cần nói nữa.”

Hai cô đệ tử gật đầu như đã hiểu chuyện, mở cánh cửa và rời đi.

“Cũng ổn đó. Phải không?”

“Ừm…mình cứ nghĩ rằng anh ấy sẽ không chấp nhận mình…”

“Tớ bảo cậu là sẽ ổn thôi mà!”

Giọng nói phấn khích của hai cô đệ tử nghe thấy qua cánh cửa dần dần nhỏ lại, và sự im lặng dần bao trùm trở lại căn phòng khách sạn bừa bộn.

“Thật lòng đi, Park Hyunseok.”

“Được rồi.”

“Cục quản lí đang nghĩ cái quái gì vậy? Sao họ lại công khai Baek Sihyeon trước báo chí?”

Cục Quản lý có thể dễ dàng ngăn chặn cô ấy. Đúng là Baek Sihyeon sở hữu tài năng hàng đầu, nhưng cô ta vẫn chỉ là một lính mới. Một anh hùng được đào tạo bài bản sẽ dễ dàng ngăn cổ làm loạn trên truyền hình phát sóng.

“Có phải cậu tức giận vì cô ta đã nói ra tên cậu nên không thể về nhà không?”

“Chuyện đó thì coi như tai nạn bất khả kháng đi. Lý do khiến tôi giận thực ra là chuyện khác.”

Chắc giờ này trước cửa nhà, đám phóng viên đang bu đầy và dựng trại rồi.

Có chút đáng thương cho Unho khi bị bỏ lại một mình.

“Sao anh không ngăn cổ xuất hiện ở buổi họp báo?”

“Đó là một yêu cầu từ cấp trên.”

“Cấp trên của anh là một đám ngu ngốc. Cá tiền chúng sẽ sử dụng cô ấy như một vật tế.”

“…”

Hyunseok im lặng không phản bác lại lời tôi nói.

"Anh nghĩ Black Marauder sẽ dễ dàng bị đánh bại sao? Anh cũng biết điều đó mà. Ít nhất cũng phải mất hơn một năm. Tệ nhất thì cũng có thể kéo dài nhiều năm. Trong khi đó, thiệt hại đối với dân thường sẽ ngày càng tăng.”

“Đúng vậy. Cho dù Black Marauder yếu hơn anh, thì để cô ấy phát triển đến trình độ đó cũng phải mất vài năm.”

“Thế nên lại càng không được để lộ thân phận anh hùng. Mỗi lần thất bại trong việc đánh bại nó, dư luận và truyền thông sẽ chĩa mũi nhọn vào cô ấy. Chẳng phải việc gánh chịu thay cô ấy vốn là trách nhiệm của Cục Quản lý sao?”

“Tôi không còn gì để nói.”

Anh ta vẫn nhìn tôi với cái nhìn trống rỗng trước đó.

“Park Hyunseok. Tôi hỏi một câu nghiêm túc nhé. Tại sao anh lại muốn truyền cho hậu bối những nỗi nhục mà chính chúng ta đã phải chịu?”

Một lời chửi thề đầy cảm xúc.

Quả trứng thối nồng nặc mùi.

Những cuộc gọi kéo dài không dứt.

Dòng chữ bôi bẩn trên cửa nhà.

Những bức thư vô nghĩa.

“…”

“Anh biết nó đáng thương và cô đơn cỡ nào khi một anh hùng chiến đấu chống lại dị giới bấy lâu nay mà vẫn không nhận được một chút sự công nhận nào không?”

“Phải.”

Lại một câu nói vô nghĩa nữa, tên khốn này.

“Hay quan chức cấp trên đang lên kế hoạch làm sa ngã một vị anh hùng? Để làm ô uế một anh hùng S class và xóa sổ quốc gia đó bằng vũ khí hạt nhân?”

“…không đúng.”

Cùng lúc với những lời nói ấy, gương mặt vốn vô cảm của anh ta sụp đổ và ánh mắt dồn về một phía nào đó.

Một góc khuất.

Một vị trí mà bạn còn không cần phải cố liếc nhìn.

Anh ta cứ lặp đi lặp lại việc đó.

“Tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của cấp trên.”

“Ờ, tôi hiểu.”

Chắc chắn rồi

Tôi búng tay một cái và những viên bi kim loại bỗng xuất hiện xung quanh tôi. Một đòn tấn công tầm xa duy nhất của tôi, tuy không có sát thương nhiều.

“Đây chỉ là một mệnh lệnh từ cấp trên.”

Có gì đó cảm giác lạ lạ.

Không đời nào thằng cha này chỉ nghe mệnh lệnh từ cấp trên. Tôi búng tay một phát nữa, những viên bi làm bằng kim loại ấy bay khắp nơi, kế tiếp đó là ba tiếng vỡ vụn của vật gì đó.

“Máy nghe lén à?”

“Phải.”

Những chiếc máy này khó phát hiện đến nỗi chúng thậm chí không thể cảm nhận được từ xa.

“Mấy tên điên này. Lắp mấy cái này từ bao giờ thế? Mà tinh vi đến vậy nữa.”

Rõ ràng đây là một phòng khách sạn do chính tôi chọn, và mấy tên này đã cài vào được mấy cái máy nghe lén vào rồi.

“Dự đoán trước cả tương lai à? Tôi phát điên lên mất thôi.”

“Không, họ chỉ cài máy nghe lén vào tất cả những khách sạn cậu có thể sẽ chọn thôi.”

“Không phải thế thì càng điên rồ hơn à?”

Mấy người thực sự cài những chiếc máy nghe lén xịn đến mức không bị phá hủy bởi sóng xung kích của tôi á? Nếu có nhiều tiền đến thế, sao không đưa cho tôi đi.

"Được rồi, giờ thiết bị nghe lén đã bị phá hủy rồi, ta nói chuyện thẳng thắn nhé. Tại sao anh lại tiết lộ chuyện của Baek Sihyeon với báo chí?"

Tôi bắt chéo chân ngồi một cách vô tư, trò chuyện với người bạn cũ.

“Cậu đoán chuẩn rồi đó. Lee Haram. Cô ấy là một vật tế. Cấp trên sau khi chứng kiến sức mạnh của Black Marauder, họ kết luận rằng không có cách nào để ngăn nó lại hay giảm thiểu tổn thất do nó gây ra.”

Vậy họ định đổ lỗi cho một cá nhân sao?

Chỉ để bảo vệ hình ảnh của lũ “anh hùng”?

“Anh chỉ đứng xem thôi đúng không?”

“Phải.”

"Hyunseok, anh tự nhận thức được rồi đấy. Anh của ngày xưa đâu rồi, từng nói sẽ gia nhập chính quyền vì những người anh hùng tương lai?"

Ngay cả anh bạn của tôi, người đã bắt đầu từ con số không với quyết tâm như vậy, dường như cũng trở nên méo mó sau khi gia nhập vào văn phòng quản lý.

Phải chăng điều đó là không thể tránh khỏi?

“Vì thế nên tôi mới nhờ cậu làm sư phụ của cô ấy.”

Cạch

Câu nói ngoài dự đoán làm tôi nghiến chặt răng khi đang cắn cây que kim loại.

“Anh nói gì cơ? Không phải đó là mệnh lệnh từ cấp trên sao?”

“Đó là ý tưởng của tôi.”

“Sao cơ? Anh nghĩ cái gì thế?”

Cạch

Mở cái mồm của anh mà biện minh đi, Hyunseok. Đến lúc ý tôi mới phán xét được anh.

“Bảo vệ cô ấy.”

Giờ đến lượt tôi không nói lên lời rồi.

"Không có cách nào để chống đối cấp trên. Ngay cả khi tôi từ chức, họ vẫn sẽ tiếp tục làm vậy mà thôi."

Không sai. Dù Hyunseok có giữ chức vụ cao nhất ở chi nhánh Hàn Quốc, anh ta vẫn chỉ là một giám đốc chi nhánh thuộc Liên Hợp Quốc. Không thiếu cách để thay thế anh ta.

“Baek Sihyeon là một người hoàn hảo để cấp trên thao túng cô ấy. Cổ thông minh theo cách riêng của cổ, nhưng còn ngây thơ và dễ bị cảm xúc chi phối lắm. Hơn nữa, cổ có một niềm tin mãnh liệt về công lý.

Như chúng ta của ngày xưa.

“Hơn nữa, Black Marauder không phải là một con quái vật tàn phá mọi thứ một cách bừa bãi.”

Một anh hùng có khả năng kiểm soát phần nào thời điểm nghỉ hưu của mình. Con quái vật trong câu chuyện, thay vì đi phá hoại mọi thứ, lại ưu tiên đi dạy cho những tên anh hùng vô dụng một bài học.

“Vì vậy, kể cả chúng ta giao nó cho Cục quản lí, ta vẫn không thể biết được mọi thứ sẽ ra sao.”

Kể cả cô ấy làm tốt nhiệm vụ của mình, cổ vẫn sẽ bị lôi vào biệt đội sát thủ mà thôi. Và họ sẽ lạm dụng cô ấy cho đến khi cổ về hưu.

Thật vậy. Cổ vừa là một tài năng có thể dễ dàng bị sử dụng như một vật tế, vừa là một người mà Cục quản lí có thể kiểm soát. Khi mà tâm trí cô càng suy yếu, cô sẽ càng dễ dàng tuân theo mệnh lệnh của chính quyền, chỗ dựa duy nhất của cổ. Trong mắt họ, cô là một con tốt hoàn hảo.

“Tôi đã làm những gì tôi có thể. Tôi đã sử dụng quyền chức của tôi để giới thiệu Baek Sihyeon làm đệ tử của cậu.”

“Anh đang bảo tôi làm khiên cho cô ta đấy à?”

“Phải.”

“Thế không có tí lợi ích nào cho tôi à?”

“Đúng vậy.”

“Ờ.”

Crack

Há hốc mồm vì mất kiểm soát cảm xúc. Những cảm giác được chôn vùi sâu trong tim tôi bộc lộ ra ngoài.

“Tôi thấy hứng thú rồi đó.”

Chuẩn rồi. Thế mới là bạn tôi.

Không biết sau này cô ta sẽ nở rộ thành bông hoa như nào, nhưng ít ra tôi sẽ không để cô ấy héo úa như một hạt giống bị bỏ lại.

“Tôi biết cậu sẽ nói thế mà, Lee Haram.”

Anh ta nữa, cũng cười theo. Và cứ thế chúng tôi mỉm cười với nhau.

Sau một hồi hai người nhìn nhau và mỉm cười, cả hai đều trở về khuôn mặt ban đầu của họ.

“Và đó là về Baek Sihyeon.”

Tôi tiếp tục nói.

“Thế còn Han Abin? Cô ấy căng lắm lên được D class. Không, chắc chỉ đến E class thôi. Huấn luyện cô ta xong rồi anh định làm gì? Đó là một chuyện hoàn toàn khác.”

Về mặt tinh thần, quả thực cô ấy có một trái tim chính nghĩa luôn hướng tới công lí, nhưng năng lực của cổ thì quá yếu kém.

Sức mạnh thể chất chỉ hơn người bình thường một chút, và năng lực chữa trị thì gần như là vô dụng. Dù sở hữu một số khả năng chiến đấu, nền tảng của cô quá yếu.

“Đừng đánh giá một anh hùng qua cấp bậc.”

“Có thể nó đúng với một số trường hợp.”

Cục quản lý tuy trên bề mặt luôn khẳng định rằng tất cả các anh hùng đều bình đẳng, nhưng trong những tài liệu không được phép mang ra ngoài thì vẫn phân cấp bậc.

Để thuận tiện trong các tình huống khẩn cấp.

“Kể cả anh không thích cái việc đánh giá một anh hùng qua cấp bậc, khách quan mà nói, cổ vẫn yếu xìu. Sẽ dễ dàng hơn nếu cho cổ sống thoải mái và nghỉ hưu hơn là ép buộc cô ta trở thành đệ tử của tôi.”

Baek Sihyeon có lí do riêng của cổ, nhưng còn Han Abin, một người bình thường, thì làm được gì?

“Cô ấy là một anh hùng giống cậu.”

“Hả?”

“Một anh hùng chưa chạm chán với kẻ thù trong câu chuyện được ba năm rồi. Không, gần bốn năm.”

“Hiếm gặp đó.”

Trong khi có những anh hùng hoàn thành câu chuyện của họ trong chưa đến một năm và về hưu, những trường hợp như này khá là hiếm khi mà một câu chuyện đã tiếp diễn gần bốn năm mà không có tí tiến triển nào.

Đây là năm thứ 30 làm anh hùng của tôi rồi, và đã 10 năm rồi câu chuyện của tôi vẫn chưa tiến triển một tí nào. Nghĩ về nó thôi cũng khiến tôi tức điên tiết lên. Lũ xúc tu khốn nạn rác rưởi.

“Và, giống như cậu, cô ấy là một ma pháp thiếu nữ nhưng gần như không thể sử dụng phép thuật.”

“À. Hóa ra vậy. Quả thực đây là một trường hợp khá hiếm gặp.”

Bằng một cách nào đó mà khả năng chữa trị của cổ lại chậm đến một cách đáng ngạc nhiên.

"Ừ. Nếu lần này tôi không kiểm tra kỹ lưỡng thì suýt nữa tôi đã bỏ sót rồi."

“Kể cả vậy, sau bốn năm, cơ thể cổ sẽ phải phát triển đến một ngưỡng nào đó.”

Ngay cả khi không sử dụng được phép thuật, việc tăng cường sức mạnh cho cơ thể từ bên trong là thứ cơ bản nhất.

Nếu cơ thể bạn có tình trạng giống tôi, tức gặp khó khăn trong việc giải phóng sức mạnh phép thuật. Thì bù lại, sức mạnh thể chất của bạn đúng ra nên tăng lên nhanh chóng. Đương nhiên, nếu bạn không tập luyện như tôi thì có lẽ nó sẽ chậm hơn…

“Cậu quên rồi sao? Hiện giờ chúng ta không đánh nhau mỗi ngày như thời xưa.”

“À. Ừ nhỉ.”

Khác với chúng tôi, những kẻ lúc nào cũng chiến đấu 365 ngày suốt một năm, cô ấy lại không có thời gian để rèn luyện sao? Dù ma lực tích tụ bên trong, nếu nó không dẫn đến việc cường hóa thể chất thì…

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ thử huấn luyện cho cô ta. Nhưng không có gì chắc chắn rằng cổ sẽ trở nên như tôi đâu nhé.”

“Dù sao thì, chuyện đến đó là hết rồi. Cậu có gì muốn nói nữa không?”

“Không.”

Ngay sau đó, tôi vẫy tay chào anh ta, Hyunseok đứng dậy khỏi chỗ ngồi của anh và mở cửa khách sạn.

“Tôi sẽ chuẩn bị cho anh một nơi để ở nhanh nhất có thể. Tới lúc đó, hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

Anh ta bước qua ngạch cửa sau khi nói câu đấy, và tôi đáp lại.

“Hyunseok, cảm ơn vì đã không thay đổi.”

Ít nhất thì Hyunseok vẫn chưa vứt bỏ tâm thế và chính nghĩa của ngày xưa. Chỉ qua một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, tôi cũng có thể nhận ra điều đó. Chính nghĩa của cậu ta đã bị hoen gỉ và vặn vẹo bởi những vòng xoáy của xã hội, đã chấp nhận cả những thứ ô uế, nhưng cốt lõi thì vẫn còn nguyên vẹn.

“Cảm ơn vì những lời đó.”

tiếng cót két

bang.