13.Cuộc họp báo
-Buổi sáng nay, đã có một sự cố ở một khu vực của thành phố bị sụp đổ
Giọng nói của người dẫn chương trình, tràn ngập sự nghiêm túc.
-May mắn thay, nhờ vào sự nhanh nhẹn của người dân trong việc di tản, không có một ca tử vong nào được ghi nhận, nhưng đã có một tai nạn thảm khốc lớn, dẫn đến hàng chục người bị thương.
Không có sinh vật sống nào được phát hiện với giác quan thông thường, có lẽ đã bị cuốn vào tàn dư của cuộc chiến. Phải chăng nó đã thất bại trong việc kiểm soát sức mạnh , và chưa có cơ hội để thể hiện bản thân.
Phải chẳng có hơi đa cảm sao?
Tôi đã cố kìm nén cảm giác hối hận với bọn họ lại. Mừng là chúng chưa chết, tôi nói, rồi quay đi.
Vì đây là một thương tích để lại từ trận chiến với một con quái vật, chính quyền sẽ làm mọi thứ trong khả năng để khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Unho nhìn tôi với một ánh mắt nghiêm túc, nhưng cậu ta không trách móc tôi.
Thế là đủ rồi. Unho sẽ không ngăn cản tôi hay chọc tức tôi. Nếu có thể giữ được khoảng cách nhất định như vậy, chúng tôi sẽ ổn thôi.
-Chính quyền đã có một tuyên bố chính thức đối với sự việc này. Nghe này
Màn hình của TV đã thay đổi.
Phòng họp báo đã tràn ngập trong tiếng click của camera. Ở góc ngoài của màn hình, có một chàng trai trẻ đang đeo kính, ăn mặc gọn gàng đi tới và đứng trước cái micro.
Dòng chữ "Phát ngôn viên của Cục quản lí Anh hùng. Kim Taejun” chạy ngang qua màn hình.
Anh ta không hề hoảng loạn trước vô số phóng viên đang nhìn chằm chằm vào anh, chỉ mạnh dạn điều chỉnh lại micro và đặt kịch bản lên bục phát biểu.
Với một cái cúi đầu nhanh thoáng qua nhưng xuống thấp, anh ta bắt đẩu mở lời.
-Vào lúc khoảng 7:05 sáng nay, một thế lực mạnh mẽ đến từ dị giới đã được phát hiện.
Ở cái nhìn thoáng qua này, nghe có vẻ bình thường, một giọng nói dễ chịu. Phát âm rất rõ rang, không có tiếng thở khò khè nào, thậm chí không một hạt nước bọt nào bay ra. Tuy nhiên, với tôi, đây không phải là một giọng nói bình thường.
Hãy nhìn vào đây này?
Một năng lực thao túng tâm lí có hơi yếu. Nó cũng chả mạnh lắm đâu, nhưng đủ để lấy lòng mọi người.
Chính quyền có biết điều này không?
-Theo như những gì được quan sát thấy, sức mạnh của nó được định danh vào class A. Theo như dữ liệu phân tích được từ cảnh quay trực tiếp, đã có xác nhận rằng đó là một con quái vật thuộc loại…
Tôi lắng nghe những gì đang được nói trên TV và nói với người bạn đồng hành của tôi.
“Unho, chú cảm thấy nó không?”
“Ý cậu là gì?”
“Tôi có thể cảm nhận được năng lực thao túng tâm lí ở trong giọng nói đó. Không, nó yếu hơn nhiều so với thao túng tâm lí, nó gần với cả thao túng cảm xúc hơn?”
Mặt Unho nhăn lại như thể cậu ta không biết tôi đang nói gì.
“Chả có lí do gì để Cục quản lí Anh hùng làm chuyện đó cả…”
Giật một cái.
Bộ lông của Unho di chuyển như thể cậu ta đang cảm nhận được sức mạnh của dị giới.
“…thật luôn?”
“Tôi không phải là người duy nhất cảm nhận được điều này.”
Tôi xác nhận lại một lần nữa với Unho, để đề phòng thôi, nhưng rồi chắc chắn với suy nghĩ đó.
-Ngoài ra, con quái vật đó còn là thủ phạm đằng sau hàng loạt vụ tấn công nhắm vào anh hùng gần đây. Theo đó, Cục quản lí đang điều tra về con quái vật này…
“Tôi nên xem tin tức nhiều hơn. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chính quyền sẽ làm điều gì đó như vậy.”
“Tôi vẫn thường xuyên xem nó mà, sao đến giờ tôi mới biết?”
“Chắc vì chú mày đần quá đấy”
“Hơi quá đáng rồi đó”
Nói vậy thôi, nhưng Unho đã là linh thú được 30 năm rồi. Cậu ta chắc chắn tốt hơn bất cứ ai về khoản cảm nhận năng lượng và đọc cảm xúc. Thực sự cậu ta hoàn toàn có thể, chẳng qua cậu toàn lười biếng nằm ở nhà, và nếu Unho không phát hiện được, đó là một vấn đề nghiêm trọng.
-Sau khi biên soạn các dữ liệu có liên quan, chúng tôi có thể xác nhận rằng ngoài việc sở hữu sức mạnh siêu nhiên ở mức độ cao, con quái vật đó còn đủ thông minh để lập kế hoạch.
“Chú nhìn thấy thằng kia bao lần rồi?”
“Tên đó xuất hiện mỗi khi chính quyền đưa ra một thông báo.”
“Kể từ bao giờ?”
“5 năm trước? Tôi nghĩ trong tầm đó.”
Vậy là đã được một thời gian rồi.
Một năng lực thao túng cảm xúc tinh vi vượt ngoài tầm cảm nhận. Có thể đoán được luôn vì sao anh ta được bổ nhiệm làm phát ngôn viên. Có lẽ là để gây dựng thiện chí với chính quyền và ngăn chặn những cuộc nổi loạn.
Hyunseok có biết điều này không?
Hoặc đây chỉ là một ý đồ cá nhân của kẻ phát ngôn kia? Nếu không phải, vậy thì mọi thứ sẽ đi xa đến cỡ nào?
Dù sao đi nữa, sự thật là vẫn có một cái gì đó cần được kiểm tra đột xuất.
-Cục quản lí đã phân loại con quái vật đó thuộc A Class, và hành vi của nó đó sẽ được lưu lại vào kho dữ liệu trong tương lai.
Một A class.
Ổn thôi, nhưng những suy nghĩ khác liên tục nảy lên.
“Unho, tôi nghĩ thỉnh thoảng chúng ta nên đi kiểm tra văn phòng của Cục quản lí.”
“Tôi đồng ý. Dám sử dụng thứ năng lực đó lên người dân sao.
“Ừ. Như một anh hùng khốn nạn.”
Tôi biết những sự việc như này có tồn tại trong chính quyền, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ sử dụng cả năng lực thao túng cảm xúc trước toàn dân như vậy.
Nếu tôi đào sâu hơn, tôi sẽ tìm thấy những gì? Tôi sẽ phải đào sâu đến đâu? Tôi có thể tự làm việc này được không?
-Chính quyền đã xác nhận codename của con quái vật này là Black Marauder.”
Vào khoảnh khắc hắn ta nói điều đó, hắn giơ lên đống tài liệu đã chuẩn bị.
Một bức ảnh của tôi đang mỉm cười và giải phóng sức mạnh, với tiêu đề Black Marauder to rõ ràng bên cạnh.
Trước hết thì, cái tấm ảnh đó được chụp như thể tôi là một con trùm cuối ở đâu đó thích tàn phá mọi thứ…
“Chỉ là một tên phản diện mà thôi.”
“Ồn quá.”
Tôi đánh vào đầu con chồn đang bay đến bên cạnh tôi.
“Haha.”
Unho biết thừa rằng tôi không thật sự giận dữ, nên cậu ta chỉ mỉm cười một cách gượng gạo.
Bất chấp bầu không khí vui vẻ ấy, cuộc họp báo cứng nhắc ở phía bên kia màn hình vẫn tiếp tục.
-Thời gian còn lại, chúng tôi xin dành cho phần vấn đáp.
Ngay khi hắn vừa nói xong, những phóng viên đã giơ tay ngay lập tức. Tên phát ngôn chỉ vào một ai đó, đang cầm chiếc micro và nói.
Đây là Park Hansik, phóng viên đến từ Seosang Ilbo. Đã có tin đồn rằng Black Marauder là hiện thân của một anh hùng nào đó. Có lẽ nào anh hùng đó đã sa ngã?
-Không đúng. Một cuộc điều tra nghiêm ngặt bởi chính quyền đã khẳng định rằng người anh hùng đó hoàn toàn vô tội.
Bắn mỗi cái máy đo năng lượng dị giới mà cũng gọi là nghiêm ngặt ư? Thôi thì, dù sao cũng được, vì chính quyền đang tạo cho tôi một chứng cứ ngoại phạm.
-Vậy vì sao con quái vật và vị anh hùng đó trông giống nhau đến vậy.
-Một con quái vật bản sao sẽ sao chép từ tính cách, ngoại hình cho đến sức mạnh của một anh hùng. Đa số những bản sao sẽ yếu hơn bản gốc, nhưng có một số trường hợp chúng mạnh hơn cả bản gốc.
Hắn hắng giọng một cái, rồi tiếp tục.
-Đây là lần đầu tiên sự việc này xảy ra ở Hàn Quốc, vậy nên nó có thể hơi lạ lẫm, nhưng nó là một loại quái vật xuất hiện thường xuyên ở Mỹ và Châu Âu. Không có gì đặc biệt về nó cả.
Người phóng viên gật đầu trước câu trả lời “tạm chấp nhận được” và đưa micro trả lại cho người dẫn chương trình.
Buổi hỏi đáp đã kết thúc thành công với những câu hỏi hay như thời gian và chi phí phục hồi, tình trạng của những anh hùng bị thương và trí tuệ của con quái vật đi ngang qua.
Trong khi đó, một phóng viên khác với cái đầu bù xù được đưa cho cái micro.
Đây là phóng viên anh hùng hằng tuần Kim Hyunsae. Làm thế nào để anh chắc chắc rằng Black Marauder là một con quái vật A class?
-Dựa trên quy mô của lực tác động và thiệt hại gây ra cho thành phố. Câu hỏi tiếp theo…
"Thật kì lạ. Xem lại đoạn phim chiến đấu chúng tôi thu thập được, tất cả nhiêu đó chỉ là thiệt hại do một nhát chém từ vũ khí của Black Marauder gây ra. Không đùa đâu. Đó không phải toàn bộ thiệt hại gây ra trong trận chiến, mà chỉ là một đòn đánh duy nhất.”
Sự láo loạn bắt đầu dâng lên trong phòng họp. Tổng thiệt hại gây ra trong một trận chiến và tác động của một đòn tấn công duy nhất là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
-Anh muốn nói cái gì?
-O class. Tôi đang hỏi anh vì sao nó không được chỉ định làm mục tiêu ưu tiên hàng đầu để loại bỏ.
Ngay lập tức, tiếng của TV bị cắt đi. Một từ gần như là cấm kị bỗng tuôn ra.
O class. Những thực thể sẽ đem đến tận thế cho nhân loại.
“Nhắc đến từ đó ở trên một đài truyền hình công khai? Ông phóng viên kia có gan đấy.”
“Phải đó. Với độ tuổi ấy thì hẳn đã từng trải qua cả sự cố dính líu đến O class rồi.”
-Vì vẫn chưa có chỉ định chính thức về vấn đề đó. Câu hỏi tiếp theo.
Tuy vậy, tên phát ngôn cho Cục quản lí đã trả lời câu hỏi đó với một giọng nói bình thản mà không đưa ra câu trả lời cụ thể nào.
-Chỉ định công khai? Đó là vấn đề bây giờ sao? Không lẽ UN (United Nation – Liên hợp quốc) thả rông một con quái vật O class ở Hàn Quốc cho đến khi có một ai đó công khai chỉ định ư?
Lại còn nhắc đến Liên hợp quốc một cách tùy tiện nữa.
Thằng cha này vừa nói tên ổng là gì cơ?
Tôi nên nhớ cái tên đó. Có thể nó sẽ đem lại lợi ích cho tôi trong tương lai.
-Phóng viên Kim Hyunsae, nếu anh cứ tiếp tục ngắt lời tôi, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi chương trình. Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục như vậy, sự lo lắng của công chúng có thể sẽ tăng lên, nên tôi sẽ trả lời.
Đã có một khoảnh khắc của sự im lặng. Người phát ngôn đó có vẻ như đang lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận.
-Black Marauder là một thực thể dị giới đã được chỉ định làm chủ đề của một câu chuyện. Trừ khi nó được chính thức chỉ định là kẻ thù, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó bị những kẻ khác đánh bại.
Tôi cũng không biết nữa.
Có lẽ đây là một lỗ hổng trong hệ thống.
-Liên hợp quốc và chính quyền sẽ làm mọi thứ có thể trong khả năng để giúp đỡ vị anh hùng hoàn thành câu chuyện trước khi Black Marauder được chỉ định làm kẻ thù của công chúng.
Đội ngũ báo chí đã bùng nổ trước câu trả lời đó.
-Tôi là Kim Chunhwan, phóng viên từ Seohak Ilbo! Ý anh là con quái vật đó là kẻ thù trong câu chuyện sao?
-Đây là phóng viên Lee Hwan từ báo chí anh hùng hằng tháng! Như vậy có phải là có một vị anh hùng nào đó thực sự nhận được một câu chuyện với một O class như là kẻ thù đầu tiên trong câu chuyện?
-…
Chương trình phát sóng đã trở nên lộn xộn, chỉ nghe được giọng nói của một vài phóng viên có giọng nói tốt, và tiếng ồn thì tràn lan.
“Đây không phải là một cuộc họp báo, mà là một phiên điều trần.”
“Một mớ lộn xộn.”
Các phóng viên lên tiếng, tuyệt vọng tìm cách moi móc dù chỉ một chút thông tin. Ý nghĩa của giờ hỏi đáp đã biến mất từ lâu.
-Theo quy định của Cục Quản lý, thông tin cá nhân của anh hùng không được tiết lộ trừ khi vị anh hùng đó yêu cầu…
Chính quyền đã cố gắng hạ nhiệt cuộc láo loạn này, nhưng có vẻ như không hiệu quả cho lắm.
Ai cũng….~ (?)
(p/s: chắc đây là tiếng chuông của điện thoại Haram)
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi ngay lập tức cầm lấy.
“Gì thế? Đầu bạch tuộc.”
“Đầu bạch tuộc? Quá đáng thế. Tôi có một cái tên đàng hoàng mà…”
“Ờ ờ Al’Shel. Thế chuyện gì vậy?”
‘…nếu thế thà rằng cậu gọi tôi bằng tên từ đầu luôn đi…’
“Nổi tiếng rồi nhỉ? Chúc mừng nhé.”
Giọng nói của Al'Shel vang lên cùng lúc. Đầu bạch tuộc dường như đã học được một cách kỳ lạ để nói chuyện đồng thời. Có vẻ như kỹ thuật này liên quan đến việc sử dụng những cái miệng gắn liền với xúc tu của ổng.
“Đùa tôi à?”
“Không, tôi đang xem tin tức và thấy Lee Haram. Anh ấy thật tuyệt vời. Một thực thể A class.”
“Tôi cúp máy đây.”
Mấy cái tổ chức bí mật này éo có việc gì hữu ích hơn để làm à? Gọi cho anh hùng thôi.
Ngay khi tay tôi đang chuẩn bị bấm vào nút màu đỏ trên điện thoại, một giọng nói nghiêm túc vang lên qua loa của điện thoại.
“Cậu nhớ những gì đã nói vài ngày trước không?”
Giờ mới đến chuyện chính à?
“Không phải vài ngày trước đâu, mới hôm qua thôi.”
“Vậy à. Dù gì, tôi đã chọn được một tổ chức rồi.”
“Tổ chức gì thế?”
“Khoa học tương lai và đời sống khoa học xã hội. Một đám nhà khoa học chuyên tạo ra những con quái vật.”
Ngày nay mấy cha này toàn đặt tên kiểu vậy à?
Tôi không biết có phải do tôi cổ hủ hay gì nữa. Mà kệ, dù sao thì, cái đám này cũng sẽ bị hủy diệt sớm thôi, quan tâm làm gì?
“Ở đâu?”
“Hơi khó giải thích một tí, tôi sẽ nhắn lại cho cậu sau.”
“Kể cho tôi rõ ràng về khả năng của chúng. Như vậy tôi mới quyết định được.”
“Khoảng 50 con quái vật B và C class. Tầm 10 tên nhà khoa học bị truy nã. Chả có gì lắm.”
Không có gì đặc biệt thật. Chỉ cần tôi xông vào đó thì chỗ đó coi như bị tê liệt hoàn toàn.
“Theo tiêu chuẩn của cậu thì chắc chẳng có gì đâu. Họ là ai? Họ là loại người đơn thương độc mã muốn lật đổ đất nước sao? Tại sao ở Hàn Quốc lại có những người như vậy?"
“Không phải Hàn Quốc.”
Giờ trông có vẻ như mấy tên này đang cố gửi tôi ra nước ngoài.
“Tôi không đi công tác nước ngoài đâu.”
“Không phải nước ngoài.”
“Thế ở đâu? Nếu không phải ở Hàn Quốc hay nước ngoài.”
Cái gì đó lóe lên trong tâm trí tôi.
Đợi chút đã, không thể nào…
““Nó nằm ở khu vực Bắc Triều Tiên cũ. Gần the Great Wall.” (p/s: không phải vạn lí trường thành)
Thôi thì cũng tốt hơn ra nước ngoài.
“Okay. Thế hạn chót là khi nào?”
“Xin hãy hoàn thành nó trong một tháng.”
“Được.”
Tôi chán nói rồi, vậy nên cúp máy. Ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng tin nhắn được gửi, mà kệ đi tôi có thể kiểm tra sau.
Những gì thú vị hơn chính là tình huống đang xảy ra trên TV.
“Phát sóng cả cái này luôn hả?”
Buổi họp báo đã kết thúc. Màn hình chỉ còn lại cảnh xô xát giữa các phóng viên đang đẩy micro và các nhân viên an ninh cố gắng đẩy họ ra. Tuy nhiên, đài truyền hình vẫn ngoan cố tiếp tục phát sóng sự kiện.
“Vẫn còn thời gian cho đến buổi phát sóng tiếp theo mà.”
Lời nói của Unho nghe vui vẻ một cách khó hiểu. Nhưng lí do đưa ra lại hợp lí hơn những gì tôi nghĩ.
Có lẽ số lượng người xem sẽ đông lắm đây, vì vậy tôi tiếp tục xem cuộc ẩu đả này với sự hứng thú.
-bang
Với một tiếng ồn lớn, cách cửa bay ra và đập vào những phóng viên.
-Bà mày đây là anh hùng đó, lũ nhà báo khốn nạn!
-Này, hơi quá rồi đó.
Cả 2 giọng nói đó, tôi đều đã nghe đâu đó rồi.
-Abin, cậu hiền lành quá! Phải cứng rắn lên mới ra dáng một anh hùng thực thụ!
Áo khoác xanh nước biển với áo choàng trắng khoác bên ngoài.
Một nụ cười thật tươi tràn ngập tự tin.
Đôi mắt sáng không tì vết.
-Cô Sihyeon, nếu cô làm vậy nó sẽ hơi khó xử…
-Ông thì ra ngoài đi!
Tên phát ngôn Kim Taejun, bất ngờ trước tình huống này, cố kéo Baek Sihyeon ra ngoài bằng cách kéo chiếc áo choàng của cổ, nhưng Baek Sihyeon tự tin tuyên bố với đám phóng viên.
-Bà mày là Baek Sihyeon, đệ tử của Crimson★Hammer, kẻ sẽ đánh bại Black Marauder!
“Đó là đệ tử của anh à?”
“Im đi”
Tôi muốn chết quá.